Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-276
Chương 254: Sợi dây đỏ
Chương 254: Sợi dây đỏ
“Không qua cửa sinh vậy thì đi đâu?” Tôi có chút bất ngờ, hỏi Đường Dũng.
“Thật ra thì gây ra chuyện đêm hôm đó căn bản không phải là quỷ đầu xù mà là la sát. Quỷ đầu xù đứng hạng thứ tám, thực lực không chừng còn chưa đến được cấp độ ác quỷ, nếu như thật sự anh bị quỷ đầu xù đánh thảm như vậy thì sau này cũng không cần lăn lộn trong giới huyền học làm gì.” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Sau khi chuyện đó xảy ra anh tìm rất nhiều tài liệu về Bách quỷ dạ hành mới biết lai lịch của la sát, em đoán xem ở trong Bách quỷ dạ hành hắn sếp hàng thứ mấy?”
“Thực lực của hắn so với quỷ đầu xù lợi hại hơn nhiều như vậy xếp hạng chắc chắn gần cuối, thứ ba mươi tám? Năm mươi tám? Tám mưới tám?”
“Đứng đầu.” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta lại tăng thêm một câu: “Tính ngược từ dưới.”
Tôi cả kinh trong lòng, liền nói: “Vậy chẳng phải lợi hại nhất sao?”
“Phải, hắn đã là đại quỷ có cấp bậc dạ xoa.” Đường dũng đáp một tiếng, sau đó đột nhiên toét miệng cười, nói: “Từ đó về sau anh mới thay đổi đường hướng tu luyện, cũng không chuyên chú luyện thuật Tăng nhân Thái Lan nữa mà quay lại tu luyện một ít thuật pháp thực dụng trong thực tế hơn.”
“Chẳng lẽ anh bái cha Tô Mộc làm thầy, học tập thuật pháp Nhà họ Tô?” Tôi nói. Nói như vậy chẳng phải anh ta với Tô Mộc được coi là huynh đệ?
“Không! Một ngày là Tăng nhân Thái Lan suốt đời là Tăng nhân Thái Lan, cho dù thuật Tăng nhân Thái Lan anh tu luyện không được cao thâm như vậy cũng sẽ không chuyển sang học thuật pháp ở đây, nhất là của nhà lão quỷ kia.” Đường Dũng bĩu môi, mặc dù anh ta được cha Tô Mộc cứu nhưng vừa nhắc tới Tô Mộc thì trên mặt anh ta đã tỏ vẻ khó chịu, giống như Tô Mộc thiếu nợ anh ta vậy.
“Vậy anh học thuật pháp gì?” Tôi liền tò mò, hỏi Đường Dũng.
“Thuật chạy thoát thân.” Đường Dũng cười hắc hắc, trong giọng vẫn còn có chút kiêu ngạo, không chút nào cảm thấy mất mặt.
“Từ lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc từ tay la sát anh liền phát hiện bất kể thuật pháp nào chiến đấu với địch cũng cần một điều kiện tiên quyết mới có thể thi triển, chính là ngươi phải còn sống. Có năng lực bảo vệ mình mới có thể tìm cơ hội lấy mạng của đối phương, một kích có thể chết người, nếu không thì khi ngươi gặp cao thủ thì có khi ngay cả mặt đối thủ cũng chưa thấy đã bị chế trụ, chỉ có thể trơ mắt chờ chết. Ngay cả bản lãnh thoát thân cũng không có, em nói chết oan hay không oan?” Đường Dũng nói.
Nghe anh ta nói một chút tôi lại thấy anh ta nói rất có lý. Cùng Đường Dũng tiếp xúc lâu như vậy quả thật tôi thấy thuật thoát thân của anh ta đã tu luyện tới mức xuất thần nhập hóa, ngay cả Tô Mộc là lệ quỷ muốn đuổi theo cũng rất khó khăn. Cứ như vậy thì tỉ lệ an toàn sẽ cao hơn rất nhiều, hơn nữa quả thực nếu anh ta đánh không lại thì còn có thể chạy, sau này còn cơ hội có thể quay lại đánh kia mà.
Nghĩ như vậy đột nhiên tôi có chút động lòng, nếu như tôi cũng học được thuật thoát thân của Đường Dũng vậy thì sau này gặp tình huống gì cũng không cần lo lắng, ít nhất ở thời khắc nguy hiểm tôi không giúp được gì thì cũng không khiến Tô Mộc bị vướng chân.
Nghĩ tới đây mặt tôi liền hiện lên vẻ nịnh nọt, tiến tới trước mặt Đường Dũng, nói: “Sư Phụ!”
“Sao?” Đường Dũng đáp một tiếng theo bản năng, có lẽ vừa rồi còn không nghe rõ tôi nói gì, hỏi tôi: “Em vừa gọi anh là gì?”
“Sư! Phụ!” Tôi lớn tiếng nói lại hai từ bên tai Đường Dũng, sau đó nói từng từ rất rõ ràng: “Tôi quyết định sẽ bái anh làm thầy, theo anh học bản lãnh chạy thoát thân.”
“Thật?” Đường Dũng nhíu me lại, nghiêng đầu nhìn tôi một cái, bỗng nhiên cười vô cùng tà mị giống như đã sớm nghĩ tôi sẽ bái anh ta làm thầy vậy, nói: “Em suy nghĩ cho thật kỹ, anh dạy học trò rất nghiêm khắc, quy định sư môn cũng nhiều, em bái sư sẽ không đổi ý chứ?”
“Phải, tuyệt đối không để ý, từ nay về sau anh chính là sư phụ của tôi.” Tôi nói.
“Tốt, nếu em đã thành tâm thành ý bái sư vậy anh sẽ cố gắng nhận em, sau này em chính là đệ tự duy nhất của Tăng nhân Thái Lan Đường Dũng ta. Trước tiên anh nói với em về quy củ sư môn chúng ta một chút, em nhớ kỹ. Đầu tiên chính là tôn sư trọng đạo, đối xử tốt với sư phụ, nghe lời sư phụ, làm trái ý sư phụ là chuyện không thể làm.”
“Được.” Tôi gật đầu một cái.
“Thứ hai là phải đối với sư phụ tốt hơn, phải chăm sóc cuộc sống thường ngày của sư phụ, dọn dẹp phòng cho sự phu, giặt quần áo nấu cơm, thay quần áo khi tắm, chuẩn bị chăn ấm đệm êm…”
“Ừ… ừ?” Tôi vốn định gật đầu, nghĩ chăm sóc anh ta cũng không phải chuyện khó làm, hơn nữa từ xưa tới nay học trò đều phải chăm sóc cho sư phụ. Nhưng phía sau anh ta nói gì mà thay quần áo khi tắm với chăn ấm đệm êm là cái quỷ gì?
Không đợi tôi có thắc mắc, Đường Dũng đã nói tiếp: “Thứ ba là lại lần nữa phải đối xử tốt với sư phụ. Sau này chúng ta chính là thầy trò, phải nương tựa lẫn nhau mà sống, không giữ chút khoảng cách nào. Giữa thầy trò chúng ta không cho phép người thứ ba xuất hiện, cho dù là quỷ cũng không được, dĩ nhiên là ngoại trừ Diệu Diệu. Sau này chúng ta là một nhà ba miệng tràn đầy hạnh phúc, nếu tương lai lại có một đứa bé… Hoàn mỹ.”
Đường Dũng vừa nói mắt vừa lấp lánh, vẻ mặt rất đen tối.
Tôi quả thực nghe không nổi nữa, lên tiếng ngắt lời Đường Dũng: “Sư phụ, quy củ sư môn là do sư phụ lập phải không? Sư tổ cũng có yêu cầu như vậy với sư phụ sao?”
“Kia dĩ nhiên không phải, có điều cũng không khác nhau nhiều, chẳng qua thầy chỉ đặc biệt sửa đổi một chút vì thân phận con là nữ nhi mà thôi.”
“Còn sửa đổi đặc biệt, không bằng anh nói thẳng thừa dịp nhận tôi làm đồ đệ liền nhân cơ hội cưa tôi.” Tôi bĩu môi một cái, cũng không để ý tới tâm tư thúi của anh ta, mặt lạnh lùng nói: “Ba điều anh yêu cầu tôi chỉ có thể đồng ý với anh điều thứ nhất, hai điều kia không bàn nữa, anh có nhận tôi làm đồ đề thì nhận, không nhận thì thôi, dù sao tôi đi theo Tô Mộc học cũng tốt.”
“Ngươi… Dương Dương, thật chưa thấy ai như ngươi, xin bái sư người khác mà còn kiêu ngạo như vậy.” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta bỗng nhiên cười hai cái nói: “Có điều sư phụ chỉ thích ngươi như vậy, vừa kiêu ngạo vừa vô lý, giống như sư phụ của ngươi, ha ha.”
Tâm tình anh ta thật tốt, chân đạp ga lại càng mạnh hơn, bất tri bất giác trong tôi đã đi vào Giang Minh.
Đường Dũng đưa tôi về thẳng biệt thự Phùng Đông, Tô Mộc sau khi bị hôn mê vẫn luôn ở lại nơi này, được Thuồng luồng tiên trông nom. Lúc chúng tôi trở lại thì Thuồng luồng tiên đã cảm ứng được tôi, đi ra cửa chờ đón chúng tôi.
“Thế nào, đã tìm được nhân sâm hoang dã chưa?” Thuồng luồng tiên quan tâm Tô Mộc một cách hiếm thấy, vừa thấy chúng tôi chưa kịp lại gần đã lên tiếng hỏi.
“Ông đoán xem.” Sắc mặt Đường Dũng trầm xuống, trầm giọng nói.
Tôi nhìn Đường Dũng có chút ngạc nhiên, rõ ràng vừa rồi trên đường trở về tâm trạng anh ta còn tốt như vậy, đang vì chuyện nhận tôi làm đồ đệ mà vui vẻ, bây giờ bỗng nhiên vì sao lại tỏ vẻ như vậy!
Thuồng luồng tiên nhìn biểu tình của Đường Dũng một chút, sau đó đưa mắt nhìn về phía tôi, lần nữa mở miệng Thuồng luồng tiên đã nói bằng giọng chê bai:
“Tài của ngươi chỉ đủ sức trói gà mà cũng đáng làm sư phụ Dương Dương nhà ta? Dương Dương nhà ta đã có ta bảo vệ, không cần nhận dạng mèo chó làm sư phụ, ông nội Thuồng luồng tiên ta đây không đủ khả năng hay sao!”
“Con bà nó, ông ngay cả chuyện này cũng nhìn trộm? Ngay cả chúng tôi nói chuyện ông cũng nghe trộm, nếu ông đã cảm ứng được suy nghĩ của Dương Dương thì vừa rồi còn lắm mồm hỏi tôi làm gì?”
“Ta thích, ngươi quản được sao?” Thuồng luồng tiên nói.
Nói xong ông ta cùng Đường Dũng không vui mà giải tán, Thuồng luồng tiên cũng không khách khí với Đường Dũng, trợn mắt nhìn Đường Dũng rồi xoay người đi tới cốp xe, lật một cái tìm ra túi da rắn chứa sâm tinh cầm đi vào.
Tôi cũng xuống xe, nhìn Đường Dũng và Thuồng luồng tiên thế này tôi cứ thấy là lạ, giống như giữa bọn họ có chuyện gì đó gạt tôi vậy, trước kia hai người bọn họ cũng đâu có như vậy?
Tôi đuổi kịp Thuồng luồng tiên và Đường Dũng liền hỏi hai người bọn họ thế nào, lúc trước quan hệ tốt như vậy, có phải lúc tôi hôn mê còn có chuyện gì xảy ra.
Kết quả Thuồng luồng tiên cùng Đường Dũng đồng loạt liếc đối phương một cái, phải ứng lại giống nhau một cách kỳ lạ: Ai quan hệ tốt với hắn, ông đây không quen hắn!
Bọn họ không chịu nói tôi lại càng tò mò hơn, có điều bây giờ không phải lúc dành để hiếu kỳ, từ lúc Tô Mộc hôn mê tôi còn chưa thấy anh ấy, bây giờ về tới nhà tôi liền không kiềm chế được muốn gặp Tô Mộc, muốn xem bây giờ Tô Mộc thế nào, liền phóng như bạy chạy về phòng ngủ.
Quả nhiên Tô Mộc đang nằm trên giường nghỉ ngơi, lúc này anh ấy giống như đang ngủ, lẳng lặng nằm ở nơi đó, thật giống một pho tượng được điêu khắc hoàn mỹ.
Chẳng qua bây giờ nửa người trên của anh ấy không mặc áo, đường cong cơ bắp càng lộ rõ trong không khí, chính giữa hai khối thịt rắn chắc ở ngực, cũng chính là vị trí trung đan điền có một dấu ấn màu đen bằng quả đấm, giống như vết màu đen khi bị rắn độc cắn thâm tím lại, còn hơi phập phồng.
Ngực tôi trong nháy mắt thắt lại, giống như ngực tôi cũng có một con rắn độc chui vào vậy. Dấu vết kia đã ở trên ngực Tô Mộc hai ba ngày, nhất định anh ấy đang rất đau. Lúc anh ấy cùng hồn tiệm ở chung một chỗ nhất định đã chịu đủ hành hạ, rõ ràng người đã bị thương nặng vẫn còn chạy tới cứu tôi.
Nước mắt tôi trào ra, chóp mũi cay cay, Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên bước theo sau tôi thấy tôi khóc liền lại gần đưa tờ giấy cho tôi, nói: “Không sao rồi, cũng không phải không tỉnh được, sâm tinh này cũng không phải mang về cho cậu ta sao.”
Vừa nói Thuồng luồng tiên đã cầm túi da rắn ở sau lưng tôi vẫy vẫy.
Cũng không thấy ông ta niệm thần chú gì mà đã mở ra túi da rắn, từ bên trong rơi ra một khối nhân sâm nhỏ xíu, trên người còn quấn đầy len đỏ.
Đường Dũng đi tới nhặt nhân sâm lên nhìn hai cái, sau đó từ trong túi móc ra một con dao vung về phía chân nhân sâm.
"Không " ngay khi con dao chạm vào rễ nhân sâm thì một âm thanh cứng nhắc từ trên người nhân sâm truyền đến.
Lại là thuật ảo giác mê hoặc, bất quá Đường Dũng cũng không dễ dàng trúng chiêu như tôi vậy, anh ta chỉ là hơi chậm lại, liền lần nữa cầm lấy con dao, cười gằn với nhân sâm, nhìn qua vô cùng hung tàn.
"Ngươi muốn chặt thì có thể chặt khúc nhỏ nhất hay không." Thấy Đường Dũng không bị mê hoặc, sâm tinh lại mở miệng, giọng nói đã mềm đi nhiều, ngữ điệu cũng bình thường.
Đường Dũng cầm con dao dừng lại một chút, khóe miệng của anh đột nhiên nhếch một nụ cười xấu xa, hứng thú dạt dào hỏi sâm tinh: "Hiện tại Ngươi là tù nhân, có tư cách gì nói điều kiện với ta? Đừng nói một cái rễ, cho dù đem cả người ngươi nấu canh sâm uống thì ngươi có thể làm gì được ta sao?"
"Chỉ cần anh chịu tha cho tôi một mạng, tôi liền đáp ứng anh một điều kiện, sâm tinh chúng tôi trước nay nói được thì làm được, chỉ cần tha mạng thì điều kiện gì cũng được." Sâm tinh nói.
Bây giờ nó đã không phải dáng vẻ của hồ ba nữa, chính là một cây nhân sâm bình thường, ném ở tiệm thuốc cũng không ai nhận ra, nhưng từ trên người nó lại truyền ra tiếng nói, cũng không biết cái miệng nằm ở đâu.
Cảm giác rất thần kỳ.
Trong lòng tôi đã rất nôn nóng, Đường Dũng dây dưa với sâm tinh một giây thì sự thống khổ trên người Tô Mộc sẽ kéo dài thêm một giây, nhưng nghe giọng điệu đáng thương của sâm tinh tôi không đành lòng thúc giục Đường Dũng.
"Đây chính là Ngươi nói, nếu như thả ngươi, Ngươi có dám để ta cắm một sợi dây đỏ vào đỉnh đầu người hay không?" Đường Dũng cười hì hì hỏi sâm tinh, mắt sáng lên, hiển nhiên buộc dây đỏ vào đầu sâm tinh có ý nghĩa đặc biệt gì đó.
Sâm tinh im lặng không nói gì, giống như nó đang suy nghĩ, đại khái khoảng mười giây thì một âm thành yếu ớt cuối cùng cũng vang lên từ người sâm tinh: “Được, buộc thì buộc.”
Chương 254: Sợi dây đỏ
“Không qua cửa sinh vậy thì đi đâu?” Tôi có chút bất ngờ, hỏi Đường Dũng.
“Thật ra thì gây ra chuyện đêm hôm đó căn bản không phải là quỷ đầu xù mà là la sát. Quỷ đầu xù đứng hạng thứ tám, thực lực không chừng còn chưa đến được cấp độ ác quỷ, nếu như thật sự anh bị quỷ đầu xù đánh thảm như vậy thì sau này cũng không cần lăn lộn trong giới huyền học làm gì.” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Sau khi chuyện đó xảy ra anh tìm rất nhiều tài liệu về Bách quỷ dạ hành mới biết lai lịch của la sát, em đoán xem ở trong Bách quỷ dạ hành hắn sếp hàng thứ mấy?”
“Thực lực của hắn so với quỷ đầu xù lợi hại hơn nhiều như vậy xếp hạng chắc chắn gần cuối, thứ ba mươi tám? Năm mươi tám? Tám mưới tám?”
“Đứng đầu.” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta lại tăng thêm một câu: “Tính ngược từ dưới.”
Tôi cả kinh trong lòng, liền nói: “Vậy chẳng phải lợi hại nhất sao?”
“Phải, hắn đã là đại quỷ có cấp bậc dạ xoa.” Đường dũng đáp một tiếng, sau đó đột nhiên toét miệng cười, nói: “Từ đó về sau anh mới thay đổi đường hướng tu luyện, cũng không chuyên chú luyện thuật Tăng nhân Thái Lan nữa mà quay lại tu luyện một ít thuật pháp thực dụng trong thực tế hơn.”
“Chẳng lẽ anh bái cha Tô Mộc làm thầy, học tập thuật pháp Nhà họ Tô?” Tôi nói. Nói như vậy chẳng phải anh ta với Tô Mộc được coi là huynh đệ?
“Không! Một ngày là Tăng nhân Thái Lan suốt đời là Tăng nhân Thái Lan, cho dù thuật Tăng nhân Thái Lan anh tu luyện không được cao thâm như vậy cũng sẽ không chuyển sang học thuật pháp ở đây, nhất là của nhà lão quỷ kia.” Đường Dũng bĩu môi, mặc dù anh ta được cha Tô Mộc cứu nhưng vừa nhắc tới Tô Mộc thì trên mặt anh ta đã tỏ vẻ khó chịu, giống như Tô Mộc thiếu nợ anh ta vậy.
“Vậy anh học thuật pháp gì?” Tôi liền tò mò, hỏi Đường Dũng.
“Thuật chạy thoát thân.” Đường Dũng cười hắc hắc, trong giọng vẫn còn có chút kiêu ngạo, không chút nào cảm thấy mất mặt.
“Từ lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc từ tay la sát anh liền phát hiện bất kể thuật pháp nào chiến đấu với địch cũng cần một điều kiện tiên quyết mới có thể thi triển, chính là ngươi phải còn sống. Có năng lực bảo vệ mình mới có thể tìm cơ hội lấy mạng của đối phương, một kích có thể chết người, nếu không thì khi ngươi gặp cao thủ thì có khi ngay cả mặt đối thủ cũng chưa thấy đã bị chế trụ, chỉ có thể trơ mắt chờ chết. Ngay cả bản lãnh thoát thân cũng không có, em nói chết oan hay không oan?” Đường Dũng nói.
Nghe anh ta nói một chút tôi lại thấy anh ta nói rất có lý. Cùng Đường Dũng tiếp xúc lâu như vậy quả thật tôi thấy thuật thoát thân của anh ta đã tu luyện tới mức xuất thần nhập hóa, ngay cả Tô Mộc là lệ quỷ muốn đuổi theo cũng rất khó khăn. Cứ như vậy thì tỉ lệ an toàn sẽ cao hơn rất nhiều, hơn nữa quả thực nếu anh ta đánh không lại thì còn có thể chạy, sau này còn cơ hội có thể quay lại đánh kia mà.
Nghĩ như vậy đột nhiên tôi có chút động lòng, nếu như tôi cũng học được thuật thoát thân của Đường Dũng vậy thì sau này gặp tình huống gì cũng không cần lo lắng, ít nhất ở thời khắc nguy hiểm tôi không giúp được gì thì cũng không khiến Tô Mộc bị vướng chân.
Nghĩ tới đây mặt tôi liền hiện lên vẻ nịnh nọt, tiến tới trước mặt Đường Dũng, nói: “Sư Phụ!”
“Sao?” Đường Dũng đáp một tiếng theo bản năng, có lẽ vừa rồi còn không nghe rõ tôi nói gì, hỏi tôi: “Em vừa gọi anh là gì?”
“Sư! Phụ!” Tôi lớn tiếng nói lại hai từ bên tai Đường Dũng, sau đó nói từng từ rất rõ ràng: “Tôi quyết định sẽ bái anh làm thầy, theo anh học bản lãnh chạy thoát thân.”
“Thật?” Đường Dũng nhíu me lại, nghiêng đầu nhìn tôi một cái, bỗng nhiên cười vô cùng tà mị giống như đã sớm nghĩ tôi sẽ bái anh ta làm thầy vậy, nói: “Em suy nghĩ cho thật kỹ, anh dạy học trò rất nghiêm khắc, quy định sư môn cũng nhiều, em bái sư sẽ không đổi ý chứ?”
“Phải, tuyệt đối không để ý, từ nay về sau anh chính là sư phụ của tôi.” Tôi nói.
“Tốt, nếu em đã thành tâm thành ý bái sư vậy anh sẽ cố gắng nhận em, sau này em chính là đệ tự duy nhất của Tăng nhân Thái Lan Đường Dũng ta. Trước tiên anh nói với em về quy củ sư môn chúng ta một chút, em nhớ kỹ. Đầu tiên chính là tôn sư trọng đạo, đối xử tốt với sư phụ, nghe lời sư phụ, làm trái ý sư phụ là chuyện không thể làm.”
“Được.” Tôi gật đầu một cái.
“Thứ hai là phải đối với sư phụ tốt hơn, phải chăm sóc cuộc sống thường ngày của sư phụ, dọn dẹp phòng cho sự phu, giặt quần áo nấu cơm, thay quần áo khi tắm, chuẩn bị chăn ấm đệm êm…”
“Ừ… ừ?” Tôi vốn định gật đầu, nghĩ chăm sóc anh ta cũng không phải chuyện khó làm, hơn nữa từ xưa tới nay học trò đều phải chăm sóc cho sư phụ. Nhưng phía sau anh ta nói gì mà thay quần áo khi tắm với chăn ấm đệm êm là cái quỷ gì?
Không đợi tôi có thắc mắc, Đường Dũng đã nói tiếp: “Thứ ba là lại lần nữa phải đối xử tốt với sư phụ. Sau này chúng ta chính là thầy trò, phải nương tựa lẫn nhau mà sống, không giữ chút khoảng cách nào. Giữa thầy trò chúng ta không cho phép người thứ ba xuất hiện, cho dù là quỷ cũng không được, dĩ nhiên là ngoại trừ Diệu Diệu. Sau này chúng ta là một nhà ba miệng tràn đầy hạnh phúc, nếu tương lai lại có một đứa bé… Hoàn mỹ.”
Đường Dũng vừa nói mắt vừa lấp lánh, vẻ mặt rất đen tối.
Tôi quả thực nghe không nổi nữa, lên tiếng ngắt lời Đường Dũng: “Sư phụ, quy củ sư môn là do sư phụ lập phải không? Sư tổ cũng có yêu cầu như vậy với sư phụ sao?”
“Kia dĩ nhiên không phải, có điều cũng không khác nhau nhiều, chẳng qua thầy chỉ đặc biệt sửa đổi một chút vì thân phận con là nữ nhi mà thôi.”
“Còn sửa đổi đặc biệt, không bằng anh nói thẳng thừa dịp nhận tôi làm đồ đệ liền nhân cơ hội cưa tôi.” Tôi bĩu môi một cái, cũng không để ý tới tâm tư thúi của anh ta, mặt lạnh lùng nói: “Ba điều anh yêu cầu tôi chỉ có thể đồng ý với anh điều thứ nhất, hai điều kia không bàn nữa, anh có nhận tôi làm đồ đề thì nhận, không nhận thì thôi, dù sao tôi đi theo Tô Mộc học cũng tốt.”
“Ngươi… Dương Dương, thật chưa thấy ai như ngươi, xin bái sư người khác mà còn kiêu ngạo như vậy.” Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta bỗng nhiên cười hai cái nói: “Có điều sư phụ chỉ thích ngươi như vậy, vừa kiêu ngạo vừa vô lý, giống như sư phụ của ngươi, ha ha.”
Tâm tình anh ta thật tốt, chân đạp ga lại càng mạnh hơn, bất tri bất giác trong tôi đã đi vào Giang Minh.
Đường Dũng đưa tôi về thẳng biệt thự Phùng Đông, Tô Mộc sau khi bị hôn mê vẫn luôn ở lại nơi này, được Thuồng luồng tiên trông nom. Lúc chúng tôi trở lại thì Thuồng luồng tiên đã cảm ứng được tôi, đi ra cửa chờ đón chúng tôi.
“Thế nào, đã tìm được nhân sâm hoang dã chưa?” Thuồng luồng tiên quan tâm Tô Mộc một cách hiếm thấy, vừa thấy chúng tôi chưa kịp lại gần đã lên tiếng hỏi.
“Ông đoán xem.” Sắc mặt Đường Dũng trầm xuống, trầm giọng nói.
Tôi nhìn Đường Dũng có chút ngạc nhiên, rõ ràng vừa rồi trên đường trở về tâm trạng anh ta còn tốt như vậy, đang vì chuyện nhận tôi làm đồ đệ mà vui vẻ, bây giờ bỗng nhiên vì sao lại tỏ vẻ như vậy!
Thuồng luồng tiên nhìn biểu tình của Đường Dũng một chút, sau đó đưa mắt nhìn về phía tôi, lần nữa mở miệng Thuồng luồng tiên đã nói bằng giọng chê bai:
“Tài của ngươi chỉ đủ sức trói gà mà cũng đáng làm sư phụ Dương Dương nhà ta? Dương Dương nhà ta đã có ta bảo vệ, không cần nhận dạng mèo chó làm sư phụ, ông nội Thuồng luồng tiên ta đây không đủ khả năng hay sao!”
“Con bà nó, ông ngay cả chuyện này cũng nhìn trộm? Ngay cả chúng tôi nói chuyện ông cũng nghe trộm, nếu ông đã cảm ứng được suy nghĩ của Dương Dương thì vừa rồi còn lắm mồm hỏi tôi làm gì?”
“Ta thích, ngươi quản được sao?” Thuồng luồng tiên nói.
Nói xong ông ta cùng Đường Dũng không vui mà giải tán, Thuồng luồng tiên cũng không khách khí với Đường Dũng, trợn mắt nhìn Đường Dũng rồi xoay người đi tới cốp xe, lật một cái tìm ra túi da rắn chứa sâm tinh cầm đi vào.
Tôi cũng xuống xe, nhìn Đường Dũng và Thuồng luồng tiên thế này tôi cứ thấy là lạ, giống như giữa bọn họ có chuyện gì đó gạt tôi vậy, trước kia hai người bọn họ cũng đâu có như vậy?
Tôi đuổi kịp Thuồng luồng tiên và Đường Dũng liền hỏi hai người bọn họ thế nào, lúc trước quan hệ tốt như vậy, có phải lúc tôi hôn mê còn có chuyện gì xảy ra.
Kết quả Thuồng luồng tiên cùng Đường Dũng đồng loạt liếc đối phương một cái, phải ứng lại giống nhau một cách kỳ lạ: Ai quan hệ tốt với hắn, ông đây không quen hắn!
Bọn họ không chịu nói tôi lại càng tò mò hơn, có điều bây giờ không phải lúc dành để hiếu kỳ, từ lúc Tô Mộc hôn mê tôi còn chưa thấy anh ấy, bây giờ về tới nhà tôi liền không kiềm chế được muốn gặp Tô Mộc, muốn xem bây giờ Tô Mộc thế nào, liền phóng như bạy chạy về phòng ngủ.
Quả nhiên Tô Mộc đang nằm trên giường nghỉ ngơi, lúc này anh ấy giống như đang ngủ, lẳng lặng nằm ở nơi đó, thật giống một pho tượng được điêu khắc hoàn mỹ.
Chẳng qua bây giờ nửa người trên của anh ấy không mặc áo, đường cong cơ bắp càng lộ rõ trong không khí, chính giữa hai khối thịt rắn chắc ở ngực, cũng chính là vị trí trung đan điền có một dấu ấn màu đen bằng quả đấm, giống như vết màu đen khi bị rắn độc cắn thâm tím lại, còn hơi phập phồng.
Ngực tôi trong nháy mắt thắt lại, giống như ngực tôi cũng có một con rắn độc chui vào vậy. Dấu vết kia đã ở trên ngực Tô Mộc hai ba ngày, nhất định anh ấy đang rất đau. Lúc anh ấy cùng hồn tiệm ở chung một chỗ nhất định đã chịu đủ hành hạ, rõ ràng người đã bị thương nặng vẫn còn chạy tới cứu tôi.
Nước mắt tôi trào ra, chóp mũi cay cay, Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên bước theo sau tôi thấy tôi khóc liền lại gần đưa tờ giấy cho tôi, nói: “Không sao rồi, cũng không phải không tỉnh được, sâm tinh này cũng không phải mang về cho cậu ta sao.”
Vừa nói Thuồng luồng tiên đã cầm túi da rắn ở sau lưng tôi vẫy vẫy.
Cũng không thấy ông ta niệm thần chú gì mà đã mở ra túi da rắn, từ bên trong rơi ra một khối nhân sâm nhỏ xíu, trên người còn quấn đầy len đỏ.
Đường Dũng đi tới nhặt nhân sâm lên nhìn hai cái, sau đó từ trong túi móc ra một con dao vung về phía chân nhân sâm.
"Không " ngay khi con dao chạm vào rễ nhân sâm thì một âm thanh cứng nhắc từ trên người nhân sâm truyền đến.
Lại là thuật ảo giác mê hoặc, bất quá Đường Dũng cũng không dễ dàng trúng chiêu như tôi vậy, anh ta chỉ là hơi chậm lại, liền lần nữa cầm lấy con dao, cười gằn với nhân sâm, nhìn qua vô cùng hung tàn.
"Ngươi muốn chặt thì có thể chặt khúc nhỏ nhất hay không." Thấy Đường Dũng không bị mê hoặc, sâm tinh lại mở miệng, giọng nói đã mềm đi nhiều, ngữ điệu cũng bình thường.
Đường Dũng cầm con dao dừng lại một chút, khóe miệng của anh đột nhiên nhếch một nụ cười xấu xa, hứng thú dạt dào hỏi sâm tinh: "Hiện tại Ngươi là tù nhân, có tư cách gì nói điều kiện với ta? Đừng nói một cái rễ, cho dù đem cả người ngươi nấu canh sâm uống thì ngươi có thể làm gì được ta sao?"
"Chỉ cần anh chịu tha cho tôi một mạng, tôi liền đáp ứng anh một điều kiện, sâm tinh chúng tôi trước nay nói được thì làm được, chỉ cần tha mạng thì điều kiện gì cũng được." Sâm tinh nói.
Bây giờ nó đã không phải dáng vẻ của hồ ba nữa, chính là một cây nhân sâm bình thường, ném ở tiệm thuốc cũng không ai nhận ra, nhưng từ trên người nó lại truyền ra tiếng nói, cũng không biết cái miệng nằm ở đâu.
Cảm giác rất thần kỳ.
Trong lòng tôi đã rất nôn nóng, Đường Dũng dây dưa với sâm tinh một giây thì sự thống khổ trên người Tô Mộc sẽ kéo dài thêm một giây, nhưng nghe giọng điệu đáng thương của sâm tinh tôi không đành lòng thúc giục Đường Dũng.
"Đây chính là Ngươi nói, nếu như thả ngươi, Ngươi có dám để ta cắm một sợi dây đỏ vào đỉnh đầu người hay không?" Đường Dũng cười hì hì hỏi sâm tinh, mắt sáng lên, hiển nhiên buộc dây đỏ vào đầu sâm tinh có ý nghĩa đặc biệt gì đó.
Sâm tinh im lặng không nói gì, giống như nó đang suy nghĩ, đại khái khoảng mười giây thì một âm thành yếu ớt cuối cùng cũng vang lên từ người sâm tinh: “Được, buộc thì buộc.”
Bình luận facebook