• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-277

Chương 255: Nuốt chửng Chu Lan?




Chương 255: Nuốt chửng Chu Lan?
“Được!” Đường Dũng liền cười, đột nhiên cầm một sợi dây màu đỏ từ phía sau buộc vào chỗ mọc ra lá trên đỉnh đầu nhân sâm.
Thừa dịp Đường Dũng dùng dây đỏ trói sâm tinh, Thuồng luồng tiên đi tới bên cạnh tôi nói: “Đường Dũng cáo già này sớm đã lừa được sâm tinh, chỉ cần trên đỉnh đầu sâm tinh buộc dây đỏ thì sâm tinh cũng không còn tự do nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dây đỏ trói lại, cũng tương đương với sinh mạng bị người khác nắm giữ. Vì một cái chân mà đồng ý điều kiện nhục nhã như vậy, sâm tinh này thật không có khí chất.”
“Nó chẳng qua là nhát gan mà thôi. Nếu so với việc Đường Dũng đem nó hầm thì so với bị buộc dây đỏ vào đỉnh đầu cũng không phải khó chấp nhận, ít nhất là bảo vệ được tính mạng, chuyện dây đỏ sau này nghĩ cách tháo ra không phải là được sao.” Tôi nói.
Thuồng luồng tiên liền nhìn tôi một cái, nói: “Nào có dễ dàng như vậy? Toàn bộ tộc sâm tinh đều sợ dây đỏ, không thể nào nó đem dây đỏ cởi xuống được. Những loài khác thì không cần nói, chỉ cần là loại người thấy sâm tinh bị buộc lại có thể để nó chạy đi sao? Không chừng thật sẽ bị thái ra nấu canh.”
Nói chuyện một hồi thì Đường Dũng đã buộc chắc dây đỏ vào đầu sâm tinh, dựa theo giao kèo trước đó Đường Dũng cắt mấy cái rễ nhỏ nhất trên người sâm tinh, sau đó cười cười sờ lên đầu sâm tinh rồi đem cởi tầng tầng lớp lớp dây đỏ trên người nó ra, chỉ để lại duy nhất sợi dây đỏ trên đỉnh đầu của nó.
Không còn bị trói bởi dây đỏ, cơ thể sâm tinh liền rung một chút, cử động vài cái sâm tình liền phồng lên như được bơm hơi, khôi phục lại thành hình dáng giống hồ ba lớn bằng con chó nhỏ.
“Đại ân không lời nào cảm ơn hết được, sau này ngươi có chuyện gì cứ việc tìm ta, bây giờ ta có thể đi được chưa?” Sâm tinh hướng về Đường Dũng khẽ cúi xuống, thận trọng hỏi Đường Dũng.
“Tùy lúc có thể đi.” Đường Dũng nhìn sâm tinh cười một tiếng, ánh mắt lấp lánh.
Sâm tinh thở phào nhẹ nhõm, nó nói một câu cảm ơn với Đường Dũng, sau đó lui về sau hai bước một cách rất ưu nhã. Chỉ là sự ưu nhã kia duy trì không tới hai giây, sau khi lui về sau hai bước sâm tinh liền từ từ xoay người, đưa lưng về phía Đường Dũng, sau đó đột nhiên chân nhỏ mập mạp chuyển động còn nhanh hơn thỏ, vù một cái mất dạng như một làn khói.
Đường Dũng nhìn theo hướng sâm tinh biến mất cười khẽ một tiếng, lắc đầu một cái rồi cầm cái rễ vừa chặt của sâm tinh đi tới bên Tô Mộc.
Tôi liền tiến lên trước, muốn thấy tận mắt Tô Mộc tỉnh lại. Nếu như khi Tô Mộc tỉnh lại thấy tôi đầu tiên hẳn anh ấy nhật định sẽ vui vẻ.
Nhưng tôi vừa mới tiến tới thì Đường Dũng đã nghiêng đầu nhìn tôi một cái, sau đó nhìn về phía Thuồng luồng tiên, giọng không cao không thấp nói: “Còn không đem người trợ tiên của ông đi ra ngoài? Lát nữa trong quá trình làm phép có điều gì sơ suất khiến cô ấy bị thương thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
“Cô ấy không phải là học trò của ngươi sao? Còn là đệ tử bế môn, xảy ra chuyện ngươi là sư phụ lại không chịu trách nhiệm?” Thuồng luồng tiên bĩu môi nói.
Có điều mặc dù ông ta nói lại như vậy nhưng vẫn đưa tay kéo tay tôi, nói: “Ngoan, theo ta ra ngoài, lát nữa sẽ rất nguy hiểm, ai biết một hồi sẽ có thứ quỷ gì từ ngực Tô Mộc chạy ra. Chúng ta cứ tránh đi một chút, tránh cho Đường Dũng chữa khỏi cho Tô Mộc thì ngươi lại xảy ra chuyện.”
Thuồng luồng tiên nói xong liền kéo tôi đi ra ngoài.
Mặc dù tôi còn có chút không cam lòng, nhưng Thuồng luồng tiên đã nói như vậy, cũng không cho tôi cơ hồi phản kháng, liền chỉ có thể theo Thuồng luồng tiên ra khỏi phòng ngủ, xuống phòng khách chờ.
Chờ đợi là chuyện đau khổ nhất trên thế gian này, nhất là quá trình chờ Tô Mộc tỉnh lại.
Trái tim tôi đang thắt lại, cảm giác từng giây từng phút đều rất chậm chạp, phòng ngủ bên trên cũng không thấy động tĩnh gì, không biết Tô Mộc bây giờ thế nào?
Đang suy nghĩ thì đột nhiên từ tầng trên truyền tới một tiếng ‘uỵch’. Là âm thanh vật nặng rơi xuống đất, thật giống như có ai đó bị ngã.
Tôi liền đứng lên, định nhấc chân chạy lên lầu nhưng Thuồng luồng tiên lại kéo tôi lại, ấn tôi trở lại ngồi trên ghế sa lon, giữ chặt tay tôi không cho tôi đi lên, còn nói có Đường Dũng ở đó thì Tô Mộc sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi chỉ cần an tâm chờ phía dưới là được.
Nói xong ông ta giơ tay quờ trong không khí như bắt gì đó, sau đó một đoàn yêu khí màu xanh đậm xuất hiện trong tay ông ta. Ông ta đem yêu khí ngăn trên lỗ tai tôi, trong nháy mắt thế giới quanh tôi đều yêu tĩnh, âm thanh gì cũng không nghe được, thậm chí ngay cả tôi nói cũng giống như không phát ra âm thanh nào vậy. Thứ duy nhất tôi có thể nghe chính là tiếng Thuồng luồng tiên vang lên trong đầu tôi, ông ta nói tôi đã vất vả như vậy rồi nên nghỉ ngơi một chút, tránh cho mệt mỏi mà bị ốm.
Tiếng của Thuồng luồng tiên vừa dứt tôi quả thật liền cảm thấy mệt nhọc, mắt dần dần nhắm lại, không còn ý thức.
Chờ đến khi tôi khôi phục lại ý thức thì lỗ tai đã có thể nghe được âm thanh, tôi nghe thấy một giọng rất quen thuộc đang gọi Dương Dương bên tai tôi, tay còn bị một cảm giác lành lạnh siết chặt.
Là Tô Mộc, anh ấy đã tỉnh!
Tôi nhận ra liền tỉnh táo lại, mở mắt ra.
Quả nhiên, gương mặt đẹp trai của Tô Mộc đang ở ngay trước mắt tôi, cách tôi cùng lắm chỉ một cái đầu. Trên mặt anh ấy mang nụ cười thản nhiên, ánh mắt nhìn tôi đầy tình thắm cùng cưng chiều, chỉ là sắc mặt anh ấy vẫn còn tái nhợt một chút, hiển nhiên hồn phách có chút thương tổn.
“Tô Mộc!” Tôi gọi anh ấy một tiếng, trong nháy mắt liền nghẹn ngào, nhào tới vào ngực anh ấy, ngẩng đầu lên hôn chụt chụt lên mặt anh ấy giống như đồ yêu quý nhất đã tìm lại được vậy, trong lòng kích động không gì sánh kịp.
Tô Mộc thấy sự nồng nhiệt của tôi lại có chút ngoài ý muốn, nhẹ nhàng đẩy tôi ra ngoài một chút, muốn tách ra khỏi tôi.
Nhưng lúc này tôi quá phấn khích, vừa rơi nước mắt vừa ôm chặt anh ấy, vừa hôn vừa cắn, không chịu buông tay.
Có lẽ vừa rồi Tô Mộc chỉ là dò xét, thấy tôi phấn khích như vậy anh ấy cũng không khỏi bị kích động theo, không bao lâu đã đổi khách thành chủ, hai tay ôm lấy tôi, một tay còn đỡ đầu tôi hôn một cái thật mạnh.
“Khụ khụ…” Bên cạnh vang lên tiếng ho khan của Đường Dũng nhưng tôi cùng Tô Mộc lúc này đều không còn tâm tư để ý tới anh ta, hôn ngày càng nồng nhiệt, ngay cả tôi cắn rách môi Tô Mộc từ lúc nào cũng không biết.
Đường Dũng ở bên đen mặt lại, trợn mắt nhìn tôi cùng Tô Mộc nhưng rất lạ cũng không tới ngăn cản, chỉ mặt đen giống Bao Công đứng chống nạnh ở bên cạnh.
Tôi cùng Tô Mộc ôm hôn rất lâu mới dần dần tỉnh táo lại, lúc này tôi mới chú ý thấy Thuồng luồng tiên cùng Đường Dũng hai người cứ đứng ngây bên cạnh nhìn chằm chằm tôi cùng Tô Mộc hôn nhau liền mặt đỏ bừng, đẩy Tô Mộc ra.
Tô Mộc đang hôn hăng say bỗng nhiên bị tôi đẩy ra có chút bất mãn, lại hướng tới người tôi áp tới.
Tôi liền kinh hãi, không phải Tô Mộc định ngay trước mặt Thuồng luồng tiên cùng Đường dũng muốn làm chuyện kia với tôi chứ…
Tôi bị dọa đến vội vàng hô tên Tô Mộc, một bên hô tay còn một bên hướng Đường Dũng cùng thuồng luồng tiên bên kia chỉ, ra hiệu Tô Mộc cái này còn có người khác ở đây.
Tôi vội vàng gọi tên Tô Mộc, một bên còn đưa tay chỉ chỉ vào Đường Dũng và Thuồng luồng tiên, tỏ ý với Tô Mộc nơi này còn có những người khác.
Tô Mộc cũng không thèm liếc mắt, khóe miệng khẽ cong lên cười đểu, nói: “Bây giờ em còn biết có người bên cạnh nhìn? Mới vừa rồi dụ dỗ anh sao không nghĩ tới điều này?”
“Tại em thấy anh mới kích động quá mà, anh không biết là anh hôn mê khiến em sợ hãi sắp chết, còn tưởng anh sẽ hồn phi phách tán, đến lúc đó em biết làm thế nào? Thậm chí em còn nghĩ có nên đem anh luyện thành hồn tiệm hay không, như vậy anh liền có thể tiếp tục bên cạnh em. Nếu như anh thật sẽ bị hồn phi phách tán thì em cũng sẽ không sống nữa, sẽ cùng anh biến hành hư vô…” Tôi nói liên tục, vừa thấy được Tô Mộc trong nháy mắt bao nhiêu ấm ức thiệt thòi bị đè nén trong lòng tôi lập tức trào ra, giống như đứa con nít bị ngã xuống sau khi thấy mẹ mới có thể khóc vậy.
“Lại nói bậy nói bạ, bản thân anh là quỷ, cho dù chết cũng không có gì đáng tiếc, em đi theo làm gì? Sau này không được nói chết theo anh cùng nhau đi vào hư vô các loại nữa, nếu không để anh nghe được…”
Tô Mộc vừa nói đã đưa tay nâng cằm tôi lên, mặt sáp lại gần tôi không nhẹ không mạnh cắn lên môi tôi, uy hiếp nói: “Anh sẽ không bỏ qua cho em. Em biết anh nói là ý gì.”
Lần nữa mặt tôi lại đỏ lên, thậm chí có chút nóng lên. Một phần là bởi vì Tô Mộc cắn tôi quả thật quá mềm mại, cho dù ở cùng anh ấy lâu như vậy nhưng tôi vẫn bị những động tác vô tình của anh ấy khiến cho mặt đỏ tim đập, một phần khác là Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên ở ngay bên canh, anh ấy không chút kiêng kỵ thật sự ân ân ái ái với tôi như vậy sao?
Tôi lần nữa đẩy Tô Mộc ra, vừa hứa sau này không nói những lời tương tự nữa, vừa hỏi bây giờ anh ấy cảm thấy thế nào, có còn thấy chỗ nào không thoải mái, vết thâm ở ngực đâu, có còn ở đó không?
Tôi vừa hỏi vừa đưa tay tới trước ngực nắm lấy áo anh ấy, muốn chính mắt xem ngực anh ấy một chút. Nhưng tôi còn chưa kịp cởi áo ảnh ấy ra thì Đường Dũng chợt lao tới trực tiếp ngăn ở giữa tôi và Tô Mộc, hỏi tôi: “Em xong chưa? Đừng quên lời em đồng ý với anh, chuyện vi phạm ý nguyện của sư phụ không thể làm.”
“Tôi nhớ mà, nhưng tôi vi phạm ý nguyện nào của anh?” Tôi nói. Đang nói tôi chợt phát hiện mặt Đường Dũng hơi sưng, vành mắt cũng thâm tím lại, hiển nhiên là vừa mới đánh nhau.
Sắc mặt tôi liền trầm xuống, đưa tay tóm lấy cổ áo Đường Dũng kéo sát tới mặt tôi, nhìn chằm chằm vết thương trên mặt anh ta, hỏi: “Có phải anh mượn cơ hội dùng việc công để báo thù riêng, thừa dịp thân thể Tô Mộc yếu ớt mà đánh nhau với anh ấy? Tôi nhớ trước khi tôi ngủ đã nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến, nhất định là anh bắt nạt Tô Mộc.”
“Đệch, Dương Dương, em có chính mắt thấy anh bắt nạt Tô Mộc không? Hơn nữa bây giờ rõ ràng bị thương là anh kia mà, em có thấy trên mặt anh ta có vết thương không? Em quá thiên vị, chưa thấy em như em, bây giờ dù sao anh cũng là sự phụ em, là sư phụ em đấy! Em cứ như này mà muốn anh làm sư phụ em?” Đường Dũng trong nháy mắt liền tức giận, trợn mắt thở mạnh nhìn tôi. Lúc nãy anh ta ở bên nhìn tôi cùng Tô Mộc rải thức ăn cho chó chỉ biết nín giận trong bụng, bây giờ bị một câu nói của tôi trong nháy mắt liền bùng phát.
Tôi giật cả mình, không nghĩ tới tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà Đường Dũng lại phản ứng lớn như vậy. Hơn nữa với tính cách của Tô Mộc, nếu như thật sự bị đánh chẳng lẽ anh ấy sẽ để cho tôi biết sao?
Chắc chắn anh ấy sẽ không để lại vết thương trên mặt rồi khoe khoang khắp nơi.
“Dương Dương, em hiểu lầm cậu ta rồi. Vết thương trên mặt cậu ta là bị Chu Lan đánh, mới vừa rồi em nghe được tiếng đánh nhau cũng là do cậu ta và Chu Lan đánh nhau, Chu Lan mới vừa chạy trốn.” Tô Mộc nói.
Anh ấy luôn luôn cùng Đường Dũng không ưa nhau, bây giờ lại chịu chủ động giải thích cho Đường Dũng, một phần là giải thích mình không bị đòn, phần khác có lẽ có liên quan tới chuyện Đường Dũng giải cứu cùng anh ấy.
Mặc dù Tô Mộc ghét Đường Dũng nhưng vẫn là hiểu tri ân báo đáp.
“Chu Lan? Cô ta đến đây lúc nào? Lão Kim Đạt Hải kia có tới hay không? Bây giờ anh không sao chứ?” Tôi nghe thấy cái tên Chu Lan liền thấy lo lắng. Bây giờ hai tiếng Chu Lan nhất định là ác mộng của tôi, nếu không phải Tô Mộc cùng Chu Lan ở chung một chỗ trong thời gian dài thì Tô Mộc cũng sẽ không bị hồn phách không an hôn mê lâu như vậy.
Đường Dũng thấy mặt tôi nhìn Tô Mộc đầy lo lắng, mặt anh ta liền đen thêm mấy phần, tiếp tục xông tới đứng chắn giữa tôi và Tô Mộc, ngăn tôi nhìn Tô Mộc, tức giận nói: “Lộc Dương! Em thấy rõ, bây giờ bị thương là sư phụ em! Bị Chu Lan gây thương tổn cũng là sư phụ em! Không phải bây giờ em nên quan tâm tới sư phụ mình một chút sao, còn nhìn lão quỷ làm gì! Anh ta đã nôn được Chu Lan ra, bây giờ đang không thể tốt hơn được nữa!”
“Khoan đã, anh vừa nói Tô Mộc nôn Chu Lan ra? Là có ý gì? Chu Lan bị Tô Mộc ăn? Khí tức đen trên ngực anh ấy cũng chính là tiệm khí trên người Chu Lan?” Tôi liền kinh hãi, phớt lờ Đường Dũng, không dám tin nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mộc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom