Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-158
Chương 144: Đỡ đẻ thiên thai(một)
Chương 144: Đỡ đẻ thiên thai(một)
Mới hôn được hai cái, Tô Mộc đã đẩy tôi ra.
Lúc này tôi mới ý thức được, vừa nãy quá đỗi vui mừng mà quên hết mọi chuyện, Đường Dũng còn đang đứng sau lưng chúng tôi.
Mà ánh mắt Tô Mộc cũng nhìn sang Đường Dũng, tuy vẻ mặt lãnh đạm nhưng vẫn căng ra một nụ cười với Đường Dũng: “Cám ơn.”
“Thôi đi, ai cần anh cám ơn chứ, nếu không phải nể mặt Đường Dũng, ông đây cũng mặc kệ anh.” Đường Dũng hung hăng trừng Tô Mộc, giận dỗi nói, ánh mắt nhìn Tô Mộc vẫn tràn đầy thù địch.
Tô Mộc cũng không nổi giận gì, tầm nhìn lại dừng trên người tôi, anh đưa tay vò rối mái tóc dài của tôi, giọng dịu dàng nói: “đồ ngốc, cũng không phải lần đầu tiên gặp được anh, có cần vui mừng như thế không hả?”
“Đương nhiên vui rồi, anh không biết lúc trước anh gặp nguy hiểm như thế nào đâu, hồn phách đã bị tách thành mấy phần, em còn tưởng không được gặp anh nữa.”Tôi nói mà còn thấy không dám tin, cảm thấy hạnh phúc đến qúa đột ngột, bước vài vòng quanh người Tô Mộc.
Vẻ mặt Tô Mộc vẫn thản nhiên, nhưng khóe miệng rõ ràng đang cười, nhìn thấy tôi anh cũng thấy vui, vừa ấn chặt vai tôi không cho tôi bước quanh người anh nữa, vừa nói anh không sao cả, nói xong còn nắm tay tôi, bảo tôi sau này không được truyền âm khí cho anh nữa, anh bị thương thì có thể tự mình khôi phục được.
Tôi đã không còn ngốc nghếch ngây thơ như trước đây nữa, mới không tin lời anh nói đâu, cho dù anh có thể tự khôi phục, nhưng bị thương nặng như vậy chẳng lẽ phải dùng thời gian một trăm năm để khôi phục hay sao?
Có điều tâm tình bây giờ của tôi rất tốt nên không vạch trần lời anh, lại vòng quanh anh hai vòng, chắc chắn anh đã hồi phục đến trạng thái quỷ mới, tôi mới yên lòng lại, buông Tô Mộc ra, hỏi Đường Dũng bây giờ phải làm sao.
Cổ tay Đường Dũng bị rạch tổn thương chảy không ít máu, có điều may mà anh luôn mang theo thuốc cầm máu bên người, trút thuốc bôi lên cổ tay, rất nhanh đã ngừng chảy máu, có điều vì mất màu quá nhiều mà sắc mặt anh hơi trắng bệch, nói: “Tinh khí bây giờ bị hao tổn, tôi không còn cách nào để trừ giải phép cho Tiểu Thúy nữa, việc này sẽ do các người làm, đứa bé trong bụng Tiểu Thúy đã bị chuột cái đổi hồn, khi đưa bé được sinh ra là giờ chết của Tiểu Thúy, cho nên nhân lúc này cần ép Tiểu Thúy phá thai, Dương Dương, em đến đỡ đẻ.”
“Hả? Tôi trước nay không biết đỡ đẻ nha.” Tôi bỗng thấy hoang mang, khi Đường Dũng giải phép, muốn tôi ở cạnh đánh đá thì được, bây giờ bảo tôi đỡ đẻ, tôi làm gì có kinh nghiệm gì?
Nhưng Đường Dũng lại thở dài, lườm Tô Mộc đang đứng bên cạnh, nói: “Bây giờ chỉ có em có thể đỡ đẻ, hiện giờ lão quỷ kia âm khí quá yếu, tùy tiện đỡ đẻ sẽ bị thiên thai nuốt luôn, cho nên đợi lát nữa anh ta ở bên cạnh truyền âm khí vào bụng Tiểu Thúy, thiên thai đã trở thành hồn thể, khát vọng vô cùng mãnh liệt đối với âm khí, huống chi trên người lão quỷ còn có lực cực âm, có lẽ có thể dẫn thiên thai nọ ra ngoài, đợi thiên thai vừa ló đầu ra em liền tóm lấy cổ nó kéo ra bên ngoài, chỉ cần tóm được nó, thiên thai sẽ mất đi liên hệ với Tiểu Thúy, việc tiếp theo sẽ rất dễ dàng.”
Đường Dũng mở miệng gọi Tô Mộc một tiếng hai tiếng là lão quỷ, mặc dù anh ấy luôn nhìn không vừa mắt Tô Mộc, nhưng bây giờ thái độ thù địch đã ít đi rất nhiều, chỉ là vẫn thấy hơi mất mặt khi mở miệng gọi tên Tô Mộc.
Nhưng Tô Mộc khó được cũng không nổi giận gì, khuôn mặt trước giờ vẫn như cười như không, mặc cho Đường Dũng sắp xếp công việc cho anh.
Tôi lại thử kháng nghị tiếp, nhưng Đường Dũng nói không sai, anh còn phải chờ ra tay khi thiên bị kéo ra, có thể đỡ đẻ chỉ còn tôi mà thôi.
Người bị bức vào đường cùng mới biết được tiềm lực của bản thân lớn bao nhiêu, vì không để cho Tô Mộc hiện thân tôi chỉ đành cắn chặt răng, đương đầu khó khăn mà đáp ứng làm.
Sau khi chia xong công việc, chúng tôi lần nữa quay lại trong phòng khách đang nhốt Tiểu Thúy.
Điều kì lạ là, vừa nãy tiểu Thúy vẫn trong trạng thái điên cuồng, sau khi Tô Mộc bước vào phòng liền chớp mắt an tỉnh lại, giống như một người bình thường ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Tô Mộc, không nói câu nào.
Tôi thấy kì lạ nhìn qua Tô Mộc, mặt anh cũng hiện lên vẻ kì lạ, hơi không hiểu nhìn tiểu Thúy.
May mà vừa này trừ phép tuy rằng xảy ra vấn đề, nhưng dây thừng trói tiểu Thúy cũng không được cởi ra, bây giờ bà ta đã bị trói gô, chúng tôi cũng không sợ bà ấy gây nguy hiểm gì, trực tiếp đi đến bên cạnh tiểu thúy, để Tô Mộc dẫn dắt một đoạn lực cực âm đi ra dẫn về phía bụng tiểu thúy.
Chương 144: Đỡ đẻ thiên thai(một)
Mới hôn được hai cái, Tô Mộc đã đẩy tôi ra.
Lúc này tôi mới ý thức được, vừa nãy quá đỗi vui mừng mà quên hết mọi chuyện, Đường Dũng còn đang đứng sau lưng chúng tôi.
Mà ánh mắt Tô Mộc cũng nhìn sang Đường Dũng, tuy vẻ mặt lãnh đạm nhưng vẫn căng ra một nụ cười với Đường Dũng: “Cám ơn.”
“Thôi đi, ai cần anh cám ơn chứ, nếu không phải nể mặt Đường Dũng, ông đây cũng mặc kệ anh.” Đường Dũng hung hăng trừng Tô Mộc, giận dỗi nói, ánh mắt nhìn Tô Mộc vẫn tràn đầy thù địch.
Tô Mộc cũng không nổi giận gì, tầm nhìn lại dừng trên người tôi, anh đưa tay vò rối mái tóc dài của tôi, giọng dịu dàng nói: “đồ ngốc, cũng không phải lần đầu tiên gặp được anh, có cần vui mừng như thế không hả?”
“Đương nhiên vui rồi, anh không biết lúc trước anh gặp nguy hiểm như thế nào đâu, hồn phách đã bị tách thành mấy phần, em còn tưởng không được gặp anh nữa.”Tôi nói mà còn thấy không dám tin, cảm thấy hạnh phúc đến qúa đột ngột, bước vài vòng quanh người Tô Mộc.
Vẻ mặt Tô Mộc vẫn thản nhiên, nhưng khóe miệng rõ ràng đang cười, nhìn thấy tôi anh cũng thấy vui, vừa ấn chặt vai tôi không cho tôi bước quanh người anh nữa, vừa nói anh không sao cả, nói xong còn nắm tay tôi, bảo tôi sau này không được truyền âm khí cho anh nữa, anh bị thương thì có thể tự mình khôi phục được.
Tôi đã không còn ngốc nghếch ngây thơ như trước đây nữa, mới không tin lời anh nói đâu, cho dù anh có thể tự khôi phục, nhưng bị thương nặng như vậy chẳng lẽ phải dùng thời gian một trăm năm để khôi phục hay sao?
Có điều tâm tình bây giờ của tôi rất tốt nên không vạch trần lời anh, lại vòng quanh anh hai vòng, chắc chắn anh đã hồi phục đến trạng thái quỷ mới, tôi mới yên lòng lại, buông Tô Mộc ra, hỏi Đường Dũng bây giờ phải làm sao.
Cổ tay Đường Dũng bị rạch tổn thương chảy không ít máu, có điều may mà anh luôn mang theo thuốc cầm máu bên người, trút thuốc bôi lên cổ tay, rất nhanh đã ngừng chảy máu, có điều vì mất màu quá nhiều mà sắc mặt anh hơi trắng bệch, nói: “Tinh khí bây giờ bị hao tổn, tôi không còn cách nào để trừ giải phép cho Tiểu Thúy nữa, việc này sẽ do các người làm, đứa bé trong bụng Tiểu Thúy đã bị chuột cái đổi hồn, khi đưa bé được sinh ra là giờ chết của Tiểu Thúy, cho nên nhân lúc này cần ép Tiểu Thúy phá thai, Dương Dương, em đến đỡ đẻ.”
“Hả? Tôi trước nay không biết đỡ đẻ nha.” Tôi bỗng thấy hoang mang, khi Đường Dũng giải phép, muốn tôi ở cạnh đánh đá thì được, bây giờ bảo tôi đỡ đẻ, tôi làm gì có kinh nghiệm gì?
Nhưng Đường Dũng lại thở dài, lườm Tô Mộc đang đứng bên cạnh, nói: “Bây giờ chỉ có em có thể đỡ đẻ, hiện giờ lão quỷ kia âm khí quá yếu, tùy tiện đỡ đẻ sẽ bị thiên thai nuốt luôn, cho nên đợi lát nữa anh ta ở bên cạnh truyền âm khí vào bụng Tiểu Thúy, thiên thai đã trở thành hồn thể, khát vọng vô cùng mãnh liệt đối với âm khí, huống chi trên người lão quỷ còn có lực cực âm, có lẽ có thể dẫn thiên thai nọ ra ngoài, đợi thiên thai vừa ló đầu ra em liền tóm lấy cổ nó kéo ra bên ngoài, chỉ cần tóm được nó, thiên thai sẽ mất đi liên hệ với Tiểu Thúy, việc tiếp theo sẽ rất dễ dàng.”
Đường Dũng mở miệng gọi Tô Mộc một tiếng hai tiếng là lão quỷ, mặc dù anh ấy luôn nhìn không vừa mắt Tô Mộc, nhưng bây giờ thái độ thù địch đã ít đi rất nhiều, chỉ là vẫn thấy hơi mất mặt khi mở miệng gọi tên Tô Mộc.
Nhưng Tô Mộc khó được cũng không nổi giận gì, khuôn mặt trước giờ vẫn như cười như không, mặc cho Đường Dũng sắp xếp công việc cho anh.
Tôi lại thử kháng nghị tiếp, nhưng Đường Dũng nói không sai, anh còn phải chờ ra tay khi thiên bị kéo ra, có thể đỡ đẻ chỉ còn tôi mà thôi.
Người bị bức vào đường cùng mới biết được tiềm lực của bản thân lớn bao nhiêu, vì không để cho Tô Mộc hiện thân tôi chỉ đành cắn chặt răng, đương đầu khó khăn mà đáp ứng làm.
Sau khi chia xong công việc, chúng tôi lần nữa quay lại trong phòng khách đang nhốt Tiểu Thúy.
Điều kì lạ là, vừa nãy tiểu Thúy vẫn trong trạng thái điên cuồng, sau khi Tô Mộc bước vào phòng liền chớp mắt an tỉnh lại, giống như một người bình thường ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Tô Mộc, không nói câu nào.
Tôi thấy kì lạ nhìn qua Tô Mộc, mặt anh cũng hiện lên vẻ kì lạ, hơi không hiểu nhìn tiểu Thúy.
May mà vừa này trừ phép tuy rằng xảy ra vấn đề, nhưng dây thừng trói tiểu Thúy cũng không được cởi ra, bây giờ bà ta đã bị trói gô, chúng tôi cũng không sợ bà ấy gây nguy hiểm gì, trực tiếp đi đến bên cạnh tiểu thúy, để Tô Mộc dẫn dắt một đoạn lực cực âm đi ra dẫn về phía bụng tiểu thúy.
Bình luận facebook