Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-157
Chương 143: Tô Mộc tỉnh
Chương 143: Tô Mộc tỉnh
“Anh…”
Tôi sửng sốt một chút, sự vui mừng đến quá đột nhiên khiến đầu óc tôi không kịp phản ứng, sững sờ nhìn Đường Dũng.
Hàng lông mi dày của anh run rẩy vài lần mới khẽ mở được một chút, thấy bộ dáng lo lắng của tôi đột nhiên nhếch môi cười, cười đê tiện, chẳng qua mới cười được hai lần thì đã ảnh hưởng đến vết thương chỗ nào đó trên người anh, rên khẽ vì đau, nhe răng trợn mắt nói: “Dương Dương, người ta nói khi cõi lòng tan nát thì nước mắt sẽ đắng, nhìn thấy anh chết có phải trái tim em cũng tan vỡ đúng không.”
Vừa nói anh vừa vùng muốn đứng lên, tôi lập tức đỡ anh lên, nhưng thấy bộ dáng bỉ ổi vừa rồi, tôi vừa mừng rỡ lại trở nên tức giận, buông anh ra, mắng: “Tan vỡ cái đầu anh. Đây là thế nào, tại sao lại nổ, có vấn đề gì khi trừ ta rồi hả?”
Bị tôi hỏi anh ta mới nhớ chuyện đang trừ tà, chợt mò từ dưới đất dậy, chửi thề một câu rồi kéo tôi cùng ông chú lái xe chạy ra bên ngoài giống như điên vậy.
Động tác hết sức nhanh, sau khi ra khỏi cửa anh đóng mạnh cửa lại, còn khóa lại bảo vệ.
Tôi cùng ông chú lái xe khiếp sợ nhìn anh, chờ sau khi anh khóa cửa xong ông chú mới hỏi Đường Dũng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vợ ông ấy bây giờ thế nào.
“Vợ của ông không có vấn đề gì, mạng có thể giữ được. Chẳng qua đứa con của ông thì…” Đường Dũng nói.
“Đứa nhỏ? Đứa nhỏ thế nào? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải cậu nói có thể hóa giải phép này sao?” Nhắc tới đứa trẻ sắc mặt ông chú lái xe liền biến sắc, đưa tay tóm lấy cổ áo Đường Dũng, tức giận nói.
Mặt Đường Dũng thoáng hiện vẻ áy náy, mặc cho ông chú lái xe tóm cổ, nói: “Là tôi sai, tôi cho rằng vợ ông chẳng qua chỉ bị yểm phép phệ ngựa đơn giản, vừa rồi cũng sử dụng theo phương pháp giải phép phệ ngựa. Ai ngờ ở trong cơ thể vợ ông sau khi đi ra ngoài cũng không phải quỷ chết đói, mà là một con…”
Vừa nói anh ta vừa chần chờ một chút, trên mặt cũng hiện lên vẻ không dám tin, do dự một lúc mới nói: “Chuột.”
Mặc dù đã sớm đoán được giải phệ ngựa xảy ra vấn đề, nhưng nghe nói có con chuột ở trong người vợ ông ta, cả tôi cùng ông chú tài xế đều đồng loạt ngây ngẩn.
Chẳng trách trên đám bột phấn đỏ xuất hiện dấu chân nhỏ như vậy, chẳng trách Tiểu Thúy lại gặm đồ bằng gỗ trong nhà, chúng tôi ban đầu đều bị che mắt, cho là bà ta vì đói bụng. Thật ra bà ta chỉ dùng những thứ này để mài răng mà thôi. Chuột là động vật gặm nhấm, tập quán sống chính là không ngừng gặm nhấm để răng không bị quá dài.
Chỉ là, cho dù ở trên người Tiểu Thúy là thứ gì thì cái này có liên quan gì tới đứa trẻ trong bụng bà ta?
Tôi không khỏi kéo kéo Đường Dũng hai cái, hỏi tại sao anh ta lại giam Tiểu Thúy lại. Mặc dù Tiểu Thúy giống như bị điên vậy, ở bên cạnh kêu la không ngừng, nhưng cũng không làm thương tổn tôi cùng ông chú lái xe, lại không có sức làm gì.
Sắc mặt Đường Dũng càng ngày càng tối xuống, nhìn ông chú lái xe một cái, nói: “Em còn nhớ Quan đạo trưởng lúc trước nuôi thiên thai không?”
Nhắc tới thiên thai lòng tôi co rút một cái. Thiên thai dĩ nhiên tôi nhớ, không chỉ con trai Quan đạo trưởng mà ngay cả nhà họ Tô cũng có một thiên thai, chính là Trần Á Lan, hơn nữa Á Lan đó cùng thiên thai kia cũng từ tay một người, trên người có chung một hình xăm. Bây giờ Đường Dũng nói tới thiên thai là có ý gì, chẳng lẽ đứa bé trong bụng Tiểu Thúy cũng bị luyện thành thiên thai?
Nghĩ đến khả năng này tôi liền bỗng nhiên hiểu ra, nhớ được Á Lan đã nói qua, trước khi bà ta được luyện thành thiên thai thì mẹ bà ta đã có các hành vi rất lạ kì, xuất hiện các đặc thù của bò cái, còn vợ Quan Đạo trưởng năm đó thì biểu hiện các hành vi giống như chó cái. Bây giờ Tiểu Thúy bị chuột kí sinh, chắc chắn giống hệt tình trạng của mẹ Trần Á Lan năm đó, con chuột này cũng chắc là con chuột cái đang mang thai!
Đã ba lần rồi, mà hai lần trước đều là việc của hơn bốn mươi năm trước, trải qua việc lần trước Đường Dũng đã đi một chuyến tìm Trần Á Lan, có điều kết quả sau đó như thế nào thì tôi cũng không biết rõ, xem ra việc này có liên quan đến Đường Dũng.
Mặt tôi đầy nghi vấn không khỏi nhìn về phía Đường Dũng.
Đường Dũng nhìn lướt ông chú lái xe rồi lắc đầu với tôi, ý rằng có ông chú ở đây không tiện nói ra, sau đó anh nói với ông chú rằng Tiểu Thúy hiện giờ không còn nguy hiểm, nhưng anh ấy cũng cần bày trận lần nữa, lần bày trận này nguy hiểm hơn nhiều so với lần trước nên cần rời khỏi đây trước, nếu không đừng nói đến việc bảo vệ đứa nhỏ, ngay cả tiểu Thúy cũng chắc chắn phải chết.
Anh nói chuyện chăm chú đến kì lạ, còn tâm tình ông chú lái xe đã sớm sụp đổ, đôi mắt đỏ bừng nhìn Đường Dũng, rõ ràng đã không còn tin tưởng anh nữa.
May mà ông chú lái xe là người từng trải, làm người khá trầm ổn, tuy không tin Đường Dũng nữa nhưng ông ta suy nghĩ một hồi thì đã tỉnh táo lại đôi chút, bây giờ đang lúc nguy cấp, ông ấy không kịp tìm người khác nữa, sống chết đành nghe theo Đường Dũng mà thôi.
Lặng lẽ gật gật đầu, ông chú lái xe không còn tâm tư nói chuyện nữa, chỉ chầm chậm xoay người bỏ đi, bóng lưng chua xót đến lạ.
Sau khi đợi ông chú đi khỏi, tôi vội hỏi Đường Dũng đứa nhỏ trong bụng Tiểu Thúy có phải đã bị luyện thành thiên thai không, hung thủ có phải là sư thúc của anh không, dù sao trên cổ các thiên thai đều có hình xăm đặc biệt của sư môn Đường Dũng, ngoại trừ sư thúc azaz đen kia của anh thì người khác cũng không thể lưu lại dấu ấn giống như của Đường Dũng cho được.
Vẻ mặt Đường Dũng khó coi gật gật đầu, có điều anh cũng không đến giúp Tiểu Thúy trừ phép trước nữa, mà bảo tôi lấy ngọc bội ra, nói rằng trời đã tối, anh gọi Tô Mộc ra trước đã.
Tôi mới nhớ đến Tô Mộc còn chờ Đường Dũng bày trận, vội vàng lấy ngọc bội ra đưa ngay cho Đường Dũng, đồng thời nói với Đường Dũng việc tôi làm ở trong ngọc bội, hỏi anh tại sao Tô Mộc đã được truyền âm khí mà không có phản ứng gì.
Đường Dũng nghe vậy liền biến sắc mặt, mày cau lại trong thoáng chốc, rồi lại nổi giận với tôi, quát lên: “em truyền âm khí cho Tô Mộc? Ai bảo em tự ý truyền âm khí cho hắn ta, chút âm khí ít ỏi của em còn không đủ nhét kẻ răng hắn đâu, hắn là lệ quỷ, cần lượng âm khí khổng lồ, không cẩn thận sẽ hút cạn em, em…”
Anh mắng tôi rất hung ác, ánh mắt nghiêm khắc trước nay chưa từng thấy qua, hận không thể nuốt luôn tôi vậy.
Tôi thoáng chốc bị anh dọa chết, hoảng sợ nhìn anh nhưng không dám thốt ra câu nào cả.
Đây là lần đầu tiên anh hung dữ với tôi như vậy, giống như bị Tô Mộc nhập vào cơ thể vậy, may mà khi mắng mỏ thì ngọn lửa tức giận nơi anh cũng dần được giảm bớt, nhìn tôi mà thở dài trùng trùng nói: “Coi như xong, không xảy ra việc gì là tốt rồi, sau này việc này tuyệt đối không được làm nữa, quá nguy hiểm.”
Nói xong anh rút thiên địa kích trên người tôi ra, một nhát cắt vào cổ tay, máu tươi phun xối xả trên cái chày cán bột anh mang theo người.
Chày cán bột vốn có màu trắng bạc thoáng chốc đã phát ra ánh sáng màu đỏ, sau đó miệng Đường Dũng đọc ra một chuỗi tiếng Thái, dẫn ánh sáng đỏ trên cày cán bột hướng đến ngọc bội.
Ánh sáng trắng nhạt trên ngọc bội nháy mắt bị bao trùm bởi ánh sáng đỏ máu, trong giây lát len vào cơ thể Tô Mộc, nhuộm Tô Mộc thành một người máu.
Đôi mắt tôi nhìn chằm chằm ngọc bội, trái tim như bị dâng lên cổ họng vậy.
Chỉ thấy màu đỏ trên người Tô Mộc ngày càng đậm, không ngừng quay quanh xoay tròn giữa ngọc bội, dần biến mất trong cơ thể Tô Mộc.
Sau khoảng hơn một tiếng đồng hồ, ánh sáng đỏ máu từng chút một bị hút vào cơ thể Tô Mộc, đợi đến khi ánh sáng đỏ tươi biến mất toàn bộ, tôi bỗng thấy bóng người tí hon ở giữa ngọc bội nhúc nhích, sau đó bóng người lóe lên, xẹt ra ngọc bội, tụ thành một cái bóng màu trắng xám xuất hiện bên cạnh tôi.
“Tô Mộc! Anh tỉnh lại rồi!” nhìn Tô Mộc cuối cùng đã đứng cạnh mình, tôi mừng rỡ xông thẳng qua ôm chặt lấy anh.
Tô Mộc cũng đón tay ôm tôi, cái ôm này là thật sự, bóng dáng anh tuy chưa được vững lắm nhưng rốt cuộc tôi đã có thể chạm vào anh, mà dựa vào tình trạng ngưng hình của anh hiện tại, có lẽ đã khôi phục đến cảnh giới quỷ mới.
Dù cấp bậc thấp đến đáng thương, nhưng dù thế nào tôi cũng không cần lo anh sẽ hồn phi phách tan, tôi vui mừng đến phát điên mà ôm anh rồi làm càn hôn lên mặt anh.
Chương 143: Tô Mộc tỉnh
“Anh…”
Tôi sửng sốt một chút, sự vui mừng đến quá đột nhiên khiến đầu óc tôi không kịp phản ứng, sững sờ nhìn Đường Dũng.
Hàng lông mi dày của anh run rẩy vài lần mới khẽ mở được một chút, thấy bộ dáng lo lắng của tôi đột nhiên nhếch môi cười, cười đê tiện, chẳng qua mới cười được hai lần thì đã ảnh hưởng đến vết thương chỗ nào đó trên người anh, rên khẽ vì đau, nhe răng trợn mắt nói: “Dương Dương, người ta nói khi cõi lòng tan nát thì nước mắt sẽ đắng, nhìn thấy anh chết có phải trái tim em cũng tan vỡ đúng không.”
Vừa nói anh vừa vùng muốn đứng lên, tôi lập tức đỡ anh lên, nhưng thấy bộ dáng bỉ ổi vừa rồi, tôi vừa mừng rỡ lại trở nên tức giận, buông anh ra, mắng: “Tan vỡ cái đầu anh. Đây là thế nào, tại sao lại nổ, có vấn đề gì khi trừ ta rồi hả?”
Bị tôi hỏi anh ta mới nhớ chuyện đang trừ tà, chợt mò từ dưới đất dậy, chửi thề một câu rồi kéo tôi cùng ông chú lái xe chạy ra bên ngoài giống như điên vậy.
Động tác hết sức nhanh, sau khi ra khỏi cửa anh đóng mạnh cửa lại, còn khóa lại bảo vệ.
Tôi cùng ông chú lái xe khiếp sợ nhìn anh, chờ sau khi anh khóa cửa xong ông chú mới hỏi Đường Dũng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vợ ông ấy bây giờ thế nào.
“Vợ của ông không có vấn đề gì, mạng có thể giữ được. Chẳng qua đứa con của ông thì…” Đường Dũng nói.
“Đứa nhỏ? Đứa nhỏ thế nào? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải cậu nói có thể hóa giải phép này sao?” Nhắc tới đứa trẻ sắc mặt ông chú lái xe liền biến sắc, đưa tay tóm lấy cổ áo Đường Dũng, tức giận nói.
Mặt Đường Dũng thoáng hiện vẻ áy náy, mặc cho ông chú lái xe tóm cổ, nói: “Là tôi sai, tôi cho rằng vợ ông chẳng qua chỉ bị yểm phép phệ ngựa đơn giản, vừa rồi cũng sử dụng theo phương pháp giải phép phệ ngựa. Ai ngờ ở trong cơ thể vợ ông sau khi đi ra ngoài cũng không phải quỷ chết đói, mà là một con…”
Vừa nói anh ta vừa chần chờ một chút, trên mặt cũng hiện lên vẻ không dám tin, do dự một lúc mới nói: “Chuột.”
Mặc dù đã sớm đoán được giải phệ ngựa xảy ra vấn đề, nhưng nghe nói có con chuột ở trong người vợ ông ta, cả tôi cùng ông chú tài xế đều đồng loạt ngây ngẩn.
Chẳng trách trên đám bột phấn đỏ xuất hiện dấu chân nhỏ như vậy, chẳng trách Tiểu Thúy lại gặm đồ bằng gỗ trong nhà, chúng tôi ban đầu đều bị che mắt, cho là bà ta vì đói bụng. Thật ra bà ta chỉ dùng những thứ này để mài răng mà thôi. Chuột là động vật gặm nhấm, tập quán sống chính là không ngừng gặm nhấm để răng không bị quá dài.
Chỉ là, cho dù ở trên người Tiểu Thúy là thứ gì thì cái này có liên quan gì tới đứa trẻ trong bụng bà ta?
Tôi không khỏi kéo kéo Đường Dũng hai cái, hỏi tại sao anh ta lại giam Tiểu Thúy lại. Mặc dù Tiểu Thúy giống như bị điên vậy, ở bên cạnh kêu la không ngừng, nhưng cũng không làm thương tổn tôi cùng ông chú lái xe, lại không có sức làm gì.
Sắc mặt Đường Dũng càng ngày càng tối xuống, nhìn ông chú lái xe một cái, nói: “Em còn nhớ Quan đạo trưởng lúc trước nuôi thiên thai không?”
Nhắc tới thiên thai lòng tôi co rút một cái. Thiên thai dĩ nhiên tôi nhớ, không chỉ con trai Quan đạo trưởng mà ngay cả nhà họ Tô cũng có một thiên thai, chính là Trần Á Lan, hơn nữa Á Lan đó cùng thiên thai kia cũng từ tay một người, trên người có chung một hình xăm. Bây giờ Đường Dũng nói tới thiên thai là có ý gì, chẳng lẽ đứa bé trong bụng Tiểu Thúy cũng bị luyện thành thiên thai?
Nghĩ đến khả năng này tôi liền bỗng nhiên hiểu ra, nhớ được Á Lan đã nói qua, trước khi bà ta được luyện thành thiên thai thì mẹ bà ta đã có các hành vi rất lạ kì, xuất hiện các đặc thù của bò cái, còn vợ Quan Đạo trưởng năm đó thì biểu hiện các hành vi giống như chó cái. Bây giờ Tiểu Thúy bị chuột kí sinh, chắc chắn giống hệt tình trạng của mẹ Trần Á Lan năm đó, con chuột này cũng chắc là con chuột cái đang mang thai!
Đã ba lần rồi, mà hai lần trước đều là việc của hơn bốn mươi năm trước, trải qua việc lần trước Đường Dũng đã đi một chuyến tìm Trần Á Lan, có điều kết quả sau đó như thế nào thì tôi cũng không biết rõ, xem ra việc này có liên quan đến Đường Dũng.
Mặt tôi đầy nghi vấn không khỏi nhìn về phía Đường Dũng.
Đường Dũng nhìn lướt ông chú lái xe rồi lắc đầu với tôi, ý rằng có ông chú ở đây không tiện nói ra, sau đó anh nói với ông chú rằng Tiểu Thúy hiện giờ không còn nguy hiểm, nhưng anh ấy cũng cần bày trận lần nữa, lần bày trận này nguy hiểm hơn nhiều so với lần trước nên cần rời khỏi đây trước, nếu không đừng nói đến việc bảo vệ đứa nhỏ, ngay cả tiểu Thúy cũng chắc chắn phải chết.
Anh nói chuyện chăm chú đến kì lạ, còn tâm tình ông chú lái xe đã sớm sụp đổ, đôi mắt đỏ bừng nhìn Đường Dũng, rõ ràng đã không còn tin tưởng anh nữa.
May mà ông chú lái xe là người từng trải, làm người khá trầm ổn, tuy không tin Đường Dũng nữa nhưng ông ta suy nghĩ một hồi thì đã tỉnh táo lại đôi chút, bây giờ đang lúc nguy cấp, ông ấy không kịp tìm người khác nữa, sống chết đành nghe theo Đường Dũng mà thôi.
Lặng lẽ gật gật đầu, ông chú lái xe không còn tâm tư nói chuyện nữa, chỉ chầm chậm xoay người bỏ đi, bóng lưng chua xót đến lạ.
Sau khi đợi ông chú đi khỏi, tôi vội hỏi Đường Dũng đứa nhỏ trong bụng Tiểu Thúy có phải đã bị luyện thành thiên thai không, hung thủ có phải là sư thúc của anh không, dù sao trên cổ các thiên thai đều có hình xăm đặc biệt của sư môn Đường Dũng, ngoại trừ sư thúc azaz đen kia của anh thì người khác cũng không thể lưu lại dấu ấn giống như của Đường Dũng cho được.
Vẻ mặt Đường Dũng khó coi gật gật đầu, có điều anh cũng không đến giúp Tiểu Thúy trừ phép trước nữa, mà bảo tôi lấy ngọc bội ra, nói rằng trời đã tối, anh gọi Tô Mộc ra trước đã.
Tôi mới nhớ đến Tô Mộc còn chờ Đường Dũng bày trận, vội vàng lấy ngọc bội ra đưa ngay cho Đường Dũng, đồng thời nói với Đường Dũng việc tôi làm ở trong ngọc bội, hỏi anh tại sao Tô Mộc đã được truyền âm khí mà không có phản ứng gì.
Đường Dũng nghe vậy liền biến sắc mặt, mày cau lại trong thoáng chốc, rồi lại nổi giận với tôi, quát lên: “em truyền âm khí cho Tô Mộc? Ai bảo em tự ý truyền âm khí cho hắn ta, chút âm khí ít ỏi của em còn không đủ nhét kẻ răng hắn đâu, hắn là lệ quỷ, cần lượng âm khí khổng lồ, không cẩn thận sẽ hút cạn em, em…”
Anh mắng tôi rất hung ác, ánh mắt nghiêm khắc trước nay chưa từng thấy qua, hận không thể nuốt luôn tôi vậy.
Tôi thoáng chốc bị anh dọa chết, hoảng sợ nhìn anh nhưng không dám thốt ra câu nào cả.
Đây là lần đầu tiên anh hung dữ với tôi như vậy, giống như bị Tô Mộc nhập vào cơ thể vậy, may mà khi mắng mỏ thì ngọn lửa tức giận nơi anh cũng dần được giảm bớt, nhìn tôi mà thở dài trùng trùng nói: “Coi như xong, không xảy ra việc gì là tốt rồi, sau này việc này tuyệt đối không được làm nữa, quá nguy hiểm.”
Nói xong anh rút thiên địa kích trên người tôi ra, một nhát cắt vào cổ tay, máu tươi phun xối xả trên cái chày cán bột anh mang theo người.
Chày cán bột vốn có màu trắng bạc thoáng chốc đã phát ra ánh sáng màu đỏ, sau đó miệng Đường Dũng đọc ra một chuỗi tiếng Thái, dẫn ánh sáng đỏ trên cày cán bột hướng đến ngọc bội.
Ánh sáng trắng nhạt trên ngọc bội nháy mắt bị bao trùm bởi ánh sáng đỏ máu, trong giây lát len vào cơ thể Tô Mộc, nhuộm Tô Mộc thành một người máu.
Đôi mắt tôi nhìn chằm chằm ngọc bội, trái tim như bị dâng lên cổ họng vậy.
Chỉ thấy màu đỏ trên người Tô Mộc ngày càng đậm, không ngừng quay quanh xoay tròn giữa ngọc bội, dần biến mất trong cơ thể Tô Mộc.
Sau khoảng hơn một tiếng đồng hồ, ánh sáng đỏ máu từng chút một bị hút vào cơ thể Tô Mộc, đợi đến khi ánh sáng đỏ tươi biến mất toàn bộ, tôi bỗng thấy bóng người tí hon ở giữa ngọc bội nhúc nhích, sau đó bóng người lóe lên, xẹt ra ngọc bội, tụ thành một cái bóng màu trắng xám xuất hiện bên cạnh tôi.
“Tô Mộc! Anh tỉnh lại rồi!” nhìn Tô Mộc cuối cùng đã đứng cạnh mình, tôi mừng rỡ xông thẳng qua ôm chặt lấy anh.
Tô Mộc cũng đón tay ôm tôi, cái ôm này là thật sự, bóng dáng anh tuy chưa được vững lắm nhưng rốt cuộc tôi đã có thể chạm vào anh, mà dựa vào tình trạng ngưng hình của anh hiện tại, có lẽ đã khôi phục đến cảnh giới quỷ mới.
Dù cấp bậc thấp đến đáng thương, nhưng dù thế nào tôi cũng không cần lo anh sẽ hồn phi phách tan, tôi vui mừng đến phát điên mà ôm anh rồi làm càn hôn lên mặt anh.
Bình luận facebook