Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-147
Chương 135: Anh ấy không đi
Chương 135: Anh ấy không đi
Tôi lập tức luống cuống, bấu vào tay anh ấy, nói: “Đừng.”
“Sao thế, em không muốn sao?” Tô Mộc dừng một chút, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt lộ vẻ không hiểu.
“Em… không quá thoải mái, cũng không chuẩn bị sẵn sàng, huống chi nơi này chỉ là một sơn động, bên ngoài còn có những người khác…” Mặt tôi thẹn thùng đã đỏ bừng, toàn thân đều nóng lên, cảm giác choáng váng khó chịu như bị say rượu.
Tóm lại rất khẩn trương.
Tô Mộc nghe tôi giải thích liền cười, thật giống như đang cười nhạo tôi. Chỉ là, mặc dù trên mặt đang cười tôi nhưng đáy mắt thấm ra thâm tình nồng nàn, đắm đuối nhìn tôi, ngón tay không biết lúc nào đã đặt lên mặt tôi nhẹ nhàng vuốt ve.
“Lộc Dương, cũng không biết là số anh quá tốt hay quá tệ, vùng vẫy ở dưới đất hơn trăm năm thật vất vả mới tìm được em, nhưng em lại ngốc nghếch, mỗi lần giao phó chuyện gì cho em thì em đều không làm được, tới bây giờ cũng không biết nghe lời khiến phiền toái tìm đến anh.”
Giọng anh ấy nỉ non bên tai tôi, nói tất cả những lời than phiền về tôi nhưng tôi lại có thể cảm nhận được tình yêu sâu đậm phát ra từ anh ấy.
Cùng lúc đó anh ấy cũng không bởi vì tôi cự tuyệt mà dừng động tác lại, tay giống như con cá nhỏ, nhẹ nhàng luồn vào trong quần áo của tôi, di chuyển trên người tôi…
Người tôi run lên, mỗi vị trí trên thân thể bị anh chạm vào đều giống như lửa cháy vậy, càng ngày càng mãnh liệt, sau đó xuyên qua da tôi thấm vào trong người.
Toàn thân tôi nóng ran, không khỏi kêu nhỏ mấy tiếng.
Tô Mộc vốn đang nhỏ giọng quở trách khuyến điểm của tôi, nghe được tiếng kêu của tôi đột nhiên động tác của anh cũng dừng lại, sau đó nhẹ nhàng đỡ eo tôi, cười nói: “Em so với lần trước còn nhạy cảm hơn, nếu đã không kịp chờ đợi như vậy thì anh tới đây.”
Nói xong cơ thể tôi liền rung động, nơi ẩm ướt bị một vật to lớn lấp đầy, thúc vào tôi khiến tôi không nhịn được rên lên một tiếng.
cơ thể bị ngập tràn vui thích do vật to lớn ấy mang lại, cả cơ thể mềm lại, giống như không xương vậy, đón nhận từng cái đẩy vào kịch liệt của anh.
Theo động tác của anh ấy, cổ thiêu đốt khó chịu trong bụng kia cũng dần dần tiêu tán, bị một cổ khí tức lạnh băng bao lấy, hết thức thoải mái.
Tôi cố nén lại sự sảng khoái Tô Mộc mang tới, mím chặt môi không dám kêu thành tiếng, sợ người bên ngoài động nghe được, vô cùng căng thẳng.
Không biết qua bao nhiêu lâu, bên dưới tôi cũng không biết ướt bao nhiêu lần, Tô Mộc mới gầm nhẹ một tiếng giải phóng ra ngoài.
Lúc này eo lưng tôi đều đau, mệt mỏi mệt lả.
Tô Mộc nhìn bộ dáng mềm nhũn như chết của tôi, cưng chiều bóp nhẹ chóp mũi của tôi một cái, cười mắng: “Em đây chính là quá thiếu rèn luyện nên mới có thể mệt mỏi như vậy. Nếu như sau này còn cơ hội anh nhất định sẽ lập cho em một kế hoạch vận động, cùng thể dục với em nhiều hơn…”
Vừa nói anh vừa chủ động mặc quần áo vào cho tôi.
Lúc này tôi đã mệt tới mức ngay cả thở cũng phải dùng sức, được anh ấy phục vụ tự nhiên tôi nằm hưởng thụ, cũng không ngại anh ấy mắng tôi, cười híp mắt nằm trên đất thỏa mãn không nói ra được.
Bất tri bất giác tôi chìm vào giấc ngủ, chờ đến khi tôi tỉnh lại thì đội trưởng Lý Quân cùng Lạt ma Tây Tạng đã quay lại, ngồi ở cửa hang động nhìn ra ngoài trông chừng.
Lúc này trời đã sáng choang, mặt trời đã lên rất cao, hẳn là buổi trưa.
Tôi lập tức ngồi dậy, cúi đầu kiểm tra quần áo, thấy Tô Mộc cũng đã mặc xong cho tôi, còn đắp chăn lên người tôi, mới yên lòng.
Nhưng sau đó tôi liền phát hiện, trong sơn động này chỉ có tôi cùng đội trưởng Lý Quân cùng Lạt ma Tây Tạng ba người, không thấy Tô Mộc đâu.
“Đội trưởng, ông có thấy Tô Mộc không, anh ấy đi đâu?” Tôi hỏi.
Cho dù tôi đã mặc quần áo tử tế, hơn nữa tối qua đã rất kìm nén, bọn họ hẳn không nghe được tiếng động gì, nhưng không biết là có tật giật mình hay gì mà mặt tôi đỏ ửng lên.
“Từ trời tờ mờ sáng cậu ta đã đi, nói vợ cậu ta có việc gấp cần tìm.” Đội trưởng Lý Quân nói.
Nói xong ông ta nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy dò xét cùng không hiểu, nói: “Tôi vẫn cho rằng hai người là một đôi, không nghĩ cậu ta cũng đã kết hôn rồi. Nếu cô đã tỉnh thì đứng lên hoạt động một chút đi, nếu như không có phản ứng gì khác lạ thì ăn thứ này vào.”
Vừa nói ông ta liền móc ra một viên thuốc màu trắng, nói là trước khi Tô Mộc đi đã căn dặn.
Tôi không nhịn được cau mày nhìn viên thuốc, vợ Tô Mộc tìm anh ấy, chẳng lẽ là nói Lâm Yến Nhi?
Sau khi anh ấy xuất hiện tôi đã rất vui mừng, cũng không kịp hỏi chuyện của anh ấy và Lâm Yến Nhi. Anh ấy vì tôi mà kết hôn với Lâm Yến Nhi, sau đó lại đi tìm tôi hẳn Lâm Yến Nhi sẽ không vui.
Chẳng qua là, mặc dù biết anh ấy vì cứu tôi mới kết hôn cùng Lâm Yến Nhi, thi triển cấm thuật kia cùng chuyện kết hôn với Lâm Yến Nhi nhất định là có quan hệ gì đó, nhưng nghĩ đến anh ấy vừa cùng tôi làm chuyện kia đã ngay lập tức đi tìm Lâm Yến Nhi khiến trong lòng tôi rất không thoải mái, tựa như đang bị tảng đá lớn đè ép.
Tôi nhận lấy viên thuốc, nhét vào trong miệng, sau khi nuốt xuống liền hỏi đội trưởng Lý Quân nên làm gì bây giờ, có phải điều nhân viên tới đây bắt giữ người. Bây giờ hang ổ Phái cản thi đã tìm được, Tam trưởng lão cũng đã gặp, chỉ cần bắt được hắn là oan khuất của tôi được rửa sạch.
Đội trưởng Lý Quân nghe thấy tôi hỏi liền có chút nghiêm túc, bây giờ Tô Mộc không có ở đây, bên cạnh chúng tôi chỉ còn một Lạt ma Tây Tạng, ông ta còn nghe không hiểu tiếng trung.
Cũng may ông ta có thể thông qua ngôn ngữ cử chỉ bằng tay để có thể miễn cưỡng trao đổi cùng đội trưởng Lý, đội trưởng Lý chỉ chỉ về vị trí Phái cản thi, hỏi bây giờ có thể quay lại bắt người không.
Lạt ma Tây Tạng nhìn thôn Phái cản thi do dự một chút, sau đó gật đầu một cái.
“Lên đường, chúng ta hãy đi trước, nhân viên sẽ đến sau!”
Được Lạt ma Tây Tạng ủng hộ, đội trưởng Lỹ Quân lần nữa dấy lên lòng tin.
Cũng không biết là ông ta quá ngu hay thật sự không sợ chết, vừa nói cũng đã cõng Đào Nghị đi ra ngoài.
Nhưng vừa mới tới cửa hang, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng người: “Không thể, chỗ đó không thể lại đi.”
Tiếng nói vừa dứt đã có một bóng người gầy gò đứng ở cửa hàng, mặc một bộ áo bào tro, đỉnh đầu quấn một búi tóc, không phải Phong Thiên lão đạo thì còn là ai.
Ông ta đứng chắn ở cửa hang, tay cầm phất trần, vừa nói vừa đưa mắt nhìn tôi, đáy mắt hết sức phức tạp.
Sau đó ánh mắt ông ta chuyển qua nhìn Đào Nghị đang trên lưng Lý Quân, nhìn hai lần thấy đầu Đào Nghị được bao phủ bởi âm khí liền đi nhanh tới, móc ra một lá bùa màu vàng đưa vòng quanh đầu Đào Nghị hai vòng, miệng lẩm bẩm.
Lá bùa vàng tự cháy trong không trung, chao đảo mấy cái đã hóa thành một đống tro bụi.
Sau khi tro bụi rơi xuống đất, Phong Thiên nhanh chóng móc ra một cái bát không tiếp được tro bụi vào, sau đó lấy ra một chai nước suốt rót vào trong bát hòa với tro bụi, bịt lỗ mũi Đào Nghị rồi rót nước vào miệng anh ta.
Tôi thấy sau khi nước bùa vào trong cơ thể Đào Nghị thì đoàn âm khí bao quanh đầu anh ta cũng nhanh chóng tan đi, cả người Đào Nghị run lên, thật giống như mới tỉnh khỏi ác mộng vậy, mê mang nhìn chúng tôi, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lý Quân cùng Đào Nghị là đồng đội, thấy Đào Nghị đã tỉnh liền liên tục cảm ơn Phong Thiên, cũng không nói chuyện quay trở lại Phái cản thi bắt người, kéo Đào Nghị sang một bên nói chuyện anh ta bị trúng tà ở Phái cản thi.
Sau khi giúp Đào Nghị xong, Phong Thiên đi thẳng tới chỗ tôi, nhìn tôi lúng túng cười cười, nói: “Tô… phu nhân, hiện tại thân thể cô có cảm giác thế nào? Có còn chỗ nào khó chịu không?”
“À… không có.” Tôi bị ông ta gọi là Tô phu nhân khiến mặt đỏ bừng, mặc dù biết chẳng qua là ông ta không biết nên xưng hô như thế nào nên mới gọi như vậy, nhưng tôi theo trực giác cảm thấy ông ta chắc chắn biết chuyện tôi và Tô Mộc làm tối qua mới cố ý gọi như vậy.
Là tôi quá nhạy cảm.
Tôi đưa tay vuốt đầu một cái, đem chút tóc ít ỏi vuốt ra đằng sau, sau đó cẩn thận suy nghĩ tình cảnh bây giờ một chút.
Mặc dù bây giờ thắt lưng tôi đang đau nhói nhưng cảm giác nóng bỏng như bị ăn mòn kia đã biến mất không còn tăm hơi, xem ra tối hôm qua Tô Mộc không lừa gạt tôi, anh ấy làm chuyện kia thật sự là vì cứu tôi.
Sau khi chắc chắn không bị sao, tôi bảo Phong Thiên không cần lo lắng, sau đó hỏi ông ta tại sao lại nói không thể quay lại chỗ Phái cản thi nữa, có phải là do Tam trưởng lão kia quá lợi hại, ông ta sợ chúng tôi quay lại đó sẽ thua thiệt.
Phong Thiên lắc đầu một cái, gương mặt rất nghiêm túc, nói: “Phái cản thi quả thật rất lợi hại nhưng không phải tôi sợ thực lực của các trưởng lão, mà trong Cản Thi phải có cất giấu một năng lượng nghịch thiên, cổ năng lượng đó không phải người không phải quỷ, thực lực phi phàm. Tôi vừa tiến vào địa giới của Phái cản thi đã được Tô tiên sinh ra lệnh đi vòng qua sau thăm dò, lục soát một lúc tự nhiên tôi bị trúng gì đó, ở trong cánh rừng gặp quỷ dắt lối, vòng hai ngày một đêm mới ra được.”
“Quỷ dắt lối?” Tôi không hiểu nhìn Phong Thiên một cái, thấy ông ta nói nghiêm túc như vậy còn tưởng ông ta thật sự gặp nguy hiểm gì, hóa ra chỉ là quỷ dắt mà thôi. Đối với người không biết về quỷ hồn thì còn tưởng quỷ dắt lối là chuyện đáng sợ, nhưng sau khi tu luyện âm khí tôi mới biết, quỷ dắt lối căn bản là quỷ cấp thấp nhất, cho dù vừa mới tu luyện chưa được bao lâu thì quỷ mới cũng có thể làm được, nguyên lý chính là thả âm khí của mình đem nhốt tâm trí người mình muốn dẫn vào trong âm khí, tạo thành một không gian riêng.
Như vậy thì tâm trí kẻ đó bất kể di chuyển thế nào đều là đi loang quanh trong không gian của mình, chỉ cần không phá vỡ âm khí kia thì sẽ không tỉnh táo lại được.
Nhưng đây là thuật pháp cấp thấp, cho dù với người có dương khí nặng cũng đã có thể chống lại huống chi là Phong Thiên.
Mặc dù ông ta có dáng vẻ cao ngạo nhưng cũng có bản lãnh thật sự, từ chuyện Đổng Ngọc Thanh là có thể thấy được.
Thấy tôi lộ mặt khinh thường, Phong Thiên liền nóng nảy, giải thích: “Nói là quỷ dắt lối nhưng cổ khí tức kia cũng không phải là âm khí, tôi đã cố gắng phá nó nhưng cũng không phá được. Hơn nữa cổ khí tức kia không sợ dương khí, hết sức khó dây dưa, nếu không phải lúc trời sắp sáng Tô tiên sinh chạy tới thả tôi ra thì sợ bây giờ tôi vẫn còn bị nhốt trong đó.”
Vừa nói nét mắt ông ta vừa hiện lên vẻ sợ hãi, hiển nhiên đã rất lâu rồi chưa gặp chuyện phải lúng túng như vậy.
Biết được Tô Mộc tới tìm ông ta tôi không nghi ngờ nữa, vội hỏi Tô Mộc trước khi đi có nói gì với ông ta không, đi đột ngột như vậy có nói khi nào sẽ quay lại không.
Nghe tôi hỏi về Tô Mộc, vẻ mặt bình thường mới được khôi phục của Phong Thiên lại lần nữa trầm xuống, lắc đầu một cái nói Tô Mộc không nói gì.
Tôi nôn nóng, níu ông ta lại, hỏi: “Thật sự Tô Mộc không nói gì?”
Không phải là tôi không tin lời ông ta, mà nhìn biểu hiện hoảng loạn của ông ta, rõ ràng là chột dạ khiến người ta không thể không nghi ngờ.
“Thật…”
Phong Thiên gật đầu nói, có điều ông ta không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, có lẽ bởi vì tu đạo, hoặc có lẽ đã lớn tuổi có địa vị quá cao, căn bản không cần phải dối gạt ai nữa cho nên ông ta không giỏi nói láo chút nào.
Nghe ông ta trả lời như vậy tôi trầm mặt xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt như dao vậy, cũng không nói câu nào.
Chờ ông ta chủ động mở miệng.
Ông ta bị tôi nhìn khó chịu, muốn tránh né nhưng thấy quả thực tránh không thoát mới đẩy tôi ra, nói: “Được rồi, cô cũng đừng ép bần đạo. Nói thật cho cô, Tô tiên sinh căn bản là không đi.”
Chương 135: Anh ấy không đi
Tôi lập tức luống cuống, bấu vào tay anh ấy, nói: “Đừng.”
“Sao thế, em không muốn sao?” Tô Mộc dừng một chút, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt lộ vẻ không hiểu.
“Em… không quá thoải mái, cũng không chuẩn bị sẵn sàng, huống chi nơi này chỉ là một sơn động, bên ngoài còn có những người khác…” Mặt tôi thẹn thùng đã đỏ bừng, toàn thân đều nóng lên, cảm giác choáng váng khó chịu như bị say rượu.
Tóm lại rất khẩn trương.
Tô Mộc nghe tôi giải thích liền cười, thật giống như đang cười nhạo tôi. Chỉ là, mặc dù trên mặt đang cười tôi nhưng đáy mắt thấm ra thâm tình nồng nàn, đắm đuối nhìn tôi, ngón tay không biết lúc nào đã đặt lên mặt tôi nhẹ nhàng vuốt ve.
“Lộc Dương, cũng không biết là số anh quá tốt hay quá tệ, vùng vẫy ở dưới đất hơn trăm năm thật vất vả mới tìm được em, nhưng em lại ngốc nghếch, mỗi lần giao phó chuyện gì cho em thì em đều không làm được, tới bây giờ cũng không biết nghe lời khiến phiền toái tìm đến anh.”
Giọng anh ấy nỉ non bên tai tôi, nói tất cả những lời than phiền về tôi nhưng tôi lại có thể cảm nhận được tình yêu sâu đậm phát ra từ anh ấy.
Cùng lúc đó anh ấy cũng không bởi vì tôi cự tuyệt mà dừng động tác lại, tay giống như con cá nhỏ, nhẹ nhàng luồn vào trong quần áo của tôi, di chuyển trên người tôi…
Người tôi run lên, mỗi vị trí trên thân thể bị anh chạm vào đều giống như lửa cháy vậy, càng ngày càng mãnh liệt, sau đó xuyên qua da tôi thấm vào trong người.
Toàn thân tôi nóng ran, không khỏi kêu nhỏ mấy tiếng.
Tô Mộc vốn đang nhỏ giọng quở trách khuyến điểm của tôi, nghe được tiếng kêu của tôi đột nhiên động tác của anh cũng dừng lại, sau đó nhẹ nhàng đỡ eo tôi, cười nói: “Em so với lần trước còn nhạy cảm hơn, nếu đã không kịp chờ đợi như vậy thì anh tới đây.”
Nói xong cơ thể tôi liền rung động, nơi ẩm ướt bị một vật to lớn lấp đầy, thúc vào tôi khiến tôi không nhịn được rên lên một tiếng.
cơ thể bị ngập tràn vui thích do vật to lớn ấy mang lại, cả cơ thể mềm lại, giống như không xương vậy, đón nhận từng cái đẩy vào kịch liệt của anh.
Theo động tác của anh ấy, cổ thiêu đốt khó chịu trong bụng kia cũng dần dần tiêu tán, bị một cổ khí tức lạnh băng bao lấy, hết thức thoải mái.
Tôi cố nén lại sự sảng khoái Tô Mộc mang tới, mím chặt môi không dám kêu thành tiếng, sợ người bên ngoài động nghe được, vô cùng căng thẳng.
Không biết qua bao nhiêu lâu, bên dưới tôi cũng không biết ướt bao nhiêu lần, Tô Mộc mới gầm nhẹ một tiếng giải phóng ra ngoài.
Lúc này eo lưng tôi đều đau, mệt mỏi mệt lả.
Tô Mộc nhìn bộ dáng mềm nhũn như chết của tôi, cưng chiều bóp nhẹ chóp mũi của tôi một cái, cười mắng: “Em đây chính là quá thiếu rèn luyện nên mới có thể mệt mỏi như vậy. Nếu như sau này còn cơ hội anh nhất định sẽ lập cho em một kế hoạch vận động, cùng thể dục với em nhiều hơn…”
Vừa nói anh vừa chủ động mặc quần áo vào cho tôi.
Lúc này tôi đã mệt tới mức ngay cả thở cũng phải dùng sức, được anh ấy phục vụ tự nhiên tôi nằm hưởng thụ, cũng không ngại anh ấy mắng tôi, cười híp mắt nằm trên đất thỏa mãn không nói ra được.
Bất tri bất giác tôi chìm vào giấc ngủ, chờ đến khi tôi tỉnh lại thì đội trưởng Lý Quân cùng Lạt ma Tây Tạng đã quay lại, ngồi ở cửa hang động nhìn ra ngoài trông chừng.
Lúc này trời đã sáng choang, mặt trời đã lên rất cao, hẳn là buổi trưa.
Tôi lập tức ngồi dậy, cúi đầu kiểm tra quần áo, thấy Tô Mộc cũng đã mặc xong cho tôi, còn đắp chăn lên người tôi, mới yên lòng.
Nhưng sau đó tôi liền phát hiện, trong sơn động này chỉ có tôi cùng đội trưởng Lý Quân cùng Lạt ma Tây Tạng ba người, không thấy Tô Mộc đâu.
“Đội trưởng, ông có thấy Tô Mộc không, anh ấy đi đâu?” Tôi hỏi.
Cho dù tôi đã mặc quần áo tử tế, hơn nữa tối qua đã rất kìm nén, bọn họ hẳn không nghe được tiếng động gì, nhưng không biết là có tật giật mình hay gì mà mặt tôi đỏ ửng lên.
“Từ trời tờ mờ sáng cậu ta đã đi, nói vợ cậu ta có việc gấp cần tìm.” Đội trưởng Lý Quân nói.
Nói xong ông ta nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy dò xét cùng không hiểu, nói: “Tôi vẫn cho rằng hai người là một đôi, không nghĩ cậu ta cũng đã kết hôn rồi. Nếu cô đã tỉnh thì đứng lên hoạt động một chút đi, nếu như không có phản ứng gì khác lạ thì ăn thứ này vào.”
Vừa nói ông ta liền móc ra một viên thuốc màu trắng, nói là trước khi Tô Mộc đi đã căn dặn.
Tôi không nhịn được cau mày nhìn viên thuốc, vợ Tô Mộc tìm anh ấy, chẳng lẽ là nói Lâm Yến Nhi?
Sau khi anh ấy xuất hiện tôi đã rất vui mừng, cũng không kịp hỏi chuyện của anh ấy và Lâm Yến Nhi. Anh ấy vì tôi mà kết hôn với Lâm Yến Nhi, sau đó lại đi tìm tôi hẳn Lâm Yến Nhi sẽ không vui.
Chẳng qua là, mặc dù biết anh ấy vì cứu tôi mới kết hôn cùng Lâm Yến Nhi, thi triển cấm thuật kia cùng chuyện kết hôn với Lâm Yến Nhi nhất định là có quan hệ gì đó, nhưng nghĩ đến anh ấy vừa cùng tôi làm chuyện kia đã ngay lập tức đi tìm Lâm Yến Nhi khiến trong lòng tôi rất không thoải mái, tựa như đang bị tảng đá lớn đè ép.
Tôi nhận lấy viên thuốc, nhét vào trong miệng, sau khi nuốt xuống liền hỏi đội trưởng Lý Quân nên làm gì bây giờ, có phải điều nhân viên tới đây bắt giữ người. Bây giờ hang ổ Phái cản thi đã tìm được, Tam trưởng lão cũng đã gặp, chỉ cần bắt được hắn là oan khuất của tôi được rửa sạch.
Đội trưởng Lý Quân nghe thấy tôi hỏi liền có chút nghiêm túc, bây giờ Tô Mộc không có ở đây, bên cạnh chúng tôi chỉ còn một Lạt ma Tây Tạng, ông ta còn nghe không hiểu tiếng trung.
Cũng may ông ta có thể thông qua ngôn ngữ cử chỉ bằng tay để có thể miễn cưỡng trao đổi cùng đội trưởng Lý, đội trưởng Lý chỉ chỉ về vị trí Phái cản thi, hỏi bây giờ có thể quay lại bắt người không.
Lạt ma Tây Tạng nhìn thôn Phái cản thi do dự một chút, sau đó gật đầu một cái.
“Lên đường, chúng ta hãy đi trước, nhân viên sẽ đến sau!”
Được Lạt ma Tây Tạng ủng hộ, đội trưởng Lỹ Quân lần nữa dấy lên lòng tin.
Cũng không biết là ông ta quá ngu hay thật sự không sợ chết, vừa nói cũng đã cõng Đào Nghị đi ra ngoài.
Nhưng vừa mới tới cửa hang, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng người: “Không thể, chỗ đó không thể lại đi.”
Tiếng nói vừa dứt đã có một bóng người gầy gò đứng ở cửa hàng, mặc một bộ áo bào tro, đỉnh đầu quấn một búi tóc, không phải Phong Thiên lão đạo thì còn là ai.
Ông ta đứng chắn ở cửa hang, tay cầm phất trần, vừa nói vừa đưa mắt nhìn tôi, đáy mắt hết sức phức tạp.
Sau đó ánh mắt ông ta chuyển qua nhìn Đào Nghị đang trên lưng Lý Quân, nhìn hai lần thấy đầu Đào Nghị được bao phủ bởi âm khí liền đi nhanh tới, móc ra một lá bùa màu vàng đưa vòng quanh đầu Đào Nghị hai vòng, miệng lẩm bẩm.
Lá bùa vàng tự cháy trong không trung, chao đảo mấy cái đã hóa thành một đống tro bụi.
Sau khi tro bụi rơi xuống đất, Phong Thiên nhanh chóng móc ra một cái bát không tiếp được tro bụi vào, sau đó lấy ra một chai nước suốt rót vào trong bát hòa với tro bụi, bịt lỗ mũi Đào Nghị rồi rót nước vào miệng anh ta.
Tôi thấy sau khi nước bùa vào trong cơ thể Đào Nghị thì đoàn âm khí bao quanh đầu anh ta cũng nhanh chóng tan đi, cả người Đào Nghị run lên, thật giống như mới tỉnh khỏi ác mộng vậy, mê mang nhìn chúng tôi, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lý Quân cùng Đào Nghị là đồng đội, thấy Đào Nghị đã tỉnh liền liên tục cảm ơn Phong Thiên, cũng không nói chuyện quay trở lại Phái cản thi bắt người, kéo Đào Nghị sang một bên nói chuyện anh ta bị trúng tà ở Phái cản thi.
Sau khi giúp Đào Nghị xong, Phong Thiên đi thẳng tới chỗ tôi, nhìn tôi lúng túng cười cười, nói: “Tô… phu nhân, hiện tại thân thể cô có cảm giác thế nào? Có còn chỗ nào khó chịu không?”
“À… không có.” Tôi bị ông ta gọi là Tô phu nhân khiến mặt đỏ bừng, mặc dù biết chẳng qua là ông ta không biết nên xưng hô như thế nào nên mới gọi như vậy, nhưng tôi theo trực giác cảm thấy ông ta chắc chắn biết chuyện tôi và Tô Mộc làm tối qua mới cố ý gọi như vậy.
Là tôi quá nhạy cảm.
Tôi đưa tay vuốt đầu một cái, đem chút tóc ít ỏi vuốt ra đằng sau, sau đó cẩn thận suy nghĩ tình cảnh bây giờ một chút.
Mặc dù bây giờ thắt lưng tôi đang đau nhói nhưng cảm giác nóng bỏng như bị ăn mòn kia đã biến mất không còn tăm hơi, xem ra tối hôm qua Tô Mộc không lừa gạt tôi, anh ấy làm chuyện kia thật sự là vì cứu tôi.
Sau khi chắc chắn không bị sao, tôi bảo Phong Thiên không cần lo lắng, sau đó hỏi ông ta tại sao lại nói không thể quay lại chỗ Phái cản thi nữa, có phải là do Tam trưởng lão kia quá lợi hại, ông ta sợ chúng tôi quay lại đó sẽ thua thiệt.
Phong Thiên lắc đầu một cái, gương mặt rất nghiêm túc, nói: “Phái cản thi quả thật rất lợi hại nhưng không phải tôi sợ thực lực của các trưởng lão, mà trong Cản Thi phải có cất giấu một năng lượng nghịch thiên, cổ năng lượng đó không phải người không phải quỷ, thực lực phi phàm. Tôi vừa tiến vào địa giới của Phái cản thi đã được Tô tiên sinh ra lệnh đi vòng qua sau thăm dò, lục soát một lúc tự nhiên tôi bị trúng gì đó, ở trong cánh rừng gặp quỷ dắt lối, vòng hai ngày một đêm mới ra được.”
“Quỷ dắt lối?” Tôi không hiểu nhìn Phong Thiên một cái, thấy ông ta nói nghiêm túc như vậy còn tưởng ông ta thật sự gặp nguy hiểm gì, hóa ra chỉ là quỷ dắt mà thôi. Đối với người không biết về quỷ hồn thì còn tưởng quỷ dắt lối là chuyện đáng sợ, nhưng sau khi tu luyện âm khí tôi mới biết, quỷ dắt lối căn bản là quỷ cấp thấp nhất, cho dù vừa mới tu luyện chưa được bao lâu thì quỷ mới cũng có thể làm được, nguyên lý chính là thả âm khí của mình đem nhốt tâm trí người mình muốn dẫn vào trong âm khí, tạo thành một không gian riêng.
Như vậy thì tâm trí kẻ đó bất kể di chuyển thế nào đều là đi loang quanh trong không gian của mình, chỉ cần không phá vỡ âm khí kia thì sẽ không tỉnh táo lại được.
Nhưng đây là thuật pháp cấp thấp, cho dù với người có dương khí nặng cũng đã có thể chống lại huống chi là Phong Thiên.
Mặc dù ông ta có dáng vẻ cao ngạo nhưng cũng có bản lãnh thật sự, từ chuyện Đổng Ngọc Thanh là có thể thấy được.
Thấy tôi lộ mặt khinh thường, Phong Thiên liền nóng nảy, giải thích: “Nói là quỷ dắt lối nhưng cổ khí tức kia cũng không phải là âm khí, tôi đã cố gắng phá nó nhưng cũng không phá được. Hơn nữa cổ khí tức kia không sợ dương khí, hết sức khó dây dưa, nếu không phải lúc trời sắp sáng Tô tiên sinh chạy tới thả tôi ra thì sợ bây giờ tôi vẫn còn bị nhốt trong đó.”
Vừa nói nét mắt ông ta vừa hiện lên vẻ sợ hãi, hiển nhiên đã rất lâu rồi chưa gặp chuyện phải lúng túng như vậy.
Biết được Tô Mộc tới tìm ông ta tôi không nghi ngờ nữa, vội hỏi Tô Mộc trước khi đi có nói gì với ông ta không, đi đột ngột như vậy có nói khi nào sẽ quay lại không.
Nghe tôi hỏi về Tô Mộc, vẻ mặt bình thường mới được khôi phục của Phong Thiên lại lần nữa trầm xuống, lắc đầu một cái nói Tô Mộc không nói gì.
Tôi nôn nóng, níu ông ta lại, hỏi: “Thật sự Tô Mộc không nói gì?”
Không phải là tôi không tin lời ông ta, mà nhìn biểu hiện hoảng loạn của ông ta, rõ ràng là chột dạ khiến người ta không thể không nghi ngờ.
“Thật…”
Phong Thiên gật đầu nói, có điều ông ta không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, có lẽ bởi vì tu đạo, hoặc có lẽ đã lớn tuổi có địa vị quá cao, căn bản không cần phải dối gạt ai nữa cho nên ông ta không giỏi nói láo chút nào.
Nghe ông ta trả lời như vậy tôi trầm mặt xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt như dao vậy, cũng không nói câu nào.
Chờ ông ta chủ động mở miệng.
Ông ta bị tôi nhìn khó chịu, muốn tránh né nhưng thấy quả thực tránh không thoát mới đẩy tôi ra, nói: “Được rồi, cô cũng đừng ép bần đạo. Nói thật cho cô, Tô tiên sinh căn bản là không đi.”