• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-146

Chương 134: Cứu mạng em




Chương 134: Cứu mạng em

Trong lòng tôi cả kinh, nhưng bây giờ tôi đang bị bóp cổ, hơn nữa rượu thuốc ngậm đầy miệng, căn bản không nói được lời nào.
“Phun ra!” Tô Mộc lạnh lùng nói.
Nói xong anh đưa tay kia bóp hàm tôi lại, ép tôi há miệng ra.
Tôi sợ run cả người, theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Bởi vì cổ họng tôi đang bị bóp nghẹt lại, động tác nuốt nước miếng khiến rượu thuốc trào ngược lên lỗ mũi, giống như lúc đi bơi bị sặc nước vậy.
Tôi nhất thời ho khan kịch liệt, phần lớn rượu thuốc trong miệng cũng ói ra ngoài.
Tô Mộc thấy tôi ói rượu thuốc ra, gương mặt căng thẳng mới dịu đi một chút, buông tôi ra.
Tôi lập tức thở hổn hển, hít từng hơi lớn vào khiến rượu thuốc còn sót lại thuận theo khí quản chui xuống bụng tôi.
Nóng hừng hực, rất kinh tởm.
Cũng may bởi vì lượng rượu còn rất ít nên cũng không quá khó chịu.
Lúc này đội trưởng Lý Quân, Đào Nghị, cùng Lạt ma Tây Tạng từ trên cầu thang đi xuống.
Tam trưởng lão thấy bọn họ chỉ khẽ nhăn chân mày một chút nhưng cũng không lộ ra nhiều kinh ngạc, giống như đã sớm biết được bọn họ sẽ tới vậy.
“Ta cho lục soát khắp Phái cản thi cũng không tìm được chỗ các ngươi ẩn thân, bây giờ lại dám tự đưa tới cửa.” Ánh mắt Tam trưởng lão quét qua một vòng bọn đội trưởng Lý, thấy súng trong tay đội trưởng Lý cùng Đào Nghị liền cười khinh thường, sau đó ánh mắt lướt qua Tô Mộc rồi dừng ở trên người Lạt ma Tây Tạng.
Lạt ma Tây Tạng không rành tiếng trung, không phản ứng gì, chỉ đứng yên một chỗ không lên tiếng.
Đào Nghị không nhịn được, giơ một khẩu súng lên, phẫn nộ quát: “Giơ tay lên! Nếu không tôi sẽ không khách khí!”
“A? Ngươi cho là bằng thứ trong tay ngươi thì có thể làm gì được ta?” Tam trưởng lão vẫn nở nụ cười ấm áp như cũ, mặt không đổi sắc nhìn Đào Nghị.
Nhưng hắn vừa dứt lời thì toàn thân Đào Nghị bỗng nhiên run lên, không nói được gì.
Tôi ở phía sau anh ta, không thấy được mặt anh ta, chỉ thấy cơ thể anh ta giống như bỗng nhiên bị khống chế vậy, nắm chặt khẩu súng, xoay người nhắm ngay vào đội trưởng Lý Quân.
“Đào Nghị! Cậu sao thế?” Sắc mặt đội trưởng Lý trắng nhợt, khiếp sợ nhìn Đạo Nghị.
“Trúng tà.” Tô Mộc nói.
Vừa nói sắc mặt anh có chút âm trầm, trực tiếp giơ tay lên quơ một đoàn âm khí ấp tới bao phủ trên đầu Đào Nghị.
Một lần nữa thân thể Đào Nghị run lên, vừa rồi còn hiên ngang chĩa súng vào Lý Quân, sau khi bị âm khí bao phủ người mềm nhũn rồi lăn quay ra đất.
“Khá đấy, nhìn hàm lượng âm khí của ngươi nhiều nhất cũng chỉ là ác quỷ. Nói đi, một con quỷ như ngươi sao lại sẽ cùng một tên sư tăng ở chung một chỗ?” Tam trưởng lão nhìn Tô Mộc đầy hứng thú, hỏi.
Trong lòng tôi nhất thời cả kinh, ác quỷ?
Sao lại là ác quỷ? Tô Mộc rõ ràng là lệ quỷ mới đúng, chẳng lẽ bỏi vì anh ấy bị thương quá nặng mà đã bị hạ xuống thành ác quỷ?
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mộc, gò má góc cạnh của anh ấy hướng về phía tôi, thần sắc trên mặt có chút ngưng trọng.
Xem ra là không sai, Tam trưởng lão có thể điều khiển được ba cổ thiên thi, tất nhiên sẽ không nhận sai.
Thấy cục diện có chút căng thẳng, tôi vội vàng đứng ra giảng hòa, nói Tam trưởng lão cũng không có ác ý với tôi, anh ta là giúp tôi.
Nhưng lời tôi nói còn chưa dứt Tô Mộc đã tức giận gầm gừ nhìn tôi.
Tôi thấy hai ánh nhìn lạnh lẽo bắn tới khiến toàn thân run một cái, ngoan ngoãn im lặng.
“Không phải anh đã nói em không được vào sao, tại sao không ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài. Chẳng lẽ em ngu ngốc tới mức lời của hắn em cũng có thể tin? Chất lỏng vừa rồi nếu em uống thì lập tức sẽ biến thành con xác rối , cả đời bị hắn điều khiển, ngay cả hồn phách cũng đừng nghĩ thoát ra, vậy mà em vẫn còn nói đỡ cho hắn?” Giọng Tô Mộc rất nhỏ, trừng mắt hỏi tôi, anh ấy không muốn nổi giận với tôi nhưng lần này hiển nhiên tôi đã chọc giận anh ấy, cho dù anh ấy cố gắng kìm chế nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự tức giận toát ra từ anh ấy.
“Em…” Tôi há miệng, muốn nói ở bên ngoài tôi gặp hồ ly tinh, nhưng lời vừa tới miệng lại nuốt trở về.
Bởi vì lúc này từ bụng tôi truyền đến cảm giác nóng hừng hực, cảm giác này tương đối quen thuộc, lần trước bị Đao Minh bắt, cô ta hạ cổ trùng trên người tôi muốn luyện tôi thành con rối cũng là loại cảm giác thiêu đốt này.
Nhưng cảm giác lần này so với lần trước còn mạnh hơn gấp mười ngàn lần, thật giống như bụng tôi đang bị axit ăn mòn, tôi đau tới mức đứng không vững lăn lộn ra đất.
“Dương Dương!” Tô Mộc thấy vậy cũng không để ý tức giận, kêu lên một tiếng, thật nhanh ngồi xuống kiểm tra tình trạng của tôi.
“À, xem ra ngươi biết rõ về Phái cản thi chúng ta, nhưng ngươi đã chậm một bước rồi. Cho dù vừa rồi ngươi làm cô ta nôn hết rượu ra thì cũng vẫn sẽ còn sót lại rượu trong miệng, chỉ cần một giọt rượu tiến vào cơ thể cô ta thì cô ta sẽ hoàn thành biến đổi, trở thành xác rối của ta.” Tam trưởng lão cười nói, hắn ta vẫn giữ hình dáng người đàn ông ấm áp như cũ nhưng trong giọng nói đã không còn giấu được sự vui mừng.
Tôi đau tới mức toàn thân run rẩy, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, nhưng thế nào tôi cũng không nghĩ chuyện sẽ là như vậy. Tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn Tam trưởng lão, cho tới giờ phút này tôi vẫn còn có chút không tin.
Từ khi gặp Tam trưởng lão tôi đã không ngừng dò xét hắn, nghi ngờ hắn. Nhưng mỗi lần hắn đều cho tôi một cảm giác, giống như hắn rất hiền lành. Nếu như tất cả những thứ này đều là diễn kịch thì hắn quả thật rất có tài diễn, Kim Mã nợ hắn một danh hiệu Ảnh Đế.
Thấy tôi nhìn, ánh mắt Tam trưởng lão cũng nhìn lại tôi, khóe miệng vẫn cười một cách ấm áp, nói: “Làm sao, trông bộ dáng kinh ngạc của ngươi, không dám tin sao? Cảm thấy ta lừa ngươi? Có điều thật sự là oan cho ta, quả thật ta chỉ có thể điều khiển được ba cổ thiên thi, chỉ là ta còn sót một điều không nói, chính là ba cổ thiên thi này không phải cố định, cho dù là thiên thi thì cũng có cấp bậc, chỉ cần tìm được thi nguyên tốt hơn ta cũng không ngại vứt bỏ một cổ thiên thi.”
Vừa nói nụ cười trên mặt hắn càng ấm hơn, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy mê luyến giống như tôi đã thành một cổ thiên thi của hắn vậy: “Còn thuật pháp ta vừa dạy ngươi học cũng đúng là giúp ngươi tăng thực lực lên. Sau khi khai thông trung đan điền, cho dù trở thành thi lỗi của ta thì thực lực cũng sẽ tăng lên một khoảng lớn. Video kia của ta là chuyên dùng để dạy xác rối tu hành, chỉ tiếc ngươi mặc dù thiên phú rất cao nhưng thực lực lại quá kém, chỉ mở được thượng đan điền, cho dù huấn luyện cấp tốc cũng mới mở được hai đan điền mà thôi. Sau này ta sẽ phải tốn nhiều thời gian để giúp ngươi tăng lên.
Hắn càng nói càng vui vẻ, cười càng ấm áp, giống như đang kể chuyện để dỗ trẻ con vậy.
Hắn vừa nói vừa tiến về phía tôi.
Tới lúc đi được một nửa thì Tô Mộc đột nhiên lạnh lùng nói: “Đứng lại, còn dám bước tới một bước ta sẽ hủy diệt cô ấy.”
Vừa nói ánh mắt của anh ấy nhìn tôi run lên, đáy mắt sâu như giếng, tràn đầy sự đau lòng.
Cho dù như vậy anh ấy đã lấy ra quỷ trảo, móng tay sắc bén để ở vị trí trái tim của tôi.
Tam trưởng lão liền dừng bước, nhìn Tô Mộc đầy ý vị sâu xa, cười nói: “Rượu đó đã xuống bụng, ngươi hiểu rõ phái cản thi bọn ta như vậy tất nhiên phải biết chưa từng có trường hợp quay lại đường sống được, cần gì phải phí công vô ích như vậy.”
Tô Mộc không lên tiếng, chỉ thấy Tam trưởng lão đã dừng lại liền ôm lấy tôi đang lăn lộn trên mặt đất, tay thả ra âm khí để hóa giải cảm giác thiêu đốt trong người tôi, sau đó cúi đầu hôn một cái lên trán tôi, nói: “Cho dù như vậy ta cũng phải mang cô ấy đi, tránh ra!”
Nói xong anh ấy ôm tôi chạy tới hướng cầu thang.
Tam trưởng lão đứng bên cạnh cầu thang, thấy Tô Mộc muốn ôm tôi rời đi cũng không cản trở mà chủ động tránh ra một lối đi, nói: “Cô ta nhất định thở thành xác rối của ta, không tin chúng ta cứ thử xem.”
Tiếng nói vừa dứt thì Tô Mộc đã ôm tôi rời khỏi phòng ngầm dưới đất, trở về phòng khách.
Bởi có âm khí Tô Mộc truyền cho, tôi giống như bị đánh thuốc tê, mặc dù người còn uể oải nhưng cảm giác thiêu đốt đã giảm bớt nhiều.
Có lẽ vừa rồi quá khó khăn, hoặc có lẽ bị sợ, trong mắt tôi không biết từ khi nào nước mắt đã trào ra.
Ngửa mặt nhìn gương mặt đang căng thẳng của Tô Mộc, tôi nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi!”
“Đừng có nói lung tung con người ngu ngốc này. Cho dù chết cũng không thể chết bây giờ, nói em bao nhiêu lần, vậy mà lần nào em cũng không nghe lời, chỉ biết gây họa!” Tô Mộc nhỏ giọng mắng.
Rõ ràng anh ấy đang cắn răng kiềm chế điều gì đó nhưng sự đau thương trong ánh mắt thì làm thế nào cũng không giấu được.
Bởi vì đang quá ưu tư, âm khí trên người anh ấy cũng không thu lại mà đang phiêu tán ở xung quanh, tới khi Tô Mộc ôm tôi đi ra ngoài, mặc dù bên ngoài bị vây quanh bởi một đám đệ tử Phái cản thi và cương thi nhưng cũng không có ai dám tiến đến.
Lý Quân cùng Lạt ma Tây Tạng cõng Đào Nghị cũng theo sát phía sau, chúng tôi đi một hơi rất xa, ra khỏi thôn của Phái cản thi Tô Mộc mới tìm một sơn động đem đặt tôi xuống, tay đặt vào vị trí trung đan điền của tôi, nhẹ nhàng cảm thụ gì đó, giống như thầy thuốc Đông y bắt mạch vậy.
Lòng tôi đầy bất an, nhìn ánh mắt Tô Mộc càng ngày càng tối, rốt cuộc không nhìn được hoi: “Tô Mộc, những gì gã Tam trưởng lão ấy nói đều là thật sao, em thật sự sẽ biến thành xác rối của hắn, bị hắn khống chế?”
Bị tôi hỏi sắc mặt Tô Mộc càng âm trầm hơn: “Sẽ không, người tốt sống không lâu, gieo họa sống suốt cả ngàn năm, em sẽ không chết dễ dàng như vậy được.”
Mặt tôi tối sầm lại, lúc này anh ấy còn có tâm tư mắng tôi.
Có điều có những lời này của anh ấy khiến lòng tôi yên ổn hơn rất nhiều.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho tôi liền mượn điện thoại của tôi, nói muốn gọi điện ra ngoài, sau đó liền rời đi.
Đến khi lần nữa anh quay trở lại thì biểu tình trên mặt đã buông lỏng rất nhiều, thậm chí trên mặt còn mang nét cười.
Thấy anh ấy như vậy tinh thần tôi liền tỉnh táo lại, gượng người dậy hỏi anh ấy: “Sao thế, có cách giải quyết không?”
“Ừ, coi như mạng em lớn, mỗi lần đều có thể gặp dữ hóa lành.” Tô Mộc liếc tôi một cái, có điều khi nói chuyện khóe miệng thường không khống chế được nụ cười nở ra.
Nói xong anh bảo bọn đội trưởng Lý đi ra ngoài tránh một chút, anh sẽ một mình trị chữa trị cho tôi.
Đội trưởng Lý vốn đang buồn rầu bởi vì chuyện Đào Nghị bị hôn mê, nghe nói như vậy liền gật đầu một cái, mang Lạt ma Tây Tạng đi ra ngoài.
Chờ sau khi bọn họ đi ra, khóe miệng Tô Mộc đột nhiên cong lên cười, đầu chợt hạ thấp xuống, miệng cách miệng tôi chưa đầy một cm.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng khí thức thoang thoảng trong miệng Tô Mộc.
Nuốt nước miếng một cái, tôi có chút lo lắng, hỏi Tô Mộc muốn làm gì.
“Cứu mạng em.” Mặt Tô Mộc hạ thấp hơn nữa, âm thanh cũng hết sức mập mờ, tôi thậm chí có thể cảm nhận được lông tơ trên môi anh.
Nói xong câu này, anh ấy không còn do dự nữa, cúi đầu nóng bỏng hôn tôi.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, mặc dù bình thường anh ấy cũng sẽ hôn hay ôm tôi, nhưng như thế này cũng rất ít, hơn nữa anh ấy thích hôn lên trán tôi, hôn lên môi phần lớn là lướt qua.
Nụ hôn sâu nóng bỏng như vậy không hề hay gặp, toàn thân tôi như bị điện giật vậy, tinh thần căng thẳng, bắp thịt tê dại.
Anh ấy cảm nhận được phản ứng của tôi liền giễu cợt một chút, vừa hôn tôi vừa hỏi tôi nhạy cảm làm gì, kích thích hơn còn ở phía sau.
Vừa nói thì tay anh đã đưa vào trong quần áo tôi…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom