Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-144
Chương 132: Tam trưởng lão
Chương 132: Tam trưởng lão
Nói xong hắn thật giống như đang khoe của, ngoắc ngoắc tay với cương thi tóc trắng, tiếp tục để cương thi vác tôi đi xuyên qua đám đông, đi vào sâu trong thôn.
Đi qua đám người kia, thấy họ ở khoảng cách gần tôi mới phát hiện người nơi này cũng không phải đơn thuần là đi thành một cặp, mỗi cặp bọn họ đều có một đặc tính, chính là một người rất bình thường còn một người khác thì mặt dại ra, trên người mang âm khí nhàn nhạt.
Không cần hỏi, nhất định đều là xác chết, chỉ là trạng thái của những cái xác này chỉ ở giai đoạn xác sống mà thôi, còn chưa sinh ra các đặc thù của cương thi.
Không hổ là Phái cản thi, bên cạnh mỗi đệ tử cũng có một thi thể đi theo, một người một xác thành đôi đi lại, hình bóng không rời, nếu không nhìn kỹ căn bản không nhận ra một trong đó là thi thể.
Không để tôi thán phục xong, gã Diệp sư huynh kia đã đưa tôi tới một ngôi nhà ở cuối thôn.
Ngôi nhà này hiển nhiên lớn hơn những nhà khác không ít, có lẽ là nơi ở của Tam trưởng lão.
Quả nhiên, gã Diệp sư huynh đi tới cửa, nhẹ nhàng gõ ba cái, đứng ngay cửa thấp giọng gọi sư phụ, nói: “Đệ tử bắt được một người lén lút xông vào.”
“Vào đi.” Bên trong truyền ra một giọng đàn ông, âm thanh rất nhỏ nhưng tôi có thể cảm nhận được, giọng kia là từ một người đàn ông trẻ tuổi phát ra, hẳn là những đệ tử khác của Tam trưởng lão cũng ở bên trong.
Gã Diệp sư huynh được cho phép, mặt lập tức lộ ra nụ cười đắc ý, thận trọng đẩy cửa đi vào.
Cương thi tóc trắng vác tôi theo sát phía sau.
Vào phòng, cương thi tóc trắng lập tức quăng tôi xuống đất, tôi lăn một vòng choáng váng, không khỏi hít một hơi lạnh.
Sau khi quăng tôi xuống, gã Diệp sư huynh kia liền cùng cương thi của hắn cũng đứng sang một bên xếp hàng, không lên tiếng.
Không đợi tôi kịp ngọ nguậy đã có hai cái chân đi tới trước mặt, tôi chỉ có thể thấy hắn mặc giày da loại đặc biệt cổ, phía trên có hoa văn màu đen, nhìn vừa tinh xảo lại vừa xa hoa.
“Cô chính là người tự ý xông vào? Đứng lên, nói với tôi một chút, tại sao đêm tối cô lại phải đi tới nơi này?” Từ trên đầu tôi một giọng nam ấm áp truyền tới, khi nói còn mang theo chút ý cười, đồng thời có một cánh tay đưa tới muốn kéo tôi đứng lên.
Tôi nghe vậy sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu lên, một gương mặt ấm áp như ánh mặt trời ập vào mắt tôi, khóe miệng hắn mang nụ cười ấm áp, cùng với hoàn cảnh quỷ dị xung quanh lại càng tạo nên ấn tượng nổi bật.
“Anh…” Tôi cho là sau khi vào sẽ có một ông già cổ quái nhìn tôi chằm chằm, thậm chí có thể có người sẽ nghiêm khắc tra khảo, thế nào cũng không nghĩ được sẽ gặp người ấm áp như vậy. Nhìn gương mặt vô hại của anh ta thật giống như thấy anh ta tôi liền an toàn vậy.
Chuyện xoay ngược quá nhanh, óc tôi suy nghĩ không kịp có chút đơ.
“Tôi thế nào? Cô không chê đất lạnh?” Người kia cười như nắng ấm giữa mùa đông, cũng không để ý tôi có đồng ý hay không liền nắm một tay tôi, kéo tôi đang nằm dưới đất đứng đậy.
“Anh là ai? Tam trưởng lão đâu?” Tô đẩy anh ta ra, cảnh giác lui về phía sau mấy bước, sau đó quan sát chung quanh tìm Tam trưởng lão.
Nhưng tôi tìm một vòng đều không phát hiện những người khác trong phòng này, cuối cùng tôi dùng ánh mắt không hiểu nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông trước mắt đột nhiên cười, lộ ra một hàng răng đều đặn đẹp đẽ, nói: “Tam trưởng lão? Xem ý này của cô, cô quen Tam trưởng lão?”
“Tôi không quen.” Tôi lắc đầu một cái. Vốn lòng vẫn khẩn trương chờ cơ hội chạy trốn.
Nhưng sau khi thấy người này, cũng không biết vì sao tôi lại nói thật một cách rất tự nhiên, giống như trước mặt anh ta bất kỳ lời nói láo nào cũng không nên tồn tại vậy.
Người kia cười càng rạng rỡ hơn, nói: “Vậy cô nhìn người khác làm gì, không nghĩ tôi chính là Tam trưởng lão sao?”
“Không thể nào.” Tôi buột miệng nói theo bản năng. Có điều nói xong cơ thể tôi liền run lên, nhìn anh ta khiếp sợ.
Tin đồn Tam trưởng lão Phái cản thi rất lợi hại, đây cũng là phòng của Tam trưởng lão, nếu như anh ta không phải là Tam trưởng lão thì hẳn không dám đùa giỡn với tôi như vậy.
Tôi cảm thấy bối rối, nhìn nụ cười trên mặt hắn ta, không biết rốt cuộc hắn là loại người gì.
“Cô không tin cũng được, cô vẫn chưa trả lời tôi tới đây làm gì, không phải là đến tìm Tam trưởng lão chứ?” Hắn ta cười tiến lại gần tôi, hỏi.
“Tôi, tôi là…” Tôi bị anh ta ép lui lại phía sau, nhưng lúc này đầu óc trống rỗng, không nói được gì.
Tam trưởng lão thấy tôi quẫn bách như vậy cũng không hỏi tôi nữa, liền phất tay cho gã Diệp sư huynh cùng cương thi của hắn lui ra, sau đó ung dung quay trở lại chiếc ghế trong phòng, nhấp một ngụm trà, nói: “Cô không muốn nói cũng được, vậy cứ ở chỗ này đợi đi, chờ một lát tin tức sẽ truyền khắp toàn bộ Phái cản thi, các trưởng lão khác cũng sẽ chạy tới đấy, tôi sẽ không đảm bảo được họ sẽ làm gì với cô.”
“Anh… có ý gì?” Tôi thấy hắn nhỉ mỉm cười với tôi, cũng không làm gì tôi cả liền chột dạ trong lòng, hỏi hắn.
“Bất kể cô vì cái gì mà tới, tôi khuyên cô hãy sớm rời đi thì tốt hơn, nếu không bằng tư chất của cô nhất định chạy không thoát số mệnh bị luyện thi. Cô dám một thân một mình xông vào Phái cản thi chúng ta chắc cũng có chút hiểu biết về Phái cản thi, cô biết cô là nguyên liệu tốt để luyện tạo ra thiên thi chứ?” Mặt anh ta vẫn cười mỉm như cũ, vừa uống trà vừa nói.
Giọng nói chuyện kia giống như đang tán gẫu với tôi vậy.
Tôi nhớ lại, theo tin tình báo có được thì Phái cản thi hoạt động chủ yếu là do ba trưởng lão, Đại trưởng lão phụ trách tìm xác, Nhị trưởng lão phụ trách tài chính, chỉ có Tam trưởng lão mới phụ trách tu luyện, nếu nói đem tôi luyện thành Thiên thi thì xác suất lớn nhất thực hiện chính là Tam trưởng lão. Nhưng sao nghe ý này giống như anh ta sẽ tha cho tôi một mạng?
Tôi nghi ngờ nhìn anh ta.
Trên mặt anh ta vẫn cười rất tươi, vẻ mặt vô hại không thấy được nửa phần giả dối.
Tôi mừng như điên trong lòng, nói thẳng: “Nếu anh chịu để tôi rời đi vậy thì tôi cũng không khách khí. Cám ơn anh, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Nói xong câu này tôi cũng lập tức quay đầu đi ra ngoài, rất sợ anh ta đổi ý.
Nhưng tôi còn chưa đi tới cửa anh ta đã gọi tôi lại, nói: “Cô cứ vậy đi ra ngoài?”
Tôi dừng lại một chút: “Nếu không thì sao?”
“Cô cứ vậy đi ra ngoài, bên ngoài có hàng trăm cương thi chờ xé cô, cho dù tôi muốn để cô rời đi thì theo quy định của Phái cản thi chúng ta ở nơi này, cô ngoại trừ dựa vào bảnh lãnh của bản thân đánh ra thì tôi cũng không còn cách nào khác.” Tam trưởng lão nhún vai, nói.
Nghe anh ta nói như vậy tôi mới chợt kịp phản ứng, hỏi anh ta: “Anh cũng mới vừa nói, tôi là nguyên liệu tốt để luyện tạo thiên thi, tại sao lại muốn để tôi rời đi?
Lời tôi vừa dứt dường như mơ hồ thấy ánh sáng trong mắt Tam trưởng lão chợt lóe lên, sau đó lần nữa cười, nói: “Mặc dù tôi cùng là người trong Phái cản thi nhưng tôi đây có một nguyên tắc là trước giờ không giết người còn sống. Nếu cô cứ vậy đi ra ngoài, bị những người khác giết chết thì lúc đó tôi sẽ đem thi thể cô luyện thành thiên thi.”
Vừa nói ánh mắt anh ta ý vị sâu xa nhìn vào hai mắt tôi, lại nói: “Có điều nói đi nói lại thì, bây giờ tôi đã có ba cổ thiên thi, tu luyện thêm cô nữa cũng không có tác dụng lớn gì, tôi không thích đem đàn bà theo bên người cho nên mới để cô rời đi. Nếu như cô thật sự muốn đi thì ta ngược lại có thể chỉ cho cô một con đường sáng.”
“Đường sáng gì?” Tôi lập tức hỏi, đồng thời cặp mắt chăm chú nhìn anh ta, muốn từ biểu tình trên mặt phán đoán một chút dụng ý của anh ta.
Chương 132: Tam trưởng lão
Nói xong hắn thật giống như đang khoe của, ngoắc ngoắc tay với cương thi tóc trắng, tiếp tục để cương thi vác tôi đi xuyên qua đám đông, đi vào sâu trong thôn.
Đi qua đám người kia, thấy họ ở khoảng cách gần tôi mới phát hiện người nơi này cũng không phải đơn thuần là đi thành một cặp, mỗi cặp bọn họ đều có một đặc tính, chính là một người rất bình thường còn một người khác thì mặt dại ra, trên người mang âm khí nhàn nhạt.
Không cần hỏi, nhất định đều là xác chết, chỉ là trạng thái của những cái xác này chỉ ở giai đoạn xác sống mà thôi, còn chưa sinh ra các đặc thù của cương thi.
Không hổ là Phái cản thi, bên cạnh mỗi đệ tử cũng có một thi thể đi theo, một người một xác thành đôi đi lại, hình bóng không rời, nếu không nhìn kỹ căn bản không nhận ra một trong đó là thi thể.
Không để tôi thán phục xong, gã Diệp sư huynh kia đã đưa tôi tới một ngôi nhà ở cuối thôn.
Ngôi nhà này hiển nhiên lớn hơn những nhà khác không ít, có lẽ là nơi ở của Tam trưởng lão.
Quả nhiên, gã Diệp sư huynh đi tới cửa, nhẹ nhàng gõ ba cái, đứng ngay cửa thấp giọng gọi sư phụ, nói: “Đệ tử bắt được một người lén lút xông vào.”
“Vào đi.” Bên trong truyền ra một giọng đàn ông, âm thanh rất nhỏ nhưng tôi có thể cảm nhận được, giọng kia là từ một người đàn ông trẻ tuổi phát ra, hẳn là những đệ tử khác của Tam trưởng lão cũng ở bên trong.
Gã Diệp sư huynh được cho phép, mặt lập tức lộ ra nụ cười đắc ý, thận trọng đẩy cửa đi vào.
Cương thi tóc trắng vác tôi theo sát phía sau.
Vào phòng, cương thi tóc trắng lập tức quăng tôi xuống đất, tôi lăn một vòng choáng váng, không khỏi hít một hơi lạnh.
Sau khi quăng tôi xuống, gã Diệp sư huynh kia liền cùng cương thi của hắn cũng đứng sang một bên xếp hàng, không lên tiếng.
Không đợi tôi kịp ngọ nguậy đã có hai cái chân đi tới trước mặt, tôi chỉ có thể thấy hắn mặc giày da loại đặc biệt cổ, phía trên có hoa văn màu đen, nhìn vừa tinh xảo lại vừa xa hoa.
“Cô chính là người tự ý xông vào? Đứng lên, nói với tôi một chút, tại sao đêm tối cô lại phải đi tới nơi này?” Từ trên đầu tôi một giọng nam ấm áp truyền tới, khi nói còn mang theo chút ý cười, đồng thời có một cánh tay đưa tới muốn kéo tôi đứng lên.
Tôi nghe vậy sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu lên, một gương mặt ấm áp như ánh mặt trời ập vào mắt tôi, khóe miệng hắn mang nụ cười ấm áp, cùng với hoàn cảnh quỷ dị xung quanh lại càng tạo nên ấn tượng nổi bật.
“Anh…” Tôi cho là sau khi vào sẽ có một ông già cổ quái nhìn tôi chằm chằm, thậm chí có thể có người sẽ nghiêm khắc tra khảo, thế nào cũng không nghĩ được sẽ gặp người ấm áp như vậy. Nhìn gương mặt vô hại của anh ta thật giống như thấy anh ta tôi liền an toàn vậy.
Chuyện xoay ngược quá nhanh, óc tôi suy nghĩ không kịp có chút đơ.
“Tôi thế nào? Cô không chê đất lạnh?” Người kia cười như nắng ấm giữa mùa đông, cũng không để ý tôi có đồng ý hay không liền nắm một tay tôi, kéo tôi đang nằm dưới đất đứng đậy.
“Anh là ai? Tam trưởng lão đâu?” Tô đẩy anh ta ra, cảnh giác lui về phía sau mấy bước, sau đó quan sát chung quanh tìm Tam trưởng lão.
Nhưng tôi tìm một vòng đều không phát hiện những người khác trong phòng này, cuối cùng tôi dùng ánh mắt không hiểu nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông trước mắt đột nhiên cười, lộ ra một hàng răng đều đặn đẹp đẽ, nói: “Tam trưởng lão? Xem ý này của cô, cô quen Tam trưởng lão?”
“Tôi không quen.” Tôi lắc đầu một cái. Vốn lòng vẫn khẩn trương chờ cơ hội chạy trốn.
Nhưng sau khi thấy người này, cũng không biết vì sao tôi lại nói thật một cách rất tự nhiên, giống như trước mặt anh ta bất kỳ lời nói láo nào cũng không nên tồn tại vậy.
Người kia cười càng rạng rỡ hơn, nói: “Vậy cô nhìn người khác làm gì, không nghĩ tôi chính là Tam trưởng lão sao?”
“Không thể nào.” Tôi buột miệng nói theo bản năng. Có điều nói xong cơ thể tôi liền run lên, nhìn anh ta khiếp sợ.
Tin đồn Tam trưởng lão Phái cản thi rất lợi hại, đây cũng là phòng của Tam trưởng lão, nếu như anh ta không phải là Tam trưởng lão thì hẳn không dám đùa giỡn với tôi như vậy.
Tôi cảm thấy bối rối, nhìn nụ cười trên mặt hắn ta, không biết rốt cuộc hắn là loại người gì.
“Cô không tin cũng được, cô vẫn chưa trả lời tôi tới đây làm gì, không phải là đến tìm Tam trưởng lão chứ?” Hắn ta cười tiến lại gần tôi, hỏi.
“Tôi, tôi là…” Tôi bị anh ta ép lui lại phía sau, nhưng lúc này đầu óc trống rỗng, không nói được gì.
Tam trưởng lão thấy tôi quẫn bách như vậy cũng không hỏi tôi nữa, liền phất tay cho gã Diệp sư huynh cùng cương thi của hắn lui ra, sau đó ung dung quay trở lại chiếc ghế trong phòng, nhấp một ngụm trà, nói: “Cô không muốn nói cũng được, vậy cứ ở chỗ này đợi đi, chờ một lát tin tức sẽ truyền khắp toàn bộ Phái cản thi, các trưởng lão khác cũng sẽ chạy tới đấy, tôi sẽ không đảm bảo được họ sẽ làm gì với cô.”
“Anh… có ý gì?” Tôi thấy hắn nhỉ mỉm cười với tôi, cũng không làm gì tôi cả liền chột dạ trong lòng, hỏi hắn.
“Bất kể cô vì cái gì mà tới, tôi khuyên cô hãy sớm rời đi thì tốt hơn, nếu không bằng tư chất của cô nhất định chạy không thoát số mệnh bị luyện thi. Cô dám một thân một mình xông vào Phái cản thi chúng ta chắc cũng có chút hiểu biết về Phái cản thi, cô biết cô là nguyên liệu tốt để luyện tạo ra thiên thi chứ?” Mặt anh ta vẫn cười mỉm như cũ, vừa uống trà vừa nói.
Giọng nói chuyện kia giống như đang tán gẫu với tôi vậy.
Tôi nhớ lại, theo tin tình báo có được thì Phái cản thi hoạt động chủ yếu là do ba trưởng lão, Đại trưởng lão phụ trách tìm xác, Nhị trưởng lão phụ trách tài chính, chỉ có Tam trưởng lão mới phụ trách tu luyện, nếu nói đem tôi luyện thành Thiên thi thì xác suất lớn nhất thực hiện chính là Tam trưởng lão. Nhưng sao nghe ý này giống như anh ta sẽ tha cho tôi một mạng?
Tôi nghi ngờ nhìn anh ta.
Trên mặt anh ta vẫn cười rất tươi, vẻ mặt vô hại không thấy được nửa phần giả dối.
Tôi mừng như điên trong lòng, nói thẳng: “Nếu anh chịu để tôi rời đi vậy thì tôi cũng không khách khí. Cám ơn anh, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Nói xong câu này tôi cũng lập tức quay đầu đi ra ngoài, rất sợ anh ta đổi ý.
Nhưng tôi còn chưa đi tới cửa anh ta đã gọi tôi lại, nói: “Cô cứ vậy đi ra ngoài?”
Tôi dừng lại một chút: “Nếu không thì sao?”
“Cô cứ vậy đi ra ngoài, bên ngoài có hàng trăm cương thi chờ xé cô, cho dù tôi muốn để cô rời đi thì theo quy định của Phái cản thi chúng ta ở nơi này, cô ngoại trừ dựa vào bảnh lãnh của bản thân đánh ra thì tôi cũng không còn cách nào khác.” Tam trưởng lão nhún vai, nói.
Nghe anh ta nói như vậy tôi mới chợt kịp phản ứng, hỏi anh ta: “Anh cũng mới vừa nói, tôi là nguyên liệu tốt để luyện tạo thiên thi, tại sao lại muốn để tôi rời đi?
Lời tôi vừa dứt dường như mơ hồ thấy ánh sáng trong mắt Tam trưởng lão chợt lóe lên, sau đó lần nữa cười, nói: “Mặc dù tôi cùng là người trong Phái cản thi nhưng tôi đây có một nguyên tắc là trước giờ không giết người còn sống. Nếu cô cứ vậy đi ra ngoài, bị những người khác giết chết thì lúc đó tôi sẽ đem thi thể cô luyện thành thiên thi.”
Vừa nói ánh mắt anh ta ý vị sâu xa nhìn vào hai mắt tôi, lại nói: “Có điều nói đi nói lại thì, bây giờ tôi đã có ba cổ thiên thi, tu luyện thêm cô nữa cũng không có tác dụng lớn gì, tôi không thích đem đàn bà theo bên người cho nên mới để cô rời đi. Nếu như cô thật sự muốn đi thì ta ngược lại có thể chỉ cho cô một con đường sáng.”
“Đường sáng gì?” Tôi lập tức hỏi, đồng thời cặp mắt chăm chú nhìn anh ta, muốn từ biểu tình trên mặt phán đoán một chút dụng ý của anh ta.
Bình luận facebook