Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1861
Chương 1861
“Tránh ra.”
Giọng điệu của người đàn ông đã nhiễm thêm mấy phần âm u, lúc anh nhìn cô ta dường như nơi đáy mắt đã có chút tối tăm, những điều này đều chứng tỏ người đàn ông này đã thực sự tức giận.
Cho tới giờ phút này, Diệp Trúc Sương mới ý thức được, có lẽ người đàn ông này không hề dịu dàng vô hại giống như trước đó cô ta tưởng tượng, có lẽ mặt đó chỉ thể hiện với Nguyễn Khánh Linh mà thôi.
Mà mặt lúc này đây mới là mặt chân thật nhất của Phạm Nhật Minh.
Anh cũng không ra vẻ hung ác, ánh mắt nhạt nhẽo, nhưng vô tình lại khiến lòng người sinh ra cảm giác thần phục và sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trúc Sương sinh ra loại cảm giác quái dị này đối với một người xa lạ, cho nên cô ta cũng không có gan để tiếp tục cản trở đường đi của Phạm Nhật Minh nữa, cúi đầu tránh sang bên cạnh.
Thấy cô ta tránh ra, lúc này vẻ sắc bén trên mặt Phạm Nhật Minh mới dần dần biến mất, anh không nói gì thêm, đi vòng qua Diệp Trúc Sương.
Người phụ nữ chỉ có thể xám xịt đi đến một bên khác, nhưng cô ta cảm thấy trên mặt mình tựa như bị lửa thiêu, vừa nóng bỏng lại lúng túng, bởi vì người đàn ông kia từ chối không chút lưu tình, cũng bởi vì thua Nguyễn Khánh Linh.
Một lát sau, Nguyễn Khánh Linh cũng đã quay lại.
Quả nhiên, lúc nãy người đàn ông còn có vẻ mặt hơi lạnh nhạt khi gặp lại cô đã lập tức trở nên sinh động linh hoạt hơn nhiều, ngay cả khí chất lạnh lẽo trên người anh lúc đầu cũng mềm mại hơn mấy phần.
Quả đúng như thế!
Người đàn ông kia chỉ dịu dàng với Nguyễn Khánh Linh…
Diệp Trúc Sương lại nghĩ tới vừa rồi lúc Nguyễn Khánh Linh nhìn cô ta tự dưng lại cười, chắc chắn là đang cười nhạo cô ta không biết tự lượng sức mình, cô ta vốn cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng không ngờ trong mắt Nguyễn Khánh Linh lại thành một trò hề do cô ta tự biên tự diễn.
Bên kia, lúc Nguyễn Khánh Linh nói chuyện với Phạm Nhật Minh, tầm mắt của cô cũng lặng lẽ nhìn về phía vị trí của Diệp Trúc Sương.
Trong mắt cô mang theo vài phần ý cười, còn có một chút ý ngầm ẩn chứa trong đó.
Đương nhiên Diệp Trúc Sương biết, người phụ nữ kia đang nhắc nhở cô ta về ván cá cược của hai người bọn họ vừa nãy!
Cô ta thua rồi, vậy thì cô ta phải tự động cách xa Phạm Nhật Minh, nhưng mà cô ta thích anh, cho dù vừa rồi từng bị Phạm Nhật Minh đối xử như vậy, ngược lại càng kích thích lòng háo thắng trong cô ta.
Nhưng tình hình bây giờ như vậy, đến cả cơ hội đến gần Phạm Nhật Minh cô ta cũng không có, làm sao mà chiếm được anh?
Ngay tại lúc Diệp Trúc Sương đang bực bội, bên cạnh cô ta xuất hiện một người.
“Trúc Sương, hóa ra cậu ở đây à, tớ tìm cậu lâu lắm rồi.”
Vân Minh Nguyệt nhìn cô ta và nói.
Diệp Trúc Sương quay đầu nhìn Vân Minh Nguyệt, còn cả váy cưới được đặt thiết kế cao cấp trên người Vân Minh Nguyệt, lại liên tưởng đến những chuyện mình vừa trải qua, cô ta không khỏi thở dài một cái, nở một nụ cười yếu ớt: “Vân Minh Nguyệt, sao cậu lại qua đây?”
Vốn dĩ vì chuyện của Lãnh Hàn Vũ mà trong lòng Vân Minh Nguyệt cũng không dễ chịu, cho nên mới muốn tìm người để giải sầu, nhưng nhìn thấy bạn tốt u sầu không che giấu được thế này, cô ta không kìm nổi mà hỏi: “Trúc Sương, trông cậu có vẻ tâm trạng không tốt? Xảy ra chuyện gì à?”
Bằng vào sự hiểu biết của Vân Minh Nguyệt đối với Diệp Trúc Sương, tính cách của cô ta như vậy, chắc là không thể thở dài vì bị người ta bắt nạt được.
“Tránh ra.”
Giọng điệu của người đàn ông đã nhiễm thêm mấy phần âm u, lúc anh nhìn cô ta dường như nơi đáy mắt đã có chút tối tăm, những điều này đều chứng tỏ người đàn ông này đã thực sự tức giận.
Cho tới giờ phút này, Diệp Trúc Sương mới ý thức được, có lẽ người đàn ông này không hề dịu dàng vô hại giống như trước đó cô ta tưởng tượng, có lẽ mặt đó chỉ thể hiện với Nguyễn Khánh Linh mà thôi.
Mà mặt lúc này đây mới là mặt chân thật nhất của Phạm Nhật Minh.
Anh cũng không ra vẻ hung ác, ánh mắt nhạt nhẽo, nhưng vô tình lại khiến lòng người sinh ra cảm giác thần phục và sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trúc Sương sinh ra loại cảm giác quái dị này đối với một người xa lạ, cho nên cô ta cũng không có gan để tiếp tục cản trở đường đi của Phạm Nhật Minh nữa, cúi đầu tránh sang bên cạnh.
Thấy cô ta tránh ra, lúc này vẻ sắc bén trên mặt Phạm Nhật Minh mới dần dần biến mất, anh không nói gì thêm, đi vòng qua Diệp Trúc Sương.
Người phụ nữ chỉ có thể xám xịt đi đến một bên khác, nhưng cô ta cảm thấy trên mặt mình tựa như bị lửa thiêu, vừa nóng bỏng lại lúng túng, bởi vì người đàn ông kia từ chối không chút lưu tình, cũng bởi vì thua Nguyễn Khánh Linh.
Một lát sau, Nguyễn Khánh Linh cũng đã quay lại.
Quả nhiên, lúc nãy người đàn ông còn có vẻ mặt hơi lạnh nhạt khi gặp lại cô đã lập tức trở nên sinh động linh hoạt hơn nhiều, ngay cả khí chất lạnh lẽo trên người anh lúc đầu cũng mềm mại hơn mấy phần.
Quả đúng như thế!
Người đàn ông kia chỉ dịu dàng với Nguyễn Khánh Linh…
Diệp Trúc Sương lại nghĩ tới vừa rồi lúc Nguyễn Khánh Linh nhìn cô ta tự dưng lại cười, chắc chắn là đang cười nhạo cô ta không biết tự lượng sức mình, cô ta vốn cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng không ngờ trong mắt Nguyễn Khánh Linh lại thành một trò hề do cô ta tự biên tự diễn.
Bên kia, lúc Nguyễn Khánh Linh nói chuyện với Phạm Nhật Minh, tầm mắt của cô cũng lặng lẽ nhìn về phía vị trí của Diệp Trúc Sương.
Trong mắt cô mang theo vài phần ý cười, còn có một chút ý ngầm ẩn chứa trong đó.
Đương nhiên Diệp Trúc Sương biết, người phụ nữ kia đang nhắc nhở cô ta về ván cá cược của hai người bọn họ vừa nãy!
Cô ta thua rồi, vậy thì cô ta phải tự động cách xa Phạm Nhật Minh, nhưng mà cô ta thích anh, cho dù vừa rồi từng bị Phạm Nhật Minh đối xử như vậy, ngược lại càng kích thích lòng háo thắng trong cô ta.
Nhưng tình hình bây giờ như vậy, đến cả cơ hội đến gần Phạm Nhật Minh cô ta cũng không có, làm sao mà chiếm được anh?
Ngay tại lúc Diệp Trúc Sương đang bực bội, bên cạnh cô ta xuất hiện một người.
“Trúc Sương, hóa ra cậu ở đây à, tớ tìm cậu lâu lắm rồi.”
Vân Minh Nguyệt nhìn cô ta và nói.
Diệp Trúc Sương quay đầu nhìn Vân Minh Nguyệt, còn cả váy cưới được đặt thiết kế cao cấp trên người Vân Minh Nguyệt, lại liên tưởng đến những chuyện mình vừa trải qua, cô ta không khỏi thở dài một cái, nở một nụ cười yếu ớt: “Vân Minh Nguyệt, sao cậu lại qua đây?”
Vốn dĩ vì chuyện của Lãnh Hàn Vũ mà trong lòng Vân Minh Nguyệt cũng không dễ chịu, cho nên mới muốn tìm người để giải sầu, nhưng nhìn thấy bạn tốt u sầu không che giấu được thế này, cô ta không kìm nổi mà hỏi: “Trúc Sương, trông cậu có vẻ tâm trạng không tốt? Xảy ra chuyện gì à?”
Bằng vào sự hiểu biết của Vân Minh Nguyệt đối với Diệp Trúc Sương, tính cách của cô ta như vậy, chắc là không thể thở dài vì bị người ta bắt nạt được.
Bình luận facebook