Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1859
Chương 1859
Quan trọng là cô sẽ không rời khỏi người đàn ông kia.
Diệp Trúc Sương cảm thấy rất căm ghét bộ dáng lạnh nhạt rõ ràng cùng với thần thái như nắm chắc thắng lợi trong tay này của cô, trong đó còn kèm theo một chút bứt rứt không nói ra được.
Nhưng cô ta vẫn ép buộc bản thân tỉnh táo lại, loại chuyện như vậy dù thua người cũng không thể thua trận, cô ta thảnh thơi nhìn về phía Nguyễn Khánh Linh ở đối diện và nói: “Muốn bao nhiêu? Cô trực tiếp ra giá đi.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh lại nhìn sang chỗ Phạm Nhật Minh một lát, cô ôm một chút đùa dai, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc anh trị giá bao nhiêu đây?
Vừa vặn lúc này ánh mắt Phạm Nhật Minh cũng nhìn lại, đối diện với đôi mắt cười cong cong của người phụ nữ, trên mặt anh cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Phạm Nhật Minh còn cho rằng Nguyễn Khánh Linh đang u mê mình, nụ cười lại tươi hơn một chút, tuy rằng bình thường anh đẹp trai hay không anh tự biết, nhưng lúc này, bất kỳ người đàn ông nào đều muốn đẹp trai hơn một chút ở trước mặt người phụ nữ mà mình yêu.
Phạm Nhật Minh cũng như vậy, cho nên anh âm thầm dựng thẳng lưng, để dáng người của mình trông càng thêm đĩnh đạc hơn một chút.
Đương nhiên, anh sẽ không để người bàn chuyện làm ăn với mình nhìn ra những suy nghĩ trong lòng và những động tác nhỏ này.
Không thể không nói, tướng mạo của Phạm Nhật Minh được ông trời ưu ái, chiếm hết ưu thế, cứ tùy tiện đứng thẳng như vậy thì khí chất trên người cũng đã không gì sánh kịp, là người nổi trội nhất trong đám người.
Trừ phi là cô bị ngu mới từ bỏ một ông chồng đẹp trai như vậy mà rời đi.
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh oán thầm, trong nội tâm cô nổi lên một suy nghĩ, thế là cô bèn ngẩng đầu nói với Diệp Trúc Sương: “Tôi không muốn tiền của cô, cô chỉ cần làm một chuyện, nếu như thành công thì tôi sẽ chủ động rút lui, nếu như không làm được, vậy thì cô biến mất, thế nào?”
Nghe vậy, Diệp Trúc Sương nhíu mày, không ngờ lại đơn giản như vậy, cô ta hỏi: “Được, cô nói đi, chuyện gì?”
“Chẳng phải cô muốn ở bên anh ấy hay sao? Vậy bây giờ cô đi qua, nếu có thể mời được anh ấy khiêu vũ cùng cô, vậy tôi sẽ nhường anh ấy cho cô.”
Nguyễn Khánh Linh nói xong, Diệp Trúc Sương không khỏi kinh ngạc, cô ta hỏi: “Đơn giản như vậy à?”
“Ừ, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Hiển nhiên, Diệp Trúc Sương vốn không coi đây là một việc khó, hơn nữa cô ta cho rằng vừa rồi Phạm Nhật Minh từ chối cô ta hoàn toàn là bởi vì giữ thể diện cho Nguyễn Khánh Linh.
Dù sao ở ngay trước mặt vợ mình, bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng sẽ không quá thân mật với những người phụ nữ khác, Phạm Nhật Minh cũng không ngoại lệ.
“Nhưng mà có cô ở đây, chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý.”
Diệp Trúc Sương nhìn Nguyễn Khánh Linh và nói.
Nguyễn Khánh Linh chẳng thèm để ý chút nào, cô trực tiếp nói: “Chuyện này đơn giản, lúc cô đi qua cứ nói với anh ấy rằng là tôi đồng ý rồi, cô xem anh ấy có đồng ý với cô hay không.”
Nghe vậy, Diệp Trúc Sương ngẫm nghĩ, cô ta vẫn không yên tâm lắm, thế là lại nghĩ đến một chủ ý: “Như vậy đi, cô cứ dứt khoát mượn cớ rời đi một lúc, tạo cơ hội để tôi một mình ở chung với anh ấy, bằng không cô đứng ở đây, trong lúc vô tình sẽ quấy nhiễu đến quyết định của anh ấy.”
Nguyễn Khánh Linh cười híp mắt nhìn cô ta một hồi, nhưng cũng không đồng ý.
Quan trọng là cô sẽ không rời khỏi người đàn ông kia.
Diệp Trúc Sương cảm thấy rất căm ghét bộ dáng lạnh nhạt rõ ràng cùng với thần thái như nắm chắc thắng lợi trong tay này của cô, trong đó còn kèm theo một chút bứt rứt không nói ra được.
Nhưng cô ta vẫn ép buộc bản thân tỉnh táo lại, loại chuyện như vậy dù thua người cũng không thể thua trận, cô ta thảnh thơi nhìn về phía Nguyễn Khánh Linh ở đối diện và nói: “Muốn bao nhiêu? Cô trực tiếp ra giá đi.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh lại nhìn sang chỗ Phạm Nhật Minh một lát, cô ôm một chút đùa dai, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc anh trị giá bao nhiêu đây?
Vừa vặn lúc này ánh mắt Phạm Nhật Minh cũng nhìn lại, đối diện với đôi mắt cười cong cong của người phụ nữ, trên mặt anh cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Phạm Nhật Minh còn cho rằng Nguyễn Khánh Linh đang u mê mình, nụ cười lại tươi hơn một chút, tuy rằng bình thường anh đẹp trai hay không anh tự biết, nhưng lúc này, bất kỳ người đàn ông nào đều muốn đẹp trai hơn một chút ở trước mặt người phụ nữ mà mình yêu.
Phạm Nhật Minh cũng như vậy, cho nên anh âm thầm dựng thẳng lưng, để dáng người của mình trông càng thêm đĩnh đạc hơn một chút.
Đương nhiên, anh sẽ không để người bàn chuyện làm ăn với mình nhìn ra những suy nghĩ trong lòng và những động tác nhỏ này.
Không thể không nói, tướng mạo của Phạm Nhật Minh được ông trời ưu ái, chiếm hết ưu thế, cứ tùy tiện đứng thẳng như vậy thì khí chất trên người cũng đã không gì sánh kịp, là người nổi trội nhất trong đám người.
Trừ phi là cô bị ngu mới từ bỏ một ông chồng đẹp trai như vậy mà rời đi.
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh oán thầm, trong nội tâm cô nổi lên một suy nghĩ, thế là cô bèn ngẩng đầu nói với Diệp Trúc Sương: “Tôi không muốn tiền của cô, cô chỉ cần làm một chuyện, nếu như thành công thì tôi sẽ chủ động rút lui, nếu như không làm được, vậy thì cô biến mất, thế nào?”
Nghe vậy, Diệp Trúc Sương nhíu mày, không ngờ lại đơn giản như vậy, cô ta hỏi: “Được, cô nói đi, chuyện gì?”
“Chẳng phải cô muốn ở bên anh ấy hay sao? Vậy bây giờ cô đi qua, nếu có thể mời được anh ấy khiêu vũ cùng cô, vậy tôi sẽ nhường anh ấy cho cô.”
Nguyễn Khánh Linh nói xong, Diệp Trúc Sương không khỏi kinh ngạc, cô ta hỏi: “Đơn giản như vậy à?”
“Ừ, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Hiển nhiên, Diệp Trúc Sương vốn không coi đây là một việc khó, hơn nữa cô ta cho rằng vừa rồi Phạm Nhật Minh từ chối cô ta hoàn toàn là bởi vì giữ thể diện cho Nguyễn Khánh Linh.
Dù sao ở ngay trước mặt vợ mình, bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng sẽ không quá thân mật với những người phụ nữ khác, Phạm Nhật Minh cũng không ngoại lệ.
“Nhưng mà có cô ở đây, chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý.”
Diệp Trúc Sương nhìn Nguyễn Khánh Linh và nói.
Nguyễn Khánh Linh chẳng thèm để ý chút nào, cô trực tiếp nói: “Chuyện này đơn giản, lúc cô đi qua cứ nói với anh ấy rằng là tôi đồng ý rồi, cô xem anh ấy có đồng ý với cô hay không.”
Nghe vậy, Diệp Trúc Sương ngẫm nghĩ, cô ta vẫn không yên tâm lắm, thế là lại nghĩ đến một chủ ý: “Như vậy đi, cô cứ dứt khoát mượn cớ rời đi một lúc, tạo cơ hội để tôi một mình ở chung với anh ấy, bằng không cô đứng ở đây, trong lúc vô tình sẽ quấy nhiễu đến quyết định của anh ấy.”
Nguyễn Khánh Linh cười híp mắt nhìn cô ta một hồi, nhưng cũng không đồng ý.
Bình luận facebook