• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 89 KHÔNG THỂ LÀM RÕ

CHƯƠNG 89: KHÔNG THỂ LÀM RÕ

Bùi Minh Vũ nói vậy làm cô sợ hết hồn “Vâng, em biết rồi.”

“Đi ngủ đi, ngày mai anh có thời gian, chúng ta cùng nhau ra ngoài mua thêm quần áo cho bọn trẻ nhé.”

Cô khẽ gật đầu, sau đó lại hoảng hốt giống như chạy nạn, tránh khỏi tầm mắt của anh ta. Những chuyện kia thực sự liên quan đến Lê Minh Tùng sao?

Cô không biết, chỉ có thể suy đoán, trong lòng cũng rất hoang mang.

Thật sự quá loạn khiến cô không còn cách nào làm rõ được nữa.

Vất vả lắm cô mới chìm vào giấc ngủ, lúc này cũng gần rạng sáng rồi.

Khi cô bị bọn nhỏ đánh thức, sắc trời đã sáng rực rỡ. Giường nhà Bùi Minh Vũ thật sự rất thoải mái còn hơn cả khách sạn, mấy năm gần đây, nhà họ Bùi quả thực sống rất tốt. Cô đã đồng ý yêu cầu đôi bên cho nhau cơ hội của anh vậy thì cô sẽ cố gắng hết sức làm được.

“Mẹ mau ngồi dậy nào. Ba nuôi bảo hôm nay không đến nhà trẻ, muốn đi dạo phố đấy.”

Cô trở tay bóp nhẹ cái mũi nhỏ của Thùy Thùy, “Chỉ biết đi ra ngoài chơi. Nói cho mẹ biết, tối qua con ngủ có ngon không?”

“Tạm được, chiếc giường này thật là thoải mái. Mẹ ơi, sau này chúng ta đều phải ở chỗ này sao?”

Nhớ đến Bùi Tuệ, cô liền mỉm cười lắc đầu, “Chỉ ở vài ngày thôi. Mấy hôm nữa chúng ta sẽ trở về.” Chờ rắc rối qua đi, đến khi Lê Minh Tùng không tìm cô nữa, cô sẽ quay lại căn nhà mình thuê. Cô và Bùi Minh Vũ chẳng qua chỉ trong giai đoạn thử nghiệm, cô cũng không muốn bị Bùi Tuệ chỉ thẳng vào mũi mà mắng. Thật không ngờ cô ta không phải con gái của nhà họ Bùi, tối qua lúc biết chuyện này thật sự đã khiến cô rung động.

“Vậy thì mẹ cũng không cần lấy ba nuôi sao?”

“Sao thế, các con không thích ba nuôi?”

“Không phải, ba nuôi rất tốt. Nhưng bọn con muốn ba.” Cảm giác thực sự có ba ruột không giống vậy, hôm qua, hai đứa nhỏ đều cảm nhận được.

“Chuyện này qua mấy ngày nữa hãy nói nhé. Bây giờ mẹ vẫn chưa nghĩ kỹ.” Cô không muốn cho hai cô bé tín hiệu là cô sẽ gả cho Bùi Minh Vũ, cũng không muốn để bọn nhóc cho rằng cô chỉ có một lựa chọn là Lê Minh Tùng. Cô tự do, sớm muộn gì cũng có một ngày cô khiến anh ta hủy bỏ tờ giấy thỏa thuận kia.

Cô lại càng không muốn làm kẻ thay thế cho Phương Thu. Cô chính là Trọng Thanh Thu, vĩnh viễn không phải Lạc Phương Thu.

Hai cô bé không hẹn mà cùng gật đầu, tựa như đã hiểu rõ, lại giống như không hiểu, nhưng Thanh Thu cũng không muốn giải thích thêm nữa. Mấy vấn đề này quá sâu sắc, bọn nhỏ thực sự không hiểu được.

Thật không ngờ, sau khi bọn nhỏ rửa mặt xong, lúc cô mang chúng ra ngoài lại không gặp phải Bùi Tuệ. Nói thật, người cô không muốn thấy nhất khi ở nhà họ Bùi chính là cô ta. Thân phận bây giờ của cô ta làm cho người ta cảm thấy lúng túng.

Nhưng chuyện tình cảm không ai có thể miễn cưỡng được.

Bùi Minh Vũ không thể miễn cưỡng cô, đương nhiên Bùi Tuệ cũng không thể gượng ép anh.

Con gái nuôi và anh trai, thật ra mà nói nếu như hai người bọn họ thực sự trở thành một đôi, đây cũng chưa chắc đã không phải là chuyện tốt. Nhưng vừa nghĩ đến người có thể đứng bên anh ta cả đời chính là cô ta thì cô lại không thích, không nhịn được mà muốn phá hỏng. Cô ta quả thực không được tốt lắm.

“Thanh Thu đi thôi. Chúng ta ra ngoài ăn sáng.” Vừa mới bước ra khỏi phòng, anh ta đã đứng đón ở cầu thang.

Cô hiểu, anh ta không muốn cô gặp Bùi Tuệ rồi lại xảy ra mâu thuẫn gì đó. Cô không nói câu nào, im lặng theo anh ta ra bên ngoài phòng khách. Xe của anh ta đã đậu sẵn ở nơi đó, bọn nhỏ phấn khởi trèo lên xe, sớm đã quên sạch vấn đề tranh luận giữa ba ruột và ba nuôi rồi, “Ba nuôi, hôm nay chúng ta đi đâu vậy?” Hai cô bé chỉ thích những chuyện mới mẻ, thích được ra ngoài vui chơi.

“Đi mua sắm sau đó lại đến khu vui chơi.”

Vừa nhắc tới khu vui chơi, Thanh Thu lại nhớ đến cái hẹn với Nguyễn Thủy Tiên, “Ha ha, được, nhưng mà em muốn mời thêm một người.”

“Được, tùy ý em.” Bây giờ, mỗi khi đối mặt với cô anh thực sự thoải mái hơn rất nhiều. Từ lúc cô đồng ý muốn cho hai người cơ hội, anh có vẻ vô cùng nhẹ nhõm và sung sướng, dường như đã xác định cô chắc chắn sẽ bước vào cuộc đời của mình.

Nhưng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rốt cuộc vẫn là con của Lê Minh Tùng.

Không thể nghĩ nữa, thật sự không thể nghĩ nữa, đúng vậy thì thế nào? Người anh ta thích không phải là Phương Thu sao?

Trọng Thanh Thu lấy điện thoại gọi cho Nguyễn Thủy Tiên, “Thủy Tiên, hôm nay tớ và bọn nhỏ định đến khu vui chơi, cậu có thời gian rảnh không? Có muốn qua đây với chúng tớ không?”

“Tớ cũng vừa định gọi điện cho cậu đây. Minh Tùng không sao cả, đã ra ngoài rồi. Anh ấy đang đi tìm cậu, Thanh Thu, cậu đang ở đâu vậy?”

“À.” Bây giờ cô đã không còn muốn gặp lại anh ta nữa rồi, “Thủy Tiên, có muốn đến khu vui chơi không?”

“Hôm nay đi sao?”

“Ừ, tớ và Minh Vũ cùng đưa bọn nhỏ đi, cậu cũng tới nhé.”

“Được, khi nào đi vậy?”

“Trước tiên cậu phải đồng ý với tớ một điều kiện nhé.”

“Điều kiện gì vậy Thanh Thu?”

“Không được nói cho Lê Minh Tùng.”

Ống nghe bên kia dừng lại một chút, lúc này cô ấy mới nói: “Được rồi, tớ sẽ không nói cho anh ấy.”

“Vậy buổi chiều nhé.” Tính ra bọn họ còn phải ăn sáng, sau đó mới đến trung tâm mua sắm, tiếp đó chính là bữa trưa. Tính toán thời gian thế nào cũng phải đến chiều mới có thể đi tới khu vui chơi.

“Ok, chiều gặp lại.” Cô ấy vui vẻ đồng ý rồi cúp điện thoại. Biết Lê Minh Tùng đã được ra ngoài, Trọng Thanh Thu cũng không cần phải lo lắng lung tung nữa. Nhớ tới cuộc gọi của Mẫn Mẫn, cô bất giác hoài nghi, “Minh Vũ, mấy ngày em ở nhà anh nếu có ai gọi điện cho em cũng không cần để giúp việc nghe máy. Em có di động, bọn họ muốn tìm em tất nhiên sẽ gọi vào di động của em.”

“Được.” Anh ta lập tức đồng ý. Thanh Thu tiện tay cho số điện thoại của Mẫn Mẫn vào danh sách đen, có những phiền phức không cần thiết có thể bớt đi chút nào thì hay chút đó. Cô không muốn bản thân mình phải gặp rắc rối, cô còn phải chăm sóc cho bọn nhỏ nữa. Cô ta chắc chắn có ý đồ khác với cô, chỉ là, lúc này cô vẫn chưa đoán được là tại sao mà thôi, giác quan thứ sáu nói cho cô biết vậy. Có một số việc, cảm giác thực sự rất quan trọng.

Thật là thoải mái, lần đầu tiên cô ra ngoài cùng đàn ông mà không phải lo lắng do dự, bất cứ người nào nhìn cô cũng không sao cả.

Đúng vậy, chuyến đi bốn người này của bọn họ thực sự rất thu hút sự chú ý của người khác. Bùi Minh Vũ và cô có thể xem như một đôi cực kỳ phù hợp, còn bọn nhỏ lại càng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, hai cô bé xinh đẹp giống như búp bê, bím tóc nho nhỏ lắc lư theo bước chân, vô cùng xinh xắn, dễ thương.

Xuống xe đi vào nhà hàng, Bùi Minh Vũ bảo cô và bọn nhỏ ngồi xuống, còn anh lại mẫu mực đi lấy thức ăn. Đây là bữa sáng tự phục vụ, có đủ tất cả các loại thức ăn. Rất nhanh, hai cái khay nhỏ đựng thức ăn giống nhau được đặt ở trước mặt hai cô bé, “Các con có thích ăn những món này không? Nếu không thích thì đưa cho ba nuôi, ba lại đi lấy cho các con lần nữa.”

Trứng ốp la vừa mới cắt ra vẫn còn sủi bọt, bát cháo nhỏ vàng ươm đặc sệt nhìn rất thơm ngon, còn có đĩa rau ăn kèm, và…

Thật là phong phú. Hai mắt Quỳnh Quỳnh đều rơi trên bữa sáng, không ngẩng đầu lên mà nói: “Không cần ạ, ba nuôi con muốn ăn phần này.”

“Vậy Thùy Thùy thì sao?”

“Con cũng muốn. Ba nuôi mau đi lấy thức ăn cho mẹ đi!” Thùy Thùy không khách sáo nữa, vội vàng cầm thìa bắt đầu hành động. Ăn ngon quá.

Nhìn bọn nhỏ ăn như vậy, loại không khí ấm áp này chính điều mà cô thích nhất. Mấy năm nay, Bùi Minh Vũ quả thực rất tốt với bọn nhỏ, cũng cho thấy sự kiên trì của anh ta, hoặc là anh ta thật sự có thể bình ổn lòng cô và bọn nhỏ, đi vào thế giới của bọn họ lần nữa.

“Tanh tách.” Có ai đó đang chụp ảnh, ánh đèn flash làm cô ngẩng đầu theo bản năng, chắc là phóng viên nhà báo rồi. Bùi Minh Vũ cũng không có ở đây cho nên thích thì cứ chụp, cô thực sự không ngăn cản được chuyện này. Nhưng ngay sau đó, cô liền nghe thấy giọng nói của một người đàn ông đang vây quanh anh ta, “Anh Bùi, cô gái kia là bạn gái hiện giờ của anh sao?”

Lỗ tai cô lập tức dựng lên, phải biết rằng bây giờ cô căn bản không phải là cô gái gì cả, cho là dù ai cũng sẽ biết rõ hai cô bé ngồi đối diện cô chính là con gái của cô, bọn nhóc thật sự rất giống cô. Cô muốn nghe xem anh ta sẽ trả lời thế nào.

“Đúng vậy, là bạn gái của tôi.”

Anh ta không hề nói sai, bởi vì tối qua cô quả thực đã nói sẽ cho hai người bọn họ cơ hội.

“Vậy thì hai cô bé kia cũng là con của bạn gái của anh sao? Bọn nhóc trông rất giống cô ấy.”

Cách dùng từ rất cẩn thận, chỉ nói là giống bạn gái anh ta mà không nói giống vợ anh ta, bởi vì ai cũng biết Bùi Minh Vũ chưa lập đình, thân phận người đàn ông vàng còn độc thân của anh ta đã từng nằm trong danh sách những người đàn ông độc thân có sức hấp dẫn lớn nhất của thành phố F. Đương nhiên, Lê Minh Tùng cũng có tên trong danh sách này.

“Đúng vậy, bọn nhóc là con của tôi.” Dường như ngay cả một chút do dự cũng không có, anh lập tức thừa nhận với truyền thông Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của mình.

Chuyện này làm sao có thể chứ?

Thanh Thu vội vàng đứng lên, “Không phải… Bọn nhỏ…”

“Thanh Thu, bữa sáng tới rồi đây. Em mau ăn đi, có cháo khoai lang em thích nhất đó.” Anh ta mang theo nụ cười mê hoặc chết người không đền mạng trực tiếp cắt ngang câu nói của cô, sau đó đặt bữa sáng tới trước mặt cô, “Hơi nóng một chút, cũng vừa rồi đó, em mau ăn đi.”

Cô kéo khay thức ăn qua, lúc quay đầu lại đã không còn thấy người phóng viên kia nữa rồi.

Anh ta đi quá nhanh khiến cô không có cách nào phản bác những lời Bùi Minh Vũ vừa nói.

“Minh Vũ, chuyện của bọn nhỏ anh thực sự không nên…”

“Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang ở đây, tối về rồi hãy nói.” Trên mặt anh ta vẫn mỉm cười như cũ làm cô cũng không tiện nói gì. Có lẽ anh ta làm thế là vì muốn tốt cho cô, vậy thì sau này sẽ danh chính ngôn thuận cưới cô, thậm chí ngay cả con cái cũng sẽ hợp lý trở thành thành viên trong gia đình bọn họ. Nhưng cô vẫn nhớ rõ phản ứng của Lê Minh Tùng lúc biết hai cô bé là con của mình, anh ta thực sự sẽ để mặc cho con mình sống cùng Bùi Minh Vũ sao?

Đáp án tất nhiên là không. Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Sau khi ăn sáng xong, lòng cô vẫn vì một màn vừa rồi lúc ăn sáng mà cảm thấy không yên, cô khẽ lắc đầu, có lẽ đó chẳng qua chỉ là phóng viên của một tờ báo lá cải không tên tuổi nào đó thôi.

“Mẹ, con ăn xong rồi.”

“Con cũng xong rồi.”

“Mau súc miệng đi.” Cô khẽ mỉm cười, muốn tạo thói quen tốt cho hai cô bé từ nhỏ.

“Ừng ực ừng ực…” Uống vài hớp nước rồi lại nuốt xuống, rất nhanh, hai cô bé đã súc miệng xong, “Mẹ, ba nuôi, đi thôi.”

Bởi vì trung tâm mua sắm lớn của thành phố F có khá nhiều quần áo trẻ em, cho nên anh ta liền dẫn bọn nhỏ tới nơi này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom