• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 302 CUỐI CÙNG CÔ MÃI MÃI THUỘC VỀ ANH.Ay

CHƯƠNG 302 CUỐI CÙNG CÔ MÃI MÃI THUỘC VỀ ANH

Vẫn còn cảm giác như trên mây, không giống thật chút nào, nhưng hình như cô kết hôn thật rồi, cô đã là vợ của anh rồi, lần này là vợ thật sự, cô mặc váy cưới màu trắng gả cho anh rồi.

Nụ hôn anh đặt xuống, hôn đến mức mà cô không còn biết gì, hôn đáp lại anh, hai người cứ quấn lấy nhau “Thanh Thu, anh nhớ em”.

Tiếng của anh ngẹn ngào hoàn trong tiếng hôn, cô càng nhớ anh.

Ngoài cửa sổ, trời đã xế chiều.

Trời tối rồi.

Anh hạ cửa kính xe xuống, cô mới phát hiện ra tài xế đã không biết đi từ lúc nào, anh nhảy lên chỗ tài xế, kéo cô lên ngồi ghế phụ, cẩn thật thắt dây an toàn cho cô, sau đó kéo đầu cô vào ngực mình, “ngồi cẩn thận nha, anh lái xe đây.”

“Đi đâu vậy?” cô lại hỏi.

“Không biết.”

“Không biết anh còn đi…”

“Đến nơi nào có giường, anh còn muốn ăn em.” Anh cắn môi cô, nói liên tục đến khi mặt cô đỏ ửng tim loạn nhịp nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh cô đã mệt rồi ngủ thiếp đi, say giaasc trong lòng anh cả đêm dài.

Lúc tỉnh dậy cô đã thấy mình nằm trên giường còn anh thì chẳng thấy đâu.

Đầu tiên là hét “A” một tiếng, trời ơi, hôm qua là mơ sao?

Có phải anh ấy chưa từng quay về.

“Minh Tùng…” Cô hét lớn, âm thanh mất khống chế.

Trong phòng vệ sinh lập tức truyền đến tiếng nước “Róc rách”, Lê Minh Tùng kéo quần lên chạy ra, “Thanh Thu?”

Cô ôm chặt anh, “Không được biến mất nữa, em sợ.” Nước mắt đột nhiên đột nhiên rơi, nước mắt lưng tròng ướt áo sơ mi của anh.

Anh vỗ nhẹ vai cô, “Đừng sợ, anh sẽ không rời xa em nữa.”

Lúc sau, cô cũng ngừng khóc trong lòng anh, có chút xấu hổ lại leo lên giường, nằm trên giường nhìn anh, “A Tùng, sao anh lại về nước vậy?”

“Nhớ em.” Anh cười lớn, bị vẻ mặt nghiêm túc của cô làm cho lòng ngứa ngáy, khắp người lại có phản ứng, nhưng nhìn bộ dạng của cô hình như hôm qua bị anh làm cho mệt nhoài rồi.

“Có quỷ mới tin anh, phải nghĩ lâu như thế?” cô chu môi, giống như buổi tối đầu tiên anh gặp cô, vẫn khiến người ta động lòng như vậy, bản thân cô cũng không biết, cô giống như cô bé quàng khăn đỏ, tự dưng lại bị con sói ăn sạch, đến bản thân cô cũng không biết.

Anh lại cúi xuống hôn cô, cô vộng vàng né, “Thôi nào.”

Anh đang bế cô với khuôn mặt ửng đỏ đi vào phòng tắm, bồn tắm đã vặn đầy nước, lúc mà anh bế cô đi vào thì khắp người đã được ngâm trong nước nóng vô cùngthoải mái, “Anh… đã chuẩn bị nước từ trước à?”

“Ừ, anh biết em sắp dậy, quả nhiên anh vừa mới đi vệ sinh mà em đã dậy rồi.” Anh ôm cô vào lòng, cẩn thận lau người cho cô.

Hơi ngưa ngứa, nhưng cô không muốn đẩy anh ra, muốn dựa vào anh cả đời, “Minh Tùng…” cô gọi, cô thích gọi như vậy, lúc anh đáp lời thường sẽ mang lại cảm giác thoải mái cho cô.

“Ừ, anh đây.”

“Minh Tùng…” Cô vẫn muốn gọi.

“Phương Mẫn vẫn khỏe chứ?” Cuối cùng cô cũng hỏi người đàn bà đó.

Tay Lê Minh Tùng vẫn cứ nhẹ nhàng bôi thuốc massage cho cô “Vẫn khỏe.”

“Cô ta buông tha cho anh rồi à?”

“Anh nghĩ vậy.”

“Sao anh lại nói thế?”

“Vì lúc anh chạy trốn hòn đảo đó không có ai ngăn anh, bên bờ biển còn đậu một con thuyền, anh lái thuyền quay về.”

“Cô ta tốt vậy sao?”

“Anh không biết, nhưng anh vẫn luôn không gặp lại cô ta, sau đó anh về thì biết chuyện, anh nghĩ cô ta nghĩ thông rồi.”

“Chuyện gì?” Hình như dạo này chuyện gì cô cũng không biết.

“Cận Như Tuyếtn bị điên rồi.”

Điên rồi

Hóa ra cô ta bị điên.

Có lẽ đây là đả kích lớn nhất đối với Phương Mẫn.

Tay cô nắm chặt Lê Minh Tùng, “Thật ra, cô ta phái người cản anh thì cũng không cản được, không cho anh thuyền thì anh cũng có cách lấy được thuyền, em nghĩ có phải trên đường lái thuyền về anh toàn đánh cá biển để ăn không?”

“Sao em biết?”

Cô biết chứ, anh chính là người đàn ông như thế, cô hôn lên người anh, “A Tùng, anh về thật rồi.”

Anh chỉ đáp nhẹ: “Hôm đó chính là ngày mẹ anh trách nhầm mẹ em, em muốn anh thưởng gì cho em vậy?”

Mặt cô lập tức đỏ ửng lên.

Đã lâu như thế rồi anh vẫn còn nhớ.

Nhưng không trách anh được, đó là lời hứa anh hứa với cô lúc họ sắp xa cách.

“Nói đi.” Anh cứ hỏi, tay anh làm cô ngứa ngáy.

“Không… Không có gì.” Nghĩ đến việc anh vẫn luôn hết sức muốn cô, thật ra cô không nói cũng sẽ…

“Nói mau, nếu không thì….” Anh định trách móc cô, tay vẫn dừng lại giữa không trung vẫn chưa rời đi.

Cô không nhịn được cười, sau đó như dọa được cô xin tha mạng vậy “Em nói, em nói.”

“Ừ, nói đi.” Anh ngồi thẳng người một cách nghiêm túc sau đó nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn cô rất giống cô bé quàng khăn đỏ.

“Thật ra… thật ra… Thật ra em muốn được thưởng là… là một em bé, một cậu con trai.” Cô càng nói càng nhỏ dần, cuối cùng bị chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn.

Thưởng này thì anh có thể cho cô, nhưng tuyệt đối không thể đợi lâu thêm giây phút nào nữa.

Ngày hôm sau tỉnh lại đã có một bàn đầy thức ăn trước mặt cô, “Ăn đi”. Anh cầm thìa bón cho cô miếng canh.

“Lê Minh Tùng, em còn chưa đánh răng, rửa mặt.” Hình như anh đợi cô dậy từ lâu lắm rồi thì phải.

“Được rồi, vậy em nhanh lên tốt nhất nên tắm, xong rồi ra đây anh bón.”

Sến quá, anh sến sẩm một cách kì lạ, nhưng cô thích, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm. Lúc quay lại anh đang làm việc.

Anh đang kiểm tra hộp thư, tự dưng cô thấy lo lắng, “Anh Tùng, lúc mắt anh không nhìn thấy thì sao anh nói chuyện qua mail với em được?”

Anh phì cười, “Là Tiểu Ngô.”

Ra là vậy, “Em yên tâm rồi.”

“Tại sao?” Anh đến đầu cũng không quay lại tiếp tục mở mail.

“Vì em cũng là một người bình thường.”

Anh kéo cô vào lòng, “Em xem, đây là con của Phương Thu, rất hiếu động, nhưng đã làm đổ hết cả bàn ăn rồi.”

Cô nhìn thấy rồi, bức ảnh trong mail có Phương Thu, còn có Phong Thiếu Dương, còn có tiểu quỷ đáng yêu của họ, một nhà ba người hòa thuận hạnh phúc.

Bức tranh đó thật đẹp.

Mẫn Thúy bây giờ sống rất tốt, thế này tốt rồi, cô cũng yên tâm, Lê Minh Tùng cũng yên tâm rồi.

Khoảnh khắc đó, cô rất muốn hỏi trong lòng anh liệu rằng còn có người phụ nữ đó phải không, nhưng nghĩ lại thôi, anh đã vì cô mà làm nhiều việc như thế, đó là dành cả tính mạng cho cô, cả đời cô trả cũng không hết.

Vậy thì bên cạnh anh cả đời, cho anh tất cả những gì cô có.

“Thanh Thu, Phương Thu muốn xem ảnh của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, làm sao đây?”

“Em muốn về sao?”

“Ừ, mệt thật.” lười biếng dựa vào người anh, hai ngày nay cô bị anh vắt kiệt sức rồi.

“Không được, anh không cho em về, trăng mật của chúng ta ít nhất cũng phải nửa tháng, mai anh đưa em đi leo núi.”

Cô lập tức vui mừng khôn xiết “Được, được ạ.” Leo núi thì anh không có thời gian muốn cô nữa.

Cô mới nghĩ vậy, anh đã lập tức hôn lên tai cô, “Trên núi vẫn ăn em được như thường.”

Cô mặt đỏ, khóe mắt rủ xuống, có phải là những ông chồng tân hôn toàn thế không?

Điện thoại của anh bỗng nhiên đổ chuông, xem qua số anh không có ý muốn nghe, để điện thoại sang một bên, cứ nó chuông như thế.

Nhưng, tiếng chuông cứ cố chấp kêu, từng tiếng từng tiếng một, ngừng rồi lại chuông, chuông rồi lại ngừng, chuông lâu tầm ba phút vẫn đang tiếng tục chuông.

Thanh Thu không chịu được đành nhấc máy: “Ai vậy?”

“Thanh Thu…” Cô gái vui vẻ nói, vui đến mức như vậy.

“Hy… Hy Điệp…” sao cô không nghĩ đến Hy Điệp chứ, còn nhớ Lê Minh Tùng nói lúc đầu là Hy Điệp đỡ cho anh một viên đạn, anh mới thoát khỏi tay tử thần, chỉ bị thương một con mắt, cho nên cô đối với Hy Điệp là sự áy náy không thể nói nên lời, lúc đấy Hy Điệp bị thương cũng không nhẹ, biết giờ Hy Điệp vẫn tốt cô yên tâm rồi.

“Chị Thanh Thu, em đang muốn tìm chị, không ngờ lại là chị nhấc máy, tốt quá rồi.”

“Sao vậy?” Cô quan tâm hỏi, Hy Điệp có vấn đề gì cô đều sẽ giúp.

“Hình như em có thai rồi?” cô nói nhỏ, mang theo chút xấu hổ.

“Chuyện vui nè” cô cười, chỉ có điều là sau đó Hy Điệp yêu ai nhỉ? Có lẽ nào là vẫn là Ngư Lạc Tuấn? Đừng, cô thật sự không thích người đàn ông này.

“Nhưng em rất sợ, em cứ nôn suốt, không ăn được gì, suốt ngày buồn ngủ, ngủ không biết trời đất là gì luôn.”

“Không sao, đều là chuyện bình thường mà, lúc chị mang bầu Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh cũng như vậy, sau ba tháng đầu sẽ đỡ hơn.” Cô là người đi trước, nói ra toàn những lời đúng đắn.

“Có thật là sau ba tháng sẽ khỏi không?”

“Thật đấy, nhưng đứa bé đấy là con ai vậy?” Cô cẩn thận hỏi, hy vọng không phải Ngư Lạc Tuấn, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng đứa con của Hy Điệp chắc chắn là của Ngư Lạc Tuấn.

“Là của anh ấy” Tiếng của Hy Điệp rất rất nhỏ, như tiếng muỗi vậy, “ChịThanh Thu, có phải chị đang cười nhạo em không?”

Cô nghĩ môt lát nói: “Không đâu.”

“Nhưng thật ra em còn khinh thường bản thân mình nữa là, em là người đã đứng trước cái chết một lần rồi, sống lại mới biết là kì thực sống vẫn tốt hơn, em nghĩ em cũng không bỏ được anh ấy, bây giờ lại mang giọt máu của anh ấy, chị Thanh Thu em không biết kiếp này còn quay về được không, em nhớ ba mẹ quá…”

“Bụp” Hình như điện thoại của Hy Điệp bị giật đi rồi, “Anh và em sẽ đón họ qua đây.”

“Đừng, đừng đớn bố mẹ em đến nơi như thế này, nếu họ biết em theo một người như anh, họ sẽ không sống nổi mất.”

Hai người họ chưa cúp điện thoại đã cãi nhau rồi.

“Hy Điệp …” Thanh Thu gọi, cô rất không yên tâm.

“Hu hu…” Hy Điệp khóc ấm ức, chắc là quên mất tắt điện thoại.

Nghe tiếng khóc thút thít của người ta, Thanh Thu thấy mình vẫn nên tắt điện thoại đi, nhưng cô vẫn chưa ấn nút tắt, bên đó tiếng nói ấm áp của Ngư Lạc Tuấn truyền đến, “Ngoan nào đừng khóc nữa, sẽ ảnh hưởng đến em bé đó, nếu không sau này sinh ra nó sẽ là đứa bé thích khóc đó, xấu lắm.”

“Hic, anh nói em xấu.”

“Nhưng anh thích, Điệp Điệp, dạo này anh nghĩ muốn rửa tay gác kiếm không làm nghề này nữa, Lê Minh Tùng vẫn không chịu nghe điện thoại của anh.”

Thanh Thu liếc liếc Lê Minh Tùng, lườm anh một cái, sau đó tắt điện thoại nói: “Sau này Ngư Lạc Tuấn gọi đến anh cứ nghe đi.”

“Tại sao? Anh không thích anh ta, anh ta hại em với Bùi Minh Vũ còn chưa đủ sao? Mắt của anh không nhìn thấy ba năm, món nợ này anh còn chưa tính nữa.”

“Nhưng, giờ anh ta cũng đã rửa tay gác kiếm rồi, sao không thể cho anh ta một cơ hội chứ?”Thanh Thu dùng giọng nói ấm áp để dỗ Lê Minh Tùng, không phải vì Ngư Lạc Tuấn mà là vì Hy Điệp, nghĩ đến việc Hy Điệp vì để giải độc cho mình mà bỏ ra biết bao nhiêu là công sức, còn đỡ một viên đạn cho Lê Minh Tùng, lúc đó cũng là thập tử nhất sinh, cho nên bây giờ cô muốn mình làm chút gì đó cho Hy Điệp.

Tình yêu là vô tội, Hy Điệp yêu Ngư Lạc Tuấn cũng không có gì sai cả.

“Được rồi, lần sau Ngư Lạc Tuấn gọi đến anh sẽ nghe, chỉ có điều đây là vì nể mặt em đấy nhé, em phải đồng ý một điều kiện của anh.”

“Vâng?” Cô nhẹ nhàng đáp, ánh mắt long lanh, anh đồng ý là được rồi, từ đây cô sẽ có thêm cô bạn thân nữa, cô thích cảm giác bên cạnh Hy Điệp.

Cô gái đó, thật ra là một tờ giấy trắng, đẹp như một đóa sen, nhưng lại gặp phải một con sói--- Ngư Lạc Tuấn.

Đó là số của cô ấy, cũng giống như số của cô là gặp Lê Minh Tùng, không thể nào thoát được.

“Mau cho anh một cậu con trai để cho con trai chúng ta lấy con gái của Ngư Lạc Tuấn, ha ha, anh muốn con trai của chúng ta làm giảm bớt uy phong của Ngư Lạc Tuấn.”

Cô cười: “Sao anh biết Hy Điệp sẽ sinh con gái?’

“Chắc chắn luôn, nếu không thì chúng ta cược đi?”

“Cược cái gì?”

“Nếu mà Hy Điệp sinh con gái anh sẽ thắng, em phải sinh cho anh một cậu con trai, còn nếu như Hy Điệp sinh con trai thì em sẽ thắng, em phải sinh cho anh một cô con gái.” Thế nào đi chăng nữa chúng ta có là cơ hội, sinh thêm cũng không sợ, có chính sách kế hoạch hóa gia đình rồi, trên có chính sách dưới có đối sách, anh ta chịu phạt là được.”

“Này, em không muốn làm mai mối cho trẻ con.” Lời của anh rõ ràng là muốn kết thông gia, cô không muốn, nhưng hình như là anh với cô từ nhỏ đã có hôn ước, nghĩ đến đây cô lại thấy đau đầu rồi, nếu mà kết thông gia rồi thì khi lớn lên sẽ như thế, như cô với anh vậy.

“Tại sao?”

“Không tốt.”

“Nhưng anh thấy tốt đấy chứ.”

Tối hôm đó là cô ngủ trong lòng anh.

Nghĩ đến việc anh muốn làm thông gia là muốn rửa sạch tiền cho Ngư Lạc Tuấn rồi nộp lên trên, cô thấy như thế rất có lỗi với Hy Điệp, nhưng nghĩ lại anh nói cũng không phải không có lí.

Tối hôm đó, cô đã mơ một giấc mơ, Lê Minh Tùng nói: “Yên tâm đi, anh chỉ nộp 1/10 thôi, còn lại sẽ giữ cho con dâu chúng ta.”

Thế là, đêm đó cô ngủ rất là ngon.

Một năm sau, cô sinh một cậu con trai còn con gái của Hy Điệp đã bốn tháng rồi, hai đứa bé đã có hôn ước với nhau.

Nhưng không biết sau này lớn lên chúng có nên duyên hay không.

Trong một lần tụ họp, cô nhìn thấy một người quen mà cũng là người lạ, đó chính là A Oa.

Hóa ra anh và Lê Minh Tùng quen nhau.

Hóa ra, A Oa mới là nội ứng.

Thanh Thu đột nhiên hiểu ra, năm đó cô được A Oa cứu có lẽ cũng vì Lê Minh Tùng.

Chỉ là, anh ta chưa bao giờ nhắc đến, cô cũng không hỏi.

Nếu là yêu thì là tin tưởng.

Nếu là gả rồi thì là ân ái.

Bước vào hôn nhân, từ đó cô là người phụ nữ của anh, người phụ nữ bên cạnh anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom