Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 87 CON HOANG
CHƯƠNG 87: CON HOANG
"Bịch" Ngã xuống đất không kịp phòng bị, Bùi Tuệ thật sự không ngờ một đứa nhóc lại có sức lực lớn như vậy, nhưng mà bởi vì tức giận, nên Thùy Thùy đẩy hơi mạnh khiến Bùi Tuệ ngã xuống, vừa vặn bên cạnh cô ta là một chiếc bàn trà, khiến đầu của cô ta đụng phải bàn trà, phát ra âm thanh ầm ĩ.
"Anh, anh dẫn về nhà những đứa trẻ kiểu gì vậy, đúng là con hoang không ai dạy dỗ, lại còn dám đánh người."
"Tuệ, em im miệng cho anh." Thấy Bùi Tuệ đứng lên định ra tay với Thùy Thùy, Bùi Minh Vũ liền vọt tới giữa Thùy Thùy và Bùi Tuệ, anh đứng chắn trước Thùy Thùy, một tay giơ lên định đánh, nhưng lại dừng giữa không trung một lúc lâu cũng không buông xuống: "Nếu không nể mặt em là người nhà họ Bùi, thì hôm nay anh nhất định sẽ đánh cho em tỉnh ra, từ giờ em không được xen vào chuyện giữa anh và Thanh Thu, cũng không được làm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bị thương, nếu không, nhà họ Bùi sẽ không tha cho đứa con gái như em đâu."
"Huhu..." Bùi Tuệ khóc: "Anh, anh đang muốn đuổi em đi sao?"
Thanh Thu đã ôm lấy Thùy Thùy, đứa nhóc tức đến mức mặt đỏ rần rần, cắn răng nghiến lợi nhìn Bùi Tuệ, thấy con gái không sao, lại thấy Bùi Minh Vũ ra mặt bênh vực cho cô và bọn nhỏ, Thanh Thu cảm thấy mọi chuyện làm lớn lên cũng không hay, dù sao thì Lương Thùy Trang cũng đã gả cho nhà họ Bùi, ngày nào cũng phải gặp mặt nhau, cứ như vậy thì sau này làm sao mà sống chung được, tay giật nhẹ góc áo Bùi Minh Vũ: "Minh Vũ, đi thôi, bọn nhỏ buồn ngủ rồi."
Vốn dĩ muốn cho Bùi Tuệ một đường lui, tha thứ cho cô ta, nhưng không ngờ Bùi Tuệ lại càng ác độc hơn: "Thanh Thu, cô bớt giả bộ làm người tốt đi, chuyện này chẳng phải do cô gây ra sao, nếu không tại cô, anh tôi cũng sẽ không phớt lờ tôi, thậm chí cũng sẽ không mắng tôi như vậy, Thanh Thu, cô thật sự không biết xấu hổ muốn vào ở nhà họ Bùi chúng tôi sao?"
Cơ thể của Thanh Thu đang rời đi đột nhiên run lên, lòng tự trọng khiến cô lập tức dắt tay bọn nhỏ đi về phía cửa, nhưng cô mới đi được mấy bước, giọng nói của Bùi Minh Vũ liền truyền tới: "Thanh Thu, ở lại đây đừng đi, Bùi Tuệ, người nên đi là em." "Bốp" Một cái tát trực tiếp vung về phía mặt của Bùi Tuệ, Bùi Minh Vũ dường như bị chọc tức không thể nhịn nổi nữa.
"Ai... Ba, ba xem đi, anh đánh con, anh còn muốn đuổi con ra khỏi cửa nhà họ Bùi nữa." Cặp mắt của Bùi Tuệ đỏ lên, điên cuồng hô lớn lên trên tầng, giọng nói vang như vậy, mọi người trong biệt thự này không thể nào không nghe thấy, rất nhanh sau đó, trên tầng liền truyền đến những tiếng huyên náo, theo sát là tiếng bước chân, Bùi Tuấn Linh và Lương Thùy Trang cùng nhau khoác áo choàng ngủ chạy tới.
"Tuệ Tuệ, xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc đi đến cầu thang, hai ông bà mới phát hiện phòng khách tầng một lung tung lộn xộn, Lương Thùy Trang lúc này mới nhìn thấy Thanh Thu với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh: "Thanh Thu, sao con lại tới đây, Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, mau tới đây với bà ngoại nào." Lương Thùy Trang dường như đã cảm nhận được điều gì đó, bà ta trước giờ rất thích trẻ con, liền vẫy tay gọi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh tới.
Bùi Tuệ không thèm để ý đến Lương Thùy Trang, mà vừa xoa xoa một bên mặt bị Bùi Minh Vũ đánh vừa khóc lóc nói với Bùi Tuấn Linh: "Ba, anh đánh con, anh còn muốn đuổi con ra khỏi nhà họ Bùi."
"Minh Vũ, có chuyện này sao?" Vẻ mặt của Bùi Tuấn Linh nghiêm túc bắt đầu trở nên lạnh lùng.
"Vâng, người lớn như nó, vậy mà lại nói ra những lời không nên nói với hai đứa bé, Thanh Thu và bọn nhỏ là khách của con mời đến, nếu người nào không muốn bọn họ ở đây, vậy thì lập tức rời khỏi nhà họ Bùi." Bùi Minh Vũ không hề khiêm nhường, thậm chí còn không giữ thể diện cho ba mình là Bùi Tuấn Linh, đây là lần đầu tiên Thanh Thu thấy Bùi Minh Vũ có thái độ như vậy, vì cô mà anh không quan tâm đến những thứ khác, thậm chí anh còn không ngần ngại đối đầu với ba của mình.
"Minh Vũ..." Thanh Thu hơi ngượng ngùng, không thể để nhà họ Bùi xảy ra mâu thuẫn vì mình và bọn nhỏ được.
"Thanh Thu, em đừng nói gì, vừa nãy xảy ra chuyện gì anh đều tận mắt nhìn thấy, anh biết phân biệt đâu là đúng đâu là sai, ai làm sai thì là lỗi của người đấy, không thể bởi vì nó là thành viên của nhà họ Bùi mà anh bao che cho nó." Giọng nói lạnh lùng, Bùi Minh Vũ đưa mắt nhìn về phía Bùi Tuệ: "Anh muốn em phải xin lỗi Thanh Thu và hai đứa nhỏ."
"Hu... Hu..." Bùi Tuệ lớn tiếng gào khóc, cô ta chạy về phía Bùi Tuấn Linh: "Ba, ba phải làm chủ cho con, anh bắt nạt con, anh ấy chỉ thiên vị hồ ly tinh kia thôi, với cả hai đứa con hoang không biết của người đàn ông nào của cô ta nữa."
"Tuệ, con là người có ăn có học, ăn nói phải cẩn thận." Bùi Tuệ vừa nói xong, Bùi Tuấn Linh cũng cảm thấy ngại, trong lòng cũng hiểu ra tại sao Bùi Minh Vũ lại nổi giận.
"Ba, ba cũng giúp anh đối phó với con sao? Được, nếu mọi người đều ghét con như vậy, con sẽ đi, con đi được chưa." Một tay che nửa bên mặt, Bùi Tuệ liền chạy lên cầu thang, "Bạch bạch bạch" bước liền mấy bậc thang.
Bùi Tuấn Linh thở dài một hơi: "Haizz, đúng là gia môn bất hạnh." Sau đó nháy mắt ra hiệu cho Lương Thùy Trang, Lương Thùy Trang liền đuổi theo Bùi Tuệ.
"Tuệ, có gì thì từ từ nói, đừng có hành động theo cảm tính."
"Dì à, dì không phải gọi nó, để cho nó đi, đừng tưởng trước giờ nó đã nói những gì với Thanh Thu mà con không biết, con không nói ra tức là con vẫn còn nhẫn nhịn được, nhưng tất cả những chuyện xảy ra hôm nay con không thể chịu nổi nữa, dì, ba, con muốn cưới Thanh Thu làm vợ."
"Cái gì?"
Mọi người đồng thanh nói, Lương Thùy Trang đứng lại, Bùi Tuệ đang chạy lên cầu thang cũng ngừng khóc đứng trên bậc thang, ngay cả Thanh Thu và bọn nhỏ cũng vô cùng kinh ngạc, trong giây lát mọi ánh mắt đều hướng về phía Bùi Minh Vũ, đẩy đẩy kính mắt, dáng vẻ của Bùi Minh Vũ lại giống như anh ta chỉ vừa nói ra một câu bình thường vậy, thái độ hết sức thản nhiên: "Nếu tất cả mọi người đều ở đây, vậy thì hôm nay con sẽ nói rõ với mọi người, con muốn cưới Thanh Thu làm vợ."
Vô cùng kinh ngạc, câu nói này lại khiến hai ông bà không biết nói gì, thực ra là không biết trả lời thế nào, thế nhưng Bùi Tuệ vốn dĩ đang chạy trên cầu thang lập tức lao xuống, dép trên chân dẫm xuống bậc thang kêu "Bạch bạch", "Anh, anh gạt mọi người đúng không? Anh sẽ không cưới Trọng Thanh Thu đúng không?"
"Không, anh không hề gạt mọi người, cũng không hề đùa bỡn, anh muốn cưới Thanh Thu, anh đã có ý định này từ lâu lắm rồi."
"Vậy em thì sao, anh muốn làm thế nào với em?" Bùi Tuệ không quan tâm đến bất cứ điều gì, cô ta đứng trước mặt Bùi Minh Vũ, trên trán lấm tấm vết máu, khiến cô ta trông vô cùng thảm hại, nhưng cô ta không để ý đến điều đó, ánh mắt chăm chú nhìn Bùi Minh Vũ: "Anh, anh nói đi, còn em thì thế nào?"
"Em là em gái của anh, Bùi Tuệ, em đừng nói linh tinh nữa."
"Không phải, rõ ràng anh biết em không phải là em gái ruột của anh, Bùi Minh Vũ, em sẽ không gọi anh là anh trai nữa, em cũng không phải là em gái của anh, em thích anh, thích anh hai mươi mấy năm rồi, từ lúc em trưởng thành biết suy nghĩ là em đã bắt đầu thích anh, tại sao anh không cho em cơ hội mà lại cho Trọng Thanh Thu người phụ nữ sinh con cho người đàn ông khác này cơ hội chứ?"
Lời nói của Bùi Tuệ lắng đọng trong phòng khách, Thanh Thu lại bị dọa sợ lần nữa, cả ngày hôm nay, tất cả mọi chuyện xảy ra vô cùng nhanh, nhanh đến nỗi khiến cô còn chưa kịp hiểu chuyện này thì một tin gây sốc khác lại xuất hiện, thì ra Bùi Tuệ không phải là con gái của nhà họ Bùi, chẳng trách từ trước đến giờ Bùi Tuệ luôn không vừa mắt với cô, Bùi Tuệ thích Bùi Minh Vũ, trong mắt Bùi Tuệ thì cô chính là tình địch của cô ta.
Buồn cười chết mất, trước giờ cô không thể hiểu nổi vì sao mỗi lần thấy cô Bùi Tuệ đều coi cô như tình địch vậy, nhưng bây giờ, cô đã biết, hóa ra nguyên nhân là như vậy, là vì tình yêu say đắm sâu trong đáy lòng của cô ta.
"Bùi Tuệ, anh biết nhà họ Bùi mắc nợ em, nhưng yêu là yêu, không yêu là không yêu, từ nhỏ đến lớn anh luôn coi em như em gái của anh, thử hỏi, một người anh trai làm sao có thể nảy sinh tình cảm với em gái của mình chứ? Anh yêu Thanh Thu đã rất lâu rồi, Thanh Thu, chúng ta lên tầng thôi." Không quan tâm đến ánh mắt của hai ông bà và Bùi Tuệ đang nhìn mình, Bùi Minh Vũ lướt qua Bùi Tuệ đi đến trước mặt Thanh Thu nắm tay cô cùng dẫn bọn nhỏ đi lên tầng, từng bước một, vô cùng cẩn thận, anh khiến Thanh Thu cảm nhận được sức mạnh của một người đàn ông trong anh, cho nên cô cũng không cảm thấy sợ nữa.
Mặc dù cô vẫn chưa đồng ý lấy Bùi Minh Vũ, thế nhưng, cô thật sự đã động lòng, một người đàn ông như vậy tại sao mình lại không cho mình và anh ta một cơ hội chứ?
Trong lòng Lê Minh Tùng chỉ có Phương Thu, cho nên vì hạnh phúc của bọn nhỏ, cô cũng muốn cho mình một cơ hội để lựa chọn, thế giới này không phải chỉ có mỗi Lê Minh Tùng.
Có đôi khi, buông tay có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất, hơn nữa, Bùi Minh Vũ yêu cô, giống như lời anh ta đã nói, anh đã yêu cô rất lâu rồi.
Anh ta không giống như ba, anh ta không đào hoa, thời gian có thể chứng minh tất cả, con người không thể chỉ nhìn mỗi vẻ bề ngoài.
Cô không ngần ngại cùng anh đi lên căn phòng dành cho khách ở trên tầng, Bùi Minh Vũ chọn cho cô một căn phòng lớn nhất, dẫn cô vào trong: "Thanh Thu, đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ cần trong lòng chúng mình có thể cân bằng mọi thứ là được, trước đây nếu như không có em, thì bây giờ nhà họ Bùi e rằng cũng không được ở nơi như thế này, mà phải ở khu nhà ổ chuột rồi."
"Minh Vũ, không thể nói như vậy, tài sản hiện giờ của nhà họ Bùi đều do anh nỗ lực mới có được." Tập đoàn Bùi Thị hiện giờ rất phát triển, công việc kinh doanh vô cùng thuận lợi, đây đều là công lao của Bùi Minh Vũ, không thể xem thường sự cố gắng của anh.
"Anh..." Nhưng nghe lời cô nói, vẻ mặt của Bùi Minh Vũ trở nên buồn bã: "Không nói những chuyện này nữa, mau đi ngủ đi, muộn lắm rồi, bọn nhỏ phải ngủ sớm dậy sớm, Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, qua đây hôn chúc ngủ ngon ba nuôi nào."
Thùy Thùy không nhúc nhích.
Quỳnh Quỳnh cũng không cử động.
Hai đứa đứng ở cách đó không xa nhìn anh chằm chằm.
"Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, sao vậy? Không vui sao? Ba thay mặt dì Bùi Tuệ xin lỗi hai con."
"Ba nuôi, ba thật sự muốn cưới mẹ chúng con sao?" Không ngờ Quỳnh Quỳnh không để ý tới lời của anh, mà hỏi ngược lại anh một vấn đề khác.
"Ha ha, đúng vậy."
Quỳnh Quỳnh chớp chớp mắt, ban nãy ở dưới phòng khách Bùi Minh Vũ nói gì đó con bé chỉ nghe loáng thoáng không rõ: "Ba nuôi, vậy mẹ và ba ruột con phải làm sao bây giờ? Hình như mẹ của các bạn nhỏ khác cũng muốn cưới ba?"
"Bịch" Ngã xuống đất không kịp phòng bị, Bùi Tuệ thật sự không ngờ một đứa nhóc lại có sức lực lớn như vậy, nhưng mà bởi vì tức giận, nên Thùy Thùy đẩy hơi mạnh khiến Bùi Tuệ ngã xuống, vừa vặn bên cạnh cô ta là một chiếc bàn trà, khiến đầu của cô ta đụng phải bàn trà, phát ra âm thanh ầm ĩ.
"Anh, anh dẫn về nhà những đứa trẻ kiểu gì vậy, đúng là con hoang không ai dạy dỗ, lại còn dám đánh người."
"Tuệ, em im miệng cho anh." Thấy Bùi Tuệ đứng lên định ra tay với Thùy Thùy, Bùi Minh Vũ liền vọt tới giữa Thùy Thùy và Bùi Tuệ, anh đứng chắn trước Thùy Thùy, một tay giơ lên định đánh, nhưng lại dừng giữa không trung một lúc lâu cũng không buông xuống: "Nếu không nể mặt em là người nhà họ Bùi, thì hôm nay anh nhất định sẽ đánh cho em tỉnh ra, từ giờ em không được xen vào chuyện giữa anh và Thanh Thu, cũng không được làm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bị thương, nếu không, nhà họ Bùi sẽ không tha cho đứa con gái như em đâu."
"Huhu..." Bùi Tuệ khóc: "Anh, anh đang muốn đuổi em đi sao?"
Thanh Thu đã ôm lấy Thùy Thùy, đứa nhóc tức đến mức mặt đỏ rần rần, cắn răng nghiến lợi nhìn Bùi Tuệ, thấy con gái không sao, lại thấy Bùi Minh Vũ ra mặt bênh vực cho cô và bọn nhỏ, Thanh Thu cảm thấy mọi chuyện làm lớn lên cũng không hay, dù sao thì Lương Thùy Trang cũng đã gả cho nhà họ Bùi, ngày nào cũng phải gặp mặt nhau, cứ như vậy thì sau này làm sao mà sống chung được, tay giật nhẹ góc áo Bùi Minh Vũ: "Minh Vũ, đi thôi, bọn nhỏ buồn ngủ rồi."
Vốn dĩ muốn cho Bùi Tuệ một đường lui, tha thứ cho cô ta, nhưng không ngờ Bùi Tuệ lại càng ác độc hơn: "Thanh Thu, cô bớt giả bộ làm người tốt đi, chuyện này chẳng phải do cô gây ra sao, nếu không tại cô, anh tôi cũng sẽ không phớt lờ tôi, thậm chí cũng sẽ không mắng tôi như vậy, Thanh Thu, cô thật sự không biết xấu hổ muốn vào ở nhà họ Bùi chúng tôi sao?"
Cơ thể của Thanh Thu đang rời đi đột nhiên run lên, lòng tự trọng khiến cô lập tức dắt tay bọn nhỏ đi về phía cửa, nhưng cô mới đi được mấy bước, giọng nói của Bùi Minh Vũ liền truyền tới: "Thanh Thu, ở lại đây đừng đi, Bùi Tuệ, người nên đi là em." "Bốp" Một cái tát trực tiếp vung về phía mặt của Bùi Tuệ, Bùi Minh Vũ dường như bị chọc tức không thể nhịn nổi nữa.
"Ai... Ba, ba xem đi, anh đánh con, anh còn muốn đuổi con ra khỏi cửa nhà họ Bùi nữa." Cặp mắt của Bùi Tuệ đỏ lên, điên cuồng hô lớn lên trên tầng, giọng nói vang như vậy, mọi người trong biệt thự này không thể nào không nghe thấy, rất nhanh sau đó, trên tầng liền truyền đến những tiếng huyên náo, theo sát là tiếng bước chân, Bùi Tuấn Linh và Lương Thùy Trang cùng nhau khoác áo choàng ngủ chạy tới.
"Tuệ Tuệ, xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc đi đến cầu thang, hai ông bà mới phát hiện phòng khách tầng một lung tung lộn xộn, Lương Thùy Trang lúc này mới nhìn thấy Thanh Thu với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh: "Thanh Thu, sao con lại tới đây, Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, mau tới đây với bà ngoại nào." Lương Thùy Trang dường như đã cảm nhận được điều gì đó, bà ta trước giờ rất thích trẻ con, liền vẫy tay gọi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh tới.
Bùi Tuệ không thèm để ý đến Lương Thùy Trang, mà vừa xoa xoa một bên mặt bị Bùi Minh Vũ đánh vừa khóc lóc nói với Bùi Tuấn Linh: "Ba, anh đánh con, anh còn muốn đuổi con ra khỏi nhà họ Bùi."
"Minh Vũ, có chuyện này sao?" Vẻ mặt của Bùi Tuấn Linh nghiêm túc bắt đầu trở nên lạnh lùng.
"Vâng, người lớn như nó, vậy mà lại nói ra những lời không nên nói với hai đứa bé, Thanh Thu và bọn nhỏ là khách của con mời đến, nếu người nào không muốn bọn họ ở đây, vậy thì lập tức rời khỏi nhà họ Bùi." Bùi Minh Vũ không hề khiêm nhường, thậm chí còn không giữ thể diện cho ba mình là Bùi Tuấn Linh, đây là lần đầu tiên Thanh Thu thấy Bùi Minh Vũ có thái độ như vậy, vì cô mà anh không quan tâm đến những thứ khác, thậm chí anh còn không ngần ngại đối đầu với ba của mình.
"Minh Vũ..." Thanh Thu hơi ngượng ngùng, không thể để nhà họ Bùi xảy ra mâu thuẫn vì mình và bọn nhỏ được.
"Thanh Thu, em đừng nói gì, vừa nãy xảy ra chuyện gì anh đều tận mắt nhìn thấy, anh biết phân biệt đâu là đúng đâu là sai, ai làm sai thì là lỗi của người đấy, không thể bởi vì nó là thành viên của nhà họ Bùi mà anh bao che cho nó." Giọng nói lạnh lùng, Bùi Minh Vũ đưa mắt nhìn về phía Bùi Tuệ: "Anh muốn em phải xin lỗi Thanh Thu và hai đứa nhỏ."
"Hu... Hu..." Bùi Tuệ lớn tiếng gào khóc, cô ta chạy về phía Bùi Tuấn Linh: "Ba, ba phải làm chủ cho con, anh bắt nạt con, anh ấy chỉ thiên vị hồ ly tinh kia thôi, với cả hai đứa con hoang không biết của người đàn ông nào của cô ta nữa."
"Tuệ, con là người có ăn có học, ăn nói phải cẩn thận." Bùi Tuệ vừa nói xong, Bùi Tuấn Linh cũng cảm thấy ngại, trong lòng cũng hiểu ra tại sao Bùi Minh Vũ lại nổi giận.
"Ba, ba cũng giúp anh đối phó với con sao? Được, nếu mọi người đều ghét con như vậy, con sẽ đi, con đi được chưa." Một tay che nửa bên mặt, Bùi Tuệ liền chạy lên cầu thang, "Bạch bạch bạch" bước liền mấy bậc thang.
Bùi Tuấn Linh thở dài một hơi: "Haizz, đúng là gia môn bất hạnh." Sau đó nháy mắt ra hiệu cho Lương Thùy Trang, Lương Thùy Trang liền đuổi theo Bùi Tuệ.
"Tuệ, có gì thì từ từ nói, đừng có hành động theo cảm tính."
"Dì à, dì không phải gọi nó, để cho nó đi, đừng tưởng trước giờ nó đã nói những gì với Thanh Thu mà con không biết, con không nói ra tức là con vẫn còn nhẫn nhịn được, nhưng tất cả những chuyện xảy ra hôm nay con không thể chịu nổi nữa, dì, ba, con muốn cưới Thanh Thu làm vợ."
"Cái gì?"
Mọi người đồng thanh nói, Lương Thùy Trang đứng lại, Bùi Tuệ đang chạy lên cầu thang cũng ngừng khóc đứng trên bậc thang, ngay cả Thanh Thu và bọn nhỏ cũng vô cùng kinh ngạc, trong giây lát mọi ánh mắt đều hướng về phía Bùi Minh Vũ, đẩy đẩy kính mắt, dáng vẻ của Bùi Minh Vũ lại giống như anh ta chỉ vừa nói ra một câu bình thường vậy, thái độ hết sức thản nhiên: "Nếu tất cả mọi người đều ở đây, vậy thì hôm nay con sẽ nói rõ với mọi người, con muốn cưới Thanh Thu làm vợ."
Vô cùng kinh ngạc, câu nói này lại khiến hai ông bà không biết nói gì, thực ra là không biết trả lời thế nào, thế nhưng Bùi Tuệ vốn dĩ đang chạy trên cầu thang lập tức lao xuống, dép trên chân dẫm xuống bậc thang kêu "Bạch bạch", "Anh, anh gạt mọi người đúng không? Anh sẽ không cưới Trọng Thanh Thu đúng không?"
"Không, anh không hề gạt mọi người, cũng không hề đùa bỡn, anh muốn cưới Thanh Thu, anh đã có ý định này từ lâu lắm rồi."
"Vậy em thì sao, anh muốn làm thế nào với em?" Bùi Tuệ không quan tâm đến bất cứ điều gì, cô ta đứng trước mặt Bùi Minh Vũ, trên trán lấm tấm vết máu, khiến cô ta trông vô cùng thảm hại, nhưng cô ta không để ý đến điều đó, ánh mắt chăm chú nhìn Bùi Minh Vũ: "Anh, anh nói đi, còn em thì thế nào?"
"Em là em gái của anh, Bùi Tuệ, em đừng nói linh tinh nữa."
"Không phải, rõ ràng anh biết em không phải là em gái ruột của anh, Bùi Minh Vũ, em sẽ không gọi anh là anh trai nữa, em cũng không phải là em gái của anh, em thích anh, thích anh hai mươi mấy năm rồi, từ lúc em trưởng thành biết suy nghĩ là em đã bắt đầu thích anh, tại sao anh không cho em cơ hội mà lại cho Trọng Thanh Thu người phụ nữ sinh con cho người đàn ông khác này cơ hội chứ?"
Lời nói của Bùi Tuệ lắng đọng trong phòng khách, Thanh Thu lại bị dọa sợ lần nữa, cả ngày hôm nay, tất cả mọi chuyện xảy ra vô cùng nhanh, nhanh đến nỗi khiến cô còn chưa kịp hiểu chuyện này thì một tin gây sốc khác lại xuất hiện, thì ra Bùi Tuệ không phải là con gái của nhà họ Bùi, chẳng trách từ trước đến giờ Bùi Tuệ luôn không vừa mắt với cô, Bùi Tuệ thích Bùi Minh Vũ, trong mắt Bùi Tuệ thì cô chính là tình địch của cô ta.
Buồn cười chết mất, trước giờ cô không thể hiểu nổi vì sao mỗi lần thấy cô Bùi Tuệ đều coi cô như tình địch vậy, nhưng bây giờ, cô đã biết, hóa ra nguyên nhân là như vậy, là vì tình yêu say đắm sâu trong đáy lòng của cô ta.
"Bùi Tuệ, anh biết nhà họ Bùi mắc nợ em, nhưng yêu là yêu, không yêu là không yêu, từ nhỏ đến lớn anh luôn coi em như em gái của anh, thử hỏi, một người anh trai làm sao có thể nảy sinh tình cảm với em gái của mình chứ? Anh yêu Thanh Thu đã rất lâu rồi, Thanh Thu, chúng ta lên tầng thôi." Không quan tâm đến ánh mắt của hai ông bà và Bùi Tuệ đang nhìn mình, Bùi Minh Vũ lướt qua Bùi Tuệ đi đến trước mặt Thanh Thu nắm tay cô cùng dẫn bọn nhỏ đi lên tầng, từng bước một, vô cùng cẩn thận, anh khiến Thanh Thu cảm nhận được sức mạnh của một người đàn ông trong anh, cho nên cô cũng không cảm thấy sợ nữa.
Mặc dù cô vẫn chưa đồng ý lấy Bùi Minh Vũ, thế nhưng, cô thật sự đã động lòng, một người đàn ông như vậy tại sao mình lại không cho mình và anh ta một cơ hội chứ?
Trong lòng Lê Minh Tùng chỉ có Phương Thu, cho nên vì hạnh phúc của bọn nhỏ, cô cũng muốn cho mình một cơ hội để lựa chọn, thế giới này không phải chỉ có mỗi Lê Minh Tùng.
Có đôi khi, buông tay có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất, hơn nữa, Bùi Minh Vũ yêu cô, giống như lời anh ta đã nói, anh đã yêu cô rất lâu rồi.
Anh ta không giống như ba, anh ta không đào hoa, thời gian có thể chứng minh tất cả, con người không thể chỉ nhìn mỗi vẻ bề ngoài.
Cô không ngần ngại cùng anh đi lên căn phòng dành cho khách ở trên tầng, Bùi Minh Vũ chọn cho cô một căn phòng lớn nhất, dẫn cô vào trong: "Thanh Thu, đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ cần trong lòng chúng mình có thể cân bằng mọi thứ là được, trước đây nếu như không có em, thì bây giờ nhà họ Bùi e rằng cũng không được ở nơi như thế này, mà phải ở khu nhà ổ chuột rồi."
"Minh Vũ, không thể nói như vậy, tài sản hiện giờ của nhà họ Bùi đều do anh nỗ lực mới có được." Tập đoàn Bùi Thị hiện giờ rất phát triển, công việc kinh doanh vô cùng thuận lợi, đây đều là công lao của Bùi Minh Vũ, không thể xem thường sự cố gắng của anh.
"Anh..." Nhưng nghe lời cô nói, vẻ mặt của Bùi Minh Vũ trở nên buồn bã: "Không nói những chuyện này nữa, mau đi ngủ đi, muộn lắm rồi, bọn nhỏ phải ngủ sớm dậy sớm, Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, qua đây hôn chúc ngủ ngon ba nuôi nào."
Thùy Thùy không nhúc nhích.
Quỳnh Quỳnh cũng không cử động.
Hai đứa đứng ở cách đó không xa nhìn anh chằm chằm.
"Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, sao vậy? Không vui sao? Ba thay mặt dì Bùi Tuệ xin lỗi hai con."
"Ba nuôi, ba thật sự muốn cưới mẹ chúng con sao?" Không ngờ Quỳnh Quỳnh không để ý tới lời của anh, mà hỏi ngược lại anh một vấn đề khác.
"Ha ha, đúng vậy."
Quỳnh Quỳnh chớp chớp mắt, ban nãy ở dưới phòng khách Bùi Minh Vũ nói gì đó con bé chỉ nghe loáng thoáng không rõ: "Ba nuôi, vậy mẹ và ba ruột con phải làm sao bây giờ? Hình như mẹ của các bạn nhỏ khác cũng muốn cưới ba?"