• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 137 HÔM NAY THẬT RẢNH RỖI

CHƯƠNG 137: HÔM NAY THẬT RẢNH RỖI

Điện thoại chậm rãi rời khỏi tai, giọng của Bùi Tuệ vẫn còn vang lên: “Ai vậy? Mau nói chuyện đi, nếu không tôi cúp máy đó...”

Cô cúp điện thoại trước, lúc để điện thoại xuống, ngực cô đau nhói, từ khi nào mà cô lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, là một người cô đơn đau khổ ở thành phố F.

Đưa mười ngàn đồng cho cậu chủ tiệm, cô ngơ ngác đứng ở đó, không nói câu nào.

Cậu chủ thối tiền cho cô: “Hôm nay mẹ Thùy Thùy rảnh rỗi nhỉ.”

Cô cười cười, hay tới mua đồ, thường xuyên qua lại nên cũng quen thuộc, cô không nói gì thêm mà xoay người đi về nhà, cô phát hiện ra giờ đây ngoài gọi cho Lương Thùy Trang, cô không có người bạn nào.

Thật thê thảm.

Cứ ngẩn ngơ cả ngày, bán được vài đơn trên cửa hàng, tối lại đi chợ mua thức ăn nấu cho bọn trẻ để cải thiện cuộc sống.

Gạo đã cho vào nồi, nguyên liệu cũng gọt rửa xong xuôi, chỉ chờ đón bọn trẻ về rồi nấu, cô rửa tay thay đồ đi đón bọn trẻ.

Lâu rồi không mua thêm quần áo, phụ nữ thích làm đẹp, còn cô đã không cần nữa nên áo quần vẫn là đồ do chủ nhà cho cô trước đây, chủ nhà mặc chật, vứt thì tiếc nên đem qua cho cô mặc.

Vui vẻ đi về phía trước, cô cảm thấy cuộc sống thế này thật tốt biết bao, cả ngày không gặp hai cục cưng, cô thực sự rất nhớ.

Làm mẹ chính là như vậy đó, bọn trẻ đã khắc sâu trong lòng cô, không thể nào đào đi.

Đi cực nhanh, xe cộ người đi đường đều không liên quan đến cô, cô không chú ý.

Mái tóc dài buông xuống vai, đã bao nhiêu năm không đổi kiểu tóc, vẫn là mái tóc thẳng khiến cô trông giống những sinh viên đại học F, không hề giống người mẹ trải qua năm tháng đã có hai đứa con

Một chiếc xe chạy sượt qua cô, trên đường cũng không biết là nước ai hắt ra đường, tốc độ chiếc xe kia khiến nước văng lên ống quần của Thanh Thu.

Cô dừng lại lắc lắc quần, nước bẩn có lau cũng vô ích, đi thôi, vũng nước kia không đúng chỗ, cũng không thể trách lái xe, nhưng cô vẫn lơ đãng quay đầu nhìn sang.

Cái nhìn này khiến trái tim cô hoảng sợ.

Chiếc BMW màu đen.

Màu sắc ấy, kiểu dáng ấy chính là chiếc xe được lấy về từ sân bay, rất cuốn hút.

Nhưng cô không biết biển số xe.

Cô quay đầu trở lại đi ngay, không dám chạy, tuyệt đối không thể chạy, còn phải đi thật chậm, nếu quả thật là anh ta, anh tôi cũng sẽ không nghi ngờ.

Trong xe, Lê Minh Tùng đang xem một bản tài liệu, tốc độ xe bất chợt chậm lại. “Ngô, tại sao xe lại dừng?” Có chút không kiên nhẫn, anh tôi vội đến vườn hoa xem hoa, vốn dĩ anh tôi chẳng muốn tự đi, nhưng gần sang năm mới, anh tôi nhất định phải tự chọn hoa, còn phải chọn hoa đẹp nhất, bèn mang theo công việc lên xe.

“Tổng giám đốc, vừa nãy giống...” Ngô mới vừa dừng xe đã chạy ngay, ánh mắt nhìn vào kính chiếu hậu, bóng lưng của người phụ nữ kia rất giống, chỉ là quần áo trên người không giống, đều là hàng vỉa hè, người quanh đây đều mặc như thế, có lẽ không phải, trước đây tuy Trọng Thanh Thu cũng mặc hàng vỉa hè, nhưng quần áo cô mặc rất đẹp và khác biệt.

E rằng không phải.

“Cái gì mà giống...” Lê Minh Tùng vẫn cúi thấp đầu nhìn tài liệu trên tay, căn bản không biết chuyện gì vừa mới xảy ra.

“À, không có gì.” Ngô biết Lê Minh Tùng không có thời gian, nếu cô kia không phải Trọng Thanh Thu, cậu tôi ngừng xe có thể sẽ làm mất thời gian của Lê Minh Tùng, mà thôi, sau này có thời gian, cậu tôi trở lại nơi này xem thử, vừa nghĩ, cậu tôi vừa nhanh chóng lái xe đến vườn hoa ngoại ô.

Trái tim của Thanh Thu như muốn vọt ra ngoài, cố bình thản đi trên con đường đó, đến khi rẽ vào một con hẻm, cô mới ngồi sụp xuống bên đường, tay vịn vào thân cây, vừa nãy, cô sợ đến mức sắp ngất, nếu anh tôi phát hiện ra cô, vậy thì anh tôi sẽ cướp đi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh từ trong tay cô.

Không thể, tuyệt đối không thể, cô mất đi ai cũng được, chỉ không thể mất đi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.

Gió mùa đông lạnh buốt thổi vào người, chầm chậm thổi khô những giọt mồ hôi vì hoảng sợ, lại khiến cả cơ thể ươn ướt khó chịu. Cô đứng dậy, đang muốn chạy đến nhà trẻ thì một bóng hình dừng ngay trước mặt cô, cô ngửi được một hơi thở quen thuộc của một người đàn ông, khoảnh khắc chậm rãi ngẩng đầu, cô nhìn thấy hắn ta...

Có chút ngạc nhiên, nếu người này là Bùi Minh Vũ thì có lẽ có khả năng.

Thanh Thu hối hận rồi, cô hối hận vì đã gọi điện thoại, nhất định có liên quan đến cuộc điện thoại.

Trong nháy mắt, tâm tư cô xoay chuyển, cô nhấc chân đi, không muốn nói chuyện với Hoàng Cảnh Hưng, một câu cũng không muốn nói, tuy ánh mắt của hắn tôi vẫn tràn đầy tình yêu như trước nhưng cô không cần.

Cô không thích tình yêu như thế, tình yêu ích kỷ, tình yêu khiến cô cảm thấy chữ “yêu” trở nên thật xấu xa.

Cô đi rất nhanh và gấp, hắn tôi tựa như một con gián mà phụ nữ vừa thấy liền muốn tránh thật xa.

Nghe tiếng bước chân của cô, mang theo ánh mắt đau thương buồn bã, Hoàng Cảnh Hưng lập tức bắt lấy tay cô, bàn tay của cô nóng ẩm, không biết chuyện gì vừa mới xảy ra mà cô lại ngồi sụp xuống bên đường. “Thanh Thu, không khỏe sao?” Sắc mặt của cô cũng không ổn, thật không biết chăm sóc bản thân.

Cô hất tay: “Mau buông ra, tôi không cần anh lo.”

Hắn tôi chậm rãi buông tay, giọng nói nghèn nghẹn: “Thanh Thu, em muốn anh buông anh sẽ buông, nhưng anh muốn bên em, Thanh Thu, anh muốn biết bây giờ em có ổn không?”

Lời này của hắn tôi có vẻ tôn trọng nhưng lại ngang ngược, hắn tôi dựa vào cái gì mà ở bên cô, cô ở gần đây trước nay không chú ý vẻ ngoài, không muốn xinh đẹp cũng không muốn thu hút sự chú ý của người khác, một người phụ nữ độc thân mang theo hai đứa trẻ, may mắn là ở cùng chủ nhà, mà chồng của chủ nhà bình thường không ở nhà, bằng không, những lời buôn chuyện muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

“Tôi rất khỏe, anh có thể đi được rồi.”

“Thanh Thu, đừng như vậy, đã lâu không có tin tức của em rồi, có phải em cần đi đón bọn trẻ?”

Hắn tôi đúng thật là cái gì cũng biết, đáy lòng cô hơi bực, cô biết hắn tôi là kẻ biết hết mọi thứ: “Hoàng Cảnh Hưng, bây giờ anh có bản lĩnh rồi, chức to, ngay cả Bùi Tuệ cũng trở thành tai mắt của anh.” Nếu không phải là Bùi Tuệ, sao hắn tôi có thể biết số điện thoại của cửa tiệm chứ?

Nếu không biết thì cũng sẽ không tìm đến, đã biết rồi, đối với người có chức lớn như hắn tôi thì chỉ cần động một chút quan hệ nhỏ là có thể điều tra ra được.

Phía sau, tiếng bước chân thật khẽ theo sát cô, không chịu bỏ đi. “Thanh Thu, anh không còn chức to nữa, ngay cả một nhân viên công vụ cũng không phải, anh chỉ là người bình thường, anh hối hận vì trước đây cố chấp theo chính trị, không thể trở thành một con người thực sự, luôn luôn phạm sai lầm, anh biết lỗi rồi nên anh muốn thay đổi. Thanh Thu, em có thể cho anh một cơ hội thay đổi không?” Hắn tôi vội vàng nói, rất sợ bây giờ không nói thì về sau sẽ không còn cơ hội nữa.

“Không được, thứ nhất tôi không muốn làm kẻ thứ ba, thứ hai bây giờ tôi không còn yêu anh nữa, không yêu thì không thể bắt đầu lại, anh ở bên tôi cũng vô ích, anh ở bên tôi chính là hại tôi, Hoàng Cảnh Hưng, anh hại tôi chính là khiến tôi trở thành kẻ bất nghĩa, không biết xấu hổ.” Cô nói thẳng ra chỉ muốn đuổi hắn ta đi, hắn ta theo cô thực sự rất phiền phức, ven đường đã có ánh mắt của người khác săm soi rồi.

“Haiz, tự mình làm bậy thì không thể sống được, đáng đời anh, Thanh Thu, đây là danh thiếp của anh, em nhận đi, nếu có việc gấp không ai giúp thì hãy gọi điện thoại cho anh, anh chỉ muốn em nhận lấy, nếu em nhận, về sau anh sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa.”

Lời hắn ta nói khiến cô mền lòng, chỉ là yêu cầu bé nhỏ như thế thôi sao?

Hoàng Cảnh Hưng rạng rỡ như ánh mặt trời trước kia đâu rồi?

Danh thiếp trước mặt có chút phỏng tay, ngừng lại một chút, cô vẫn chần chừ nhận lấy: “Là chính anh nói, tôi nhận rồi, về sau anh không được tới tìm tôi nữa.”

“Được.” Hắn ta khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói, tựa như đã ra quyết định, một chữ ngắn ngủi nhưng ẩn chứa đầy đau khổ.

Danh thiếp chuyển từ tay hắn ta đến tay cô, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào nhau khiến cơ thể Hoàng Cảnh Hưng khẽ run lên, đó là phản xạ theo bản năng, bàn tay theo tấm danh thiếp lại nắm lấy tay cô: “Thanh Thu, hãy chăm sóc mình thật tốt, anh đi đây.”

Nói xong, không đợi cô đuổi, hắn ta không nỡ buông tay cô rồi xoay người đi: “Nhớ có chuyện gì phải gọi cho anh.”

Nhìn bóng lưng của hắn ta, danh thiếp trong tay có chút phỏng tay, cô thực sự muốn ném đi, nhưng bên tai lặng lẽ nhớ lại bài hát hắn ta đàn guitar hát tặng cô: Em có biết anh đang chờ em không.

Anh yêu em không lý do.

Yêu em sâu đậm.

...

Đã từng yêu say đắm, nhưng đã là quá khứ, không thể tìm lại sự lãng mạn và tình cảm mãnh liệt như thuở đầu.

Dường như bên tai còn phảng phất giai điệu đàn guitar đẹp đẽ ấy, tiếng nhạc khiến cô vô thức nhét tấm danh thiếp vào túi.

Có lẽ đây là ký ức vương vấn cả một đời.

Dù sao, chỉ có mối tình đầu đẹp nhất khiến người ta khó quên.

Phụ nữ luôn có lần đầu mất thăng bằng.

Giống như người đàn ông muốn lần đầu tiên của cô ấy, cho dù cô đã rời bỏ hắn nhưng cô vẫn luôn nhớ đến hắn.

Cô đi rất nhanh, nhưng lúc đến trước cổng nhà trẻ mới nhớ đến một vấn đề quan trọng, cô quên nói với Hoàng Cảnh Hưng không thể tiết lộ chuyện hắn ta tìm thấy cô.

“Mẹ...” Lúc đang nghĩ ngợi muốn lấy danh thiếp ra gọi cho Hoàng Cảnh Hưng, giọng nói của Thùy Thùy truyền tới, bỏ đi, tối rảnh gọi sau, cũng không vội, thực ra hắn ta cũng sẽ không nói cho Bùi Minh Vũ và Lê Minh Tùng, đàn ông có đôi khi khá ích kỷ, nhưng vẫn nên nói trước cho ổn thỏa, cô không nghĩ phải chuyển nhà bởi vì không cần thiết, cô đã quen ở đây, hơn nữa, nếu hắn ta muốn trông coi cô, e rằng hắn ta sẽ sắp xếp người đến, chỉ cần cô rời đi thì sẽ bị phát hiện ngay.

Vậy há không phải lại khiến sự việc phức tạp hơn sao?

“Mẹ, nhà trẻ thật tốt, giáo viên cũng tốt, những người bạn nhỏ càng tốt hơn, còn có...” Quỳnh vui vẻ kể chuyện trong nhà trẻ với cô, nước bọt văng tung tóe.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom