Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 113 BỊ SỐT
CHƯƠNG 113: BỊ SỐT
“Được, cô chủ.” Tài xế nhìn quán cà phê, quán cà phê rất nổi tiếng ở thành phố F, vì vậy anh ta bèn gật đầu rồi rời đi.
Tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn rực rỡ như vậy, nhưng lòng cô lại tràn đầy lo lắng, suy nghĩ một lát, cô vẫn không nhịn được rút điện thoại ra gọi cho Phương Mẫn, mặc dù cô vẫn luôn nhắc nhở mình không được liên lạc với Phương Mẫn nữa, nhưng vì Lê Minh Tùng, cô vẫn không nhịn được: “Phương Mẫn, là tôi.” Điện thoại vừa kết nối, cô nhẹ giọng nói.
“Ôi chao, đã lâu không có tin tức của cô rồi, sao rồi, ở biệt thự nhà họ Lê có quen không?”
“Cũng được.” Thanh Thu vẫn luôn đoán không ra rốt cuộc Phương Mẫn có thái độ gì đối với cô và Lê Minh Tùng, dường như là đang tác hợp cô với Lê Minh Tùng, nhưng người đưa Phương Thu tới với Lê Minh Tùng cũng là Phương Mẫn: “Bây giờ tôi đang ở một quán cà phê, cô có muốn đến đây uống ly cà phê không?” Về chuyện của Lê Minh Tùng, cô vẫn thực sự ngại mở miệng hỏi ngay, có lẽ ngồi với Phương Mẫn một lát, Phương Mẫn sẽ nói hết với cô những điều cô ấy biết.
Bí mật của phụ nữ không giấu được lâu.
“Được, cô ở quán cà phê nào?”
Thanh Thu nói tên quán cà phê, gọi một ly cà phê chậm rãi uống, chỉ chờ Phương Mẫn đến.
Rất nhanh, khoảng chừng năm phút sau điện thoại di động của Thanh Thu đã vang lên: “Cửa sau, taxi màu đỏ, tôi ở trong xe chờ cô.”
Chắc đây là Phương Mẫn rồi, nhìn giọng điệu giống Phương Mẫn, nhưng rõ ràng cô và Phương Mẫn đã hẹn gặp mặt trong quán cà phê mà, không ngờ Phương Mẫn lại đổi ý, có điều cũng tốt, cửa sau, như vậy cũng sẽ không bị tài xế của Lê Minh Tùng phát hiện, nếu người trong taxi không phải Phương Mẫn, cô lại quay về đợi Phương Mẫn cũng không muộn, một số điện thoại không nổi tiếng thậm chí còn là số lạ đã chứng minh người này rất cẩn thận, không muốn để ai ngoại trừ cô phát hiện mình là ai.
Cầm túi xách lên đi, vòng qua hành lang của quán cà phê,
quả nhiên có một cửa sau, một chiếc taxi màu đỏ đột nhiên dừng trước mắt, ngay khi Thanh Thu đang cảnh giác nhìn xem người trong xe có phải là Phương Mẫn hay không, cửa sổ xe đã mở ra, Phương Mẫn vẫy tay với cô: “Tôi ở đây, mau tới đây.”
Quả nhiên là Phương Mẫn, không biết Phương Mẫn có ý gì, nhưng Thanh Thu đã không kịp nghĩ quá nhiều, lên xe trước rồi nói vậy.
Lên xe, còn chưa ngồi vững, tài xế đã khởi động xe: “Cô à, cô muốn đi đâu?”
“Đường Trường Thanh.”
“Được.”
Tài xế giữ yên lặng lái xe về phía đường Trường Thanh.
Thanh Thu vẫn luôn thấy mơ hồ với tên đường, cũng không nhớ rõ, thấp giọng hỏi một câu: “Phương Mẫn, cô muốn đưa tôi đi đâu?”
“Cô tìm tôi không phải muốn biết tung tích của người kia hay sao?” Cười khẽ, Phương Mẫn nói không chút che giấu.
Thanh Thu hơi đỏ mặt: “Nghe nói anh ấy xảy ra tai nạn xe, bị thương, rất nghiêm trọng sao?”
“Ha ha, cô còn tin thật, cô tưởng anh ấy bị thương thật hay sao?”
Mí mắt giật giật, Thanh Thu bị lời này của Phương Mẫn đánh trúng, ý của Phương Mẫn là Lê Minh Tùng căn bản không bị tai nạn, cũng không bị thương?
Nhưng trong trí nhớ của cô, vẻ mặt của thím Trương hình như không có dấu hiệu lừa gạt, ngay lập tức, Thanh Thu mơ hồ.
“Đợi lát nữa đến rồi, chờ cô gặp được người thật, cô sẽ hiểu những điều tôi nói có ý gì.” Không nhìn sự kinh ngạc của cô nữa, Phương Mẫn thần bí nói.
Không tiếng động xoắn vạt áo, đáy lòng lại đều căng thẳng, vậy nhất định sẽ là một tình huống khiến cô rất khó chịu, cô không nên đi, đi rồi sẽ chỉ khiến mình buồn và đau lòng, nhưng khi nhận thức nơi đáy lòng đang chống cự phải đi, một nửa khác của trái tim lại liều mạng muốn đi, muốn nhìn thấy sự thật mà Phương Mẫn nói rốt cuộc là gì.
Rất nhanh đã đến đường Trường Thanh, khi Phương Mẫn bảo tài xế dừng xe lại, cô mới biết nơi Phương Mẫn đưa cô đi là nơi nào.
Thành phố F có thể nói là thành phố suối nước nóng giá trên trời.
Bởi vì, nước suối hoàn toàn chảy từ bên ngoài thành phố F vào, giá cả cho quá trình này có thể dùng đến từ giá trên trời để hình dung, vì nước suối ở đây hoàn toàn tự nhiên, cũng bởi vì vậy nên mới đắt.
Nếu Lê Minh Tùng bị thương, anh không thể ngâm suối nước nóng.
Vì vậy khi Phương Mẫn nắm tay cô đi vào suối nước nóng, tim cô vẫn luôn đập thình thịch, Lê Minh Tùng, anh đang chơi trò gì đây.
Từng cửa phòng bao đều đang đóng, nhiều như vậy, ai cũng không biết người ở bên trong là người nào, Phương Mẫn lại không chần chừ dẫn cô đi thẳng về phía trước, dường như rất quen thuộc với chỗ này.
Đi mãi, bước chân của Phương Mẫn chậm lại, Thanh Thu dừng theo cô ấy ở bên ngoài một phòng bao, ngoài cửa không có ai canh chừng, cánh cửa đó cũng đang đóng, Thanh Thu nghĩ Phương Mẫn tuyệt đối không thể mở ra, lại không ngờ Phương Mẫn tiện tay lấy một chiếc chìa khóa có hình thù kỳ quái từ trong túi xách ra, nhẹ nhàng cắm vào, lại nhẹ nhàng xoay nắm cửa, dáng vẻ như vậy rõ ràng là sợ gây ra âm thanh gì làm kinh sợ người bên trong phòng bao.
Mở cửa ra, lại nhẹ nhàng đẩy, một khe hở thình lình trước mắt, lập tức, một giọng nữ mềm mại rõ ràng truyền ra: “Minh Tùng, ngâm như vậy thực sự lần sau sẽ không đau nữa hả?”
“Ừ, rất được, vậy nên việc kinh doanh ở đây mới tốt.”
Giọng nam dịu dàng như vậy, Lê Minh Tùng anh lại lừa cô.
Hoặc là, trừ Phương Thu ra, tất cả mọi người đều bị anh lừa gạt.
Vì sao?
Rốt cuộc là vì sao?
Lẳng lặng nghe, ánh mắt lại nhắm lại, cô đã không có can đảm nhìn người đàn ông và người phụ nữ dưới suối nước nóng trong phòng bao.
Tay bị kéo, Phương Mẫn lại mang cô lặng lẽ rời đi, đối với nơi này, rõ ràng Phương Mẫn đã từng tới đây tìm hiểu, thậm chí cả chìa khóa công cộng của loại phòng suối nước nóng này cũng có, không thể không nói Phương Mẫn thực sự thần thông quảng đại, Phương Mẫn ngừng lại, lúc này Thanh Thu mới phát hiện cô đã bị Phương Mẫn dắt ra ngoài, lúc này Phương Mẫn đang bắt một chiếc taxi, xe dừng, Thanh Thu ngơ ngác nhìn, không kịp phản ứng: “Trọng Thanh Thu, có cần tôi đưa cô về không?” Phương Mẫn cười đẩy cô lên xe, sau đó nháy mắt nói với cô.
“À, không cần.” Lúc này Thanh Thu mới hồi hồn, vừa nãy, hồn cô giống như không ở trên người cô, từ đầu đến cuối trong tai đều là những lời Phương Thu và Lê Minh Tùng đã nói với nhau, đúng là chói tai đến vậy, đâm đến mức trái tim cô đau nhức.
Vì để hẹn hò với Phương Thu, anh không tiếc nói lời nói dối lớn như vậy, hại cô và bọn trẻ lo lắng cho anh, Lê Minh Tùng, lần này anh thực sự quá đáng rồi.
Nhớ tới dáng vẻ lo lắng cho Lê Minh Tùng của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, trong nháy mắt cô rất muốn quay lại đánh cho Lê Minh Tùng tỉnh ra, nhưng trái tim lại cứng rắn đè ý nghĩ này xuống, không được, cô không làm vậy được.
Một lần nữa lại trở lại quán cà phê, vẻ mặt của Thanh Thu đã hơi hoảng hốt, cô muốn uống rượu, rất muốn uống rượu, nhưng mắt thấy thời gian đã đến một tiếng rồi, tài xế của Lê Minh Tùng chắc cũng sắp đến rồi, cô cố nén mới không gọi rượu, uống từng ly cà phê, như thể cà phê có thể khiến người ta say vậy.
Cả ngày đều như cái xác không hồn, cô không muốn nghĩ cũng sẽ không nghĩ nữa, ngay cả người giúp việc thành thật như thím Trương cũng bị lừa, huống hồ là cô.
Nhưng Phương Thu...
Lồng ngực lúc nào cũng có cảm giác đau đớn, đây thật sự là một sự châm chọc lớn, vì để gặp mặt Phương Thu, anh lại làm ra hành động như vậy.
“Cô chủ, bọn trẻ sắp về rồi, tài xế hỏi cô có muốn đi đón cùng không?”
Thanh Thu lắc đầu: “Không, để tài xế đi đón về là được.” Nằm trên giường, cô căn bản không muốn ra ngoài, dường như nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, tim cô sẽ bị thủng một lỗ vậy, căn bản là không xảy ra chuyện gì, tai nạn xe gì đó, đều là lời nói dối giả tạo.
Buổi tối, Lê Minh Tùng vẫn chưa trở về.
Dỗ bọn trẻ ngủ xong, trái tim cô đã mệt mỏi tột cùng.
Mở cửa sổ ra, cô chỉ muốn hít thở không khí tươi mát ngoài cửa sổ, lòng cô hỗn loạn như vậy mà cô vẫn còn ở lại đây, đây căn bản là một truyện cười.
Mơ mơ màng màng ngủ, ban đêm, co lại bị tiếng sét đánh thức, trời mưa rồi, gió thổi vù vù vào rèm cửa, có hạt mưa rơi vào trong phòng, cô chân trần đi ra cửa sổ, đưa tay ra, trong lòng bàn tay đều là hạt mưa lạnh buốt, cô lại không muốn đóng cửa sổ lại, chỉ muốn để những hạt mưa này làm thức tỉnh thần trí mình.
Một lúc lâu sau, cô cứ như vậy nhìn đêm mưa ngoài cửa sổ, rất lâu sau vẫn chưa hồi hồn.
“Mẹ, sao mẹ vẫn cứ ho khan, có phải bị cảm rồi không?” Sáng sớm bò dậy, bọn trẻ muốn đến nhà trẻ, từ trước tới nay cô đều đích thân đưa đi, bây giờ dù không tự mình đưa bọn trẻ đi nhà trẻ cũng không thể không quan tâm đến bọn trẻ chứ.
“Khụ... khụ...” Cô ho vài tiếng mới miễn cưỡng ngừng lại: “Chắc là vậy rồi.”
“Mẹ, mẹ phải uống thuốc nhé.”
“Mẹ biết rồi.” Con gái thật tốt, quan tâm đến cô như vậy.
“Mẹ, con và Thùy Thùy đi nhà trẻ, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Ừ, được.” Mỉm cười vẫy tay với bọn trẻ, bọn nhóc rất thích đi nhà trẻ, có các bạn chơi cùng cảm giác không giống với ở nhà, giống như cô bây giờ, sau khi bọn trẻ rời đi thì chỉ còn lại cô đơn.
Tưởng rằng chỉ bị lạnh một chút mà thôi, mùa hè rồi, bị cảm cũng chỉ là bệnh nhẹ, lại không ngờ đến tối lại ngày càng nghiêm trọng, khó khăn lắm cô mới chịu đựng được đến khi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh về, lại phát hiện hình như bọn trẻ bị cô lây bệnh cũng bắt đầu ho: “Mẹ, con cũng bị cảm rồi, cô giáo nói tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi thì hơn, vậy nên mấy ngày nữa có lẽ con và Quỳnh Quỳnh sẽ không đi nhà trẻ nữa.”
Cô hiểu, nếu những bạn nhỏ khác ở nhà trẻ bị bệnh, cô cũng sẽ không muốn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi nhà trẻ, đều sợ bị lây cảm mà, bệnh này nói lớn không lớn, nhưng bị cảm rất khó chịu, nghẹt mũi đau đầu, nhưng cũng may cô không bị sốt.
Nhưng đến đêm, bọn trẻ lại bị sốt cao, hơn nữa, hai đứa bé cùng bị sốt.
Lúc ngủ bởi vì lo lắng nên cô gọi Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy đến, ba người cùng ngủ, đến đêm khi áp người mình vào cơ thể nhỏ bé của Quỳnh Quỳnh, cô lại càng hoảng sợ, quá nóng, cô đưa tay sờ đầu Quỳnh Quỳnh mới biết đã nóng rần lên.
“Được, cô chủ.” Tài xế nhìn quán cà phê, quán cà phê rất nổi tiếng ở thành phố F, vì vậy anh ta bèn gật đầu rồi rời đi.
Tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn rực rỡ như vậy, nhưng lòng cô lại tràn đầy lo lắng, suy nghĩ một lát, cô vẫn không nhịn được rút điện thoại ra gọi cho Phương Mẫn, mặc dù cô vẫn luôn nhắc nhở mình không được liên lạc với Phương Mẫn nữa, nhưng vì Lê Minh Tùng, cô vẫn không nhịn được: “Phương Mẫn, là tôi.” Điện thoại vừa kết nối, cô nhẹ giọng nói.
“Ôi chao, đã lâu không có tin tức của cô rồi, sao rồi, ở biệt thự nhà họ Lê có quen không?”
“Cũng được.” Thanh Thu vẫn luôn đoán không ra rốt cuộc Phương Mẫn có thái độ gì đối với cô và Lê Minh Tùng, dường như là đang tác hợp cô với Lê Minh Tùng, nhưng người đưa Phương Thu tới với Lê Minh Tùng cũng là Phương Mẫn: “Bây giờ tôi đang ở một quán cà phê, cô có muốn đến đây uống ly cà phê không?” Về chuyện của Lê Minh Tùng, cô vẫn thực sự ngại mở miệng hỏi ngay, có lẽ ngồi với Phương Mẫn một lát, Phương Mẫn sẽ nói hết với cô những điều cô ấy biết.
Bí mật của phụ nữ không giấu được lâu.
“Được, cô ở quán cà phê nào?”
Thanh Thu nói tên quán cà phê, gọi một ly cà phê chậm rãi uống, chỉ chờ Phương Mẫn đến.
Rất nhanh, khoảng chừng năm phút sau điện thoại di động của Thanh Thu đã vang lên: “Cửa sau, taxi màu đỏ, tôi ở trong xe chờ cô.”
Chắc đây là Phương Mẫn rồi, nhìn giọng điệu giống Phương Mẫn, nhưng rõ ràng cô và Phương Mẫn đã hẹn gặp mặt trong quán cà phê mà, không ngờ Phương Mẫn lại đổi ý, có điều cũng tốt, cửa sau, như vậy cũng sẽ không bị tài xế của Lê Minh Tùng phát hiện, nếu người trong taxi không phải Phương Mẫn, cô lại quay về đợi Phương Mẫn cũng không muộn, một số điện thoại không nổi tiếng thậm chí còn là số lạ đã chứng minh người này rất cẩn thận, không muốn để ai ngoại trừ cô phát hiện mình là ai.
Cầm túi xách lên đi, vòng qua hành lang của quán cà phê,
quả nhiên có một cửa sau, một chiếc taxi màu đỏ đột nhiên dừng trước mắt, ngay khi Thanh Thu đang cảnh giác nhìn xem người trong xe có phải là Phương Mẫn hay không, cửa sổ xe đã mở ra, Phương Mẫn vẫy tay với cô: “Tôi ở đây, mau tới đây.”
Quả nhiên là Phương Mẫn, không biết Phương Mẫn có ý gì, nhưng Thanh Thu đã không kịp nghĩ quá nhiều, lên xe trước rồi nói vậy.
Lên xe, còn chưa ngồi vững, tài xế đã khởi động xe: “Cô à, cô muốn đi đâu?”
“Đường Trường Thanh.”
“Được.”
Tài xế giữ yên lặng lái xe về phía đường Trường Thanh.
Thanh Thu vẫn luôn thấy mơ hồ với tên đường, cũng không nhớ rõ, thấp giọng hỏi một câu: “Phương Mẫn, cô muốn đưa tôi đi đâu?”
“Cô tìm tôi không phải muốn biết tung tích của người kia hay sao?” Cười khẽ, Phương Mẫn nói không chút che giấu.
Thanh Thu hơi đỏ mặt: “Nghe nói anh ấy xảy ra tai nạn xe, bị thương, rất nghiêm trọng sao?”
“Ha ha, cô còn tin thật, cô tưởng anh ấy bị thương thật hay sao?”
Mí mắt giật giật, Thanh Thu bị lời này của Phương Mẫn đánh trúng, ý của Phương Mẫn là Lê Minh Tùng căn bản không bị tai nạn, cũng không bị thương?
Nhưng trong trí nhớ của cô, vẻ mặt của thím Trương hình như không có dấu hiệu lừa gạt, ngay lập tức, Thanh Thu mơ hồ.
“Đợi lát nữa đến rồi, chờ cô gặp được người thật, cô sẽ hiểu những điều tôi nói có ý gì.” Không nhìn sự kinh ngạc của cô nữa, Phương Mẫn thần bí nói.
Không tiếng động xoắn vạt áo, đáy lòng lại đều căng thẳng, vậy nhất định sẽ là một tình huống khiến cô rất khó chịu, cô không nên đi, đi rồi sẽ chỉ khiến mình buồn và đau lòng, nhưng khi nhận thức nơi đáy lòng đang chống cự phải đi, một nửa khác của trái tim lại liều mạng muốn đi, muốn nhìn thấy sự thật mà Phương Mẫn nói rốt cuộc là gì.
Rất nhanh đã đến đường Trường Thanh, khi Phương Mẫn bảo tài xế dừng xe lại, cô mới biết nơi Phương Mẫn đưa cô đi là nơi nào.
Thành phố F có thể nói là thành phố suối nước nóng giá trên trời.
Bởi vì, nước suối hoàn toàn chảy từ bên ngoài thành phố F vào, giá cả cho quá trình này có thể dùng đến từ giá trên trời để hình dung, vì nước suối ở đây hoàn toàn tự nhiên, cũng bởi vì vậy nên mới đắt.
Nếu Lê Minh Tùng bị thương, anh không thể ngâm suối nước nóng.
Vì vậy khi Phương Mẫn nắm tay cô đi vào suối nước nóng, tim cô vẫn luôn đập thình thịch, Lê Minh Tùng, anh đang chơi trò gì đây.
Từng cửa phòng bao đều đang đóng, nhiều như vậy, ai cũng không biết người ở bên trong là người nào, Phương Mẫn lại không chần chừ dẫn cô đi thẳng về phía trước, dường như rất quen thuộc với chỗ này.
Đi mãi, bước chân của Phương Mẫn chậm lại, Thanh Thu dừng theo cô ấy ở bên ngoài một phòng bao, ngoài cửa không có ai canh chừng, cánh cửa đó cũng đang đóng, Thanh Thu nghĩ Phương Mẫn tuyệt đối không thể mở ra, lại không ngờ Phương Mẫn tiện tay lấy một chiếc chìa khóa có hình thù kỳ quái từ trong túi xách ra, nhẹ nhàng cắm vào, lại nhẹ nhàng xoay nắm cửa, dáng vẻ như vậy rõ ràng là sợ gây ra âm thanh gì làm kinh sợ người bên trong phòng bao.
Mở cửa ra, lại nhẹ nhàng đẩy, một khe hở thình lình trước mắt, lập tức, một giọng nữ mềm mại rõ ràng truyền ra: “Minh Tùng, ngâm như vậy thực sự lần sau sẽ không đau nữa hả?”
“Ừ, rất được, vậy nên việc kinh doanh ở đây mới tốt.”
Giọng nam dịu dàng như vậy, Lê Minh Tùng anh lại lừa cô.
Hoặc là, trừ Phương Thu ra, tất cả mọi người đều bị anh lừa gạt.
Vì sao?
Rốt cuộc là vì sao?
Lẳng lặng nghe, ánh mắt lại nhắm lại, cô đã không có can đảm nhìn người đàn ông và người phụ nữ dưới suối nước nóng trong phòng bao.
Tay bị kéo, Phương Mẫn lại mang cô lặng lẽ rời đi, đối với nơi này, rõ ràng Phương Mẫn đã từng tới đây tìm hiểu, thậm chí cả chìa khóa công cộng của loại phòng suối nước nóng này cũng có, không thể không nói Phương Mẫn thực sự thần thông quảng đại, Phương Mẫn ngừng lại, lúc này Thanh Thu mới phát hiện cô đã bị Phương Mẫn dắt ra ngoài, lúc này Phương Mẫn đang bắt một chiếc taxi, xe dừng, Thanh Thu ngơ ngác nhìn, không kịp phản ứng: “Trọng Thanh Thu, có cần tôi đưa cô về không?” Phương Mẫn cười đẩy cô lên xe, sau đó nháy mắt nói với cô.
“À, không cần.” Lúc này Thanh Thu mới hồi hồn, vừa nãy, hồn cô giống như không ở trên người cô, từ đầu đến cuối trong tai đều là những lời Phương Thu và Lê Minh Tùng đã nói với nhau, đúng là chói tai đến vậy, đâm đến mức trái tim cô đau nhức.
Vì để hẹn hò với Phương Thu, anh không tiếc nói lời nói dối lớn như vậy, hại cô và bọn trẻ lo lắng cho anh, Lê Minh Tùng, lần này anh thực sự quá đáng rồi.
Nhớ tới dáng vẻ lo lắng cho Lê Minh Tùng của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, trong nháy mắt cô rất muốn quay lại đánh cho Lê Minh Tùng tỉnh ra, nhưng trái tim lại cứng rắn đè ý nghĩ này xuống, không được, cô không làm vậy được.
Một lần nữa lại trở lại quán cà phê, vẻ mặt của Thanh Thu đã hơi hoảng hốt, cô muốn uống rượu, rất muốn uống rượu, nhưng mắt thấy thời gian đã đến một tiếng rồi, tài xế của Lê Minh Tùng chắc cũng sắp đến rồi, cô cố nén mới không gọi rượu, uống từng ly cà phê, như thể cà phê có thể khiến người ta say vậy.
Cả ngày đều như cái xác không hồn, cô không muốn nghĩ cũng sẽ không nghĩ nữa, ngay cả người giúp việc thành thật như thím Trương cũng bị lừa, huống hồ là cô.
Nhưng Phương Thu...
Lồng ngực lúc nào cũng có cảm giác đau đớn, đây thật sự là một sự châm chọc lớn, vì để gặp mặt Phương Thu, anh lại làm ra hành động như vậy.
“Cô chủ, bọn trẻ sắp về rồi, tài xế hỏi cô có muốn đi đón cùng không?”
Thanh Thu lắc đầu: “Không, để tài xế đi đón về là được.” Nằm trên giường, cô căn bản không muốn ra ngoài, dường như nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, tim cô sẽ bị thủng một lỗ vậy, căn bản là không xảy ra chuyện gì, tai nạn xe gì đó, đều là lời nói dối giả tạo.
Buổi tối, Lê Minh Tùng vẫn chưa trở về.
Dỗ bọn trẻ ngủ xong, trái tim cô đã mệt mỏi tột cùng.
Mở cửa sổ ra, cô chỉ muốn hít thở không khí tươi mát ngoài cửa sổ, lòng cô hỗn loạn như vậy mà cô vẫn còn ở lại đây, đây căn bản là một truyện cười.
Mơ mơ màng màng ngủ, ban đêm, co lại bị tiếng sét đánh thức, trời mưa rồi, gió thổi vù vù vào rèm cửa, có hạt mưa rơi vào trong phòng, cô chân trần đi ra cửa sổ, đưa tay ra, trong lòng bàn tay đều là hạt mưa lạnh buốt, cô lại không muốn đóng cửa sổ lại, chỉ muốn để những hạt mưa này làm thức tỉnh thần trí mình.
Một lúc lâu sau, cô cứ như vậy nhìn đêm mưa ngoài cửa sổ, rất lâu sau vẫn chưa hồi hồn.
“Mẹ, sao mẹ vẫn cứ ho khan, có phải bị cảm rồi không?” Sáng sớm bò dậy, bọn trẻ muốn đến nhà trẻ, từ trước tới nay cô đều đích thân đưa đi, bây giờ dù không tự mình đưa bọn trẻ đi nhà trẻ cũng không thể không quan tâm đến bọn trẻ chứ.
“Khụ... khụ...” Cô ho vài tiếng mới miễn cưỡng ngừng lại: “Chắc là vậy rồi.”
“Mẹ, mẹ phải uống thuốc nhé.”
“Mẹ biết rồi.” Con gái thật tốt, quan tâm đến cô như vậy.
“Mẹ, con và Thùy Thùy đi nhà trẻ, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Ừ, được.” Mỉm cười vẫy tay với bọn trẻ, bọn nhóc rất thích đi nhà trẻ, có các bạn chơi cùng cảm giác không giống với ở nhà, giống như cô bây giờ, sau khi bọn trẻ rời đi thì chỉ còn lại cô đơn.
Tưởng rằng chỉ bị lạnh một chút mà thôi, mùa hè rồi, bị cảm cũng chỉ là bệnh nhẹ, lại không ngờ đến tối lại ngày càng nghiêm trọng, khó khăn lắm cô mới chịu đựng được đến khi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh về, lại phát hiện hình như bọn trẻ bị cô lây bệnh cũng bắt đầu ho: “Mẹ, con cũng bị cảm rồi, cô giáo nói tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi thì hơn, vậy nên mấy ngày nữa có lẽ con và Quỳnh Quỳnh sẽ không đi nhà trẻ nữa.”
Cô hiểu, nếu những bạn nhỏ khác ở nhà trẻ bị bệnh, cô cũng sẽ không muốn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi nhà trẻ, đều sợ bị lây cảm mà, bệnh này nói lớn không lớn, nhưng bị cảm rất khó chịu, nghẹt mũi đau đầu, nhưng cũng may cô không bị sốt.
Nhưng đến đêm, bọn trẻ lại bị sốt cao, hơn nữa, hai đứa bé cùng bị sốt.
Lúc ngủ bởi vì lo lắng nên cô gọi Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy đến, ba người cùng ngủ, đến đêm khi áp người mình vào cơ thể nhỏ bé của Quỳnh Quỳnh, cô lại càng hoảng sợ, quá nóng, cô đưa tay sờ đầu Quỳnh Quỳnh mới biết đã nóng rần lên.
Bình luận facebook