• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cho thuê bạn trai (5 Viewers)

  • Chap-85

Chương 85: Mạnh Vũ Phồn, chính là con số ba của Dương Tiếu.




Chương 75



Edit: Hạc Hiên


Beta: Tiêu Diêu



Vài ngày sau đó, bà Mạnh luôn nhiệt tình rủ Dương Tiếu cùng đi mua sắm, đi ăn uống, bà bảo lâu lắm rồi không đi mua sắm cùng các cô gái trẻ, chồng và con trai đều là những người có gu thẩm mỹ chẳng giống ai, ăn mặc lòe loẹt như cột đèn giao thông mà bọn họ cũng cho là đẹp.



Dương Tiếu nhớ lại trang phục mùa đông Mạnh Vũ Phồn đã mặc --- --- quần thể thao vải lông cừu phối với áo khoác lông có thêu quốc kỳ --- --- Cô nghĩ rằng bà Mạnh đã nói rất đúng.



Cứ mỗi lần gặp mặt, bà Mạnh đều sẽ nhân tiện tặng cô một vài "món quà nhỏ".



Sở dĩ "món quà nhỏ" đặt trong dấu ngoặc kép là bởi vì hai người có quan điểm rất khác nhau về khái niệm "nhỏ".



Hai vợ chồng nhà họ Mạnh kinh doanh thương mại, nên bà Mạnh đi mua sắm cũng chỉ ghé vào các cửa hàng thương hiệu quốc tế lớn, thấy áo khoác măng tô lông cừu người mẫu mặc đẹp, liền lập tức bảo Dương Tiếu thử lên người.



Dương Tiếu cũng có thương hiệu này trong tủ quần áo --- --- Khi các cửa hàng outlets vào mùa giảm giá, cô có thể mua liền một lần ba chiếc, nhưng với giá thông thường của sản phẩm, cô chưa hề dám liếc nhìn, sợ rằng chuỗi số 0 trên etiquette* sẽ làm cô sốc mất.



* Etiquette là mảnh giấy dán hoặc cột trên sản phẩm, ghi rõ tên hàng, cách dùng, giá cả, ....



Thế nhưng bà Mạnh ngay cả thẻ giá cũng không thèm nhìn đến, thấy Dương Tiếu mặc vào vừa người lại xinh đẹp, lập tức quẹt thẻ mua liền mẫu mới nhất của mùa này.



Dương Tiếu: "............."



Dương Tiếu ngại ngùng nói: "Cô ơi, cái này đắt quá."



"Có gì mà đắt chứ, chẳng qua chỉ là một chiếc áo bình thường thôi mà."



Cứ thế, hết lần này đến lần khác, bà Mạnh luôn tìm cớ tặng quà cho Dương Tiếu "một chiếc áo bình thường", "một món trang sức bình thường", "một đôi giày cao gót bình thường".



Dương Tiếu không thể từ chối, mỗi lần nhận được món quà, cô đều hẹn gặp Mạnh Vũ Phồn, đầu tiên vắt khô cậu, sau đó tặng cậu "một chiếc áo bình thường", "một món trang sức bình thường", "một đôi giày bóng rổ Nike AJ bình thường".



Mạnh Vũ Phồn cũng không phải ngốc, sớm nhận ra có gì đó không ổn.



Cậu hỏi một cách khó hiểu: "Chị Tiếu Tiếu, tại sao mẹ tôi tặng chị cái gì, chị liền đi tặng tôi cái đó?"



Dương Tiếu nói qua loa: "À, chắc là trong tiềm thức tôi muốn làm mẹ cậu."



Mạnh Vũ Phồn: ? ? ?



Dương Tiếu cũng cảm thấy lời này không được đứng đắn cho lắm, vội nói thêm: "Hoặc là, cậu gọi tôi là ba cũng được."



Cuộc trò chuyện hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, giống như là bánh xe lăn xuống, nói qua nói lại, cuối cùng hai người lại lăn qua lộn lại một hồi nữa.



Thời gian gần đây, công việc của Dương Tiếu hoàn toàn bị đình trệ, Mạnh Vũ Phồn cũng không phải đang trong mùa giải thi đấu nên mỗi ngày đều không có việc gì để làm, hai người gặp mặt nhau, kiểu như "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén".



Mạnh Vũ Phồn đột nhiên phát hiện, mỗi lần cậu và Dương Tiếu hẹn hò, đều lặp lại giống nhau --- --- gặp mặt, ‘yêu’, cuối cùng kết thúc bằng việc cậu bị vắt khô và Dương Tiếu tặng quà cho cậu.



Điều này thực sự kỳ lạ, trước khi hai người chưa chính thức xác định mối quan hệ, khi ở bên nhau rõ ràng họ có rất nhiều chuyện có thể làm.



Cậu có thể đi mua sắm cùng cô, cô có thể xem cậu chơi bóng. Cô sẽ phối đồ giùm cậu, cậu cũng có thể vì cô mà học tiếng Anh một cách nghiêm túc.



Nhưng, từ lúc chính thức bên nhau --- --- nói chính xác hơn là, từ lúc ông bà Mạnh trở về, ngoài "việc giường chiếu" ra, giữa bọn họ hầu như không còn chuyện gì khác để nói.



Cậu đã nhờ bạn bè xung quanh giúp đỡ, nhưng những người đồng đội đó của cậu, ai nấy cũng đều không đáng tin. Họ nói một cách ghen tỵ. "Mỗi lần gặp bạn gái liền lăn lộn trên giường còn không tốt sao? Không cần dỗ dành, không cần mua quà tặng, không cần đưa cô ấy đi lượn lờ mua sắm, không cần tốn sức nhớ những ngày kỷ niệm này kia... Bao nhiêu người muốn tìm một người bạn gái thấu hiểu như vậy, còn không tìm được đây này!"



Câu trả lời của bọn họ nói cũng khác nào không nói. Mạnh Vũ Phồn chưa yêu bao giờ, nhưng cậu cảm thấy, đây không phải là trạng thái yêu đương nên có.



Đây là mối tình đầu của cậu, là lần đầu tiên trống ngực cậu đánh liên hồi, cũng là lần đầu tiên vì một con gái mà trằn trọc cả đêm không ngủ.



Cậu cũng không đoán được suy nghĩ của Dương Tiếu, vậy thì cậu cứ làm chuyện mà mình giỏi nhất - những cú đánh bóng thẳng.



Hôm nay sau khi kết thúc chuyện thường lệ, hai người nóng hầm hập nằm ôm nhau trên giường, Mạnh Vũ Phồn cuối cùng cũng cất tiếng hỏi một vấn đề đã quanh quẩn trong lòng cậu bấy lâu nay.



"Chị Tiếu Tiếu à, có chuyện này tôi để trong lòng đã rất lâu rồi, mỗi lần chúng ta gặp mặt ngoài "chuyện giường chiếu" cũng là "chuyện giường chiếu", chẳng lẽ giữa chúng ta không còn chuyện gì khác để làm sao?"



Dương Tiếu chợt ngây người, trong lòng ngực cậu, cô trở mình, nhìn cậu: "Lẽ nào đời sống tình dục hài hòa không tốt sao?"



Chàng trai trả lời: "Tiền đề của đời sống tình dục hài hòa là, đời sống tình cảm cũng phải hài hòa. Nếu không thì, tôi chẳng qua cũng chỉ là một cây gậy massage tự động có nhiệt độ và biết nói mà thôi."



Dương Tiếu ngay lập tức ngồi dậy. Chiếc chăn trượt xuống khỏi cơ thể cô, nhưng cô hoàn toàn không để ý đến.



"Tôi chưa từng xem cậu là cây gậy massage." Cô đưa tay lên vuốt ve đôi gò má góc cạnh nét nào ra nét đó của cậu, cố tình nói đùa, "Nếu như tôi không quan tâm đến cậu, vậy thì tôi sẽ không cần đi mua sắm với mẹ cậu rồi."



Chính những lời nói này lại để lộ ra tâm tư trong lòng cô.



Mạnh Vũ Phồn cảm thấy như là đã chạm đúng vào vấn đề mấu chốt kia.



"Vậy nói tới nói lui, vẫn là vì mẹ tôi sao?"



Cậu nhớ lại cuộc chiến tranh lạnh ngày hôm đó trên WeChat, lúc ấy Dương Tiếu hết lần này đến lần khác nói với cậu, cô không muốn gặp ba mẹ cậu, cô cảm thấy mọi thứ dường như tiến triển quá nhanh rồi. Nhưng trong tình huống tình cờ, Dương Tiếu và mẹ Mạnh Vũ Phồn đã sớm gặp nhau, không chỉ gặp nhau, hai người họ còn chung sống với nhau rất tốt. Mạnh Vũ Phồn vốn cho rằng, trước đây Dương Tiếu không muốn gặp mặt người lớn là vì cô xấu hổ, còn bây giờ cô đã "chế ngự" được cơn xấu hổ --- --- Nhưng bây giờ xem ra có vẻ như sự thật không phải như vậy.



Cậu vừa hoang mang vừa khó hiểu, cậu truy hỏi: "Tiếu Tiếu, rốt cuộc chị đang sợ điều gì thế? Tôi yêu chị, ba mẹ tôi cũng thích chị, chẳng lẽ điều này đối với chị mà nói lại là một gánh nặng sao?"



"...........Đương nhiên không phải là gánh nặng." Cô trả lời.



Nhưng khoảnh khắc chần chừ do dự trước khi trả lời đã nói lên tất cả.



....................



Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn cãi nhau rồi.



Không đúng.



Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn chiến tranh lạnh rồi.



Cũng không đúng.



Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn ......... Hai người bọn họ ............ Hai người bọn họ ............



"Rốt cuộc có chuyện gì với hai người các cậu vậy? ? ?" Đường Thư Cách dừng gõ bàn phím, từ bi đẩy màn hình máy tính sang một bên, nhìn về phía cô bạn thân của mình, "Tiếu Tiếu, mấy ngày trước đêm nào cậu cũng ngủ bên ngoài cùng sói nhỏ, nhưng mấy ngày nay hễ tan làm liền về nhà, rốt cuộc hai người các cậu có chuyện gì vậy?"



"Có làm sao đâu chứ." Dương Tiếu đang ôm hộp kem, ngồi xếp bằng trên giường, không hề chú ý đến những bông hoa tuyết đang rơi xuống bên ngoài khung cửa sổ, "Mấy ngày nay không về nhà, tớ nhớ cậu lắm. Đợi đến kỳ nghỉ tết cậu lại phải về nhà, chúng ta sẽ không gặp nhau nửa tháng trời, bây giờ tớ muốn ở bên cạnh cậu nhiều hơn, như vậy không tốt sao?"



"Đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tớ, cậu xem cậu đi, lông mày thiếu điều sắp rủ xuống đất luôn rồi này!" Đường Thư Cách lạnh lùng vạch trần cô, "Không phải ba mẹ Mạnh Vũ Phồn về nước rồi sao? Tớ thấy cậu mấy ngày nay đều đi cùng mẹ chồng tương lai, sao vậy, có phải bà ấy khó khăn quá không, gây khó khăn cho cậu à?"



Nói đến đây, Đường Thư Cách lập tức lấy bút ra, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào cô: "Mau! Mau cho tớ một chút cảm hứng đi! Tớ vẫn chưa thấy qua bà mẹ chồng độc ác thật sự, cậu có thông tin gì hay ho gì không, mau chia sẻ với tớ đi! Bà ấy cười nhạo cậu à? Bà mỉa mai cậu hả? Bà ấy chế giễu cậu sao?"



Dương Tiếu: "................"



Dương Tiếu bất đắc dĩ nói: "Cậu đang nghĩ ngợi lung tung gì vậy chứ, bà ấy rất tốt, là một nữ cường nhân có sự nghiệp thành đạt, đối xử với tớ cũng rất tốt, rất quan tâm đến tớ."



"Vậy cậu còn băn khoăn cái gì chứ?" Đường Thư Cách càng mơ hồ hơn, "Cậu đừng có 'sướng mà không biết hưởng', có cần tớ tìm cho cậu vài bài báo nói về mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, để cậu xem xem bà mẹ chồng khó khăn là như thế nào không?



"Nhưng mà..." Dương Tiếu cười cay đắng, "Tớ nói như vậy, có thể cậu cảm thấy đầu óc tớ có vấn đề --- --- Nhưng gia đình họ đều quá tốt, tốt đến mức khiến tớ khi đứng trước mặt họ chỉ muốn né xa ra."



"................"



"Cậu biết không? Nhà của cái tên ngốc Mạnh Vũ Phồn đó, thật ra rất giàu có. Có phải cậu ngạc nhiên lắm không?" Dương Tiếu múc một muỗng kem thật to đưa lên miệng. Kem lạnh đến nỗi làm cô buốt lên tận óc, nhưng vẫn cứ cứng nhắc đưa từng muỗng từng muỗng vào miệng, "Mặc dù tớ biết rằng nhà cậu ấy làm kinh doanh, nhưng tớ cứ nghĩ là họ chỉ là mở một công ty nhỏ, chẳng hạn như một dạng cửa hàng nhỏ. Rốt cuộc, có tên "phú nhị đại" nào lại vì chút phí sinh hoạt đó mà chạy đi làm bạn trai thuê không cơ chứ?"



Dương Tiếu lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, trên người cậu ấy không toát ra một tí nào dáng vẻ của một tên phú nhị đại cả. Ngoài các đôi giày đắt tiền ra, đồ ăn đồ dùng đều rất đơn giản. Thậm chí lúc ra ngoài cậu ấy cũng không đi taxi, chủ yếu dùng thẻ sinh viên để đi tàu điện ngầm. Mùa đông đến, cậu ấy chỉ quần thể thao phối với áo khoác do nhà trường phát, cậu thấy qua bộ quần áo này rồi phải không? Trên ngực áo có thêu hình quốc kỳ, sau lưng thêu chữ China, tất cả sinh viên thể dục thể thao trên cả nước đều có một bộ như vậy, giá bán sỉ trên Taobao không đến năm trăm tệ."



Đối diện với một Mạnh Vũ Phồn như thế, Dương Tiếu luôn mang tư tưởng chiều chuộng thương yêu. Cậu vốn trẻ hơn cô, cho dù cậu cao to khỏe mạnh thế nào, cô sẽ vẫn không cầm lòng được mà luôn xem cậu như một người em trai cần được chăm sóc.



Cô mua quần áo cho cậu, mua giày cho cậu, trau chuốt cậu, hướng dẫn cậu cách ăn mặc để trở thành một người đàn ông số một trên phố mà ai ai cũng phải ngoảnh đầu lại nhìn.



Mạnh Vũ Phồn là người rất dễ thỏa mãn, chỉ cần là đồ của cô tặng cậu, cho dù là một chiếc khăn choàng cổ hàng hiệu giá chỉ bốn con số hay chỉ là một vòng đeo tay do cô tiện tay thắt nên, cậu đều xem như là báu vật.



"Đường Đường à, sau này tớ có bí mật điều tra về công ty đó của ba mẹ cậu ấy, họ chuyên kinh doanh xuất nhập khẩu, có nhà máy ở nhiều nước trên thế giới, tài sản ước tính khoảng con số này." Dương Tiếu đưa ngón tay ra dấu một con số, Đường Thư Cách sốc đến nỗi trợn tròn cả mắt lên.



"Nhiều như vậy á? ? ? ?"



"Ừ." Dương Tiếu gật gật đầu, "Cho nên mẹ cậu ấy tiện tay liền đưa cho tớ một phong bì tiền lì xì lên đến mười ngàn tệ, có thể mặc sức mua cho tớ một chiếc áo măng tô có giá lên đến sáu con số, còn nói là chuẩn bị không tốt mong tớ thứ lỗi --- --- Tớ có gì tốt để mà thứ lỗi kia chứ?"



Cô còn cho rằng cô đã nhặt được một chú cún con thuộc về riêng cô, từ từ giúp cậu lột xác thành sói. Kết quả bây giờ lại có người nói với cô rằng, Mạnh Vũ Phồn chẳng những trời sinh đã là sói mà cậu còn có cả một bầy sói.



Số tiền cô bỏ ra vì cậu chẳng qua chỉ như 'hạt cát trong sa mạc' trong gia sản hàng chục triệu đôla Mỹ của gia đình cậu mà thôi.



Đường Thư Cách thấy vẻ mặt buồn bã của cô bạn thân vội vàng đến gần cô, nắm lấy tay cô: "Cho nên, cậu là vì nhà cậu ấy quá giàu nên mới cảm thấy lo sợ phải không?"



Nào ngờ, Dương Tiếu lại lắc lắc đầu.



"Không phải." Dương Tiếu nói, "Thực ra nhà cậu ấy giàu hay không, không liên quan gì đến tình cảm của bọn tớ cả --- --- Điều khiến tớ cảm thấy sợ hãi chính là bản thân tớ."



"Hả?"



"Mạnh Vũ Phồn rất tốt, ba mẹ cậu ấy cũng đều rất tốt, nhưng có lúc tớ lại nghĩ, liệu đây có thật sự là tình cảm hoàn mỹ mà tớ có thể nắm giữ hay không?" Lúc Dương Tiếu nói, giọng cô rất điềm tĩnh như một làn gió nhẹ thổi qua mặt hồ, gợn sóng lăn tăn, không để lại dấu vết, "Đây không phải là mặc cảm, tớ chưa bao giờ mặc cảm cả, nói đúng ra ............... nên gọi là cảm giác hoang mang mới đúng."



Nếu như cô cũng là lần đầu tiên biết yêu, vậy cô nhất định sẽ như Mạnh Vũ Phồn vậy, sẽ toàn tâm toàn ý dành cho mối tình này, như con thiêu thân lao vào đám cháy.



Nhưng cô lại không phải.



Cô đã trải qua hai mối tình thoạt nhìn thì tốt đẹp biết bao nhưng thật ra lại mang về bao nhiêu tổn thương, mỗi một lần, mỗi một lần, sự ra đi của cô trông thật thản nhiên nhưng trên thực tế, tất cả đều để lại một bóng ma tâm lý trong lòng cô.



Trong mắt người khác, Dương Tiếu luôn rạng ngời, luôn chiếm thế thượng phong, luôn tự tin và xinh đẹp.



Nhưng trên thực tế, khi một người cứ liên tiếp thất bại, ngay cả khi họ không thừa nhận nhưng trong lòng vẫn sẽ luôn nghi ngờ chính bản thân mình.



Giống như khi bạn rất chăm chỉ ôn bài cho một kỳ thi nào đó, nhưng cứ liên tục thi trượt hai lần, đến lần thứ ba đừng nói đến việc tham gia kỳ thi, bạn thậm chí ngay cả sự tự tin bước vào trường thi cũng đều cảm thấy lung lay.



Giống như khi bạn nộp đơn xin tăng lương cho cấp trên, thậm chí đưa hết những thành quả trong bốn quý vào hồ sơ, cứ nghĩ lần này chắc chắn ổn! Kết quả lại bị cấp trên bác bỏ hai năm liên tục, vậy đến năm thứ ba, liệu bạn còn can đảm nộp đơn xin không?



Mạnh Vũ Phồn rất tốt, tình yêu mà Mạnh Vũ Phồn hứa hẹn mang đến cho cô cũng rất tốt.



Chỉ là có đôi khi, trong lòng Dương Tiếu sẽ nảy sinh một vài nghi ngờ đối với bản thân. Đây không phải là mặc cảm, mà là một loại cảm giác hoang mang.



Số ba là một con số thật sự kỳ diệu, "Quá tam ba bận"*, "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt"*, đối với đa số người mà nói số ba là điểm mấu chốt khó mà bước qua được.



* "Quá tam ba bận" thường được sử dụng hàng ngày để khuyên ngăn ai đó nên dừng lại một điều gì và thay bằng điều khác sau ba lần thất bại.



* "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt": Có xuất xứ từ “Tả Truyện” Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này dùng để ám chỉ nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.



Mà Mạnh Vũ Phồn chính là con số ba của Dương Tiếu.



Cô trân trọng mối quan hệ này hơn bất kỳ mối quan hệ nào trước đây, và hơn bất kỳ lúc nào khác.


Dương Tiếu thở dài nói: "Tớ biết điều này là không công bằng với Mạnh Vũ Phồn, nhưng tớ chính là một người phụ nữ ích kỷ như vậy đó."





P.S: Edit có lời muốn nói: Vũ Phồn ơi, hãy thể hiện mình đi nào. Làm cho Tiếu Tiếu hết hoang mang đi nhé.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom