Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-84
Chương 84: Bao lì xì một vạn lẻ một đồng.
Chương 74
Edit: Xiao Zhuang
Beta: Tiêu Diêu
Rõ ràng Dương Tiếu đã cố gắng hết sức để tránh gặp gia đình của Mạnh Vũ Phồn, nhưng dường như có một đôi tay to, chơi đùa với vận mệnh của cô, làm cho cô vướng vào sợi chỉ đỏ của hai người.
Ngay lần gặp đầu tiên, Dương Tiếu và mẹ của Mạnh Vũ Phồn đã nói chuyện cả một buổi chiều, họ có rất nhiều chủ đề để nói, nhưng khi cô phát hiện ra rằng phương trình "Cô Phàn = mẹ Mạnh Vũ Phồn" đã được thiết lập, cô đột nhiên mất khả năng ăn nói, toàn bộ não cô trống rỗng. Có gì đó nghẹn lại trong cổ họng, thậm chí cô không thể nói một lời chào lịch sự.
Trái ngược với cô, bà Mạnh vui vẻ đến mức muốn đốt pháo ăn mừng.
Bây giờ bà còn muốn tặng câu đối khen thưởng cho đội cảnh sát giao thông, vế trên đề “Nguyệt lão tái thế” , vế dưới đề “Hồng Nương chuyển kiếp”, đợi đến ngày con trai bà kết hôn, bà còn muốn mang xe tải chở thiệp cưới đến mời họ đến uống rượu hỷ.
Một tay bà cầm tay con trai, tay kia nắm tay Dương Tiếu, ba người đứng chung một chỗ nhưng chiều cao không bằng nhau trông chẳng khác cột phát Wifi di động.
Bà nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, càng nhìn càng thấy hai người đúng là một cặp trời sinh.
Sau khi hoàn thành xong xuôi thủ tục nộp phạt ở đồn cảnh sát, bà Mạnh lập tức gọi điện thoại cho chồng thông báo tin vui này.
Trong điện thoại, ông Mạnh vui mừng đến phát khóc: “Con trai tôi không phải là trai bao, không phải làm bồ nhí cho phụ nữ hơn ba mươi tuổi đã có chồng à?”
Mạnh Vũ Phồn: ? ? ? Cái gì mà phụ nữ đã có chồng? Cái gì mà bồ nhí????
“Không phải!” Bà Mạnh hãnh diện nói: “Tôi gặp con dâu rồi, chuyện hôn sự này, tôi đồng ý!”
Dương Tiếu: ? ? ? Từ từ đã, chuyện hôn sự này, bản thân cô còn chưa đồng ý mà????
………..
Cả ba đi ra khỏi đại sảnh của đồn cảnh sát giao thông, bà Mạnh vui vẻ đi đến bãi đậu xe để lấy xe. Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn đang đợi bà bên ngoài bãi đậu xe.
Khi bà Mạnh rời đi, nụ cười của Dương Tiếu sụp đổ ngay lập tức, hai tay cô đặt lên ngực, cổ cô vặn vẹo và cô không hề nhìn Mạnh Vũ Phồn chút nào.
Vừa rồi trước mặt người lớn, cô không muốn cãi nhau với Mạnh Vũ Phồn, bây giờ người lớn đi rồi, cô phải tính toán món nợ này cho xong.
Nhìn thấy cô nhìn mình với ánh mắt đầy dữ tợn, tim Mạnh Vũ Phồn như muốn bật ra khỏi ngực, cảm thấy khá khó chịu.
“Chị giận à?”
“Đương nhiên giận rồi.” Cô cười lạnh nói, “Hai mươi phút không thèm trả lời tin nhắn, quẳng tôi sang một bên, rất thú vị sao?”
“..Tôi chỉ là không biết nên thuyết phục chị như thế nào mà thôi.”
Lông mày của Mạnh Vũ Phồn rủ xuống, trông rất đáng thương," Chị Tiếu Tiếu, tôi thực sự không hiểu, tại sao chị không muốn gặp lại ba mẹ tôi? Họ không phải là chó rừng, hổ, báo, chị và mẹ tôi đã có một cuộc trò chuyện rất tốt mà, không phải sao?”
“Cậu còn dám nói sao?” Nhắc đến chuyện này, cơn tức của Dương Tiếu lại dâng lên, “Lần đầu tiên gặp mặt, cậu nói với tôi rằng trong nhà không cho cậu tiền sinh hoạt, cậu chỉ có thể đi làm thêm, lại nói ba mẹ cậu rất bận, ngay cả tết âm lịch cũng không thể về ăn tết với cậu, làm hại não tôi thêm một mớ phức tạp, cậu có biết tôi mới nói gì với mẹ cậu không? Tôi nói bạn trai tôi và ba mẹ quan hệ rất kém, anh ấy phải tự thân vận động nuôi sống bản thân, ngày một cố gắng… bây giờ nghĩ lại cô Phàn chính là mẹ cậu, tôi quả thực thấy xấu hổ muốn độn thổ luôn rồi.”
Nếu có một cái chăn ở đây ngay bây giờ, Dương Tiếu chắc chắn sẽ chui vào trong chăn, che đầu và hét to lên.
“Nhưng mà ở trong đầu tôi, chị cùng với ba mẹ tôi rất giống như người một nhà vậy.” Mạnh Vũ Phồn vẻ mặt cầu xin nói, “Bọn họ thế mà cho rằng tôi được một phú bà có tiền bao dưỡng.”
“Chẳng lẽ lại sai à?” Dương Tiếu nheo mi, tầm mắt nhìn theo đôi giày dưới chân chàng trai rồi lại nhìn đến áo khoác có mũ trùm đầu trên người cậu, “Cái này là tôi mua, cái này cũng là tôi mua, còn cái này nữa. . . cũng vẫn là tôi mua. . . phú bà lắm tiền đang ở trước mặt cậu đây này, nếu cậu không muốn bị nói là bao dưỡng thì cởi hết đồ ra lõa thể đi về nhà đi.”
“…..”
May mắn thay lời nói của vị chủ nhân tà mị ngay thẳng này không bị bà Mạnh nghe được, bằng không bộ mặt thật của cô sẽ bị bại lộ mất.
…………
Sau khi ra khỏi bãi đỗ xe, bà Mạnh lái tới chỗ hai người, ông Mạnh cũng nhanh chóng đến chỗ bọn họ.
Mạnh Vũ Phồn quả thật là giống ba như đúc, lúc mới nhìn thấy ông Mạnh, Dương Tiếu còn hoảng hốt tưởng rằng chính mình đang gặp Mạnh Vũ Phồn của hai mưới mấy năm sau cơ đấy. Chẳng qua là cha con hai người có khí chất hoàn toàn khác nhau, ông Mạnh là thương nhân, khí chất nghiêm túc khôn khéo nhưng lại không làm cho người ta có cảm giác phản cảm, mà Mạnh Vũ Phồn trên người tràn đầy khí chất của sinh viên trẻ tuổi.
Ba người một nhà bọn họ đều rất cao, đi cùng một chỗ quả thực trông như một khu rừng di động.
Mà Dương Tiếu chính là cây nấm nhỏ đi lạc vào khu rừng rậm ấy.
Buổi tối, ba mẹ của Mạnh Vũ Phồn dẫn đôi tình nhân trẻ này đến một phòng ăn riêng của khách sạn xa hoa nhất ăn bữa cơm “gia yến” có giá năm ngàn đồng.
Dương Tiếu hoảng sợ, tuy rằng thu nhập của cô cũng khá cao, nhưng nhà hàng cao cấp như thế này, cô cũng chưa từng đến bao giờ. Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới mình lại bao dưỡng một “phú nhị đại” như thế này cả.
Sau khi nhận thức được điều này, Dương Tiếu lại nhìn đến quần áo trên người Mạnh Vũ Phồn, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác không được tự nhiên.
Vốn dĩ ba mẹ Mạnh Vũ Phồn muốn mời ba mẹ Dương Tiếu cùng ăn cơm, may mắn là ba mẹ Dương Tiếu đang đi du lịch ở nước ngoài, vì vậy bữa cơm này mới không biến thành cuộc gặp mặt của hai bên gia đình.
Bữa cơm này cũng thật là náo nhiệt, bà Mạnh đối với Dương Tiếu vô cùng hài lòng, khen không dứt miệng, còn hỏi không ít chuyện nhà cô.
Đối mặt với phụ huynh nhiệt tình như vậy, Dương Tiếu không thể không đáp lời, nhưng trên thực tế, trong lòng cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây mà thôi.
Mạnh Vũ Phồn rất tuyệt, ba mẹ cậu ấy cũng rất tốt . . . nhưng mà chuyện này phát triển cũng quá nhanh rồi. . .
Dương Tiếu nói, cô không nghĩ rằng sẽ gặp bọn họ sớm như vậy, cũng không phải nhất thời thẹn thùng mà thực sự là cảm thấy quá nhanh.
Đối với mỗi một người yêu đương cuồng nhiệt mà nói, gặp ba mẹ đưuọc xem như là điểm mấu chốt mang tính quyết định mọi thứ. Hai bên gia đình có môn đăng hộ đối hay không, ba mẹ đối phương có dễ dàng ở chung hay không, ở giai đoạn này là có thể bộc lộ ra hết. Nếu thuận lợi qua được trạm kiểm soát này, đôi tình nhân nhỏ sẽ tiến vào giai đoạn bàn luận chuyện kết hôn.
Cô đã từng trải qua hai mối tình thất bại, mà hai mối tình kia đều là yêu đương say đắm một thời gian dài nhưng đến lúc cần gặp ba mẹ thì chấm dứt.
Có vết xe đổ như vậy, Dương Tiếu chưa từng nghĩ tới, cô mới cùng Mạnh Vũ Phồn chính thức yêu nhau hơn một tháng, cứ như vậy hồ đồ hồ đồ đi gặp ba mẹ cậu rồi.
Bữa cơm này, Dương Tiếu ăn nhưng không cảm nhận được mùi vị gì cả. Trên mặt cô luôn tươi cười, miệng liên tục đáp lời phụ họa, đôi đũa trong tay thi thoảng sẽ gắp đồ ăn cho Mạnh Vũ Phồn.
Cái chính là hồn cô không nằm ở đây, mà đã bay đi đâu mất rồi.
Dương Tiếu đã trở thành diễn viên chính của gia đình hài kịch này, nhưng mà đồng thời cũng sắm vai một người ngoài đứng xem náo nhiệt.
Sau khi bữa cơm này kết thúc, bà Mạnh bỗng nhiên lấy trong giỏ xách ra một bao lì xì đỏ thẫm.
Tiền lì xì kia quá dày khiến cho người khác phải kinh ngạc. Bà Mạnh kéo tay Dương Tiếu qua, trực tiếp đem tiền lì xì nhét vào trong tay cô.
“Bữa ăn hôm nay có chút vội vàng, cô cùng ba của Phồn Phồn thực sự không kịp chuẩn bị quà gặp mặt cho cháu. Tiền lì xì này là tâm ý của cô chú, cháu đừng từ chối, bình thường đều là cháu chăm sóc cho Phồn Phồn, lần này đến lượt cô chú chăm sóc cháu một chút.”
Bà Mạnh nói rất thỏa đáng lại vô cùng thành khẩn, Dương Tiếu cầm bao lì xì nặng trịch kia trong tay mà lòng tràn đầy suy nghĩ.
Cô rất thích mẹ của Vũ Phồn--- nhưng cô vốn không nghĩ đến sẽ nhận tiền lì xì này đâu.
Đây không phải quà gặp mặt bình thường, đây cũng không phải bữa cơm bình thường, đây là mẹ chồng xem mặt con dâu tương lai đấy.
Tiền lì xì vô cùng nhiều, Dương Tiếu vào toilet hiếu kì mở ra xem một chút.
Nhưng ngoài ý muốn của cô chính là ngoài một xấp tờ một trăm tệ còn có thêm một đồng xu mệnh giá một đồng.
Cô liền gõ gõ lên mạng tra thử: Lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ bạn trai, nhà trai cho một vạn lẻ một đồng tiền lì xì có ý nghĩa gì?
Đáp án được nhiều đánh giá nhất chính là ----- chúc mừng nha, điều này chứng tỏ mẹ chồng tương lai đối với bạn vô cùng hài lòng! Cảm thấy rằng bạn chính là người con dâu ngàn năm mới có một!
Dương Tiếu: “…..”
Tiền này, cầm được cũng phỏng tay mất thôi.
Không được, cô phải tìm cơ hội trả lại số tiền này.
…………..
Tối hôm đó, bà chủ lắm tiền Dương Tiếu không về nhà mà là dẫn sói nhỏ được cô bao dưỡng đến khách sạn thuê phòng qua đêm.
Lần này, cô chọn một khách sạn tình thú mới khai trương, đặt một phòng có chủ đề đặc sắc nhất.
Mạnh Vũ Phồn lần đầu biết đến, hóa ra trên đời này còn có bồn tắm massage lớn như vậy, ghế tình dục lại chấn động như vậy, còn trang bị cả còng tay trên tường, mặt có thể thấy được cửa sổ nằm sát sàn nhà cùng với một tấm gương lớn gắn trên trần nhà đối diện giường ngủ.
Mạnh Vũ Phồn cũng là lần đầu tiên biết được hóa ra trên đời này có một loại quần áo không dùng để mặc mà là dùng để xé; có một loại cà vạt không dùng để đeo trên cổ mà là đặt trên mông để ngắm; có một loại dây thừng không phải dùng để buộc đồ vật này nọ mà là dùng để trói người.
Mạnh Vũ Phồn: "… Tôi thực sự là chưa từng thấy bao giờ."
Hai người lăn lộn đến tận sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Vũ Phồn từ xương sống đến thắt lưng mệt mỏi rã rời định bước xuống giường, nghiêng đầu sang bên cạnh nhìn thấy Dương Tiếu mặt tràn đầy vẻ thoải mái đang ngồi trước gương trang điểm.
Mà ở trên tủ đầu giường cạnh chỗ cậu có để một xấp tiền rất dày, một vạn lẻ một đồng tiền mặt.
Mạnh Vũ Phồn: “….”
Cậu mờ mịt: “Đây là ý gì thế? Vì sao sau khi ngủ cùng tôi chị lại cho tôi nhiều tiền như thế?”
Dương Tiếu nhìn vào gương, chầm chậm tô son môi, mím mím môi, đem nắp thỏi son đóng chặt lại. Cô đứng dậy đi đến bên giường, xoay người hôn lên trán Mạnh Vũ Phồn: “Đừng nghĩ nhiều.” Cô nói: “Cậu phục vụ rất tốt, đây là tiền tôi thưởng cho cậu.”
P.S: Edit có lời muốn nói: Thắt lưng của cậu cũng biết rã rời hả Phồn Phồn ơi...
Chương 74
Edit: Xiao Zhuang
Beta: Tiêu Diêu
Rõ ràng Dương Tiếu đã cố gắng hết sức để tránh gặp gia đình của Mạnh Vũ Phồn, nhưng dường như có một đôi tay to, chơi đùa với vận mệnh của cô, làm cho cô vướng vào sợi chỉ đỏ của hai người.
Ngay lần gặp đầu tiên, Dương Tiếu và mẹ của Mạnh Vũ Phồn đã nói chuyện cả một buổi chiều, họ có rất nhiều chủ đề để nói, nhưng khi cô phát hiện ra rằng phương trình "Cô Phàn = mẹ Mạnh Vũ Phồn" đã được thiết lập, cô đột nhiên mất khả năng ăn nói, toàn bộ não cô trống rỗng. Có gì đó nghẹn lại trong cổ họng, thậm chí cô không thể nói một lời chào lịch sự.
Trái ngược với cô, bà Mạnh vui vẻ đến mức muốn đốt pháo ăn mừng.
Bây giờ bà còn muốn tặng câu đối khen thưởng cho đội cảnh sát giao thông, vế trên đề “Nguyệt lão tái thế” , vế dưới đề “Hồng Nương chuyển kiếp”, đợi đến ngày con trai bà kết hôn, bà còn muốn mang xe tải chở thiệp cưới đến mời họ đến uống rượu hỷ.
Một tay bà cầm tay con trai, tay kia nắm tay Dương Tiếu, ba người đứng chung một chỗ nhưng chiều cao không bằng nhau trông chẳng khác cột phát Wifi di động.
Bà nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, càng nhìn càng thấy hai người đúng là một cặp trời sinh.
Sau khi hoàn thành xong xuôi thủ tục nộp phạt ở đồn cảnh sát, bà Mạnh lập tức gọi điện thoại cho chồng thông báo tin vui này.
Trong điện thoại, ông Mạnh vui mừng đến phát khóc: “Con trai tôi không phải là trai bao, không phải làm bồ nhí cho phụ nữ hơn ba mươi tuổi đã có chồng à?”
Mạnh Vũ Phồn: ? ? ? Cái gì mà phụ nữ đã có chồng? Cái gì mà bồ nhí????
“Không phải!” Bà Mạnh hãnh diện nói: “Tôi gặp con dâu rồi, chuyện hôn sự này, tôi đồng ý!”
Dương Tiếu: ? ? ? Từ từ đã, chuyện hôn sự này, bản thân cô còn chưa đồng ý mà????
………..
Cả ba đi ra khỏi đại sảnh của đồn cảnh sát giao thông, bà Mạnh vui vẻ đi đến bãi đậu xe để lấy xe. Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn đang đợi bà bên ngoài bãi đậu xe.
Khi bà Mạnh rời đi, nụ cười của Dương Tiếu sụp đổ ngay lập tức, hai tay cô đặt lên ngực, cổ cô vặn vẹo và cô không hề nhìn Mạnh Vũ Phồn chút nào.
Vừa rồi trước mặt người lớn, cô không muốn cãi nhau với Mạnh Vũ Phồn, bây giờ người lớn đi rồi, cô phải tính toán món nợ này cho xong.
Nhìn thấy cô nhìn mình với ánh mắt đầy dữ tợn, tim Mạnh Vũ Phồn như muốn bật ra khỏi ngực, cảm thấy khá khó chịu.
“Chị giận à?”
“Đương nhiên giận rồi.” Cô cười lạnh nói, “Hai mươi phút không thèm trả lời tin nhắn, quẳng tôi sang một bên, rất thú vị sao?”
“..Tôi chỉ là không biết nên thuyết phục chị như thế nào mà thôi.”
Lông mày của Mạnh Vũ Phồn rủ xuống, trông rất đáng thương," Chị Tiếu Tiếu, tôi thực sự không hiểu, tại sao chị không muốn gặp lại ba mẹ tôi? Họ không phải là chó rừng, hổ, báo, chị và mẹ tôi đã có một cuộc trò chuyện rất tốt mà, không phải sao?”
“Cậu còn dám nói sao?” Nhắc đến chuyện này, cơn tức của Dương Tiếu lại dâng lên, “Lần đầu tiên gặp mặt, cậu nói với tôi rằng trong nhà không cho cậu tiền sinh hoạt, cậu chỉ có thể đi làm thêm, lại nói ba mẹ cậu rất bận, ngay cả tết âm lịch cũng không thể về ăn tết với cậu, làm hại não tôi thêm một mớ phức tạp, cậu có biết tôi mới nói gì với mẹ cậu không? Tôi nói bạn trai tôi và ba mẹ quan hệ rất kém, anh ấy phải tự thân vận động nuôi sống bản thân, ngày một cố gắng… bây giờ nghĩ lại cô Phàn chính là mẹ cậu, tôi quả thực thấy xấu hổ muốn độn thổ luôn rồi.”
Nếu có một cái chăn ở đây ngay bây giờ, Dương Tiếu chắc chắn sẽ chui vào trong chăn, che đầu và hét to lên.
“Nhưng mà ở trong đầu tôi, chị cùng với ba mẹ tôi rất giống như người một nhà vậy.” Mạnh Vũ Phồn vẻ mặt cầu xin nói, “Bọn họ thế mà cho rằng tôi được một phú bà có tiền bao dưỡng.”
“Chẳng lẽ lại sai à?” Dương Tiếu nheo mi, tầm mắt nhìn theo đôi giày dưới chân chàng trai rồi lại nhìn đến áo khoác có mũ trùm đầu trên người cậu, “Cái này là tôi mua, cái này cũng là tôi mua, còn cái này nữa. . . cũng vẫn là tôi mua. . . phú bà lắm tiền đang ở trước mặt cậu đây này, nếu cậu không muốn bị nói là bao dưỡng thì cởi hết đồ ra lõa thể đi về nhà đi.”
“…..”
May mắn thay lời nói của vị chủ nhân tà mị ngay thẳng này không bị bà Mạnh nghe được, bằng không bộ mặt thật của cô sẽ bị bại lộ mất.
…………
Sau khi ra khỏi bãi đỗ xe, bà Mạnh lái tới chỗ hai người, ông Mạnh cũng nhanh chóng đến chỗ bọn họ.
Mạnh Vũ Phồn quả thật là giống ba như đúc, lúc mới nhìn thấy ông Mạnh, Dương Tiếu còn hoảng hốt tưởng rằng chính mình đang gặp Mạnh Vũ Phồn của hai mưới mấy năm sau cơ đấy. Chẳng qua là cha con hai người có khí chất hoàn toàn khác nhau, ông Mạnh là thương nhân, khí chất nghiêm túc khôn khéo nhưng lại không làm cho người ta có cảm giác phản cảm, mà Mạnh Vũ Phồn trên người tràn đầy khí chất của sinh viên trẻ tuổi.
Ba người một nhà bọn họ đều rất cao, đi cùng một chỗ quả thực trông như một khu rừng di động.
Mà Dương Tiếu chính là cây nấm nhỏ đi lạc vào khu rừng rậm ấy.
Buổi tối, ba mẹ của Mạnh Vũ Phồn dẫn đôi tình nhân trẻ này đến một phòng ăn riêng của khách sạn xa hoa nhất ăn bữa cơm “gia yến” có giá năm ngàn đồng.
Dương Tiếu hoảng sợ, tuy rằng thu nhập của cô cũng khá cao, nhưng nhà hàng cao cấp như thế này, cô cũng chưa từng đến bao giờ. Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới mình lại bao dưỡng một “phú nhị đại” như thế này cả.
Sau khi nhận thức được điều này, Dương Tiếu lại nhìn đến quần áo trên người Mạnh Vũ Phồn, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác không được tự nhiên.
Vốn dĩ ba mẹ Mạnh Vũ Phồn muốn mời ba mẹ Dương Tiếu cùng ăn cơm, may mắn là ba mẹ Dương Tiếu đang đi du lịch ở nước ngoài, vì vậy bữa cơm này mới không biến thành cuộc gặp mặt của hai bên gia đình.
Bữa cơm này cũng thật là náo nhiệt, bà Mạnh đối với Dương Tiếu vô cùng hài lòng, khen không dứt miệng, còn hỏi không ít chuyện nhà cô.
Đối mặt với phụ huynh nhiệt tình như vậy, Dương Tiếu không thể không đáp lời, nhưng trên thực tế, trong lòng cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây mà thôi.
Mạnh Vũ Phồn rất tuyệt, ba mẹ cậu ấy cũng rất tốt . . . nhưng mà chuyện này phát triển cũng quá nhanh rồi. . .
Dương Tiếu nói, cô không nghĩ rằng sẽ gặp bọn họ sớm như vậy, cũng không phải nhất thời thẹn thùng mà thực sự là cảm thấy quá nhanh.
Đối với mỗi một người yêu đương cuồng nhiệt mà nói, gặp ba mẹ đưuọc xem như là điểm mấu chốt mang tính quyết định mọi thứ. Hai bên gia đình có môn đăng hộ đối hay không, ba mẹ đối phương có dễ dàng ở chung hay không, ở giai đoạn này là có thể bộc lộ ra hết. Nếu thuận lợi qua được trạm kiểm soát này, đôi tình nhân nhỏ sẽ tiến vào giai đoạn bàn luận chuyện kết hôn.
Cô đã từng trải qua hai mối tình thất bại, mà hai mối tình kia đều là yêu đương say đắm một thời gian dài nhưng đến lúc cần gặp ba mẹ thì chấm dứt.
Có vết xe đổ như vậy, Dương Tiếu chưa từng nghĩ tới, cô mới cùng Mạnh Vũ Phồn chính thức yêu nhau hơn một tháng, cứ như vậy hồ đồ hồ đồ đi gặp ba mẹ cậu rồi.
Bữa cơm này, Dương Tiếu ăn nhưng không cảm nhận được mùi vị gì cả. Trên mặt cô luôn tươi cười, miệng liên tục đáp lời phụ họa, đôi đũa trong tay thi thoảng sẽ gắp đồ ăn cho Mạnh Vũ Phồn.
Cái chính là hồn cô không nằm ở đây, mà đã bay đi đâu mất rồi.
Dương Tiếu đã trở thành diễn viên chính của gia đình hài kịch này, nhưng mà đồng thời cũng sắm vai một người ngoài đứng xem náo nhiệt.
Sau khi bữa cơm này kết thúc, bà Mạnh bỗng nhiên lấy trong giỏ xách ra một bao lì xì đỏ thẫm.
Tiền lì xì kia quá dày khiến cho người khác phải kinh ngạc. Bà Mạnh kéo tay Dương Tiếu qua, trực tiếp đem tiền lì xì nhét vào trong tay cô.
“Bữa ăn hôm nay có chút vội vàng, cô cùng ba của Phồn Phồn thực sự không kịp chuẩn bị quà gặp mặt cho cháu. Tiền lì xì này là tâm ý của cô chú, cháu đừng từ chối, bình thường đều là cháu chăm sóc cho Phồn Phồn, lần này đến lượt cô chú chăm sóc cháu một chút.”
Bà Mạnh nói rất thỏa đáng lại vô cùng thành khẩn, Dương Tiếu cầm bao lì xì nặng trịch kia trong tay mà lòng tràn đầy suy nghĩ.
Cô rất thích mẹ của Vũ Phồn--- nhưng cô vốn không nghĩ đến sẽ nhận tiền lì xì này đâu.
Đây không phải quà gặp mặt bình thường, đây cũng không phải bữa cơm bình thường, đây là mẹ chồng xem mặt con dâu tương lai đấy.
Tiền lì xì vô cùng nhiều, Dương Tiếu vào toilet hiếu kì mở ra xem một chút.
Nhưng ngoài ý muốn của cô chính là ngoài một xấp tờ một trăm tệ còn có thêm một đồng xu mệnh giá một đồng.
Cô liền gõ gõ lên mạng tra thử: Lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ bạn trai, nhà trai cho một vạn lẻ một đồng tiền lì xì có ý nghĩa gì?
Đáp án được nhiều đánh giá nhất chính là ----- chúc mừng nha, điều này chứng tỏ mẹ chồng tương lai đối với bạn vô cùng hài lòng! Cảm thấy rằng bạn chính là người con dâu ngàn năm mới có một!
Dương Tiếu: “…..”
Tiền này, cầm được cũng phỏng tay mất thôi.
Không được, cô phải tìm cơ hội trả lại số tiền này.
…………..
Tối hôm đó, bà chủ lắm tiền Dương Tiếu không về nhà mà là dẫn sói nhỏ được cô bao dưỡng đến khách sạn thuê phòng qua đêm.
Lần này, cô chọn một khách sạn tình thú mới khai trương, đặt một phòng có chủ đề đặc sắc nhất.
Mạnh Vũ Phồn lần đầu biết đến, hóa ra trên đời này còn có bồn tắm massage lớn như vậy, ghế tình dục lại chấn động như vậy, còn trang bị cả còng tay trên tường, mặt có thể thấy được cửa sổ nằm sát sàn nhà cùng với một tấm gương lớn gắn trên trần nhà đối diện giường ngủ.
Mạnh Vũ Phồn cũng là lần đầu tiên biết được hóa ra trên đời này có một loại quần áo không dùng để mặc mà là dùng để xé; có một loại cà vạt không dùng để đeo trên cổ mà là đặt trên mông để ngắm; có một loại dây thừng không phải dùng để buộc đồ vật này nọ mà là dùng để trói người.
Mạnh Vũ Phồn: "… Tôi thực sự là chưa từng thấy bao giờ."
Hai người lăn lộn đến tận sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Vũ Phồn từ xương sống đến thắt lưng mệt mỏi rã rời định bước xuống giường, nghiêng đầu sang bên cạnh nhìn thấy Dương Tiếu mặt tràn đầy vẻ thoải mái đang ngồi trước gương trang điểm.
Mà ở trên tủ đầu giường cạnh chỗ cậu có để một xấp tiền rất dày, một vạn lẻ một đồng tiền mặt.
Mạnh Vũ Phồn: “….”
Cậu mờ mịt: “Đây là ý gì thế? Vì sao sau khi ngủ cùng tôi chị lại cho tôi nhiều tiền như thế?”
Dương Tiếu nhìn vào gương, chầm chậm tô son môi, mím mím môi, đem nắp thỏi son đóng chặt lại. Cô đứng dậy đi đến bên giường, xoay người hôn lên trán Mạnh Vũ Phồn: “Đừng nghĩ nhiều.” Cô nói: “Cậu phục vụ rất tốt, đây là tiền tôi thưởng cho cậu.”
P.S: Edit có lời muốn nói: Thắt lưng của cậu cũng biết rã rời hả Phồn Phồn ơi...
Bình luận facebook