• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CHỚ GẦN CÔNG TỬ (2 Viewers)

  • Chương 78: Khảo nghiệm

Editor: dzitconlonton




[1] Khảo nghiệm: thử thách (thông qua những sự việc cụ thể như hành động, hành vi, hoàn cảnh khó khăn để kiểm nghiệm tính kiên định, lòng trung thành.)



Lăng Tuyết Quân nhắm mắt lại, chậm rãi cảm thụ tình ý của nhau. Dường như nụ hôn này mới là nụ hôn chân chính đầu tiên giữa nàng và Cố Khiên. Đột nhiên, nàng cảm giác tay của Cố Khiên luồn vào xiêm y của mình, đang sờ lên trên.



Nàng cả kinh, vội vàng giữ tay hắn lại.



Hắn buông nàng ra, ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn nàng.



Nàng đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Đang ở trên xe ngựa, buổi tối trở về phòng rồi nói sau.”



Hắn cười, gật đầu nói: “Được.” Sau đó ôm nàng vào lòng mình.



Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng dựa mặt vào ngực hắn, còn có chút ngẩn người. Kiếp trước cầu còn không được, kiếp này lại có thể nói với mình rằng hắn thích mình, quả thực tựa như một giấc mộng.



Trở lại phủ tướng quân, Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên đi vào phòng Lục phu nhân trước, đem tình huống của Cố Trăn nói cho Lục phu nhân biết. Nghe Lăng Tuyết Quân thuật lại những lời của Cố Trăn, trong lòng Lục phu nhân không khỏi xúc động vạn phần. Bà thở dài, nói: “Lúc trước Tề vương muốn cưới A Trăn, cũng là bởi vì chính hắn nhìn trúng A Trăn, nhất định phải cưới nàng ta. Ta cho rằng hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với A Trăn, không nghĩ tới lúc này mới vài năm, hắn đã nạp trắc phi.”



Bởi vì sợ Lục phu nhân biết chuyện Ngô Linh mang thai, trong lòng sẽ càng tức giận. Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên cũng không nói cho bà biết chuyện này. Thấy Lục phu nhân vẫn còn canh cánh trong lòng, Lăng Tuyết Quân vội vàng khuyên nhủ: “Mẫu thân, người cũng đừng sốt ruột, hôm nay gấp cũng vô dụng. Tựa như Vương phi nói, Tề vương là hoàng tử, trong lòng càng có đại mưu chí lớn, bên người làm sao có thể chỉ có một nữ nhân? Vương phi tự mình có thể nghĩ thoáng, người cũng đừng tức giận, quan trọng thân thể mình hơn.”



“Đúng vậy, gả vào nhà đế vương thì phải nhận mệnh.” Lục phu nhân buồn bã nói, “Lúc trước ta không muốn A Trăn gả cho Tề vương, nhưng mà……….. Ai, hoàng mệnh làm khó a! Chỉ đành oan ức cho nàng.” Nói đến đây, vành mắt của Lục phu nhân lại đỏ lên.



“Mẫu thân, hiện giờ sự việc đã đến mức này, nghĩ đến những chuyện này cũng vô ích.” Lăng Tuyết Quân nói, “Hiện tại chúng ta đang chờ Vương phi có thể bình an sinh hạ tiểu công tử, hơn nữa có phụ thân làm hậu thuẫn, cho dù Ngô Linh kia làm trắc phi, cũng không uy hiếp được Vương phi.”



“Ừm.” Lục phu nhân gật gật đầu, nói, “Đúng, chỉ cần một thai này của A Trăn có thể sinh ra nhi tử, vậy cả đời Ngô Linh chỉ có thể làm thiếp.”



“Mẫu thân nghĩ thông suốt là được rồi.” Lăng Tuyết Quân cười nói.



Lục phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Tuyết Quân cùng Cố Trăn, vẻ mặt xúc động nói: “Vẫn là hai người các con tốt, ân ân ái ái, trong lòng nương thấy vui mừng!” Bà chú ý tới, đôi phu thê nhỏ trước mặt mình, từ khi vào cửa, tay hai người chưa từng tách ra.










Thấy Lục phu nhân nhìn chằm chằm bàn tay mình và Cố Khiên đang nắm chặt, Lăng Tuyết Quân đỏ mặt, đem tay từ trong tay Cố Khiên giãy ra, không biết xấu hổ nói chuyện.



Cố Khiên cười nói: “Nương, con thấy bây giờ nương nhàn rỗi đến nhàm chán nên thích suy nghĩ lung tung. Con thấy, vẫn là sớm ngày để Tuyết Quân sinh cho nương một đứa cháu trai, mỗi ngày chọc chọc tôn tử giết thời gian, cũng sẽ không suy nghĩ lung tung.”



“Cái này tốt.” Lục phu nhân rốt cuộc nở nụ cười, “Tuyết Quân, các con nên nhanh hơn một chút, nương chờ không được.”



Nghe Lục phu nhân nói xong, mặt của Lăng Tuyết Quân càng đỏ lên. Nghĩ đến hài tử vô duyên kiếp trước kia, trong lòng nàng lại có vài phần bất an, không biết kiếp này mình có thể bình an sinh hạ hài tử hay không. Rồi nghĩ lại, đứa nhỏ kiếp trước mà mình mang thai bị Ngô Linh hãm hại nên sinh non, kiếp này, Ngô Linh hiển nhiên không còn ý định ở Cố Khiên nữa, hẳn là không có ai hại mình và hài tử nữa chứ? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại hơi bình tĩnh một chút.



Đợi sau khi Cố Tuân trở về, người một nhà ngồi cùng một chỗ, vui vẻ hòa thuận dùng bữa ăn tối, theo thường lệ lại đi một vòng trong hoa viên, lúc này mới tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.



Vừa đi vào phòng, Cố Khiên liền vội vàng đóng cửa lại, vươn ra ôm Lăng Tuyết Quân. Thấy bộ dáng của hắn như vậy, nàng đẩy hắn ra, làm bộ ghét bỏ, nói: “Chính chàng cũng ngửi thấy mùi mồ hôi, đi tắm trước.”



Cố Khiên cười hắc hắc, nói: “Vậy ta đi tắm! Nàng đang chờ ta!” Lập tức liền đi đến phòng canh[2]. Đợi hắn tắm xong, lúc hưng phấn xông về, lại phát hiện Lăng Tuyết Quân không ở trong phòng.



Hắn ngẩn người, gọi Thanh Nha tiến vào, hỏi: “Thanh Nha, Thiếu phu nhân đâu?”



“Thiếu phu nhân đi tắm.” Thanh Nha trả lời.



“Vậy lúc ta quay về, trên đường không thấy nàng đâu?” Cố Khiên lại hỏi.



Thanh Nha cười cười, nói: “Thiếu phu nhân nói công tử ở phòng canh phía trước, nàng liền đi gian phía sau.”



Cố Khiên vừa nghe, nghĩ Lăng Tuyết Quân không nỡ để mình chờ lâu, mới đi đến phòng canh phía sau nên tâm tình tốt hơn, liền hướng về phía Thanh Nha phất phất tay, nói: “Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.”



Thanh Nha hành lễ một lần, liền lui xuống.



Không bao lâu, Lăng Tuyết Quân liền trở về, vừa vào phòng, liền thấy Cố Khiên đã ngồi trong phòng, đang buồn chán lật xem một quyển sách dạy cờ của mình.



Nàng cười nói: “Chàng vẫn đang nghiên cứu cách đánh cờ à? Chàng có muốn chúng ta đánh hai ván không?”



Nghe nàng nói vậy, hắn ngẩng đầu lên, liếc nhìn nàng và hỏi, “Nàng nói sao?”



“Ta nói, vậy, không bằng đánh hai ván tiếp theo đi?” Nàng chớp mắt nhìn hắn.



Hắn buông sạch dạy cờ trong tay xuống, đứng lên, đi đến trước mặt nàng, cắn răng nói: “Nàng có ý định đúng không?”



Lăng Tuyết Quân cúi đầu cười, không nói gì nữa.



Bích Trúc và Phi Lan thấy thế, hai người liếc nhau, sau đó thức thời rời khỏi phòng, đóng cửa lại.



Trong phòng, y phục đầy đất, một phòng cảnh xuân kiều diễm.



Lăng Tuyết Quân cảm thấy sống hai kiếp, cũng gả cho Cố Khiên hai đời, hôm nay mới coi như chân chính ở cùng một chỗ với Cố Khiên. Kiếp trước, người hắn thích không phải là mình, cho nên, thời điểm ở cùng một chỗ với hắn, khoảng thời gian tốt đẹp mà nàng có được, đều là cảm giác trộm cắp từ trong tay người khác, nên trong lòng vẫn bất an. Mà kiếp này, nàng cho rằng hắn không thích mình, hắn cũng cho rằng mình không thích hắn, hai người chưa từng chân chính quá thân mật. Chỉ có đêm nay, nàng mới cảm thấy được thể xác và tinh thần của mình thực sự hòa thành một cùng hắn. Loại cảm giác này, thì ra là tuyệt vời như vậy.










Ba ngày sau, Lý Hoảng cưới Ngô Linh. Bởi vì chỉ là nạp trắc phi, nên Tề vương phủ vẫn chưa làm lớn chuyện, Ngô Linh cứ lặng yên không một tiếng động gả cho người khác.



Bảy ngày sau, Cố Trăn sinh con, quả nhiên giống như kiếp trước, sinh ra một tiểu tử mập mạp. Đứa nhỏ này sinh ra, đối với Lý Hoảng mà nói, cực kỳ quan trọng. Lúc trước so sánh với Lý Dương, Lý Hoảng cảm thấy chỗ bất lợi duy nhất mà mình bị vây, chính là không có nhi tử. Và sự xuất hiện của đứa nhỏ này chắc chắn sẽ giúp hắn trên con đường đoạt vị, cộng thêm lợi thế mạnh.



Tề vương có hậu duệ, hơn nữa là khuê nữ của Cố Tuân sinh ra nên Hoàng đế cũng rất cao hứng, tự mình đặt tên cho hắn là Lý Tung, cũng sắc phong làm Thế tử Tề vương. Lăng Tuyết Quân biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hoàng đế sẽ sắc phong Lý Hoảng làm Thái tử vào ngày 15 tháng 8, tranh chấp thái tử rất nhanh sẽ lắng xuống bụi.



Sau khi Cố Trăn sinh con, Lăng Tuyết Quân liền cùng Lục phu nhân đến Tề vương phủ thăm nàng và tiểu công tử. Bởi vì thân thể của Cố Trăn không tiện, sự vụ lớn nhỏ của Tề vương phủ liền do Ngô Linh là trắc phi vừa mới vào phủ không bao lâu xử lý. Đối với sự xuất hiện của Lục phu nhân và Lăng Tuyết Quân, thể hiện của Ngô Linh làm rất đầy đủ, không chỉ tự mình đến trước cửa nghênh đón, hơn nữa trên mặt vẫn luôn lộ ra nụ cười cung kính đối với Lục phu nhân.



Mà Lục phu nhân vẫn như trước sau như một vui vẻ. Đi xuống xe ngựa, vừa nhìn thấy Ngô Linh, bà liền lạnh mặt, coi nàng ta như không khí, khiến Ngô Linh có chút xấu hổ, lại không dám nổi giận.



Tuy nói bây giờ Ngô Linh không thể tranh giành với mình nữa, nhưng Lăng Tuyết Quân nhìn gương mặt kia của nàng ta, chính là không thích nổi. Cứ như vậy, nàng và Lục phu nhân cùng chán ghét Ngô Linh chuyện này nên rất ăn ý với nhau. Lục phu nhân cho rằng Lăng Tuyết Quân là do Ngô Linh thừa dịp chỗ trống mà vào Tề vương phủ làm trắc phi nên chán ghét nàng ta, trong lòng càng cảm thấy Lăng Tuyết Quân là người nhà của mình, cũng thích nàng hơn.



Vào tháng sáu, thời tiết dần dần nóng lên, Hoàng đế muốn bãi giá đến Núi Vân Duyên tránh nóng. Tuy nhiên, lần này, ông lấy lý do Tề vương phi vừa mới sinh ra nên không tiện đi xa, bảo Lý Hoảng đóng giữ lại kinh thành, cũng lệnh cho hắn giám sát quốc gia, chuyện quan trọng mới giao đến Vân Diên Sơn cho ông xử lý, chuyện bình thường để hắn tự mình xử lý.



Cứ như vậy, người sáng suốt đều nhìn ra, mặc dù hoàng đế lấy lý do thân thể của Tề vương phi bất tiện, để cho Lý Hoảng ở lại, nhưng đồng thời ông cũng cho Lý Hoảng một ít quyền xử lý quyết sự vụ, từ mặt này có thể thấy được, Hoàng đế đã có ý định lập Lý Hoảng làm Thái tử.



Trong mắt của Lăng Tuyết Quân, Lý Hoảng kiếp này còn được hoàng đế quan tâm hơn so với kiếp trước. Kiếp trước hoàng đế trước khi hạ chiếu, làm cho người ta nhìn không ra một chút danh tiếng, đột nhiên tuyên bố Lý Hoảng làm Thái tử. Mà kiếp này, hoàng đế ít nhất trước khi làm còn lộ ra một chút gió thổi ra, để cho Lý Hoảng làm thái tử, mọi người cũng sẽ không cảm thấy quá đột ngột.



Cố Trăn vừa mới sinh con không lâu, Lục phu nhân cũng luyến tiếc nàng, không chịu đi Vân Diên Sơn, Cố gia già trẻ cũng cùng nhau ở lại kinh thành.



Hoàng đế rời khỏi kinh thành chưa đầy một tháng, Sơn Đông đã xảy ra một chuyện lớn. Thì ra, Hoàng Hà bị lũ lụt, nhấn chìm không ít thôn trang nông nghiệp, dân chúng vô gia cư, không có lương thực để ăn, một ít người có tâm liền nhân cơ hội kích động dân chúng làm loạn, trong đó có một người tên là Phùng Thuật, lại càng tập hợp hơn vạn người, không chỉ đánh xuống mười mấy huyện, còn ở Lâm Truy lập cái gọi là Đại Tề quốc.



Mà khu vực đó, vừa vặn là thuộc địa của Lý Hoảng. Sau khi Lý Hoảng nhận tình báo, không dám trì hoãn, vội vàng phái ba trăm dặm gấp gáp bẩm báo chuyện này cho hoàng đế ở Vân Diên Sơn. Hoàng đế rất nhanh liền trả lời bốn chữ: Tự mình quyết định.



Nhìn thấy chiếu thư của phụ thân, Lý Hoảng biết, trận chiến bình phản này, đối với mình mà nói, là một khảo nghiệm. Nếu mình có thể xử lý ổn thỏa, vị trí Thái tử chính là vật trong túi mình. Nếu xử lý không tốt, chắc hẳn phụ thân sẽ suy nghĩ lại giữa hắn và Lý Dương. Hắn suy nghĩ một chút, liền sai người đi mời nhạc phụ Cố Tuân tới.



Với người như Phùng Thuật tất nhiên không cần đến nhân vật Cố Tuân tự mình xuất hiện, vì thế, Lý Hoảng liền thỉnh giáo lão trượng nhân[3], nên phái ai đi bình phản thì tốt hơn.




[3] Lão trượng nhân: cha vợ



Nghe Lý Hoảng nói xong, Cố Tuân suy nghĩ một lát, nói: “Cử hiền[4] thì không tránh người thân của mình. Vương gia, nếu ngươi yên tâm, lão thần tiến cử khuyển tử Cố Khiên dẫn binh đi. Có cơ hội cho Lục Lang đi ra ngoài gặp thế gian một chút, đám Phùng Thuật kia chỉ là tạm thời tập hợp lại đám ô hợp, không đủ lo lắng, lão thần lại phái một người đắc lực làm phó tướng, lần này hắn đi ra ngoài, nhất định có thể thắng trở về.”




[4] Hiền: lời nói kính trọng chỉ người cùng lứa tuổi hay lớp tuổi dưới.



Cố Khiên làm thê đệ mình, lập công, đối với mình mà nói, cũng là có lợi không hại. Vì thế, Lý Hoảng gật đầu, nói: “Được! Liền phái Lục Lang đi!” Dứt lời, liền phái người gọi Cố Khiên tới.



Cố Khiên nghe nói muốn phái mình đi Lâm Truy bình phản, mừng rỡ không thôi.



Lý Hoảng thấy thế, cười nói: “Lục lang, ngươi nguyện ý đi là được, muốn tiền muốn binh, cứ việc mở miệng!”



“Vương gia, phái cho ta ba vạn tinh binh là được!” Cố Khiên nói.










“Ba vạn có hơi ít hay không?” Lý Hoảng có chút lo lắng.



“Binh chỉ cần tốt chứ không cần nhiều!” Cố Khiên nói, “Hơn nữa, phản tặc còn không tới hai vạn người, chúng ta hơn ba vạn, cũng nhiều hơn bọn chúng.”



Lý Hoảng híp mắt nhìn Cố Tuân, chỉ thấy ông nhìn Cố Khiên, mỉm cười không nói. Vì thế, Lý Hoảng quay đầu lại, gật đầu với Cố Khiên: “Được, nếu binh lực không đủ, ngươi phái người trở về báo một tiếng, ta tùy thời phát binh cho ngươi.”



“Vương gia, binh lực chắc sẽ không tăng thêm.” Cố Khiên nói, “Bất quá, ta còn muốn đưa ra hai yêu cầu với Vương gia.”



“Cứ việc nói!” Lý Hoảng nói.



“Thứ nhất, ta muốn mười vạn thạch lương theo đại quân cùng nhau đi tới Sơn Đông, cứu tế nạn dân. Nhóm lương thực này ta muốn tự mình xử lý, tuy nhiên bằng tay của quan viên địa phương.” Cố Khiên nói.



“Không thành vấn đề!” Lý Hoảng đáp.



“Thứ hai, ta mời Vương gia phái La Lâm đến quân ta, làm quân sư của ta.” Cố Khiên lại nói



Nghe vậy, Lý Hoảng sửng sốt: “Ngươi muốn La Lâm làm quân sư? Hắn, sợ không được chứ?”



Cố Khiên cười cười, nói: “Ta không cần hắn vì hành quân của ta mà bày mưu tính kế, chỉ hy vọng hắn giúp ta làm tốt việc trấn an nạn dân là được.”



“Cái này hắn đi được!” Lý Hoảng gật gật đầu, “Được rồi, ta cho La Lâm đi cùng ngươi!”



“Đa tạ Vương gia!” Cố Khiên khom người lễ.



Đợi hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt mỉm cười. Đáp ứng Tuyết Quân sẽ giúp La Lâm và Lăng Ngọc Nhu thuận lợi thành hôn, hiện giờ, cơ hội rốt cuộc cũng đến.



————




[2] Phòng canh:
Từ gốc là “汤室”, “汤” có nghĩa là nước nóng, suối nước nóng (thường dùng cho địa danh), canh. “室” là phòng. Phòng canh có thể hiểu là phòng có (suối) nước nóng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom