Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85: Xin giúp đỡ
Editor: dzitconlonton
Để đi đến Nam triều, thì phải vượt sông bằng thuyền. Nhưng đám người Lăng Tuyết Quân mới tới, lại sợ bị người của Lý Dương phát hiện, không dám đi thuyền mỗi ngày lui tới hai bên bờ, làm sao có thể vượt sông đây? Cũng may phụ thân của Lăng Tuyết Quân là Lăng Xương Kham dưới tay Tiết độ sứ Hoài Bắc Đàm Nhữ, hiện giờ muốn vượt sông, cũng chỉ có thể dựa vào ông nghĩ cách.
Tuy nhiên, mặc dù Lăng Tuyết Quân biết phụ thân ở đây, nhưng cũng không dám tùy tiện đi tìm ông. Lỡ như người của Lý Dương âm thầm giám sát Lăng Xương Kham, tự đi mình tới, không phải là tự chui vào lưới sao? Mọi người thương lượng một phen, quyết định để Lăng Khâm cải trang đi gặp Lăng Xương Kham.
Lăng Khâm liền cải trang thành thư sinh nghèo túng, trên đường bán thư họa của mình cho Lăng Xương Kham. Lăng Xương Hầu nhìn thấy Lăng Khâm, mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không tùy tiện quen biết hắn, mà là giả vờ chọn thư họa. Lăng Khâm liền nhân cơ hội lặng lẽ đưa địa chỉ khách điếm của mình và Lăng Tuyết Quân ở, nói cho Lăng Xương Kham.
Đêm đó canh hai, Lăng Xương Kham một mình lặng lẽ đi tới khách điếm, gặp mặt nữ nhi.
Lăng Tuyết Quân nói với phụ thân, mình muốn cùng đám người Lục phu nhân, Cố Trăn đi Nam triều, hy vọng phụ thân giúp nàng nghĩ cách vượt sông.
Nghe vậy, Lăng Xương Kham suy nghĩ một lúc lâu, nói: “Lúc này chúng ta cố ý đi tìm một con thuyền vượt sông, sợ là khiến người ta chú ý, tốt nhất là tìm một chiếc thuyền vận chuyển hàng hóa đi Nam triều, các con đi thuyền đó, chắc là không dễ bị người của Hoài vương phát hiện.”
“Phụ thân, cha có cách giúp chúng ta tìm được thuyền không?” Lăng Tuyết Quân hỏi.
Lăng Xương Kham gật gật đầu, nói: “Ta có bằng hữu, thường xuyên vận chuyển hàng hóa đến Nam Triều, có lẽ ta có thể tìm hắn hỗ trợ.”
“Phụ thân, người nọ có đáng tin không?” Lăng Tuyết Quân hỏi.
“Người này trọng tình trọng nghĩa, ta cũng giúp hắn không ít việc, tuyệt đối tin tưởng.” Lăng Xương Kham nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Trái tim đang treo lơ lửng của Lăng Tuyết Quân cuối cùng cũng buông xuống.
“Thế nhưng, ta đưa các người lên thuyền, tốt hơn hết là Nam Triều bên kia phải có người tiếp ứng.” Lăng Xương Kham nói đến đây, nhìn Cố Trăn một cái, nói, “Hoài vương và Nam triều Thái tử Chu Tranh âm thầm lui tới. Vương phi mang theo ba đứa con, mục tiêu quá rõ ràng. Nếu bị người của Chu Thanh phát hiện thân phận của Vương phi và Thế tử, trói bọn họ đưa về, thế thì nguy rồi.”
“Vậy chúng ta nên tìm người tiếp ứng như thế nào?” Lăng Tuyết Quân hỏi.
“Tốt nhất là các người phái một người đi Nam triều trước, lặng lẽ tìm được Tấn Dương công chúa, để cho nàng phái người đi đến sông Hoài biên giới đón các người. Như vậy, thủ quân bên phía Nam triều cũng không dám dễ dàng tìm phiền toái của các người.” Lăng Xương Kham nói.
“Vậy bảo ai đi tìm Tấn Dương công chúa a?” Lục phu nhân bất an hỏi.
“Ta đi!” Lăng Khâm xung phong.
“Không tốt.” Cố Trăn vừa nghe, vội vàng lắc đầu, nói, “Ngươi một nam tử trẻ tuổi đi cầu kiến Tấn Dương công chúa, sợ chọc người nói chuyện phiếm, nên để ta đi đi.”
“A tỷ, ngươi đừng đi!” Lăng Tuyết Quân nói: “Ngươi đi rồi, ba đứa nhỏ này làm sao bây giờ? Tung Nhi còn phải bú sữa, ngươi làm sao có thể đi được? Hoặc ta sẽ đi.”
“Muội đi?” Lăng Khâm ngẩn người, nói, “Cơ thể của muội chịu đựng được sao?”
“Không sao đâu.” Lăng Tuyết Quân nhìn Lăng Khâm một cái, cười nói: “Cơ thể của muội, tự bản thân muội biết.”
Lăng Khâm há miệng còn muốn nói cái gì, lại bị ánh mắt của Lăng Tuyết Quân ngăn cản, hắn đành phải nuốt lời lại.
Vì thế, chuyện Lăng Tuyết Quân đi Nam triều tìm Tấn Dương công chúa, cứ như vậy mà quyết định.
Sáng hôm sau, nàng ra khỏi cửa một mình.
Bởi vì mục tiêu của đám người Lý Dương chủ yếu là Cố Trăn và Lý Tung, cho nên, bình thường thám tử sẽ kiểm tra những phụ nhân dẫn theo hài tử. Ngược lại, Lăng Tuyết Quân không quá bắt mắt như vậy, vì thế, nàng ăn mặc như cô nương chưa xuất giá, nghênh ngang leo lên thuyền qua lại hai bên bờ sông Hoài, rồi đi đến bên kia sông Hoài.
Con tàu đến bờ phía Nam sông Hoài rồi dừng lại. Lăng Tuyết Quân theo dòng người vượt sông rời khỏi thuyền. Nhìn nơi xa lạ này, trong lòng nàng có chút ngỡ ngàng.
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, nàng đều chưa từng một mình đến một nơi hoàn toàn xa lạ, nên vẫn có một chút khiếp đảm. Thế nhưng, nghĩ lại, mình ngay cả “Vô Thường” □□ cũng dám uống, thì còn sợ cái gì nữa? Vì vậy, nàng hít một hơi thật sâu, cho mình tăng thêm can đảm, và sau đó đi theo dân chúng xuống thuyền đến con đê. Lên bờ là một con đường chính rộng rãi. Lăng Tuyết Quân thấy mọi người đi dọc theo đường chính, nàng cũng đi theo. Chưa đi được bao lâu, liền nhìn thấy phía trước có một tòa thành lâu.
Trước khi đến, Lăng Tuyết Quân đã hỏi thăm rõ ràng, Nam triều ở phía Nam sông Hoài, tên là Hoài Dương thành.
Hoài Dương cách kinh đô Nam Triều Vĩnh Ninh chỉ có hai trăm dặm. Lăng Tuyết Quân hiện giờ đang mang thai, nàng sợ chỉ dựa vào sức chân đi hai trăm dặm đường này sẽ gây nguy hiểm cho thai nhi trong bụng. Vì thế, nàng muốn đến thành Hoài Dương trước để xem có thể cùng người khác đi chung xe bò đi Vĩnh Ninh hay không.
Vào thành, nàng tìm một quán ăn chuẩn bị lấp đầy bụng, sau đó từ từ đi tìm xe. Ngồi vào tiệm cơm, nàng gọi chút cơm và một mâm dưa cải, rồi ngồi chờ thức ăn. Trong lúc nhàm chán, nàng liền nhìn đông nhìn tây.
Thành Hoài Dương này là con đường thương mại quan trọng qua lại giữa Nam triều và Bắc Triều, cho nên rất phồn hoa, trong quán ăn này dường như ngồi đầy khách. Thực khách bên cạnh nói chuyện có thể nghe thấy rất rõ. Đúng lúc này, Lăng Tuyết Quân nghe thấy thực khách ngồi bên cạnh mình nói, dường như có chút ý tứ, liền dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe.
Chỉ nghe một người mặc áo vàng nói: “Tần huynh, mấy ngày nay trong thành Hoài Dương hình như đề phòng nghiêm chặt rất nhiều a!”
Người mặc áo xanh nói: “Hứa tướng quân đến Hoài Dương.”
“Hứa tướng quân?” Người mặc áo vàng nói, “Là Hứa gia lão tướng quân hay là thiếu tướng quân?”
“Thiếu tướng quân!” Người mặc áo xanh đáp.
“Hắn đến Hoài Dương làm gì?” Người mặc áo vàng lại hỏi.
“Ngươi không biết à?” Người áo xanh vẻ mặt kinh ngạc.
“Biết cái gì?” Người mặc áo vàng có chút khó hiểu.
“Phía bắc xảy ra đại sự, nghe nói Hoài vương và Tề vương đánh nhau, hiện tại phía bắc hỗn loạn, quan gia sợ tai họa phía Bắc sẽ lan đến phía Nam chúng ta, liền bảo Hứa tướng quân đến Hoài Dương thị sát phòng vệ, thuận tiện quan sát động tĩnh phía bắc.” Người áo xanh nói.
“Chuyện phía Bắc thì ta đã nghe nói rồi.” Người áo vàng nói, “Nghe nói lão hoàng đế của bọn họ chuẩn bị truyền ngôi vị hoàng đế cho Tề vương, Hoài vương mặc kệ, đánh đòn phủ đầu, giết Tề vương, sau đó buộc lão hoàng đế thoái vị.”
“Đều nói như vậy, nhưng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thì cũng không rõ lắm.” Người áo xanh nói.
Đúng lúc này, người áo vàng lại hạ thấp giọng nói: “Ngươi nói xem, phía Bắc đoạt vị đều xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta bên này thì sao? Giữa Thái tử và Ngô vương sẽ không sinh loạn chứ?”
Người áo xanh trừng mắt nhìn người áo vàng một cái, nói: “Đừng nói lung tung, cẩn thận…” Hắn làm một động tác lấy tay cắt cổ.
Người áo vàng thoáng cái im lặng.
Lăng Tuyết Quân nghe được cuộc đối thoại của hai người này, trong lòng khẽ động. Hứa Ưởng tới Hoài Dương? Đó là tin tốt. Nếu nhờ hắn đưa mình đến Vĩnh Ninh tìm Tấn Dương công chúa, thì sẽ bớt việc nhiều hơn.
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân đứng dậy đi đến bên cạnh người áo xanh và người áo vàng, hành lễ, nói: “Hai vị đại ca, nếu muốn gặp Hứa tướng quân, thì tìm hắn ở nơi nào vậy?”
Hai người nghe được Lăng Tuyết Quân hỏi như thế, đều sửng sốt.
Một lúc lâu sau, người áo xanh mới mở miệng hỏi: “Cô nương, ngươi tìm Hứa tướng quân là có việc sao?”
Lăng Tuyết Quân dừng một chút, nói: “Ta cùng Hứa tướng quân là người quen biết cũ, có việc quan trọng muốn tìm hắn.”
“Ngươi biết Hứa tướng quân?” Người áo xanh bán tín bán nghi.
“Đương nhiên là biết.” Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, “Đại ca, có thể nhờ người nói cho ta biết tìm Hứa tướng quân ở nơi nào không?”
Người áo xanh do dự một lát, sau đó nói: “Ngươi đến Nam thành phục quán đi hỏi một chút đi, Hứa tướng quân chắc là ở đó.”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, vội vàng nở ra một nụ cười, nói: “Đa tạ đại ca.” Sau đó quay lại bàn của mình, vội vàng ăn thức ăn rồi rời khỏi quán, một đường hỏi người, cuối cùng tìm được dịch quán Nam thành.
Đi tới gần dịch quán, Lăng Tuyết Quân liền thấy có quân sĩ cảnh giác canh gác bốn phía, trong lòng vui vẻ. Có quân đội ở đây trông coi, đa phần là người trong quân, khẳng định là Hứa Ưởng. Vì thế, nàng đi lên, nói với quân sĩ canh giữ ở cửa: “Đại ca, phiền ngươi có thể truyền một tiếng nói ta muốn cầu kiến Hứa tướng quân được không.”
Quân sĩ kia nhìn nàng một cái, nói: “Cô nương, ngươi nên trở về đi, không phải ai cũng có thể nhìn thấy Hứa tướng quân.”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, trong lòng vui vẻ, quả nhiên Hứa Ưởng ở chỗ này. Thế nhưng, quân sĩ này không chịu truyền lời cho mình, trong lòng nàng sốt ruột, vội vàng nói: “Đại ca, ta họ Lăng, là từ Bắc triều tới, là bạn cũ của Hứa tướng quân. Nếu hắn biết ta cầu kiến, nhất định sẽ gặp ta.”
Quân sĩ kia ngẩng đầu, nhìn kỹ Lăng Tuyết Quân. Chỉ thấy nữ nhân này tuy rằng mặc đơn giản, nhưng mỹ mạo khác thường, hơn nữa còn có khí vận của thế gia đại tộc cô nương, chắc là xuất thân từ danh môn, nói không chừng nàng thật sự có quan hệ sâu xa gì với Hứa tướng quân. Vì thế, hắn không dám đắc tội, vội vàng nói: “Cô nương, không phải ta không chịu giúp ngươi truyền lời, mà là hiện giờ thiếu tướng quân không ở trong dịch quán.”
“Hắn không ở trong dịch quán?” Lăng Tuyết Quân sửng sốt, hỏi: “Vậy hắn đi đâu?”
Hành tung của thiếu tướng đương nhiên không thể tùy tiện nói với người khác, vì thế quân sĩ kia lắc đầu, trả lời: “Ta không biết.”
Lăng Tuyết Quân lại hỏi: “Vậy khi nào hắn sẽ về?”
Quân sĩ lại lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, trong lòng có chút thất vọng, rồi lại không biết làm thế nào.
Thấy Lăng Tuyết Quân như thế, quân sĩ lại nói: “Cô nương, ngươi nên trở về trước, sau đó lại tới tìm thiếu tướng quân.”
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, cười cười với hắn, nói: “Ta không có chỗ để đi, không bằng, ta chờ hắn ở bên ngoài dịch quán này vậy. Đợi hắn trở về, phiền đại ca giúp ta truyền một tiếng.”
“Được.” Quân sĩ gật đầu.
Lăng Tuyết Quân thấy quân sĩ đồng ý truyền lời cho mình, trong lòng cuối cùng cũng hơi ổn định lại, liền tìm một chân tường hướng về ánh mặt trời, ngồi xuống, chờ Hứa Ưởng.
Cũng không biết là do mang thai nên buồn ngủ, hay là mấy ngày nay bôn ba quá mệt mỏi, không đợi được bao lâu, Lăng Tuyết Quân tựa vào chân tường ngủ thiếp đi, ngay cả Hứa Ưởng trở về trận chiến lớn như vậy, nàng cũng không nghe thấy. Cũng may, quân sĩ kia còn nhớ rõ chuyện đồng ý với Lăng Tuyết Quân, thấy Hứa Ưởng xuống ngựa đi tới trước mặt mình, vội vàng tiến lên hành lễ nói: “Thiếu tướng quân, tiểu nhân có chuyện muốn bẩm báo.”
Hứa Ưởng nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Nói đi!”
“Lúc nãy có một cô nương họ Lăng, nói là cố nhân của thiếu tướng quân, muốn cầu kiến người.” Quân sĩ nói.
Nghe được những lời này của quân sĩ này, Hứa Ưởng sửng sốt. Cô nương họ Lăng từ Bắc triều tới? Ở Bắc Triều, họ Lăng, hình như hắn chỉ biết hai tỷ muội Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu. Lăng Ngọc Nhu không có quan hệ cá nhân gì với mình, có thể xưng là cố nhân của mình, hẳn là Lăng Tuyết Quân. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng hỏi: “Cô nương kia đâu? Đi chưa?”
Quân sĩ thấy Hứa Ưởng vẻ mặt khẩn trương, nghĩ thầm quả nhiên mình đoán đúng, cô nương kia có quan hệ sâu xa với thiếu tướng quân. Vì vậy, hắn vội vàng nói: “Báo cáo Thiếu tướng quân, cô nương chưa đi, vẫn còn ở đó chờ người.”
“Mau dẫn ta đi!” Hứa Ưởng vẻ mặt vội vàng nói.
“Vâng!” Quân sĩ hành lễ, sau đó liền dẫn Hứa Ưởng đi tới góc tường bên cạnh dịch quán, chỉ vào Lăng Tuyết Quân nói, “Thiếu tướng quân, chính là vị cô nương này.”
Hứa Ưởng ngước mắt lên, nhìn kỹ. Chỉ thấy người trước mắt mình, quả nhiên là Lăng Tuyết Quân. Chỉ thấy nàng cuộn tròn thân mình, tựa vào chân tường ngủ gật, giống như một con mèo nhỏ, khiến lòng người ta không tự chủ được dâng lên một loại tình cảm trìu mến. Hứa Ưởng chậm rãi đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng, kêu lên: “Lăng cô nương, Lăng cô nương.”
Lăng Tuyết Quân từ từ mở hai mắt ra, nhìn thấy Hứa Ưởng, giật mình một chút, kinh ngạc nói: “Hứa công tử, ngươi đã trở về?”
“Đã trở về.” Hứa Ưởng mỉm cười, dường như tâm tình rất tốt.
Lăng Tuyết Quân vội vàng đứng dậy, hành lễ: “Hứa công tử, có lễ.”
“Lăng cô nương có lễ.” Hứa Ưởng chắp tay đáp lễ, lại hỏi, “Đúng rồi, Lăng cô nương, sao ngươi lại tới nơi này?”
“Một lời khó nói hết.” Lăng Tuyết Quân cười khổ một tiếng, “Chạy trốn đến nơi này.”
“Vậy ngươi đến tìm ta, là có việc muốn ta giúp?” Hứa Ưởng lại hỏi.
“Ừ.” Lăng Tuyết Quân gật đầu.
“Được rồi, theo ta vào phòng nói chuyện đi.” Nói xong, Hứa Ưởng liền dẫn Lăng Tuyết Quân đi vào trong dịch quán.
Lăng Tuyết Quân vỗ vỗ bụi trên người mình, rồi sửa sang lại xiêm y của mình, lúc này mới đi theo.
Hứa Ưởng dẫn Lăng Tuyết Quân đến sảnh giữa, dặn dò người pha cho nàng một tách trà, lúc này hai người mới ngồi xuống, nói chuyện chính sự.
“Lăng cô nương, ngươi đến gặp ta, có chuyện gì muốn ta giúp đỡ?” Hứa Ưởng hỏi.
Đúng lúc này, thị nữ bưng trà lên, đặt ở trước mặt Lăng Tuyết Quân.
Bây giờ đã là cuối thu, thời tiết hơi lạnh, cộng thêm Lăng Tuyết Quân lúc nãy ngủ một lúc lâu ở ngoài trời, lúc này cảm thấy tay chân thật lạnh lẽo. Nàng nâng tách trà lên, uống một ngụm, giữ tách trà nóng trong tay, vì vậy nàng cảm thấy cơ thể ấm dần hơn.
Hứa Ưởng nhìn nàng một chút, sau đó gọi một thị nữ lại đây, thì thầm điều gì đó bên tai nàng ta, thị nữ gật đầu đáp một tiếng, liền rời khỏi cửa.
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, cười với Hứa Ưởng, nói: “Hứa công tử, chuyện bên kia chúng ta, chắc hẳn ngươi cũng biết chứ?”
Hứa Ưởng dừng một chút, sau đó gật đầu: “Tin tức ta nhận được là, Hoài vương bức cung, hiện giờ giam lỏng Bắc Hoàng trong cung, tự mình lâm triều nhiếp chính. Mà tung tích của Tề vương đến nay vẫn chưa rõ ràng.”
Lăng Tuyết Quân nghe nói vậy, ngẩn người. Xem ra bọn Hứa Ưởng còn không biết chuyện Lý Hoảng và Cố Khiên gặp nạn. Nghĩ đến Cố Khiên, trong lòng nàng lại nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Đêm Hoài vương làm loạn, ta và mẫu thân dẫn theo Tề vương phi cùng ba đứa nhỏ trốn thoát khỏi kinh thành.”
“Mẫu thân?” Hứa Ưởng ngẩn ra.
“Chính là mẹ chồng Lục phu nhân của ta.” Lăng Tuyết Quân vội vàng giải thích.
“À.” Hứa Ưởng phục hồi tinh thần lại, “Nhìn trang phục này của ngươi, ta thiếu chút nữa quên mất ngươi đã thành hôn với Cố Lục Lang rồi.”
“Trong lúc bất thường ăn mặc ngụy trang là chuyện đương nhiên.” Lăng Tuyết Quân cười khổ nói.
“Lăng cô nương, ngươi nói tiếp.” Hứa Ưởng lại nói.
Nghe Hứa Ưởng vẫn xưng mình là Lăng cô nương, Lăng Tuyết Quân dừng một lát, sau đó nói: “Hứa công tử, ngươi hẳn cũng biết, bệ hạ trước đó đã có ý muốn truyền ngôi cho Tề vương. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, sau khi Tề vương trở về từ lăng tẩm của tiên hoàng, bệ hạ chắc chắn sẽ lập hắn làm Thái tử. Hoài vương biết, một khi Tề vương được lập làm Thái tử, hắn ta sẽ không còn cơ hội gì nữa, cho nên mới thừa dịp Tề vương ra ngoài rồi làm khó dễ. Bây giờ, Hoài Vương cơ bản đã nắm giữ tình hình, bước tiếp theo sẽ là đăng cơ làm vua. Thế nhưng, ngôi vị hoàng đế này của hắn đạt được thông qua việc giết huynh bức phụ, dù sao cũng có chút danh bất chính ngôn bất thuận. Và Tung Nhi là nhi tử duy nhất của Tề vương, Tề vương không còn nữa, mà hắn lại là người duy nhất trên đời này có thể uy hiếp ngai vàng của Hoài vương, bởi vậy, hắn ta nhất định sẽ đẩy Tung Nhi vào chỗ chết. Vì vậy, chúng ta đã phải đưa Tung Nhi rời khỏi Bắc triều, đưa hắn đến Nam triều nơi nương tựa là cô cô của hắn. Chỉ bằng cách này, có lẽ mới có thể giữ được tính mạng của hắn.”
“Lý Tung bây giờ còn ở phía Bắc?” Hứa Ưởng hỏi.
“Ừ.” Lăng Tuyết Quân gật đầu.
“Ngươi muốn ta giúp Lý Tung trốn đến Nam triều?” Hứa Ưởng hỏi.
“Đúng.” Lăng Tuyết Quân lại gật đầu, sợ Hứa Ưởng không chịu giúp, nàng vội vàng nói, “Hứa công tử, chúng ta sẽ không làm phiền ngươi quá nhiều. Chúng ta có một cách để tìm thuyền đến phía Nam, nhưng, vì Thái tử Chu Thanh của ngươi và Hoài vương âm thầm lui tới, ta sợ Tung Nhi bị người của hắn ta phát hiện, sẽ bị đưa về lại Bắc triều. Cho nên, ta muốn nhờ Hứa công tử đưa ta đến Vĩnh Ninh gặp Tấn Dương công chúa, nhờ nàng nghĩ cách tiếp ứng Tung Nhi là được.”
“Ý của ngươi là, để ta đưa ngươi đến Vĩnh Ninh, an bài ngươi gặp mặt Tấn Dương công chúa, sau đó hai người các ngươi nghĩ cách hay, sau đó lại để Tấn Dương công chúa phái người đến tiếp ứng bọn Lý Tung?” Hứa Ưởng hỏi.
Lăng Tuyết Quân gật đầu.
Hứa Ưởng lại nói: “Tề vương phi các nàng ở phía Bắc chờ tin tức của ngươi, sau đó mạo hiểm bị người phát hiện, tìm một chiếc thuyền ở phía Bắc, rồi dẫn theo Lý Tung đi xuống sông Nam?”
Lăng Tuyết Quân lại gật đầu.
“Ngươi không cảm thấy phiền phức à?” Hứa Ưởng nhíu mày.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân ngẩn người, nàng không nghĩ tới chỉ để Hứa Ưởng dẫn mình đi Vĩnh Ninh gặp Tấn Dương công chúa mà hắn cũng ngại phiền toái như vậy. Dừng một chút, nàng mới khó khăn mở miệng, nói: “Hứa công tử, ta chỉ muốn nhờ ngươi đưa ta đến Vĩnh Ninh, những chuyện còn lại chúng ta sẽ tự nghĩ cách, tuyệt đối không làm phiền ngươi nữa.”
“Ta đã nói rồi, như vậy quá phiền phức!” Hứa Ưởng nói thêm.
Nghe Hứa Ưởng nói như vậy, trái tim Lăng Tuyết Quân chìm xuống đáy cốc. Xem ra, Hứa Ưởng không muốn giúp mình. Cũng đúng, bây giờ Lý Hoảng đã chết, Lý Dương sẽ sớm có được thiên hạ Bắc triều. Hắn cần gì đắc tội hoàng đế tương lai của Bắc triều vì những người không liên quan như chúng ta đây? Lăng Tuyết Quân, sao ngươi không nghĩ vậy đi? Chuyến đi này, ngươi thật sự không nên đi.
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân đặt chén trà trong tay xuống, nhanh chóng đứng lên, hành lễ với Hứa Ưởng, nói: “Vậy thì, đã quấy rầy Hứa công tử rồi, Tuyết Quân cáo từ.”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói thế, Hứa Ưởng ngẩn ra, hỏi: “Sao vậy? Sự việc còn chưa dứt mà ngươi phải đi à?”
“Nếu Hứa công tử không muốn hỗ trợ, ta cũng không cần cưỡng ép làm khó người?” Lăng Tuyết Quân cười khổ nói, “Ta sẽ tự mình nghĩ cách đi Vĩnh Ninh gặp Tấn Dương công chúa.”
Nghe vậy, Hứa Ưởng vẻ mặt chẳng biết tại sao: “Ta đã nói không giúp ngươi khi nào?”
Lăng Tuyết Quân ngẩn ra, nói: “Lúc nãy, không phải Hứa công tử nói giúp chúng ta quá phiền sao?”
Hứa Ưởng sửng sốt một lúc lâu, lập tức cười rộ lên, nói: “Ta đâu có ý này chứ? Lăng cô nương, những gì hai chúng ta đang nói không giống nhau chút nào!”
Đúng lúc này, thị nữ lúc nãy ra khỏi cửa rồi đi vào cửa. Chỉ thấy trên cánh tay nàng ta cầm một cái áo choàng, đi tới trước mặt Hứa Ưởng, hành lễ, nói: “Tướng quân, nô tỳ đem áo choàng lấy tới.”
Hứa Ưởng gật gật đầu, sau đó chỉ vào Lăng Tuyết Quân nói: “Xuân Hồng, ngươi khoác áo cho Lăng cô nương.”
“Vâng.” Thị nữ tên Xuân Hồng này đáp một tiếng, sau đó cầm áo choàng đi tới trước mặt Lăng Tuyết Quân, nói với Lăng Tuyết Quân, “Lăng cô nương, xin hãy khoác áo choàng lên.”
“Này……..” Lăng Tuyết Quân sững sờ nhìn Hứa Ưởng, có chút lúng ta lúng túng.
Hứa Ưởng cười cười, nói: “Bây giờ trời lạnh, cẩn thận đừng để bị lạnh. Ta không có áo choàng của nữ tử ở đây, chỉ mong ngươi chấp nhận một chút.”
Hóa ra, hồi nãy hắn đã nhìn thấy cơ thể của mình lạnh. Nghĩ đến đây, Lăng Tuyết Quân có vài phần cảm động. Nàng hít hít mũi và nói, “Cảm ơn công tử.”
Hứa Ưởng mỉm cười, sau đó chỉ chỉ ghế bên cạnh mình, nói: “Lăng cô nương, ngươi ngồi xuống, chúng ta tiếp tục nói.”
Lăng Tuyết Quân dừng một lát, sau đó ngồi xuống, ngẩng đầu, hỏi Hứa Ưởng: “Hứa công tử, ngươi nói những gì hai chúng ta nói không giống nhau, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Hứa Ưởng cười cười, nói: “Có phải ngươi cho rằng ta ngại dẫn ngươi đi tìm Tấn Dương công chúa thực sự phiền phức không?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Lăng Tuyết Quân mở to hai mắt nhìn Hứa Ưởng.
“Đúng là vậy, rất phiền phức.” Hứa Ưởng lại cười to.
“Hứa công tử, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Lăng Tuyết Quân bất mãn trừng mắt nhìn Hứa Ưởng.
“Ý ta là, lúc nãy ngươi nói cách đón Lý Tung đến Nam triều thật sự quá phiền phức.” Hứa Ưởng cuối cùng thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói với Lăng Tuyết Quân, “Rõ ràng chúng ta có cách đơn giản hơn để đón hắn tới đây, vì sao lại phải phức tạp như vậy?”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, vội vàng hỏi: “Hứa công tử, ngươi còn có cách gì nữa?”
Hứa Ưởng nhìn Lăng Tuyết Quân một cái thật sâu, nói: “Trước đó ta đã hẹn với Tiết độ sứ Hoài Bắc Đàm Nhữ, hai ngày sau ta sẽ đi Hoài Bắc gặp hắn. Khi ta rời Hoài Bắc rồi trở về, ta để Lý Tung và Tề vương phi họ đi thuyền của ta, theo ta rời Bắc triều đến Nam triều là được. Một đường thông suốt như vậy, không chỉ người Bắc triều không dám quấy rối, Nam triều cũng không ai dám động vào thuyền của ta, như vậy, chẳng phải là thuận tiện hơn rất nhiều sao.”
“Cách này rất tốt!” Ánh mắt Lăng Tuyết đều sáng lên. Bằng cách này thì sẽ tiết kiệm rất nhiều mắt xích, cũng giảm nguy cơ bị tìm thấy rất nhiều.
Hứa Ưởng cười nói: “Vậy ngươi nói một chút, so sánh với cách này của ta, muốn ta dẫn ngươi đi Vĩnh Ninh tìm Tấn Dương công chúa có phải là phức tạp hay không?”
“Rất phức tạp.” Lăng Tuyết Quân nhịn không được cười ra tiếng.
“Tốt lắm, chúng ta sẽ tìm một người nào đó để thông báo cho bọn họ về sự chuẩn bị này, hai ngày sau khi ta đến Bắc triều, bọn họ lên thuyền của ta chờ, khi ta quay lại, họ có thể đi cùng ta.” Hứa Ưởng nói.
“Vậy ta sẽ về nói với bọn họ.” Lăng Tuyết Quân vẻ mặt hưng phấn nói.
“Ngươi đi?” Hứa Ưởng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, “Cơ thể có chịu được không?”
“Đương nhiên chịu nổi! Ta rất khỏe!” Để chứng minh mình không sao, Lăng Tuyết Quân đột nhiên đứng lên, không ngờ thân thể còn chưa đứng hẳn dậy, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, người của nàng liền ngã về phía trước.
Hứa Ưởng thấy thế, vội vàng đứng dậy đỡ nàng, khẩn trương kêu lên: “Lăng cô nương, ngươi làm sao vậy?”
“Ta không sao.” Lăng Tuyết Quân lắc đầu, “Ta ngồi một lát là được rồi.”
Hứa Ưởng vội vàng đỡ nàng ngồi lại, nhịn không được quở trách nói: “Ngươi muốn ta nói thế nào đây? Ngươi đã ngủ thiếp đi trong lúc đợi ta ở bên ngoài, ta biết ngươi chắc chắn đã rất mệt. Ta không nghĩ là ngươi còn muốn cậy mạnh với ta. Ta thấy, ngươi vẫn không nên chạy lung tung nữa mà ổn định tại dịch quán này đi, ta nghĩ cách đi nói với Tề vương phi.”
“Ta thật sự không sao.” Lăng Tuyết Quân nhìn Hứa Ưởng cười cười, nói, “Có lẽ là vì ta mang thai nên mới như vậy?”
“Ngươi có thai?” Hứa Ưởng cả kinh.
“Ừ.” Lăng Tuyết Quân mỉm cười gật đầu.
Nghe vậy, Hứa Ưởng im lặng một lát, nói: “Nếu ngươi đã mang thai, thì càng không thể vất vả hơn nữa. Ngươi an tâm ở lại dịch quán dưỡng thai, chuyện Tề vương phi bên kia, ngươi cũng đừng để ý.”
“Ta không quan tâm, nên để ta trở về……” lăng Tuyết Quân còn muốn khuyên bảo Hứa Ưởng.
Hứa Ưởng khoát tay áo, ngắt lời nói: “Nếu ngươi muốn ta giúp Tề vương phi và Lý Tung đến Nam triều, thì cứ làm theo lời ta nói!”
Thấy Hứa Ưởng nói như vậy, Lăng Tuyết Quyết đành phải bất đắc dĩ cười cười, nói: “Vậy, làm phiền Hứa công tử.”
Hứa Ưởng nhìn nàng, cười cười, nhẹ giọng nói: “Dùng giọng điệu khách khí với ta làm gì?”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu không nói gì nữa.
Cứ như vậy, Lăng Tuyết Quân tạm thời ở lại dịch quán Nam thành, Hứa Ưởng còn gọi Xuân Hồng đặc biệt đến hầu hạ nàng. Lăng Tuyết Quân và đứa nhỏ trong bụng thu xếp ổn thỏa, nhưng trong lòng nàng vẫn nhớ tới Lục phu nhân và Cố Trăn còn đang ở Hoài Bắc, chỉ hy vọng bọn họ có thể thuận lợi đến Hoài Dương, gặp lại mình.
Để đi đến Nam triều, thì phải vượt sông bằng thuyền. Nhưng đám người Lăng Tuyết Quân mới tới, lại sợ bị người của Lý Dương phát hiện, không dám đi thuyền mỗi ngày lui tới hai bên bờ, làm sao có thể vượt sông đây? Cũng may phụ thân của Lăng Tuyết Quân là Lăng Xương Kham dưới tay Tiết độ sứ Hoài Bắc Đàm Nhữ, hiện giờ muốn vượt sông, cũng chỉ có thể dựa vào ông nghĩ cách.
Tuy nhiên, mặc dù Lăng Tuyết Quân biết phụ thân ở đây, nhưng cũng không dám tùy tiện đi tìm ông. Lỡ như người của Lý Dương âm thầm giám sát Lăng Xương Kham, tự đi mình tới, không phải là tự chui vào lưới sao? Mọi người thương lượng một phen, quyết định để Lăng Khâm cải trang đi gặp Lăng Xương Kham.
Lăng Khâm liền cải trang thành thư sinh nghèo túng, trên đường bán thư họa của mình cho Lăng Xương Kham. Lăng Xương Hầu nhìn thấy Lăng Khâm, mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không tùy tiện quen biết hắn, mà là giả vờ chọn thư họa. Lăng Khâm liền nhân cơ hội lặng lẽ đưa địa chỉ khách điếm của mình và Lăng Tuyết Quân ở, nói cho Lăng Xương Kham.
Đêm đó canh hai, Lăng Xương Kham một mình lặng lẽ đi tới khách điếm, gặp mặt nữ nhi.
Lăng Tuyết Quân nói với phụ thân, mình muốn cùng đám người Lục phu nhân, Cố Trăn đi Nam triều, hy vọng phụ thân giúp nàng nghĩ cách vượt sông.
Nghe vậy, Lăng Xương Kham suy nghĩ một lúc lâu, nói: “Lúc này chúng ta cố ý đi tìm một con thuyền vượt sông, sợ là khiến người ta chú ý, tốt nhất là tìm một chiếc thuyền vận chuyển hàng hóa đi Nam triều, các con đi thuyền đó, chắc là không dễ bị người của Hoài vương phát hiện.”
“Phụ thân, cha có cách giúp chúng ta tìm được thuyền không?” Lăng Tuyết Quân hỏi.
Lăng Xương Kham gật gật đầu, nói: “Ta có bằng hữu, thường xuyên vận chuyển hàng hóa đến Nam Triều, có lẽ ta có thể tìm hắn hỗ trợ.”
“Phụ thân, người nọ có đáng tin không?” Lăng Tuyết Quân hỏi.
“Người này trọng tình trọng nghĩa, ta cũng giúp hắn không ít việc, tuyệt đối tin tưởng.” Lăng Xương Kham nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Trái tim đang treo lơ lửng của Lăng Tuyết Quân cuối cùng cũng buông xuống.
“Thế nhưng, ta đưa các người lên thuyền, tốt hơn hết là Nam Triều bên kia phải có người tiếp ứng.” Lăng Xương Kham nói đến đây, nhìn Cố Trăn một cái, nói, “Hoài vương và Nam triều Thái tử Chu Tranh âm thầm lui tới. Vương phi mang theo ba đứa con, mục tiêu quá rõ ràng. Nếu bị người của Chu Thanh phát hiện thân phận của Vương phi và Thế tử, trói bọn họ đưa về, thế thì nguy rồi.”
“Vậy chúng ta nên tìm người tiếp ứng như thế nào?” Lăng Tuyết Quân hỏi.
“Tốt nhất là các người phái một người đi Nam triều trước, lặng lẽ tìm được Tấn Dương công chúa, để cho nàng phái người đi đến sông Hoài biên giới đón các người. Như vậy, thủ quân bên phía Nam triều cũng không dám dễ dàng tìm phiền toái của các người.” Lăng Xương Kham nói.
“Vậy bảo ai đi tìm Tấn Dương công chúa a?” Lục phu nhân bất an hỏi.
“Ta đi!” Lăng Khâm xung phong.
“Không tốt.” Cố Trăn vừa nghe, vội vàng lắc đầu, nói, “Ngươi một nam tử trẻ tuổi đi cầu kiến Tấn Dương công chúa, sợ chọc người nói chuyện phiếm, nên để ta đi đi.”
“A tỷ, ngươi đừng đi!” Lăng Tuyết Quân nói: “Ngươi đi rồi, ba đứa nhỏ này làm sao bây giờ? Tung Nhi còn phải bú sữa, ngươi làm sao có thể đi được? Hoặc ta sẽ đi.”
“Muội đi?” Lăng Khâm ngẩn người, nói, “Cơ thể của muội chịu đựng được sao?”
“Không sao đâu.” Lăng Tuyết Quân nhìn Lăng Khâm một cái, cười nói: “Cơ thể của muội, tự bản thân muội biết.”
Lăng Khâm há miệng còn muốn nói cái gì, lại bị ánh mắt của Lăng Tuyết Quân ngăn cản, hắn đành phải nuốt lời lại.
Vì thế, chuyện Lăng Tuyết Quân đi Nam triều tìm Tấn Dương công chúa, cứ như vậy mà quyết định.
Sáng hôm sau, nàng ra khỏi cửa một mình.
Bởi vì mục tiêu của đám người Lý Dương chủ yếu là Cố Trăn và Lý Tung, cho nên, bình thường thám tử sẽ kiểm tra những phụ nhân dẫn theo hài tử. Ngược lại, Lăng Tuyết Quân không quá bắt mắt như vậy, vì thế, nàng ăn mặc như cô nương chưa xuất giá, nghênh ngang leo lên thuyền qua lại hai bên bờ sông Hoài, rồi đi đến bên kia sông Hoài.
Con tàu đến bờ phía Nam sông Hoài rồi dừng lại. Lăng Tuyết Quân theo dòng người vượt sông rời khỏi thuyền. Nhìn nơi xa lạ này, trong lòng nàng có chút ngỡ ngàng.
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, nàng đều chưa từng một mình đến một nơi hoàn toàn xa lạ, nên vẫn có một chút khiếp đảm. Thế nhưng, nghĩ lại, mình ngay cả “Vô Thường” □□ cũng dám uống, thì còn sợ cái gì nữa? Vì vậy, nàng hít một hơi thật sâu, cho mình tăng thêm can đảm, và sau đó đi theo dân chúng xuống thuyền đến con đê. Lên bờ là một con đường chính rộng rãi. Lăng Tuyết Quân thấy mọi người đi dọc theo đường chính, nàng cũng đi theo. Chưa đi được bao lâu, liền nhìn thấy phía trước có một tòa thành lâu.
Trước khi đến, Lăng Tuyết Quân đã hỏi thăm rõ ràng, Nam triều ở phía Nam sông Hoài, tên là Hoài Dương thành.
Hoài Dương cách kinh đô Nam Triều Vĩnh Ninh chỉ có hai trăm dặm. Lăng Tuyết Quân hiện giờ đang mang thai, nàng sợ chỉ dựa vào sức chân đi hai trăm dặm đường này sẽ gây nguy hiểm cho thai nhi trong bụng. Vì thế, nàng muốn đến thành Hoài Dương trước để xem có thể cùng người khác đi chung xe bò đi Vĩnh Ninh hay không.
Vào thành, nàng tìm một quán ăn chuẩn bị lấp đầy bụng, sau đó từ từ đi tìm xe. Ngồi vào tiệm cơm, nàng gọi chút cơm và một mâm dưa cải, rồi ngồi chờ thức ăn. Trong lúc nhàm chán, nàng liền nhìn đông nhìn tây.
Thành Hoài Dương này là con đường thương mại quan trọng qua lại giữa Nam triều và Bắc Triều, cho nên rất phồn hoa, trong quán ăn này dường như ngồi đầy khách. Thực khách bên cạnh nói chuyện có thể nghe thấy rất rõ. Đúng lúc này, Lăng Tuyết Quân nghe thấy thực khách ngồi bên cạnh mình nói, dường như có chút ý tứ, liền dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe.
Chỉ nghe một người mặc áo vàng nói: “Tần huynh, mấy ngày nay trong thành Hoài Dương hình như đề phòng nghiêm chặt rất nhiều a!”
Người mặc áo xanh nói: “Hứa tướng quân đến Hoài Dương.”
“Hứa tướng quân?” Người mặc áo vàng nói, “Là Hứa gia lão tướng quân hay là thiếu tướng quân?”
“Thiếu tướng quân!” Người mặc áo xanh đáp.
“Hắn đến Hoài Dương làm gì?” Người mặc áo vàng lại hỏi.
“Ngươi không biết à?” Người áo xanh vẻ mặt kinh ngạc.
“Biết cái gì?” Người mặc áo vàng có chút khó hiểu.
“Phía bắc xảy ra đại sự, nghe nói Hoài vương và Tề vương đánh nhau, hiện tại phía bắc hỗn loạn, quan gia sợ tai họa phía Bắc sẽ lan đến phía Nam chúng ta, liền bảo Hứa tướng quân đến Hoài Dương thị sát phòng vệ, thuận tiện quan sát động tĩnh phía bắc.” Người áo xanh nói.
“Chuyện phía Bắc thì ta đã nghe nói rồi.” Người áo vàng nói, “Nghe nói lão hoàng đế của bọn họ chuẩn bị truyền ngôi vị hoàng đế cho Tề vương, Hoài vương mặc kệ, đánh đòn phủ đầu, giết Tề vương, sau đó buộc lão hoàng đế thoái vị.”
“Đều nói như vậy, nhưng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thì cũng không rõ lắm.” Người áo xanh nói.
Đúng lúc này, người áo vàng lại hạ thấp giọng nói: “Ngươi nói xem, phía Bắc đoạt vị đều xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta bên này thì sao? Giữa Thái tử và Ngô vương sẽ không sinh loạn chứ?”
Người áo xanh trừng mắt nhìn người áo vàng một cái, nói: “Đừng nói lung tung, cẩn thận…” Hắn làm một động tác lấy tay cắt cổ.
Người áo vàng thoáng cái im lặng.
Lăng Tuyết Quân nghe được cuộc đối thoại của hai người này, trong lòng khẽ động. Hứa Ưởng tới Hoài Dương? Đó là tin tốt. Nếu nhờ hắn đưa mình đến Vĩnh Ninh tìm Tấn Dương công chúa, thì sẽ bớt việc nhiều hơn.
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân đứng dậy đi đến bên cạnh người áo xanh và người áo vàng, hành lễ, nói: “Hai vị đại ca, nếu muốn gặp Hứa tướng quân, thì tìm hắn ở nơi nào vậy?”
Hai người nghe được Lăng Tuyết Quân hỏi như thế, đều sửng sốt.
Một lúc lâu sau, người áo xanh mới mở miệng hỏi: “Cô nương, ngươi tìm Hứa tướng quân là có việc sao?”
Lăng Tuyết Quân dừng một chút, nói: “Ta cùng Hứa tướng quân là người quen biết cũ, có việc quan trọng muốn tìm hắn.”
“Ngươi biết Hứa tướng quân?” Người áo xanh bán tín bán nghi.
“Đương nhiên là biết.” Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, “Đại ca, có thể nhờ người nói cho ta biết tìm Hứa tướng quân ở nơi nào không?”
Người áo xanh do dự một lát, sau đó nói: “Ngươi đến Nam thành phục quán đi hỏi một chút đi, Hứa tướng quân chắc là ở đó.”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, vội vàng nở ra một nụ cười, nói: “Đa tạ đại ca.” Sau đó quay lại bàn của mình, vội vàng ăn thức ăn rồi rời khỏi quán, một đường hỏi người, cuối cùng tìm được dịch quán Nam thành.
Đi tới gần dịch quán, Lăng Tuyết Quân liền thấy có quân sĩ cảnh giác canh gác bốn phía, trong lòng vui vẻ. Có quân đội ở đây trông coi, đa phần là người trong quân, khẳng định là Hứa Ưởng. Vì thế, nàng đi lên, nói với quân sĩ canh giữ ở cửa: “Đại ca, phiền ngươi có thể truyền một tiếng nói ta muốn cầu kiến Hứa tướng quân được không.”
Quân sĩ kia nhìn nàng một cái, nói: “Cô nương, ngươi nên trở về đi, không phải ai cũng có thể nhìn thấy Hứa tướng quân.”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, trong lòng vui vẻ, quả nhiên Hứa Ưởng ở chỗ này. Thế nhưng, quân sĩ này không chịu truyền lời cho mình, trong lòng nàng sốt ruột, vội vàng nói: “Đại ca, ta họ Lăng, là từ Bắc triều tới, là bạn cũ của Hứa tướng quân. Nếu hắn biết ta cầu kiến, nhất định sẽ gặp ta.”
Quân sĩ kia ngẩng đầu, nhìn kỹ Lăng Tuyết Quân. Chỉ thấy nữ nhân này tuy rằng mặc đơn giản, nhưng mỹ mạo khác thường, hơn nữa còn có khí vận của thế gia đại tộc cô nương, chắc là xuất thân từ danh môn, nói không chừng nàng thật sự có quan hệ sâu xa gì với Hứa tướng quân. Vì thế, hắn không dám đắc tội, vội vàng nói: “Cô nương, không phải ta không chịu giúp ngươi truyền lời, mà là hiện giờ thiếu tướng quân không ở trong dịch quán.”
“Hắn không ở trong dịch quán?” Lăng Tuyết Quân sửng sốt, hỏi: “Vậy hắn đi đâu?”
Hành tung của thiếu tướng đương nhiên không thể tùy tiện nói với người khác, vì thế quân sĩ kia lắc đầu, trả lời: “Ta không biết.”
Lăng Tuyết Quân lại hỏi: “Vậy khi nào hắn sẽ về?”
Quân sĩ lại lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, trong lòng có chút thất vọng, rồi lại không biết làm thế nào.
Thấy Lăng Tuyết Quân như thế, quân sĩ lại nói: “Cô nương, ngươi nên trở về trước, sau đó lại tới tìm thiếu tướng quân.”
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, cười cười với hắn, nói: “Ta không có chỗ để đi, không bằng, ta chờ hắn ở bên ngoài dịch quán này vậy. Đợi hắn trở về, phiền đại ca giúp ta truyền một tiếng.”
“Được.” Quân sĩ gật đầu.
Lăng Tuyết Quân thấy quân sĩ đồng ý truyền lời cho mình, trong lòng cuối cùng cũng hơi ổn định lại, liền tìm một chân tường hướng về ánh mặt trời, ngồi xuống, chờ Hứa Ưởng.
Cũng không biết là do mang thai nên buồn ngủ, hay là mấy ngày nay bôn ba quá mệt mỏi, không đợi được bao lâu, Lăng Tuyết Quân tựa vào chân tường ngủ thiếp đi, ngay cả Hứa Ưởng trở về trận chiến lớn như vậy, nàng cũng không nghe thấy. Cũng may, quân sĩ kia còn nhớ rõ chuyện đồng ý với Lăng Tuyết Quân, thấy Hứa Ưởng xuống ngựa đi tới trước mặt mình, vội vàng tiến lên hành lễ nói: “Thiếu tướng quân, tiểu nhân có chuyện muốn bẩm báo.”
Hứa Ưởng nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Nói đi!”
“Lúc nãy có một cô nương họ Lăng, nói là cố nhân của thiếu tướng quân, muốn cầu kiến người.” Quân sĩ nói.
Nghe được những lời này của quân sĩ này, Hứa Ưởng sửng sốt. Cô nương họ Lăng từ Bắc triều tới? Ở Bắc Triều, họ Lăng, hình như hắn chỉ biết hai tỷ muội Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu. Lăng Ngọc Nhu không có quan hệ cá nhân gì với mình, có thể xưng là cố nhân của mình, hẳn là Lăng Tuyết Quân. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng hỏi: “Cô nương kia đâu? Đi chưa?”
Quân sĩ thấy Hứa Ưởng vẻ mặt khẩn trương, nghĩ thầm quả nhiên mình đoán đúng, cô nương kia có quan hệ sâu xa với thiếu tướng quân. Vì vậy, hắn vội vàng nói: “Báo cáo Thiếu tướng quân, cô nương chưa đi, vẫn còn ở đó chờ người.”
“Mau dẫn ta đi!” Hứa Ưởng vẻ mặt vội vàng nói.
“Vâng!” Quân sĩ hành lễ, sau đó liền dẫn Hứa Ưởng đi tới góc tường bên cạnh dịch quán, chỉ vào Lăng Tuyết Quân nói, “Thiếu tướng quân, chính là vị cô nương này.”
Hứa Ưởng ngước mắt lên, nhìn kỹ. Chỉ thấy người trước mắt mình, quả nhiên là Lăng Tuyết Quân. Chỉ thấy nàng cuộn tròn thân mình, tựa vào chân tường ngủ gật, giống như một con mèo nhỏ, khiến lòng người ta không tự chủ được dâng lên một loại tình cảm trìu mến. Hứa Ưởng chậm rãi đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng, kêu lên: “Lăng cô nương, Lăng cô nương.”
Lăng Tuyết Quân từ từ mở hai mắt ra, nhìn thấy Hứa Ưởng, giật mình một chút, kinh ngạc nói: “Hứa công tử, ngươi đã trở về?”
“Đã trở về.” Hứa Ưởng mỉm cười, dường như tâm tình rất tốt.
Lăng Tuyết Quân vội vàng đứng dậy, hành lễ: “Hứa công tử, có lễ.”
“Lăng cô nương có lễ.” Hứa Ưởng chắp tay đáp lễ, lại hỏi, “Đúng rồi, Lăng cô nương, sao ngươi lại tới nơi này?”
“Một lời khó nói hết.” Lăng Tuyết Quân cười khổ một tiếng, “Chạy trốn đến nơi này.”
“Vậy ngươi đến tìm ta, là có việc muốn ta giúp?” Hứa Ưởng lại hỏi.
“Ừ.” Lăng Tuyết Quân gật đầu.
“Được rồi, theo ta vào phòng nói chuyện đi.” Nói xong, Hứa Ưởng liền dẫn Lăng Tuyết Quân đi vào trong dịch quán.
Lăng Tuyết Quân vỗ vỗ bụi trên người mình, rồi sửa sang lại xiêm y của mình, lúc này mới đi theo.
Hứa Ưởng dẫn Lăng Tuyết Quân đến sảnh giữa, dặn dò người pha cho nàng một tách trà, lúc này hai người mới ngồi xuống, nói chuyện chính sự.
“Lăng cô nương, ngươi đến gặp ta, có chuyện gì muốn ta giúp đỡ?” Hứa Ưởng hỏi.
Đúng lúc này, thị nữ bưng trà lên, đặt ở trước mặt Lăng Tuyết Quân.
Bây giờ đã là cuối thu, thời tiết hơi lạnh, cộng thêm Lăng Tuyết Quân lúc nãy ngủ một lúc lâu ở ngoài trời, lúc này cảm thấy tay chân thật lạnh lẽo. Nàng nâng tách trà lên, uống một ngụm, giữ tách trà nóng trong tay, vì vậy nàng cảm thấy cơ thể ấm dần hơn.
Hứa Ưởng nhìn nàng một chút, sau đó gọi một thị nữ lại đây, thì thầm điều gì đó bên tai nàng ta, thị nữ gật đầu đáp một tiếng, liền rời khỏi cửa.
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, cười với Hứa Ưởng, nói: “Hứa công tử, chuyện bên kia chúng ta, chắc hẳn ngươi cũng biết chứ?”
Hứa Ưởng dừng một chút, sau đó gật đầu: “Tin tức ta nhận được là, Hoài vương bức cung, hiện giờ giam lỏng Bắc Hoàng trong cung, tự mình lâm triều nhiếp chính. Mà tung tích của Tề vương đến nay vẫn chưa rõ ràng.”
Lăng Tuyết Quân nghe nói vậy, ngẩn người. Xem ra bọn Hứa Ưởng còn không biết chuyện Lý Hoảng và Cố Khiên gặp nạn. Nghĩ đến Cố Khiên, trong lòng nàng lại nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Đêm Hoài vương làm loạn, ta và mẫu thân dẫn theo Tề vương phi cùng ba đứa nhỏ trốn thoát khỏi kinh thành.”
“Mẫu thân?” Hứa Ưởng ngẩn ra.
“Chính là mẹ chồng Lục phu nhân của ta.” Lăng Tuyết Quân vội vàng giải thích.
“À.” Hứa Ưởng phục hồi tinh thần lại, “Nhìn trang phục này của ngươi, ta thiếu chút nữa quên mất ngươi đã thành hôn với Cố Lục Lang rồi.”
“Trong lúc bất thường ăn mặc ngụy trang là chuyện đương nhiên.” Lăng Tuyết Quân cười khổ nói.
“Lăng cô nương, ngươi nói tiếp.” Hứa Ưởng lại nói.
Nghe Hứa Ưởng vẫn xưng mình là Lăng cô nương, Lăng Tuyết Quân dừng một lát, sau đó nói: “Hứa công tử, ngươi hẳn cũng biết, bệ hạ trước đó đã có ý muốn truyền ngôi cho Tề vương. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, sau khi Tề vương trở về từ lăng tẩm của tiên hoàng, bệ hạ chắc chắn sẽ lập hắn làm Thái tử. Hoài vương biết, một khi Tề vương được lập làm Thái tử, hắn ta sẽ không còn cơ hội gì nữa, cho nên mới thừa dịp Tề vương ra ngoài rồi làm khó dễ. Bây giờ, Hoài Vương cơ bản đã nắm giữ tình hình, bước tiếp theo sẽ là đăng cơ làm vua. Thế nhưng, ngôi vị hoàng đế này của hắn đạt được thông qua việc giết huynh bức phụ, dù sao cũng có chút danh bất chính ngôn bất thuận. Và Tung Nhi là nhi tử duy nhất của Tề vương, Tề vương không còn nữa, mà hắn lại là người duy nhất trên đời này có thể uy hiếp ngai vàng của Hoài vương, bởi vậy, hắn ta nhất định sẽ đẩy Tung Nhi vào chỗ chết. Vì vậy, chúng ta đã phải đưa Tung Nhi rời khỏi Bắc triều, đưa hắn đến Nam triều nơi nương tựa là cô cô của hắn. Chỉ bằng cách này, có lẽ mới có thể giữ được tính mạng của hắn.”
“Lý Tung bây giờ còn ở phía Bắc?” Hứa Ưởng hỏi.
“Ừ.” Lăng Tuyết Quân gật đầu.
“Ngươi muốn ta giúp Lý Tung trốn đến Nam triều?” Hứa Ưởng hỏi.
“Đúng.” Lăng Tuyết Quân lại gật đầu, sợ Hứa Ưởng không chịu giúp, nàng vội vàng nói, “Hứa công tử, chúng ta sẽ không làm phiền ngươi quá nhiều. Chúng ta có một cách để tìm thuyền đến phía Nam, nhưng, vì Thái tử Chu Thanh của ngươi và Hoài vương âm thầm lui tới, ta sợ Tung Nhi bị người của hắn ta phát hiện, sẽ bị đưa về lại Bắc triều. Cho nên, ta muốn nhờ Hứa công tử đưa ta đến Vĩnh Ninh gặp Tấn Dương công chúa, nhờ nàng nghĩ cách tiếp ứng Tung Nhi là được.”
“Ý của ngươi là, để ta đưa ngươi đến Vĩnh Ninh, an bài ngươi gặp mặt Tấn Dương công chúa, sau đó hai người các ngươi nghĩ cách hay, sau đó lại để Tấn Dương công chúa phái người đến tiếp ứng bọn Lý Tung?” Hứa Ưởng hỏi.
Lăng Tuyết Quân gật đầu.
Hứa Ưởng lại nói: “Tề vương phi các nàng ở phía Bắc chờ tin tức của ngươi, sau đó mạo hiểm bị người phát hiện, tìm một chiếc thuyền ở phía Bắc, rồi dẫn theo Lý Tung đi xuống sông Nam?”
Lăng Tuyết Quân lại gật đầu.
“Ngươi không cảm thấy phiền phức à?” Hứa Ưởng nhíu mày.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân ngẩn người, nàng không nghĩ tới chỉ để Hứa Ưởng dẫn mình đi Vĩnh Ninh gặp Tấn Dương công chúa mà hắn cũng ngại phiền toái như vậy. Dừng một chút, nàng mới khó khăn mở miệng, nói: “Hứa công tử, ta chỉ muốn nhờ ngươi đưa ta đến Vĩnh Ninh, những chuyện còn lại chúng ta sẽ tự nghĩ cách, tuyệt đối không làm phiền ngươi nữa.”
“Ta đã nói rồi, như vậy quá phiền phức!” Hứa Ưởng nói thêm.
Nghe Hứa Ưởng nói như vậy, trái tim Lăng Tuyết Quân chìm xuống đáy cốc. Xem ra, Hứa Ưởng không muốn giúp mình. Cũng đúng, bây giờ Lý Hoảng đã chết, Lý Dương sẽ sớm có được thiên hạ Bắc triều. Hắn cần gì đắc tội hoàng đế tương lai của Bắc triều vì những người không liên quan như chúng ta đây? Lăng Tuyết Quân, sao ngươi không nghĩ vậy đi? Chuyến đi này, ngươi thật sự không nên đi.
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân đặt chén trà trong tay xuống, nhanh chóng đứng lên, hành lễ với Hứa Ưởng, nói: “Vậy thì, đã quấy rầy Hứa công tử rồi, Tuyết Quân cáo từ.”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói thế, Hứa Ưởng ngẩn ra, hỏi: “Sao vậy? Sự việc còn chưa dứt mà ngươi phải đi à?”
“Nếu Hứa công tử không muốn hỗ trợ, ta cũng không cần cưỡng ép làm khó người?” Lăng Tuyết Quân cười khổ nói, “Ta sẽ tự mình nghĩ cách đi Vĩnh Ninh gặp Tấn Dương công chúa.”
Nghe vậy, Hứa Ưởng vẻ mặt chẳng biết tại sao: “Ta đã nói không giúp ngươi khi nào?”
Lăng Tuyết Quân ngẩn ra, nói: “Lúc nãy, không phải Hứa công tử nói giúp chúng ta quá phiền sao?”
Hứa Ưởng sửng sốt một lúc lâu, lập tức cười rộ lên, nói: “Ta đâu có ý này chứ? Lăng cô nương, những gì hai chúng ta đang nói không giống nhau chút nào!”
Đúng lúc này, thị nữ lúc nãy ra khỏi cửa rồi đi vào cửa. Chỉ thấy trên cánh tay nàng ta cầm một cái áo choàng, đi tới trước mặt Hứa Ưởng, hành lễ, nói: “Tướng quân, nô tỳ đem áo choàng lấy tới.”
Hứa Ưởng gật gật đầu, sau đó chỉ vào Lăng Tuyết Quân nói: “Xuân Hồng, ngươi khoác áo cho Lăng cô nương.”
“Vâng.” Thị nữ tên Xuân Hồng này đáp một tiếng, sau đó cầm áo choàng đi tới trước mặt Lăng Tuyết Quân, nói với Lăng Tuyết Quân, “Lăng cô nương, xin hãy khoác áo choàng lên.”
“Này……..” Lăng Tuyết Quân sững sờ nhìn Hứa Ưởng, có chút lúng ta lúng túng.
Hứa Ưởng cười cười, nói: “Bây giờ trời lạnh, cẩn thận đừng để bị lạnh. Ta không có áo choàng của nữ tử ở đây, chỉ mong ngươi chấp nhận một chút.”
Hóa ra, hồi nãy hắn đã nhìn thấy cơ thể của mình lạnh. Nghĩ đến đây, Lăng Tuyết Quân có vài phần cảm động. Nàng hít hít mũi và nói, “Cảm ơn công tử.”
Hứa Ưởng mỉm cười, sau đó chỉ chỉ ghế bên cạnh mình, nói: “Lăng cô nương, ngươi ngồi xuống, chúng ta tiếp tục nói.”
Lăng Tuyết Quân dừng một lát, sau đó ngồi xuống, ngẩng đầu, hỏi Hứa Ưởng: “Hứa công tử, ngươi nói những gì hai chúng ta nói không giống nhau, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Hứa Ưởng cười cười, nói: “Có phải ngươi cho rằng ta ngại dẫn ngươi đi tìm Tấn Dương công chúa thực sự phiền phức không?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Lăng Tuyết Quân mở to hai mắt nhìn Hứa Ưởng.
“Đúng là vậy, rất phiền phức.” Hứa Ưởng lại cười to.
“Hứa công tử, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Lăng Tuyết Quân bất mãn trừng mắt nhìn Hứa Ưởng.
“Ý ta là, lúc nãy ngươi nói cách đón Lý Tung đến Nam triều thật sự quá phiền phức.” Hứa Ưởng cuối cùng thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói với Lăng Tuyết Quân, “Rõ ràng chúng ta có cách đơn giản hơn để đón hắn tới đây, vì sao lại phải phức tạp như vậy?”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, vội vàng hỏi: “Hứa công tử, ngươi còn có cách gì nữa?”
Hứa Ưởng nhìn Lăng Tuyết Quân một cái thật sâu, nói: “Trước đó ta đã hẹn với Tiết độ sứ Hoài Bắc Đàm Nhữ, hai ngày sau ta sẽ đi Hoài Bắc gặp hắn. Khi ta rời Hoài Bắc rồi trở về, ta để Lý Tung và Tề vương phi họ đi thuyền của ta, theo ta rời Bắc triều đến Nam triều là được. Một đường thông suốt như vậy, không chỉ người Bắc triều không dám quấy rối, Nam triều cũng không ai dám động vào thuyền của ta, như vậy, chẳng phải là thuận tiện hơn rất nhiều sao.”
“Cách này rất tốt!” Ánh mắt Lăng Tuyết đều sáng lên. Bằng cách này thì sẽ tiết kiệm rất nhiều mắt xích, cũng giảm nguy cơ bị tìm thấy rất nhiều.
Hứa Ưởng cười nói: “Vậy ngươi nói một chút, so sánh với cách này của ta, muốn ta dẫn ngươi đi Vĩnh Ninh tìm Tấn Dương công chúa có phải là phức tạp hay không?”
“Rất phức tạp.” Lăng Tuyết Quân nhịn không được cười ra tiếng.
“Tốt lắm, chúng ta sẽ tìm một người nào đó để thông báo cho bọn họ về sự chuẩn bị này, hai ngày sau khi ta đến Bắc triều, bọn họ lên thuyền của ta chờ, khi ta quay lại, họ có thể đi cùng ta.” Hứa Ưởng nói.
“Vậy ta sẽ về nói với bọn họ.” Lăng Tuyết Quân vẻ mặt hưng phấn nói.
“Ngươi đi?” Hứa Ưởng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, “Cơ thể có chịu được không?”
“Đương nhiên chịu nổi! Ta rất khỏe!” Để chứng minh mình không sao, Lăng Tuyết Quân đột nhiên đứng lên, không ngờ thân thể còn chưa đứng hẳn dậy, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, người của nàng liền ngã về phía trước.
Hứa Ưởng thấy thế, vội vàng đứng dậy đỡ nàng, khẩn trương kêu lên: “Lăng cô nương, ngươi làm sao vậy?”
“Ta không sao.” Lăng Tuyết Quân lắc đầu, “Ta ngồi một lát là được rồi.”
Hứa Ưởng vội vàng đỡ nàng ngồi lại, nhịn không được quở trách nói: “Ngươi muốn ta nói thế nào đây? Ngươi đã ngủ thiếp đi trong lúc đợi ta ở bên ngoài, ta biết ngươi chắc chắn đã rất mệt. Ta không nghĩ là ngươi còn muốn cậy mạnh với ta. Ta thấy, ngươi vẫn không nên chạy lung tung nữa mà ổn định tại dịch quán này đi, ta nghĩ cách đi nói với Tề vương phi.”
“Ta thật sự không sao.” Lăng Tuyết Quân nhìn Hứa Ưởng cười cười, nói, “Có lẽ là vì ta mang thai nên mới như vậy?”
“Ngươi có thai?” Hứa Ưởng cả kinh.
“Ừ.” Lăng Tuyết Quân mỉm cười gật đầu.
Nghe vậy, Hứa Ưởng im lặng một lát, nói: “Nếu ngươi đã mang thai, thì càng không thể vất vả hơn nữa. Ngươi an tâm ở lại dịch quán dưỡng thai, chuyện Tề vương phi bên kia, ngươi cũng đừng để ý.”
“Ta không quan tâm, nên để ta trở về……” lăng Tuyết Quân còn muốn khuyên bảo Hứa Ưởng.
Hứa Ưởng khoát tay áo, ngắt lời nói: “Nếu ngươi muốn ta giúp Tề vương phi và Lý Tung đến Nam triều, thì cứ làm theo lời ta nói!”
Thấy Hứa Ưởng nói như vậy, Lăng Tuyết Quyết đành phải bất đắc dĩ cười cười, nói: “Vậy, làm phiền Hứa công tử.”
Hứa Ưởng nhìn nàng, cười cười, nhẹ giọng nói: “Dùng giọng điệu khách khí với ta làm gì?”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu không nói gì nữa.
Cứ như vậy, Lăng Tuyết Quân tạm thời ở lại dịch quán Nam thành, Hứa Ưởng còn gọi Xuân Hồng đặc biệt đến hầu hạ nàng. Lăng Tuyết Quân và đứa nhỏ trong bụng thu xếp ổn thỏa, nhưng trong lòng nàng vẫn nhớ tới Lục phu nhân và Cố Trăn còn đang ở Hoài Bắc, chỉ hy vọng bọn họ có thể thuận lợi đến Hoài Dương, gặp lại mình.
Bình luận facebook