Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75: Thích
Editor: dzitconlonton
Sau đó, Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên đều rất ăn ý không nhắc tới Lý Hoảng và Ngô Linh nữa. Tuy nhiên, việc này vẫn tạo nên không ít phiền toái giữa hai người, đến nỗi hai người bọn họ cũng không có tâm tình ngắm trăng, chỉ đi một vòng quanh cỏ Vọng Nguyệt Đài, rồi đi về, ngồi trên chiếu cỏ lúc nãy đám người Cố Khiên uống rượu, chờ những người khác thưởng thức đom đóm trở về.
Không nghĩ tới người đầu tiên trở về, lại là Lăng Huyễn và Nam Dương công chúa. Thấy hai người chẳng những cùng nhau trở về, hơn nữa còn sóng vai đi cùng nhau. Tư thế này, thoạt nhìn rất thân thiết.
Thấy thế, Lăng Tuyết Quân không khỏi sửng sốt.
Nàng lại nhìn biểu tình của hai người, mặc dù Lăng Huyễn có vài phần cẩn trọng, nhưng Nam Dương công chúa lại là vẻ mặt xán lạn tươi cười. Đợi hai người đi tới gần, Nam Dương công chúa thân thiết kêu với mình: “Tuyết Quân!”
Lăng Tuyết Quân lại sửng sốt.
Tuyết Quân? Lúc trước còn tự xưng mình là Cố phu nhân, sao hiện tại lại thành Tuyết Quân? Nàng Cô dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Lăng Huyễn, chỉ thấy hắn chột dạ dời mắt.
Thấy tình cảnh này, Lăng Tuyết Quân trong lòng hét lớn: Có điều kỳ lạ! Hoàn toàn kỳ lạ! Ở lại một lát nhất định phải tìm cơ hội để hỏi rõ ràng. Vì thế, Lăng Tuyết Quân quay đầu nhìn về phía Cố Khiên, chỉ thấy hắn cũng trả lời mình với một ánh mắt rất thâm ý.
Đêm nay, những điều bất ngờ thực sự nhiều ah!
Về sau, đám người Tấn Dương công chúa trở lại, Nam Dương công chúa không tiện cùng Lăng Huyễn tụ tập cùng một chỗ, liền đi qua nói chuyện với mấy cô nương.
Lăng Tuyết Quân thấy thế, nháy mắt với Lăng Huyễn, sau đó đứng dậy, đi đến một nơi hẻo lánh. Chỉ chốc lát sau, Lăng Huyễn liền đi theo.
Lăng Tuyết Quân thấy Lăng Huyễn tới, vội vàng tiến lên, kêu lên: “Tam ca, huynh đã nói chuyện với Nam Dương công chúa chưa?”
Lăng Huyễn dừng một chút, sau đó gật gật đầu, nói: “Đã nói rồi.”
“Vậy nàng ta nói gì?” Nàng hỏi.
“Huynh nói với nàng ta, huynh đã có người trong lòng.” Nói đến đây, Lăng Huyễn lắc đầu cười, nói, “Không ngờ, nàng ta lập tức vạch trần rằng huynh đang nói dối. Huynh thực sự không qua khỏi, cho nên huynh đã thừa nhận.”
Lăng Tuyết Quân lại hỏi: “Vậy huynh không thuyết phục nàng ta hết hy vọng với huynh sao?”
Lăng Huyễn cười khổ một tiếng: “Ngay cả chính mình huynh cũng không thuyết phục được, làm sao thuyết phục được nàng ta?”
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Một lúc lâu sau, nàng mới hỏi: “Tam ca, ý của huynh là, huynh cũng thích Nam Dương công chúa?”
Lăng Huyễn im lặng một lát, sau đó thở dài một hơi, nói: “Huynh cũng không biết.”
“Thích hay không thích, sao lại không biết?” Lăng Tuyết Quân nói.
“Huynh… Huynh thực sự không biết.” Lăng Huyễn nhẹ giọng nói, “Tuyết Quân, muội biết đấy, những năm gần đây, huynh một mực chuẩn bị khoa cử, một lòng chỉ đọc thánh hiền chi thư, chưa từng thích một cô nương nào. Mặc dù trước kia cũng từng nghị hôn, nhưng ta cũng không gặp cô nương Trương gia kia mấy lần, chỉ biết nàng ta có chút ngại ngùng, không thích nói chuyện, những thứ khác cũng không có ấn tượng gì. Cho nên, huynh không biết thích một cô nương là như thế nào. Cho nên, muội hỏi huynh có thích Nam Dương công chúa hay không, ta thật đúng là không biết.”
“Vậy huynh nói cho muội biết, huynh cảm giác gì với Nam Dương công chúa?” Lăng Tuyết Quân hỏi.
Cảm giác gì? Lăng Huyễn sửng sốt một chút, sau đó trong đầu liền hiện lên Nam Dương công chúa đứng trước mặt mình, nở nụ cười với mình, giòn giã nói: “Tâm nguyện của ta là ta muốn Lăng Huyễn thích ta, cả đời này đều thích ta.”
Trái tim hắn đột nhiên đập thình thịch. Một loại cảm giác kỳ dị chưa từng có, lan tràn khắp toàn thân hắn.
“Tam ca, huynh nói chuyện đi.” Lăng Tuyết Quân thúc giục nói.
“Cảm giác của huynh đối với nàng ta.” Lăng Huyễn ngẩng đầu, nhìn trăng sáng trên trời, lẩm bẩm nói, “Lúc huynh nhìn thấy nàng ta, sẽ có chút căng thẳng, không dám nhìn nàng. Nhưng khi nàng không ở trước mặt huynh, huynh cảm thấy có gì thiếu thiếu. Huynh đã muốn từ chối nàng ta, nhưng ngay sau khi nàng nói với huynh, nàng muốn huynh thích nàng, huynh không thể không đồng ý. Huynh cảm thấy, nàng ta muốn huynh làm việc gì thì huynh cũng không thể từ chối …” Nói đến đây, hắn cảm thấy khuôn mặt của mình đã nóng lên.
Nghe Lăng Huyễn đỏ mặt nói trước mặt mình, Lăng Tuyết Quân nhịn không được cười ra tiếng, nói: “Tam ca, huynh thích Nam Dương công chúa.”
“Đây chính là thích sao?” Lăng Huyễn cười cười, sau đó nói, “Vậy huynh thích nàng ấy đi.”
“Ừm.” Lăng Tuyết Quân mỉm cười gật đầu.
“Thực xin lỗi, Tuyết Quân.” Lăng Huyễn nhìn Lăng Tuyết Quân, mang theo áy náy nói, “Chuyện muội kêu huynh làm, huynh không có thể làm được. Còn nữa, Nam Dương công chúa nói, nàng muốn trở về cầu thái hậu tứ hôn, còn bảo huynh trở về nói với Quận chúa, để Quận chúa cũng đi mời Thái hậu tứ hôn. Huynh cũng đã hứa với nàng. Tuyết Quân, muội sẽ không giận Tam ca chứ?”
“Tam ca, huynh xin lỗi ta làm gì a?” Lăng Tuyết Quân cười nói, “Huynh có thể cùng người mình thích tâm đầu ý hợp, đây là chuyện tốt a. Tại sao muội phải tức giận?”
Lăng Huyễn ngẩn người, hỏi: “Muội không phản đối huynh cùng Nam Dương công chúa ở cùng một chỗ sao?”
“Tại sao muội phải phản đối?” Lăng Tuyết Quân nói, “Hai huynh đệ Lý gia bọn họ tranh ngôi vị hoàng đế, liên quan gì đến Lăng gia chúng ta? Bọn họ ai thắng ai thua, muội còn lâu mới quản! Muội chỉ hy vọng Tam ca muội có thể cưới được người mình thích, cả đời bình an là tốt rồi!”
“Vậy lúc trước muội bảo huynh đi cự tuyệt công chúa?” Lăng Huyễn lại hỏi.
“Trước kia, muội tưởng huynh không thích Nam Dương công chúa, Tề vương lại bảo muội khuyên huynh, tuy nhiên muội chỉ là thuận nước nhân tình mà thôi.” Nói tới đây, Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, cười với Lăng Huyễn, “Hôm nay, nếu tam ca huynh và Nam Dương công chúa tâm ý tương thông, muội làm muội tử, đương nhiên không có lý nào mà cầm gậy đi đánh đôi uyên ương.”
“Nhưng, làm sao muội nói với Lục Lang như thế nào?” Lăng Huyễn quan tâm hỏi, “Hắn có thể lạnh nhạt với muội không?”
“Không sao đâu.” Lăng Tuyết Quân mỉm cười, “Đối với muội mà nói, tam ca huynh có thể cưới được người mình thích quan trọng hơn.”
“Tuyết Quân.” Lăng Huyễn cầm bả vai Lăng Tuyết Quân, động tình nói, “Cám ơn muội.”
“Cảm ơn muội làm gì?” Lăng Tuyết Quân mỉm cười lắc đầu, nói: “Mặc dù muội đã xuất giá, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà mà.”
Lăng Huyễn gật gật đầu: “Mặc kệ muội gả đến nơi nào, đều là nữ nhi của Lăng gia chúng ta, là muội muội của huynh.”
Lăng Tuyết Quân lại cười cười, nói: “Đúng rồi, Tam ca, huynh trở về sẽ khuyên nhủ Quận chúa, để cho nàng giữ vị trí trung lập trong chuyện đoạt vị tranh đoạt vị của Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử, không nên ủng hộ bất kỳ một người nào.”
“Vì sao?” Lăng Huyễn hỏi.
“Tam ca, huynh ngẫm lại xem, nếu huynh cưới Nam Dương công chúa, vậy Lăng gia chúng ta và Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đều có quan hệ thân duyên, cho dù đến lúc đó thượng vị chưởng quyền là ai, thì cũng sẽ không làm khó Lăng gia chúng ta.” Lăng Tuyết Quân phân tích với Lăng Huyễn, “Nhưng nếu chúng ta ủng hộ một trong số họ, đến lúc đó nếu người lên ngôi là người khác, nhất định sẽ gây bất lợi cho chúng ta. Thay vì vậy, chi bằng không ủng hộ một người nào, cũng không phản đối bất kỳ một người nào trong bọn họ, chúng ta chỉ cần yên lặng quan sát chuyển biến là tốt rồi.”
Lăng Huyễn gật gật đầu, nói: “Tuyết Quân nói rất có lý, huynh trở về nói với Quận chúa.”
“Ừm.” Lăng Tuyết Quân nhìn hắn, cười cười.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến thanh âm của Cố Khiên: “Tuyết Quân, mau đi ra hành lễ với Vương gia, chúng ta phải trở về!”
“Tới đây!” Lăng Tuyết Quân cao giọng đáp, sau đó quay đầu, nói với Lăng Huyễn, “Tam ca, muội về trước, qua mấy ngày nữa muội sẽ tìm cơ hội đến phủ Quận chúa, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện.”
“Được.” Lăng Huyễn gật đầu.
Hai huynh muội tạm biệt, Lăng Tuyết Quân đi về, cùng Cố Khiên hành lễ cáo biệt đám người Lý Hoảng, sau đó hai người liền ra ngoài ngồi xe ngựa rời đi.
“Tuyết Quân, chuyện của Tam ca nàng cùng Nam Dương công chúa thế nào rồi?” Quả nhiên, lên xe không được bao lâu, Cố Khiên liền hỏi chuyện này.
Lăng Tuyết Quân dừng một chút, nói: “Tam ca nói với ta, hắn thay đổi chủ ý.”
Cố Khiên ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lăng Tuyết Quân, hỏi: “Lời này của nàng là ý gì?”
Lăng Tuyết Quân xoay mặt nhìn Cố Khiên, nói: “Tam ca hình như cũng có ý với Nam Dương công chúa, cho nên, huynh ấy không có khả năng cự tuyệt Nam Dương công chúa nữa.”
“À.” Cố Khiên gật gật đầu, nói, “Như vậy à!” Sau đó không nói gì nữa.
Lăng Tuyết Quân nhìn hắn, hỏi: “Ngươi sẽ không vì vậy mà giận Tam ca của ta chứ?” Lăng Huyễn đến kinh thành không lâu, bằng hữu tương giao không nhiều. Ở trong lòng hắn, thật lòng đối đãi Cố Khiên như bằng hữu. Nếu Như Cố Khiên vì vậy mà xa cách hắn, nói vậy trong lòng hắn cũng không dễ chịu mấy.
Nghe vậy, Cố Khiên sửng sốt, lập tức nhìn Lăng Tuyết Quân cười, nói: “Làm sao thế?”
“Vậy tại sao ngươi không nói chuyện?” Nàng hỏi.
“Ta chỉ là đang suy nghĩ, làm sao nói chuyện này với Vương gia, mới để cho hắn không sinh hiềm khích với Tam ca nàng.” Cố Khiên nói.
Lăng Tuyết Quân bày tỏ sự đồng ý sâu sắc với lời này của Cố Khiên. Dù sao, chiếu theo kiếp trước, Lý Hoảng này rất nhanh sẽ là Thái tử, tương lai hắn sẽ là hoàng đế, nhưng hắn không thể để hắn sinh hiềm khích với Lăng Huyễn. Vì thế, nàng nói: “Lục lang, ngươi nói một tiếng với Vương gia, ta cam đoan, Quận chúa không ủng hộ Hoài vương.”
“Nàng đừng lo lắng.” Cố Khiên mỉm cười nắm tay Lăng Tuyết Quân, đặt ở trong lòng bàn tay mình, nói, “Việc này, ta tự sẽ xử lý thỏa đáng.”
“Ngươi không ngại Tam ca ta không nghe lời ngươi khuyên, cố ý tự làm?” Lăng Tuyết Quân lại hỏi.
“Đương nhiên không ngại.” Cố Khiên an ủi vỗ vỗ tay nàng, nói, “Lúc trước ta không biết Tam ca nàng có ý với Nam Dương công chúa nên mới cho nàng đi khuyên hắn. Hiện giờ, nếu hắn cũng có ý với Nam Dương công chúa, ta đương nhiên sẽ không làm khó hắn nữa.” Nói đến đây, hắn dừng một chút, sau đó lại nói: “Ta biết, nếu như là một nam tử, không thể cưới nữ tử mà mình yêu làm vợ, cảm giác tuyệt vọng này…” Lời còn chưa dứt, chỉ nghe hắn thở dài một tiếng, sau đó không nói nữa.
Nhìn vẻ mặt Cố Khiên đầy xúc động, Lăng Tuyết Quân đột nhiên muốn mở miệng hỏi hắn, lúc hắn cưới mình, có phải cảm thấy tuyệt vọng như vậy không. Thế nhưng, nàng sợ nếu nàng nói ra thì cãi nhau với hắn, rồi không kết thúc được. Vì vậy, lời nàng đến miệng rồi nuốt trở lại.
Mấy ngày sau, tin tức truyền đến, Thái hậu chỉ hôn cho Nam Dương công chúa và Lăng Huyễn.
Biết Lăng Huyễn cuối cùng cũng được toại nguyện, trong lòng Lăng Tuyết Quân vui mừng không thôi, liền tính toán lấy lý do đến phủ Quận chúa để chúc mừng huynh trưởng, trở về một chuyến.
Sáng sớm hôm sau, nàng dọn dẹp xong, liền đi vào phòng Lục phu nhân. Nàng định sau khi vấn an Lục phu nhân xong, rồi trở về phủ Quận chúa. Không nghĩ tới, nàng vừa vào cửa, liền thấy Lục phu nhân vẻ mặt tiều tụy ngồi trong phòng, trong tay cầm khăn vải, trên gò má còn có nước mắt.
Lăng Tuyết Quân thấy thế, giật mình, vội vàng tiến lên hỏi: “Mẫu thân, nương làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?”
Lục phu nhân ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, sau đó lại cúi đầu nhỏ giọng nức nở.
Thấy Lục phu nhân như thế, Lăng Tuyết Quân vội muốn chết, vội vàng kêu lên: “Ai nha, mẫu thân, nương đừng thương tâm! Chuyện gì đang xảy ra thế? Nương nói với con đi!”
“Tuyết Quân…” Lục phu nhân run rẩy mở miệng, “Ta không sao, ta chỉ là khổ sở thay A Trăn! Đứa nhỏ A Trăn này, thật là mệnh khổ a!”
Nghe Lục phu nhân nói như vậy, Lăng Tuyết Quân trầm xuống, vội vàng hỏi: “Vương phi nàng ấy, nàng ấy làm sao vậy?”
Mấy ngày nay Cố Trăn sắp sinh, chẳng lẽ nàng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Nhưng kiếp trước rõ ràng nàng ta bình an sinh hạ tiểu công tử a. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Lúc này, Lăng Tuyết Quân lại nghe Lục phu nhân oán hận nói: “Ngô Linh kia, uổng công trước kia ta đối xử tốt với ả như vậy, còn muốn kết duyên cho Lục Lang. Không nghĩ tới, ả lại là nữ nhân vô sỉ như vậy! May mắn lúc trước Lục Lang không coi trọng ả!”
Nghe Lục phu nhân nói như vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt, hỏi: “Chuyện của mẫu thân, Vương phi, có liên quan đến Ngô Linh sao?”
“Sao không liên quan đến ả?” Lục phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói, “Ả, ả ta muốn làm trắc phi của Tề vương!”
Sau đó, Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên đều rất ăn ý không nhắc tới Lý Hoảng và Ngô Linh nữa. Tuy nhiên, việc này vẫn tạo nên không ít phiền toái giữa hai người, đến nỗi hai người bọn họ cũng không có tâm tình ngắm trăng, chỉ đi một vòng quanh cỏ Vọng Nguyệt Đài, rồi đi về, ngồi trên chiếu cỏ lúc nãy đám người Cố Khiên uống rượu, chờ những người khác thưởng thức đom đóm trở về.
Không nghĩ tới người đầu tiên trở về, lại là Lăng Huyễn và Nam Dương công chúa. Thấy hai người chẳng những cùng nhau trở về, hơn nữa còn sóng vai đi cùng nhau. Tư thế này, thoạt nhìn rất thân thiết.
Thấy thế, Lăng Tuyết Quân không khỏi sửng sốt.
Nàng lại nhìn biểu tình của hai người, mặc dù Lăng Huyễn có vài phần cẩn trọng, nhưng Nam Dương công chúa lại là vẻ mặt xán lạn tươi cười. Đợi hai người đi tới gần, Nam Dương công chúa thân thiết kêu với mình: “Tuyết Quân!”
Lăng Tuyết Quân lại sửng sốt.
Tuyết Quân? Lúc trước còn tự xưng mình là Cố phu nhân, sao hiện tại lại thành Tuyết Quân? Nàng Cô dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Lăng Huyễn, chỉ thấy hắn chột dạ dời mắt.
Thấy tình cảnh này, Lăng Tuyết Quân trong lòng hét lớn: Có điều kỳ lạ! Hoàn toàn kỳ lạ! Ở lại một lát nhất định phải tìm cơ hội để hỏi rõ ràng. Vì thế, Lăng Tuyết Quân quay đầu nhìn về phía Cố Khiên, chỉ thấy hắn cũng trả lời mình với một ánh mắt rất thâm ý.
Đêm nay, những điều bất ngờ thực sự nhiều ah!
Về sau, đám người Tấn Dương công chúa trở lại, Nam Dương công chúa không tiện cùng Lăng Huyễn tụ tập cùng một chỗ, liền đi qua nói chuyện với mấy cô nương.
Lăng Tuyết Quân thấy thế, nháy mắt với Lăng Huyễn, sau đó đứng dậy, đi đến một nơi hẻo lánh. Chỉ chốc lát sau, Lăng Huyễn liền đi theo.
Lăng Tuyết Quân thấy Lăng Huyễn tới, vội vàng tiến lên, kêu lên: “Tam ca, huynh đã nói chuyện với Nam Dương công chúa chưa?”
Lăng Huyễn dừng một chút, sau đó gật gật đầu, nói: “Đã nói rồi.”
“Vậy nàng ta nói gì?” Nàng hỏi.
“Huynh nói với nàng ta, huynh đã có người trong lòng.” Nói đến đây, Lăng Huyễn lắc đầu cười, nói, “Không ngờ, nàng ta lập tức vạch trần rằng huynh đang nói dối. Huynh thực sự không qua khỏi, cho nên huynh đã thừa nhận.”
Lăng Tuyết Quân lại hỏi: “Vậy huynh không thuyết phục nàng ta hết hy vọng với huynh sao?”
Lăng Huyễn cười khổ một tiếng: “Ngay cả chính mình huynh cũng không thuyết phục được, làm sao thuyết phục được nàng ta?”
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Một lúc lâu sau, nàng mới hỏi: “Tam ca, ý của huynh là, huynh cũng thích Nam Dương công chúa?”
Lăng Huyễn im lặng một lát, sau đó thở dài một hơi, nói: “Huynh cũng không biết.”
“Thích hay không thích, sao lại không biết?” Lăng Tuyết Quân nói.
“Huynh… Huynh thực sự không biết.” Lăng Huyễn nhẹ giọng nói, “Tuyết Quân, muội biết đấy, những năm gần đây, huynh một mực chuẩn bị khoa cử, một lòng chỉ đọc thánh hiền chi thư, chưa từng thích một cô nương nào. Mặc dù trước kia cũng từng nghị hôn, nhưng ta cũng không gặp cô nương Trương gia kia mấy lần, chỉ biết nàng ta có chút ngại ngùng, không thích nói chuyện, những thứ khác cũng không có ấn tượng gì. Cho nên, huynh không biết thích một cô nương là như thế nào. Cho nên, muội hỏi huynh có thích Nam Dương công chúa hay không, ta thật đúng là không biết.”
“Vậy huynh nói cho muội biết, huynh cảm giác gì với Nam Dương công chúa?” Lăng Tuyết Quân hỏi.
Cảm giác gì? Lăng Huyễn sửng sốt một chút, sau đó trong đầu liền hiện lên Nam Dương công chúa đứng trước mặt mình, nở nụ cười với mình, giòn giã nói: “Tâm nguyện của ta là ta muốn Lăng Huyễn thích ta, cả đời này đều thích ta.”
Trái tim hắn đột nhiên đập thình thịch. Một loại cảm giác kỳ dị chưa từng có, lan tràn khắp toàn thân hắn.
“Tam ca, huynh nói chuyện đi.” Lăng Tuyết Quân thúc giục nói.
“Cảm giác của huynh đối với nàng ta.” Lăng Huyễn ngẩng đầu, nhìn trăng sáng trên trời, lẩm bẩm nói, “Lúc huynh nhìn thấy nàng ta, sẽ có chút căng thẳng, không dám nhìn nàng. Nhưng khi nàng không ở trước mặt huynh, huynh cảm thấy có gì thiếu thiếu. Huynh đã muốn từ chối nàng ta, nhưng ngay sau khi nàng nói với huynh, nàng muốn huynh thích nàng, huynh không thể không đồng ý. Huynh cảm thấy, nàng ta muốn huynh làm việc gì thì huynh cũng không thể từ chối …” Nói đến đây, hắn cảm thấy khuôn mặt của mình đã nóng lên.
Nghe Lăng Huyễn đỏ mặt nói trước mặt mình, Lăng Tuyết Quân nhịn không được cười ra tiếng, nói: “Tam ca, huynh thích Nam Dương công chúa.”
“Đây chính là thích sao?” Lăng Huyễn cười cười, sau đó nói, “Vậy huynh thích nàng ấy đi.”
“Ừm.” Lăng Tuyết Quân mỉm cười gật đầu.
“Thực xin lỗi, Tuyết Quân.” Lăng Huyễn nhìn Lăng Tuyết Quân, mang theo áy náy nói, “Chuyện muội kêu huynh làm, huynh không có thể làm được. Còn nữa, Nam Dương công chúa nói, nàng muốn trở về cầu thái hậu tứ hôn, còn bảo huynh trở về nói với Quận chúa, để Quận chúa cũng đi mời Thái hậu tứ hôn. Huynh cũng đã hứa với nàng. Tuyết Quân, muội sẽ không giận Tam ca chứ?”
“Tam ca, huynh xin lỗi ta làm gì a?” Lăng Tuyết Quân cười nói, “Huynh có thể cùng người mình thích tâm đầu ý hợp, đây là chuyện tốt a. Tại sao muội phải tức giận?”
Lăng Huyễn ngẩn người, hỏi: “Muội không phản đối huynh cùng Nam Dương công chúa ở cùng một chỗ sao?”
“Tại sao muội phải phản đối?” Lăng Tuyết Quân nói, “Hai huynh đệ Lý gia bọn họ tranh ngôi vị hoàng đế, liên quan gì đến Lăng gia chúng ta? Bọn họ ai thắng ai thua, muội còn lâu mới quản! Muội chỉ hy vọng Tam ca muội có thể cưới được người mình thích, cả đời bình an là tốt rồi!”
“Vậy lúc trước muội bảo huynh đi cự tuyệt công chúa?” Lăng Huyễn lại hỏi.
“Trước kia, muội tưởng huynh không thích Nam Dương công chúa, Tề vương lại bảo muội khuyên huynh, tuy nhiên muội chỉ là thuận nước nhân tình mà thôi.” Nói tới đây, Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, cười với Lăng Huyễn, “Hôm nay, nếu tam ca huynh và Nam Dương công chúa tâm ý tương thông, muội làm muội tử, đương nhiên không có lý nào mà cầm gậy đi đánh đôi uyên ương.”
“Nhưng, làm sao muội nói với Lục Lang như thế nào?” Lăng Huyễn quan tâm hỏi, “Hắn có thể lạnh nhạt với muội không?”
“Không sao đâu.” Lăng Tuyết Quân mỉm cười, “Đối với muội mà nói, tam ca huynh có thể cưới được người mình thích quan trọng hơn.”
“Tuyết Quân.” Lăng Huyễn cầm bả vai Lăng Tuyết Quân, động tình nói, “Cám ơn muội.”
“Cảm ơn muội làm gì?” Lăng Tuyết Quân mỉm cười lắc đầu, nói: “Mặc dù muội đã xuất giá, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà mà.”
Lăng Huyễn gật gật đầu: “Mặc kệ muội gả đến nơi nào, đều là nữ nhi của Lăng gia chúng ta, là muội muội của huynh.”
Lăng Tuyết Quân lại cười cười, nói: “Đúng rồi, Tam ca, huynh trở về sẽ khuyên nhủ Quận chúa, để cho nàng giữ vị trí trung lập trong chuyện đoạt vị tranh đoạt vị của Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử, không nên ủng hộ bất kỳ một người nào.”
“Vì sao?” Lăng Huyễn hỏi.
“Tam ca, huynh ngẫm lại xem, nếu huynh cưới Nam Dương công chúa, vậy Lăng gia chúng ta và Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đều có quan hệ thân duyên, cho dù đến lúc đó thượng vị chưởng quyền là ai, thì cũng sẽ không làm khó Lăng gia chúng ta.” Lăng Tuyết Quân phân tích với Lăng Huyễn, “Nhưng nếu chúng ta ủng hộ một trong số họ, đến lúc đó nếu người lên ngôi là người khác, nhất định sẽ gây bất lợi cho chúng ta. Thay vì vậy, chi bằng không ủng hộ một người nào, cũng không phản đối bất kỳ một người nào trong bọn họ, chúng ta chỉ cần yên lặng quan sát chuyển biến là tốt rồi.”
Lăng Huyễn gật gật đầu, nói: “Tuyết Quân nói rất có lý, huynh trở về nói với Quận chúa.”
“Ừm.” Lăng Tuyết Quân nhìn hắn, cười cười.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến thanh âm của Cố Khiên: “Tuyết Quân, mau đi ra hành lễ với Vương gia, chúng ta phải trở về!”
“Tới đây!” Lăng Tuyết Quân cao giọng đáp, sau đó quay đầu, nói với Lăng Huyễn, “Tam ca, muội về trước, qua mấy ngày nữa muội sẽ tìm cơ hội đến phủ Quận chúa, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện.”
“Được.” Lăng Huyễn gật đầu.
Hai huynh muội tạm biệt, Lăng Tuyết Quân đi về, cùng Cố Khiên hành lễ cáo biệt đám người Lý Hoảng, sau đó hai người liền ra ngoài ngồi xe ngựa rời đi.
“Tuyết Quân, chuyện của Tam ca nàng cùng Nam Dương công chúa thế nào rồi?” Quả nhiên, lên xe không được bao lâu, Cố Khiên liền hỏi chuyện này.
Lăng Tuyết Quân dừng một chút, nói: “Tam ca nói với ta, hắn thay đổi chủ ý.”
Cố Khiên ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lăng Tuyết Quân, hỏi: “Lời này của nàng là ý gì?”
Lăng Tuyết Quân xoay mặt nhìn Cố Khiên, nói: “Tam ca hình như cũng có ý với Nam Dương công chúa, cho nên, huynh ấy không có khả năng cự tuyệt Nam Dương công chúa nữa.”
“À.” Cố Khiên gật gật đầu, nói, “Như vậy à!” Sau đó không nói gì nữa.
Lăng Tuyết Quân nhìn hắn, hỏi: “Ngươi sẽ không vì vậy mà giận Tam ca của ta chứ?” Lăng Huyễn đến kinh thành không lâu, bằng hữu tương giao không nhiều. Ở trong lòng hắn, thật lòng đối đãi Cố Khiên như bằng hữu. Nếu Như Cố Khiên vì vậy mà xa cách hắn, nói vậy trong lòng hắn cũng không dễ chịu mấy.
Nghe vậy, Cố Khiên sửng sốt, lập tức nhìn Lăng Tuyết Quân cười, nói: “Làm sao thế?”
“Vậy tại sao ngươi không nói chuyện?” Nàng hỏi.
“Ta chỉ là đang suy nghĩ, làm sao nói chuyện này với Vương gia, mới để cho hắn không sinh hiềm khích với Tam ca nàng.” Cố Khiên nói.
Lăng Tuyết Quân bày tỏ sự đồng ý sâu sắc với lời này của Cố Khiên. Dù sao, chiếu theo kiếp trước, Lý Hoảng này rất nhanh sẽ là Thái tử, tương lai hắn sẽ là hoàng đế, nhưng hắn không thể để hắn sinh hiềm khích với Lăng Huyễn. Vì thế, nàng nói: “Lục lang, ngươi nói một tiếng với Vương gia, ta cam đoan, Quận chúa không ủng hộ Hoài vương.”
“Nàng đừng lo lắng.” Cố Khiên mỉm cười nắm tay Lăng Tuyết Quân, đặt ở trong lòng bàn tay mình, nói, “Việc này, ta tự sẽ xử lý thỏa đáng.”
“Ngươi không ngại Tam ca ta không nghe lời ngươi khuyên, cố ý tự làm?” Lăng Tuyết Quân lại hỏi.
“Đương nhiên không ngại.” Cố Khiên an ủi vỗ vỗ tay nàng, nói, “Lúc trước ta không biết Tam ca nàng có ý với Nam Dương công chúa nên mới cho nàng đi khuyên hắn. Hiện giờ, nếu hắn cũng có ý với Nam Dương công chúa, ta đương nhiên sẽ không làm khó hắn nữa.” Nói đến đây, hắn dừng một chút, sau đó lại nói: “Ta biết, nếu như là một nam tử, không thể cưới nữ tử mà mình yêu làm vợ, cảm giác tuyệt vọng này…” Lời còn chưa dứt, chỉ nghe hắn thở dài một tiếng, sau đó không nói nữa.
Nhìn vẻ mặt Cố Khiên đầy xúc động, Lăng Tuyết Quân đột nhiên muốn mở miệng hỏi hắn, lúc hắn cưới mình, có phải cảm thấy tuyệt vọng như vậy không. Thế nhưng, nàng sợ nếu nàng nói ra thì cãi nhau với hắn, rồi không kết thúc được. Vì vậy, lời nàng đến miệng rồi nuốt trở lại.
Mấy ngày sau, tin tức truyền đến, Thái hậu chỉ hôn cho Nam Dương công chúa và Lăng Huyễn.
Biết Lăng Huyễn cuối cùng cũng được toại nguyện, trong lòng Lăng Tuyết Quân vui mừng không thôi, liền tính toán lấy lý do đến phủ Quận chúa để chúc mừng huynh trưởng, trở về một chuyến.
Sáng sớm hôm sau, nàng dọn dẹp xong, liền đi vào phòng Lục phu nhân. Nàng định sau khi vấn an Lục phu nhân xong, rồi trở về phủ Quận chúa. Không nghĩ tới, nàng vừa vào cửa, liền thấy Lục phu nhân vẻ mặt tiều tụy ngồi trong phòng, trong tay cầm khăn vải, trên gò má còn có nước mắt.
Lăng Tuyết Quân thấy thế, giật mình, vội vàng tiến lên hỏi: “Mẫu thân, nương làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?”
Lục phu nhân ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, sau đó lại cúi đầu nhỏ giọng nức nở.
Thấy Lục phu nhân như thế, Lăng Tuyết Quân vội muốn chết, vội vàng kêu lên: “Ai nha, mẫu thân, nương đừng thương tâm! Chuyện gì đang xảy ra thế? Nương nói với con đi!”
“Tuyết Quân…” Lục phu nhân run rẩy mở miệng, “Ta không sao, ta chỉ là khổ sở thay A Trăn! Đứa nhỏ A Trăn này, thật là mệnh khổ a!”
Nghe Lục phu nhân nói như vậy, Lăng Tuyết Quân trầm xuống, vội vàng hỏi: “Vương phi nàng ấy, nàng ấy làm sao vậy?”
Mấy ngày nay Cố Trăn sắp sinh, chẳng lẽ nàng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Nhưng kiếp trước rõ ràng nàng ta bình an sinh hạ tiểu công tử a. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Lúc này, Lăng Tuyết Quân lại nghe Lục phu nhân oán hận nói: “Ngô Linh kia, uổng công trước kia ta đối xử tốt với ả như vậy, còn muốn kết duyên cho Lục Lang. Không nghĩ tới, ả lại là nữ nhân vô sỉ như vậy! May mắn lúc trước Lục Lang không coi trọng ả!”
Nghe Lục phu nhân nói như vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt, hỏi: “Chuyện của mẫu thân, Vương phi, có liên quan đến Ngô Linh sao?”
“Sao không liên quan đến ả?” Lục phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói, “Ả, ả ta muốn làm trắc phi của Tề vương!”
Bình luận facebook