Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Đình hội
Editor: dzitconlonton
Lăng Tuyết Quân đương nhiên là không muốn đi gặp Hứa Ưởng.
Tuy nhiên, suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, trên cổ nàng dường như có một thứ lạnh lẽo dán lên. Nghĩ đến chủy thủ đặt trên cổ mình, nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của người nọ, nàng biết, người kia, mình không thể trêu được. Nghĩ tới đây, nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, vẫn phải đi thôi.
Sợ lá thư của Hứa Ưởng đưa cho mình bị người khác nhìn thấy, Lăng Tuyết Quân suy nghĩ một chút, cầm lấy ly nước, rót chút nước lên giấy, sau đó lấy tay nhào nát chữ viết trên giấy, sau đó ném nó vào sọt rác. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, nàng tiến lên mở cửa phòng và đi ra ngoài.
Bích Hà thấy Lăng Tuyết Quân ra khỏi cửa, vội vàng nghênh đón, cười hỏi: "Cô nương, người muốn đi ra ngoài?"
"Ừm." Lăng Tuyết Quân đáp một tiếng, nói: "Trong phòng buồn bực khó chịu quá, ta muốn đi dạo phía sau núi một chút."
"Nô tỳ kia bồi cô nương đi." Bích Hà mỉm cười nói, "Nơi này cô nương không quen, nô tỳ sợ cô nương sẽ lạc đường."
"Không cần." Lăng Tuyết Quân vội vàng lắc đầu: "Ta cũng không đi xa lắm, đi ngay ngoài cửa sau, sẽ không lạc đường. Ngươi nhiều việc, cứ ở trong phòng đi, có Thanh Nha bồi ta đi ra ngoài là được." Nàng lén đi gặp Hứa Ưởng, nào dám để Bích Hà đi theo? Vẫn nên để Thanh Nha đi theo. Nàng ta còn trẻ, lại dễ dụ nữa.
Thấy Lăng Tuyết Quân không cho mình đi cùng, Bích Hà không nói nhiều nữa, cười gật gật đầu, nói: "Được rồi, cô nương cũng đừng đi xa quá."
"Sẽ không đi xa, ngay ngoài cửa sau." Lăng Tuyết Quân đáp một tiếng, sau đó gọi Thanh Nha ra cửa.
Ngũ Hoa Đình cách cửa sau biệt viện không quá xa, đi cũng chỉ tốn một chén trà. Nghĩ Hứa Ưởng là người mặt lạnh lùng, Lăng Tuyết Quân không dám đi gặp một mình, liền dẫn theo Thanh Nha cùng lên núi. Nhưng nàng lại không biết trong phút chốc, mình nên giải thích với Thanh Nha như thế nào về chuyện mình gặp mặt Hứa Ưởng.
Đang lúc tâm tư nàng muôn vàn rối rắm, Ngũ Hoa Đình đã mơ hồ có thể thấy được.
Thanh Nha vốn tò mò nhìn xung quanh, đột nhiên giật mình một chút, sau đó dừng chân, kéo Lăng Tuyết Quân, chỉ vào phía trước, nói: "Cô nương, trong đình phía trước có người."
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, nhìn về phía Ngũ Hoa Đình, chỉ thấy trong đình có một thanh niên thanh y cẩm bào chắp tay đứng, đưa lưng về phía nàng và Thanh Nha, đầu hơi ngẩng lên, tựa như đang ngắm phong cảnh trong núi.
Ban đêm ở Cảnh Thái viên, mặc dù Lăng Tuyết Quân ở trong vườn rất gần Hứa Ưởng, nhưng dù sao cũng là vào ban đêm, nhìn không rõ lắm. Mặt sau trở về điện, chỗ ngồi của hai người cách nhau cũng tương đối xa, cho nên, chỉ nhìn bóng lưng thôi thì nàng cũng không nhận ra người này rốt cuộc có phải Là Hứa Ưởng hay không. Tuy nhiên, nếu là hắn gọi mình tới, vậy người này chắc chắn là hắn.
Vì thế, nàng quay đầu, nói với Thanh Nha: "Thanh Nha, ta có chút việc phải làm, ngươi đứng ở chỗ này chờ ta."
"A?" Thanh Nha sửng sốt, hỏi, "Cô nương, người nhận ra công tử kia à? Chẳng lẽ, người hẹn hắn gặp riêng ở đây?"
Nghe Thanh Nha nói sau, Lăng Tuyết Quân có chút dở khóc dở cười, nhưng nàng không biết giải thích chuyện của mình và Hứa Ưởng với Thanh Nha như thế nào, đành phải hàm hồ nói: "Ngươi đừng quản nhiều như vậy, khi nào ta về thì sẽ nói với ngươi."
Thanh Nha ngơ ngác nhìn Lăng Tuyết Quân, gật gật đầu, nói: "Thanh Nha ở đây chờ cô nương."
"Ngươi đừng đi lung tung, chỉ ở yên chỗ này." Lăng Tuyết Quân dặn dò Thanh Nha một tiếng, rồi đi về phía Ngũ Hoa Đình.
Lăng Tuyết Quân càng lúc càng đến gần, người trong đình cũng có thể nghe được tiếng bước chân của nàng, nhưng vẫn không xoay người lại, chỉ hơi nghiêng mặt, giống như đang dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn nàng.
Lăng Tuyết Quân đi vào trong đình, nhẹ giọng nói: "Xin hỏi, công tử là Hứa tướng quân?"
Nghe Lăng Tuyết Quân nói, người nọ ha hả nở nụ cười, nói: "Lăng cô nương thật đúng là quý nhân hay quên chuyện, mới mấy ngày không gặp mà cô nương liền không biết tại hạ?" Nói xong, hắn liền xoay người lại.
Một gương mặt thanh tuấn liền xuất hiện trước mặt Lăng Tuyết Quân.
Quả nhiên là Hứa Ưởng.
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, nhìn hắn, mỉm cười, nói: "Tuyết Quân sao dám không nhận ra Hứa tướng quân? Tuy nhiên, Tuyết Quân luôn gặp mặt trực tiếp, sau này còn chưa học được khả năng nhận diện người. Lúc trước Hứa tướng quân nhận diện người được, cho nên Tuyết Quân mới không dám tùy tiện nhận ra."
"A!" Nghe Lăng Tuyết Quân nói, Hứa Ưởng nhướng mày, "Cái miệng này của Lăng cô nương, thật đúng là sắc bén a!"
Bị Hứa Ưởng nói như vậy, sắc mặt của Lăng Tuyết Quân hơi đỏ lên. Nàng cũng không muốn dây dưa với Hứa Ưởng, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Hứa tướng quân, tìm ta ra đây là có việc gì?"
Hứa Ưởng không trực tiếp trả lời Lăng Tuyết Quân, ngược lại hỏi: "Lăng cô nương, ta nghe nói ngày mai Quận chúa sẽ tổ chức tiệc mẫu đơn ở biệt viện này, có phải không?"
"Ừm." Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Hứa Ưởng, hỏi, "Hứa tướng quân hỏi chuyện này làm gì?"
Hứa Ưởng cười nói: "Thất hoàng tử chúng ta cũng muốn đến góp vui tiệc mẫu đơn của Quận chúa, Lăng cô nương có cách nào để chúng ta đến không?"
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, vội vàng cảnh giác hỏi: "Tiệc mẫu đơn này là tiệc riêng của Quận chúa, Hứa tướng quân và Ngô vương đến làm gì?"
"Dù sao đêm đó ngươi cũng nghe hết rồi, ta cũng không gạt ngươi." Hứa Ưởng ý vị thâm trường cười cười, nói, "Chúng ta nghe nói tiệc mẫu đơn ngày đó, Tề vương và Hoài vương cũng sẽ đến."
Nghe Hứa Ưởng nói như vậy, Lăng Tuyết Quân liền hiểu được ý tứ của hắn. Chu Nguyên khẳng định là muốn mượn tiệc mẫu đơn này, để gặp mặt Tề vương cùng Hoài vương. Vì thế, nàng ngẩng đầu lên, hỏi Hứa Ưởng: "Các ngươi muốn giao hảo với hai vị vương gia?"
"Không có khả năng giao hảo với hai vị, chỉ có thể là một vị." Hứa Ưởng nói.
"Vậy cuối cùng Ngô vương chọn ai chứ?" Lăng Tuyết Quân tò mò hỏi.
Hứa Ưởng ngẩng đầu, nhìn Lăng Tuyết Quân thật sâu, cười nói: "Lăng cô nương, không nên hỏi, tốt nhất ngươi đừng hỏi. Biết quá nhiều, không có lợi cho ngươi!"
Tuy rằng lúc này gần giờ Ngọ, trên mặt Hứa Ưởng mang theo nụ cười, nhưng Lăng Tuyết Quân lại cảm thấy âm phong từng trận, đặc biệt là trên cổ, lại có cảm giác lạnh lẽo u ám. Nàng vội vã lắc đầu và nói, "Ta, ta không muốn biết bất cứ điều gì."
"Ngươi không biết gì là tốt nhất." Hứa Ưởng lại hỏi, "Vậy ngươi có cách nào để ta và Thất hoàng tử đi vào trong biệt viện của Quận chúa vào tiệc mẫu đơn ngày đó không?"
"Ta không có cách." Lăng Tuyết Quân lắc đầu.
"Ngươi làm sao có thể không có cách chứ?" Hứa Ưởng đương nhiên không tin, nói, "Ngươi không phải là người trong phủ Quận chúa này sao?"
"Hứa tướng quân, ta chỉ là chất nữ của nhà chồng Quận chúa, tạm thời ở trong phủ Quận chúa." Lăng Tuyết Quân tự giễu cười cười, nói: "Ngươi nói ta là một tiểu cô nương ăn nhờ ở đậu, sao có năng lực mời ngươi và Ngô vương vào biệt viện?"
"Vậy chúng ta phải làm thế nào thì mới có thể vào biệt viện?" Hứa Ưởng hỏi.
"Ta không biết." Lăng Tuyết Quân lại lắc đầu.
"Không biết?" Hứa Ưởng sửng sốt một lúc lâu, lập tức hơi híp mắt lại, chậm rãi nói, "Lăng cô nương, ngươi xem, ngươi biết nhiều chuyện bí mật của chúng ta như vậy, ta cũng không hạ sát thủ với ngươi, hôm nay, có phải là có qua có lại hay không?"
Nghe được giọng điệu của Hứa Ưởng không tốt, trong lòng Lăng Tuyết Quân đập thình thịch một chút. Nàng cắn môi, nói, "Các ngươi... Các ngươi muốn gặp Tề vương hoặc Hoài vương, trực tiếp đi vương phủ cầu kiến là được, vì sao lại muốn đến tiệc mẫu đơn này?"
"Hiện giờ ở kinh thành, không biết có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào chúng ta, trực tiếp đi gặp mặt trong phủ, không phải quá rêu rao sao? Kẻ thù sẽ sớm đoán được ý định của chúng ta, điều đó sẽ không thuận lợi." Hứa Ưởng lắc đầu, lại nói, "Điều chúng ta muốn, chính là loại ngoài ý muốn gặp nhau, là khả năng lớn nhất tránh tai mắt của người khác."
Nghe Hứa Ưởng nói, Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng cắn môi, không lên tiếng.
"Lăng cô nương!" Hứa Ưởng lại gọi nàng một tiếng.
Một kiếp này, mình làm gì cũng tránh không được!
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân hít sâu một hơi, sau đó mở miệng nói: "Đại ca Lăng Ngọc của ta giỏi tranh chữ kim thạch. Mỗi tháng vào ngày thứ năm, sau khi tan làm, hắn sẽ đến Thanh Nhã Đường xem có vật gì mới lạ hay không."
Nghe Lăng Tuyết Quân nói xong, Hứa Ưởng mỉm cười, hỏi: "Ý của Lăng cô nương, là bảo chúng ta đi Thanh Nhã Đường gặp đại ca của ngươi, đầu nhập hắn tốt, sau đó dùng sức của hắn tiến vào biệt viện?"
Lăng Tuyết Quân hơi rũ mắt, không nhìn Hứa Ưởng, trong miệng nói: "Tuyết Quân đã nói hết ở đây, có thể được hay không, mọi chuyện đều xem Hứa tướng quân và Ngô vương điện hạ."
"Yên tâm, không có gì là không được!" Hứa Ưởng vẻ mặt tự tin.
Lăng Tuyết Quân không muốn nhiều lời với Hứa Ưởng, cười cười với hắn, lại nói: "Hứa tướng quân, nếu đã không còn việc gì khác, Tuyết Quân liền trở về."
Hứa Ưởng nhướng mày cười, nói: "Lăng cô nương nhanh như vậy mà muốn đi? Hiện giờ núi Nam Ấm nở rộ, nhìn từ Ngũ Hoa Đình bên này, phong cảnh trên núi vừa lúc. Cô nương không ở lại thưởng thức cảnh núi sao?"
Lăng Tuyết Quân nhìn Hứa Ưởng, lạnh nhạt cười, nói: "Hứa tướng quân, hôm nay vừa đúng ngày mùng năm." Dừng một chút, nàng lại nói, "Ngày 25 tháng 4, ngày mốt là tiệc mẫu đơn."
Hôm nay Lăng Ngọc sẽ đi Thanh Nhã Đường. Bỏ lỡ ngày hôm nay thì sẽ không có cơ hội.
Nhìn Hứa Ưởng sửng sốt, Lăng Tuyết Quân lại nói: "Đại ca ta cũng không phải là người tùy tiện đuổi người đi, Tuyết Quân khuyên tướng quân vẫn nên chuẩn bị thật tốt một chút, chậm thì không kịp rồi."
"Đa tạ Lăng cô nương nhắc nhở một chút." Hứa Ưởng khẽ cười.
"Hứa tướng quân, Tuyết Quân cáo từ." Lăng Tuyết Quân hành lễ.
"Lăng cô nương, ngươi cứ đi chậm đã." Khóe môi Hứa Ưởng khẽ mím, chắp tay cười nói, "Tiệc mẫu đơn, chúng ta gặp lại."
Nghe giọng điệu này của Hứa Ưởng, có vẻ hắn đã quyết định đến tiệc Mẫu Đơn. Lăng Tuyết Quân cũng không biểu hiện ra mặt, khẽ cười cười, nói: "Tuyết Quân liền chờ tướng quân đại giá. Tạm biệt!" Dứt lời lại đáp lễ, cũng không nói nhiều với Hứa Ưởng nữa, xoay người quay về.
Hứa Ưởng đứng tại chỗ, nhìn Lăng Tuyết Quân chậm rãi đi xa.
Thấy Lăng Tuyết Quân về, Thanh Nha vội vàng nghênh đón, đỡ nàng kêu lên: "Cô nương."
"Chúng ta trở về!" Lăng Tuyết Quân chỉ nói một câu này, liền bước nhanh về phía trước.
"Cô nương, công tử kia là ai?" Thanh Nha vừa đi, vừa tò mò hỏi.
"Không nên hỏi, tốt nhất ngươi đừng hỏi nhiều." Lăng Tuyết Quân trừng mắt nhìn nàng ta một cái.
Thanh Nha vừa nghe, chỉ đành hậm hực, trong lòng lại cảm thấy ủy khuất. Không phải người nói là sẽ nói với ta sao? Sao khi trở về thì không nói?
Ngày hôm sau, qua giờ Tỵ liền lần lượt có khách nhân đi tới biệt viện dưới núi Nam Ấm. Bởi vì các nam tử hoặc lên triều, hoặc đang trực, hoặc đọc sách, phải hơn buổi chiều một chút mới đến, buổi sáng người tới đều là chủ mẫu quý gia cùng các cô nương.
Quận chúa ở trong Tĩnh Tâm đường trong biệt viện chiêu đãi khách nhân đã tới uống trà, hai tỷ muội Lăng Tuyết Quân cùng Lăng Ngọc Nhu liền ở ngoài cửa nghênh đón khách nhân.
Lăng Tuyết Quân vừa đưa phu nhân Giản gia và cô nương vào cửa, chớp mắt liền thấy xe ngựa của Cố gia đã đến.
Cố gia tổng cộng tới ba chiếc xe ngựa. Lục phu nhân một xe, Cố gia hai cô nương Cố Vi, Cố Oánh một xe, Lục Vân San cùng Ngô Linh một xe, hơn nữa tôi tớ hầu hạ, một đoàn hơn mười người chậm rãi đến trước biệt viện.
Mặc dù Lăng Tuyết Quân không thích Lục Vân San, Ngô Linh, nhưng người tới luôn là khách. Cho nên, nàng cũng tỏ vẻ mỉm cười theo Lăng Ngọc Nhu tiến lên nghênh đón khách. Vừa đi tới trước mặt, liền thấy Lục phu nhân đã bước xuống ghế nhỏ xuống xe ngựa.
Mẫu thân Cố Khiên là Lục phu nhân năm đó là mỹ nữ nổi danh trong kinh, năm đó khi Hoàng đế còn là Thái tử, nhìn thấy bà ở trong cung yến, kinh ngạc thiên nhân, liền muốn nạp bà vào Đông cung, sau khi biết bà có hôn ước với Cố Tuân, thậm chí còn tính phá hỏng hôn sự này. May mà Quách hoàng hậu lúc ấy còn là Thái tử phi cực lực khuyên nhủ, lại vì hắn chọn một vị nữ tử xinh đẹp khác làm Chiêu huấn, hắn mới bỏ qua. Hiện giờ mặc dù Lục phu nhân đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn giữ gìn nhan sắc, nhan sắc vẫn còn, thoạt nhìn không hề thua kém mấy cô nương trẻ tuổi bên cạnh.
Kiếp trước, Lục phu nhân từng là mẹ chồng của Lăng Tuyết Quân, cho nên, Lăng Tuyết Quân cũng có vài phần hiểu biết với bà. Lục phu nhân vì ngoại hình cực kỳ xinh đẹp nên từ nhỏ ở trong nhà đã được sủng ái, gả đến Cố gia, Cố Tuân càng đem bà nâng trong lòng bàn tay che chở, cho nên, tính cách của bà có chút kiêu căng giống chất nữ Lục Vân San.
Lăng Tuyết Quân cảm thấy, Cố Trăn và Cố Khiên tính tình ôn hòa, rộng lượng, tất cả đều do người mẫu thân này, không muốn ôn hòa rộng lượng cũng không được.
Kiếp trước tuy là mẹ chồng nàng dâu, nhưng Lục phu nhân cũng không quá thích Lăng Tuyết Quân. Sau khi Lăng Tuyết Quân vào cửa, mặc dù Lục phu nhân không cố ý gây khó dễ cho nàng, nhưng lại cực kỳ lãnh đạm với nàng. Ngoại trừ sớm muộn gì cũng thỉnh an, hai người hầu như không có trao đổi gì, cho đến khi Lăng Tuyết Quân mang thai, tình hình mới có chút chuyển biến tốt hơn. Tuy nhiên, khi đứa trẻ qua đời, mọi thứ đã trở lại như trước.
Ngay từ đầu, Lăng Tuyết Quân cho rằng Lục phu nhân không hài lòng với tức phụ của mình, là do nhà mẹ đẻ của mình thấp nên Lục phu nhân cảm thấy mình trèo cao Cố gia. Về sau mới biết, thì ra Lục phu nhân vẫn muốn Ngô Linh làm tức phụ của mình, đối với người tức phụ chỉ biết dựa vào Quận chúa như mình để Thái hậu chỉ hôn, cưỡng bức gả làm tức phụ, đương nhiên sẽ không thích nổi.
Sau khi biết được nguyên nhân Lục phu nhân không thích mình, Lăng Tuyết Quân biết cho dù mình làm gì thì bà đều nhìn không vừa mắt. Cho nên cũng không bận tâm lấy lòng bà, tình cảm mẹ chồng nàng dâu cũng càng thêm lãnh đạm.
Có gút mắc kiếp trước như vậy, kiếp này, lúc gặp lại Lục phu nhân, Lăng Tuyết Quân lại phát hiện, khúc mắc ấy trong lòng mình vẫn còn.
Lăng Tuyết Quân đương nhiên là không muốn đi gặp Hứa Ưởng.
Tuy nhiên, suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, trên cổ nàng dường như có một thứ lạnh lẽo dán lên. Nghĩ đến chủy thủ đặt trên cổ mình, nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của người nọ, nàng biết, người kia, mình không thể trêu được. Nghĩ tới đây, nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, vẫn phải đi thôi.
Sợ lá thư của Hứa Ưởng đưa cho mình bị người khác nhìn thấy, Lăng Tuyết Quân suy nghĩ một chút, cầm lấy ly nước, rót chút nước lên giấy, sau đó lấy tay nhào nát chữ viết trên giấy, sau đó ném nó vào sọt rác. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, nàng tiến lên mở cửa phòng và đi ra ngoài.
Bích Hà thấy Lăng Tuyết Quân ra khỏi cửa, vội vàng nghênh đón, cười hỏi: "Cô nương, người muốn đi ra ngoài?"
"Ừm." Lăng Tuyết Quân đáp một tiếng, nói: "Trong phòng buồn bực khó chịu quá, ta muốn đi dạo phía sau núi một chút."
"Nô tỳ kia bồi cô nương đi." Bích Hà mỉm cười nói, "Nơi này cô nương không quen, nô tỳ sợ cô nương sẽ lạc đường."
"Không cần." Lăng Tuyết Quân vội vàng lắc đầu: "Ta cũng không đi xa lắm, đi ngay ngoài cửa sau, sẽ không lạc đường. Ngươi nhiều việc, cứ ở trong phòng đi, có Thanh Nha bồi ta đi ra ngoài là được." Nàng lén đi gặp Hứa Ưởng, nào dám để Bích Hà đi theo? Vẫn nên để Thanh Nha đi theo. Nàng ta còn trẻ, lại dễ dụ nữa.
Thấy Lăng Tuyết Quân không cho mình đi cùng, Bích Hà không nói nhiều nữa, cười gật gật đầu, nói: "Được rồi, cô nương cũng đừng đi xa quá."
"Sẽ không đi xa, ngay ngoài cửa sau." Lăng Tuyết Quân đáp một tiếng, sau đó gọi Thanh Nha ra cửa.
Ngũ Hoa Đình cách cửa sau biệt viện không quá xa, đi cũng chỉ tốn một chén trà. Nghĩ Hứa Ưởng là người mặt lạnh lùng, Lăng Tuyết Quân không dám đi gặp một mình, liền dẫn theo Thanh Nha cùng lên núi. Nhưng nàng lại không biết trong phút chốc, mình nên giải thích với Thanh Nha như thế nào về chuyện mình gặp mặt Hứa Ưởng.
Đang lúc tâm tư nàng muôn vàn rối rắm, Ngũ Hoa Đình đã mơ hồ có thể thấy được.
Thanh Nha vốn tò mò nhìn xung quanh, đột nhiên giật mình một chút, sau đó dừng chân, kéo Lăng Tuyết Quân, chỉ vào phía trước, nói: "Cô nương, trong đình phía trước có người."
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, nhìn về phía Ngũ Hoa Đình, chỉ thấy trong đình có một thanh niên thanh y cẩm bào chắp tay đứng, đưa lưng về phía nàng và Thanh Nha, đầu hơi ngẩng lên, tựa như đang ngắm phong cảnh trong núi.
Ban đêm ở Cảnh Thái viên, mặc dù Lăng Tuyết Quân ở trong vườn rất gần Hứa Ưởng, nhưng dù sao cũng là vào ban đêm, nhìn không rõ lắm. Mặt sau trở về điện, chỗ ngồi của hai người cách nhau cũng tương đối xa, cho nên, chỉ nhìn bóng lưng thôi thì nàng cũng không nhận ra người này rốt cuộc có phải Là Hứa Ưởng hay không. Tuy nhiên, nếu là hắn gọi mình tới, vậy người này chắc chắn là hắn.
Vì thế, nàng quay đầu, nói với Thanh Nha: "Thanh Nha, ta có chút việc phải làm, ngươi đứng ở chỗ này chờ ta."
"A?" Thanh Nha sửng sốt, hỏi, "Cô nương, người nhận ra công tử kia à? Chẳng lẽ, người hẹn hắn gặp riêng ở đây?"
Nghe Thanh Nha nói sau, Lăng Tuyết Quân có chút dở khóc dở cười, nhưng nàng không biết giải thích chuyện của mình và Hứa Ưởng với Thanh Nha như thế nào, đành phải hàm hồ nói: "Ngươi đừng quản nhiều như vậy, khi nào ta về thì sẽ nói với ngươi."
Thanh Nha ngơ ngác nhìn Lăng Tuyết Quân, gật gật đầu, nói: "Thanh Nha ở đây chờ cô nương."
"Ngươi đừng đi lung tung, chỉ ở yên chỗ này." Lăng Tuyết Quân dặn dò Thanh Nha một tiếng, rồi đi về phía Ngũ Hoa Đình.
Lăng Tuyết Quân càng lúc càng đến gần, người trong đình cũng có thể nghe được tiếng bước chân của nàng, nhưng vẫn không xoay người lại, chỉ hơi nghiêng mặt, giống như đang dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn nàng.
Lăng Tuyết Quân đi vào trong đình, nhẹ giọng nói: "Xin hỏi, công tử là Hứa tướng quân?"
Nghe Lăng Tuyết Quân nói, người nọ ha hả nở nụ cười, nói: "Lăng cô nương thật đúng là quý nhân hay quên chuyện, mới mấy ngày không gặp mà cô nương liền không biết tại hạ?" Nói xong, hắn liền xoay người lại.
Một gương mặt thanh tuấn liền xuất hiện trước mặt Lăng Tuyết Quân.
Quả nhiên là Hứa Ưởng.
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, nhìn hắn, mỉm cười, nói: "Tuyết Quân sao dám không nhận ra Hứa tướng quân? Tuy nhiên, Tuyết Quân luôn gặp mặt trực tiếp, sau này còn chưa học được khả năng nhận diện người. Lúc trước Hứa tướng quân nhận diện người được, cho nên Tuyết Quân mới không dám tùy tiện nhận ra."
"A!" Nghe Lăng Tuyết Quân nói, Hứa Ưởng nhướng mày, "Cái miệng này của Lăng cô nương, thật đúng là sắc bén a!"
Bị Hứa Ưởng nói như vậy, sắc mặt của Lăng Tuyết Quân hơi đỏ lên. Nàng cũng không muốn dây dưa với Hứa Ưởng, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Hứa tướng quân, tìm ta ra đây là có việc gì?"
Hứa Ưởng không trực tiếp trả lời Lăng Tuyết Quân, ngược lại hỏi: "Lăng cô nương, ta nghe nói ngày mai Quận chúa sẽ tổ chức tiệc mẫu đơn ở biệt viện này, có phải không?"
"Ừm." Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Hứa Ưởng, hỏi, "Hứa tướng quân hỏi chuyện này làm gì?"
Hứa Ưởng cười nói: "Thất hoàng tử chúng ta cũng muốn đến góp vui tiệc mẫu đơn của Quận chúa, Lăng cô nương có cách nào để chúng ta đến không?"
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, vội vàng cảnh giác hỏi: "Tiệc mẫu đơn này là tiệc riêng của Quận chúa, Hứa tướng quân và Ngô vương đến làm gì?"
"Dù sao đêm đó ngươi cũng nghe hết rồi, ta cũng không gạt ngươi." Hứa Ưởng ý vị thâm trường cười cười, nói, "Chúng ta nghe nói tiệc mẫu đơn ngày đó, Tề vương và Hoài vương cũng sẽ đến."
Nghe Hứa Ưởng nói như vậy, Lăng Tuyết Quân liền hiểu được ý tứ của hắn. Chu Nguyên khẳng định là muốn mượn tiệc mẫu đơn này, để gặp mặt Tề vương cùng Hoài vương. Vì thế, nàng ngẩng đầu lên, hỏi Hứa Ưởng: "Các ngươi muốn giao hảo với hai vị vương gia?"
"Không có khả năng giao hảo với hai vị, chỉ có thể là một vị." Hứa Ưởng nói.
"Vậy cuối cùng Ngô vương chọn ai chứ?" Lăng Tuyết Quân tò mò hỏi.
Hứa Ưởng ngẩng đầu, nhìn Lăng Tuyết Quân thật sâu, cười nói: "Lăng cô nương, không nên hỏi, tốt nhất ngươi đừng hỏi. Biết quá nhiều, không có lợi cho ngươi!"
Tuy rằng lúc này gần giờ Ngọ, trên mặt Hứa Ưởng mang theo nụ cười, nhưng Lăng Tuyết Quân lại cảm thấy âm phong từng trận, đặc biệt là trên cổ, lại có cảm giác lạnh lẽo u ám. Nàng vội vã lắc đầu và nói, "Ta, ta không muốn biết bất cứ điều gì."
"Ngươi không biết gì là tốt nhất." Hứa Ưởng lại hỏi, "Vậy ngươi có cách nào để ta và Thất hoàng tử đi vào trong biệt viện của Quận chúa vào tiệc mẫu đơn ngày đó không?"
"Ta không có cách." Lăng Tuyết Quân lắc đầu.
"Ngươi làm sao có thể không có cách chứ?" Hứa Ưởng đương nhiên không tin, nói, "Ngươi không phải là người trong phủ Quận chúa này sao?"
"Hứa tướng quân, ta chỉ là chất nữ của nhà chồng Quận chúa, tạm thời ở trong phủ Quận chúa." Lăng Tuyết Quân tự giễu cười cười, nói: "Ngươi nói ta là một tiểu cô nương ăn nhờ ở đậu, sao có năng lực mời ngươi và Ngô vương vào biệt viện?"
"Vậy chúng ta phải làm thế nào thì mới có thể vào biệt viện?" Hứa Ưởng hỏi.
"Ta không biết." Lăng Tuyết Quân lại lắc đầu.
"Không biết?" Hứa Ưởng sửng sốt một lúc lâu, lập tức hơi híp mắt lại, chậm rãi nói, "Lăng cô nương, ngươi xem, ngươi biết nhiều chuyện bí mật của chúng ta như vậy, ta cũng không hạ sát thủ với ngươi, hôm nay, có phải là có qua có lại hay không?"
Nghe được giọng điệu của Hứa Ưởng không tốt, trong lòng Lăng Tuyết Quân đập thình thịch một chút. Nàng cắn môi, nói, "Các ngươi... Các ngươi muốn gặp Tề vương hoặc Hoài vương, trực tiếp đi vương phủ cầu kiến là được, vì sao lại muốn đến tiệc mẫu đơn này?"
"Hiện giờ ở kinh thành, không biết có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào chúng ta, trực tiếp đi gặp mặt trong phủ, không phải quá rêu rao sao? Kẻ thù sẽ sớm đoán được ý định của chúng ta, điều đó sẽ không thuận lợi." Hứa Ưởng lắc đầu, lại nói, "Điều chúng ta muốn, chính là loại ngoài ý muốn gặp nhau, là khả năng lớn nhất tránh tai mắt của người khác."
Nghe Hứa Ưởng nói, Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng cắn môi, không lên tiếng.
"Lăng cô nương!" Hứa Ưởng lại gọi nàng một tiếng.
Một kiếp này, mình làm gì cũng tránh không được!
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân hít sâu một hơi, sau đó mở miệng nói: "Đại ca Lăng Ngọc của ta giỏi tranh chữ kim thạch. Mỗi tháng vào ngày thứ năm, sau khi tan làm, hắn sẽ đến Thanh Nhã Đường xem có vật gì mới lạ hay không."
Nghe Lăng Tuyết Quân nói xong, Hứa Ưởng mỉm cười, hỏi: "Ý của Lăng cô nương, là bảo chúng ta đi Thanh Nhã Đường gặp đại ca của ngươi, đầu nhập hắn tốt, sau đó dùng sức của hắn tiến vào biệt viện?"
Lăng Tuyết Quân hơi rũ mắt, không nhìn Hứa Ưởng, trong miệng nói: "Tuyết Quân đã nói hết ở đây, có thể được hay không, mọi chuyện đều xem Hứa tướng quân và Ngô vương điện hạ."
"Yên tâm, không có gì là không được!" Hứa Ưởng vẻ mặt tự tin.
Lăng Tuyết Quân không muốn nhiều lời với Hứa Ưởng, cười cười với hắn, lại nói: "Hứa tướng quân, nếu đã không còn việc gì khác, Tuyết Quân liền trở về."
Hứa Ưởng nhướng mày cười, nói: "Lăng cô nương nhanh như vậy mà muốn đi? Hiện giờ núi Nam Ấm nở rộ, nhìn từ Ngũ Hoa Đình bên này, phong cảnh trên núi vừa lúc. Cô nương không ở lại thưởng thức cảnh núi sao?"
Lăng Tuyết Quân nhìn Hứa Ưởng, lạnh nhạt cười, nói: "Hứa tướng quân, hôm nay vừa đúng ngày mùng năm." Dừng một chút, nàng lại nói, "Ngày 25 tháng 4, ngày mốt là tiệc mẫu đơn."
Hôm nay Lăng Ngọc sẽ đi Thanh Nhã Đường. Bỏ lỡ ngày hôm nay thì sẽ không có cơ hội.
Nhìn Hứa Ưởng sửng sốt, Lăng Tuyết Quân lại nói: "Đại ca ta cũng không phải là người tùy tiện đuổi người đi, Tuyết Quân khuyên tướng quân vẫn nên chuẩn bị thật tốt một chút, chậm thì không kịp rồi."
"Đa tạ Lăng cô nương nhắc nhở một chút." Hứa Ưởng khẽ cười.
"Hứa tướng quân, Tuyết Quân cáo từ." Lăng Tuyết Quân hành lễ.
"Lăng cô nương, ngươi cứ đi chậm đã." Khóe môi Hứa Ưởng khẽ mím, chắp tay cười nói, "Tiệc mẫu đơn, chúng ta gặp lại."
Nghe giọng điệu này của Hứa Ưởng, có vẻ hắn đã quyết định đến tiệc Mẫu Đơn. Lăng Tuyết Quân cũng không biểu hiện ra mặt, khẽ cười cười, nói: "Tuyết Quân liền chờ tướng quân đại giá. Tạm biệt!" Dứt lời lại đáp lễ, cũng không nói nhiều với Hứa Ưởng nữa, xoay người quay về.
Hứa Ưởng đứng tại chỗ, nhìn Lăng Tuyết Quân chậm rãi đi xa.
Thấy Lăng Tuyết Quân về, Thanh Nha vội vàng nghênh đón, đỡ nàng kêu lên: "Cô nương."
"Chúng ta trở về!" Lăng Tuyết Quân chỉ nói một câu này, liền bước nhanh về phía trước.
"Cô nương, công tử kia là ai?" Thanh Nha vừa đi, vừa tò mò hỏi.
"Không nên hỏi, tốt nhất ngươi đừng hỏi nhiều." Lăng Tuyết Quân trừng mắt nhìn nàng ta một cái.
Thanh Nha vừa nghe, chỉ đành hậm hực, trong lòng lại cảm thấy ủy khuất. Không phải người nói là sẽ nói với ta sao? Sao khi trở về thì không nói?
Ngày hôm sau, qua giờ Tỵ liền lần lượt có khách nhân đi tới biệt viện dưới núi Nam Ấm. Bởi vì các nam tử hoặc lên triều, hoặc đang trực, hoặc đọc sách, phải hơn buổi chiều một chút mới đến, buổi sáng người tới đều là chủ mẫu quý gia cùng các cô nương.
Quận chúa ở trong Tĩnh Tâm đường trong biệt viện chiêu đãi khách nhân đã tới uống trà, hai tỷ muội Lăng Tuyết Quân cùng Lăng Ngọc Nhu liền ở ngoài cửa nghênh đón khách nhân.
Lăng Tuyết Quân vừa đưa phu nhân Giản gia và cô nương vào cửa, chớp mắt liền thấy xe ngựa của Cố gia đã đến.
Cố gia tổng cộng tới ba chiếc xe ngựa. Lục phu nhân một xe, Cố gia hai cô nương Cố Vi, Cố Oánh một xe, Lục Vân San cùng Ngô Linh một xe, hơn nữa tôi tớ hầu hạ, một đoàn hơn mười người chậm rãi đến trước biệt viện.
Mặc dù Lăng Tuyết Quân không thích Lục Vân San, Ngô Linh, nhưng người tới luôn là khách. Cho nên, nàng cũng tỏ vẻ mỉm cười theo Lăng Ngọc Nhu tiến lên nghênh đón khách. Vừa đi tới trước mặt, liền thấy Lục phu nhân đã bước xuống ghế nhỏ xuống xe ngựa.
Mẫu thân Cố Khiên là Lục phu nhân năm đó là mỹ nữ nổi danh trong kinh, năm đó khi Hoàng đế còn là Thái tử, nhìn thấy bà ở trong cung yến, kinh ngạc thiên nhân, liền muốn nạp bà vào Đông cung, sau khi biết bà có hôn ước với Cố Tuân, thậm chí còn tính phá hỏng hôn sự này. May mà Quách hoàng hậu lúc ấy còn là Thái tử phi cực lực khuyên nhủ, lại vì hắn chọn một vị nữ tử xinh đẹp khác làm Chiêu huấn, hắn mới bỏ qua. Hiện giờ mặc dù Lục phu nhân đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn giữ gìn nhan sắc, nhan sắc vẫn còn, thoạt nhìn không hề thua kém mấy cô nương trẻ tuổi bên cạnh.
Kiếp trước, Lục phu nhân từng là mẹ chồng của Lăng Tuyết Quân, cho nên, Lăng Tuyết Quân cũng có vài phần hiểu biết với bà. Lục phu nhân vì ngoại hình cực kỳ xinh đẹp nên từ nhỏ ở trong nhà đã được sủng ái, gả đến Cố gia, Cố Tuân càng đem bà nâng trong lòng bàn tay che chở, cho nên, tính cách của bà có chút kiêu căng giống chất nữ Lục Vân San.
Lăng Tuyết Quân cảm thấy, Cố Trăn và Cố Khiên tính tình ôn hòa, rộng lượng, tất cả đều do người mẫu thân này, không muốn ôn hòa rộng lượng cũng không được.
Kiếp trước tuy là mẹ chồng nàng dâu, nhưng Lục phu nhân cũng không quá thích Lăng Tuyết Quân. Sau khi Lăng Tuyết Quân vào cửa, mặc dù Lục phu nhân không cố ý gây khó dễ cho nàng, nhưng lại cực kỳ lãnh đạm với nàng. Ngoại trừ sớm muộn gì cũng thỉnh an, hai người hầu như không có trao đổi gì, cho đến khi Lăng Tuyết Quân mang thai, tình hình mới có chút chuyển biến tốt hơn. Tuy nhiên, khi đứa trẻ qua đời, mọi thứ đã trở lại như trước.
Ngay từ đầu, Lăng Tuyết Quân cho rằng Lục phu nhân không hài lòng với tức phụ của mình, là do nhà mẹ đẻ của mình thấp nên Lục phu nhân cảm thấy mình trèo cao Cố gia. Về sau mới biết, thì ra Lục phu nhân vẫn muốn Ngô Linh làm tức phụ của mình, đối với người tức phụ chỉ biết dựa vào Quận chúa như mình để Thái hậu chỉ hôn, cưỡng bức gả làm tức phụ, đương nhiên sẽ không thích nổi.
Sau khi biết được nguyên nhân Lục phu nhân không thích mình, Lăng Tuyết Quân biết cho dù mình làm gì thì bà đều nhìn không vừa mắt. Cho nên cũng không bận tâm lấy lòng bà, tình cảm mẹ chồng nàng dâu cũng càng thêm lãnh đạm.
Có gút mắc kiếp trước như vậy, kiếp này, lúc gặp lại Lục phu nhân, Lăng Tuyết Quân lại phát hiện, khúc mắc ấy trong lòng mình vẫn còn.
Bình luận facebook