Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Ngộ duyên
Editor: dzitconlonton
Vốn dĩ Lăng Tuyết Quân nghe mọi người trêu chọc La Lâm, đang cùng nhau cười ngây ngô, không nghĩ tới vẫn vô duyên với mình, lúc này lại dừng lại ở trước mặt mình, nàng nhất thời có chút không kịp phản ứng.
"Tuyết Quân, tới phiên ngươi kìa." La Ngâm Sương cười đẩy đẩy nàng.
Đúng lúc này, tiếng kêu quái dị lúc trước lại vang lên: "A, thật trùng hợp! Lăng cô nương mặc váy đỏ, La Tứ Lang mặc lục bào, đây có tính là khinh hồng ước thúy sa[1] như trong thơ của hắn nói không?"
[1] Khinh hồng ước thúy sa: trong câu thơ của La Lâm vừa mới ngâm, dịch thô là 'lụa đỏ nhẹ ước (chim phỉ) thúy'.
Mọi người vừa nghe xong, dỗ dành cười rộ lên.
"Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ bài thơ của Tứ lang là viết cho vì Lăng cô nương?" Có người cười xấu phụ họa nói.
Lăng Tuyết Quân không nghĩ tới mình lại bị người ta lấy ra trò cười, nhưng không tiện cãi lại, liền cảm thấy có chút quẫn bách. Bất quá, nàng nghĩ lại, kiếp này, mình vốn muốn tiếp tục duyên kiếp trước cùng La Lâm, nếu như cuối cùng mình thật sự có thể gả cho La Lâm, như vậy bị người cười một tiếng cũng không tổn thương phong nhã. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng liền thoải mái, biểu tình cũng thả lỏng.
Cố Khiên vẫn nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Quân, hắn đều nhìn thấy sự thay đổi trên mặt nàng. Thấy nàng cười đùa với người khác, nàng và La Lâm hình như cũng không có ác cảm, khiến trong lòng hắn buồn bực. Xem ra, nàng thật sự có ý với La Lâm. Nghĩ tới đây, một trận chua xót lại dâng lên trong lòng hắn.
Lúc này La Lâm có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng. Hắn hướng về phía Lăng Tuyết Quân xin lỗi cười cười, lập tức lớn tiếng nói với mọi người: "Các ngươi không nên giễu cợt lung tung, ảnh hưởng đến Tam tiểu thư thì sẽ không tốt."
Nhìn mặt của La Lâm có vẻ giận, Lăng Tuyết Quân hơi sửng sốt. Kiếp trước nếu La Lâm nghe được có người nói như vậy, nhất định sẽ đùa giỡn một phen, làm sao có thể khó chịu như thế? Lại nghĩ lại, cũng đúng, hiện giờ mình mới quen La Lâm, rất nhiều chuyện tất nhiên không giống kiếp trước. Cũng còn rất nhiều thời gian, cùng hắn kết giao nhiều hơn, hẳn là sẽ bình thường như kiếp trước đi.
Lăng Khâm nghe được có người trêu đùa Lăng Tuyết Quân, trong lòng nổi trận lôi đình. La Lâm là nam tử, bị cười một tiếng không sao, nhưng Lăng Tuyết Quân là nữ tử nha, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng. Vì thế, Lăng Khâm xắn tay áo lên, đang muốn đứng dậy, nhưng bị Cố Khiên bên cạnh đè lại.
"Lục Lang, ngươi ngăn ta làm gì?" Lăng Khâm kinh ngạc nói.
"Ngươi xem bộ dáng của ngươi, giống như một con chọi gà, chuyện nhỏ cũng sẽ bị ngươi nháo thành đại sự." Cố Khiên lẩm bẩm nói.
"Vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ ngươi bắt ta để mặc bọn chúng khi dễ Tuyết Quân à?" Lăng Khâm phồng má nói.
"Ngươi nghỉ ngơi một chút, ta sẽ đi hòa giải." Dứt lời, Cố Khiên đứng dậy, cười nói với mọi người, "Trần Tam Lang, Bành Nhị Lang, các ngươi nói như vậy, có phải đã sớm nghe nói Lăng cô nương có tài, sợ bị nàng so sánh nên cố ý nói những lời này để quấy rầy tâm trí nàng?"
Tuy rằng người ra mặt nói chuyện là Cố Khiên, nhưng mọi người nhìn thấy sắc mặt của huynh đệ Lăng gia bên cạnh hắn cũng không tốt lắm, liền không nói nhiều nữa. Phải biết rằng, sau lưng huynh đệ Lăng gia không chỉ có Quận chúa, hiện giờ Lăng Ngọc còn nhậm chức Ngự Sử trong Ngự Sử đài, nếu chọc giận hắn thì sẽ bị hắn sửa sai vạch tội một quyển, đã có thể không chịu nổi.
Lúc này, Cố Trăn cũng cười nói: "Hôm nay mọi người cao hứng, uống chút rượu liền lại náo loạn. Tuyết Quân, ngươi vừa đến nên vẫn chưa biết bọn họ. Bọn họ thật đúng là muốn làm rối loạn tâm trí của ngươi, muốn nhìn ngươi bị phạt rượu. Ngươi không được để họ lừa."
Thấy Cố Trăn cũng ra mặt giải vây cho mình, Lăng Tuyết Quân vội vàng đứng dậy cười nói: "Cám ơn Vương phi nhắc nhở, Tuyết Quân đã biết."
"Vậy là tốt rồi." Cố Trăn mỉm cười gật gật đầu, ôn nhu nói, "Tuyết Quân, hiện tại vậy ngươi liền làm thơ đi, để cho bọn họ mở mang tầm mắt một chút."
"Vâng." Lăng Tuyết Quân đáp lễ, sau đó nghiêng người xuống, đưa tay cầm đèn hoa đào từ trong suối lên, lấy rượu, rồi đứng dậy. Vừa lúc trên cây đào phía sau nàng treo một ngọn đèn lồng, ánh đèn màu vàng ấm áp lồng nàng vào trong đó, một bộ váy đỏ đứng bên cạnh dòng suối róc rách, thật sự là người yêu kiều như hoa.
Mọi người vốn còn đang cười đùa, lúc này đều yên tĩnh lại, nhao nhao dựng thẳng lỗ tai, chờ Lăng Tuyết Quân làm thơ, đều muốn xem nữ nhân này có tài mạo song toàn như trong truyền thuyết hay không.
Kiếp trước Lăng Tuyết Quân chính là cao túc của Nhạc phu nhân, lúc ra trường chính là nữ học thứ hai của Bạch Lộc thư viện nên tài văn vốn không kém. Kiếp này, dưới sự tỉ mỉ dạy dỗ của Khâu phu nhân, tài văn cao hơn kiếp trước một đoạn, ngâm thơ điền từ này đối với nàng mà nói, bất quá là hạ bút thành văn. Cho nên, nàng liền nhanh chóng làm thơ, sau đó tự nhiên hào phóng hành lễ với mọi người, "Tuyết Quân bêu xấu." Dứt lời, lại nhẹ giọng ngâm nói, "Thôn Nam có hoa đào vô hạn, duy chỉ có mình ta đa tình. Gió hoàng hôn thổi đỏ cả mặt đất, không ai luyến tiếc vì ai."[2]
Ngâm bài thơ xong, mọi người nhao nhao ủng hộ! Lăng Khâm càng ra vẻ.
Lý Hoảng cười nói: "Hay! Tam tiểu thư quả nhiên tài văn xuất chúng, không phụ nổi danh!"
"Vương gia khen trật rồi!" Lăng Tuyết Quân cúi đầu hành lễ: "Tuyết Quân liền đi đổi chén rồi." Nói xong, nàng bưng rượu trong đèn đào hoa lên đi về phía thượng nguồn.
Trong nháy mắt buông chén, Lăng Tuyết Quân đột nhiên nghĩ đến kiếp trước chơi Khúc Thủy Lưu Thương này, mình luôn hy vọng chén này có thể dừng lại trước mặt Cố Khiên, nhưng không có một lần nào được như ý nguyện. Chỉ là lần này, trong lòng nàng đã không còn nguyện vọng này, dừng lại trước mặt ai đều tùy duyên vậy! Nghĩ như vậy, tay của nàng hơi dùng sức hạ xuống, đẩy đèn hoa đào ra ngoài. Đèn hoa đào xoay quanh trung tâm dòng suối, liền thuận theo nước mà xuống.
Bởi vì trong lòng không có nguyện vọng gì, sau khi buông tay, nàng cũng không nhìn chén trôi về đâu, liền đi về phía trước. Đi được nửa đường, liền nghe được mọi người một trận xôn xao, nghĩ là chén rượu đã dừng lại. Trong lòng nàng vẫn có vài phần tò mò, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai có được rượu của mình, liền dừng chân ở bên dòng suối, nhìn xuống phía dưới. Đột nhiên, nàng cứng đờ.
Cố Khiên đang đưa tay lấy chén từ trong đèn hoa đào nổi trên sông ra, bên môi mơ hồ hiện ra ý cười.
Lăng Tuyết Quân ngây người một lát, nhất thời người có chút ngây người. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Kiếp trước trăm phương nghìn kế muốn đem rượu nổi lên trước mặt hắn, nhưng không thể như ý nguyện, sao lần này tùy ý thả chén mà nó lại liền đến trước mặt hắn?
"Lục Lang, ngươi bị chén rượu của Lăng cô nương lựa chọn rồi." Lý Hoảng cười to nói: "Mau làm thơ!"
"Vâng, Vương gia." Thanh âm của Cố Khiên mang theo ý cười vang lên.
Lăng Tuyết Quân vội vàng quay người lại, đi về phía chỗ ngồi của mình.
Không lâu sau, giọng Cố Khiên lại vang lên: "Hoa đào có chỗ nông thâm, tựa như trang điểm sâu cạn. Gió xuân làm đứt ruột, thổi bay xiêm y trắng." [3]
Nghe được bài thơ này, trái tim của Lăng Tuyết Quân run lên. Nàng ngước mắt lên, nhìn về phía Cố Khiên. Chỉ thấy hắn mặc y phục màu trắng, giống như cây ngọc Chi Lan, cho dù là đứng ở bên cạnh hoàng tử Lý Hoảng, hắn cũng là người chói mắt nhất. Nhìn hắn, nàng dường như lại nhớ tới kiếp trước lúc mới cưới, hai người cũng từng nắm tay nhau đi ngắm hoa, vẽ mày thêm trang sức, tựa như đã từng ngọt ngào như thế. Nói muốn quên, thế nhưng, có một số người, có một số việc, sớm đã khắc cốt ghi tâm, không phải nói quên là có thể quên được. Nghĩ tới đây, đáy lòng nàng không khỏi thở dài.
"Hay một cái nông thâm, hay một cái sâu cạn!" Lý Hoảng vỗ tay khen ngợi, "Hai chữ này dùng cực kỳ tuyệt vời."
"Đa tạ Vương gia." Cố Khiên chắp tay nói.
"Nhưng mà ta nghe bài thơ này của ngươi, hai câu đầu hình như nói về một nữ tử, hai câu sau sao lại có chút bi thương." Lý Hoảng cười nói, "Ngươi còn nhỏ tuổi, hôn sự cũng chưa định ra, lấy đâu ra nhiều sầu muộn như vậy?"
Cố Khiên dừng một chút, trầm giọng nói: "Hồi vương gia, Khiên chỉ tùy hứng làm, cũng không có ý gì khác."
"Phải không?" Lý Hoảng nhìn Cố Khiên một cái, thấy hắn cúi đầu không nói, hắn mỉm cười, nói: "Vậy ngươi đẩy rượu lên đi."
"Vâng." Cố Khiên cầm lấy rượu, đi về phía thượng nguồn, vừa ngẩng đầu, thấy Lăng Tuyết Quân đứng ở bên kia ngơ ngác nhìn mình.
Cả người thoáng cái liền giật mình. Hắn từ trong mắt Lăng Tuyết Quân, thấy được một loại cảm xúc nói không rõ ràng.
Ánh mắt hai người vừa dây dưa, Lăng Tuyết Quân liền cúi đầu, tránh ánh mắt của hắn, vội vàng đi trở về, ngồi xuống bên cạnh La Ngâm Sương.
Hắn bình tĩnh lại, cũng đảo mắt, nhấc chân đi về phía trước.
Đi đến đầu dòng suối, hắn ngước mắt lên và nhìn xuống. Y phục màu đỏ của Lăng Tuyết Quân ẩn ẩn ở trong mắt.
Hắn biết, người trong lòng của Lăng Tuyết Quân là La Lâm, mà không phải Cố Khiên hắn. Vậy hắn có nên buông tay, để nàng theo đuổi tình yêu của mình không? Thế nhưng, vừa nghĩ đến việc đem nàng giao cho một nam tử khác, trong lòng hắn lại có chút không cam lòng.
Hắn đặt chén rượu vào trong đèn hoa đào, sau đó nổi đèn ở trong dòng suối, ở buông tay ra, trong lòng hắn tự nói với mình, Cố Khiên, cuối cùng đánh cuộc một phen, nếu rượu này có thể nổi lên rồi dừng lại bên cạnh nàng, vậy chứng tỏ các ngươi vẫn còn duyên, chết cũng không nên buông tha nàng. Hắn cắn răng, buông tay ra, để cho tửu thương quyết định vận mệnh của hắn theo dòng suối đi xuống.
Nhìn rượu càng trôi càng xa, trong lòng hắn đột nhiên khủng hoảng. Hắn sợ, chén rượu đó sẽ không dừng lại bên cạnh nàng, vậy có phải hắn phải buông tha cho nàng không? Hắn có chút không dám nhìn, cắn môi, xoay mặt sang một bên. Đột nhiên, hắn nghĩ đến lúc cầu nguyện lúc trước, giống như lúc nãy mình cũng không nói chén rượu không ở bên cạnh nàng thì sẽ buông tha cho nàng.
Đúng lúc này, hai bên kênh rạch đột nhiên ồn ào.
Hắn biết chén rượu đã dừng lại. Trái tim hắn đột nhiên co rụt lại, lập tức thầm niệm ở trong lòng, lão thiên gia, cầu ngươi, nhất định phải để cho tửu thương kia dừng ở bên cạnh nàng.
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi quay đầu lại, đang nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Tuyết Quân kinh ngạc cầm rượu.
Hắn sửng sốt một lát, đột nhiên đáy lòng thoáng thả lỏng.
Tuyết Quân, đây chính là ý trời.
"Vui vẻ!" Lý Hoảng nhìn rượu trong tay Lăng Tuyết Quân, nở nụ cười, "Lăng cô nương lúc trước thả rượu cho Lục Lang, hiện giờ chén rượu của Lục lang này lại thả về cho Lăng cô nương, ta đã chơi nhiều Khúc Thủy Lưu Thương như vậy, nhưng chuyện trùng hợp như này thì vẫn là lần đầu tiên ta gặp." Nói tới đây, hắn liếc mắt nhìn Cố Khiên vừa ngồi xuống bờ suối.
Lúc này, Lăng Tuyết Quân càng ngày càng mơ màng. Nàng cũng không biết, vì sao chén rượu của Cố Khiên lại dừng trước người mình. Nghe Lý Hoảng trêu chọc, nàng bất đắc dĩ cười cười: "Có thể, tửu thương này cũng biết ta mới tới kinh thành nên khi dễ chăng."
"Đây cũng không phải là nó khinh ngươi." Lý Hoảng cười cười, chỉ vào một đám quý nữ bên kia, cười nói, "Khi Lục lang đặt rượu thì có nhiều người muốn hơn."
Sắc mặt của Lăng Tuyết Quân hơi đỏ lên, cắn môi không nói lời nào.
[2]
Đây là bài thơ "Hoa đào phía Nam Hạ Khuê trang" (下邽庄南桃花) của Bạch Cư Dị, bài gốc là
"村南无限桃花发, 唯我多情独自来.
日暮风吹红满地, 无人解惜为谁开."
Hán Việt:
Thôn Nam vô hạn đào hoa phát, duy ngã đa tình độc tự lai.
Nhật mộ phong xuy hồng mãn đích, vô nhân giải tích vi thùy khai.
Dịch thô:
"Làng phía Nam có hoa đào vô hạn, duy chỉ có một mình ta đa tình.
Gió hoàng hôn thổi đỏ cả mặt đất, không ai luyến tiếc vì ai."
Bản dịch thô này do mình tự làm, vì để mọi người có thể hiểu thơ của Tuyết Quân ngâm nên mình để bản dịch thô vào. Mình cũng không tìm thấy bài thơ này bằng tiếng Việt trên mạng. Nếu ai có bản dịch hay hơn thì có thể bảo mình, để mình sửa ạ!
[3]
Bài thơ "Hoa đào" 《桃花》của Nguyên Chẩn, bản gốc:
"桃花浅深处, 似匀深浅妆.
春风助肠断, 吹落白衣裳"
Hán Việt:
"Đào hoa thiển thâm xử, tự quân thâm thiển trang.
Xuân phong trợ tràng đoạn, xuy lạc bạch y thường."
Bản mình để trong câu của Cố Khiên là bản dịch thô nên không thể chau chuốt bằng các nhà dịch, mong mọi người có thể chỉ dẫn mình thêm!
Vốn dĩ Lăng Tuyết Quân nghe mọi người trêu chọc La Lâm, đang cùng nhau cười ngây ngô, không nghĩ tới vẫn vô duyên với mình, lúc này lại dừng lại ở trước mặt mình, nàng nhất thời có chút không kịp phản ứng.
"Tuyết Quân, tới phiên ngươi kìa." La Ngâm Sương cười đẩy đẩy nàng.
Đúng lúc này, tiếng kêu quái dị lúc trước lại vang lên: "A, thật trùng hợp! Lăng cô nương mặc váy đỏ, La Tứ Lang mặc lục bào, đây có tính là khinh hồng ước thúy sa[1] như trong thơ của hắn nói không?"
[1] Khinh hồng ước thúy sa: trong câu thơ của La Lâm vừa mới ngâm, dịch thô là 'lụa đỏ nhẹ ước (chim phỉ) thúy'.
Mọi người vừa nghe xong, dỗ dành cười rộ lên.
"Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ bài thơ của Tứ lang là viết cho vì Lăng cô nương?" Có người cười xấu phụ họa nói.
Lăng Tuyết Quân không nghĩ tới mình lại bị người ta lấy ra trò cười, nhưng không tiện cãi lại, liền cảm thấy có chút quẫn bách. Bất quá, nàng nghĩ lại, kiếp này, mình vốn muốn tiếp tục duyên kiếp trước cùng La Lâm, nếu như cuối cùng mình thật sự có thể gả cho La Lâm, như vậy bị người cười một tiếng cũng không tổn thương phong nhã. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng liền thoải mái, biểu tình cũng thả lỏng.
Cố Khiên vẫn nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Quân, hắn đều nhìn thấy sự thay đổi trên mặt nàng. Thấy nàng cười đùa với người khác, nàng và La Lâm hình như cũng không có ác cảm, khiến trong lòng hắn buồn bực. Xem ra, nàng thật sự có ý với La Lâm. Nghĩ tới đây, một trận chua xót lại dâng lên trong lòng hắn.
Lúc này La Lâm có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng. Hắn hướng về phía Lăng Tuyết Quân xin lỗi cười cười, lập tức lớn tiếng nói với mọi người: "Các ngươi không nên giễu cợt lung tung, ảnh hưởng đến Tam tiểu thư thì sẽ không tốt."
Nhìn mặt của La Lâm có vẻ giận, Lăng Tuyết Quân hơi sửng sốt. Kiếp trước nếu La Lâm nghe được có người nói như vậy, nhất định sẽ đùa giỡn một phen, làm sao có thể khó chịu như thế? Lại nghĩ lại, cũng đúng, hiện giờ mình mới quen La Lâm, rất nhiều chuyện tất nhiên không giống kiếp trước. Cũng còn rất nhiều thời gian, cùng hắn kết giao nhiều hơn, hẳn là sẽ bình thường như kiếp trước đi.
Lăng Khâm nghe được có người trêu đùa Lăng Tuyết Quân, trong lòng nổi trận lôi đình. La Lâm là nam tử, bị cười một tiếng không sao, nhưng Lăng Tuyết Quân là nữ tử nha, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng. Vì thế, Lăng Khâm xắn tay áo lên, đang muốn đứng dậy, nhưng bị Cố Khiên bên cạnh đè lại.
"Lục Lang, ngươi ngăn ta làm gì?" Lăng Khâm kinh ngạc nói.
"Ngươi xem bộ dáng của ngươi, giống như một con chọi gà, chuyện nhỏ cũng sẽ bị ngươi nháo thành đại sự." Cố Khiên lẩm bẩm nói.
"Vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ ngươi bắt ta để mặc bọn chúng khi dễ Tuyết Quân à?" Lăng Khâm phồng má nói.
"Ngươi nghỉ ngơi một chút, ta sẽ đi hòa giải." Dứt lời, Cố Khiên đứng dậy, cười nói với mọi người, "Trần Tam Lang, Bành Nhị Lang, các ngươi nói như vậy, có phải đã sớm nghe nói Lăng cô nương có tài, sợ bị nàng so sánh nên cố ý nói những lời này để quấy rầy tâm trí nàng?"
Tuy rằng người ra mặt nói chuyện là Cố Khiên, nhưng mọi người nhìn thấy sắc mặt của huynh đệ Lăng gia bên cạnh hắn cũng không tốt lắm, liền không nói nhiều nữa. Phải biết rằng, sau lưng huynh đệ Lăng gia không chỉ có Quận chúa, hiện giờ Lăng Ngọc còn nhậm chức Ngự Sử trong Ngự Sử đài, nếu chọc giận hắn thì sẽ bị hắn sửa sai vạch tội một quyển, đã có thể không chịu nổi.
Lúc này, Cố Trăn cũng cười nói: "Hôm nay mọi người cao hứng, uống chút rượu liền lại náo loạn. Tuyết Quân, ngươi vừa đến nên vẫn chưa biết bọn họ. Bọn họ thật đúng là muốn làm rối loạn tâm trí của ngươi, muốn nhìn ngươi bị phạt rượu. Ngươi không được để họ lừa."
Thấy Cố Trăn cũng ra mặt giải vây cho mình, Lăng Tuyết Quân vội vàng đứng dậy cười nói: "Cám ơn Vương phi nhắc nhở, Tuyết Quân đã biết."
"Vậy là tốt rồi." Cố Trăn mỉm cười gật gật đầu, ôn nhu nói, "Tuyết Quân, hiện tại vậy ngươi liền làm thơ đi, để cho bọn họ mở mang tầm mắt một chút."
"Vâng." Lăng Tuyết Quân đáp lễ, sau đó nghiêng người xuống, đưa tay cầm đèn hoa đào từ trong suối lên, lấy rượu, rồi đứng dậy. Vừa lúc trên cây đào phía sau nàng treo một ngọn đèn lồng, ánh đèn màu vàng ấm áp lồng nàng vào trong đó, một bộ váy đỏ đứng bên cạnh dòng suối róc rách, thật sự là người yêu kiều như hoa.
Mọi người vốn còn đang cười đùa, lúc này đều yên tĩnh lại, nhao nhao dựng thẳng lỗ tai, chờ Lăng Tuyết Quân làm thơ, đều muốn xem nữ nhân này có tài mạo song toàn như trong truyền thuyết hay không.
Kiếp trước Lăng Tuyết Quân chính là cao túc của Nhạc phu nhân, lúc ra trường chính là nữ học thứ hai của Bạch Lộc thư viện nên tài văn vốn không kém. Kiếp này, dưới sự tỉ mỉ dạy dỗ của Khâu phu nhân, tài văn cao hơn kiếp trước một đoạn, ngâm thơ điền từ này đối với nàng mà nói, bất quá là hạ bút thành văn. Cho nên, nàng liền nhanh chóng làm thơ, sau đó tự nhiên hào phóng hành lễ với mọi người, "Tuyết Quân bêu xấu." Dứt lời, lại nhẹ giọng ngâm nói, "Thôn Nam có hoa đào vô hạn, duy chỉ có mình ta đa tình. Gió hoàng hôn thổi đỏ cả mặt đất, không ai luyến tiếc vì ai."[2]
Ngâm bài thơ xong, mọi người nhao nhao ủng hộ! Lăng Khâm càng ra vẻ.
Lý Hoảng cười nói: "Hay! Tam tiểu thư quả nhiên tài văn xuất chúng, không phụ nổi danh!"
"Vương gia khen trật rồi!" Lăng Tuyết Quân cúi đầu hành lễ: "Tuyết Quân liền đi đổi chén rồi." Nói xong, nàng bưng rượu trong đèn đào hoa lên đi về phía thượng nguồn.
Trong nháy mắt buông chén, Lăng Tuyết Quân đột nhiên nghĩ đến kiếp trước chơi Khúc Thủy Lưu Thương này, mình luôn hy vọng chén này có thể dừng lại trước mặt Cố Khiên, nhưng không có một lần nào được như ý nguyện. Chỉ là lần này, trong lòng nàng đã không còn nguyện vọng này, dừng lại trước mặt ai đều tùy duyên vậy! Nghĩ như vậy, tay của nàng hơi dùng sức hạ xuống, đẩy đèn hoa đào ra ngoài. Đèn hoa đào xoay quanh trung tâm dòng suối, liền thuận theo nước mà xuống.
Bởi vì trong lòng không có nguyện vọng gì, sau khi buông tay, nàng cũng không nhìn chén trôi về đâu, liền đi về phía trước. Đi được nửa đường, liền nghe được mọi người một trận xôn xao, nghĩ là chén rượu đã dừng lại. Trong lòng nàng vẫn có vài phần tò mò, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai có được rượu của mình, liền dừng chân ở bên dòng suối, nhìn xuống phía dưới. Đột nhiên, nàng cứng đờ.
Cố Khiên đang đưa tay lấy chén từ trong đèn hoa đào nổi trên sông ra, bên môi mơ hồ hiện ra ý cười.
Lăng Tuyết Quân ngây người một lát, nhất thời người có chút ngây người. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Kiếp trước trăm phương nghìn kế muốn đem rượu nổi lên trước mặt hắn, nhưng không thể như ý nguyện, sao lần này tùy ý thả chén mà nó lại liền đến trước mặt hắn?
"Lục Lang, ngươi bị chén rượu của Lăng cô nương lựa chọn rồi." Lý Hoảng cười to nói: "Mau làm thơ!"
"Vâng, Vương gia." Thanh âm của Cố Khiên mang theo ý cười vang lên.
Lăng Tuyết Quân vội vàng quay người lại, đi về phía chỗ ngồi của mình.
Không lâu sau, giọng Cố Khiên lại vang lên: "Hoa đào có chỗ nông thâm, tựa như trang điểm sâu cạn. Gió xuân làm đứt ruột, thổi bay xiêm y trắng." [3]
Nghe được bài thơ này, trái tim của Lăng Tuyết Quân run lên. Nàng ngước mắt lên, nhìn về phía Cố Khiên. Chỉ thấy hắn mặc y phục màu trắng, giống như cây ngọc Chi Lan, cho dù là đứng ở bên cạnh hoàng tử Lý Hoảng, hắn cũng là người chói mắt nhất. Nhìn hắn, nàng dường như lại nhớ tới kiếp trước lúc mới cưới, hai người cũng từng nắm tay nhau đi ngắm hoa, vẽ mày thêm trang sức, tựa như đã từng ngọt ngào như thế. Nói muốn quên, thế nhưng, có một số người, có một số việc, sớm đã khắc cốt ghi tâm, không phải nói quên là có thể quên được. Nghĩ tới đây, đáy lòng nàng không khỏi thở dài.
"Hay một cái nông thâm, hay một cái sâu cạn!" Lý Hoảng vỗ tay khen ngợi, "Hai chữ này dùng cực kỳ tuyệt vời."
"Đa tạ Vương gia." Cố Khiên chắp tay nói.
"Nhưng mà ta nghe bài thơ này của ngươi, hai câu đầu hình như nói về một nữ tử, hai câu sau sao lại có chút bi thương." Lý Hoảng cười nói, "Ngươi còn nhỏ tuổi, hôn sự cũng chưa định ra, lấy đâu ra nhiều sầu muộn như vậy?"
Cố Khiên dừng một chút, trầm giọng nói: "Hồi vương gia, Khiên chỉ tùy hứng làm, cũng không có ý gì khác."
"Phải không?" Lý Hoảng nhìn Cố Khiên một cái, thấy hắn cúi đầu không nói, hắn mỉm cười, nói: "Vậy ngươi đẩy rượu lên đi."
"Vâng." Cố Khiên cầm lấy rượu, đi về phía thượng nguồn, vừa ngẩng đầu, thấy Lăng Tuyết Quân đứng ở bên kia ngơ ngác nhìn mình.
Cả người thoáng cái liền giật mình. Hắn từ trong mắt Lăng Tuyết Quân, thấy được một loại cảm xúc nói không rõ ràng.
Ánh mắt hai người vừa dây dưa, Lăng Tuyết Quân liền cúi đầu, tránh ánh mắt của hắn, vội vàng đi trở về, ngồi xuống bên cạnh La Ngâm Sương.
Hắn bình tĩnh lại, cũng đảo mắt, nhấc chân đi về phía trước.
Đi đến đầu dòng suối, hắn ngước mắt lên và nhìn xuống. Y phục màu đỏ của Lăng Tuyết Quân ẩn ẩn ở trong mắt.
Hắn biết, người trong lòng của Lăng Tuyết Quân là La Lâm, mà không phải Cố Khiên hắn. Vậy hắn có nên buông tay, để nàng theo đuổi tình yêu của mình không? Thế nhưng, vừa nghĩ đến việc đem nàng giao cho một nam tử khác, trong lòng hắn lại có chút không cam lòng.
Hắn đặt chén rượu vào trong đèn hoa đào, sau đó nổi đèn ở trong dòng suối, ở buông tay ra, trong lòng hắn tự nói với mình, Cố Khiên, cuối cùng đánh cuộc một phen, nếu rượu này có thể nổi lên rồi dừng lại bên cạnh nàng, vậy chứng tỏ các ngươi vẫn còn duyên, chết cũng không nên buông tha nàng. Hắn cắn răng, buông tay ra, để cho tửu thương quyết định vận mệnh của hắn theo dòng suối đi xuống.
Nhìn rượu càng trôi càng xa, trong lòng hắn đột nhiên khủng hoảng. Hắn sợ, chén rượu đó sẽ không dừng lại bên cạnh nàng, vậy có phải hắn phải buông tha cho nàng không? Hắn có chút không dám nhìn, cắn môi, xoay mặt sang một bên. Đột nhiên, hắn nghĩ đến lúc cầu nguyện lúc trước, giống như lúc nãy mình cũng không nói chén rượu không ở bên cạnh nàng thì sẽ buông tha cho nàng.
Đúng lúc này, hai bên kênh rạch đột nhiên ồn ào.
Hắn biết chén rượu đã dừng lại. Trái tim hắn đột nhiên co rụt lại, lập tức thầm niệm ở trong lòng, lão thiên gia, cầu ngươi, nhất định phải để cho tửu thương kia dừng ở bên cạnh nàng.
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi quay đầu lại, đang nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Tuyết Quân kinh ngạc cầm rượu.
Hắn sửng sốt một lát, đột nhiên đáy lòng thoáng thả lỏng.
Tuyết Quân, đây chính là ý trời.
"Vui vẻ!" Lý Hoảng nhìn rượu trong tay Lăng Tuyết Quân, nở nụ cười, "Lăng cô nương lúc trước thả rượu cho Lục Lang, hiện giờ chén rượu của Lục lang này lại thả về cho Lăng cô nương, ta đã chơi nhiều Khúc Thủy Lưu Thương như vậy, nhưng chuyện trùng hợp như này thì vẫn là lần đầu tiên ta gặp." Nói tới đây, hắn liếc mắt nhìn Cố Khiên vừa ngồi xuống bờ suối.
Lúc này, Lăng Tuyết Quân càng ngày càng mơ màng. Nàng cũng không biết, vì sao chén rượu của Cố Khiên lại dừng trước người mình. Nghe Lý Hoảng trêu chọc, nàng bất đắc dĩ cười cười: "Có thể, tửu thương này cũng biết ta mới tới kinh thành nên khi dễ chăng."
"Đây cũng không phải là nó khinh ngươi." Lý Hoảng cười cười, chỉ vào một đám quý nữ bên kia, cười nói, "Khi Lục lang đặt rượu thì có nhiều người muốn hơn."
Sắc mặt của Lăng Tuyết Quân hơi đỏ lên, cắn môi không nói lời nào.
[2]
Đây là bài thơ "Hoa đào phía Nam Hạ Khuê trang" (下邽庄南桃花) của Bạch Cư Dị, bài gốc là
"村南无限桃花发, 唯我多情独自来.
日暮风吹红满地, 无人解惜为谁开."
Hán Việt:
Thôn Nam vô hạn đào hoa phát, duy ngã đa tình độc tự lai.
Nhật mộ phong xuy hồng mãn đích, vô nhân giải tích vi thùy khai.
Dịch thô:
"Làng phía Nam có hoa đào vô hạn, duy chỉ có một mình ta đa tình.
Gió hoàng hôn thổi đỏ cả mặt đất, không ai luyến tiếc vì ai."
Bản dịch thô này do mình tự làm, vì để mọi người có thể hiểu thơ của Tuyết Quân ngâm nên mình để bản dịch thô vào. Mình cũng không tìm thấy bài thơ này bằng tiếng Việt trên mạng. Nếu ai có bản dịch hay hơn thì có thể bảo mình, để mình sửa ạ!
[3]
Bài thơ "Hoa đào" 《桃花》của Nguyên Chẩn, bản gốc:
"桃花浅深处, 似匀深浅妆.
春风助肠断, 吹落白衣裳"
Hán Việt:
"Đào hoa thiển thâm xử, tự quân thâm thiển trang.
Xuân phong trợ tràng đoạn, xuy lạc bạch y thường."
Bản mình để trong câu của Cố Khiên là bản dịch thô nên không thể chau chuốt bằng các nhà dịch, mong mọi người có thể chỉ dẫn mình thêm!
Bình luận facebook