Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Đánh cờ
Editor: dzitconlonton
Xe ngựa từ từ tiến về phía trước trên đường chính.
Tuổi Thanh Nha còn nhỏ, ngồi không yên, thỉnh thoảng vén rèm lên nhìn ra ngoài xe. Đột nhiên, dường như nàng ta nhìn thấy một cái gì đó, vội vàng quay đầu lại với Lăng Tuyết Quân vui mừng kêu lên: "Cô nương, người mau đến xem đi! Vị Lục y công tử đang cưỡi ngựa ở phía trước, chính là người mà ngày hôm trước nô tỳ mua bánh hoa mai ở Tụ Hiền trà lâu, thì gặp được công tử còn đẹp hơn Tam công tử."
Nghe Thanh Nha nói như thế, Lăng Tuyết Quân nghĩ đến ngày đó nhìn thấy Cố Khiên, trong lòng cũng nổi lên hứng thú. Nàng cũng muốn xem người mua bánh hoa mai kia rốt cuộc có phải là Cố Khiên hay không, liền tiến lại gần. Thiếu niên cưỡi bạch mã tình cờ đi qua trước mặt nàng.
Tuy rằng trong lòng sớm đã có dự cảm, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Cố Khiên, trong lòng nàng vẫn hơi chấn động.
Quả nhiên không đoán sai, người mua bánh hoa mai kia thật sự là hắn! Thế nhưng, hôm qua hắn mới tới núi Tê Hạc, sao hôm nay lại đi? Đúng rồi, mình và hắn còn hai ván cờ ước định, sợ là hắn đi tìm mình chơi cờ chứ? Nhưng mà hôm qua tuy nàng đáp ứng hai ván cờ, nhưng không đáp ứng hắn khi nào chơi, nói như vậy, bản thân mình không tạm biệt, cũng không tính là lỡ lời.
Nghĩ như vậy, Lăng Tuyết Quân mới coi như ổn định vài phần. Nàng nhẹ nhàng thò đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng của Cố Khiên chậm rãi biến mất trong mắt, trong lòng nàng không khỏi có vài phần buồn bã. Hắn đi tới Linh Giác tự gặp nàng, mà nàng đã rời khỏi Linh Giác tự, trên đường gặp nhau, hắn hồn nhiên không biết. Có lẽ, đây chính là duyên phận của nàng và hắn, cứ lướt qua như vậy, đối với hai người mà nói, đây là kết cục đã định của kiếp trước và kiếp này. Nghĩ tới đây, nàng ngồi lại, bảo Thanh Nha đặt rèm che xuống, dùng một tấm rèm này để ngăn cách Cố Khiên và mình.
Cố Khiên đến Linh Giác tự, thấy Trí Minh đang mang theo mấy tiểu sư đệ quét dọn tiền điện, vội vàng tiến lên gọi hắn.
Trí Minh và Cố Khiên đều xem như đệ tử của Cửu Dương đại sư, một người đi theo đại sư học Phật pháp, một người đi theo sư phụ học kỳ nghệ, từ nhỏ đã quen biết nhau, tình cảm cũng tốt. Thấy Cố Khiên vẫy tay gọi mình, Trí Minh vội vàng cười đầy mặt chạy tới.
Cố Khiên bám lấy bả vai Trí Minh, hai người đi về một góc.
"A Khiên, gọi ta có việc gì?" Trí Minh quay đầu, hỏi Cố Khiên.
"Trí Minh, ngươi đi giúp ta mời Lăng cô nương ra, nói ta và nàng chơi hai ván cờ còn lại." Cố Khiên mỉm cười nói.
Trí Minh quay mặt lại liếc hắn một cái, nói: "Lăng cô nương đã rời đi trước đó rồi."
"Cái gì?" Cố Khiên sửng sốt, bước chân đột nhiên dừng lại, hỏi, "Nàng đi từ khi nào vậy?"
"Đi một khắc rồi." Trí Minh đẩy bàn tay hắn đang bám vào cổ mình ra.
Nàng đã đi được một khắc? Nhưng mình ra khỏi cửa thành đến núi Tê Hạc đã hai khắc, nói như vậy, mình gặp nàng trên đường? Cố Khiên đột nhiên nhớ tới trên đường mình đến núi Tê Hạc, quả thật đụng phải một chiếc xe ngựa, chỉ là lúc ấy mình nóng lòng chạy đi nên cũng không chú ý. Chẳng lẽ, người ngồi trong xe chính là nàng? Nhưng mặc dù trong lòng hắn nghĩ như thế, nhưng không dám xác định. Suy nghĩ một chút, Cố Khiên lại hỏi: "Vị Lăng cô nương này có nói nàng đi đâu không?"
"Lăng cô nương chỉ nói đi kinh thành đầu thân[1], rốt cuộc đi đâu, ta cũng không biết." Trí Minh trả lời.
[1] Đầu thân: nương nhờ họ hàng.
Nghe vậy, Cố Khiên khẽ nhíu mày, cúi đầu không nói.
Trí Minh nhìn bộ dáng này của Cố Khiên, bĩu môi, nói: "A Khiên, ta thấy hai ngày nay hình như ngươi có chút không thích hợp a! Có phải ngươi thấy bộ dạng Lăng cô nương xinh đẹp, rồi động tâm tư gì đó không nên có với người ta."
Cố Khiên vừa nghe, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nói: "Nàng đội mũ, ngay cả bộ dáng của nàng cũng không nhìn được, làm sao biết nàng đẹp hay xấu?"
"Vậy vì sao ngươi lại để ý đến Lăng cô nương như vậy?" Trí Minh hỏi.
Cố Khiên ấp úng nói: "Còn không phải vì hôm qua nhất thời vô ý thua nàng, không chưa thắng hai ván còn lại, nên trong lòng ta ngày đêm khó chịu!"
Trí Minh vừa nghe, trong lòng hiểu rõ. Tranh cường háo thắng này thật sự là tính tình của Cố Khiên.
"Đúng rồi, dáng vẻ của Lăng cô nương như thế nào?" Cố Khiên có chút hứng thú hỏi Trí Minh.
"Lăng cô nương này, trưởng thành rất đẹp! Đẹp hơn các nàng tiên nữ trên trời!" Trí Minh cười ha ha một tiếng, "Cố Khiên, có phải lần này càng để ý không? Đáng tiếc người ta không muốn gặp ngươi, nên đã đi sớm! Ha Ha, không nghĩ tới Cố Lục ngươi cũng có một ngày ăn pháo hôi!" Dứt lời Trí Minh cười ha ha.
"Trí Minh!" Cố Khiên vừa nghe Trí Minh trêu chọc mình như thế, tức giận đến cắn đau răng.
Trí Minh thấy sắc mặt Cố Khiên khác thường, vội vàng cười to bỏ chạy.
"Trí Minh, tâm nhãn của ngươi nhiều như vậy, nào giống một người thanh tu lâu năm? Cẩn thận ta nói với đại sư, cho ngươi phạt nặng!" Cố Khiên ở phía sau hắn kêu lên.
"Ha ha, sư phụ còn lâu mới tin lời ngươi!" Thanh âm của Trí Minh từ xa truyền đến, "Ta có thể cẩn thận nghe lời trước mặt sư phụ."
Nhìn bóng lưng Trí Minh đi xa, Cố Khiên lắc đầu cười cười, liền chuẩn bị rời khỏi thành, vừa bước vài bước, hắn đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, dừng một chút, xoay người đi về phía thiền phòng của Cửu Dương đại sư.
Ngay khi Cố Khiên và Trí Minh dây dưa, Lăng Tuyết Quân đã vào kinh thành.
Kiếp trước ở kinh thành mười năm, Lăng Tuyết Quân đương nhiên quen đường đi Quận chúa phủ. Cho nên, không cần hỏi đường, Lăng Tuyết Quân liền chỉ huy ngự phu thuận lợi lái xe đến trước cửa phủ Quận chúa.
Thấy Lăng Tuyết Quân có thể biết đường trong kinh thành, Thanh Nha ngạc nhiên không thôi. Đối với việc này, Lăng Tuyết Quân hời hợt cười nói: "Trước kia lúc Tứ ca rời khỏi Phong Dương, vẽ cho ta một tấm lộ trình đi Quận chúa phủ, ta liền ghi nhớ."
"Cô nương thật lợi hại, chỉ cần nhìn bản đồ liền biết đi phủ Quận chúa như thế nào." Trong mắt Thanh Nha tràn đầy sùng bái.
Lăng Tuyết Quân mỉm cười, cũng không nhiều lời. Chủ tớ hai người xuống xe, Thanh Nha liền tiến lên gọi cửa.
Cửa phủ Quận chúa nghe nói nười tới là cô nương đến từ Lăng gia huyện Phong Dương, vội vàng ân cần nghênh đón, cung kính cười nói với Lăng Tuyết Quân: "Xin hỏi, người tới chính là Lăng Tuyết Quân cô nương?"
"Đúng vậy." Lăng Tuyết Quân gật đầu.
Vẻ mặt của người gác vội vàng mở cửa, kinh hỉ nói: "Ai nha, có thể ngóng trông Tam cô nương tới! Tưởng ma ma đã phân phó tiểu nhân từ lâu, muốn tiểu nhân một mực chờ Tam tiểu thư trước cửa. Tiểu nhân đoán chừng Tam tiểu thư đã đến trong hai ngày nay, đang ngóng trông mỗi ngày, quả nhiên hôm nay liền ngóng trông Tam cô nương tới." Trên mặt người gác cửa treo nụ cười lấy lòng.
Tính tình của Lăng Tuyết Quân tốt mỉm cười, nghe người gác cửa nói mấy lời nịnh nọt trước mặt mình, liền nháy mắt với Thanh Nha. Tuy rằng tuổi Thanh Nha còn nhỏ, nhưng cũng thông minh, vội vàng lấy một viên bạc nhỏ ra, nhét vào trong tay người gác cửa, cười nói: "Đa tạ đại ca hao tâm tổn trí."
Người gác cửa giả vờ từ chối vài cái, rồi bỏ bạc vụn vào túi, chắp tay cảm tạ Lăng Tuyết Quân, khom lưng cười nói: "Tưởng ma ma đã phân phó, Tam tiểu thư đến rồi, thì liền trực tiếp đi mời Quận chúa. Tam tiểu thư, vậy liền đi theo tiểu nhân." Dứt lời liền đi về phía trước dẫn đường.
"Được." Lăng Tuyết Quân gật đầu, liền đi theo.
Vào cửa chính của Quận chúa phủ, Lăng Tuyết Quân liếc mắt một cái liền nhìn thấy bức tường phúc lộc thọ tinh đang đối diện với đại môn, người không khỏi ngẩn ra. Bức tường này nhìn vào mắt nàng, quen thuộc như thế. Kiếp trước, nàng từng vô số lần đi qua dưới bức tường này, cuối cùng từ nơi này gả ra ngoài đến Cố phủ, rốt cuộc không thể trở về. Hôm nay, đứng dưới bức tường này, làm cho nàng giống như trở lại kiếp trước, dường như mình vẫn là nữ tử xinh đẹp lớn lên trong phủ Quận chúa này, hôm nay chẳng qua chỉ là xuất môn trở về.
Bất quá, nàng rất nhanh liền kéo suy nghĩ về, nói với lòng mình, Lăng Tuyết Quân, lúc này ngươi mới đến, không thể biểu hiện ra sự quen thuộc với phủ Quận chúa này, để tránh chọc người nghi ngờ. Nghĩ tới đây, nàng cúi đầu, mang theo Thanh Nha nhắm mắt theo sau người gác cổng, xuyên qua hành lang thật dài, đi về phía hậu viện.
Phủ Quận chúa này chính là Ninh vương phủ ban đầu, cho nên rất rộng. mất một khắc để đi từ cửa Đoan Lễ phía trước đến Hòa Phong viện mà thường ngày Quận chúa thường ở lại. Lăng Tuyết Quân đi theo sau người gác cổng, đoan trang đi về phía trước, mắt không chớp mắt, dáng người cao ráo, phong thái tao nhã. Quận chúa đã được báo, biết Lăng Tuyết Quân sắp tới, liền phái Tưởng ma ma hầu hạ bên mình đến trước cửa viện nghênh đón nàng.
Mặc dù Tưởng ma ma chưa từng gặp Lăng Tuyết Quân, nhưng khi đứng trước cửa viện, từ xa nhìn thấy một thiếu nữ xa lạ dung mạo xinh đẹp chậm rãi đến gần, đoán chừng nàng là Tam tiểu thư Lăng gia, vội vàng cười tủm tỉm nghênh đón, đi tới trước mặt Lăng Tuyết Quân hành lễ, cười nói: "Tam tiểu thư, có thể trông mong ngươi tới."
Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng cúi người, đáp lễ với Tưởng ma ma, mỉm cười nói: "Tưởng ma ma có lễ." Ngoài mặt Tưởng ma ma là hạ nhân của Quận chúa phủ, nhưng bà lại là nữ nhi của nhũ mẫu Quận chúa, không chỉ lớn lên cùng Quận chúa, mà còn là tiền hậu giá nhân sinh tử, Quận chúa lén lút đối đãi nàng như tỷ muội, ngay cả huynh đệ Lăng Ngọc, Lăng Khâm ở trước mặt bà cũng không dám làm gì, huống chi là người khác. Cho nên, ở trước mặt bà, Lăng Tuyết Quân đương nhiên cũng phải làm lễ nghĩa chu toàn.
Đợi Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, Tưởng ma ma liền tinh tế đánh giá nàng một phen. Kiếp này tuy rằng Lăng Tuyết Quân lớn lên ở Phong Dương, nhưng kiếp trước được Quận chúa tự mình bồi dưỡng nên khí chất phong hoa đã khắc sâu trong xương cốt, nhìn vào trong mắt Tưởng ma ma, cảm thấy nàng không giống cô nương lớn lên ở tiểu huyện thành Phong Dương, phong thái giơ tay nhấc chân này cũng không kém chút nào so với quý nữ hào môn trong kinh, cho nên ấn tượng với nàng tốt hơn vài phần, vội vàng cười với nàng nói: "Tam tiểu thư, mau vào phòng đi, Quận chúa ở trong phòng chờ đấy."
"Được." Lăng Tuyết Quân nhìn bà cười cười. Nụ cười này, tựa như hồng mai dưới ánh tuyết, lục liễu nở xuân, chọc đến lòng người ngứa ngáy.
Tưởng ma ma cũng biết lần này Lăng Tuyết Quân vào kinh, là tính tìm một người chồng ở trong kinh, trong lòng nghĩ dung mạo khí chất của cô nương này tốt như vậy, nếu lộ diện trong giới quý nhân, ngưỡng cửa phủ Quận chúa này sợ là sẽ bị đạp phá. Cũng không biết Quận chúa sẽ giúp nàng chọn cửa hôn sự nào, nhìn bộ dáng này, sợ phải là long tử phượng tôn mới xứng đôi với Lăng gia Tam tiểu thư này chứ?
Xe ngựa từ từ tiến về phía trước trên đường chính.
Tuổi Thanh Nha còn nhỏ, ngồi không yên, thỉnh thoảng vén rèm lên nhìn ra ngoài xe. Đột nhiên, dường như nàng ta nhìn thấy một cái gì đó, vội vàng quay đầu lại với Lăng Tuyết Quân vui mừng kêu lên: "Cô nương, người mau đến xem đi! Vị Lục y công tử đang cưỡi ngựa ở phía trước, chính là người mà ngày hôm trước nô tỳ mua bánh hoa mai ở Tụ Hiền trà lâu, thì gặp được công tử còn đẹp hơn Tam công tử."
Nghe Thanh Nha nói như thế, Lăng Tuyết Quân nghĩ đến ngày đó nhìn thấy Cố Khiên, trong lòng cũng nổi lên hứng thú. Nàng cũng muốn xem người mua bánh hoa mai kia rốt cuộc có phải là Cố Khiên hay không, liền tiến lại gần. Thiếu niên cưỡi bạch mã tình cờ đi qua trước mặt nàng.
Tuy rằng trong lòng sớm đã có dự cảm, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Cố Khiên, trong lòng nàng vẫn hơi chấn động.
Quả nhiên không đoán sai, người mua bánh hoa mai kia thật sự là hắn! Thế nhưng, hôm qua hắn mới tới núi Tê Hạc, sao hôm nay lại đi? Đúng rồi, mình và hắn còn hai ván cờ ước định, sợ là hắn đi tìm mình chơi cờ chứ? Nhưng mà hôm qua tuy nàng đáp ứng hai ván cờ, nhưng không đáp ứng hắn khi nào chơi, nói như vậy, bản thân mình không tạm biệt, cũng không tính là lỡ lời.
Nghĩ như vậy, Lăng Tuyết Quân mới coi như ổn định vài phần. Nàng nhẹ nhàng thò đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng của Cố Khiên chậm rãi biến mất trong mắt, trong lòng nàng không khỏi có vài phần buồn bã. Hắn đi tới Linh Giác tự gặp nàng, mà nàng đã rời khỏi Linh Giác tự, trên đường gặp nhau, hắn hồn nhiên không biết. Có lẽ, đây chính là duyên phận của nàng và hắn, cứ lướt qua như vậy, đối với hai người mà nói, đây là kết cục đã định của kiếp trước và kiếp này. Nghĩ tới đây, nàng ngồi lại, bảo Thanh Nha đặt rèm che xuống, dùng một tấm rèm này để ngăn cách Cố Khiên và mình.
Cố Khiên đến Linh Giác tự, thấy Trí Minh đang mang theo mấy tiểu sư đệ quét dọn tiền điện, vội vàng tiến lên gọi hắn.
Trí Minh và Cố Khiên đều xem như đệ tử của Cửu Dương đại sư, một người đi theo đại sư học Phật pháp, một người đi theo sư phụ học kỳ nghệ, từ nhỏ đã quen biết nhau, tình cảm cũng tốt. Thấy Cố Khiên vẫy tay gọi mình, Trí Minh vội vàng cười đầy mặt chạy tới.
Cố Khiên bám lấy bả vai Trí Minh, hai người đi về một góc.
"A Khiên, gọi ta có việc gì?" Trí Minh quay đầu, hỏi Cố Khiên.
"Trí Minh, ngươi đi giúp ta mời Lăng cô nương ra, nói ta và nàng chơi hai ván cờ còn lại." Cố Khiên mỉm cười nói.
Trí Minh quay mặt lại liếc hắn một cái, nói: "Lăng cô nương đã rời đi trước đó rồi."
"Cái gì?" Cố Khiên sửng sốt, bước chân đột nhiên dừng lại, hỏi, "Nàng đi từ khi nào vậy?"
"Đi một khắc rồi." Trí Minh đẩy bàn tay hắn đang bám vào cổ mình ra.
Nàng đã đi được một khắc? Nhưng mình ra khỏi cửa thành đến núi Tê Hạc đã hai khắc, nói như vậy, mình gặp nàng trên đường? Cố Khiên đột nhiên nhớ tới trên đường mình đến núi Tê Hạc, quả thật đụng phải một chiếc xe ngựa, chỉ là lúc ấy mình nóng lòng chạy đi nên cũng không chú ý. Chẳng lẽ, người ngồi trong xe chính là nàng? Nhưng mặc dù trong lòng hắn nghĩ như thế, nhưng không dám xác định. Suy nghĩ một chút, Cố Khiên lại hỏi: "Vị Lăng cô nương này có nói nàng đi đâu không?"
"Lăng cô nương chỉ nói đi kinh thành đầu thân[1], rốt cuộc đi đâu, ta cũng không biết." Trí Minh trả lời.
[1] Đầu thân: nương nhờ họ hàng.
Nghe vậy, Cố Khiên khẽ nhíu mày, cúi đầu không nói.
Trí Minh nhìn bộ dáng này của Cố Khiên, bĩu môi, nói: "A Khiên, ta thấy hai ngày nay hình như ngươi có chút không thích hợp a! Có phải ngươi thấy bộ dạng Lăng cô nương xinh đẹp, rồi động tâm tư gì đó không nên có với người ta."
Cố Khiên vừa nghe, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nói: "Nàng đội mũ, ngay cả bộ dáng của nàng cũng không nhìn được, làm sao biết nàng đẹp hay xấu?"
"Vậy vì sao ngươi lại để ý đến Lăng cô nương như vậy?" Trí Minh hỏi.
Cố Khiên ấp úng nói: "Còn không phải vì hôm qua nhất thời vô ý thua nàng, không chưa thắng hai ván còn lại, nên trong lòng ta ngày đêm khó chịu!"
Trí Minh vừa nghe, trong lòng hiểu rõ. Tranh cường háo thắng này thật sự là tính tình của Cố Khiên.
"Đúng rồi, dáng vẻ của Lăng cô nương như thế nào?" Cố Khiên có chút hứng thú hỏi Trí Minh.
"Lăng cô nương này, trưởng thành rất đẹp! Đẹp hơn các nàng tiên nữ trên trời!" Trí Minh cười ha ha một tiếng, "Cố Khiên, có phải lần này càng để ý không? Đáng tiếc người ta không muốn gặp ngươi, nên đã đi sớm! Ha Ha, không nghĩ tới Cố Lục ngươi cũng có một ngày ăn pháo hôi!" Dứt lời Trí Minh cười ha ha.
"Trí Minh!" Cố Khiên vừa nghe Trí Minh trêu chọc mình như thế, tức giận đến cắn đau răng.
Trí Minh thấy sắc mặt Cố Khiên khác thường, vội vàng cười to bỏ chạy.
"Trí Minh, tâm nhãn của ngươi nhiều như vậy, nào giống một người thanh tu lâu năm? Cẩn thận ta nói với đại sư, cho ngươi phạt nặng!" Cố Khiên ở phía sau hắn kêu lên.
"Ha ha, sư phụ còn lâu mới tin lời ngươi!" Thanh âm của Trí Minh từ xa truyền đến, "Ta có thể cẩn thận nghe lời trước mặt sư phụ."
Nhìn bóng lưng Trí Minh đi xa, Cố Khiên lắc đầu cười cười, liền chuẩn bị rời khỏi thành, vừa bước vài bước, hắn đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, dừng một chút, xoay người đi về phía thiền phòng của Cửu Dương đại sư.
Ngay khi Cố Khiên và Trí Minh dây dưa, Lăng Tuyết Quân đã vào kinh thành.
Kiếp trước ở kinh thành mười năm, Lăng Tuyết Quân đương nhiên quen đường đi Quận chúa phủ. Cho nên, không cần hỏi đường, Lăng Tuyết Quân liền chỉ huy ngự phu thuận lợi lái xe đến trước cửa phủ Quận chúa.
Thấy Lăng Tuyết Quân có thể biết đường trong kinh thành, Thanh Nha ngạc nhiên không thôi. Đối với việc này, Lăng Tuyết Quân hời hợt cười nói: "Trước kia lúc Tứ ca rời khỏi Phong Dương, vẽ cho ta một tấm lộ trình đi Quận chúa phủ, ta liền ghi nhớ."
"Cô nương thật lợi hại, chỉ cần nhìn bản đồ liền biết đi phủ Quận chúa như thế nào." Trong mắt Thanh Nha tràn đầy sùng bái.
Lăng Tuyết Quân mỉm cười, cũng không nhiều lời. Chủ tớ hai người xuống xe, Thanh Nha liền tiến lên gọi cửa.
Cửa phủ Quận chúa nghe nói nười tới là cô nương đến từ Lăng gia huyện Phong Dương, vội vàng ân cần nghênh đón, cung kính cười nói với Lăng Tuyết Quân: "Xin hỏi, người tới chính là Lăng Tuyết Quân cô nương?"
"Đúng vậy." Lăng Tuyết Quân gật đầu.
Vẻ mặt của người gác vội vàng mở cửa, kinh hỉ nói: "Ai nha, có thể ngóng trông Tam cô nương tới! Tưởng ma ma đã phân phó tiểu nhân từ lâu, muốn tiểu nhân một mực chờ Tam tiểu thư trước cửa. Tiểu nhân đoán chừng Tam tiểu thư đã đến trong hai ngày nay, đang ngóng trông mỗi ngày, quả nhiên hôm nay liền ngóng trông Tam cô nương tới." Trên mặt người gác cửa treo nụ cười lấy lòng.
Tính tình của Lăng Tuyết Quân tốt mỉm cười, nghe người gác cửa nói mấy lời nịnh nọt trước mặt mình, liền nháy mắt với Thanh Nha. Tuy rằng tuổi Thanh Nha còn nhỏ, nhưng cũng thông minh, vội vàng lấy một viên bạc nhỏ ra, nhét vào trong tay người gác cửa, cười nói: "Đa tạ đại ca hao tâm tổn trí."
Người gác cửa giả vờ từ chối vài cái, rồi bỏ bạc vụn vào túi, chắp tay cảm tạ Lăng Tuyết Quân, khom lưng cười nói: "Tưởng ma ma đã phân phó, Tam tiểu thư đến rồi, thì liền trực tiếp đi mời Quận chúa. Tam tiểu thư, vậy liền đi theo tiểu nhân." Dứt lời liền đi về phía trước dẫn đường.
"Được." Lăng Tuyết Quân gật đầu, liền đi theo.
Vào cửa chính của Quận chúa phủ, Lăng Tuyết Quân liếc mắt một cái liền nhìn thấy bức tường phúc lộc thọ tinh đang đối diện với đại môn, người không khỏi ngẩn ra. Bức tường này nhìn vào mắt nàng, quen thuộc như thế. Kiếp trước, nàng từng vô số lần đi qua dưới bức tường này, cuối cùng từ nơi này gả ra ngoài đến Cố phủ, rốt cuộc không thể trở về. Hôm nay, đứng dưới bức tường này, làm cho nàng giống như trở lại kiếp trước, dường như mình vẫn là nữ tử xinh đẹp lớn lên trong phủ Quận chúa này, hôm nay chẳng qua chỉ là xuất môn trở về.
Bất quá, nàng rất nhanh liền kéo suy nghĩ về, nói với lòng mình, Lăng Tuyết Quân, lúc này ngươi mới đến, không thể biểu hiện ra sự quen thuộc với phủ Quận chúa này, để tránh chọc người nghi ngờ. Nghĩ tới đây, nàng cúi đầu, mang theo Thanh Nha nhắm mắt theo sau người gác cổng, xuyên qua hành lang thật dài, đi về phía hậu viện.
Phủ Quận chúa này chính là Ninh vương phủ ban đầu, cho nên rất rộng. mất một khắc để đi từ cửa Đoan Lễ phía trước đến Hòa Phong viện mà thường ngày Quận chúa thường ở lại. Lăng Tuyết Quân đi theo sau người gác cổng, đoan trang đi về phía trước, mắt không chớp mắt, dáng người cao ráo, phong thái tao nhã. Quận chúa đã được báo, biết Lăng Tuyết Quân sắp tới, liền phái Tưởng ma ma hầu hạ bên mình đến trước cửa viện nghênh đón nàng.
Mặc dù Tưởng ma ma chưa từng gặp Lăng Tuyết Quân, nhưng khi đứng trước cửa viện, từ xa nhìn thấy một thiếu nữ xa lạ dung mạo xinh đẹp chậm rãi đến gần, đoán chừng nàng là Tam tiểu thư Lăng gia, vội vàng cười tủm tỉm nghênh đón, đi tới trước mặt Lăng Tuyết Quân hành lễ, cười nói: "Tam tiểu thư, có thể trông mong ngươi tới."
Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng cúi người, đáp lễ với Tưởng ma ma, mỉm cười nói: "Tưởng ma ma có lễ." Ngoài mặt Tưởng ma ma là hạ nhân của Quận chúa phủ, nhưng bà lại là nữ nhi của nhũ mẫu Quận chúa, không chỉ lớn lên cùng Quận chúa, mà còn là tiền hậu giá nhân sinh tử, Quận chúa lén lút đối đãi nàng như tỷ muội, ngay cả huynh đệ Lăng Ngọc, Lăng Khâm ở trước mặt bà cũng không dám làm gì, huống chi là người khác. Cho nên, ở trước mặt bà, Lăng Tuyết Quân đương nhiên cũng phải làm lễ nghĩa chu toàn.
Đợi Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, Tưởng ma ma liền tinh tế đánh giá nàng một phen. Kiếp này tuy rằng Lăng Tuyết Quân lớn lên ở Phong Dương, nhưng kiếp trước được Quận chúa tự mình bồi dưỡng nên khí chất phong hoa đã khắc sâu trong xương cốt, nhìn vào trong mắt Tưởng ma ma, cảm thấy nàng không giống cô nương lớn lên ở tiểu huyện thành Phong Dương, phong thái giơ tay nhấc chân này cũng không kém chút nào so với quý nữ hào môn trong kinh, cho nên ấn tượng với nàng tốt hơn vài phần, vội vàng cười với nàng nói: "Tam tiểu thư, mau vào phòng đi, Quận chúa ở trong phòng chờ đấy."
"Được." Lăng Tuyết Quân nhìn bà cười cười. Nụ cười này, tựa như hồng mai dưới ánh tuyết, lục liễu nở xuân, chọc đến lòng người ngứa ngáy.
Tưởng ma ma cũng biết lần này Lăng Tuyết Quân vào kinh, là tính tìm một người chồng ở trong kinh, trong lòng nghĩ dung mạo khí chất của cô nương này tốt như vậy, nếu lộ diện trong giới quý nhân, ngưỡng cửa phủ Quận chúa này sợ là sẽ bị đạp phá. Cũng không biết Quận chúa sẽ giúp nàng chọn cửa hôn sự nào, nhìn bộ dáng này, sợ phải là long tử phượng tôn mới xứng đôi với Lăng gia Tam tiểu thư này chứ?
Bình luận facebook