• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chính phi không bằng tiểu thiếp (3 Viewers)

  • Chương 110

Cái gì?

Mộ Dung Thư hoảng sợ, không ngờ Triệu Khiêm lại ra tay nặng như thế! Không đưa Thu Diệp ra khỏi phủ mà cho làm di nương, hạ độc khiến nàng ta bị câm rồi còn giam lỏng bên người canh chừng, kế này vừa tàn nhẫn lại ngoan tuyệt! Cũng khiến nàng bất ngờ.

Nhìn Thu Diệp khàn giọng thống khổ kêu rên, cố sức lên tiếng nhưng chỉ thốt được một chữ “a”, nàng biết, Thu Diệp có rất nhiều điều muốn nói với nàng!

Giờ phút này, lòng tràn đầy hối hận. Vì không muốn bị oán trách mà buông tay không ngăn cản Thu Diệp, cuối cùng khiến Thu Diệp rơi vào kết cục thê thảm như thế.

Thu Diệp muốn cho Mộ Dung Thư biết sự hối hận của mình, nàng không muốn để Triệu Khiêm được nhởn nhơ! “Dung nhi, ta sai rồi. Thật ra hắn muốn hại ta, không phải yêu ta. Ta hối hận đã không nghe lời ngươi, ngây ngốc để hắn lừa. Dung nhi, cứu ta với.”

Thu Diệp ôm chặt Mộ Dung Thư, khàn giọng khóc, muốn nói hết ra những lời chất chứa trong lòng, nhưng không cách nào nói ra được, chỉ còn lại âm thanh “a … a a a” khàn khàn khiến người ta đau lòng.

Mộ Dung Thư đè nén cảm giác chua xót trong mắt, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Thu Diệp.

– Thu Diệp, còn nhớ lời ta nói không? Dù gặp chuyện gì cũng không được hoảng hốt, phải bình tĩnh. Bình tĩnh.

Triệu Sơ kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thư bình tĩnh như vậy, trong lòng chợt có cảm giác khác lạ. Từ lúc gặp mặt nữ nhân này đã khiến hắn bất ngờ, chưa bao giờ có một nữ nhân khiến hắn như thế. Hắn đưa mắt nhìn Thu Diệp, bởi hắn tinh thông y thuật, vô cùng rõ ràng nàng ta không phải đột nhiên sinh bệnh mà bị câm, có lẽ là vì trúng độc. Hắn nhìn thần sắc Thu Diệp, trong lòng đoán chừng, có lẽ là mấy nữ nhân trong viện Nhị ca tranh sủng nên hại Thu Diệp.

Thu Diệp nỗ lực ổn định tâm tình của mình. Hiện tại, tâm tình ảo não, hối hận, hoảng hốt dồn chung một chỗ, nàng không biết nên làm thế nào. Người duy nhất nàng có thể nghĩ đến chính là Dung nhi. Nàng biết cho dù người cả phủ nhân muốn nàng chết, nhưng Dung nhi sẽ không. Dung nhi rất thiện lương. Nếu không phải nàng không nghe lời Dung nhi, cũng không thể rơi vào kết cục bây giờ. Nàng hối hận! Vô cùng hối hận!

– Thu Diệp, đừng sợ. Sẽ không sao đâu.

Mộ Dung Thư nhẹ giọng an ủi.

Nàng vừa nói xong, trong mắt nha hoàn đuổi theo phía sau Thu Diệp lóe lên một tia kinh ngạc.

Thu Diệp gật đầu. Dung nhi nói gì nàng cũng tin. Nhưng thân thể của nàng vẫn không ngừng run rẩy.

Lúc này trong lòng Mộ Dung Thư ngũ vị tạp trần. Nàng biết rõ trong quá trình Thu Diệp rơi vào bẫy, nàng đóng vai là kẻ bàng quan. Có thể là từ khi xuyên qua, tính tình của nàng đã trở nên lạnh bạc không ít, cho nên mới như thế, biết rõ kết cục thê thảm của Thu Diệp, nhưng vẫn dửng dưng như cũ. Hiện thời nhìn sự dựa dẫm của Thu Diệp với nàng, nàng mới nhớ tới hai ngày trước Thu Diệp đến cầu xin nàng tha thứ. Thật ra chưa chắc nếu nàng không gật đầu thì Thu Diệp sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng nàng thật sự đã gật đầu. Hiện tại, nhìn sự ỷ lại của Thu Diệp với mình, nàng vừa tự trách vừa hối hận.

Người phụ nữ nào đối mặt với tình yêu mà không bị che mắt? Lại có bao nhiêu thiếu nữ vì không biết rõ người trong lòng nên bị thương tổn? Mà Thu Diệp chỉ là một cô nương ngây thơ chưa trải sự đời.

Nàng ấy mới mười sáu tuổi.

Vì vậy, để lương tâm không bị áy náy và vì những ngày tháng bình an sau này của Thu Diệp, lúc này nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.

– Ngũ thiếu gia, từ khi vào phủ, Thu Diệp rất quan tâm đến nô tì. Hiện thời Thu Diệp bỗng nhiên bị câm, tâm tình khó tránh khỏi không tốt. Nô tì muốn xin cho Thu Diệp ở Nhã Đức Uyển để ta chăm sóc một đêm, có được không?

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Sơ đang có vẻ đăm chiêu, nhẹ giọng hỏi.

Nếu Triệu Sơ không biết thân phận thật của Mộ Dung Thư, lâu như vậy sẽ đối với nàng sinh ra một chút nghi vấn. Nhưng nàng rõ ràng chính là Nam Dương vương phi thân phận cao quý. Với nàng mà nói, hạ nhân chẳng khác gì gia súc. Nhưng lúc này, nàng lại dụng tâm đối với môt hạ nhân như thế, nàng dường như chính là một câu đố, một câu đố khó giải. Triệu Sơ thu hồi nghi ngờ trong lòng, gật đầu trả lời:

– Được.

– Chuyện này không được. Bẩm Ngũ thiếu gia, hiện tại Thu di nương đã là người của Nhị thiếu gia, nếu vẫn ở Nhã Đức Uyển, khó tránh người khác sẽ dị nghị. Đã nhiều ngày nô tì luôn hầu hạ Thu di nương, biết Thu di nương nhất thời không cách nào tiếp nhận, nhưng mà tin rằng sau khi đại phu khám xong nhất định sẽ tốt. Nô tì vẫn nên đưa Thu di nương quay về Văn Thanh Uyển.

Giọng điệu nha hoàn kia có chút gấp gáp, vội vàng mở miệng nói. Vừa nói vừa muốn đẩy Mộ Dung Thư ra.

Thấy thế, không chờ Triệu Sơ lên tiếng, đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Thư đảo qua, băng hàn trong đó khiến người khác sợ hãi, nha hoàn kia chấn động. Có thể là do nhìn thấy tình trạng thảm hại của Thu Diệp, Mộ Dung Thư nhất thời quên mất che giấu mũi nhọn, trực tiếp phẫn nộ quát:

– Lớn mật, chẳng lẽ ngươi muốn chết!

Lời này vừa nói ra, đừng nói nha hoàn kia sợ tới mức ánh mắt trắng bệch, thậm chí ngay cả Triệu Sơ cũng sững sờ, vốn tưởng nàng ôn nhu kiên cường, lại không nghĩ còn có một mặt khiếp người như thế. Hắn thật chấn động. Nếu hắn từng chứng kiến thời gian Mộ Dung Thư ở vương phủ, thủ đoạn nàng đối đãi với kẻ hại mình, lúc này nhất định sẽ tin tưởng lời của nàng đều không phải dọa người, mà là vô cùng chân thực.

Thu Diệp sợ tới mức trốn trong lòng nàng.

Mộ Dung Thư giật mình, đồng tử loé lên, giọng nói vô cùng lạnh lùng:

– Ngươi chỉ là một nô tì, dám vô lễ với Ngũ thiếu gia, không phải ngại sống quá lâu cũng là cuồng vọng tự đại.

– Đi xuống!

Triệu Sơ quát lạnh một tiếng.

Nha hoàn kia choáng váng đầu óc, mơ mơ màng màng. Triệu Sơ vừa quát, càng làm cho nàng ta ngạc nhiên không thôi. Dù sao nàng cũng là phụng mệnh chăm sóc Thu di nương, ai biết nửa đường xảy ra những chuyện này, nhưng Ngũ thiếu gia đã ra lệnh, nàng cũng không phải ngại sống lâu tất nhiên phải lùi lại.

– Chuyện gì lại khiến Ngũ đệ nổi giận như thế?

Trong bóng tối phía trước, chỉ nhìn thấy một chiếc đèn lồng, giọng nói vừa tới, người đã xuất hiện.

Có bốn năm người, trong đó hai người theo thứ tự là Nhị thiếu gia Triệu Khiêm, còn có Tam tiểu thư Triệu Phỉ. Một người khác khá giống hai người bọn họ, mà kẻ lên tiếng đúng là người này.

Ánh mắt âm lãnh của Triệu Khiêm nhìn lướt qua thân hình run run của Thu Diệp trong lòng Mộ Dung Thư, nha đầu đáng chết này!

Triệu Phỉ càng ác độc liếc Thu Diệp một cái, thầm nghĩ: nha đầu này muốn chết!

– Nô tì bái kiến Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia, Tam tiểu thư.

Nha hoàn kia nhìn thấy ba người thì lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội tiến lên vái chào.

Thì ra người này là Tam thiếu gia Triệu Bình! Mộ Dung Thư nhàn nhạt nhìn lướt qua ba người.

Triệu Khiêm rời mắt khỏi người Thu Diệp, nhìn Mộ Dung Thư chằm chằm, ánh mắt nóng rực mang theo dục vọng. Ánh mắt kia như muốn cởi sạch y phục trên người Mộ Dung Thư, làm cho tâm tình phẳng lặng của Mộ Dung Thư đột nhiên gợn sóng, âm thầm hạ quyết tâm, nàng muốn khiến hắn trả giá thật lớn.

Mà lúc này, Tam thiếu gia ra vẻ đạo mạo cũng đang nhìn Mộ Dung Thư, ánh mắt sáng ngời. Hắn từng dạo không ít nơi, gặp qua không ít mĩ nhân, nhưng nữ nhân trước mắt này khí chất trong trẻo lại lạnh lùng, còn mang theo vài phần dịu dàng chỉ tiểu thư khuê các mới có, trách không được mấy ngày trước đây người trong phủ đều bàn tán về nàng. Quả nhiên là không tầm thường, cũng khó trách Hạ Hoa sẽ …

– Ta vừa cho người xuất phủ tìm đại phu, lát nữa còn phải khám cho Thu Diệp. Nếu Thu Diệp đến Nhã Đức Uyển, như vậy sao có thể khám được? Dẫu biết Dung nhi và Thu Diệp là tỷ muội tình thâm, nhưng cũng nên suy nghĩ cho Thu Diệp phải không?

Nhị thiếu gia tự nhận là phong lưu phóng khoáng, giọng nói dịu dàng đến có thể chảy ra nước.

Quả nhiên là ghê tởm đến cực điểm!

Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, Thu Diệp trốn trong lòng nàng nắm thật chặt tay nàng, thân thể càng run rẩy dữ dội. Nàng nhẹ vỗ về Thu Diệp.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tam tiểu thư hiện lên một tia không kiên nhẫn,

– Kiếm chuyện. Chỉ là bỗng nhiên không thể nói chuyện lại khiến trong phủ không được an bình!

Tam thiếu gia bất động thanh sắc rời mắt khỏi Mộ Dung Thư, nhìn về phía Triệu Sơ nói:

– Ngũ đệ, nghe nói hai ngày này ngươi tiến hành chữa trị chân cho đại ca à? Ta nghe hạ nhân nói, hình như có chút hiệu quả.

Triệu Sơ thần sắc lạnh lẽo, gật đầu:

– Ừ, cũng tạm.

Tiếp đó hắn nhìn về phía Triệu Khiêm nói:

– Sai người tiễn đại phu xuất phủ đi, y thuật của ta so với đại phu kia cao hơn vài phần, để ta bắt mạch cho Thu di nương. Thu di nương vốn xuất thân từ Nhã Đức Uyển, hôm nay quay về nơi này nghỉ ngơi một đêm đi.

Nghe vậy, Triệu Khiêm và Triệu Phỉ biến sắc. Sao bọn họ có thể đồng ý. Triệu Khiêm nói:

– Sao dám làm phiền Ngũ đệ? Hiện thời Ngũ đệ đã ngày đêm mệt nhọc vì đại ca, chút chuyện nhỏ này vẫn nên để đại phu xem đi. Huống hồ Thu Diệp là nữ nhân của ta, nếu ở lại Nhã Đức Uyển khó tránh khỏi khiến người ta nói lung tung.

– Nhị ca nói rất đúng, Ngũ ca không nên nói nữa.

Triệu Phỉ vội la lên.

Triệu Bình có vài phần ngạc nhiên. Sao Triệu Khiêm và Triệu Phỉ lại khẩn trương như thế? Vừa rồi bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau, sau đó nghe mọi người xì xào mới đến đây xem náo nhiệt. Vừa mới bước đến, quả nhiên không hề thất vọng khi nhìn lướt qua Mộ Dung Thư.

Thu Diệp dùng sức nắm chặt tay Mộ Dung Thư khiến nàng cau mày. Triệu Khiêm nói đúng, nếu Triệu Sơ tiếp tục chấp nhất, khó tránh bị người khác nói ra nói vào.

– Thu Diệp, lại đây, chúng ta quay về Văn Thanh Uyển.

Triệu Khiêm đi qua, tay vừa đụng tới lưng Thu Diệp, thân hình Thu Diệp run lên lật bật.

Mộ Dung Thư ôm Thu Diệp lui ra phía sau vài bước, cúi đầu, giọng điệu lạnh lùng nói:

– Xin Ngũ thiếu gia đồng ý cho nô tì đến Văn Thanh Uyển ở chung với Thu di nương đêm nay.

Triệu Sơ nhíu mày, nhưng sau đó gật đầu trả lời:

– Được.

Hắn vừa nói ra, Triệu Khiêm mừng như điên, không ngờ gặp được chuyện tốt như thế, mĩ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ, đêm nay sợ là hưng phấn ngủ không được!

Nếu Triệu Sơ đã nói như vậy, những người khác cũng không có dị nghị gì. Triệu Phỉ oán hận nhìn lướt qua Mộ Dung Thư, mặc dù không cam lòng cũng chỉ có thể cứ như vậy rời đi.

Cuối cùng Thu Diệp cũng yên tâm, có Dung nhi bên cạnh thì nàng một chút cũng không sợ.

Cảm giác được sự ỷ lại của Thu Diệp, trong lòng Mộ Dung Thư căng thẳng. Có thể trốn được đêm nay, vậy ngày mai thì sao? Vì vậy, nàng phải mau chóng tìm cách khiến cho mọi người đều biết chuyện Triệu Khiêm và Triệu Phỉ loạn luân.

Trên đường về Văn Thanh Uyển, Triệu Khiêm phía trước cứ hai ba bước lại quay đầu, trên mặt mang theo tươi cười dối trá đến cực điểm, tủm tỉm nhìn Mộ Dung Thư.

Ngẫu nhiên còn mở miệng nói:

– Dung nhi cô nương thật là tốt bụng. Thu Diệp có một tỷ muội tốt như ngươi đúng là phúc phần tu luyện mấy kiếp.

Mộ Dung Thư lạnh lẽo nhìn lướt qua Triệu Khiêm, trong mắt thoáng hiện ánh sáng lạnh, cười lạnh một tiếng:

– Vừa rồi trong mấy câu nói của Thu Diệp dường như có nhắc tới Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư. Nô tì hơi thắc mắc, sao bỗng nhiên nàng ấy lại nhắc tới Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư chứ?

Lời vừa nói ra, nụ cười trên mặt Triệu Khiêm chợt biến mất.

Mộ Dung Thư vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Thu Diệp, ý bảo nàng yên tâm.

Tiếp theo nàng lại nói:

– Có lẽ muốn nói với ta, Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư huynh muội tình thâm không chừng. Có điều Thu di nương có thể nói ra một đôi lời là tốt rồi, đại phu kia cũng không cần nữa. Nô tì có biết một chút y thuật, tin rằng có thể chữa khỏi cho Thu di nương.

Sắc mặt Triệu Khiêm bỗng trắng bệch, suýt chúi người xuống.

Mộ Dung Thư cười, đỡ Thu Diệp lướt qua trước mặt hắn. Nàng không sợ Triệu Khiêm xuống tay với mình vì chắc chắnTriệu Sơ sẽ phái người ngầm bảo vệ nàng. Từ lúc bước chân vào Triệu phủ, trong bóng tối luôn có người đi theo nàng, có lẽ là người của Vũ Văn Mặc, cũng có thể là người của Triệu Sơ. Bất kể là thủ hạ của ai, tối nay nàng có thể an tâm đi vào giấc ngủ, không cần lo lắng an nguy của bản thân.

Triệu Khiêm nhìn Mộ Dung Thư đi phía trước, sắc mặt xanh mét. Không được, chuyện của hắn và Tam muội không thể để cho bất kì ai biết, nếu không tiền đồ của hắn sẽ bị hủy hết, đời này đừng nghĩ ngẩng đầu làm người! Còn có, đến tột cùng là Dung nhi này biết bao nhiêu? Đáng chết, sớm biết như thế, buổi chiều lúc hạ độc Thu Diệp đã cho nhiều độc dược hơn chút! Vẫn là xuống tay quá nhẹ để nàng còn có thể thốt ra tiếng.

Phòng Thu Diệp cũng không được xem là lớn, so với phòng hạ nhân bọn họ ở trước đây rộng hơn một chút. Có thể thấy được, thân phận địa vị của tiểu thiếp so với hạ nhân chỉ nhỉnh hơn một ít.

– Ngươi yên tâm, ta hiểu sơ về y thuật, sẽ chữa khỏi cho ngươi. Nghe lời, đưa tay ra. Ta bắt mạch cho ngươi.

Mộ Dung Thư nhẹ nhàng nói với Thu Diệp đang lặng lẽ rơi lệ.

Từ khi vào nhà, Thu Diệp không thể ngừng khóc. Nàng thật muốn đem chuyện xấu xa của Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư hét lên trước mặt mọi người.

Nàng nhất định phải khoẻ lại! Nhất định! Nàng nghiến răng nghiến lợi, lòng tràn ngập hận ý, vươn tay ra trước mặt Mộ Dung Thư.

Đối với y thuật, Mộ Dung Thư cũng chỉ hiểu biết sơ sài, không quá thông thạo. Tuy nhiên, chuyện bắt mạch đối với nàng là khá dễ dàng.

Ước chừng một tiếng sau, vẻ mặt Mộ Dung Thư nặng nề thả tay ra. Mạch tượng hỗn loạn, hiển nhiên là dấu hiệu trúng độc! Nhưng rốt cuộc là trúng độc gì tạm thời nàng không biết được. Chỉ có thể chờ sau khi Triệu Sơ xem qua mới biết kết quả.

Thu Diệp tràn ngập hy vọng nhìn Mộ Dung Thư.

Nhìn đôi mắt mong mỏi của nàng, đôi đồng tử đen láy của Mộ Dung Thư chợt loé, khẽ cong môi, cười nói:

– Không sao đâu. Ngươi sẽ khoẻ lại thôi

Tiếp đó đỡ Thu Diệp đến ngồi trên giường.

– Đừng nghĩ nhiều, an tâm ngủ một đêm.

Thu Diệp gật đầu, thân thể nàng run run nhẹ nhàng nằm trên giường. Mộ Dung Thư đắp chăn cho nàng, nhưng sau khi nhắm mắt lại, không cách nào đi vào giấc ngủ, trong đầu luôn nhớ lại dáng vẻ dữ tợn của Nhị thiếu gia chiều nay khi đổ độc dược vào miệng nàng. Cái cảm giác chông chênh hoảng hốt không có điểm tựa này khiến tất cả ảo tưởng trước đây đều như mây khói tan biến vào hư vô, khiến nàng không chịu nổi.

– A… A…

Mộ Dung Thư ngồi bên giường, nhìn giấc ngủ bất an của Thu Diệp, nghe nàng chỉ có thể phát ra một âm tiết mà nhăn mày lại.

Kế tiếp nàng nên làm gì? Nàng nên làm thế nào mới khiến cho Triệu Khiêm và Triệu Phỉ tự lộ tẩy, nên làm như thế nào mới không để lại sơ hở?

Nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận, dù sao thời gian của nàng không nhiều lắm.

Tối nay, nhất định là một đêm thức trắng của nàng, đồng thời cũng là đêm không ngủ của rất nhiều người.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom