• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chính phi không bằng tiểu thiếp (1 Viewer)

  • Quyển 2 - Chương 40: Bạc đầu cũng chẳng xa nhau (3)

Sao lại là hắn! Là người có được đêm đầu tiên của nàng khi nàng vào kĩ viện, cũng đã âm thầm bảo hộ nàng, từ đêm đầu tiên, mãi cho đến nàng rời đi thanh lâu, là nam nhân duy nhất nàng từng hầu hạ! Chính là hắn không xuất hiện như bình thường, hắn khiến mỗi nam nhân tiến đến tìm nàng, nhưng những nam nhân kia đều là chưa bao giờ chạm qua nàng. Trong mắt nhiều người nàng tiếp khách vô số. Nàng là hoa khôi cao ngạo trong mắt nam nhân! Nàng là người gặp dịp thì chơi, bồi rượu bán tiếng cười.



Cho nên chỉ duy nhất đêm đó, ở trong mắt nàng là vũ nhục, nàng cảm giác mình bẩn! Là tàn hoa bại liễu!



Chính là, thật không ngờ, người chiếm được nàng cùng cưới nàng thế nhưng đều là hắn!



"Lan nhi, còn nhớ rõ hai năm rưỡi trước, ta và nàng gặp nhau tình cảnh ra sao?" Thanh âm hắn cực kỳ ôn nhu, không biết là bởi vì thân thể yếu, hay hắn trời sinh đã là như thế. Thanh âm ôn nhu rất êm tai, làm cho người nghe dần dần bị mất phương hướng.



Mộ Dung Lan kinh ngạc trợn hai mắt, sau đó là trăm hoa đua nở, nữ quyến phủ tướng quân đi cảm ơn tự dâng hương. Nàng nhất thời khó chịu liền đi ra phía sau núi, gặp phải đồ dê xồm đùa giỡn, hắn xuất hiện.



Nếu không phải hắn nhắc tới, nàng căn bản cũng không sẽ nhớ lại.



Nguyên lai là hắn!



Từ đầu đã là hắn!



Vận mệnh hay thay đổi, hiện thời hắn là phu quân của nàng! Là người đời này nàng dựa vào.



...



Trên đường hồi Nam Dương Vương phủ, bên trong xe ngựa chạy chậm rãi, Mộ Dung Thư tựa vào vai Vũ Văn Mặc. Vũ Văn Mặc ôm nàng thật kĩ, xe ngựa này bên ngoài nhìn qua không có gì, nhưng là bên trong xe ngựa có huyền cơ khác. Bên trong đều là dùng da cáo bọc. Trước khi dùng xe ngựa, trước hết dùng lửa than trong xe ngựa đem nung nóng nhiệt rồi mới vào xe tránh để bị lạnh.



Xe ngựa chạy rất chậm, căn bản không có cảm giác xóc nảy. Hiện giờ Mộ Dung Thư được Vũ Văn Mặc ôm, căn bản không có cảm giác lạnh, hơn nữa thấy rất thoải mái. Dần dần nàng lại cảm thấy bối rối.



"Thư nhi, đừng ngủ. Xe ngựa này tuy rằng ấm áp, nhưng đang đi đường nên sẽ ngủ không yên. Trong chốc lát nữa sẽ đến Vương phủ, nàng chịu khó một chút." Vũ Văn Mặc thấy Mộ Dung Thư muốn nhắm hai mắt lại, liền ôn nhu nói.



Mộ Dung Thư ân một tiếng, liền mở mắt. Từ sau khi mang thai, nàng luôn cảm giác muốn ngủ. Cả người trở nên lười cực kỳ. Cũng may hiện giờ ngày ngày nàng trôi qua là cơm đưa tới miệng, nước đưa tận tay. Ngày ngày trôi qua thật thoải mái."Khi nào thì về đến nhà?"



Về nhà? Vũ Văn Mặc nghe vậy, khóe mắt, khóe miệng đều giương lên: "Nhanh, lập tức sẽ tới ngay."



"Hiên nhi không biết có ngủ được hay không. Mấy ngày nay Hiên nhi mỗi đêm đều phải sờ sờ bụng của ta mới có thể ngủ được. Đêm nay không được vuốt, không biết hắn có thể hay không ngủ ngon." Mộ Dung Thư thân mình giật giật, tìm tư thế thoải mái rồi nói ra.



Vũ Văn Mặc thân mình cứng ngắc một chút, nơi nào đó có kẻ nào đó có phản ứng. Nàng cũng không phải không biết mình đang trong tình huống như thế nào, còn dám ở trong lòng hắn nhích tới nhích lui. Hắn đôi mắt lóe lóe lên nói: "Tiểu tính tình trẻ con. Hiên nhi sẽ không chờ đâu. Ta nghĩ lúc này khẳng định đã ngủ rồi."



"Nha. Thiếp cũng nghĩ vậy. Còn nữa trên người chàng sao nóng quá a. Có phải hay không buổi tối cảm lạnh?" Mộ Dung Thư sao lại không có phát hiện ra Vũ Văn Mặc thân thể biến hóa chỉ trong khoảng nửa khắc, liền có tư tưởng xấu muốn trêu chọc.



"Đừng nhúc nhích." Trong con ngươi đen của Vũ Văn Mặc mây đen lượn lờ, nơi nào đó tựa hồ lại sưng lên. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn luôn chịu đựng, nhưng hắn là một nam nhân bình thường, tuy đối với nữ nhân khác không có cảm giác gì, nhưng đối với nàng lúc nào cũng nhiệt tình bành trướng, luôn là kìm lòng không đậu. Hiện giờ phải làm Liễu Hạ Huệ, ôm mỹ nhân trong lòng mà vẫn không loạn. Hắn cũng đã đủ buồn bực. Thế nhưng, buồn bực thì buồn bực nhưng bên trong cũng thật cao hứng, Thư nhi có đứa nhỏ của bọn họ. Hiện tại Thư nhi lại gây sự phóng hỏa! Muốn hắn bị dục hỏa đốt cháy?



Mộ Dung Thư cười hắc hắc hai tiếng, lè lưỡi làm mặt quỷ, sau đó khuôn mặt đỏ bừng nói với Vũ Văn Mặc: "Kỳ thực cũng không phải không thể."



"Không được. Đại phu đã nhắc nhở, bốn tháng đầu không thể làm chuyện phòng the, đối với nàng cùng đứa nhỏ là không nên." Vũ Văn Mặc cau mày ngôn từ chính nghĩa phản bác.



"Chàng hiểu lầm thiếp rồi." Mộ Dung Thư nghẹn cười, nói.



Vũ Văn Mặc ngẩn người.



"Không thể dùng thân thể, nương tử ta còn có tay a..." Mộ Dung Thư cúi đầu, tư thái ngại ngùng ngượng ngập nói. Rất dụ nhân! Rất mị hoặc!



Vũ Văn Mặc khóe miệng co giật, lại là sửng sốt một chút. Bất quá rất nhanh liền có phản ứng lại, lập tức bên tai cũng trở nên hồng, nhiệt độ trong xe ngựa này thẳng tắp tăng lên, kỳ thực Vũ Văn Mặc nhìn bên ngoài thì lạnh lẽo lãnh khốc, bên trong đã cực kì rối loạn, hắn ho hai tiếng, một bộ nghiêm trang trả lời: "Còn khoảng một khắc nữa là về đến Vương phủ. Đêm nay Thư nhi sợ là phải mệt nhọc rồi."



Dứt lời, hai người trong đầu đều xuất hiện hình ảnh ái muội đến cực điểm.



Một lúc lâu sau, Mộ Dung Thư ngã xuống giường thở mạnh, "Thiếp nghĩ nếu nam nhân quá mạnh mẻ, nữ nhân cũng cực kì bi ai." Tay đau quá a.



"Thư nhi, ta lại muốn nữa." Vũ Văn Mặc giữ chặt tay Mộ Dung Thư để ở đó, ngữ khí ái muội nói.



Mộ Dung Thư bĩu môi, lắc đầu: "Thiếp mệt mỏi quá a. Chúng ta như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến đời sau." Chủ yếu nhất là, nàng chỉ có thể sờ, không thể tự mình ra trận, càng là tra tấn a! Nàng tự sau khi mang thai, sao phản ứng lại chậm như vậy, không đâu lại tự mình đào hầm! Ngửa mặt lên trời thở dài, thật thống khổ!



...



Lại quá nửa tháng, Mộ Dung Thư nhận được thư của Hồng Lăng. Biết được nàng cùng Trương Tuyền đã tiêu tan hiềm khích trước kia, chỉ là hiểu lầm, hai người đã làm hôn lễ. Nhìn giữa những hàng chữ của Hồng Lăng lộ ra niềm vui sướng cùng hạnh phúc, Mộ Dung Thư cũng vì Hồng Lăng mà cảm thấy vui vẻ.



Sau khi Hồng Lăng thành thân, cùng hai huynh muội Trương gia muốn cùng nhau phát triển sinh ý tàm ti lên kinh thành, mà Mộ Dung Thư ở kiếp trước chính là ở trên thương trường mà trưởng thành, tự nhiên đối với thị trường tàm ti cực kỳ xem trọng. Liền dùng thời gian mấy ngày để viết xong kế hoạch, sai người chuyển cho Hồng Lăng. Nói việc bây giờ nàng phải làm đó là lũng đoạn thị trường tàm ti, trở thành đại gia tơ lụa.



Bên kia, cùng Triệu Sơ phân cổ phần các loại cửa hàng, hiện giờ cũng đã có lợi nhuận, hơn nữa còn thập phần khả quan. Triệu gia cũng cực kỳ coi trọng những cửa hàng này, cũng tính toán ở Đại Hoa quốc mở thêm nhiều chi nhánh. Mộ Dung Thư chỉ phụ trách ở mảng phương án marketing và thiết kế. Nàng bởi vì có cổ phần, phía sau còn có Vũ Văn Mặc một tòa kim sơn chống lưng, liền tham gia đầu tư cổ phần. Cùng Triệu gia phân chia thành 5:5. Không đến vài năm nữa, Mộ Dung Thư nhất định sẽ trở thành một đại phú ông của Đại Hoa quốc.



Mộ Dung Thư bên này cuộc sống trôi qua dễ chịu. Nhưng bên triều đình hiện giờ là chướng khí mù mịt.



Từ sau khi Hoa phi bị xử trảm, Hoàng Thượng liền nằm liệt trên giường bệnh nặng. Mỗi ngày kêu rên đau đớn khó chịu, nhưng ngự y đã không còn phương pháp khác. Chỉ có thể kê đơn thuốc giảm đau như cũ. Vũ Văn Mặc, Tạ Nguyên, Vũ Văn Hạo tự nhiên biết là có chuyện gì xảy ra. Nhưng Hoàng Thượng đã dùng anh túc quá nhiều, nếu đi Bắc cương quốc tìm anh túc, cũng sẽ tìm được. Nếu để Hoàng Thượng tiếp tục dùng anh túc, tinh thần chắc chắn sẽ càng ngày càng không tốt, càng có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Hiện giờ chỉ có hi vọng Hoàng Thượng có thể qua được cửa ải này.



Nhưng Hoàng thượng một đời từ trước tới nay đều là sống an nhàn sung sướng, đâu chịu nổi thống khổ lớn như vậy. Mỗi ngày đều ầm ĩ la mắng muốn gặp Hoa phi. Hoàng hậu tuy là yêu Hoàng Thượng khắc sâu, từ lúc Hoàng Thượng bệnh nặng nằm trên giường, ngày ngày đều dốc lòng chăm sóc, nhưng cũng chịu không nổi Hoàng Thượng mỗi ngày trong miệng đều là tên một nữ nhân khác. Liền tức giận rời đi, không quan tâm tới Hoàng Thượng nữa. Hoàng Thượng đối với Hoàng hậu cũng đã sớm vì nhan sắc tàn phai mà không còn yêu thương gì nữa, không có để ý nhiều, dù sao hắn hiện giờ bởi vì hút anh túc mà tính tình đại biến, hoàn toàn trở thành một người khác. Mỗi lần bị thống khổ khổng lồ hành hạ, hắn nơi nào còn bận tâm nhiều như vậy. Bởi vị thân thể chịu đựng thống khổ, có không ít cung nhân hầu hạ hắn, nếu làm cho hắn có chút không hài lòng, sẽ khó giữ được tính mạng.



Đại thần trong triều cũng có nhiều bất mãn, nhưng dù sao cũng là hoàng quyền tối thượng, cũng chỉ có thể ngấm ngầm bất mãn. Thậm chí còn có ít quan viên đang âm thầm dâng hương, cầu nguyện hôn quân băng hà, tân đế đăng cơ. Ở trong tình huống thanh âm oán thán càng ngày càng nhiều như vậy, Hoàng Thượng cũng càng ngày càng không chịu nổi. Cứ như vậy Hoàng Thượng nằm trên giường một tháng, rốt cục chịu đựng không nổi tra tấn, băng hà.



Thái tử Vũ Văn Hạo ba ngày sau đăng cơ.



Ngày đăng cơ, đặc phái viên Bắc cương quốc tiến đến, bởi vì chuyện của Hoa phi đã truyền tới Bắc cương quốc, quốc quân Bắc cương quốc sợ Đại Hoa quốc ghi hận, muốn tấn công Bắc cương quốc. Hiện giờ Bắc cương quốc đã không cùng Nam Cương liên minh, tự nhiên không cách nào so sánh với Đại Hoa quốc, liền chủ động nộp thư đầu hàng, từ nay Bắc cương quốc chính là phụ thuộc vào Đại Hoa quốc.



Hỗn loạn trong triều đình cũng bởi vì Hoàng Thượng băng hà, tân đế đăng cơ mà có chiều hướng giảm bớt. Vũ Văn Hạo sau khi lên ngôi, trọng dụng hiền thần, trừng phạt gian thần. Vây cánh của Vũ Văn Tập đều bị triệt hạ.



Một tháng sau, Vũ Văn Hạo tuyển tú. Đứng đầu hậu cung, Hoàng hậu chính là nữ nhi của đương triều Tả tể tướng, Quý phi chính là nữ nhi Hữu thừa tướng, ngoài ra còn có mười người phi tần. Trong khoảng thời gian ngắn cũng nhìn không ra Vũ Văn Hạo sủng ái ai nhiều ai ít. Bởi Vũ Văn Hạo hơn phần nửa thời gian đều đặt ở trên quốc sự. Hiếm khi có thời gian ở hậu cung, cho dù là đi, cũng là ân huệ cùng hưởng. Không qua bao lâu, người đầu tiên mang bầu không phải là một trong những phi tần, mà là một cung nữ không có danh tiếng gì.



Nghe nói cung nữ kia bộ dạng thanh tú, cách làm người cũng khiêm tốn, thân thế cũng phổ thông, cha mẹ là nông dân, gia cảnh khó khăn, bởi muốn để ca ca cưới được vợ, nàng mới vào cung làm cung nữ. Bất quá nàng cũng coi như là có vận mệnh tốt, được phái đi Càn Thanh điện của Vũ Văn Hạo làm cung nữ quét tước.



Về phần cung nữ này như thế nào mà được sủng ái, quả thật không ai biết. Nhưng từ thái độ của Vũ Văn Hạo cũng nhìn ra, hắn thập phần yêu thích nàng này, sau khi biết được nàng này mang bầu, lập tức phong làm Mĩ nhân.



Hiện giờ Mộ Dung Thư có bầu được ba tháng, cả người nhìn qua đẫy đà lên không ít. Thế nhưng, có thể là bởi vì có bầu, cả người đều thay đổi, có đôi khi cũng sẽ quên đông quên tây. Tỷ như, hôm qua đã đáp ứng Hiên nhi sẽ bồi hắn cùng nhau đi phơi nắng, kết quả nàng lại buồn ngủ mà đã quên mất. Hiên nhi thật nghe lời, cũng thật hiểu chuyện, chỉ vụng trộm đi theo Vũ Văn Mặc nói: "Phụ thân, Hiên nhi lo lắng mẫu thân ngày sau sẽ quên mất thân phận của mình. Nếu không còn nhớ được phụ thân là phu quân, Hiên nhi là con, phải làm thế nào đây?"



Sự thực chứng minh, Hiên nhi buồn lo vô cớ.



Mộ Dung Thư liếc nhìn bức thư Hồng Lăng viết cho nàng. Trong thư nói, nàng hiện tại cũng có bầu hơn một tháng, Trương Tuyền đối xử với nàng vô cùng tốt, cũng đáp ứng nàng sẽ không nạp thiếp. Trương Anh cũng có gặp một người tốt, nghe nói là đã tái giá với phú thương của một vùng, ngày ngày trôi qua cũng không tệ.



Cuối cùng, Hồng Lăng nhắc tới ở Thượng Chí trấn có gặp qua Vũ Văn Khải. Vũ Văn Khải vào hai tháng trước sau ngày Vũ Văn Tập bị chặt đầu liền rời đi khỏi kinh thành, lúc ấy Vũ Văn Mặc thấy hắn vào lúc cuối cùng có thể tự động ra làm chứng, liền cho hắn một ít ngân lượng, Vũ Văn Khải từ trên người Vũ Văn Hâm cũng đã nhìn ra được một ít, nhận lấy cảnh giác, liền không còn cà lơ phất phơ nữa, cả ngày không còn ở trong thanh lâu kỹ viện lưu luyến quên đường về nữa, hiện giờ cũng đã tìm được chuyện đứng đắn làm. Cầm bạc Vũ Văn Mặc cho hắn chạy khắp nơi tìm sinh ý.



Kỳ thực, Trương Tuyền đã biết thân phận của nàng cùng Hồng Lăng, nhưng Trương Tuyền cảm kích ân đức của Mộ Dung Thư, nên cũng không cùng bất luận kẻ nào nói ra thân phận Mộ Dung Thư. Hiện giờ Hồng Lăng lại có bầu, hắn càng là cảm kích Mộ Dung Thư đã cho hắn một thê tử tốt như vậy.



Nhưng trong thư điều khiến người cảm thấy ngoài ý muốn đó là, thê tử của Vũ Văn Khải là Đỗ Khả!



Mộ Dung Thư còn nhớ, Đỗ Khả cùng Vũ Văn Khải tư thông, Đỗ Khả bị đánh chết khiếp, vốn cho là Đỗ Khả sẽ không gả cho ai nữa, nhưng là không thể tưởng được Đỗ Khả thế nhưng lại gả cho Vũ Văn Khải. Trong Thư Hồng Lăng nói đơn giản qua tình hình của Đỗ Khả cùng Vũ Văn Khải.



Đỗ Khả bởi vì bị trượng hình mà không thể mang bầu, nhưng Vũ Văn Khải cũng không ghét bỏ vẫn cưới Đỗ Khả. Thế nhưng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Vũ Văn Khải dù sao cũng là một nam tử phong lưu, đây là đồng tình đối với Đỗ Khả, cho nên trong hậu viện tiểu thiếp cùng thông phòng vẫn không có ít hơn, nhưng Đỗ Khả cũng không thèm để ý, còn phi thường hơn là, nàng cùng các tiểu thiếp chung đụng với nhau vô cùng tốt. Vậy cũng coi như là phúc của Vũ Văn Khải.



Tần di nương vào một tháng trước đã qua đời, nguyên nhân cái chết là bệnh nặng, nằm trên giường nửa tháng vẫn không có khởi sắc, sau đó rốt cục buông tay nhân gian.



Biết được tin tức của cố nhân, Mộ Dung Thư cảm giác giống đã trải qua một giấc mộng. Trong hai năm qua, đã trải qua rất nhiều chuyện, có người chết, có người như cũ vẫn còn sống. Nàng phát hiện, chỉ cần trải qua sinh ly tử biệt, đối với nhân sinh liền không còn nhiều yêu cầu nữa. Hiện giờ, nàng chỉ hy vọng, những người còn sống hảo hảo sống tốt.



Cũng tỷ như, Triệu sơ.



Bình thành, Triệu gia.



"Tả gia đại cô nương tài tình bức người, dung mạo ở Bình thành tính ra cũng là tốt nhất. Trong hai năm qua, Tả gia làm vải sinh ý càng ngày càng có khởi sắc, ở Bình thành còn có mười cửa tiệm. Các trấn khác cũng có mấy nhà. Hơn nữa Tả đại cô nương năm nay bất quá cũng mười lăm tuổi. Nói như thế nào đều xứng đôi với Sơ Nhi. Nếu là Sơ Nhi không có ý kiến, ta liền thu xếp bà mối đi cầu hôn đi." Triệu thái thái nhìn về phía Triệu Sơ ngồi một bên nói. Sau đó sai nha đầu đem bức tranh vẽ chân dung đưa tới trước mặt Triệu Sơ, để cho Triệu Sơ nhìn xem.



Tuy rằng đã qua ba bốn tháng kể từ khi Triệu Sơ từ kinh thành trở lại, nhưng mỗi ngày đều bận rộn chuyện tình sinh ý, muốn cùng hắn nói một chút chuyện cũng không có khả năng. Trước đó vài ngày nàng tính toán muốn hắn đính hôn, nhưng hắn cự tuyệt. Hiện giờ cửa hôn sự này khiến nàng suy nghĩ rất nhiều, hỏi rất nhiều bà mối, mới thấy được các phương diện đều hết sức hài lòng. Hiện giờ thật vất vả ở thời điểm ăn điểm tâm mới gặp được Triệu Sơ, nàng tự nhiên là muốn nói qua. Tuy rằng nàng biết Triệu Sơ hà đối với nữ tử khác cũng không có bao nhiêu hứng thú, cho nên ý nghĩ hắn sẽ tự dẫn nàng dâu về cho nàng tuyệt đối không có khả năng.



Triệu Sơ lãnh đạm nhìn lướt qua, thần sắc như thường. Trong tranh nữ tử xinh đẹp như hoa, tươi cười nộ liễm, cùng nữ tử dung mạo xinh đẹp trên đời này cũng không có khác nhau bao nhiêu. Chỉ nhìn thoáng qua, sẽ không lưu lại ở trong lòng cùng trong đầu mảy may ấn tượng gì. Hắn phất phất tay, bảo nha đầu đem bức họa cuộn lại, hắn nhìn về phía Triệu thái thái nói: "Mẫu thân không cần phí tâm tư, mẫu thân nên biết tâm tư của con. Hiện giờ con cũng không muốn thành thân. Hiện giờ đại ca đã có hậu, mẫu thân vẫn là chớ nên ép con trai."



Chính là bởi vì Triệu Thần đã có hậu, Triệu Sơ mới có tư tưởng làm bậy. Hắn không muốn đón dâu, cũng không muốn mệt mỏi vì bất kỳ một nữ tử nào khác. Càng cảm thấy nếu làm như vậy, sẽ chỉ làm bản thân mình cảm thấy mệt.



Triệu thái thái nghe vậy, tức giận vô cùng: "Ngươi tên nghịch tử này! Đừng cho là ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì! Hiện giờ người kia đã có thai, ngày ngày trôi qua vững vàng hạnh phúc. Cho dù là lúc trước nàng là người tự do, ta cũng tuyệt đối sẽ không để nàng cùng ngươi ở cùng một chỗ! Nếu như ngươi không muốn làm người bất hiếu, liền định ra việc hôn nhân ngay. Sớm tĩnh tâm lại, làm cho mẫu thân và phụ thân có thể yên tâm! Nhìn đại ca ngươi, hiện tại đã có ba nhi tử, hai nữ nhi."



"Mẫu thân tội gì phải ép con. Con không phải là không cưới, chỉ là không có đúng người, thà rằng độc thân sống quãng đời còn lại." Ở lúc Triệu thái thái càng nói càng kích động, Triệu Sơ nhẹ giọng ngắt lời nói. Kỳ thực hắn cũng không vĩ đại như vậy, hắn đối với Mộ Dung Thư khó có thể quên, trong khoảng thời gian ngắn sao lại có thể đi yêu một cô gái khác? Có lẽ trước hết phải làm cho Mộ Dung Thư trong trong lòng hắn biến mất đã, cần phải có thời gian. Về phần cần bao lâu thời gian, hắn không cách nào xác định, có khi là cần cả đời. Nếu là cả đời hắn cũng không hối hận. Nếu có thể gặp được nữ tử khiến hắn động tâm, hắn cũng nhất định sẽ không để ý, cũng muốn cùng nàng ở cùng một chỗ.



Triệu thái thái bỗng nhiên bị ngắt lời, tuy rằng tức giận, nhưng Triệu Sơ là nàng sinh dưỡng, nàng tự nhiên biết Triệu Sơ là người quật cường, một khi hắn đã quyết định liền tuyệt đối sẽ không dễ dàng sửa đổi. Chính là, hắn nếu không đón dâu, như vậy sao được? Hiện giờ nếu là nói quá mạnh mẽ, chỉ làm tổn thương tình cảm hai mẹ con.



Từ ngày này, Triệu thái thái hay dùng các loại biện pháp, để cho đám phu nhân trấn trên mang theo cô nương nhà mình đến Triệu phủ. Lần nào cũng đều chọn lựa thời điểm Triệu Sơ ở trong phủ.



Các cô nương người người đều tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp. Trước kia đã nghe nói qua Triệu Sơ dung mạo hoa mỹ, thế gian ít có nam tử có thể tới địch nổi. Nguyên bản vốn là không tin, tưởng chỉ là tin đồn. Sau khi nhìn thấy Triệu Sơ, người người đều khuynh tâm.



Ở trong Triệu phủ, chuyện xảo ngộ mà gặp nhau là thường xuyên có.



Triệu Sơ tuy rằng cảm thấy phiền lòng, nhưng để Triệu thái thái không khổ sở. Cũng để cho nàng có một số việc đi làm. Triệu Sơ liền mở một con mắt nhắm một con mắt. Lâu ngày, những cô gái này đều không công mà lui, nguyên bản nhiệt tình dần dần tán đi, dù sao nữ tử cổ đại phần lớn là rụt rè, căn bản không có khả năng luôn chủ động. Nhưng cũng có người kiên trì, những người này phần lớn đều là vì mê sắc đẹp của Triệu Sơ, dù vấp phải trắc trở cũng không từ bỏ ý đồ.



Nhưng ở trước mặt Triệu Sơ chỉ như một tuồng kịch. Nữ tử có nhiều hơn nữa cũng sẽ không tiến lòng hắn.



Triệu Sơ trở lại phòng, nhìn về phía lá thư trong tay. Là Vũ Văn Mặc viết cho hắn.



Hiện giờ nàng đã mang bầu hơn ba tháng. Chỉ còn sáu tháng nữa sẽ sinh sản. Đến lúc đó, hắn nên chuẩn bị cái gì đưa cho đứa nhỏ của nàng? Để cho đứa nhỏ của nàng khỏe mạnh trưởng thành, khiến nàng cả đời hạnh phúc. Hắn còn cần phải cẩn thận suy nghĩ.



Nam Dương Vương phủ.



Mộ Dung Ngạn rốt cục đã trở lại, hắn vừa ly khai chính là vẻn vẹn hơn ba tháng gần bốn tháng. Trần thị đã có thai được sáu tháng. Hắn là khải hoàn mà về. Mộ Dung Thư cùng Vũ Văn Mặc cũng đều đi phủ tướng quân chúc mừng Mộ Dung Ngạn.



Trên triều đình quan viên gần như đều mang theo hạ lễ tiến đến chúc mừng.



Kỳ thực từ lần trước Trần thị đến Nam Dương Vương phủ đến bây giờ đã qua hơn một tháng cũng gần hai tháng. Mộ Dung Thư tất nhiên là thập phần thích nói chuyện cùng Trần thị. Nhóm đàn ông đều ở tiền viện uống rượu thoải mái tán gẫu, nói một chút chuyện sa trường hùng phong, chiều gió chính trị. Các nữ nhân phần lớn không hiểu, cũng quy củ ở đàng kia, căn bản không có khả năng cùng các nam nhân thoải mái tán gẫu, liền ào ào đi ra sau hậu viện, đi tìm Trần thị.



Trước đem Trần thị để ở một bên, Lục cô nương Mộ Dung Ngọc, trải qua mấy tháng chữa thương, hiện giờ đã chữa được không sai biệt lắm. Không e ngại gặp người khác. Nhưng trường hợp nhiều người như thế, nàng vẫn như cũ là có chút e ngại. Mộ Dung Thư trước tiên là nhìn qua Mộ Dung Ngọc.



Mộ Dung Ngọc tại thời điểm tướng quân phủ chưa gặp chuyện không may chính là một người có lá gan nhỏ, không dám nói nhiều. Mà ban đầu Mộ Dung Thư đối với cô muội muội Mộ Dung Ngọc này là vẻ mặt ôn hoà, thập phần chiếu cố. Mộ Dung Ngọc gặp Mộ Dung Thư tự nhiên không xa lạ gì.



"Đại tỷ." Mộ Dung Ngọc phúc thân hành lễ.



Cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, nữ hài tử ở số tuổi này chính là bộ dáng thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, non nớt.



"Trước đó vài ngày có đến phủ tướng quân vốn là muốn đến thăm Lục muội. Lúc đó Lục muội đang nghỉ ngơi, nên không thể đến thăm Lục muội, bây giờ nhìn thấy Lục muội có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình sáng sủa không ít, ngược lại thật sự là vui mừng." Mộ Dung Thư tự mình đỡ Mộ Dung Ngọc dậy, hai người cùng ngồi xuống, Mộ Dung Thư cười nói.



Mộ Dung Ngọc rất ít được người khác tán dương ngượng ngùng cúi đầu: "Lục muội nơi nào tốt như đại tỷ nói vậy."



"Có gì mà xấu hổ. Ở trong mắt đại tỷ, Lục muội là một người đẹp nhất. Ngày sau nam tử muốn kết hôn với Lục muội nhất định là nam tử thiên hạ tốt nhất." Mộ Dung Thư cười nói. bộ dạng thiếu nữ tự ti này của Mộ Dung Ngọc cần nhất là được người khác khẳng định, như thế mới có thể tự tin đứng lên. Huống hồ, Mộ Dung Ngọc cũng đã bởi vì đoạn thời gian trải qua kia mà sợ hãi. Bất quá nàng lại cực kỳ may mắn, không giống Mộ Dung Nguyệt cùng Mộ Dung Lan bị người đạp hư. Dựa vào Mộ Dung Ngạn cũng có thể tìm nhà chồng tốt.



"Đại tỷ, đã lâu không gặp mặt, chê cười Lục muội, Lục muội cũng không nhận." Mộ Dung Ngọc cả khuôn mặt hồng như cà chua, bộ dáng xinh đẹp không thôi.



Mộ Dung thư thấy thế, nhịn không được che miệng cười trộm.



"Lục muội không cầu phu quân ngày sau là quan to quý tộc, nhưng cầu nam tử kia sẽ giống như vương gia đối với đại tỷ trân ái như vậy. Giống tứ tỷ phu đối tứ tỷ tôn trọng như vậy. Nếu là như vậy, muội cuộc đời này cũng không uổng." Mộ Dung Ngọc một mặt đầy vẻ hâm mộ nói. Đại tỷ ở trong kinh thành cũng bị chê cười, thế nhân đều nói đại tỷ rồi sẽ bị Thẩm trắc phi đoạt được sủng ái cùng thân phận vương phi. Nhưng đại tỷ hôm nay là nữ nhân vương gia sủng ái nhất, vương gia vì đại tỷ có thể thề thân không hai phụ. Mà nàng tự nhiên cũng không thể cùng đại tỷ so sánh. Nhưng là tứ tỷ đã từng lưu lạc nhập thanh lâu, vốn tưởng rằng sẽ cả đời bị người cười nhạo sống tuổi già cô đơn, nhưng hôm nay tứ tỷ phu cũng đối với tứ tỷ vô cùng tốt.



Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười nhạt: "Sẽ gặp được. Ngọc nhi là nữ hài tử tốt như vậy. Sẽ có nam tử thưởng thức." Chỉ cần mỗi người đều tin tưởng vững chắc rằng bản thân mình sẽ nhận được hạnh phúc, chỉ cần cố gắng, đối với tình yêu trung thành, sẽ nhận được.



Mộ Dung Ngọc gật đầu, ánh mắt tin tưởng vững chắc vô cùng.



Sau khi cùng Mộ Dung Ngọc nói chuyện một chút, Mộ Dung Thư liền định đứng dậy đi vào sân của Trần thị. Mộ Dung Ngọc bỗng nhiên muốn nói lại thôi. Thấy thế, Mộ Dung Thư hỏi: "Lục muội có chuyện gì không ngại nói thẳng."



"Đại tỷ nếu gặp Nhị tẩu. Hãy khuyên nhủ Nhị tẩu, đừng quá thương tâm." Mộ Dung Ngọc do dự một chút, dù sao Mộ Dung Thư gặp nhị tẩu liền biết là chuyện gì đã xảy ra. Nàng hiện tại nói nhiều thêm một câu cũng không được gì. Chính là Nhị tẩu đối đãi với nàng vô cùng tốt, so với mẫu thân còn cẩn thận hơn, hiện giờ Nhị tẩu thương tâm, nàng cũng không muốn thấy như vậy, dù sao Nhị tẩu hiện giờ nhưng đã có bầu hơn sáu tháng.



Nghe nói vậy, Mộ Dung Thư mí mắt nháy lên một cái, chuyện gì đã xảy ra?"Ngữ yên như thế nào?" Có cái gì là nàng không biết sao? Trần thị là nữ tử có tâm tư, từ việc chiếu cố chu đáo, sẽ không dễ bị sự tình phiền nhiễu. Huống hồ người trong phủ tướng quân luôn đối Trần thị tôn trọng, Trần thị gặp chuyện gì thương tâm? Chẳng lẽ là cùng với Mộ Dung Ngạn có liên quan?



Mộ Dung Ngọc cúi đầu nói: "Nhị ca từ biên quan mang về một nữ tử. Nàng kia đã được nhị ca thu vào phòng."



"Cái gì?" Mộ Dung Thư ninh mi. Mộ Dung Ngạn không giống người không đáng tin như vậy, đi một chuyến biên quan sẽ mang về một nữ nhân! Hắn không phải không biết Trần thị đang có thai, đang vất vả vì hắn mà dựng dục đứa nhỏ, mà hành động của hắn lần này không phải là làm bị thương tâm Trần thị sao?



"Nàng kia bộ dạng tuyệt sắc, nhìn qua thì cực kì khiêm tốn. Đặc biệt là ở trước mặt nhị ca, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Ngày hôm nay điểm tâm còn muốn cho nàng kia ngồi xuống cùng ăn điểm tâm. Nhị tẩu tuy rằng không nói gì, nhưng là có thể nhìn ra, Nhị tẩu là có để ý." Mộ Dung Ngọc từ từ nói.



Mộ Dung Thư cau mày, nếu là như vậy, Mộ Dung Ngạn rất là không đúng! Tuy rằng nữ tử cổ đại ở lúc mang thai, trượng phu sẽ có nữ nhân khác, cũng sẽ nạp thiếp, chuyện này là bình thường. Nhưng Trần thị ở trong nhà si ngốc chờ Mộ Dung Ngạn, tân hôn hai tháng hắn liền đi chinh chiến sa trường, điều này Trần thị làm sao có thể vui vẻ? Ngày ngày mong mỏi Mộ Dung Ngạn trở về, nhưng khi hắn trở lại, lại cùng nữ nhân khác thân thiết! Phóng tại trong mắt đều là chướng mắt đến cực điểm!



Nàng lập tức tiến đến sân Trần thị.



Trong phòng rất nhiều phu nhân và các cô nương, Trần thị ở bên trong gượng cười ứng phó. Mộ Dung Thư vốn tưởng rằng tiểu thiếp mới nâng của Mộ Dung Ngạn sẽ không xuất hiện ở nơi này, nhưng cô gái kia lúc này đang ngồi ở bên người Trần thị.



Mộ Dung Thư cẩn thận xem xét một phen. Nữ tử này bộ dạng quả thật tuyệt sắc, da thịt trắng nõn, tư thái khiêm tốn, mắt hạnh, ở đuôi mắt có vài phần mị sắc. Xét trên bộ dạng đã thắng Trần thị một bậc. Lại nhìn Trần thị, trên mặt thì tươi cười rạng rỡ, căn bản nhìn không ra một tia khó chịu. Nhưng cũng cùng là nữ nhân, Mộ Dung Thư cũng có vài phần hiểu rõ Trần thị, tự nhiên biết tâm tình Trần thị hiện tại là như thế nào.



Nàng bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt. Mấy người trong phòng sau khi nhìn thấy nàng đến đây, rất nhiều người đứng dậy đón chào, "Nam Dương vương phi đến rồi! Mau tới ngồi."



Trần thị nâng cao bụng to cũng đứng lên, Mộ Dung Thư yêu thương nàng, bước đi hướng đến trước mặt Trần thị, nhịn không được trách móc nặng nề một câu: "Ngươi cũng là người có thai, đã hơn sáu tháng rồi còn đứng dậy làm cái gì. Mau ngồi xuống, nếu mệt mỏi thì trở về phòng nghỉ ngơi đi."



Rõ ràng trong lòng không thoải mái, nhưng vì mặt mũi Mộ Dung Ngạn, cứ thế để tân tiểu thiếp của Mộ Dung Ngạn ở trước mắt, sau đó còn ứng phó bảy người tám miệng, nàng thay Trần thị mệt! Trần thị cũng quá mức thiện tâm!



Trần thị nghe vậy, dịu dàng cười nhạt, khóe miệng tươi cười cũng có vài phần chua sót "Muội nơi nào có thể dễ mệt như vậy. Không có chuyện gì." Nói xong nàng cũng theo Mộ Dung Thư cùng ngồi xuống.



Trong phòng đám phu nhân kỳ thực cũng có vài phần tâm tư xem kịch vui ở bên trong. Không sai biệt lắm vừa rồi cũng biết Mộ Dung Ngạn trở về liền nạp một người thiếp. Mà người thiếp này luận về dung mạo so với Trần thị còn tốt hơn gấp hai ba lần. Hiện thời Trần thị mặc dù có bầu, lại cứ thế bị một người thiếp thất đoạt nổi bật. Nhưng là, đều không biết là, Nam Dương vương phi thế nhưng sẽ thiên vị Trần thị như thế.



"Nam Dương vương phi cũng đã có thai được ba bốn tháng rồi đi? Không tới mấy tháng nữa cũng muốn lâm bồn. Nhìn qua giống như đã có chút lộ bụng bầu." Một vị phụ nhân bên cạnh nói.



Mộ Dung Thư lễ phép nhìn về phía người nọ, cười nói: "Vâng, cũng sắp được bốn tháng rồi."



"Nguyên bản nghe nói Nam Dương Vương không thể có hậu, thật là kinh ngạc, cảm thấy có chút đáng tiếc. Thật không nghĩ đến sau khi Nam Dương vương phi bệnh nặng một hồi, thế nhưng có bầu! Thật đúng là có phúc khí a!" Lại có một vị phụ nhân nói, phụ nhân này có một cái miệng mỏng, vừa thấy chính là người nhanh mồm nhanh miệng, cũng là người không muốn buông tha người. Lời này nói ra đúng là khó nghe, nhưng là thanh âm cùng thần thái lớn như vậy, chỉ sợ người khác không biết Vũ Văn Mặc đã từng tuyên bố với bên ngoài là không thể có hậu.



Đây không phải là rõ ràng làm cho người ta suy đoán cái thai trong bụng Mộ Dung Thư này có phải của Vũ Văn Mặc hay không sao?



Hiện giờ người của Đại Hoa quốc cơ bản đều đã biết thừa, Bệnh của Vũ Văn Mặc cũng sớm đã được một vị thần y chữa được rồi. Mấy ngày gần đây cũng không có ai lại nói nhảm nữa, không thể tin được phụ nhân này như thế không có nhãn lực, câu nói đầu tiên đã đắc tội với người!



Mộ Dung Thư bản cũng bởi vì đau lòng Trần thị mà tâm tình bị ảnh hưởng, trước mắt nghe thấy phụ nhân kia nói vậy, lập tức lửa cháy đến nơi, dư quang nhìn lướt qua phụ nhân kia, ngữ khí lạnh như băng nói: "Phu nhân cũng là có phúc khí, dáng người bảo trì tốt như vậy, xem ra tương đối được đàn ông yêu thích đi?"



Phu nhân này tuy rằng có một cái miệng mỏng, nhưng là thân hình lại hết sức tròn trịa. Mộ Dung Thư nói lời này chính là đại đại châm chọc. Phu nhân kia nghe vậy, cắn chặt răng cũng không dám nói lại cái gì. Thân phận phu quân nàng làm sao có thể sánh bằng Nam Dương Vương, nếu lại đáp lời nữa sẽ chỉ hoàn toàn đắc tội Nam Dương vương phi. Ngày sau nàng cũng sẽ có phiền toái.



Những người biết vị này phu nhân này, đều là nhịn không được cúi đầu che miệng cười trộm.



Trần thị thấy thế, ở bên tai Mộ Dung Thư nhỏ giọng nói: "Nàng là phu nhân thứ sử Chu đại nhân. Chu đại nhân có ba người thiếp, tuy rằng người người đều đã sinh nở, nhưng dáng người so với nàng tốt hơn nhiều, Chu đại nhân cũng đã vài năm không đi phòng nàng rồi."



Mộ Dung Thư nghe vậy, khóe miệng giật giật. Có chút thật ngại quá, không cẩn thận nói đến chỗ đau của người.



Trần thị nhịn không được cũng cười khẽ, chỉ là vừa cười nhẹ ra tiếng. Liền nghe thấy nữ tử ngồi ở bên cạnh nàng mở miệng, "Nô tì Lăng Ngọc gặp qua vương phi, đây là trang sức nô tì tự mình làm, hi vọng vương phi thích."



Hai người nói nhỏ bị người ngắt lời, Mộ Dung Thư nghiêng đầu nhìn sang, Lăng Ngọc đã từ chỗ ngồi đứng lên, bán khom người thái độ khiêm tốn cung kính hữu lễ nhìn dưới mặt đất, hai tay đang cầm một cái vòng tay dùng các loại ngọc thạch làm thành dây xích tay, bộ dáng đòi hỉ, rất đẹp mắt.



Mộ Dung Thư nhận lấy: "Có tâm. Mau ngồi xuống đi." Sau khi nhận vòng Mộ Dung Thư đại khái chỉ nhìn thoáng qua, vốn cho là Lăng Ngọc là nữ tử tốt, người phạm sai lầm chính là Mộ Dung Ngạn. Chính là khi Lăng Ngọc sau khi ngồi xuống có chút đắc ý nhìn thoáng qua Trần thị. Lăng Ngọc tưởng rằng cái nhìn này của nàng cũng không bị người nhìn đến. Mộ Dung Thư trong tâm cười lạnh, có chút chán ghét. Đang muốn đưa vòng tay giao cho Lan Ngọc bảo quản, Mộ Dung Thư nhìn dây xích trong tay, trong mắt lóe lên một tia khinh thường. Tự mình làm? Nếu nhớ không lầm, cái dây xích tay này là loại vòng tiệm bán ngọc khí của Tạ Nguyên vừa mới bán ra ngoài. Lúc trước Tạ Nguyên cũng tặng cho nàng một cái, nàng lúc ấy chỉ nhìn thoáng qua liền để cho Lan Ngọc thu lại. Hiện giờ cẩn thận nhìn đến, cũng thấy quen mắt, mới nghĩ tới nàng cũng có một cái giống như đúc. Huống hồ cái vòng tay thủ công này, nếu không phải là lão sư phụ mài ngọc khí nhiều năm, sợ là cũng sẽ không có công phu loại này.



Lúc này, Mộ Dung Thư càng vì Trần thị mà thấy bất bình. Nếu loại sự tình này phát sinh ở trên người người khác, nàng có lẽ sẽ không tức giận như thế. Nhưng cố tình lại phát sinh ở trên người Trần thị cùng nàng có giao tình rất tốt, cũng làm cho nàng sinh ra tâm bất bình.



Lại nhìn Trần thị, nàng tuy rằng bên miệng có tươi cười, nhưng trong mắt lại có vài phần tinh thần chán nản. Kỳ thực Lăng Ngọc loại nhân vật này, dựa vào thông minh của Trần thị, Lăng Ngọc tự nhiên không phải đối thủ của Trần thị. Khiến nàng thương tâm hẳn là hành động của Mộ Dung Ngạn đi.



"Lăng di nương không chỉ có bộ dạng tốt, tay nghề cũng xem như vậy tốt. Xem vòng tay này, liền cho dù cả ngày đánh ngọc khí cũng sợ là so ra kém hơn." Một vị phu nhân nhìn thấy trang sức, mở miệng tán dương.



Lăng Ngọc nghe vậy, ngượng ngùng cúi đầu: "Nơi nào tốt như phu nhân nói như vậy, Lăng Ngọc chỉ là biết một chút thôi. Chỉ cần vương phi thích liền tốt."



Mộ Dung Thư thấy thế, trong lòng càng khinh thường cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, như cũ cười nói: "Nếu là Lăng di nương tự tay làm, tự nhiên là tốt."



Trên mặt Lăng Ngọc tươi cười không ngừng, căn bản cũng không có nghe ra Mộ Dung Thư là ý tại ngôn ngoại. Trong lòng là rất đắc ý.



Không qua một lát nữa, liền đến giờ cơm chiều. Lúc ăn cơm, đều là không nói. Lặng lẽ ăn qua, Trần thị lại nhắc nhở hạ nhân đem hoa quả đi lên.



Các nữ nhân vây tại một chỗ, ngươi một câu ta một câu, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, không sai biệt lắm khoảng một canh giờ trôi qua. Mộ Dung Thư cũng có chút mỏi mệt, chớ nói chi là Trần thị. Các phu nhân phần lớn đều có nhãn lực, thấy các nàng đều hơi mệt, liền nhất nhất rời đi. Trần thị sai hạ nhân ổn thỏa đưa đám người đó ra khỏi phủ tướng quân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom