Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51-55
Chương 51: Ông ta có chịu nổi không?
"Nhạt nhẽo!"
Sở Bắc nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh chỉ muốn cho con gái đến để học, chứ không phải gặp nhiều phiền phức như vậy.
Anh đã không muốn xảy ra ẩu đả, nhưng ở đây lại có người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nếu như hôm nay người đứng đây là Lạc Tuyết, e là cô đã phải chịu thiệt rồi!
"Cậu Sở, cậu..."
Lý Hải Đông tiến tới một bước, thận trọng nói.
"Ông cứ làm theo ý ông đi!"
Sở Bắc không thèm nhìn ông ta lấy một cái, chỉ nắm lấy tay con gái rồi xoay người rời đi!
Thanh Vũ cũng nhìn Lý Hải Đông bằng ánh mắt 'tự mình lo liệu', sau đó cũng vội vàng rời đi!
Ngay khi Sở Bắc đi khỏi, bầu không khí lập tức trở nên dễ chịu hơn hẳn.
Lý Hải Đông thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại còn cảm thấy rùng mình!
"Đồ ngốc, đã bao nhiêu lần tôi bảo cậu phải biết điều một chút rồi, tai cậu chứa c*t hay sao hả?"
Lý Hải Đông vô cùng tức giận khi nhìn thấy đứa em trai bất tài của mình, liền tiến lên đá cho ông ta một cái!
"Từ nay về sau ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, nếu cậu còn dám gây chuyện thì tôi sẽ lột da cậu ra".
"Còn ông nữa, cút khỏi đây ngay!"
"Tôi dám chắc sẽ không có một ngôi trường nào ở Tân Hải này dám tuyển ông đâu, ông nên chuẩn bị để đi ăn xin suốt quãng đời còn lại đi!"
Lý Hải Đông trừng mắt nhìn Trương Phục Hưng, như thể muốn giết người đến nơi vậy.
Nếu ông ta đến không kịp thì cả nhà họ Lý đã bị bọn họ làm liên luỵ rồi.
...
"Bố ơi, trường học không còn nữa rồi, sao Tâm Nhi đi học được?"
Trên đường về, Vũ Tâm nghiêng đầu hỏi với vẻ nghiêm túc.
"Đương nhiên bố sẽ tìm cho con một nhà trẻ khác rồi!"
Sở Bắc mỉm cười gật đầu, ôm con gái vào lòng.
Ngay cả khi anh không thể nhìn thấy, nhưng vẫn có thể đi được một cách bình thường.
"Ưm, bố là tuyệt nhất!"
Rất nhanh, hai bố con đã đến phía dưới khu phố.
Cả hai còn chưa kịp lên lầu thì mẹ vợ Chu Cầm đã hốt hoảng chạy ra.
Sắc mặt Lạc Tuyết đứng phía sau cũng hết sức khó coi!
"Mẹ!"
Ngay khi Lạc Vũ Tâm nhìn thấy Lạc Tuyết, lập tức sà vào lòng mẹ.
Lạc Tuyết rất lo cho con gái, cô chỉ ôm chặt lấy cô bé mà không hề lên tiếng.
Ngược lại, Chu Cầm lại trừng mắt nhìn Sở Bắc.
"Còn ngây ra đó làm gì, mau đi gọi taxi đi?"
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Sở Bắc nhẹ giọng hỏi, anh có thể nhận ra được Lạc Tuyết và Chu Cầm đang cảm thấy bất an!
"Cậu còn mặt mũi hỏi chuyện gì đã xảy ra sao? Không phải là do phiền phức mà cậu gây ra à? Mau bắt taxi về nhà cũ, nếu như để muộn thì chúng ta sẽ bị tên sao chổi này làm liên luỵ mất".
Nói xong, bà liền vội vàng bắt xe.
Lạc Tuyết tiến lên một bước, khẽ thở dài.
"Người nhà họ La đến rồi, sợ là sẽ đến hỏi tội, ông nội bảo bọn em về gấp".
"Nhà họ La!"
Sở Bắc cười nhẹ, dường như không có gì kinh ngạc.
"Làm sao em biết bọn họ đến hỏi tội, có khi là đến xin lỗi ấy chứ?"
Lạc Tuyết chợt ngây ra, sau đó nở nụ cười gượng gạo.
Trong ánh mắt cô hiện lên chút thất vọng!
Cậu chủ nhà họ La bị phế thì cũng coi như cả nhà họ La bị vả mặt.
Bọn họ không đến gây chuyện đã là tốt lắm rồi.
Vậy mà còn muốn người ta đến xin lỗi nữa ư?
Đúng là hoang đường!
"Sao còn đứng ngây ra làm gì? Mau lên xe đi?"
Chu Cầm chặn một chiếc taxi lại, nhìn thấy Sở Bắc vẫn đứng ngây ra đó, lập tức quát!
"Tôi cảnh cáo cậu, lát nữa gặp người nhà họ La tốt nhất nên biết điều một chút, nếu cậu dám làm liên luỵ tới tôi thì cậu chết chắc rồi đấy!"
Khi lên xe, Chu Cầm vẫn không ngừng chửi bới.
Lạc Tuyết chỉ ôm con gái, không hề lên tiếng, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.
Chỉ mong nhà họ La sẽ nể tình xưa, đừng làm gì quá đáng.
...
Chẳng mấy chốc, xe đã đến căn nhà cổ của nhà họ La!
Chu Cầm giống như trái cà tím héo, cố ý cúi đầu rồi đứng ra phía sau.
Sự kiêu ngạo lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Lạc Tuyết thở dài đi về phía trước, trong lòng không khỏi căng thẳng.
"Đừng lo, sẽ không sao đâu".
Sở Bắc nhẹ nhàng an ủi, khóe miệng vẫn luôn hiện lên ý cười!
Cả gia đình bốn người bước vào đại sảnh, vừa nhìn qua đã thấy La Vạn Sơn ở chính giữa!
Còn ông hai La Vạn Thuỷ đang đứng bên cạnh.
Đằng sau là những thế hệ tiếp theo của nhà họ La.
Tất cả người nhà họ La đều đã có mặt đầy đủ!
Nhìn thấy thế trận trước mắt, Lạc Tuyết có chút hoảng loạn.
Xem ra hôm nay không thể giảng hoà nổi rồi!
"Tại sao nửa ngày trời mới đến, đây là thái độ của các người ư?"
Lạc Vinh Quang vốn đang tươi cười, ngay khi nhìn thấy Sở Bắc sắc mặt lập tức sa sầm.
"Đúng vậy! Có người tìm được một tên ngông cuồng nào đó rồi bắt đầu giở thói lên đấy!"
Lạc Mai liếc sang, không khỏi kèm thêm câu châm chọc.
"Chẳng lẽ mấy người tính đợi ông nội đích thân đi mời mới đến à?"
Vừa mới bước vào đã bị chống đối như thế này.
Chu Cầm núp sau lưng con gái, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.
Sắc mặt Lạc Tuyết cũng tái mét, không nói được câu nào.
Sở Bắc lại hơi cau mày.
Lạc Mai này đúng là không biết rút kinh nghiệm!
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau đến xin lỗi nhà họ La đi?"
Thấy cháu gái không hề nhúc nhích, giọng của Lạc Vinh Quang liền đanh lại.
"Ông nội, cháu thấy có ai đó không thèm xem ông ra gì nữa rồi!"
Lạc Mai tiếp tục nói, sau đó hướng về phía Lạc Tuyết và Sở Bắc, trong mắt loé lên sự thâm độc.
"Sở Bắc, cho dù mày có bị mù thì chắc vẫn nghe được ông nội nói gì nhỉ?"
"Còn không mau quỳ xuống xin lỗi nhà họ La?"
"Chẳng lẽ các người muốn hại chết chúng tôi luôn hay sao?"
Lạc Mai nói luôn một lèo, hoàn toàn không thấy có gì đó.
La Vạn Sơn và La Vạn Thuỷ ở sau đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Đúng là đau tim chết đi được!
Đường đường là thần tướng trấn quốc mà phải quỳ xin lỗi bọn họ sao?
Nếu mà để suy nghĩ thì có hai năm cũng chưa đủ!
"Anh Lạc, thực ra chuyện này..."
La Vạn Sơn vội vàng đứng lên muốn giải thích.
Nhưng hành động này lại khiến cho Lạc Vinh Quang càng thêm sợ hãi!
"Ông La, chuyện này tuyệt đối không được! Đừng lo, hôm nay tôi sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng!"
Lạc Vinh Quang vội vàng thề thốt!
Hai anh em nhà họ La đích thân đến hỏi tội, nếu không khéo thì e là nhà họ Lạc cũng sẽ bị liên lụy.
"Sở Bắc, còn ngây ra đó làm gì? Mày định bắt tao đích thân ra tay à?"
"Còn mày nữa, Lạc Tuyết, nếu mày còn không biết điều thì hôm nay coi như tự tay mày giết người thân của mình đấy".
Để khiến cho La Vạn Sơn nguôi giận, Lạc Vinh Quang không thiết điều gì cả.
Chưa kịp nói hết lời đã bị chen ngang, La Vạn Sơn vừa tức vừa lo lắng.
Ông ta muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc thì chẳng còn chút dũng khí nào.
Sắc mặt La Vạn Sơn tái mét, hận không thể bóp chết Lạc Vinh Quang ngay lập tức.
Lão già này nếu không nói được thì câm miệng được không? Tôi sắp bị ông hại chết đến nơi rồi!
"Ông nội, cháu..."
Nhìn thấy mình đang là tâm điểm chú ý, Lạc Tuyết chỉ đành cắn răng lên tiếng.
"Mày cái gì? Không nghe thấy ông nội nói gì sao? Mau quỳ xuống xin lỗi đi!"
Lạc Mai lập tức ngắt lời, còn không quên đổ dầu thêm lửa!
"Còn mày, Sở Bắc, đừng tưởng là tao sẽ vì tình nghĩa năm năm qua để cầu xin cho mày!"
"Công ra công, tư ra tư, nếu mày còn lương tâm thì mau tự giác đi, đừng để gia đình bọn tao phải gặp hoạ!"
Lạc Mai vô cùng kiêu ngạo, người không biết còn tưởng ả là chủ trì ở đây.
Nhưng Sở Bắc vẫn hết sức bình tĩnh.
Anh ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên!
"Cô có thể hỏi thử, ông ta có thể chịu được lời xin lỗi của tôi không?"
Chương 52: Người ông nên xin lỗi không phải là tôi
Ngay khi nghe xong, người đứng đầu gia tộc như La Vạn Sơn lập tức chết khiếp!
La Vạn Sơn và La Vạn Thuỷ đều run như cầy sấy, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất.
Đùa à, cả Long Quốc này!
Ai có thể chịu nổi một lạy của thần tướng trấn quốc chứ?
"Tổn thọ" mất thôi!
Sắc mặt cả hai sa sầm, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tát chết Lạc Mai!
Thế nhưng biểu cảm của bọn họ lại bị Lạc Mai và Lạc Vinh Quang nhìn thấy.
Đó là biểu cảm của sự tức giận!
Có vẻ nhà họ La đang rất bất mãn với thái độ của Sở Bắc và Lạc Tuyết.
Bọn họ sắp nổi điên rồi ư?
Sắc mặt Lạc Mai cũng thay đổi ngay lập tức.
Không được, phải nhanh chóng làm cho Sở Bắc đầu hàng mới được, vậy thì mới có thể dập tắt cơn giận của người nhà họ La.
Nếu không sẽ lớn chuyện mất!
"Sở Bắc, tao hỏi mày lần cuối, mày có quỳ xuống hay không! Nếu mày không chịu thì đừng trách bọn tao không khách khi".
Lạc Mai vừa gào lên, Lạc Vinh Quang đã không thể ngồi yên nữa.
"Sở Bắc, đừng trách tao không nhắc nhở mày trước, nếu như mày chịu biết điều thì hôm nay tao chỉ phạt một mình mày thôi!"
"Nhưng nếu mày ngoan cố thì đừng trách tao vô tình, đến lúc đó vợ và con gái mày đừng có mong mà bước qua được cánh cửa này!"
Lạc Vinh Quang vừa dứt lời, sắc mặt Lạc Tuyết lập tức thay đổi rõ rệt.
Cô dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn Sở Bắc, cuối cùng vẫn không nói gì.
Tâm Nhi đang được cô ôm lo lắng nhìn về phía bố.
Nắm tay nhỏ bé siết chặt, hai mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn trào!
Còn Chu Cầm ở sau chỉ nghiến răng cúi đầu, thực sự rất muốn giết Sở Bắc ngay lúc này.
Cái tên quạ mổ diều hâu tha này, lẽ nào muốn cả nhà bọn họ chết chung mới vừa lòng ư?
Lúc này, Sở Bắc đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt dưới cặp kính râm giống như vực thẳm, nhìn chằm chằm về phía Lạc Vinh Quang!
Vợ và con gái chính là "vảy rồng" của anh.
Rồng có vảy ngược, đụng vào ắt chết!
Nếu ông ta không phải là ông nội của Lạc Tuyết thì bây giờ ông ta đã chết rồi.
"Sở Bắc, tên mù rác rưởi này, mày còn dám nhìn bọn tao sao?"
Ngay khi Lạc Mai nhìn thấy thái độ của Sở Bắc, liền lập tức chế nhạo!
"Nếu mày đã muốn chết thì không thể trách tao được, hôm nay mày có không muốn thì vẫn phải quỳ!"
Nói xong, ả đột nhiên quay đầu nhìn về phía La Vạn Sơn.
Ả ta lập tức chuyển sang vẻ xu nịnh.
"Ông La đừng giận, ông yên tâm, hôm nay nhất định sẽ..."
"Im mồm ngay cho tôi!"
Đến lúc này, La Vạn Sơn không thể chịu đựng thêm được nữa.
Nhìn thấy mình có cơ hội nói, ông ta lập tức quát lên.
"A!"
Lạc Mai giật mình, cả người choáng váng.
Đương nhiên không chỉ có mỗi ả cảm thấy như vậy!
Lạc Vinh Quang vốn đang định nói giúp mấy câu cũng như chết lặng.
Nhìn thấy La Vạn Sơn tức giận, ông ta cũng chỉ đành ngồi lại!
Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm vốn đang tái mét, đột nhiên cảm thấy kinh ngạc.
Chuyện gì thế này?
La Vạn Sơn đang nổi điên với Lạc Mai ư?
Là vì bọn họ sao?
Ngay lập tức, bầu không khí như cô đặc lại.
Có một sự kỳ quặc nào đó ở đây!
Người nhà họ La liên tục nhìn nhau, nhưng không một ai biết tại sao La Vạn Sơn lại nổi giận như vậy.
Quan trọng hơn cả là cơn giận này dường như đang nhắm vào Lạc Mai chăng?
Chỉ có Sở Bắc vẫn luôn bình tĩnh.
Có vẻ như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
"Ông La, ông, ý ông là..."
Một lúc sau, Lạc Mai mới định thần lại, run rẩy nói.
"Tôi bảo cô câm miệng, cô không nghe thấy sao?"
Bốp!
Sau tiếng gầm của La Vạn Sơn là tiếng tát giòn giã vang lên.
Lạc Mai ngay lập tức bị tát ngã xuống đất, ửng đỏ cả một bên má, trông vô cùng rõ!
Trong phút chốc, tất cả mọi người đang có mặt đều bị sốc!
Nếu lúc nãy có ai vẫn không chắc, vậy thì bây giờ đã rõ mồn một rồi.
La Vạn Sơn thực sự đang tức giận với Lạc Mai.
Nhưng tại sao...
"Ông, ông làm gì vậy?"
Lạc Mai ôm lấy một bên má nóng rực, cả người như muốn phát điên.
Ả một mực muốn Sở Bắc quỳ xuống xin lỗi, nhưng không ngờ người gặp xui xẻo lại chính là mình.
"Câm miệng, nếu cô còn nói thêm một chữ nào nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cô!"
La Vạn Sơn giận đến mức lồng ngực căng lên, hai mắt trợn trừng.
Sau khi mắng Lạc Mai xong, liền quay sang Lạc Vinh Quang.
"Còn ông nữa, ông nghĩ mình là cái thá gì? Có thể đại diện cho bọn tôi sao? Đồ ngốc, ông suýt chút nữa hại chết tôi rồi!"
Sắc mặt Lạc Vinh Quang lập tức tái mét.
Ông ta đường đường là gia chủ nhà họ Lạc, hơn nữa cũng đã ngoài sáu bảy chục tuổi.
Nhưng La Vạn Sơn lại không hề nương tình, khiến cho mặt mũi ông ta hoàn toàn mất sạch.
Nhưng lúc này, trong lòng Lạc Vinh Quang lại càng thêm ngờ vực.
Ông ta không thể nào hiểu nổi tại sao La Vạn Sơn lại làm như thế.
Nhìn thấy tình thế đảo ngược trước mắt, Lạc Tuyết vô cùng ngỡ ngàng.
Miệng cô há to, như thể chưa từng tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Ngay cả Chu Cầm cũng ngơ ngác, không hiểu đầu cua tai ngoeo gì.
Không phải gia chủ nhà họ La uống nhầm thuốc đấy chứ?
La Vạn Sơn chậm rãi xoay người lại dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Khi nhìn về phía Sở Bắc, ông ta lập tức nở nụ cười.
Liền tỏ ra cung kính, giống như một học trò bị mắc lỗi vậy.
"Cậu Sở, chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không hề có ý đó!"
"Là hai kẻ này cố tình đoán già đoán non, thật sự không liên quan gì đến tôi cả!"
"Xin cậu đừng hiểu lầm tôi!"
La Vạn Sơn cúi đầu, thấp giọng nói.
Ông ta gần như khóc lên.
Để bảo vệ cơ nghiệp của nhà họ La, ông ta đã nhanh chóng tập hợp tất cả con cháu trực hệ của mình để đích thân đến xin lỗi Sở Bắc.
Nhưng ông ta không thể ngờ hai kẻ ngu ngốc Lạc Vinh Quang và Lạc Mai lại cho rằng mình đến đây để hỏi tội.
Không những bị vu khống, mà còn bị lấy danh dự để áp chế Sở Bắc.
Nếu như Sở Bắc nổi giận thì ông ta sẽ chết oan mất!
Mọi thứ đều yên lặng!
Yên lặng hơn bao giờ hết!
La Vạn Sơn vừa dứt lời, mọi người liền há hốc mồm kinh ngạc.
Sau đó lại nhìn sang Sở Bắc, đúng là khó tin.
La Vạn Sơn chính là người nắm quyền của một gia tộc hạng hai.
Hơn nữa, hai ngày trước, Sở Bắc không chỉ phế đi con trai của ông ta mà còn vả vào mặt cả nhà họ La.
Nhưng bây giờ La Vạn Sơn lại phải nhún nhường một tên mù hay sao?
Lạc Vinh Quang và Lạc Mai ngơ ngác nhìn Sở Bắc và La Vạn Sơn.
Thậm chí còn nghi ngờ bản thân có bị ảo giác hay không!
"Chuyện, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Chu Cầm bất giác lẩm bẩm, cảm thấy não mình không thể nào thông nổi.
Lạc Tuyết cau mày, kinh ngạc nhìn Sở Bắc.
Lúc trước khi chuẩn bị đến đây, Sở Bắc đã nói rằng có thể nhà họ La sẽ đến để xin lỗi.
Nhưng khi đó, cô hoàn toàn không để tâm, thậm chí còn cho rằng đó là điều viễn vông!
Nhưng bây giờ...
Lạc Tuyết hoàn toàn rối bời!
Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều do Sở Bắc sắp đặt ư?
Nhưng tại sao lại có thể?
Bầu không khí vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có chút áp lực.
Sở Bắc không lên tiếng, La Vạn Sơn cũng không dám làm gì.
Thậm chí còn không dám lau đi giọt mồ hôi lạnh của mình.
Ngay cả La Vạn Thuỷ và cả nhà họ La cũng thế.
Dù gì thì chỉ một câu nói của Sở Bắc cũng đủ để khiến nhà họ La tuyệt mệnh!
"Ông La, trí nhớ của ông tệ thật đấy! Người ông nên xin lỗi, không phải là tôi đâu!"
Cuối cùng Sở Bắc cũng chịu lên tiếng.
Bầu không khí trầm mặc bỗng chốc bị phá vỡ.
Chương 53: Vậy ông cứ quỳ đến hết đời đi!
Lời nói không chút kiêng dè của Sở Bắc lập tức khiến cho cả nhà họ Lạc ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng La Vạn Sơn đang run bần bật lập tức hiểu ra ngay.
Ông ta đột ngột quay người lại, nhìn về phía Lạc Tuyết, ngay lập tức quỳ xuống.
"Cô Lạc, chuyện xảy ra lúc đó là lỗi của chúng tôi! Chúng tôi không nên ép cô cưới đứa con trai ngu ngốc của tôi!"
"Hôm nay tôi đến đây để xin lỗi cô, xin cô hãy tha thứ cho nhà họ La của tôi!"
La Vạn Sơn gần như bò trên mặt đất, giọng nói của ông ta cũng vô cùng hèn mọn.
La Vạn Thuỷ và đám con cháu nhà họ La thấy vậy, đều lần lượt quỳ xuống.
Bọn họ cứ thế nhìn chăm chăm vào Lạc Tuyết, như thể cô là ngọn đèn sáng có thể cứu bọn họ vậy!
Nhưng đó là sự thật!
Sở Bắc đã nói về nó hai hôm trước.
Chỉ cần Lạc Tuyết chịu tha cho bọn họ thì nhà họ La mới có thể sống!
"Chuyện này, ông La, ông làm gì vậy?"
Lạc Tuyết sững sờ, cô nhìn đám người nhà họ La đều đang quỳ, trong lòng không biết phải làm thế nào.
Lạc Vinh Quang và Lạc Tuyết cùng lần lượt hít sâu một hơi.
Ngay lúc này, cả bọn họ cũng không biết được lý do tại sao.
La Vạn Sơn và cả nhà họ La không phải bị úng não đó chứ?
"Ông La, ông đứng lên đã, có chuyện gì từ từ nói!"
Lạc Tuyết nhanh chóng bỏ con gái xuống, sau đó đỡ La Vạn Sơn dậy.
Nhưng La Vạn Sơn nào dám đứng dậy? Ông ta càng cúi đầu thấp hơn nữa.
"Cô Lạc, nếu cô không tha thứ cho chúng tôi, thì tôi sẽ không đứng dậy, tôi sẽ quỳ cho đến khi cô chịu tha thứ mới thôi!"
"Chuyện này..."
Lạc Tuyết chẳng hiểu gì, cô đưa tay ra, hoàn toàn không biết phải nên làm thế nào.
Cô thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mọi thứ thật khó tin, thậm chí không thể nào giải thích được.
"Ý của ông là đang uy hiếp Tiểu Tuyết ư?"
Ngay khi Lạc Tuyết đang bối rối, Sở Bắc liền lên tiếng.
Giọng anh vô cùng bình tĩnh, không có chút cảm xúc gì.
"Nếu ông thích thì cứ quỳ cả đời đi!"
"Không, không, cậu Sở, xin cậu đừng hiểu lầm ý tôi!"
La Vạn Sơn sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng đứng dậy, lắc đầu như lia lịa!
"Cậu Sở, tôi thật sự chỉ muốn xin lỗi cô Lạc thôi!"
"Cô Lạc, chỉ cần cô có thể tha thứ cho nhà họ La, cho dù cô có bất kỳ yêu cầu gì, La Vạn Sơn tôi sẽ bất chấp mọi giá!"
Câu này tưởng chừng như đang nói với Lạc Tuyết, nhưng thực ra là để cho Sở Bắc nghe.
La Vạn Sơn chỉ mong giữ được mạng trước cơn giận của thần tướng trấn quốc mà thôi.
Còn lại không dám mong muốn gì hơn!
Sở Bắc không trả lờ, chỉ nhìn về phía Lạc Tuyết.
Tất cả đều do cô quyết định.
Sự sống còn của nhà họ La đều nằm trong tay Lạc Tuyết.
Nhìn thấy Lạc Tuyết vẫn im lặng, La Vạn Sơn tức đến nghẹn họng.
Cả đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của người nhà họ La.
Trong một phút ngắn ngủi, La Vạn Sơn như đã nhìn thấu.
Cuối cùng, Lạc Tuyết khẽ thở dài, sau đó lên tiếng.
"Ông La quá lời rồi, hai nhà chúng ta căn bản cũng không có quá nhiều ân oán! Còn chuyện của trước đây thì coi như chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không đi!"
"Còn về vết thương của cậu chủ La..."
"Là do đáng đời tên súc sinh đó, cô Lạc xin đừng để tâm đến!"
Nhìn thấy Lạc Tuyết chịu bỏ qua, lúc này La Vạn Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta lập tức lên tiếng để xua tan những lo lắng của Lạc Tuyết!
Nếu không phải do tên súc sinh La Huy cứng đầu dây phải Sở Bắc.
Thì nhà họ La làm sao phải đến bước đường này?
Hơn nữa, cho dù có cả chục nghìn lá gan thì ông ta cũng không dám hỏi tội Sở Bắc.
"Xin cảm ơn ông La!"
Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết cũng thở dài nhẹ nhõm.
Mặc dù vẫn còn chưa rõ, nhưng lời nói vừa rồi của La Vạn Sơn đã cho cô một sự an tâm.
"Không không không, là tôi phải cảm ơn cô mới đúng!"
La Vạn Sơn lau đi mồ hôi lạnh, sau đó nở nụ cười, cẩn thận nhìn Sở Bắc.
"Cậu Sở, cậu xem..."
Sở Bắc cũng không thèm quay đầu lại, chỉ lãnh đạm đáp.
"Cho ông ba ngày, trong vòng ba ngày, tôi không muốn nhìn thấy người nhà họ La ở Tân Hải này nữa!"
"Vâng, vâng, cậu yên tâm, tôi hứa trong vòng ba ngày sẽ không có bất kỳ người nào của nhà họ La ở Tân Hải nữa!"
Đến lúc này, La Vạn Sơn mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Mặc dù nhà họ La đã mất đi thế lực, nhưng may là bọn họ vẫn giữ được tính mạng.
"Cút đi!"
Ngay khi Sở Bắc thốt lên, La Vạn Sơn hoàn toàn không dám ở lại nữa.
Ngay cả nhìn Lạc Vinh Quang cũng không dám, cứ thế mà rời đi!
Toàn bộ đại sảnh lại rơi vào im lặng.
Nhưng hiện tại, đừng nói là Lạc Mai hay Lạc Vinh Quang.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng chẳng hiểu gì.
Mọi thứ đều quá khó hiểu.
"Sở Bắc, rốt cuộc là mày đang giở trò gì vậy?"
Sau một lúc, Lạc Mai mới bình tĩnh trở lại.
Ả bị tát hai cái, tức đến mức phổi như muốn nổ tung.
Sau đó chỉ tay về phía Sở Bắc.
Suy cho cùng thì cũng chỉ do Sở Bắc mà ra.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Lạc Vinh Quang nghiêm mặt, ông ta đã bị mất thể diện trước mặt nhiều người nên vô cùng phẫn nộ.
Nhưng ông ta lại càng muốn biết đã xảy ra chuyện gì hơn.
La Vạn Sơn không phải đến để hỏi tội sao?
Nhưng cuối cùng tại sao lại thành ra xin lỗi Lạc Tuyết rồi?
Hơn nữa, ông ta còn rất nghe lời Sở Bắc.
Không đúng, chắc chắn phải có gì đó!
Vụt!
Cả Lạc Tuyết và Chu Cầm đều nhìn chăm chăm vào Sở Bắc.
Có gì đó rất kỳ lạ!
Nhưng sắc mặt Sở Bắc lại không hề thay đổi.
Anh thậm chí còn không cau mày dù chỉ một lần.
Chỉ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của con gái.
"Có chuyện gì sao? Sao không đi hỏi La Vạn Sơn đi?"
"Mày…"
Lạc Mai trợn trừng mắt nhìn, nghiến răng ken két.
Bắt ả ta đi hỏi La Vạn Sơn thì có khác nào đi gây chuyện đâu chứ?
Lạc Vinh Quang cau mày, nhìn Sở Bắc với vẻ dò xét.
Năm năm trước, ông ta chỉ cảm thấy Sở Bắc là một người không hề tầm thường, cho nên mới tuyển anh vào.
Nhưng năm năm qua đi, đừng nói là không tầm thường.
Sở Bắc thậm chí còn tệ hơn cả rác rưởi.
Mỗi hành động của anh đều là sự ô nhục của nhà họ Lạc.
Nhưng từ cảnh tượng vừa rồi, kết hợp với những sự kiện mấy ngày trước, ông ta thực sự đã nhìn nhầm.
Chẳng lẽ Sở Bắc thực sự có thân phận khác sao?
Nhưng năm năm qua, tại sao anh lại chọn cách che giấu nhẫn nhịn?
Không chỉ ông ta, mà ngay cả Lạc Tuyết cũng cảm nhận được.
Từ hôm chữa bệnh cho con gái đến hôm nay.
Cô dần cảm thấy Sở Bắc có gì đó bí mật mà cô không thể nhìn thấy được.
"Cậu chủ Dương, đây là nhà họ Lạc, mời vào!"
Ngay lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đã cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
Quay đầu nhìn lại, liền thấy Lý Nham đang cúi đầu, tỏ ra nịnh nọt.
Một thanh niên trẻ sải bước tiến vào nhà họ Lạc!
"Tiểu Nham, đây là..."
Lạc Vinh Quang không thèm để ý đến Sở Bắc nữa, liền đứng dậy chào hỏi.
Chưa kể thanh niên này còn kiêu ngạo, khí chất bất phàm.
Hơn nữa dựa vào thái độ của Lý Nham với cậu ta, thân phận người này nhất định không tầm thường.
"Cậu chủ Dương, mời ngồi, đừng khách sáo!"
Lý Nham không thèm trả lời, đích thân mời người thanh niên ngồi xuống.
Lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lạc Vinh Quang với vẻ cao ngạo!
"Ông nội, Tiểu Mai! Đây là cậu chủ Dương, Dương Xuyên!"
Phù!
Ngay khi vừa dứt lời, cả đại sảnh liền vang lên âm thanh hít sâu một hơi.
Nhà họ Dương rất có chỗ đứng ở tỉnh lỵ, ngay cả ở Tân Hải cũng không ai mà không biết đến.
Cậu chủ nhà họ Dương chính là nhân vật mà cả chủ tịch thành phố cũng phải nhường ba phần.
Chương 54: Để cậu cười chê rồi
“Cậu chủ Dương đến nhà họ Lạc đó là vinh hạnh của chúng tôi, không thể đón tiếp kịp thời, nên mong cậu chủ Dương thứ lỗi”.
Lạc Vinh Quang vui mừng không thôi, nhanh chóng đi đến trước mặt Dương Xuyên.
Hơi cúi người xuống, giọng điệu lộ ra vẻ cung kính.
Đừng thấy ông ta tuổi lớn mà lầm, ông ta vẫn là người nắm quyền của nhà họ Lạc.
Nhưng người trước mặt này, ngay cả cháu trai của ông ta cũng không phải.
“Đúng thế, nghe nói đến danh tiếng của cậu chủ Dương đã lâu, hôm nay gặp được quả nhiên bất phàm”.
“Anh đợi một lát, tôi đi rót trà cho anh”.
Lạc Mai đã thay đổi vẻ ngoài trước đó, trở thành một tiểu thư khuê các có vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Tự mình đi rót trà, không cần nói cũng biết rõ ý tứ nịnh bợ của ả ta.
Chu Cầm đứng ngoài cửa nuốt nước bọt, ánh mắt phát sáng.
Đây là cậu chủ nhà họ Dương, là người mà bình thường cũng không có tư cách được gặp.
Đây là cơ hội tốt.
“Tiểu Tuyết, con còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau chào cậu chủ Dương đi?”
Chu Cầm đè nén vui mừng của mình, nhỏ giọng thúc giục.
Mặc dù con gái đã có con nhưng Chu Cầm vẫn rất tự tin vào nhan sắc của cô.
Nếu con gái có thể dựa vào Chu Sơn thì chẳng khác gì mộ tổ tiên không hương không khói.
Sau này còn ai dám không nể mặt bà ta?
Nửa đời sau cơm áo no đủ, không còn lo nghĩ nữa.
“Mẹ, Vũ Tâm còn ở đây, mẹ bớt nói vài câu đi”.
Lạc Tuyết liếc nhìn bà ta, bất lực nói.
Cậu chủ Dương là xưng hô rất quen thuộc.
Lạc Tuyết không khỏi nhớ đến cảnh tượng trước đây cô và Sở Bắc vội đến bệnh viện nhưng bị chặn lại.
Hình như cũng là vì cậu chủ Dương này.
Dường như Sở Bắc còn đánh người của hắn ta.
Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết vừa yên tâm được một chút lại cảm thấy lo lắng.
Mọi người cũng chỉ có Sở Bắc là không tỏ vẻ gì, chỉ ôm con gái làm lơ mọi thứ thế giới bên ngoài.
“Ông Lạc nói quá rồi, tôi ngồi yên một chỗ không được, cứ để Tiểu Lý dẫn tôi ra ngoài đi loanh quanh”.
“Khá đột ngột nên mong ông cụ đừng để ý”.
Dương Xuyên khẽ cười nói.
Cộng thêm khí chất nho nhã, hình tượng của hắn ta lập tức trở nên tốt đẹp trong lòng Lạc Vinh Quang.
“Cậu Dương cứ đùa, cậu có thể đến, chúng tôi vui còn không kịp kìa”.
Lạc Vinh Quang được quan tâm mà hoảng hốt không thôi, sắc mặt đỏ bừng.
Thấy Lý Nham cũng ngày càng thuận mắt.
Lý Nham bên cạnh ngẩng đầu lên tỏ vẻ đắc ý.
“Ông nội, cháu chỉ vô tình nhắc đến chuyện nhà họ Lạc gặp phải dạo gần đây với cậu chủ Dương, thế là cậu chủ Dương chủ động nói đến nhà họ Lạc xem sao, không chừng có thể giúp được”.
“Tấm lòng này không phải người nào đó chỉ biết gây họa có thể làm được”.
Lý Nham nghiến răng nói nửa câu sau.
Còn về việc người nào đó là ai thì không cần nói cũng biết.
“Thật sao?”
Vừa lúc Lạc Mai bưng trà lên nói, nghe nói thế ả ta như thể phát hiện ra châu lục mới vậy.
“Hóa ra chuyện của nhà họ Lạc là nhờ cậu chủ Dương giúp à, tôi đã nói rồi mà, ngoài cậu chủ Dương còn ai có khả năng này được”.
Lạc Mai cung kính bưng trà lên, còn không quên nịnh bợ.
Lạc Vinh Quang sửng sốt, đến lúc ông ta phản ứng lại thì thái độ càng nhiệt tình.
“Thì ra là thế, tôi còn tưởng…”
“Ơn nghĩa này nặng quá không thể báo đáp nổi, nhà họ Lạc sẽ nhớ mãi ơn nghĩa này, nếu cậu chủ Dương có việc gì cần, cậu cứ dặn dò, nhà họ Lạc tuyệt đối không từ chối”.
Lạc Vinh Quang cực kỳ nghiêm túc.
Nghe Lý Nham nói thế, họ đều nghĩ những chuyện kỳ lạ xảy ra ngày hôm nay của nhà họ Lạc đều do Dương Xuyên làm.
Dù sao ngoài Dương Xuyên thì còn ai có tư cách khiến La Vạn Sơn đích thân đến xin lỗi chứ?
Thế nên mọi chuyện chắc chắn là công lao của Dương Xuyên.
Còn Sở Bắc vẫn là tên mù vô dụng kia...
Nếu lần này không nhờ cậu chủ Dương giúp đỡ thì dù hắn ta không chết cũng sẽ bị lột da.
Đừng thấy hắn ta nói lời dễ nghe mà lầm, thật ra chỉ là dựa hơi Dương Xuyên mà thôi.
Có nhà họ Dương giúp đỡ, nhà họ Lạc phất lên chỉ là vấn đề thời gian.
Trong khi hai ông cháu còn đang nghĩ đến giấc mộng đẹp thì Lý Nham lại sững sờ.
Nhà họ La là chuyện gì?
Lúc nãy cậu chủ Dương vừa đến đã giúp nhà họ Lạc rồi sao?
Có à? Sao mình không biết gì thế này?
Ánh mắt Dương Xuyên hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Nhưng không lâu sau hắn ta đã giấu vẻ mặt đó đi, khóe môi cong lên.
“Chút chuyện nhỏ thôi mà, gia chủ Lạc đừng khách sáo”.
Một câu nói mơ hồ nhưng lại khiến Lạc Vinh Quang và Lạc Mai chắc chắn.
Người bảo nhà họ La đến xin lỗi không ai khác chính là cậu chủ Dương trước mặt.
“Chậc chậc, hóa ra là thế, tôi còn tưởng là tên vô dụng này”.
Chu Cầm cũng gật đầu đồng ý, không quên nói mỉa Sở Bắc.
Lạc Tuyết khẽ lắc đầu, không tỏ vẻ ngạc nhiên vui mừng hay thất vọng.
Nhìn nãy giờ sắc mặt Sở Bắc vẫn không đổi, ánh mắt cô không khỏi hơi phức tạp.
Còn Sở Bắc vẫn im lặng xoa đầu con gái, hoàn toàn không có ý định giải thích.
Ở giữa đại sảnh, Dương Xuyên uống một hớp trà, ánh mắt vô tình nhìn đến Sở Bắc.
“Vị này là Sở Bắc có danh tiếng lừng lẫy ở Tân Hải đây nhỉ? Hôm nay được gặp, quả nhiên là đặc biệt”.
Dương Xuyên đứng lên nhìn Sở Bắc, ánh mắt hiện lên vẻ thích thú.
Danh tiếng lừng lẫy!
Bốn chữ này cũng rất thú vị.
“Cậu chủ Dương, anh cũng tâng bốc anh ta quá rồi, chỉ là một tên mù mà thôi, có giỏi gì chứ”.
Lạc Mai bĩu môi, khinh bỉ hừ một tiếng.
“Đúng thế, cậu chủ Dương, cậu ta là nỗi ô nhục của nhà họ Lạc, phải để cậu cười chê rồi”.
Lạc Quang Vinh nói hùa theo, cũng không có thiện cảm gì với Sở Bắc.
“Tên mù? Thú vị đấy!”
Dương Xuyên nhìn Lạc Mai, sắc mặt tỏ ra nghiền ngẫm.
“Nhưng tôi nhớ năm năm trước, hình như anh ta là chồng chưa cưới của cô nhỉ? Hình như mắt anh ta cũng là cho cô?”
Vừa nghe thế, sắc mặt Lạc Mai lập tức thay đổi.
“Cậu chủ Dương, đây chỉ là hiểu lầm, một tên vô dụng như anh ta sao có thể xứng với tôi?”
Đây là nỗi nhục nhã của Lạc Mai.
Đến bây giờ vẫn không thể thoát khỏi nó.
“Đúng thế, cậu chủ Dương, bây giờ Tiểu Mai là bạn gái của tôi”.
Lý Nham cũng nhanh chóng đứng lên giải thích giúp Lạc Mai.
“Tiểu Mai lấy đi đôi mắt của hắn là vinh hạnh của hắn đấy”.
Hai người một xướng một hùa theo, nói Sở Bắc không ra cái gì cả.
Sắc mặt Lạc Tuyết hơi mất tự nhiên.
Mặc dù đây đều là sự thật nhưng dù sao Sở Bắc cũng là bố của con gái cô.
Còn Chu Cầm mặt mày tái xanh.
Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà không biết đã trợn mắt với Sở Bắc bao nhiêu lần.
“Chậc chậc, vốn dĩ là chồng chưa cưới của chị, bây giờ thế mà lại thành chồng của em gái, thú vị, thú vị lắm!”
Dương Xuyên vỗ tay, mắt híp thành một đường.
“Nhưng tôi thấy hình như anh ta không phải là vô dụng, nếu vô dụng thì sao lại dám đánh người của tôi?”
Nói đến đây Dương Xuyên dang hai tay ra như có điều suy ngẫm.
“Rốt cuộc là các người nhìn lầm hay tôi sai?”
Chuyện này…
Nghe hắn ta nói thế mọi người đều ngạc nhiên.
Nhất là Lạc Mai và Lạc Vinh Quang đều ngây người.
Sở Bắc thế mà lại còn đắc tội với cậu chủ Dương?
Thằng ranh này có lá gan lớn thế à?
Nếu nói họ nhìn lầm thì chẳng phải thừa nhận Sở Bắc không phải là tên vô dụng sao?
Nhưng nếu nói cậu Dương sai…
Họ không có lá gan đó.
Rốt cuộc Dương Xuyên muốn nói gì?
Chương 55: Không phải là thói quen tốt
Chỉ có Lạc Tuyết vẫn cảm thấy hơi lo lắng, cô sợ Dương Xuyên đang nhằm vào Sở Bắc.
Nhưng chỉ vì một chút chuyện nhỏ đó thôi sao?
Đến nỗi thế sao?
“Cậu chủ Dương, tên này thế mà còn đắc tội với anh à? Đúng là to gan bằng trời”.
Lạc Mai lấy cớ lập tức mở miệng mắng.
Lạc Vinh Quang sầm mặt, dĩ nhiên là ông ta đứng về phía Dương Xuyên.
“Cậu chủ Dương, tên họ Sở này không có chút quan hệ nào với nhà họ Lạc cả, cậu muốn dạy dỗ cậu ta thế nào cũng được”.
“Đúng thế, tôi có thể làm hộ chút chuyện nhỏ này”.
Lý Nham bắt lấy cơ hội, tiến đến bước xum xoe nịnh nọt.
“Chỉ là một tên mù thôi, không đáng để anh tự tay đánh”.
Thấy thế ánh mắt Dương Xuyên hiện lên vẻ đắc ý nhưng không thể hiện ngoài mặt.
Ngược lại cười lắc đầu nói: “Các vị nói đùa gì thế, chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi không để trong lòng”.
Nói rồi hắn ta cười híp mắt nhìn Sở Bắc: “Lần này đến đây tôi chỉ muốn làm quen với anh Sở, muốn làm bạn thôi”.
Gì cơ?
Câu nói của hắn ta chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
Ba người Lạc Vinh Quang đều ngây người.
Đường đường là cậu chủ Dương, là người có địa vị cao thế mà lại muốn kết bạn với tên mù này sao?
Sở Bắc có tài đức gì chứ?
Lý Nham nghiến răng nghiến lợi, chỉ ước gì có thể nuốt sống Sở Bắc.
Mấy ngày nay hắn ta cứ vẫy đuôi đi theo Dương Xuyên như một con chó.
Nhưng Dương Xuyên lại chẳng hề liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Nhưng lại đối với Sở Bắc…
Hắn ta không phục!
Chu Cầm ở phía đối diện cũng sửng sốt, sau đó cảm thấy vui mừng.
Không ngờ tên vô dụng này lại có thể lọt vào mắt xanh của cậu chủ Dương?
Xem ra cũng không phải vô dụng hoàn toàn?
Nhưng Lạc Tuyết thì lại khác, cô thậm chí còn cảm thấy ớn lạnh.
Dương Xuyên này rõ ràng là đến gây chuyện, nói chuyện cứ xảo trá.
Người này không đơn giản.
“Anh Sở, làm quen chút nhé, tôi là Dương Xuyên, hân hạnh được gặp”.
Dương Xuyên mặc kệ ánh mắt của mọi người, nhếch môi cười chủ động giơ tay ra với Sở Bắc.
Cảnh tượng này khiến Lạc Vinh Quang cũng ghen ghét.
Dù sao ngay cả ông ta cũng không được đối xử như thế.
Thế nhưng Sở Bắc lại không hề tỏ vẻ ngạc nhiên gì.
Lúc này anh từ tốn đứng lên nhưng lại xem Dương Xuyên như không khí, nhìn Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, chúng ta về thôi, đến giờ cho Tâm Nhi uống thuốc rồi”.
Nói rồi anh ôm con gái xoay người đi ra ngoài.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên khác thường.
Mọi người trợn mắt, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
Sở Bắc – một tên vô dụng bị mù lại từ chối bắt tay với cậu chủ Dương?
Chuyện này…
Ngay cả Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng sửng sốt.
Dĩ nhiên người gượng gạo nhất vẫn là Dương Xuyên.
Lúc này bàn tay phải lơ lửng giữa không trung, rút lại cũng không được mà không rút lại cũng không xong.
“Ha, anh Sở thật hài hước”.
Một tia sát khí lóe lên trong mắt Dương Xuyên, hắn ta rút tay phải lại khẽ cười ngồi xuống.
“Nhưng nghe nói hình như công ty nhà họ Lạc xảy ra chút vấn đề, còn liên quan đến vợ anh?”
Vừa dứt lời sắc mặt người nhà họ Lạc thay đổi, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Đây là bí mật của nhà họ Lạc, sao cậu chủ Dương biết được?
Lạc Tuyết cắn răng, mặc dù cô không nói gì nhưng sắc mặt lại rất khó coi.
Vì chuyện này mà cô đã lo lắng đến mức hói cả đầu.
Chẳng lẽ Dương Xuyên muốn nhúng tay vào chuyện này?
Sở Bắc cũng dừng bước.
Quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng nhìn Dương Xuyên.
“Tùy tiện nghe ngóng chuyện của người khác không phải là thói quen tốt”.
Giọng nói Sở Bắc còn ẩn sự cảnh cáo, dĩ nhiên anh nghe được lời đe dọa trong lời nói của Dương Xuyên.
“Ồ? Vậy à?”
Dương Xuyên cũng không tức giận, cong môi nói.
“Vốn dĩ tôi còn muốn giúp đỡ, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa rồi”.
“Vợ anh có thể tự mình giải quyết quả là vô cùng may mắn”.
Thế nhưng hắn ta vừa dứt lời, Lạc Vinh Quang và Lạc Mai ngồi không yên.
“Cậu Dương, không được, không thể được”.
Lạc Vinh Quang hoảng sợ, nói câu cũng không dứt khoát.
“Đúng thế, Sở Bắc đó chỉ là một tên vô dụng, sao có thể đại diện cho nhà họ Lạc được?”
“Còn Lạc Tuyết, nó có thể quản được mình đã không tệ rồi, sao có thể giải quyết được rắc rối của công ty?”
Lạc Mai vội vàng hùa theo, trong lòng đã thầm mắng Sở Bắc không biết bao nhiêu lần.
Lạc Vinh Quang bước lên trước tiếp lời.
“Cậu chủ Dương, mong cậu giúp đỡ một chút, nhà họ Lạc tôi biết ơn vô cùng”.
Phản ứng của hai người như thể được Dương Xuyên đoán trước.
“Các người như thế khiến tôi cảm thấy rất khó xử”.
Dương Xuyên lạnh nhạt cười nói: “Huống hồ tôi đến đây không chỉ vì chút chuyện nhỏ này”.
Nghe nói thế, Lạc Vinh Quang và Lạc Mai nhìn nhau.
“Ý cậu chủ Dương là…”
Dương Xuyên khẽ cười nhìn về phía Sở Bắc.
“Ba ngày sau là buổi đấu thầu của dự án lớn ở Tân Hải, các người cũng biết chứ?”
Nghe nói thế hai ông cháu sửng sốt, ngay cả Lý Nham cũng ngây người.
Người ở Tân Hải đều đã biết chuyện này từ lâu, dĩ nhiên họ cũng biết.
Chỉ là cho dù nhà họ Lý và nhà họ Lạc cũng không có tư cách tham gia vào buổi đấu thầu của đẳng cấp này.
Dù có đi được thì với khả năng của hai nhà, chỉ sợ cũng không có tư cách mua được, chỉ có thể tự rước nhục vào thân thôi.
Dương Xuyên cố ý nhắc đến là vì điều gì?
Chẳng lẽ…
Nghĩ đến một khả năng, tim Lạc Vinh Quang đập bình bịch, gương mặt già nua đỏ bừng.
Thấy thế Dương Xuyên khẽ cười: “Lần này tôi đến vốn dĩ là muốn dẫn vài người đến cho đông vui, nhưng bây giờ vấn đề nội bộ của nhà họ Lạc vẫn chưa giải quyết, tôi chỉ sợ tấm lòng có thừa nhưng sức không đủ…”
Câu nói này của Dương Xuyên nổ tung trong đầu mấy người Lạc Vinh Quang chẳng khác nào tiếng sét trên mặt đất.
Mọi người đều há hốc miệng gần như có thể nhét được cả một quả trứng gà.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng ngây người.
Như Dương Xuyên nói thì chẳng phải nhà họ Lạc sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt để vực dậy sao?
Hơn nữa còn là vì vấn đề tài chính của nội bộ tập đoàn?
Chi tiết hơn thì chẳng phải là vì cô và Sở Bắc sao?
Nghĩ đến đây sắc mặt Lạc Tuyết càng trở nên khó coi.
Không phải là vì mất đi một cơ hội tốt như thế.
Mà là hành động này của Dương Xuyên rõ ràng là đang chia rẽ quan hệ của Sở Bắc và nhà họ Lạc.
Mượn dao giết người?
Không hổ là cậu chủ nhà họ Dương, thủ đoạn này quả nhiên thông minh.
“Cậu chủ Dương, chuyện… chuyện này...”
Lạc Vinh Quang nói chuyện cũng lắp bắp, muốn cầu xin Dương Xuyên giúp đỡ nhưng không nói nên lời.
Quay đầu lại nhìn thấy Sở Bắc thì lập tức nổi giận.
“Sở Bắc, lẽ nào cậu là sao chổi của nhà họ Lạc sao? Cậu muốn nhìn nhà họ Lạc suy sụp mới cam lòng à?”
Vẻ mặt Lạc Mai càng thêm méo mó: “Ông nội, cháu nghĩ Sở Bắc và Lạc Tuyết cố ý đấy”.
“Rắc rối của công ty là do Lạc Tuyết gây ra, hôm nay Sở Bắc lại làm hỏng chuyện lớn của công ty, hai người này không muốn nhìn thấy nhà họ Lạc yên ổn”.
Vừa có được cơ hội, Lạc Mai lập tức đẩy hết trách nhiệm lên đầu Lạc Tuyết.
“Tôi…”
Lạc Tuyết nghiến răng muốn cãi lại.
Nhưng vừa nói được một chữ lại đột ngột dừng lại.
Muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cứ.
Dù cô có nói nhiều hơn đi chăng nữa thì có tác dụng gì?
Lạc Tuyết nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn lại sự bất lực.
"Nhạt nhẽo!"
Sở Bắc nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh chỉ muốn cho con gái đến để học, chứ không phải gặp nhiều phiền phức như vậy.
Anh đã không muốn xảy ra ẩu đả, nhưng ở đây lại có người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nếu như hôm nay người đứng đây là Lạc Tuyết, e là cô đã phải chịu thiệt rồi!
"Cậu Sở, cậu..."
Lý Hải Đông tiến tới một bước, thận trọng nói.
"Ông cứ làm theo ý ông đi!"
Sở Bắc không thèm nhìn ông ta lấy một cái, chỉ nắm lấy tay con gái rồi xoay người rời đi!
Thanh Vũ cũng nhìn Lý Hải Đông bằng ánh mắt 'tự mình lo liệu', sau đó cũng vội vàng rời đi!
Ngay khi Sở Bắc đi khỏi, bầu không khí lập tức trở nên dễ chịu hơn hẳn.
Lý Hải Đông thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại còn cảm thấy rùng mình!
"Đồ ngốc, đã bao nhiêu lần tôi bảo cậu phải biết điều một chút rồi, tai cậu chứa c*t hay sao hả?"
Lý Hải Đông vô cùng tức giận khi nhìn thấy đứa em trai bất tài của mình, liền tiến lên đá cho ông ta một cái!
"Từ nay về sau ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, nếu cậu còn dám gây chuyện thì tôi sẽ lột da cậu ra".
"Còn ông nữa, cút khỏi đây ngay!"
"Tôi dám chắc sẽ không có một ngôi trường nào ở Tân Hải này dám tuyển ông đâu, ông nên chuẩn bị để đi ăn xin suốt quãng đời còn lại đi!"
Lý Hải Đông trừng mắt nhìn Trương Phục Hưng, như thể muốn giết người đến nơi vậy.
Nếu ông ta đến không kịp thì cả nhà họ Lý đã bị bọn họ làm liên luỵ rồi.
...
"Bố ơi, trường học không còn nữa rồi, sao Tâm Nhi đi học được?"
Trên đường về, Vũ Tâm nghiêng đầu hỏi với vẻ nghiêm túc.
"Đương nhiên bố sẽ tìm cho con một nhà trẻ khác rồi!"
Sở Bắc mỉm cười gật đầu, ôm con gái vào lòng.
Ngay cả khi anh không thể nhìn thấy, nhưng vẫn có thể đi được một cách bình thường.
"Ưm, bố là tuyệt nhất!"
Rất nhanh, hai bố con đã đến phía dưới khu phố.
Cả hai còn chưa kịp lên lầu thì mẹ vợ Chu Cầm đã hốt hoảng chạy ra.
Sắc mặt Lạc Tuyết đứng phía sau cũng hết sức khó coi!
"Mẹ!"
Ngay khi Lạc Vũ Tâm nhìn thấy Lạc Tuyết, lập tức sà vào lòng mẹ.
Lạc Tuyết rất lo cho con gái, cô chỉ ôm chặt lấy cô bé mà không hề lên tiếng.
Ngược lại, Chu Cầm lại trừng mắt nhìn Sở Bắc.
"Còn ngây ra đó làm gì, mau đi gọi taxi đi?"
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Sở Bắc nhẹ giọng hỏi, anh có thể nhận ra được Lạc Tuyết và Chu Cầm đang cảm thấy bất an!
"Cậu còn mặt mũi hỏi chuyện gì đã xảy ra sao? Không phải là do phiền phức mà cậu gây ra à? Mau bắt taxi về nhà cũ, nếu như để muộn thì chúng ta sẽ bị tên sao chổi này làm liên luỵ mất".
Nói xong, bà liền vội vàng bắt xe.
Lạc Tuyết tiến lên một bước, khẽ thở dài.
"Người nhà họ La đến rồi, sợ là sẽ đến hỏi tội, ông nội bảo bọn em về gấp".
"Nhà họ La!"
Sở Bắc cười nhẹ, dường như không có gì kinh ngạc.
"Làm sao em biết bọn họ đến hỏi tội, có khi là đến xin lỗi ấy chứ?"
Lạc Tuyết chợt ngây ra, sau đó nở nụ cười gượng gạo.
Trong ánh mắt cô hiện lên chút thất vọng!
Cậu chủ nhà họ La bị phế thì cũng coi như cả nhà họ La bị vả mặt.
Bọn họ không đến gây chuyện đã là tốt lắm rồi.
Vậy mà còn muốn người ta đến xin lỗi nữa ư?
Đúng là hoang đường!
"Sao còn đứng ngây ra làm gì? Mau lên xe đi?"
Chu Cầm chặn một chiếc taxi lại, nhìn thấy Sở Bắc vẫn đứng ngây ra đó, lập tức quát!
"Tôi cảnh cáo cậu, lát nữa gặp người nhà họ La tốt nhất nên biết điều một chút, nếu cậu dám làm liên luỵ tới tôi thì cậu chết chắc rồi đấy!"
Khi lên xe, Chu Cầm vẫn không ngừng chửi bới.
Lạc Tuyết chỉ ôm con gái, không hề lên tiếng, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.
Chỉ mong nhà họ La sẽ nể tình xưa, đừng làm gì quá đáng.
...
Chẳng mấy chốc, xe đã đến căn nhà cổ của nhà họ La!
Chu Cầm giống như trái cà tím héo, cố ý cúi đầu rồi đứng ra phía sau.
Sự kiêu ngạo lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Lạc Tuyết thở dài đi về phía trước, trong lòng không khỏi căng thẳng.
"Đừng lo, sẽ không sao đâu".
Sở Bắc nhẹ nhàng an ủi, khóe miệng vẫn luôn hiện lên ý cười!
Cả gia đình bốn người bước vào đại sảnh, vừa nhìn qua đã thấy La Vạn Sơn ở chính giữa!
Còn ông hai La Vạn Thuỷ đang đứng bên cạnh.
Đằng sau là những thế hệ tiếp theo của nhà họ La.
Tất cả người nhà họ La đều đã có mặt đầy đủ!
Nhìn thấy thế trận trước mắt, Lạc Tuyết có chút hoảng loạn.
Xem ra hôm nay không thể giảng hoà nổi rồi!
"Tại sao nửa ngày trời mới đến, đây là thái độ của các người ư?"
Lạc Vinh Quang vốn đang tươi cười, ngay khi nhìn thấy Sở Bắc sắc mặt lập tức sa sầm.
"Đúng vậy! Có người tìm được một tên ngông cuồng nào đó rồi bắt đầu giở thói lên đấy!"
Lạc Mai liếc sang, không khỏi kèm thêm câu châm chọc.
"Chẳng lẽ mấy người tính đợi ông nội đích thân đi mời mới đến à?"
Vừa mới bước vào đã bị chống đối như thế này.
Chu Cầm núp sau lưng con gái, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.
Sắc mặt Lạc Tuyết cũng tái mét, không nói được câu nào.
Sở Bắc lại hơi cau mày.
Lạc Mai này đúng là không biết rút kinh nghiệm!
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau đến xin lỗi nhà họ La đi?"
Thấy cháu gái không hề nhúc nhích, giọng của Lạc Vinh Quang liền đanh lại.
"Ông nội, cháu thấy có ai đó không thèm xem ông ra gì nữa rồi!"
Lạc Mai tiếp tục nói, sau đó hướng về phía Lạc Tuyết và Sở Bắc, trong mắt loé lên sự thâm độc.
"Sở Bắc, cho dù mày có bị mù thì chắc vẫn nghe được ông nội nói gì nhỉ?"
"Còn không mau quỳ xuống xin lỗi nhà họ La?"
"Chẳng lẽ các người muốn hại chết chúng tôi luôn hay sao?"
Lạc Mai nói luôn một lèo, hoàn toàn không thấy có gì đó.
La Vạn Sơn và La Vạn Thuỷ ở sau đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Đúng là đau tim chết đi được!
Đường đường là thần tướng trấn quốc mà phải quỳ xin lỗi bọn họ sao?
Nếu mà để suy nghĩ thì có hai năm cũng chưa đủ!
"Anh Lạc, thực ra chuyện này..."
La Vạn Sơn vội vàng đứng lên muốn giải thích.
Nhưng hành động này lại khiến cho Lạc Vinh Quang càng thêm sợ hãi!
"Ông La, chuyện này tuyệt đối không được! Đừng lo, hôm nay tôi sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng!"
Lạc Vinh Quang vội vàng thề thốt!
Hai anh em nhà họ La đích thân đến hỏi tội, nếu không khéo thì e là nhà họ Lạc cũng sẽ bị liên lụy.
"Sở Bắc, còn ngây ra đó làm gì? Mày định bắt tao đích thân ra tay à?"
"Còn mày nữa, Lạc Tuyết, nếu mày còn không biết điều thì hôm nay coi như tự tay mày giết người thân của mình đấy".
Để khiến cho La Vạn Sơn nguôi giận, Lạc Vinh Quang không thiết điều gì cả.
Chưa kịp nói hết lời đã bị chen ngang, La Vạn Sơn vừa tức vừa lo lắng.
Ông ta muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc thì chẳng còn chút dũng khí nào.
Sắc mặt La Vạn Sơn tái mét, hận không thể bóp chết Lạc Vinh Quang ngay lập tức.
Lão già này nếu không nói được thì câm miệng được không? Tôi sắp bị ông hại chết đến nơi rồi!
"Ông nội, cháu..."
Nhìn thấy mình đang là tâm điểm chú ý, Lạc Tuyết chỉ đành cắn răng lên tiếng.
"Mày cái gì? Không nghe thấy ông nội nói gì sao? Mau quỳ xuống xin lỗi đi!"
Lạc Mai lập tức ngắt lời, còn không quên đổ dầu thêm lửa!
"Còn mày, Sở Bắc, đừng tưởng là tao sẽ vì tình nghĩa năm năm qua để cầu xin cho mày!"
"Công ra công, tư ra tư, nếu mày còn lương tâm thì mau tự giác đi, đừng để gia đình bọn tao phải gặp hoạ!"
Lạc Mai vô cùng kiêu ngạo, người không biết còn tưởng ả là chủ trì ở đây.
Nhưng Sở Bắc vẫn hết sức bình tĩnh.
Anh ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên!
"Cô có thể hỏi thử, ông ta có thể chịu được lời xin lỗi của tôi không?"
Chương 52: Người ông nên xin lỗi không phải là tôi
Ngay khi nghe xong, người đứng đầu gia tộc như La Vạn Sơn lập tức chết khiếp!
La Vạn Sơn và La Vạn Thuỷ đều run như cầy sấy, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất.
Đùa à, cả Long Quốc này!
Ai có thể chịu nổi một lạy của thần tướng trấn quốc chứ?
"Tổn thọ" mất thôi!
Sắc mặt cả hai sa sầm, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tát chết Lạc Mai!
Thế nhưng biểu cảm của bọn họ lại bị Lạc Mai và Lạc Vinh Quang nhìn thấy.
Đó là biểu cảm của sự tức giận!
Có vẻ nhà họ La đang rất bất mãn với thái độ của Sở Bắc và Lạc Tuyết.
Bọn họ sắp nổi điên rồi ư?
Sắc mặt Lạc Mai cũng thay đổi ngay lập tức.
Không được, phải nhanh chóng làm cho Sở Bắc đầu hàng mới được, vậy thì mới có thể dập tắt cơn giận của người nhà họ La.
Nếu không sẽ lớn chuyện mất!
"Sở Bắc, tao hỏi mày lần cuối, mày có quỳ xuống hay không! Nếu mày không chịu thì đừng trách bọn tao không khách khi".
Lạc Mai vừa gào lên, Lạc Vinh Quang đã không thể ngồi yên nữa.
"Sở Bắc, đừng trách tao không nhắc nhở mày trước, nếu như mày chịu biết điều thì hôm nay tao chỉ phạt một mình mày thôi!"
"Nhưng nếu mày ngoan cố thì đừng trách tao vô tình, đến lúc đó vợ và con gái mày đừng có mong mà bước qua được cánh cửa này!"
Lạc Vinh Quang vừa dứt lời, sắc mặt Lạc Tuyết lập tức thay đổi rõ rệt.
Cô dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn Sở Bắc, cuối cùng vẫn không nói gì.
Tâm Nhi đang được cô ôm lo lắng nhìn về phía bố.
Nắm tay nhỏ bé siết chặt, hai mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn trào!
Còn Chu Cầm ở sau chỉ nghiến răng cúi đầu, thực sự rất muốn giết Sở Bắc ngay lúc này.
Cái tên quạ mổ diều hâu tha này, lẽ nào muốn cả nhà bọn họ chết chung mới vừa lòng ư?
Lúc này, Sở Bắc đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt dưới cặp kính râm giống như vực thẳm, nhìn chằm chằm về phía Lạc Vinh Quang!
Vợ và con gái chính là "vảy rồng" của anh.
Rồng có vảy ngược, đụng vào ắt chết!
Nếu ông ta không phải là ông nội của Lạc Tuyết thì bây giờ ông ta đã chết rồi.
"Sở Bắc, tên mù rác rưởi này, mày còn dám nhìn bọn tao sao?"
Ngay khi Lạc Mai nhìn thấy thái độ của Sở Bắc, liền lập tức chế nhạo!
"Nếu mày đã muốn chết thì không thể trách tao được, hôm nay mày có không muốn thì vẫn phải quỳ!"
Nói xong, ả đột nhiên quay đầu nhìn về phía La Vạn Sơn.
Ả ta lập tức chuyển sang vẻ xu nịnh.
"Ông La đừng giận, ông yên tâm, hôm nay nhất định sẽ..."
"Im mồm ngay cho tôi!"
Đến lúc này, La Vạn Sơn không thể chịu đựng thêm được nữa.
Nhìn thấy mình có cơ hội nói, ông ta lập tức quát lên.
"A!"
Lạc Mai giật mình, cả người choáng váng.
Đương nhiên không chỉ có mỗi ả cảm thấy như vậy!
Lạc Vinh Quang vốn đang định nói giúp mấy câu cũng như chết lặng.
Nhìn thấy La Vạn Sơn tức giận, ông ta cũng chỉ đành ngồi lại!
Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm vốn đang tái mét, đột nhiên cảm thấy kinh ngạc.
Chuyện gì thế này?
La Vạn Sơn đang nổi điên với Lạc Mai ư?
Là vì bọn họ sao?
Ngay lập tức, bầu không khí như cô đặc lại.
Có một sự kỳ quặc nào đó ở đây!
Người nhà họ La liên tục nhìn nhau, nhưng không một ai biết tại sao La Vạn Sơn lại nổi giận như vậy.
Quan trọng hơn cả là cơn giận này dường như đang nhắm vào Lạc Mai chăng?
Chỉ có Sở Bắc vẫn luôn bình tĩnh.
Có vẻ như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
"Ông La, ông, ý ông là..."
Một lúc sau, Lạc Mai mới định thần lại, run rẩy nói.
"Tôi bảo cô câm miệng, cô không nghe thấy sao?"
Bốp!
Sau tiếng gầm của La Vạn Sơn là tiếng tát giòn giã vang lên.
Lạc Mai ngay lập tức bị tát ngã xuống đất, ửng đỏ cả một bên má, trông vô cùng rõ!
Trong phút chốc, tất cả mọi người đang có mặt đều bị sốc!
Nếu lúc nãy có ai vẫn không chắc, vậy thì bây giờ đã rõ mồn một rồi.
La Vạn Sơn thực sự đang tức giận với Lạc Mai.
Nhưng tại sao...
"Ông, ông làm gì vậy?"
Lạc Mai ôm lấy một bên má nóng rực, cả người như muốn phát điên.
Ả một mực muốn Sở Bắc quỳ xuống xin lỗi, nhưng không ngờ người gặp xui xẻo lại chính là mình.
"Câm miệng, nếu cô còn nói thêm một chữ nào nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cô!"
La Vạn Sơn giận đến mức lồng ngực căng lên, hai mắt trợn trừng.
Sau khi mắng Lạc Mai xong, liền quay sang Lạc Vinh Quang.
"Còn ông nữa, ông nghĩ mình là cái thá gì? Có thể đại diện cho bọn tôi sao? Đồ ngốc, ông suýt chút nữa hại chết tôi rồi!"
Sắc mặt Lạc Vinh Quang lập tức tái mét.
Ông ta đường đường là gia chủ nhà họ Lạc, hơn nữa cũng đã ngoài sáu bảy chục tuổi.
Nhưng La Vạn Sơn lại không hề nương tình, khiến cho mặt mũi ông ta hoàn toàn mất sạch.
Nhưng lúc này, trong lòng Lạc Vinh Quang lại càng thêm ngờ vực.
Ông ta không thể nào hiểu nổi tại sao La Vạn Sơn lại làm như thế.
Nhìn thấy tình thế đảo ngược trước mắt, Lạc Tuyết vô cùng ngỡ ngàng.
Miệng cô há to, như thể chưa từng tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Ngay cả Chu Cầm cũng ngơ ngác, không hiểu đầu cua tai ngoeo gì.
Không phải gia chủ nhà họ La uống nhầm thuốc đấy chứ?
La Vạn Sơn chậm rãi xoay người lại dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Khi nhìn về phía Sở Bắc, ông ta lập tức nở nụ cười.
Liền tỏ ra cung kính, giống như một học trò bị mắc lỗi vậy.
"Cậu Sở, chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không hề có ý đó!"
"Là hai kẻ này cố tình đoán già đoán non, thật sự không liên quan gì đến tôi cả!"
"Xin cậu đừng hiểu lầm tôi!"
La Vạn Sơn cúi đầu, thấp giọng nói.
Ông ta gần như khóc lên.
Để bảo vệ cơ nghiệp của nhà họ La, ông ta đã nhanh chóng tập hợp tất cả con cháu trực hệ của mình để đích thân đến xin lỗi Sở Bắc.
Nhưng ông ta không thể ngờ hai kẻ ngu ngốc Lạc Vinh Quang và Lạc Mai lại cho rằng mình đến đây để hỏi tội.
Không những bị vu khống, mà còn bị lấy danh dự để áp chế Sở Bắc.
Nếu như Sở Bắc nổi giận thì ông ta sẽ chết oan mất!
Mọi thứ đều yên lặng!
Yên lặng hơn bao giờ hết!
La Vạn Sơn vừa dứt lời, mọi người liền há hốc mồm kinh ngạc.
Sau đó lại nhìn sang Sở Bắc, đúng là khó tin.
La Vạn Sơn chính là người nắm quyền của một gia tộc hạng hai.
Hơn nữa, hai ngày trước, Sở Bắc không chỉ phế đi con trai của ông ta mà còn vả vào mặt cả nhà họ La.
Nhưng bây giờ La Vạn Sơn lại phải nhún nhường một tên mù hay sao?
Lạc Vinh Quang và Lạc Mai ngơ ngác nhìn Sở Bắc và La Vạn Sơn.
Thậm chí còn nghi ngờ bản thân có bị ảo giác hay không!
"Chuyện, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Chu Cầm bất giác lẩm bẩm, cảm thấy não mình không thể nào thông nổi.
Lạc Tuyết cau mày, kinh ngạc nhìn Sở Bắc.
Lúc trước khi chuẩn bị đến đây, Sở Bắc đã nói rằng có thể nhà họ La sẽ đến để xin lỗi.
Nhưng khi đó, cô hoàn toàn không để tâm, thậm chí còn cho rằng đó là điều viễn vông!
Nhưng bây giờ...
Lạc Tuyết hoàn toàn rối bời!
Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều do Sở Bắc sắp đặt ư?
Nhưng tại sao lại có thể?
Bầu không khí vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có chút áp lực.
Sở Bắc không lên tiếng, La Vạn Sơn cũng không dám làm gì.
Thậm chí còn không dám lau đi giọt mồ hôi lạnh của mình.
Ngay cả La Vạn Thuỷ và cả nhà họ La cũng thế.
Dù gì thì chỉ một câu nói của Sở Bắc cũng đủ để khiến nhà họ La tuyệt mệnh!
"Ông La, trí nhớ của ông tệ thật đấy! Người ông nên xin lỗi, không phải là tôi đâu!"
Cuối cùng Sở Bắc cũng chịu lên tiếng.
Bầu không khí trầm mặc bỗng chốc bị phá vỡ.
Chương 53: Vậy ông cứ quỳ đến hết đời đi!
Lời nói không chút kiêng dè của Sở Bắc lập tức khiến cho cả nhà họ Lạc ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng La Vạn Sơn đang run bần bật lập tức hiểu ra ngay.
Ông ta đột ngột quay người lại, nhìn về phía Lạc Tuyết, ngay lập tức quỳ xuống.
"Cô Lạc, chuyện xảy ra lúc đó là lỗi của chúng tôi! Chúng tôi không nên ép cô cưới đứa con trai ngu ngốc của tôi!"
"Hôm nay tôi đến đây để xin lỗi cô, xin cô hãy tha thứ cho nhà họ La của tôi!"
La Vạn Sơn gần như bò trên mặt đất, giọng nói của ông ta cũng vô cùng hèn mọn.
La Vạn Thuỷ và đám con cháu nhà họ La thấy vậy, đều lần lượt quỳ xuống.
Bọn họ cứ thế nhìn chăm chăm vào Lạc Tuyết, như thể cô là ngọn đèn sáng có thể cứu bọn họ vậy!
Nhưng đó là sự thật!
Sở Bắc đã nói về nó hai hôm trước.
Chỉ cần Lạc Tuyết chịu tha cho bọn họ thì nhà họ La mới có thể sống!
"Chuyện này, ông La, ông làm gì vậy?"
Lạc Tuyết sững sờ, cô nhìn đám người nhà họ La đều đang quỳ, trong lòng không biết phải làm thế nào.
Lạc Vinh Quang và Lạc Tuyết cùng lần lượt hít sâu một hơi.
Ngay lúc này, cả bọn họ cũng không biết được lý do tại sao.
La Vạn Sơn và cả nhà họ La không phải bị úng não đó chứ?
"Ông La, ông đứng lên đã, có chuyện gì từ từ nói!"
Lạc Tuyết nhanh chóng bỏ con gái xuống, sau đó đỡ La Vạn Sơn dậy.
Nhưng La Vạn Sơn nào dám đứng dậy? Ông ta càng cúi đầu thấp hơn nữa.
"Cô Lạc, nếu cô không tha thứ cho chúng tôi, thì tôi sẽ không đứng dậy, tôi sẽ quỳ cho đến khi cô chịu tha thứ mới thôi!"
"Chuyện này..."
Lạc Tuyết chẳng hiểu gì, cô đưa tay ra, hoàn toàn không biết phải nên làm thế nào.
Cô thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mọi thứ thật khó tin, thậm chí không thể nào giải thích được.
"Ý của ông là đang uy hiếp Tiểu Tuyết ư?"
Ngay khi Lạc Tuyết đang bối rối, Sở Bắc liền lên tiếng.
Giọng anh vô cùng bình tĩnh, không có chút cảm xúc gì.
"Nếu ông thích thì cứ quỳ cả đời đi!"
"Không, không, cậu Sở, xin cậu đừng hiểu lầm ý tôi!"
La Vạn Sơn sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng đứng dậy, lắc đầu như lia lịa!
"Cậu Sở, tôi thật sự chỉ muốn xin lỗi cô Lạc thôi!"
"Cô Lạc, chỉ cần cô có thể tha thứ cho nhà họ La, cho dù cô có bất kỳ yêu cầu gì, La Vạn Sơn tôi sẽ bất chấp mọi giá!"
Câu này tưởng chừng như đang nói với Lạc Tuyết, nhưng thực ra là để cho Sở Bắc nghe.
La Vạn Sơn chỉ mong giữ được mạng trước cơn giận của thần tướng trấn quốc mà thôi.
Còn lại không dám mong muốn gì hơn!
Sở Bắc không trả lờ, chỉ nhìn về phía Lạc Tuyết.
Tất cả đều do cô quyết định.
Sự sống còn của nhà họ La đều nằm trong tay Lạc Tuyết.
Nhìn thấy Lạc Tuyết vẫn im lặng, La Vạn Sơn tức đến nghẹn họng.
Cả đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của người nhà họ La.
Trong một phút ngắn ngủi, La Vạn Sơn như đã nhìn thấu.
Cuối cùng, Lạc Tuyết khẽ thở dài, sau đó lên tiếng.
"Ông La quá lời rồi, hai nhà chúng ta căn bản cũng không có quá nhiều ân oán! Còn chuyện của trước đây thì coi như chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không đi!"
"Còn về vết thương của cậu chủ La..."
"Là do đáng đời tên súc sinh đó, cô Lạc xin đừng để tâm đến!"
Nhìn thấy Lạc Tuyết chịu bỏ qua, lúc này La Vạn Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta lập tức lên tiếng để xua tan những lo lắng của Lạc Tuyết!
Nếu không phải do tên súc sinh La Huy cứng đầu dây phải Sở Bắc.
Thì nhà họ La làm sao phải đến bước đường này?
Hơn nữa, cho dù có cả chục nghìn lá gan thì ông ta cũng không dám hỏi tội Sở Bắc.
"Xin cảm ơn ông La!"
Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết cũng thở dài nhẹ nhõm.
Mặc dù vẫn còn chưa rõ, nhưng lời nói vừa rồi của La Vạn Sơn đã cho cô một sự an tâm.
"Không không không, là tôi phải cảm ơn cô mới đúng!"
La Vạn Sơn lau đi mồ hôi lạnh, sau đó nở nụ cười, cẩn thận nhìn Sở Bắc.
"Cậu Sở, cậu xem..."
Sở Bắc cũng không thèm quay đầu lại, chỉ lãnh đạm đáp.
"Cho ông ba ngày, trong vòng ba ngày, tôi không muốn nhìn thấy người nhà họ La ở Tân Hải này nữa!"
"Vâng, vâng, cậu yên tâm, tôi hứa trong vòng ba ngày sẽ không có bất kỳ người nào của nhà họ La ở Tân Hải nữa!"
Đến lúc này, La Vạn Sơn mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Mặc dù nhà họ La đã mất đi thế lực, nhưng may là bọn họ vẫn giữ được tính mạng.
"Cút đi!"
Ngay khi Sở Bắc thốt lên, La Vạn Sơn hoàn toàn không dám ở lại nữa.
Ngay cả nhìn Lạc Vinh Quang cũng không dám, cứ thế mà rời đi!
Toàn bộ đại sảnh lại rơi vào im lặng.
Nhưng hiện tại, đừng nói là Lạc Mai hay Lạc Vinh Quang.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng chẳng hiểu gì.
Mọi thứ đều quá khó hiểu.
"Sở Bắc, rốt cuộc là mày đang giở trò gì vậy?"
Sau một lúc, Lạc Mai mới bình tĩnh trở lại.
Ả bị tát hai cái, tức đến mức phổi như muốn nổ tung.
Sau đó chỉ tay về phía Sở Bắc.
Suy cho cùng thì cũng chỉ do Sở Bắc mà ra.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Lạc Vinh Quang nghiêm mặt, ông ta đã bị mất thể diện trước mặt nhiều người nên vô cùng phẫn nộ.
Nhưng ông ta lại càng muốn biết đã xảy ra chuyện gì hơn.
La Vạn Sơn không phải đến để hỏi tội sao?
Nhưng cuối cùng tại sao lại thành ra xin lỗi Lạc Tuyết rồi?
Hơn nữa, ông ta còn rất nghe lời Sở Bắc.
Không đúng, chắc chắn phải có gì đó!
Vụt!
Cả Lạc Tuyết và Chu Cầm đều nhìn chăm chăm vào Sở Bắc.
Có gì đó rất kỳ lạ!
Nhưng sắc mặt Sở Bắc lại không hề thay đổi.
Anh thậm chí còn không cau mày dù chỉ một lần.
Chỉ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của con gái.
"Có chuyện gì sao? Sao không đi hỏi La Vạn Sơn đi?"
"Mày…"
Lạc Mai trợn trừng mắt nhìn, nghiến răng ken két.
Bắt ả ta đi hỏi La Vạn Sơn thì có khác nào đi gây chuyện đâu chứ?
Lạc Vinh Quang cau mày, nhìn Sở Bắc với vẻ dò xét.
Năm năm trước, ông ta chỉ cảm thấy Sở Bắc là một người không hề tầm thường, cho nên mới tuyển anh vào.
Nhưng năm năm qua đi, đừng nói là không tầm thường.
Sở Bắc thậm chí còn tệ hơn cả rác rưởi.
Mỗi hành động của anh đều là sự ô nhục của nhà họ Lạc.
Nhưng từ cảnh tượng vừa rồi, kết hợp với những sự kiện mấy ngày trước, ông ta thực sự đã nhìn nhầm.
Chẳng lẽ Sở Bắc thực sự có thân phận khác sao?
Nhưng năm năm qua, tại sao anh lại chọn cách che giấu nhẫn nhịn?
Không chỉ ông ta, mà ngay cả Lạc Tuyết cũng cảm nhận được.
Từ hôm chữa bệnh cho con gái đến hôm nay.
Cô dần cảm thấy Sở Bắc có gì đó bí mật mà cô không thể nhìn thấy được.
"Cậu chủ Dương, đây là nhà họ Lạc, mời vào!"
Ngay lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đã cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
Quay đầu nhìn lại, liền thấy Lý Nham đang cúi đầu, tỏ ra nịnh nọt.
Một thanh niên trẻ sải bước tiến vào nhà họ Lạc!
"Tiểu Nham, đây là..."
Lạc Vinh Quang không thèm để ý đến Sở Bắc nữa, liền đứng dậy chào hỏi.
Chưa kể thanh niên này còn kiêu ngạo, khí chất bất phàm.
Hơn nữa dựa vào thái độ của Lý Nham với cậu ta, thân phận người này nhất định không tầm thường.
"Cậu chủ Dương, mời ngồi, đừng khách sáo!"
Lý Nham không thèm trả lời, đích thân mời người thanh niên ngồi xuống.
Lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lạc Vinh Quang với vẻ cao ngạo!
"Ông nội, Tiểu Mai! Đây là cậu chủ Dương, Dương Xuyên!"
Phù!
Ngay khi vừa dứt lời, cả đại sảnh liền vang lên âm thanh hít sâu một hơi.
Nhà họ Dương rất có chỗ đứng ở tỉnh lỵ, ngay cả ở Tân Hải cũng không ai mà không biết đến.
Cậu chủ nhà họ Dương chính là nhân vật mà cả chủ tịch thành phố cũng phải nhường ba phần.
Chương 54: Để cậu cười chê rồi
“Cậu chủ Dương đến nhà họ Lạc đó là vinh hạnh của chúng tôi, không thể đón tiếp kịp thời, nên mong cậu chủ Dương thứ lỗi”.
Lạc Vinh Quang vui mừng không thôi, nhanh chóng đi đến trước mặt Dương Xuyên.
Hơi cúi người xuống, giọng điệu lộ ra vẻ cung kính.
Đừng thấy ông ta tuổi lớn mà lầm, ông ta vẫn là người nắm quyền của nhà họ Lạc.
Nhưng người trước mặt này, ngay cả cháu trai của ông ta cũng không phải.
“Đúng thế, nghe nói đến danh tiếng của cậu chủ Dương đã lâu, hôm nay gặp được quả nhiên bất phàm”.
“Anh đợi một lát, tôi đi rót trà cho anh”.
Lạc Mai đã thay đổi vẻ ngoài trước đó, trở thành một tiểu thư khuê các có vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Tự mình đi rót trà, không cần nói cũng biết rõ ý tứ nịnh bợ của ả ta.
Chu Cầm đứng ngoài cửa nuốt nước bọt, ánh mắt phát sáng.
Đây là cậu chủ nhà họ Dương, là người mà bình thường cũng không có tư cách được gặp.
Đây là cơ hội tốt.
“Tiểu Tuyết, con còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau chào cậu chủ Dương đi?”
Chu Cầm đè nén vui mừng của mình, nhỏ giọng thúc giục.
Mặc dù con gái đã có con nhưng Chu Cầm vẫn rất tự tin vào nhan sắc của cô.
Nếu con gái có thể dựa vào Chu Sơn thì chẳng khác gì mộ tổ tiên không hương không khói.
Sau này còn ai dám không nể mặt bà ta?
Nửa đời sau cơm áo no đủ, không còn lo nghĩ nữa.
“Mẹ, Vũ Tâm còn ở đây, mẹ bớt nói vài câu đi”.
Lạc Tuyết liếc nhìn bà ta, bất lực nói.
Cậu chủ Dương là xưng hô rất quen thuộc.
Lạc Tuyết không khỏi nhớ đến cảnh tượng trước đây cô và Sở Bắc vội đến bệnh viện nhưng bị chặn lại.
Hình như cũng là vì cậu chủ Dương này.
Dường như Sở Bắc còn đánh người của hắn ta.
Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết vừa yên tâm được một chút lại cảm thấy lo lắng.
Mọi người cũng chỉ có Sở Bắc là không tỏ vẻ gì, chỉ ôm con gái làm lơ mọi thứ thế giới bên ngoài.
“Ông Lạc nói quá rồi, tôi ngồi yên một chỗ không được, cứ để Tiểu Lý dẫn tôi ra ngoài đi loanh quanh”.
“Khá đột ngột nên mong ông cụ đừng để ý”.
Dương Xuyên khẽ cười nói.
Cộng thêm khí chất nho nhã, hình tượng của hắn ta lập tức trở nên tốt đẹp trong lòng Lạc Vinh Quang.
“Cậu Dương cứ đùa, cậu có thể đến, chúng tôi vui còn không kịp kìa”.
Lạc Vinh Quang được quan tâm mà hoảng hốt không thôi, sắc mặt đỏ bừng.
Thấy Lý Nham cũng ngày càng thuận mắt.
Lý Nham bên cạnh ngẩng đầu lên tỏ vẻ đắc ý.
“Ông nội, cháu chỉ vô tình nhắc đến chuyện nhà họ Lạc gặp phải dạo gần đây với cậu chủ Dương, thế là cậu chủ Dương chủ động nói đến nhà họ Lạc xem sao, không chừng có thể giúp được”.
“Tấm lòng này không phải người nào đó chỉ biết gây họa có thể làm được”.
Lý Nham nghiến răng nói nửa câu sau.
Còn về việc người nào đó là ai thì không cần nói cũng biết.
“Thật sao?”
Vừa lúc Lạc Mai bưng trà lên nói, nghe nói thế ả ta như thể phát hiện ra châu lục mới vậy.
“Hóa ra chuyện của nhà họ Lạc là nhờ cậu chủ Dương giúp à, tôi đã nói rồi mà, ngoài cậu chủ Dương còn ai có khả năng này được”.
Lạc Mai cung kính bưng trà lên, còn không quên nịnh bợ.
Lạc Vinh Quang sửng sốt, đến lúc ông ta phản ứng lại thì thái độ càng nhiệt tình.
“Thì ra là thế, tôi còn tưởng…”
“Ơn nghĩa này nặng quá không thể báo đáp nổi, nhà họ Lạc sẽ nhớ mãi ơn nghĩa này, nếu cậu chủ Dương có việc gì cần, cậu cứ dặn dò, nhà họ Lạc tuyệt đối không từ chối”.
Lạc Vinh Quang cực kỳ nghiêm túc.
Nghe Lý Nham nói thế, họ đều nghĩ những chuyện kỳ lạ xảy ra ngày hôm nay của nhà họ Lạc đều do Dương Xuyên làm.
Dù sao ngoài Dương Xuyên thì còn ai có tư cách khiến La Vạn Sơn đích thân đến xin lỗi chứ?
Thế nên mọi chuyện chắc chắn là công lao của Dương Xuyên.
Còn Sở Bắc vẫn là tên mù vô dụng kia...
Nếu lần này không nhờ cậu chủ Dương giúp đỡ thì dù hắn ta không chết cũng sẽ bị lột da.
Đừng thấy hắn ta nói lời dễ nghe mà lầm, thật ra chỉ là dựa hơi Dương Xuyên mà thôi.
Có nhà họ Dương giúp đỡ, nhà họ Lạc phất lên chỉ là vấn đề thời gian.
Trong khi hai ông cháu còn đang nghĩ đến giấc mộng đẹp thì Lý Nham lại sững sờ.
Nhà họ La là chuyện gì?
Lúc nãy cậu chủ Dương vừa đến đã giúp nhà họ Lạc rồi sao?
Có à? Sao mình không biết gì thế này?
Ánh mắt Dương Xuyên hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Nhưng không lâu sau hắn ta đã giấu vẻ mặt đó đi, khóe môi cong lên.
“Chút chuyện nhỏ thôi mà, gia chủ Lạc đừng khách sáo”.
Một câu nói mơ hồ nhưng lại khiến Lạc Vinh Quang và Lạc Mai chắc chắn.
Người bảo nhà họ La đến xin lỗi không ai khác chính là cậu chủ Dương trước mặt.
“Chậc chậc, hóa ra là thế, tôi còn tưởng là tên vô dụng này”.
Chu Cầm cũng gật đầu đồng ý, không quên nói mỉa Sở Bắc.
Lạc Tuyết khẽ lắc đầu, không tỏ vẻ ngạc nhiên vui mừng hay thất vọng.
Nhìn nãy giờ sắc mặt Sở Bắc vẫn không đổi, ánh mắt cô không khỏi hơi phức tạp.
Còn Sở Bắc vẫn im lặng xoa đầu con gái, hoàn toàn không có ý định giải thích.
Ở giữa đại sảnh, Dương Xuyên uống một hớp trà, ánh mắt vô tình nhìn đến Sở Bắc.
“Vị này là Sở Bắc có danh tiếng lừng lẫy ở Tân Hải đây nhỉ? Hôm nay được gặp, quả nhiên là đặc biệt”.
Dương Xuyên đứng lên nhìn Sở Bắc, ánh mắt hiện lên vẻ thích thú.
Danh tiếng lừng lẫy!
Bốn chữ này cũng rất thú vị.
“Cậu chủ Dương, anh cũng tâng bốc anh ta quá rồi, chỉ là một tên mù mà thôi, có giỏi gì chứ”.
Lạc Mai bĩu môi, khinh bỉ hừ một tiếng.
“Đúng thế, cậu chủ Dương, cậu ta là nỗi ô nhục của nhà họ Lạc, phải để cậu cười chê rồi”.
Lạc Quang Vinh nói hùa theo, cũng không có thiện cảm gì với Sở Bắc.
“Tên mù? Thú vị đấy!”
Dương Xuyên nhìn Lạc Mai, sắc mặt tỏ ra nghiền ngẫm.
“Nhưng tôi nhớ năm năm trước, hình như anh ta là chồng chưa cưới của cô nhỉ? Hình như mắt anh ta cũng là cho cô?”
Vừa nghe thế, sắc mặt Lạc Mai lập tức thay đổi.
“Cậu chủ Dương, đây chỉ là hiểu lầm, một tên vô dụng như anh ta sao có thể xứng với tôi?”
Đây là nỗi nhục nhã của Lạc Mai.
Đến bây giờ vẫn không thể thoát khỏi nó.
“Đúng thế, cậu chủ Dương, bây giờ Tiểu Mai là bạn gái của tôi”.
Lý Nham cũng nhanh chóng đứng lên giải thích giúp Lạc Mai.
“Tiểu Mai lấy đi đôi mắt của hắn là vinh hạnh của hắn đấy”.
Hai người một xướng một hùa theo, nói Sở Bắc không ra cái gì cả.
Sắc mặt Lạc Tuyết hơi mất tự nhiên.
Mặc dù đây đều là sự thật nhưng dù sao Sở Bắc cũng là bố của con gái cô.
Còn Chu Cầm mặt mày tái xanh.
Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà không biết đã trợn mắt với Sở Bắc bao nhiêu lần.
“Chậc chậc, vốn dĩ là chồng chưa cưới của chị, bây giờ thế mà lại thành chồng của em gái, thú vị, thú vị lắm!”
Dương Xuyên vỗ tay, mắt híp thành một đường.
“Nhưng tôi thấy hình như anh ta không phải là vô dụng, nếu vô dụng thì sao lại dám đánh người của tôi?”
Nói đến đây Dương Xuyên dang hai tay ra như có điều suy ngẫm.
“Rốt cuộc là các người nhìn lầm hay tôi sai?”
Chuyện này…
Nghe hắn ta nói thế mọi người đều ngạc nhiên.
Nhất là Lạc Mai và Lạc Vinh Quang đều ngây người.
Sở Bắc thế mà lại còn đắc tội với cậu chủ Dương?
Thằng ranh này có lá gan lớn thế à?
Nếu nói họ nhìn lầm thì chẳng phải thừa nhận Sở Bắc không phải là tên vô dụng sao?
Nhưng nếu nói cậu Dương sai…
Họ không có lá gan đó.
Rốt cuộc Dương Xuyên muốn nói gì?
Chương 55: Không phải là thói quen tốt
Chỉ có Lạc Tuyết vẫn cảm thấy hơi lo lắng, cô sợ Dương Xuyên đang nhằm vào Sở Bắc.
Nhưng chỉ vì một chút chuyện nhỏ đó thôi sao?
Đến nỗi thế sao?
“Cậu chủ Dương, tên này thế mà còn đắc tội với anh à? Đúng là to gan bằng trời”.
Lạc Mai lấy cớ lập tức mở miệng mắng.
Lạc Vinh Quang sầm mặt, dĩ nhiên là ông ta đứng về phía Dương Xuyên.
“Cậu chủ Dương, tên họ Sở này không có chút quan hệ nào với nhà họ Lạc cả, cậu muốn dạy dỗ cậu ta thế nào cũng được”.
“Đúng thế, tôi có thể làm hộ chút chuyện nhỏ này”.
Lý Nham bắt lấy cơ hội, tiến đến bước xum xoe nịnh nọt.
“Chỉ là một tên mù thôi, không đáng để anh tự tay đánh”.
Thấy thế ánh mắt Dương Xuyên hiện lên vẻ đắc ý nhưng không thể hiện ngoài mặt.
Ngược lại cười lắc đầu nói: “Các vị nói đùa gì thế, chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi không để trong lòng”.
Nói rồi hắn ta cười híp mắt nhìn Sở Bắc: “Lần này đến đây tôi chỉ muốn làm quen với anh Sở, muốn làm bạn thôi”.
Gì cơ?
Câu nói của hắn ta chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
Ba người Lạc Vinh Quang đều ngây người.
Đường đường là cậu chủ Dương, là người có địa vị cao thế mà lại muốn kết bạn với tên mù này sao?
Sở Bắc có tài đức gì chứ?
Lý Nham nghiến răng nghiến lợi, chỉ ước gì có thể nuốt sống Sở Bắc.
Mấy ngày nay hắn ta cứ vẫy đuôi đi theo Dương Xuyên như một con chó.
Nhưng Dương Xuyên lại chẳng hề liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Nhưng lại đối với Sở Bắc…
Hắn ta không phục!
Chu Cầm ở phía đối diện cũng sửng sốt, sau đó cảm thấy vui mừng.
Không ngờ tên vô dụng này lại có thể lọt vào mắt xanh của cậu chủ Dương?
Xem ra cũng không phải vô dụng hoàn toàn?
Nhưng Lạc Tuyết thì lại khác, cô thậm chí còn cảm thấy ớn lạnh.
Dương Xuyên này rõ ràng là đến gây chuyện, nói chuyện cứ xảo trá.
Người này không đơn giản.
“Anh Sở, làm quen chút nhé, tôi là Dương Xuyên, hân hạnh được gặp”.
Dương Xuyên mặc kệ ánh mắt của mọi người, nhếch môi cười chủ động giơ tay ra với Sở Bắc.
Cảnh tượng này khiến Lạc Vinh Quang cũng ghen ghét.
Dù sao ngay cả ông ta cũng không được đối xử như thế.
Thế nhưng Sở Bắc lại không hề tỏ vẻ ngạc nhiên gì.
Lúc này anh từ tốn đứng lên nhưng lại xem Dương Xuyên như không khí, nhìn Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, chúng ta về thôi, đến giờ cho Tâm Nhi uống thuốc rồi”.
Nói rồi anh ôm con gái xoay người đi ra ngoài.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên khác thường.
Mọi người trợn mắt, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
Sở Bắc – một tên vô dụng bị mù lại từ chối bắt tay với cậu chủ Dương?
Chuyện này…
Ngay cả Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng sửng sốt.
Dĩ nhiên người gượng gạo nhất vẫn là Dương Xuyên.
Lúc này bàn tay phải lơ lửng giữa không trung, rút lại cũng không được mà không rút lại cũng không xong.
“Ha, anh Sở thật hài hước”.
Một tia sát khí lóe lên trong mắt Dương Xuyên, hắn ta rút tay phải lại khẽ cười ngồi xuống.
“Nhưng nghe nói hình như công ty nhà họ Lạc xảy ra chút vấn đề, còn liên quan đến vợ anh?”
Vừa dứt lời sắc mặt người nhà họ Lạc thay đổi, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Đây là bí mật của nhà họ Lạc, sao cậu chủ Dương biết được?
Lạc Tuyết cắn răng, mặc dù cô không nói gì nhưng sắc mặt lại rất khó coi.
Vì chuyện này mà cô đã lo lắng đến mức hói cả đầu.
Chẳng lẽ Dương Xuyên muốn nhúng tay vào chuyện này?
Sở Bắc cũng dừng bước.
Quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng nhìn Dương Xuyên.
“Tùy tiện nghe ngóng chuyện của người khác không phải là thói quen tốt”.
Giọng nói Sở Bắc còn ẩn sự cảnh cáo, dĩ nhiên anh nghe được lời đe dọa trong lời nói của Dương Xuyên.
“Ồ? Vậy à?”
Dương Xuyên cũng không tức giận, cong môi nói.
“Vốn dĩ tôi còn muốn giúp đỡ, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa rồi”.
“Vợ anh có thể tự mình giải quyết quả là vô cùng may mắn”.
Thế nhưng hắn ta vừa dứt lời, Lạc Vinh Quang và Lạc Mai ngồi không yên.
“Cậu Dương, không được, không thể được”.
Lạc Vinh Quang hoảng sợ, nói câu cũng không dứt khoát.
“Đúng thế, Sở Bắc đó chỉ là một tên vô dụng, sao có thể đại diện cho nhà họ Lạc được?”
“Còn Lạc Tuyết, nó có thể quản được mình đã không tệ rồi, sao có thể giải quyết được rắc rối của công ty?”
Lạc Mai vội vàng hùa theo, trong lòng đã thầm mắng Sở Bắc không biết bao nhiêu lần.
Lạc Vinh Quang bước lên trước tiếp lời.
“Cậu chủ Dương, mong cậu giúp đỡ một chút, nhà họ Lạc tôi biết ơn vô cùng”.
Phản ứng của hai người như thể được Dương Xuyên đoán trước.
“Các người như thế khiến tôi cảm thấy rất khó xử”.
Dương Xuyên lạnh nhạt cười nói: “Huống hồ tôi đến đây không chỉ vì chút chuyện nhỏ này”.
Nghe nói thế, Lạc Vinh Quang và Lạc Mai nhìn nhau.
“Ý cậu chủ Dương là…”
Dương Xuyên khẽ cười nhìn về phía Sở Bắc.
“Ba ngày sau là buổi đấu thầu của dự án lớn ở Tân Hải, các người cũng biết chứ?”
Nghe nói thế hai ông cháu sửng sốt, ngay cả Lý Nham cũng ngây người.
Người ở Tân Hải đều đã biết chuyện này từ lâu, dĩ nhiên họ cũng biết.
Chỉ là cho dù nhà họ Lý và nhà họ Lạc cũng không có tư cách tham gia vào buổi đấu thầu của đẳng cấp này.
Dù có đi được thì với khả năng của hai nhà, chỉ sợ cũng không có tư cách mua được, chỉ có thể tự rước nhục vào thân thôi.
Dương Xuyên cố ý nhắc đến là vì điều gì?
Chẳng lẽ…
Nghĩ đến một khả năng, tim Lạc Vinh Quang đập bình bịch, gương mặt già nua đỏ bừng.
Thấy thế Dương Xuyên khẽ cười: “Lần này tôi đến vốn dĩ là muốn dẫn vài người đến cho đông vui, nhưng bây giờ vấn đề nội bộ của nhà họ Lạc vẫn chưa giải quyết, tôi chỉ sợ tấm lòng có thừa nhưng sức không đủ…”
Câu nói này của Dương Xuyên nổ tung trong đầu mấy người Lạc Vinh Quang chẳng khác nào tiếng sét trên mặt đất.
Mọi người đều há hốc miệng gần như có thể nhét được cả một quả trứng gà.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng ngây người.
Như Dương Xuyên nói thì chẳng phải nhà họ Lạc sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt để vực dậy sao?
Hơn nữa còn là vì vấn đề tài chính của nội bộ tập đoàn?
Chi tiết hơn thì chẳng phải là vì cô và Sở Bắc sao?
Nghĩ đến đây sắc mặt Lạc Tuyết càng trở nên khó coi.
Không phải là vì mất đi một cơ hội tốt như thế.
Mà là hành động này của Dương Xuyên rõ ràng là đang chia rẽ quan hệ của Sở Bắc và nhà họ Lạc.
Mượn dao giết người?
Không hổ là cậu chủ nhà họ Dương, thủ đoạn này quả nhiên thông minh.
“Cậu chủ Dương, chuyện… chuyện này...”
Lạc Vinh Quang nói chuyện cũng lắp bắp, muốn cầu xin Dương Xuyên giúp đỡ nhưng không nói nên lời.
Quay đầu lại nhìn thấy Sở Bắc thì lập tức nổi giận.
“Sở Bắc, lẽ nào cậu là sao chổi của nhà họ Lạc sao? Cậu muốn nhìn nhà họ Lạc suy sụp mới cam lòng à?”
Vẻ mặt Lạc Mai càng thêm méo mó: “Ông nội, cháu nghĩ Sở Bắc và Lạc Tuyết cố ý đấy”.
“Rắc rối của công ty là do Lạc Tuyết gây ra, hôm nay Sở Bắc lại làm hỏng chuyện lớn của công ty, hai người này không muốn nhìn thấy nhà họ Lạc yên ổn”.
Vừa có được cơ hội, Lạc Mai lập tức đẩy hết trách nhiệm lên đầu Lạc Tuyết.
“Tôi…”
Lạc Tuyết nghiến răng muốn cãi lại.
Nhưng vừa nói được một chữ lại đột ngột dừng lại.
Muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cứ.
Dù cô có nói nhiều hơn đi chăng nữa thì có tác dụng gì?
Lạc Tuyết nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn lại sự bất lực.
Bình luận facebook