Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196-199
Chương 196: Đối đầu gay gắt!
Còn chưa đợi Long Tam nói chuyện, Thôi Hạo đã lên tiếng trước rồi.
Thôi Viễn Sơn nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Theo ông ta thấy, tuy thực lực nhà họ Thôi không mạnh, nhưng Long Hổ Môn cũng không yếu, nếu có thể tránh được xung đột là tốt nhất rồi.
Nhưng lời của Thôi Hạo lại khiến ông ta có hơi nghi hoặc.
Thôi Hạo hít sâu một hơi, vẻ mặt căm hận nói: “Ông nội, ông không biết thôi, Long Tam và mấy thuộc hạ này của hắn ta, vừa nãy kiêu ngạo đến thế nào, hắn ta không chỉ đe dọa cháu, mà còn sỉ nhục nhà họ Thôi ta, nếu ông để hắn ta đi như vậy, sau này chẳng phải ở Tân Hải này ai cũng có thể đè đầu nhà họ Thôi ta sao?”
Sỉ nhục nhà họ Thôi?
Nghe thấy lời này của Thôi Hạo, vẻ mặt Thôi Viễn Sơn cũng trở nên u ám.
“Cháu nói là thật sao?”
Thôi Hạo vội gật đầu, vẻ mặt tức giận nói: “Đương nhiên là thật rồi, ông nội, chuyện như vậy, cháu sẽ lừa ông sao?”
Thôi Viễn Sơn nghe vậy thì im lặng một lúc, ánh mắt nhìn Long Tam cũng lạnh lùng hơn.
“Long Tam, xem ra, Long Hổ Môn các người không hề coi nhà họ Thôi chúng tôi ra gì à?”
Long Tam nhíu mày, lắc đầu, trầm giọng nói: “Đối với nhà họ Thôi, tôi và cả Long Hổ Môn vẫn luôn kính trọng, không hề có ý coi thường và sỉ nhục, lời cậu Thôi nói vừa nãy có phần phiến diện”.
Thôi Hạo vừa nghe thì lập tức nổi giận, chỉ mũi Long Tam, lớn tiếng mắng chửi.
“Long Tam, anh lại dám ngậm máu phun người sao, thế nào, người Long Hổ Môn các anh đều là một đám khốn nạn có gan làm, không có gan nhận sao?”
Thôi Hạo mắng rất khó nghe, người của Long Hổ Môn nghe thấy thế, ai ai cũng mang theo vẻ mặt căm giận.
“Đại ca, để em đi dạy dỗ cái thứ tạp chủng này một trận! Dám hắt nước bẩn lên người Long Hổ Môn chúng ta, ông đây giết chết nó!”
Sau lưng Long Tam, một thanh niên từ Long Hổ Môn không nhịn được muốn tiến lên.
Thế nhưng cậu ta vừa muốn tiến lên thì đã bị Long Tam ngăn lại.
“Đừng vội, lý lẽ ở bên phía chúng ta, cậu vội cái gì chứ?”
Thanh niên nghẹn lời một lúc, vẫn đang muốn nói gì đó thì bị Long Tam trừng mắt quay về.
“Thôi Hạo, Long Hổ Môn chúng tôi làm việc trước giờ đều quang minh lỗi lạc, dám làm dám nhận, đã làm thì đương nhiên chúng ta sẽ nhận, nhưng không làm thì Long Tam tôi tuyệt đối không cho phép có người vu oan giá họa lên người chúng tôi!”
Thôi Hạo Phong nhíu mày.
“Ý của anh là, Tiểu Hạo vừa nãy đều là nói dối?”
Long Tam gật đầu.
“Những chuyện Cậu Thôi nói, Long Hổ Môn chúng tôi chưa từng làm, mong ông Thôi làm chứng cho”.
Thôi Hạo thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Long Tam, anh dám nói ông đây đổ oan cho anh?”
Vẻ mặt Thôi Hạo khó coi lên tiếng hỏi.
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Long Tam cười nhạt: “Cậu Thôi, có vài chuyện… người làm có trời nhìn, mang anh tự giải quyết cho tốt!”
“Anh!”
Thôi Hạo tức giận, hắn ta nào chịu thiệt như vậy bao giờ, lại lớn tiếng mắng chửi.
Thế nhưng ngay lúc này, Thôi Viễn Sơn đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
“Được rồi, còn chê chưa đủ mất mặt sao? Đứng sang một bên đi!”
Vẻ mặt Thôi Hạo thay đổi.
Trong ấn tượng của hắn ta, Thôi Viễn Sơn rất ít khi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn ta, mà mỗi lần Thôi Viễn Sơn nói chuyện như vậy, nhất định là đã tức giận đến cực điểm.
Vì vậy, khi Thôi Viễn Sơn nói xong câu này, hắn ta chỉ có thể mang theo vẻ mặt không cam tâm ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.
Lúc này Thôi Viễn Sơn mới nhìn sang Long Tam.
“Chuyện hôm nay, mặc kệ ai đúng ai sai, chỉ cần Long Hổ Môn các người không tham dự vào trong, tôi sẽ không truy cứu, thế nào?”
Lần này Long Tam không hề do dự, mà lập tức lắc đầu.
“Mong ông Thôi chớ trách, cậu Sở đối với Long Hổ Môn là rất quan trọng, nếu ông muốn gây chuyện với cậu ấy, tôi và toàn bộ anh em Long Hổ Môn chắc chắn sẽ không thể ngồi yên mà nhìn”.
Nghe thấy lời của Long Tam, vẻ mặt Thôi Viễn Sơn lập tức trở nên u ám.
Ông ta chỉ vào mười mấy người đàn ông vạm vỡ sau lưng, lạnh nhạt nói: “Long Tam, tôi không thể không thừa nhận là Long Hổ Môn các anh có thực lực nhất định, nhưng các người cảm thấy dựa vào mấy người thì có thể đối đầu với bọn họ sao?”
Long Tam liếc nhìn mấy tên vệ sĩ, im lặng không nói gì.
Sở dĩ gã kiêng dè nhà họ Thôi, chính là vì biết nhà họ Thôi mở công ty vệ sĩ.
Công ty kia sở hữu một hệ thống huấn luyện vệ sĩ tiên tiến, hễ là vệ sĩ được đào tạo từ đó ra thì năng lực chiến đấu đều rất lợi hại.
Nhưng gã không ngờ rằng, hôm nay tại đây, nhà họ Thôi lại trực tiếp đưa mấy người này đến.
Tuy Long Hổ Môn lớn mạnh, nhưng đó cũng chỉ là lớn mạnh trong mắt người bình thường, còn đối mặt với những vệ sĩ được huấn luyện nghiêm khắc như vậy, Long Hổ Môn muốn đối phó thì vẫn có chút khó khăn.
Thôi Viễn Sơn vừa dứt lời, tâm tình mọi người trong Long Hổ Môn lập tức trở nên nặng nề.
Vì bọn họ biết, một khi hai bên xảy ra xung đột thì mấy người bọn họ căn bản không phải đối thủ của mấy tên vệ sĩ kia.
Nhưng, nếu muốn bọn họ khoanh tay đứng nhìn, thì bọn họ cũng không làm được.
Bời vì sau lưng bọn họ, không phải người khác, mà chính là Sở Bắc.
Tuy bọn họ e dè nhà họ Thôi, nhưng đồng thời bọn họ cũng rất sợ Sở Bắc, nhất là Sở Bắc đã từng khiến bọn họ kinh sợ đến khắc cốt ghi tâm, cho dù đến hiện tại thì vẫn khắc sâu trong đầu bọn họ.
Nếu hôm nay bọn họ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn thì sau này nếu Sở Bắc đến kiếm chuyện với bọn họ, hậu quả lúc đó bọn họ không gánh nổi.
Hơn nữa, kiêu ngạo trong lòng bọn họ cũng không cho phép bọn họ làm như vậy.
“Đại ca, các anh em không phải loại ham sống sợ chết, cứ liều với bọn họ đi!”
“Đúng vậy, đại ca, anh em Long Hổ Môn chúng ta, tuyệt đối không thể bị người khác xem thường!”
“Tôi không tin, bọn họ thật sự dám giết người ở đây!”
Mọi người trong Long Hổ Môn đều phẫn nộ lên tiếng.
Vẻ mặt Long Tam cũng thay đổi liên tục, vẻ mặt gã rõ ràng có phần do dự không quyết được.
Thân là người anh lớn trong tổ chức, gã phải đắn đo rất nhiều chuyện, hành động theo cảm tính là chuyện đại kỵ.
“Long Tam, cậu phải nhớ rõ, hôm nay nếu người của cậu ra tay, có lẽ qua hôm nay, Long Hổ Môn các người sẽ không còn tồn tại nữa”.
Thôi Viễn Sơn tiếp tục gây thêm áp lực cho Long Tam.
Vẻ mặt Long Tam thay đổi, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thôi Viễn Sơn.
“Từ khi Long Hổ Môn chúng tôi thành lập đến nay, chưa từng có ai dám đe dọa tôi như vậy!”
Thôi Viễn Sơn cười nhạt.
“Đó là vì nhà họ Thôi chúng tôi có thực lực”.
Nghe thấy lời của Thôi Viễn Sơn, Long Tam đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Ông Thôi, ông đem mấy tên bảo vệ này đến, đúng là tôi không ngờ được, nhưng, nhà họ Thôi ở bên ngoài vẫn luôn giữ hình tượng chính phái, ông không sợ làm lớn chuyện hôm nay thì sẽ ảnh hưởng danh tiếng nhà họ Thôi sao?”
Nghe thấy lời của Long Tam, vẻ mặt Thôi Viễn Sơn bỗng thay đổi.
Long Tam nói không sai, nhà họ Thôi tuy lớn nhưng cũng chính vì lớn mạnh nên có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm nhà họ Thôi, vì vậy có một số chuyện, ông ta phải cẩn trọng dè dặt.
Nếu làm lớn chuyện ở đây, chuyện này bị truyền ra ngoài, nhà họ Thôi sẽ đối mặt với rắc rối rất lớn.
Dù sao, thân là gia tộc đứng đầu ở Tân Hải, can dự mấy chuyện đánh nhau bạo lực thế này thì rất là tai tiếng.
Chương 197: Đến rất đúng lúc
Ngay lúc này, Thôi Hạo ở bên cạnh đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Long Tam, anh đúng là suy nghĩ ngây thơ thật đấy, chỉ cần chúng tôi giết chết toàn bộ các anh thì ai có thể biết được chuyện xảy ra trong này chứ?”
Nghe thấy lời của Thôi Hạo, vẻ mặt Long Tam và người của Long Hổ Môn đều biến sắc.
Thậm chí ngay cả Tề Tân và người của Tự Nghĩa Đường, ánh mắt nhìn Thôi Hạo cũng trở nên dè dặt hơn.
Bọn họ không thể ngờ được, Thôi Hạo lại tàn nhẫn như vậy.
Giết hết người trong này, suy nghĩ tàn bạo như vậy, mà anh ta cũng nghĩ ra được.
Trái lại, sau khi vẻ mặt thay đổi liên tục, ánh mắt Thôi Viễn Sơn cũng trở nên hung tàn hơn.
“Long Tam, Tiểu Hạo nói không sai, nếu các anh ngoan cố chống cự, thì đừng trách tôi nhẫn tâm cay độc!”
Vẻ mặt Long Tam trắng bệch, trong lòng có cảm giác vô cùng bất lực.
“Làm sao đây? Phải làm sao?”
Gã không ngừng tính toán trong lòng, đầu óc suy nghĩ mọi cách, tìm biện pháp giải quyết.
Ngay lúc này, âm thanh lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
“Thật sự tôi không ngờ ở Tân Hải, một gia tộc nhỏ nhoi thôi mà có thể sở hữu lực lượng an ninh hùng hậu như vậy, đúng là khiến tôi có chút bất ngờ!”
Người nói chính là Sở Bắc bị mọi người bỏ qua nãy giờ
Ánh mắt Thôi Viễn Sơn thay đổi, nhìn sang Sở Bắc.
Vừa nãy khi ông ta vừa mới đi vào, thật ra đã chú ý đến Sở Bắc rồi.
Chỉ là sau khi ông ta phát hiện Sở Bắc chỉ là một người mù thì trong lòng lập tức không buồn quan tâm đến anh nữa.
Thậm chí, ông ta đã tự động bỏ qua sự tồn tại của Sở Bắc.
Lúc này nghe thấy Sở Bắc lên tiếng, cuối cùng ông ta cũng phản ứng lại.
Sở dĩ Long Tảm dám đối chọi với bản thân ông ta, không nể mặt nhà họ Thôi, chính là vì tên mù trước mắt này.
Chỉ là ông ta có chút nghi hoặc, Long Tam cũng xem như là một nhân vật lớn, nhưng sao anh ta lại kính cẩn với một tên mù như vậy?
Nghĩ đến lời lúc nãy Sở Bắc nói, ông tư hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khi nhìn sang Sở Bắc lập tức lạnh lùng hơn.
“Cậu là ai? Mà lại dám ở trước mặt già đây nói như vậy!”
Thôi Viễn Sơn lạnh giọng hỏi.
Sở Bắc cười lạnh, cũng không trả lời Thôi Viễn Sơn, mà nhìn mấy tên vệ sĩ.
“Bản lĩnh của các người cũng chẳng dễ gì mà có được, tôi dám bảo đảm, nếu hôm nay dám ra tay thì nửa đời sau, các người chỉ có thể ngồi xe lăn sống qua ngày, tôi không phải đang hù dọa đâu!”
Sở Bắc nói xong, đột nhiên luồng khí thế mạnh mẽ bùng nổ trấn áp mười mấy tên bảo vệ kia.
Mười mấy tên bảo vệ vốn dĩ mang vẻ mặt kiêu căng, cả người đầy sát khí đột nhiên cảm nhận được khí thế hùng mạnh truyền đến từ trên người Sở Bắc, ai cũng tái mặt, hai chân cũng bắt đầu run cầm cập.
Lời vừa rồi của Sở Bắc và khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người anh đã đánh tan ý chí chiến đấu của bọn họ.
Bởi vì Sở Bắc nói không sai, nếu bọn họ ra tay, Sở Bắc đủ thực lực phế bọn họ!
Chỉ là, bọn họ có thể đến đây cũng là nhận được lệnh của công ty, bọn họ căn bản không dám làm trái.
Thôi Viễn Sơn cũng chú ý đến vẻ mặt mười mấy tên vệ sĩ thoáng chốc đã thay đổi.
Ông ta mắng mỏ Sở Bắc.
“Ranh con, đừng có ở đây hung dữ càn quấy, đắc tội nhà họ Thôi chúng tôi rồi còn dám ngạo mạn như vậy, gan cũng lớn đấy!”
Sở Bắc lắc đầu.
“Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, chỉ cần ông quỳ xuống chủ động thừa nhận hành vi sai lầm của mình, tôi có thể cho nhà họ Thôi một cơ hội”.
Cho nhà họ Thôi một cơ hội?
Thôi Viễn Sơn lập tức ngây người, sau đó, ông ta đột nhiên cười lạnh.
“Thằng nhãi kiêu ngạo! Bao nhiêu tuổi rồi, mà dám ở trước mặt lão đây nói năng như vậy, cậu đúng là người đầu tiên đấy!”
Sở Bắc cười nhạt một tiếng, nói: “Vậy sao, ông yên tâm, tôi không chỉ là người đầu tiên, mà chắc chắn cũng là người cuối cùng”.
Thôi Viễn Sơn cười u ám.
“Đúng là cũng tự biết mình đấy, nể mặt anh biết điều như vậy, chỉ cần anh quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu với tôi ba cái, tôi sẽ tha cho anh!”
Sở Bắc nghe vậy, khẽ cười.
“Nhà họ Thôi các người đúng là đều có cái nết này, cơ hội thì tôi cũng cho rồi, chỉ xem xem ông có thể nắm giữ hay không thôi”.
Nghe thấy Sở Bắc nói vậy, vẻ mặt Thôi Viễn Sơn lập tức trở nên u ám.
“Xem ra, cậu không hề quan tâm đến lời tôi nói rồi, nếu vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Thôi Viễn Sơn nói xong, lập tức nói với mười mấy tên vệ sĩ sau lưng mình: “Lên hết cho tôi, cho tên này biết nên biết điều là thế nào!”
Thế nhưng, ông ta vừa dứt lời, mười mấy tên vệ sĩ kia lại đưa mắt nhìn nhau, căn bản không ai tiến lên.
Đùa gì vậy chứ, từ khí thế kia của Sở bắc, anh nhất định là một cao thủ siêu cấp rồi, bọn họ mù quáng xông lên, thì chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ!
Bọn họ cũng chẳng muốn nửa đời sau thật sự sống trên xe lăn.
Thôi Viễn Sơn thấy vậy, lập tức ngây người, sau đó ánh mắt trở nên tức giận.
Ông ta nhìn chằm chằm mười mấy tên vệ sĩ, vẻ mặt u ám nói: “Phục tùng mệnh lệnh, là sứ mệnh các anh, các anh lại dám không nghe theo lời của lão đây sao?”
Trong mười mấy tên vệ sĩ, có một người tiến lên một bước, cắn răng nói: “Ông… ông Thôi, người này quá mạnh, chúng tôi dù có xông lên cũng không phải đối thủ của anh ta”.
Nghe thấy lời của vệ sĩ, Thôi Viễn Sơn lập tức giận dữ.
“Các anh đừng quen, lúc các anh đi với tôi, lãnh đạo của các anh đã nói gì với các anh?”
Thôi Viễn Sơn vừa nói xong, mười mấy vệ sĩ lập tức biến sắc.
Thôi Viễn Sơn nói không sau, bọn họ đến đây là theo mệnh lệnh của ông chủ công ty vệ sĩ.
Chỉ là bây giờ, bởi vì biểu hiện vừa rồi của Sở Bắc, khiến trong lòng bọn ọ e sợ, không dám ra tay bừa bãi.
Nhưng, lệnh của ông chủ lại không thể làm trái.
Thoáng chốc, trong lòng bọn họ rơi vào thế khó xử.
Thế nhưng ngay lúc này, bên ngoài cửa phòng VIP đột nhiên vang lên âm thanh khiến vẻ mặt bọn họ thay đổi.
“Người của công ty vệ sĩ Thần Thuẫn chúng tôi đào tạo từ bao giờ mà hèn nhát vậy chứ?”
Mười mấy vệ sẽ nghe thấy lời này, sắc mặt đều thay đổi, ai ai cũng mang theo vẻ mặt nặng nề nhìn sang cửa phòng VIP.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đi vào.
“Tổng giám đốc Thôi!”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên đi vào, vẻ mặt mười mấy vệ sĩ lập tức trở nên nghiêm túc, đồng loạt làm lễ với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng.
“Lời của ông cụ chính là mệnh lệnh của tôi, ông ấy bảo các anh làm gì, các anh cứ làm như thế! Hiểu chưa?”
Nghe thấy lời của người đàn ông trung niên, mười mấy vệ sĩ không dám phản kháng, đều gật đầu.
“Vâng, tổng giám đốc Thôi!”
Lúc này người đàn ông trung niên mới hài lòng, quay người nhìn Thôi Viễn Sơn.
“Ông à, sau khi mọi người đi, cháu có chút không yên lòng, muốn đích thân đến xem xem, bây giờ xem ra, cháu tới là đúng rồi”.
Nghe thấy lời người đàn ông, ánh mắt Thôi Viễn Sơn có chút vui vẻ.
“Tiểu Vân, cháu đến vừa đúng lúc, xem ra ông đúng là già rồi, mấy người của cháu, ông căn bản không sai bảo được, vẫn phải để cháu đến”.
Người đàn ông trung niên tên Thôi Vân, là cháu của Thôi Viễn Sơn, công ty vệ sĩ Thần Thuẫn mà nhà họ Thôi âm thầm đầu tư chính là do gã chịu trách nhiệm quản lý.
Chương 198: Đánh cược!
“Ông cụ, ông nói gì thế, ai mà không biết ông là trụ cột của nhà họ Thôi chúng ta”.
Thôi Vân hoảng sợ vội xua tay, lấy lòng.
Sở dĩ gã làm thế là vì ông ta biết Thôi Viễn Sơn có quyền uy rất lớn ở nhà họ Thôi.
Hơn nữa ham muốn kiểm soát của Thôi Viễn Sơn rất mạnh, nếu gã tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Thôi Viễn Sơn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Quả nhiên sắc mặt Thôi Viễn Sơn vốn dĩ đã không tốt nhưng nghe Thôi Vân nịnh nọt mình như thế, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.
Ông ta thân thiết vỗ vai Thôi Vân, thở dài cười nói: “Ông già rồi, sau này nhà họ Thôi chúng ta vẫn phải dựa vào mấy người trẻ tuổi các cháu”.
Nói đến đây giọng ông ta bỗng thay đổi.
“Tiểu Vân, nếu đã đến thì có nhàn rỗi, cháu bảo đám cấp dưới của cậu dạy dỗ cho tốt cái tên bất kính với nhà họ Thôi này đi”.
Nói rồi Thôi Viễn Sơn giơ tay lên chỉ vào Sở Bắc.
Nghe Thôi Viễn Sơn nói, sắc mặt Thôi Vân cũng trở nên lạnh lùng.
“Ông cụ yên tâm, người này dám to gan chọc vào nhà họ Thôi chúng ta, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn dễ dàng”.
Nói rồi Thôi Vân xoay người nhìn Long Tam, ánh mắt hiện lên vẻ cười nhạo.
“Long Tam, Long Hổ Môn của người đúng là có chút thực lực nhưng anh nghĩ chỉ với số lượng từng này mà có tác dụng trước mặt mấy vệ sĩ do công ty bảo vệ của tôi đào tạo ra à?”
Long Tam cũng quen với Thôi Vân, lúc này nghe Thôi Vân nói thế, gã trợn mắt.
Gã hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Cậu Sở có thân phận cao quý, hơn nữa cũng không phải là người các cậu có thể đắc tội. Mặc dù nhà họ Thôi rất mạnh nhưng vẫn không đủ mặt mũi ở trước mặt cậu Sở, nếu các cậu biết điều thì mau ra khỏi đây, nếu không lát nữa sẽ hối hận không kịp”.
Nghe Long Tam nói vậy, Thôi Vân sửng sốt.
Sau đó gã không hề kiêng dè bật cười.
“Ha ha! Buồn cười chết mất, cậu Sở đằng sau chẳng phải chỉ là một tên mù thôi sao? Lúc đầu tôi còn nghĩ Long Tam anh là nhân vật tầm cỡ, không ngờ một tên mù cũng có thể khiến anh như thế, tôi thấy Long Hổ Môn các người vẫn nên giải tán đi”.
Ánh mắt của mấy người Long Hổ Môn đều hiện lên vẻ tức giận khi nghe Thôi Vân nói.
“Anh Long, liều mạng với chúng! Tên họ Thôi này quá đáng lắm rồi, không xem anh em ra gì cả”.
“Đúng đó Anh Long, Long Hổ Môn chúng ta có bao giờ bị sỉ nhục vậy chưa, chỉ cần ông nói một câu, tôi nhào đến ngay”.
Long Tam giơ tay lên ngăn đám người tức giận lại.
Sau đó gã lạnh nhạt nhìn Thôi Vân nói: “Các anh em của tôi nói đúng, Long Hổ Môn bọn tôi chỉ có đứng trước người chết chứ không quỳ trước người sống”.
Nghe thế Thôi Vân bèn sầm mặt.
“Nói như thế tức là các người muốn đối đầu với nhà họ Thôi đến cùng?”
Long Tam trầm giọng nói: “Các cậu gây chuyện với cậu Sở tức là gây chuyện với Long Hổ Môn bọn tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nhường bước trong chuyện này”.
“Hay cho câu không nhường bước”.
Thôi Vân cười mỉa nói: “Xem ra có một chuyện mà anh vẫn chưa biết. Long Tam, có vài người là người anh không thể chọc vào nổi”.
“Chuyện gì?”
Long Tam nhíu mày khó hiểu hỏi.
Thôi Vân đắc ý nói: “Ông từng nghe nói đến tập đoàn Bắc Dã rồi chứ? Nói thật cho ông biết, nhà họ Thôi đã có hợp tác chiến lược với tập đoàn Bắc Dã, một khi hợp tác thì cả Tân Hải này không có ai là đối thủ của nhà họ Thôi nữa, bây giờ ông vẫn muốn đắc tội với nhà họ Thôi chỉ vì một tên mù sao?”
Tập đoàn Bắc Dã?
Nghe Thôi Vân nói thế, sắc mặt Long Tam thay đổi.
Gã từng nghe nói đến cái tên tập đoàn Bắc Dã này, đó là sự tồn tại siêu cấp khổng lồ.
Tập đoàn Bắc Dã là tập đoàn tài chính hùng hậu nhất, có thực lực nhất ở Long Quốc.
Hơn nữa điều khiến gã cảm thấy sợ là người đứng sau tập đoàn Bắc Dã trong truyền thuyết là thần tướng Bắc Dã.
Thần tướng Bắc Dã là người có thể khiến cả trên dưới Long Quốc đều phải điên cuồng.
Vì trong lòng người dân Long Quốc, thần tướng Bắc Dã là sự tồn tại sánh ngang thần.
Nhưng gã không ngờ tập đoàn Bắc Dã vừa thành lập ở Tân Hải chưa bao lâu mà nhà họ Thôi lại bước được lên con thuyền lớn tập đoàn Bắc Dã này.
Nếu nói chỉ là nhà họ Thôi thì gã và Long Hổ Môn vẫn có thể chống đối.
Nhưng trước mặt tập đoàn Bắc Dã, Long Hổ Môn còn chẳng có tư cách để đối phương liếc mắt nhìn một cái nữa là.
Thôi Vân cực kỳ đắc ý khi nhìn sắc mặt Long Tam.
“Sao nào, sợ rồi phải không? Chỉ cần anh quỳ xuống cầu xin tôi xem như đền tội xin lỗi nhà họ Thôi, tôi có thể suy xét bỏ qua cho Long Hổ Môn”.
Long Tam định lên tiếng nhưng lúc này Sở Bắc bỗng nói.
“Tập đoàn Bắc Dã sẽ không có đối tác kiêu căng, ngông cuồng như các người”.
Nghe Sở Bắc nói thế, Thôi Vân hừ mũi, nhưng trong mắt Long Tam lại hiện lên vẻ bất ngờ cực độ.
Lúc này gã mới nhớ cậu Sở có quan hệ khá tốt với tập đoàn Bắc Dã.
Thậm chí gã hơi nghi ngờ ông chủ đứng sau tập đoàn Bắc Dã là Sở Bắc.
Nhưng mọi chuyện cũng chỉ là suy đoán, gã không có chứng cớ đầy đủ.
Dù như thế, ông ta vẫn chắc chắn một điều, mối quan hệ giữa Sở Bắc và tập đoàn Bắc Dã không đơn giản.
Câu nói vừa rồi của Sở Bắc cũng đã nhắc nhở ông ta.
Có lẽ Thôi Vân nghĩ Sở Bắc đang nói khoác nhưng chỉ có gã biết, nếu Sở Bắc nêu ý kiến với lãnh đạo cao cấp tập đoàn Bắc Dã biết, rất có thể tập đoàn Bắc Dã sẽ hủy hợp tác với nhà họ Thôi.
Thôi Vân lạnh lùng nhìn Sở Bắc, cười nhạo nói: “Chẳng qua chỉ là một tên mù thôi, không ngờ khẩu khí lại lớn như thế, anh nghĩ anh là ai mà dám nói vậy, đúng là không tự lượng sức mình”.
Sở Bắc lạnh nhạt cười nói: “Có muốn cược không?”
Thôi Vân nhíu mày: “Cược cái gì?”
Sở Bắc nói: “Cược tập đoàn Bắc Dã sẽ ngừng mọi hợp tác với các người trong vòng mười phút, nếu các anh thua thì cút ra khỏi Tân Hải”.
Nghe thế Thôi Vân bật cười.
“Đúng là nực cười, cậu nghĩ mình là ai, tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã sao? Ông đây nói thật cho cậu biết, tập đoàn Thôi Thị sắp ký thỏa thuận hợp tác với tập đoàn Bắc Dã rồi, chỉ cần hợp đồng có hiệu lực, nhà họ Thôi sẽ tiến lên một bước trở thành gia tộc đứng đầu ở thành phố Tân Hải”.
Gã không để ý sau khi Sở Bắc vừa nói xong, sắc mặt Thôi Viễn Sơn lại thay đổi, trở nên u ám.
Nghe thế Sở Bắc khẽ cười lắc đầu.
“Cược như thế, có dám cược không?”
Ánh mắt Thôi Vân hiện lên vẻ cười nhạo khi nghe Sở Bắc nói.
“Thế nếu cậu thua thì sao?”
Sở Bắc cười, chậm rãi nói.
“Mặc các người xử lý”.
Chương 199: Phần thắng trong tầm tay
Nghe Sở Bắc nói thế, ánh mắt Thôi Vân lóe lên tia sáng.
Gã chỉ vào Long Tam nói: “Nếu hắn ngăn lại thì sao?”
Sở Bắc khẽ lắc đầu.
“Anh yên tâm, chỉ cần anh có thể thắng tôi, tôi có thể đảm bảo với anh người của Long Hổ Môn chắc chắn sẽ đứng ngoài nhìn”.
Nghe thế Thôi Vân mừng rỡ.
“Vậy được, ván cược này, tôi…”
Thế nhưng gã vừa nói hết câu một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
“Làm càn!”
Người nói là Thôi Viễn Sơn, chỉ thấy Thôi Viễn Sơn sầm mặt đi đến trước mặt Thôi Vân.
“Tiểu Vân, chưa được tôi đồng ý cậu đã tự ý cược với cậu ta, cậu còn xem người gia chủ là tôi đây ra gì không?”
Thôi Vân đổi sắc.
Lúc này gã mới phản ứng lại.
Gã chỉ là một tổng giám đốc của công ty bảo vệ nhà họ Thôi, người có quyền lên tiếng thật sự không phải gã mà là Thôi Viễn Sơn.
Lúc này nhìn thấy sự bất mãn trong mắt Thôi Viễn Sơn, gã cười xấu hổ.
“Ông cụ, tôi không có ý đó, tôi chỉ là…”
Thôi Viễn Sơn xua tay, lạnh nhạt nói: “Được rồi, đừng nói gì nữa, vụ cược này tôi chơi với cậu ta”.
Nói rồi Thôi Viễn Sơn nhìn Sở Bắc trầm giọng nói: “Tôi lấy thân phận là gia chủ của nhà họ Thôi cược với cậu, cậu nghĩ thế nào?”
Sở Bắc bình thản gật đầu.
“Ai cũng được, dù sao đều là các ông mà thôi, đổi người khác cũng không sao”.
Phách lối! Phách lối một cách ngang ngược.
Nghe Sở Bắc nói thế, khóe môi Thôi Viễn Sơn khẽ giật, thầm quyết định chỉ cần thắng được ván cược này, ông ta nhất định sẽ khiến Sở Bắc biết được thủ đoạn của nhà họ Thôi.
“Được rồi, vậy bắt đầu tính giờ từ bây giờ, tôi muốn xem thử cậu có khả năng bảo tập đoàn Bắc Dã ngừng hợp tác với bọn tôi không”.
Nói rồi Thôi Viễn Sơn ngồi xuống ở một bên.
“Long Tam, ông sang đây”.
Lúc này Sở Bắc bỗng gọi Long Tam đến.
Long Tam sửng sốt, vội đi về phía Sở Bắc.
“Cậu Sở”.
Đi đến trước mặt Sở Bắc, gã cung kính đáp.
Gã đã từng tự mình chứng kiến năng lực của Sở Bắc, tuyệt vọng và sợ hãi đó vẫn còn là ký ức mới mẻ với gã.
Thế nên gã không dám thất lễ trước mặt Sở Bắc.
“Đến gần một chút, đứng xa như thế sao tôi nói chuyện được?”
Nghe vậy Long Tam nhanh chóng đến gần Sở Bắc hơn.
Sau đó Sở Bắc nói nhỏ bên tai Long Tam dặn dò vài câu.
Sự ngông cuồng của Long Tam thay đổi, đến cùng trong mắt gã chỉ còn lại kinh ngạc.
“Cậu Sở, như thế được sao?”
Long Tam do dự hỏi.
“Anh không cần quan tâm, anh chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được”.
Sở Bắc chỉ thờ ơ đáp lại ngờ vực của Long Tam.
Thấy Sở Bắc nói như thế, Long Tam chỉ có thể gật đầu, kìm nén thắc mắc trong lòng xuống đi ra khỏi phòng VIP.
“Hừ! Giả thần giả quỷ”.
Thấy Long Tam ra khỏi phòng VIP, Thôi Vân ở một bên cười nhạo cũng không ngăn lại.
Gã không sợ Long Tam chạy mất, thật ra nếu Long Tam nhân cơ hội này chạy thì ngược lại gã sẽ cảm thấy cực kỳ vui.
Vì chỉ cần Long Tam đi rồi, những người còn lại của Long Hổ Môn sẽ trở thành một đám hỗn loạn, không cần phải sợ.
Khác với những gì gã nghĩ, khi Thôi Hạo nhìn thấy Long Tam ra khỏi phòng VIP, sắc mặt hơi thay đổi.
Hắn ta do dự đi đến trước mặt Thôi Viễn Sơn, nhỏ giọng nói: “Ông nội, chắc chắn tên mù này vừa nói gì đó với Long Tam, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Thôi Viễn Sơn lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ tự tin.
“Cháu yên tâm, nếu là chuyện khác thì ông vẫn không dám đảm bảo, nhưng chỉ riêng chuyện này, ông có thể chắc chắn nói với cháu rằng người thắng là chúng ta”.
Nghe Thôi Viễn Sơn nói, Thôi Hạo hơi yên tâm một chút, nỗi lo lắng cũng không còn nữa.
Một phút trôi qua, Long Tam đẩy cửa phòng VIP đi vào.
Thôi Vân nhìn Long Tam, ánh mắt lộ ra vẻ chế nhạo.
“Không ngờ anh quay lại rồi, vừa rồi tôi còn tưởng anh định làm rùa rụt cổ rồi chứ”.
Long Tam lạnh lùng nhìn Thôi Vân, mặc kệ gã.
Thật ra lúc này gã đã không bình tĩnh được, thậm chí là như một cơn sóng lớn gợn đến.
Vì vừa rồi Sở Bắc nói cho gã một số điện thoại, còn nói với gã liên lạc với số điện thoại này, chỉ cần nói tên và ý muốn của anh, đối phương chắc chắn sẽ biết làm thế nào.
Long Tam cũng gọi đến số điện thoại lên màn hình, khiến gã bất ngờ là thân phận của người nhận điện thoại.
Nghĩ đến thân phận của người kia, gã nhìn mấy người nhà họ Thôi, trong lòng cảm thấy thương hại đối phương.
“Các cậu đối đầu với ai không tốt à, cứ phải gây chuyện với cậu Sở, từ sau hôm nay e là nhà họ Thôi cũng không còn chỗ đứng ở thành phố Tân Hải nữa rồi”.
Long Tam thầm nghĩ.
Cứ thế năm phút trôi qua vẫn không có động tĩnh gì.
Thôi Hạo không còn lo lắng gì nữa, ngược lại cảm thấy có chỗ dựa nên không cần sợ nữa.
Hắn ta khiêu khích nhìn Sở Bắc, đắc ý nói: “Đã năm phút rồi, anh vẫn nên nhận thua đi, như thế tôi có thể khiến anh chết thoải mái một chút”.
Nghe Thôi Hạo nói thế, Sở Bắc lạnh nhạt cười lắc đầu.
“Chưa đến mười phút mà, gấp cái gì?”
Thấy bộ dạng bình tĩnh như thường của Sở Bắc, ánh mắt Thôi Hạo lộ ra vẻ thù hận.
“Hừ! Mày cứ mạnh miệng đi, lát nữa đến lúc mày khóc đấy”.
Sở Bắc thờ ơ cười không nói gì.
Cứ thế ba phút nữa trôi qua, vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Thôi Viễn Sơn nãy giờ ngồi đó nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên đứng lên.
Gã lạnh nhạt cười nhìn Sở Bắc.
“Xem ra vận may của tôi tốt hơn, ván cược của chúng ta cuối cùng vẫn là tôi thắng”.
Nghe thế Sở Bắc lắc đầu.
“Vẫn còn một phút nữa, chưa đến giây cuối cùng mà giờ lại nói thắng thua e là vẫn còn quá sớm nhỉ?”
Nghe Sở Bắc nói thế, Thôi Viễn Sơn vẫn không tức giận mà bật cười nói: “Lẽ nào cậu vẫn nghĩ ở phút cuối cùng có thể xuất hiện kỳ tích gì sao?”
Sở Bắc gật đầu.
“Hôm nay là ngày tốt, tôi tin chắc sẽ có kỳ tích xuất hiện”.
Thôi Viễn Sơn bật cười nói: “Nếu như thế thì tôi chống mắt lên xem”.
Thôi Hạo ở một bên vốn muốn chế giễu Sở Bắc vài câu nhưng bị Thôi Viễn Sơn ngăn lại.
“Tiểu Hạo, không gấp! Nếu cậu Sở đã tự tin như thế thì chúng ta để cậu ta thua khâm phục khẩu phục”.
Thôi Hạo không dám không nghe lời Thôi Viễn Sơn, hắn ta chỉ đành không cam lòng gật đầu lùi sang một bên.
Thế nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, cánh cửa phòng VIP bỗng mở ra.
Sau đó hai người từ bên ngoài bước vào.
Nhìn thấy người đến, sắc mặt Thôi Viễn Sơn bỗng thay đổi, vội bước đến đón.
Còn chưa đợi Long Tam nói chuyện, Thôi Hạo đã lên tiếng trước rồi.
Thôi Viễn Sơn nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Theo ông ta thấy, tuy thực lực nhà họ Thôi không mạnh, nhưng Long Hổ Môn cũng không yếu, nếu có thể tránh được xung đột là tốt nhất rồi.
Nhưng lời của Thôi Hạo lại khiến ông ta có hơi nghi hoặc.
Thôi Hạo hít sâu một hơi, vẻ mặt căm hận nói: “Ông nội, ông không biết thôi, Long Tam và mấy thuộc hạ này của hắn ta, vừa nãy kiêu ngạo đến thế nào, hắn ta không chỉ đe dọa cháu, mà còn sỉ nhục nhà họ Thôi ta, nếu ông để hắn ta đi như vậy, sau này chẳng phải ở Tân Hải này ai cũng có thể đè đầu nhà họ Thôi ta sao?”
Sỉ nhục nhà họ Thôi?
Nghe thấy lời này của Thôi Hạo, vẻ mặt Thôi Viễn Sơn cũng trở nên u ám.
“Cháu nói là thật sao?”
Thôi Hạo vội gật đầu, vẻ mặt tức giận nói: “Đương nhiên là thật rồi, ông nội, chuyện như vậy, cháu sẽ lừa ông sao?”
Thôi Viễn Sơn nghe vậy thì im lặng một lúc, ánh mắt nhìn Long Tam cũng lạnh lùng hơn.
“Long Tam, xem ra, Long Hổ Môn các người không hề coi nhà họ Thôi chúng tôi ra gì à?”
Long Tam nhíu mày, lắc đầu, trầm giọng nói: “Đối với nhà họ Thôi, tôi và cả Long Hổ Môn vẫn luôn kính trọng, không hề có ý coi thường và sỉ nhục, lời cậu Thôi nói vừa nãy có phần phiến diện”.
Thôi Hạo vừa nghe thì lập tức nổi giận, chỉ mũi Long Tam, lớn tiếng mắng chửi.
“Long Tam, anh lại dám ngậm máu phun người sao, thế nào, người Long Hổ Môn các anh đều là một đám khốn nạn có gan làm, không có gan nhận sao?”
Thôi Hạo mắng rất khó nghe, người của Long Hổ Môn nghe thấy thế, ai ai cũng mang theo vẻ mặt căm giận.
“Đại ca, để em đi dạy dỗ cái thứ tạp chủng này một trận! Dám hắt nước bẩn lên người Long Hổ Môn chúng ta, ông đây giết chết nó!”
Sau lưng Long Tam, một thanh niên từ Long Hổ Môn không nhịn được muốn tiến lên.
Thế nhưng cậu ta vừa muốn tiến lên thì đã bị Long Tam ngăn lại.
“Đừng vội, lý lẽ ở bên phía chúng ta, cậu vội cái gì chứ?”
Thanh niên nghẹn lời một lúc, vẫn đang muốn nói gì đó thì bị Long Tam trừng mắt quay về.
“Thôi Hạo, Long Hổ Môn chúng tôi làm việc trước giờ đều quang minh lỗi lạc, dám làm dám nhận, đã làm thì đương nhiên chúng ta sẽ nhận, nhưng không làm thì Long Tam tôi tuyệt đối không cho phép có người vu oan giá họa lên người chúng tôi!”
Thôi Hạo Phong nhíu mày.
“Ý của anh là, Tiểu Hạo vừa nãy đều là nói dối?”
Long Tam gật đầu.
“Những chuyện Cậu Thôi nói, Long Hổ Môn chúng tôi chưa từng làm, mong ông Thôi làm chứng cho”.
Thôi Hạo thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Long Tam, anh dám nói ông đây đổ oan cho anh?”
Vẻ mặt Thôi Hạo khó coi lên tiếng hỏi.
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Long Tam cười nhạt: “Cậu Thôi, có vài chuyện… người làm có trời nhìn, mang anh tự giải quyết cho tốt!”
“Anh!”
Thôi Hạo tức giận, hắn ta nào chịu thiệt như vậy bao giờ, lại lớn tiếng mắng chửi.
Thế nhưng ngay lúc này, Thôi Viễn Sơn đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
“Được rồi, còn chê chưa đủ mất mặt sao? Đứng sang một bên đi!”
Vẻ mặt Thôi Hạo thay đổi.
Trong ấn tượng của hắn ta, Thôi Viễn Sơn rất ít khi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn ta, mà mỗi lần Thôi Viễn Sơn nói chuyện như vậy, nhất định là đã tức giận đến cực điểm.
Vì vậy, khi Thôi Viễn Sơn nói xong câu này, hắn ta chỉ có thể mang theo vẻ mặt không cam tâm ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.
Lúc này Thôi Viễn Sơn mới nhìn sang Long Tam.
“Chuyện hôm nay, mặc kệ ai đúng ai sai, chỉ cần Long Hổ Môn các người không tham dự vào trong, tôi sẽ không truy cứu, thế nào?”
Lần này Long Tam không hề do dự, mà lập tức lắc đầu.
“Mong ông Thôi chớ trách, cậu Sở đối với Long Hổ Môn là rất quan trọng, nếu ông muốn gây chuyện với cậu ấy, tôi và toàn bộ anh em Long Hổ Môn chắc chắn sẽ không thể ngồi yên mà nhìn”.
Nghe thấy lời của Long Tam, vẻ mặt Thôi Viễn Sơn lập tức trở nên u ám.
Ông ta chỉ vào mười mấy người đàn ông vạm vỡ sau lưng, lạnh nhạt nói: “Long Tam, tôi không thể không thừa nhận là Long Hổ Môn các anh có thực lực nhất định, nhưng các người cảm thấy dựa vào mấy người thì có thể đối đầu với bọn họ sao?”
Long Tam liếc nhìn mấy tên vệ sĩ, im lặng không nói gì.
Sở dĩ gã kiêng dè nhà họ Thôi, chính là vì biết nhà họ Thôi mở công ty vệ sĩ.
Công ty kia sở hữu một hệ thống huấn luyện vệ sĩ tiên tiến, hễ là vệ sĩ được đào tạo từ đó ra thì năng lực chiến đấu đều rất lợi hại.
Nhưng gã không ngờ rằng, hôm nay tại đây, nhà họ Thôi lại trực tiếp đưa mấy người này đến.
Tuy Long Hổ Môn lớn mạnh, nhưng đó cũng chỉ là lớn mạnh trong mắt người bình thường, còn đối mặt với những vệ sĩ được huấn luyện nghiêm khắc như vậy, Long Hổ Môn muốn đối phó thì vẫn có chút khó khăn.
Thôi Viễn Sơn vừa dứt lời, tâm tình mọi người trong Long Hổ Môn lập tức trở nên nặng nề.
Vì bọn họ biết, một khi hai bên xảy ra xung đột thì mấy người bọn họ căn bản không phải đối thủ của mấy tên vệ sĩ kia.
Nhưng, nếu muốn bọn họ khoanh tay đứng nhìn, thì bọn họ cũng không làm được.
Bời vì sau lưng bọn họ, không phải người khác, mà chính là Sở Bắc.
Tuy bọn họ e dè nhà họ Thôi, nhưng đồng thời bọn họ cũng rất sợ Sở Bắc, nhất là Sở Bắc đã từng khiến bọn họ kinh sợ đến khắc cốt ghi tâm, cho dù đến hiện tại thì vẫn khắc sâu trong đầu bọn họ.
Nếu hôm nay bọn họ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn thì sau này nếu Sở Bắc đến kiếm chuyện với bọn họ, hậu quả lúc đó bọn họ không gánh nổi.
Hơn nữa, kiêu ngạo trong lòng bọn họ cũng không cho phép bọn họ làm như vậy.
“Đại ca, các anh em không phải loại ham sống sợ chết, cứ liều với bọn họ đi!”
“Đúng vậy, đại ca, anh em Long Hổ Môn chúng ta, tuyệt đối không thể bị người khác xem thường!”
“Tôi không tin, bọn họ thật sự dám giết người ở đây!”
Mọi người trong Long Hổ Môn đều phẫn nộ lên tiếng.
Vẻ mặt Long Tam cũng thay đổi liên tục, vẻ mặt gã rõ ràng có phần do dự không quyết được.
Thân là người anh lớn trong tổ chức, gã phải đắn đo rất nhiều chuyện, hành động theo cảm tính là chuyện đại kỵ.
“Long Tam, cậu phải nhớ rõ, hôm nay nếu người của cậu ra tay, có lẽ qua hôm nay, Long Hổ Môn các người sẽ không còn tồn tại nữa”.
Thôi Viễn Sơn tiếp tục gây thêm áp lực cho Long Tam.
Vẻ mặt Long Tam thay đổi, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thôi Viễn Sơn.
“Từ khi Long Hổ Môn chúng tôi thành lập đến nay, chưa từng có ai dám đe dọa tôi như vậy!”
Thôi Viễn Sơn cười nhạt.
“Đó là vì nhà họ Thôi chúng tôi có thực lực”.
Nghe thấy lời của Thôi Viễn Sơn, Long Tam đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Ông Thôi, ông đem mấy tên bảo vệ này đến, đúng là tôi không ngờ được, nhưng, nhà họ Thôi ở bên ngoài vẫn luôn giữ hình tượng chính phái, ông không sợ làm lớn chuyện hôm nay thì sẽ ảnh hưởng danh tiếng nhà họ Thôi sao?”
Nghe thấy lời của Long Tam, vẻ mặt Thôi Viễn Sơn bỗng thay đổi.
Long Tam nói không sai, nhà họ Thôi tuy lớn nhưng cũng chính vì lớn mạnh nên có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm nhà họ Thôi, vì vậy có một số chuyện, ông ta phải cẩn trọng dè dặt.
Nếu làm lớn chuyện ở đây, chuyện này bị truyền ra ngoài, nhà họ Thôi sẽ đối mặt với rắc rối rất lớn.
Dù sao, thân là gia tộc đứng đầu ở Tân Hải, can dự mấy chuyện đánh nhau bạo lực thế này thì rất là tai tiếng.
Chương 197: Đến rất đúng lúc
Ngay lúc này, Thôi Hạo ở bên cạnh đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Long Tam, anh đúng là suy nghĩ ngây thơ thật đấy, chỉ cần chúng tôi giết chết toàn bộ các anh thì ai có thể biết được chuyện xảy ra trong này chứ?”
Nghe thấy lời của Thôi Hạo, vẻ mặt Long Tam và người của Long Hổ Môn đều biến sắc.
Thậm chí ngay cả Tề Tân và người của Tự Nghĩa Đường, ánh mắt nhìn Thôi Hạo cũng trở nên dè dặt hơn.
Bọn họ không thể ngờ được, Thôi Hạo lại tàn nhẫn như vậy.
Giết hết người trong này, suy nghĩ tàn bạo như vậy, mà anh ta cũng nghĩ ra được.
Trái lại, sau khi vẻ mặt thay đổi liên tục, ánh mắt Thôi Viễn Sơn cũng trở nên hung tàn hơn.
“Long Tam, Tiểu Hạo nói không sai, nếu các anh ngoan cố chống cự, thì đừng trách tôi nhẫn tâm cay độc!”
Vẻ mặt Long Tam trắng bệch, trong lòng có cảm giác vô cùng bất lực.
“Làm sao đây? Phải làm sao?”
Gã không ngừng tính toán trong lòng, đầu óc suy nghĩ mọi cách, tìm biện pháp giải quyết.
Ngay lúc này, âm thanh lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
“Thật sự tôi không ngờ ở Tân Hải, một gia tộc nhỏ nhoi thôi mà có thể sở hữu lực lượng an ninh hùng hậu như vậy, đúng là khiến tôi có chút bất ngờ!”
Người nói chính là Sở Bắc bị mọi người bỏ qua nãy giờ
Ánh mắt Thôi Viễn Sơn thay đổi, nhìn sang Sở Bắc.
Vừa nãy khi ông ta vừa mới đi vào, thật ra đã chú ý đến Sở Bắc rồi.
Chỉ là sau khi ông ta phát hiện Sở Bắc chỉ là một người mù thì trong lòng lập tức không buồn quan tâm đến anh nữa.
Thậm chí, ông ta đã tự động bỏ qua sự tồn tại của Sở Bắc.
Lúc này nghe thấy Sở Bắc lên tiếng, cuối cùng ông ta cũng phản ứng lại.
Sở dĩ Long Tảm dám đối chọi với bản thân ông ta, không nể mặt nhà họ Thôi, chính là vì tên mù trước mắt này.
Chỉ là ông ta có chút nghi hoặc, Long Tam cũng xem như là một nhân vật lớn, nhưng sao anh ta lại kính cẩn với một tên mù như vậy?
Nghĩ đến lời lúc nãy Sở Bắc nói, ông tư hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khi nhìn sang Sở Bắc lập tức lạnh lùng hơn.
“Cậu là ai? Mà lại dám ở trước mặt già đây nói như vậy!”
Thôi Viễn Sơn lạnh giọng hỏi.
Sở Bắc cười lạnh, cũng không trả lời Thôi Viễn Sơn, mà nhìn mấy tên vệ sĩ.
“Bản lĩnh của các người cũng chẳng dễ gì mà có được, tôi dám bảo đảm, nếu hôm nay dám ra tay thì nửa đời sau, các người chỉ có thể ngồi xe lăn sống qua ngày, tôi không phải đang hù dọa đâu!”
Sở Bắc nói xong, đột nhiên luồng khí thế mạnh mẽ bùng nổ trấn áp mười mấy tên bảo vệ kia.
Mười mấy tên bảo vệ vốn dĩ mang vẻ mặt kiêu căng, cả người đầy sát khí đột nhiên cảm nhận được khí thế hùng mạnh truyền đến từ trên người Sở Bắc, ai cũng tái mặt, hai chân cũng bắt đầu run cầm cập.
Lời vừa rồi của Sở Bắc và khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người anh đã đánh tan ý chí chiến đấu của bọn họ.
Bởi vì Sở Bắc nói không sai, nếu bọn họ ra tay, Sở Bắc đủ thực lực phế bọn họ!
Chỉ là, bọn họ có thể đến đây cũng là nhận được lệnh của công ty, bọn họ căn bản không dám làm trái.
Thôi Viễn Sơn cũng chú ý đến vẻ mặt mười mấy tên vệ sĩ thoáng chốc đã thay đổi.
Ông ta mắng mỏ Sở Bắc.
“Ranh con, đừng có ở đây hung dữ càn quấy, đắc tội nhà họ Thôi chúng tôi rồi còn dám ngạo mạn như vậy, gan cũng lớn đấy!”
Sở Bắc lắc đầu.
“Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, chỉ cần ông quỳ xuống chủ động thừa nhận hành vi sai lầm của mình, tôi có thể cho nhà họ Thôi một cơ hội”.
Cho nhà họ Thôi một cơ hội?
Thôi Viễn Sơn lập tức ngây người, sau đó, ông ta đột nhiên cười lạnh.
“Thằng nhãi kiêu ngạo! Bao nhiêu tuổi rồi, mà dám ở trước mặt lão đây nói năng như vậy, cậu đúng là người đầu tiên đấy!”
Sở Bắc cười nhạt một tiếng, nói: “Vậy sao, ông yên tâm, tôi không chỉ là người đầu tiên, mà chắc chắn cũng là người cuối cùng”.
Thôi Viễn Sơn cười u ám.
“Đúng là cũng tự biết mình đấy, nể mặt anh biết điều như vậy, chỉ cần anh quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu với tôi ba cái, tôi sẽ tha cho anh!”
Sở Bắc nghe vậy, khẽ cười.
“Nhà họ Thôi các người đúng là đều có cái nết này, cơ hội thì tôi cũng cho rồi, chỉ xem xem ông có thể nắm giữ hay không thôi”.
Nghe thấy Sở Bắc nói vậy, vẻ mặt Thôi Viễn Sơn lập tức trở nên u ám.
“Xem ra, cậu không hề quan tâm đến lời tôi nói rồi, nếu vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Thôi Viễn Sơn nói xong, lập tức nói với mười mấy tên vệ sĩ sau lưng mình: “Lên hết cho tôi, cho tên này biết nên biết điều là thế nào!”
Thế nhưng, ông ta vừa dứt lời, mười mấy tên vệ sĩ kia lại đưa mắt nhìn nhau, căn bản không ai tiến lên.
Đùa gì vậy chứ, từ khí thế kia của Sở bắc, anh nhất định là một cao thủ siêu cấp rồi, bọn họ mù quáng xông lên, thì chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ!
Bọn họ cũng chẳng muốn nửa đời sau thật sự sống trên xe lăn.
Thôi Viễn Sơn thấy vậy, lập tức ngây người, sau đó ánh mắt trở nên tức giận.
Ông ta nhìn chằm chằm mười mấy tên vệ sĩ, vẻ mặt u ám nói: “Phục tùng mệnh lệnh, là sứ mệnh các anh, các anh lại dám không nghe theo lời của lão đây sao?”
Trong mười mấy tên vệ sĩ, có một người tiến lên một bước, cắn răng nói: “Ông… ông Thôi, người này quá mạnh, chúng tôi dù có xông lên cũng không phải đối thủ của anh ta”.
Nghe thấy lời của vệ sĩ, Thôi Viễn Sơn lập tức giận dữ.
“Các anh đừng quen, lúc các anh đi với tôi, lãnh đạo của các anh đã nói gì với các anh?”
Thôi Viễn Sơn vừa nói xong, mười mấy vệ sĩ lập tức biến sắc.
Thôi Viễn Sơn nói không sau, bọn họ đến đây là theo mệnh lệnh của ông chủ công ty vệ sĩ.
Chỉ là bây giờ, bởi vì biểu hiện vừa rồi của Sở Bắc, khiến trong lòng bọn ọ e sợ, không dám ra tay bừa bãi.
Nhưng, lệnh của ông chủ lại không thể làm trái.
Thoáng chốc, trong lòng bọn họ rơi vào thế khó xử.
Thế nhưng ngay lúc này, bên ngoài cửa phòng VIP đột nhiên vang lên âm thanh khiến vẻ mặt bọn họ thay đổi.
“Người của công ty vệ sĩ Thần Thuẫn chúng tôi đào tạo từ bao giờ mà hèn nhát vậy chứ?”
Mười mấy vệ sẽ nghe thấy lời này, sắc mặt đều thay đổi, ai ai cũng mang theo vẻ mặt nặng nề nhìn sang cửa phòng VIP.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đi vào.
“Tổng giám đốc Thôi!”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên đi vào, vẻ mặt mười mấy vệ sĩ lập tức trở nên nghiêm túc, đồng loạt làm lễ với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng.
“Lời của ông cụ chính là mệnh lệnh của tôi, ông ấy bảo các anh làm gì, các anh cứ làm như thế! Hiểu chưa?”
Nghe thấy lời của người đàn ông trung niên, mười mấy vệ sĩ không dám phản kháng, đều gật đầu.
“Vâng, tổng giám đốc Thôi!”
Lúc này người đàn ông trung niên mới hài lòng, quay người nhìn Thôi Viễn Sơn.
“Ông à, sau khi mọi người đi, cháu có chút không yên lòng, muốn đích thân đến xem xem, bây giờ xem ra, cháu tới là đúng rồi”.
Nghe thấy lời người đàn ông, ánh mắt Thôi Viễn Sơn có chút vui vẻ.
“Tiểu Vân, cháu đến vừa đúng lúc, xem ra ông đúng là già rồi, mấy người của cháu, ông căn bản không sai bảo được, vẫn phải để cháu đến”.
Người đàn ông trung niên tên Thôi Vân, là cháu của Thôi Viễn Sơn, công ty vệ sĩ Thần Thuẫn mà nhà họ Thôi âm thầm đầu tư chính là do gã chịu trách nhiệm quản lý.
Chương 198: Đánh cược!
“Ông cụ, ông nói gì thế, ai mà không biết ông là trụ cột của nhà họ Thôi chúng ta”.
Thôi Vân hoảng sợ vội xua tay, lấy lòng.
Sở dĩ gã làm thế là vì ông ta biết Thôi Viễn Sơn có quyền uy rất lớn ở nhà họ Thôi.
Hơn nữa ham muốn kiểm soát của Thôi Viễn Sơn rất mạnh, nếu gã tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Thôi Viễn Sơn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Quả nhiên sắc mặt Thôi Viễn Sơn vốn dĩ đã không tốt nhưng nghe Thôi Vân nịnh nọt mình như thế, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.
Ông ta thân thiết vỗ vai Thôi Vân, thở dài cười nói: “Ông già rồi, sau này nhà họ Thôi chúng ta vẫn phải dựa vào mấy người trẻ tuổi các cháu”.
Nói đến đây giọng ông ta bỗng thay đổi.
“Tiểu Vân, nếu đã đến thì có nhàn rỗi, cháu bảo đám cấp dưới của cậu dạy dỗ cho tốt cái tên bất kính với nhà họ Thôi này đi”.
Nói rồi Thôi Viễn Sơn giơ tay lên chỉ vào Sở Bắc.
Nghe Thôi Viễn Sơn nói, sắc mặt Thôi Vân cũng trở nên lạnh lùng.
“Ông cụ yên tâm, người này dám to gan chọc vào nhà họ Thôi chúng ta, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn dễ dàng”.
Nói rồi Thôi Vân xoay người nhìn Long Tam, ánh mắt hiện lên vẻ cười nhạo.
“Long Tam, Long Hổ Môn của người đúng là có chút thực lực nhưng anh nghĩ chỉ với số lượng từng này mà có tác dụng trước mặt mấy vệ sĩ do công ty bảo vệ của tôi đào tạo ra à?”
Long Tam cũng quen với Thôi Vân, lúc này nghe Thôi Vân nói thế, gã trợn mắt.
Gã hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Cậu Sở có thân phận cao quý, hơn nữa cũng không phải là người các cậu có thể đắc tội. Mặc dù nhà họ Thôi rất mạnh nhưng vẫn không đủ mặt mũi ở trước mặt cậu Sở, nếu các cậu biết điều thì mau ra khỏi đây, nếu không lát nữa sẽ hối hận không kịp”.
Nghe Long Tam nói vậy, Thôi Vân sửng sốt.
Sau đó gã không hề kiêng dè bật cười.
“Ha ha! Buồn cười chết mất, cậu Sở đằng sau chẳng phải chỉ là một tên mù thôi sao? Lúc đầu tôi còn nghĩ Long Tam anh là nhân vật tầm cỡ, không ngờ một tên mù cũng có thể khiến anh như thế, tôi thấy Long Hổ Môn các người vẫn nên giải tán đi”.
Ánh mắt của mấy người Long Hổ Môn đều hiện lên vẻ tức giận khi nghe Thôi Vân nói.
“Anh Long, liều mạng với chúng! Tên họ Thôi này quá đáng lắm rồi, không xem anh em ra gì cả”.
“Đúng đó Anh Long, Long Hổ Môn chúng ta có bao giờ bị sỉ nhục vậy chưa, chỉ cần ông nói một câu, tôi nhào đến ngay”.
Long Tam giơ tay lên ngăn đám người tức giận lại.
Sau đó gã lạnh nhạt nhìn Thôi Vân nói: “Các anh em của tôi nói đúng, Long Hổ Môn bọn tôi chỉ có đứng trước người chết chứ không quỳ trước người sống”.
Nghe thế Thôi Vân bèn sầm mặt.
“Nói như thế tức là các người muốn đối đầu với nhà họ Thôi đến cùng?”
Long Tam trầm giọng nói: “Các cậu gây chuyện với cậu Sở tức là gây chuyện với Long Hổ Môn bọn tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nhường bước trong chuyện này”.
“Hay cho câu không nhường bước”.
Thôi Vân cười mỉa nói: “Xem ra có một chuyện mà anh vẫn chưa biết. Long Tam, có vài người là người anh không thể chọc vào nổi”.
“Chuyện gì?”
Long Tam nhíu mày khó hiểu hỏi.
Thôi Vân đắc ý nói: “Ông từng nghe nói đến tập đoàn Bắc Dã rồi chứ? Nói thật cho ông biết, nhà họ Thôi đã có hợp tác chiến lược với tập đoàn Bắc Dã, một khi hợp tác thì cả Tân Hải này không có ai là đối thủ của nhà họ Thôi nữa, bây giờ ông vẫn muốn đắc tội với nhà họ Thôi chỉ vì một tên mù sao?”
Tập đoàn Bắc Dã?
Nghe Thôi Vân nói thế, sắc mặt Long Tam thay đổi.
Gã từng nghe nói đến cái tên tập đoàn Bắc Dã này, đó là sự tồn tại siêu cấp khổng lồ.
Tập đoàn Bắc Dã là tập đoàn tài chính hùng hậu nhất, có thực lực nhất ở Long Quốc.
Hơn nữa điều khiến gã cảm thấy sợ là người đứng sau tập đoàn Bắc Dã trong truyền thuyết là thần tướng Bắc Dã.
Thần tướng Bắc Dã là người có thể khiến cả trên dưới Long Quốc đều phải điên cuồng.
Vì trong lòng người dân Long Quốc, thần tướng Bắc Dã là sự tồn tại sánh ngang thần.
Nhưng gã không ngờ tập đoàn Bắc Dã vừa thành lập ở Tân Hải chưa bao lâu mà nhà họ Thôi lại bước được lên con thuyền lớn tập đoàn Bắc Dã này.
Nếu nói chỉ là nhà họ Thôi thì gã và Long Hổ Môn vẫn có thể chống đối.
Nhưng trước mặt tập đoàn Bắc Dã, Long Hổ Môn còn chẳng có tư cách để đối phương liếc mắt nhìn một cái nữa là.
Thôi Vân cực kỳ đắc ý khi nhìn sắc mặt Long Tam.
“Sao nào, sợ rồi phải không? Chỉ cần anh quỳ xuống cầu xin tôi xem như đền tội xin lỗi nhà họ Thôi, tôi có thể suy xét bỏ qua cho Long Hổ Môn”.
Long Tam định lên tiếng nhưng lúc này Sở Bắc bỗng nói.
“Tập đoàn Bắc Dã sẽ không có đối tác kiêu căng, ngông cuồng như các người”.
Nghe Sở Bắc nói thế, Thôi Vân hừ mũi, nhưng trong mắt Long Tam lại hiện lên vẻ bất ngờ cực độ.
Lúc này gã mới nhớ cậu Sở có quan hệ khá tốt với tập đoàn Bắc Dã.
Thậm chí gã hơi nghi ngờ ông chủ đứng sau tập đoàn Bắc Dã là Sở Bắc.
Nhưng mọi chuyện cũng chỉ là suy đoán, gã không có chứng cớ đầy đủ.
Dù như thế, ông ta vẫn chắc chắn một điều, mối quan hệ giữa Sở Bắc và tập đoàn Bắc Dã không đơn giản.
Câu nói vừa rồi của Sở Bắc cũng đã nhắc nhở ông ta.
Có lẽ Thôi Vân nghĩ Sở Bắc đang nói khoác nhưng chỉ có gã biết, nếu Sở Bắc nêu ý kiến với lãnh đạo cao cấp tập đoàn Bắc Dã biết, rất có thể tập đoàn Bắc Dã sẽ hủy hợp tác với nhà họ Thôi.
Thôi Vân lạnh lùng nhìn Sở Bắc, cười nhạo nói: “Chẳng qua chỉ là một tên mù thôi, không ngờ khẩu khí lại lớn như thế, anh nghĩ anh là ai mà dám nói vậy, đúng là không tự lượng sức mình”.
Sở Bắc lạnh nhạt cười nói: “Có muốn cược không?”
Thôi Vân nhíu mày: “Cược cái gì?”
Sở Bắc nói: “Cược tập đoàn Bắc Dã sẽ ngừng mọi hợp tác với các người trong vòng mười phút, nếu các anh thua thì cút ra khỏi Tân Hải”.
Nghe thế Thôi Vân bật cười.
“Đúng là nực cười, cậu nghĩ mình là ai, tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã sao? Ông đây nói thật cho cậu biết, tập đoàn Thôi Thị sắp ký thỏa thuận hợp tác với tập đoàn Bắc Dã rồi, chỉ cần hợp đồng có hiệu lực, nhà họ Thôi sẽ tiến lên một bước trở thành gia tộc đứng đầu ở thành phố Tân Hải”.
Gã không để ý sau khi Sở Bắc vừa nói xong, sắc mặt Thôi Viễn Sơn lại thay đổi, trở nên u ám.
Nghe thế Sở Bắc khẽ cười lắc đầu.
“Cược như thế, có dám cược không?”
Ánh mắt Thôi Vân hiện lên vẻ cười nhạo khi nghe Sở Bắc nói.
“Thế nếu cậu thua thì sao?”
Sở Bắc cười, chậm rãi nói.
“Mặc các người xử lý”.
Chương 199: Phần thắng trong tầm tay
Nghe Sở Bắc nói thế, ánh mắt Thôi Vân lóe lên tia sáng.
Gã chỉ vào Long Tam nói: “Nếu hắn ngăn lại thì sao?”
Sở Bắc khẽ lắc đầu.
“Anh yên tâm, chỉ cần anh có thể thắng tôi, tôi có thể đảm bảo với anh người của Long Hổ Môn chắc chắn sẽ đứng ngoài nhìn”.
Nghe thế Thôi Vân mừng rỡ.
“Vậy được, ván cược này, tôi…”
Thế nhưng gã vừa nói hết câu một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
“Làm càn!”
Người nói là Thôi Viễn Sơn, chỉ thấy Thôi Viễn Sơn sầm mặt đi đến trước mặt Thôi Vân.
“Tiểu Vân, chưa được tôi đồng ý cậu đã tự ý cược với cậu ta, cậu còn xem người gia chủ là tôi đây ra gì không?”
Thôi Vân đổi sắc.
Lúc này gã mới phản ứng lại.
Gã chỉ là một tổng giám đốc của công ty bảo vệ nhà họ Thôi, người có quyền lên tiếng thật sự không phải gã mà là Thôi Viễn Sơn.
Lúc này nhìn thấy sự bất mãn trong mắt Thôi Viễn Sơn, gã cười xấu hổ.
“Ông cụ, tôi không có ý đó, tôi chỉ là…”
Thôi Viễn Sơn xua tay, lạnh nhạt nói: “Được rồi, đừng nói gì nữa, vụ cược này tôi chơi với cậu ta”.
Nói rồi Thôi Viễn Sơn nhìn Sở Bắc trầm giọng nói: “Tôi lấy thân phận là gia chủ của nhà họ Thôi cược với cậu, cậu nghĩ thế nào?”
Sở Bắc bình thản gật đầu.
“Ai cũng được, dù sao đều là các ông mà thôi, đổi người khác cũng không sao”.
Phách lối! Phách lối một cách ngang ngược.
Nghe Sở Bắc nói thế, khóe môi Thôi Viễn Sơn khẽ giật, thầm quyết định chỉ cần thắng được ván cược này, ông ta nhất định sẽ khiến Sở Bắc biết được thủ đoạn của nhà họ Thôi.
“Được rồi, vậy bắt đầu tính giờ từ bây giờ, tôi muốn xem thử cậu có khả năng bảo tập đoàn Bắc Dã ngừng hợp tác với bọn tôi không”.
Nói rồi Thôi Viễn Sơn ngồi xuống ở một bên.
“Long Tam, ông sang đây”.
Lúc này Sở Bắc bỗng gọi Long Tam đến.
Long Tam sửng sốt, vội đi về phía Sở Bắc.
“Cậu Sở”.
Đi đến trước mặt Sở Bắc, gã cung kính đáp.
Gã đã từng tự mình chứng kiến năng lực của Sở Bắc, tuyệt vọng và sợ hãi đó vẫn còn là ký ức mới mẻ với gã.
Thế nên gã không dám thất lễ trước mặt Sở Bắc.
“Đến gần một chút, đứng xa như thế sao tôi nói chuyện được?”
Nghe vậy Long Tam nhanh chóng đến gần Sở Bắc hơn.
Sau đó Sở Bắc nói nhỏ bên tai Long Tam dặn dò vài câu.
Sự ngông cuồng của Long Tam thay đổi, đến cùng trong mắt gã chỉ còn lại kinh ngạc.
“Cậu Sở, như thế được sao?”
Long Tam do dự hỏi.
“Anh không cần quan tâm, anh chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được”.
Sở Bắc chỉ thờ ơ đáp lại ngờ vực của Long Tam.
Thấy Sở Bắc nói như thế, Long Tam chỉ có thể gật đầu, kìm nén thắc mắc trong lòng xuống đi ra khỏi phòng VIP.
“Hừ! Giả thần giả quỷ”.
Thấy Long Tam ra khỏi phòng VIP, Thôi Vân ở một bên cười nhạo cũng không ngăn lại.
Gã không sợ Long Tam chạy mất, thật ra nếu Long Tam nhân cơ hội này chạy thì ngược lại gã sẽ cảm thấy cực kỳ vui.
Vì chỉ cần Long Tam đi rồi, những người còn lại của Long Hổ Môn sẽ trở thành một đám hỗn loạn, không cần phải sợ.
Khác với những gì gã nghĩ, khi Thôi Hạo nhìn thấy Long Tam ra khỏi phòng VIP, sắc mặt hơi thay đổi.
Hắn ta do dự đi đến trước mặt Thôi Viễn Sơn, nhỏ giọng nói: “Ông nội, chắc chắn tên mù này vừa nói gì đó với Long Tam, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Thôi Viễn Sơn lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ tự tin.
“Cháu yên tâm, nếu là chuyện khác thì ông vẫn không dám đảm bảo, nhưng chỉ riêng chuyện này, ông có thể chắc chắn nói với cháu rằng người thắng là chúng ta”.
Nghe Thôi Viễn Sơn nói, Thôi Hạo hơi yên tâm một chút, nỗi lo lắng cũng không còn nữa.
Một phút trôi qua, Long Tam đẩy cửa phòng VIP đi vào.
Thôi Vân nhìn Long Tam, ánh mắt lộ ra vẻ chế nhạo.
“Không ngờ anh quay lại rồi, vừa rồi tôi còn tưởng anh định làm rùa rụt cổ rồi chứ”.
Long Tam lạnh lùng nhìn Thôi Vân, mặc kệ gã.
Thật ra lúc này gã đã không bình tĩnh được, thậm chí là như một cơn sóng lớn gợn đến.
Vì vừa rồi Sở Bắc nói cho gã một số điện thoại, còn nói với gã liên lạc với số điện thoại này, chỉ cần nói tên và ý muốn của anh, đối phương chắc chắn sẽ biết làm thế nào.
Long Tam cũng gọi đến số điện thoại lên màn hình, khiến gã bất ngờ là thân phận của người nhận điện thoại.
Nghĩ đến thân phận của người kia, gã nhìn mấy người nhà họ Thôi, trong lòng cảm thấy thương hại đối phương.
“Các cậu đối đầu với ai không tốt à, cứ phải gây chuyện với cậu Sở, từ sau hôm nay e là nhà họ Thôi cũng không còn chỗ đứng ở thành phố Tân Hải nữa rồi”.
Long Tam thầm nghĩ.
Cứ thế năm phút trôi qua vẫn không có động tĩnh gì.
Thôi Hạo không còn lo lắng gì nữa, ngược lại cảm thấy có chỗ dựa nên không cần sợ nữa.
Hắn ta khiêu khích nhìn Sở Bắc, đắc ý nói: “Đã năm phút rồi, anh vẫn nên nhận thua đi, như thế tôi có thể khiến anh chết thoải mái một chút”.
Nghe Thôi Hạo nói thế, Sở Bắc lạnh nhạt cười lắc đầu.
“Chưa đến mười phút mà, gấp cái gì?”
Thấy bộ dạng bình tĩnh như thường của Sở Bắc, ánh mắt Thôi Hạo lộ ra vẻ thù hận.
“Hừ! Mày cứ mạnh miệng đi, lát nữa đến lúc mày khóc đấy”.
Sở Bắc thờ ơ cười không nói gì.
Cứ thế ba phút nữa trôi qua, vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Thôi Viễn Sơn nãy giờ ngồi đó nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên đứng lên.
Gã lạnh nhạt cười nhìn Sở Bắc.
“Xem ra vận may của tôi tốt hơn, ván cược của chúng ta cuối cùng vẫn là tôi thắng”.
Nghe thế Sở Bắc lắc đầu.
“Vẫn còn một phút nữa, chưa đến giây cuối cùng mà giờ lại nói thắng thua e là vẫn còn quá sớm nhỉ?”
Nghe Sở Bắc nói thế, Thôi Viễn Sơn vẫn không tức giận mà bật cười nói: “Lẽ nào cậu vẫn nghĩ ở phút cuối cùng có thể xuất hiện kỳ tích gì sao?”
Sở Bắc gật đầu.
“Hôm nay là ngày tốt, tôi tin chắc sẽ có kỳ tích xuất hiện”.
Thôi Viễn Sơn bật cười nói: “Nếu như thế thì tôi chống mắt lên xem”.
Thôi Hạo ở một bên vốn muốn chế giễu Sở Bắc vài câu nhưng bị Thôi Viễn Sơn ngăn lại.
“Tiểu Hạo, không gấp! Nếu cậu Sở đã tự tin như thế thì chúng ta để cậu ta thua khâm phục khẩu phục”.
Thôi Hạo không dám không nghe lời Thôi Viễn Sơn, hắn ta chỉ đành không cam lòng gật đầu lùi sang một bên.
Thế nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, cánh cửa phòng VIP bỗng mở ra.
Sau đó hai người từ bên ngoài bước vào.
Nhìn thấy người đến, sắc mặt Thôi Viễn Sơn bỗng thay đổi, vội bước đến đón.
Bình luận facebook