• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chiến Thần Bất Bại (2 Viewers)

  • Chương 914

Tạ Vũ An nghiêm túc báo cáo công tác với đại nhân xong bèn rời khu soái bộ, vẻ mặt bình thường nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc.


Lần này hắn nhận được điều lệnh từ Thống soái bộ tối cao nên trở về, đối với điều lệnh này hắn không mấy kỳ quái. Tuy rằng gần đây hắn ở lỳ tại hậu phương, nhưng cho dù là phụ trách trưng binh hay công tác xây dựng phòng tuyến kéo chậm Mạc Tâm, hắn đều hoàn thành rất điệu nghệ, chiến công sặc sỡ.


Rất nhiều người khi thấy điều lệnh thì cứ chúc mừng phát ra từ nội tâm cái đã, theo nhận xét của bọn họ thì với công huân lớn lao như vậy, việc thăng chức là chuyện ván đã đóng thuyền. Tạ Vũ An đại nhân tấn chức là chuyện ai đều đồng ý, trong mắt tuyệt đại đa số dân chúng, toàn bộ Nam Minh không có công lao nào lớn hơn Tạ Vũ An đại nhân.


Hắn đã trở thành thần tượng khắp Nam vực.


Tạ Vũ An chẳng quá kích động, sau tràng huyết chiến kia, hắn trở nên trầm ổn hơn nhiều, máu tươi của chiến hữu tẩm đầy huân chương, nặng trịch.


Hơn nữa hắn minh bạch sở dĩ soái bộ tối cao điều hắn trở lại không chỉ thăng chức cho hắn, mà chiến tranh tiến vào giai đoạn hoàn toàn mới.


Sau khi chiếm lĩnh Thương Châu, Câu Thành Văn Đao bị thương nặng, sau lưng còn níu kéo, cuốn lấy Mạc Tâm, Thu Húc Hoa, bọn họ đang đào một cái hố thật to cho Quang Minh Châu.


Nhưng mà chân chính giúp Nam Minh bắt đầu chiếm cứ sự chủ động trên chiến trường, là nội bộ Quang Minh Châu bạo phát trận tranh giành quyền lực. Tạ Vũ An không ngờ trong thời khắc then chốt như thế, vậy mà Quang Minh Châu lại xảy ra nội loạn. Nội loạn ở Quang Minh Châu bạo phát cực kỳ bất ngờ mà mãnh liệt, các lời đồn đại bay đầy trời khiến người ta chẳng biết đâu mà lần.


Quang minh nội loạn là điểm chuyển tiếp của trận chiến tranh này, là thời điểm đánh dấu Nam Minh chuyển thủ thành công.


Trên chiến trường, song phương đều ý thức được cán cân chiến tranh bắt đầu nghiêng về hướng Nam Minh, sĩ khí song phương cũng phát sinh biến hóa hoàn toàn trái ngược nhau. sĩ khí Nam Minh đại chấn, sự e sợ Quang Minh Châu đã quét sạch, bọn họ trở nên lạc quan trước nay chưa từng có. Tình thế tốt lên, danh vọng Nam Minh như mặt trời ban trưa. Đối thủ của Nam Minh là Quang Minh Châu, là Thánh Điện cường đại vô cùng, làm cho thắng lợi của Nam Minh khiến người ta tin phục, sự cường đại của Nam Minh được thừa nhận.


Tuy rằng chiến tranh còn chưa kết thúc, nhưng Nam Minh cơ hồ đã khuếch trương đến toàn bộ Nam Vực. Nam Vực nguyên bản rời rạc, khi bị chiến tranh kích thích thì đã hiểu chỉ có đoàn kết nhất trí mới có khả năng đề kháng Quang Minh Châu xâm lấn, bọn họ dồn dập gia nhập vào Nam Minh.


Một sự đối lập rất rõ ràng với sĩ khí tăng vọt của Nam Minh đó là sự suy sụp sĩ khí của binh đoàn Quang Minh Châu.


Bất cứ một binh đoàn Quang Minh Châu nào đều vấp phải tập kích và sự phản kháng với cường độ vượt xa quá thời gian đầu chiến tranh, bọn họ cảm giác giống như mình ở trong một vũng bùn. Chiến tranh trở nên gian nan hơn, nếu như điều này còn không đủ để đánh vào sĩ khí của bọn họ, vậy thì việc Quang Minh Châu nội đấu truyền sôi sùng sục kia khiến bọn họ nản lòng thoái chí. Bị ảnh hưởng nhiều nhất là Thu Húc Hoa và Mạc Tâm, hành vi của Thu gia và Mạc gia khiến địa vị hai người trở nên khó xử.


Bọn họ do dự bất định, không biết nên giải quyết thế nào cho tốt, cực kỳ lo lắng về tương lai. Nếu Hào môn liên minh thắng thì tốt, nếu kẻ thắng là Thánh Điện vậy thì bọn họ chết không có chỗ chôn.


Sự lo lắng của Câu Thành Văn Đao lại khác.


Chỉ trong một đêm, mối quan hệ của ba vị hổ tướng ở tiền tuyến bỗng kéo giãn khoảng cách vô pháp bù đắp.


Tạ Vũ An thấy rất rõ, hậu phương đã không có địch nhân, trọng tâm chiến đấu kế tiếp sẽ chuyển dời đến Thương Châu. Đây mới là nguyên nhân khiến soái bộ tối cao điều hắn trở về, dù sao tại nơi hậu phương đã không có chiến sự, để một gã võ tướng cấp bậc như Tạ Vũ An ở đó mà không dùng đến thì thực sự quá lãng phí.


Tạ Vũ An cao hứng, hắn là một gã võ tướng thuần túy, tin tưởng sâu sắc nơi của mình là chiến trường, tham gia chiến đấu trọng yếu hơn bất kỳ thứ gì.


Chỉ là...


Nghĩ đến một màn cảm nhận vừa rồi, vui sướng trong lòng hắn tiêu tán không ít.


Vừa rồi khi hắn báo cáo với Binh đại nhân, phát hiện thần sắc Binh đại nhân mơ hồ có chút lo lắng. Tuy rằng Binh đại nhân che giấu rất khá, nhưng vẫn bị Tạ Vũ An phát hiện. Trong lòng Tạ Vũ An rất nghi hoặc, thế cục rõ ràng tốt thế vì sao đại nhân lo lắng?


Bên trong phòng hội nghị, màn khói thuốc lượn lờ.


Khuôn mặt bài tú-lơ-khơ của Binh như ẩn như hiện, dưới chân hắn là đống tàn thuốc. Lão nhìn chằm chằm bản đồ quân sự treo trên tường, cái tư thế này đã thật lâu không đổi. Cặp mắt vĩnh viễn trầm tĩnh dán chặt bản đồ quân sự phảng phất có thể thấy rõ toàn bộ thế giới, lúc này lại lộ ra lo lắng.


Liên hệ giữa hắn và Đường Thiên bị chặt đứt.


Đây không phải lần đầu tiên, khi Đường Thiên ở Tội Vực, bọn họ cũng bị chặt đứt liên hệ. Lần đó lão không lo lắng như hiện tại, lão vẫn phát triển Nam Minh đâu vào đấy bởi vì lão tin tưởng Đường Thiên nhất định có thể tìm ra con đường thông tới Thánh Vực.


Nhưng mà lần này khác lắm.


Hai ngày trước lão còn gặp gỡ Đường Thiên, nghe Đường Thiên thông báo tình huống Quang Minh Châu. Tin tức Quang Minh Châu nội đấu chính là Đường Thiên nói cho lão, Binh cảm thấy đây là một cơ hội tốt, bèn thông qua lực lượng Nam Minh truyền ầm ĩ về tin tức này. Ngay cả đám người Câu Thành Văn Đao cũng được Binh cố tình truyền bá.


Binh còn biết rõ đám Đường Thiên sắp quyết chiến với Thánh Điện, tại thời điểm mấu chốt này, liên hệ giữa Đường Thiên và lão đột nhiên bị chặt đứt, ngay lập tức Binh ngửi được khí tức nguy hiểm.


Nội tình Thánh Điện sâu xa, tích lũy dày khiến người ta kiêng kỵ e sợ. Binh và Thánh Điện giao chiến lâu như thế nên hiểu lắm sự nguy hiểm của Thánh Điện hơn xa người khác. Vô luận binh đoàn hay là hổ tướng của Thánh Điện đều là cực kỳ xuất sắc, phản chiếu việc Thánh Điện trên phương diện bồi dưỡng nhân tài và kiến thiết binh đoàn đã vượt xa thế lực khác.


Dã thú rừng xanh còn có hấp hối giãy dụa, Thánh Điện khổng lồ làm sao thúc thủ chịu trói?


Dã thú càng hung mãnh, lúc hấp hối sẽ giãy dụa càng kịch liệt hung mãnh. Hào môn liên minh trực tiếp uy hiếp đến sự của thống trị Thánh Điện, Binh tin rằng ngay cả mình thấy thì cao tầng Thánh Điện không thể không thấy, lần này Thánh Điện nhất định phản công phi thường dữ dội.


Trước tiên Binh liền phái ra lượng lớn trinh sát, cố gắng làm sao để biết rõ rốt cuộc Thánh Châu đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà lão cũng biết nước xa không giải được cơn khát gần, lão cần có thời gian, biến cố bất ngờ Nam Minh căn bản không kịp phản ứng, ngoài tầm tay với a.


Binh chỉ có thể nỗ lực suy nghĩ phán đoán sát chiêu của Thánh Điện, làm thế nào trợ giúp Đường Thiên. Chiến đấu bên trong Thánh Châu, chỉ có thể dựa vào chính Đường Thiên và Thiên Huệ, Binh đã ngoài tầm tay với. Nhưng, trên chiến trường chính diện mình có thể trợ giúp Đường Thiên một ít hay không?


Đây mới là điều Binh vẫn đang nỗ lực suy nghĩ.


Nhất định phải làm chút gì đó, Binh âm thầm hạ quyết tâm, lần này biến cố bất ngờ thế khiến lão cảm giác hung hiểm dị thường, đã thật lâu lão không có cảm giác như vậy.


Khi một cái Trụ phán xử cuối cùng dựng lên ở Thánh Châu, bầu trời Thánh Châu đã biến thành kim sắc. Không còn thái dương và đám mây trên bầu trời, chỉ có Thánh viêm kim sắc chảy khắp nơi, chúng nó đang vô thanh thiêu đốt bầu trời.


Binh đoàn dưới mặt đất kinh hoảng thất thố, vừa rồi có người bay lên thiên không bị Thánh viêm thiêu đốt tan thành tro bụi. Bầu trời hoàn toàn bị phong tỏa, ở cửa biển Thánh viêm còn nồng nặc hơn nhiều, có một chiếc chiến hạm cấp hoàng kim nỗ lực lao ra, thế nhưng vừa mới tới gần, Thánh viêm màu vàng kim hung mãnh tựa như yêu thú phun lưỡi ra quét trúng chiến hạm. Chiến hạm cấp hoàng kim nổi tiếng về lực phòng hộ mà chỉ kiên trì được hai mươi giây, rồi hóa thành một quả cầu lửa thật lớn.


Thánh viêm kim sắc thần thánh, thiêu đốt từng tấc thân tàu, những tài liệu giá trị sang quý có khả năng chống cháy xuất sắc, khi đối mặt Thánh viêm lại yếu đuối như giấy. Toàn bộ thuyền viên, vô luận là trốn ở trong thuyền, hay nỗ lực chạy trốn đều bị hỏa diễm kim sắc bao phủ.


Tiếng kêu rên cực kỳ bi thảm, đến khi khối huyết nhục cuối cùng của bọn họ bị thiêu đốt sạch sẽ mới dừng lại.


Khi một luồng khói cuối cùng tan vào không trung, toàn bộ người thấy tận mắt hiện trường thì không có một ai trên mặt còn có huyết sắc.


Thực sự quá tàn khốc!


"Thánh Điện muốn làm gì?" Có một vị gia chủ thể hình béo phì, vừa lau mồ hôi, vừa không thể kiềm chế: "Cho tới bây giờ Thánh Điện nói gì chúng ta nghe nấy, chưa bao giờ vi phạm mệnh lệnh."


Người đứng bên cạnh ném tới ánh mắt khinh bỉ, gã khốn này chính là một kẻ cuốn theo chiều gió, lúc trước cứ mải làm giá bởi muốn nhận chỗ tốt từ hai phía.


Bao nhiêu người phụ họa theo: "Đúng thế, Thánh Điện muốn coi chúng ta như địch nhân sao? Cho tới bây giờ chúng ta vẫn trung thành và tận tâm, tuyệt không hai lòng."


Cơ hồ toàn bộ gia chủ đều âm thầm hô may mắn, tuy rằng bọn họ có cử chỉ ám muội, nhưng mà không công nhiên quyết tuyệt với Thánh Điện. Nếu đã không công nhiên quyết liệt, Thánh Điện cũng không tiện hạ thủ với bọn họ rồi. Hơn nữa nhiều gia tộc như vậy, Thánh Điện không thể đồ diệt tất cả.


Không một ai tin Thánh Điện sẽ điên cuồng như thế.


Thánh Điện thắng lợi ngay trước mắt, mọi người đúng lúc làm công thần, toàn bộ gia chủ cơ trí đều minh bạch, thời gian làm dáng thế thôi đến lúc phải chọn hàng rồi.


Trong lòng bọn họ lo sợ bất an, dù cho biết rõ Thánh Điện không thể tiêu diệt toàn bộ danh môn, nhưng mà chắc chắn sẽ làm màn giết gà dọa khỉ, Thánh Điện tuyệt đối thượng phong, không tàn sát mấy cái gia tộc sao có thể chấn nhiếp nhân tâm? Gia chủ mỗi nhà đều đang tại cầu khẩn, không nên sờ đến mình, bọn họ hạ giọng thảo luận, phải làm thế nào mới có thể để Thánh Điện tiếp thấy lòng của bọn họ thì mới có thể giúp gia tộc bọn họ tránh vận mệnh bị đồ diệt.


Ánh mắt Đại trưởng lão ngưng nhìn phương xa, một Trụ phán xử cuối cùng phóng lên cao, lão ta trầm mặc.


Toàn bộ bố cục đã hoàn thành, bây giờ đã đến lúc thu gặt.


Trong lòng lão không có chút sung sướng, mà chỉ trầm trọng không thể nói ra. Lão biết rõ mình sẽ là người thắng cuối cùng, lão biết rõ Thánh Điện từ đây về sau sẽ đổi mới rực rỡ hẳn lên, nhưng mà lúc này, lão lại không có bất cứ niềm vui sướng thắng lợi gì.


Tràng thắng lợi này, trả cái giá quá lớn khiến lão trầm mặc.


Toàn bộ Thánh Điện trưởng lão, toàn bộ Quang Minh kỵ sĩ đoàn, tất cả đều trở thành thẻ đánh bạc cho tràng đánh cuộc này. Thánh Điện tốn hao bao nhiêu tâm huyết trên người bọn họ mới bồi dưỡng thành quy mô hiện tại? Sau trận chiến này sẽ chẳng còn chút gì. Năm hổ tướng sẽ còn lại ai, lão không biết. Lão hiểu ngay cả những danh môn kia, chúng đã trải qua bao nhiêu năm mới phát triển đến được như bây giờ cần có bao nhiêu nhân tài, bao nhiêu tài nguyên.


Tất cả mọi thứ đều phải cho một mồi lửa hóa thành tro tàn.


Phiến tro tàn này thành mảnh đất màu mỡ để Thánh Điện tân sinh.


Nhất định là như vậy!


Thánh viêm cuộn trào mãnh liệt, bốc lên phần phật quanh Đại trưởng lão.


Trong một mảnh hôn ám, Tô Phỉ chống cằm, thần sắc ngây ngây nhìn xa xa như muốn xem thấu hắc ám vô biên kia. Nàng không biết vì sao lại biến thành như vậy, tựa như không biết vì sao Charles điện hạ lại đột nhiên đi tới một thế giới khác, thậm chí không kịp cáo biệt nàng.


Lại có một cái quang kén đang từ từ ảm đạm quang mang, hư ảnh bên trong quang kén đang liều mạng giãy dụa, Tô Phỉ biết rõ cái này là phí công. Nàng ở nơi đây, mắt mở trừng trừng nhìn hơn một nửa quang kén tắt hẳn quang mang, không còn chút sinh cơ.


Mỗi một quang kén mất đi độ sáng có nghĩa một cái sinh mệnh ngã xuống, cơ hội thành Hồn tướng cũng mất đi.


Tô Phỉ cảm thấy khá lạnh, bi thương nổi lên. Nàng biết sẽ có kết quả này, nhưng làm sao khác được? Dù sống sót, không, đó là sống sao? Tô Phỉ không biết vì sao, trong lòng bi thương càng đậm. Nàng có thể hiến dâng tất cả vì Thánh Điện, nàng không thiếu ý chí chịu chết vì Thánh Điện, nhưng mà không muốn dùng phương thức như vậy.


Nàng vô pháp thống hận đại trưởng lão, ông là người sáng tạo ra nàng, tựa như phụ thân, cho nàng quan tâm và từ ái.


Không ai biết ở sâu trong nội tâm nàng, có sự giãy dụa và sợ hãi không thể nói.


Từ một khắc nàng tỉnh lại kia, nàng cảm thấy sinh mệnh của mình tràn đầy các loại ảo giác. Giống như sinh mệnh mà mình cảm thụ hiện tại chỉ là một bong bóng bị thổi bay, phản chiếu quang hoa rực rỡ, bên trong chẳng có gì, khi gió thổi qua sẽ không lưu lại cái gì.


Có lẽ Hồn tướng chế ra vốn không thuộc về thế giới này.


Ôm nỗi sợ hãi khó nói rõ bằng lời, nàng nỗ lực khắc chế tình cảm của mình, giữ khoảng cách với thế giới này, cho dù là Charles, nàng cũng chưa bao giờ để mình vượt quá giới hạn. Có lẽ sinh mệnh của nàng chỉ là một cái bọt khí, nàng chỉ là nghĩ thông qua kiềm chế khiến nó có thể duy trì thêm một đoạn thời gian nữa.


Nàng luôn luôn cảm thấy mình làm thế không sai.


Đến tận lúc Charles đột nhiên ngộ hại khiến nàng đột nhiên minh bạch, sự kiềm chế của mình buồn cười cỡ nào.


Khi đại trưởng lão muốn chuyển Quang Minh kỵ sĩ do chính tay nàng huấn luyện thành Hồn tướng, trong lòng nàng chỉ còn lại bi ai. Trước đây lâu rồi, nàng đã lo lắng đại trưởng lão sẽ chế tạo tân Hồn tướng, sinh mệnh của Hồn tướng là một màu xám, không có tương lai. Không ngờ, điều nàng lo lắng nhất trở thành sự thật rồi. Lần đầu tiên nàng chống cự mệnh lệnh của đại trưởng lão, nhưng giống với vận mệnh của nàng và sự sợ hãi, tất cả đều phí công.


Vinh quang cuối cùng của Thánh Điện, vậy mà lại cần có một đám Hồn tướng bảo vệ, được rồi, có lẽ cái này cũng là vận mệnh của mọi người.


Nàng không oán hận đại trưởng lão.


Khi hắc ám thôn phệ toàn bộ quang minh, cũng là thời điểm ánh bình minh bắt đầu.


Vô luận hắc ám hay là quang minh, với nàng kỳ thực không có gì khác biệt.


Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội thoáng cái an tĩnh, lúc này đám Tang Đức Lạp(Sandra) đã không quản nổi Đường Thiên, bọn họ chỉ tận khả năng tích tụ lực lượng. Bọn họ rất rõ ràng, sau khi hoàn thành việc cầm cố bọn họ, chờ đợi bọn họ sẽ là cơn giận sấm sét của Thánh Điện. Vì cái cục này, Thánh Điện đã trả một cái giá rất lớn, khiến mỗi người âm thầm tặc lưỡi. Một thế cục phải dùng cái giá lớn như vậy để bố trí, không ai hoài nghi, sát chiêu sau đó sẽ là kinh khủng cỡ nào.


Cường liệt sợ hãi khiến đám Tang Đức Lạp(Sandra) liều mạng thu nạp binh đoàn, chỉ có như vậy mới có thể giúp bọn họ có cảm giác an toàn.


Khác với bọn họ, Đường Thiên trấn định hơn nhiều. Đám Tang Đức Lạp(Sandra) tuy muốn đoạt lại quyền lợi, nhưng mà nội tâm bọn họ tràn đầy e sợ đối với Thánh Điện đối với đại trưởng lão. Đường Thiên thì không, trong con mắt hắn Thánh Điện là địch nhân, tuy rằng cường đại nhưng cũng không phải là không thể đánh bại, đối với Thánh Điện hắn chưa từng có chút ngưỡng vọng.


Huống chi, ở bên cạnh hắn có Thần Trang binh đoàn, có Thiên Huệ, có A Tín, vũ lực của mình và thêm đầu óc của Thiên Huệ với A Tín. Hắn tràn đầy lòng tin.


Nhưng mà ai ngờ, lần này có phát hiện đầu tiên, không phải Thiên Huệ, cũng không phải A Tín, mà là một người cơ hồ không có cảm giác tồn tại - Tiểu Man(Tiểu Nhiên).


"Tiểu thư, hình như có điểm không thích hợp..." Tiểu Man(Tiểu Nhiên) nói khẽ với Thiên Huệ, thần tình nàng có chút kỳ quái, nhưng mà ngữ khí không chắc chắn. Nàng nhìn lướt qua mọi người, hình như mọi người không phát hiện ra, chẳng lẽ mình bị ảo giác? Nàng không quá tự tin.


Trong thường ngày, nhiệm vụ của nàng ngoại trừ bảo hộ tiểu thư thì là suất đội xung phong. Nàng khá tự tin về phương diện vũ lực, nhưng phương diện khác nàng tự biết trình độ của mình. Tiểu thư không cần phải nói rồi, ở trong lòng nàng tiểu thư chính là vô địch giống như chiến thần. Ngay cả A Tín, bình thường nhìn không phải người nghiêm túc nhưng mà khứu giác trên chiến trường linh mẫn, đầu óc phản ứng cực nhanh, cách nàng mấy khúc đường.


Ban đầu nàng còn cảm thấy giận dỗi, nhưng mà lâu dần thành thói quen. Nàng đã quen đám người A Tín tìm ra vấn đề, sau đó tiểu thư ra lệnh một tiếng, nàng bằng một lần hung mãnh xung phong giải quyết chiến đấu.


Thế nhưng lần này, mọi người dường như không phát hiện ra a... Lẽ nào mình bị ảo giác thật?


Vì vậy, khi ánh mắt mọi người nhìn nàng thì thật không quen, căng thẳng đến nỗi nói năng có phần lộn xộn: "Có thể là ảo giác của ta..."


Thiên Huệ khẽ khàng cổ vũ: "Tiểu Man(Tiểu Nhiên) không cần khẩn trương, mặc kệ có đúng hay không, cứ nói ra."


Đường Thiên khá kinh ngạc, Tiểu Man(Tiểu Nhiên) đứng cạnh Thiên Huệ không có cảm giác tồn tại gì, ngoại trừ khi dễ A Tín tương đối là sở trường ra thì không có biểu hiện gì khác. A Tín còn kinh ngạc hơn nữa, hắn nhanh chóng lộ ra mấy phần cười xấu xa, nếu không phải tiểu thư ở đây, hắn đã huýt sáo rồi.


Nhìn thấy biểu tình của A Tín, Tiểu Man(Tiểu Nhiên) càng thêm hoảng loạn.


Cũng may tiểu thư cổ vũ, giúp nàng có thêm mấy phần dũng khí: "Ta cảm giác thực lực của mình, giống như mạnh lên một ít."


Thực lực mạnh hơn một ít?


Mọi người ngẩn ra, ngay cả A Tín tỏ ra bỡn cợt, cũng ngây ra.


"Ừ, không biết vì sao, ta cảm thấy Thánh viêm trên bầu trời giống như rất thân thiết. Cảm giác rất thoải mái, tựa như... Tựa như cảm giác thái dương trước đây." Tiểu Man(Tiểu Nhiên) nỗ lực hình dung cảm giác của mình, nhưng kỳ thực nàng không biết thái dương là cảm giác gì, nàng trở thành Hồn tướng lâu rồi.


Hồn tướng không thích ánh nắng.


"Lúc ban đầu ta không chú ý, nhưng mà sau lại ta lo lắng có phải là ẩn giấu nguy hiểm gì hay không." Tiểu Man(Tiểu Nhiên) từ từ trấn định lại, lời nói cũng trở nên có trật tự: "Sau đó ta liền tỉ mỉ kiểm tra thân thể của mình, ta liền phát hiện thực lực của mình hình như biến cường rồi."


Vừa dứt lời, Tiểu Man(Tiểu Nhiên) nhẹ nhàng cầm trảm mã đao chém một cái, không trung chợt lóe lên một đạo hư ảnh.


Con mắt mọi người sáng ngời, lập tức minh bạch thực lực biến cường mà Tiểu Man(Tiểu Nhiên) đã nói là ý tứ gì.


Tiểu Man(Tiểu Nhiên) chém vừa rồi, không có tiếng xé gió nào, tiếng gió thổi thu liễm đến cực hạn. Bình thường Tiểu Man(Tiểu Nhiên) cũng có thể làm được, nhưng mà tuyệt đối không thoải mái như vậy.


Trong mắt Thiên Huệ hiện lên một mạt quang mang, nàng bỗng nhiên nói: "Tiểu Man(Tiểu Nhiên), đi kiểm tra mọi người cái xem."


Tiểu Man(Tiểu Nhiên) sửng sốt, nhưng mà lập tức phản ứng, vội vàng xoay người tới Binh đoàn Hồn tướng. Hồn tướng đại quân của Thiên Huệ kinh lịch vô số chiến đấu tại cổ chiến trường, hành trình dài thế nên tới Thánh Vực chỉ còn lại có mấy trăm người.


Những Hồn tướng này mỗi người đều là trong trăm có một, mỗi một cái đều trải qua sàng lọc tàn khốc, thực lực cường hãn.


A Tín tự kiểm tra bản thân ngay sau khi Tiểu Man(Tiểu Nhiên) nói rõ nguyên nhân. Thực lực của hắn tuy rằng cường đại, nhưng mà phần cường đại này là thể hiện tại phương diện chỉ huy binh đoàn chiến đấu, hắn đối với chuyện khống chế thân thể mình kém Hồn tướng am hiểu vũ lực cá nhân như Tiểu Man(Tiểu Nhiên).


Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt chớp động quang mang: "Ta nghĩ chúng ta đã tìm ra sát chiêu của Thánh Điện là cái gì."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom