• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (17 Viewers)

  • Chương 1281: Gừng càng già càng cay

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đã nhảy vọt về phía Trương Đạo Linh một lần nữa, mà cụ ta không ngừng lùi lại, rõ ràng là không thể thắng được.

Vì vậy, lời nói của ông Lư hoàn toàn không thu hút sự chú ý của mọi người.

Một người sắp chết còn có thể gây ra được chuyện gì kinh thiên động địa chứ?

Điều bọn họ muốn làm bây giờ là cúi lạy cầu xin Tiêu Chính Văn ngay sau khi anh giết chết Trương Đạo Linh!

Để giảm nhẹ tội lỗi của bản thân, giúp gia đình, môn phái của mình không gặp họa diệt vong!

Nhưng ngay khi Tiêu Chính Văn cách Trương Đạo Linh chưa đầy năm bước, đột nhiên hai mắt Trương Đạo Linh sáng rực, khắp người cụ ta phát ra một luồng sáng đỏ như máu!

"Tôi muốn cậu nếm thử bí thuật chân chính của nhà họ Trương chúng tôi!"

Nhìn thấy ánh sáng đỏ rực như máu ấy, mọi người không khỏi chấn động!

Mãi đến lúc này họ mới nhớ lại câu nói vừa nãy của ông Lư.

Nhưng tất cả đã quá trễ!

Chỉ nhìn thấy Trương Đạo Linh đứng ở trung tâm, vô số ánh sáng màu đỏ, cùng với với sức nóng khiến người ta không thể chịu nổi cuồn cuộn nổi lên.

Vụt!

Tiêu Chính Văn bất giác nhíu mày, ánh sáng đỏ kia hiển nhiên không phải là sức mạnh của Trương Đạo Linh, nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn không khỏi bất ngờ ngẩng đầu lên.

Chỉ nhìn thấy mặt trời lại có một sợi tơ hồng kết nối với cơ thể của Trương Đạo Linh!

"Không hay rồi!"

Trong lòng Tiêu Chính Văn bỗng chùng xuống, Trương Đạo Linh muốn dùng trận pháp để dẫn lửa nóng từ mặt trời, như vậy sẽ biến khu vực này trong bán kính vài trăm mét thành tro bụi!

Nhất định phải phá hủy trận pháp của Trương Đạo Linh trước khi nó hoàn thành!

Nếu không, mọi sinh vật sống trong vòng vài trăm mét đều sẽ gặp họa!

Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn cầm chắc thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay rồi đâm thẳng tới!

Sức mạnh vô tận của các vì sao lưu chuyển trên thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, chặt thẳng vào sợi tơ hồng nhàn nhạt kia!

"Bùm!"

Sau một tiếng nổ lớn, một làn sóng nhiệt vô cùng lớn tràn ra xung quanh, quần áo của rất nhiều người lập tức hóa thành tro bụi!

Tiêu Chính Văn cũng bị làn sóng nhiệt này đẩy lùi lại mấy bước, chỉ có khuôn mặt của Trương Đạo Linh vẫn nở một nụ cười dữ tợn.

"Tiêu Chính Văn! Mọi thứ đã quá muộn, trận pháp đã hoàn thành, cậu cứ chờ đi..."

Trương Đạo Linh chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã đứng thẳng người dậy, giơ cánh tay lên bóp chặt cổ Trương Đạo Linh.

"Trận pháp đã hoàn thành ư? Không cần biết là trận pháp gì, chỉ cần người lập trận chết thì trận pháp đương nhiên sẽ bị hủy theo!"

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, đồng thời bóp lấy cổ Trương Đạo Linh, trong chớp mắt siết chặt lại.

"Chủ nhân! Cẩn thận!"

Độ Thiên Chân Nhân nhìn thấy Trương Đạo Linh bị Tiêu Chính Văn bóp chặt cổ, vẻ mặt Trương Đạo Linh không hoảng sợ, mà ngược lại nụ cười của cụ ta càng tươi hơn, điều đó rõ ràng là Trương Đạo Linh vẫn còn có con át chủ bài khác.

Ngay khi Tiêu Chính Văn chần chừ, một dòng máu đỏ sẫm từ miệng Trương Đạo Linh phụt ra, sau đó bắn lên mu bàn tay Tiêu Chính Văn.

Khi dòng máu đỏ sẫm này chảy ra, Tiêu Chính Văn đột nhiên cảm thấy cánh tay đang bóp cổ của Trương Đạo Linh bắt đầu tê dại.

"Ha ha ha!"

Nhìn thấy cánh tay của Tiêu Chính Văn dần mất khả năng cử động, Trương Đạo Linh bật cười lớn.

"Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, cậu vẫn còn non lắm! Ha ha, lần này, cậu cuối cùng cũng hiểu thế nào là gừng càng già càng cay rồi nhé!"

Giờ phút này, Trương Đạo Linh dường như đã khôi phục lại được khí thế hừng hực, sức mạnh quay lại trạng thái đỉnh cao của cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

Đâu còn dấu vết thất bại?

Dòng máu đỏ sẫm đó men theo cảm giác của Tiêu Chính Văn mà ngược dòng quay lại, nhanh chóng lan khắp cơ thể anh.

Lúc này, cả người Tiêu Chính Văn vô cùng uể oải.

Chất lỏng màu đen đỏ kia dường như là máu, nhưng Tiêu Chính Văn lờ mờ cảm thấy nó hoàn toàn không phải là máu!

Mà nó giống như một loại thuốc mê!

Nhưng thuốc gây mê bình thường, hoàn toàn không có tác dụng với cường giả ở cảnh giới Thiên Vương.

Cho dù Tiêu Chính Văn có cố gắng thế nào cũng không thể vẩy chất lỏng màu đỏ sẫm kia ra khỏi người mình.

"Ha ha! Tiêu Chính Văn, bây giờ có phải cậu cảm thấy toàn thân tê rần đúng không?"

"Tôi nói cho cậu biết, đây là huyết hòe độc nhất vô nhị của nhà họ Trương chúng tôi! Cậu sẽ không thể vẩy nó ra khỏi người cậu được đâu, hơn nữa càng dùng nhiều lực thì cậu sẽ kiệt sức càng nhanh!"

"Bí thuật của Trương gia chúng tôi thì một tên nhóc con như cậu làm sao có thể đoán được! Có điều cậu cũng quả thật làm cho tôi kinh ngạc. Ở tuổi của cậu mà có thể ép tôi phải dùng đòn sát thủ, quả thật là không tầm thường!"

"Cho cậu thêm mười năm, e rằng tôi cũng không còn là đối thủ của cậu!"

Giờ phút này, Trương Đạo Linh chắp hai tay ra sau lưng, ngạo nghễ đứng đó, thái độ ngạo mạn mang vẻ thống trị được thiên hạ!

Cụ ta liếc nhìn đám người vừa nãy còn chuẩn bị cúi đầu trước Tiêu Chính Văn, lạnh lùng cười nói: "Tôi tung hoành thiên hạ hơn mấy chục năm nay, sao lại có thể so sánh với một tên nhóc vắt mũi chưa sạch chứ? Hành động vừa nãy của các người tôi đều thấy rõ mồn một!"

"Nói cho các người biết, lần này sau khi trở về, mỗi người phải giao một nửa tài sản của mình cho nhà họ Trương, nếu không, tôi sẽ giết chết cả nhà các người!"

Giọng nói của Trương Đạo Linh vang vọng bên tai mọi người rất lâu.

Tất cả mọi người có mặt đều cảm nhận được hơi thở chết chóc của Trương Đạo Linh!

Trong lòng bọn họ đều thấy vô cùng hối hận, nghĩ cũng đúng, Trương Đạo Linh tung hoành thiên hạ bao lâu rồi?

Còn Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi?

Làm sao một tên nhóc con lại có thể là đối thủ của Trương Đạo Linh được chứ?

Vừa nãy chắc chắn Trương Đạo Linh là cố ý tỏ ra yếu đuối trước mặt Tiêu Chính Văn, chỉ chờ cơ hội ra tay!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Độ Thiên Chân Nhân và Tần Vũ không khỏi liên tục thở dài!

Thực lực của Tiêu Chính Văn quả thực phi thường, nếu giao đấu trực tiếp, Trương Đạo Linh không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn.

Nhưng cụ ta lại quá cáo già, so với thủ đoạn đê tiện này, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không phải là đối thủ!

"Tiêu Chính Văn, không phải cậu cho rằng tôi thật sự thua cậu đấy chứ? Ha ha! Đó chỉ là muốn để cho cậu lơ là cảnh giác, để cậu cho rằng mình đã thắng rồi! Nói cho cậu biết, tôi chỉ là không muốn phí sức với cậu nữa thôi!"

"Sao nào, bây giờ còn có thể động đậy được nữa không?"

Trương Đạo Linh chắp một tay ra sau lưng, ung dung đi về phía Tiêu Chính Văn.

Giờ phút này, tất cả mọi người cuối cùng cũng hiểu được sự đáng sợ của ba chữ Trương Đạo Linh!

Cụ ta không chỉ có sức mạnh, mà thủ đoạn còn nhiều vô kể!

Chỉ riêng kinh nghiệm chiến đấu cũng khiến cho người trẻ tuổi như Tiêu Chính Văn theo không kịp!

Theo lẽ thường mà nói, Trương Đạo Linh hẳn sẽ không thèm chấp Tiêu Chính Văn, nhưng đây chính là điểm khác biệt giữa Trương Đạo Linh và những người khác, cho dù là đối diện với đối thủ ở cảnh giới chiến thần, cụ ta cũng sẽ đáp trả một cách thận trọng!

Tuyệt đối không coi thường kẻ thù!

Chính nhờ sự cẩn thận và dè dặt này mà cụ ta mới có thể sống đến ngày hôm nay!

Có thể nói, cuộc chiến này của Trương Đạo Linh với Tiêu Chính Văn, từ đầu đến cuối, chỗ nào nên áp chế, chỗ nào nên lùi bước, nên dùng cách gì, nên làm thế nào đều đã được Trương Đạo Linh tính toán xong từ trước!

"Thật đáng tiếc, thật ra có lẽ trong tương lai cậu có thể trở thành một Thiên Vương chân chính! Nhưng mà... cậu hết cơ hội rồi!"

Trương Đạo Linh lạnh lùng cười nói.

Thiên Vương chân chính?

Tiêu Chính Văn nhìn Trương Đạo Linh một cách khó hiểu.

"Ông Lư, ông có thể giải thích cho cậu ta!"

Trương Đạo Linh giễu cợt nói.

Ông Lư khẽ lắc đầu, cười khẩy nói: "Tiêu Chính Văn, cậu cho rằng cảnh giới Thiên Vương thực sự giống như những gì cậu hiểu sao? Nếu chỉ đơn giản là sức chiến đấu, vậy chủ soái và Thiên Vương có khác gì nhau?"

"Cảnh giới Thiên Vương, Thiên Vương chân chính có sức mạnh kinh thiên động địa! Chỉ có Thiên Vương như vậy mới có thể thăng cấp trở thành Thiên Thần! Theo tuổi của cậu mà nói, chưa tới mười năm, cậu nhất định có thể trở thành Thiên Vương chân chính!"

"Nhưng mà bây giờ, ha ha..."

Trong lòng ông Lư vô cùng đắc ý, xem ra để Tiêu Chính Văn và nhà họ Trương kết thù là một ý tưởng sáng suốt!

"Tiêu Chính Văn, những điều nên nói tôi cũng đã nói hết, hôm nay tôi dạy dỗ cậu đủ rồi, kiếp sau, nhất định phải nhớ người trẻ có thể điên cuồng, nhưng không được càn rỡ!"

"Đắc tội với những người không thể đắc tội, cậu sẽ không gánh nổi hậu quả! Cứ như vậy đi, tôi sẽ tiễn cậu lên đường!"

Nói xong, khí thế của Trương Đạo Linh đột nhiên trỗi dậy!

Cụ ta đưa một tay ra, thanh kiếm Thất Tinh Tang Môn lập tức bay trở lại trong lòng bàn tay.

Sau đó, cổ tay cụ ta khẽ lật, vài đóa hoa kiếm bắn ra, tia sáng bén nhọn lóe lên, phi thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom