• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

  • Chương 1279: Bí mật của Thiên Vương

Ánh mặt trời đỏ như máu chiếu vào mọi người, khiến bọn họ già đi mười tuổi trong phút chốc.

Đây là trận pháp gì?

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Lúc này, tóc trên đầu Tiêu Chính Văn cũng trở nên bạc trắng, tốc độ lão hóa của anh nhanh hơn những người khác gấp đôi.

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn nhanh chóng già đi, Trương Đạo Linh bật cười lớn.

“Ha ha ha! Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu đã hiểu rồi chứ! Muốn giết cậu, tôi thậm chí còn không cần dùng kiếm! Tam Tuyệt Trận là thứ cậu có thể lĩnh ngộ được sao? Nói cho cậu biết, đây chính là Địa Tuyệt Trận trong Tam Tuyệt Trận!”

Nghe Trương Đạo Linh nói xong, mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc.

Sao Địa Tuyệt Trận lại có thể khiến người ta già đi một cách nhanh chóng đến vậy?

“Theo lý giải của nhà họ Trương các người, Thiên Tuyệt Trận có thể khuấy động mây và sét, khống chế uy lực của trời!”

“Địa Tuyệt Trận có thể điều chỉnh bốn mùa, kiểm soát thời gian trôi qua!”

“Thiên Tuyệt Trận có thể kiểm soát sinh tử, lấy sinh tử làm trận, đúng không?”

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu, trên mặt hiện lên nếp nhăn, giọng nói cũng già đi rất nhiều.

“Tiêu Chính Văn, cậu quả nhiên là có tư chất hơn người, chưa tới mười ngày đã có thể nắm được tinh hoa trận pháp của Tam Tuyệt Trận, hiểu được ý nghĩa của nó, tôi quả thực là không nhìn lầm cậu!”

Trương Đạo Linh hơi nghiến răng nói.

Thực ra còn một điểm Tiêu Chính Văn chưa nói rõ đó là với năng lực hiện giờ của Trương Đạo Linh, cụ ta chỉ có thể thi triển trận pháp trong một tiếng đồng hồ, nếu vượt quá giờ, cụ ta sẽ hao kiệt hết tinh lực mà chết.

Lúc này Trương Đạo Linh vì thể diện của mình, vì uy danh của nhà họ Trương mà đã không tiếc thiêu đốt sinh mạng của mình.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ giữa trời, Độ Thiên Chân Nhân liên tục lắc đầu.

Xem ra hôm nay, không chỉ Tiêu Chính Văn, mà tất cả mọi người đều sẽ phải chết !

Trong trận thảm họa mấy chục năm trước, một đám quân Vy Hào cũng tiến vào Thiên Sơn.

Nghe nói, buổi trưa ngày hôm đó, trên trời xuất hiện mặt trời máu.

Ánh mặt trời gay gắt, chói lọi trong vòng trăm cây số.

Khi đội quân Vy Hào đi đến lưng chừng núi, bọn họ đã cảm thấy cạn kiệt sức lực.

Nhưng khi nhìn nhau, bọn họ mới phát hiện ra rằng mọi người xung quanh bọn họ đã biến thành bộ dạng già nua.

Chưa nói đến việc hành quân chiến đấu, ngay cả việc đi bộ cũng trở nên khó khăn với bọn họ.

Cuối cùng, đội quân năm nghìn người đã biến mất trong Thiên Sơn.

Thì ra, tất cả những chuyện này đều liên quan đến nhà họ Trương ở Thiên Sơn.

Nhìn mặt trời máu lần nữa, Độ Thiên Chân Nhân không còn hy vọng gì nữa.

Con người có thể thắng tự nhiên.

Nhưng sao con người có thể thắng được dòng chảy thời gian?

Người ta nói năm tháng như một con dao, không ai có thể chống lại được con dao này.

“Đây... đây là xoay chuyển thời gian và không gian! Cho dù chúng ta không bị giết bởi Thiên Sơn Thất Kiếm mà ông ta đã dùng thì cũng sẽ chết theo dòng năm tháng này!”

Đến lúc này, ông Lư đã không còn hy vọng gì nữa.

Tiêu Chính Văn cũng không ngừng tự hỏi chính mình.

Lẽ nào một trận pháp nhỏ bé này thật sự có thể kiểm soát dòng chảy của thời gian sao?

Anh không tin!

Bất luận là trong Thiên Sơn Thư Lục hay trong Tam Tuyệt Trận, Tiêu Chính Văn chưa từng tìm thấy điều này!

Ngay từ đầu, Tiêu Chính Văn đã hiểu rõ về trận pháp này, đó chỉ là thủ đoạn tạo ra ảo giác mà thôi!

Nhưng lúc này, tâm trí và sức lực của anh lại không còn được như trước, đây chắc chắn không phải ảo giác.

Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn lại để ý thấy bản thân Trương Đạo Linh dường như không bị ảnh hưởng bởi tia sáng chói đỏ này, cụ ta không hề già đi.

Đúng lúc này, trong biệt thự đột nhiên vang lên tiếng khóc của trẻ con.

Tiếng khóc non nớt đó rõ ràng là tiếng con trai Tiêu Chính Văn mới sinh chưa đến ba ngày.

Chính tiếng khóc này đã khiến Tiêu Chính Văn càng chắc chắn hơn với suy đoán của mình.

Đây chính là một loại ảo giác, chỉ là nó cao minh và chân thật hơn những loại ảo giác thông thường khác.

“Sư phụ, trên tay của con sao lại... sao lại có vết chai?”

Tên đệ tử võ tông kia lại nhìn ông lão phía trước với vẻ sợ hãi.

Cậu ta mới chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, sao chớp mắt một cái đã biến thành ông già đầy vết chai và nếp nhăn chứ?

Lúc này, sư phụ của cậu ta đã già đến mức không nở nổi mí mắt, chỉ có thể khó khăn quay lại nhìn hắn, sau đó thở dài bất lực.

Lúc này, Trương Đạo Linh chắp tay sau lưng, mặc dù trên mặt có vết bầm tím do bị Tiêu Chính Văn đánh, nhưng vẫn vô cùng ngạo mạn.

“Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu đã hiểu rồi chứ! Thời gian mới là vũ khí giết người thật sự. Từ lúc xuất đạo đến nay, Trương Đạo Linh tôi chưa từng sử dụng trận pháp huyền diệu này bao giờ, cậu là người đầu tiên được nhìn thấy đấy!”

“Thấy cậu sắp chết rồi, tôi cũng không ngại nói cho cậu một bí mật!”

“Cậu biết nguyên nhân vì sao cường giả cảnh giới Thiên Vương ở Hoa Quốc lại ít vậy không?”

Trương Đạo Linh nở nụ cười đắc thắng.

Theo lý mà nói, trong mấy ngàn năm nay ở Hoa Quốc, chưa nói đến cường giả cảnh giới Thiên Vương, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng xuất hiện rất nhiều.

Thậm chí vào thời cổ đại, cường giả cảnh giới Thiên Thần ở Hoa Quốc đông như kiến, căn bản là không đáng nhắc đến.

Nhưng theo dòng chảy của thời gian, võ tông Hoa Quốc ngày càng yếu đi.

Đến thời hiện đại, cường giả cảnh giới Thiên Vương càng hiếm gặp.

Đây là lý do vì sao lúc Thiên Tử cũ còn sống, đã rất vui khi nghe tin Tiêu Chính Văn đạt đến cảnh giới Thiên Vương.

“Ông sẽ không nói với tôi rằng chính là nhọ Trương các người điều khiển Quốc Vận của Hoa Quốc đấy chứ?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.

Nếu đúng như vậy thì nhà họ Trương không hề có công với Hoa Quốc, mà ngược lại còn đáng chết!

“Ha ha ha! Nhà họ Trương đâu có bản lĩnh lớn vậy chứ. Bởi vì bản thân võ thuật của Hoa Quốc đã ẩn chứa trận pháp, tất cả Kiếm Cảnh đều là trận pháp!”

“Tuy nhiên, chỉ khi sau khi học được cả trận pháp và võ thuật thì mới có thể thuận lợi bước đến ngưỡng cửa thành công. Nếu có võ thuật mà không có trận pháp thì võ thuật của Hoa Quốc sẽ trở thành vật trưng bày mà thôi!”

“Không hề có chút uy lực nào cả!”

Trương Đạo Linh nói ra điều này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Chẳng trách, những năm gần đây thường xuyên có tin đồn đại sư võ thuật thua tuyển thủ quyền anh.

Thì ra chính là vì nguyên nhân này.

“Bốn mươi năm trước, năm đại danh sơn đã thu lại hết trận pháp, trong đời thường đã không còn ai tinh thông trận pháp nữa. Trong tình huống này, cậu vẫn có thể đạt được cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao trong một thời gian ngắn, điều này thật sự khiến tôi bất ngờ!

Nói đến dây, Trương Đạo Linh quay đầu lại nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

Lúc này, trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi dao động.

Chẳng trách trước khi anh có được trái tim rồng Kim Long, mỗi lần tăng cảnh giới đều khó hơn lên trời.

Sau khi có được trái tim rồng Kim Long, cảnh giới của anh gần như tăng cấp rất nhanh.

Thì ra nguyên nhân chính là ở trận pháp!

“Trong chuyện này, nhà họ Trương các ông có lẽ đã dụng tay vào không ít nhỉ!”

Tiêu Chính Văn nheo mắt, nhìn Trương Đạo Linh.

Theo lời của Trương Đạo Linh thì rất có khả năng người khơi mào cho vụ việc này chính là nhà họ Trương.

Nếu không, Trương Đạo Linh cũng không thể trải qua hàng chục năm mà không gặp phải đối thủ nào.

Sự tự tin này chắc chắn không chỉ bắt nguồn từ sức mạnh.

“Hừ, cũng có thể coi là như vậy, nhưng mấy chục năm trôi qua rồi, tất cả đã không thể thay đổi được nữa, cho dù nói cho các người bí mật này thì cũng chẳng sao cả”.

Trương Đạo Linh liếc nhìn tất cả mọi người.

Ánh mắt của cụ ta như đang nhìn đám xác chết, vì chỉ trong mười phút nữa, đám người đều sẽ già mà chết.

“Thì ra là vậy! Nhưng có vẻ như ông vui mừng quá sớm rồi! Còn nhớ lúc nãy tôi nói gì với ông không? Nhà họ Trương đã lĩnh hội sai về Tam Tuyệt Trận, sai ngay từ lúc ban đầu, cho nên tất cả phía sau đều là sai!”

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

Lời nói của anh như ném một quả bom vào lòng mọi người, khiến tất cả mọi người, ngay cả Trương Đạo Linh cũng phải kinh ngạc.

Đến lúc này rồi mà Tiêu Chính Văn vẫn có thể nói ra những lời ngông cuồng vậy sao?

Chẳng lẽ tổ tiên nhà họ Trương không bằng một tên nhãi ranh Tiêu Chính Văn hơn hai mươi tuổi?

“Hỗn láo! Tiêu Chính Văn, cậu nghĩ mình là ai chứ! Hôm nay, tôi sẽ khiến cậu biến thành tro bụi trong Tam Tuyệt Trận!”

Trương Đạo Linh trợn tròn mắt, tức giận gầm lên.

Cũng vào lúc này, dáng vẻ của Tiêu Chính Văn lại già yếu đi vài phần, tựa như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom