Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1182: Thiên Vương bốn sao
Nhìn những lá cờ đủ màu sắc tung bay trong gió, Lư Kính Hải cầm tách trà lên, vô cùng đắc ý nói với Lạc Cửu Anh: “Trà cho Tiêu Chính Văn đã chuẩn bị xong chưa?”
Lạc Cửu Anh vội vàng nói: “Ông Lư, trà chuẩn bị xong cả rồi!”
Lạc Cửu Anh vừa nói vừa quay đầu chỉ lên chiếc bàn sau lưng mình, bên trên có hai tách trà.
Lư Kính Hải hài lòng gật đầu.
Khoảng chừng gần hai mươi phút sau, có người tới thông báo.
“Môn chủ Lạc, Tiêu Chính Văn tới!”
“Mời!”
Sau khi thốt ra một chữ “mời”, Lạc Cửu Anh dẫn đầu sải bước tiến về phía cửa chính.
Tông chủ hoặc môn chủ đích thân tới trước cửa là cách thức tiếp đãi cấp cao nhất.
Trong lòng Lạc Cửu Anh thầm kính phục bản lĩnh của Tiêu Chính Văn, nên mới tiếp đón bằng nghi lễ long trọng như vậy.
Mấy người Lư Kính Hải vẫn ngồi ở khán đài phía trên cao, không xê dịch mông dù chỉ một chút.
Bọn họ chẳng buồn để tâm tới một kẻ sắp chết!
“Cậu Tiêu, cậu đến đây đúng là vinh hạnh ba đời của tôi!”
Lạc Cửu Anh chắp tay nói với Tiêu Chính Văn.
“Môn chủ Lạc khách khí rồi!”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn những lá cờ đủ màu sắc trên quảng trường, lại quét mắt nhìn lên trên khán đài, trong lòng đã sáng tỏ!
“Cậu Tiêu, mời vào trong!”
Lạc Cửu Anh làm động tác tay mời, dẫn đường đưa Tiêu Chính Văn vào Thanh Phong Môn.
Trên lối đi trải dài thảm đỏ, hai bên đứng chật kín đệ tử của Thanh Phong Môn.
Tiêu Chính Văn hoàn toàn không sợ hãi, bình tĩnh bước tới trước quảng trước.
Lư Kính Hải ngồi trên khán đài nheo mắt nhìn Tiêu Chính Văn!
Cụ ta đang đợi Tiêu Chính Văn đến hành lễ chào hỏi mình!
Thế nhưng điều khiến cụ ta phải thất vọng là Tiêu Chính Văn còn chẳng buồn nhìn cụ ta mà cứ thế ngồi xuống nói chuyện với Lạc Cửu Anh.
Dù sắp đánh nhau, nhưng đôi bên suy cho cùng cũng chẳng có hận thù gì lớn, nên Lạc Cửu Anh cũng tiếp đón Tiêu Chính Văn bằng nụ cười niềm nở.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, Lư Kính Hải nặng nề ho khan một tiếng.
Ý bảo Tiêu Chính Văn qua chào hỏi.
“Hình như phổi của ông cụ này không được tốt cho lắm, không phải do hồi trẻ bốc phét nhiều quá đấy chứ?”
Tiêu Chính Văn chỉ vào Lư Kính Hải, bình thản lên tiếng.
Phụt!
Đám đệ tử Thanh Phong Môn đang đứng hai bên suýt bật cười thành tiếng, đây là ví dụ cho việc bốc phét đến mức hư phổi sao?
Lư Kính Hải ngồi trên khán đài nghe thấy vậy, lập tức nổi khùng, trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, dù cậu không phải là người của võ tông nhưng cậu cũng là một người luyện võ!”
“Lẽ nào cậu không biết trong võ đạo coi trọng vai vế nhất sao? Tôi và thầy của cậu thậm chí còn bằng vai phải lứa, cậu lại dám cười nhạo tôi?”
Tiêu Chính Văn nhướng mày, lắc đầu nói: “Ông cụ, xin ông tự trọng, tôi chưa từng chế giễu ông, hơn nữa, ông cũng không phải con gái nhà lành mà!”
Lúc này, đám đệ tử của Thanh Phong Môn nhịn cười tới mức khó chịu cuối cùng cũng phát ra tiếng cười yếu ớt.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Lư Kính Hải.
Đặc biệt khi liên tưởng tới bốn chữ “con gái nhà lành” thì tiếng cười lại càng khó kiềm chế hơn! Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
“Tiêu Chính Văn!”
Lần này Lư Kính Hải đã thật sự nổi giận!
Tiêu Chính Văn năm lần bảy lượt ăn nói hỗn hào với cụ ta, huống hồ cụ ta còn bị Tiêu Chính Văn chế nhạo ngay trước mặt mấy trăm đệ tử của Thanh Phong Môn, gương mặt già nua của Lư Kính Hải đã trở nên nóng bừng.
“Ông cụ có định xuống dưới đấu một hiệp trước không?”
Tiêu Chính Văn khẽ cười hỏi.
Mặc dù địa vị của Lư Kính Hải cao, nhưng thực lực vẫn còn kém xa, chỉ ở cảnh giới Thiên Vương một sao!
Giao đấu với Tiêu Chính Văn ư?
Ngay cả một đầu ngón tay của Tiêu Chính Văn cụ ta cũng không chống đỡ nổi!
“Hừ! Một thằng thanh niên trẻ tuổi như cậu đúng là điên cuồng vô độ! Tôi khinh thường không thèm đấu võ mồm với cậu!”
Sắc mặt của Lư Kính Hải vừa đỏ vừa tím, phẫn nộ hừ một tiếng, quay đầu lại không nhìn Tiêu Chính Văn thêm nữa.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh Lư Kính Hải đột nhiên đứng dậy.
“Tiêu Chính Văn, tôi lại muốn lĩnh giáo một chút!”
Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên đó, khẽ cười nói: “Đáng tiếc, bên dưới lưỡi dao của tôi không có chỗ cho vong hồn vô danh!”
Mẹ kiếp!
Trong mắt người đàn ông trung niên đó ngùn ngụt lửa giận, ông ta trở thành một tên vô danh tiểu tốt từ lúc nào vậy chứ?
Ông ta là môn chủ của Thiên Địa Môn đấy!
Xét về địa vị thì không hề thấp hơn Lạc Cửu Anh!
Dù là thực lực cũng ngang hàng với Lạc Cửu Anh.
Bị Tiêu Chính Văn chế nhạo như vậy, ông ta thật sự không còn chút thể diện nào nữa.
“Tôi là môn chủ của Thiên Địa Môn, tên là Đoàn Việt Thành! Cậu Tiêu, cậu có dám đấu một trận không?”
Dứt lời, Đoàn Việt Thành tiến lên trước một bước.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn đám người trên khán đài, làm không tốt thì hôm nay sẽ là một trận chiến luân phiên!
Chuyện này không liên quan gì tới Lạc Cửu Anh, mà là do tên họ Lư kia căn bản không hề biết tốt xấu!
“Đương nhiên là được, tôi nhận chỉ giáo bất cứ lúc nào!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa cởi bỏ áo khoác ngoài rồi chậm rãi đứng dậy.
Nhìn thấy vậy, Lạc Cửu Anh vội vàng đứng lên, cầm lấy tách trà nói: “Cậu Tiêu, tiếp đãi không được chu đáo, tôi dùng trà thay rượu mời cậu Tiêu, bất luận hôm nay kết quả có thế nào thì tôi cũng vô cùng khâm phục bản lĩnh của cậu Tiêu!”
Bên cạnh, một đệ tử của Thanh Phong Môn đặt một tách trà khác vào trong tay Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn tách trà, khẽ nhíu mày.
Thế nhưng lúc này, Lạc Cửu Anh đã một hơi uống cạn, Tiêu Chính Văn do dự chốc lát rồi cũng ngửa cổ uống hết.
Sau đó, anh đặt tách trà lên trên bàn, sải bước tiến lên trên võ đài.
Đoàn Việt Thành nhún chân nhảy lên trên võ đài, cơ thể chuyển động, khí thế đột nhiên biến đổi.
Hơi thở của cường giả Thiên Vương ba sao lập tức bao phủ khắp không gian.
Uy thế cường đại khiến đám đệ tử Thanh Phong Môn đang đứng hai bên đều cảm thấy vô cùng áp lực!
Trên trán ai cũng đều đầm đìa mồ hôi lạnh.
Tiêu Chính Văn điềm nhiên đứng trước mặt Đoàn Việt Thành đánh giá ông ta.
So với Đoàn Việt Thành, Tiêu Chính Văn rõ ràng vô cùng bình thường.
Không có hơi thở cường đại, càng không có sự áp chế bức người, cứ như một con thuyền nhỏ thong dong giữa biển lớn.
Cơn gió mạnh khiến quần áo của Tiêu Chính Văn lay động, tóc bị thổi dạt hết về phía sau.
Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại thản nhiên như không dưới uy thế đó, anh giơ tay rút ra con dao quân đội năm cạnh, khẽ cười nói: “Môn chủ Đoàn, bước lên trên võ đài này rồi thì ông không xuống được nữa đâu!”
“Nếu có còn lời gì trăng trối thì nói mau đi!”
Đoàn Việt Thành nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn.
Mặc dù người này không thể hiện thực lực.
Nhưng có thể tỏ ra điềm nhiên như vậy dưới áp chế của ông ta, điều này nói lên rằng thực lực của Tiêu Chính Văn tuyệt đối không yếu hơn ông ta!
“Lời trăng trối ư? Hừ, Tiêu Chính Văn, chết đi”.
Nói xong, Đoàn Việt Thành không chút khách khí giơ con dao dài hơn ba centimet, dày hơn hai centimet, lao về phía Tiêu Chính Văn giống như mãnh hổ xổng lồng.
Ông ta biết rằng thực lực của Tiêu Chính Văn còn mạnh hơn mình!
Thế nhưng tách trà đó sẽ khiến Tiêu Chính Văn thua thảm hại.
Đừng thấy lúc này Tiêu Chính Văn vẫn có thể hành động như thường mà lầm, chưa tới ba phút nữa, khi thuốc phát huy tác dụng, đừng nói là hành động, ngay cả đứng, Tiêu Chính Văn cũng không đứng vững được!
Nhìn thấy con dao của Đoàn Việt Thành chém về phía mình, Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh phóng thẳng ra!
Một âm thanh lớn vô hình vang lên, khiến không gian xung quanh đều trở nên rung động!
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều thấy kinh ngạc và thầm thốt lên: “Cảnh giới Thiên Vương bốn sao?”
Lạc Cửu Anh vội vàng nói: “Ông Lư, trà chuẩn bị xong cả rồi!”
Lạc Cửu Anh vừa nói vừa quay đầu chỉ lên chiếc bàn sau lưng mình, bên trên có hai tách trà.
Lư Kính Hải hài lòng gật đầu.
Khoảng chừng gần hai mươi phút sau, có người tới thông báo.
“Môn chủ Lạc, Tiêu Chính Văn tới!”
“Mời!”
Sau khi thốt ra một chữ “mời”, Lạc Cửu Anh dẫn đầu sải bước tiến về phía cửa chính.
Tông chủ hoặc môn chủ đích thân tới trước cửa là cách thức tiếp đãi cấp cao nhất.
Trong lòng Lạc Cửu Anh thầm kính phục bản lĩnh của Tiêu Chính Văn, nên mới tiếp đón bằng nghi lễ long trọng như vậy.
Mấy người Lư Kính Hải vẫn ngồi ở khán đài phía trên cao, không xê dịch mông dù chỉ một chút.
Bọn họ chẳng buồn để tâm tới một kẻ sắp chết!
“Cậu Tiêu, cậu đến đây đúng là vinh hạnh ba đời của tôi!”
Lạc Cửu Anh chắp tay nói với Tiêu Chính Văn.
“Môn chủ Lạc khách khí rồi!”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn những lá cờ đủ màu sắc trên quảng trường, lại quét mắt nhìn lên trên khán đài, trong lòng đã sáng tỏ!
“Cậu Tiêu, mời vào trong!”
Lạc Cửu Anh làm động tác tay mời, dẫn đường đưa Tiêu Chính Văn vào Thanh Phong Môn.
Trên lối đi trải dài thảm đỏ, hai bên đứng chật kín đệ tử của Thanh Phong Môn.
Tiêu Chính Văn hoàn toàn không sợ hãi, bình tĩnh bước tới trước quảng trước.
Lư Kính Hải ngồi trên khán đài nheo mắt nhìn Tiêu Chính Văn!
Cụ ta đang đợi Tiêu Chính Văn đến hành lễ chào hỏi mình!
Thế nhưng điều khiến cụ ta phải thất vọng là Tiêu Chính Văn còn chẳng buồn nhìn cụ ta mà cứ thế ngồi xuống nói chuyện với Lạc Cửu Anh.
Dù sắp đánh nhau, nhưng đôi bên suy cho cùng cũng chẳng có hận thù gì lớn, nên Lạc Cửu Anh cũng tiếp đón Tiêu Chính Văn bằng nụ cười niềm nở.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, Lư Kính Hải nặng nề ho khan một tiếng.
Ý bảo Tiêu Chính Văn qua chào hỏi.
“Hình như phổi của ông cụ này không được tốt cho lắm, không phải do hồi trẻ bốc phét nhiều quá đấy chứ?”
Tiêu Chính Văn chỉ vào Lư Kính Hải, bình thản lên tiếng.
Phụt!
Đám đệ tử Thanh Phong Môn đang đứng hai bên suýt bật cười thành tiếng, đây là ví dụ cho việc bốc phét đến mức hư phổi sao?
Lư Kính Hải ngồi trên khán đài nghe thấy vậy, lập tức nổi khùng, trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, dù cậu không phải là người của võ tông nhưng cậu cũng là một người luyện võ!”
“Lẽ nào cậu không biết trong võ đạo coi trọng vai vế nhất sao? Tôi và thầy của cậu thậm chí còn bằng vai phải lứa, cậu lại dám cười nhạo tôi?”
Tiêu Chính Văn nhướng mày, lắc đầu nói: “Ông cụ, xin ông tự trọng, tôi chưa từng chế giễu ông, hơn nữa, ông cũng không phải con gái nhà lành mà!”
Lúc này, đám đệ tử của Thanh Phong Môn nhịn cười tới mức khó chịu cuối cùng cũng phát ra tiếng cười yếu ớt.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Lư Kính Hải.
Đặc biệt khi liên tưởng tới bốn chữ “con gái nhà lành” thì tiếng cười lại càng khó kiềm chế hơn! Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
“Tiêu Chính Văn!”
Lần này Lư Kính Hải đã thật sự nổi giận!
Tiêu Chính Văn năm lần bảy lượt ăn nói hỗn hào với cụ ta, huống hồ cụ ta còn bị Tiêu Chính Văn chế nhạo ngay trước mặt mấy trăm đệ tử của Thanh Phong Môn, gương mặt già nua của Lư Kính Hải đã trở nên nóng bừng.
“Ông cụ có định xuống dưới đấu một hiệp trước không?”
Tiêu Chính Văn khẽ cười hỏi.
Mặc dù địa vị của Lư Kính Hải cao, nhưng thực lực vẫn còn kém xa, chỉ ở cảnh giới Thiên Vương một sao!
Giao đấu với Tiêu Chính Văn ư?
Ngay cả một đầu ngón tay của Tiêu Chính Văn cụ ta cũng không chống đỡ nổi!
“Hừ! Một thằng thanh niên trẻ tuổi như cậu đúng là điên cuồng vô độ! Tôi khinh thường không thèm đấu võ mồm với cậu!”
Sắc mặt của Lư Kính Hải vừa đỏ vừa tím, phẫn nộ hừ một tiếng, quay đầu lại không nhìn Tiêu Chính Văn thêm nữa.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh Lư Kính Hải đột nhiên đứng dậy.
“Tiêu Chính Văn, tôi lại muốn lĩnh giáo một chút!”
Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên đó, khẽ cười nói: “Đáng tiếc, bên dưới lưỡi dao của tôi không có chỗ cho vong hồn vô danh!”
Mẹ kiếp!
Trong mắt người đàn ông trung niên đó ngùn ngụt lửa giận, ông ta trở thành một tên vô danh tiểu tốt từ lúc nào vậy chứ?
Ông ta là môn chủ của Thiên Địa Môn đấy!
Xét về địa vị thì không hề thấp hơn Lạc Cửu Anh!
Dù là thực lực cũng ngang hàng với Lạc Cửu Anh.
Bị Tiêu Chính Văn chế nhạo như vậy, ông ta thật sự không còn chút thể diện nào nữa.
“Tôi là môn chủ của Thiên Địa Môn, tên là Đoàn Việt Thành! Cậu Tiêu, cậu có dám đấu một trận không?”
Dứt lời, Đoàn Việt Thành tiến lên trước một bước.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn đám người trên khán đài, làm không tốt thì hôm nay sẽ là một trận chiến luân phiên!
Chuyện này không liên quan gì tới Lạc Cửu Anh, mà là do tên họ Lư kia căn bản không hề biết tốt xấu!
“Đương nhiên là được, tôi nhận chỉ giáo bất cứ lúc nào!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa cởi bỏ áo khoác ngoài rồi chậm rãi đứng dậy.
Nhìn thấy vậy, Lạc Cửu Anh vội vàng đứng lên, cầm lấy tách trà nói: “Cậu Tiêu, tiếp đãi không được chu đáo, tôi dùng trà thay rượu mời cậu Tiêu, bất luận hôm nay kết quả có thế nào thì tôi cũng vô cùng khâm phục bản lĩnh của cậu Tiêu!”
Bên cạnh, một đệ tử của Thanh Phong Môn đặt một tách trà khác vào trong tay Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn tách trà, khẽ nhíu mày.
Thế nhưng lúc này, Lạc Cửu Anh đã một hơi uống cạn, Tiêu Chính Văn do dự chốc lát rồi cũng ngửa cổ uống hết.
Sau đó, anh đặt tách trà lên trên bàn, sải bước tiến lên trên võ đài.
Đoàn Việt Thành nhún chân nhảy lên trên võ đài, cơ thể chuyển động, khí thế đột nhiên biến đổi.
Hơi thở của cường giả Thiên Vương ba sao lập tức bao phủ khắp không gian.
Uy thế cường đại khiến đám đệ tử Thanh Phong Môn đang đứng hai bên đều cảm thấy vô cùng áp lực!
Trên trán ai cũng đều đầm đìa mồ hôi lạnh.
Tiêu Chính Văn điềm nhiên đứng trước mặt Đoàn Việt Thành đánh giá ông ta.
So với Đoàn Việt Thành, Tiêu Chính Văn rõ ràng vô cùng bình thường.
Không có hơi thở cường đại, càng không có sự áp chế bức người, cứ như một con thuyền nhỏ thong dong giữa biển lớn.
Cơn gió mạnh khiến quần áo của Tiêu Chính Văn lay động, tóc bị thổi dạt hết về phía sau.
Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại thản nhiên như không dưới uy thế đó, anh giơ tay rút ra con dao quân đội năm cạnh, khẽ cười nói: “Môn chủ Đoàn, bước lên trên võ đài này rồi thì ông không xuống được nữa đâu!”
“Nếu có còn lời gì trăng trối thì nói mau đi!”
Đoàn Việt Thành nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn.
Mặc dù người này không thể hiện thực lực.
Nhưng có thể tỏ ra điềm nhiên như vậy dưới áp chế của ông ta, điều này nói lên rằng thực lực của Tiêu Chính Văn tuyệt đối không yếu hơn ông ta!
“Lời trăng trối ư? Hừ, Tiêu Chính Văn, chết đi”.
Nói xong, Đoàn Việt Thành không chút khách khí giơ con dao dài hơn ba centimet, dày hơn hai centimet, lao về phía Tiêu Chính Văn giống như mãnh hổ xổng lồng.
Ông ta biết rằng thực lực của Tiêu Chính Văn còn mạnh hơn mình!
Thế nhưng tách trà đó sẽ khiến Tiêu Chính Văn thua thảm hại.
Đừng thấy lúc này Tiêu Chính Văn vẫn có thể hành động như thường mà lầm, chưa tới ba phút nữa, khi thuốc phát huy tác dụng, đừng nói là hành động, ngay cả đứng, Tiêu Chính Văn cũng không đứng vững được!
Nhìn thấy con dao của Đoàn Việt Thành chém về phía mình, Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh phóng thẳng ra!
Một âm thanh lớn vô hình vang lên, khiến không gian xung quanh đều trở nên rung động!
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều thấy kinh ngạc và thầm thốt lên: “Cảnh giới Thiên Vương bốn sao?”
Bình luận facebook