Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1180: Liên minh võ thuật
“Đúng thế! Mặc dù tôi và Từ Kiêu Long không thân quen lắm nhưng cũng có tiếp xúc với nhau vài lần. Bình thường ông ấy chưa từng rời khỏi chiến khu, muốn ám sát ông ấy còn khó hơn lên trời”.
Tiêu Chính Văn cực kỳ tự tin nói.
“Thật ra chúng tôi cũng đang điều tra quá trình Từ Kiêu Long bị ám sát, nhưng không có bất kỳ manh mối nào cho thấy bên cạnh Từ Kiêu Long có nội gián của kẻ địch cài vào”.
Giọng Tần Vũ hơi nặng nề.
Giấu mình kỹ như vậy chứng tỏ nội gián này đến Hoa Quốc không phải ngày một ngày hai.
Thậm chí có thể ẩn nấp ở Hoa Quốc mấy năm hoặc mười mấy năm.
Nhất định phải nhổ được cái đinh này ra.
“Không, chắc chắn có manh mối, chỉ là chúng ta tạm thời chưa tìm ra mà thôi, người này chưa bị tiêu diệt thì Từ Kiêu Long vẫn còn gặp nguy hiểm”.
Tiêu Chính Văn hờ hững nói.
“Tôi sẽ bảo Hắc Băng Đài dốc sức điều tra chuyện này, nhưng bản thân cậu cũng phải cẩn thận hơn, tốt nhất không nên rời khỏi Giang Trung trong thời gian sắp tới”.
Tần Vũ nghiêm nghị nói.
Anh ta gọi điện đến không phải muốn Tiêu Chính Văn cứu viện mà là muốn thông báo cho Tiêu Chính Văn biết đối phương đã bắt đầu hành động.
“Tôi đoán sau khi chúng ám sát Từ Kiêu Long thất bại, người tiếp theo chắc sẽ là Liễu Thanh, trên thực tế thống soái Bắc Lương hiện giờ là Liễu Thanh chứ không phải tôi”.
Trong đầu Tiêu Chính Văn lập tức hiện lên một suy nghĩ.
Đối phương không bắt đầu ra tay với người quan trọng nhất mà từng bước đánh tan từ các chiến khu.
Có lẽ cuối cùng mới đến lượt Tiêu Chính Văn.
“Cậu yên tâm, Từ Kiêu Long vừa bị ám sát, chúng tôi đã thông báo cho các chiến khu rồi, còn cử cao thủ đến bảo vệ thống soái ở các chiến khu”.
Tần Vũ thở dài nói.
Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, cảm giác này khiến người ta bất lực thật sự.
“Vậy thì tốt, Từ Kiêu Long tỉnh chưa?”
Tiêu Chính Văn quan tâm hỏi.
Ít nhất Từ Kiêu Long vẫn trung thành với đất nước.
Tiêu Chính Văn không mong người như vậy xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
“Tỉnh rồi, còn người ám sát ông ấy tên là Charlie. Tên này có thực lực rất mạnh, nếu không phải lúc đó Từ Kiêu Long cảnh giác, e là ông ấy đã hy sinh chỉ trong một chiêu của hắn rồi”.
Tần Vũ nói lại chi tiết thông tin của Charlie cho Tiêu Chính Văn.
Người này là một thành viên trong gia tộc Asia Lanci.
Cũng là một trong những quý tộc ở Âu Lục.
Hơn nữa theo Tần Vũ suy đoán người dẫn đội lần này chắc là hắn.
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn thầm ghi nhớ cái tên Charlie này.
“Có thể đối phương là Thiên Vương ba sao hoặc Thiên Vương bốn sao, hơn nữa hành động của người này rất kỳ lạ”.
Tần Vũ trầm ngâm nói.
“Kỳ lạ thế nào?”
Tiêu Chính Văn vô thức hỏi.
“Hắn là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Asia Lanci, nhưng mười một năm trước hắn đột nhiên từ bỏ vị trí người thừa kế rồi mất tích sáu năm trời”.
“Khi lần nữa xuất hiện ở Âu Lục, hắn bỗng chốc thăng cấp từ cảnh giới chủ soái địa cấp ba sao trước đó lên cảnh giới Thiên Vương ba sao, chỉ trong vòng sáu năm ngắn ngủi”.
“Đây là thành quả mà rất nhiều người mơ ước cả đời cũng không thể đạt được. Nhưng hắn chỉ mất sáu năm, bên trong chuyện này… tôi đang đoán rốt cuộc hắn đã đi đâu”.
Những lời của Tần Vũ khiến Tiêu Chính Văn không khỏi nhớ đến Karle và Rode.
Hai thanh niên trẻ nhưng lại có sức mạnh của cảnh giới Thiên Vương bốn sao.
Mặc dù Tiêu Chính Văn cũng cùng cấp bậc với họ nhưng không phải ai cũng có một cuốn Thiên Sơn Thư Lục trong tay.
Tiêu Chính Văn có thể đạt được thành tựu như bây giờ hơn phân nửa đều nhờ vào cuốn Thiên Sơn Thư Lục.
Nếu không bây giờ Tiêu Chính Văn cùng lắm chỉ có thể đang ở cảnh giới long soái năm sao, chẳng thể với tới ranh giới của cảnh giới Thiên Vương.
Thế nên chỉ có hai khả năng, một là Charlie đã đến chiến trường ngoài lãnh thổ.
Một khả năng khác là gia nhập vào tổ chức bí ẩn nhất đó.
Phái Quang Minh!
Nếu phái Quang Minh tham gia vào cuộc chiến chống lại Hoa Quốc, nguyên nhân chỉ có thể là Hoa Quốc có trái tim rồng.
Không còn nghi ngờ gì về sự cố chấp với di tích Long tộc của tổ chức này.
“Nếu bên phía tôi có tin tức, nhất định sẽ thông báo với anh ngay”.
Tiêu Chính Văn nói.
Tiêu Chính Văn không nhắc một chữ về chuyện chiến trường ngoài lãnh thổ và phái Quang Minh.
Dù sao Tiêu Long cũng là một thành viên trong phái Quang Minh, còn là một trong sáu Hạo Thiên.
Địa vị vượt xa Thập Tôn Quang Minh.
Anh tin nếu phái Quang Minh nhắm vào Hoa Quốc thì ông nội chắc chắn sẽ báo trước với anh.
Nhưng bây giờ ông nội bặt vô âm tín chứng tỏ bên trong có chuyện gì đó.
“Được, vậy cậu phải cẩn thận hơn, nếu có gì cần giúp đỡ hãy lập tức gọi cho tôi, Hắc Băng Đài nhất định giúp đỡ hết sức mình”.
Nói xong, Tần Vũ cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, một đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân vội vã chạy vào.
“Anh Tiêu, có chuyện này anh phải được biết”.
“Hả? Chuyện gì?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại hỏi.
“Anh có biết liên minh võ thuật dưới võ tông không? Lạc Cửu Anh đó đã mời trưởng lão của liên minh võ thuật đến Giang Trung”.
Đệ tử đó hoảng hốt nói.
Giữa liên minh võ thuật và võ tông không phải là quan hệ trực thuộc mà một bên là cơ cấu thuộc nhà nước, còn một bên là cơ cấu phi chính phủ.
Sở dĩ võ thuật Hoa Quốc được gọi là võ tông là vì Long Kinh có thập lão võ tông.
Mười người này kiểm soát sự hưng thịnh của võ tông trong thiên hạ.
Mà trong giới võ thuật dân gian có nhiều người không thích bị nhà nước ràng buộc nên đã tự thành lập ra một liên minh võ thuật.
Liên minh võ thuật này hoàn toàn không được Hoa Quốc thừa nhận.
Nhưng trong dân gian, hay nói cách khác trong các tông môn, uy tín của liên minh võ thuật vượt xa võ tông.
Mỗi lần có nhiều chuyện lớn nhỏ không thể giải quyết được thì đa số đều sẽ thông qua liên minh võ thuật chứ không phải võ tông.
Thế nên địa vị của trưởng lão liên minh võ thuật trong các tông môn cực kỳ cao hệt như dáng vẻ của thái thượng hoàng. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Bây giờ càng đến gần thời hạn bảy ngày mà Lạc Cửu Anh từng giao kèo với Tiêu Chính Văn.
Trưởng lão liên minh võ thuật bỗng đến Giang Trung e là bên trong sắp có chuyện gì đó.
“Ừ, tôi biết rồi, bên Lạc Cửu Anh không có động tĩnh gì sao?”
Tiêu Chính Văn bình thản nói.
“À thì… hiện giờ không có động tĩnh gì lớn, nhưng vị trưởng lão họ Lư đó lại có động tĩnh không hề nhỏ, còn dẫn theo vài tông chủ ở các tỉnh khác đến nên khí thế có phần hơi áp đảo”.
Nghe đệ tử đó nói xong, Tiêu Chính Văn khẽ khoát tay tỏ ý anh ta có thể ra ngoài.
Sau đó anh đi vào căn phòng dưới tầng hầm để kiểm tra vết thương của Độ Thiên Chân Nhân.
Thật ra lần này Độ Thiên Chân Nhân bị thương không nặng, nhưng vết thương lòng lại lớn hơn vết thương trên cơ thể.
Thế nên liên tục mấy ngày Độ Thiên Chân Nhân đều trông rất ủ rủ.
“Chủ thượng, cậu… cậu bận rộn như thế, sao…”
Không để Độ Thiên Chân Nhân nói hết câu, Tiêu Chính Văn khẽ xua tay nói: “Ông cụ đừng khách sáo, vết thương của ông thế nào rồi?”
Độ Thiên Chân Nhân mỉm cười nói: “Cảm ơn chủ thượng đã quan tâm, hiện giờ đã không sao nữa rồi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Thật ra nếu không phải vì ông bị thương mấy lần thì bây giờ chắc là ông đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương cấp long rồi nhỉ?”
Độ Thiên Chân Nhân sửng sốt khi nghe Tiêu Chính Văn hỏi thế, sau đó cụ ta khẽ gật đầu.
Quả thật là như thế, ngay trận đấu mà Tiêu Chính Văn giao đấu với Độ Thiên Chân Nhân, cụ ta đã có dấu hiệu đột phá.
Nhưng trời không chiều lòng người, Độ Thiên Chân Nhân bị Tiêu Chính Văn đánh bị thương, sau đó lại bị cụ tổ nhà họ Viên đánh bị thương nặng.
Nếu không phải như thế, Độ Thiên Chân Nhân đã là cao thủ cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao rồi.
Tiêu Chính Văn lấy một viên thuốc anh đã điều chế mấy ngày nay ra, rồi đưa cho Độ Thiên Chân Nhân và nói: “Mấy viên thuốc này có thể giúp ông, có những người nếu đã mất rồi thì đừng canh cánh trong lòng nữa”.
Hai tay nhận lấy viên thuốc Tiêu Chính Văn đưa, Độ Thiên Chân Nhân gật đầu nói: “Chủ thượng, tôi vô cùng biết ơn cậu”.
Tiêu Chính Văn cực kỳ tự tin nói.
“Thật ra chúng tôi cũng đang điều tra quá trình Từ Kiêu Long bị ám sát, nhưng không có bất kỳ manh mối nào cho thấy bên cạnh Từ Kiêu Long có nội gián của kẻ địch cài vào”.
Giọng Tần Vũ hơi nặng nề.
Giấu mình kỹ như vậy chứng tỏ nội gián này đến Hoa Quốc không phải ngày một ngày hai.
Thậm chí có thể ẩn nấp ở Hoa Quốc mấy năm hoặc mười mấy năm.
Nhất định phải nhổ được cái đinh này ra.
“Không, chắc chắn có manh mối, chỉ là chúng ta tạm thời chưa tìm ra mà thôi, người này chưa bị tiêu diệt thì Từ Kiêu Long vẫn còn gặp nguy hiểm”.
Tiêu Chính Văn hờ hững nói.
“Tôi sẽ bảo Hắc Băng Đài dốc sức điều tra chuyện này, nhưng bản thân cậu cũng phải cẩn thận hơn, tốt nhất không nên rời khỏi Giang Trung trong thời gian sắp tới”.
Tần Vũ nghiêm nghị nói.
Anh ta gọi điện đến không phải muốn Tiêu Chính Văn cứu viện mà là muốn thông báo cho Tiêu Chính Văn biết đối phương đã bắt đầu hành động.
“Tôi đoán sau khi chúng ám sát Từ Kiêu Long thất bại, người tiếp theo chắc sẽ là Liễu Thanh, trên thực tế thống soái Bắc Lương hiện giờ là Liễu Thanh chứ không phải tôi”.
Trong đầu Tiêu Chính Văn lập tức hiện lên một suy nghĩ.
Đối phương không bắt đầu ra tay với người quan trọng nhất mà từng bước đánh tan từ các chiến khu.
Có lẽ cuối cùng mới đến lượt Tiêu Chính Văn.
“Cậu yên tâm, Từ Kiêu Long vừa bị ám sát, chúng tôi đã thông báo cho các chiến khu rồi, còn cử cao thủ đến bảo vệ thống soái ở các chiến khu”.
Tần Vũ thở dài nói.
Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, cảm giác này khiến người ta bất lực thật sự.
“Vậy thì tốt, Từ Kiêu Long tỉnh chưa?”
Tiêu Chính Văn quan tâm hỏi.
Ít nhất Từ Kiêu Long vẫn trung thành với đất nước.
Tiêu Chính Văn không mong người như vậy xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
“Tỉnh rồi, còn người ám sát ông ấy tên là Charlie. Tên này có thực lực rất mạnh, nếu không phải lúc đó Từ Kiêu Long cảnh giác, e là ông ấy đã hy sinh chỉ trong một chiêu của hắn rồi”.
Tần Vũ nói lại chi tiết thông tin của Charlie cho Tiêu Chính Văn.
Người này là một thành viên trong gia tộc Asia Lanci.
Cũng là một trong những quý tộc ở Âu Lục.
Hơn nữa theo Tần Vũ suy đoán người dẫn đội lần này chắc là hắn.
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn thầm ghi nhớ cái tên Charlie này.
“Có thể đối phương là Thiên Vương ba sao hoặc Thiên Vương bốn sao, hơn nữa hành động của người này rất kỳ lạ”.
Tần Vũ trầm ngâm nói.
“Kỳ lạ thế nào?”
Tiêu Chính Văn vô thức hỏi.
“Hắn là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Asia Lanci, nhưng mười một năm trước hắn đột nhiên từ bỏ vị trí người thừa kế rồi mất tích sáu năm trời”.
“Khi lần nữa xuất hiện ở Âu Lục, hắn bỗng chốc thăng cấp từ cảnh giới chủ soái địa cấp ba sao trước đó lên cảnh giới Thiên Vương ba sao, chỉ trong vòng sáu năm ngắn ngủi”.
“Đây là thành quả mà rất nhiều người mơ ước cả đời cũng không thể đạt được. Nhưng hắn chỉ mất sáu năm, bên trong chuyện này… tôi đang đoán rốt cuộc hắn đã đi đâu”.
Những lời của Tần Vũ khiến Tiêu Chính Văn không khỏi nhớ đến Karle và Rode.
Hai thanh niên trẻ nhưng lại có sức mạnh của cảnh giới Thiên Vương bốn sao.
Mặc dù Tiêu Chính Văn cũng cùng cấp bậc với họ nhưng không phải ai cũng có một cuốn Thiên Sơn Thư Lục trong tay.
Tiêu Chính Văn có thể đạt được thành tựu như bây giờ hơn phân nửa đều nhờ vào cuốn Thiên Sơn Thư Lục.
Nếu không bây giờ Tiêu Chính Văn cùng lắm chỉ có thể đang ở cảnh giới long soái năm sao, chẳng thể với tới ranh giới của cảnh giới Thiên Vương.
Thế nên chỉ có hai khả năng, một là Charlie đã đến chiến trường ngoài lãnh thổ.
Một khả năng khác là gia nhập vào tổ chức bí ẩn nhất đó.
Phái Quang Minh!
Nếu phái Quang Minh tham gia vào cuộc chiến chống lại Hoa Quốc, nguyên nhân chỉ có thể là Hoa Quốc có trái tim rồng.
Không còn nghi ngờ gì về sự cố chấp với di tích Long tộc của tổ chức này.
“Nếu bên phía tôi có tin tức, nhất định sẽ thông báo với anh ngay”.
Tiêu Chính Văn nói.
Tiêu Chính Văn không nhắc một chữ về chuyện chiến trường ngoài lãnh thổ và phái Quang Minh.
Dù sao Tiêu Long cũng là một thành viên trong phái Quang Minh, còn là một trong sáu Hạo Thiên.
Địa vị vượt xa Thập Tôn Quang Minh.
Anh tin nếu phái Quang Minh nhắm vào Hoa Quốc thì ông nội chắc chắn sẽ báo trước với anh.
Nhưng bây giờ ông nội bặt vô âm tín chứng tỏ bên trong có chuyện gì đó.
“Được, vậy cậu phải cẩn thận hơn, nếu có gì cần giúp đỡ hãy lập tức gọi cho tôi, Hắc Băng Đài nhất định giúp đỡ hết sức mình”.
Nói xong, Tần Vũ cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, một đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân vội vã chạy vào.
“Anh Tiêu, có chuyện này anh phải được biết”.
“Hả? Chuyện gì?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại hỏi.
“Anh có biết liên minh võ thuật dưới võ tông không? Lạc Cửu Anh đó đã mời trưởng lão của liên minh võ thuật đến Giang Trung”.
Đệ tử đó hoảng hốt nói.
Giữa liên minh võ thuật và võ tông không phải là quan hệ trực thuộc mà một bên là cơ cấu thuộc nhà nước, còn một bên là cơ cấu phi chính phủ.
Sở dĩ võ thuật Hoa Quốc được gọi là võ tông là vì Long Kinh có thập lão võ tông.
Mười người này kiểm soát sự hưng thịnh của võ tông trong thiên hạ.
Mà trong giới võ thuật dân gian có nhiều người không thích bị nhà nước ràng buộc nên đã tự thành lập ra một liên minh võ thuật.
Liên minh võ thuật này hoàn toàn không được Hoa Quốc thừa nhận.
Nhưng trong dân gian, hay nói cách khác trong các tông môn, uy tín của liên minh võ thuật vượt xa võ tông.
Mỗi lần có nhiều chuyện lớn nhỏ không thể giải quyết được thì đa số đều sẽ thông qua liên minh võ thuật chứ không phải võ tông.
Thế nên địa vị của trưởng lão liên minh võ thuật trong các tông môn cực kỳ cao hệt như dáng vẻ của thái thượng hoàng. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Bây giờ càng đến gần thời hạn bảy ngày mà Lạc Cửu Anh từng giao kèo với Tiêu Chính Văn.
Trưởng lão liên minh võ thuật bỗng đến Giang Trung e là bên trong sắp có chuyện gì đó.
“Ừ, tôi biết rồi, bên Lạc Cửu Anh không có động tĩnh gì sao?”
Tiêu Chính Văn bình thản nói.
“À thì… hiện giờ không có động tĩnh gì lớn, nhưng vị trưởng lão họ Lư đó lại có động tĩnh không hề nhỏ, còn dẫn theo vài tông chủ ở các tỉnh khác đến nên khí thế có phần hơi áp đảo”.
Nghe đệ tử đó nói xong, Tiêu Chính Văn khẽ khoát tay tỏ ý anh ta có thể ra ngoài.
Sau đó anh đi vào căn phòng dưới tầng hầm để kiểm tra vết thương của Độ Thiên Chân Nhân.
Thật ra lần này Độ Thiên Chân Nhân bị thương không nặng, nhưng vết thương lòng lại lớn hơn vết thương trên cơ thể.
Thế nên liên tục mấy ngày Độ Thiên Chân Nhân đều trông rất ủ rủ.
“Chủ thượng, cậu… cậu bận rộn như thế, sao…”
Không để Độ Thiên Chân Nhân nói hết câu, Tiêu Chính Văn khẽ xua tay nói: “Ông cụ đừng khách sáo, vết thương của ông thế nào rồi?”
Độ Thiên Chân Nhân mỉm cười nói: “Cảm ơn chủ thượng đã quan tâm, hiện giờ đã không sao nữa rồi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Thật ra nếu không phải vì ông bị thương mấy lần thì bây giờ chắc là ông đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương cấp long rồi nhỉ?”
Độ Thiên Chân Nhân sửng sốt khi nghe Tiêu Chính Văn hỏi thế, sau đó cụ ta khẽ gật đầu.
Quả thật là như thế, ngay trận đấu mà Tiêu Chính Văn giao đấu với Độ Thiên Chân Nhân, cụ ta đã có dấu hiệu đột phá.
Nhưng trời không chiều lòng người, Độ Thiên Chân Nhân bị Tiêu Chính Văn đánh bị thương, sau đó lại bị cụ tổ nhà họ Viên đánh bị thương nặng.
Nếu không phải như thế, Độ Thiên Chân Nhân đã là cao thủ cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao rồi.
Tiêu Chính Văn lấy một viên thuốc anh đã điều chế mấy ngày nay ra, rồi đưa cho Độ Thiên Chân Nhân và nói: “Mấy viên thuốc này có thể giúp ông, có những người nếu đã mất rồi thì đừng canh cánh trong lòng nữa”.
Hai tay nhận lấy viên thuốc Tiêu Chính Văn đưa, Độ Thiên Chân Nhân gật đầu nói: “Chủ thượng, tôi vô cùng biết ơn cậu”.
Bình luận facebook