Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1174: Độ Thiên Chân Nhân thua trận
Chân mày Độ Thiên Chân Nhân nhướng lên, La Hải Bằng góp mặt khiến thế cục trở nên kịch liệt trong nháy mắt!
Một đấu ba, Độ Thiên Chân Nhân hoàn toàn không đủ khả năng để bảo vệ Khương Vy Nhan!
Cho dù hai người Karle và Rode bị Độ Thiên Chân Nhân kéo chân thì ai có thể ngăn cản La Hải Bằng ở phía còn lại?
“Các người muốn làm gì? Người đâu!”
Lãnh Kế Hồng đã sớm bảo người đứng ngoài đợi, ông ta hét lớn ra ngoài cửa, mười mấy vệ sĩ áo đen cầm súng lục trong tay, nhanh chóng lao vào phòng bao!
Nếu đối phó với người bình thường thì đám này vệ sĩ là đủ!
Nhưng đám người Đông Phương Viêm và La Hải Bằng vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì phá lên cười ha hả.
La Hải Bằng bước lên trước một bước, ung dung nói: “Mấy con kiến hôi bọn mày, mỗi người cầm một khẩu súng bé tí thì có thể làm được gì? Tới đây, mày có gan thì bảo bọn nó nổ súng thử xem, bắn vào tao đây này!”
La Hải Bằng chỉ tay lên trán mình, nụ cười trên mặt càng thêm nham hiểm!
La Hải Bằng vốn chẳng thèm quan tâm đến đám người bình thường này!
Ngay cả tay súng bắn tỉa muốn đả thương ông ta cũng là mơ mộng hão huyền!
“Ông tưởng rằng tôi không dám bảo bọn họ nổ súng sao?”
Lãnh Kế Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta không phải người học võ, cũng chẳng hiểu gì về võ đạo nên không biết rõ La Hải Bằng là nhân vật lợi hại đến mức nào.
Ông ta chỉ biết, không thể để Khương Vy Nhan xảy ra chuyện!
Bằng không, khi Tiêu Chính Văn trở về thì biết ăn nói thế nào?
“Người đâu, nổ súng cho tôi! Bắn chết tôi chịu trách nhiệm!”
Lãnh Kế Hồng chỉ vào La Hải Bằng, nghiến răng nghiến lợi hét lên.
Mấy tên vệ sĩ hơi do dự, ngay sau đó vội vàng giơ súng lên, chĩa thẳng vào La Hải Bằng.
“Pằng pằng pằng pằng!”
Tiếng súng vang lên trong phòng nghe như tiếng bắp nổ.
“Ha ha!”
La Hải Bằng kiêu ngạo cười phá lên, cùng lúc đó, những viên đạn chợt ngừng lại ở nơi cách La Hải Bằng chưa tới ba centimet.
Mấy chục viên đạn cứ thế lơ lửng trong không trung, cả đám vệ sĩ thấy vậy cũng không khỏi nuốt nước bọt.
Từng gương mặt trắng bệch như giấy, người run rẩy không ngừng!
Một bức tường không khí vô hình ngăn cách tất cả những viên đạn, còn tiếng cười của La Hải Bằng lại nghe như phát ra từ địa ngục, uy nghiêm đáng sợ.
“Trên thế giới này có một loại người không sợ súng đấy, kiếp sau làm người thì phải học cách thông minh lên nhé!”
Vừa dứt lời, La Hải Bằng vung tay lên, mấy chục viên đạn bắn về theo đường cũ!
Cả đám vệ sĩ của nhà họ Lãnh còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị thương ngã lăn xuống đất.
“A!”
Lãnh Kế Hồng cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ sững sờ.
Đến khi Độ Thiên Chân Nhân vỗ nhẹ lên bả vai Lãnh Kế Hồng, ông ta mới run bần bật, giật mình tỉnh lại trong nỗi khiếp sợ.
“Ông ơi, làm sao… làm sao bây giờ!”
Tất cả vệ sĩ mà ông ta dẫn tới đều đã trở thành ma quỷ dưới họng súng, trong lúc nhất thời, Lãnh Kế Hồng cũng không biết làm sao.
“Cậu đi đi! Nơi này không nên ở lâu!”
Độ Thiên Chân Nhân liếc nhìn Lãnh Kế Hồng.
“Ông, tôi… tôi không thể đi được!”
Hốc mắt Lãnh Kế Hồng ngân ngân nước.
Độ Thiên Chân Nhân muốn ông ta chạy thoát thân, nhưng hai người ở lại sẽ gặp kết cục gì thì ai cũng đoán được!
“Cậu ở lại cũng chỉ gây phiền phức thôi, còn không mau cút đi!”
Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên giận dữ, trợn mắt nhìn Lãnh Kế Hồng.
Lãnh Kế Hồng cắn răng, xoay người nhìn đám người La Hải Bằng, ông ta thật sự không cam lòng!
“Ông ta bảo ông cút, đó là cứu ông đấy! Đừng coi lòng tốt người ta như lòng lang dạ thú!”
Đông Phương Viêm phất tay với hai người đứng ở cửa.
Đối với hắn mà nói, Lãnh Kế Hồng chẳng có tác dụng gì, giết người như ông ta chỉ làm bẩn tay!
Vậy nên, lúc này Lãnh Kế Hồng mới giữ được mạng.
“Cậu chủ Đông Phương, không thể thả ông ta đi!”
La Hải Bằng vội vàng nhắc nhở.
“Tôi đường đường là người nhà họ Đông Phương mà lại chấp nhặt với loại người như ông ta thì chẳng phải sẽ khiến mọi người chê cười sao? Hơn nữa, nếu không thả ông ta đi thì ai sẽ báo tin cho Tiêu Chính Văn?”
“Tiêu Chính Văn không đến, ván cờ tiếp theo cũng chẳng còn gì thú vị!”
Đông Phương Viêm nói với vẻ mặt nham hiểm.
Vừa dứt lời, Đông Phương Viêm vung tay lên với hai người đứng ở cửa.
Karle đột nhiên bước nhanh lên trước, luồng sức mạnh trong tay hắn đánh thẳng về phía Độ Thiên Chân Nhân.
Rode cũng không chịu rớt lại phía sau, hắn nhanh chóng tung đòn đánh về phía lưng Độ Thiên Chân Nhân.
Độ Thiên Chân Nhân vội vàng lui về sau, đồng thời rút kiếm ra, bảo vệ Khương Vy Nhan sau lưng mình.
“Đông Phương Viêm! Cậu là kẻ lừa thầy phản bạn vô liêm sỉ!”
Độ Thiên Chân Nhân đỏ mặt tức giận, nhưng đối mặt với hai vị cao thủ Thiên Vương thiên cấp bốn sao, Độ Thiên Chân Nhân không nắm chắc phần thắng.
Nếu vết thương trên người cụ ta hoàn toàn khỏi hẳn thì may ra vẫn có phần thắng, nhưng lúc này, vết thương cũ trên người Độ Thiên Chân Nhân vẫn chưa khỏi hẳn, lực chiến bên kia lại mạnh hơn, kết cục định trước là sẽ thất bại!
“Lừa thầy phản bạn ư? Hừ, tôi khuyên ông tốt nhất nên khách sáo với tôi chút đi, có lẽ lát nữa tôi sẽ chăm sóc ông cẩn thận, bằng không, ông sẽ chẳng có kết cục tốt đâu!”
Đông Phương Viêm vung tay lên nói: “Xông lên cho tôi! Bắt sống!”
Giọng nói Đông Phương Viêm vừa dứt, La Hải Bằng cũng lao vào trận chiến.
Ba người đánh với Độ Thiên Chân Nhân, dù Độ Thiên Chân Nhân có dùng hết toàn lực nhưng hai quả đấm khó địch nổi bốn bàn tay, cụ ta vẫn bị Rode lợi dụng sơ hở, đánh trúng vào lưng.
Một âm thanh giòn giã vang lên, Độ Thiên Chân Nhân nôn ra máu, bay thẳng ra ngoài!
Cụ ta vừa rơi xuống đất đã bị Karle giẫm chân lên ngực.
“Lão già khốn kiếp, đừng động đậy! Nếu không phải cậu chủ Đông Phương cần ông sống thì giờ ông đã chết rồi!”
Trên mặt Karle nở nụ cười gằn, rút một sợi dây thừng trên người xuống, trói Độ Thiên Chân Nhân thật chặt.
“Sếp Khương, ngay cả ông ta cũng phải bó tay chịu trói, cô đừng chống cự nữa!”
Khuôn mặt Đông Phương Viêm đầy vẻ dâm đãng, nhìn về phía Khương Vy Nhan.
Lúc này, Khương Vy Nhan như rơi xuống tận đáy vực.
Không đợi cô định thần lại, Rode đã đánh mạnh vào gáy cô, khiến cô hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
“Đưa đi!”
Nói xong, Đông Phương Viêm sải bước rời khỏi phòng bao.
Lúc này, Đông Phương Viêm vô cùng đắc ý, xem ra không phải do kế hoạch trước kia của hắn có sai sót mà là vì lần trước không có kẻ mạnh giúp đỡ.
Bằng không, Tiêu Chính Văn có là cái thá gì?
“Cậu chủ Đông Phương, theo tôi thấy, để an toàn thì…”
La Hải Bằng vừa nói vừa làm động tác cắt cổ.
Đông Phương Viêm nhíu mày, mắng: “Giết giết giết! Ông chỉ biết giết người! Hai người chết thì làm sao dẫn dụ Tiêu Chính Văn tự chui đầu vào lưới được?”
“Chẳng lẽ người nhà họ Viên đều không có đầu óc như ông sao?”
Bị Đông Phương Viêm hung hãn mắng một trận, La Hải Bằng âm thầm cắn răng chịu đựng, thở hồng hộc theo sau Đông Phương Viêm bước vào thang máy.
Cùng lúc đó, Lãnh Kế Hồng chạy bạt mạng về tập đoàn Vy Nhan, vừa vào phòng làm việc đã vội vàng móc điện thoại gọi cho Tiêu Chính Văn.
Một hồi lâu sau, Tiêu Chính Văn mới bắt máy.
“Cậu Tiêu, không xong rồi! Sếp Khương bị Đông Phương Viêm bắt đi rồi! Ông cụ Độ Thiên cũng bị bọn chúng ra tay tàn độc!”
Lãnh Kế Hồng thở hổn hển nói.
Nghe thấy tin tức này, Tiêu Chính Văn như bị sét đánh ngang tai!
“Ông nói gì cơ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Tiêu Chính Văn lớn tiếng hỏi.
“Cậu Tiêu, là thế này…”
Lãnh Kế Hồng vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra ban nãy với Tiêu Chính Văn.
“Đợi tôi trở về!”
Tiêu Chính Văn trầm giọng cúp điện thoại.
“Chủ soái, xảy ra chuyện gì thế?”
Long Thất nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tiêu Chính Văn, nghi ngờ hỏi.
“Chuẩn bị máy bay, tôi muốn trở về Giang Trung ngay lập tức!”
Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa bước nhanh ra ngoài.
“Người đâu, lập tức chuẩn bị máy bay chiến đấu, dọn dẹp đường băng!”
Long Thất thấy Tiêu Chính Văn không nói gì, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho bộ chỉ huy của đại đội cảnh vệ quân Long Kinh.
Một đấu ba, Độ Thiên Chân Nhân hoàn toàn không đủ khả năng để bảo vệ Khương Vy Nhan!
Cho dù hai người Karle và Rode bị Độ Thiên Chân Nhân kéo chân thì ai có thể ngăn cản La Hải Bằng ở phía còn lại?
“Các người muốn làm gì? Người đâu!”
Lãnh Kế Hồng đã sớm bảo người đứng ngoài đợi, ông ta hét lớn ra ngoài cửa, mười mấy vệ sĩ áo đen cầm súng lục trong tay, nhanh chóng lao vào phòng bao!
Nếu đối phó với người bình thường thì đám này vệ sĩ là đủ!
Nhưng đám người Đông Phương Viêm và La Hải Bằng vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì phá lên cười ha hả.
La Hải Bằng bước lên trước một bước, ung dung nói: “Mấy con kiến hôi bọn mày, mỗi người cầm một khẩu súng bé tí thì có thể làm được gì? Tới đây, mày có gan thì bảo bọn nó nổ súng thử xem, bắn vào tao đây này!”
La Hải Bằng chỉ tay lên trán mình, nụ cười trên mặt càng thêm nham hiểm!
La Hải Bằng vốn chẳng thèm quan tâm đến đám người bình thường này!
Ngay cả tay súng bắn tỉa muốn đả thương ông ta cũng là mơ mộng hão huyền!
“Ông tưởng rằng tôi không dám bảo bọn họ nổ súng sao?”
Lãnh Kế Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta không phải người học võ, cũng chẳng hiểu gì về võ đạo nên không biết rõ La Hải Bằng là nhân vật lợi hại đến mức nào.
Ông ta chỉ biết, không thể để Khương Vy Nhan xảy ra chuyện!
Bằng không, khi Tiêu Chính Văn trở về thì biết ăn nói thế nào?
“Người đâu, nổ súng cho tôi! Bắn chết tôi chịu trách nhiệm!”
Lãnh Kế Hồng chỉ vào La Hải Bằng, nghiến răng nghiến lợi hét lên.
Mấy tên vệ sĩ hơi do dự, ngay sau đó vội vàng giơ súng lên, chĩa thẳng vào La Hải Bằng.
“Pằng pằng pằng pằng!”
Tiếng súng vang lên trong phòng nghe như tiếng bắp nổ.
“Ha ha!”
La Hải Bằng kiêu ngạo cười phá lên, cùng lúc đó, những viên đạn chợt ngừng lại ở nơi cách La Hải Bằng chưa tới ba centimet.
Mấy chục viên đạn cứ thế lơ lửng trong không trung, cả đám vệ sĩ thấy vậy cũng không khỏi nuốt nước bọt.
Từng gương mặt trắng bệch như giấy, người run rẩy không ngừng!
Một bức tường không khí vô hình ngăn cách tất cả những viên đạn, còn tiếng cười của La Hải Bằng lại nghe như phát ra từ địa ngục, uy nghiêm đáng sợ.
“Trên thế giới này có một loại người không sợ súng đấy, kiếp sau làm người thì phải học cách thông minh lên nhé!”
Vừa dứt lời, La Hải Bằng vung tay lên, mấy chục viên đạn bắn về theo đường cũ!
Cả đám vệ sĩ của nhà họ Lãnh còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị thương ngã lăn xuống đất.
“A!”
Lãnh Kế Hồng cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ sững sờ.
Đến khi Độ Thiên Chân Nhân vỗ nhẹ lên bả vai Lãnh Kế Hồng, ông ta mới run bần bật, giật mình tỉnh lại trong nỗi khiếp sợ.
“Ông ơi, làm sao… làm sao bây giờ!”
Tất cả vệ sĩ mà ông ta dẫn tới đều đã trở thành ma quỷ dưới họng súng, trong lúc nhất thời, Lãnh Kế Hồng cũng không biết làm sao.
“Cậu đi đi! Nơi này không nên ở lâu!”
Độ Thiên Chân Nhân liếc nhìn Lãnh Kế Hồng.
“Ông, tôi… tôi không thể đi được!”
Hốc mắt Lãnh Kế Hồng ngân ngân nước.
Độ Thiên Chân Nhân muốn ông ta chạy thoát thân, nhưng hai người ở lại sẽ gặp kết cục gì thì ai cũng đoán được!
“Cậu ở lại cũng chỉ gây phiền phức thôi, còn không mau cút đi!”
Độ Thiên Chân Nhân đột nhiên giận dữ, trợn mắt nhìn Lãnh Kế Hồng.
Lãnh Kế Hồng cắn răng, xoay người nhìn đám người La Hải Bằng, ông ta thật sự không cam lòng!
“Ông ta bảo ông cút, đó là cứu ông đấy! Đừng coi lòng tốt người ta như lòng lang dạ thú!”
Đông Phương Viêm phất tay với hai người đứng ở cửa.
Đối với hắn mà nói, Lãnh Kế Hồng chẳng có tác dụng gì, giết người như ông ta chỉ làm bẩn tay!
Vậy nên, lúc này Lãnh Kế Hồng mới giữ được mạng.
“Cậu chủ Đông Phương, không thể thả ông ta đi!”
La Hải Bằng vội vàng nhắc nhở.
“Tôi đường đường là người nhà họ Đông Phương mà lại chấp nhặt với loại người như ông ta thì chẳng phải sẽ khiến mọi người chê cười sao? Hơn nữa, nếu không thả ông ta đi thì ai sẽ báo tin cho Tiêu Chính Văn?”
“Tiêu Chính Văn không đến, ván cờ tiếp theo cũng chẳng còn gì thú vị!”
Đông Phương Viêm nói với vẻ mặt nham hiểm.
Vừa dứt lời, Đông Phương Viêm vung tay lên với hai người đứng ở cửa.
Karle đột nhiên bước nhanh lên trước, luồng sức mạnh trong tay hắn đánh thẳng về phía Độ Thiên Chân Nhân.
Rode cũng không chịu rớt lại phía sau, hắn nhanh chóng tung đòn đánh về phía lưng Độ Thiên Chân Nhân.
Độ Thiên Chân Nhân vội vàng lui về sau, đồng thời rút kiếm ra, bảo vệ Khương Vy Nhan sau lưng mình.
“Đông Phương Viêm! Cậu là kẻ lừa thầy phản bạn vô liêm sỉ!”
Độ Thiên Chân Nhân đỏ mặt tức giận, nhưng đối mặt với hai vị cao thủ Thiên Vương thiên cấp bốn sao, Độ Thiên Chân Nhân không nắm chắc phần thắng.
Nếu vết thương trên người cụ ta hoàn toàn khỏi hẳn thì may ra vẫn có phần thắng, nhưng lúc này, vết thương cũ trên người Độ Thiên Chân Nhân vẫn chưa khỏi hẳn, lực chiến bên kia lại mạnh hơn, kết cục định trước là sẽ thất bại!
“Lừa thầy phản bạn ư? Hừ, tôi khuyên ông tốt nhất nên khách sáo với tôi chút đi, có lẽ lát nữa tôi sẽ chăm sóc ông cẩn thận, bằng không, ông sẽ chẳng có kết cục tốt đâu!”
Đông Phương Viêm vung tay lên nói: “Xông lên cho tôi! Bắt sống!”
Giọng nói Đông Phương Viêm vừa dứt, La Hải Bằng cũng lao vào trận chiến.
Ba người đánh với Độ Thiên Chân Nhân, dù Độ Thiên Chân Nhân có dùng hết toàn lực nhưng hai quả đấm khó địch nổi bốn bàn tay, cụ ta vẫn bị Rode lợi dụng sơ hở, đánh trúng vào lưng.
Một âm thanh giòn giã vang lên, Độ Thiên Chân Nhân nôn ra máu, bay thẳng ra ngoài!
Cụ ta vừa rơi xuống đất đã bị Karle giẫm chân lên ngực.
“Lão già khốn kiếp, đừng động đậy! Nếu không phải cậu chủ Đông Phương cần ông sống thì giờ ông đã chết rồi!”
Trên mặt Karle nở nụ cười gằn, rút một sợi dây thừng trên người xuống, trói Độ Thiên Chân Nhân thật chặt.
“Sếp Khương, ngay cả ông ta cũng phải bó tay chịu trói, cô đừng chống cự nữa!”
Khuôn mặt Đông Phương Viêm đầy vẻ dâm đãng, nhìn về phía Khương Vy Nhan.
Lúc này, Khương Vy Nhan như rơi xuống tận đáy vực.
Không đợi cô định thần lại, Rode đã đánh mạnh vào gáy cô, khiến cô hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
“Đưa đi!”
Nói xong, Đông Phương Viêm sải bước rời khỏi phòng bao.
Lúc này, Đông Phương Viêm vô cùng đắc ý, xem ra không phải do kế hoạch trước kia của hắn có sai sót mà là vì lần trước không có kẻ mạnh giúp đỡ.
Bằng không, Tiêu Chính Văn có là cái thá gì?
“Cậu chủ Đông Phương, theo tôi thấy, để an toàn thì…”
La Hải Bằng vừa nói vừa làm động tác cắt cổ.
Đông Phương Viêm nhíu mày, mắng: “Giết giết giết! Ông chỉ biết giết người! Hai người chết thì làm sao dẫn dụ Tiêu Chính Văn tự chui đầu vào lưới được?”
“Chẳng lẽ người nhà họ Viên đều không có đầu óc như ông sao?”
Bị Đông Phương Viêm hung hãn mắng một trận, La Hải Bằng âm thầm cắn răng chịu đựng, thở hồng hộc theo sau Đông Phương Viêm bước vào thang máy.
Cùng lúc đó, Lãnh Kế Hồng chạy bạt mạng về tập đoàn Vy Nhan, vừa vào phòng làm việc đã vội vàng móc điện thoại gọi cho Tiêu Chính Văn.
Một hồi lâu sau, Tiêu Chính Văn mới bắt máy.
“Cậu Tiêu, không xong rồi! Sếp Khương bị Đông Phương Viêm bắt đi rồi! Ông cụ Độ Thiên cũng bị bọn chúng ra tay tàn độc!”
Lãnh Kế Hồng thở hổn hển nói.
Nghe thấy tin tức này, Tiêu Chính Văn như bị sét đánh ngang tai!
“Ông nói gì cơ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Tiêu Chính Văn lớn tiếng hỏi.
“Cậu Tiêu, là thế này…”
Lãnh Kế Hồng vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra ban nãy với Tiêu Chính Văn.
“Đợi tôi trở về!”
Tiêu Chính Văn trầm giọng cúp điện thoại.
“Chủ soái, xảy ra chuyện gì thế?”
Long Thất nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tiêu Chính Văn, nghi ngờ hỏi.
“Chuẩn bị máy bay, tôi muốn trở về Giang Trung ngay lập tức!”
Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa bước nhanh ra ngoài.
“Người đâu, lập tức chuẩn bị máy bay chiến đấu, dọn dẹp đường băng!”
Long Thất thấy Tiêu Chính Văn không nói gì, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho bộ chỉ huy của đại đội cảnh vệ quân Long Kinh.
Bình luận facebook