Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1176: Trận chiến ác liệt
“Long Vương, người đang ở trong một trang viên gần thị trấn Mật La phía Tây Bắc của Giang Trung! Thế nhưng theo báo cáo của người bên chúng ta, ngoài Đông Phương Viêm và tên La Hải Bằng kia ra, còn có hai người đàn ông da trắng nữa!”
“Hai người này dường như không đơn giản!”
Long Nguyệt đặt điện thoại xuống, vội vàng báo cáo lại với Tiêu Chính Văn.
“Thị trấn Mật La!”
Trong đầu Tiêu Chính Văn lập tức xuất hiện hình ảnh bản đồ Giang Trung.
Nơi này vô cùng hoang vắng, dù là trên thị trấn thì cũng không tới ba trăm hộ, là thị trấn nghèo nàn nhất nằm sát Giang Trung.
Trong đầu Tiêu Chính Văn cũng có chút ấn tượng về trang viên mà Long Nguyệt vừa mới nói, có lẽ là khu nhà ở đã bị bỏ hoang từ mấy chục năm trước.
Sau khi trầm tư chốc lát, Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói: “Bên phía Đông Phương Viêm chắc chắn đã có chuẩn bị, mấy người đừng đi theo, người của điện Thần Long cũng lập tức rút về!”
“Rõ!”
Long Nguyệt vội vàng rút điện thoại ra nhắn tin vào số điện thoại ban nãy, thông báo với thuộc hạ của mình lập tức rời đi.
Một mình Tiêu Chính Văn bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, ngồi trên chiếc xe việt dã lái thẳng về phía thị trấn Mật La.
Lúc Tiêu Chính Văn tới nơi, sắc trời đã hoàn toàn nhuốm màu đen kịt.
Mây đen phủ kín trên bầu trời, thi thoảng phía chân trời còn loé lên tia chớp!
Cùng với mấy tiếng sấm rền, mưa bắt đầu bay lất phất khắp cả khoảng trời.
Tiêu Chính Văn dừng xe trên trục đường chính của thị trấn, sau đó nhảy xuống sải bước đi tới gần trang viên.
Lúc này, bên trong trang viên ngay cả một ngọn đèn cũng không có, bên dưới khoảng không đen kịt và tĩnh lặng đang ẩn chứa nguy cơ chết chóc bất tận!
“Ý của mấy người là đêm nay Tiêu Chính Văn nhất định sẽ đến sao?”
Đông Phương Viêm vừa nói với vẻ không cam tâm vừa liếc mắt nhìn về phía Khương Vy Nhan lúc này vẫn đang kề dao ở cổ và đứng sát góc tường.
“Chiều nay lúc chúng tôi ra ngoài tuần tra đã phát hiện ra người của Tiêu Chính Văn, chỉ có điều đã thả cho hắn rời đi rồi, vợ của Tiêu Chính Văn ở trong tay chúng ta, hắn còn không đến cứu hay sao?”
Vừa dứt lời, bên trong căn phòng tối dưới tầng truyền đấy mấy tiếng hừ bực bội.
“Ai ở bên dưới?”
Rode cau mày hỏi.
“Là La Hải Bằng, ông ta nói muốn cho lão già kia thấy sự lợi hại, chắc là âm thanh do lão già đó phát ra!”
Đông Phương Viêm hờ hững nói.
“Ngu xuẩn!”
Karle lạnh lùng nói: “Lập tức bảo ông ta đi lên, Tiêu Chính Văn là cao thủ, dù chỉ là chút âm thanh nhỏ cũng sẽ giúp hắn phát hiện ra chúng ta! Hiệu quả tập kích sẽ bị sụt giảm rất lớn!”
Đông Phương Viêm quay đầu liếc nhìn Karle, đây là đang ra lệnh cho hắn sao?
Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện báo thù, Đông Phương Viêm đành kìm nén ngọn lửa giận, gửi một tin nhắn cho La Hải Bằng.
Lúc này.
Tiêu Chính Văn vẫn luôn ở bên cạnh quan sát hồi lâu, cũng không có bất cứ động tĩnh gì, ngoài mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen đi lại vài vòng trong sân ra thì căn bản ngay cả một bóng người cũng không thấy!
“Vèo!”
Xem ra đối phương là một cao thủ giỏi ám sát!
Trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi thấy hơi lo lắng.
Nếu như anh tiến vào sơn trang thì địch ở ngoài sáng, anh ở trong tối, mặc dù Tiêu Chính Văn gan lớn lại có võ nghệ cao cường, thế nhưng cũng không thể lỗ mãng!
Sau khi suy xét trong chốc lát, Tiêu Chính Văn nhanh chân nhảy vào trong sơn trang từ sau núi, tránh được sự chú ý của đám vệ sĩ mặc đồ đen, nhảy vào trong tầng từ một ô cửa sổ đã vỡ.
“Lách tách lách tách!”
Trong hành lang thi thoảng lại vang lên tiếng nước chảy, mà xung quanh lại chỉ tĩnh lặng như tờ.
“Chính Văn! Mau…”
Ở phía đầu hành lang đột nhiên vang lên tiếng hô của một người phụ nữ.
Thế nhưng âm thanh đó vừa mới thốt lên đã lập tức im bặt!
“Vy Nhan!”
Tiêu Chính Văn bước nhanh về phía đầu hành lang, giơ chân lên đạp bay cửa phòng.
Rầm!
Khi cánh cửa phòng đổ ầm xuống đất, bên trong căn phòng chỉ là một mảng đen kịt, căn bản không có bóng dáng của Khương Vy Nhan.
“Hả?”
Lúc Tiêu Chính Văn đang hoài nghi, một bóng đen đột nhiên lao tới từ phía sau lưng anh không chút tiếng động.
“Vút!”
Một luồng gió lao thẳng về phía giữa lưng Tiêu Chính Văn!
“Ai!”
Tiêu Chính Văn vừa lên tiếng vừa chuyển động, né được một nhát dao của đối phương, đồng thời giơ tay ra muốn túm lấy cổ tay của đối phương.
“Soạt!”
Lại là một tia sáng sắc lạnh chém thẳng về phía yết hầu của Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn vội vàng lùi ra sau, đồng thời mũi chân khẽ chạm đất, sau khi lùi ra sau mấy bước, cơ thể của Tiêu Chính Văn đột nhiên nhảy vọt lên cao.
“Bộp!”
Tiêu Chính Văn tung một cú đá nhắm thẳng vào ngực người đó!
Cơ thể của người đó văng ra xa, con dao trong tay cũng rớt xuống đất.
“Tiêu Chính Văn! Hôm nay chính là ngày chết của mày!”
Vừa dứt lời, đèn đuốc bốn bên lập tức bừng sáng, tất cả đèn gần như sáng lên cùng một lúc, mà bên trong phòng cũng có thêm hai bóng người nữa.
“Tiêu Chính Văn! Quả nhiên rất lợi hại! Mày còn quá trẻ, không thể tinh thông trận pháp, nói đi, trái tim rồng Kim Long đang ở đâu, Âm Dương Tôn đang ở đâu?”
Karle sải bước tiến về phía Tiêu Chính Văn.
“Bọn mày nói gì, tao nghe không hiểu, Khương Vy Nhan và Độ Thiên Chân Nhân bị đưa đi đâu rồi?”
Tiêu Chính Văn không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Nghe không hiểu ư?”
Rode nhếch miệng cười, nói: “Bọn tao đã bố trí Hắc Ảnh Trận bên trong tòa nhà này, nếu như mày không hiểu trận pháp thì bây giờ đã là một cái xác rồi!”
Quả nhiên giống như những gì Tiêu Chính Văn nghĩ, bóng tối ban nãy cực kỳ bất thường, hơn nữa giọng nói của Khương Vy Nhan cũng không hề phát ra từ trong căn phòng đó.
Nếu không phải Tiêu Chính Văn tinh thông các loại trận pháp thì lúc này quả thực đã chết trong tay La Hải Bằng!
Do đó có thể thấy, đối phương chắc hẳn là người của phái Quang Minh!
“Phái Quang Minh lại cùng một giuộc với nhà họ Đông Phương à?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy.
“Mày muốn nghĩ thế nào cũng được, chỉ cần mày giao nộp trái tim rồng Kim Long và nói ra nơi Âm Dương Tôn đang ở thì bọn tao có thể không làm khó mày, vợ mày là Khương Vy Nhan và cả tên Độ Thiên Chân Nhân kia đều có thể trả lại cho mày bình an vô sự! Thế nào?”
Karle lạnh lùng hỏi.
Cái gì?
Đông Phương Viêm đứng ở cửa chính nghe thấy lời này cũng sửng sốt, sau đó liền gào mồm lên quát tháo: “Mấy người chẳng qua chỉ là con chó của ông đây, có tư cách gì mà ra điều kiện với Tiêu Chính Văn, lập tức giết chết hắn cho tôi!”
“Cậu chủ Đông Phương, tôi khuyên anh đừng kích động, nếu không người chết đầu tiên sẽ là anh đấy!”
Karle hung tợn uy hiếp một câu, sau đó lần lượt đứng vào vị trí tiến công có lợi nhất cùng với Rode!
La Hải Bằng đánh giá Karle và Rode một lượt, mặc dù không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng có vẻ như mấy chữ trái tim rồng Kim Long dường như rất lợi hại!
Tim rồng?
Trước mắt La Hải Bằng chợt bừng sáng, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn!
Mặc dù ba người không có sự đồng điệu về mặt ngôn ngữ, thế nhưng lúc này lại đạt được sự thống nhất!
“Bọn mày là người của phái Quang Minh thật sao?”
Tiêu Chính Văn cảnh giác nhìn hai người họ, đồng thời cầm con dao quân đội năm cạnh trong tay.
Karle híp mắt nhìn bàn tay đang cầm con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn, nói: “Xem ra mày không định hợp tác với bọn tao rồi! Nếu đã như vậy thì tao đành phải đắc tội thôi!”
“Ầm!”
Khí thế xung quanh người Karle lập tức dâng cao, Rode cũng bộc lộ triệt để hơi thở của một Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
Hai Thiên Vương thiên cấp bốn sao, một Thiên Vương địa cấp ba sao!
Ba đấu một!
Tiêu Chính Văn không dám sơ suất dù chỉ một chút.
Người của phái Quang Minh có chiến lực rất mạnh!
Chiến đấu với Âm Dương Tôn khiến Tiêu Chính Văn ít nhiều cũng có chú kiêng nể phái Quang Minh!
“Giết!”
Karle gào lên ra lệnh, một lưỡi dao màu vàng không chút tiếng động chém thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
“Hai người này dường như không đơn giản!”
Long Nguyệt đặt điện thoại xuống, vội vàng báo cáo lại với Tiêu Chính Văn.
“Thị trấn Mật La!”
Trong đầu Tiêu Chính Văn lập tức xuất hiện hình ảnh bản đồ Giang Trung.
Nơi này vô cùng hoang vắng, dù là trên thị trấn thì cũng không tới ba trăm hộ, là thị trấn nghèo nàn nhất nằm sát Giang Trung.
Trong đầu Tiêu Chính Văn cũng có chút ấn tượng về trang viên mà Long Nguyệt vừa mới nói, có lẽ là khu nhà ở đã bị bỏ hoang từ mấy chục năm trước.
Sau khi trầm tư chốc lát, Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói: “Bên phía Đông Phương Viêm chắc chắn đã có chuẩn bị, mấy người đừng đi theo, người của điện Thần Long cũng lập tức rút về!”
“Rõ!”
Long Nguyệt vội vàng rút điện thoại ra nhắn tin vào số điện thoại ban nãy, thông báo với thuộc hạ của mình lập tức rời đi.
Một mình Tiêu Chính Văn bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, ngồi trên chiếc xe việt dã lái thẳng về phía thị trấn Mật La.
Lúc Tiêu Chính Văn tới nơi, sắc trời đã hoàn toàn nhuốm màu đen kịt.
Mây đen phủ kín trên bầu trời, thi thoảng phía chân trời còn loé lên tia chớp!
Cùng với mấy tiếng sấm rền, mưa bắt đầu bay lất phất khắp cả khoảng trời.
Tiêu Chính Văn dừng xe trên trục đường chính của thị trấn, sau đó nhảy xuống sải bước đi tới gần trang viên.
Lúc này, bên trong trang viên ngay cả một ngọn đèn cũng không có, bên dưới khoảng không đen kịt và tĩnh lặng đang ẩn chứa nguy cơ chết chóc bất tận!
“Ý của mấy người là đêm nay Tiêu Chính Văn nhất định sẽ đến sao?”
Đông Phương Viêm vừa nói với vẻ không cam tâm vừa liếc mắt nhìn về phía Khương Vy Nhan lúc này vẫn đang kề dao ở cổ và đứng sát góc tường.
“Chiều nay lúc chúng tôi ra ngoài tuần tra đã phát hiện ra người của Tiêu Chính Văn, chỉ có điều đã thả cho hắn rời đi rồi, vợ của Tiêu Chính Văn ở trong tay chúng ta, hắn còn không đến cứu hay sao?”
Vừa dứt lời, bên trong căn phòng tối dưới tầng truyền đấy mấy tiếng hừ bực bội.
“Ai ở bên dưới?”
Rode cau mày hỏi.
“Là La Hải Bằng, ông ta nói muốn cho lão già kia thấy sự lợi hại, chắc là âm thanh do lão già đó phát ra!”
Đông Phương Viêm hờ hững nói.
“Ngu xuẩn!”
Karle lạnh lùng nói: “Lập tức bảo ông ta đi lên, Tiêu Chính Văn là cao thủ, dù chỉ là chút âm thanh nhỏ cũng sẽ giúp hắn phát hiện ra chúng ta! Hiệu quả tập kích sẽ bị sụt giảm rất lớn!”
Đông Phương Viêm quay đầu liếc nhìn Karle, đây là đang ra lệnh cho hắn sao?
Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện báo thù, Đông Phương Viêm đành kìm nén ngọn lửa giận, gửi một tin nhắn cho La Hải Bằng.
Lúc này.
Tiêu Chính Văn vẫn luôn ở bên cạnh quan sát hồi lâu, cũng không có bất cứ động tĩnh gì, ngoài mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen đi lại vài vòng trong sân ra thì căn bản ngay cả một bóng người cũng không thấy!
“Vèo!”
Xem ra đối phương là một cao thủ giỏi ám sát!
Trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi thấy hơi lo lắng.
Nếu như anh tiến vào sơn trang thì địch ở ngoài sáng, anh ở trong tối, mặc dù Tiêu Chính Văn gan lớn lại có võ nghệ cao cường, thế nhưng cũng không thể lỗ mãng!
Sau khi suy xét trong chốc lát, Tiêu Chính Văn nhanh chân nhảy vào trong sơn trang từ sau núi, tránh được sự chú ý của đám vệ sĩ mặc đồ đen, nhảy vào trong tầng từ một ô cửa sổ đã vỡ.
“Lách tách lách tách!”
Trong hành lang thi thoảng lại vang lên tiếng nước chảy, mà xung quanh lại chỉ tĩnh lặng như tờ.
“Chính Văn! Mau…”
Ở phía đầu hành lang đột nhiên vang lên tiếng hô của một người phụ nữ.
Thế nhưng âm thanh đó vừa mới thốt lên đã lập tức im bặt!
“Vy Nhan!”
Tiêu Chính Văn bước nhanh về phía đầu hành lang, giơ chân lên đạp bay cửa phòng.
Rầm!
Khi cánh cửa phòng đổ ầm xuống đất, bên trong căn phòng chỉ là một mảng đen kịt, căn bản không có bóng dáng của Khương Vy Nhan.
“Hả?”
Lúc Tiêu Chính Văn đang hoài nghi, một bóng đen đột nhiên lao tới từ phía sau lưng anh không chút tiếng động.
“Vút!”
Một luồng gió lao thẳng về phía giữa lưng Tiêu Chính Văn!
“Ai!”
Tiêu Chính Văn vừa lên tiếng vừa chuyển động, né được một nhát dao của đối phương, đồng thời giơ tay ra muốn túm lấy cổ tay của đối phương.
“Soạt!”
Lại là một tia sáng sắc lạnh chém thẳng về phía yết hầu của Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn vội vàng lùi ra sau, đồng thời mũi chân khẽ chạm đất, sau khi lùi ra sau mấy bước, cơ thể của Tiêu Chính Văn đột nhiên nhảy vọt lên cao.
“Bộp!”
Tiêu Chính Văn tung một cú đá nhắm thẳng vào ngực người đó!
Cơ thể của người đó văng ra xa, con dao trong tay cũng rớt xuống đất.
“Tiêu Chính Văn! Hôm nay chính là ngày chết của mày!”
Vừa dứt lời, đèn đuốc bốn bên lập tức bừng sáng, tất cả đèn gần như sáng lên cùng một lúc, mà bên trong phòng cũng có thêm hai bóng người nữa.
“Tiêu Chính Văn! Quả nhiên rất lợi hại! Mày còn quá trẻ, không thể tinh thông trận pháp, nói đi, trái tim rồng Kim Long đang ở đâu, Âm Dương Tôn đang ở đâu?”
Karle sải bước tiến về phía Tiêu Chính Văn.
“Bọn mày nói gì, tao nghe không hiểu, Khương Vy Nhan và Độ Thiên Chân Nhân bị đưa đi đâu rồi?”
Tiêu Chính Văn không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Nghe không hiểu ư?”
Rode nhếch miệng cười, nói: “Bọn tao đã bố trí Hắc Ảnh Trận bên trong tòa nhà này, nếu như mày không hiểu trận pháp thì bây giờ đã là một cái xác rồi!”
Quả nhiên giống như những gì Tiêu Chính Văn nghĩ, bóng tối ban nãy cực kỳ bất thường, hơn nữa giọng nói của Khương Vy Nhan cũng không hề phát ra từ trong căn phòng đó.
Nếu không phải Tiêu Chính Văn tinh thông các loại trận pháp thì lúc này quả thực đã chết trong tay La Hải Bằng!
Do đó có thể thấy, đối phương chắc hẳn là người của phái Quang Minh!
“Phái Quang Minh lại cùng một giuộc với nhà họ Đông Phương à?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy.
“Mày muốn nghĩ thế nào cũng được, chỉ cần mày giao nộp trái tim rồng Kim Long và nói ra nơi Âm Dương Tôn đang ở thì bọn tao có thể không làm khó mày, vợ mày là Khương Vy Nhan và cả tên Độ Thiên Chân Nhân kia đều có thể trả lại cho mày bình an vô sự! Thế nào?”
Karle lạnh lùng hỏi.
Cái gì?
Đông Phương Viêm đứng ở cửa chính nghe thấy lời này cũng sửng sốt, sau đó liền gào mồm lên quát tháo: “Mấy người chẳng qua chỉ là con chó của ông đây, có tư cách gì mà ra điều kiện với Tiêu Chính Văn, lập tức giết chết hắn cho tôi!”
“Cậu chủ Đông Phương, tôi khuyên anh đừng kích động, nếu không người chết đầu tiên sẽ là anh đấy!”
Karle hung tợn uy hiếp một câu, sau đó lần lượt đứng vào vị trí tiến công có lợi nhất cùng với Rode!
La Hải Bằng đánh giá Karle và Rode một lượt, mặc dù không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng có vẻ như mấy chữ trái tim rồng Kim Long dường như rất lợi hại!
Tim rồng?
Trước mắt La Hải Bằng chợt bừng sáng, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn!
Mặc dù ba người không có sự đồng điệu về mặt ngôn ngữ, thế nhưng lúc này lại đạt được sự thống nhất!
“Bọn mày là người của phái Quang Minh thật sao?”
Tiêu Chính Văn cảnh giác nhìn hai người họ, đồng thời cầm con dao quân đội năm cạnh trong tay.
Karle híp mắt nhìn bàn tay đang cầm con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn, nói: “Xem ra mày không định hợp tác với bọn tao rồi! Nếu đã như vậy thì tao đành phải đắc tội thôi!”
“Ầm!”
Khí thế xung quanh người Karle lập tức dâng cao, Rode cũng bộc lộ triệt để hơi thở của một Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
Hai Thiên Vương thiên cấp bốn sao, một Thiên Vương địa cấp ba sao!
Ba đấu một!
Tiêu Chính Văn không dám sơ suất dù chỉ một chút.
Người của phái Quang Minh có chiến lực rất mạnh!
Chiến đấu với Âm Dương Tôn khiến Tiêu Chính Văn ít nhiều cũng có chú kiêng nể phái Quang Minh!
“Giết!”
Karle gào lên ra lệnh, một lưỡi dao màu vàng không chút tiếng động chém thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
Bình luận facebook