Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2761-2765
Chương 2761: Giúp đỡ?
Lúc này, bên trong thành Uông Tử, âm binh ào ra giống như nước lũ!
Đưa mắt nhìn ra, âm binh đông như kiến cỏ vẫn đang kéo lớn từ bốn phương tám hướng!
Ngay tức thì, tiếng người gào ngựa hí chấn động khắp đất trời, vang vọng khắp chín tầng mây!
Tử khí ngút trời bao trùm hết cả đất trời một phương chỉ trong nháy mắt, thậm chí mặt đất cũng trở nên rung động!
Cỗ khí thế khinh thường đất trời đó đủ để trấn áp mọi thứ trong thế gian!
Hơn nữa, trong số âm binh vẫn còn một số lượng lớn quỷ tướng, thậm chí còn có cao thủ Thiên Cảnh, mặc dù cảnh giới của bọn họ thấp hơn một chút so với mấy người Hồng Ấn, thế nhưng số lượng lên tới hàng chục nghìn âm binh!
Sắc mặt của Hồng Ấn lập tức biến đổi, ngay cả Dạ Ma Thiên lúc này cũng bị cảnh tượng trước mặt doạ sợ đờ đẫn!
Rất rõ ràng, bên phía âm phủ ngay từ lúc bắt đầu đã không định quyết đấu công bằng với bọn họ, hơn nữa còn bố trí mai phục từ trước!
Trận đại chiến thực thụ cũng được chính thức khai màn kể từ giây phút này!
Cho dù là Đế Tuấn năm đó, đối diện với cảnh tượng như vậy cũng không dám một mình xông pha!
Lúc này, mấy người Hồng Ấn muốn tháo chạy cũng đã muộn, nháy mắt, vô số âm binh đã bao vây chặt cứng lấy bọn họ, đưa mắt nhìn ra, xung quanh toàn là âm binh đang nhìn bọn họ chăm chăm như hổ đói!
Đại tướng Dạ Xoa giơ xiên Thác Thiên trong tay lên, phẫn nộ gầm lên một tiếng: “Giết cho tôi!”
“Giết!”
Hàng chục nghìn âm binh lao thẳng về phía mấy người Hồng Ấn giống như nước thuỷ triều!
Bốn người bọn họ vốn dĩ đã gặp phải áp chế của đất trời một phương, ngay cả mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng có thể áp chế cho bọn họ chẳng còn sức đánh trả chứ chưa nói tới chuyện có nhiều âm binh gia nhập vào chiến đoàn như vậy.
Dạ Ma Thiên giơ tay nắm chặt lấy thanh kiếm Trảm Thiên, chỉ cần một lần vung tay, vô số kiếm ảnh vô tình đã chém thẳng về phía âm binh đang lao tới từ bốn phương tám hướng!
Rất rõ ràng, lúc này ngay cả ông ta cũng ý thức được bốn người bọn họ ngày hôm nay đã rơi vào đường cùng rồi, nếu như không thể giết ra một con đường máu thì chỉ có thể ôm hận nằm lại nơi này!
Nhìn trận đại chiến kinh thiên bên ngoài cổng thành Uông Tử, cơ thể của Tiêu Chính Văn đột nhiên trở nên nhẹ tênh, bay về phía một bên khác của núi Thiết Vi!
Anh đặt chân lên trên đỉnh núi của núi Thiết Vi, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đã đợi sẵn ở đây từ lâu.
“Cậu Tiêu, bốn người bọn họ chính là người của Chư Thiên Thần Giới mà cậu đã nói khi trước đó sao?”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu hơi kinh ngạc nhìn về phía chiến trường dưới núi Thiết Vi.
Thực lực mà bốn người này bộc lộ ra rõ ràng quá kinh hồn, dưới tình cảnh bị đất trời áp chế, chưa nói tới việc phải đối đầu với hàng chục nghìn âm binh, thế là lại còn có thể chậm rãi lui về phía thành Uông Tử trong sự bao vây công kích của bốn cao thủ tới từ âm phủ, đây rõ ràng chính là một kỳ tích!
Bà ta chính là người đã tới âm phủ từ thời kỳ thượng cổ, hơn nữa thực lực bản thân cũng cực kỳ mạnh, thế nhưng đối diện với bốn người này, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu vẫn cảm thấy hơi tự hổ thẹn!
“Không phải toàn bộ, một người trong số đó là kẻ phản đồ của vùng ngoài lãnh thổ!”, Tiêu Chính Văn liếc nhìn Trần Phong, khinh thường nói.
Thân là một quân nhân, cả đời Tiêu Chính Văn khinh thường nhất chính là những kẻ phản bội!
Dù Trần Phong có thiên phú ra sao, chỉ cần mang danh phản đồ thì trong mắt Tiêu Chính Văn cũng chẳng có khác biệt gì so với rác rưởi!
“Ôi, cho dù bọn họ tới từ vùng ngoài lãnh thổ hay Chư Thiên Thần Giới thì đều không thể rút lui toàn thây, đắc tội với đại tướng Dạ Xoa, còn dám tới âm phủ nộp mạng, rõ ràng không biết trời cao đất dày!”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu lạnh lùng nói.
“Chưa chắc! Thật ra bọn họ vẫn chưa phát huy hết toàn bộ tiềm lực, nếu như bức ép bọn họ quá, cuối cùng ai thắng vẫn chưa thể biết được!”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.
Nghe thấy lời này, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng không khỏi ngẩn ra.
Đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen đó, cho dù bọn họ không thể đại diện cho chiến lực mạnh nhất của âm phủ, thế nhưng đó cũng là những sự tồn tại đỉnh cao!
Huống hồ nơi này còn là âm phủ, dù là đại tướng Dạ Xoa hay phán quan mặt đen thì cũng chẳng khác gì đang mang sức mạnh vô hạn ra để đấu với mấy người Hồng Ấn.
Ngược lại mấy người Hồng Ấn, ngoại trừ phải đối phó với áp chế của đất trời ra thì còn phải đối phó với âm binh giết tới từ bốn phương tám hướng, vả lại còn phải đề phòng mấy người đại tướng Dạ Xoa đánh lén bất cứ lúc nào!
Dưới tình cảnh như vậy, nếu như còn có thể để cho mấy người Hồng Ấn sống sót tháo chạy, vậy thì thực lực của bốn người bọn họ phải khủng bố tới độ nào?
“Cậu Tiêu, vậy thì giờ chúng ta nên làm sao đây? Có cần phải giúp đỡ bọn họ không?”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu nhíu mày hỏi.
“Không cần đâu, thay vì ra tay bây giờ, chi bằng chúng ta đi thẳng tới đường về đợi bọn họ!”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.
Chương 2762: Đòn đánh cuối cùng
Cho dù Lục Chiến và Đẩu Nguyên Thánh Mẫu gia nhập vào chiến đoàn ngay bây giờ thì cũng không mang tới bất cứ sự trợ giúp gì cho cục diện trận đấu bây giờ, huống hồ đại tướng Dạ Xoa cũng sẽ không cho phép người ngoài nhúng tay vào trận chiến phục thù của ông ta!
Ngược lại trên đường trở về vùng ngoài lãnh thổ, giết mấy người Hồng Ấn mới có thể thu được hiệu quả không thể tưởng tượng!
Lúc này, mấy người Hồng Ấn cũng không còn che giấu thêm nữa, gần như ai nấy đều bộc lộ ra toàn bộ con át chủ bài của bản thân, nháy mắt đã có vô số âm binh ngã xuống!
Thậm chí còn có vài cao thủ Thiên Cảnh bị mấy người Hồng Ấn thẳng tay giết chết.
Thế nhưng dẫu sao nơi này cũng là âm phủ, mặc dù thương vong là vô số kể, thế nhưng rất nhiều âm binh vẫn đang không ngừng tiến về phía mấy người Hồng Ấn.
Mãi tới khoảnh khắc này, thực lực thật sự của hai người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên cũng được bộc lộ ra một cách trọn vẹn nhất!
Chỉ có điều, ngoại trừ hai người bọn họ ra, Trần Phong và Lăng Phùng đều đã bị trọng thương cả rồi.
Không phải do bọn họ có thực lực quá yếu, dẫu sao có thể đánh ngang tài ngang sức với mấy người phán quan mặt đen ở âm phủ cũng đã là một kỳ tích!
Với cảnh giới của bọn họ mà nói thì đã phát huy chiến lực tới cực hạn.
Dẫu sao mấy người Tả Bạch Đào và phán quan mặt đen cũng sở hữu ưu thế tuyệt đối ở âm phủ, thiên thời địa lợi nhân hoà đều không nghiêng về phía mấy người Hồng Ấn.
Cho dù nhân vật lớn từ thời kỳ thượng cổ đích thân tới thì kết cục cũng chưa chắc đã có thể tốt hơn so với mấy người bọn họ.
Thế nhưng Trần Phong bây giờ không chỉ bị trọng thương mà còn bị Tiêu Chính Văn làm cho tức muốn chết!
Nếu như không phải Tiêu Chính Văn dụ bọn họ tới âm phủ thì làm gì có chuyện bọn họ tuỳ tiện đặt chân tới thành Uông Tử?
Vốn dĩ bọn họ còn cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ đường đường chính chính đấu với bọn họ một trận, nhưng kết quả thì sao?
Từ đầu tới cuối Tiêu Chính Văn chỉ đứng ngoài xem kịch hay!
Còn Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên càng bị Tiêu Chính Văn chọc tức sắp nổ phổi!
Trước khi đi, bọn họ đã tính toán đâu ra đó, chỉ cần tiến vào âm phủ, giết chết Tiêu Chính Văn thì có thể đoạt lấy sắt mẹ, sau đó sẽ có thể cao chạy xa bay, rời khỏi địa cầu.
Thế nhưng ai mà ngờ được Tiêu Chính Văn lại lợi dụng ân oán giữa Dạ Ma Thiên và đại tướng Dạ Xoa khi trước, gài bọn họ một vố!
“Không thể đợi tiếp nữa đâu, nếu không sẽ chỉ có thể thu hút thêm càng nhiều cao thủ âm phủ, tới lúc đó, chúng ta chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn thân!”
Hồng Ấn vô tình chú ý tới phía xa đang có vô số đám mây đen bay tới nơi này với tốc độ cực nhanh, trong lòng không khỏi trầm xuống!
Nơi này dẫu sao cũng là sân nhà của đại tướng Dạ Xoa, binh lính sẽ chỉ ngày một nhiều lên, hơn nữa âm binh bao vây lấy bọn họ cũng từ cảnh giới Nhân Hoàng làm chủ lực lúc đầu biến thành rất nhiều Đế Cảnh!
Cứ phát triển theo xu thế của bây giờ, nói không chừng sẽ còn có nhân vật lớn nào đó tới, đến lúc đó mấy người bọn họ có muốn đi cũng rất khó.
Cho dù không có nhân vật kinh thiên nào đó tới, cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, bọn họ căn bản cũng chẳng chống đỡ thêm được bao lâu, mà âm phủ lại có cách biệt với thế giới bên ngoài, vậy nên bọn họ căn bản chẳng thể nhận được sự bổ sung!
Một khi sức sống bị tiêu hao tới cạn kiệt, thứ chờ đợi bọn họ sẽ chỉ là con đường chết mà thôi.
“Cho dù đi thì cũng phải mang theo đầu của Tiêu Chính Văn!”, Dạ Ma Thiên không cam tâm nhìn về phía đỉnh núi Thiết Vi.
“Tôi chịu trách nhiệm chặn phía sau, mấy người dồn toàn lực giết Tiêu Chính Văn, dù thế nào cũng không được để cho cậu ta chạy thoát!”, Hồng Ấn đột nhiên gầm lên một tiếng, trong mắt loé lên một tia sáng hiểm độc.
Ngay sau đó, khí tức của Hồng Ấn bắt đầu không ngừng dâng cao, trên bầu trời giống như xuất hiện một đám mây tím, ánh sáng màu tím chiếu xuống, khiến cho mặt đất đầu nhuốm thành sắc tím!
“Ầm!”
Khi bầu trời truyền tới một tiếng vang lớn, màn mưa sao băng lập tức trút thẳng về phía đám âm binh.
Khí tức khủng bố đó đã vượt qua cảnh giới Nguỵ Tiên!
“Ơ? Khí tức của ông ta không đúng lắm!”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu hơi ngơ ngác.
“Ông ta đang thiêu đốt thọ nguyên của bản thân, ép cho bản thân vượt qua cảnh giới vốn có trong khoảng thời gian ngắn! Xem ra bọn họ muốn ra đòn cuối cùng rồi!”, Tiêu Chính Văn nhìn về phía Hồng Ấn bằng ánh mắt suy tư.
Cùng lúc khí tức khủng bố đó giáng xuống, cả thành Uông Tử đều bị nhấc bổng lên!
Cùng lúc này, từ bên trong lỗ mũi, mắt và tai của Hồng Ấn không ngừng chảy ra máu tươi, rõ ràng lúc này ông ta đã thiêu đốt sinh mạng của bản thân tới cực hạn!
Ngay sau đó, làn da của Hồng Ấn cũng bắt đầu nứt toác ra, ngay cả bản thân ông ta cũng chẳng thể chống đỡ nổi sức ép khủng bố tới như vậy!
“Ầm ầm!”
Trên bầu trời đột nhiên sáng bừng lên vô vàn tia sét màu đen, dưới ánh chớp, khuôn mặt của Hồng Ấn đều trở nên méo mó!
Đòn đánh này chẳng khác gì muốn huỷ diệt cả đất trời một phương!
Chương 2763: Làm trái ý trời
Không chỉ hàng chục nghìn âm linh bị luồng sức mạnh đáng sợ giữ chặt tại chỗ, mà ngay cả Tả Bạch Đào cũng không thể di chuyển được.
Lúc này, trong khe nứt trên bầu trời, vô số ngôi sao rơi xuống như hạt mưa.
Sức mạnh này thật đáng sợ.
Nó đã vượt xa nhận thức của mọi người, hơn nữa đây cũng không phải là sức mạnh mà con người có thể sở hữu.
Những ngôi sao sáng trên bầu trời đem theo sức mạnh đáng sợ của vũ trụ, điên cuồng đập xuống mặt tất, đập vào những âm binh.
Rầm!
Mặt đất rung chuyển, mỗi khi những ngôi sao khổng lồ rơi xuống, hàng ngàn âm binh sẽ tan biến, biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này.
Cả Tả Bạch Đào, đại tướng Dạ Xoa, phán quan mặt đen đều thay đổi sắc mặt.
Ngay cả bức tường thành kiên cố vạn năm của thành Uông Tử cũng sụp đổ.
Chỉ một đòn tấn công đã có thể phá tan tường thành Uông Tử, có thể nói, Hồng Ấn lúc này vô cùng mạnh mẽ, giống như vị thần từ cửu thiên giáng xuống, nhìn xuống toàn bộ âm phủ.
Những ngôi sao nặng nề rơi xuống, vô số âm binh lập tức biến thành sương khói.
Phán quan mặt đen, Tả Bạch Đào và đại tướng Dạ Xoa cũng biến thành tro trong chốc lát.
Đến cuối cùng, trên mặt ba người họ vẫn mang theo vẻ kinh hoàng.
Tất cả đều quá đột ngột, quá đáng sợ.
Nhìn sương trắng ngày càng dày đặc, Hồng Án mới phất tay ngừng công kích, vết nứt trên bầu trời cũng biến mất, tựa như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Chỉ là Hồng Ấn đã thiêu đốt thọ nguyên của mình, cho nên lúc này sắc mặt của ông ta cực kỳ khó coi.
Cả người ủ rũ, thậm chí cảnh giới cũng rơi xuống cảnh giới Thiên Cảnh cấp năm.
Chỉ riêng điểm này có thể thấy Hồng Ấn đã lấy ra toàn bộ quân bài, mà một đòn này cũng đủ đáng sợ rồi.
Chưa nói đến ngàn vạn âm binh, mà việc đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen bị giết cũng đủ để răn đe toàn bộ âm phủ.
“Tiêu Chính Văn! Để tôi xem cậu còn trốn được ở đâu!” Hồng Ấn đứng kiêu hãnh trên không trung, nhìn về đỉnh núi Thiết Vi.
Để giết Tiêu Chính Văn, giành lại sắt mẹ, dù phải trả giá thế nào thì Hồng Ấn cũng thấy xứng đáng.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên ông ta phải trả một cái giá đắt như vậy kể từ đi đến vùng ngoài lãnh thổ.
Ba người còn lại cũng đồng thời khóa chặt Tiêu Chính Văn từ xa.
Ba luồng khí tức đáng sợ phóng ra, không khí xung quanh Tiêu Chính Văn đều bị khí tức của ba người họ khóa chặt.
Tiêu Chính Văn đang ở tâm bão càng không thể tránh khỏi, thậm chí còn không thể nhúc nhích.
Lúc này, mặc dù Hồng Ấn muốn chiến đấu, tự tay giết Tiêu Chính Văn.
Nhưng điều khiến ông ta bất lực là cú đánh vừa rồi gần như đã rút hết sức mạnh trong cơ thể ông ta, đừng nói đến việc giết Tiêu Chính Văn, bây giờ một cao thủ Thiên Cảnh cấp một cũng có thể lấy mạng ông ta.
Nhưng giúp ba người còn lại loại bỏ chướng ngại vật, để bọn họ đại diện giết Tiêu Chính Văn cũng rất đáng.
Đồng thời ông ta cũng có thể dùng thọ nguyên của mình để lấy tính mạng của đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen, chỉ điều này cũng đủ để khiến ông ta trở nên nổi tiếng.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại không quan tâm đến điều này.
“Lúc trước bà nói người của thập điện Diêm Vương không thể giết nổi là thế nào?” Tiêu Chính Văn quay lại hỏi Đẩu Nguyên Thánh Mẫu.
Lúc nãy, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đã nói ra một bí mật khiến Tiêu Chính Văn phải kinh ngạc.
Đó là Sở Giang Vương bị Tiêu Chính Văn giết đã sống lại.
Điều này đã lật đổ nhận thức của Tiêu Chính Văn.
Câu này của Tiêu Chính Văn đã kéo Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đang run rẩy trở về hiện thực.
“Thập điện Diêm Vương, phán quan và đại tướng Dạ Xoa thật ra là do thượng quân Hậu Thổ hóa thân thành, chỉ cần thượng quân Hậu Thổ chưa chết thì bọn họ cũng sẽ không chết!”
“Ít nhất ở vùng ngoài lãnh thổ, không ai có thể giết được bọn họ! Vả lại, cho dù những âm binh kia bị hủy diệt thì không lâu sau bọn họ cũng có thể hồi sinh!”
“Ồ?”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cảm thấy kinh ngạc, chuyện này là làm trái ý trời.
Chương 2764: Hồi sinh
“Bà chắc chứ? Trên đời này thật sự có trường sinh bất tử sao?” Tiêu Chính Văn cau mày nói.
Chết đi sống lại là điều xa xỉ không thực tế, mỗi người chỉ có một mạng sống, đó là thiên đạo.
“Thật ra, âm binh và thập điện Diêm Vương đều không phải là con người, bọn họ chỉ là do thượng quân Hậu Thổ biến ra để quản lý âm phủ mà thôi!”
“Nói cách khác, cả âm phủ đều do thượng quân Hậu Thổ tạo ra. Ở đây, ông ta chính là quy tắc! Chỉ cần ông ta còn sống thì tất cả quy tắc đều có thể theo ý ông ta!”
Đẩu Nguyên Thánh Mẫu kiên nhẫn giải thích.
Theo ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, chỉ có Thần Vương Thanh Đế mới có thể làm được điều này.
Ngay cả Đế Tuấn cũng không thể thay đổi được quy luật của thế giới.
“Có nghĩa là cả âm phủ về cơ bản là khác với thế giới bên ngoài, nói cách khác, mọi thứ trong đây sẽ thay đổi theo ý muốn của thượng quân Hậu Thổ?” Tiêu Chính Văn như nói với chính mình.
“Đúng vậy! Chắc cậu cũng có thể nhìn ra âm phủ không có bốn mùa, mà chỉ có một mùa mà thôi” Đẩu Nguyên Thánh Mẫu nhắc nhở.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cũng nhớ ra mỗi lần đến âm phủ, đều như mùa xuân hạ giao nhau, hoa cỏ ở đây lúc nào cũng tươi tốt.
Trần Phong chế nhạo, bước về phía Tiêu Chính Văn, vung kiếm tấn công.
Đúng lúc này, hư không giao động, một cây bút phán quan phóng thẳng vào gáy Trần Phong.
“A!”
Trong lúc hoảng loạn, Trần Phong vội vàng quay đầu sang một bên, tránh được đòn trí mạng.
Mặc dù đã thoát được kiếp này, nhưng cũng khiến Trần Phong sợ chết khiếp.
“Hả?”
Hồng Ấn ở phía xa đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Bởi vì bóng dáng xuất hiện trong hư không lại là phán quan mặt đen vừa bị ông ta giết chết.
“Hồi sinh?”
Ngay cả Dạ Ma Thiên cũng cảm thấy khó hiểu.
Ngay cả Chư Thiên Thần Giới cũng không hề có chuyện phi lý như chết đi sống lại.
Lăng Phùng sợ đến mức toát mồ hôi hột.
“Xem ra các người còn phải chiến đấu cực khổ nữa đấy, tôi rất nể phục các người!” Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, cười nói.
“Anh!”
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Chính Văn rời đi, Dạ Ma Thiên vô cùng tức giận.
“Hy vọng các người không làm tôi thất vọng, tôi sẽ đợi các người ở Huyết Dục Cốc.
Giọng Tiêu Chính Văn vang vọng từ xa.
Nhìn thấy miếng thịt béo bở đến miệng còn bay đi, Trần Phong tức giận đến mức hận không thể đập Tiêu Chính Văn thành từng mảnh.
“Hừ! Lúc nãy thật đáng sợ. Nhưng đáng tiếc đây là âm phủ, tôi vẫn là chính thần âm phủ, sống cùng nhật nguyệt, không chết không diệt!”
Phán quan mặt đen chế nhạo.
Chuyện vừa rồi nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ngay cả phán quan mặt đen cũng không ngờ mình lại bị Hồng Ấn giết trong chốc lát.
Hồng Ấn lúc đó cũng thấy choáng váng, đòn vừa rồi đã tiêu hao cạn thể lực của ông ta, không còn sức để thi triển một đòn đáng sợ như vậy nữa.
Lúc Hồng Ấn còn đang sững sờ, một trận đại chiến khác đã nổ ra.
Nếu không phải Hồng Ấn từng trải qua vô số trận chiến, tâm lý cực kỳ vững vàng thì e rằng lúc này đã sợ đến mức gục ngã rồi.
Phán quan mặt đen không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà quan trọng nhất là bất tử, vậy thì đánh thế nào đây?
Vài giờ sau, Tiêu Chính Văn đã đến Huyết Dục Cốc.
Ở phía sau anh, ba luồng khí tức đáng sợ đang đuổi theo.
Cuối cùng, chỉ có một mình Hồng Ấn chống đỡ sự hợp lực tấn công của đám người phán quan mặt đen, còn ba người còn lại truy sát Tiêu Chính Văn.
Để giảm bớt sự giam cầm của âm phủ với thể xác, ba người họ đã từ bỏ thể xác của mình, dùng thần hồn truy sát Tiêu Chính Văn.
Lúc này, cả âm phủ đều chấn động.
Bởi vì cho dù bọn họ đang ở dạng thần hồn, nhưng vẫn có sức mạnh vô song.
“Tôi nghe nói riêng phía thành Uông Tử đã tổn thất hàng triệu âm binh rồi!”
“Cho dù âm binh có thể chết đi sống lại thì chỉ riêng sức chiến đấu này cũng đủ kinh người”.
Trong thời gian ngắn, ba người họ đã đuổi đến bên bờ sông máu, Tiêu Chính Văn đang ngồi xếp bằng bên bờ sông, bình tĩnh nhìn ba người họ nói: “Nếu đã tới rồi thì các người đừng đi nữa!”
Chương 2765: Con mồi gian xảo
Trần Phong và Dạ Ma Thiên cười mỉa, mặc dù trước đó họ đều bị âm phủ áp chế nhưng lúc này họ cũng là thần hồn, sự áp chế của âm phủ với họ gần như không đáng kể.
Mặc dù họ không thể phát huy được thực lực đỉnh cao của mình nhưng Tiêu Chính Văn chẳng phải cũng là thần hồn như họ sao?
Hơn nữa Tiêu Chính Văn chẳng qua là cảnh giới Thiên Cảnh cấp một, còn họ dù không có xác thịt nhưng cũng có sức chiến đấu của Thiên Cảnh cấp năm.
Thực lực hai bên cách biệt một trời một vực, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết.
“Chết đến nơi rồi mà anh vẫn còn ngông nghênh vậy sao, có điều đây cũng chỉ là thời khắc cuối cùng của anh thôi”, Trần Phong lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, sát khí đằng đằng nói.
Hắn vừa dứt lời, máu loãng trong hồ máu bỗng đông lại, cả mặt hồ đều bóng loáng như một viên bảo thạch cực lớn, phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt.
Tất cả chuyện này đều là vì thực lực của ba người họ quá mạnh, lập tức khóa chặt không gian xung quanh Tiêu Chính Văn.
Dù Tiêu Chính Văn là thiên tài được trời chọn, lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị giết.
Ý chí chiến đấu của Trần Phong rất mạnh, một luồng khí ức vô song dâng lên từ dưới chân hắn như thể hắn là bá chủ của thế gian này.
Dạ Ma Thiên toát ra sát khí đằng đằng, lúc này một thanh bảo kiếm cực lớn bay đến cạnh ông ta, xung quanh cũng đã đầy kiếm ý vô biên, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập sát khí
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Dạ Ma Thiên, người này đúng là có điểm khác biệt với mọi người.
Nếu chỉ xét và tư chất thì ít nhất cao hơn bốn cậu chủ Chiến Quốc vài bậc.
Còn Lăng Phùng ở đằng sau hai người, mặc dù khí tức yếu nhất nhưng cũng có thực lực Thiên Cảnh cấp ba, ba người tạo thành ba hướng bao vây Tiêu Chính Văn lại, tạo ra một sát trận.
“Tiêu Chính Văn, bây giờ giao sắt mẹ ra đây vẫn chưa muộn, chỉ cần cậu nghe lời, tôi có thể cho cậu được thoải mái, nếu không tôi sẽ khiến cậu sống cũng không được mà chết cũng không xong”.
Dạ Ma Thiên kiêu ngạo nhìn Tiêu Chính Văn như thể ông ta là bá chủ của thế giới, có thể định đoạt sống chết của người khác.
Trần Phong cũng cười nhạo: “Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, anh không nên chọc vào nhà họ Trần. Chưa kể đến anh, dù có là mấy thế lực xa xưa của ngoài lãnh thổ cũng phải nể mặt nhà họ Trần tôi”.
“Sở dĩ anh có ngày hôm nay chỉ có thể trách anh tự chuốc họa vào thân”.
Trần Phong giơ thanh kiếm dài trong tay lên, sát khí nổi lên chém mặt hồ đã bị đông lại tạo ra vô số vết nứt.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh ngồi đó, chăm chú nhìn ba người trước mặt.
Ánh mắt đó còn ẩn chứa sự chế giễu như thể đang nhìn ba tên hề nhảy nhót trước mặt.
Thấy Tiêu Chính Văn không những không nghe lời mà còn dám nhìn mình bằng ánh mắt giễu cợt, Dạ Ma Thiên nổi giận.
Một Thiên Cảnh cấp một, một đánh ba mà trong ba người họ cũng chỉ có Lăng Phùng ở Thiên Cảnh cấp ba có thực lực yếu nhất, Tiêu Chính Văn lấy đâu ra can đảm mà bình tĩnh như thế khi sắp chết đến nơi chứ?
Lẽ nào cậu ta còn có âm mưu gì khác sao?
“Ừ, các ông có can đảm vậy là đáng mừng nhưng không đủ thông minh”
Nói rồi Tiêu Chính Văn chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười lạnh lùng nói: “Chỉ sợ đến giờ các người vẫn không biết tại sao có thể thuận lợi đi vào âm phủ nhỉ?”
Mặc dù lối vào âm phủ nằm ở Tây Vực nhưng vấn đề là muốn đi vào trong qua lối bên kia lại không phải là chuyện dễ dàng.
Đừng thấy bốn người họ ai cũng có thực lực đáng sợ mà lầm tưởng, muốn xông vào từ lối đi vào của âm phủ phải là người rất lão luyện.
Dù là Tiêu Chính Văn thì lúc xông vào âm phủ cũng gần như đối mặt với con đường âm phủ, rơi vào trong ảo ảnh vô tận.
Phải biết là mặc dù cảnh giới của Tiêu Chính Văn không cao nhưng đạo cảnh lại cao đến kỳ lạ, lĩnh hội cảnh giới Quy Chân tức là đồng tâm đại đạo rồi. Dù như thế Tiêu Chính Văn suýt nữa đã lạc, mấy người họ sao có thể thuận lợi đi vào bên trong âm phủ được?
“Cậu nói thế là sao?”
Dạ Ma Thiên quay lại nhìn Tiêu Chính Văn, cười nhạo.
Thật ra cho dù Tiêu Chính Văn có giở trò gì, ông ta cũng tràn đầy tự tin với bản thân.
Chẳng qua quá trình đuổi giết Tiêu Chính Văn lại khiến ông ta cảm thấy cực kỳ tức giận.
Con mồi vốn dĩ nằm trong tầm tay nhưng lại vô cùng gian xảo khiến họ tốn không ít công sức mới bao vây Tiêu Chính Văn lại.
Lúc này, bên trong thành Uông Tử, âm binh ào ra giống như nước lũ!
Đưa mắt nhìn ra, âm binh đông như kiến cỏ vẫn đang kéo lớn từ bốn phương tám hướng!
Ngay tức thì, tiếng người gào ngựa hí chấn động khắp đất trời, vang vọng khắp chín tầng mây!
Tử khí ngút trời bao trùm hết cả đất trời một phương chỉ trong nháy mắt, thậm chí mặt đất cũng trở nên rung động!
Cỗ khí thế khinh thường đất trời đó đủ để trấn áp mọi thứ trong thế gian!
Hơn nữa, trong số âm binh vẫn còn một số lượng lớn quỷ tướng, thậm chí còn có cao thủ Thiên Cảnh, mặc dù cảnh giới của bọn họ thấp hơn một chút so với mấy người Hồng Ấn, thế nhưng số lượng lên tới hàng chục nghìn âm binh!
Sắc mặt của Hồng Ấn lập tức biến đổi, ngay cả Dạ Ma Thiên lúc này cũng bị cảnh tượng trước mặt doạ sợ đờ đẫn!
Rất rõ ràng, bên phía âm phủ ngay từ lúc bắt đầu đã không định quyết đấu công bằng với bọn họ, hơn nữa còn bố trí mai phục từ trước!
Trận đại chiến thực thụ cũng được chính thức khai màn kể từ giây phút này!
Cho dù là Đế Tuấn năm đó, đối diện với cảnh tượng như vậy cũng không dám một mình xông pha!
Lúc này, mấy người Hồng Ấn muốn tháo chạy cũng đã muộn, nháy mắt, vô số âm binh đã bao vây chặt cứng lấy bọn họ, đưa mắt nhìn ra, xung quanh toàn là âm binh đang nhìn bọn họ chăm chăm như hổ đói!
Đại tướng Dạ Xoa giơ xiên Thác Thiên trong tay lên, phẫn nộ gầm lên một tiếng: “Giết cho tôi!”
“Giết!”
Hàng chục nghìn âm binh lao thẳng về phía mấy người Hồng Ấn giống như nước thuỷ triều!
Bốn người bọn họ vốn dĩ đã gặp phải áp chế của đất trời một phương, ngay cả mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng có thể áp chế cho bọn họ chẳng còn sức đánh trả chứ chưa nói tới chuyện có nhiều âm binh gia nhập vào chiến đoàn như vậy.
Dạ Ma Thiên giơ tay nắm chặt lấy thanh kiếm Trảm Thiên, chỉ cần một lần vung tay, vô số kiếm ảnh vô tình đã chém thẳng về phía âm binh đang lao tới từ bốn phương tám hướng!
Rất rõ ràng, lúc này ngay cả ông ta cũng ý thức được bốn người bọn họ ngày hôm nay đã rơi vào đường cùng rồi, nếu như không thể giết ra một con đường máu thì chỉ có thể ôm hận nằm lại nơi này!
Nhìn trận đại chiến kinh thiên bên ngoài cổng thành Uông Tử, cơ thể của Tiêu Chính Văn đột nhiên trở nên nhẹ tênh, bay về phía một bên khác của núi Thiết Vi!
Anh đặt chân lên trên đỉnh núi của núi Thiết Vi, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đã đợi sẵn ở đây từ lâu.
“Cậu Tiêu, bốn người bọn họ chính là người của Chư Thiên Thần Giới mà cậu đã nói khi trước đó sao?”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu hơi kinh ngạc nhìn về phía chiến trường dưới núi Thiết Vi.
Thực lực mà bốn người này bộc lộ ra rõ ràng quá kinh hồn, dưới tình cảnh bị đất trời áp chế, chưa nói tới việc phải đối đầu với hàng chục nghìn âm binh, thế là lại còn có thể chậm rãi lui về phía thành Uông Tử trong sự bao vây công kích của bốn cao thủ tới từ âm phủ, đây rõ ràng chính là một kỳ tích!
Bà ta chính là người đã tới âm phủ từ thời kỳ thượng cổ, hơn nữa thực lực bản thân cũng cực kỳ mạnh, thế nhưng đối diện với bốn người này, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu vẫn cảm thấy hơi tự hổ thẹn!
“Không phải toàn bộ, một người trong số đó là kẻ phản đồ của vùng ngoài lãnh thổ!”, Tiêu Chính Văn liếc nhìn Trần Phong, khinh thường nói.
Thân là một quân nhân, cả đời Tiêu Chính Văn khinh thường nhất chính là những kẻ phản bội!
Dù Trần Phong có thiên phú ra sao, chỉ cần mang danh phản đồ thì trong mắt Tiêu Chính Văn cũng chẳng có khác biệt gì so với rác rưởi!
“Ôi, cho dù bọn họ tới từ vùng ngoài lãnh thổ hay Chư Thiên Thần Giới thì đều không thể rút lui toàn thây, đắc tội với đại tướng Dạ Xoa, còn dám tới âm phủ nộp mạng, rõ ràng không biết trời cao đất dày!”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu lạnh lùng nói.
“Chưa chắc! Thật ra bọn họ vẫn chưa phát huy hết toàn bộ tiềm lực, nếu như bức ép bọn họ quá, cuối cùng ai thắng vẫn chưa thể biết được!”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.
Nghe thấy lời này, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng không khỏi ngẩn ra.
Đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen đó, cho dù bọn họ không thể đại diện cho chiến lực mạnh nhất của âm phủ, thế nhưng đó cũng là những sự tồn tại đỉnh cao!
Huống hồ nơi này còn là âm phủ, dù là đại tướng Dạ Xoa hay phán quan mặt đen thì cũng chẳng khác gì đang mang sức mạnh vô hạn ra để đấu với mấy người Hồng Ấn.
Ngược lại mấy người Hồng Ấn, ngoại trừ phải đối phó với áp chế của đất trời ra thì còn phải đối phó với âm binh giết tới từ bốn phương tám hướng, vả lại còn phải đề phòng mấy người đại tướng Dạ Xoa đánh lén bất cứ lúc nào!
Dưới tình cảnh như vậy, nếu như còn có thể để cho mấy người Hồng Ấn sống sót tháo chạy, vậy thì thực lực của bốn người bọn họ phải khủng bố tới độ nào?
“Cậu Tiêu, vậy thì giờ chúng ta nên làm sao đây? Có cần phải giúp đỡ bọn họ không?”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu nhíu mày hỏi.
“Không cần đâu, thay vì ra tay bây giờ, chi bằng chúng ta đi thẳng tới đường về đợi bọn họ!”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.
Chương 2762: Đòn đánh cuối cùng
Cho dù Lục Chiến và Đẩu Nguyên Thánh Mẫu gia nhập vào chiến đoàn ngay bây giờ thì cũng không mang tới bất cứ sự trợ giúp gì cho cục diện trận đấu bây giờ, huống hồ đại tướng Dạ Xoa cũng sẽ không cho phép người ngoài nhúng tay vào trận chiến phục thù của ông ta!
Ngược lại trên đường trở về vùng ngoài lãnh thổ, giết mấy người Hồng Ấn mới có thể thu được hiệu quả không thể tưởng tượng!
Lúc này, mấy người Hồng Ấn cũng không còn che giấu thêm nữa, gần như ai nấy đều bộc lộ ra toàn bộ con át chủ bài của bản thân, nháy mắt đã có vô số âm binh ngã xuống!
Thậm chí còn có vài cao thủ Thiên Cảnh bị mấy người Hồng Ấn thẳng tay giết chết.
Thế nhưng dẫu sao nơi này cũng là âm phủ, mặc dù thương vong là vô số kể, thế nhưng rất nhiều âm binh vẫn đang không ngừng tiến về phía mấy người Hồng Ấn.
Mãi tới khoảnh khắc này, thực lực thật sự của hai người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên cũng được bộc lộ ra một cách trọn vẹn nhất!
Chỉ có điều, ngoại trừ hai người bọn họ ra, Trần Phong và Lăng Phùng đều đã bị trọng thương cả rồi.
Không phải do bọn họ có thực lực quá yếu, dẫu sao có thể đánh ngang tài ngang sức với mấy người phán quan mặt đen ở âm phủ cũng đã là một kỳ tích!
Với cảnh giới của bọn họ mà nói thì đã phát huy chiến lực tới cực hạn.
Dẫu sao mấy người Tả Bạch Đào và phán quan mặt đen cũng sở hữu ưu thế tuyệt đối ở âm phủ, thiên thời địa lợi nhân hoà đều không nghiêng về phía mấy người Hồng Ấn.
Cho dù nhân vật lớn từ thời kỳ thượng cổ đích thân tới thì kết cục cũng chưa chắc đã có thể tốt hơn so với mấy người bọn họ.
Thế nhưng Trần Phong bây giờ không chỉ bị trọng thương mà còn bị Tiêu Chính Văn làm cho tức muốn chết!
Nếu như không phải Tiêu Chính Văn dụ bọn họ tới âm phủ thì làm gì có chuyện bọn họ tuỳ tiện đặt chân tới thành Uông Tử?
Vốn dĩ bọn họ còn cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ đường đường chính chính đấu với bọn họ một trận, nhưng kết quả thì sao?
Từ đầu tới cuối Tiêu Chính Văn chỉ đứng ngoài xem kịch hay!
Còn Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên càng bị Tiêu Chính Văn chọc tức sắp nổ phổi!
Trước khi đi, bọn họ đã tính toán đâu ra đó, chỉ cần tiến vào âm phủ, giết chết Tiêu Chính Văn thì có thể đoạt lấy sắt mẹ, sau đó sẽ có thể cao chạy xa bay, rời khỏi địa cầu.
Thế nhưng ai mà ngờ được Tiêu Chính Văn lại lợi dụng ân oán giữa Dạ Ma Thiên và đại tướng Dạ Xoa khi trước, gài bọn họ một vố!
“Không thể đợi tiếp nữa đâu, nếu không sẽ chỉ có thể thu hút thêm càng nhiều cao thủ âm phủ, tới lúc đó, chúng ta chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn thân!”
Hồng Ấn vô tình chú ý tới phía xa đang có vô số đám mây đen bay tới nơi này với tốc độ cực nhanh, trong lòng không khỏi trầm xuống!
Nơi này dẫu sao cũng là sân nhà của đại tướng Dạ Xoa, binh lính sẽ chỉ ngày một nhiều lên, hơn nữa âm binh bao vây lấy bọn họ cũng từ cảnh giới Nhân Hoàng làm chủ lực lúc đầu biến thành rất nhiều Đế Cảnh!
Cứ phát triển theo xu thế của bây giờ, nói không chừng sẽ còn có nhân vật lớn nào đó tới, đến lúc đó mấy người bọn họ có muốn đi cũng rất khó.
Cho dù không có nhân vật kinh thiên nào đó tới, cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, bọn họ căn bản cũng chẳng chống đỡ thêm được bao lâu, mà âm phủ lại có cách biệt với thế giới bên ngoài, vậy nên bọn họ căn bản chẳng thể nhận được sự bổ sung!
Một khi sức sống bị tiêu hao tới cạn kiệt, thứ chờ đợi bọn họ sẽ chỉ là con đường chết mà thôi.
“Cho dù đi thì cũng phải mang theo đầu của Tiêu Chính Văn!”, Dạ Ma Thiên không cam tâm nhìn về phía đỉnh núi Thiết Vi.
“Tôi chịu trách nhiệm chặn phía sau, mấy người dồn toàn lực giết Tiêu Chính Văn, dù thế nào cũng không được để cho cậu ta chạy thoát!”, Hồng Ấn đột nhiên gầm lên một tiếng, trong mắt loé lên một tia sáng hiểm độc.
Ngay sau đó, khí tức của Hồng Ấn bắt đầu không ngừng dâng cao, trên bầu trời giống như xuất hiện một đám mây tím, ánh sáng màu tím chiếu xuống, khiến cho mặt đất đầu nhuốm thành sắc tím!
“Ầm!”
Khi bầu trời truyền tới một tiếng vang lớn, màn mưa sao băng lập tức trút thẳng về phía đám âm binh.
Khí tức khủng bố đó đã vượt qua cảnh giới Nguỵ Tiên!
“Ơ? Khí tức của ông ta không đúng lắm!”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu hơi ngơ ngác.
“Ông ta đang thiêu đốt thọ nguyên của bản thân, ép cho bản thân vượt qua cảnh giới vốn có trong khoảng thời gian ngắn! Xem ra bọn họ muốn ra đòn cuối cùng rồi!”, Tiêu Chính Văn nhìn về phía Hồng Ấn bằng ánh mắt suy tư.
Cùng lúc khí tức khủng bố đó giáng xuống, cả thành Uông Tử đều bị nhấc bổng lên!
Cùng lúc này, từ bên trong lỗ mũi, mắt và tai của Hồng Ấn không ngừng chảy ra máu tươi, rõ ràng lúc này ông ta đã thiêu đốt sinh mạng của bản thân tới cực hạn!
Ngay sau đó, làn da của Hồng Ấn cũng bắt đầu nứt toác ra, ngay cả bản thân ông ta cũng chẳng thể chống đỡ nổi sức ép khủng bố tới như vậy!
“Ầm ầm!”
Trên bầu trời đột nhiên sáng bừng lên vô vàn tia sét màu đen, dưới ánh chớp, khuôn mặt của Hồng Ấn đều trở nên méo mó!
Đòn đánh này chẳng khác gì muốn huỷ diệt cả đất trời một phương!
Chương 2763: Làm trái ý trời
Không chỉ hàng chục nghìn âm linh bị luồng sức mạnh đáng sợ giữ chặt tại chỗ, mà ngay cả Tả Bạch Đào cũng không thể di chuyển được.
Lúc này, trong khe nứt trên bầu trời, vô số ngôi sao rơi xuống như hạt mưa.
Sức mạnh này thật đáng sợ.
Nó đã vượt xa nhận thức của mọi người, hơn nữa đây cũng không phải là sức mạnh mà con người có thể sở hữu.
Những ngôi sao sáng trên bầu trời đem theo sức mạnh đáng sợ của vũ trụ, điên cuồng đập xuống mặt tất, đập vào những âm binh.
Rầm!
Mặt đất rung chuyển, mỗi khi những ngôi sao khổng lồ rơi xuống, hàng ngàn âm binh sẽ tan biến, biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này.
Cả Tả Bạch Đào, đại tướng Dạ Xoa, phán quan mặt đen đều thay đổi sắc mặt.
Ngay cả bức tường thành kiên cố vạn năm của thành Uông Tử cũng sụp đổ.
Chỉ một đòn tấn công đã có thể phá tan tường thành Uông Tử, có thể nói, Hồng Ấn lúc này vô cùng mạnh mẽ, giống như vị thần từ cửu thiên giáng xuống, nhìn xuống toàn bộ âm phủ.
Những ngôi sao nặng nề rơi xuống, vô số âm binh lập tức biến thành sương khói.
Phán quan mặt đen, Tả Bạch Đào và đại tướng Dạ Xoa cũng biến thành tro trong chốc lát.
Đến cuối cùng, trên mặt ba người họ vẫn mang theo vẻ kinh hoàng.
Tất cả đều quá đột ngột, quá đáng sợ.
Nhìn sương trắng ngày càng dày đặc, Hồng Án mới phất tay ngừng công kích, vết nứt trên bầu trời cũng biến mất, tựa như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Chỉ là Hồng Ấn đã thiêu đốt thọ nguyên của mình, cho nên lúc này sắc mặt của ông ta cực kỳ khó coi.
Cả người ủ rũ, thậm chí cảnh giới cũng rơi xuống cảnh giới Thiên Cảnh cấp năm.
Chỉ riêng điểm này có thể thấy Hồng Ấn đã lấy ra toàn bộ quân bài, mà một đòn này cũng đủ đáng sợ rồi.
Chưa nói đến ngàn vạn âm binh, mà việc đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen bị giết cũng đủ để răn đe toàn bộ âm phủ.
“Tiêu Chính Văn! Để tôi xem cậu còn trốn được ở đâu!” Hồng Ấn đứng kiêu hãnh trên không trung, nhìn về đỉnh núi Thiết Vi.
Để giết Tiêu Chính Văn, giành lại sắt mẹ, dù phải trả giá thế nào thì Hồng Ấn cũng thấy xứng đáng.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên ông ta phải trả một cái giá đắt như vậy kể từ đi đến vùng ngoài lãnh thổ.
Ba người còn lại cũng đồng thời khóa chặt Tiêu Chính Văn từ xa.
Ba luồng khí tức đáng sợ phóng ra, không khí xung quanh Tiêu Chính Văn đều bị khí tức của ba người họ khóa chặt.
Tiêu Chính Văn đang ở tâm bão càng không thể tránh khỏi, thậm chí còn không thể nhúc nhích.
Lúc này, mặc dù Hồng Ấn muốn chiến đấu, tự tay giết Tiêu Chính Văn.
Nhưng điều khiến ông ta bất lực là cú đánh vừa rồi gần như đã rút hết sức mạnh trong cơ thể ông ta, đừng nói đến việc giết Tiêu Chính Văn, bây giờ một cao thủ Thiên Cảnh cấp một cũng có thể lấy mạng ông ta.
Nhưng giúp ba người còn lại loại bỏ chướng ngại vật, để bọn họ đại diện giết Tiêu Chính Văn cũng rất đáng.
Đồng thời ông ta cũng có thể dùng thọ nguyên của mình để lấy tính mạng của đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen, chỉ điều này cũng đủ để khiến ông ta trở nên nổi tiếng.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại không quan tâm đến điều này.
“Lúc trước bà nói người của thập điện Diêm Vương không thể giết nổi là thế nào?” Tiêu Chính Văn quay lại hỏi Đẩu Nguyên Thánh Mẫu.
Lúc nãy, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đã nói ra một bí mật khiến Tiêu Chính Văn phải kinh ngạc.
Đó là Sở Giang Vương bị Tiêu Chính Văn giết đã sống lại.
Điều này đã lật đổ nhận thức của Tiêu Chính Văn.
Câu này của Tiêu Chính Văn đã kéo Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đang run rẩy trở về hiện thực.
“Thập điện Diêm Vương, phán quan và đại tướng Dạ Xoa thật ra là do thượng quân Hậu Thổ hóa thân thành, chỉ cần thượng quân Hậu Thổ chưa chết thì bọn họ cũng sẽ không chết!”
“Ít nhất ở vùng ngoài lãnh thổ, không ai có thể giết được bọn họ! Vả lại, cho dù những âm binh kia bị hủy diệt thì không lâu sau bọn họ cũng có thể hồi sinh!”
“Ồ?”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cảm thấy kinh ngạc, chuyện này là làm trái ý trời.
Chương 2764: Hồi sinh
“Bà chắc chứ? Trên đời này thật sự có trường sinh bất tử sao?” Tiêu Chính Văn cau mày nói.
Chết đi sống lại là điều xa xỉ không thực tế, mỗi người chỉ có một mạng sống, đó là thiên đạo.
“Thật ra, âm binh và thập điện Diêm Vương đều không phải là con người, bọn họ chỉ là do thượng quân Hậu Thổ biến ra để quản lý âm phủ mà thôi!”
“Nói cách khác, cả âm phủ đều do thượng quân Hậu Thổ tạo ra. Ở đây, ông ta chính là quy tắc! Chỉ cần ông ta còn sống thì tất cả quy tắc đều có thể theo ý ông ta!”
Đẩu Nguyên Thánh Mẫu kiên nhẫn giải thích.
Theo ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, chỉ có Thần Vương Thanh Đế mới có thể làm được điều này.
Ngay cả Đế Tuấn cũng không thể thay đổi được quy luật của thế giới.
“Có nghĩa là cả âm phủ về cơ bản là khác với thế giới bên ngoài, nói cách khác, mọi thứ trong đây sẽ thay đổi theo ý muốn của thượng quân Hậu Thổ?” Tiêu Chính Văn như nói với chính mình.
“Đúng vậy! Chắc cậu cũng có thể nhìn ra âm phủ không có bốn mùa, mà chỉ có một mùa mà thôi” Đẩu Nguyên Thánh Mẫu nhắc nhở.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cũng nhớ ra mỗi lần đến âm phủ, đều như mùa xuân hạ giao nhau, hoa cỏ ở đây lúc nào cũng tươi tốt.
Trần Phong chế nhạo, bước về phía Tiêu Chính Văn, vung kiếm tấn công.
Đúng lúc này, hư không giao động, một cây bút phán quan phóng thẳng vào gáy Trần Phong.
“A!”
Trong lúc hoảng loạn, Trần Phong vội vàng quay đầu sang một bên, tránh được đòn trí mạng.
Mặc dù đã thoát được kiếp này, nhưng cũng khiến Trần Phong sợ chết khiếp.
“Hả?”
Hồng Ấn ở phía xa đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Bởi vì bóng dáng xuất hiện trong hư không lại là phán quan mặt đen vừa bị ông ta giết chết.
“Hồi sinh?”
Ngay cả Dạ Ma Thiên cũng cảm thấy khó hiểu.
Ngay cả Chư Thiên Thần Giới cũng không hề có chuyện phi lý như chết đi sống lại.
Lăng Phùng sợ đến mức toát mồ hôi hột.
“Xem ra các người còn phải chiến đấu cực khổ nữa đấy, tôi rất nể phục các người!” Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, cười nói.
“Anh!”
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Chính Văn rời đi, Dạ Ma Thiên vô cùng tức giận.
“Hy vọng các người không làm tôi thất vọng, tôi sẽ đợi các người ở Huyết Dục Cốc.
Giọng Tiêu Chính Văn vang vọng từ xa.
Nhìn thấy miếng thịt béo bở đến miệng còn bay đi, Trần Phong tức giận đến mức hận không thể đập Tiêu Chính Văn thành từng mảnh.
“Hừ! Lúc nãy thật đáng sợ. Nhưng đáng tiếc đây là âm phủ, tôi vẫn là chính thần âm phủ, sống cùng nhật nguyệt, không chết không diệt!”
Phán quan mặt đen chế nhạo.
Chuyện vừa rồi nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ngay cả phán quan mặt đen cũng không ngờ mình lại bị Hồng Ấn giết trong chốc lát.
Hồng Ấn lúc đó cũng thấy choáng váng, đòn vừa rồi đã tiêu hao cạn thể lực của ông ta, không còn sức để thi triển một đòn đáng sợ như vậy nữa.
Lúc Hồng Ấn còn đang sững sờ, một trận đại chiến khác đã nổ ra.
Nếu không phải Hồng Ấn từng trải qua vô số trận chiến, tâm lý cực kỳ vững vàng thì e rằng lúc này đã sợ đến mức gục ngã rồi.
Phán quan mặt đen không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà quan trọng nhất là bất tử, vậy thì đánh thế nào đây?
Vài giờ sau, Tiêu Chính Văn đã đến Huyết Dục Cốc.
Ở phía sau anh, ba luồng khí tức đáng sợ đang đuổi theo.
Cuối cùng, chỉ có một mình Hồng Ấn chống đỡ sự hợp lực tấn công của đám người phán quan mặt đen, còn ba người còn lại truy sát Tiêu Chính Văn.
Để giảm bớt sự giam cầm của âm phủ với thể xác, ba người họ đã từ bỏ thể xác của mình, dùng thần hồn truy sát Tiêu Chính Văn.
Lúc này, cả âm phủ đều chấn động.
Bởi vì cho dù bọn họ đang ở dạng thần hồn, nhưng vẫn có sức mạnh vô song.
“Tôi nghe nói riêng phía thành Uông Tử đã tổn thất hàng triệu âm binh rồi!”
“Cho dù âm binh có thể chết đi sống lại thì chỉ riêng sức chiến đấu này cũng đủ kinh người”.
Trong thời gian ngắn, ba người họ đã đuổi đến bên bờ sông máu, Tiêu Chính Văn đang ngồi xếp bằng bên bờ sông, bình tĩnh nhìn ba người họ nói: “Nếu đã tới rồi thì các người đừng đi nữa!”
Chương 2765: Con mồi gian xảo
Trần Phong và Dạ Ma Thiên cười mỉa, mặc dù trước đó họ đều bị âm phủ áp chế nhưng lúc này họ cũng là thần hồn, sự áp chế của âm phủ với họ gần như không đáng kể.
Mặc dù họ không thể phát huy được thực lực đỉnh cao của mình nhưng Tiêu Chính Văn chẳng phải cũng là thần hồn như họ sao?
Hơn nữa Tiêu Chính Văn chẳng qua là cảnh giới Thiên Cảnh cấp một, còn họ dù không có xác thịt nhưng cũng có sức chiến đấu của Thiên Cảnh cấp năm.
Thực lực hai bên cách biệt một trời một vực, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết.
“Chết đến nơi rồi mà anh vẫn còn ngông nghênh vậy sao, có điều đây cũng chỉ là thời khắc cuối cùng của anh thôi”, Trần Phong lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, sát khí đằng đằng nói.
Hắn vừa dứt lời, máu loãng trong hồ máu bỗng đông lại, cả mặt hồ đều bóng loáng như một viên bảo thạch cực lớn, phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt.
Tất cả chuyện này đều là vì thực lực của ba người họ quá mạnh, lập tức khóa chặt không gian xung quanh Tiêu Chính Văn.
Dù Tiêu Chính Văn là thiên tài được trời chọn, lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị giết.
Ý chí chiến đấu của Trần Phong rất mạnh, một luồng khí ức vô song dâng lên từ dưới chân hắn như thể hắn là bá chủ của thế gian này.
Dạ Ma Thiên toát ra sát khí đằng đằng, lúc này một thanh bảo kiếm cực lớn bay đến cạnh ông ta, xung quanh cũng đã đầy kiếm ý vô biên, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập sát khí
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Dạ Ma Thiên, người này đúng là có điểm khác biệt với mọi người.
Nếu chỉ xét và tư chất thì ít nhất cao hơn bốn cậu chủ Chiến Quốc vài bậc.
Còn Lăng Phùng ở đằng sau hai người, mặc dù khí tức yếu nhất nhưng cũng có thực lực Thiên Cảnh cấp ba, ba người tạo thành ba hướng bao vây Tiêu Chính Văn lại, tạo ra một sát trận.
“Tiêu Chính Văn, bây giờ giao sắt mẹ ra đây vẫn chưa muộn, chỉ cần cậu nghe lời, tôi có thể cho cậu được thoải mái, nếu không tôi sẽ khiến cậu sống cũng không được mà chết cũng không xong”.
Dạ Ma Thiên kiêu ngạo nhìn Tiêu Chính Văn như thể ông ta là bá chủ của thế giới, có thể định đoạt sống chết của người khác.
Trần Phong cũng cười nhạo: “Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, anh không nên chọc vào nhà họ Trần. Chưa kể đến anh, dù có là mấy thế lực xa xưa của ngoài lãnh thổ cũng phải nể mặt nhà họ Trần tôi”.
“Sở dĩ anh có ngày hôm nay chỉ có thể trách anh tự chuốc họa vào thân”.
Trần Phong giơ thanh kiếm dài trong tay lên, sát khí nổi lên chém mặt hồ đã bị đông lại tạo ra vô số vết nứt.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh ngồi đó, chăm chú nhìn ba người trước mặt.
Ánh mắt đó còn ẩn chứa sự chế giễu như thể đang nhìn ba tên hề nhảy nhót trước mặt.
Thấy Tiêu Chính Văn không những không nghe lời mà còn dám nhìn mình bằng ánh mắt giễu cợt, Dạ Ma Thiên nổi giận.
Một Thiên Cảnh cấp một, một đánh ba mà trong ba người họ cũng chỉ có Lăng Phùng ở Thiên Cảnh cấp ba có thực lực yếu nhất, Tiêu Chính Văn lấy đâu ra can đảm mà bình tĩnh như thế khi sắp chết đến nơi chứ?
Lẽ nào cậu ta còn có âm mưu gì khác sao?
“Ừ, các ông có can đảm vậy là đáng mừng nhưng không đủ thông minh”
Nói rồi Tiêu Chính Văn chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười lạnh lùng nói: “Chỉ sợ đến giờ các người vẫn không biết tại sao có thể thuận lợi đi vào âm phủ nhỉ?”
Mặc dù lối vào âm phủ nằm ở Tây Vực nhưng vấn đề là muốn đi vào trong qua lối bên kia lại không phải là chuyện dễ dàng.
Đừng thấy bốn người họ ai cũng có thực lực đáng sợ mà lầm tưởng, muốn xông vào từ lối đi vào của âm phủ phải là người rất lão luyện.
Dù là Tiêu Chính Văn thì lúc xông vào âm phủ cũng gần như đối mặt với con đường âm phủ, rơi vào trong ảo ảnh vô tận.
Phải biết là mặc dù cảnh giới của Tiêu Chính Văn không cao nhưng đạo cảnh lại cao đến kỳ lạ, lĩnh hội cảnh giới Quy Chân tức là đồng tâm đại đạo rồi. Dù như thế Tiêu Chính Văn suýt nữa đã lạc, mấy người họ sao có thể thuận lợi đi vào bên trong âm phủ được?
“Cậu nói thế là sao?”
Dạ Ma Thiên quay lại nhìn Tiêu Chính Văn, cười nhạo.
Thật ra cho dù Tiêu Chính Văn có giở trò gì, ông ta cũng tràn đầy tự tin với bản thân.
Chẳng qua quá trình đuổi giết Tiêu Chính Văn lại khiến ông ta cảm thấy cực kỳ tức giận.
Con mồi vốn dĩ nằm trong tầm tay nhưng lại vô cùng gian xảo khiến họ tốn không ít công sức mới bao vây Tiêu Chính Văn lại.
Bình luận facebook