Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2751-2755
Chương 2751: Rút cạn sinh khí
Trợ thủ nhà họ Trần dẫn đầu vung tay lên, áp đảo trời đất, một cú đánh như trời sắp sập, Tiêu Chính Văn cười khẩy, vung tay lên, rồng lớn bay ra va chạm với cú đánh của ông ta.
Trợ thủ nhà họ Trần bị chấn động lùi về sau mấy mười bước, cánh tay tê lại.
“Không thể nào!”, trợ thủ nhà họ Trần lộ ra vẻ không dám tin, ông ta không ngờ đối phương lại có thể đỡ được một chưởng của ông ta.
Sở dĩ ông ta dùng chưởng đánh với Tiêu Chính Văn là vì cảnh giới của ông ta cao hơn Tiêu Chính Văn, thế nên một chưởng này có thể khiến Tiêu Chính Văn không thể thoát được.
Nhưng Tiêu Chính Văn bá đạo đến mức nào?
Đối mặt với một chưởng tuyệt thế của ông ta, anh lại không hề nao núng mà thẳng thừng vung đòn nghênh đón, ngược lại Tiêu Chính Văn chiếm ưu thế trong trường hợp này.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Cậu chỉ là một hậu bối, sao có sức chiến đấu mạnh như thế?”, mấy trợ thủ còn lại của nhà họ Trần đều tức giận nói.
Một trợ thủ trong đó tay cầm thanh kiếm này vung lên trời lao về phía Tiêu Chính Văn giống như một con rồng màu trắng bạc.
Đòn tấn công này có thể gọi là tuyệt thế!
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề sợ, vung tay lên, kiếm Tần Vương đã nằm trong tay anh, sau đó vung một kiếm ra gần như chém đứt trời đất, uy lực diệt thế tung lên.
Đòn tấn công có khí thế vô biên.
Mặt đất dưới chân Tiêu Chính Văn gần như nứt ra một khe hở sâu không thấy đáy, thoáng chốc đất núi rung chuyển như thể trời đất đang lắc lư.
Tiêu Chính Văn đánh một cú, thanh kiếm dài trong tay trợ thủ nhà họ Trần đứt gãy thành vô số mảnh sắt rồi văng ra trên không trung, cánh tay cầm kiếm của ông ta cũng nổ tung.
Cùng lúc đó lại có thêm một trợ thủ nhà họ Trần cầm tòa tháp sắt thẳng lên trời rồi đánh tới.
Tiêu Chính Văn thậm chí còn không quay đầu lại, chỉ giơ ngón tay lên.
Rầm.
Xung quanh xuất hiện một vầng sáng màu trắng bạc, ngón tay này làm chấn động cả vũ trụ, thậm chí ngay cả không gian cũng bắt đầu méo mó.
Bụp.
Một tiếng động vang lên, tháp sắt cao vạn trượng đó sụp đổ.
Ông ta còn chưa kịp hoàn hồn, Tiêu Chính Văn đã tiến đến một bước, mang theo vô số tàn ảnh đánh thẳng đến chỗ trợ thủ nhà họ Trần này.
Mỗi bước đi của Tiêu Chính Văn sẽ hiện rất nhiều hoa sen màu vàng, ánh sáng tỏa ra xung quanh, tất cả chiêu thức của sáu trợ thủ nhà họ Trần đều bị hóa giải không còn gì vào ngay lúc này.
“Chân bước hóa hoa sen vàng? Quy Chân?”
Trợ thủ dẫn đầu đó không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.
“Xem như ông biết nhiều đấy”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó tiến ra một bước.
Ầm!
Ánh sáng màu vàng gần như che phủ khắp màn trời, uy lực khủng khiếp từ trên trời rơi xuống bao phủ mấy trợ thủ nhà họ Trần trong uy lực khủng khiếp đó.
“Phụt!”
Sáu người đều nôn ra máu cùng lúc.
Mọi người hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn.
Anh chưa đến ba mươi tuổi mà đạo cảnh sao có thể cao như thế?
Chỉ một bước đã sắp khiến trời đất vũ trụ trên đỉnh đầu họ sụp đổ.
Chỉ có người lĩnh hội được chân đế cảnh giới Quy Chân mới có thể làm được điều này.
Dù là mấy lão già sống mấy ngàn năm cũng không thể lĩnh hội được cấp bậc cao như thế này chứ nói gì đến Tiêu Chính Văn vẫn chưa ba mươi tuổi.
Có thể nói Tiêu Chính Văn là thiên tài đỉnh cấp độc nhất từ vạn cổ đến giờ.
Thế tử hay cậu chủ Chiến Quốc gì đó đều không đáng được so với Tiêu Chính Văn.
Khi mấy người này vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ thì Tiêu Chính Văn đã vung tay lên, một con rồng màu vàng bay thẳng vào tầng mây.
Hú!
Tiếng rồng gầm vang vọng khắp nơi, khí thế ngút trời bỗng chốc giáng trần lao thẳng đến chỗ sáu người đang ngây ngốc đứng đó.
“Phụt phụt phụt…”
Khí tức bảo vệ của mấy người này lập tức bị xuyên thấu như thể không có vật gì ngăn cản khi đối mặt với con rồng vàng cực lớn này.
Kim Long xuyên qua cơ thể sáu người này, không chỉ sáu người sửng sốt mà ngay cả Trần Ngạo cũng há hốc mồm.
“Chuyện… chuyện… này sao có thể?”, Trần Ngạo ngây ngốc.
“Bây giờ cậu cũng nên nhận ra rốt cuộc cậu ngu ngốc thế nào rồi chứ?”, Vương Hử cười khẩy.
Nhưng ngay sau đó ngay cả Vương Hử cũng kinh ngạc.
Chỉ thấy rồng xuyên qua cơ thể, một hình thái cực âm dương che phủ cả bầu trời, hai luồng khí tức sinh tử chia làm hai, tất cả sinh khí trên người sáu trợ thủ nhà họ Trần gần như đều bị rút cạn trong thoáng chốc.
Chương 2752: Giẫm đạp
Tử khí đen kịt phủ xuống từng lớp như sương, tiếp xúc với cơ thể mấy người này.
“Không!”
Trần Ngạo không khỏi hét lên thành tiếng, nhưng lúc này hắn nói gì cũng đã muộn rồi, sáu trợ thủ đó đã không còn sinh khí nữa, bỗng chốc đã trở thành sáu thi thể rơi xuống từ trên không trung.
Cả hiện trường đều yên lặng đến cực điểm, đồng thời vô số ánh sáng màu đen phủ khắp trời, thậm chí mưa máu tanh nồng rơi xuống.
Cường giả Thiên Cảnh tận mạng rồi, ngay cả trời đất cũng đang bật khóc.
Sáu cao thủ Thiên Cảnh cấp ba cứ thế bị Tiêu Chính Văn chém chết.
Cả quả trình nói thì dài nhưng thật ra vẫn chưa đến ba giây, thậm chí Tiêu Chính Văn còn chưa tung ra con bài cuối cùng thì mấy người này đã trở thành thi thể.
Ngay cả Vương Hử cũng thầm nhíu mày, bản lĩnh như thế đúng là có thể so được với lão quân năm đó.
Khống chế hai khí sinh tử có nghĩa là nắm được quyền sinh tử của mọi sinh linh trên thế gian, cho dù là ai cũng không thoát khỏi luân hồi sinh tử.
Người trong võ thuật vốn dĩ là chống đối lại sinh tử bằng tu vi của mình, hơn nữa có thể kéo dài thọ nguyên của mình đến vô hạn.
Nhưng cho dù còn bao nhiêu thọ nguyên, chỉ cần mất đi sinh khí đều có thể trở nên khô héo.
So với các cách thức trước kia của Tiêu Chính Văn, đây mới là điểm đáng sợ nhất.
Tước đoạt sinh khí của người khác thì có thể vô hình chung giết được kẻ địch trong vòng hàng ngàn mét.
Điều này khác với trận pháp và thuật pháp thông thường, là sự tồn tại gần bằng Thần Minh.
“Lý Bạch, nói với tiền bối một tiếng, người như Trần Ngạo nên xử lý thế nào”, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng lạnh lùng nhìn Trần Ngạo.
“Chuyện này…”
Không đợi Vương Hử lên tiếng, Lý Bạch thản nhiên cười nói: “Tiền bối không cần lo, dĩ nhiên không thể lấy mạng chó của hắn, nhưng phế hắn chắc không có vấn đề gì”.
Dù sao thế lực của nhà họ Trần vẫn còn đó, bây giờ giết Trần Ngạo cũng chẳng có lợi cho ai, nhưng tước bỏ tu vi của Trần Ngạo, phản ứng của nhà họ Trần cũng sẽ không quá mức gay gắt.
Vương Hử hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, ngay sau đó Vương Hử như thay thành một người khác, thế tấn công vô cùng sắc bén đánh về phía Trần Ngạo.
Chỉ thấy Vương Hử giơ tay lên là có uy lực hủy diệt trời đất xuất hiện, đòn tấn công này khiến thanh giáo dài trong tay Trần Ngạo rơi ra khỏi tay, văng cách đó hàng ngàn mét.
Luồng khí màu tím quấn chặt lấy Trần Ngạo, sau đó sức mạnh khủng khiếp đánh vào đan điền của hắn.
“Phụt!”
Trần Ngạo nôn ra máu rồi văng ra xa, rơi xuống chỗ Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn vung tay lên đánh mạnh vào sau gáy Trần Ngạo.
Cú đấm này khiến cột sống của Trần Ngạo gãy thành ba đoạn.
Tần Lương Ngọc ở bên cạnh vung tay thêm một chưởng nữa đánh vào ngực Trần Ngạo.
“Phụt!”
Trần Ngạo lại nôn ra một ngụm máu.
Cả người hắn còn chưa rơi xuống đất, Lý Bạch cũng đánh vào trên bụng Trần Ngạo một cái.
Cú đấm này khiến Trần Ngạo rơi xuống, ngã mạnh về hướng mặt đất.
Hắn còn chưa rơi xuống đất, Long Hình đã đấm vào hông Trần Ngạo, cú đấm này khiến xương sườn của Trần Ngạo gãy nát.
“Rắc!”
Âm thanh vang lên rõ to, Trần Ngạo kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Trần Ngạo còn chưa kịp ngồi dậy, Long Ngao đã đạp lên mặt hắn khiến đầu hắn lún xuống đất.
“Dám giết Long Vương? Mày đúng là điếc không sợ súng”.
Nói rồi mũi chân Long Ngạo lại dùng sức khiến đầu Trần Ngạo lại lún xuống mấy tấc nữa.
Trần Ngạo không ngờ mình lại bị một người chẳng có tên tuổi như vậy đạp vào mặt.
Đây đúng là nỗi nhục nhã.
Tiếc là dù hắn có tức đến mức nổ ra khói cũng không có tác dụng.
Đan điền của hắn đã vỡ, hơn nữa quanh người đều bị Vương Hử cấm chế, lúc này đã không còn sức đánh trả.
Nhưng dù sao hắn cũng là thiên tài của nhà họ Trần, hơn nữa từ trước đến giờ đều là đối tượng đào tạo trọng điểm của nhà họ Trần, dù là mấy quản lý cấp cao của các thế lực lớn cũng không dám vô lễ với hắn.
Nhất là lúc nãy, các chưởng môn và các gia chủ cùng lãnh đạo cấp cao của các gia tộc lớn ở cả Đông Vực đều cung kính với hắn, mới chỉ thoáng chốc đã bị người ta giẫm đạp lên mặt sỉ nhục, sao hắn có thể nuốt được cơn giận này?
“Tiêu Chính Văn, bọn mày đáng chết! Nhà họ Trần chắc chắn sẽ đuổi giết chúng mày đến tận cùng”, Trần Ngạo tức giận gào lên, âm thanh kinh thiên động địa, vang vọng cả Đông Vực.
Chương 2753: Phân chia địa bàn
“Sự việc tới lúc này mà mày còn dám điên cuồng, xem ra ban nãy dạy dỗ mày vẫn còn chưa đủ!”
Long Ngao vừa nói vừa giơ chân lên, đạp mạnh vào trên mặt Trần Ngạo!
Nếu đổi lại là bình thường, Long Ngao căn bản chẳng thể khiến cho Trần Ngạo bị thương, thế nhưng đáng tiếc là bây giờ Trần Ngạo không chỉ có đan điền rách nát mà ngay cả tu vi bên trong cơ thể cũng bị Vương Hử giam cầm!
Trần Ngạo lúc này chẳng khác gì so với một người bình thường, sao có thể đỡ nổi một cú đá của Long Ngao?
“Khụ!”
Cả gương mặt của Trần Ngạo đều bị giẫm nát, chỉ riêng ngũ quan đã không thể phân biệt được là người hay là một con chó!
“Tao cho mày thêm một cơ hội để nói lại, có điều cũng chỉ có cơ hội lần này nữa thôi, lần sau sẽ không chỉ có mặt bị đánh nát mà cả người mày đều sẽ không còn một khúc xương nào hoàn chỉnh!”
Long Ngao nói rồi lại giơ chân lên đạp mạnh lên trên người Trần Ngạo.
Lý Bạch bên cạnh rút kiếm ra cầm trong tay, vừa lật cổ tay, hàng chục đoá hoa kiếm đã chém lên trên người Trần Ngạo!
Chỉ trong nháy mắt, trên người Trần Ngạo đã xuất hiện vô số miệng vết thương.
Không để cho Trần Ngạo gào lên thành tiếng thì Tần Lương Ngọc đã tung ra một cú đấm, đánh cho nửa thân người của hắn trở thành tàn phế!
Trần Ngạo chẳng thể chịu đựng nổi nữa, phát ra những tiếng gào rú thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
“Mấy người cứ đợi đó cho tôi, tôi nhất định bắt tất cả mấy người phải trả giá bằng tính mạng!”
Hắn vừa nói dứt lời, Lý Bạch lại giáng thêm một cú đấm thật mạnh lên trên người Trần Ngạo!
Một loạt âm thanh xương gãy truyền tới, ngay cả Vương Hử cũng không khỏi quay người đi, chẳng thể nhìn thêm nổi nữa.
Trần Ngạo lúc này đã co rúm trên đất, không ngừng run rẩy, tiếng gào rú khi trước lúc này cũng đã biến thành tiếng rên rỉ yếu ớt.
Long Ngao lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Ngạo, nói: “Hôm nay chỉ dạy cho mày một bài học nho nhỏ, còn có lần sau thì sẽ khiến mày biến thành đống thịt vụn!”
Long Ngạo vừa nói vừa nhấc Trần Ngạo lúc này đang trong tình trạng thừa sống thiếu chết lên khỏi mặt đất.
Không đợi Trần Ngạo có phản ứng gì, Lý Bạch đột nhiên vung tay, ánh sáng sắc lạnh loé lên, cắt đứt hai bên cổ tay của Trần Ngạo, Trần Ngạo vốn đã sắp sửa mất đi ý thức lại phát ra tiếng gào thét kinh hoàng.
“Nhớ cho kỹ, chúng tôi không phải bố mẹ anh, không có ai nuông chiều anh đâu!”
Vừa dứt lời, Lý Bạch lại giơ chân lên đá, Trần Ngạo giống như một cái túi rách, bị đạp ra xa mười mấy mét, cơ thể nặng nề tiếp đất.
Mặc dù cho tới bây giờ Trần Ngạo vẫn chưa chết, thế nhưng cũng đã bị đánh thoi thóp.
“Long Vương, anh xem…”, Long Ngao quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
“Đánh tiếp!”,’Tiêu Chính Văn lạnh lùng thốt ra hai chữ.
Nghe thấy lời này, ngay cả Vương Hử cũng không khỏi quay đầu liếc nhìn Tiêu Chính Văn.
Trần Ngạo giờ đã bị giày vò đến mức không còn hình người, Tiêu Chính Văn lại vẫn bảo mọi người ra tay tiếp với Trần Ngạo, như vậy cũng quá cay nghiệt rồi nhỉ?
Trần Ngạo bị đánh thừa sống thiếu chết lúc này càng không còn sức lực!
Khi hắn nghe thấy câu nói đó của Tiêu Chính Văn thì gần như hoàn toàn tuyệt vọng.
Mặc dù hắn đã có tính toán từ trước, dẫu có sơ sẩy thì Tiêu Chính Văn cũng tuyệt đối không dám giết hắn, thế nhưng sự cay độc của Tiêu Chính Văn cũng khiến cho trái tim Trần Ngạo phải run rẩy!
Ngay sau đó, đám người do Long Ngao cầm đầu lại tiếp tục vây đánh Trần Ngạo.
Cuối cùng, thật sự giống như Long Ngao đã nói, trên người Trần Ngạo đã chẳng còn tìm thấy được một khúc xương hoàn chỉnh nào nữa, lúc này mọi người mới dừng tay lại.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Trần Ngạo đã giống như một đống thịt nát, khẽ gật đầu với mọi người.
Lúc này Long Ngao mới vẫy tay gọi hai người làm của nhà họ Trần cùng đi theo lại, chỉ tay vào Trần Ngạo rồi nói với hai người đã sợ tới độ mặt mày trắng bệch từ lâu: “Khiêng hắn về nhà họ Trần đi!”
“Còn nữa, sau này nếu như còn dám động vào chúng tôi thì chắc chắn chỉ còn đường chết!”
Nói xong, Long Ngao giơ chân lên đá Trần Ngạo lăn ra xa mấy trăm mét.
Ở một diễn biến khác, đám người vẫn đang ở nhà họ Trần đợi Trần Ngạo đều ngập tràn hy vọng rằng Trần Ngạo có thể mang đầu Tiêu Chính Văn trở về, không ít người còn vừa uống rượu vừa bàn tán sau khi Tiêu Chính Văn chết thì nên phân chia địa bàn Đế Khư ra sao.
Chương 2754: Trần Phong
Bên ngoài cũng đã có không ít người hay tin, Trần Ngạo ở cảnh giới Nguỵ Tiên đỉnh cao đã dẫn theo sáu trợ thủ của nhà họ Trần đi truy sát Tiêu Chính Văn.
Ở trong mắt mọi người, lần này Tiêu Chính Văn chắc chắn chỉ còn đường chết!
Dẫu sao cũng là Nguỵ Tiên đỉnh cao tự mình ra tay, Tiêu Chính Văn có mạnh tới đâu thì cũng có thể so bì được với Nguỵ Tiên đỉnh cao hay sao?
“Lần này Tiêu Chính Văn e là lành ít dữ nhiều rồi, theo tôi được biết, mặc dù Trần Ngạo không bằng Trần Phong nhưng cũng là thiên tài thuộc hạng nhất nhì trong nhà họ Trần!”
“Hơn nữa, sáu trợ thủ đó cũng đều có thực lực Thiên Cảnh cấp ba, chỉ một mình Tiêu Chính Văn thì căn bản không đủ sức chống trả!”
Khi không ít người đang bàn tán xôn xao thì đồng thời cũng nghĩ tới thánh địa có một không hai Đế Khư kia của Đông Vực, tiếp theo đây e rằng sẽ phải trải qua cuộc tranh giành đẫm máu!
“Muốn trách cũng chỉ có thể trách Tiêu Chính Văn đối đầu với xu thế chung chứ trách sao được người khác!”
Không ít người cũng góp lời hùa theo.
Trong lòng bọn họ, Tiêu Chính Văn phản kháng Chư Thiên Thần Giới chẳng khác gì đang chống lại xu thế chung, đồng thời cũng đang thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã đưa ra lựa chọn chính xác!
Họ tin rằng sau khi Tiêu Chính Văn chết, không chỉ có Đế Khư phải phân chia lại mà cả Đông Vực cũng sẽ trải qua một lần tắm máu cực lớn!
Nhà họ Trần này quả nhiên có thực lực khủng bố, cũng chả trách lần này nhà họ Trần lại ra mặt phách lối uy hiếp cả Đông Vực như thế!
Vào lúc mọi người đang cho rằng Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết thì một tiếng hô gấp gáp vang lên, hai tên người làm nhà họ Trần đột nhiên phá cửa lao vào trong sân giống như kẻ điên.
Trên chiếc xe đẩy phía sau lưng bọn họ còn có một đống thịt nát máu thịt lẫn lộn!
Chỉ có thể từ tiếng hô hấp yếu ớt của Trần Ngạo để đoán ra hắn còn sống mà thôi, thế nhưng đã không còn nhìn ra được hình người nữa rồi.
Vào lúc mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì đều kinh hoảng mà đổ mồ hôi lạnh, người nhà họ Trần vội vàng lao ra trước kiểm tra cẩn thận vết thương của Trần Ngạo.
Vừa nhìn, gần như tất cả người nhà họ Trần đều mặt mày tái mét.
“Mau đi thông báo với cụ tổ, cậu chủ xảy ra chuyện lớn rồi!”
Người đứng đầu vội vàng gào lên với mấy người bên cạnh.
Bởi vì quá gấp mà giọng của người nói trở nên cực kỳ chói tai.
Người nhà họ Trần đều phẫn nộ tới cực điểm khi hay tin Trần Ngạo bị đánh tàn phế.
Nửa ngày sau, trên bầu trời nhà họ Trần mây đen kín mít, từng tia sét cứ thế xé ngang nền trời!
Trên bầu trời, một nam thanh niên mặc đồ trắng chân đạp trên tia sáng, đi tiến về phía khoảng không phía trên nhà họ Trần.
Nam thanh niên này có phong thái uy nghiêm, cả gương mặt toát lên khí chất cao ngạo, mái tóc dài tung bay phía sau lưng!
Nhất cử nhất động của hắn đều giống như hoà vào làm một với tất cả mọi thứ xung quanh, thậm chí còn cho người ta một loại ảo giác hắn chính là đất trời một phương!
Hắn chính là thiên tài đáng sợ mà nhà họ Trần vẫn luôn che giấu, Trần Phong!
Trần Phong có phong thái như thiên thần giáng thế, khí tức đàn áp tứ phương khiến cho người ta nhìn mà khiếp sợ.
Hắn từ từ bay thấp xuống và đặt chân lên khoảng sân của nhà họ Trần!
Sau đó hắn tiến thẳng tới sân sau của nhà họ Trần.
Bên trong hồ Diễn Sinh ở sân sau, máu tươi đang chảy rất mạnh và ánh lên sắc máu tanh nồng!
“Chú hai!”
Trần Phong vừa tới sân sau đã hô lên một tiếng về phía hồ Diễn Sinh.
Cụ tổ nhà họ Trần ngồi cách hồ Diễn Sinh không xa mang vẻ mặt âm trầm, trên mặt đã ngập tràn sát khí!
Ánh mắt của Trần Phong hướng thẳng vào bên trong hồ Diễn Sinh, lúc hắn nhìn rõ bên trong hồ Diễn Sinh có một đống thịt nát đang không ngừng quay theo máu loãng thì không khỏi kinh hô một tiếng: “Cụ tổ, đây là…”
“Không sai! Đây chính là Trần Ngạo!”
Cụ tổ nhà họ Trần nghiến răng đáp lời.
Nếu như không phải thông qua khí tức có thể xác nhận đống thịt nát này là Trần Ngạo thì ngay cả cụ tổ nhà họ Trần cũng chẳng thể nhận ra được hắn.
“Cụ tổ, vậy sáu trợ thủ bảo vệ chú ấy thì sao?”, trong mắt Trần Phong loé lên một tia sáng sắc lạnh, sát khí mạnh mẽ bộc phát.
“Chết rồi!”
Cụ tổ nhà họ Trần nói với sắc mặt hết sức u ám.
Thông qua lời kể của hai tên người làm, cụ ta đã hiểu được toàn bộ những gì xảy ra khi đó.
Đây là lần đầu tiên có người dám giết người nhà họ Trần, còn giết luôn cả sáu trợ thủ của nhà họ Trần!
Đây rõ ràng chính là đang khiêu chiến với cả nhà họ Trần!
“Là ai, ai khiến cho em trai tôi bị thương thành như vậy?”, Trần Phong nói với giọng điệu vô cùng sắc bén.
“Là Tiêu Chính Văn!”, cụ tổ nhà họ Trần run rẩy nói.
Đừng nói là bây giờ, dù là lúc Đại Đường thịnh thế, có ai dám bất kính như vậy với nhà họ Trần?
“Đi thông báo với bốn cận vệ giết chết Tiêu Chính Văn, trả mối hận này cho em trai tôi!”
Trần Phong lạnh lùng gào lên, khắp người sát khí ngút trời.
Chương 2755: Vấn đề khó
Không phải Trần Phong không muốn ra tay tiêu diệt điện Thần Long mà là với cục diện bây giờ thì điện Thần Long đã chẳng thể tuỳ tiện tiêu diệt được nữa!
Không chỉ có Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên đang quan sát nhất cử nhất động của điện Thần Long, ngay cả rất nhiều nhân vật lớn thời kỳ thượng cổ cũng chú ý tới điện Thần Long!
Nếu như lúc này tuỳ tiện ra tay chém giết điện Thần Long thì sẽ chỉ khiến cho các phương cảm thấy bất mãn về nhà họ Trần!
Vậy nên Trần Phong chỉ có thể lùi lại một bước, giết chết một mình Tiêu Chính Văn, báo thù cho Trần Ngạo, đồng thời cũng để cho bên ngoài trông thấy kết cục của việc đắc tội với nhà họ Trần!
Ở một diễn biến khác, hai người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên bên trong Chư Thiên Thần Giới đang cùng nhau thưởng trà.
“Hả?”, Hồng Ấn đột nhiên nhíu mày, sau đó chậm rãi đặt tách trà xuống.
“Sao thế?”, Dạ Ma Thiên quay đầu nhìn về phía Hồng Ấn bên cạnh.
“Ôi! Xem ra tới cuối cùng chúng ta vẫn phải ra tay với Tiêu Chính Văn!”, Hồng Ấn khẽ thở dài một tiếng.
Nếu như còn có lựa chọn khác, ông ta bằng lòng tha cho Tiêu Chính Văn, hoặc là nói ông ta căn bản không muốn có xung đột trực diện với Tiêu Chính Văn!
“Hừ, nên ra tay từ lâu rồi, một kẻ tiểu bối trong thế tục, ngay cả những người ở vùng ngoài lãnh thổ cũng không coi cậu ta ra gì, chúng ta việc gì phải sợ cậu ta!”
Dạ Ma Thiên lạnh lùng nói.
Rất rõ ràng, trong lòng ông ta vẫn còn cảm thấy rất căm hận Tiêu Chính Văn vì chuyện của Ngạo Dương.
“Chúng ta đi thôi!”, Hồng Ấn đặt tách trà xuống, chậm rãi đứng dậy.
Một giây sau, hai người bọn họ đã bay lên trên hư không.
Bên phía Đế Khư, Tiêu Chính Văn cũng đã có chuẩn bị chu toàn, một mặt đưa đại đa số mọi người trở về Hoa Quốc từ trong con đường bí mật, một mặt khác cũng khởi động Hộ Sơn Đại Trận.
Duy chỉ có Vương Hử ở lại canh giữ Đế Khư!
Còn Tiêu Chính Văn một mình tới âm phủ.
Thật ra Tiêu Chính Văn làm như vậy cũng có ý giáng hoạ cho người khác, dẫu sao điều Tiêu Chính Văn không hy vọng nhìn thấy nhất là thế tục Hoa Quốc gặp phải đại nạn!
Tạm thời chưa bàn tới việc bên phía nhà họ Trần sẽ báo thù ra sao, chỉ riêng mấy người Hồng Ấn, để giành lấy sắt mẹ chắc chắn cũng sẽ theo sát Tiêu Chính Văn như hình với bóng!
Thông tin Tiêu Chính Văn tới âm phủ lan truyền khắp Đông Vực rất nhanh, không ít người đều kinh ngạc vì điều này.
“Cho dù muốn trốn chạy thì cậu ta cũng nên chạy về thế tục Hoa Quốc mới phải, sao lại chạy tới âm phủ vậy chứ?”
“Lẽ nào cậu ta muốn giáng hoạ cho người khác sao? Thế nhưng giữa cậu ta và âm phủ có mối thù máu đó!”
“Chưa chắc, đại tướng Dạ Xoa của âm phủ khi trước cũng bị Dạ Ma Thiên đánh cho trọng thương, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè!”
Không ít người đều đang rì rầm bàn tán.
Hai người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên vừa đi được nửa đường thì đã hay tin Tiêu Chính Văn thâm nhập vào âm phủ.
“Tên Tiêu Chính Văn này cũng có chút toan tính đấy! Cậu ta biết rõ chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, vậy nên mới lập tức tháo chạy tới âm phủ!”
“Tới nơi đó, thực lực cũng chúng ta cũng sẽ bị áp chế!”
Hồng Ấn đoán được ý đồ thực sự của Tiêu Chính Văn!
Dẫu sao khi trước Tiêu Chính Văn cũng từng tiến vào âm phủ, hơn nữa còn làm dấy lên những đợt sóng lớn ở nơi này.
Bây giờ Tiêu Chính Văn lại gióng trống khua chiêng tiến vào âm phủ, rõ ràng có mang theo mấy phần khiêu khích.
“Âm phủ?”
Biết được tin này, Trần Phong đang lao như bay tới cũng không khỏi nhíu mày.
“Tiêu Chính Văn, lẽ nào anh cho rằng tới âm phủ là có thể trốn được kiếp nạn này sao? Hừ! Cho dù anh có chạy tới chân trời thì Trần Phong tôi cũng nhất định phải tiễn anh lên đường!”
Giọng nói của Trần Phong vang vọng khắp bốn phương chỉ trong nháy mắt, khi sấm chớp đan xen cùng với mây đen, cánh cửa lớn thông tới âm phủ cũng bị vô vàn thiên lôi đánh vỡ!
Hàng vạn ánh hào quang xuất hiện, Trần Phong khí thế bừng bừng giết về phía lối vào âm phủ!
Đúng vào lúc này, một thanh kiếm dài màu đỏ lao qua ngang trời, ánh kiếm chiếu xuống chèn ép bốn phương!
Vô vàn tia sáng màu bạc từ trên trời chiếu xuống, một người đàn ông mặc đồ đen tiến ra trước một bước và giết về phía lối vào âm phủ!
Hồng Ấn liếc nhìn người đàn ông mặc đồ đen, nhíu mày nói: “Dạ Ma Thiên, chuyến đi này của Lăng Phùng e rằng lành ít dữ nhiều rồi. Ngạo Dương ở vùng ngoài lãnh thổ cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, Lăng Phùng tới âm phủ, thực lực chắc chắn sẽ sụt giảm đi nhiều, sao có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn được đây?”
Người đàn ông mặc đồ đen đó chính là đại đệ tử Lăng Phùng của Dạ Ma Thiên!
Hồng Ấn không chỉ đang lo lắng cho an nguy của Lăng Phùng mà còn lo lắng lỡ như Tiêu Chính Văn bị hắn giết chết, vậy thì sắt mẹ thuộc về ai cũng sẽ trở thành một vấn đề khó nhằn.
Ở một bên khác, bốn hộ vệ của nhà họ Trần cũng đồng thời giết về phía âm phủ.
Trợ thủ nhà họ Trần dẫn đầu vung tay lên, áp đảo trời đất, một cú đánh như trời sắp sập, Tiêu Chính Văn cười khẩy, vung tay lên, rồng lớn bay ra va chạm với cú đánh của ông ta.
Trợ thủ nhà họ Trần bị chấn động lùi về sau mấy mười bước, cánh tay tê lại.
“Không thể nào!”, trợ thủ nhà họ Trần lộ ra vẻ không dám tin, ông ta không ngờ đối phương lại có thể đỡ được một chưởng của ông ta.
Sở dĩ ông ta dùng chưởng đánh với Tiêu Chính Văn là vì cảnh giới của ông ta cao hơn Tiêu Chính Văn, thế nên một chưởng này có thể khiến Tiêu Chính Văn không thể thoát được.
Nhưng Tiêu Chính Văn bá đạo đến mức nào?
Đối mặt với một chưởng tuyệt thế của ông ta, anh lại không hề nao núng mà thẳng thừng vung đòn nghênh đón, ngược lại Tiêu Chính Văn chiếm ưu thế trong trường hợp này.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Cậu chỉ là một hậu bối, sao có sức chiến đấu mạnh như thế?”, mấy trợ thủ còn lại của nhà họ Trần đều tức giận nói.
Một trợ thủ trong đó tay cầm thanh kiếm này vung lên trời lao về phía Tiêu Chính Văn giống như một con rồng màu trắng bạc.
Đòn tấn công này có thể gọi là tuyệt thế!
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề sợ, vung tay lên, kiếm Tần Vương đã nằm trong tay anh, sau đó vung một kiếm ra gần như chém đứt trời đất, uy lực diệt thế tung lên.
Đòn tấn công có khí thế vô biên.
Mặt đất dưới chân Tiêu Chính Văn gần như nứt ra một khe hở sâu không thấy đáy, thoáng chốc đất núi rung chuyển như thể trời đất đang lắc lư.
Tiêu Chính Văn đánh một cú, thanh kiếm dài trong tay trợ thủ nhà họ Trần đứt gãy thành vô số mảnh sắt rồi văng ra trên không trung, cánh tay cầm kiếm của ông ta cũng nổ tung.
Cùng lúc đó lại có thêm một trợ thủ nhà họ Trần cầm tòa tháp sắt thẳng lên trời rồi đánh tới.
Tiêu Chính Văn thậm chí còn không quay đầu lại, chỉ giơ ngón tay lên.
Rầm.
Xung quanh xuất hiện một vầng sáng màu trắng bạc, ngón tay này làm chấn động cả vũ trụ, thậm chí ngay cả không gian cũng bắt đầu méo mó.
Bụp.
Một tiếng động vang lên, tháp sắt cao vạn trượng đó sụp đổ.
Ông ta còn chưa kịp hoàn hồn, Tiêu Chính Văn đã tiến đến một bước, mang theo vô số tàn ảnh đánh thẳng đến chỗ trợ thủ nhà họ Trần này.
Mỗi bước đi của Tiêu Chính Văn sẽ hiện rất nhiều hoa sen màu vàng, ánh sáng tỏa ra xung quanh, tất cả chiêu thức của sáu trợ thủ nhà họ Trần đều bị hóa giải không còn gì vào ngay lúc này.
“Chân bước hóa hoa sen vàng? Quy Chân?”
Trợ thủ dẫn đầu đó không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.
“Xem như ông biết nhiều đấy”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó tiến ra một bước.
Ầm!
Ánh sáng màu vàng gần như che phủ khắp màn trời, uy lực khủng khiếp từ trên trời rơi xuống bao phủ mấy trợ thủ nhà họ Trần trong uy lực khủng khiếp đó.
“Phụt!”
Sáu người đều nôn ra máu cùng lúc.
Mọi người hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn.
Anh chưa đến ba mươi tuổi mà đạo cảnh sao có thể cao như thế?
Chỉ một bước đã sắp khiến trời đất vũ trụ trên đỉnh đầu họ sụp đổ.
Chỉ có người lĩnh hội được chân đế cảnh giới Quy Chân mới có thể làm được điều này.
Dù là mấy lão già sống mấy ngàn năm cũng không thể lĩnh hội được cấp bậc cao như thế này chứ nói gì đến Tiêu Chính Văn vẫn chưa ba mươi tuổi.
Có thể nói Tiêu Chính Văn là thiên tài đỉnh cấp độc nhất từ vạn cổ đến giờ.
Thế tử hay cậu chủ Chiến Quốc gì đó đều không đáng được so với Tiêu Chính Văn.
Khi mấy người này vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ thì Tiêu Chính Văn đã vung tay lên, một con rồng màu vàng bay thẳng vào tầng mây.
Hú!
Tiếng rồng gầm vang vọng khắp nơi, khí thế ngút trời bỗng chốc giáng trần lao thẳng đến chỗ sáu người đang ngây ngốc đứng đó.
“Phụt phụt phụt…”
Khí tức bảo vệ của mấy người này lập tức bị xuyên thấu như thể không có vật gì ngăn cản khi đối mặt với con rồng vàng cực lớn này.
Kim Long xuyên qua cơ thể sáu người này, không chỉ sáu người sửng sốt mà ngay cả Trần Ngạo cũng há hốc mồm.
“Chuyện… chuyện… này sao có thể?”, Trần Ngạo ngây ngốc.
“Bây giờ cậu cũng nên nhận ra rốt cuộc cậu ngu ngốc thế nào rồi chứ?”, Vương Hử cười khẩy.
Nhưng ngay sau đó ngay cả Vương Hử cũng kinh ngạc.
Chỉ thấy rồng xuyên qua cơ thể, một hình thái cực âm dương che phủ cả bầu trời, hai luồng khí tức sinh tử chia làm hai, tất cả sinh khí trên người sáu trợ thủ nhà họ Trần gần như đều bị rút cạn trong thoáng chốc.
Chương 2752: Giẫm đạp
Tử khí đen kịt phủ xuống từng lớp như sương, tiếp xúc với cơ thể mấy người này.
“Không!”
Trần Ngạo không khỏi hét lên thành tiếng, nhưng lúc này hắn nói gì cũng đã muộn rồi, sáu trợ thủ đó đã không còn sinh khí nữa, bỗng chốc đã trở thành sáu thi thể rơi xuống từ trên không trung.
Cả hiện trường đều yên lặng đến cực điểm, đồng thời vô số ánh sáng màu đen phủ khắp trời, thậm chí mưa máu tanh nồng rơi xuống.
Cường giả Thiên Cảnh tận mạng rồi, ngay cả trời đất cũng đang bật khóc.
Sáu cao thủ Thiên Cảnh cấp ba cứ thế bị Tiêu Chính Văn chém chết.
Cả quả trình nói thì dài nhưng thật ra vẫn chưa đến ba giây, thậm chí Tiêu Chính Văn còn chưa tung ra con bài cuối cùng thì mấy người này đã trở thành thi thể.
Ngay cả Vương Hử cũng thầm nhíu mày, bản lĩnh như thế đúng là có thể so được với lão quân năm đó.
Khống chế hai khí sinh tử có nghĩa là nắm được quyền sinh tử của mọi sinh linh trên thế gian, cho dù là ai cũng không thoát khỏi luân hồi sinh tử.
Người trong võ thuật vốn dĩ là chống đối lại sinh tử bằng tu vi của mình, hơn nữa có thể kéo dài thọ nguyên của mình đến vô hạn.
Nhưng cho dù còn bao nhiêu thọ nguyên, chỉ cần mất đi sinh khí đều có thể trở nên khô héo.
So với các cách thức trước kia của Tiêu Chính Văn, đây mới là điểm đáng sợ nhất.
Tước đoạt sinh khí của người khác thì có thể vô hình chung giết được kẻ địch trong vòng hàng ngàn mét.
Điều này khác với trận pháp và thuật pháp thông thường, là sự tồn tại gần bằng Thần Minh.
“Lý Bạch, nói với tiền bối một tiếng, người như Trần Ngạo nên xử lý thế nào”, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng lạnh lùng nhìn Trần Ngạo.
“Chuyện này…”
Không đợi Vương Hử lên tiếng, Lý Bạch thản nhiên cười nói: “Tiền bối không cần lo, dĩ nhiên không thể lấy mạng chó của hắn, nhưng phế hắn chắc không có vấn đề gì”.
Dù sao thế lực của nhà họ Trần vẫn còn đó, bây giờ giết Trần Ngạo cũng chẳng có lợi cho ai, nhưng tước bỏ tu vi của Trần Ngạo, phản ứng của nhà họ Trần cũng sẽ không quá mức gay gắt.
Vương Hử hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, ngay sau đó Vương Hử như thay thành một người khác, thế tấn công vô cùng sắc bén đánh về phía Trần Ngạo.
Chỉ thấy Vương Hử giơ tay lên là có uy lực hủy diệt trời đất xuất hiện, đòn tấn công này khiến thanh giáo dài trong tay Trần Ngạo rơi ra khỏi tay, văng cách đó hàng ngàn mét.
Luồng khí màu tím quấn chặt lấy Trần Ngạo, sau đó sức mạnh khủng khiếp đánh vào đan điền của hắn.
“Phụt!”
Trần Ngạo nôn ra máu rồi văng ra xa, rơi xuống chỗ Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn vung tay lên đánh mạnh vào sau gáy Trần Ngạo.
Cú đấm này khiến cột sống của Trần Ngạo gãy thành ba đoạn.
Tần Lương Ngọc ở bên cạnh vung tay thêm một chưởng nữa đánh vào ngực Trần Ngạo.
“Phụt!”
Trần Ngạo lại nôn ra một ngụm máu.
Cả người hắn còn chưa rơi xuống đất, Lý Bạch cũng đánh vào trên bụng Trần Ngạo một cái.
Cú đấm này khiến Trần Ngạo rơi xuống, ngã mạnh về hướng mặt đất.
Hắn còn chưa rơi xuống đất, Long Hình đã đấm vào hông Trần Ngạo, cú đấm này khiến xương sườn của Trần Ngạo gãy nát.
“Rắc!”
Âm thanh vang lên rõ to, Trần Ngạo kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Trần Ngạo còn chưa kịp ngồi dậy, Long Ngao đã đạp lên mặt hắn khiến đầu hắn lún xuống đất.
“Dám giết Long Vương? Mày đúng là điếc không sợ súng”.
Nói rồi mũi chân Long Ngạo lại dùng sức khiến đầu Trần Ngạo lại lún xuống mấy tấc nữa.
Trần Ngạo không ngờ mình lại bị một người chẳng có tên tuổi như vậy đạp vào mặt.
Đây đúng là nỗi nhục nhã.
Tiếc là dù hắn có tức đến mức nổ ra khói cũng không có tác dụng.
Đan điền của hắn đã vỡ, hơn nữa quanh người đều bị Vương Hử cấm chế, lúc này đã không còn sức đánh trả.
Nhưng dù sao hắn cũng là thiên tài của nhà họ Trần, hơn nữa từ trước đến giờ đều là đối tượng đào tạo trọng điểm của nhà họ Trần, dù là mấy quản lý cấp cao của các thế lực lớn cũng không dám vô lễ với hắn.
Nhất là lúc nãy, các chưởng môn và các gia chủ cùng lãnh đạo cấp cao của các gia tộc lớn ở cả Đông Vực đều cung kính với hắn, mới chỉ thoáng chốc đã bị người ta giẫm đạp lên mặt sỉ nhục, sao hắn có thể nuốt được cơn giận này?
“Tiêu Chính Văn, bọn mày đáng chết! Nhà họ Trần chắc chắn sẽ đuổi giết chúng mày đến tận cùng”, Trần Ngạo tức giận gào lên, âm thanh kinh thiên động địa, vang vọng cả Đông Vực.
Chương 2753: Phân chia địa bàn
“Sự việc tới lúc này mà mày còn dám điên cuồng, xem ra ban nãy dạy dỗ mày vẫn còn chưa đủ!”
Long Ngao vừa nói vừa giơ chân lên, đạp mạnh vào trên mặt Trần Ngạo!
Nếu đổi lại là bình thường, Long Ngao căn bản chẳng thể khiến cho Trần Ngạo bị thương, thế nhưng đáng tiếc là bây giờ Trần Ngạo không chỉ có đan điền rách nát mà ngay cả tu vi bên trong cơ thể cũng bị Vương Hử giam cầm!
Trần Ngạo lúc này chẳng khác gì so với một người bình thường, sao có thể đỡ nổi một cú đá của Long Ngao?
“Khụ!”
Cả gương mặt của Trần Ngạo đều bị giẫm nát, chỉ riêng ngũ quan đã không thể phân biệt được là người hay là một con chó!
“Tao cho mày thêm một cơ hội để nói lại, có điều cũng chỉ có cơ hội lần này nữa thôi, lần sau sẽ không chỉ có mặt bị đánh nát mà cả người mày đều sẽ không còn một khúc xương nào hoàn chỉnh!”
Long Ngao nói rồi lại giơ chân lên đạp mạnh lên trên người Trần Ngạo.
Lý Bạch bên cạnh rút kiếm ra cầm trong tay, vừa lật cổ tay, hàng chục đoá hoa kiếm đã chém lên trên người Trần Ngạo!
Chỉ trong nháy mắt, trên người Trần Ngạo đã xuất hiện vô số miệng vết thương.
Không để cho Trần Ngạo gào lên thành tiếng thì Tần Lương Ngọc đã tung ra một cú đấm, đánh cho nửa thân người của hắn trở thành tàn phế!
Trần Ngạo chẳng thể chịu đựng nổi nữa, phát ra những tiếng gào rú thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
“Mấy người cứ đợi đó cho tôi, tôi nhất định bắt tất cả mấy người phải trả giá bằng tính mạng!”
Hắn vừa nói dứt lời, Lý Bạch lại giáng thêm một cú đấm thật mạnh lên trên người Trần Ngạo!
Một loạt âm thanh xương gãy truyền tới, ngay cả Vương Hử cũng không khỏi quay người đi, chẳng thể nhìn thêm nổi nữa.
Trần Ngạo lúc này đã co rúm trên đất, không ngừng run rẩy, tiếng gào rú khi trước lúc này cũng đã biến thành tiếng rên rỉ yếu ớt.
Long Ngao lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Ngạo, nói: “Hôm nay chỉ dạy cho mày một bài học nho nhỏ, còn có lần sau thì sẽ khiến mày biến thành đống thịt vụn!”
Long Ngạo vừa nói vừa nhấc Trần Ngạo lúc này đang trong tình trạng thừa sống thiếu chết lên khỏi mặt đất.
Không đợi Trần Ngạo có phản ứng gì, Lý Bạch đột nhiên vung tay, ánh sáng sắc lạnh loé lên, cắt đứt hai bên cổ tay của Trần Ngạo, Trần Ngạo vốn đã sắp sửa mất đi ý thức lại phát ra tiếng gào thét kinh hoàng.
“Nhớ cho kỹ, chúng tôi không phải bố mẹ anh, không có ai nuông chiều anh đâu!”
Vừa dứt lời, Lý Bạch lại giơ chân lên đá, Trần Ngạo giống như một cái túi rách, bị đạp ra xa mười mấy mét, cơ thể nặng nề tiếp đất.
Mặc dù cho tới bây giờ Trần Ngạo vẫn chưa chết, thế nhưng cũng đã bị đánh thoi thóp.
“Long Vương, anh xem…”, Long Ngao quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
“Đánh tiếp!”,’Tiêu Chính Văn lạnh lùng thốt ra hai chữ.
Nghe thấy lời này, ngay cả Vương Hử cũng không khỏi quay đầu liếc nhìn Tiêu Chính Văn.
Trần Ngạo giờ đã bị giày vò đến mức không còn hình người, Tiêu Chính Văn lại vẫn bảo mọi người ra tay tiếp với Trần Ngạo, như vậy cũng quá cay nghiệt rồi nhỉ?
Trần Ngạo bị đánh thừa sống thiếu chết lúc này càng không còn sức lực!
Khi hắn nghe thấy câu nói đó của Tiêu Chính Văn thì gần như hoàn toàn tuyệt vọng.
Mặc dù hắn đã có tính toán từ trước, dẫu có sơ sẩy thì Tiêu Chính Văn cũng tuyệt đối không dám giết hắn, thế nhưng sự cay độc của Tiêu Chính Văn cũng khiến cho trái tim Trần Ngạo phải run rẩy!
Ngay sau đó, đám người do Long Ngao cầm đầu lại tiếp tục vây đánh Trần Ngạo.
Cuối cùng, thật sự giống như Long Ngao đã nói, trên người Trần Ngạo đã chẳng còn tìm thấy được một khúc xương hoàn chỉnh nào nữa, lúc này mọi người mới dừng tay lại.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Trần Ngạo đã giống như một đống thịt nát, khẽ gật đầu với mọi người.
Lúc này Long Ngao mới vẫy tay gọi hai người làm của nhà họ Trần cùng đi theo lại, chỉ tay vào Trần Ngạo rồi nói với hai người đã sợ tới độ mặt mày trắng bệch từ lâu: “Khiêng hắn về nhà họ Trần đi!”
“Còn nữa, sau này nếu như còn dám động vào chúng tôi thì chắc chắn chỉ còn đường chết!”
Nói xong, Long Ngao giơ chân lên đá Trần Ngạo lăn ra xa mấy trăm mét.
Ở một diễn biến khác, đám người vẫn đang ở nhà họ Trần đợi Trần Ngạo đều ngập tràn hy vọng rằng Trần Ngạo có thể mang đầu Tiêu Chính Văn trở về, không ít người còn vừa uống rượu vừa bàn tán sau khi Tiêu Chính Văn chết thì nên phân chia địa bàn Đế Khư ra sao.
Chương 2754: Trần Phong
Bên ngoài cũng đã có không ít người hay tin, Trần Ngạo ở cảnh giới Nguỵ Tiên đỉnh cao đã dẫn theo sáu trợ thủ của nhà họ Trần đi truy sát Tiêu Chính Văn.
Ở trong mắt mọi người, lần này Tiêu Chính Văn chắc chắn chỉ còn đường chết!
Dẫu sao cũng là Nguỵ Tiên đỉnh cao tự mình ra tay, Tiêu Chính Văn có mạnh tới đâu thì cũng có thể so bì được với Nguỵ Tiên đỉnh cao hay sao?
“Lần này Tiêu Chính Văn e là lành ít dữ nhiều rồi, theo tôi được biết, mặc dù Trần Ngạo không bằng Trần Phong nhưng cũng là thiên tài thuộc hạng nhất nhì trong nhà họ Trần!”
“Hơn nữa, sáu trợ thủ đó cũng đều có thực lực Thiên Cảnh cấp ba, chỉ một mình Tiêu Chính Văn thì căn bản không đủ sức chống trả!”
Khi không ít người đang bàn tán xôn xao thì đồng thời cũng nghĩ tới thánh địa có một không hai Đế Khư kia của Đông Vực, tiếp theo đây e rằng sẽ phải trải qua cuộc tranh giành đẫm máu!
“Muốn trách cũng chỉ có thể trách Tiêu Chính Văn đối đầu với xu thế chung chứ trách sao được người khác!”
Không ít người cũng góp lời hùa theo.
Trong lòng bọn họ, Tiêu Chính Văn phản kháng Chư Thiên Thần Giới chẳng khác gì đang chống lại xu thế chung, đồng thời cũng đang thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã đưa ra lựa chọn chính xác!
Họ tin rằng sau khi Tiêu Chính Văn chết, không chỉ có Đế Khư phải phân chia lại mà cả Đông Vực cũng sẽ trải qua một lần tắm máu cực lớn!
Nhà họ Trần này quả nhiên có thực lực khủng bố, cũng chả trách lần này nhà họ Trần lại ra mặt phách lối uy hiếp cả Đông Vực như thế!
Vào lúc mọi người đang cho rằng Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết thì một tiếng hô gấp gáp vang lên, hai tên người làm nhà họ Trần đột nhiên phá cửa lao vào trong sân giống như kẻ điên.
Trên chiếc xe đẩy phía sau lưng bọn họ còn có một đống thịt nát máu thịt lẫn lộn!
Chỉ có thể từ tiếng hô hấp yếu ớt của Trần Ngạo để đoán ra hắn còn sống mà thôi, thế nhưng đã không còn nhìn ra được hình người nữa rồi.
Vào lúc mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì đều kinh hoảng mà đổ mồ hôi lạnh, người nhà họ Trần vội vàng lao ra trước kiểm tra cẩn thận vết thương của Trần Ngạo.
Vừa nhìn, gần như tất cả người nhà họ Trần đều mặt mày tái mét.
“Mau đi thông báo với cụ tổ, cậu chủ xảy ra chuyện lớn rồi!”
Người đứng đầu vội vàng gào lên với mấy người bên cạnh.
Bởi vì quá gấp mà giọng của người nói trở nên cực kỳ chói tai.
Người nhà họ Trần đều phẫn nộ tới cực điểm khi hay tin Trần Ngạo bị đánh tàn phế.
Nửa ngày sau, trên bầu trời nhà họ Trần mây đen kín mít, từng tia sét cứ thế xé ngang nền trời!
Trên bầu trời, một nam thanh niên mặc đồ trắng chân đạp trên tia sáng, đi tiến về phía khoảng không phía trên nhà họ Trần.
Nam thanh niên này có phong thái uy nghiêm, cả gương mặt toát lên khí chất cao ngạo, mái tóc dài tung bay phía sau lưng!
Nhất cử nhất động của hắn đều giống như hoà vào làm một với tất cả mọi thứ xung quanh, thậm chí còn cho người ta một loại ảo giác hắn chính là đất trời một phương!
Hắn chính là thiên tài đáng sợ mà nhà họ Trần vẫn luôn che giấu, Trần Phong!
Trần Phong có phong thái như thiên thần giáng thế, khí tức đàn áp tứ phương khiến cho người ta nhìn mà khiếp sợ.
Hắn từ từ bay thấp xuống và đặt chân lên khoảng sân của nhà họ Trần!
Sau đó hắn tiến thẳng tới sân sau của nhà họ Trần.
Bên trong hồ Diễn Sinh ở sân sau, máu tươi đang chảy rất mạnh và ánh lên sắc máu tanh nồng!
“Chú hai!”
Trần Phong vừa tới sân sau đã hô lên một tiếng về phía hồ Diễn Sinh.
Cụ tổ nhà họ Trần ngồi cách hồ Diễn Sinh không xa mang vẻ mặt âm trầm, trên mặt đã ngập tràn sát khí!
Ánh mắt của Trần Phong hướng thẳng vào bên trong hồ Diễn Sinh, lúc hắn nhìn rõ bên trong hồ Diễn Sinh có một đống thịt nát đang không ngừng quay theo máu loãng thì không khỏi kinh hô một tiếng: “Cụ tổ, đây là…”
“Không sai! Đây chính là Trần Ngạo!”
Cụ tổ nhà họ Trần nghiến răng đáp lời.
Nếu như không phải thông qua khí tức có thể xác nhận đống thịt nát này là Trần Ngạo thì ngay cả cụ tổ nhà họ Trần cũng chẳng thể nhận ra được hắn.
“Cụ tổ, vậy sáu trợ thủ bảo vệ chú ấy thì sao?”, trong mắt Trần Phong loé lên một tia sáng sắc lạnh, sát khí mạnh mẽ bộc phát.
“Chết rồi!”
Cụ tổ nhà họ Trần nói với sắc mặt hết sức u ám.
Thông qua lời kể của hai tên người làm, cụ ta đã hiểu được toàn bộ những gì xảy ra khi đó.
Đây là lần đầu tiên có người dám giết người nhà họ Trần, còn giết luôn cả sáu trợ thủ của nhà họ Trần!
Đây rõ ràng chính là đang khiêu chiến với cả nhà họ Trần!
“Là ai, ai khiến cho em trai tôi bị thương thành như vậy?”, Trần Phong nói với giọng điệu vô cùng sắc bén.
“Là Tiêu Chính Văn!”, cụ tổ nhà họ Trần run rẩy nói.
Đừng nói là bây giờ, dù là lúc Đại Đường thịnh thế, có ai dám bất kính như vậy với nhà họ Trần?
“Đi thông báo với bốn cận vệ giết chết Tiêu Chính Văn, trả mối hận này cho em trai tôi!”
Trần Phong lạnh lùng gào lên, khắp người sát khí ngút trời.
Chương 2755: Vấn đề khó
Không phải Trần Phong không muốn ra tay tiêu diệt điện Thần Long mà là với cục diện bây giờ thì điện Thần Long đã chẳng thể tuỳ tiện tiêu diệt được nữa!
Không chỉ có Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên đang quan sát nhất cử nhất động của điện Thần Long, ngay cả rất nhiều nhân vật lớn thời kỳ thượng cổ cũng chú ý tới điện Thần Long!
Nếu như lúc này tuỳ tiện ra tay chém giết điện Thần Long thì sẽ chỉ khiến cho các phương cảm thấy bất mãn về nhà họ Trần!
Vậy nên Trần Phong chỉ có thể lùi lại một bước, giết chết một mình Tiêu Chính Văn, báo thù cho Trần Ngạo, đồng thời cũng để cho bên ngoài trông thấy kết cục của việc đắc tội với nhà họ Trần!
Ở một diễn biến khác, hai người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên bên trong Chư Thiên Thần Giới đang cùng nhau thưởng trà.
“Hả?”, Hồng Ấn đột nhiên nhíu mày, sau đó chậm rãi đặt tách trà xuống.
“Sao thế?”, Dạ Ma Thiên quay đầu nhìn về phía Hồng Ấn bên cạnh.
“Ôi! Xem ra tới cuối cùng chúng ta vẫn phải ra tay với Tiêu Chính Văn!”, Hồng Ấn khẽ thở dài một tiếng.
Nếu như còn có lựa chọn khác, ông ta bằng lòng tha cho Tiêu Chính Văn, hoặc là nói ông ta căn bản không muốn có xung đột trực diện với Tiêu Chính Văn!
“Hừ, nên ra tay từ lâu rồi, một kẻ tiểu bối trong thế tục, ngay cả những người ở vùng ngoài lãnh thổ cũng không coi cậu ta ra gì, chúng ta việc gì phải sợ cậu ta!”
Dạ Ma Thiên lạnh lùng nói.
Rất rõ ràng, trong lòng ông ta vẫn còn cảm thấy rất căm hận Tiêu Chính Văn vì chuyện của Ngạo Dương.
“Chúng ta đi thôi!”, Hồng Ấn đặt tách trà xuống, chậm rãi đứng dậy.
Một giây sau, hai người bọn họ đã bay lên trên hư không.
Bên phía Đế Khư, Tiêu Chính Văn cũng đã có chuẩn bị chu toàn, một mặt đưa đại đa số mọi người trở về Hoa Quốc từ trong con đường bí mật, một mặt khác cũng khởi động Hộ Sơn Đại Trận.
Duy chỉ có Vương Hử ở lại canh giữ Đế Khư!
Còn Tiêu Chính Văn một mình tới âm phủ.
Thật ra Tiêu Chính Văn làm như vậy cũng có ý giáng hoạ cho người khác, dẫu sao điều Tiêu Chính Văn không hy vọng nhìn thấy nhất là thế tục Hoa Quốc gặp phải đại nạn!
Tạm thời chưa bàn tới việc bên phía nhà họ Trần sẽ báo thù ra sao, chỉ riêng mấy người Hồng Ấn, để giành lấy sắt mẹ chắc chắn cũng sẽ theo sát Tiêu Chính Văn như hình với bóng!
Thông tin Tiêu Chính Văn tới âm phủ lan truyền khắp Đông Vực rất nhanh, không ít người đều kinh ngạc vì điều này.
“Cho dù muốn trốn chạy thì cậu ta cũng nên chạy về thế tục Hoa Quốc mới phải, sao lại chạy tới âm phủ vậy chứ?”
“Lẽ nào cậu ta muốn giáng hoạ cho người khác sao? Thế nhưng giữa cậu ta và âm phủ có mối thù máu đó!”
“Chưa chắc, đại tướng Dạ Xoa của âm phủ khi trước cũng bị Dạ Ma Thiên đánh cho trọng thương, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè!”
Không ít người đều đang rì rầm bàn tán.
Hai người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên vừa đi được nửa đường thì đã hay tin Tiêu Chính Văn thâm nhập vào âm phủ.
“Tên Tiêu Chính Văn này cũng có chút toan tính đấy! Cậu ta biết rõ chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, vậy nên mới lập tức tháo chạy tới âm phủ!”
“Tới nơi đó, thực lực cũng chúng ta cũng sẽ bị áp chế!”
Hồng Ấn đoán được ý đồ thực sự của Tiêu Chính Văn!
Dẫu sao khi trước Tiêu Chính Văn cũng từng tiến vào âm phủ, hơn nữa còn làm dấy lên những đợt sóng lớn ở nơi này.
Bây giờ Tiêu Chính Văn lại gióng trống khua chiêng tiến vào âm phủ, rõ ràng có mang theo mấy phần khiêu khích.
“Âm phủ?”
Biết được tin này, Trần Phong đang lao như bay tới cũng không khỏi nhíu mày.
“Tiêu Chính Văn, lẽ nào anh cho rằng tới âm phủ là có thể trốn được kiếp nạn này sao? Hừ! Cho dù anh có chạy tới chân trời thì Trần Phong tôi cũng nhất định phải tiễn anh lên đường!”
Giọng nói của Trần Phong vang vọng khắp bốn phương chỉ trong nháy mắt, khi sấm chớp đan xen cùng với mây đen, cánh cửa lớn thông tới âm phủ cũng bị vô vàn thiên lôi đánh vỡ!
Hàng vạn ánh hào quang xuất hiện, Trần Phong khí thế bừng bừng giết về phía lối vào âm phủ!
Đúng vào lúc này, một thanh kiếm dài màu đỏ lao qua ngang trời, ánh kiếm chiếu xuống chèn ép bốn phương!
Vô vàn tia sáng màu bạc từ trên trời chiếu xuống, một người đàn ông mặc đồ đen tiến ra trước một bước và giết về phía lối vào âm phủ!
Hồng Ấn liếc nhìn người đàn ông mặc đồ đen, nhíu mày nói: “Dạ Ma Thiên, chuyến đi này của Lăng Phùng e rằng lành ít dữ nhiều rồi. Ngạo Dương ở vùng ngoài lãnh thổ cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, Lăng Phùng tới âm phủ, thực lực chắc chắn sẽ sụt giảm đi nhiều, sao có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn được đây?”
Người đàn ông mặc đồ đen đó chính là đại đệ tử Lăng Phùng của Dạ Ma Thiên!
Hồng Ấn không chỉ đang lo lắng cho an nguy của Lăng Phùng mà còn lo lắng lỡ như Tiêu Chính Văn bị hắn giết chết, vậy thì sắt mẹ thuộc về ai cũng sẽ trở thành một vấn đề khó nhằn.
Ở một bên khác, bốn hộ vệ của nhà họ Trần cũng đồng thời giết về phía âm phủ.
Bình luận facebook