Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2756-2760
Chương 2756: Cảnh giác
Mấy người Tần Lương Ngọc đang dẫn theo tất cả mọi người của Đế Khư trở về Hoa Quốc!
Lúc này, Long Kinh đã là đêm muộn, dưới sự dẫn dắt của mấy người Long Hình, mọi người tìm đến tập đoàn Vy Nhan.
“Long Vương bảo tất cả chúng ta trở về, lỡ như bên phía Đế Khư có chuyện gì thì biết phải làm sao đây?”, Long Hình không yên tâm nói.
“Mấy người cũng coi thường cậu Tiêu quá rồi, chắc chắn cậu ấy đã có sắp xếp từ trước, hơn nữa tôi cảm thấy đối phương không thể công đánh vào Đế Khư trước, dẫu sao nơi đó cũng có Vương Hử trấn giữ!”
“Ngược lại, thế tục Hoa Quốc mới có khả năng trở thành mục tiêu thứ hai của bọn họ!”, Lý Bạch khẽ nhíu mày, lo lắng nói.
“Có lẽ là không đâu, theo như tôi được biết, vào lúc chúng ta vừa rời khỏi Đế Khư, cậu Tiêu đã đi tới âm phủ, tám mươi phần trăm là muốn dẫn dụ ngọn lửa chiến tranh về phía đó, như vậy dù là người của Chư Thiên Thần Giới hay người của nhà họ Trần thì ai còn có tâm trạng giết vào thế tục nữa?”
Viên Thiên Canh trầm giọng phân tích.
Lúc này, mấy người Hồng Ấn, Dạ Ma Thiên và cả năm người nhà họ Trần đã tiến tới lối vào âm phủ.
Hoặc là nói, hai nhóm bọn họ đã đánh tới thành Uông Tử.
Sau khi tiến vào âm phủ, bọn họ cũng cảm nhận được rõ ràng áp chế của đất trời một phương này đối với bọn họ!
Thế nhưng bên trong đoàn người bọn họ, ngoại trừ bốn hộ vệ của nhà họ Trần ra thì có ai không phải là người hết sức tự phụ?
Cho dù âm phủ là núi đao biển lửa, bọn họ cũng dám liều mình xông vào, huống hồ đối với bọn họ mà nói thì âm phủ cũng chưa chắc là núi đao biển lửa!
Đừng thấy Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên đều là người của Chư Thiên Thần Giới mà lầm, sự hiểu biết về âm phủ của họ vẫn hơn Trần Phong rất nhiều!
Dẫu sao bao nhiêu năm trở lại đây, hắn vẫn luôn được nhà họ Trần che giấu, gần như chưa từng trải nghiệm ở bên ngoài, mặc dù có thực lực tuyệt đỉnh, thế nhưng xét tới kinh nghiệm giang hồ thì hắn quả thực mới chỉ ở cấp nhi đồng mà thôi!
Mặc dù Dạ Ma Thiên cũng là lần đầu tới vùng ngoài lãnh thổ, nhưng khi trước từng giao đấu với đại tướng Dạ Xoa, hơn nữa còn đánh cho ông ta bị trọng thương luôn, vậy nên mới càng không coi âm phủ ra gì.
Lúc này, bên phía âm phủ, hai người Tiêu Chính Văn và Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đang trên đường.
Lần này Tiêu Chính Văn gióng trống khua chiêng tới âm phủ, vẫn là mượn thân xác của Hạo Thiên.
“Trước mặt chính là Phong Đô! Chúng ta vẫn nên thật cẩn thận, dẫu sao nơi đó cũng là địa bàn của thập điện Diêm Vương!”
Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cảnh giác nhìn về phía Phong Đô.
Mặc dù ngoài mặt thập điện Diêm Vương đã không còn bất cứ lực kiểm soát gì với âm phủ, thế nhưng bọn họ vẫn chiếm cứ vị trí số một bên trong âm phủ!
“Đứng lại! Mấy người là ai, lẽ nào không biết nơi này là cấm địa Phong Đô sao?”, một âm binh chặn đứng đường đi của Tiêu Chính Văn và Đầu Nguyên Thánh Mẫu.
“Cậu đi báo với đại tướng Dạ Xoa một tiếng, cơ hội để ông ta báo thù tới rồi!”, Đẩu Nguyên Thánh Nữ tiến lên trước một bước, bình thản nói.
Mấy người Hồng Ấn sau khi vào thành Uông Tử mới cảm nhận được sự bất an.
Tử khí của nơi này thật sự quá nồng đậm, cho dù bọn họ đều tới từ Chư Thiên Thần Giới, nhưng lại hết sức nhạy cảm với tử khí.
Trần Phong đi theo sau lưng hai người bọn họ lúc này cũng cảm nhận được sự áp chế tới từ đất trời của nơi này.
Mấy người bọn họ vốn dĩ tới để đoạt lại sắt mẹ trong tay Tiêu Chính Văn, vậy nên ở trước cổng thành Uông Tử do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nghiến răng, liều mình đi về phía thành Uông Tử.
Một khi đặt chân vào thành Uông Tử thì chẳng khác gì tiến vào âm phủ thực thụ.
“Nơi này quả nhiên không giống với vùng ngoài lãnh thổ, ngay cả đạo trời cũng hoàn toàn trái ngược với thế giới bên ngoài!”, Hồng Ấn cảnh giác nhìn khắp xung quanh, trầm giọng nói.
Sức áp chế của đất trời nơi đây rõ ràng có thể dùng từ khủng khiếp để hình dung, đặc biệt khi bọn họ đều xông vào âm phủ với thân xác thật sự của bản thân thì cảm giác áp bức này càng mạnh mẽ hơn mấy phần.
Thế nhưng không thể không nói, thực lực của mấy người bọn họ cực kỳ siêu nhiên, ai nấy đều là nhân vật đỉnh cao, mặc dù bị đất trời nơi đây áp chế nhưng cũng chưa thể khiến cho bọn họ lùi ra sau nửa bước!
“Chẳng phải chỉ là chút áp chế của đất trời thôi sao, ba người chúng ta liên thủ lại, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh của âm phủ thì cũng không dám tuỳ tiện tiến lên trước!”, Dạ Ma Thiên tự cao nói.
Chương 2757: Nhân vật hung ác
Vừa dứt lời, Dạ Ma Thiên là người đầu tiên bước tới cổng thành Uông Tử, cả người tràn ngập khí thế.
Kể từ khi có sự tồn tại của âm phủ, gã là người đầu tiên dám coi thường âm phủ như vậy.
Quan trọng nhất là gã còn dùng thân thể mình xông thẳng vào âm phủ, cho nên lúc bước vào thành Uông Tử đã bị tử khí vô tận vây quanh.
Dạ Ma Thiên choáng váng một giây rồi tỉnh lại ngay sau đó.
Dù sao gã cũng là người có thực lực. Một lớp khí tức bảo vệ cơ thể nhanh chóng được tạo ra, chặn những tử khí kia.
Ngay cả cường giả Thiên Cảnh cũng chưa chắc có thể chống chọi lại khí tức đáng sợ đó, cho dù là Ngụy Tiên cũng phải thận trọng, nhưng Dạ Ma Thiên lại không thèm quan tâm đến loại áp chế vô hình này mà bước vào thành Uông Tử.
Vô số linh hồn bay tới, nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị khí tức bảo vệ của Dạ Ma Thiên biến thành sương khói.
Thấy Dạ Ma Thiên xông vào thành Uổng Tử, Trần Phong và Hồng Ấn cũng nhanh chóng theo sau.
Thành Uông Tử là cánh cổng đầu tiên của âm phủ, nơi đây tập trung gần như toàn bộ vong hồn, từng trận gió tà thổi mạnh, bầu không khí trở nên âm u.
Ba người vừa bước ra khỏi thành Uông Tử, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng hình đứng kiêu hãnh trên sườn núi.
Lúc này, Tiêu Chính Văn xuất hiện ở âm phủ dưới dạng thần hồn nên không hề bị áp chế.
“Tiêu Chính Văn!”
Hồng Ấn lập tức đề cao cảnh giác.
Trận chiến cuối cùng này khó mà tránh khỏi, Hồng Ấn cũng không muốn nhiều lời, vừa nhìn thấy Tiêu Chính Văn, sức mạnh trong cơ thể ông ta đã bùng phát.
Thậm chí rất nhiều âm hồn xung quanh cũng bị luồng khí tức mạnh mẽ này đánh tan thành khói, hồn bay phách lạc.
Nói rõ ra, Tiêu Chính Văn chưa từng chính thức giao đấu với Hồng Ấn, lần ở núi Bách Long, hai người họ cũng chỉ lướt qua mà thôi.
Vì vậy, cho đến nay vẫn chưa ai biết được thực lực thật sự của Hồng Ấn.
Nhưng ông ta lại dám một mình đến vùng ngoài lãnh thổ, điều này đủ để thấy trong lòng Hồng Ấn vẫn biết chừng mực, nếu không, ngộ ngỡ bị đám cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ bao vây thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Vả lại, bản thân Hồng Ấn cũng là thiên tài hàng đầu của một tông môn lớn trong Chư Thiên Thần Giới, không có người bình thường nào có thể sánh bằng.
Lúc Trần Phong nhìn thấy Tiêu Chính Văn, sát khí càng mãnh liệt hơn. Trần Ngạo đã bị Tiêu Chính Văn đánh thừa sống thiếu chết, còn bị phế bỏ đan điền, nhà họ Trần mấy khi phải chịu sỉ nhục như thế nào?
Quan trọng hơn là nhà họ Trần vốn xuất thân từ Chư Thiên Thần Giới, sau hàng nghìn năm phát triển và lớn mạnh đã trở thành anh hùng ở vùng ngoài lãnh thổ.
Bây giờ lại mất hết thể diện trong tay Tiêu Chính Văn, Trần Phong sao có thể để yên cho Tiêu Chính Văn được.
Vì vậy, Trần Phong không nhiều lời với Tiêu Chính Văn mà rút kiếm ra, thanh kiếm lóe lên một tia sáng sắc lạnh, những âm hồn xung quanh bị ánh kiếm lạnh lẽo này ép lui mấy trăm mét.
Trần Phong vung kiếm chĩa vào Tiêu Chính Văn.
So với hai người họ, Dạ Ma Thiên bình tĩnh hơn nhiều. Gã thấy trong trận chiến này, gã không cần phải ra tay thì Trần Phong và Hồng Ấn cũng đủ để giết Tiêu Chính Văn rồi.
Cảnh giới của Tiêu Chính Văn quá thấp, hơn nữa còn xuất hiện dưới hình thức thần hồn, cho nên không phải là đối thủ của hai người họ.
Ngược lại, sau khi đánh giá Tiêu Chính Văn một cách thận trọng, Hồng Ấn nói: “Tiêu Chính Văn, tôi không muốn trở mặt với cậu, chúng ta có thể bình tĩnh thương lượng!”
Khí tức quanh người Hồng Ấn thay đổi, tiêu tan gần hết tử khí xung quanh, kiêu ngạo nhìn Tiêu Chính Văn.
“Thương lượng? Được thôi!” Tiêu Chính Văn cười nhạo nhìn Hồn Ấn.
“Có gì để đàm phán với hắn chứ! Chẳng phải hắn đã nói thà chết đứng còn hơn sống quỳ sao?” Trần Phong nói với vẻ bừng bừng sát khí.
“Tôi khuyên anh làm người không nên kích động, sẽ không tốt cho anh đâu!” Tiêu Chính Văn cười nhạo nói.
“Hừ, anh có tư cách gì để thương lượng với chúng tôi? Lẽ nào đến bây giờ, anh vẫn chưa rõ tình hình sao?” Dạ Ma Thiên nói với vẻ mặt khinh thường.
“Sư phụ của anh có lẽ là Ngọc Kiếm Thiên Quân nhỉ?” Tiêu Chính Văn quan sát Dạ Ma Thiên.
Cái tên này Tiêu Chính Văn biết được từ Hắc Bá. Nghe nói người này có sức chiến vô cùng mạnh, đã từng đấu với Bạch Khởi ba ngày ba đêm không phân thắng bại.
Chỉ riêng điều này đã đủ để thấy Ngọc Kiếm Thiên Quân là nhân vật hung ác.
Chương 2758: Người thông minh
“Nếu anh đã nghe đến tên sư phụ tôi rồi thì nên ngoan ngoãn giao sắt mẹ ra đây, đừng tốn thời gian thêm nữa!” Dạ Ma Thiên nói.
“Thật ra, tôi thấy ông ta còn lâu mới xứng với danh hiệu Thiên Quân!” Tiêu Chính Văn chế nhạo.
“Hừ! Loại ngu dốt như anh ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ rất nhiều, chỉ là bây giờ bọn họ đã biến thành phân bón hết rồi!” ánh mắt Dạ Ma Thiên trở nên lạnh lẽo.
“Tiêu Chính Văn, chỉ cần cậu giao sắt mẹ ra thì chúng ta có thể thương lượng, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy những lời nhận xét trước đây của cậu”.
“Vả lại hôm nay ba người chúng tôi đến là vì sắt mẹ, chưa từng nghĩ tới việc lấy mạng của cậu, chỉ cần cậu biết điều, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống, cậu thấy sao?”
Hồng Ấn kiêu ngạo nói.
“Tha cho tôi một con đường sống ư?” Tiêu Chính Văn bật cười.
“Chúng ta đều là người thông minh, chắc cậu cũng hiểu tình hình trước mắt đối với cậu vô cùng bất lợi”, Hồng Ấn trầm giọng nói.
Thật ra Hồng Ấn thấy Tiêu Chính Văn cũng là thiên tài đỉnh cao, xét cả về tài năng hay khả năng kiểm soát thế cục đều trên trình độ bình thường.
Tiêu Chính Văn chắc cũng hiểu rõ thế cục trước mắt vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hai bên khai chiến, ba chọi một thì Tiêu Chính Văn không hề có hy vọng chiến thắng.
Hơn nữa, mặc dù Tiêu Chính Văn đã gây ra rất nhiều sóng gió ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng vẫn kém hơn bọn họ vài cấp bậc.
Cảnh giới của bọn họ đều cao hơn Tiêu Chính Văn, cùng hợp lực có thể đá xa Tiêu Chính Văn vài chục con đường.
Quan trọng nhất là bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ là thần hồn, không thể phát huy nổi một phần mười thực lực, càng không có khả năng là đối thủ của bọn họ.
Vì vậy trận chiến này đối với Hồng Ấn chẳng có gì đáng lo.
Ông ta thấy điều Tiêu Chính Văn có thể làm bây giờ là giao nộp sắt mẹ, ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi.
“Người thông minh? Tôi thấy chưa chắc đâu. Người thông minh sẽ không đuổi đến âm phủ! Nói cách khác, cái gọi là người thông minh ông nói chỉ là do ông nghĩ vậy mà thôi” Tiêu Chính Văn chế nhạo.
“Hừ! Nói chuyện với loại người như anh thật phí lời! Ở trước mặt chúng tôi, anh còn không bằng một con kiến!” sát khí quanh người Trần Phong lại mạnh hơn vài lần.
Mặc dù hắn là thiên tài nhà họ Trần, đã trải qua vô số trận chiến, mặc dù luôn bị nhà họ Trần che giấu, nhưng không có nghĩa là kinh nghiệm chiến đấu của hắn kém hơn Tiêu Chính Văn.
Đây cũng là điều khiến hắn tự hào.
“Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, đừng ép chúng tôi phải ra tay!” lúc này Hồng Ấn cũng mất kiên nhẫn, ánh mắt đầy sát khí.
Thực ra bọn họ thương lượng với Tiêu Chính Văn đã là nể mặt Tiêu Chính Văn lắm rồi, nếu Tiêu Chính Văn còn cứng đầu đừng trách ông ta độc ác.
“Loại không biết điều như hắn cũng xứng để thương lượng với chúng ta sao?” Trần Ngạo vung kiếm, trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn.
Lăng Phùng tiến lên, sát khí quanh người mang theo sức mạnh có thể hủy diệt trời đất.
Đúng lúc này, một tấm màn máu đột nhiên từ trong âm phủ bay lên, sau đó trong không khí tràn ngập mùi máu tanh khó chịu.
Một cây xiên Thác Thiên phóng tới.
Một bóng hình to lớn từ từ xuất hiện.
Đại tướng Dạ Xoa bước ra, xuất hiện trước mặt mọi người.
“Chỉ là một tên bại tướng thôi mà, lẽ nào đây chính là chỗ dựa của cậu sao?” Hồng Ấn nói với vẻ khinh thường.
Trước đó, đại tướng Dạ Xoa đã từng bại trong tay Dạ Ma Thiên, hơn nữa còn bị thương nặng, cho dù Tiêu Chính Văn nhờ ông ta giúp đỡ thì cũng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết?
Nhưng lúc này sắc mặt của đại tướng Dạ Xoa vô cùng u ám, phóng cây xiên Thác Thiên trong tay ra.
Một đòn chấn động trời đất, khiến cả thành Uông Tử rung chuyển.
Hả?
Sắc mặt Dạ Ma Thiên chợt thay đổi, đại tướng Dạ Xoa trước mặt hoàn toàn khác với lúc trước.
“Không hay rồi! Mau đi thôi!” Trần Phong là người đầu tiên cảm nhận được mối nguy hiểm.
Chương 2759: Tháo chạy
Lăng Phùng không khỏi biến sắc, đại tướng Dạ Xoa trước mắt có khí tức quá đỗi khủng bố!
Trước đây lúc Dạ Ma Thiên chiến đấu với ông ta, Lăng Phùng cũng đứng từ xa quan sát, đại tướng Dạ Xoa khi đó không hề có được khí thế như bây giờ!
Trần Phong thân là thiên tài của nhà họ Trần, cũng chẳng phải không biết tí gì về âm phủ, huống hồ nhà họ Trần ở âm phủ cũng có phân chi, vậy nên càng hiểu về thực lực của đại tướng Dạ Xoa hơn.
Đại tướng Dạ Xoa trước đó bại trong tay Dạ Ma Thiên không phải vì thực lực bản thân ông ta non yếu mà là do đất trời của vùng ngoài lãnh thổ có sự áp chế đối với ông ta, căn bản chẳng thể phát huy chiến lực thật sự.
Còn bây giờ đang ở sân nhà của ông ta, chiến lực đương nhiên cũng được khôi phục về trạng thái đỉnh cao!
So với ông ta, bọn họ đi tới âm phủ, ngược lại còn bị đất trời một phương áp chế, dưới tình cảnh ta yếu địch mạnh, chiến lực của đại tướng Dạ Xoa gần như là thứ mà họ chẳng thể so bì!
Đúng vào lúc này, lại có một bóng người xuất hiện từ trong màn sương đen!
Chính là người đã khuấy đảo vùng ngoài lãnh thổ khi trước – Tả Bạch Đào!
Vào khoảnh khắc mấy người Dạ Ma Thiên muốn lui về thành Uông Tử, vô số âm binh phong toả lối vào thành Uông Tử!
“Mấy người cho rằng, hôm nay mấy người còn đi được sao?”, giọng nói lạnh tanh vang lên, một người đàn ông mặt đen đội mũ quan thời cổ, trên người mặc triều phục sải bước tiến ra.
Bên khác, một người đàn ông mặt đen tay cầm búa lớn, trên người khoác chiến giáp cũng chặn đứng đường đi của mọi người!
Đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen, một mặt đại diện cho thập điện Diêm Vương, một mặt lại thuộc về thế lực của Âm Tư, hai thế lực lớn này lại liên thủ với nhau!
Đặc biệt là đại tướng Dạ Xoa lúc này càng khí thế ngút trời!
“Mấy người sẽ không thật sự cho rằng bản tướng không phải là đối thủ của mấy người đấy chứ?”, vừa nói dứt lời, đại tướng Dạ Xoa giơ xiên Thác Thiên lên và nhắm thẳng về phía Dạ Ma Thiên!
Dạ Ma Thiên thấy vậy thì vội vàng giơ kiếm ứng chiến.
Hàng loạt đoá hoa kiếm xuất hiện phía trước người Dạ Ma Thiên, những tia sáng màu bạc không đếm hết được giống như đang suy diễn đạo trời!
Khi trước đại tướng Dạ Xoa đã bại trong chính tay của Dạ Ma Thiên, vậy nên đối diện với đòn đánh của Dạ Ma Thiên, ông ta cũng không hề xem nhẹ!
Sau khi tiện tay giơ xiên Thác Thiên trong tay lên đỡ lấy nhát kiếm của Dạ Ma Thiên, ông ta lao thẳng về phía Dạ Ma Thiên!
Vô số đoá hoa kiếm phía bên cạnh chém lên trên người đại tướng Dạ Xoa giống như chém lên trên tường đồng vách sắt, thậm chí ngay cả làn da của đại tướng Dạ Xoa cũng chẳng thể làm cho bị thương!
Dạ Ma Thiên thấy tình cảnh này thì không khỏi nhíu mày nói: “Sao lại như vậy?”
“Không đúng! Đây không phải chiến lực vốn có của ông ta! Chắc hẳn là trời đất nơi này có vấn đề!”
Hồng Ấn vừa nói dứt lời thì lập tức giơ kiếm chém về phía đại tướng Dạ Xoa!
Thế nhưng nhát kiếm này của ông ta vốn dĩ là hư chiêu, mục đích chính là ép cho đại tướng Dạ Xoa lui ra sau để mấy người bọn họ thừa cơ tháo chạy!
“Ông ta muốn chém rách hư không, sau đó tháo chạy về vùng ngoài lãnh thổ, tuyệt đối không thể để cho bọn họ rời đi, không thể để lỡ mất cơ hội, mất rồi thì không có lại nữa đâu!”, Tiêu Chính Văn đứng trên vách núi và nhìn thấy rất rõ tất cả những chuyện này.
“Tiêu Chính Văn! Tên tiểu nhân bỉ ổi nhà cậu!”
Hồng Ấn còn chưa kịp tháo chạy thì đã bị Tiêu Chính Văn vạch trần toan tính trong lòng, suýt thì tức tới độ hộc máu mồm!
Thế nhưng phán quan mặt đen đã ra tay rồi, một cái bút phán quan màu đen lao tới sau lưng Hồng Ấn !
Cho dù mấy người Hồng Ấn có tu vi cực cao, thế nhưng đối diện với sự bao vây công kích của âm phủ thì cũng hơi quá sức.
Huống hồ gì ở âm phủ tu vi của bọn họ cũng gặp phải sự áp chế của đất trời, cho dù có phát huy hơn bình thường thì cũng chỉ có thể ngang hàng với mấy người đại tướng Dạ Xoa mà thôi!
Cho dù là đại tướng Dạ Xoa hay là phán quan mặt đen thì thực lực đều đã tiếp cận với cảnh giới Chân Tiên, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng đều có thể đặt chân lên cảnh giới Chân Tiên!
Nói cách khác, nếu như so về chiến lực thật sự thì mấy người đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen mới là những kẻ giành chiến thắng!
Cho dù là so về cảnh giới thì cũng cao hơn một bậc cảnh giới nhỏ so với mấy người Hồng Ấn.
Cộng thêm việc tu vi của bốn người bọn họ đều bị đất trời một phương này áp chế, căn bản không thể phát huy ra được chiến lực cực hạn, tình hình càng trở nên bất lợi cho bọn họ hơn.
Có thể ban đầu hai bên còn có thể ngang hàng ngang sức, thế nhưng thời gian kéo dài thì mấy người Hồng Ấn căn bản chẳng thể chống đỡ!
Cộng thêm việc khi trước đại tướng Dạ Xoa từng bại trong tay Dạ Ma Thiên, thể diện mất hết, lúc này càng chỉ muốn nghiền nát Dạ Ma Thiên, sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ tháo chạy?
Chương 2760: Thế trận sau lưng
“Ầm!”
Trần Phong lấy ra bảo vật lưu truyền của nhà họ Trần, Tứ Thông Kinh!
Tứ Thông Kinh vốn là tiền thân của Đạo Đức Kinh, hơn nữa còn truyền từ đời thại Viêm Hoàng, vậy nên sẽ có tác dụng khắc chế trời cho đối với tử khí của âm phủ.
Có điều, cho dù là khắc chế thì cũng phải tuỳ địa điểm, nếu là ở vùng ngoài lãnh thổ, vậy thì Tứ Thông Kinh quả thực có thể khắc chế mọi vật đã chết, thậm chí mấy người đại tướng Dạ Xoa còn chẳng phát huy ra được chút thực lực nào.
Thế nhưng nơi này lại là âm phủ, chỉ dựa vào Tứ Thông Kinh thì căn bản chẳng thể so bì với đất trời một phương!
Tay Trần Phong cầm kiếm dài, tung ra một nhát kiếm, quỷ tướng tay cầm búa lớn bên cạnh tiến ra trước một bước, giơ búa lớn trong tay chọi thẳng về phía Trần Phong!
“A!”
Trần Phong không ngờ được đối phương lại đánh lén mình, vội vàng quay người, giơ kiếm đỡ đòn!
“Keng!”
Khi âm thanh va đập của kim loại vang lên, ngay cả núi Thiết Vi xung quanh cũng đều trở nên rúng động!
“Chà, không hổ nhà người được nhà họ Trần cất giấu, quả thực cũng có chút bản lĩnh, đổi lại là người khác thì e rằng đã trở thành hồn ma dưới cây búa này rồi!”, Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã bình phẩm một câu.
Lời này vừa mới thốt ra, Trần Phong đã tức tới độ mặt mày tím tái, nghiến răng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn!
Nếu như không phải thực lực của hắn bị áp chế thì ban nãy hắn cũng sẽ không nhếch nhác tới vậy, suýt thì để cho một quỷ tướng đánh bay đi mất bảo kiếm trong tay mình!
Nếu như không phải có kế truyền đặc thù của nhà họ Trần bảo vệ cho thì ban nãy hắn căn bản chẳng thể đỡ nổi rồi!
Cho dù không bị một nhát búa chém đứt đôi thì cũng bị chấn động tới độ hộc máu ngay tại chỗ!
Lăng Phùng lúc này cũng đang chìm trong trận chiến gian khổ với Tả Bạch Đào!
Mặc dù Tả Bạch Đào chỉ có thực lực Thiên Cảnh cấp ba, thế nhưng dưới sự trợ lực của đất trời một phương thì cũng phát huy ra được thực lực Nguỵ Tiên!
Thật ra bây giờ ông ta cũng đang rửa mối nhục bản thân bại trong tay Tiêu Chính Văn khi trước!
Vậy nên thế tiến công của Tả Bạch Đào cực kỳ ác liệt, chỉ một chiêu đã hoàn toàn áp chế được Lăng Phùng!
Hồng Ấn bên cạnh cũng không dễ dàng hơn chút nào, đối diện với thế tiến công quá đỗi mạnh mẽ của phán quan mặt đen, ông ta chỉ có thể chống đỡ chứ chẳng có sức mà đánh trả!
Cộng thêm Tiêu Chính Văn đứng phía xa quan sát thi thoảng còn chỉ ra một số sơ hở và điểm yếu của Hồng Ấn thì càng khiến cho Hồng Ấn mệt nhoài, căn bản không dư sức mà đánh trả nữa.
“Tiêu Chính Văn, nếu như anh vẫn là đàn ông thì đường đường chính chính đấu một trận với tôi đi!”, Trần Phong tức tới phát điên, phẫn nộ gào lên với Tiêu Chính Văn.
“Đây là ân oán giữa mấy người và âm phủ, tôi không tiện nhúng tay vào nhỉ?”, Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng, thản nhiên chế nhạo.
“Anh…”
“Vốn dĩ chính là vậy mà, ai bảo mấy người vừa tới vùng ngoài lãnh thổ đã đánh người của người ta bị thương, người xưa đã nói rồi, cho người một đấm thì cũng phải phòng người đánh trả, ngay cả đạo lý đơn giản như thế mà cũng không hiểu ư?”
Tiêu Chính Văn chậm rãi nói.
Không chỉ có Trần Phong bị những lời này của Tiêu Chính Văn chọc tức mà sắc mặt của Hồng Ấn phía bên cạnh cũng khó coi tới cực điểm.
Trong mắt Dạ Ma Thiên sắp phun ra lửa tới nơi!
Những lời đó của Tiêu Chính Văn quả thực đã chọc tức Dạ Ma Thiên!
“Kiếm Trảm Thiên!”
Dạ Ma Thiên gầm lên đầy phẫn nộ, thế nhưng ông ta còn chưa kịp giơ kiếm chém ra thì nắm đấm to như bao cát của đại tướng Dạ Xoa đã nặng nề giáng thẳng lên trên lồng ngực của ông ta!
“Khụ!”
Dạ Ma Thiên phun ra một ngụm máu lớn, lùi ra sau mười mấy bước mới có thể đứng vững trở lại.
“Hừ, ông chẳng qua cũng chỉ tới thế mà thôi!”, từ sau trận chiến lần trước với Dạ Ma Thiên, đại tướng Dạ Xoa luôn ôm một bụng tức tối, vậy nên cú đấm này gần như đã sử dụng hết toàn lực!
Cho dù Dạ Ma Thiên có thực lực cường đại thì cũng bị đại tướng Dạ Xoa đánh cho hộc máu mồm.
“Không phải ông nói tôi là bại tướng dưới tay ông sao? Tới đây, chúng ta đấu ba trăm hiệp!”
Đại tướng Dạ Xoa móc ngón tay về phía Dạ Ma Thiên, xiên Thác Thiên lại được tung ra!
“Tiêu Chính Văn! Cậu…”
Không để cho Hồng Ấn nói hết câu thì Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng ngắt lời: “Ông vẫn còn thời gian để buôn chuyện à? Cũng không nhìn xem sau lưng mấy người là thế trận ra sao đã!”
“A?”
Hồng Ấn nghe vậy thì vội vàng quay đầu nhìn ra sau lưng, không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã không khỏi kinh hãi tới độ cả người đều đầm đìa mồ hôi lạnh!
Mấy người Tần Lương Ngọc đang dẫn theo tất cả mọi người của Đế Khư trở về Hoa Quốc!
Lúc này, Long Kinh đã là đêm muộn, dưới sự dẫn dắt của mấy người Long Hình, mọi người tìm đến tập đoàn Vy Nhan.
“Long Vương bảo tất cả chúng ta trở về, lỡ như bên phía Đế Khư có chuyện gì thì biết phải làm sao đây?”, Long Hình không yên tâm nói.
“Mấy người cũng coi thường cậu Tiêu quá rồi, chắc chắn cậu ấy đã có sắp xếp từ trước, hơn nữa tôi cảm thấy đối phương không thể công đánh vào Đế Khư trước, dẫu sao nơi đó cũng có Vương Hử trấn giữ!”
“Ngược lại, thế tục Hoa Quốc mới có khả năng trở thành mục tiêu thứ hai của bọn họ!”, Lý Bạch khẽ nhíu mày, lo lắng nói.
“Có lẽ là không đâu, theo như tôi được biết, vào lúc chúng ta vừa rời khỏi Đế Khư, cậu Tiêu đã đi tới âm phủ, tám mươi phần trăm là muốn dẫn dụ ngọn lửa chiến tranh về phía đó, như vậy dù là người của Chư Thiên Thần Giới hay người của nhà họ Trần thì ai còn có tâm trạng giết vào thế tục nữa?”
Viên Thiên Canh trầm giọng phân tích.
Lúc này, mấy người Hồng Ấn, Dạ Ma Thiên và cả năm người nhà họ Trần đã tiến tới lối vào âm phủ.
Hoặc là nói, hai nhóm bọn họ đã đánh tới thành Uông Tử.
Sau khi tiến vào âm phủ, bọn họ cũng cảm nhận được rõ ràng áp chế của đất trời một phương này đối với bọn họ!
Thế nhưng bên trong đoàn người bọn họ, ngoại trừ bốn hộ vệ của nhà họ Trần ra thì có ai không phải là người hết sức tự phụ?
Cho dù âm phủ là núi đao biển lửa, bọn họ cũng dám liều mình xông vào, huống hồ đối với bọn họ mà nói thì âm phủ cũng chưa chắc là núi đao biển lửa!
Đừng thấy Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên đều là người của Chư Thiên Thần Giới mà lầm, sự hiểu biết về âm phủ của họ vẫn hơn Trần Phong rất nhiều!
Dẫu sao bao nhiêu năm trở lại đây, hắn vẫn luôn được nhà họ Trần che giấu, gần như chưa từng trải nghiệm ở bên ngoài, mặc dù có thực lực tuyệt đỉnh, thế nhưng xét tới kinh nghiệm giang hồ thì hắn quả thực mới chỉ ở cấp nhi đồng mà thôi!
Mặc dù Dạ Ma Thiên cũng là lần đầu tới vùng ngoài lãnh thổ, nhưng khi trước từng giao đấu với đại tướng Dạ Xoa, hơn nữa còn đánh cho ông ta bị trọng thương luôn, vậy nên mới càng không coi âm phủ ra gì.
Lúc này, bên phía âm phủ, hai người Tiêu Chính Văn và Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đang trên đường.
Lần này Tiêu Chính Văn gióng trống khua chiêng tới âm phủ, vẫn là mượn thân xác của Hạo Thiên.
“Trước mặt chính là Phong Đô! Chúng ta vẫn nên thật cẩn thận, dẫu sao nơi đó cũng là địa bàn của thập điện Diêm Vương!”
Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cảnh giác nhìn về phía Phong Đô.
Mặc dù ngoài mặt thập điện Diêm Vương đã không còn bất cứ lực kiểm soát gì với âm phủ, thế nhưng bọn họ vẫn chiếm cứ vị trí số một bên trong âm phủ!
“Đứng lại! Mấy người là ai, lẽ nào không biết nơi này là cấm địa Phong Đô sao?”, một âm binh chặn đứng đường đi của Tiêu Chính Văn và Đầu Nguyên Thánh Mẫu.
“Cậu đi báo với đại tướng Dạ Xoa một tiếng, cơ hội để ông ta báo thù tới rồi!”, Đẩu Nguyên Thánh Nữ tiến lên trước một bước, bình thản nói.
Mấy người Hồng Ấn sau khi vào thành Uông Tử mới cảm nhận được sự bất an.
Tử khí của nơi này thật sự quá nồng đậm, cho dù bọn họ đều tới từ Chư Thiên Thần Giới, nhưng lại hết sức nhạy cảm với tử khí.
Trần Phong đi theo sau lưng hai người bọn họ lúc này cũng cảm nhận được sự áp chế tới từ đất trời của nơi này.
Mấy người bọn họ vốn dĩ tới để đoạt lại sắt mẹ trong tay Tiêu Chính Văn, vậy nên ở trước cổng thành Uông Tử do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nghiến răng, liều mình đi về phía thành Uông Tử.
Một khi đặt chân vào thành Uông Tử thì chẳng khác gì tiến vào âm phủ thực thụ.
“Nơi này quả nhiên không giống với vùng ngoài lãnh thổ, ngay cả đạo trời cũng hoàn toàn trái ngược với thế giới bên ngoài!”, Hồng Ấn cảnh giác nhìn khắp xung quanh, trầm giọng nói.
Sức áp chế của đất trời nơi đây rõ ràng có thể dùng từ khủng khiếp để hình dung, đặc biệt khi bọn họ đều xông vào âm phủ với thân xác thật sự của bản thân thì cảm giác áp bức này càng mạnh mẽ hơn mấy phần.
Thế nhưng không thể không nói, thực lực của mấy người bọn họ cực kỳ siêu nhiên, ai nấy đều là nhân vật đỉnh cao, mặc dù bị đất trời nơi đây áp chế nhưng cũng chưa thể khiến cho bọn họ lùi ra sau nửa bước!
“Chẳng phải chỉ là chút áp chế của đất trời thôi sao, ba người chúng ta liên thủ lại, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh của âm phủ thì cũng không dám tuỳ tiện tiến lên trước!”, Dạ Ma Thiên tự cao nói.
Chương 2757: Nhân vật hung ác
Vừa dứt lời, Dạ Ma Thiên là người đầu tiên bước tới cổng thành Uông Tử, cả người tràn ngập khí thế.
Kể từ khi có sự tồn tại của âm phủ, gã là người đầu tiên dám coi thường âm phủ như vậy.
Quan trọng nhất là gã còn dùng thân thể mình xông thẳng vào âm phủ, cho nên lúc bước vào thành Uông Tử đã bị tử khí vô tận vây quanh.
Dạ Ma Thiên choáng váng một giây rồi tỉnh lại ngay sau đó.
Dù sao gã cũng là người có thực lực. Một lớp khí tức bảo vệ cơ thể nhanh chóng được tạo ra, chặn những tử khí kia.
Ngay cả cường giả Thiên Cảnh cũng chưa chắc có thể chống chọi lại khí tức đáng sợ đó, cho dù là Ngụy Tiên cũng phải thận trọng, nhưng Dạ Ma Thiên lại không thèm quan tâm đến loại áp chế vô hình này mà bước vào thành Uông Tử.
Vô số linh hồn bay tới, nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị khí tức bảo vệ của Dạ Ma Thiên biến thành sương khói.
Thấy Dạ Ma Thiên xông vào thành Uổng Tử, Trần Phong và Hồng Ấn cũng nhanh chóng theo sau.
Thành Uông Tử là cánh cổng đầu tiên của âm phủ, nơi đây tập trung gần như toàn bộ vong hồn, từng trận gió tà thổi mạnh, bầu không khí trở nên âm u.
Ba người vừa bước ra khỏi thành Uông Tử, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng hình đứng kiêu hãnh trên sườn núi.
Lúc này, Tiêu Chính Văn xuất hiện ở âm phủ dưới dạng thần hồn nên không hề bị áp chế.
“Tiêu Chính Văn!”
Hồng Ấn lập tức đề cao cảnh giác.
Trận chiến cuối cùng này khó mà tránh khỏi, Hồng Ấn cũng không muốn nhiều lời, vừa nhìn thấy Tiêu Chính Văn, sức mạnh trong cơ thể ông ta đã bùng phát.
Thậm chí rất nhiều âm hồn xung quanh cũng bị luồng khí tức mạnh mẽ này đánh tan thành khói, hồn bay phách lạc.
Nói rõ ra, Tiêu Chính Văn chưa từng chính thức giao đấu với Hồng Ấn, lần ở núi Bách Long, hai người họ cũng chỉ lướt qua mà thôi.
Vì vậy, cho đến nay vẫn chưa ai biết được thực lực thật sự của Hồng Ấn.
Nhưng ông ta lại dám một mình đến vùng ngoài lãnh thổ, điều này đủ để thấy trong lòng Hồng Ấn vẫn biết chừng mực, nếu không, ngộ ngỡ bị đám cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ bao vây thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Vả lại, bản thân Hồng Ấn cũng là thiên tài hàng đầu của một tông môn lớn trong Chư Thiên Thần Giới, không có người bình thường nào có thể sánh bằng.
Lúc Trần Phong nhìn thấy Tiêu Chính Văn, sát khí càng mãnh liệt hơn. Trần Ngạo đã bị Tiêu Chính Văn đánh thừa sống thiếu chết, còn bị phế bỏ đan điền, nhà họ Trần mấy khi phải chịu sỉ nhục như thế nào?
Quan trọng hơn là nhà họ Trần vốn xuất thân từ Chư Thiên Thần Giới, sau hàng nghìn năm phát triển và lớn mạnh đã trở thành anh hùng ở vùng ngoài lãnh thổ.
Bây giờ lại mất hết thể diện trong tay Tiêu Chính Văn, Trần Phong sao có thể để yên cho Tiêu Chính Văn được.
Vì vậy, Trần Phong không nhiều lời với Tiêu Chính Văn mà rút kiếm ra, thanh kiếm lóe lên một tia sáng sắc lạnh, những âm hồn xung quanh bị ánh kiếm lạnh lẽo này ép lui mấy trăm mét.
Trần Phong vung kiếm chĩa vào Tiêu Chính Văn.
So với hai người họ, Dạ Ma Thiên bình tĩnh hơn nhiều. Gã thấy trong trận chiến này, gã không cần phải ra tay thì Trần Phong và Hồng Ấn cũng đủ để giết Tiêu Chính Văn rồi.
Cảnh giới của Tiêu Chính Văn quá thấp, hơn nữa còn xuất hiện dưới hình thức thần hồn, cho nên không phải là đối thủ của hai người họ.
Ngược lại, sau khi đánh giá Tiêu Chính Văn một cách thận trọng, Hồng Ấn nói: “Tiêu Chính Văn, tôi không muốn trở mặt với cậu, chúng ta có thể bình tĩnh thương lượng!”
Khí tức quanh người Hồng Ấn thay đổi, tiêu tan gần hết tử khí xung quanh, kiêu ngạo nhìn Tiêu Chính Văn.
“Thương lượng? Được thôi!” Tiêu Chính Văn cười nhạo nhìn Hồn Ấn.
“Có gì để đàm phán với hắn chứ! Chẳng phải hắn đã nói thà chết đứng còn hơn sống quỳ sao?” Trần Phong nói với vẻ bừng bừng sát khí.
“Tôi khuyên anh làm người không nên kích động, sẽ không tốt cho anh đâu!” Tiêu Chính Văn cười nhạo nói.
“Hừ, anh có tư cách gì để thương lượng với chúng tôi? Lẽ nào đến bây giờ, anh vẫn chưa rõ tình hình sao?” Dạ Ma Thiên nói với vẻ mặt khinh thường.
“Sư phụ của anh có lẽ là Ngọc Kiếm Thiên Quân nhỉ?” Tiêu Chính Văn quan sát Dạ Ma Thiên.
Cái tên này Tiêu Chính Văn biết được từ Hắc Bá. Nghe nói người này có sức chiến vô cùng mạnh, đã từng đấu với Bạch Khởi ba ngày ba đêm không phân thắng bại.
Chỉ riêng điều này đã đủ để thấy Ngọc Kiếm Thiên Quân là nhân vật hung ác.
Chương 2758: Người thông minh
“Nếu anh đã nghe đến tên sư phụ tôi rồi thì nên ngoan ngoãn giao sắt mẹ ra đây, đừng tốn thời gian thêm nữa!” Dạ Ma Thiên nói.
“Thật ra, tôi thấy ông ta còn lâu mới xứng với danh hiệu Thiên Quân!” Tiêu Chính Văn chế nhạo.
“Hừ! Loại ngu dốt như anh ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ rất nhiều, chỉ là bây giờ bọn họ đã biến thành phân bón hết rồi!” ánh mắt Dạ Ma Thiên trở nên lạnh lẽo.
“Tiêu Chính Văn, chỉ cần cậu giao sắt mẹ ra thì chúng ta có thể thương lượng, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy những lời nhận xét trước đây của cậu”.
“Vả lại hôm nay ba người chúng tôi đến là vì sắt mẹ, chưa từng nghĩ tới việc lấy mạng của cậu, chỉ cần cậu biết điều, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống, cậu thấy sao?”
Hồng Ấn kiêu ngạo nói.
“Tha cho tôi một con đường sống ư?” Tiêu Chính Văn bật cười.
“Chúng ta đều là người thông minh, chắc cậu cũng hiểu tình hình trước mắt đối với cậu vô cùng bất lợi”, Hồng Ấn trầm giọng nói.
Thật ra Hồng Ấn thấy Tiêu Chính Văn cũng là thiên tài đỉnh cao, xét cả về tài năng hay khả năng kiểm soát thế cục đều trên trình độ bình thường.
Tiêu Chính Văn chắc cũng hiểu rõ thế cục trước mắt vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hai bên khai chiến, ba chọi một thì Tiêu Chính Văn không hề có hy vọng chiến thắng.
Hơn nữa, mặc dù Tiêu Chính Văn đã gây ra rất nhiều sóng gió ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng vẫn kém hơn bọn họ vài cấp bậc.
Cảnh giới của bọn họ đều cao hơn Tiêu Chính Văn, cùng hợp lực có thể đá xa Tiêu Chính Văn vài chục con đường.
Quan trọng nhất là bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ là thần hồn, không thể phát huy nổi một phần mười thực lực, càng không có khả năng là đối thủ của bọn họ.
Vì vậy trận chiến này đối với Hồng Ấn chẳng có gì đáng lo.
Ông ta thấy điều Tiêu Chính Văn có thể làm bây giờ là giao nộp sắt mẹ, ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi.
“Người thông minh? Tôi thấy chưa chắc đâu. Người thông minh sẽ không đuổi đến âm phủ! Nói cách khác, cái gọi là người thông minh ông nói chỉ là do ông nghĩ vậy mà thôi” Tiêu Chính Văn chế nhạo.
“Hừ! Nói chuyện với loại người như anh thật phí lời! Ở trước mặt chúng tôi, anh còn không bằng một con kiến!” sát khí quanh người Trần Phong lại mạnh hơn vài lần.
Mặc dù hắn là thiên tài nhà họ Trần, đã trải qua vô số trận chiến, mặc dù luôn bị nhà họ Trần che giấu, nhưng không có nghĩa là kinh nghiệm chiến đấu của hắn kém hơn Tiêu Chính Văn.
Đây cũng là điều khiến hắn tự hào.
“Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, đừng ép chúng tôi phải ra tay!” lúc này Hồng Ấn cũng mất kiên nhẫn, ánh mắt đầy sát khí.
Thực ra bọn họ thương lượng với Tiêu Chính Văn đã là nể mặt Tiêu Chính Văn lắm rồi, nếu Tiêu Chính Văn còn cứng đầu đừng trách ông ta độc ác.
“Loại không biết điều như hắn cũng xứng để thương lượng với chúng ta sao?” Trần Ngạo vung kiếm, trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn.
Lăng Phùng tiến lên, sát khí quanh người mang theo sức mạnh có thể hủy diệt trời đất.
Đúng lúc này, một tấm màn máu đột nhiên từ trong âm phủ bay lên, sau đó trong không khí tràn ngập mùi máu tanh khó chịu.
Một cây xiên Thác Thiên phóng tới.
Một bóng hình to lớn từ từ xuất hiện.
Đại tướng Dạ Xoa bước ra, xuất hiện trước mặt mọi người.
“Chỉ là một tên bại tướng thôi mà, lẽ nào đây chính là chỗ dựa của cậu sao?” Hồng Ấn nói với vẻ khinh thường.
Trước đó, đại tướng Dạ Xoa đã từng bại trong tay Dạ Ma Thiên, hơn nữa còn bị thương nặng, cho dù Tiêu Chính Văn nhờ ông ta giúp đỡ thì cũng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết?
Nhưng lúc này sắc mặt của đại tướng Dạ Xoa vô cùng u ám, phóng cây xiên Thác Thiên trong tay ra.
Một đòn chấn động trời đất, khiến cả thành Uông Tử rung chuyển.
Hả?
Sắc mặt Dạ Ma Thiên chợt thay đổi, đại tướng Dạ Xoa trước mặt hoàn toàn khác với lúc trước.
“Không hay rồi! Mau đi thôi!” Trần Phong là người đầu tiên cảm nhận được mối nguy hiểm.
Chương 2759: Tháo chạy
Lăng Phùng không khỏi biến sắc, đại tướng Dạ Xoa trước mắt có khí tức quá đỗi khủng bố!
Trước đây lúc Dạ Ma Thiên chiến đấu với ông ta, Lăng Phùng cũng đứng từ xa quan sát, đại tướng Dạ Xoa khi đó không hề có được khí thế như bây giờ!
Trần Phong thân là thiên tài của nhà họ Trần, cũng chẳng phải không biết tí gì về âm phủ, huống hồ nhà họ Trần ở âm phủ cũng có phân chi, vậy nên càng hiểu về thực lực của đại tướng Dạ Xoa hơn.
Đại tướng Dạ Xoa trước đó bại trong tay Dạ Ma Thiên không phải vì thực lực bản thân ông ta non yếu mà là do đất trời của vùng ngoài lãnh thổ có sự áp chế đối với ông ta, căn bản chẳng thể phát huy chiến lực thật sự.
Còn bây giờ đang ở sân nhà của ông ta, chiến lực đương nhiên cũng được khôi phục về trạng thái đỉnh cao!
So với ông ta, bọn họ đi tới âm phủ, ngược lại còn bị đất trời một phương áp chế, dưới tình cảnh ta yếu địch mạnh, chiến lực của đại tướng Dạ Xoa gần như là thứ mà họ chẳng thể so bì!
Đúng vào lúc này, lại có một bóng người xuất hiện từ trong màn sương đen!
Chính là người đã khuấy đảo vùng ngoài lãnh thổ khi trước – Tả Bạch Đào!
Vào khoảnh khắc mấy người Dạ Ma Thiên muốn lui về thành Uông Tử, vô số âm binh phong toả lối vào thành Uông Tử!
“Mấy người cho rằng, hôm nay mấy người còn đi được sao?”, giọng nói lạnh tanh vang lên, một người đàn ông mặt đen đội mũ quan thời cổ, trên người mặc triều phục sải bước tiến ra.
Bên khác, một người đàn ông mặt đen tay cầm búa lớn, trên người khoác chiến giáp cũng chặn đứng đường đi của mọi người!
Đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen, một mặt đại diện cho thập điện Diêm Vương, một mặt lại thuộc về thế lực của Âm Tư, hai thế lực lớn này lại liên thủ với nhau!
Đặc biệt là đại tướng Dạ Xoa lúc này càng khí thế ngút trời!
“Mấy người sẽ không thật sự cho rằng bản tướng không phải là đối thủ của mấy người đấy chứ?”, vừa nói dứt lời, đại tướng Dạ Xoa giơ xiên Thác Thiên lên và nhắm thẳng về phía Dạ Ma Thiên!
Dạ Ma Thiên thấy vậy thì vội vàng giơ kiếm ứng chiến.
Hàng loạt đoá hoa kiếm xuất hiện phía trước người Dạ Ma Thiên, những tia sáng màu bạc không đếm hết được giống như đang suy diễn đạo trời!
Khi trước đại tướng Dạ Xoa đã bại trong chính tay của Dạ Ma Thiên, vậy nên đối diện với đòn đánh của Dạ Ma Thiên, ông ta cũng không hề xem nhẹ!
Sau khi tiện tay giơ xiên Thác Thiên trong tay lên đỡ lấy nhát kiếm của Dạ Ma Thiên, ông ta lao thẳng về phía Dạ Ma Thiên!
Vô số đoá hoa kiếm phía bên cạnh chém lên trên người đại tướng Dạ Xoa giống như chém lên trên tường đồng vách sắt, thậm chí ngay cả làn da của đại tướng Dạ Xoa cũng chẳng thể làm cho bị thương!
Dạ Ma Thiên thấy tình cảnh này thì không khỏi nhíu mày nói: “Sao lại như vậy?”
“Không đúng! Đây không phải chiến lực vốn có của ông ta! Chắc hẳn là trời đất nơi này có vấn đề!”
Hồng Ấn vừa nói dứt lời thì lập tức giơ kiếm chém về phía đại tướng Dạ Xoa!
Thế nhưng nhát kiếm này của ông ta vốn dĩ là hư chiêu, mục đích chính là ép cho đại tướng Dạ Xoa lui ra sau để mấy người bọn họ thừa cơ tháo chạy!
“Ông ta muốn chém rách hư không, sau đó tháo chạy về vùng ngoài lãnh thổ, tuyệt đối không thể để cho bọn họ rời đi, không thể để lỡ mất cơ hội, mất rồi thì không có lại nữa đâu!”, Tiêu Chính Văn đứng trên vách núi và nhìn thấy rất rõ tất cả những chuyện này.
“Tiêu Chính Văn! Tên tiểu nhân bỉ ổi nhà cậu!”
Hồng Ấn còn chưa kịp tháo chạy thì đã bị Tiêu Chính Văn vạch trần toan tính trong lòng, suýt thì tức tới độ hộc máu mồm!
Thế nhưng phán quan mặt đen đã ra tay rồi, một cái bút phán quan màu đen lao tới sau lưng Hồng Ấn !
Cho dù mấy người Hồng Ấn có tu vi cực cao, thế nhưng đối diện với sự bao vây công kích của âm phủ thì cũng hơi quá sức.
Huống hồ gì ở âm phủ tu vi của bọn họ cũng gặp phải sự áp chế của đất trời, cho dù có phát huy hơn bình thường thì cũng chỉ có thể ngang hàng với mấy người đại tướng Dạ Xoa mà thôi!
Cho dù là đại tướng Dạ Xoa hay là phán quan mặt đen thì thực lực đều đã tiếp cận với cảnh giới Chân Tiên, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng đều có thể đặt chân lên cảnh giới Chân Tiên!
Nói cách khác, nếu như so về chiến lực thật sự thì mấy người đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen mới là những kẻ giành chiến thắng!
Cho dù là so về cảnh giới thì cũng cao hơn một bậc cảnh giới nhỏ so với mấy người Hồng Ấn.
Cộng thêm việc tu vi của bốn người bọn họ đều bị đất trời một phương này áp chế, căn bản không thể phát huy ra được chiến lực cực hạn, tình hình càng trở nên bất lợi cho bọn họ hơn.
Có thể ban đầu hai bên còn có thể ngang hàng ngang sức, thế nhưng thời gian kéo dài thì mấy người Hồng Ấn căn bản chẳng thể chống đỡ!
Cộng thêm việc khi trước đại tướng Dạ Xoa từng bại trong tay Dạ Ma Thiên, thể diện mất hết, lúc này càng chỉ muốn nghiền nát Dạ Ma Thiên, sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ tháo chạy?
Chương 2760: Thế trận sau lưng
“Ầm!”
Trần Phong lấy ra bảo vật lưu truyền của nhà họ Trần, Tứ Thông Kinh!
Tứ Thông Kinh vốn là tiền thân của Đạo Đức Kinh, hơn nữa còn truyền từ đời thại Viêm Hoàng, vậy nên sẽ có tác dụng khắc chế trời cho đối với tử khí của âm phủ.
Có điều, cho dù là khắc chế thì cũng phải tuỳ địa điểm, nếu là ở vùng ngoài lãnh thổ, vậy thì Tứ Thông Kinh quả thực có thể khắc chế mọi vật đã chết, thậm chí mấy người đại tướng Dạ Xoa còn chẳng phát huy ra được chút thực lực nào.
Thế nhưng nơi này lại là âm phủ, chỉ dựa vào Tứ Thông Kinh thì căn bản chẳng thể so bì với đất trời một phương!
Tay Trần Phong cầm kiếm dài, tung ra một nhát kiếm, quỷ tướng tay cầm búa lớn bên cạnh tiến ra trước một bước, giơ búa lớn trong tay chọi thẳng về phía Trần Phong!
“A!”
Trần Phong không ngờ được đối phương lại đánh lén mình, vội vàng quay người, giơ kiếm đỡ đòn!
“Keng!”
Khi âm thanh va đập của kim loại vang lên, ngay cả núi Thiết Vi xung quanh cũng đều trở nên rúng động!
“Chà, không hổ nhà người được nhà họ Trần cất giấu, quả thực cũng có chút bản lĩnh, đổi lại là người khác thì e rằng đã trở thành hồn ma dưới cây búa này rồi!”, Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã bình phẩm một câu.
Lời này vừa mới thốt ra, Trần Phong đã tức tới độ mặt mày tím tái, nghiến răng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn!
Nếu như không phải thực lực của hắn bị áp chế thì ban nãy hắn cũng sẽ không nhếch nhác tới vậy, suýt thì để cho một quỷ tướng đánh bay đi mất bảo kiếm trong tay mình!
Nếu như không phải có kế truyền đặc thù của nhà họ Trần bảo vệ cho thì ban nãy hắn căn bản chẳng thể đỡ nổi rồi!
Cho dù không bị một nhát búa chém đứt đôi thì cũng bị chấn động tới độ hộc máu ngay tại chỗ!
Lăng Phùng lúc này cũng đang chìm trong trận chiến gian khổ với Tả Bạch Đào!
Mặc dù Tả Bạch Đào chỉ có thực lực Thiên Cảnh cấp ba, thế nhưng dưới sự trợ lực của đất trời một phương thì cũng phát huy ra được thực lực Nguỵ Tiên!
Thật ra bây giờ ông ta cũng đang rửa mối nhục bản thân bại trong tay Tiêu Chính Văn khi trước!
Vậy nên thế tiến công của Tả Bạch Đào cực kỳ ác liệt, chỉ một chiêu đã hoàn toàn áp chế được Lăng Phùng!
Hồng Ấn bên cạnh cũng không dễ dàng hơn chút nào, đối diện với thế tiến công quá đỗi mạnh mẽ của phán quan mặt đen, ông ta chỉ có thể chống đỡ chứ chẳng có sức mà đánh trả!
Cộng thêm Tiêu Chính Văn đứng phía xa quan sát thi thoảng còn chỉ ra một số sơ hở và điểm yếu của Hồng Ấn thì càng khiến cho Hồng Ấn mệt nhoài, căn bản không dư sức mà đánh trả nữa.
“Tiêu Chính Văn, nếu như anh vẫn là đàn ông thì đường đường chính chính đấu một trận với tôi đi!”, Trần Phong tức tới phát điên, phẫn nộ gào lên với Tiêu Chính Văn.
“Đây là ân oán giữa mấy người và âm phủ, tôi không tiện nhúng tay vào nhỉ?”, Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng, thản nhiên chế nhạo.
“Anh…”
“Vốn dĩ chính là vậy mà, ai bảo mấy người vừa tới vùng ngoài lãnh thổ đã đánh người của người ta bị thương, người xưa đã nói rồi, cho người một đấm thì cũng phải phòng người đánh trả, ngay cả đạo lý đơn giản như thế mà cũng không hiểu ư?”
Tiêu Chính Văn chậm rãi nói.
Không chỉ có Trần Phong bị những lời này của Tiêu Chính Văn chọc tức mà sắc mặt của Hồng Ấn phía bên cạnh cũng khó coi tới cực điểm.
Trong mắt Dạ Ma Thiên sắp phun ra lửa tới nơi!
Những lời đó của Tiêu Chính Văn quả thực đã chọc tức Dạ Ma Thiên!
“Kiếm Trảm Thiên!”
Dạ Ma Thiên gầm lên đầy phẫn nộ, thế nhưng ông ta còn chưa kịp giơ kiếm chém ra thì nắm đấm to như bao cát của đại tướng Dạ Xoa đã nặng nề giáng thẳng lên trên lồng ngực của ông ta!
“Khụ!”
Dạ Ma Thiên phun ra một ngụm máu lớn, lùi ra sau mười mấy bước mới có thể đứng vững trở lại.
“Hừ, ông chẳng qua cũng chỉ tới thế mà thôi!”, từ sau trận chiến lần trước với Dạ Ma Thiên, đại tướng Dạ Xoa luôn ôm một bụng tức tối, vậy nên cú đấm này gần như đã sử dụng hết toàn lực!
Cho dù Dạ Ma Thiên có thực lực cường đại thì cũng bị đại tướng Dạ Xoa đánh cho hộc máu mồm.
“Không phải ông nói tôi là bại tướng dưới tay ông sao? Tới đây, chúng ta đấu ba trăm hiệp!”
Đại tướng Dạ Xoa móc ngón tay về phía Dạ Ma Thiên, xiên Thác Thiên lại được tung ra!
“Tiêu Chính Văn! Cậu…”
Không để cho Hồng Ấn nói hết câu thì Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng ngắt lời: “Ông vẫn còn thời gian để buôn chuyện à? Cũng không nhìn xem sau lưng mấy người là thế trận ra sao đã!”
“A?”
Hồng Ấn nghe vậy thì vội vàng quay đầu nhìn ra sau lưng, không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã không khỏi kinh hãi tới độ cả người đều đầm đìa mồ hôi lạnh!