Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2512-2515
Chương 2511: Cô lập
Nghe Hạng Vũ nói vậy, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Nhờ cậy thân quỷ?
Nhờ kiểu gì?
“Không biết phải làm sao mới có thể nhờ cậy được thân quỷ đây?”, Tiêu Chính Văn tiện miệng hỏi một câu.
“Cậu Tiêu chắc là đã từng trải nghiệm ảo cảnh vừa nãy rồi nhỉ? Đợi lát nữa, ở bên trong thành Uổng Tử sẽ có cô hồn đã chết nhiều năm, chỉ cần có được sự công nhận của đối phương thì sẽ có thể mượn quỷ khí của hắn để tiến vào thành Uổng Tử, leo lên bục Vọng Hương!”
“Thế nhưng các vị chỉ có phách, không có hồn, vậy nên sẽ bị hút vào trong bục Vọng Hương ngay khoảnh khắc đầu tiên đặt chân lên đó! Cả đời của cô hồn đó sẽ trở thành ảo cảnh trước mắt mọi người!”
“Cũng không khác gì phải trải qua một đời của người khác, nếu như trong quá trình này mà bị giết, hoặc bị bệnh chết, vậy thì thần hồn sẽ bị cưỡng ép kéo vào trong thành Uổng Tử, cũng có thể nói rằng người sống sẽ phải chết thay cho người chết!”
“Chắc là các vị hiểu ý của tôi chứ?”, Hạng Vũ nói xong còn liếc nhìn mọi người xung quanh.
Nói trắng ra thì chỉ cần không cẩn thận để chết bên trong ảo cảnh thì thật sự sẽ phải chết, không còn cơ hội để sống tiếp nữa!
Nghe xong những lời này của Hạng Vũ, sắc mặt của mấy người Khổng Tề Thiên đột nhiên trở nên trắng bệch!
Đừng nói là trải qua một đời của người khác, ngay tới việc sống lại một lần cuộc đời của chính bản thân mình cũng chưa chắc đã có thể sống tới được ngày hôm nay!
Vận mệnh luôn là thứ khó nắm bắt nhất, không ai có thể nhớ được quyết định của bản thân trong tất cả những thời điểm mấu chốt!
“Nói thì đơn giản, thế nhưng trải qua cuộc đời của người khác, biến số nhiều tới độ nào, ai có thể đảm bảo nhất định có thể sống sót trở ra!”, Điền Khải trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ oán thán.
“Sự việc tới nước này rồi, các vị e rằng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, nếu đã đến rồi thì phải đối mặt thôi, với thủ đoạn thấp hèn của các vị, có sống lại một trăm lần thì vẫn chỉ như vậy!”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng châm chọc.
“Anh!”
Điền Văn lập tức nổi điên, thế nhưng lại chẳng thể làm được gì Tiêu Chính Văn!
Dù gì bây giờ bọn họ cũng chỉ là người bình thường, mà về số người thì còn lâu mới bằng được nhà họ Trương, rõ ràng đang chiếm thế yếu!
Nếu như bây giờ đôi bên ra tay, nói không chừng ngay cả kẻ tiểu bối không ra dạng gì của nhà họ Trương cũng có thể cậy người đông thế mạnh mà đánh cho bọn họ văng răng khắp nền đất!
Chỉ có Cố Đồng nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt đầy nỗi thù hận, hắn nghe không hiểu những lời nói vừa xong của Hạng Vũ, cũng không muốn nghe!
“Tiêu Chính Văn, đã tới tình cảnh này rồi thì cũng không cần phải khoe khoang miệng lưỡi nhanh nhạy nữa đâu nhỉ? Thật ra chúng tôi vẫn luôn đợi cậu, muốn ra ngoài thì chưa chắc đã không có cách!”
“Có điều nếu như mọi người đều là người của Đông Vực thì không thể để mặc một mình cậu không quan tâm!”
Khổng Tề Thiên nói rồi dùng tay kéo góc áo, thở ra một màn khói trắng.
Rõ ràng, ông ta không giống với những người khác, dẫu sao ông ta cũng là truyền nhân của nhà họ Khổng, rất nhiều bí văn thượng cổ đều hiểu rõ như lòng bàn tay!
Mà ông ta cũng cố ý đợi Hạng Vũ nói xong những lời đó mới phơi bày con át chủ bài của mình.
Thật ra, so với những người khác, vấn đề khó nhằn lớn nhất bày trước mặt ông ta không phải là làm sao để ra khỏi từ trong thành Uổng Tử mà là làm sao để thoát khỏi Tiêu Chính Văn!
Ông ta vẫn luôn chờ đợi ở nơi này, còn có ý quy tụ lại với người nhà họ Trương chính là để đợi Tiêu Chính Văn!
Hơn nữa, ông ta cũng hiểu rõ trước mắt chính là thời cơ tốt nhất để ông ta trừ khử Tiêu Chính Văn, bỏ lỡ cơ hội này, muốn loại trừ Tiêu Chính Văn e rằng sẽ còn khó hơn cả lên trời!
“Ồ, nghe ý của ông Khổng thì là muốn dẫn tất cả chúng tôi cùng rời đi sao?”, Tiêu Chính Văn quan sát Khổng Tề Thiên.
“Không sai! Chỉ có điều, việc này cậu cần có chút dũng khí mới được, hơn nữa tôi có thể bảo đảm ngay cả mấy người nhà họ Trương cũng có thể cùng rời khỏi nơi này!”
Khổng Tề Thiên nói đầy tự tin.
“Nói nghe thử xem!”, Tiêu Chính Văn hỏi không chút biểu cảm.
“Thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần chúng ta tìm được cô hồn của cùng một thời đại cùng tiến vào bục Vọng Hương, vậy thì mọi người đều có thể phối hợp với nhau!”
Khổng Tề Thiên nói xong thì trên mặt cũng nở một nụ cười vô hại.
Thật ra đây chính là con đường chết mà Khổng Tề Thiên bày ra cho Tiêu Chính Văn!
Dù mọi người cùng tiến vào cùng một thời đại, Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị mấy người bọn họ cô lập hoàn toàn!
Chương 2512: Hùng hồn
Tới lúc đó, mấy người bọn họ, thậm chí cả người nhà họ Trương đều có thể sống sót rời đi, duy chỉ có Tiêu Chính Văn là bị mấy người họ liên thủ nhắm vào, gần như chắc chắn phải chết!
Chuyện này vốn là một âm mưu, chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn cứu người, chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn dẫn hết toàn bộ người nhà họ Trương rời khỏi nơi này an toàn thì buộc phải đi theo con đường mà ông ta đã vạch sẵn!
Thời đại ông ta dự định tiến vào chính là thịnh thế Lý Đường!
Bởi vì trước đây Khổng Tề Thiên cũng từng để phân thân tiến vào Đại Đường, thậm chí còn chính tay đạo diễn nên một màn đảo chính, dồn Nữ Đế vào chỗ chết!
Ông ta đã quá quen thuộc với Đại Đường rồi.
Ngược lại Tiêu Chính Văn khi tới thời đại đó sẽ hoàn toàn mất đi ưu thế!
Ngay cả Nữ Đế cũng có thể bị ông ta hãm hại trong thời đại này, Tiêu Chính Văn càng đừng mơ có thể sống sót rời khỏi thời đại đó!
“Được!”
Tiêu Chính Văn không chút do dự, gật đầu đồng ý.
Thấy Tiêu Chính Văn đã gật đầu, Trương Quảng cũng dẫn theo đám người nhà họ Trương đứng dậy theo Tiêu Chính Văn.
Mọi người bây giờ đều đã trở thành người bình thường, quảng trường thành Minh Nguyệt nhìn thì có vẻ gần trong gang tấc phải đi mất năm ngày mới tới được.
Mà bên dưới cổng thành âm u phía trước, không ít ma trơi đang vật vờ khắp nơi không mục đích.
“Các vị, hy vọng mọi người đều có thể bình an vô sự, sau khi chúng ta ra ngoài sẽ lại có được tiếng thơm! Mời!”
Khổng Tề Thiên làm một động tác tay tỏ ý mời, rõ ràng đang muốn để cho mấy người Tiêu Chính Văn đi trước một bước.
Tiêu Chính Văn lại không chút do dự, sải bước tiến về phía thành Uổng Tử!
Mấy người Khổng Tề Thiên cũng đi theo phía sau Tiêu Chính Văn đi tới trước cổng thành!
Cổng thành của thành Uổng Tử rộng tới hàng trăm dặm, trông như một khu chợ cực lớn!
“Thịnh thế Đại Đường, Khổng Tề Thiên tôi tới rồi đây!”
Ánh mắt Khổng Tề Thiên nhìn về phía một nam thanh niên ăn mặc như nho sinh, mà nam thanh niên đó giống như đã đợi ông ta ở đây từ lâu, lúc thấy Khổng Tề Thiên thì nhanh chóng sải bước tiến lên chào đón.
Thật ra Tiêu Chính Văn cũng đã biết từ lâu rằng Khổng Tề Thiên không chỉ từng sống ở Đại Đường mà còn từng làm xáo trộn tình hình ở nơi này!
Nếu như đấu với Khổng Tề Thiên ở Đại Đường thì e rằng bản thân lành ít dữ nhiều rồi!
Thế nhưng giống như những gì Khổng Tề Thiên nghĩ, Tiêu Chính Văn vì cứu người, dù trước mặt là hố lửa thì cũng chỉ có thể nhảy vào mà thôi!
Thế nhưng vào lúc Tiêu Chính Văn bước về phía cổng thành, tượng rồng vàng trong ống tay áo lại phát ra động tĩnh kỳ lạ!
Từ sau trận đấu trên núi Bách Long, tượng rồng vàng đó vẫn luôn được Tiêu Chính Văn mang theo bên người, mà lúc này, cùng với động tĩnh kỳ lạ của tượng rồng vàng, tất cả ma trơi xung quanh đều lập tức biến mất tăm!
Mà ở trước mặt Tiêu Chính Văn lại xuất hiện một ông lão vô cùng uy nghiêm!
“Ta có thể giúp cậu rời khỏi U Minh, nhưng cần cậu giải quyết cho ta một việc!”
Ông lão chắp hai tay sau lưng, nhìn đời bằng nửa con mắt giống như bậc vua chúa trong thiên hạ!
“Ông là…Lý Thế Hải?”
Tiêu Chính Văn không khỏi kinh hô một tiếng, thế nhưng ông lão không hề đáp lời, chỉ giơ một tay ra, sau khi một tia sáng màu vàng loé qua, Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa lên, tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo!
“Khác Nhi à, không phải phụ hoàng không niệm tình cha con mà là do phụ hoàng cũng có nỗi khổ tâm của mình!”
“Sao phụ hoàng lại không biết con là người trung quân ái quốc, giãi bày tâm can cho cả Đại Đường! Thế nhưng…Chư Toại Lương, Thượng Quan Vô Kỵ ép ta buộc phải giết con!”
“Nho sinh nào dám ức hiếp ta? Cả đời này, dù ta có giết hết mấy kẻ nho sinh xảo trá thì cũng phải bảo vệ chu toàn cho con trai ta!”
Trên bầu trời truyền tới tiếng thở dài bất lực của Lý Thế Hải!
Dù có ăn năn thì cũng căm ghét tới tận xương tuỷ!
Chính sau khi ta chết đi, Đại Đường không còn một vị vua anh minh trị vì nên mới bị Võ Thị soán ngôi cướp đi hoàng quyền Đại Đường!
Tất cả những chuyện này, mặc dù không đúng như những gì mà mấy người Thượng Quan Vô Kỵ và Chư Toại Lương mong muốn, thế nhưng bọn họ mới là tội nhân thực sự của Đại Đường!
“Bệ hạ! Tứ Hoàng tử thôn tính điền sản của người khác ở Ích Châu, tự chiêu mộ binh lính, ý đồ bất chính, đáng lý phải phán tội chết! Vẫn mong bệ hạ điều tra rõ ràng!”
Đúng vào lúc này, Tiêu Chính Văn chậm rãi mở mắt ra, mà lúc này, anh đang đứng bên trong một đại điện lộng lẫy dát vàng!
Bên dưới đại điện, hai hàng vệ sĩ kim giáp đang bừng bừng sát khí đứng ở hai bên!
Bên dưới hiên đại điện có một ông lão tóc bạc đang quỳ, tay cầm thẻ ngà, lớn tiếng nói đầy hùng hồn mạnh mẽ.
Tiêu Chính Văn chậm rãi ngẩng đầu lên, tấm biển bên trên đỉnh đầu dùng chữ triện viết ba chữ lớn “điện Thái Cực”!
Chương 2513: Tiêu Chính Văn làm vua
“Bệ hạ…”
Người dân Thương Nhan vẫn còn đang kể lại, mà trong đầu Tiêu Chính Văn lại hiện ra một vài thông tin.
Thiên Tử Đại Đường, Lý Thế Hải.
Thân phận này khiến Tiêu Chính Văn sửng sốt, rõ ràng Khổng Tề Thiên muốn tính kế với anh nên mới kéo anh về lại những năm Trinh Quán, Đại Đường.
Nhưng Khổng Tề Thiên có thể quay lại thân phận trước đó của mình nhưng người khác thì lại không, dù sao chỉ có một mình ông ta đã từng trải qua thời Lý Đường.
Tiêu Chính Văn biết rõ đây là một cái bẫy nhưng lại không thể từ chối, dù sao muốn đưa mấy mươi người nhà họ Trương ra ngoài, nếu không đi con đường này rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thế nên Tiêu Chính Văn mới đồng ý yêu cầu của Khổng Tề Thiên, dù sao Khổng Tề Thiên cũng biết nhiều về Đại Đường, hơn nữa chỉ có ông ta mới có thể bình an dẫn người nhà họ Trương ra khỏi thời đại này.
Nhưng trong suy nghĩ ban đầu của Khổng Tề Thiên là muốn để Tiêu Chính Văn đi vào thời đại này với thân phận là một người bình thường.
Hơn nữa chỉ cần Tiêu Chính Văn đi vào thời đại này, mặc dù mọi thứ chỉ là ảo giác nhưng Tiêu Chính Văn không thể khai triển tu vi của mình.
Nếu Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường thì chỉ có thể để mặc ông ta chém giết, đối mặt với Khổng Tề Thiên gây ra bao sóng lớn ở thời đại này, Tiêu Chính Văn cũng chỉ đành buông tay chịu trói.
Nhưng ngay khi Tiêu Chính Văn vừa bước đến cổng thành lại phát hiện một bất ngờ lớn.
Tiêu Chính Văn lại gặp được Lý Thế Hải – vua Đường, còn lấy thân phận của ông ta quay về thời kỳ đầu Đại Đường.
Trước tiên chưa kể đến việc Tiêu Chính Văn có thể sử dụng sức chiến đấu đáng sợ hay không, chỉ riêng thân phận Lý Thế Hải này cũng đủ để áp chế mọi thứ.
Mặc dù năm tháng đó, các gia tộc lớn có thể chống đối với Hoàng quyền nhưng vào thời khắc quan trọng, Hoàng quyền vẫn là lớn nhất.
Với thân phận này của Tiêu Chính Văn, cho dù bây giờ Khổng Tề Thiên đang ở trong thân phận nào đi chăng nữa cũng không dám chọc vào sự tồn tại này.
Dù Khổng Tề Thiên là người xuất sắc trong giới trẻ ở thời đại này thì cuối cùng cũng chỉ là một thần tử, mà Tiêu Chính Văn lại là vua.
Vua bảo thần chết, thần phải chết.
Cho dù Khổng Tề Thiên có tu vi mạnh thế nào cũng không thể chống đối lại Thịnh Đường, dù sao trên triều cũng có một vị anh tài xuất thế - Lý Tịnh.
Huống gì còn có hai mươi Bát Hiền của Lăng Yên Các, dù thế lực của Khổng Tề Thiên lớn mạnh đến mức nào hay tu vi cao đến đâu cũng chỉ có thể phục tùng trước sức mạnh tuyệt đối.
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng, anh không chỉ có thể mượn thân phận này để chèn ép Khổng Tề Thiên, thậm chí có thể đem theo một chút khí vận Đế Vương trên người Lý Thế Hải.
Mặc dù chưa chắc có thể thành công, dù sao mọi thứ trước mắt đều không phải là thế giới thực mà là một ảo cảnh, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn nghĩ có thể thử.
“Bệ hạ…”
Có một vị đại thần bên cạnh quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, chắc chắn là muốn cầu xin cho Lý Khác.
Tiêu Chính Văn cũng thu lại suy nghĩ của mình, nhìn bên dưới đại điện, thiếu niên non nớt mười ba, mười bốn tuổi.
Chắc hẳn cậu ta là Thục Vương Lý Khác.
Năm đó Tứ điện hạ Lý Khác có âm mưu phản quốc nên bị xử tội chết ở Trường An, năm đó Lý Khác còn chưa đầy hai mươi tuổi.
Lúc này Tiêu Chính Văn cũng bừng tỉnh.
Có thể nói Thục Vương Lý Khác là người giống Lý Thế Hải nhất trong tất cả những đứa con trai của ông ta, hơn nữa chín tuổi từng đi theo Quân Tập xuất chinh để dẹp yên cuộc nổi dậy của tộc Khương, mười hai tuổi đã tự mình dẫn quân ra trận, mở rộng lãnh thổ cho Đại Đường.
Chẳng qua Lý Thế Hải vốn dĩ vì lên ngôi không được lòng thần nên chuyện gì cũng nghi ngờ, thậm chí ngay cả con trai ruột của ông ta nếu sơ hở một chút cũng sẽ bị nghi ngờ có mưu đồ phản nước.
Mấy người Lý Thừa Càn chết ở Trường An là vì thế.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì mấy trăm binh sĩ sao có thể tấn công vào Thái Cực Cung được hàng ngàn quân Ngự Lâm bảo vệ được?
Rõ ràng có người mưu đồ giăng bẫy khiến Lý Thế Hải tự hại người thân của mình để đạt được mục đích không chính đáng của họ.
Mà người dân khắp Ích Châu ai cũng biết Lý Khác một lòng vì nước, trung thành với vua, yêu thương con dân, hơn nữa còn miễn sưu thuế gần mười năm cho người dân bản địa.
Nhưng lại vì đánh thuế với cường hào mà đắc tội với gia tộc giàu có bản địa nên không ít người được gọi là tri thức bắt đầu thường xuyên viết thư cho Lý Thế Hải, bôi nhọ nói rằng Lý Khác phản nước từ năm thứ ba Lý Khác đến nước Mặc Phong.
Trong số những người này thì Thượng Quan Vô Kỵ và Trữ Toại Lương vu cáo nhiều nhất, cũng độc ác nhất.
“Ý ông là Khác Nhi muốn phản bội lại giang sơn của trẫm?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Trữ Toại Lương.
Chương 2514: Khác thường
“Xin bệ hạ minh xét, Lý Khác thu phục lòng người ở Thục Trung, tư hữu binh mã, đây vốn dĩ là hành vi bất chính. Tôi thấy nên lập tức cho Lý Khác vào đại lao rồi hành quyết để cảnh cáo”.
Ánh mắt Trữ Toại Lương hiện lên vẻ lạnh lùng, hung ác, ngoan độc nhìn về phía Lý Khác.
Nếu đổi lại là quá khứ, với những chứng cứ mà Trữ Toại Lương thu thập được, Lý Thế Hải chắc chắn sẽ làm theo ý ông ta, nhốt Lý Khác vào đại lao, không hành quyết ngay mà sẽ giam giữ thời gian dài.
Đời trước Lý Khác trải qua vài mùa xuân trong đại lao, cuối cùng vẫn bị Lý Thế Hải chém đầu.
Mọi chuyện cũng chỉ là một góc thu nhỏ của Hoàng gia.
Người ta thường nói Hoàng tộc không có tình thân, mọi chuyện đều liên quan đến vận mệnh đất nước.
Thế nên dù đối mặt với tình thân cốt nhục, thủ đoạn của Đế Vương cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Thậm chí cũng động một chút là giáng tội cho con trai ruột của mình, thậm chí là chém chết.
Cho vào đại lao là trừng phạt nhẹ nhất rồi.
Nếu không Lý Thế Hải cũng sẽ không truyền lại ngai vàng cho Lý Trị - người con không giống ông ta nhất, cuối cùng bị Võ Lan Anh giành lấy ngôi vị, thậm chí đổi quốc hiệu thành Đại Châu.
“Bệ hạ, trong đó chắc chắn có hiểu lầm, tôi thấy Tứ hoàng tử sẽ không có mưu đồ làm phản, ngược lại cậu ấy cầu phúc cho dân, giảm sưu thuế, tôi nghĩ chắc chắn Tứ hoàng tử chạm đến lợi ích của vài người nên mới bị vu oan”.
Nói rồi Lý Tịnh cũng bước ra quỳ xuống trước mặt Lý Thế Hải, tức giận nhìn Trữ Toại Lương và Thượng Quan Vô Kỵ.
Từ thời cổ đại, các học giả giỏi nhất trong việc cố ý lẫn lộn đúng sai, khẩu Phật tâm xà.
Lý Tịnh đã cực kỳ ghét mấy học giả trên triều đường này lắm rồi.
Bây giờ họ lại thông đồng với nhau hãm hại Lý Khác, không chỉ là Lý Tịnh mà ngay cả mấy người Quân Tập cũng nghẹn một bụng tức, nếu không phải đang ở triều đường thì mấy người họ đã đánh nhau rồi.
“Chuyện này rất nghiêm trọng, Khác Nhi, con có gì muốn nói?”
Nói rồi Tiêu Chính Văn nhìn về phía Lý Khác đang lộ vẻ hoảng sợ ở bên dưới.
Sở dĩ Lý Thế Hải canh cánh trong lòng chuyện này là vì năm đó ông ta không cho Lý Khác cơ hội giải thích đã giao chuyện này cho đám người Trữ Toại Lương điều tra xử lý.
Trữ Toại Lương thông qua các học giả Thục Địa giả mạo rất nhiều chứng cứ phạm tội mưu đồ phản nước của Lý Khác, khiến cậu ta thành người có tội.
Thậm chí sau đó còn có người lật án của Lý Khác lại cũng không thể làm gì được.
Nhưng đến khi Lý Thế Hải đến tuổi xế chiều mới nhận ra bản thân bị người có ý đồ xấu che mờ mắt.
Dù sao Lý Khác vừa đến Thục Địa chưa được ba năm, có thể có được bao nhiêu người tin cậy, có thể thu phục được bao nhiêu người?
Nhưng chứng cứ mà đám người Trữ Toại Lương cung cấp năm đó có rất nhiều sơ hở, một đứa bé mười bốn tuổi làm gì có mưu đồ cẩn thận như thế?
“Phụ hoàng, con chưa từng nghĩ đến việc giành lấy giang sơn của phụ hoàng, mà là tự mình thấy người dân Thục Địa cơ cực nên mới không đành lòng chèn ép họ”.
“Học giả và quan chức địa phương thông đồng với nhau ban lệnh người tri thức được miễn thuế, mà mấy sưu thuế này lại do người dân gánh chịu”.
“Thậm chí còn có người đề nghị triều đình cứ mười hộ nông dân sẽ nuôi một nhà người tri thức, lẽ nào hai thánh nhân Khổng Mạnh đã truyền dạy người đời sau thế sao? Chưa nói đến đạo đức, thậm chí họ không có giới hạn của một con người”.
“Quả thật quá quắt, vô liêm sỉ”.
“Con không thể trơ mắt nhìn nên mới lấy danh nghĩa Thục Vương miễn thuế cho người dân, chuyển sang cho đám nhà giàu và người tri thức gánh vác nên con mới bị chúng vu oan, mong phụ hoàng minh xét”.
Nói rồi Lý Khác quỳ xuống đất.
“Ồ? Học giả thông đồng với quan chức? Chuyện lớn như vậy sao không báo lại với trẫm? Đúng là to gan”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn đập mạnh xuống bàn, sau đó vẻ mặt hòa hoãn nói: “Nếu đã thế, trẫm nể tình con vì lo lắng cho sự cơ cực của người dân bỏ qua chuyện này”.
“Từ nay về sau, bất kỳ ai cũng không được nhắc đến nữa, con cũng đừng quay lại Thục Địa nữa, cứ ở lại trong cung đọc sách đi”.
“Bãi triều!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn đứng dậy đi về phía hậu cung, lúc đi ngang qua bên cạnh Lý Khác còn khẽ giọng nói: “Con đi theo cha”.
Lý Thế Hải không chỉ không xử lý Lý Khác mà ngược lại còn ở cậu ta lại trong cung, đám người Trữ Toại Lương sửng sốt, nhất là Thượng Quan Vô Kỵ, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi nhìn Lý Thế Hải.
Nếu là ngày thường, làm sao Lý Thế Hải có thể tha thứ cho Lý Khác dễ dàng như thế?
Chương 2515: Khó hiểu
Trữ Toại Lương và Thượng Quan Vô Kỵ, cũng như các học giả từng làm quan thời Mãn Triều đã mất gần một năm công sức để ngụy tạo bằng chứng hãm hại Lý Khác, kết quả lại bị một câu nói nhẹ nhàng của Lý Thế Hải vạch trần mọi chuyện.
Nếu là trước đây, cho dù Lý Khác không bị chém đầu ngay lập tức thì cũng bị xử tử mới phải.
“Bệ hạ anh minh!” Lý Tịnh và Hầu Quân Tập cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.
Nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là bề tôi, không dám hỏi nhiều chuyện hoàng gia, sau khi nhìn bố con Lý Thế Hải ra khỏi đại điện, bọn họ cũng lần lượt rời đi.
Lúc này, mẹ của Lý Khác đang thắp hương khấn vái trong hậu cung, chỉ mong con trai mình có thể thoát chết.
Lúc bà ta nhận được tin Lý Khác không bị hỏi tội, mà bị Lý Thế Hải giữ lại trong hoàng cung, bà ta vui mừng đến mức hai mắt đẫm lệ, không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng chạy đi gặp Lý Thế Hải.
Lý Thế Hải ngồi ngay ngắn trong thư phòng, liếc nhìn mẹ con Lý Khác. Dương Thị nắm chặt tay, lo lắng cho tương lai của Lý Khác.
“Con biết sai ở đâu chưa?” Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn, hỏi Lý Khác.
Nghe vậy, Lý Khác quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Nhi thần xin nghe theo lời phụ hoàng chỉ dạy!”
Tiêu Chính Văn nhìn Lý Khác, cười nói: “Đứng lên rồi nói. Con đường đường là hoàng tử Đại Đường, sao có thể tùy ý quỳ xuống!”
Trong lòng Lý Khác lúc này vẫn vô cùng bất an. Lý Thế Hải hôm nay rất lạ, không những không trừng phạt hắn và ngược lại còn cho hắn cảm giác nhân từ của người cha.
Mặc dù vẻ mặt của Lý Thế Hải vẫn rất nghiêm túc, nhưng từ ngữ điệu có thể nghe ra được sự yêu thương đối với Lý Khác.
“Con biết rõ nho sinh ở Thục Địa cấu kết với bọn họ, con vẫn muốn chống lại bọn họ sao?”
“Cho dù con vì lợi ích và hạnh phúc của người dân, nhưng cách làm của con cũng quá liều lĩnh! Lẽ nào con không thể dâng thư báo cáo chuyện này cho trẫm sao?”
“Cho dù trẫm từng nói học giả là vũ khí trọng yếu của đất nước, nhưng người dân mới là gốc rễ của đất nước, trẫm cũng đã nói nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, sao con không nhớ?”
“Con biết rõ đám học giả kia liên thủ hãm hại con, nhưng con lại không thanh minh trên triều đường, đây là lỗi của con!”
Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
Thực ra theo quan điểm của Tiêu Chính Văn, chuyện này vốn dĩ chẳng có gì to tát, chẳng qua là làm tổn hại đến lợi ích của đám học giả kia mà thôi!
Đúng như anh vừa nói, đối với Đại Đường, người dân là gốc rễ, còn học giả chỉ là đám giòi trong xương. Nếu bọn họ yên phận thì mọi việc sẽ ổn thỏa, Còn nếu dám tranh giành lợi ích với người dân thì giết cũng không oan.
Thiên hạ không có nho gia, ngược lại sẽ thái bình, không có đám người thị phi này, đối với Đại Đường, có lợi chứ không có hại.
“Vâng! Nhi thần biết sai rồi! Đa tạ phụ hoàng chỉ bảo!” Lý Khác nói.
“Thôi, về cung đi. Mấy ngày nay mẫu phi con ăn không ngon ngủ không yên vì chuyện của con, con về chăm lo cho mẫu phi đi!”
Tiêu Chính Văn nói rồi xua tay với Lý Khác.
“Rõ!”
Sau khi Lý Khác rời đi, Dương Thị vô cùng kinh ngạc. Điều này hoàn toàn khác với Lý Thế Hải mà bà ta biết trước đây.
Nếu là trước đây, Lý Thế Hải sẽ không bao giờ mềm lòng với Lý Khác, ngay cả người mẫu thân như bà ta cũng bị liên lụy và chịu tội cùng con trai, thậm chí bị xử tử cùng.
Bà ta là em gái ruột của Tùy Thang Đế tiền triều, Lý Thế Hải nghi ngờ mẹ con họ cũng là điều có lý.
Nhưng hôm nay, Lý Thế Hải không trách phạt Lý Khác, cũng không trách bà ta, điều này kỳ lạ như mặt trời mọc đằng Tây vậy.
“Lý Khác từ nhỏ đã phải đi xa, mấy năm nay phải chịu nhiều thiệt thòi. Bà đến ngự trù phòng dặn dò bọn họ nấu mấy món Lý Khác thích ăn, an ủi nó đi!”
Tiêu Chính Văn nói tiếp.
Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến Dương Thị bật khóc.
Dương Thị vốn sinh ra trong hoàng tộc, nên bà ta hiểu rõ hơn ai hết, trong hoàng thành không có tình thân.
Nhưng Lý Thế Hải giờ lại như một người cha bình thường, một người chồng quan tâm đến gia đình.
Lý Khác vừa trở về tẩm cung lúc nhỏ của mình, một thái giám trẻ nhanh chóng bước ra đón.
“Tứ điện hạ, ngài không sao chứ?”
Thái giám hơi kinh ngạc quá mức, không ngừng lấy tay áo lau đi nước mắt kích động trên mặt.
“Thật kỳ lạ, lần này phụ hoàng chưa trừng phạt ta, cũng không có ý trừng phạt ta. Điều này rất khác so với tính cách trước đây của phụ hoàng”.
Lý Khác nói với giọng khó hiểu.
Nghe Hạng Vũ nói vậy, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Nhờ cậy thân quỷ?
Nhờ kiểu gì?
“Không biết phải làm sao mới có thể nhờ cậy được thân quỷ đây?”, Tiêu Chính Văn tiện miệng hỏi một câu.
“Cậu Tiêu chắc là đã từng trải nghiệm ảo cảnh vừa nãy rồi nhỉ? Đợi lát nữa, ở bên trong thành Uổng Tử sẽ có cô hồn đã chết nhiều năm, chỉ cần có được sự công nhận của đối phương thì sẽ có thể mượn quỷ khí của hắn để tiến vào thành Uổng Tử, leo lên bục Vọng Hương!”
“Thế nhưng các vị chỉ có phách, không có hồn, vậy nên sẽ bị hút vào trong bục Vọng Hương ngay khoảnh khắc đầu tiên đặt chân lên đó! Cả đời của cô hồn đó sẽ trở thành ảo cảnh trước mắt mọi người!”
“Cũng không khác gì phải trải qua một đời của người khác, nếu như trong quá trình này mà bị giết, hoặc bị bệnh chết, vậy thì thần hồn sẽ bị cưỡng ép kéo vào trong thành Uổng Tử, cũng có thể nói rằng người sống sẽ phải chết thay cho người chết!”
“Chắc là các vị hiểu ý của tôi chứ?”, Hạng Vũ nói xong còn liếc nhìn mọi người xung quanh.
Nói trắng ra thì chỉ cần không cẩn thận để chết bên trong ảo cảnh thì thật sự sẽ phải chết, không còn cơ hội để sống tiếp nữa!
Nghe xong những lời này của Hạng Vũ, sắc mặt của mấy người Khổng Tề Thiên đột nhiên trở nên trắng bệch!
Đừng nói là trải qua một đời của người khác, ngay tới việc sống lại một lần cuộc đời của chính bản thân mình cũng chưa chắc đã có thể sống tới được ngày hôm nay!
Vận mệnh luôn là thứ khó nắm bắt nhất, không ai có thể nhớ được quyết định của bản thân trong tất cả những thời điểm mấu chốt!
“Nói thì đơn giản, thế nhưng trải qua cuộc đời của người khác, biến số nhiều tới độ nào, ai có thể đảm bảo nhất định có thể sống sót trở ra!”, Điền Khải trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ oán thán.
“Sự việc tới nước này rồi, các vị e rằng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, nếu đã đến rồi thì phải đối mặt thôi, với thủ đoạn thấp hèn của các vị, có sống lại một trăm lần thì vẫn chỉ như vậy!”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng châm chọc.
“Anh!”
Điền Văn lập tức nổi điên, thế nhưng lại chẳng thể làm được gì Tiêu Chính Văn!
Dù gì bây giờ bọn họ cũng chỉ là người bình thường, mà về số người thì còn lâu mới bằng được nhà họ Trương, rõ ràng đang chiếm thế yếu!
Nếu như bây giờ đôi bên ra tay, nói không chừng ngay cả kẻ tiểu bối không ra dạng gì của nhà họ Trương cũng có thể cậy người đông thế mạnh mà đánh cho bọn họ văng răng khắp nền đất!
Chỉ có Cố Đồng nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt đầy nỗi thù hận, hắn nghe không hiểu những lời nói vừa xong của Hạng Vũ, cũng không muốn nghe!
“Tiêu Chính Văn, đã tới tình cảnh này rồi thì cũng không cần phải khoe khoang miệng lưỡi nhanh nhạy nữa đâu nhỉ? Thật ra chúng tôi vẫn luôn đợi cậu, muốn ra ngoài thì chưa chắc đã không có cách!”
“Có điều nếu như mọi người đều là người của Đông Vực thì không thể để mặc một mình cậu không quan tâm!”
Khổng Tề Thiên nói rồi dùng tay kéo góc áo, thở ra một màn khói trắng.
Rõ ràng, ông ta không giống với những người khác, dẫu sao ông ta cũng là truyền nhân của nhà họ Khổng, rất nhiều bí văn thượng cổ đều hiểu rõ như lòng bàn tay!
Mà ông ta cũng cố ý đợi Hạng Vũ nói xong những lời đó mới phơi bày con át chủ bài của mình.
Thật ra, so với những người khác, vấn đề khó nhằn lớn nhất bày trước mặt ông ta không phải là làm sao để ra khỏi từ trong thành Uổng Tử mà là làm sao để thoát khỏi Tiêu Chính Văn!
Ông ta vẫn luôn chờ đợi ở nơi này, còn có ý quy tụ lại với người nhà họ Trương chính là để đợi Tiêu Chính Văn!
Hơn nữa, ông ta cũng hiểu rõ trước mắt chính là thời cơ tốt nhất để ông ta trừ khử Tiêu Chính Văn, bỏ lỡ cơ hội này, muốn loại trừ Tiêu Chính Văn e rằng sẽ còn khó hơn cả lên trời!
“Ồ, nghe ý của ông Khổng thì là muốn dẫn tất cả chúng tôi cùng rời đi sao?”, Tiêu Chính Văn quan sát Khổng Tề Thiên.
“Không sai! Chỉ có điều, việc này cậu cần có chút dũng khí mới được, hơn nữa tôi có thể bảo đảm ngay cả mấy người nhà họ Trương cũng có thể cùng rời khỏi nơi này!”
Khổng Tề Thiên nói đầy tự tin.
“Nói nghe thử xem!”, Tiêu Chính Văn hỏi không chút biểu cảm.
“Thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần chúng ta tìm được cô hồn của cùng một thời đại cùng tiến vào bục Vọng Hương, vậy thì mọi người đều có thể phối hợp với nhau!”
Khổng Tề Thiên nói xong thì trên mặt cũng nở một nụ cười vô hại.
Thật ra đây chính là con đường chết mà Khổng Tề Thiên bày ra cho Tiêu Chính Văn!
Dù mọi người cùng tiến vào cùng một thời đại, Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị mấy người bọn họ cô lập hoàn toàn!
Chương 2512: Hùng hồn
Tới lúc đó, mấy người bọn họ, thậm chí cả người nhà họ Trương đều có thể sống sót rời đi, duy chỉ có Tiêu Chính Văn là bị mấy người họ liên thủ nhắm vào, gần như chắc chắn phải chết!
Chuyện này vốn là một âm mưu, chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn cứu người, chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn dẫn hết toàn bộ người nhà họ Trương rời khỏi nơi này an toàn thì buộc phải đi theo con đường mà ông ta đã vạch sẵn!
Thời đại ông ta dự định tiến vào chính là thịnh thế Lý Đường!
Bởi vì trước đây Khổng Tề Thiên cũng từng để phân thân tiến vào Đại Đường, thậm chí còn chính tay đạo diễn nên một màn đảo chính, dồn Nữ Đế vào chỗ chết!
Ông ta đã quá quen thuộc với Đại Đường rồi.
Ngược lại Tiêu Chính Văn khi tới thời đại đó sẽ hoàn toàn mất đi ưu thế!
Ngay cả Nữ Đế cũng có thể bị ông ta hãm hại trong thời đại này, Tiêu Chính Văn càng đừng mơ có thể sống sót rời khỏi thời đại đó!
“Được!”
Tiêu Chính Văn không chút do dự, gật đầu đồng ý.
Thấy Tiêu Chính Văn đã gật đầu, Trương Quảng cũng dẫn theo đám người nhà họ Trương đứng dậy theo Tiêu Chính Văn.
Mọi người bây giờ đều đã trở thành người bình thường, quảng trường thành Minh Nguyệt nhìn thì có vẻ gần trong gang tấc phải đi mất năm ngày mới tới được.
Mà bên dưới cổng thành âm u phía trước, không ít ma trơi đang vật vờ khắp nơi không mục đích.
“Các vị, hy vọng mọi người đều có thể bình an vô sự, sau khi chúng ta ra ngoài sẽ lại có được tiếng thơm! Mời!”
Khổng Tề Thiên làm một động tác tay tỏ ý mời, rõ ràng đang muốn để cho mấy người Tiêu Chính Văn đi trước một bước.
Tiêu Chính Văn lại không chút do dự, sải bước tiến về phía thành Uổng Tử!
Mấy người Khổng Tề Thiên cũng đi theo phía sau Tiêu Chính Văn đi tới trước cổng thành!
Cổng thành của thành Uổng Tử rộng tới hàng trăm dặm, trông như một khu chợ cực lớn!
“Thịnh thế Đại Đường, Khổng Tề Thiên tôi tới rồi đây!”
Ánh mắt Khổng Tề Thiên nhìn về phía một nam thanh niên ăn mặc như nho sinh, mà nam thanh niên đó giống như đã đợi ông ta ở đây từ lâu, lúc thấy Khổng Tề Thiên thì nhanh chóng sải bước tiến lên chào đón.
Thật ra Tiêu Chính Văn cũng đã biết từ lâu rằng Khổng Tề Thiên không chỉ từng sống ở Đại Đường mà còn từng làm xáo trộn tình hình ở nơi này!
Nếu như đấu với Khổng Tề Thiên ở Đại Đường thì e rằng bản thân lành ít dữ nhiều rồi!
Thế nhưng giống như những gì Khổng Tề Thiên nghĩ, Tiêu Chính Văn vì cứu người, dù trước mặt là hố lửa thì cũng chỉ có thể nhảy vào mà thôi!
Thế nhưng vào lúc Tiêu Chính Văn bước về phía cổng thành, tượng rồng vàng trong ống tay áo lại phát ra động tĩnh kỳ lạ!
Từ sau trận đấu trên núi Bách Long, tượng rồng vàng đó vẫn luôn được Tiêu Chính Văn mang theo bên người, mà lúc này, cùng với động tĩnh kỳ lạ của tượng rồng vàng, tất cả ma trơi xung quanh đều lập tức biến mất tăm!
Mà ở trước mặt Tiêu Chính Văn lại xuất hiện một ông lão vô cùng uy nghiêm!
“Ta có thể giúp cậu rời khỏi U Minh, nhưng cần cậu giải quyết cho ta một việc!”
Ông lão chắp hai tay sau lưng, nhìn đời bằng nửa con mắt giống như bậc vua chúa trong thiên hạ!
“Ông là…Lý Thế Hải?”
Tiêu Chính Văn không khỏi kinh hô một tiếng, thế nhưng ông lão không hề đáp lời, chỉ giơ một tay ra, sau khi một tia sáng màu vàng loé qua, Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa lên, tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo!
“Khác Nhi à, không phải phụ hoàng không niệm tình cha con mà là do phụ hoàng cũng có nỗi khổ tâm của mình!”
“Sao phụ hoàng lại không biết con là người trung quân ái quốc, giãi bày tâm can cho cả Đại Đường! Thế nhưng…Chư Toại Lương, Thượng Quan Vô Kỵ ép ta buộc phải giết con!”
“Nho sinh nào dám ức hiếp ta? Cả đời này, dù ta có giết hết mấy kẻ nho sinh xảo trá thì cũng phải bảo vệ chu toàn cho con trai ta!”
Trên bầu trời truyền tới tiếng thở dài bất lực của Lý Thế Hải!
Dù có ăn năn thì cũng căm ghét tới tận xương tuỷ!
Chính sau khi ta chết đi, Đại Đường không còn một vị vua anh minh trị vì nên mới bị Võ Thị soán ngôi cướp đi hoàng quyền Đại Đường!
Tất cả những chuyện này, mặc dù không đúng như những gì mà mấy người Thượng Quan Vô Kỵ và Chư Toại Lương mong muốn, thế nhưng bọn họ mới là tội nhân thực sự của Đại Đường!
“Bệ hạ! Tứ Hoàng tử thôn tính điền sản của người khác ở Ích Châu, tự chiêu mộ binh lính, ý đồ bất chính, đáng lý phải phán tội chết! Vẫn mong bệ hạ điều tra rõ ràng!”
Đúng vào lúc này, Tiêu Chính Văn chậm rãi mở mắt ra, mà lúc này, anh đang đứng bên trong một đại điện lộng lẫy dát vàng!
Bên dưới đại điện, hai hàng vệ sĩ kim giáp đang bừng bừng sát khí đứng ở hai bên!
Bên dưới hiên đại điện có một ông lão tóc bạc đang quỳ, tay cầm thẻ ngà, lớn tiếng nói đầy hùng hồn mạnh mẽ.
Tiêu Chính Văn chậm rãi ngẩng đầu lên, tấm biển bên trên đỉnh đầu dùng chữ triện viết ba chữ lớn “điện Thái Cực”!
Chương 2513: Tiêu Chính Văn làm vua
“Bệ hạ…”
Người dân Thương Nhan vẫn còn đang kể lại, mà trong đầu Tiêu Chính Văn lại hiện ra một vài thông tin.
Thiên Tử Đại Đường, Lý Thế Hải.
Thân phận này khiến Tiêu Chính Văn sửng sốt, rõ ràng Khổng Tề Thiên muốn tính kế với anh nên mới kéo anh về lại những năm Trinh Quán, Đại Đường.
Nhưng Khổng Tề Thiên có thể quay lại thân phận trước đó của mình nhưng người khác thì lại không, dù sao chỉ có một mình ông ta đã từng trải qua thời Lý Đường.
Tiêu Chính Văn biết rõ đây là một cái bẫy nhưng lại không thể từ chối, dù sao muốn đưa mấy mươi người nhà họ Trương ra ngoài, nếu không đi con đường này rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thế nên Tiêu Chính Văn mới đồng ý yêu cầu của Khổng Tề Thiên, dù sao Khổng Tề Thiên cũng biết nhiều về Đại Đường, hơn nữa chỉ có ông ta mới có thể bình an dẫn người nhà họ Trương ra khỏi thời đại này.
Nhưng trong suy nghĩ ban đầu của Khổng Tề Thiên là muốn để Tiêu Chính Văn đi vào thời đại này với thân phận là một người bình thường.
Hơn nữa chỉ cần Tiêu Chính Văn đi vào thời đại này, mặc dù mọi thứ chỉ là ảo giác nhưng Tiêu Chính Văn không thể khai triển tu vi của mình.
Nếu Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường thì chỉ có thể để mặc ông ta chém giết, đối mặt với Khổng Tề Thiên gây ra bao sóng lớn ở thời đại này, Tiêu Chính Văn cũng chỉ đành buông tay chịu trói.
Nhưng ngay khi Tiêu Chính Văn vừa bước đến cổng thành lại phát hiện một bất ngờ lớn.
Tiêu Chính Văn lại gặp được Lý Thế Hải – vua Đường, còn lấy thân phận của ông ta quay về thời kỳ đầu Đại Đường.
Trước tiên chưa kể đến việc Tiêu Chính Văn có thể sử dụng sức chiến đấu đáng sợ hay không, chỉ riêng thân phận Lý Thế Hải này cũng đủ để áp chế mọi thứ.
Mặc dù năm tháng đó, các gia tộc lớn có thể chống đối với Hoàng quyền nhưng vào thời khắc quan trọng, Hoàng quyền vẫn là lớn nhất.
Với thân phận này của Tiêu Chính Văn, cho dù bây giờ Khổng Tề Thiên đang ở trong thân phận nào đi chăng nữa cũng không dám chọc vào sự tồn tại này.
Dù Khổng Tề Thiên là người xuất sắc trong giới trẻ ở thời đại này thì cuối cùng cũng chỉ là một thần tử, mà Tiêu Chính Văn lại là vua.
Vua bảo thần chết, thần phải chết.
Cho dù Khổng Tề Thiên có tu vi mạnh thế nào cũng không thể chống đối lại Thịnh Đường, dù sao trên triều cũng có một vị anh tài xuất thế - Lý Tịnh.
Huống gì còn có hai mươi Bát Hiền của Lăng Yên Các, dù thế lực của Khổng Tề Thiên lớn mạnh đến mức nào hay tu vi cao đến đâu cũng chỉ có thể phục tùng trước sức mạnh tuyệt đối.
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng, anh không chỉ có thể mượn thân phận này để chèn ép Khổng Tề Thiên, thậm chí có thể đem theo một chút khí vận Đế Vương trên người Lý Thế Hải.
Mặc dù chưa chắc có thể thành công, dù sao mọi thứ trước mắt đều không phải là thế giới thực mà là một ảo cảnh, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn nghĩ có thể thử.
“Bệ hạ…”
Có một vị đại thần bên cạnh quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, chắc chắn là muốn cầu xin cho Lý Khác.
Tiêu Chính Văn cũng thu lại suy nghĩ của mình, nhìn bên dưới đại điện, thiếu niên non nớt mười ba, mười bốn tuổi.
Chắc hẳn cậu ta là Thục Vương Lý Khác.
Năm đó Tứ điện hạ Lý Khác có âm mưu phản quốc nên bị xử tội chết ở Trường An, năm đó Lý Khác còn chưa đầy hai mươi tuổi.
Lúc này Tiêu Chính Văn cũng bừng tỉnh.
Có thể nói Thục Vương Lý Khác là người giống Lý Thế Hải nhất trong tất cả những đứa con trai của ông ta, hơn nữa chín tuổi từng đi theo Quân Tập xuất chinh để dẹp yên cuộc nổi dậy của tộc Khương, mười hai tuổi đã tự mình dẫn quân ra trận, mở rộng lãnh thổ cho Đại Đường.
Chẳng qua Lý Thế Hải vốn dĩ vì lên ngôi không được lòng thần nên chuyện gì cũng nghi ngờ, thậm chí ngay cả con trai ruột của ông ta nếu sơ hở một chút cũng sẽ bị nghi ngờ có mưu đồ phản nước.
Mấy người Lý Thừa Càn chết ở Trường An là vì thế.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì mấy trăm binh sĩ sao có thể tấn công vào Thái Cực Cung được hàng ngàn quân Ngự Lâm bảo vệ được?
Rõ ràng có người mưu đồ giăng bẫy khiến Lý Thế Hải tự hại người thân của mình để đạt được mục đích không chính đáng của họ.
Mà người dân khắp Ích Châu ai cũng biết Lý Khác một lòng vì nước, trung thành với vua, yêu thương con dân, hơn nữa còn miễn sưu thuế gần mười năm cho người dân bản địa.
Nhưng lại vì đánh thuế với cường hào mà đắc tội với gia tộc giàu có bản địa nên không ít người được gọi là tri thức bắt đầu thường xuyên viết thư cho Lý Thế Hải, bôi nhọ nói rằng Lý Khác phản nước từ năm thứ ba Lý Khác đến nước Mặc Phong.
Trong số những người này thì Thượng Quan Vô Kỵ và Trữ Toại Lương vu cáo nhiều nhất, cũng độc ác nhất.
“Ý ông là Khác Nhi muốn phản bội lại giang sơn của trẫm?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Trữ Toại Lương.
Chương 2514: Khác thường
“Xin bệ hạ minh xét, Lý Khác thu phục lòng người ở Thục Trung, tư hữu binh mã, đây vốn dĩ là hành vi bất chính. Tôi thấy nên lập tức cho Lý Khác vào đại lao rồi hành quyết để cảnh cáo”.
Ánh mắt Trữ Toại Lương hiện lên vẻ lạnh lùng, hung ác, ngoan độc nhìn về phía Lý Khác.
Nếu đổi lại là quá khứ, với những chứng cứ mà Trữ Toại Lương thu thập được, Lý Thế Hải chắc chắn sẽ làm theo ý ông ta, nhốt Lý Khác vào đại lao, không hành quyết ngay mà sẽ giam giữ thời gian dài.
Đời trước Lý Khác trải qua vài mùa xuân trong đại lao, cuối cùng vẫn bị Lý Thế Hải chém đầu.
Mọi chuyện cũng chỉ là một góc thu nhỏ của Hoàng gia.
Người ta thường nói Hoàng tộc không có tình thân, mọi chuyện đều liên quan đến vận mệnh đất nước.
Thế nên dù đối mặt với tình thân cốt nhục, thủ đoạn của Đế Vương cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Thậm chí cũng động một chút là giáng tội cho con trai ruột của mình, thậm chí là chém chết.
Cho vào đại lao là trừng phạt nhẹ nhất rồi.
Nếu không Lý Thế Hải cũng sẽ không truyền lại ngai vàng cho Lý Trị - người con không giống ông ta nhất, cuối cùng bị Võ Lan Anh giành lấy ngôi vị, thậm chí đổi quốc hiệu thành Đại Châu.
“Bệ hạ, trong đó chắc chắn có hiểu lầm, tôi thấy Tứ hoàng tử sẽ không có mưu đồ làm phản, ngược lại cậu ấy cầu phúc cho dân, giảm sưu thuế, tôi nghĩ chắc chắn Tứ hoàng tử chạm đến lợi ích của vài người nên mới bị vu oan”.
Nói rồi Lý Tịnh cũng bước ra quỳ xuống trước mặt Lý Thế Hải, tức giận nhìn Trữ Toại Lương và Thượng Quan Vô Kỵ.
Từ thời cổ đại, các học giả giỏi nhất trong việc cố ý lẫn lộn đúng sai, khẩu Phật tâm xà.
Lý Tịnh đã cực kỳ ghét mấy học giả trên triều đường này lắm rồi.
Bây giờ họ lại thông đồng với nhau hãm hại Lý Khác, không chỉ là Lý Tịnh mà ngay cả mấy người Quân Tập cũng nghẹn một bụng tức, nếu không phải đang ở triều đường thì mấy người họ đã đánh nhau rồi.
“Chuyện này rất nghiêm trọng, Khác Nhi, con có gì muốn nói?”
Nói rồi Tiêu Chính Văn nhìn về phía Lý Khác đang lộ vẻ hoảng sợ ở bên dưới.
Sở dĩ Lý Thế Hải canh cánh trong lòng chuyện này là vì năm đó ông ta không cho Lý Khác cơ hội giải thích đã giao chuyện này cho đám người Trữ Toại Lương điều tra xử lý.
Trữ Toại Lương thông qua các học giả Thục Địa giả mạo rất nhiều chứng cứ phạm tội mưu đồ phản nước của Lý Khác, khiến cậu ta thành người có tội.
Thậm chí sau đó còn có người lật án của Lý Khác lại cũng không thể làm gì được.
Nhưng đến khi Lý Thế Hải đến tuổi xế chiều mới nhận ra bản thân bị người có ý đồ xấu che mờ mắt.
Dù sao Lý Khác vừa đến Thục Địa chưa được ba năm, có thể có được bao nhiêu người tin cậy, có thể thu phục được bao nhiêu người?
Nhưng chứng cứ mà đám người Trữ Toại Lương cung cấp năm đó có rất nhiều sơ hở, một đứa bé mười bốn tuổi làm gì có mưu đồ cẩn thận như thế?
“Phụ hoàng, con chưa từng nghĩ đến việc giành lấy giang sơn của phụ hoàng, mà là tự mình thấy người dân Thục Địa cơ cực nên mới không đành lòng chèn ép họ”.
“Học giả và quan chức địa phương thông đồng với nhau ban lệnh người tri thức được miễn thuế, mà mấy sưu thuế này lại do người dân gánh chịu”.
“Thậm chí còn có người đề nghị triều đình cứ mười hộ nông dân sẽ nuôi một nhà người tri thức, lẽ nào hai thánh nhân Khổng Mạnh đã truyền dạy người đời sau thế sao? Chưa nói đến đạo đức, thậm chí họ không có giới hạn của một con người”.
“Quả thật quá quắt, vô liêm sỉ”.
“Con không thể trơ mắt nhìn nên mới lấy danh nghĩa Thục Vương miễn thuế cho người dân, chuyển sang cho đám nhà giàu và người tri thức gánh vác nên con mới bị chúng vu oan, mong phụ hoàng minh xét”.
Nói rồi Lý Khác quỳ xuống đất.
“Ồ? Học giả thông đồng với quan chức? Chuyện lớn như vậy sao không báo lại với trẫm? Đúng là to gan”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn đập mạnh xuống bàn, sau đó vẻ mặt hòa hoãn nói: “Nếu đã thế, trẫm nể tình con vì lo lắng cho sự cơ cực của người dân bỏ qua chuyện này”.
“Từ nay về sau, bất kỳ ai cũng không được nhắc đến nữa, con cũng đừng quay lại Thục Địa nữa, cứ ở lại trong cung đọc sách đi”.
“Bãi triều!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn đứng dậy đi về phía hậu cung, lúc đi ngang qua bên cạnh Lý Khác còn khẽ giọng nói: “Con đi theo cha”.
Lý Thế Hải không chỉ không xử lý Lý Khác mà ngược lại còn ở cậu ta lại trong cung, đám người Trữ Toại Lương sửng sốt, nhất là Thượng Quan Vô Kỵ, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi nhìn Lý Thế Hải.
Nếu là ngày thường, làm sao Lý Thế Hải có thể tha thứ cho Lý Khác dễ dàng như thế?
Chương 2515: Khó hiểu
Trữ Toại Lương và Thượng Quan Vô Kỵ, cũng như các học giả từng làm quan thời Mãn Triều đã mất gần một năm công sức để ngụy tạo bằng chứng hãm hại Lý Khác, kết quả lại bị một câu nói nhẹ nhàng của Lý Thế Hải vạch trần mọi chuyện.
Nếu là trước đây, cho dù Lý Khác không bị chém đầu ngay lập tức thì cũng bị xử tử mới phải.
“Bệ hạ anh minh!” Lý Tịnh và Hầu Quân Tập cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.
Nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là bề tôi, không dám hỏi nhiều chuyện hoàng gia, sau khi nhìn bố con Lý Thế Hải ra khỏi đại điện, bọn họ cũng lần lượt rời đi.
Lúc này, mẹ của Lý Khác đang thắp hương khấn vái trong hậu cung, chỉ mong con trai mình có thể thoát chết.
Lúc bà ta nhận được tin Lý Khác không bị hỏi tội, mà bị Lý Thế Hải giữ lại trong hoàng cung, bà ta vui mừng đến mức hai mắt đẫm lệ, không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng chạy đi gặp Lý Thế Hải.
Lý Thế Hải ngồi ngay ngắn trong thư phòng, liếc nhìn mẹ con Lý Khác. Dương Thị nắm chặt tay, lo lắng cho tương lai của Lý Khác.
“Con biết sai ở đâu chưa?” Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn, hỏi Lý Khác.
Nghe vậy, Lý Khác quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Nhi thần xin nghe theo lời phụ hoàng chỉ dạy!”
Tiêu Chính Văn nhìn Lý Khác, cười nói: “Đứng lên rồi nói. Con đường đường là hoàng tử Đại Đường, sao có thể tùy ý quỳ xuống!”
Trong lòng Lý Khác lúc này vẫn vô cùng bất an. Lý Thế Hải hôm nay rất lạ, không những không trừng phạt hắn và ngược lại còn cho hắn cảm giác nhân từ của người cha.
Mặc dù vẻ mặt của Lý Thế Hải vẫn rất nghiêm túc, nhưng từ ngữ điệu có thể nghe ra được sự yêu thương đối với Lý Khác.
“Con biết rõ nho sinh ở Thục Địa cấu kết với bọn họ, con vẫn muốn chống lại bọn họ sao?”
“Cho dù con vì lợi ích và hạnh phúc của người dân, nhưng cách làm của con cũng quá liều lĩnh! Lẽ nào con không thể dâng thư báo cáo chuyện này cho trẫm sao?”
“Cho dù trẫm từng nói học giả là vũ khí trọng yếu của đất nước, nhưng người dân mới là gốc rễ của đất nước, trẫm cũng đã nói nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, sao con không nhớ?”
“Con biết rõ đám học giả kia liên thủ hãm hại con, nhưng con lại không thanh minh trên triều đường, đây là lỗi của con!”
Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
Thực ra theo quan điểm của Tiêu Chính Văn, chuyện này vốn dĩ chẳng có gì to tát, chẳng qua là làm tổn hại đến lợi ích của đám học giả kia mà thôi!
Đúng như anh vừa nói, đối với Đại Đường, người dân là gốc rễ, còn học giả chỉ là đám giòi trong xương. Nếu bọn họ yên phận thì mọi việc sẽ ổn thỏa, Còn nếu dám tranh giành lợi ích với người dân thì giết cũng không oan.
Thiên hạ không có nho gia, ngược lại sẽ thái bình, không có đám người thị phi này, đối với Đại Đường, có lợi chứ không có hại.
“Vâng! Nhi thần biết sai rồi! Đa tạ phụ hoàng chỉ bảo!” Lý Khác nói.
“Thôi, về cung đi. Mấy ngày nay mẫu phi con ăn không ngon ngủ không yên vì chuyện của con, con về chăm lo cho mẫu phi đi!”
Tiêu Chính Văn nói rồi xua tay với Lý Khác.
“Rõ!”
Sau khi Lý Khác rời đi, Dương Thị vô cùng kinh ngạc. Điều này hoàn toàn khác với Lý Thế Hải mà bà ta biết trước đây.
Nếu là trước đây, Lý Thế Hải sẽ không bao giờ mềm lòng với Lý Khác, ngay cả người mẫu thân như bà ta cũng bị liên lụy và chịu tội cùng con trai, thậm chí bị xử tử cùng.
Bà ta là em gái ruột của Tùy Thang Đế tiền triều, Lý Thế Hải nghi ngờ mẹ con họ cũng là điều có lý.
Nhưng hôm nay, Lý Thế Hải không trách phạt Lý Khác, cũng không trách bà ta, điều này kỳ lạ như mặt trời mọc đằng Tây vậy.
“Lý Khác từ nhỏ đã phải đi xa, mấy năm nay phải chịu nhiều thiệt thòi. Bà đến ngự trù phòng dặn dò bọn họ nấu mấy món Lý Khác thích ăn, an ủi nó đi!”
Tiêu Chính Văn nói tiếp.
Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến Dương Thị bật khóc.
Dương Thị vốn sinh ra trong hoàng tộc, nên bà ta hiểu rõ hơn ai hết, trong hoàng thành không có tình thân.
Nhưng Lý Thế Hải giờ lại như một người cha bình thường, một người chồng quan tâm đến gia đình.
Lý Khác vừa trở về tẩm cung lúc nhỏ của mình, một thái giám trẻ nhanh chóng bước ra đón.
“Tứ điện hạ, ngài không sao chứ?”
Thái giám hơi kinh ngạc quá mức, không ngừng lấy tay áo lau đi nước mắt kích động trên mặt.
“Thật kỳ lạ, lần này phụ hoàng chưa trừng phạt ta, cũng không có ý trừng phạt ta. Điều này rất khác so với tính cách trước đây của phụ hoàng”.
Lý Khác nói với giọng khó hiểu.
Bình luận facebook