Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2601-2605
Chương 2601: Nguy hiểm
Có thể nói trong tất cả những người có mặt ở đó, ngoài người của điện Thần Long, gần như mọi người đều cảm thấy khó hiểu với quyết định này của Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, nếu tùy ý đến cứu người e là chỉ sẽ gây thêm thương vong thôi, thật ra đã có hàng ngàn người mắc kẹt trong thành Minh Nguyệt, hơn nữa bên phía Thánh Giáo Đình cũng có hàng ngàn người ở trong đó”.
Bàng Uyên đưa danh sách các thế lực bị kẹt trong thành Minh Nguyệt cho Tiêu Chính Văn, anh chỉ nhìn lướt qua, có tất cả hơn bảy mươi ngàn người.
Sau khi tình hình ở thành Minh Nguyệt trở nên nghiêm trọng, gần như các thế lực đều phái một lượng người chạy đến nơi xảy ra sự việc.
Thế nên đến giờ số người bị mắc kẹt trong đó vẫn đang liên tục tăng lên.
“Tôi biết rồi, nhưng cho dù thế nào cũng phải cứu được người nhà họ Trương. Còn đám người bọn họ không được phép rời khỏi đảo Huyền Không trước khi tôi quay lại”.
Vừa dứt lời, cả người Tiêu Chính Văn lập tức biến mất trong tầm mắt mọi người.
“Lẽ nào nhà họ Trương quan trọng với cậu Tiêu thế sao?”, Bàng Uyên cũng hơi ngạc nhiên.
Bàng Uyên biết trước kia Tiêu Chính Văn và nhà họ Trương không có nhiều liên quan với nhau, cũng không đến nỗi mạo hiểm vì nhà họ Trương chứ.
“Nhà họ Trương cũng là một thành viên của điện Thần Long giống bọn tôi”, Long Nguyệt nhìn Bàng Uyên nói.
Chỉ có người của điện Thần Long mới hiểu được mỗi người trong điện Thần Long đều có tình cảm như anh em ruột thịt với nhau.
Không chỉ Bàng Uyên không thể hiểu được mà người ở đó cũng không thể hiểu.
Ngụy Vinh Kỳ và Long Cổ càng không hiểu.
Dù sao các thế lực cũng có người bị mắc kẹt trong thành Minh Nguyệt, nước Ngụy cũng có hàng trăm người không rõ tung tích, bên Thánh Giáo Đình cũng có hàng ngàn người bặt vô âm tín.
Nhưng dù là Thánh Giáo Đình hay nước Ngụy cũng chưa từng nói đi cứu người, vậy mà Tiêu Chính Văn lại không ngại hiểm nguy, điều này làm cho người ta phải suy nghĩ.
“Không được, không thể để cậu ta đến đó, phải ngăn cậu ta lại”.
Nói rồi Bàng Uyên cũng biến mất, thoáng chốc đã không thấy đâu nữa.
“Long Nguyệt, Long Hình, chúng ta cũng đến đó”.
Tần Lương Ngọc gọi mấy người Long Nguyệt rồi bước lên đám mây chạy đến thành Minh Nguyệt với mấy người Trần Huy Tổ.
Mọi người há hốc mồm nhìn đám người điện Thần Long lần lượt chạy đến thành Minh Nguyệt.
Ngụy Vinh Kỳ khẽ cười nói: “Điện Thần Long? Thú vị đấy”.
Thật ra nước Ngụy cũng có không ít cao thủ bị mắc kẹt trong thành Minh Nguyệt không rõ sống chết, nhưng hắn không quan tâm đến họ.
Nhưng Tiêu Chính Văn dường như đều rất để tâm đến từng người trong điện Thần Long, càng có nhiều mối bận tâm thì thường sẽ khó làm nên chuyện lớn.
Thế nên sự thù địch của Ngụy Vinh Kỳ với Tiêu Chính Văn cũng giảm xuống.
Một tướng lĩnh thành công phải hy sinh hàng ngàn tính mạng, mỗi người muốn làm nên việc lớn đều phải tàn nhẫn, xem người dân như con cờ, cũng chỉ có thế mới có thể không bao giờ thất bại.
Mặc dù Tiêu Chính Văn có tình có nghĩa với người điện Thần Long nhưng với Ngụy Vinh Kỳ tình nghĩa vốn dĩ là thứ đại kỵ.
Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn thoáng chốc đã đến ngoài thành Minh Nguyệt, lúc này trong thành Minh Nguyệt phủ đầy sương màu đen, một tòa cung điện đen tuyền đã chiếm vị trí quảng trường trong thành trước đó.
Dương hỏa màu đen lúc sáng lúc tối làm cho cả thành Minh Nguyệt trông cực kỳ đáng sợ, u ám.
Tiêu Chính Văn dứt khoát triển khải toàn lực sải bước đi về phía thành Minh Nguyệt.
Uy lực của cường giả Thiên Cảnh khiến không ít người đều lùi về sau, hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
“Lẽ nào là trưởng lão Thanh Dương đánh tới đây rồi?”
Nhiều người đều nhầm Tiêu Chính Văn thành Thanh Dương, thậm chí có người lập tức đột phá cảnh giới Thiên Cảnh rồi biến thành luồng sáng tháo chạy.
Lúc này rất nhiều người của các thế lực đã tụ tập ngoài thành Minh Nguyệt đều đang bàn luận quá trình thành Minh Nguyệt bị âm phủ chiếm cứ.
Hóa ra trưởng lão Thanh Dương đuổi giết đám ma quỷ lao ra từ trong âm phủ đã phá hủy mạch đất mới khiến nhà họ Trương không thể kịp thời dời Long mạch về, thành Minh Nguyệt cũng vì thế mà lâm vào nguy hiểm.
Lúc này lại cảm nhận được khí tức của cao thủ Thiên Cảnh, nhiều người đều thầm lo lắng.
Nhưng không lâu sau mọi người nhận ra người đến không phải là trưởng lão Thanh Dương mà là một người đàn ông trẻ tuổi.
Chương 2602: Vấn đề nan giải
Lúc này Tiêu Chính Văn sải bước đi thẳng đến một ngọn núi cao ngoài thành Minh Nguyệt.
Đã có không ít người dựng nơi đóng quân trên đỉnh núi, Tiêu Chính Văn lướt nhìn một vòng rồi đáp xuống trước mặt đám người Trương Việt.
Trương Việt đang tràn đầy lo lắng lập tức nhận ra Tiêu Chính Văn, vội vàng bước đến nói: “Cậu Tiêu, cậu đến rồi à?”
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Ừ, bây giờ những người khác thế nào rồi?”
Nghe Tiêu Chính Văn hỏi thế, Trương Việt thở dài: “Haizz, ngoài tôi và mấy đứa nhỏ nhà họ Trương ra, hầu như người nhà họ Trương đều ở trong thành Minh Nguyệt”.
Tiêu Chính Văn quay lại nhìn về phía thành Minh Nguyệt, vẻ mặt thêm phần nghiêm trọng.
“Nói tình hình cụ thể, tôi muốn vào đó cứu họ”.
Tiêu Chính Văn vừa nói thế, Trương Việt cảm động vành mắt đỏ ửng.
Nhưng người của các thế lực khác lại ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn, cũng có nhiều người lộ ra vẻ đố kị.
Dù sao từ khi thành Minh Nguyệt xảy ra chuyện đến nay, chỉ có các nhân vật tầm cỡ bên điện Thần Long chạy đến, các thế lực khác lại không có ai hỏi han đến.
Kết quả ngay khi họ còn đang sửng sốt thì lại có thêm một luồng sáng nữa chạy đến.
Mấy người Tần Lương Ngọc và Bàng Uyên cùng lúc chạy đến.
“Mọi người có thể yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu họ ra”, Tiêu Chính Văn lại an ủi người nhà họ Trương.
Nghe thế sắc mặt người nhà họ Trương bớt đi vài phần lo lắng.
“Cậu Tiêu, mặc dù cậu có lòng muốn cứu người nhưng tôi có lời muốn nói, mong cậu Tiêu suy xét”.
Đúng lúc này một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng bước đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Ông ta chính là một giáo chủ áo đỏ của Thánh Giáo Đình, cũng là người phụ trách của Thánh Giáo Đình ở đây.
“Mời nói”, Tiêu Chính Văn gật đầu.
“Cậu Tiêu, trước đây trưởng lão Thanh Dương có lệnh, bất kỳ ai cũng không được tùy tiện đi vào thành Minh Nguyệt, hơn nữa nhà họ Trương cũng chỉ có mấy chục người bị mắc kẹt trong đó thôi”.
“Chút tổn thất này gần như chẳng là gì so với các thế lực khác cả”.
Đúng là như ông ta nói, cùng lắm nhà họ Trương cũng chỉ có chưa đến một trăm người vào trong, hiện giờ có nhiều nhất là năm mươi sáu mươi người bị mắc kẹt ở thành Minh Nguyệt.
Số người nhỏ như thế không bằng một con số không của các thế lực các.
“Lắm chuyện”.
Tiêu Chính Văn vốn dĩ đang tức giận, lời này của ông ta khiến Tiêu Chính Văn bộc phát.
Trần Huy Tổ không nhiều lời, bước đến tát vào mặt giáo chủ áo đỏ đó vài cái.
Tiếng bạt tai vang lên cực rõ, mọi người ở đó đều sửng sốt.
Không ít người đều nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
“Anh Tiêu bớt giận, cần gì phải so đo với người như vậy, còn không mau cút sang một bên”.
Ngụy Vinh Kỳ cũng chạy đến thành Minh Nguyệt theo sau mấy người Tần Lương Ngọc.
Hắn cũng rất tò mò tại sao Tiêu Chính Văn lại gấp gáp muốn vào thành Minh Nguyệt cứu người, lẽ nào những người trong thành đó có vật gì quan trọng sao?
Giáo chủ áo đỏ kia bị Ngụy Vinh Kỳ mắng một câu, chỉ đành ngoan ngoãn bước sang một bên.
“Anh Tiêu, vì mấy chục người mà gấp gáp thành như thế, đáng sao?”, Ngụy Vinh Kỳ cười hỏi.
“Có lẽ trong mắt các người đó chỉ là mấy chục người thôi, có lẽ dù mấy trăm hay mấy ngàn cũng chỉ là một con số”.
“Nhưng trong mắt tôi, chỉ cần là người có liên quan đến điện Thần Long, bất kể là ai, chỉ cần lâm vào nguy hiểm đều là chuyện lớn”.
“Vì trong mắt tôi, dù chỉ là một người bình thường thì đó cũng là một mạng người. Huống gì người nhà họ Trương đến đây vì đại nghĩa, càng không thể bỏ mặc họ không quan tâm”.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn cực kỳ u ám.
Thật ra trong mắt người như Ngụy Vinh Kỳ, cho dù bao nhiêu người cũng chỉ là một con số, có trở thành núi xác biển lửa cũng không liên quan đến hắn.
Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn, họ lại là những mạng sống đáng giá, càng đại diện cho mấy chục gia đình.
Nhưng dĩ nhiên Ngụy Vinh Kỳ không thể hiểu được lời giải thích của Tiêu Chính Văn, vẫn khuyên: “Anh Tiêu, tôi khuyên anh một câu, đừng đi vào thành”.
“Bây giờ chuyện này hơi nan giải, tùy tiện đi vào đó e là anh Tiêu sẽ gặp nguy hiểm”.
Ngụy Vinh Kỳ cũng nhắc nhở.
“Đúng thế, tôi cũng đã nhận được tin tức, Thiên Đạo Minh Ước và Vạn Kiếm Cốc đã quyết định lấy chìa khóa Thiên Nguyệt khóa chặt thành Minh Nguyệt để tránh liên lụy cả Tây Vực”.
“Lỡ đâu cậu Tiêu vừa vào thành Minh Nguyệt thì bị phong tỏa trong thành, hậu quả e là không thể tưởng tượng được”, sắc mặt Bàng Uyên trở nên khó coi nói.
Chương 2503: Không lời oán trách
Bàng Uyên vừa dứt lời, một đợt trăng máu đã mọc lên, mọi người đều cảm nhận được khí tức khác thường từ trong trăng máu đó.
Móc Thiên Nguyệt là vũ khí thần thời xưa, nếu muốn tra cứu lịch sử thì e là còn lâu hơn cả Cửu Đỉnh của Vũ Vương, gia tộc hàng đầu Thái Hạo trước đó từng phong ấn quái thú thượng cổ bằng móc Thiên Nguyệt.
Móc Thiên Nguyệt vừa xuất hiện, cả thành Minh Nguyệt cũng bị phong tỏa, tất cả những người mắc kẹt trong đó sẽ bị nhốt trong đó mãi mãi.
“Cho dù cậu muốn vào cứu người hay không, chúng tôi đều sẽ phong tỏa thành Minh Nguyệt vào mười một giờ đêm nay theo những gì đã bàn bạc”.
Đúng lúc này một ông lão của Vạn Kiếm Cốc bước ra khỏi đám người.
Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí tức đáng sợ vây đến.
Một hàng chữ nho cực lớn hiện ra giữa không trung, hiện tượng thiên nhiên cũng đột nhiên thay đổi theo sự xuất hiện của hàng chữ nho này.
Từng đám mây trên bầu trời đều đang phát ra sức mạnh cực lớn ngăn chặn khí tức của thành Minh Nguyệt và thế giới bên ngoài.
Ngay sau đó mặt đất cũng xuất hiện những vết nứt sâu không thấy đáy, chỉ thoáng chốc thành Minh Nguyệt đã bị cô lập.
Có thể nói không chỉ bên Vạn Kiếm Cốc tung ra con bài cuối, ngay cả nhà họ Khổng cũng tham gia vào, đồng thời Thiên Đạo Minh Ước cũng đưa móc Thiên Nguyệt ra, ba luồng khí tức cùng giam giữ thành Minh Nguyệt.
“Người của tôi còn chưa ra ngoài mà các người muốn phong tỏa rồi sao?”
Sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên lạnh lùng, một luồng sáng màu vàng xuất hiện.
Tịnh Châu Đỉnh kêu lên, ngay lập tức trời đất chấn động, ngay cả mặt trăng máu cũng đung đưa theo.
Dù sao Tịnh Châu Đỉnh cũng là do chính tay Vũ Vương tạo ra, có cả khí vận của trời đất nên Tịnh Châu Đỉnh vừa xuất hiện, mặt đất vốn dĩ đã bị nứt nhanh chóng kết hợp lại với nhau.
Khí tức vừa rồi đã bị chia cắt cũng dần hợp lại lần nữa.
Ai mà ngờ Tiêu Chính Văn vừa ra tay đã làm loạn toàn bộ sắp xếp của Thiên Đạo Minh Ước và Vạn Kiếm Cốc, một người đàn ông đồ trắng bên Vạn Kiếm Cốc không khỏi nhíu mày, tiến đến trước một bước.
Người đàn ông đồ trắng tỏ vẻ kiêu ngạo mà chính bản thân hắn cũng xuất thân từ sự cao quý.
Nhưng vừa mới nhấc chân bước ta, ngay cả ông lão Vạn Kiếm Cốc trước đó đều chắp tay với người đàn ông đồ trắng.
Đám người Ngụy Vinh Kỳ cũng chắp tay với ông ta, vẻ mặt cực kỳ cung kính.
Người này chính là con trai duy nhất của trưởng lão Thanh Dương.
Cả đời trưởng lão Thanh Dương chuyên tâm vào học võ, về già mới có con nên cũng cực kỳ cưng chiều đứa con trai này.
Thậm chí vì đứa con trai này mà gần như đã từng đến khắp các thế lực để mời giáo viên có tiếng về, nghe nói ông ta còn tự mình dẫn con trai đến chào hỏi Trương Nghị - một trong bốn tuấn kiệt Chiến Quốc.
Ông lão bước đến thì thầm vào tai người đàn ông đồ trắng vài câu, nghe thế người đó nhíu mày nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt khá phức tạp.
“Anh Tiêu, tôi là Cố Đồng”.
Nói rồi Cố Đồng chắp tay lại với Tiêu Chính Văn.
Mặc dù hắn là con trai duy nhất của trưởng lão Thanh Dương nhưng hiện giờ vẫn còn thua Tiêu Chính Văn đã đạt đến Thiên Cảnh một bậc.
Thế nên cũng xem như có thái độ nhún nhường với Tiêu Chính Văn.
“Muốn phong tỏa thành Minh Nguyệt, dĩ nhiên có thể! Nhưng phải là sau khi tôi cứu người, nếu không bất kỳ người nào đến cũng đừng hòng phong tỏa thành Minh Nguyệt”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Anh Tiêu, anh không biết đấy thôi, muốn phong tỏa thành Minh Nguyệt là ý của gia chủ, hơn nữa Thiên Đạo Minh Ước cũng đã đồng ý rồi”, Cố Đồng lạnh nhạt nói.
“Dù anh có đưa thiên vương đến cũng đừng hòng ép được tôi”, Tiêu Chính Văn đáp.
“Anh Tiêu, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý chèn ép anh mà đang nói sự thật. Dĩ nhiên người nhà họ Trương bị mắc kẹt trong thành, lòng anh Tiêu như lửa đốt, tôi cũng có thể hiểu”.
“Nhưng chuyện này cực kỳ quan trọng, nếu không thể ngăn chặn âm khí trong thành Minh Nguyệt kịp thời thì sẽ ảnh hưởng đến cả Tây Vực, làm vậy cũng là vì thế giới”.
“Nếu không Tây Vực rơi vào nguy hiểm, cả ngoài lãnh thổ cũng không thể bảo toàn tính mạng được, đến lúc đó sẽ có nhiều người chết thảm hơn. Lẽ nào anh Tiêu nhẫn tâm nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết sinh linh thành tro bụi sao?”
Cố Đồng có thể kiên nhẫn nói chuyện với Tiêu Chính Văn như thế đã là giữ thể diện cho Tiêu Chính Văn lắm rồi, nếu đổi lại là người khác, Cố Đồng còn lâu mới nói nhiều như thế, đã cho đối phương một bạt tai rồi.
“Đúng thế, anh Tiêu vẫn nên xem trọng tình hình chung, không thể vì mấy mươi người mà kéo cả Tây Vực vào được”.
“Phải, bọn tôi có nhà nào mà không có người bị mắc kẹt trong đó ít hơn nhà họ Trương đâu, ngay cả chúng tôi cũng chỉ đành đè nén đau thương, dù sao chuyện này liên quan đến sự sống còn của tất cả mọi người”.
“Dù người là nhà họ Trương hy sinh mạng sống vì ngoài lãnh thổ cũng là chuyện đương nhiên, đổi lại là bọn tôi, bọn tôi cũng không một lời oán trách”.
Lúc này người xung quanh cũng lần lượt lên tiếng.
Chương 2504: Núi lửa
Giờ khắc này trong một miệng núi lửa cực lớn ở Tây Vực, dung nham nóng bừng không ngừng cuộn trào.
Ngọn núi lửa này là một trong những ngọn núi lửa có tiếng nhất Tây Vực, nơi này được người Tây Vực ví như sự tồn tại như địa ngục.
Nhiệt độ thấp nhất cũng trên một ngàn độ, thậm chí có lúc gang bình thường cũng sẽ bị nung chảy.
Dù là cao thủ Đế Cảnh cấp bảy cũng không dám đến quá gần, nhưng lúc này lại có một người đàn ông trẻ Đế Cảnh cấp tám đang nhanh chân bước đến đây.
Hắn mặc một bộ đồng luyện công của Vạn Kiếm Cốc.
Hắn chính là một trong những đệ tử chân truyền của trưởng lão Thanh Dương.
Bên dưới dung nham có một người đàn ông trung niên đang ngồi khoanh chân lại, đối mặt với nhiệt độ một ngàn độ nhưng ông ta vẫn không hề biến sắc.
Phía sau ông ta là một ngọn lửa phóng thẳng lên trời, bản thân ông ta hình như cũng hòa làm một với dung nham này.
“Sư phụ, e là hơn một tháng nữa thì thầy có thể ngưng luyện ra Long hồn rồi”.
Người đàn ông trẻ nhìn ánh lửa đằng sau người đàn ông trung niên, ánh mắt hiện lên vẻ mong chờ.
Cũng chỉ có một người đáng sợ như trưởng lão Thanh Dương mới có thể ngưng tụ Long hồn bằng cách này.
“Chỉ cần thầy ngưng tụ được Long hồn là có thể kiêu ngạo với cả thiên hạ”, người đàn ông trẻ xoa tay, hai mắt sáng rực nói.
“Ngưng tụ Long hồn? Nói nghe dễ dàng đó! Dù là các đại tài thời xưa cũng không làm được, tôi nào dám ngông nghênh”, ông ta nhắm mắt lại trầm giọng nói.
Đúng là Long hồn có thể ngưng tụ ra được bằng khả năng lĩnh hội của bản thân, chẳng hạn như Thanh Dương đang ngưng tụ hồn của Hỏa Long.
“Tôi mất mấy ngàn năm cũng chỉ ngưng tụ được một chút Long tinh, các Long hồn còn mười tám ngàn dặm nữa”.
Bên ngoài trưởng lão Thanh Dương nói thế nhưng gương mặt lại tỏ vẻ đắc ý.
Muốn ngưng tụ ra Long hồn đầu tiên phải có Long tinh, dùng Long tinh để nuôi dưỡng Long hồn, sau đó mới dung hợp vào người mình.
Cứ như thế dù ông ta không có huyết mạch Long tộc cũng có thể biến thành rồng, độc chiếm thiên hạ.
“Long tinh? Sư phụ, người thành công thật rồi! Chúc mừng sư phụ, chúc mừng sư phụ”.
Người đàn ông trẻ vừa nói vừa cúi đầu.
“Được rồi! Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Trưởng lão Thanh Dương mở mắt ra nhìn người đàn ông trẻ nói.
“Sư phụ, lúc nãy sư huynh Cố Đồng bảo người đưa tin tức đến nói là có người ngăn chặn kế hoạch phong tỏa thành Minh Nguyệt”, người đàn ông đó nói.
“Cái gì? Ai to gan như thế”, nghe thế trưởng lão Thanh Dương cũng lộ ra vẻ tức giận, trầm giọng hỏi.
“Là Tiêu Chính Văn”.
Trưởng lão Thanh Dương cười mỉa nói: “Phong tỏa thành Minh Nguyệt là chuyện quan trọng, cho dù là ai cũng nên góp một phần sức cho thiên hạ”.
“Huống gì cậu ta còn chưa được các tông phái ngoài lãnh thổ công nhận, càng nên xem trọng tình hình chung. Nói với Đồng Nhi cứ làm theo kế hoạch”.
“Sư phụ, con nghe nói Tiêu Chính Văn đó đã đột phá Thiên Cảnh, ngộ nhỡ hắn xảy ra mâu thuẫn với sư huynh Cố Đồng, hậu quả…”
Không để người đàn ông đó nói hết câu, trưởng lão Thanh Dương hừ một tiếng nói: “Mặc dù Thanh Dương tôi không phải là cao thủ hàng đầu ngoài lãnh thổ nhưng người dám động vào con trai tôi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Tiêu Chính Văn không được xếp vào đó đâu”.
“Chỉ cần cậu ta dám làm con trai tôi bị thương, tôi sẽ bắt điện Thần Long của cậu ta chết chung”.
Nghe nói thế người đàn ông trẻ cũng gật đầu, dù sao trưởng lão Thanh Dương từ một ngàn năm trước đã giết một tên có tiếng tăm chỉ với thanh kiếm trong tay.
Hiện giờ ngưng tụ Long hồn, sức mạnh này thì ai dám đắc tội cơ chứ?
Huống gì phía sau trưởng lão Thanh Dương lại là Vạn Kiếm Cốc, điều này đủ để sánh ngang với nhân vật tầm cỡ của Thiên Đạo Minh Ước?
“Vâng! Con sẽ bảo người đem thư về cho sư huynh Cố Đồng”.
Nói rồi người đàn ông đó xoay người đi ra khỏi hang động núi lửa.
Không lâu sau một người bay đến bên cạnh Cố Đồng, nhỏ giọng nói với hắn.
“Ồ? Bố tôi nói thế à? Hiểu rồi”.
Cố Đồng khẽ gật đầu rồi quay lại nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, anh nên ưu tiên tình hình chung, đừng làm loạn”.
Chương 2505: Phong tòa thành Minh Nguyệt?
Sau khi nhận được hồi âm của Thanh Dương, ngay cả giọng điệu nói chuyện và cách xưng hô của Cố Đồng với Tiêu Chính Văn cũng thay đổi!
Bàng Uyên thấy vậy cũng tiến lên trước một bước khuyên nhủ: “Cậu Tiêu, tuyệt đối không được tiến vào thành Minh Nguyệt, một khi bọn họ phong toả thành Minh Nguyệt thì e rằng cậu sẽ rất khó để trở ra!”
Đây căn bản là một cục diện chết!
Dù giờ Tiêu Chính Văn có cố chấp tiến vào trong, hoặc là nói rất nhiều người đều đang mong ngóng Tiêu Chính Văn vào trong, chỉ cần anh tiến vào thì rất nhanh sẽ có người phong toả hoàn toàn thành Minh Nguyệt!
“Anh Tiêu, chỉ vì mấy chục người mà lại bảo tất cả mọi người trong Tây Vực phải mạo hiểm thì không thoả đáng lắm!”, giáo chủ áo đỏ của Thánh Giáo Đình cũng góp lời.
Hắn đã đã đợi tới độ mất kiên nhẫn, nếu như không phải bị Nguỵ Vinh Kỳ mắng một câu thì hắn đã chẳng nhịn được mà lên tiếng từ lâu.
Thật ra ở trong mắt hắn, mấy chục mạng người căn bản chẳng đáng là gì, vùng ngoài lãnh thổ có ngày nào mà không có người chết?
Chỉ là mấy chục người mà thôi, đến mức khiến cho Tiêu Chính Văn bận tâm tới vậy sao?
“Tiêu Chính Văn! Chẳng qua chỉ là mấy chục người thôi, tôi khuyên anh một câu, đừng vì nhỏ mà mất lớn, chuyện gì cũng phải coi trọng đại cục! Tránh cho tới cuối cùng mọi người đều không vui!”
“Hơn nữa, một khi bố tôi đích thân tới thì e rằng sẽ không vui vẻ hoà nhã được như thế này đâu!”
“Nếu như anh cứ cố chấp muốn vào trong thì tôi cũng không ngăn cản, đường ở ngay dưới chân anh, anh muốn đi thế nào thì tuỳ ý!”, Cố Đồng cười lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói: “Ồ? Xem ra mọi người đều không coi người của điện Thần Long chúng tôi như con người nhỉ! Cũng được, vậy tôi sẽ cho mấy người một cơ hội, mấy người thật sự muốn phong toả thành Minh Nguyệt ngay bây giờ sao?”
“Đương nhiên, thời gian không chờ đợi ai, lẽ nào còn phải đợi âm phủ chém giết ra khỏi thành Minh Nguyệt, giẫm đạp cả Tây Vực thì mới phong toả sao?”
“Thật ra dù là người của điện Thần Long hay người của nhà họ Trương, đối với cả vùng ngoài lãnh thổ đều là sự tồn tại có cũng được không có cũng chẳng sao. Tiêu Chính Văn anh lại vì mấy chục người không có quan hệ thân thiết gì mà đối địch với cả vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi, có phải quá là không biết tự lượng sức mình rồi hay không?”
Lúc này, ngay cả đại diện của thế lực các phương cũng hơi mất kiên nhẫn!
Còn ở lại thành Minh Nguyệt thêm một khắc thì sẽ có nhiều hơn một phần nguy hiểm, bọn họ chỉ muốn phong toả thành Minh Nguyệt ngay lập tức, nhanh chóng trở về báo cáo kết quả!
“Tiêu Chính Văn, bỏ đi, trở về thôi, tránh tự chuốc lấy rắc rối!”
“Hơn nữa, anh chỉ có thể đại diện cho bản thân anh, dù là điện Thần Long thì cũng chưa có được sự thừa nhận của các phương ở vùng ngoài lãnh thổ, nếu như anh thật sự tiến vào thành Minh Nguyệt thì đừng trách chúng tôi không để lại cho anh đường lui!”
“Chuyện này căn bản không có chỗ để thương lượng, chúng tôi khuyên anh một câu, bây giờ dừng tay lại đi, tránh mất hết thể diện!”
Cố Đồng cũng góp lời.
“Ồ? Nếu như mấy người rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì không còn cách gì nữa!”
Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời đã vung tay bắt lấy, hư không đột nhiên dao động, năm bóng người xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn!
Không để cho mọi người hoàn hồn trở lại, Tiêu Chính Văn đã ném năm người bọn họ vào trong thành Minh Nguyệt!
Vào khoảnh khắc năm người này bị ném vào bên trong, gần như tất cả mọi người đều nhìn rõ tướng mạo của bọn họ, là hai anh em Điền Văn, Khổng Tề Thiên, Errdogan và Caseus!
Ôi!
Nhìn thấy cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người đang có mặt đều hít sâu!
Ngay cả đám người đứng xem ở vòng ngoài cũng lập tức bùng nổ!
“Như mấy người mong muốn, giờ thì có thể phong toả thành Minh Nguyệt rồi!”, Tiêu Chính Văn bình thản mỉm cười, thu lại Tịnh Châu Đỉnh.
Bây giờ phong toả thành Minh Nguyệt?
Người kế vị của nước Tề, người kế nhiệm của Thánh Giáo Đình, người thừa kế của gia tộc Zesis đều ở bên trong thành Minh Nguyệt, ai còn dám phong toả nữa đây?
Có thể nói trong tất cả những người có mặt ở đó, ngoài người của điện Thần Long, gần như mọi người đều cảm thấy khó hiểu với quyết định này của Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, nếu tùy ý đến cứu người e là chỉ sẽ gây thêm thương vong thôi, thật ra đã có hàng ngàn người mắc kẹt trong thành Minh Nguyệt, hơn nữa bên phía Thánh Giáo Đình cũng có hàng ngàn người ở trong đó”.
Bàng Uyên đưa danh sách các thế lực bị kẹt trong thành Minh Nguyệt cho Tiêu Chính Văn, anh chỉ nhìn lướt qua, có tất cả hơn bảy mươi ngàn người.
Sau khi tình hình ở thành Minh Nguyệt trở nên nghiêm trọng, gần như các thế lực đều phái một lượng người chạy đến nơi xảy ra sự việc.
Thế nên đến giờ số người bị mắc kẹt trong đó vẫn đang liên tục tăng lên.
“Tôi biết rồi, nhưng cho dù thế nào cũng phải cứu được người nhà họ Trương. Còn đám người bọn họ không được phép rời khỏi đảo Huyền Không trước khi tôi quay lại”.
Vừa dứt lời, cả người Tiêu Chính Văn lập tức biến mất trong tầm mắt mọi người.
“Lẽ nào nhà họ Trương quan trọng với cậu Tiêu thế sao?”, Bàng Uyên cũng hơi ngạc nhiên.
Bàng Uyên biết trước kia Tiêu Chính Văn và nhà họ Trương không có nhiều liên quan với nhau, cũng không đến nỗi mạo hiểm vì nhà họ Trương chứ.
“Nhà họ Trương cũng là một thành viên của điện Thần Long giống bọn tôi”, Long Nguyệt nhìn Bàng Uyên nói.
Chỉ có người của điện Thần Long mới hiểu được mỗi người trong điện Thần Long đều có tình cảm như anh em ruột thịt với nhau.
Không chỉ Bàng Uyên không thể hiểu được mà người ở đó cũng không thể hiểu.
Ngụy Vinh Kỳ và Long Cổ càng không hiểu.
Dù sao các thế lực cũng có người bị mắc kẹt trong thành Minh Nguyệt, nước Ngụy cũng có hàng trăm người không rõ tung tích, bên Thánh Giáo Đình cũng có hàng ngàn người bặt vô âm tín.
Nhưng dù là Thánh Giáo Đình hay nước Ngụy cũng chưa từng nói đi cứu người, vậy mà Tiêu Chính Văn lại không ngại hiểm nguy, điều này làm cho người ta phải suy nghĩ.
“Không được, không thể để cậu ta đến đó, phải ngăn cậu ta lại”.
Nói rồi Bàng Uyên cũng biến mất, thoáng chốc đã không thấy đâu nữa.
“Long Nguyệt, Long Hình, chúng ta cũng đến đó”.
Tần Lương Ngọc gọi mấy người Long Nguyệt rồi bước lên đám mây chạy đến thành Minh Nguyệt với mấy người Trần Huy Tổ.
Mọi người há hốc mồm nhìn đám người điện Thần Long lần lượt chạy đến thành Minh Nguyệt.
Ngụy Vinh Kỳ khẽ cười nói: “Điện Thần Long? Thú vị đấy”.
Thật ra nước Ngụy cũng có không ít cao thủ bị mắc kẹt trong thành Minh Nguyệt không rõ sống chết, nhưng hắn không quan tâm đến họ.
Nhưng Tiêu Chính Văn dường như đều rất để tâm đến từng người trong điện Thần Long, càng có nhiều mối bận tâm thì thường sẽ khó làm nên chuyện lớn.
Thế nên sự thù địch của Ngụy Vinh Kỳ với Tiêu Chính Văn cũng giảm xuống.
Một tướng lĩnh thành công phải hy sinh hàng ngàn tính mạng, mỗi người muốn làm nên việc lớn đều phải tàn nhẫn, xem người dân như con cờ, cũng chỉ có thế mới có thể không bao giờ thất bại.
Mặc dù Tiêu Chính Văn có tình có nghĩa với người điện Thần Long nhưng với Ngụy Vinh Kỳ tình nghĩa vốn dĩ là thứ đại kỵ.
Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn thoáng chốc đã đến ngoài thành Minh Nguyệt, lúc này trong thành Minh Nguyệt phủ đầy sương màu đen, một tòa cung điện đen tuyền đã chiếm vị trí quảng trường trong thành trước đó.
Dương hỏa màu đen lúc sáng lúc tối làm cho cả thành Minh Nguyệt trông cực kỳ đáng sợ, u ám.
Tiêu Chính Văn dứt khoát triển khải toàn lực sải bước đi về phía thành Minh Nguyệt.
Uy lực của cường giả Thiên Cảnh khiến không ít người đều lùi về sau, hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
“Lẽ nào là trưởng lão Thanh Dương đánh tới đây rồi?”
Nhiều người đều nhầm Tiêu Chính Văn thành Thanh Dương, thậm chí có người lập tức đột phá cảnh giới Thiên Cảnh rồi biến thành luồng sáng tháo chạy.
Lúc này rất nhiều người của các thế lực đã tụ tập ngoài thành Minh Nguyệt đều đang bàn luận quá trình thành Minh Nguyệt bị âm phủ chiếm cứ.
Hóa ra trưởng lão Thanh Dương đuổi giết đám ma quỷ lao ra từ trong âm phủ đã phá hủy mạch đất mới khiến nhà họ Trương không thể kịp thời dời Long mạch về, thành Minh Nguyệt cũng vì thế mà lâm vào nguy hiểm.
Lúc này lại cảm nhận được khí tức của cao thủ Thiên Cảnh, nhiều người đều thầm lo lắng.
Nhưng không lâu sau mọi người nhận ra người đến không phải là trưởng lão Thanh Dương mà là một người đàn ông trẻ tuổi.
Chương 2602: Vấn đề nan giải
Lúc này Tiêu Chính Văn sải bước đi thẳng đến một ngọn núi cao ngoài thành Minh Nguyệt.
Đã có không ít người dựng nơi đóng quân trên đỉnh núi, Tiêu Chính Văn lướt nhìn một vòng rồi đáp xuống trước mặt đám người Trương Việt.
Trương Việt đang tràn đầy lo lắng lập tức nhận ra Tiêu Chính Văn, vội vàng bước đến nói: “Cậu Tiêu, cậu đến rồi à?”
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Ừ, bây giờ những người khác thế nào rồi?”
Nghe Tiêu Chính Văn hỏi thế, Trương Việt thở dài: “Haizz, ngoài tôi và mấy đứa nhỏ nhà họ Trương ra, hầu như người nhà họ Trương đều ở trong thành Minh Nguyệt”.
Tiêu Chính Văn quay lại nhìn về phía thành Minh Nguyệt, vẻ mặt thêm phần nghiêm trọng.
“Nói tình hình cụ thể, tôi muốn vào đó cứu họ”.
Tiêu Chính Văn vừa nói thế, Trương Việt cảm động vành mắt đỏ ửng.
Nhưng người của các thế lực khác lại ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn, cũng có nhiều người lộ ra vẻ đố kị.
Dù sao từ khi thành Minh Nguyệt xảy ra chuyện đến nay, chỉ có các nhân vật tầm cỡ bên điện Thần Long chạy đến, các thế lực khác lại không có ai hỏi han đến.
Kết quả ngay khi họ còn đang sửng sốt thì lại có thêm một luồng sáng nữa chạy đến.
Mấy người Tần Lương Ngọc và Bàng Uyên cùng lúc chạy đến.
“Mọi người có thể yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu họ ra”, Tiêu Chính Văn lại an ủi người nhà họ Trương.
Nghe thế sắc mặt người nhà họ Trương bớt đi vài phần lo lắng.
“Cậu Tiêu, mặc dù cậu có lòng muốn cứu người nhưng tôi có lời muốn nói, mong cậu Tiêu suy xét”.
Đúng lúc này một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng bước đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Ông ta chính là một giáo chủ áo đỏ của Thánh Giáo Đình, cũng là người phụ trách của Thánh Giáo Đình ở đây.
“Mời nói”, Tiêu Chính Văn gật đầu.
“Cậu Tiêu, trước đây trưởng lão Thanh Dương có lệnh, bất kỳ ai cũng không được tùy tiện đi vào thành Minh Nguyệt, hơn nữa nhà họ Trương cũng chỉ có mấy chục người bị mắc kẹt trong đó thôi”.
“Chút tổn thất này gần như chẳng là gì so với các thế lực khác cả”.
Đúng là như ông ta nói, cùng lắm nhà họ Trương cũng chỉ có chưa đến một trăm người vào trong, hiện giờ có nhiều nhất là năm mươi sáu mươi người bị mắc kẹt ở thành Minh Nguyệt.
Số người nhỏ như thế không bằng một con số không của các thế lực các.
“Lắm chuyện”.
Tiêu Chính Văn vốn dĩ đang tức giận, lời này của ông ta khiến Tiêu Chính Văn bộc phát.
Trần Huy Tổ không nhiều lời, bước đến tát vào mặt giáo chủ áo đỏ đó vài cái.
Tiếng bạt tai vang lên cực rõ, mọi người ở đó đều sửng sốt.
Không ít người đều nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
“Anh Tiêu bớt giận, cần gì phải so đo với người như vậy, còn không mau cút sang một bên”.
Ngụy Vinh Kỳ cũng chạy đến thành Minh Nguyệt theo sau mấy người Tần Lương Ngọc.
Hắn cũng rất tò mò tại sao Tiêu Chính Văn lại gấp gáp muốn vào thành Minh Nguyệt cứu người, lẽ nào những người trong thành đó có vật gì quan trọng sao?
Giáo chủ áo đỏ kia bị Ngụy Vinh Kỳ mắng một câu, chỉ đành ngoan ngoãn bước sang một bên.
“Anh Tiêu, vì mấy chục người mà gấp gáp thành như thế, đáng sao?”, Ngụy Vinh Kỳ cười hỏi.
“Có lẽ trong mắt các người đó chỉ là mấy chục người thôi, có lẽ dù mấy trăm hay mấy ngàn cũng chỉ là một con số”.
“Nhưng trong mắt tôi, chỉ cần là người có liên quan đến điện Thần Long, bất kể là ai, chỉ cần lâm vào nguy hiểm đều là chuyện lớn”.
“Vì trong mắt tôi, dù chỉ là một người bình thường thì đó cũng là một mạng người. Huống gì người nhà họ Trương đến đây vì đại nghĩa, càng không thể bỏ mặc họ không quan tâm”.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn cực kỳ u ám.
Thật ra trong mắt người như Ngụy Vinh Kỳ, cho dù bao nhiêu người cũng chỉ là một con số, có trở thành núi xác biển lửa cũng không liên quan đến hắn.
Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn, họ lại là những mạng sống đáng giá, càng đại diện cho mấy chục gia đình.
Nhưng dĩ nhiên Ngụy Vinh Kỳ không thể hiểu được lời giải thích của Tiêu Chính Văn, vẫn khuyên: “Anh Tiêu, tôi khuyên anh một câu, đừng đi vào thành”.
“Bây giờ chuyện này hơi nan giải, tùy tiện đi vào đó e là anh Tiêu sẽ gặp nguy hiểm”.
Ngụy Vinh Kỳ cũng nhắc nhở.
“Đúng thế, tôi cũng đã nhận được tin tức, Thiên Đạo Minh Ước và Vạn Kiếm Cốc đã quyết định lấy chìa khóa Thiên Nguyệt khóa chặt thành Minh Nguyệt để tránh liên lụy cả Tây Vực”.
“Lỡ đâu cậu Tiêu vừa vào thành Minh Nguyệt thì bị phong tỏa trong thành, hậu quả e là không thể tưởng tượng được”, sắc mặt Bàng Uyên trở nên khó coi nói.
Chương 2503: Không lời oán trách
Bàng Uyên vừa dứt lời, một đợt trăng máu đã mọc lên, mọi người đều cảm nhận được khí tức khác thường từ trong trăng máu đó.
Móc Thiên Nguyệt là vũ khí thần thời xưa, nếu muốn tra cứu lịch sử thì e là còn lâu hơn cả Cửu Đỉnh của Vũ Vương, gia tộc hàng đầu Thái Hạo trước đó từng phong ấn quái thú thượng cổ bằng móc Thiên Nguyệt.
Móc Thiên Nguyệt vừa xuất hiện, cả thành Minh Nguyệt cũng bị phong tỏa, tất cả những người mắc kẹt trong đó sẽ bị nhốt trong đó mãi mãi.
“Cho dù cậu muốn vào cứu người hay không, chúng tôi đều sẽ phong tỏa thành Minh Nguyệt vào mười một giờ đêm nay theo những gì đã bàn bạc”.
Đúng lúc này một ông lão của Vạn Kiếm Cốc bước ra khỏi đám người.
Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí tức đáng sợ vây đến.
Một hàng chữ nho cực lớn hiện ra giữa không trung, hiện tượng thiên nhiên cũng đột nhiên thay đổi theo sự xuất hiện của hàng chữ nho này.
Từng đám mây trên bầu trời đều đang phát ra sức mạnh cực lớn ngăn chặn khí tức của thành Minh Nguyệt và thế giới bên ngoài.
Ngay sau đó mặt đất cũng xuất hiện những vết nứt sâu không thấy đáy, chỉ thoáng chốc thành Minh Nguyệt đã bị cô lập.
Có thể nói không chỉ bên Vạn Kiếm Cốc tung ra con bài cuối, ngay cả nhà họ Khổng cũng tham gia vào, đồng thời Thiên Đạo Minh Ước cũng đưa móc Thiên Nguyệt ra, ba luồng khí tức cùng giam giữ thành Minh Nguyệt.
“Người của tôi còn chưa ra ngoài mà các người muốn phong tỏa rồi sao?”
Sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên lạnh lùng, một luồng sáng màu vàng xuất hiện.
Tịnh Châu Đỉnh kêu lên, ngay lập tức trời đất chấn động, ngay cả mặt trăng máu cũng đung đưa theo.
Dù sao Tịnh Châu Đỉnh cũng là do chính tay Vũ Vương tạo ra, có cả khí vận của trời đất nên Tịnh Châu Đỉnh vừa xuất hiện, mặt đất vốn dĩ đã bị nứt nhanh chóng kết hợp lại với nhau.
Khí tức vừa rồi đã bị chia cắt cũng dần hợp lại lần nữa.
Ai mà ngờ Tiêu Chính Văn vừa ra tay đã làm loạn toàn bộ sắp xếp của Thiên Đạo Minh Ước và Vạn Kiếm Cốc, một người đàn ông đồ trắng bên Vạn Kiếm Cốc không khỏi nhíu mày, tiến đến trước một bước.
Người đàn ông đồ trắng tỏ vẻ kiêu ngạo mà chính bản thân hắn cũng xuất thân từ sự cao quý.
Nhưng vừa mới nhấc chân bước ta, ngay cả ông lão Vạn Kiếm Cốc trước đó đều chắp tay với người đàn ông đồ trắng.
Đám người Ngụy Vinh Kỳ cũng chắp tay với ông ta, vẻ mặt cực kỳ cung kính.
Người này chính là con trai duy nhất của trưởng lão Thanh Dương.
Cả đời trưởng lão Thanh Dương chuyên tâm vào học võ, về già mới có con nên cũng cực kỳ cưng chiều đứa con trai này.
Thậm chí vì đứa con trai này mà gần như đã từng đến khắp các thế lực để mời giáo viên có tiếng về, nghe nói ông ta còn tự mình dẫn con trai đến chào hỏi Trương Nghị - một trong bốn tuấn kiệt Chiến Quốc.
Ông lão bước đến thì thầm vào tai người đàn ông đồ trắng vài câu, nghe thế người đó nhíu mày nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt khá phức tạp.
“Anh Tiêu, tôi là Cố Đồng”.
Nói rồi Cố Đồng chắp tay lại với Tiêu Chính Văn.
Mặc dù hắn là con trai duy nhất của trưởng lão Thanh Dương nhưng hiện giờ vẫn còn thua Tiêu Chính Văn đã đạt đến Thiên Cảnh một bậc.
Thế nên cũng xem như có thái độ nhún nhường với Tiêu Chính Văn.
“Muốn phong tỏa thành Minh Nguyệt, dĩ nhiên có thể! Nhưng phải là sau khi tôi cứu người, nếu không bất kỳ người nào đến cũng đừng hòng phong tỏa thành Minh Nguyệt”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Anh Tiêu, anh không biết đấy thôi, muốn phong tỏa thành Minh Nguyệt là ý của gia chủ, hơn nữa Thiên Đạo Minh Ước cũng đã đồng ý rồi”, Cố Đồng lạnh nhạt nói.
“Dù anh có đưa thiên vương đến cũng đừng hòng ép được tôi”, Tiêu Chính Văn đáp.
“Anh Tiêu, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý chèn ép anh mà đang nói sự thật. Dĩ nhiên người nhà họ Trương bị mắc kẹt trong thành, lòng anh Tiêu như lửa đốt, tôi cũng có thể hiểu”.
“Nhưng chuyện này cực kỳ quan trọng, nếu không thể ngăn chặn âm khí trong thành Minh Nguyệt kịp thời thì sẽ ảnh hưởng đến cả Tây Vực, làm vậy cũng là vì thế giới”.
“Nếu không Tây Vực rơi vào nguy hiểm, cả ngoài lãnh thổ cũng không thể bảo toàn tính mạng được, đến lúc đó sẽ có nhiều người chết thảm hơn. Lẽ nào anh Tiêu nhẫn tâm nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết sinh linh thành tro bụi sao?”
Cố Đồng có thể kiên nhẫn nói chuyện với Tiêu Chính Văn như thế đã là giữ thể diện cho Tiêu Chính Văn lắm rồi, nếu đổi lại là người khác, Cố Đồng còn lâu mới nói nhiều như thế, đã cho đối phương một bạt tai rồi.
“Đúng thế, anh Tiêu vẫn nên xem trọng tình hình chung, không thể vì mấy mươi người mà kéo cả Tây Vực vào được”.
“Phải, bọn tôi có nhà nào mà không có người bị mắc kẹt trong đó ít hơn nhà họ Trương đâu, ngay cả chúng tôi cũng chỉ đành đè nén đau thương, dù sao chuyện này liên quan đến sự sống còn của tất cả mọi người”.
“Dù người là nhà họ Trương hy sinh mạng sống vì ngoài lãnh thổ cũng là chuyện đương nhiên, đổi lại là bọn tôi, bọn tôi cũng không một lời oán trách”.
Lúc này người xung quanh cũng lần lượt lên tiếng.
Chương 2504: Núi lửa
Giờ khắc này trong một miệng núi lửa cực lớn ở Tây Vực, dung nham nóng bừng không ngừng cuộn trào.
Ngọn núi lửa này là một trong những ngọn núi lửa có tiếng nhất Tây Vực, nơi này được người Tây Vực ví như sự tồn tại như địa ngục.
Nhiệt độ thấp nhất cũng trên một ngàn độ, thậm chí có lúc gang bình thường cũng sẽ bị nung chảy.
Dù là cao thủ Đế Cảnh cấp bảy cũng không dám đến quá gần, nhưng lúc này lại có một người đàn ông trẻ Đế Cảnh cấp tám đang nhanh chân bước đến đây.
Hắn mặc một bộ đồng luyện công của Vạn Kiếm Cốc.
Hắn chính là một trong những đệ tử chân truyền của trưởng lão Thanh Dương.
Bên dưới dung nham có một người đàn ông trung niên đang ngồi khoanh chân lại, đối mặt với nhiệt độ một ngàn độ nhưng ông ta vẫn không hề biến sắc.
Phía sau ông ta là một ngọn lửa phóng thẳng lên trời, bản thân ông ta hình như cũng hòa làm một với dung nham này.
“Sư phụ, e là hơn một tháng nữa thì thầy có thể ngưng luyện ra Long hồn rồi”.
Người đàn ông trẻ nhìn ánh lửa đằng sau người đàn ông trung niên, ánh mắt hiện lên vẻ mong chờ.
Cũng chỉ có một người đáng sợ như trưởng lão Thanh Dương mới có thể ngưng tụ Long hồn bằng cách này.
“Chỉ cần thầy ngưng tụ được Long hồn là có thể kiêu ngạo với cả thiên hạ”, người đàn ông trẻ xoa tay, hai mắt sáng rực nói.
“Ngưng tụ Long hồn? Nói nghe dễ dàng đó! Dù là các đại tài thời xưa cũng không làm được, tôi nào dám ngông nghênh”, ông ta nhắm mắt lại trầm giọng nói.
Đúng là Long hồn có thể ngưng tụ ra được bằng khả năng lĩnh hội của bản thân, chẳng hạn như Thanh Dương đang ngưng tụ hồn của Hỏa Long.
“Tôi mất mấy ngàn năm cũng chỉ ngưng tụ được một chút Long tinh, các Long hồn còn mười tám ngàn dặm nữa”.
Bên ngoài trưởng lão Thanh Dương nói thế nhưng gương mặt lại tỏ vẻ đắc ý.
Muốn ngưng tụ ra Long hồn đầu tiên phải có Long tinh, dùng Long tinh để nuôi dưỡng Long hồn, sau đó mới dung hợp vào người mình.
Cứ như thế dù ông ta không có huyết mạch Long tộc cũng có thể biến thành rồng, độc chiếm thiên hạ.
“Long tinh? Sư phụ, người thành công thật rồi! Chúc mừng sư phụ, chúc mừng sư phụ”.
Người đàn ông trẻ vừa nói vừa cúi đầu.
“Được rồi! Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Trưởng lão Thanh Dương mở mắt ra nhìn người đàn ông trẻ nói.
“Sư phụ, lúc nãy sư huynh Cố Đồng bảo người đưa tin tức đến nói là có người ngăn chặn kế hoạch phong tỏa thành Minh Nguyệt”, người đàn ông đó nói.
“Cái gì? Ai to gan như thế”, nghe thế trưởng lão Thanh Dương cũng lộ ra vẻ tức giận, trầm giọng hỏi.
“Là Tiêu Chính Văn”.
Trưởng lão Thanh Dương cười mỉa nói: “Phong tỏa thành Minh Nguyệt là chuyện quan trọng, cho dù là ai cũng nên góp một phần sức cho thiên hạ”.
“Huống gì cậu ta còn chưa được các tông phái ngoài lãnh thổ công nhận, càng nên xem trọng tình hình chung. Nói với Đồng Nhi cứ làm theo kế hoạch”.
“Sư phụ, con nghe nói Tiêu Chính Văn đó đã đột phá Thiên Cảnh, ngộ nhỡ hắn xảy ra mâu thuẫn với sư huynh Cố Đồng, hậu quả…”
Không để người đàn ông đó nói hết câu, trưởng lão Thanh Dương hừ một tiếng nói: “Mặc dù Thanh Dương tôi không phải là cao thủ hàng đầu ngoài lãnh thổ nhưng người dám động vào con trai tôi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Tiêu Chính Văn không được xếp vào đó đâu”.
“Chỉ cần cậu ta dám làm con trai tôi bị thương, tôi sẽ bắt điện Thần Long của cậu ta chết chung”.
Nghe nói thế người đàn ông trẻ cũng gật đầu, dù sao trưởng lão Thanh Dương từ một ngàn năm trước đã giết một tên có tiếng tăm chỉ với thanh kiếm trong tay.
Hiện giờ ngưng tụ Long hồn, sức mạnh này thì ai dám đắc tội cơ chứ?
Huống gì phía sau trưởng lão Thanh Dương lại là Vạn Kiếm Cốc, điều này đủ để sánh ngang với nhân vật tầm cỡ của Thiên Đạo Minh Ước?
“Vâng! Con sẽ bảo người đem thư về cho sư huynh Cố Đồng”.
Nói rồi người đàn ông đó xoay người đi ra khỏi hang động núi lửa.
Không lâu sau một người bay đến bên cạnh Cố Đồng, nhỏ giọng nói với hắn.
“Ồ? Bố tôi nói thế à? Hiểu rồi”.
Cố Đồng khẽ gật đầu rồi quay lại nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, anh nên ưu tiên tình hình chung, đừng làm loạn”.
Chương 2505: Phong tòa thành Minh Nguyệt?
Sau khi nhận được hồi âm của Thanh Dương, ngay cả giọng điệu nói chuyện và cách xưng hô của Cố Đồng với Tiêu Chính Văn cũng thay đổi!
Bàng Uyên thấy vậy cũng tiến lên trước một bước khuyên nhủ: “Cậu Tiêu, tuyệt đối không được tiến vào thành Minh Nguyệt, một khi bọn họ phong toả thành Minh Nguyệt thì e rằng cậu sẽ rất khó để trở ra!”
Đây căn bản là một cục diện chết!
Dù giờ Tiêu Chính Văn có cố chấp tiến vào trong, hoặc là nói rất nhiều người đều đang mong ngóng Tiêu Chính Văn vào trong, chỉ cần anh tiến vào thì rất nhanh sẽ có người phong toả hoàn toàn thành Minh Nguyệt!
“Anh Tiêu, chỉ vì mấy chục người mà lại bảo tất cả mọi người trong Tây Vực phải mạo hiểm thì không thoả đáng lắm!”, giáo chủ áo đỏ của Thánh Giáo Đình cũng góp lời.
Hắn đã đã đợi tới độ mất kiên nhẫn, nếu như không phải bị Nguỵ Vinh Kỳ mắng một câu thì hắn đã chẳng nhịn được mà lên tiếng từ lâu.
Thật ra ở trong mắt hắn, mấy chục mạng người căn bản chẳng đáng là gì, vùng ngoài lãnh thổ có ngày nào mà không có người chết?
Chỉ là mấy chục người mà thôi, đến mức khiến cho Tiêu Chính Văn bận tâm tới vậy sao?
“Tiêu Chính Văn! Chẳng qua chỉ là mấy chục người thôi, tôi khuyên anh một câu, đừng vì nhỏ mà mất lớn, chuyện gì cũng phải coi trọng đại cục! Tránh cho tới cuối cùng mọi người đều không vui!”
“Hơn nữa, một khi bố tôi đích thân tới thì e rằng sẽ không vui vẻ hoà nhã được như thế này đâu!”
“Nếu như anh cứ cố chấp muốn vào trong thì tôi cũng không ngăn cản, đường ở ngay dưới chân anh, anh muốn đi thế nào thì tuỳ ý!”, Cố Đồng cười lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói: “Ồ? Xem ra mọi người đều không coi người của điện Thần Long chúng tôi như con người nhỉ! Cũng được, vậy tôi sẽ cho mấy người một cơ hội, mấy người thật sự muốn phong toả thành Minh Nguyệt ngay bây giờ sao?”
“Đương nhiên, thời gian không chờ đợi ai, lẽ nào còn phải đợi âm phủ chém giết ra khỏi thành Minh Nguyệt, giẫm đạp cả Tây Vực thì mới phong toả sao?”
“Thật ra dù là người của điện Thần Long hay người của nhà họ Trương, đối với cả vùng ngoài lãnh thổ đều là sự tồn tại có cũng được không có cũng chẳng sao. Tiêu Chính Văn anh lại vì mấy chục người không có quan hệ thân thiết gì mà đối địch với cả vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi, có phải quá là không biết tự lượng sức mình rồi hay không?”
Lúc này, ngay cả đại diện của thế lực các phương cũng hơi mất kiên nhẫn!
Còn ở lại thành Minh Nguyệt thêm một khắc thì sẽ có nhiều hơn một phần nguy hiểm, bọn họ chỉ muốn phong toả thành Minh Nguyệt ngay lập tức, nhanh chóng trở về báo cáo kết quả!
“Tiêu Chính Văn, bỏ đi, trở về thôi, tránh tự chuốc lấy rắc rối!”
“Hơn nữa, anh chỉ có thể đại diện cho bản thân anh, dù là điện Thần Long thì cũng chưa có được sự thừa nhận của các phương ở vùng ngoài lãnh thổ, nếu như anh thật sự tiến vào thành Minh Nguyệt thì đừng trách chúng tôi không để lại cho anh đường lui!”
“Chuyện này căn bản không có chỗ để thương lượng, chúng tôi khuyên anh một câu, bây giờ dừng tay lại đi, tránh mất hết thể diện!”
Cố Đồng cũng góp lời.
“Ồ? Nếu như mấy người rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì không còn cách gì nữa!”
Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời đã vung tay bắt lấy, hư không đột nhiên dao động, năm bóng người xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn!
Không để cho mọi người hoàn hồn trở lại, Tiêu Chính Văn đã ném năm người bọn họ vào trong thành Minh Nguyệt!
Vào khoảnh khắc năm người này bị ném vào bên trong, gần như tất cả mọi người đều nhìn rõ tướng mạo của bọn họ, là hai anh em Điền Văn, Khổng Tề Thiên, Errdogan và Caseus!
Ôi!
Nhìn thấy cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người đang có mặt đều hít sâu!
Ngay cả đám người đứng xem ở vòng ngoài cũng lập tức bùng nổ!
“Như mấy người mong muốn, giờ thì có thể phong toả thành Minh Nguyệt rồi!”, Tiêu Chính Văn bình thản mỉm cười, thu lại Tịnh Châu Đỉnh.
Bây giờ phong toả thành Minh Nguyệt?
Người kế vị của nước Tề, người kế nhiệm của Thánh Giáo Đình, người thừa kế của gia tộc Zesis đều ở bên trong thành Minh Nguyệt, ai còn dám phong toả nữa đây?
Bình luận facebook