Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2531-2535
Chương 2531: Đồng loạt đột phá
Lúc này Tiêu Chính Văn đã bị vòng xoáy cực lớn trên đỉnh đầu áp chế vào trong Minh Hà.
Cả đáy hồ của Minh Hà đều là thi thể, nơi sâu nhất dưới nước còn có một cung điện dưới dưới cao lớn, nhưng cung điện dưới nước này cũng chỉ còn lại tàn tích cũ và bức tường vỡ.
Nhưng vẫn còn có thể thấy rõ trên bức tường cũ nát đó có một vài đồ vật cổ, phù văn và đồ án.
Trong cung điện như thể có một luồng sức mạnh bí ẩn đang cố gắng nuốt hết toàn bộ nội tức trong người Tiêu Chính Văn.
Nhưng vì trong người Tiêu Chính Văn vốn dĩ có ba quả tim rồng nên cho dù sức mạnh đó mạnh thế nào cũng không thể rút được khí tức của rồng trong cơ thể Tiêu Chính Văn ra khỏi người anh.
Đám người Caseus không hổ là mấy lão già sống mấy ngàn năm, từ lúc đầu đã bày bố ra một kết cục chết chắc.
Hơn nữa khi vừa bước vào Minh Hà thì thi thể của Spartacur đã thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn, khiến Tiêu Chính Văn lọt vào bẫy của họ.
Nhưng họ đã bỏ qua một sự việc, đó là Tiêu Chính Văn còn mang ba quả tim rồng trên người, về cơ bản đã có sự khác biệt với người bình thường.
Có thể nói từ khi Tiêu Chính Văn bị thương nặng, được hoán đổi với trái tim rồng Xích Long, trong máu của anh đã có hơn một nửa huyết mạch của Long tộc.
Anh đã không còn là một người bình thường mà là truyền nhân chân chính của rồng.
Rồng là sinh vật từng mạnh nhất trên thế giới này, đồng thời còn là sinh vật có sức mạnh bí ẩn nhất, bản thân Long tộc vừa tương sinh vừa tương khắc với thế giới này.
Thế nên trận pháp trên thế giới này gần như không có sức uy hiếp với Long tộc.
Mà bản thân Tiêu Chính Văn lại có tim rồng Kim Long, mọi trận pháp gần như không thể tổn thương đến căn khí của Tiêu Chính Văn.
Có thể nói Tiêu Chính Văn là sự tồn tại khác loài nên anh mới có thể vượt xa người thường về trình độ trận pháp, hơn nữa tốc độ tiến bộ lại gấp trăm lần, thậm chí là một ngàn lần người thường.
Sau khi Tiêu Chính Văn chìm vào Minh Hà, đám người Điền Văn đã đi khỏi đó, chỉ có Tiêu Chính Văn lặng yên ngồi dưới đáy Minh Hà.
Cách Tiêu Chính Văn không đến mười mét, một vật thể lóe lên ánh sáng màu trắng, vật lạ đó từ dưới đáy nước tối tăm dần dần trôi đến gần Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn giơ một tay ra thăm dò, nửa trái tim rồng Bạch Long đã rơi vào tay Tiêu Chính Văn.
Hóa ra mọi chuyện đều là vì Minh Hà ẩn giấu một nửa tim rồng Bạch Long.
Quả nhiên như Tiêu Chính Văn suy đoán trước đó, chỉ có duy nhất một điểm không hoàn hảo là tim rồng Bạch Long giống với tim rồng Hắc Long, mỗi nơi đều chỉ có một nửa, không phải là trái tim hoàn chỉnh.
Lúc này bên ngoài đã náo loạn đến mức tung trời.
Sau khi đám người Điền Văn về đến Đông Vực, không đến nửa ngày đều đồng loạt đột phá Thiên Cảnh.
Hơn nữa không chỉ hai anh em Điền Văn mà gần như tất cả mọi người đều đột phá từ Đế Quân lên Thiên Cảnh cùng một lúc.
Mấy người đó đột phá cùng lúc lập tức gây ra hiện tượng thiên nhiên đáng sợ.
Các nơi cùng lúc xảy ra hiện tượng kỳ lạ, lập tức khiến mọi người chú ý đến.
Tin tức bùng nổ này nhanh chóng thu hút sự chú của đám người Ngụy Vinh Kỳ và Hồng Ấn.
Dù sao mấy người họ là người đầu tiên đột phá Thiên Cảnh, đồng nghĩa với việc sẽ chèn ép những người còn lại.
Cả Đông Vực bỗng chốc sục sôi.
Ngoài lãnh thổ đã có hơn ngàn năm không ai đột phá thêm cảnh giới nữa rồi, bây giờ năm người Điền Văn gần như đột phá đến Thiên Cảnh cùng một lúc, điều này sao có thể không khiến người khác chấn động được?
“Năm người họ đột phá cùng lúc, chắc chắn có bí ẩn gì bên trong”.
“Đúng thế, tại sao chỉ có năm người họ quay về Đông Vực, tại sao cậu Tiêu không về cùng?”
“Phải, cậu Tiêu đâu? Sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở Minh Hà chứ?”
Bỗng chốc từng lời đồn cứ thế lan truyền.
Dù là điện Thần Long hay Hoa Quốc ở thế tục cũng đều trở nên lo lắng, trông mong tin tức về Tiêu Chính Văn.
Chương 2532: Lành ít dữ nhiều
Lúc này, rất nhiều người đã nhìn ra được manh mối, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện lớn.
Không ít người đã bắt đầu suy đoán liệu có phải ở Minh Hà đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không!
“Không ổn rồi, sao đột nhiên bọn họ lại đột phá đến Thiên Cảnh?” Thiên Quỳnh Tử phản ứng đầu tiên.
Suy cho cùng, Huệ Ngân Nhi luôn quan sát Tiêu Chính Văn, mà Thiên Quỳnh Tử cũng đặc biệt chú ý đến động tĩnh của Điền Văn.
Vì vậy mới nghi ngờ đầu tiên.
“Ông ơi, tại sao không có ai hỏi bọn họ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Huệ Ngân Nhi lo lắng nhìn Thiên Quỳnh Tử.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Điền Văn trở lại Đông Vực, nhưng trong ba ngày này, không có tin tức nào liên quan đến Tiêu Chính Văn.
“Hỏi? Hỏi thế nào? Hỏi ai bây giờ?”
Thiên Quỳnh Tử rất muốn biết rõ toàn bộ sự việc.
Hơn nữa, ông ta không phải là người duy nhất có suy nghĩ này.
Lẽ nào người của điện Thần Long không sốt ruột sao?
Nhưng không hề có tin tức gì về điện Thần Long, điều này có nghĩa ngay cả người của điện Thần Long cũng đã nhận ra được điểm khác thường.
Chỉ là bây giờ Điền Văn đã đạt đến Thiên Cảnh, ngay cả Thanh Liên và Tần Lương Ngọc đều không có tư cách chất vấn Điền Văn.
“Với tình hình hiện tại của mấy người họ, e rằng Tiêu Chính Văn lành ít dữ nhiều rồi!”
“Trước đây bọn họ đã kết thù với Tiêu Chính Văn, bây giờ bọn họ đều bình an vô sự trở về, chỉ mình Tiêu Chính Văn không có tin tức gì. Ông nghĩ rất có khả năng Tiêu Chính Văn đã gặp đại nạn!”
Thiên Quỳnh Tử lạnh lùng nhìn về phía Đông Vực, nói với giọng vô cùng chắc chắn.
“Nhưng… tại sao điện Thần Long không đi đòi người?” Huệ Ngân Nhi bối rối hỏi.
Thiên Quỳnh Tử khẽ lắc đầu nói: “Với tình hình hiện tại, lựa chọn tốt nhất của bọn họ là yên lặng chờ đợi! Nếu Tiêu Chính Văn may mắn không chết, bọn họ không cần hỏi cũng sẽ rõ chân tướng!”
“Nhưng…”
Nói đến đây, Thiên Quỳnh Tử lại thở dài: “Nhưng nếu Tiêu Chính Văn thật xảy ra chuyện, bọn họ có hỏi hay không thì kết quả cũng sẽ như nhau!”
Ý của Thiên Quỳnh Tử là nếu Tiêu Chính Văn thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì không bao lâu nữa, điện Thần Long cũng sẽ sụp đổ, hỏi hay không đều vô nghĩa!”
Lúc này, không chỉ Tần Lương Ngọc mà cả Thanh Liên cũng đang chờ đợi.
Trong ba ngày liên tiếp, hiện tượng thiên nhiên dị thường từ trên trời giáng xuống, đám người Điền Văn lần lượt đột phá lên Thiên Cảnh, vô cùng kiêu ngạo.
Cho đến ngày thứ năm, phía Điền Văn cuối cùng cũng có động tĩnh.
Điền Văn dẫn theo Điền Khải đến trên bầu trời Đế Khư, sau đó, Khổng Tề Thiên và Caseus cũng lần lượt theo sau.
Kể từ lần đám người Điền Văn bao vây Đế Khư, trận pháp Thiên Kính vẫn chưa kết thúc, vì vậy hầu như tất cả mọi người đều nhìn lên bầu trời đầu tiên.
“Bọn họ định làm gì vậy? Lẽ nào muốn ra tay với điện Thần Long nhân lúc anh Tiêu không ở đây sao?”
“Chắc không phải đâu. Cho dù bọn họ hèn hạ đến mức nào thì cũng sẽ không ra tay với điện Thần Long vào thời điểm nhạy cảm này!”
“Đúng vậy, e rằng nhà họ Ngụy và nhà họ Triệu cũng sẽ không đồng ý để nhà họ Khổng độc chiếm Đế Khư!”
Lúc các bên đang thảo luận, Lý Bạch bước lên không trung, lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Nghe vậy, Điền Văn lấy ra một chiếc áo đẫm máu, cầm hai tay đến gần Lý Bạch, nói với vẻ mặt đau thương: “Đây… đây là di vật cuối cùng của anh Tiêu, mong mọi người hãy giữ lấy!”
Cái gì?
Nghe vậy, không chỉ Lý Bạch mà tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Di vật của Tiêu Chính Văn?
Nói vậy có nghĩa là Tiêu Chính Văn đã thực sự gặp nạn ở Minh Hà?
“Ý của cậu là…” Lý Bạch ngây người nhìn chiếc áo máu, không dám tin vào tai mình.
“Đúng vậy!”
Điền Văn trầm giọng nói: “Lần này tới Minh Hà, chúng tôi đã gặp phải đối thủ rất mạnh. Dưới đòn tấn công của đối phương, chúng tôi chỉ đành tự mình phá vỡ vòng vây!”
“Nhưng… cuối cùng, vì để bảo vệ cho chúng tôi thoát khỏi vòng vây, anh Tiêu lại…”
Nói đến đây, hai mắt của Điền Văn, Khổng Tề Thiên và Điền Khải đều đỏ hoe, mắt ngấn lệ.
“Anh Tiêu thật trượng nghĩa, tôi thật hổ thẹn với bản thân mình. Thật đáng tiếc khi một người tài giỏi như anh Tiêu lại chết thảm ở Minh Hà!”
Nói đến đây, nước mắt của Caseus không ngừng tuôn rơi.
Màn biểu diễn của gã thật cảm động, cũng khiến người khác không thể nghi ngờ.
Dù sao trước đây gã và Tiêu Chính Văn cũng không có mâu thuẫn gì, thậm chí còn chưa từng xảy ra xung đột, sau đó còn nói chuyện vui vẻ với Tiêu Chính Văn, có thể nói, trong những người này, quan hệ giữa gã và Tiêu Chính Văn là hài hòa nhất!
“Ồ? Cậu Tiêu cứu các người sao?
Lý Bạch nhìn đám người Điền Văn bằng ánh mắt lạnh lùng, bỗng rút kiếm ra, chém về phía Điền Văn.
Chương 2533: Mèo khóc chuột
“Xẹt!”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, tay áo của Điền Văn bị cắt đứt.
Điền Văn đứng yên tại chỗ với vẻ mặt hổ thẹn, để mặc Lý Bạch trút giận.
Thật ra, so với một vị cao thủ Thiên Cảnh, Lý Bạch chỉ là một tiểu bối cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy, muốn động đến một cọng lông của Điền Văn cũng khó như lên trời.
Vì vậy, Điền Văn mới giả vờ trượng nghĩa không đánh trả, không tránh né, đường đường chính chính chịu một nhát kiếm này của Lý Bạch.
Điểm quan trọng nhất là vở kịch ngày hôm nay của bọn họ không chỉ để mua chuộc người của Đế Khư mà là vì nhà họ Trương!
Bọn họ diễn vở kịch lớn như vậy là vì lo người nhà họ Trương sẽ rút khỏi thành Minh Nguyệt sau khi biết tin, như vậy thì thành Minh Nguyệt vô cùng khốn đốn!
Mà hành động của Điền Văn quả thực đã thu hút được sự đồng tình của vùng ngoài lãnh thổ, với thân phận của hắn, Lý Bạch chỉ cần nâng kiếm chống lại hắn đã là đáng tội chết.
Nhưng Điền Văn lại không giết ông ta, ngược lại còn chịu của ông ta một nhát kiếm, ngay cả ống tay áo cũng bị chém đứt, nếu là người khác, ai có thể rộng lượng từ bi như vậy?
“Haiz, đều tại chúng tôi quá bất cẩn, nếu không anh Tiêu đã không xảy ra tai nạn!” cuối cùng Điền Văn vẫn chắp tay nói với Lý Bạch.
Lý Bạch nghiến răng, liếc nhìn thanh kiếm trong tay.
Ông ta biết rõ, cho dù Điền Văn đứng yên bất động, ông ta cũng không thể đả thương một cọng lông của Điền Văn, rõ ràng Điền Văn đang diễn kịch.
Nhưng dù sao thế lực cũng mạnh hơn sức người, cho dù lúc này Lý Bạch có tức giận đến đâu thì cũng không có chỗ để trút bỏ!
“Bớt giở trò mèo khóc chuột đi!”
Từ Huy Tổ chế nhạo, nghiến răng nói.
“Tôi biết trong lòng các anh vẫn còn thù hận, dù sao trước đây giữa chúng ta cũng từng xảy ra rất nhiều chuyện không vui vẻ, nhưng bây giờ, chúng tôi đều nợ anh Tiêu một ân tình rất lớn!”
“Những ân oán trước đây làm sao có thể so sánh với ơn cứu mạng của anh Tiêu?” Điền Văn ngẩng đầu nhìn Từ Huy Tổ nói.
“Vậy tại sao các người không công khai tin tức về cái chết của cậu Tiêu?” Từ Huy Tổ lạnh lùng nhìn trận pháp Thiên Kính trên đầu.
“Mọi người hiểu lầm rồi. Chúng tôi muốn mọi người đều biết anh Tiêu đã cứu mạng chúng tôi, sau này ai dám ra tay với Đế Khư thì sẽ là kẻ thù của tôi!”
Điền Văn vừa dứt lời, Khổng Tề Thiên cũng tiến lên một bước, nói với vẻ mặt u ám: “Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, ai dám đối đầu với Đế Khư thì sẽ đối đầu với cả nhà họ Khổng!”
“Đúng vậy, mấy người chúng tôi sẽ thay anh Tiêu bảo vệ sự an nguy của điện Thần Long, để an ủi linh hồn của anh Tiêu trên trời! Hôm nay, tôi cũng muốn bày tỏ nỗi lòng với mọi người!”
Caseus kiên cường nói.
Thực ra đây cũng là kết quả mà mấy người họ đã thỏa thuận trong sự bất lực.
Dù sao Đế Khư cũng là một trong những thánh địa ở Đông Vực, cả nhà họ Khổng, nhà họ Điền và Thánh Giáo Đình đều âm thầm khao khát có được.
Không cần biết bên nào sẽ chiếm được, nhưng hai nhà còn lại chắc chắn sẽ không để yên.
Vì vậy, cách tốt nhất là phải ổn định người của điện Thần Long trước, sau đó dần chia rẽ đám người Tần Lương Ngọc, cho đến khi điện Thần Long xảy ra nội chiến, bọn họ sẽ lấy cớ hòa giải mâu thuẫn, thuận lợi thu phục Đế Khư.
“Mọi người có chắc những gì bản thân mình nói không?”
Tần Lương Ngọc lạnh giọng hỏi: “Chưa nói đến chuyện cậu Tiêu có gặp nạn thật hay không, cho dù là thật thì các người cũng không thoát khỏi liên quan!”
“Bao nhiêu người cùng vào Minh Hà, nhưng cuối cùng chỉ có năm người các người sống sót trở về, thậm chí vừa về đến Đông Vực, các người đều lần lượt đột phá!”
“Nhưng một mình anh Tiêu Lại không vượt qua nổi, sống không thấy người, chết không thấy xác, các người thật sự coi chúng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?”
Chương 2534: Tia máu
Đối mặt với câu hỏi của Tần Lương Ngọc, Caseus nói thẳng: “Thực ra, điều này chủ yếu là do thực lực của anh Tiêu yếu nhất trong số chúng tôi!”
“Vì vậy, ngay từ đầu, đối phương đã bao vây tấn công anh Tiêu! Mà mấy người chúng tôi cũng bị thương nặng!”
Caseus nói rồi chỉ tay vào vết thương của mình, mình về phía đám người Điền Văn.
Vài người cũng để lộ vết thương của mình cho mọi người xem.
“Còn nữa, nếu cái chết của anh Tiêu có liên quan đến chúng tôi thì hôm nay chúng tôi đã không ở đây để bảo vệ Đế Khư. Với thực lực của chúng tôi, tùy ý phất tay cũng có thể dễ dàng hủy diệt Đế Khư, không sai chứ!”
Caseus tiếp tục nói thêm.
Điền Khải bên cạnh cũng trầm giọng nói: “Đúng vậy, tôi đã đột phá Thiên Cảnh, cho dù chỉ là Thiên Cảnh cấp một, muốn tiêu diệt điện Thần Long cũng không thành vấn đề, sao chúng tôi phải phí lời với các người như vậy chứ?”
Nghe vậy, cả Tần Lương Ngọc cũng không nói nên lời.
Dù sao những gì bọn họ nói đều là sự thật, với thực lực hiện tại của điện Thần Long, chắc chắn không thể chống lại nổi một vị cường giả Thiên Cảnh chứ đừng nói đến năm vị!
“Cái gì nên nói chúng tôi đã nói rồi, chúng tôi cũng đau buồn như mọi người! Hơn nữa, sau này nếu mọi người gặp phải phiền toái gì đều có thể tìm đến chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không thất hứa!”
Điền Văn cũng lên tiếng.
Lúc này, dưới đáy Minh Hà, luồng sức mạnh kia đã dần tiêu tan.
Mấy ngày nay, Tiêu Chính Văn luôn ngồi yên tại chỗ, cho dù luồng sức mạnh kia mãnh liệt đến đâu thì cũng không thể đả thương Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa, sức mạnh từ khí tức của rồng mà đám người Điền Văn đã lấy được cũng đang quay trở lại cơ thể Tiêu Chính Văn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Khi luồng sức mạnh mạnh mẽ treo lơ lửng trên đầu biến mất, khuôn mặt Tiêu Chính Văn cũng lộ ra một nụ cười nhạt.
Mặc dù đám người Điền Văn đã đột phá thành công, nhưng đồng thời cũng tự đào hố chôn mình.
Điền Văn đứng trước gương, nhìn bản thân trong gương, đôi mắt có lúc đỏ như máu, có lúc đen như mực.
Hắn bị đau mắt sao?
Đây là điều không thể tin được!
Dù sao hắn cũng là một trong bốn cậu chủ Chiến Quốc, hơn nữa còn là cao thủ Thiên Cảnh, sao có thể bị bệnh được?
Nhưng lúc này, sự thật đã bày ra trước mắt, không chỉ trong mắt hắn xuất hiện tia đỏ, mà trên người cũng xuất hiện.
Như thể vô số con rết đỏ đang trườn trên cơ thể hắn.
“Chết tiệt! Sao có thể như vậy?”
Điền Văn nhìn những tia đỏ chuyển động trên da, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cậu chủ, người của cậu chủ Vinh Kỳ đang đợi ở cửa!”
Một người tỳ nữ bước vào phòng Điền Văn, vừa ngẩng đầu lên nhìn Điền Văn, cô ta đã hét lớn, hai mắt trợn tròn.
Theo lý mà nói, tỳ nữ bên cạnh Điền Văn cũng có tu vi Đế Cảnh, không phải phụ nữ bình thường, đáng lẽ không nên thất lễ như vậy mới phải!
Nhưng lúc này, cô ta đã không thể khống chế được cảm xúc của mình.
“Sao thế?” Điền Văn quay lại nhìn tỳ nữ.
Bởi vì ánh mắt của cô ta nói với hắn rằng cô ta đã nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Từ lúc trở về từ Minh Hà đã gần nửa năm, nhưng vẫn không có tin tức gì về Tiêu Chính Văn, có lẽ anh đã trở thành một trong hàng ngàn cái xác trôi trên Minh Hà rồi.
Bên phía Đế Khư cũng yên tĩnh đến kỳ lạ, hôm nay là ngày Ngụy Vinh Kỳ phái người tới bàn chuyện hợp tác với Điền Văn.
Dù sao Điền Văn cũng đã đột phá đến Thiên Cảnh, mà Ngụy Vinh Kỳ vẫn ở cảnh giới Đế Quân. Sau nhiều lần thương lượng, lãnh đạo cấp cao của nước Ngụy và nước Tề cuối cùng đã quyết định liên hôn với nhau, để giải quyết những mâu thuẫn trước đây.
Đối tượng kết hôn là Ngụy Võ Hầu ở nước Ngụy và Tần Lương Ngọc ở Đế Khư.
Chương 2535: Gặp rắc rối
Ngụy Võ Hầu nắm giữ toàn bộ nước Ngụy, mặc dù không phải vua một nước, nhưng địa vị cũng không khác gì vua.
Về thực lực, Ngụy Võ Hầu sắp đột phá lên Thiên Cảnh, trở thành cường giả Thiên Cảnh duy nhất ở nước Ngụy.
Ngay cả Điền Văn cũng phải thán phục người này. Nếu không phải vì lấy được khí tức của rồng trong người Tiêu Chính Văn thì đám người Điền Văn cũng không thể đột phá lên Thiên Cảnh.
Sở dĩ Tần Lương Ngọc được chọn là vì một mặt để thăm dò xem điện Thần Long có khuất phục hay không, mặc khác ai cũng biết Ngụy Võ Hầu là một kẻ lập dị.
Bốn người vợ trước của ông ta đều biến mất một cách bí ẩn, nên đương nhiên nước Tề sẽ không dùng người của mình để liều mạng.
Điền Văn nhìn tỳ nữ của mình với vẻ không hiểu: “Nói đi! Cô sợ cái gì?”
“Cậu chủ, tóc… tóc cậu vừa biến thành màu đỏ, hơn nữa… còn rỉ máu, cậu không có cảm giác gì sao?” tỳ nữa nói với vẻ mặt tái mét.
Cái gì?
Điền Văn nhíu mày, sờ tóc của mình.
Quả nhiên vừa chạm vào tóc, tay Điền Văn cảm thấy ươn ướt.
Hắn nhìn lại tay mình, bên trên thật sự đỏ như máu!
Điền Văn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn chắc chắn đó không phải máu của mình, bởi vì mùi hôi thối đó giống hệt mùi hôi thối của những xác chết trôi trên Minh Hà.
Điền Văn càng cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, hơn nữa còn xảy ra vấn đề nào đó vô cùng nghiêm trọng.
“Đi, nói với người của Ngụy Vinh Kỳ rằng tôi có việc gấp cần ra ngoài, vài ngày nữa mới về, cô hãy tiếp đãi bọn họ cho chu đáo!”
Nói xong, Điền Văn nhanh chóng đi về phía Tây Vực.
Lúc này, bên phía Thánh Giáo Đình, Caseus cũng đã hấp thụ hoàn toàn khí tức của rồng trong cơ thể Tiêu Chính Văn, thực lực của gã đã được nâng lên rất nhiều, trở thành người mạnh nhất trong năm người.
Nhưng gã cũng giống Điền Văn, gặp phải vấn đề lớn.
Vừa đến cổng Thánh Giáo Đình, Điền Văn đã phát hiện mình không phải người duy nhất đến đây, mà ngay cả Khổng Tề Thiên cũng đến.
“Ông cũng xảy ra chuyện sao?”
Điền văn nhíu mày nhìn Khổng Tề Thiên.
Nhìn từ bề ngoài, Khổng Tề Thiên lúc này không có gì không ổn, nhưng ông ta nhanh chóng chạy đến Tây Vực tìm Caseus vào lúc này cũng đủ để chứng minh vấn đề.
Khổng Tề Thiên nghiến răng, cởi áo ra, quay lưng về phía Điền Văn.
“Vãi chưởng”
Nhìn thấy tia máu dày đặc trên lưng Khổng Tề Thiên, Điền Văn liền hít sâu một hơi.
Khác với Điền Văn. Lưng của Khổng Tề Thiên gần như đang rỉ máu.
Những vết máu kia có màu đỏ sẫm, hơn nữa còn có mùi hôi thối nồng nặc.
Chỗ thịt xung quanh tia bắt bắt đầu mưng mủ.
Khổng Tề Thiên là cao thủ Thiên Cảnh, đao kiếm không thể khiến ông ta bị thương.
Hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng bước đến chỗ ở của Caseus.
Lúc này, Caseus cũng đang ngồi yên với vẻ mặt nghiêm túc.
“Caseus, cậu…”
Khổng Tề Thiên còn chưa kịp nói xong, Caseus đã để lộ cánh tay ra ngoài.
Có vài lỗ máu đã thối rữa trên cánh tay của gã, hơn nữa, trong lỗ máu còn có giòi đen đang bò lúc nhúc.
Điền Văn và Khổng Tề Thiên thấy vậy vô cùng buồn nôn.
“Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên quay lại đó xem xem đã có chuyện gì xảy ra!” Khổng Tề Thiên tái mặt nói.
Mọi người đều xuất hiện tình trạng khác nhau, điều đó có nghĩa nhất định phải có vấn đề gì đó. Vả lại, mặc dù nhìn có vẻ như vấn đề của bọn họ khác nhau, nhưng có một điểm chung là tia máu.
“Quả thực không ổn rồi!”
Caseus nghiêm mặt nói.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã bị vòng xoáy cực lớn trên đỉnh đầu áp chế vào trong Minh Hà.
Cả đáy hồ của Minh Hà đều là thi thể, nơi sâu nhất dưới nước còn có một cung điện dưới dưới cao lớn, nhưng cung điện dưới nước này cũng chỉ còn lại tàn tích cũ và bức tường vỡ.
Nhưng vẫn còn có thể thấy rõ trên bức tường cũ nát đó có một vài đồ vật cổ, phù văn và đồ án.
Trong cung điện như thể có một luồng sức mạnh bí ẩn đang cố gắng nuốt hết toàn bộ nội tức trong người Tiêu Chính Văn.
Nhưng vì trong người Tiêu Chính Văn vốn dĩ có ba quả tim rồng nên cho dù sức mạnh đó mạnh thế nào cũng không thể rút được khí tức của rồng trong cơ thể Tiêu Chính Văn ra khỏi người anh.
Đám người Caseus không hổ là mấy lão già sống mấy ngàn năm, từ lúc đầu đã bày bố ra một kết cục chết chắc.
Hơn nữa khi vừa bước vào Minh Hà thì thi thể của Spartacur đã thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn, khiến Tiêu Chính Văn lọt vào bẫy của họ.
Nhưng họ đã bỏ qua một sự việc, đó là Tiêu Chính Văn còn mang ba quả tim rồng trên người, về cơ bản đã có sự khác biệt với người bình thường.
Có thể nói từ khi Tiêu Chính Văn bị thương nặng, được hoán đổi với trái tim rồng Xích Long, trong máu của anh đã có hơn một nửa huyết mạch của Long tộc.
Anh đã không còn là một người bình thường mà là truyền nhân chân chính của rồng.
Rồng là sinh vật từng mạnh nhất trên thế giới này, đồng thời còn là sinh vật có sức mạnh bí ẩn nhất, bản thân Long tộc vừa tương sinh vừa tương khắc với thế giới này.
Thế nên trận pháp trên thế giới này gần như không có sức uy hiếp với Long tộc.
Mà bản thân Tiêu Chính Văn lại có tim rồng Kim Long, mọi trận pháp gần như không thể tổn thương đến căn khí của Tiêu Chính Văn.
Có thể nói Tiêu Chính Văn là sự tồn tại khác loài nên anh mới có thể vượt xa người thường về trình độ trận pháp, hơn nữa tốc độ tiến bộ lại gấp trăm lần, thậm chí là một ngàn lần người thường.
Sau khi Tiêu Chính Văn chìm vào Minh Hà, đám người Điền Văn đã đi khỏi đó, chỉ có Tiêu Chính Văn lặng yên ngồi dưới đáy Minh Hà.
Cách Tiêu Chính Văn không đến mười mét, một vật thể lóe lên ánh sáng màu trắng, vật lạ đó từ dưới đáy nước tối tăm dần dần trôi đến gần Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn giơ một tay ra thăm dò, nửa trái tim rồng Bạch Long đã rơi vào tay Tiêu Chính Văn.
Hóa ra mọi chuyện đều là vì Minh Hà ẩn giấu một nửa tim rồng Bạch Long.
Quả nhiên như Tiêu Chính Văn suy đoán trước đó, chỉ có duy nhất một điểm không hoàn hảo là tim rồng Bạch Long giống với tim rồng Hắc Long, mỗi nơi đều chỉ có một nửa, không phải là trái tim hoàn chỉnh.
Lúc này bên ngoài đã náo loạn đến mức tung trời.
Sau khi đám người Điền Văn về đến Đông Vực, không đến nửa ngày đều đồng loạt đột phá Thiên Cảnh.
Hơn nữa không chỉ hai anh em Điền Văn mà gần như tất cả mọi người đều đột phá từ Đế Quân lên Thiên Cảnh cùng một lúc.
Mấy người đó đột phá cùng lúc lập tức gây ra hiện tượng thiên nhiên đáng sợ.
Các nơi cùng lúc xảy ra hiện tượng kỳ lạ, lập tức khiến mọi người chú ý đến.
Tin tức bùng nổ này nhanh chóng thu hút sự chú của đám người Ngụy Vinh Kỳ và Hồng Ấn.
Dù sao mấy người họ là người đầu tiên đột phá Thiên Cảnh, đồng nghĩa với việc sẽ chèn ép những người còn lại.
Cả Đông Vực bỗng chốc sục sôi.
Ngoài lãnh thổ đã có hơn ngàn năm không ai đột phá thêm cảnh giới nữa rồi, bây giờ năm người Điền Văn gần như đột phá đến Thiên Cảnh cùng một lúc, điều này sao có thể không khiến người khác chấn động được?
“Năm người họ đột phá cùng lúc, chắc chắn có bí ẩn gì bên trong”.
“Đúng thế, tại sao chỉ có năm người họ quay về Đông Vực, tại sao cậu Tiêu không về cùng?”
“Phải, cậu Tiêu đâu? Sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở Minh Hà chứ?”
Bỗng chốc từng lời đồn cứ thế lan truyền.
Dù là điện Thần Long hay Hoa Quốc ở thế tục cũng đều trở nên lo lắng, trông mong tin tức về Tiêu Chính Văn.
Chương 2532: Lành ít dữ nhiều
Lúc này, rất nhiều người đã nhìn ra được manh mối, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện lớn.
Không ít người đã bắt đầu suy đoán liệu có phải ở Minh Hà đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không!
“Không ổn rồi, sao đột nhiên bọn họ lại đột phá đến Thiên Cảnh?” Thiên Quỳnh Tử phản ứng đầu tiên.
Suy cho cùng, Huệ Ngân Nhi luôn quan sát Tiêu Chính Văn, mà Thiên Quỳnh Tử cũng đặc biệt chú ý đến động tĩnh của Điền Văn.
Vì vậy mới nghi ngờ đầu tiên.
“Ông ơi, tại sao không có ai hỏi bọn họ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Huệ Ngân Nhi lo lắng nhìn Thiên Quỳnh Tử.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Điền Văn trở lại Đông Vực, nhưng trong ba ngày này, không có tin tức nào liên quan đến Tiêu Chính Văn.
“Hỏi? Hỏi thế nào? Hỏi ai bây giờ?”
Thiên Quỳnh Tử rất muốn biết rõ toàn bộ sự việc.
Hơn nữa, ông ta không phải là người duy nhất có suy nghĩ này.
Lẽ nào người của điện Thần Long không sốt ruột sao?
Nhưng không hề có tin tức gì về điện Thần Long, điều này có nghĩa ngay cả người của điện Thần Long cũng đã nhận ra được điểm khác thường.
Chỉ là bây giờ Điền Văn đã đạt đến Thiên Cảnh, ngay cả Thanh Liên và Tần Lương Ngọc đều không có tư cách chất vấn Điền Văn.
“Với tình hình hiện tại của mấy người họ, e rằng Tiêu Chính Văn lành ít dữ nhiều rồi!”
“Trước đây bọn họ đã kết thù với Tiêu Chính Văn, bây giờ bọn họ đều bình an vô sự trở về, chỉ mình Tiêu Chính Văn không có tin tức gì. Ông nghĩ rất có khả năng Tiêu Chính Văn đã gặp đại nạn!”
Thiên Quỳnh Tử lạnh lùng nhìn về phía Đông Vực, nói với giọng vô cùng chắc chắn.
“Nhưng… tại sao điện Thần Long không đi đòi người?” Huệ Ngân Nhi bối rối hỏi.
Thiên Quỳnh Tử khẽ lắc đầu nói: “Với tình hình hiện tại, lựa chọn tốt nhất của bọn họ là yên lặng chờ đợi! Nếu Tiêu Chính Văn may mắn không chết, bọn họ không cần hỏi cũng sẽ rõ chân tướng!”
“Nhưng…”
Nói đến đây, Thiên Quỳnh Tử lại thở dài: “Nhưng nếu Tiêu Chính Văn thật xảy ra chuyện, bọn họ có hỏi hay không thì kết quả cũng sẽ như nhau!”
Ý của Thiên Quỳnh Tử là nếu Tiêu Chính Văn thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì không bao lâu nữa, điện Thần Long cũng sẽ sụp đổ, hỏi hay không đều vô nghĩa!”
Lúc này, không chỉ Tần Lương Ngọc mà cả Thanh Liên cũng đang chờ đợi.
Trong ba ngày liên tiếp, hiện tượng thiên nhiên dị thường từ trên trời giáng xuống, đám người Điền Văn lần lượt đột phá lên Thiên Cảnh, vô cùng kiêu ngạo.
Cho đến ngày thứ năm, phía Điền Văn cuối cùng cũng có động tĩnh.
Điền Văn dẫn theo Điền Khải đến trên bầu trời Đế Khư, sau đó, Khổng Tề Thiên và Caseus cũng lần lượt theo sau.
Kể từ lần đám người Điền Văn bao vây Đế Khư, trận pháp Thiên Kính vẫn chưa kết thúc, vì vậy hầu như tất cả mọi người đều nhìn lên bầu trời đầu tiên.
“Bọn họ định làm gì vậy? Lẽ nào muốn ra tay với điện Thần Long nhân lúc anh Tiêu không ở đây sao?”
“Chắc không phải đâu. Cho dù bọn họ hèn hạ đến mức nào thì cũng sẽ không ra tay với điện Thần Long vào thời điểm nhạy cảm này!”
“Đúng vậy, e rằng nhà họ Ngụy và nhà họ Triệu cũng sẽ không đồng ý để nhà họ Khổng độc chiếm Đế Khư!”
Lúc các bên đang thảo luận, Lý Bạch bước lên không trung, lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Nghe vậy, Điền Văn lấy ra một chiếc áo đẫm máu, cầm hai tay đến gần Lý Bạch, nói với vẻ mặt đau thương: “Đây… đây là di vật cuối cùng của anh Tiêu, mong mọi người hãy giữ lấy!”
Cái gì?
Nghe vậy, không chỉ Lý Bạch mà tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Di vật của Tiêu Chính Văn?
Nói vậy có nghĩa là Tiêu Chính Văn đã thực sự gặp nạn ở Minh Hà?
“Ý của cậu là…” Lý Bạch ngây người nhìn chiếc áo máu, không dám tin vào tai mình.
“Đúng vậy!”
Điền Văn trầm giọng nói: “Lần này tới Minh Hà, chúng tôi đã gặp phải đối thủ rất mạnh. Dưới đòn tấn công của đối phương, chúng tôi chỉ đành tự mình phá vỡ vòng vây!”
“Nhưng… cuối cùng, vì để bảo vệ cho chúng tôi thoát khỏi vòng vây, anh Tiêu lại…”
Nói đến đây, hai mắt của Điền Văn, Khổng Tề Thiên và Điền Khải đều đỏ hoe, mắt ngấn lệ.
“Anh Tiêu thật trượng nghĩa, tôi thật hổ thẹn với bản thân mình. Thật đáng tiếc khi một người tài giỏi như anh Tiêu lại chết thảm ở Minh Hà!”
Nói đến đây, nước mắt của Caseus không ngừng tuôn rơi.
Màn biểu diễn của gã thật cảm động, cũng khiến người khác không thể nghi ngờ.
Dù sao trước đây gã và Tiêu Chính Văn cũng không có mâu thuẫn gì, thậm chí còn chưa từng xảy ra xung đột, sau đó còn nói chuyện vui vẻ với Tiêu Chính Văn, có thể nói, trong những người này, quan hệ giữa gã và Tiêu Chính Văn là hài hòa nhất!
“Ồ? Cậu Tiêu cứu các người sao?
Lý Bạch nhìn đám người Điền Văn bằng ánh mắt lạnh lùng, bỗng rút kiếm ra, chém về phía Điền Văn.
Chương 2533: Mèo khóc chuột
“Xẹt!”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, tay áo của Điền Văn bị cắt đứt.
Điền Văn đứng yên tại chỗ với vẻ mặt hổ thẹn, để mặc Lý Bạch trút giận.
Thật ra, so với một vị cao thủ Thiên Cảnh, Lý Bạch chỉ là một tiểu bối cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy, muốn động đến một cọng lông của Điền Văn cũng khó như lên trời.
Vì vậy, Điền Văn mới giả vờ trượng nghĩa không đánh trả, không tránh né, đường đường chính chính chịu một nhát kiếm này của Lý Bạch.
Điểm quan trọng nhất là vở kịch ngày hôm nay của bọn họ không chỉ để mua chuộc người của Đế Khư mà là vì nhà họ Trương!
Bọn họ diễn vở kịch lớn như vậy là vì lo người nhà họ Trương sẽ rút khỏi thành Minh Nguyệt sau khi biết tin, như vậy thì thành Minh Nguyệt vô cùng khốn đốn!
Mà hành động của Điền Văn quả thực đã thu hút được sự đồng tình của vùng ngoài lãnh thổ, với thân phận của hắn, Lý Bạch chỉ cần nâng kiếm chống lại hắn đã là đáng tội chết.
Nhưng Điền Văn lại không giết ông ta, ngược lại còn chịu của ông ta một nhát kiếm, ngay cả ống tay áo cũng bị chém đứt, nếu là người khác, ai có thể rộng lượng từ bi như vậy?
“Haiz, đều tại chúng tôi quá bất cẩn, nếu không anh Tiêu đã không xảy ra tai nạn!” cuối cùng Điền Văn vẫn chắp tay nói với Lý Bạch.
Lý Bạch nghiến răng, liếc nhìn thanh kiếm trong tay.
Ông ta biết rõ, cho dù Điền Văn đứng yên bất động, ông ta cũng không thể đả thương một cọng lông của Điền Văn, rõ ràng Điền Văn đang diễn kịch.
Nhưng dù sao thế lực cũng mạnh hơn sức người, cho dù lúc này Lý Bạch có tức giận đến đâu thì cũng không có chỗ để trút bỏ!
“Bớt giở trò mèo khóc chuột đi!”
Từ Huy Tổ chế nhạo, nghiến răng nói.
“Tôi biết trong lòng các anh vẫn còn thù hận, dù sao trước đây giữa chúng ta cũng từng xảy ra rất nhiều chuyện không vui vẻ, nhưng bây giờ, chúng tôi đều nợ anh Tiêu một ân tình rất lớn!”
“Những ân oán trước đây làm sao có thể so sánh với ơn cứu mạng của anh Tiêu?” Điền Văn ngẩng đầu nhìn Từ Huy Tổ nói.
“Vậy tại sao các người không công khai tin tức về cái chết của cậu Tiêu?” Từ Huy Tổ lạnh lùng nhìn trận pháp Thiên Kính trên đầu.
“Mọi người hiểu lầm rồi. Chúng tôi muốn mọi người đều biết anh Tiêu đã cứu mạng chúng tôi, sau này ai dám ra tay với Đế Khư thì sẽ là kẻ thù của tôi!”
Điền Văn vừa dứt lời, Khổng Tề Thiên cũng tiến lên một bước, nói với vẻ mặt u ám: “Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, ai dám đối đầu với Đế Khư thì sẽ đối đầu với cả nhà họ Khổng!”
“Đúng vậy, mấy người chúng tôi sẽ thay anh Tiêu bảo vệ sự an nguy của điện Thần Long, để an ủi linh hồn của anh Tiêu trên trời! Hôm nay, tôi cũng muốn bày tỏ nỗi lòng với mọi người!”
Caseus kiên cường nói.
Thực ra đây cũng là kết quả mà mấy người họ đã thỏa thuận trong sự bất lực.
Dù sao Đế Khư cũng là một trong những thánh địa ở Đông Vực, cả nhà họ Khổng, nhà họ Điền và Thánh Giáo Đình đều âm thầm khao khát có được.
Không cần biết bên nào sẽ chiếm được, nhưng hai nhà còn lại chắc chắn sẽ không để yên.
Vì vậy, cách tốt nhất là phải ổn định người của điện Thần Long trước, sau đó dần chia rẽ đám người Tần Lương Ngọc, cho đến khi điện Thần Long xảy ra nội chiến, bọn họ sẽ lấy cớ hòa giải mâu thuẫn, thuận lợi thu phục Đế Khư.
“Mọi người có chắc những gì bản thân mình nói không?”
Tần Lương Ngọc lạnh giọng hỏi: “Chưa nói đến chuyện cậu Tiêu có gặp nạn thật hay không, cho dù là thật thì các người cũng không thoát khỏi liên quan!”
“Bao nhiêu người cùng vào Minh Hà, nhưng cuối cùng chỉ có năm người các người sống sót trở về, thậm chí vừa về đến Đông Vực, các người đều lần lượt đột phá!”
“Nhưng một mình anh Tiêu Lại không vượt qua nổi, sống không thấy người, chết không thấy xác, các người thật sự coi chúng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?”
Chương 2534: Tia máu
Đối mặt với câu hỏi của Tần Lương Ngọc, Caseus nói thẳng: “Thực ra, điều này chủ yếu là do thực lực của anh Tiêu yếu nhất trong số chúng tôi!”
“Vì vậy, ngay từ đầu, đối phương đã bao vây tấn công anh Tiêu! Mà mấy người chúng tôi cũng bị thương nặng!”
Caseus nói rồi chỉ tay vào vết thương của mình, mình về phía đám người Điền Văn.
Vài người cũng để lộ vết thương của mình cho mọi người xem.
“Còn nữa, nếu cái chết của anh Tiêu có liên quan đến chúng tôi thì hôm nay chúng tôi đã không ở đây để bảo vệ Đế Khư. Với thực lực của chúng tôi, tùy ý phất tay cũng có thể dễ dàng hủy diệt Đế Khư, không sai chứ!”
Caseus tiếp tục nói thêm.
Điền Khải bên cạnh cũng trầm giọng nói: “Đúng vậy, tôi đã đột phá Thiên Cảnh, cho dù chỉ là Thiên Cảnh cấp một, muốn tiêu diệt điện Thần Long cũng không thành vấn đề, sao chúng tôi phải phí lời với các người như vậy chứ?”
Nghe vậy, cả Tần Lương Ngọc cũng không nói nên lời.
Dù sao những gì bọn họ nói đều là sự thật, với thực lực hiện tại của điện Thần Long, chắc chắn không thể chống lại nổi một vị cường giả Thiên Cảnh chứ đừng nói đến năm vị!
“Cái gì nên nói chúng tôi đã nói rồi, chúng tôi cũng đau buồn như mọi người! Hơn nữa, sau này nếu mọi người gặp phải phiền toái gì đều có thể tìm đến chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không thất hứa!”
Điền Văn cũng lên tiếng.
Lúc này, dưới đáy Minh Hà, luồng sức mạnh kia đã dần tiêu tan.
Mấy ngày nay, Tiêu Chính Văn luôn ngồi yên tại chỗ, cho dù luồng sức mạnh kia mãnh liệt đến đâu thì cũng không thể đả thương Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa, sức mạnh từ khí tức của rồng mà đám người Điền Văn đã lấy được cũng đang quay trở lại cơ thể Tiêu Chính Văn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Khi luồng sức mạnh mạnh mẽ treo lơ lửng trên đầu biến mất, khuôn mặt Tiêu Chính Văn cũng lộ ra một nụ cười nhạt.
Mặc dù đám người Điền Văn đã đột phá thành công, nhưng đồng thời cũng tự đào hố chôn mình.
Điền Văn đứng trước gương, nhìn bản thân trong gương, đôi mắt có lúc đỏ như máu, có lúc đen như mực.
Hắn bị đau mắt sao?
Đây là điều không thể tin được!
Dù sao hắn cũng là một trong bốn cậu chủ Chiến Quốc, hơn nữa còn là cao thủ Thiên Cảnh, sao có thể bị bệnh được?
Nhưng lúc này, sự thật đã bày ra trước mắt, không chỉ trong mắt hắn xuất hiện tia đỏ, mà trên người cũng xuất hiện.
Như thể vô số con rết đỏ đang trườn trên cơ thể hắn.
“Chết tiệt! Sao có thể như vậy?”
Điền Văn nhìn những tia đỏ chuyển động trên da, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cậu chủ, người của cậu chủ Vinh Kỳ đang đợi ở cửa!”
Một người tỳ nữ bước vào phòng Điền Văn, vừa ngẩng đầu lên nhìn Điền Văn, cô ta đã hét lớn, hai mắt trợn tròn.
Theo lý mà nói, tỳ nữ bên cạnh Điền Văn cũng có tu vi Đế Cảnh, không phải phụ nữ bình thường, đáng lẽ không nên thất lễ như vậy mới phải!
Nhưng lúc này, cô ta đã không thể khống chế được cảm xúc của mình.
“Sao thế?” Điền Văn quay lại nhìn tỳ nữ.
Bởi vì ánh mắt của cô ta nói với hắn rằng cô ta đã nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Từ lúc trở về từ Minh Hà đã gần nửa năm, nhưng vẫn không có tin tức gì về Tiêu Chính Văn, có lẽ anh đã trở thành một trong hàng ngàn cái xác trôi trên Minh Hà rồi.
Bên phía Đế Khư cũng yên tĩnh đến kỳ lạ, hôm nay là ngày Ngụy Vinh Kỳ phái người tới bàn chuyện hợp tác với Điền Văn.
Dù sao Điền Văn cũng đã đột phá đến Thiên Cảnh, mà Ngụy Vinh Kỳ vẫn ở cảnh giới Đế Quân. Sau nhiều lần thương lượng, lãnh đạo cấp cao của nước Ngụy và nước Tề cuối cùng đã quyết định liên hôn với nhau, để giải quyết những mâu thuẫn trước đây.
Đối tượng kết hôn là Ngụy Võ Hầu ở nước Ngụy và Tần Lương Ngọc ở Đế Khư.
Chương 2535: Gặp rắc rối
Ngụy Võ Hầu nắm giữ toàn bộ nước Ngụy, mặc dù không phải vua một nước, nhưng địa vị cũng không khác gì vua.
Về thực lực, Ngụy Võ Hầu sắp đột phá lên Thiên Cảnh, trở thành cường giả Thiên Cảnh duy nhất ở nước Ngụy.
Ngay cả Điền Văn cũng phải thán phục người này. Nếu không phải vì lấy được khí tức của rồng trong người Tiêu Chính Văn thì đám người Điền Văn cũng không thể đột phá lên Thiên Cảnh.
Sở dĩ Tần Lương Ngọc được chọn là vì một mặt để thăm dò xem điện Thần Long có khuất phục hay không, mặc khác ai cũng biết Ngụy Võ Hầu là một kẻ lập dị.
Bốn người vợ trước của ông ta đều biến mất một cách bí ẩn, nên đương nhiên nước Tề sẽ không dùng người của mình để liều mạng.
Điền Văn nhìn tỳ nữ của mình với vẻ không hiểu: “Nói đi! Cô sợ cái gì?”
“Cậu chủ, tóc… tóc cậu vừa biến thành màu đỏ, hơn nữa… còn rỉ máu, cậu không có cảm giác gì sao?” tỳ nữa nói với vẻ mặt tái mét.
Cái gì?
Điền Văn nhíu mày, sờ tóc của mình.
Quả nhiên vừa chạm vào tóc, tay Điền Văn cảm thấy ươn ướt.
Hắn nhìn lại tay mình, bên trên thật sự đỏ như máu!
Điền Văn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn chắc chắn đó không phải máu của mình, bởi vì mùi hôi thối đó giống hệt mùi hôi thối của những xác chết trôi trên Minh Hà.
Điền Văn càng cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, hơn nữa còn xảy ra vấn đề nào đó vô cùng nghiêm trọng.
“Đi, nói với người của Ngụy Vinh Kỳ rằng tôi có việc gấp cần ra ngoài, vài ngày nữa mới về, cô hãy tiếp đãi bọn họ cho chu đáo!”
Nói xong, Điền Văn nhanh chóng đi về phía Tây Vực.
Lúc này, bên phía Thánh Giáo Đình, Caseus cũng đã hấp thụ hoàn toàn khí tức của rồng trong cơ thể Tiêu Chính Văn, thực lực của gã đã được nâng lên rất nhiều, trở thành người mạnh nhất trong năm người.
Nhưng gã cũng giống Điền Văn, gặp phải vấn đề lớn.
Vừa đến cổng Thánh Giáo Đình, Điền Văn đã phát hiện mình không phải người duy nhất đến đây, mà ngay cả Khổng Tề Thiên cũng đến.
“Ông cũng xảy ra chuyện sao?”
Điền văn nhíu mày nhìn Khổng Tề Thiên.
Nhìn từ bề ngoài, Khổng Tề Thiên lúc này không có gì không ổn, nhưng ông ta nhanh chóng chạy đến Tây Vực tìm Caseus vào lúc này cũng đủ để chứng minh vấn đề.
Khổng Tề Thiên nghiến răng, cởi áo ra, quay lưng về phía Điền Văn.
“Vãi chưởng”
Nhìn thấy tia máu dày đặc trên lưng Khổng Tề Thiên, Điền Văn liền hít sâu một hơi.
Khác với Điền Văn. Lưng của Khổng Tề Thiên gần như đang rỉ máu.
Những vết máu kia có màu đỏ sẫm, hơn nữa còn có mùi hôi thối nồng nặc.
Chỗ thịt xung quanh tia bắt bắt đầu mưng mủ.
Khổng Tề Thiên là cao thủ Thiên Cảnh, đao kiếm không thể khiến ông ta bị thương.
Hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng bước đến chỗ ở của Caseus.
Lúc này, Caseus cũng đang ngồi yên với vẻ mặt nghiêm túc.
“Caseus, cậu…”
Khổng Tề Thiên còn chưa kịp nói xong, Caseus đã để lộ cánh tay ra ngoài.
Có vài lỗ máu đã thối rữa trên cánh tay của gã, hơn nữa, trong lỗ máu còn có giòi đen đang bò lúc nhúc.
Điền Văn và Khổng Tề Thiên thấy vậy vô cùng buồn nôn.
“Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên quay lại đó xem xem đã có chuyện gì xảy ra!” Khổng Tề Thiên tái mặt nói.
Mọi người đều xuất hiện tình trạng khác nhau, điều đó có nghĩa nhất định phải có vấn đề gì đó. Vả lại, mặc dù nhìn có vẻ như vấn đề của bọn họ khác nhau, nhưng có một điểm chung là tia máu.
“Quả thực không ổn rồi!”
Caseus nghiêm mặt nói.