Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2526-2530
Chương 2526: Xác chết trôi nổi
Ngay khi Caseus nói những lời này, khuôn mặt của Điền Văn lập tức trở nên tím tái!
Đúng vậy, chính tay hắn đã giết Tư Không Phàm - cận vệ của mình cách đây không lâu, bây giờ đâu có tư cách chế nhạo Caseus?
“Chẳng lẽ các người cứ nhìn như vậy thôi sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Muốn chúng tôi liều mạng cũng được, nhưng về phía thành Minh Nguyệt cậu tính sao? Cũng phải cho chúng tôi một lời đảm bảo chứ!” Khổng Tề Thiên nghiến răng, thấp giọng chất vấn.
“Các ông cứ yên tâm, Tiêu Chính Văn tôi không phải là nho sinh, chắc chắn sẽ giữ lời!” Tiêu Chính Văn nhẹ giọng đáp.
Khi Tiêu Chính Văn dẫn đầu đám đông đến Minh Hà thì Trương Việt đã dẫn theo một số trưởng lão của nhà họ Trương, đích thân đến thành Minh Nguyệt!
Chỉ cần Long mạch được chuyển trở lại thành Minh Nguyệt, thì âm phủ có thể bị trấn áp, thành Minh Nguyệt và Tây Vực cũng sẽ bình an vô sự!
Nhưng muốn dời Long mạch ra khỏi thành Minh Nguyệt thì dễ, mà muốn chuyển Long mạch trở về thành Minh Nguyệt lại khó như lên trời!
Một mặt là âm phủ đã xuất thế, muốn dời Long mạch trở về, chắc chắn sẽ bị âm khí của âm phủ cản trở, mặt khác, con cháu của nhà họ Trương thật sự thành thạo loại bí thuật này chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa thực lực của họ đều ở Đế Cảnh cấp một.
Nếu muốn dời Long mạch trở về một cách suôn sẻ, chẳng khác nào muốn một con ruồi rung lắc một cái cây!
Khi bản thân không đủ năng lực, thì chỉ có thể dùng thời gian để bù đắp, còn người ngoài vốn không thể giúp được gì, cho dù đám người Tử Cống và Tử Dư cũng lo lắng đến bỏng mắt, cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn!
Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, anh em Điền Văn và Khổng Tề Thiên cũng hung hăng liếc nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó lại quay lại nhìn tấm bia sinh tử!
Caseus vẫn đi đầu trong đám đông, một cây thánh giá màu máu khổng lồ phía sau gã đập thẳng vào bia sinh tử!
Cùng lúc đó, Điền Văn cũng đang cầm một thanh kiếm dài, ra đòn vô song, chém thẳng ra ngoài!
“Ầm!”
Mọi người cố gắng hết sức để tấn công, tấm bia sinh tử cuối cùng đã bị nứt ra một lỗ hổng!
Tuy nhiên, cùng lúc tấm bia sinh tử xuất hiện lỗ hổng, thì một luồng sáng chiếu ra từ đám đông!
“Không hay rồi!”
Chỉ riêng luồng ánh sáng mạnh mẽ kia, đã khiến tất cả mọi người cảm nhận được một luồng sát khí nồng đậm!
Nếu nói tấm bia sinh tử bị mấy người bọn họ hợp sức chém nứt thì chi bằng nói người bên trong đã chém nó với kiếm ý vô cùng mạnh!
Sau tiếng hét của Caseus, cho dù là bản thân gã, hay đám người Điền Văn, tất cả đều bỏ chạy ngay lập tức!
Kiếm ý ẩn chứa trong ánh kiếm vô cùng kinh người, vô tận như thủy triều!
Hơn mười mấy Đế Quân của bọn họ cũng lập tức phản ứng lại, nhưng đáng tiếc trước khi các Đại Đế kịp bỏ chạy thì họ đã bị ánh kiếm chém vào người!
“Phụt!”
Trong phút chốc, sáu Đại Đế lập tức hóa thành sương máu!
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày lại, luồng khí tức này rất quen thuộc, rõ ràng là khí tức rồng thật!
Ở nơi này, sao có thể có khí tức của rồng thật chứ?
Ngay cả Caseus cũng cảm thấy có gì đó không đúng, gã nhíu mày nhìn vào lỗ hổng với vẻ trầm trọng nói: “Ở đây sao có thể có khí tức của rồng? Minh Giới sợ nhất là khí tức rồng mới phải chứ!”
Khí tức rồng phát ra từ lỗ hổng quá mãnh liệt, ngay cả gã và đám người Điền Văn cũng phải lùi lại ba bước, đủ để khẳng định sự đáng sợ của khí tức rồng!
“Vào đi!”
Tiêu Chính Văn lãnh đạm ra lệnh.
“Không biết bên trong có gì, đã bảo chúng tôi đi nạp mạng sao?” Điền Văn đã không kiềm được ngọn lửa giận trong lòng, hét lên với Tiêu Chính Văn với vẻ mặt oán giận.
“Anh không còn lựa chọn nào khác!” Tiêu Chính Văn hoàn toàn bỏ qua tiếng gầm giận dữ của Điền Văn, chỉ vào khe hở tối tăm kia!
“Đi!”
Caseus rống lên một tiếng, rồi lao vào trong.
Đám người Điền Văn cũng chỉ có thể theo sát Caseus ở phía sau, cùng nhau chui vào khe hở.
Không biết đã trôi qua bao lâu, một mùi hôi thối vô cùng khó chịu đột nhiên tràn ngập trong không khí!
“Không ổn!”
Caseus bịt mũi lại, cố nhịn mùi khó chịu này, trong mắt lại càng thêm nghi hoặc!
Mãi đến khi đi qua khe hở, đến bên kia của tấm bia sinh tử, tất cả mọi người đều ngơ ngác bởi cảnh tượng trước mặt!
Chỉ thấy Minh Hà sâu không đáy nằm trôi nổi vô số xác chết của những cường giả!
Trong số đó không chỉ có Đế Cảnh, thậm chí còn có xác của những cường giả Thiên Cảnh!
Vô số xác chết trôi dạt ở Minh Hà, những đôi mắt giãn ra của họ như cùng lúc nhìn về đám người Tiêu Chính Văn!
Cảm giác bị vô số cường giả nhìn chằm chằm này khiến trán của tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh!
Mãi một lúc sau, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm này mới dần dần biến mất!
“Sao lại như vậy? Bọn họ…Bọn họ không phải là người của Minh Giới sao? Sao lại chết ở Minh Hà!”
Chương 2527: Không rét mà run
Vào lúc này, ngay cả những người đã quen với sự sống và cái chết như Điền Văn và Khổng Tề Thiên cũng bùi ngùi cảm thán!
Những cường giả Đế Quân đi vào Minh Hà cùng họ càng cảm thấy da đầu tê dại!
Cảnh tượng có thể miêu tả là kinh khủng, nhìn xung quanh, khắp cả Minh Hà đầy xác chết trôi nổi, Minh Hà lẽ ra là thiên đường của người chết lại trở thành một địa ngục Tu La!
Lúc này, nước ở Minh Hà đen kịt đã bị nhuộm thành màu đỏ sẫm bởi máu tươi, còn những tòa tháp thánh của Minh Giới như mặt trời ở phía xa lại vẫn được bảo quản tốt!
Nhưng càng như vậy, thì lại càng có nhiều khí tức quỷ dị xuất hiện từ Minh Hà!
“Đó…Đó là cái gì?”
Điền Khải chỉ tay vào dòng nước ở trong Minh Hà, đồng tử hơi co lại, sắc mặt đột nhiên tái nhợt vì sợ hãi!
“Hình như là cây thủy sinh?”
Điền Văn vừa nói, vừa định vươn tay chạm vào.
“Đừng nhúc nhích! Đó không phải là cây thủy sinh!”
Caseus lập tức nhắc nhở.
Ở đây là đâu? Là Minh Hà, nơi tận cùng của sự sống, cũng có nghĩa đây là nơi không có bất kỳ sự sống nào!
Vì vậy, làm sao có cây thủy sinh ở đây được?
Tiêu Chính Văn cũng nhìn theo hướng ngón tay của Điền Khải, chỉ thấy dưới nước dường như có những sợi tơ đen dày đặc, đang trôi dạt theo nước ở sông Minh Hà, trôi nổi dưới nước một cách quỷ dị!
“Hừ, tôi lại muốn xem thử, rốt cuộc đó là thứ gì!”
Điền Văn nghiến răng, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, sau đó chém kiếm ra, khí kiếm đáng sợ chìm thẳng xuống nước!
Thế nhưng nhát kiếm chấn động của hắn khi chém vào sợi tơ màu đen lại như con trâu lao xuống biển, lập tức không còn hơi thở!
Sợi tơ đen vẫn còn nguyên vẹn nhảy múa dưới nước theo mạch nước ngầm của Minh Hà!
Không chỉ có Điền Văn choáng váng, mà ngay cả đám người Điền Khải và Khổng Tề Thiên cũng đồng thời nuốt nước bọt!
“Hí hí!”
Đúng lúc này, một giọng cười chế nhạo u ám đáng sợ vang lên bên tai mọi người!
Tiếng cười này khiến mọi người không rét mà run!
Cùng với tiếng cười u ám vang lên, một luồng kiếm khí âm thầm chém ra!
Mọi người lại lần nữa bỏ chạy tán loạn, luồng kiếm khí đó thật sự rất đáng sợ, ngay cả đám người Điền Văn cũng không dám xông lên!
Đúng lúc này, một người đàn ông vạm vớ mặc áo giáp nhìn thẳng vào mọi người với vẻ mặt vô cảm!
Trong mắt của ông ta, không hề có sự sống, thậm chí cơ thể của ông ta cũng đã bị tử khí nuốt chửng!
Đôi má già của ông ta đầy những lỗ máu thối rữa, những con giòi bò ra bò vào từ những vết loét trên da mặt ông ta!
“Ông ta…Ông ta không phải là người của Minh Giới! Ông ta...Ông ta”
Nhất thời, ngay cả Caseus cũng không biết miêu tả người trước mặt như thế nào!
Chẳng lẽ một người chết còn có thể chết thêm một lần nữa sao?
Người đã chết một lần, được gọi là âm hồn, nhưng sau khi âm hồn chết thì nên gọi là gì?
Ngay khi tất cả mọi người ngơ ngác nhìn người đàn ông đó, thì luồng kiếm khí không tiếng động kia lại quay trở lại, tấn công mọi người từ phía sau!
“Không ổn!”
Khổng Tề Thiên ngay lập tức cảm thấy bất thường, nhưng khi ông ta nhắc nhở mọi người thì đã quá muộn!
Điền Văn là người đầu tiên bị trúng kiếm khí, chảy máu ngay tại chỗ!
Điền Khải cũng bị trúng kiếm khí, bay thẳng ra ngoài.
Errdogan vốn đang bị thương cũng bị trúng kiếm khí, khiến hắn càng trở nên yếu ớt hơn!
Chỉ có Caseus phản ứng nhanh nhất, chỉ bị thương nhẹ!
Những cường giả cảnh giới Đế Quân đi theo bên cạnh đã bị biến thành cát bụi, tiêu tan trong tích tắc!
Chỉ có Tiêu Chính Văn là không bị kiếm khí đó ảnh hưởng, nhưng cũng thầm giật mình!
“Đây… đây là thứ quái quỷ gì vậy?” Khổng Tề Thiên giận dữ rống lên.
Ở trên núi Bách Long, bọn họ cũng từng trải qua trận chiến cam go, nhưng cho dù người đàn ông thần bí đó có mạnh đến đâu, cũng chưa chắc có thể khiến họ bị thương. Vậy mà người đàn ông kỳ lạ trước mặt này, chỉ tùy tiện dùng một thanh kiếm đã suýt khiến bọn họ mất mạng ngay tại chỗ!
Người này có sức chiến mạnh đến cỡ nào chứ?
“Người này là Spartacur!”
Caseus nhìn người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp với vẻ nghiêm nghị, khá sợ sệt nói.
Những lời này vừa thốt ra, vẻ mặt của Điền Văn càng trở nên khó coi hơn, lạnh lùng nói: “Chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ta!”
Chương 2528: Tiêu Chính Văn rơi vào bẫy
Câu nói của Điền Văn khiến mọi người sửng sốt, Điền Văn cũng lập tức nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, vẻ mặt nghiêm trọng nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, dù chúng ta hợp sức lại với nhau cũng không phải là đối thủ của ông ta”.
Spartacur là một trong các cao thủ mạnh nhất thời kỳ Lousy, từ nhát kiếm đó của ông ta cũng có thể thấy khi còn sống ông ta chắc chắn là cường giả trên Thiên Cảnh cấp bảy.
Dù ông ta đã chết nhiều năm, cảnh giới đã giảm rất nhiều nhưng ít nhất cũng là cao thủ Thiên Cảnh cấp một đỉnh cao, sao có thể là người mà cảnh giới Đế Quân so sánh được?
Nói chính xác hơn ông ta là một thây ma Thiên Cảnh, đối mặt với thây ma có xác thịt mạnh đến mức cực điểm này, dù họ có dùng hết các kỹ năng cũng không thể làm gì được đối phương.
“Nếu các anh dám lùi nửa bước, tôi sẽ bảo Trương Việt quay về Đế Khư”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Anh vừa nói thế, Caseus sầm mặt, quay sang nhìn đám người Điền Văn nói: “Dù sao ông ta cũng chỉ là một thi thể biết đi, lẽ nào chúng ta không đánh lại xác thịt của thây ma sao?”
Nếu nói Spartacur vẫn còn sống, hay nói là cảnh giới của ông ta không hề giảm, họ chắc chắn không có phần thắng.
Nhưng lúc này ông ta không chỉ mất đi ý thức của bản thân, đồng thời cảnh giới đã không mạnh hơn trước, có lẽ sẽ có một chút phần thắng chứ nhỉ?
Caseus vừa dứt lời, một màn sáng màu đỏ dâng lên, thánh giá màu đỏ máu cực lớn xuất hiện đằng sau gã.
Chỉ thấy ánh sáng màu máu đó rơi xuống đập thẳng về phía Spartacur.
“Vút!”
Cuộn trúc cổ thượng cổ trong tay Khổng Tề Thiên bay ra, một vầng sáng màu vàng phóng thẳng tới chỗ thây ma đó.
Thế tấn công của hai người đều rất có lực nhưng khoảnh khắc họ ra tay, Spartacur cũng động đậy.
Chỉ thấy không gian trước mặt ông ta lắc lư, ngay sau đó ông ta giơ tay lên vung ra một kiếm chặn thánh giá lại.
Sau đó ánh sáng màu vàng từ cuộn trúc cổ thượng cổ bị kiếm khí cuộn lại đánh trả về.
“Điền Văn!”
Caseus gào lên với Điền Văn.
Điền Văn và Điền Khải cũng vung kiếm ra đánh tới.
Nhưng dù bốn người hợp sức lại cũng không làm gì được thây ma đó, dù sao giữa Thiên Cảnh và Đế Quân có sự cách biệt rất lớn.
Lớn đến mức dù bốn người họ hợp sức lại cũng không thể đỡ được kiếm khí của thây ma đó.
Thấy cuộc chiến của hai bên đã đi vào giai đoạn thăng hoa nhưng Tiêu Chính Văn vẫn luôn đứng ngoài nhìn.
Hầu hết mọi người đều đã dùng hết sức, liều mạng đánh, suy cho cùng sợ không cẩn thận một chút, họ sẽ chết trong tay thây ma đó.
Ngay khi Tiêu Chính Văn vừa bước ra một bước, không gian trước mặt anh bỗng méo mó dữ dội.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, vô thức lùi về sau một bước.
Nhưng lúc này mọi chuyện đã quá muộn, Khổng Tề Thiên và Điền Văn đồng thời bay về phía Tiêu Chính Văn mà Spartacur theo sát phía sau hai người.
Sau đó dưới chân Tiêu Chính Văn lóe lên ánh sáng màu đen, xung quanh không biết xuất hiện một Lục Mang Tinh Trận từ lúc nào.
Cho đến lúc này Caseus mới nở nụ cười đắc ý với Tiêu Chính Văn.
Ánh sáng của Lục Mang Tinh Trận khá chói mắt bao vây Tiêu Chính Văn vào trong đó.
Những người khác cũng lùi ra cách đó vài mét lần lượt đứng vững ở mắt trận.
Năm khí tức mạnh mẽ hợp thành một bức tường không khí vô hình bao vây Tiêu Chính Văn vào trong Lục Mang Tinh Trận.
Thi thể Spartacur vẫn còn cầm thanh kiếm dài đi về phía Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn, lẽ nào anh không thấy lạ, tại sao tôi lại biết rõ về Minh Hà thế sao?”
Caseus nở nụ cười hiểm ác.
“Là anh?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Caseus.
Chương 2529: Khổ nhục kế
Lúc này áp lực mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng đồng thời đè ép lên người Tiêu Chính Văn khiến anh không động đậy được.
“Ha ha ha! Tôi đã đầu quân vào Minh Hà lâu rồi, sao có thể dẫn anh đến tấn công Minh Hà chứ? Nơi này sẽ là nơi chôn vùi anh đấy”.
Giọng Caseus trở nên lạnh như băng.
Thật ra bên phía Thánh Giáo Đình đã âm thầm thông đồng với Minh Hà, dĩ nhiên Caseus cũng không thật lòng muốn giúp Tiêu Chính Văn.
Mục đích của gã chỉ là gạt Tiêu Chính Văn đến đây, chỉ cần Tiêu Chính Văn không thể sống sót trở về thì ngày mấy người Trương Việt trấn giữ âm phủ cũng chính là thời khắc bọn họ hợp sức lại tiêu diệt điện Thần Long.
Tiêu Chính Văn lập tức nghĩ đến tính toán của đám người Caseus, sau đó thử tấn công Lục Mang Tinh Trận mấy lần nhưng trận pháp này vô cùng vững chắc, cộng thêm đám người Điền Văn đều đứng vững ở mắt trận, một mình Tiêu Chính Văn không thể phá được.
“Tiêu Chính Văn, đừng phí sức nữa, cậu không thoát được đâu, hơn nữa cậu không thấy Lục Mang Tinh Trận này quen lắm sao? Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, cậu cũng tự đại quá rồi”.
“Lẽ nào cậu nghĩ những người như bọn tôi sẽ bắt nạt vậy sao?”
Khổng Tề Thiên cười nhạo, sắc mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
“Thế mà lại dám đe dọa Tử Cống, cậu đúng là to gan! Lẽ nào cậu không biết Tử Cống ngoài bản lĩnh ra thì mưu lược cũng được gọi là bậc nhất sao?”
Dù không có Tử Cống và Tử Dư tham gia vào, đám người Khổng Tề Thiên cũng đều là mấy lão già sống mấy ngàn năm, tâm tính và mưu lược đâu phải là thứ người thường có thể so được.
Huống gì lần này mấy người họ bị Tiêu Chính Văn coi là con tốt thí, ở khắp thế gian có ai dám đối xử với họ như thế?
Chọn bừa một người trong số họ ra cũng đều là nhân vật tầm cỡ từng dẫn dắt cả một thời đại.
Sao có thể cam lòng làm bàn đạp cho Tiêu Chính Văn được?
“Thật ra ngay cả Spartacur cũng là do Caseus sắp xếp để đợi anh ở đây”, Errdogan cười nhạo nói ra bí mật này.
Trước khi Caseus đến Đế Khư đã tính toán chuẩn xác Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ không nghe theo hoặc sẽ đưa ra điều kiện cực kỳ hà khắc.
Vốn dĩ gã định gạt Tiêu Chính Văn đến bằng việc phát hiện ra trái tim Bạch Long nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại tự chui đầu vào lưới.
“E là anh có nằm mơ cũng không ngờ nơi này vốn dĩ là chuẩn bị cho anh, nhưng điều khiến bọn tôi ngạc nhiên là anh lại biết sự tồn tại của Minh Hà”.
“Nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa, anh cũng không ra khỏi đây được, không lâu nữa anh sẽ trở thành thi thể ở đây như bọn chúng thôi”.
Điền Văn cười mỉa nói.
“Để làm cho cậu tin tưởng bọn tôi thật sự không còn cách nào với cậu, Điền Văn còn tự tay giết cảnh vệ của mình, nhưng đây là khổ nhục kế, dù sao cũng đáng giá, lấy mạng của Tư Không Phàm đổi một mạng của cậu, đáng!”
Khổng Tề Thiên nói hết đầu đuôi mọi chuyện.
Thật ra từ đầu đám ngươi Điền Văn đã nhận được tin bên Caseus, mọi chuyện vốn dĩ là khổ nhục kế, Điền Văn cố ý giả vờ tức giận không thôi.
Khổng Tề Thiên còn hạ mình quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
Cũng chỉ có diễn thật như thế mới có thể làm cho Tiêu Chính Văn tin mọi chuyện đều là thật.
“Lẽ nào các người không lo tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mấy người Trương Việt thà chết cũng sẽ không dời Long mạch về thành Minh Nguyệt sao?”, lúc này Tiêu Chính Văn lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Chương 2530: Tiêu Chính Văn gặp nguy
Nghe nói thế, Khổng Tề Thiên cười nhạo lắc đầu nói: “Tiêu Chính Văn, mặc dù là bọn tôi cũng phải nói cậu là một tên cực kỳ khó đối phó”.
“Nhưng cậu vẫn còn quá ngây thơ, chỉ cần cậu chết thì đám người Trương Việt còn nhận được tin tức về cậu sao?”
“Hơn nữa chỉ cần họ dời Long mạch về thành Minh Nguyệt, cậu nghĩ còn nhà họ Trương sẽ tồn tại được nữa sao? Ha ha!”
Nói đến đây Khổng Tề Thiên ngửa mặt lên bật cười.
Tiêu Chính Văn ở trong Lục Mang Tinh Trận lạnh lùng nhìn đám người Khổng Tề Thiên.
Lúc này một luồng sức mạnh đáng sợ đang ập đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Sắc mặt Caseus với hiện lên vẻ đắc ý nói: “Thật ra anh đã không cần phản kháng nữa rồi, trước đó tôi đã tính toán vô số lần, dù thực lực của anh có mạnh hơn nữa thì suy cho cùng vẫn kém một cảnh giới lớn”.
“Anh chắc chắn sẽ chết ở Minh Hà này”.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn không ra khỏi Lục Mang Tinh Trận thì cho dù Tiêu Chính Văn mạnh đến mức nào đều chỉ có thể bị Spartacur nuốt chửng theo tính toán của Caseus.
“Có phải muốn dùng thuật phân thân của cậu để thoát khỏi đó không? Nhưng tiếc là ở đây thuật phân thân của cậu không có tác dụng. Nơi này là Minh Hà, linh hồn con người không thể nào phân thân”.
Khổng Tề Thiên lạnh lùng cười nói.
Tiêu Chính Văn thông thạo thuật phân thân của Thiên Cung Bắc Cực đã không còn là bí mật nữa, nhưng như Khổng Tề Thiên nói, Minh Hà là nơi cực kỳ đặc biệt, bất kỳ ai cũng không thể sử dụng thuật phân thân ở đây.
Dù sao nơi này cũng là nơi thuộc về linh hồn, nói cách khác trừ khi một người có nhiều linh hồn hoặc nhiều nhân cách mới có thể thi triển thuật phân thân ở đây, ngoài ra thì ai đến đây cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Khổng Tề Thiên nói thế đồng nghĩa với việc cắt đứt hy vọng sống sót cuối cùng của Tiêu Chính Văn.
Thật ra đám người Điền Văn đã nhìn Tiêu Chính Văn bằng con mắt khác từ khi biết tin tức thành Minh Nguyệt xảy ra chuyện.
Họ đâu còn dám xem thường đối thủ vừa mưu lược sâu xa vừa có thực lực cao như Tiêu Chính Văn nữa.
Nhưng cũng chính vì thế mà anh em sắc mặt Điền Văn cũng lộ ra vẻ phấn khích.
Đối thủ càng mạnh thì khi đánh bại được đối phương, họ thường có cảm giác thành tựu.
Lúc này không chỉ khí tức quanh người Khổng Tề Thiên đang từ từ dâng lên mà ngay cả đám người Điền Văn cũng trở nên mạnh hơn.
Lục Mang Tinh Trận này đang hút hết sức mạnh của Tiêu Chính Văn để bồi dưỡng vào đám người Điền Văn.
“Ừ, không ngờ anh lại mạnh đến thế, trước đây bọn tôi xem thường anh quá. Nhưng dù nói thế nào, chúng tôi cũng phải cảm ơn anh”.
Điền Văn cảm nhận được sức mạnh trong người mình đang thay đổi thì nở nụ cười chế giễu.
Xung quanh Tiêu Chính Văn có một luồng khí tức đáng sợ, thậm chí còn tạo ra một vòng xoáy trên đỉnh đầu anh.
Trung tâm vòng xoáy này là Tiêu Chính Văn.
“Xem ra hắn đã đến đường cùng rồi nhưng chúng ta lại có thể mượn sức mạnh của hắn để lên thêm một tầng nữa, đúng là trớ trêu”.
Caseus cũng nở nụ cười đắc thắng sau khi âm mưu thành công.
Ngay cả Errdogan cũng bật cười thành tiếng sau khi cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể đang tăng lên.
Còn Tiêu Chính Văn ở trung tâm vòng xoáy dường như đã mất đi khả năng chống đỡ, lúc này anh đang khoanh chân ngồi chính giữa vòng xoáy.
“Lúc đầu Sáng Thế Chủ Hạo Thiên tạo ra Minh Hà lần nữa nhưng ông ta không ngờ nơi này sẽ trở thành điểm đến cuối cùng của anh nhỉ?”
Caseus đắc ý nói, thậm chí còn nói ra bí mật chấn động tất cả mọi người vào mấy ngàn năm trước.
Lúc đầu tay của Minh Hà thậm chí còn vươn dài đến thế tục, hơn nữa còn thông qua giáo đình Hắc Ám liên tục gây ra các cuộc chiến tranh ở thế tục, những người chết trận đó đều bị Minh Hà hấp thụ đến thế lực của mình.
Hành vi của họ không chỉ chọc giận âm phủ mà còn chọc giận Sáng Thế Chủ Hạo Thiên, thế nên cuối cùng Sáng Thế Chủ giết vào Minh Hà, còn gây ra trận chiến kinh thiên động địa với các cao thủ ở đây.
Cuối cùng Sáng Thế Chủ Hạo Thiên giết hết toàn bộ cao thủ của Minh Hà bằng thực lực đáng sợ, sau đó lại dùng máu tẩy sạch Minh Giới.
Cũng chính trận chiến này mà Sáng Thế Chủ Hạo Thiên cũng bị thương nặng, cuối cùng Thiên Đạo Minh Ước ở vùng ngoài lãnh thổ giải hòa trận chiến, hai bên đều tự lui về thế giới của riêng mình.
Ngay khi Caseus nói những lời này, khuôn mặt của Điền Văn lập tức trở nên tím tái!
Đúng vậy, chính tay hắn đã giết Tư Không Phàm - cận vệ của mình cách đây không lâu, bây giờ đâu có tư cách chế nhạo Caseus?
“Chẳng lẽ các người cứ nhìn như vậy thôi sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Muốn chúng tôi liều mạng cũng được, nhưng về phía thành Minh Nguyệt cậu tính sao? Cũng phải cho chúng tôi một lời đảm bảo chứ!” Khổng Tề Thiên nghiến răng, thấp giọng chất vấn.
“Các ông cứ yên tâm, Tiêu Chính Văn tôi không phải là nho sinh, chắc chắn sẽ giữ lời!” Tiêu Chính Văn nhẹ giọng đáp.
Khi Tiêu Chính Văn dẫn đầu đám đông đến Minh Hà thì Trương Việt đã dẫn theo một số trưởng lão của nhà họ Trương, đích thân đến thành Minh Nguyệt!
Chỉ cần Long mạch được chuyển trở lại thành Minh Nguyệt, thì âm phủ có thể bị trấn áp, thành Minh Nguyệt và Tây Vực cũng sẽ bình an vô sự!
Nhưng muốn dời Long mạch ra khỏi thành Minh Nguyệt thì dễ, mà muốn chuyển Long mạch trở về thành Minh Nguyệt lại khó như lên trời!
Một mặt là âm phủ đã xuất thế, muốn dời Long mạch trở về, chắc chắn sẽ bị âm khí của âm phủ cản trở, mặt khác, con cháu của nhà họ Trương thật sự thành thạo loại bí thuật này chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa thực lực của họ đều ở Đế Cảnh cấp một.
Nếu muốn dời Long mạch trở về một cách suôn sẻ, chẳng khác nào muốn một con ruồi rung lắc một cái cây!
Khi bản thân không đủ năng lực, thì chỉ có thể dùng thời gian để bù đắp, còn người ngoài vốn không thể giúp được gì, cho dù đám người Tử Cống và Tử Dư cũng lo lắng đến bỏng mắt, cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn!
Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, anh em Điền Văn và Khổng Tề Thiên cũng hung hăng liếc nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó lại quay lại nhìn tấm bia sinh tử!
Caseus vẫn đi đầu trong đám đông, một cây thánh giá màu máu khổng lồ phía sau gã đập thẳng vào bia sinh tử!
Cùng lúc đó, Điền Văn cũng đang cầm một thanh kiếm dài, ra đòn vô song, chém thẳng ra ngoài!
“Ầm!”
Mọi người cố gắng hết sức để tấn công, tấm bia sinh tử cuối cùng đã bị nứt ra một lỗ hổng!
Tuy nhiên, cùng lúc tấm bia sinh tử xuất hiện lỗ hổng, thì một luồng sáng chiếu ra từ đám đông!
“Không hay rồi!”
Chỉ riêng luồng ánh sáng mạnh mẽ kia, đã khiến tất cả mọi người cảm nhận được một luồng sát khí nồng đậm!
Nếu nói tấm bia sinh tử bị mấy người bọn họ hợp sức chém nứt thì chi bằng nói người bên trong đã chém nó với kiếm ý vô cùng mạnh!
Sau tiếng hét của Caseus, cho dù là bản thân gã, hay đám người Điền Văn, tất cả đều bỏ chạy ngay lập tức!
Kiếm ý ẩn chứa trong ánh kiếm vô cùng kinh người, vô tận như thủy triều!
Hơn mười mấy Đế Quân của bọn họ cũng lập tức phản ứng lại, nhưng đáng tiếc trước khi các Đại Đế kịp bỏ chạy thì họ đã bị ánh kiếm chém vào người!
“Phụt!”
Trong phút chốc, sáu Đại Đế lập tức hóa thành sương máu!
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày lại, luồng khí tức này rất quen thuộc, rõ ràng là khí tức rồng thật!
Ở nơi này, sao có thể có khí tức của rồng thật chứ?
Ngay cả Caseus cũng cảm thấy có gì đó không đúng, gã nhíu mày nhìn vào lỗ hổng với vẻ trầm trọng nói: “Ở đây sao có thể có khí tức của rồng? Minh Giới sợ nhất là khí tức rồng mới phải chứ!”
Khí tức rồng phát ra từ lỗ hổng quá mãnh liệt, ngay cả gã và đám người Điền Văn cũng phải lùi lại ba bước, đủ để khẳng định sự đáng sợ của khí tức rồng!
“Vào đi!”
Tiêu Chính Văn lãnh đạm ra lệnh.
“Không biết bên trong có gì, đã bảo chúng tôi đi nạp mạng sao?” Điền Văn đã không kiềm được ngọn lửa giận trong lòng, hét lên với Tiêu Chính Văn với vẻ mặt oán giận.
“Anh không còn lựa chọn nào khác!” Tiêu Chính Văn hoàn toàn bỏ qua tiếng gầm giận dữ của Điền Văn, chỉ vào khe hở tối tăm kia!
“Đi!”
Caseus rống lên một tiếng, rồi lao vào trong.
Đám người Điền Văn cũng chỉ có thể theo sát Caseus ở phía sau, cùng nhau chui vào khe hở.
Không biết đã trôi qua bao lâu, một mùi hôi thối vô cùng khó chịu đột nhiên tràn ngập trong không khí!
“Không ổn!”
Caseus bịt mũi lại, cố nhịn mùi khó chịu này, trong mắt lại càng thêm nghi hoặc!
Mãi đến khi đi qua khe hở, đến bên kia của tấm bia sinh tử, tất cả mọi người đều ngơ ngác bởi cảnh tượng trước mặt!
Chỉ thấy Minh Hà sâu không đáy nằm trôi nổi vô số xác chết của những cường giả!
Trong số đó không chỉ có Đế Cảnh, thậm chí còn có xác của những cường giả Thiên Cảnh!
Vô số xác chết trôi dạt ở Minh Hà, những đôi mắt giãn ra của họ như cùng lúc nhìn về đám người Tiêu Chính Văn!
Cảm giác bị vô số cường giả nhìn chằm chằm này khiến trán của tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh!
Mãi một lúc sau, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm này mới dần dần biến mất!
“Sao lại như vậy? Bọn họ…Bọn họ không phải là người của Minh Giới sao? Sao lại chết ở Minh Hà!”
Chương 2527: Không rét mà run
Vào lúc này, ngay cả những người đã quen với sự sống và cái chết như Điền Văn và Khổng Tề Thiên cũng bùi ngùi cảm thán!
Những cường giả Đế Quân đi vào Minh Hà cùng họ càng cảm thấy da đầu tê dại!
Cảnh tượng có thể miêu tả là kinh khủng, nhìn xung quanh, khắp cả Minh Hà đầy xác chết trôi nổi, Minh Hà lẽ ra là thiên đường của người chết lại trở thành một địa ngục Tu La!
Lúc này, nước ở Minh Hà đen kịt đã bị nhuộm thành màu đỏ sẫm bởi máu tươi, còn những tòa tháp thánh của Minh Giới như mặt trời ở phía xa lại vẫn được bảo quản tốt!
Nhưng càng như vậy, thì lại càng có nhiều khí tức quỷ dị xuất hiện từ Minh Hà!
“Đó…Đó là cái gì?”
Điền Khải chỉ tay vào dòng nước ở trong Minh Hà, đồng tử hơi co lại, sắc mặt đột nhiên tái nhợt vì sợ hãi!
“Hình như là cây thủy sinh?”
Điền Văn vừa nói, vừa định vươn tay chạm vào.
“Đừng nhúc nhích! Đó không phải là cây thủy sinh!”
Caseus lập tức nhắc nhở.
Ở đây là đâu? Là Minh Hà, nơi tận cùng của sự sống, cũng có nghĩa đây là nơi không có bất kỳ sự sống nào!
Vì vậy, làm sao có cây thủy sinh ở đây được?
Tiêu Chính Văn cũng nhìn theo hướng ngón tay của Điền Khải, chỉ thấy dưới nước dường như có những sợi tơ đen dày đặc, đang trôi dạt theo nước ở sông Minh Hà, trôi nổi dưới nước một cách quỷ dị!
“Hừ, tôi lại muốn xem thử, rốt cuộc đó là thứ gì!”
Điền Văn nghiến răng, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, sau đó chém kiếm ra, khí kiếm đáng sợ chìm thẳng xuống nước!
Thế nhưng nhát kiếm chấn động của hắn khi chém vào sợi tơ màu đen lại như con trâu lao xuống biển, lập tức không còn hơi thở!
Sợi tơ đen vẫn còn nguyên vẹn nhảy múa dưới nước theo mạch nước ngầm của Minh Hà!
Không chỉ có Điền Văn choáng váng, mà ngay cả đám người Điền Khải và Khổng Tề Thiên cũng đồng thời nuốt nước bọt!
“Hí hí!”
Đúng lúc này, một giọng cười chế nhạo u ám đáng sợ vang lên bên tai mọi người!
Tiếng cười này khiến mọi người không rét mà run!
Cùng với tiếng cười u ám vang lên, một luồng kiếm khí âm thầm chém ra!
Mọi người lại lần nữa bỏ chạy tán loạn, luồng kiếm khí đó thật sự rất đáng sợ, ngay cả đám người Điền Văn cũng không dám xông lên!
Đúng lúc này, một người đàn ông vạm vớ mặc áo giáp nhìn thẳng vào mọi người với vẻ mặt vô cảm!
Trong mắt của ông ta, không hề có sự sống, thậm chí cơ thể của ông ta cũng đã bị tử khí nuốt chửng!
Đôi má già của ông ta đầy những lỗ máu thối rữa, những con giòi bò ra bò vào từ những vết loét trên da mặt ông ta!
“Ông ta…Ông ta không phải là người của Minh Giới! Ông ta...Ông ta”
Nhất thời, ngay cả Caseus cũng không biết miêu tả người trước mặt như thế nào!
Chẳng lẽ một người chết còn có thể chết thêm một lần nữa sao?
Người đã chết một lần, được gọi là âm hồn, nhưng sau khi âm hồn chết thì nên gọi là gì?
Ngay khi tất cả mọi người ngơ ngác nhìn người đàn ông đó, thì luồng kiếm khí không tiếng động kia lại quay trở lại, tấn công mọi người từ phía sau!
“Không ổn!”
Khổng Tề Thiên ngay lập tức cảm thấy bất thường, nhưng khi ông ta nhắc nhở mọi người thì đã quá muộn!
Điền Văn là người đầu tiên bị trúng kiếm khí, chảy máu ngay tại chỗ!
Điền Khải cũng bị trúng kiếm khí, bay thẳng ra ngoài.
Errdogan vốn đang bị thương cũng bị trúng kiếm khí, khiến hắn càng trở nên yếu ớt hơn!
Chỉ có Caseus phản ứng nhanh nhất, chỉ bị thương nhẹ!
Những cường giả cảnh giới Đế Quân đi theo bên cạnh đã bị biến thành cát bụi, tiêu tan trong tích tắc!
Chỉ có Tiêu Chính Văn là không bị kiếm khí đó ảnh hưởng, nhưng cũng thầm giật mình!
“Đây… đây là thứ quái quỷ gì vậy?” Khổng Tề Thiên giận dữ rống lên.
Ở trên núi Bách Long, bọn họ cũng từng trải qua trận chiến cam go, nhưng cho dù người đàn ông thần bí đó có mạnh đến đâu, cũng chưa chắc có thể khiến họ bị thương. Vậy mà người đàn ông kỳ lạ trước mặt này, chỉ tùy tiện dùng một thanh kiếm đã suýt khiến bọn họ mất mạng ngay tại chỗ!
Người này có sức chiến mạnh đến cỡ nào chứ?
“Người này là Spartacur!”
Caseus nhìn người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp với vẻ nghiêm nghị, khá sợ sệt nói.
Những lời này vừa thốt ra, vẻ mặt của Điền Văn càng trở nên khó coi hơn, lạnh lùng nói: “Chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ta!”
Chương 2528: Tiêu Chính Văn rơi vào bẫy
Câu nói của Điền Văn khiến mọi người sửng sốt, Điền Văn cũng lập tức nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, vẻ mặt nghiêm trọng nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, dù chúng ta hợp sức lại với nhau cũng không phải là đối thủ của ông ta”.
Spartacur là một trong các cao thủ mạnh nhất thời kỳ Lousy, từ nhát kiếm đó của ông ta cũng có thể thấy khi còn sống ông ta chắc chắn là cường giả trên Thiên Cảnh cấp bảy.
Dù ông ta đã chết nhiều năm, cảnh giới đã giảm rất nhiều nhưng ít nhất cũng là cao thủ Thiên Cảnh cấp một đỉnh cao, sao có thể là người mà cảnh giới Đế Quân so sánh được?
Nói chính xác hơn ông ta là một thây ma Thiên Cảnh, đối mặt với thây ma có xác thịt mạnh đến mức cực điểm này, dù họ có dùng hết các kỹ năng cũng không thể làm gì được đối phương.
“Nếu các anh dám lùi nửa bước, tôi sẽ bảo Trương Việt quay về Đế Khư”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Anh vừa nói thế, Caseus sầm mặt, quay sang nhìn đám người Điền Văn nói: “Dù sao ông ta cũng chỉ là một thi thể biết đi, lẽ nào chúng ta không đánh lại xác thịt của thây ma sao?”
Nếu nói Spartacur vẫn còn sống, hay nói là cảnh giới của ông ta không hề giảm, họ chắc chắn không có phần thắng.
Nhưng lúc này ông ta không chỉ mất đi ý thức của bản thân, đồng thời cảnh giới đã không mạnh hơn trước, có lẽ sẽ có một chút phần thắng chứ nhỉ?
Caseus vừa dứt lời, một màn sáng màu đỏ dâng lên, thánh giá màu đỏ máu cực lớn xuất hiện đằng sau gã.
Chỉ thấy ánh sáng màu máu đó rơi xuống đập thẳng về phía Spartacur.
“Vút!”
Cuộn trúc cổ thượng cổ trong tay Khổng Tề Thiên bay ra, một vầng sáng màu vàng phóng thẳng tới chỗ thây ma đó.
Thế tấn công của hai người đều rất có lực nhưng khoảnh khắc họ ra tay, Spartacur cũng động đậy.
Chỉ thấy không gian trước mặt ông ta lắc lư, ngay sau đó ông ta giơ tay lên vung ra một kiếm chặn thánh giá lại.
Sau đó ánh sáng màu vàng từ cuộn trúc cổ thượng cổ bị kiếm khí cuộn lại đánh trả về.
“Điền Văn!”
Caseus gào lên với Điền Văn.
Điền Văn và Điền Khải cũng vung kiếm ra đánh tới.
Nhưng dù bốn người hợp sức lại cũng không làm gì được thây ma đó, dù sao giữa Thiên Cảnh và Đế Quân có sự cách biệt rất lớn.
Lớn đến mức dù bốn người họ hợp sức lại cũng không thể đỡ được kiếm khí của thây ma đó.
Thấy cuộc chiến của hai bên đã đi vào giai đoạn thăng hoa nhưng Tiêu Chính Văn vẫn luôn đứng ngoài nhìn.
Hầu hết mọi người đều đã dùng hết sức, liều mạng đánh, suy cho cùng sợ không cẩn thận một chút, họ sẽ chết trong tay thây ma đó.
Ngay khi Tiêu Chính Văn vừa bước ra một bước, không gian trước mặt anh bỗng méo mó dữ dội.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, vô thức lùi về sau một bước.
Nhưng lúc này mọi chuyện đã quá muộn, Khổng Tề Thiên và Điền Văn đồng thời bay về phía Tiêu Chính Văn mà Spartacur theo sát phía sau hai người.
Sau đó dưới chân Tiêu Chính Văn lóe lên ánh sáng màu đen, xung quanh không biết xuất hiện một Lục Mang Tinh Trận từ lúc nào.
Cho đến lúc này Caseus mới nở nụ cười đắc ý với Tiêu Chính Văn.
Ánh sáng của Lục Mang Tinh Trận khá chói mắt bao vây Tiêu Chính Văn vào trong đó.
Những người khác cũng lùi ra cách đó vài mét lần lượt đứng vững ở mắt trận.
Năm khí tức mạnh mẽ hợp thành một bức tường không khí vô hình bao vây Tiêu Chính Văn vào trong Lục Mang Tinh Trận.
Thi thể Spartacur vẫn còn cầm thanh kiếm dài đi về phía Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn, lẽ nào anh không thấy lạ, tại sao tôi lại biết rõ về Minh Hà thế sao?”
Caseus nở nụ cười hiểm ác.
“Là anh?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Caseus.
Chương 2529: Khổ nhục kế
Lúc này áp lực mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng đồng thời đè ép lên người Tiêu Chính Văn khiến anh không động đậy được.
“Ha ha ha! Tôi đã đầu quân vào Minh Hà lâu rồi, sao có thể dẫn anh đến tấn công Minh Hà chứ? Nơi này sẽ là nơi chôn vùi anh đấy”.
Giọng Caseus trở nên lạnh như băng.
Thật ra bên phía Thánh Giáo Đình đã âm thầm thông đồng với Minh Hà, dĩ nhiên Caseus cũng không thật lòng muốn giúp Tiêu Chính Văn.
Mục đích của gã chỉ là gạt Tiêu Chính Văn đến đây, chỉ cần Tiêu Chính Văn không thể sống sót trở về thì ngày mấy người Trương Việt trấn giữ âm phủ cũng chính là thời khắc bọn họ hợp sức lại tiêu diệt điện Thần Long.
Tiêu Chính Văn lập tức nghĩ đến tính toán của đám người Caseus, sau đó thử tấn công Lục Mang Tinh Trận mấy lần nhưng trận pháp này vô cùng vững chắc, cộng thêm đám người Điền Văn đều đứng vững ở mắt trận, một mình Tiêu Chính Văn không thể phá được.
“Tiêu Chính Văn, đừng phí sức nữa, cậu không thoát được đâu, hơn nữa cậu không thấy Lục Mang Tinh Trận này quen lắm sao? Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, cậu cũng tự đại quá rồi”.
“Lẽ nào cậu nghĩ những người như bọn tôi sẽ bắt nạt vậy sao?”
Khổng Tề Thiên cười nhạo, sắc mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
“Thế mà lại dám đe dọa Tử Cống, cậu đúng là to gan! Lẽ nào cậu không biết Tử Cống ngoài bản lĩnh ra thì mưu lược cũng được gọi là bậc nhất sao?”
Dù không có Tử Cống và Tử Dư tham gia vào, đám người Khổng Tề Thiên cũng đều là mấy lão già sống mấy ngàn năm, tâm tính và mưu lược đâu phải là thứ người thường có thể so được.
Huống gì lần này mấy người họ bị Tiêu Chính Văn coi là con tốt thí, ở khắp thế gian có ai dám đối xử với họ như thế?
Chọn bừa một người trong số họ ra cũng đều là nhân vật tầm cỡ từng dẫn dắt cả một thời đại.
Sao có thể cam lòng làm bàn đạp cho Tiêu Chính Văn được?
“Thật ra ngay cả Spartacur cũng là do Caseus sắp xếp để đợi anh ở đây”, Errdogan cười nhạo nói ra bí mật này.
Trước khi Caseus đến Đế Khư đã tính toán chuẩn xác Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ không nghe theo hoặc sẽ đưa ra điều kiện cực kỳ hà khắc.
Vốn dĩ gã định gạt Tiêu Chính Văn đến bằng việc phát hiện ra trái tim Bạch Long nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại tự chui đầu vào lưới.
“E là anh có nằm mơ cũng không ngờ nơi này vốn dĩ là chuẩn bị cho anh, nhưng điều khiến bọn tôi ngạc nhiên là anh lại biết sự tồn tại của Minh Hà”.
“Nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa, anh cũng không ra khỏi đây được, không lâu nữa anh sẽ trở thành thi thể ở đây như bọn chúng thôi”.
Điền Văn cười mỉa nói.
“Để làm cho cậu tin tưởng bọn tôi thật sự không còn cách nào với cậu, Điền Văn còn tự tay giết cảnh vệ của mình, nhưng đây là khổ nhục kế, dù sao cũng đáng giá, lấy mạng của Tư Không Phàm đổi một mạng của cậu, đáng!”
Khổng Tề Thiên nói hết đầu đuôi mọi chuyện.
Thật ra từ đầu đám ngươi Điền Văn đã nhận được tin bên Caseus, mọi chuyện vốn dĩ là khổ nhục kế, Điền Văn cố ý giả vờ tức giận không thôi.
Khổng Tề Thiên còn hạ mình quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
Cũng chỉ có diễn thật như thế mới có thể làm cho Tiêu Chính Văn tin mọi chuyện đều là thật.
“Lẽ nào các người không lo tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mấy người Trương Việt thà chết cũng sẽ không dời Long mạch về thành Minh Nguyệt sao?”, lúc này Tiêu Chính Văn lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Chương 2530: Tiêu Chính Văn gặp nguy
Nghe nói thế, Khổng Tề Thiên cười nhạo lắc đầu nói: “Tiêu Chính Văn, mặc dù là bọn tôi cũng phải nói cậu là một tên cực kỳ khó đối phó”.
“Nhưng cậu vẫn còn quá ngây thơ, chỉ cần cậu chết thì đám người Trương Việt còn nhận được tin tức về cậu sao?”
“Hơn nữa chỉ cần họ dời Long mạch về thành Minh Nguyệt, cậu nghĩ còn nhà họ Trương sẽ tồn tại được nữa sao? Ha ha!”
Nói đến đây Khổng Tề Thiên ngửa mặt lên bật cười.
Tiêu Chính Văn ở trong Lục Mang Tinh Trận lạnh lùng nhìn đám người Khổng Tề Thiên.
Lúc này một luồng sức mạnh đáng sợ đang ập đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Sắc mặt Caseus với hiện lên vẻ đắc ý nói: “Thật ra anh đã không cần phản kháng nữa rồi, trước đó tôi đã tính toán vô số lần, dù thực lực của anh có mạnh hơn nữa thì suy cho cùng vẫn kém một cảnh giới lớn”.
“Anh chắc chắn sẽ chết ở Minh Hà này”.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn không ra khỏi Lục Mang Tinh Trận thì cho dù Tiêu Chính Văn mạnh đến mức nào đều chỉ có thể bị Spartacur nuốt chửng theo tính toán của Caseus.
“Có phải muốn dùng thuật phân thân của cậu để thoát khỏi đó không? Nhưng tiếc là ở đây thuật phân thân của cậu không có tác dụng. Nơi này là Minh Hà, linh hồn con người không thể nào phân thân”.
Khổng Tề Thiên lạnh lùng cười nói.
Tiêu Chính Văn thông thạo thuật phân thân của Thiên Cung Bắc Cực đã không còn là bí mật nữa, nhưng như Khổng Tề Thiên nói, Minh Hà là nơi cực kỳ đặc biệt, bất kỳ ai cũng không thể sử dụng thuật phân thân ở đây.
Dù sao nơi này cũng là nơi thuộc về linh hồn, nói cách khác trừ khi một người có nhiều linh hồn hoặc nhiều nhân cách mới có thể thi triển thuật phân thân ở đây, ngoài ra thì ai đến đây cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Khổng Tề Thiên nói thế đồng nghĩa với việc cắt đứt hy vọng sống sót cuối cùng của Tiêu Chính Văn.
Thật ra đám người Điền Văn đã nhìn Tiêu Chính Văn bằng con mắt khác từ khi biết tin tức thành Minh Nguyệt xảy ra chuyện.
Họ đâu còn dám xem thường đối thủ vừa mưu lược sâu xa vừa có thực lực cao như Tiêu Chính Văn nữa.
Nhưng cũng chính vì thế mà anh em sắc mặt Điền Văn cũng lộ ra vẻ phấn khích.
Đối thủ càng mạnh thì khi đánh bại được đối phương, họ thường có cảm giác thành tựu.
Lúc này không chỉ khí tức quanh người Khổng Tề Thiên đang từ từ dâng lên mà ngay cả đám người Điền Văn cũng trở nên mạnh hơn.
Lục Mang Tinh Trận này đang hút hết sức mạnh của Tiêu Chính Văn để bồi dưỡng vào đám người Điền Văn.
“Ừ, không ngờ anh lại mạnh đến thế, trước đây bọn tôi xem thường anh quá. Nhưng dù nói thế nào, chúng tôi cũng phải cảm ơn anh”.
Điền Văn cảm nhận được sức mạnh trong người mình đang thay đổi thì nở nụ cười chế giễu.
Xung quanh Tiêu Chính Văn có một luồng khí tức đáng sợ, thậm chí còn tạo ra một vòng xoáy trên đỉnh đầu anh.
Trung tâm vòng xoáy này là Tiêu Chính Văn.
“Xem ra hắn đã đến đường cùng rồi nhưng chúng ta lại có thể mượn sức mạnh của hắn để lên thêm một tầng nữa, đúng là trớ trêu”.
Caseus cũng nở nụ cười đắc thắng sau khi âm mưu thành công.
Ngay cả Errdogan cũng bật cười thành tiếng sau khi cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể đang tăng lên.
Còn Tiêu Chính Văn ở trung tâm vòng xoáy dường như đã mất đi khả năng chống đỡ, lúc này anh đang khoanh chân ngồi chính giữa vòng xoáy.
“Lúc đầu Sáng Thế Chủ Hạo Thiên tạo ra Minh Hà lần nữa nhưng ông ta không ngờ nơi này sẽ trở thành điểm đến cuối cùng của anh nhỉ?”
Caseus đắc ý nói, thậm chí còn nói ra bí mật chấn động tất cả mọi người vào mấy ngàn năm trước.
Lúc đầu tay của Minh Hà thậm chí còn vươn dài đến thế tục, hơn nữa còn thông qua giáo đình Hắc Ám liên tục gây ra các cuộc chiến tranh ở thế tục, những người chết trận đó đều bị Minh Hà hấp thụ đến thế lực của mình.
Hành vi của họ không chỉ chọc giận âm phủ mà còn chọc giận Sáng Thế Chủ Hạo Thiên, thế nên cuối cùng Sáng Thế Chủ giết vào Minh Hà, còn gây ra trận chiến kinh thiên động địa với các cao thủ ở đây.
Cuối cùng Sáng Thế Chủ Hạo Thiên giết hết toàn bộ cao thủ của Minh Hà bằng thực lực đáng sợ, sau đó lại dùng máu tẩy sạch Minh Giới.
Cũng chính trận chiến này mà Sáng Thế Chủ Hạo Thiên cũng bị thương nặng, cuối cùng Thiên Đạo Minh Ước ở vùng ngoài lãnh thổ giải hòa trận chiến, hai bên đều tự lui về thế giới của riêng mình.
Bình luận facebook