Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2214: Căm thù
Phương Thời Anh vừa dứt lời, một ông lão đứng phía sau hắn vội vã bước đến kéo Phương Thời Anh lại nói: “Cậu chủ bớt giận, chúng ta đi”.
Ông lão là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba, cũng là người có thực lực cao nhất trong đám hộ vệ này nên có thể nhận ra Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc không hề tầm thường.
Thậm chí với thân phận của ông ta cũng không có tư cách gặp được Tần Lương Ngọc, nhưng không thể giả vờ được khí thế thong dong và bình thản đó.
Nhất là uy danh của nhà họ Phương ở thành Đại Phong cực cao, có thể không xem nhà họ Phương là gì thì chắc cũng có lai lịch không nhỏ.
“Nhưng hắn…”
“Cậu chủ, hai người này không phải là người dễ chọc vào, đi mau thôi! Ngay cả tôi cũng không dám chắc có thể bảo vệ cậu chủ an toàn”, ông lão nhỏ giọng nói bên tai Phương Thời Anh.
Hả?
Nghe thế Phương Thời Anh không khỏi sửng sốt, sau đó không cam lòng hừ một tiếng nói với Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc: “Hừ! Hôm nay tôi không muốn so đo với hai người, chúng ta còn gặp lại nhau đấy! Đi thôi”.
Nói rồi Phương Thời Anh vội xoay người bỏ chạy, thậm chí không dám ở lại thêm một giây.
Phục vụ bên cạnh ngơ ngác nhìn Phương Thời Anh chạy xuống cầu thang, một lúc lâu sau mới hoàn hồn vội vã chắp tay với Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc.
Sau đó không nói gì lặng lẽ đi ra ngoài.
Sau khi phục vụ ra ngoài, Tần Lương Ngọc mới mỉm cười nói: “Sao thế, cậu không sợ đắc tội với nhà họ Phương à? Họ có thực lực rất mạnh ở thành Đại Phong, ngộ nhỡ nhà họ Phương tìm đến tận cửa, cậu còn có thể ra khỏi thành Đại Phong sao?”
Nghe thế Tiêu Chính Văn ngửa đầu cười nói: “Có chị Tần bảo vệ, cả thành Đại Phong này ai dám làm gì được tôi?”
Tần Lương Ngọc cũng khẽ cười khi nghe anh nói thế, quả thật là có bà ta ở đây, ai có thể làm gì Tiêu Chính Văn? Ai dám?
“Thế thì… nếu tôi mặc kệ?”, nói rồi Tần Lương Ngọc quay sang nhìn Tiêu Chính Văn.
“Nếu chị mặc kệ, mấy người họ đừng mong có thể sống sót rời khỏi đây”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.
Nghe thế Tần Lương Ngọc lắc đầu nói: “Cậu Tiêu, tôi khuyên cậu bất kể là chuyện gì cũng nên chừa lại đường lui, hôm nay cậu chỉ đánh hai người nên sẽ không có phiền phức gì lớn”.
“Nhưng nếu cậu chủ nhà họ Phương bị giết, tính chất của chuyện này hoàn toàn khác hẳn, nếu người lớn nhà họ Phương ra mặt, ngay cả tôi cũng không thể đứng về phía cậu”.
Những gì Tần Lương Ngọc nói cũng là sự thật, không thể xem thường thế lực của nhà họ Phương ở thành Đại Phong.
Cho dù là Tần Lương Ngọc cũng không dám gây thù với nhà họ Phương.
“Thế lực của nhà họ Phương lớn đến thế sao?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
Tần Lương Ngọc khẽ gật đầu nói: “Đúng thế, Phương Hiếu Nho rất biết cách dựa dẫm vào người khác, năm đó người được ông ta giúp rất nhiều, ngay cả mấy gia tộc lớn có thể quyết định vận mệnh của Đại Minh ngay lúc đó đều thiếu nợ ân tình của ông ta”.
“Năm đó sau khi hoàng đế Hồng Võ chết, rất nhiều quan văn bị ông ta cho vào đại lao, vốn dĩ nên bị chém chết nhưng vì một câu nói của Phương Hiếu Nho mà không chỉ bảo toàn được mạng sống, còn được phục chức, cậu thử nghĩ xem ông ta kết giao được với bao nhiêu mối quan hệ”.
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn mới hiểu thật ra nhà họ Phương dựa vào không phải là thực lực của mình, mà là các mối quan hệ rộng.
“Hơn nữa cậu cũng đừng nghĩ ông chủ quán rượu này là người dân bình thường, có thể mở được quán rượu xa hoa ở thị trấn nhỏ cách thành Đại Phong hàng trăm mét mà không có thế lực nào sao?”
Tần Lương Ngọc ngước mắt lên nhìn đồ đạc bằng gỗ đàn hương xung quanh, mỉm cười nói.
“Ồ? Ý chị là ông chủ quán rượu này cũng sẽ đứng về phía nhà họ Phương?”, Tiêu Chính Văn cũng hơi khó hiểu về chuyện này.
Suy cho cùng là nhà họ Phương làm loạn việc làm ăn của quán rượu.
“Đó là đương nhiên, giới công thương đều do những người này kiểm soát, thật ra tôi chỉ như một tay đánh thuần túy ở thành Đại Phong, có thể hiểu ý tôi chứ?”, Tần Lương Ngọc mỉm cười nói.
Sở dĩ Nguyệt Hoa Các có thể đứng vững ở thành Đại Phong chỉ là vì có vị Đại Đế này mà thôi.
Nếu Tần Lương Ngọc không phải là cảnh giới Đại Đế, e là Nguyệt Hoa CÁc cũng không còn tồn tại từ lâu rồi.
Dù võ công của Tần Lương Ngọc cực cao nhưng giới công thương lại có một vòng quan hệ riêng biệt, còn người nắm quyền trong giới này chính là nhà họ Phương.
Đây cũng chính là điều mà Tần Lương Ngọc căm thù nhà họ Phương.
Ông lão là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba, cũng là người có thực lực cao nhất trong đám hộ vệ này nên có thể nhận ra Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc không hề tầm thường.
Thậm chí với thân phận của ông ta cũng không có tư cách gặp được Tần Lương Ngọc, nhưng không thể giả vờ được khí thế thong dong và bình thản đó.
Nhất là uy danh của nhà họ Phương ở thành Đại Phong cực cao, có thể không xem nhà họ Phương là gì thì chắc cũng có lai lịch không nhỏ.
“Nhưng hắn…”
“Cậu chủ, hai người này không phải là người dễ chọc vào, đi mau thôi! Ngay cả tôi cũng không dám chắc có thể bảo vệ cậu chủ an toàn”, ông lão nhỏ giọng nói bên tai Phương Thời Anh.
Hả?
Nghe thế Phương Thời Anh không khỏi sửng sốt, sau đó không cam lòng hừ một tiếng nói với Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc: “Hừ! Hôm nay tôi không muốn so đo với hai người, chúng ta còn gặp lại nhau đấy! Đi thôi”.
Nói rồi Phương Thời Anh vội xoay người bỏ chạy, thậm chí không dám ở lại thêm một giây.
Phục vụ bên cạnh ngơ ngác nhìn Phương Thời Anh chạy xuống cầu thang, một lúc lâu sau mới hoàn hồn vội vã chắp tay với Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc.
Sau đó không nói gì lặng lẽ đi ra ngoài.
Sau khi phục vụ ra ngoài, Tần Lương Ngọc mới mỉm cười nói: “Sao thế, cậu không sợ đắc tội với nhà họ Phương à? Họ có thực lực rất mạnh ở thành Đại Phong, ngộ nhỡ nhà họ Phương tìm đến tận cửa, cậu còn có thể ra khỏi thành Đại Phong sao?”
Nghe thế Tiêu Chính Văn ngửa đầu cười nói: “Có chị Tần bảo vệ, cả thành Đại Phong này ai dám làm gì được tôi?”
Tần Lương Ngọc cũng khẽ cười khi nghe anh nói thế, quả thật là có bà ta ở đây, ai có thể làm gì Tiêu Chính Văn? Ai dám?
“Thế thì… nếu tôi mặc kệ?”, nói rồi Tần Lương Ngọc quay sang nhìn Tiêu Chính Văn.
“Nếu chị mặc kệ, mấy người họ đừng mong có thể sống sót rời khỏi đây”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.
Nghe thế Tần Lương Ngọc lắc đầu nói: “Cậu Tiêu, tôi khuyên cậu bất kể là chuyện gì cũng nên chừa lại đường lui, hôm nay cậu chỉ đánh hai người nên sẽ không có phiền phức gì lớn”.
“Nhưng nếu cậu chủ nhà họ Phương bị giết, tính chất của chuyện này hoàn toàn khác hẳn, nếu người lớn nhà họ Phương ra mặt, ngay cả tôi cũng không thể đứng về phía cậu”.
Những gì Tần Lương Ngọc nói cũng là sự thật, không thể xem thường thế lực của nhà họ Phương ở thành Đại Phong.
Cho dù là Tần Lương Ngọc cũng không dám gây thù với nhà họ Phương.
“Thế lực của nhà họ Phương lớn đến thế sao?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
Tần Lương Ngọc khẽ gật đầu nói: “Đúng thế, Phương Hiếu Nho rất biết cách dựa dẫm vào người khác, năm đó người được ông ta giúp rất nhiều, ngay cả mấy gia tộc lớn có thể quyết định vận mệnh của Đại Minh ngay lúc đó đều thiếu nợ ân tình của ông ta”.
“Năm đó sau khi hoàng đế Hồng Võ chết, rất nhiều quan văn bị ông ta cho vào đại lao, vốn dĩ nên bị chém chết nhưng vì một câu nói của Phương Hiếu Nho mà không chỉ bảo toàn được mạng sống, còn được phục chức, cậu thử nghĩ xem ông ta kết giao được với bao nhiêu mối quan hệ”.
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn mới hiểu thật ra nhà họ Phương dựa vào không phải là thực lực của mình, mà là các mối quan hệ rộng.
“Hơn nữa cậu cũng đừng nghĩ ông chủ quán rượu này là người dân bình thường, có thể mở được quán rượu xa hoa ở thị trấn nhỏ cách thành Đại Phong hàng trăm mét mà không có thế lực nào sao?”
Tần Lương Ngọc ngước mắt lên nhìn đồ đạc bằng gỗ đàn hương xung quanh, mỉm cười nói.
“Ồ? Ý chị là ông chủ quán rượu này cũng sẽ đứng về phía nhà họ Phương?”, Tiêu Chính Văn cũng hơi khó hiểu về chuyện này.
Suy cho cùng là nhà họ Phương làm loạn việc làm ăn của quán rượu.
“Đó là đương nhiên, giới công thương đều do những người này kiểm soát, thật ra tôi chỉ như một tay đánh thuần túy ở thành Đại Phong, có thể hiểu ý tôi chứ?”, Tần Lương Ngọc mỉm cười nói.
Sở dĩ Nguyệt Hoa Các có thể đứng vững ở thành Đại Phong chỉ là vì có vị Đại Đế này mà thôi.
Nếu Tần Lương Ngọc không phải là cảnh giới Đại Đế, e là Nguyệt Hoa CÁc cũng không còn tồn tại từ lâu rồi.
Dù võ công của Tần Lương Ngọc cực cao nhưng giới công thương lại có một vòng quan hệ riêng biệt, còn người nắm quyền trong giới này chính là nhà họ Phương.
Đây cũng chính là điều mà Tần Lương Ngọc căm thù nhà họ Phương.
Bình luận facebook