Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 411-420
Chương 411: Đánh gãy chân anh ta!
Hàn Khắc Sảng cũng sợ hãi, ngay khi hắn quay đầu lại đã nhìn thấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc của Vương Khải, gã còn đang nở một nụ cười đầy mỉa mai.
Nhìn phía sau gã là khoảng hai ba mươi tên đàn em, kẻ nào kẻ nấy mặt mày hung hãn, rõ ràng là đã có chuẩn bị.
“Anh muốn làm gì?”
Hàn Khắc Sảng có chút sợ hãi, giọng nói run rẩy.
Vương Khải không nói gì, gã hất cầm nhìn Triệu A Báo, nói: “Anh Báo, đã lâu không gặp, sao vừa xuất hiện đã tức giận như vậy rồi”.
Anh Tiêu bảo gã mang người tới, nói rằng có chuyện, nhưng gã không thể ngờ rằng đối phương lại là Triệu A Báo.
Đường chủ trước của Hắc Báo Đường của thế lực ngầm ở Tu Hà!
Triệu A Báo đã thu lại nắm đấm, nhưng nắm đấm này chỉ cách mặt của Tiêu Chính Văn nửa bàn tay!
Hắn cảm thấy khó hiểu, vì lúc hắn tung ra nắm đấm, hắn cảm nhận được một cách rõ ràng luồng sát khí ớn lạnh từ người của Tiêu Chính Văn!
Sát khí vô cùng mãnh liệt mà hắn chưa từng thấy trước đây!
Lẽ nào là ảo giác sao?
Trong lòng hắn cảm thấy có chút may mắn vì đám người Vương Khải đã tới, khiến hắn có thể kịp thời thu lại nắm đấm!
“Vương Khải?”
Triệu A Báo quay đầu nhìn phát hiện ra là người quen cũ.
Hắn liếc nhìn đám đàn em phía sau Vương Khải, cười nhạo: “Không ngờ kẻ lang thang đầu đường xó chợ ngày nào bây giờ cũng có đàn em của mình rồi cơ đấy, khá lắm”.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn giữ vững tư thế cao ngạo.
“Anh Báo, anh ra ngoài cũng không báo cho anh em một tiếng để mọi người còn chuẩn bị đón tiếp”.
Vương Khải không hề tức giận mà cười nói.
“Không cần đâu, hôm nay tôi tới đây vì một người thôi”.
Triệu A Báo lạnh lùng nói: “Người này cậu có thể đưa đi, nhưng nhất định phải đánh gãy tay gãy chân hắn vì chuyện này tôi đã đồng ý với thiếu gia Hàn rồi”.
Vừa nói, trên người Triệu A Báo liền toát ra một luồng sát khí bức người.
“Anh Báo, tôi khuyên anh tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện này, thời thế đã thay đổi rồi, Tu Hà bây giờ đã không còn là Tu Hà trước đây ở thời đại của anh nữa, rất nhiều chuyện không phải những kẻ liều lĩnh không sợ chết như chúng ta có thể dùng nắm đấm để quyết định được đâu”.
Vương Khải lạnh lùng đáp.
Triệu A Báo sa sẩm mặt mày, khóe miệng cười gian ác, hỏi ngược lại: “Vậy cậu nhất định muốn nhúng tay vào sao?”
“Ha ha, anh Báo à, anh đừng làm khó các anh em nữa, người phía sau lưng anh thật sự không phải là người anh có thể động vào được đâu”.
Vương Khải nói thật lòng.
Gã đã từng đánh với Tiêu Chính Văn, khả năng của anh như thế nào, gã biết rõ hơn ai hết!
Hơn nữa sự việc ở Hắc Long Đường lần trước bây giờ vẫn đang lan truyền khắp thế giới ngầm ở Tu Hà!
Hơn một trăm tên đàn em mà Trương Thế Đức dắt tới đều bị một người duy nhất đánh bại!
Đến cả quyền vương vô địch năm nước cũng bị một đòn đánh bay!
Cho đến hôm nay Vương Khải cũng mới biết người đã đánh bại Hắc Long Đường và quyền vương thế giới chính là người mà gã vẫn luôn sùng bái, Tiêu Chính Văn!
Vì vậy, trong lòng Vương Khải đã hạ quyết định rằng dù có chết cũng sẽ đi theo Tiêu Chính Văn!
Triệu A Báo cười lạnh, rút hai lưỡi dao từ trên thắt lưng xuống: “Ồ, có chút thú vị đấy, xem ra hôm nay tôi phải xin lỗi các anh em rồi”.
“Này, anh Báo, hà cớ gì phải như vậy chứ?”
Vương Khải thở dài, vung thanh sắt trong tay lên đập vào đầu gối của Hàn Khắc Sảng!
“Rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên, thanh sắt này trực tiếp làm vỡ xương bánh chè của Hàn Khắc Sảng!
Hàn Khắc Sảng hét lên một tiếng thảm thiết, một tay ôm đầu gối, nằm cuộn tròn trên đất.
“Anh Báo, đừng ép các anh em phải ra tay, tôi nghĩ anh cũng không muốn chủ nhân của mình xảy ra chuyện đúng không?”
Sắc mặt Vương Khải u ám, tàn nhẫn nói.
Triệu A Báo cau mày, nhìn Hàn Khắc Sảng đang gào thét, nâng lưỡi dao trong tay mình lên, lạnh lùng nói: “Thả cậu ấy ra!”
Vương Khải lắc đầu, đột nhiên nói: “Anh Tiêu, nên nói gì giờ nhỉ?”
Lúc này, Triệu A Báo mới chú ý đến Tiêu Chính Văn.
Vương Khải lại gọi Tiêu Chính Văn là anh Tiêu?
Lúc này Tiêu Chính Văn mới nói: “Không phải anh ta muốn đánh gãy tay chân của tôi sao, chặt đứt một chân của anh ta là đủ rồi, chân còn lại thì đánh gãy”.
Một câu nói đơn giản khiến cho Hàn Khắc Sảng đang nằm dưới đất như nghe thấy âm thanh vang vọng từ địa ngục, lập tức run rẩy toàn thân.
“Mày dám! Tiêu Chính Văn, nếu như mày dám làm như vậy, tao thề dù có lật tung cái đất Tu Hà này lên tao cũng phải giết chết mày!”
Hàn Khắc Sảng sợ tới mức sởn cả tóc gáy, lập tức cuồng loạn rống lên: “A Báo, lên đi, đánh chết hắn cho tôi!”
Hàn Khắc Sảng đến lúc này rồi vẫn quyết không chịu hối cải, liều mạng hét lớn.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, Vương Khải không nói gì, nhấc thanh sắt lên, đập xuống chân của Hàn Khắc Sảng!
“Răng rắc!”
Đau thấu tim gan!
Hồn lìa khỏi xác!
Hàn Khắc Sảng hét lên thảm thiết, những người xung quanh đều rùng mình!
Quá thảm rồi, anh chàng này đã bị đánh gãy hai chân!
Hàn Khắc Sảng ôm hai chân, trên cổ nổi gân xanh như giun đất, trên trán không ngừng túa mồ hôi lạnh!
Đau!
Nỗi đau từ sâu thẳm tâm hồn!
Nếu không phải vì hắn thường xuyên tập thể dục, có lẽ lúc này hắn đã ngất lịm đi rồi, nhưng lúc này hắn đang cảm nhận rõ ràng cơn đau từ chân và đầu gối truyền tới!
Mỗi phút mỗi giây đều có cảm giác như địa ngục trần gian!
Triệu A Báo cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn!
Trước mặt của hắn đánh gãy chân của Hàn Khắc Sảng, rõ ràng là không coi hắn ra gì.
Không ngờ rằng mới sáu năm, ở Tu Hà lại xuất hiện đám người như này.
“Mày muốn chết đúng không!”
Triệu A Báo trầm giọng nói, âm thanh u ám như đá mài.
Chương 412: Thực lực cấp quân vương!
Tiêu Chính Văn lộ vẻ lãnh đạm, nhún vai nói: “Có người muốn đánh gãy tay chân của tôi, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng thôi, lẽ nào trước đây anh Báo không làm như vậy sao?”
Một ánh sáng bạc lóe lên!
Triệu A Báo đột nhiên cảm thấy khó thở, con dao trong tay đã rơi xuống!
Keng!
Tiêu Chính Văn hất tay ra, sau đó chân trái lùi lại phía sau, chân phải đá tới, đá thẳng vào cùi chỏ của Triệu A Báo!
Con dao trong tay hắn bay ra, rơi mạnh xuống đất, vang lên âm thanh giòn tan!
Triệu A Báo sửng sốt, không ngờ một thằng nhãi trông tầm thường lại có sức mạnh như vậy!
Hắn nhanh chóng phản ứng lại, giậm mạnh chân, bay ra ngoài như một viên đạn, hai tay nắm chặt thành nắm đấm mạnh mẽ như hổ, đấm thẳng vào đầu của Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn giơ chân lên đá mạnh sang một bên!
“Bụp!”
Trong tích tắc, một bóng người bay ngược ra như cánh diều bị đứt dây, đập mạnh vào gian hàng chợ đêm bên cạnh!
Tiêu Chính Văn vẫn điềm nhiên như cũ, đứng yên ở đó, nhìn Triệu A Báo khó khăn đứng dậy từ quầy hàng chợ đêm.
Khóe miệng hắn rỉ máu, trên ngực xuất hiện một dấu chân màu đen!
Cú đá này là của Tiêu Chính Văn!
Lúc này khuôn mặt Hàn Khắc Sảng xám xịt như tro tàn, vẻ kiêu căng và ngạo mạn lúc trước đã biến mất từ lâu rồi.
Khi nhìn thấy A Báo của mình bị Tiêu Chính Văn đá bay, hắn biết cuộc đời mình đến đây là xong rồi.
Đêm nay là đêm mà Hàn Khắc Sảng sẽ ghi nhớ suốt cuộc đời!
Triệu A Báo cũng biết đêm nay mình xong đời rồi, thực lực của đối phương quá mạnh, chỉ cần hai ba chiêu là đã hạ gục hắn rồi!
Mà có vẻ như đối phương rõ ràng vẫn chưa dùng hết sức lực của bản thân!
Quân vương!
Thực lực của anh ta nhất định phải từ cấp quân vương trở lên!
Chỉ có thực lực cấp quân vương mới đủ để hạ gục hắn bằng vài chiêu trong thời gian ngắn ngủi như vậy!
Trong lòng Triệu A Báo như dậy sóng, không ngờ rằng ở Tu Hà bé nhỏ này hôm nay lại xuất hiện một người trẻ tuổi có thực lực cấp quân vương!
Thời thế thực sự đã thay đổi rồi?
Hắn không nói gì, phun ra một ngụm máu tươi, liếc mắt nhìn Hàn Khắc Sảng người không ra người đang quằn quại trên mặt đất, sau đó ôm ngực xoay người rời đi.
“Anh Tiêu, không đuổi theo sao?”, Vương Khải hỏi.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, cười nhạt nói: “Không cần đâu, giữ anh ta lại biết đâu có lúc dùng đến”.
Sau đó, một nhóm người vây quanh Hàn Khắc Sảng đang nằm trên mặt đất.
Thằng cha này lập tức khàn giọng hét lớn: “Đừng, các người đừng động vào tôi! Bố tôi là Hàn Lôi Long…”
“Long cái đầu nhà mày! Có ông bố giàu thì hay lắm à? Đây là Tu Hà, không phải tỉnh của nhà họ Hàn chúng mày!”
Tính khí Vương Khải khá bạo lực, vừa đi lên đã đạp cho hắn hai nhát.
Hàn Khắc Sảng kêu la thảm thiết, khó khăn lắm mới túm được mép quần của Tiêu Chính Văn, nước mắt giàn dụa cầu xin lòng thương xót: “Anh Tiêu, tôi thật sự sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi! Tôi có mắt mà không thấy Thái Dương, cầu xin anh Tiêu tha cho tôi…”
“Được thôi, thiếu gia Hàn, anh nghĩ xem cánh tay còn lại và mạng sống của anh đáng giá bao nhiêu tiền?”
Tiêu Chính Văn ngồi xổm xuống, cười nói.
Chương 413: Bỏ tiền mua lại cái mạng!
Hàn Khắc Sảng bị câu nói này của Tiêu Chính Văn dọa cho sợ mất mật: “Ý… ý của anh là gì? Sao tự nhiên nhắc đến chuyện tiền nong?”
“Thiếu gia Hàn, đây là lỗi của anh, nếu như anh đã bỏ tiền mua tay chân của tôi, vậy thì anh nên hiểu ý của tôi chứ?”
Tiêu Chính Văn cười nhe răng: “Nói đơn giản hơn một chút thì thiếu gia Hàn anh đang ở trong tay tôi, nếu như muốn sống sót rời đi, vậy thì anh phải bỏ tiền mua lại cái mạng của mình!”
Nghe thấy những lời này, toàn thân Hàn Khắc Sảng mềm nhũn, cơn đau ở đầu gối lập tức lan ra toàn thân!
“Đây là đường phía Bắc ở Tu Hà, ở đây có người của nhà họ Hàn tôi! Nếu như anh dám ra tay với tôi, anh cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!”
Hàn Khắc Sảng nghiến răng đe dọa, bây giờ hắn vô cùng hối hận, vì sao mình chỉ dắt theo mỗi Triệu A Báo đến đây, nếu như sớm thông báo cho người nhà ở đây thì đã chẳng xảy ra chuyện gì rồi.
“Ái chà, thiếu gia Hàn, đã đến nước này rồi, mà anh vẫn còn muốn uy hiếp tôi sao?”
Tiêu Chính Văn đưa tay ra và vỗ nhẹ vài cái vào mặt Hàn Khắc Sảng.
“Như này đi, lát nữa tôi còn có chuyện nên sẽ trực tiếp ra giá luôn, nếu như anh cảm thấy hợp lý thì gật đầu, còn nếu như không hợp lý thì sợ rằng thiếu gia Hàn anh đêm nay phải nằm ở đây rồi”.
Tiêu Chính Văn đảo mắt, cười nói.
“Anh… anh không được như vậy, tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì, tôi không có tiền!”
Hàn Khắc Sảng sợ tới mức giọng nói run lên, cái gì mà hợp lý thì gật đầu không hợp lý thì nằm ở đây, chẳng phải là đang ép hắn gật đầu sao!
“Được thôi, nếu anh muốn chi tiết thì tôi sẽ tính cho anh, anh thấy cánh tay còn lại của mình đáng giá bao nhiêu tiền? Hay là cánh tay bị gãy và cái chân thứ ba của anh đáng giá bao nhiêu tiền? Tôi sẽ báo giá hết cho anh, chẳng lẽ thiếu gia Hàn anh không có nổi chút tiền cỏn con ấy sao”.
Tiêu Chính Văn trầm ngâm nói.
“Anh! Anh như vậy là phạm pháp! Tôi sẽ báo cảnh sát, anh sẽ phải ngồi tù! Tôi, tôi, tôi… không có tiền!”
Hàn Khắc Sảng gần như bật khóc.
Tiêu Chính Văn cười mỉa mai: “Không phải chứ thiếu gia Hàn của tôi à, bây giờ anh đang phổ cập luật pháp cho tôi nghe sao, thế vừa nãy anh làm gì vậy? Tôi lại không hiểu, không phải công ty của anh có doanh thu mấy chục triệu sao, sao thế, tôi còn chưa báo giá mà anh đã nói mình không có tiền rồi? Anh làm như vậy là không ổn đâu nhé, tôi không thích người kinh doanh như anh đâu!”
“Anh phải suy nghĩ cho kỹ, bỏ tiền mua lại cái mạng này của anh là rất đáng giá đấy”.
Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa lấy thanh sắt từ tay Vương Khải và vỗ nhẹ vào lòng bàn tay phải của mình, mỗi khi âm thanh truyền tới tai Hàn Khắc Sảng đều giống như sự tra tấn từ sâu thẳm trong tâm hồn!
Lúc này, Hàn Khắc Sảng mới biết được người đàn ông trước mặt mình hung tợn cỡ nào!
“Anh muốn bao nhiêu?”
Hàn Khắc Sảng bị Tiêu Chính Văn làm cho hoảng sợ, cuối cùng đành cúi đầu chấp nhận.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, lộ ra vẻ mặt gian xảo của kẻ trục lợi, dùng thanh sắt trong tay đâm vào cánh tay còn lại của Hàn Khắc Sảng, nói: “Tôi thích những giao dịch công bằng, như này đi, một cánh tay ba triệu, anh thấy thế nào? Nếu thấy hợp lý thì gật đầu, không hợp lý thì chúng ta thương lượng tiếp”.
“Bao nhiêu cơ? Ba triệu á, anh điên rồi à!”
Hàn Khắc Sảng trợn trừng mắt, hắn suýt chút nữa thì gầm lên, nhưng khi nhìn thấy thanh sắt trong tay Tiêu Chính Văn, hắn lại lặng lẽ nhíu mày.
Công ty tuy có doanh thu mấy chục triệu nhưng tiền lãi ròng hàng tháng chỉ từ mười đến hai mươi triệu, hắn là sếp đúng là có tiền, nhưng cũng không lãng phí đến mức bỏ ba triệu để mua một cánh tay!
Nếu như thằng cha này muốn mua cái chân thứ ba của mình thì chẳng phải sẽ đòi mấy chục triệu sao!
“Sao, không hợp lý à? Thiếu gia Hàn là người làm ăn, số tiền nhỏ này chẳng lẽ cũng không có à, phải biết rằng đây là cánh tay bằng xương bằng thịt của anh đấy nhé, nếu như vỡ nát rồi thì sẽ đau đến mức nào”.
Nhìn thấy nụ cười gian xá của Tiêu Chính Văn, Hàn Khắc Sảng rùng mình, hắn thật sự sợ đối phương sẽ nhẫn tâm đánh gãy cái tay còn lại của mình.
“Vậy chúng ta thương lượng lại, tôi sẽ đếm ngược từ mười, nếu như anh cảm thấy ba triệu tôi vừa nói là hợp lý thì hãy gật đầu, nếu không thì tôi cũng không còn cách nào khác đâu”, Tiêu Chính Văn nhún vai nói.
Đây gọi là thương lượng?
Hàn Khắc Sảng lo lắng phát khóc.
“Mười, chín, tám, ba…”
Tiêu Chính Văn đếm một cách nhàn nhã.
“Không phải chứ, sao đột nhiên đã xuống ba rồi?”
Hàn Khắc Sảng sững sờ, trong lòng hoảng loạn vô cùng.
“À, tôi thích thôi”.
Tiêu Chính Văn dửng dưng đáp, sau đó lại vỗ thanh sắt vào lòng bàn tay, tiếp tục đếm: “Hai…”
“Được! Ba triệu thì ba triệu, tôi đồng ý!”
Mặc dù rất đắt, nhưng Hàn Khắc Sảng cũng là người có đầu óc, hắn chỉ đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
“Ha ha, thiếu gia Hàn quả nhiên là người thông minh, vậy tiếp theo chúng ta sẽ thương lượng về cái chân thứ ba nhé, tôi nói luôn, giá mười triệu!”
Tiêu Chính Văn vỗ vai Hàn Khắc Sảng.
Chương 414: Khương Vy Nhan bị đánh
Hàn Khắc Sảng khóc ra nước mắt: “Mười… mười triệu! Vừa nãy chỉ cần ba triệu sao giờ đột nhiên tăng lên mười triệu rồi!”
Tiêu Chính Văn hất tay nói: “Mười triệu đắt à? Tôi thấy ổn mà, dù sao thứ đó của thiếu gia Hàn là để nối dõi gia tộc, tôi thấy mười triệu không phải là nhiều, trừ khi thiếu gia Hàn không ngại việc trở thành thái giám cuối cùng trong lịch sử”.
“Không! Tôi không đồng ý! Anh làm như vậy thật quá quắt!”
Hàn Khắc Sảng lắc đầu quầy quậy, giá này quá chát rồi, mặc dù hắn thành lập vài công ty với sự hỗ trợ của bố mình và cũng kiếm được rất nhiều tiền trong vài năm qua, nhưng đó đều là số tiền hắn vất vả kiếm được, một phát bỏ ra mười ba triệu thì quá là khủng khiếp!
“Keng!”
Một âm thanh chói tai vang lên, thanh sắt trong tay Tiêu Chính Văn đập mạnh xuống dưới sàn khiến gạch lát sàn đồng loạt vỡ nát!
Anh không muốn phí lời với Hàn Khắc Sảng, dùng hành động còn thực tế hơn đe dọa bằng lời nói!
Đầu Hàn Khắc Sảng đột nhiên ong ong, sợ tới mức kẹp chặt hai chân lại, động tác này khiến hai hai đầu gối của hắn đau nhói, mồ hôi trên trán túa ra như mưa!
“Được, được, được! Tôi đồng ý, tôi đồng ý!”
Hàn Khắc Sảng biết rằng nếu như mình không đồng ý, thì ‘cậu em’ của hắn cũng sẽ bị đập nát bằng thanh sắt đó!
Hắn tin rằng Tiêu Chính Văn có thể làm ra chuyện như vậy.
Tiêu Chính Văn cười gian xảo, nói: “Đúng là người làm ăn, rất đáng tin cậy, vậy tiếp theo là cái mạng này của anh, tôi ra giá ba mươi triệu, anh thấy thế nào? Không nhiều đúng không?”
Hàn Khắc Sảng đột nhiên cảm thấy quay cuồng, hắn tình nguyện đêm nay chết luôn ở đây!
Ba mươi triệu đấy!
Muốn hắn chết sao!
Mặc dù tài sản của nhà họ Hàn ở tỉnh là hơn một tỷ, nhưng đó không phải của một mình gia tộc Hàn Thị, cũng không phải của một mình Hàn Khắc Sảng hắn!
“Mạng quan trọng hay tiền quan trọng, tôi nghĩ thiếu gia Hàn nên phân biệt cho rõ, có những lúc, con người phải trả giá cho những sai lầm của mình”.
Tiêu Chính Văn cười một cách vô liêm sỉ.
Cuối cùng Hàn Khắc Sảng chấp nhận mức giá ba mươi triệu, trong lòng hắn đã có tính toán, đợi hắn quay về, lập tức sẽ liên lạc với bố bảo ông ta tới bắt anh!
Hắn không tin một thằng nhãi nghèo khổ có thể đánh bại nhà họ Hàn của hắn!
Lần này là do hắn sơ suất, hắn thừa nhận!
Tiêu Chính Văn yêu cầu Hàn Khắc Sảng chuyển khoản ngay lập tức, vì số tiền khá lớn nên phải mất một chút thời gian.
Anh còn có lòng tốt gọi xe cấp cứu cho Hàn Khắc Sảng, khi hắn rời đi, anh còn hét lớn với Hàn Khắc Sảng đang nằm trên giường cứu thương: “Nhớ đánh giá năm sao cho tôi nhé”.
Hàn Khắc Sảng vốn đang rất đau lòng, sau khi nghe thấy câu này lập tức ngất đi.
Sau khi nói vài câu với đám người Vương Khải, Tiêu Chính Văn mời bọn họ ăn một bữa thịnh soạn rồi sau đó rời đi.
Nhìn số dư hơn bốn mươi ba triệu trong thẻ ngân hàng, Tiêu Chính Văn lập tức chuyển số tiền đó vào tài khoản của tập đoàn Na Nhan.
Nhận được tiền, Cố Lạc Sinh vội vàng gọi điện thoại hỏi: “Tiêu Chính Văn, sao tài khoản của công ty lại đột ngột tăng lên hơn bốn mươi triệu thế?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, giải thích: “Bác Cố, bác yên tâm đi, cứ dùng số tiền ấy để kinh doanh cho tập đoàn Na Nhan nhé”.
Cố Lạc Sinh nghĩ một chút, cũng không hỏi nhiều, hai người nói vài câu rồi cúp máy.
Sau đó, Tiêu Chính Văn quay về căn phòng nhỏ.
Vừa bước vào cửa, Na Na đã xông tới, cô bé hét lớn: “Bố, bố quay về rồi”.
Tiêu Chính Văn véo chiếc mũi nhỏ của cô bé, nói: “Sao thế, nhớ bố hả?”
Na Na bĩu môi, làm mặt quỷ, sau đó nói nhỏ bên tai Tiêu Chính Văn: “Bố ơi hình như mẹ khóc rồi…”
Khóc rồi?
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn cau mày, đặt Na Na xuống, đi vào phòng ngủ, anh mở cửa ra, thấy Khương Vy Nhan đang ngồi bên cạnh giường, tay cầm một chiếc gương, cẩn thận bôi thuốc sưng lên mặt.
“Ai đánh thế?”
Một luồng sát khí mãnh liệt bùng lên trong mắt Tiêu Chính Văn!
Năm dấu tay hằn đỏ sưng tấy trên khuôn mặt Khương Vy Nhan!
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đột nhiên đi vào, Khương Vy Nhan sửng sốt, vội vàng nghiêng đầu giải thích: “Gì cơ? Làm gì có… anh nhìn nhầm rồi, là do em không cẩn thận đụng phải…”
Chương 415: Tai nạn lao động
Sắc mặt Tiêu Chính Văn u ám, cúi người xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo như ngọc của Khương Vy Nhan, hỏi: “Nói cho anh biết, là ai đánh?”
Ánh mắt Khương Vy Nhan do dự, trốn tránh.
Dường như vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Chính Văn khiến Khương Vy Nhan không thể trốn tránh được nữa, cô chỉ đành ấp a ấp úng đáp: “Là… là bác cả”.
Khương Văn Kỳ?
Khốn kiếp!
Tiêu Chính Văn nhíu mày, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
“Tại sao ông ta lại đánh em?”, Tiêu Chính Văn truy hỏi.
Sắc mặt Khương Vy Nhan ủ ê, tỏ vẻ bất lực và lo lắng, nói: “Bởi vì… bởi vì mấy chuyện trong dự án. Thôi được rồi, không có chuyện gì to tát đâu, anh cứ kệ em…”
Khương Vy Nhan cũng lo lắng Tiêu Chính Văn sẽ gây ra chuyện gì đó mất lý trí.
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế, lông mày nhíu chặt, khẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt Khương Vy Nhan, dấu bàn tay in hằn đỏ chót kia khiến trong lòng anh vô cùng tức giận.
“Không sao thật chứ?”, Tiêu Chính Văn hỏi lại.
Khương Vy Nhan mỉm cười, kéo bàn tay anh, gật đầu đáp: “Không sao thật mà”.
Nửa đêm.
Tiêu Chính Văn ngồi trên ghế dựa trong sân, ngắm bầu trời sao, cho đến khi Khương Vy Nhan và Na Na đã ngủ rồi, anh mới gọi điện thoại cho Long Nhị.
Bởi vì Long Nhất đã trở về Long Kinh và Bắc Lương để điều tra chuyện liên quan đến nhà họ Viên rồi.
“Chủ soái có gì căn dặn ạ?”, Long Nhị hỏi đầy cung kính.
Tiêu Chính Văn nói: “Mấy hôm nay chuẩn bị lễ cưới đến đâu rồi?”
“Chủ soái cứ yên tâm, tất cả đều nằm trong kế hoạch”, Long Nhị đáp.
“Tốt”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó nói: “Chuẩn bị thêm người trấn thủ xung quanh Tu Hà, ngày kết hôn chắc chắn sẽ có những thế lực không thể đoán trước tiến vào, nhất là năm nước Bắc Lương và mấy nước ở phía Tây. Nếu biết tôi kết hôn thì kiểu gì bọn chúng cũng cử quân tinh nhuệ đến phá đám”.
“Chủ soái, mạt tướng đã rõ, mạt tướng đã sắp xếp người bắt đầu tiến vào Tu Hà rồi. Ngoài ra, mạt tướng cũng đã thông báo với các anh em của điện Thần Long, bọn họ cũng sẽ chia nhóm bí mật đến Tu Hà”.
Long Nhị nhanh chóng trả lời.
Tiêu Chính Văn gật đầu rồi cúp máy.
Ngày anh kết hôn không được xảy ra bất cứ sơ sót gì.
Đây là món quà Tiêu Chính Văn dành tặng Khương Vy Nhan.
Cũng là để bù đắp cho năm năm.
Vì vậy, anh tuyệt đối không cho phép bất cứ thế lực nào phá hoại hôn lễ lần này.
Ngày hôm sau.
Khương Vy Nhan ngủ dậy, vẫn đánh răng rửa mặt, sau đó đến công ty đi làm như bình thường.
Qua một đêm, vết sưng đỏ trên gò má cũng đã tan.
Thông thường thì không được nhanh như vậy.
Nhưng vào nửa đêm, nhân lúc Khương Vy Nhan ngủ say, Tiêu Chính Văn đã lặng lẽ dùng châm bạc châm cứu cho cô, đẩy nhanh tốc độ tiêu sưng.
Lúc này.
Trong phòng họp ở công ty nhà họ Khương đang mở cuộc họp thường lệ.
Không ai ngờ rằng cuộc họp hôm nay lại khác với những lần trước.
“Khương Vy Nhan!”
Khương Văn Kỳ tức giận quát, vứt thẳng giấy tờ trong tay xuống trước mặt Khương Vy Nhan, gầm lên: “Cô có biết mấy điểm thi công trong dự án của tập đoàn Lợi Dân mà cô phụ trách đều đã xảy ra chuyện không? Trong cùng một ngày mà có năm công nhân gặp tai nạn vì sử dụng vật liệu giả mạo kém chất lượng! Cô tự mà xem đi!”
Sao cơ?
Các lãnh đạo cấp cao của công ty, cùng với mấy đại diện của nhà họ Khương đều ngây người, nhìn Khương Vy Nhan và Khương Văn Kỳ với ánh mắt kinh hãi.
“Có chuyện gì vậy? Vật liệu giả mạo kém chất lượng? Năm vụ tai nạn?”
“Toi rồi, toi rồi! Lần này thì toi rồi! Thế này thì phải đền bao nhiêu tiền đây?”
“Đây là vấn đề tiền nong chắc? Nếu có người rắp tâm để lộ ra ngoài thì nhà họ Khương chúng ta chết chắc!”
Đám người bắt đầu lo lắng bàn tán, tỏ vẻ vô cùng sốt ruột và kích động.
Khương Vy Nhan cũng sửng sốt, lật xem giấy tờ, nhìn thấy những bức ảnh được chụp ở hiện trường, cùng với số hiệu của số vật liệu giả mạo kém chất lượng.
“Sao lại thế này chứ?”, Khương Vy Nhan mơ hồ khó hiểu.
Số vật liệu này là do cô đích thân chạy đến từng nhà máy ký hợp đồng, chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì.
Tại sao lại bất ngờ như thế này?
Hơn nữa, trong cùng một ngày, cả năm vụ tai nạn đều sử dụng cùng một lô vật liệu.
“Bác cả, chuyện này không thể nào, vật liệu do đích thân cháu ký hợp đồng, chắc chắn không thể là giả mạo kém chất lượng được…”, Khương Vy Nhan vội vàng giải thích.
Nhưng!
Khương Văn Kỳ không cho cô bất cứ cơ hội lên tiếng nào, lạnh lùng quát: “Không thể? Có gì mà không thể chứ? Bây giờ chứng cứ rành rành trước mắt, cũng đã xảy ra tai nạn thật! Thế nào, ý cô là có người vu oan cho cô hả?”
Hừ!
Khương Văn Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nói tiếp: “Dự án lần này do cô toàn quyền phụ trách, xảy ra chuyện thì đương nhiên cô cũng phải chịu trách nhiệm hoàn toàn! Hiện giờ, tuy tôi đã tạm thời dìm chuyện này xuống, nhưng cũng không thể dìm mãi được! Cô phải nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết chuyện này! Nếu để ảnh hưởng đến uy tín và các mối hợp tác khác của công ty nhà họ Khương, thì tôi sẽ hỏi tội cô!”
Ông ta vừa dứt lời, Khương Mỹ Nghiên đang khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng ngang ngược, nói: “Khương Vy Nhan, cô còn ngơ ra đó làm gì, mau nghĩ cách đi chứ! Lẽ nào cô muốn nhà họ Khương tôi phá sản à?”
“Phải đấy, bây giờ lão gia vẫn chưa biết chuyện này, phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết đi, cử chuyên gia nói chuyện với những người bị thương, đàm phán tiền bồi thường”.
“Đúng đúng đúng! Đây là chuyện quan trọng nhất!”
“Khương Vy Nhan, cô còn ngồi đó à? Còn không mau đi làm đi!”
Mọi người nhao nhao nói, vô cùng sốt ruột, thậm chí còn tức giận quở trách Khương Vy Nhan.
Khương Học Bác, Từ Phân và Khương Thần ngồi trong góc, không chen được vào câu nào, chỉ có thể lắc đầu thở dài, tỏ vẻ giận dữ.
Nếu liên lụy đến nhà họ Khương thật thì nhà bọn họ cũng tiêu đời.
Khương Vy Nhan không kịp nghĩ nhiều, vội vàng gật đầu đáp: “Được, cháu đi giải quyết chuyện này ngay đây”.
Nhưng không đợi cô nói xong, trợ lý đã vội vàng chạy vào, sắc mặt gấp gáp, kêu lên: “Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi!”
“Có chuyện gì thế? Không nhìn thấy chúng tôi đang họp à?”
Khương Văn Kỳ nổi giận quát, sắc mặt rất khó coi.
Cô trợ lý không kịp giải thích, bật luôn màn hình TV trong phòng họp lên.
Kênh thời sự Tu Hà.
Phóng viên trong TV đang phỏng vấn mấy công trường trung tâm mua sắm quy mô lớn, trong công trường còn có rất nhiều người giăng biểu ngữ, viết: “Công ty nhà họ Khương sử dụng vật liệu giả mạo kéo chất lượng, năm người bị thương nặng”, “Công ty nhà họ Khương là quỷ hút máu, đùa với tính mạng của công nhân”, “Khương Vy Nhan ra mặt xin lỗi bồi thường! Ngồi tù đi!”.
Nhìn hiện trường rất hỗn loạn.
Người dân cũng rất kích động.
Đồng thời, phóng viên trong màn hình còn lên tiếng: “Theo người nhà của người bị hại tố cáo, mấy dự án trung tâm mua sắm hợp tác giữa tập đoàn Khương Thị Tu Hà và tập đoàn Lợi Dân đều do người phụ trách là Khương Vy Nhan dùng vật liệu giả mạo kém chất lượng. Trong cùng một ngày đã xảy ra năm vụ tai nạn, hiện giờ, các công nhân bị thương đang được cấp cứu tại bệnh viện, nhưng người phụ trách mãi chưa thấy xuất hiện, đưa ra phương án xử lý…”
Cả phòng họp bỗng chốc yên lặng như chết.
Toi rồi!
Phía bọn họ còn chưa giải quyết thì bên kia đã làm to chuyện rồi.
Ngay sau đó, các kênh truyền thông của Tu Hà đều tranh nhau đưa tin.
Trong nửa ngày, các chương trình thời sự của Tu Hà đều đưa tin về vụ Khương Vy Nhan của tập đoàn Khương Thị sử dụng vật liệu giả mạo kém chất lượng, khiến năm người bị thương nặng.
Cả thành phố xôn xao!
Chương 416: Liên hợp năm ban ngành chấp pháp
Xảy ra tai nạn lao động là chuyện nghiêm trọng ở Hoa Quốc.
Bất cứ doanh nghiệp hay công ty nào mà để xảy ra tai nạn lao động thì đều bị điều tra xử phạt rất nặng.
Bởi vì an toàn tính mạng của người dân Hoa Quốc nặng hơn cả Thái Sơn!
Hơn nữa, trong một ngày mà có tới năm vụ tai nạn lao động, có thể nói là chuyện lớn nhất trong một năm nay ở Tu Hà.
Sau khi bị tin tức thời sự đưa tin, chuyện này lập tức thu hút sự chú ý cao độ của các cơ quan ban ngành có liên quan ở Tu Hà, thậm chí là ở tỉnh.
Không đến nửa ngày, ban ngành giám sát an toàn Tu Hà, ban ngành quản lý doanh nghiệp, ban ngành quản lý khẩn cấp Tu Hà, hiệp hội người tiêu dùng, cả Cục thanh tra tỉnh, đều lập tức triển khai hành động, cử chuyên viên đến mấy công trường xảy ra tai nạn để tìm chứng cứ.
Liên hợp năm ban ngành chấp pháp.
Cực kỳ chú ý đến chuyện này!
Nhất thời dấy lên dư luận ầm ĩ.
Cùng lúc đó, các công trường của công ty nhà họ Khương đều bị cấp trên hạ lệnh cấm, dừng ngay việc sản xuất và thi công, tạm thời giữ các giấy tờ liên quan đến việc sản xuất và thi công an toàn của công ty, tiếp nhận điều tra.
Ngoài ra, các chuyên viên điều tra của năm ban ngành cũng nhanh chóng đến công ty nhà họ Khương.
Trong phòng họp, mọi người nhà họ Khương và các lãnh đạo cấp cao vẫn đang bàn bạc phương án ứng phó.
Nhưng đúng lúc này, chuyên viên điều tra của năm ban ngành đã hùng hổ xông vào.
Rầm!
Cửa phòng họp bị đạp mạnh ra.
Sau đó, một nhóm lính tuần mặc đồng phục tiến vào với vẻ mặt nghiêm túc.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu mặt vuông chữ điền, mắt chim ưng, vẻ mặt nghiêm túc, xuất trình thẻ của mình ra, rồi lạnh lùng nói với người nhà họ Khương và các lãnh đạo cấp cao công ty đang có mặt: “Tôi là chuyên viên điều tra của liên hợp năm ban ngành chấp pháp, Châu Nham Chính, đến từ Phòng Sự cố An toàn Tổng Cục chấp pháp tỉnh, chức vụ phó tổng tư lệnh, phụ trách riêng vụ tai nạn lao động lần này”.
Châu Nham Chính là phó tổng tư lệnh của Phòng Sự cố An toàn Tổng Cục chấp pháp tỉnh!
Đây là một nhân vật có máu mặt rất nổi tiếng ở tỉnh.
Công chính liêm minh!
Công bằng chính trực!
Theo đúng pháp luật!
Về cơ bản, những vụ án vào tay ông ấy đều là những vụ hóc búa.
Mọi người trong phòng họp đều sững sờ.
Bọn họ không ngờ chuyên viên của liên hợp năm ban ngành chấp pháp lại đến nhanh như vậy.
Hơn nữa, còn là một phó tổng tư lệnh đến từ tỉnh.
Châu Nham Chính cũng quét mắt nhìn quanh phòng, hỏi: “Ai là người phụ trách công ty?”
Khương Văn Kỳ tỉnh táo trở lại, vội vàng đứng dậy, nở nụ cười đầy vẻ nịnh nọt, đáp: “Phó tổng tư lệnh Châu, tôi là phó chủ tịch Khương Văn Kỳ của công ty, hiện giờ công ty do tôi phụ trách”.
“Dẫn đi!”, Châu Nham Chính lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lùng như dao.
Khương Văn Kỳ cuống hết cả lên, vội vàng nói: “Ấy ấy, phó tổng tư lệnh Châu, tôi đâu có phạm pháp! Tuy tôi là người phụ trách của công ty, nhưng chuyện lần này không phải do tôi phụ trách mà là Khương Vy Nhan! Các ông muốn dẫn người thì cũng phải dẫn nó chứ!”
Khương Văn Kỳ sợ hết hồn!
Lần này liên hợp năm ban ngành chấp pháp, lại còn là Tổng Cục thanh tra tỉnh đến, cho thấy chuyện lần này rất nghiêm trọng.
Châu Nham Chính nghe thấy thế thì nhìn sang phía Khương Vy Nhan đứng bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Cô chính là Khương Vy Nhan?”
Lúc này, Khương Vy Nhan cũng rất hoảng loạn, yếu ớt gật đầu đáp: “Là tôi đây”.
“Mấy dự án này đều do cô phụ trách sao?”, Châu Nham Chính tiếp tục lạnh lùng hỏi.
Khương Vy Nhan gật đầu đáp: “Là tôi phụ trách…”
“Tốt lắm, vậy thì mời tiểu thư Khương đi với chúng tôi để phối hợp điều tra những chuyện liên quan!”, Châu Nham Chính nói rồi vung tay lên, mấy lính tuần phía sau lập tức bước tới, chặn hai bên Khương Vy Nhan lại.
Khương Vy Nhan cuống lên, nói: “Phó tổng tư lệnh Châu, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, số vật liệu kia đều do tôi đích thân ký hợp đồng, không thể có chuyện giả mạo kém chất lượng được, tôi lấy tính mạng của mình ra đảm bảo! Tôi tuyệt đối sẽ không để bọn họ sử dụng vật liệu giả mạo kém chất lượng như vậy”.
“Lấy tính mạng ra đảm bảo?”
Châu Nham Chính nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên vẻ khó phát hiện, sau đó cười lạnh lùng nói: “Tính mạng trong miệng các nhà doanh nghiệp như các cô rẻ rúng đến thế sao? Lấy tính mạng ra đảm bảo? Cô không cảm thấy cô nói thế rất nực cười sao? Bây giờ đã xảy ra tai nạn, năm công nhân bị thương nặng, vẫn đang cấp cứu! Đây là năm gia đình đấy! Một câu không sử dụng vật liệu giả mạo kém chất lượng và lấy tính mạng ra đảm bảo của cô là không còn chuyện gì sao?”
Khương Vy Nhan sững sờ.
Từ đầu đến giờ cô vẫn trong trạng thái mơ hồ.
Thậm chí đến chuyện tai nạn cũng bây giờ mới biết.
“Hết đường chối cãi rồi à?”
Châu Nham Chính cười khẩy, sau đó nói: “Tôi nói cho các người biết! Chuyện tai nạn lao động lần này đã kinh động đến Tổng Cục chấp pháp tỉnh và Tổng Cục quản lý khẩn cấp! Tổng tư lệnh chấp pháp và tổng tư lệnh quản lý khẩn cấp mới đến đều rất tức giận, cũng rất coi trọng chuyện lần này! Vậy nên, các người đừng hòng trốn tránh trách nhiệm, hãy khai thật những vấn đề của mình thì may ra được khoan hồng!”
“Bắt đầu từ bây giờ, công ty nhà họ Khương lập tức dừng lại để chỉnh đốn! Các nhà máy và công trường dưới trướng cũng dừng lại toàn bộ! Chờ điều tra rõ ràng rồi mới có quyết định!”
“Về phần Khương Vy Nhan, là người phụ trách trực tiếp của vụ việc lần này, nên phải đưa đi, tiếp nhận điều tra của chúng tôi”.
Lời nói của Châu Nham Chính khiến các lãnh đạo cấp cao và người nhà họ Khương đều hoảng hốt.
Nếu chuyện này bị kết tội thì nhà họ Khương tiêu đời!
Chắc chắn danh tiếng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, thậm chí còn liên lụy đến việc hợp tác với tập đoàn Lợi Dân và anh Bạch sắp tới nữa.
Khương Vy Nhan vẫn còn muốn giải thích, nói: “Phó tổng tư lệnh Châu, hy vọng ông hãy điều tra rõ ràng sự thật! Lô vật liệu này thực sự do chính tôi ký hợp đồng, chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì, chỗ tôi vẫn còn các loại giấy tờ đạt tiêu chuẩn! Việc này… chắc chắn là có người muốn hãm hại tôi, hãm hại công ty chúng tôi!”
Khương Vy Nhan cũng không ngốc, sau khi suy nghĩ một lát, cô lập tức tìm ra được nguyên nhân.
Cô thực sự có thể lấy tính mạng ra đảm bảo vật liệu không có bất cứ vấn đề gì.
Vậy thì lô vật liệu được gọi là giả mạo kém chất lượng kia có nguồn gốc rất đáng nghi.
“Vậy sao? Thế vật liệu khả nghi được đưa vào công trường của các cô kiểu gì? Do ai phê chuẩn cho đưa vào? Lẽ nào trước khi thi công các cô không kiểm tra vật liệu sao? Bất kể là vấn đề do vật liệu hay vấn đề của đơn vị thi công, thì công ty nhà họ Khương các cô cũng có liên quan!”
Châu Nham Chính lạnh lùng nói.
Cùng lúc đó, người của bên ban ngành giám sát an toàn Tu Hà cũng vội vàng đến công ty nhà họ Khương.
Vừa vào cửa, bọn họ đã lạnh lùng hỏi: “Ai là Khương Vy Nhan?”
Khương Vy Nhan hơi hốt hoảng, nhưng vẫn hít sâu một hơi, đáp: “Là tôi đây”.
Sắc mặt của chuyên viên ban ngành giám sát an toàn lạnh tanh, lấy các loại chứng cứ ra rồi nói: “Chúng tôi là chuyên viên của ban ngành giám sát an toàn Tu Hà, phối hợp hành động với liên hợp năm ban ngành chấp pháp lần này! Mười phút trước, chúng tôi đã tìm được các chứng cứ tại hiện trường vụ tai nạn lao động lần này, đủ để chứng minh vật liệu ở đây chính là sản phẩm giả mạo kém chất lượng! Vụ tai nạn lần này chắc chắn có liên quan đến cô!”
Ầm!
Hết đường chối cãi rồi!
“Không… không thể nào, rõ ràng là vật liệu tôi đích thân ký hợp đồng, cũng tận mắt nhìn họ vận chuyển đến công trường, sao có thể là giả mạo kém chất lượng được…”
Khương Vy Nhan sững sờ, vô cùng kích động.
Chuyên viên của ban ngành giám sát an toàn lạnh lùng hừ một tiếng, đáp: “Hừ! Cô còn cãi à? Chúng tôi đã cử người khống chế các nhà cung cấp vật liệu, nhà máy cùng với mấy đơn vị thi công có liên quan rồi! Bọn họ khai ngay ra cô, chính cô đã nhận hối lộ một triệu tệ, trà trộn vật liệu giả mạo kém chất lượng vào trong vật liệu đạt tiêu chuẩn!”
“Chết đến nơi rồi mà không biết hối cải!”
Chương 417: Hạ Thất Hổ – kẻ bày mưu
Ầm!
Một câu nói khiến các lãnh đạo cấp cao công ty, và người nhà họ Khương sững sờ.
Khương Vy Nhan bỏ túi riêng một triệu tệ?
“Không ngờ lại là cô ta thật!”
“Con đ* này muốn hủy hoại nhà họ Khương chúng ta mà!”
“Phó tổng tư lệnh Châu và chuyên viên này, các ông dẫn cô ta đi ngay đi, phải xử lý nghiêm khắc, nhất định phải lấy lại công bằng cho người dân!”
Các lãnh đạo cấp cao công ty bỗng chốc nhao nhao công kích.
Khương Vy Nhan sửng sốt, vẻ mặt run rẩy.
Mình đã nhận một triệu tệ sao?
Đây rõ ràng là vu oan hãm hại.
“Không có, tôi không có, tôi thực sự không làm thế”.
Khương Vy Nhan cố gắng giải thích, nhưng mọi người không thèm nghe.
Châu Nham Chính cũng lạnh lùng hừ một tiếng, hất tay lên, đưa toàn bộ những người có liên quan như Khương Vy Nhan đi.
Cùng lúc đó, truyền thông bên ngoài cũng đưa tin Khương Vy Nhan của công ty nhà họ Khương nhận riêng một triệu tệ, sử dụng vật liệu giả mạo kém chất lượng.
Cộng đồng mạng lập tức xôn xao.
Thành phố Tu Hà cũng dấy lên không ít dư luận.
Người dân tức giận mắng mỏ, người nhà của các công nhân bị thương cũng giăng biểu ngữ, đến trước cổng công ty nhà họ Khương, yêu cầu một lời giải thích, và đòi trừng phạt nghiêm khắc Khương Vy Nhan.
…
Còn lúc này, Khương Văn Kỳ cùng với các lãnh đạo cấp cao và người nhà họ Khương còn lại, khẩn cấp mở một cuộc họp báo.
Trong buổi họp báo, Khương Văn Kỳ tỏ vẻ kích động và đau lòng, nói: “Công ty nhà họ Khương chúng tôi nhất định sẽ cho những người bị thương và người nhà họ một câu trả lời thỏa đáng về chuyện này! Chúng tôi sẽ tiến hành bồi thường theo đúng trình tự! Bên cạnh đó, chỉ cần chứng thực Khương Vy Nhan có nhận hối lộ, thì nhà họ Khương chúng tôi sẽ không kiêng nể nương tay!”
Sau cuộc họp báo, ba người nhà Khương Văn Kỳ và đám người Khương Học Bác lúc này đều đang ở sân của lão gia trong biệt viện nhà họ Khương.
Ai nấy đều cúi đầu quỳ dưới đất, không dám ho he tiếng nào.
Sau khi biết chuyện, Khương Thái Xương nổi trận lôi đình, đập vỡ kha khá chén trà.
“Văn Kỳ, rốt cuộc chuyện thế nào rồi? Xử lý ra sao?”
Khương Thái Xương lạnh lùng hỏi, không nhịn được ho mấy tiếng.
Dạo này, sức khỏe của lão ngày càng kém đi.
Khương Văn Kỳ vội vàng đứng dậy, bước đến trước mặt Khương Thái Xương, vuốt ngực cho lão rồi đáp: “Bố, chuyện này tạm thời đã được khống chế, nhưng bên ngoài vẫn bàn tán ầm ĩ. Khương Vy Nhan và người phụ trách liên quan đã bị đưa đi điều tra. Ngoài ra, bọn con cũng đã cử chuyên gia đàm phán bồi thường với người nhà nạn nhân rồi ạ”.
Khương Thái Xương gật đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn Khương Học Bác đang quỳ dưới đất, tức giận nói: “Mày nhìn đi! Không ngờ đứa con gái ngoan của mày dám làm chuyện táng tận lương tâm như vậy! Còn dám nhận riêng một triệu tệ? Cô ta muốn nhà họ Khương phá sản sao?”
Vẻ mặt Khương Học Bác bất đắc dĩ, cúi đầu, không dám nói câu nào.
Từ Phân lại càng không dám lên tiếng, trong lòng tức tối, bây giờ chỉ muốn xé xác con ranh Khương Vy Nhan kia.
“Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi chuyện trong công ty giao cho Văn Kỳ phụ trách! Các dự án hợp tác trong tay Khương Vy Nhan sẽ do con và Mỹ Nghiên toàn quyền phụ trách!”
Khương Thái Xương lạnh lùng nói: “Phải giải quyết ổn thỏa chuyện này! Tuyệt đối không được để người ta bàn tán về nhà họ Khương! Họ đòi bao nhiêu tiền bồi thường thì cứ đưa! Một khi chuyện này có kết quả đúng là do Khương Vy Nhan thì lập tức tuyên bố cắt đứt mối quan hệ với cô ta!”
Dứt lời, Khương Thái Xương đứng lên, chống gậy, tức giận bỏ đi.
Ánh mắt Khương Văn Kỳ đầy cung kính đưa tiễn lão đi, sau đó nở nụ cười lạnh lùng, nói với Khương Học Bác đang quỳ dưới đất: “Bắt đầu từ hôm nay, cấm túc ba người nhà chú! Không được đi đâu cả! Cho đến khi điều tra rõ ràng chuyện này!”
“Anh, việc này…”, Khương Học Bác sửng sốt.
Nhưng Khương Văn Kỳ đã quay ngoắt người, dẫn theo Khương Mỹ Nghiên và Tiết Mai rời đi.
Trong nhà Khương Văn Kỳ.
Khương Mỹ Nghiên kêu lên đầy kích động: “Bố, không ngờ Khương Vy Nhan lại là loại người như vậy, vì một triệu tệ mà tự đào hố chôn mình”.
Khương Văn Kỳ khẽ nhấp một ngụm trà, đáp: “Ha ha, ai mà ngờ được chứ, nhưng chuyện này quá có lợi cho chúng ta! Chỉ cần Khương Vy Nhan bị bắt, thì các mối hợp tác trong tay nó sẽ đều thuộc về chúng ta! Nhất là hợp đồng trị giá hai trăm triệu tệ của cậu Bạch kia, chúng ta phải nhanh chóng hớt tay trên!”
“Đúng vậy! Lần này Khương Vy Nhan đúng là tự tìm đường chết!”, Khương Mỹ Nghiên nở nụ cười lạnh lùng gian trá.
Cùng lúc đó, ở công ty dược Lực Dương.
Tống Thiên Lỗi đang ngồi uống trà cười nói với một người đàn ông trung niên vóc người vạm vỡ.
“Đường chủ Hạ, chuyện xử lý thế nào rồi?”, Tống Thiên Lỗi sốt ruột hỏi.
Người đàn ông trung niên cả người ngập tràn hơi thở võ thuật kia có lông mày như sâu róm, mắt gian mũi khoằm, thản nhiên cười nói: “Tổng giám đốc Tống cứ yên tâm đi, người của tôi làm việc cực kỳ đáng tin! Chắc chắn không để lại bất cứ manh mối gì! Camera ở công trường đã được tôi xử lý sạch sẽ rồi, cho dù là kỹ thuật viên của lính tuần cũng không thể khôi phục được!”
“Mấy người nhận lô vật liệu kia cũng là đàn em tôi cài vào, rất đáng tin!”
“Cả mấy nhà cung cấp vật liệu cũng do tôi sắp xếp, bọn họ tuyệt đối sẽ không để lộ!”
Tống Thiên Lỗi nghe thấy thế thì vẻ mặt vui mừng và hưng phấn, nói: “Nói vậy là lần này Khương Vy Nhan sẽ phải ngồi tù thật sao?”
Hạ Thất Hổ mỉm cười đáp: “Đúng vậy, có Hạ Thất Hổ tôi ra tay, chắc chắn tổng giám đốc Tống sẽ được nhận kết quả mỹ mãn nhất! Lần này, cái cô Khương Vy Nhan mà cậu bảo chúng tôi đối phó kia khó mà thoát được kiếp nạn. Cho dù là ông trời đến thì cũng vô ích! Tôi đã lập chứng cứ vững chắc rồi! Hơn nữa, lần này liên hợp năm ban ngành chấp pháp của tỉnh cử Châu Nham Chính xuống, đó là một người công chính liêm minh! Bất cứ vụ án nào vào tay ông ta cũng là vụ nặng, chắc chắn không thể lật lại được!”
“Tốt! Ông sắp xếp tốt lắm! Đường chủ Hạ ra tay đúng là khác hẳn!”
Tống Thiên Lỗi rất vui mừng!
Vốn dĩ hắn định bảo Hạ Thất Hổ bắt cóc Khương Vy Nhan và con gái cô, để trả thù Tiêu Chính Văn.
Nhưng Hạ Thất Hổ lại đưa ra phương án khác, Tống Thiên Lỗi cảm thấy rất hay!
Thế này chẳng phải hơn phóng hỏa giết người nhiều sao?
Hơn nữa, cho dù có điều tra thì cũng không điều tra được đến hắn.
Không ngờ Hạ Thất Hổ lại có mưu kế hay như vậy.
Ha ha ha!
Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, ai bảo mày đắc tội với tao, lần này thì vợ mày toi rồi nhé!
“Tiếp theo đây sẽ đối phó với con gái hắn thế nào?”, Tống Thiên Lỗi sốt sắng hỏi.
Hạ Thất Hổ mỉm cười đáp: “Tổng giám đốc Tống, cậu đừng sốt ruột, chờ vụ án của Khương Vy Nhan xong xuôi thì tôi sẽ có cách. Người của tôi đã nghe ngóng xong rồi, con gái của tên Tiêu Chính Văn mà cậu muốn đối phó hiện đang học ở một trường quý tộc, đến lúc đó chỉ cần lừa nó ra rồi bán đến Nam Quốc làm nô lệ là được”.
“Ha ha ha!”
Tống Thiên Lỗi cười lớn, đáp: “Hay, tôi muốn hắn phải nhà tan cửa nát, đây chính là kết cục khi dám đối đầu với tôi!”
Tiêu Chính Văn!
Ha ha ha!
Đến lúc đó, tao sẽ bắt mày phải quỳ xuống cầu xin.
Còn bên này, Tiêu Chính Văn đang bàn với Bàng Ngọc Thành một số chi tiết trong thiết kế váy cưới.
Đột nhiên, Long Nhị nhảy xuống khỏi chiếc xe jeep dừng gấp ngoài cửa, cả người lạnh lùng xông vào, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Chủ soái, xảy ra chuyện rồi! Chị dâu bị bắt!”
Chương 418: Cậu ấy là chủ soái Bắc Lương à?
Nghe nói Khương Vy Nhan bị bắt, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi: “Chuyện này là sao?”
Long Nhị kể lại tường tận chuyện đã xảy ra, nghe xong, Tiêu Chính Văn sa sầm mặt mày nói: “Chắc chắn là bị người khác hãm hại! Trước tiên chúng ta đến chỗ công trường xem thử!”
Tiêu Chính Văn không nói gì chào Bàng Ngọc Thành rồi dẫn Long Nhị cấp tốc đến công trường.
Nhưng lúc này công trường đã kéo dây chắn không cho người không liên quan vào trong!
Tiêu Chính Văn cau mày bấm gọi cho Tống Hậu Lượng, Tống Hậu Lượng nghe xong cũng ngạc nhiên nói: “Chủ soái, tôi đến ngay!”
Cùng lúc đó, Tống Hậu Lượng đã gọi một cuộc điện thoại ra lệnh cho lính tuần làm nhiệm vụ canh gác ở hiện trường: “Lập tức bỏ dây ra cho người vào!”
Sau khi nhận điện thoại của Tống Hậu Lượng, lính tuần làm nhiệm vụ canh gác ở hiện trường ngơ ngác, không hề do dự mà cho Tiêu Chính Văn và Long Nhị vào công trường.
Tiêu Chính Văn và Long Nhị chạy đến năm hiện trường xảy ra sự cố an toàn, xem xét tình hình xung quanh.
Một lát sau, Tống Hậu Lượng vội vã chạy đến.
“Chủ soái, tôi cũng vừa biết chuyện. Sự cố an toàn lần này do liên hợp năm ban ngành thực thi pháp chế, viên chức đứng đầu là phó cục trưởng Châu Nham Chính của Tổng Cục thanh tra tỉnh”.
Đến hiện trường, Tống Hậu Lượng lập tức báo cáo toàn bộ tin tức, số liệu có liên quan mà mình nhận được.
Tiêu Chính Văn nhíu mày lạnh lùng nhìn xung quanh, anh bỗng nhìn thấy một camera ở trong góc: “Nếu chuyển lô vật liệu giả này đến hiện trường thì chắc camera này sẽ quay được”.
Nghe vậy, Tống Hậu Lượng gọi mấy lính tuần phía sau nói: “Đã kiểm tra camera chưa?”
Lính tuần đó đáp: “Thưa tổng tư lệnh Tống, kiểm tra rồi nhưng…”
“Nhưng cái gì, nói mau!”, Tống Hậu Lượng nghiêm giọng nói.
Chuyện liên quan đến vợ của chủ soái Bắc Lương nhất định phải nghiêm khắc xử lý.
“Camera bị hỏng rồi, video liên quan của mấy ngày nay đều biến mất”, một lính tuần run rẩy nói.
“Bị hỏng? Vô dụng! Thứ quan trọng vậy tại sao lại bị hỏng?”, Tống Hậu Lượng tức giận quát.
Mấy lính tuần cũng nhìn nhau nói: “Lúc chúng tôi đến kiểm tra hiện trường thì nó đã bị hỏng”.
Tiêu Chính Văn cau mày nói với Long Nhị: “Lập tức tìm nhân viên kỹ thuật khôi phục lại nội dung của video”.
“Vâng!”
Long Nhị đáp.
Nhưng một lính tuần trong đó nói: “Anh Tiêu, e là các anh không lấy được thẻ nhớ trong camera đâu. Những thứ như vật chứng hay manh mối hiện trường có liên quan đều ở chỗ phó cục trưởng Châu rồi, không được ông ấy cho phép thì không ai có thể tiếp xúc với mấy thứ đó”.
“Phó cục trưởng Châu?”
Tiêu Chính Văn cau mày.
Tống Hậu Lượng vội giải thích: “Châu Nham Chính này có uy tín rất lớn ở tỉnh, là một người công bằng chính trực. Những vụ mà ông ta xử lý cơ bản đều là các vụ có bằng chứng rõ ràng, nếu là ý của ông ta thì hơi khó đấy”.
Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, nói với Long Nhị: “Lập tức liên lạc với Châu Nham Chính bảo ông ta đến đây!”
“Vâng!”
Long Nhị vội vàng liên lạc với Cục thanh tra tỉnh thông qua điện thoại vệ tinh được mã hóa!
Lúc này một người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị đang xem xét tài liệu trong văn phòng tổng tư lệnh ở Tổng Cục thanh tra tỉnh.
Điện thoại cố định trên bàn bỗng vang lên.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Tổng tư lệnh Đường, đây là tổng bộ chiến khu Bắc Lương, bây giờ chủ soái Bắc Lương đang ở Tu Hà yêu cầu phó cục trưởng Châu Nam Chính trong Tổng Cục thanh tra các ông đến gặp anh ấy ngay lập tức!”
“Chủ soái Bắc Lương?”
Tổng tư lệnh Đường kinh ngạc, kích động đứng phắt dậy, kính cẩn gật đầu đáp: “Vâng vâng vâng! Tôi lập tức thông báo ngay đây”.
Dứt lời, đợi đối phương cúp máy, tổng tư lệnh Đường mới cấp tốc gọi cho Châu Nham Chính ra lệnh: “Phó cục trưởng Châu, bây giờ ông đang ở Tu Hà phải không?”
“Tổng tư lệnh Đường, tôi đang ở Tu Hà giải quyết vấn đề về sự cố an toàn lần này, tổng tư lệnh Đường có nhiệm vụ gì sao?”
Lúc này Châu Nham Chính đang ở trong phòng thẩm vấn để chất vấn mấy người Khương Vy Nhan.
“Lập tức gác lại tất cả các công việc, chủ soái Bắc Lương muốn gặp ông!”, tổng tư lệnh Đường kích động nói.
“Cái gì? Chủ… chủ soái Bắc Lương?”
Nghe đến cái tên này, Châu Nham Chính cũng giật mình.
Sao chủ soái Bắc Lương lại muốn gặp mình?
Mình không hề có bất kỳ mối quan hệ nào với chủ soái Bắc Lương mà!
Chuyện gì đây?
Không lâu sau.
Châu Nham Chính vội vã chạy đến công trường. Lúc nhìn thấy người đàn ông đứng cạnhTống Hậu Lượng cách đó không xa, ông ấy lập tức nhận ra, người này chính là chủ soái Bắc Lương quyền thế lớn nhất Hoa Quốc ngày nay!
“Thuộc hạ, Châu Nham Chính kính chào chủ soái Bắc Lương”.
Châu Nham Chính bước đến kính cẩn cúi người nói.
Tiêu Chính Văn chỉ hờ hững nhìn rồi hỏi: “Vấn đề về sự cố an toàn của công ty nhà họ Khương do ông phụ trách điều tra à?”
Châu Nham Chính hơi sửng sốt, không hiểu tại sao chủ soái Bắc Lương bỗng nhiên quan tâm đến một vấn đề sự cố an toàn của một doanh nghiệp bình thường như vậy.
Nhưng ông ấy vẫn kính cẩn trả lời: “Thưa chủ soái, là tôi phụ trách điều tra. Sự cố an toàn của công ty nhà họ Khương lần này là do liên hợp năm ban ngành thực thi pháp chế, tôi là tổng chỉ huy lần này, không biết chủ soái có gì dặn dò?”
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Giao hết tất cả manh mối, bằng chứng của sự cố lần này cho người của tôi phụ trách xử lý”.
Nghe anh nói vậy, Châu Nham Chính run lẩy bẩy, nhướng mày nhìn Tống Hậu Lượng, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, sau đó lại cau mày nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tôi lớn gan hỏi một câu, chủ soái có quan hệ đặc biệt gì với công ty nhà họ Khương sao?”
Tiêu Chính Văn cũng không hề giấu giếm mà nói thẳng: “Khương Vy Nhan mà ông bắt đi điều tra trước đó là vợ của tôi”.
Hả?
Câu nói này như sét đánh ngang tai khiến cả người Châu Nham Chính run lẩy bẩy.
Cái gì?
Khương Vy Nhan thế mà lại là vợ của chủ soái Bắc Lương à?
Chuyện… chuyện này sao có thể?
Trời ạ!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mình lại đi bắt vợ của chủ soái Bắc Lương.
Châu Nham Chính hoảng hốt, mặt trắng bệch nhưng sau khi nghĩ lại, ông ấy nghiêm túc nói: “Chủ soái, mặc dù tiểu thư Khương là vợ cậu nhưng vấn đề về sự cố an toàn lần này đã được xác minh có liên quan đến vợ của cậu. Nếu chủ soái muốn lấy đặc quyền để giải quyết chuyện này thì trước tiên cứ cách chức tôi đi”.
“Hỗn láo!”
Tống Hậu Lượng tức giận chỉ vào Châu Nham Chính mắng: “Phó cục trưởng Châu! Sao ông có thể nói chuyện với chủ soái như vậy? Trong mắt ông, chủ soái là người như vậy sao?”
“Không phải!”, Châu Nham Chính đáp.
Tống Hậu Lượng còn muốn nói gì đó nhưng Tiêu Chính Văn xua tay, nói với Châu Nham Chính: “Tôi biết ông đang nghĩ gì, điều duy nhất tôi có thể nói với ông là vợ tôi chắc chắn không phải là người lợi dụng chức quyền để tham ô. Chuyện này chắc chắn có người khác hãm hại, bây giờ tôi phải kiểm tra video giám sát hiện trường”.
Châu Nham Chính hiểu ý của Tiêu Chính Văn nói: “Chủ soái, video giám sát hiện trường đã bị hỏng, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đang khôi phục lại, nhưng… trước mắt xem ra hơi khó”.
Tiêu Chính Văn bình thản nói: “Giao cho người của tôi”.
Châu Nham Chính cũng không do dự lập tức sắp xếp chuyên viên chuyển hết toàn bộ video giám sát hiện trường và các bằng chứng, manh mối, vật liệu giả thu thập được cho Long Nhị.
Long Nhị đã liên lạc với nhân viên kỹ thuật của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà. Không đến mười phút sau đã khôi phục hoàn toàn video giám sát hiện trường.
Điều khiến Châu Nham Chính cực kỳ kinh ngạc là trong video giám sát vào tối hôm trước bỗng xuất hiện vài bóng người lén lút chuyển một lô vật liệu vào hiện trường.
“Đây…”, Châu Nham Chính sửng sốt, trợn to hai mắt.
Đằng sau sự việc này quả nhiên có người đang hãm hại vợ của chủ soái Bắc Lương!
Đồng thời, nhân viên kỹ thuật liên quan thẩm định, đối chiếu vật liệu đó cũng gửi kết quả giám định qua.
Kết quả cho thấy hai lô vật liệu hoàn toàn khác nhau.
“Lập tức bắt giữ và thẩm vấn những người có liên quan! Tôi phải được biết kết quả trong thời gian ngắn nhất!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Chương 419: Một đấm rền vang
Nửa tiếng sau, trong phòng thẩm vấn Chi Cục thanh tra nào đó của Tu Hà.
Mấy thanh niên xăm mình, nhuộm tóc bị bắt vào trong.
“Này, các người làm gì vậy? Tại sao lại bắt bọn tôi?”, mấy thanh niên đó hét toáng lên.
Lúc này Châu Nham Chính đẩy cửa bước vào, theo sát phía sau là Tiêu Chính Văn với sắc mặt cực kỳ u ám.
Vừa bước vào cửa, Tiêu Chính Văn đút hai tay vào túi, lạnh lùng nói: “Cho các cậu một phút, người đứng đằng sau sai bảo các cậu là ai?”
Mấy thanh niên này chính là những người đã lén chuyển vật liệu giả vào công trường vào đêm hôm trước.
Lúc nhìn thấy Tiêu Chính Văn, những thanh niên đó tỏ ra khinh thường cười khẩy nói: “Mẹ kiếp, anh dọa bọn này đó hả? Bọn này không biết anh đang hỏi gì cả”.
“Đúng vậy. Mẹ kiếp, còn cho một phút, anh tưởng mình là ai?”
“Mấy kiểu phòng thẩm vấn này, không biết bọn này đã vào bao nhiêu lần rồi”.
Mấy cậu thanh niên hống hách, xem thường Tiêu Chính Văn!
Lúc này Tiêu Chính Văn hờ hững nhìn đồng hồ trên tường nói: “Ba mươi giây cuối cùng”.
Nghe vậy, mấy tên này hoảng hốt, nhíu chặt mày trố mắt nhìn nhau quát: “Chết tiệt! Mẹ kiếp, anh là ai? Mau thả bọn này ra! Các anh đang bắt người trái phép vô căn cứ, tôi muốn kiện các anh!”
“Phải! Bọn tôi chỉ là người dân lương thiện! Mau thả bọn tôi ra!”
“Hết thời gian!”, Tiêu Chính Văn nghiêm giọng nói.
Sau đó, hơi thở lạnh lẽo toát ra từ cơ thể anh bao trùm cả căn phòng thẩm vấn.
Rầm!
Ngay sau đó, anh giơ chân lên đá một tên trong đó văng ra xa, khiến hắn đập mạnh người vào bức tường phía sau.
Trong phút chốc, bức tường nứt toác ra, cả người tên đó mềm nhũn ngã xuống đất, ôm ngực mình phun ra máu, sắc mặt vô cùng đau đớn.
Hai tên còn lại khiếp sợ quát: “Sao… sao anh có thể đánh người. Tôi phải kiện các anh! Kiện các anh!”
“Bốp!”
Nhưng Tiêu Chính Văn nhấc tay lên đấm vào mặt tên quát tháo đó làm hắn văng ra xa hai mét, lăn lộn trên mặt đất hai vòng, rơi ra mấy cái răng, trong miệng đều là máu!
“Hu hu hu…”, tên đó ngã xuống che miệng không ngừng chảy máu của mình, hoảng sợ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang đi về phía hắn, hét lên: “Anh… anh đừng qua đây! Đừng qua đây! Giết người rồi, giết người rồi!”
Nhưng!
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn túm lấy cái ghế quân dụng ở một bên nện vào người thanh niên đó.
Rầm!
Tên đó bị anh nện văng ra thêm vài mét nữa.
Hai tay người thanh niên giơ ra muốn chặn anh lại, vang lên tiếng rắc rồi gãy luôn.
“A a a! Tay của tôi! Tay của tôi!”
Tên đó hét lên thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất.
Sau đó Tiêu Chính Văn ném ghế quân dụng trong tay đi, lạnh lùng nhìn thanh niên duy nhất còn đứng đó.
Lúc này thanh niên này run rẩy không ngừng, quần cũng ướt một mảng.
Hắn quỳ trên mặt đất gào khóc: “Tôi nói, tôi nói, xin đại ca tha mạng…”
“Là võ đường Thất Hổ! Hạ Thất Hổ, Hạ Gia bảo bọn tôi làm…”
Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Hạ Thất Hổ, võ đường Thất Hổ?”
Sau đó anh đi thẳng ra khỏi phòng thẩm vấn.
Bên này, Châu Nham Chính cũng tra ra được các manh mối có liên quan.
Vật liệu ở công trường bị đổi, ngay cả khẩu cung của mấy nhà cung cấp cũng là giả.
Khương Vy Nhan chưa từng nhận bất kỳ khoản tiền nào.
Trưa cùng ngày hôm đó, Châu Nham Chính sắp xếp xong báo cáo điều tra về sự cố và kịp thời công bố.
Người dân Tu Hà lại lần nữa nhốn nháo bàn tán.
Nhà họ Khương cũng nhận được tin tức ngay, chẳng qua phản ứng của mọi người không giống nhau.
Sắc mặt Khương Văn Kỳ u ám, ánh mắt lóe sáng không biết đang nghĩ gì.
Khương Học Bác kích động, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trong văn phòng tổng giám đốc công ty dược Lực Dương.
Sau khi nhìn thấy tin tức, Tống Thiên Lỗi tức giận đập vỡ tách trà, lập tức gọi cho Hạ Thất Hổ. Hắn kiềm chế cơn giận hỏi: “Hạ Gia, rốt cuộc là sao đây? Chẳng phải đã nói không được thất bại sao? Bây giờ sao lại thành như vậy?”
Đầu bên kia điện thoại, Hạ Thất Hổ đang ở trong võ đường Thất Hổ của mình cũng đọc được tin tức: “Tổng giám đốc Tống, có cao nhân giải vây giúp nhà họ Khương”.
“Tôi không quan tâm được nhiều như vậy, bây giờ chuyện này phải làm sao đây? Tôi bỏ ra một triệu để ông xử lý gọn gàng mà”.
Tống Thiên Lỗi kích động quát.
Sắc mặt Hạ Thất Hổ xám xịt, tay còn nghịch một cặp cầu ngọc nói: “Tổng giám đốc Tống không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết gọn gàng chuyện này, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến Tổng giám đốc Tống”.
Nói xong Hổ Thất Hổ cúp máy.
Ông ta ngồi trên ghế bành ở sảnh giữa u ám nhìn mấy chục đệ tử đang luyện võ trong khoảng sân rộng hơn năm trăm mét vuông bên ngoài!
“A Long, đi điều tra xem ai đứng đằng sau giúp đỡ nhà họ Khương!”
“Chỉ cần điều tra ra được thì dù là ai cũng giết cho tôi!”
“Dám làm hỏng chuyện tốt của Hạ Thất Hổ tôi, chắc chắn sẽ chết!”
Vừa dứt lời, một người đàn ông đầu trọc vạm vỡ, nước da ngăm đen, cánh tay có một hình xăm và một vết sẹo nơi khóe mắt, mặc áo ngắn tay màu đen xuất hiện đứng bên cạnh Hạ Thất Hổ cúi người nói: “Vâng, Hạ Gia!”
Dứt lời, A Long đó cất bước đi ra ngoài cửa.
Rầm!
Cảnh cửa bỗng bị ai đó đạp mở toang.
Sau đó hai người một trước một sau bước vào võ đường Thất Hổ.
Người đi trước tất nhiên là Tiêu Chính Văn, ánh mắt ngập tràn sự lạnh lẽo, khí thế ngút trời.
Sau theo chính là Long Nhị!
Lúc Tiêu Chính Văn xông vào võ đường Thất Hổ, mấy chục võ sĩ đang luyện võ trong sân đều tập hợp lại bày ra tư thế chiến đấu, xếp thành ba hàng, sắc mặt u ám lạnh lẽo đứng đằng sau A Long.
Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, lạnh lùng xuyên qua đám người nhìn thấy Hạ Thất Hổ đang ngồi trên ghế bành uống trà trong sảnh giữa.
“Mày là thằng nào mà dám đạp cửa của võ đường Thất Hổ, muốn chết sao?”
A Long tức giận quát lên.
“Nơi này là võ đường Thất Hổ à?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, mày đã biết là võ đường Thất Hổ rồi thì nên biết dám xông vào đây, kết cục chỉ có chết!”
A Long tức giận nói, cơ bắp trên người phát sáng dưới ánh mặt trời khiến người ta run rẩy.
Thế nhưng Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Tôi tìm Hạ Thất Hổ”.
“Hỗn láo! Tên của Hạ Gia mà mày có thể gọi thẳng ra như vậy được sao?”
A Long tức giận quát rồi lao đến, định đấm một cú vào mặt Tiêu Chính Văn.
Cú đấm này như hổ gầm, rất uy lực có thể đánh một con bò tan nát!
Người bình thường không thể né được chiêu này.
Nhưng.
Điều khiến mọi người bất ngờ là Tiêu Chính Văn đứng tại chỗ không hề động đậy.
Long Nhị ở phía sau nheo mắt lại, đứng chặn trước mặt Tiêu Chính Văn, anh ta giơ tay lên đấm một cú chặn lại.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, sau đó là tiếng răng rắc của xương vang khắp võ đường Thất Hổ.
Tiếp đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, A Long bị một chiêu của đối phương đánh văng ra xa. Hắn lăn trên mặt đất, cả cánh tay phải cũng nổ tung, máu me be bét!
Thậm chí còn chưa kịp kêu lên tiếng thảm thiết đã ngất xỉu.
“Dám đánh chủ soái thì phải chết!”, Long Nhị lạnh lùng nói.
Chương 420: Nhà họ Hàn ở tỉnh thì đã sao?
Chết lặng!
Soạt!
Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, kinh hãi nhìn Long Nhị đứng trước mặt Tiêu Chính Văn!
Trong sân, bốn năm mươi võ sĩ mặc bộ đồ luyện công màu trắng, đều nhìn Long Nhị với vẻ mặt kinh sợ, không dám tiến lên.
A Long là người có thực lực mạnh nhất trong đám đồ đệ của võ đường Thất Hổ.
Đã đạt đến thực lực của một binh vương chuẩn một sao!
Nếu đặt ở ngoài thì sẽ là người được các gia đình giàu có ở Tu Hà săn đón.
Nhưng cường giả như vậy lại không thể vượt qua được một cú đấm của đối thủ.
Cánh tay phải nát bét, cả người nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh!
Vậy thì người đàn ông trước mắt này có thực lực mạnh đến thế nào?
Đám đồ đệ không dám suy đoán, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đứng ra trước, đi từng bước về phía giữa sân.
Long Nhị đi theo phía sau, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh một lượt!
Tiêu Chính Văn tiến lên một bước, bốn năm mươi tên đồ đệ kia liền lùi lại phía sau, cho đến khi lùi đến bậc thềm của sảnh giữa, Hạ Thất Hổ đang ngồi trên ghế bành ở sau sảnh mới nhướng mày nhìn Tiêu Chính Văn và Long Nhị, lạnh lùng nói: “Dám xông vào võ đường Thất Hổ của tôi, đánh đồ đệ của tôi bị thương, thật đáng chết! Các người, nếu ai có thể đánh gục hai tên này, phế bỏ chân tay của chúng thì sẽ là đệ tử xuất sắc của Hạ Thất Hổ tôi, là người kế vị tiếp theo của Võ đường Thất Hổ!”
Rầm!
Câu nói này kích thích nhiệt huyết của đám đồ đệ.
Trở thành đệ tử xuất sắc nhất của Hạ Thất Hổ, hơn nữa còn trở thành người kế vị tiếp theo của võ đường Thất Hổ!
Điều kiện này thật cám dỗ, bọn họ không thể không hành động được!
Đột nhiên, đám đồ đệ trở nên điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, gầm lên, xông về phía Tiêu Chính Văn và Long Nhị!
“Lên! Cùng nhau lên! Bọn họ chỉ có hai người thôi!”
“Đánh chết chúng!”
“Báo thù cho anh A Long!”
Bốn năm mươi tên đồ đệ hung hăng lao về phía Tiêu Chính Văn và Long Nhị.
Sắc mặt Long Nhị u ám, lạnh lùng nói: “Tự tìm đường chết!”
Sau đó, toàn thân anh ta phát ra một luồng khí thế mãnh liệt, lao lên, đấm đá với mười mấy tên đồ đệ, bọn chúng như lúa mạch rơi xuống đất, che đi cánh tay và bắp chân đứt đoạn, đau khổ rống lên thảm thiết.
Chỉ trong chốc lát, trong sân đều là đám đồ đệ nằm gục dưới đất.
Mười mấy tên đồ đệ còn lại đều run rẩy, kinh hãi nhìn Long Nhị.
Mạnh quá!
Người này là ác quỷ sao?
Chỉ trong chốc lát, hơn ba mươi anh em của bọn họ đã bị giải quyết nhanh gọn lẹ!
Thậm chí, bọn họ còn không nhìn rõ Long Nhị ra tay như thế nào, chỉ nhìn thấy anh em của mình ngã bay xuống đất.
Hạ Thất Hổ sững sờ, nhìn Tiêu Chính Văn và Long Nhị trong sân, đứng bật dậy, đẩy đồ đệ lên trước, đứng chắp tay, nghiêm mặt nói: “Các người là ai?”
Tiêu Chính Văn thờ ơ nhìn Hạ Thất Hổ, nói: “Tiêu Chính Văn”.
Nghe vậy, Hạ Thất Hổ nhíu mày, nhếch mép cười nói: “Thì ra cậu chính là Tiêu Chính Văn, xem ra chuyện nhà họ Khương là do cậu giải quyết nhỉ. Thằng nhãi cậu cũng có chút năng lực đấy, còn có thể tìm đến đây, xem ra cậu đã điều tra ra được tôi là người đứng phía sau”.
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn lãnh đạm, hỏi: “Giữa chúng ta có thù oán gì sao?”
Hạ Thất Hổ lạnh lùng đáp: “Không có thù, tôi chỉ là cầm tiền làm việc thay người khác thôi”.
“Tiền của ai?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Không thể tiết lộ!”, Hạ Thất Hổ nói, trong mắt hiện lên sự ớn lạnh.
“Nếu đã vậy thì chỉ có thể động tay thôi nhỉ?”, Tiêu Chính Văn nói.
Hạ Thất Hổ cười lớn, nói: “Thực lực của vệ sĩ bên cạnh cậu cũng được đấy, nhưng đây là võ đường Thất Hổ, Hạ Thất Hổ tôi không phải bù nhìn, muốn ra tay với tôi, e là hôm nay các người không sống sót để ra khỏi đây được đâu!”
“Vậy sao? Thử là biết thôi”, Tiêu Chính Văn đáp.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn tiến lên một bước.
Long Nhị lập tức đứng ra, nói: “Chủ soái, để tôi”.
Tiêu Chính Văn bình tĩnh lắc đầu: “Không sao, cũng lâu rồi tôi không vận động, để tôi tự lên”.
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Thất Hổ liền trở nên khó coi, ánh mắt nảy lửa như muốn thiêu cháy toàn bộ võ đường Thất Hổ!
Chủ soái?
Cậu ta không phải là thằng ở rể vô dụng nhà họ Khương sao?
Hạ Thất Hổ cũng không nghĩ nhiều, lạnh lùng cười nói: “Được lắm thằng nhãi! Cũng kiêu ngạo đấy! Nếu mày đã muốn chết thì tao sẽ cho mày được như ý!”
Nói xong, Hạ Thất Hổ đi thẳng vào trong sân, đứng chắp tay, khinh thường nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Thằng nhãi ranh, nhường mày mười chiêu, trong vòng mười chiêu, nếu mày đụng được vào tao thì tao sẽ nói cho mày biết người phía sau là ai!”
Không thể không nói, lời này của Hạ Thất Hổ rất ngông cuồng.
Trên đời này chưa có ai dám nói chấp chủ chủ soái Bắc Lương mười chiêu cả.
Bởi vì trong mắt Hạ Thất Hổ, Tiêu Chính Văn chỉ là tên vô dụng ăn bám mà thôi.
Ông ta đã điều tra rõ ràng thân phận của Tiêu Chính Văn từ lâu nên không hề sợ hãi.
Điều duy nhất khiến ông ta cảm thấy vướng tay là Long Nhị đang đứng bên cạnh.
Từ khi nào mà bên cạnh tên vô dụng Tiêu Chính Văn lại có một vệ sĩ hùng mạnh như vậy?
Nhưng Hạ Thất Hổ cũng không thèm quan tâm.
Ngay khi Hạ Thất Hổ đang suy nghĩ xem tiếp theo sẽ tra tấn Tiêu Chính Văn như thế nào thì Tiêu Chính Văn lại thờ ơ nói: “Không cần, trong vòng một chiêu nếu ông có thể đánh bại tôi thì muốn chém muốn giết, thế nào cũng được”.
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Thất Hổ trở nên u ám, giận dữ quát lớn: “Thật ngông cuồng! Thằng nhãi, từ lúc Hạ Thất Hổ tao gây dựng võ đường Thất Hổ đến nay, đây là lần đầu tiên tao gặp người kiêu ngạo như mày! Nếu mày đã muốn chết thì đừng trách tao tàn nhẫn!”
Nói xong, Hạ Thất Hổ xông về phía Tiêu Chính Văn, móng vuốt của ông ta như đại bàng, cả người toàn sát khí, muốn bóp cổ Tiêu Chính Văn.
Hạ Thất Hổ đã thử chiêu này nhiều lần, có thể bóp nát cả tảng đá!
Đối phó với một người bình thường, chỉ cần bẻ cổ là đủ!
Thấy Hạ Thất Hổ xông đến, Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, giơ tay lên, siết chặt cổ tay Hạ Thất Hổ.
Lúc này, Hạ Thất Hổ sững sờ, đồng tử giãn ra, trong lòng vô cùng kinh ngạc!
Sao có thể như vậy chứ?
Quá nhanh!
Nhưng ông ta chưa kịp phản ứng lại thì một tiếng rắc vang lên, Tiêu Chính Văn bẻ gãy cổ tay của ông ta.
Tiếng xương gãy vang khắp võ đường!
“A a a!”
Hạ Thất Hổ hét lớn, sắc mặt u ám, tay còn lại siết chặt nắm đấm về phía mặt Tiêu Chính Văn, gầm lên: “Chết đi!”
Nhưng lại một tiếng răng rắc nữa vang lên!
Tiêu Chính Văn đưa tay lên, bắt lấy cánh tay của Hạ Thất Hổ, dùng sức bẻ gãy, toàn bộ cánh tay của Hạ Thất Hổ bị bẻ gãy cong chín mươi độ!
Bụp!
Giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn đưa chân lên, đá Hạ Thất Hổ bay xa mười mấy mét, đập vào con sư tử đá phía sau!
Rầm!
Con sư tử đã vỡ tan, Hạ Thất Hổ ngã trong đống đổ nát, phần ngực lõm xuống hình dấu chân, phun một ngụm máu tươi, ngã trong vũng máu.
Lúc này, Hạ Thất Hổ đã biết Tiêu Chính Văn mạnh đến cỡ nào!
Thực lực của ông ta là binh vương cấp hai sao!
Vậy mà một chiêu đã bị đánh bại!
Lúc này, Tiêu Chính Văn bước tới trước mặt Hạ Thất Hổ không ngừng nôn ra máu, nhướng mày hỏi: “Là ai?”
Hạ Thất Hổ nhổ ngụm máu trong miệng ra, cười lớn nói: “Hạ Thất Hổ tao sẽ không bao giờ phản bội người bỏ tiền ra thuê… Muốn biết thì đợi kiếp sau đi!”
Nghe vậy, chân mày Tiêu Chính Văn nhíu chặt lại, trên người tỏa ra tia sát khí lạnh lẽo, nói: “Mặc dù tôi ngưỡng mộ nghĩa khí của ông, nhưng dám ra tay với vợ tôi thì chỉ có một kết cục là chết!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn giơ chân lên giẫm mạnh lên ngực Hạ Thất Hổ, dùng lực nhẹ, Hạ Thất Hổ liền hét lên thảm thiết!
“Không! Mày không thể giết tao! Tao là Hạ Thất Hổ, sư phụ tao là Hàn Lôi Long nhà họ Hàn ở tỉnh! Nếu mày giết tao thì nhà họ Hàn sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Hạ Thất Hổ trợn tròn mắt, vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, kêu lên.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nhà họ Hàn ở tỉnh? Thì sao? Nếu nhà họ Hàn dám đến, tiêu diệt hết luôn càng tiện!”
Nói xong!
Bịch!
Tiêu Chính Văn đạp nát lồng ngực của Hạ Thất Hổ!
Cho đến khi chết, Hạ Thất Hổ cũng không hề hay biết mình đã đắc tội với nhân vật đáng sợ như thế nào!
Hàn Khắc Sảng cũng sợ hãi, ngay khi hắn quay đầu lại đã nhìn thấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc của Vương Khải, gã còn đang nở một nụ cười đầy mỉa mai.
Nhìn phía sau gã là khoảng hai ba mươi tên đàn em, kẻ nào kẻ nấy mặt mày hung hãn, rõ ràng là đã có chuẩn bị.
“Anh muốn làm gì?”
Hàn Khắc Sảng có chút sợ hãi, giọng nói run rẩy.
Vương Khải không nói gì, gã hất cầm nhìn Triệu A Báo, nói: “Anh Báo, đã lâu không gặp, sao vừa xuất hiện đã tức giận như vậy rồi”.
Anh Tiêu bảo gã mang người tới, nói rằng có chuyện, nhưng gã không thể ngờ rằng đối phương lại là Triệu A Báo.
Đường chủ trước của Hắc Báo Đường của thế lực ngầm ở Tu Hà!
Triệu A Báo đã thu lại nắm đấm, nhưng nắm đấm này chỉ cách mặt của Tiêu Chính Văn nửa bàn tay!
Hắn cảm thấy khó hiểu, vì lúc hắn tung ra nắm đấm, hắn cảm nhận được một cách rõ ràng luồng sát khí ớn lạnh từ người của Tiêu Chính Văn!
Sát khí vô cùng mãnh liệt mà hắn chưa từng thấy trước đây!
Lẽ nào là ảo giác sao?
Trong lòng hắn cảm thấy có chút may mắn vì đám người Vương Khải đã tới, khiến hắn có thể kịp thời thu lại nắm đấm!
“Vương Khải?”
Triệu A Báo quay đầu nhìn phát hiện ra là người quen cũ.
Hắn liếc nhìn đám đàn em phía sau Vương Khải, cười nhạo: “Không ngờ kẻ lang thang đầu đường xó chợ ngày nào bây giờ cũng có đàn em của mình rồi cơ đấy, khá lắm”.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn giữ vững tư thế cao ngạo.
“Anh Báo, anh ra ngoài cũng không báo cho anh em một tiếng để mọi người còn chuẩn bị đón tiếp”.
Vương Khải không hề tức giận mà cười nói.
“Không cần đâu, hôm nay tôi tới đây vì một người thôi”.
Triệu A Báo lạnh lùng nói: “Người này cậu có thể đưa đi, nhưng nhất định phải đánh gãy tay gãy chân hắn vì chuyện này tôi đã đồng ý với thiếu gia Hàn rồi”.
Vừa nói, trên người Triệu A Báo liền toát ra một luồng sát khí bức người.
“Anh Báo, tôi khuyên anh tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện này, thời thế đã thay đổi rồi, Tu Hà bây giờ đã không còn là Tu Hà trước đây ở thời đại của anh nữa, rất nhiều chuyện không phải những kẻ liều lĩnh không sợ chết như chúng ta có thể dùng nắm đấm để quyết định được đâu”.
Vương Khải lạnh lùng đáp.
Triệu A Báo sa sẩm mặt mày, khóe miệng cười gian ác, hỏi ngược lại: “Vậy cậu nhất định muốn nhúng tay vào sao?”
“Ha ha, anh Báo à, anh đừng làm khó các anh em nữa, người phía sau lưng anh thật sự không phải là người anh có thể động vào được đâu”.
Vương Khải nói thật lòng.
Gã đã từng đánh với Tiêu Chính Văn, khả năng của anh như thế nào, gã biết rõ hơn ai hết!
Hơn nữa sự việc ở Hắc Long Đường lần trước bây giờ vẫn đang lan truyền khắp thế giới ngầm ở Tu Hà!
Hơn một trăm tên đàn em mà Trương Thế Đức dắt tới đều bị một người duy nhất đánh bại!
Đến cả quyền vương vô địch năm nước cũng bị một đòn đánh bay!
Cho đến hôm nay Vương Khải cũng mới biết người đã đánh bại Hắc Long Đường và quyền vương thế giới chính là người mà gã vẫn luôn sùng bái, Tiêu Chính Văn!
Vì vậy, trong lòng Vương Khải đã hạ quyết định rằng dù có chết cũng sẽ đi theo Tiêu Chính Văn!
Triệu A Báo cười lạnh, rút hai lưỡi dao từ trên thắt lưng xuống: “Ồ, có chút thú vị đấy, xem ra hôm nay tôi phải xin lỗi các anh em rồi”.
“Này, anh Báo, hà cớ gì phải như vậy chứ?”
Vương Khải thở dài, vung thanh sắt trong tay lên đập vào đầu gối của Hàn Khắc Sảng!
“Rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên, thanh sắt này trực tiếp làm vỡ xương bánh chè của Hàn Khắc Sảng!
Hàn Khắc Sảng hét lên một tiếng thảm thiết, một tay ôm đầu gối, nằm cuộn tròn trên đất.
“Anh Báo, đừng ép các anh em phải ra tay, tôi nghĩ anh cũng không muốn chủ nhân của mình xảy ra chuyện đúng không?”
Sắc mặt Vương Khải u ám, tàn nhẫn nói.
Triệu A Báo cau mày, nhìn Hàn Khắc Sảng đang gào thét, nâng lưỡi dao trong tay mình lên, lạnh lùng nói: “Thả cậu ấy ra!”
Vương Khải lắc đầu, đột nhiên nói: “Anh Tiêu, nên nói gì giờ nhỉ?”
Lúc này, Triệu A Báo mới chú ý đến Tiêu Chính Văn.
Vương Khải lại gọi Tiêu Chính Văn là anh Tiêu?
Lúc này Tiêu Chính Văn mới nói: “Không phải anh ta muốn đánh gãy tay chân của tôi sao, chặt đứt một chân của anh ta là đủ rồi, chân còn lại thì đánh gãy”.
Một câu nói đơn giản khiến cho Hàn Khắc Sảng đang nằm dưới đất như nghe thấy âm thanh vang vọng từ địa ngục, lập tức run rẩy toàn thân.
“Mày dám! Tiêu Chính Văn, nếu như mày dám làm như vậy, tao thề dù có lật tung cái đất Tu Hà này lên tao cũng phải giết chết mày!”
Hàn Khắc Sảng sợ tới mức sởn cả tóc gáy, lập tức cuồng loạn rống lên: “A Báo, lên đi, đánh chết hắn cho tôi!”
Hàn Khắc Sảng đến lúc này rồi vẫn quyết không chịu hối cải, liều mạng hét lớn.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, Vương Khải không nói gì, nhấc thanh sắt lên, đập xuống chân của Hàn Khắc Sảng!
“Răng rắc!”
Đau thấu tim gan!
Hồn lìa khỏi xác!
Hàn Khắc Sảng hét lên thảm thiết, những người xung quanh đều rùng mình!
Quá thảm rồi, anh chàng này đã bị đánh gãy hai chân!
Hàn Khắc Sảng ôm hai chân, trên cổ nổi gân xanh như giun đất, trên trán không ngừng túa mồ hôi lạnh!
Đau!
Nỗi đau từ sâu thẳm tâm hồn!
Nếu không phải vì hắn thường xuyên tập thể dục, có lẽ lúc này hắn đã ngất lịm đi rồi, nhưng lúc này hắn đang cảm nhận rõ ràng cơn đau từ chân và đầu gối truyền tới!
Mỗi phút mỗi giây đều có cảm giác như địa ngục trần gian!
Triệu A Báo cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn!
Trước mặt của hắn đánh gãy chân của Hàn Khắc Sảng, rõ ràng là không coi hắn ra gì.
Không ngờ rằng mới sáu năm, ở Tu Hà lại xuất hiện đám người như này.
“Mày muốn chết đúng không!”
Triệu A Báo trầm giọng nói, âm thanh u ám như đá mài.
Chương 412: Thực lực cấp quân vương!
Tiêu Chính Văn lộ vẻ lãnh đạm, nhún vai nói: “Có người muốn đánh gãy tay chân của tôi, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng thôi, lẽ nào trước đây anh Báo không làm như vậy sao?”
Một ánh sáng bạc lóe lên!
Triệu A Báo đột nhiên cảm thấy khó thở, con dao trong tay đã rơi xuống!
Keng!
Tiêu Chính Văn hất tay ra, sau đó chân trái lùi lại phía sau, chân phải đá tới, đá thẳng vào cùi chỏ của Triệu A Báo!
Con dao trong tay hắn bay ra, rơi mạnh xuống đất, vang lên âm thanh giòn tan!
Triệu A Báo sửng sốt, không ngờ một thằng nhãi trông tầm thường lại có sức mạnh như vậy!
Hắn nhanh chóng phản ứng lại, giậm mạnh chân, bay ra ngoài như một viên đạn, hai tay nắm chặt thành nắm đấm mạnh mẽ như hổ, đấm thẳng vào đầu của Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn giơ chân lên đá mạnh sang một bên!
“Bụp!”
Trong tích tắc, một bóng người bay ngược ra như cánh diều bị đứt dây, đập mạnh vào gian hàng chợ đêm bên cạnh!
Tiêu Chính Văn vẫn điềm nhiên như cũ, đứng yên ở đó, nhìn Triệu A Báo khó khăn đứng dậy từ quầy hàng chợ đêm.
Khóe miệng hắn rỉ máu, trên ngực xuất hiện một dấu chân màu đen!
Cú đá này là của Tiêu Chính Văn!
Lúc này khuôn mặt Hàn Khắc Sảng xám xịt như tro tàn, vẻ kiêu căng và ngạo mạn lúc trước đã biến mất từ lâu rồi.
Khi nhìn thấy A Báo của mình bị Tiêu Chính Văn đá bay, hắn biết cuộc đời mình đến đây là xong rồi.
Đêm nay là đêm mà Hàn Khắc Sảng sẽ ghi nhớ suốt cuộc đời!
Triệu A Báo cũng biết đêm nay mình xong đời rồi, thực lực của đối phương quá mạnh, chỉ cần hai ba chiêu là đã hạ gục hắn rồi!
Mà có vẻ như đối phương rõ ràng vẫn chưa dùng hết sức lực của bản thân!
Quân vương!
Thực lực của anh ta nhất định phải từ cấp quân vương trở lên!
Chỉ có thực lực cấp quân vương mới đủ để hạ gục hắn bằng vài chiêu trong thời gian ngắn ngủi như vậy!
Trong lòng Triệu A Báo như dậy sóng, không ngờ rằng ở Tu Hà bé nhỏ này hôm nay lại xuất hiện một người trẻ tuổi có thực lực cấp quân vương!
Thời thế thực sự đã thay đổi rồi?
Hắn không nói gì, phun ra một ngụm máu tươi, liếc mắt nhìn Hàn Khắc Sảng người không ra người đang quằn quại trên mặt đất, sau đó ôm ngực xoay người rời đi.
“Anh Tiêu, không đuổi theo sao?”, Vương Khải hỏi.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, cười nhạt nói: “Không cần đâu, giữ anh ta lại biết đâu có lúc dùng đến”.
Sau đó, một nhóm người vây quanh Hàn Khắc Sảng đang nằm trên mặt đất.
Thằng cha này lập tức khàn giọng hét lớn: “Đừng, các người đừng động vào tôi! Bố tôi là Hàn Lôi Long…”
“Long cái đầu nhà mày! Có ông bố giàu thì hay lắm à? Đây là Tu Hà, không phải tỉnh của nhà họ Hàn chúng mày!”
Tính khí Vương Khải khá bạo lực, vừa đi lên đã đạp cho hắn hai nhát.
Hàn Khắc Sảng kêu la thảm thiết, khó khăn lắm mới túm được mép quần của Tiêu Chính Văn, nước mắt giàn dụa cầu xin lòng thương xót: “Anh Tiêu, tôi thật sự sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi! Tôi có mắt mà không thấy Thái Dương, cầu xin anh Tiêu tha cho tôi…”
“Được thôi, thiếu gia Hàn, anh nghĩ xem cánh tay còn lại và mạng sống của anh đáng giá bao nhiêu tiền?”
Tiêu Chính Văn ngồi xổm xuống, cười nói.
Chương 413: Bỏ tiền mua lại cái mạng!
Hàn Khắc Sảng bị câu nói này của Tiêu Chính Văn dọa cho sợ mất mật: “Ý… ý của anh là gì? Sao tự nhiên nhắc đến chuyện tiền nong?”
“Thiếu gia Hàn, đây là lỗi của anh, nếu như anh đã bỏ tiền mua tay chân của tôi, vậy thì anh nên hiểu ý của tôi chứ?”
Tiêu Chính Văn cười nhe răng: “Nói đơn giản hơn một chút thì thiếu gia Hàn anh đang ở trong tay tôi, nếu như muốn sống sót rời đi, vậy thì anh phải bỏ tiền mua lại cái mạng của mình!”
Nghe thấy những lời này, toàn thân Hàn Khắc Sảng mềm nhũn, cơn đau ở đầu gối lập tức lan ra toàn thân!
“Đây là đường phía Bắc ở Tu Hà, ở đây có người của nhà họ Hàn tôi! Nếu như anh dám ra tay với tôi, anh cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!”
Hàn Khắc Sảng nghiến răng đe dọa, bây giờ hắn vô cùng hối hận, vì sao mình chỉ dắt theo mỗi Triệu A Báo đến đây, nếu như sớm thông báo cho người nhà ở đây thì đã chẳng xảy ra chuyện gì rồi.
“Ái chà, thiếu gia Hàn, đã đến nước này rồi, mà anh vẫn còn muốn uy hiếp tôi sao?”
Tiêu Chính Văn đưa tay ra và vỗ nhẹ vài cái vào mặt Hàn Khắc Sảng.
“Như này đi, lát nữa tôi còn có chuyện nên sẽ trực tiếp ra giá luôn, nếu như anh cảm thấy hợp lý thì gật đầu, còn nếu như không hợp lý thì sợ rằng thiếu gia Hàn anh đêm nay phải nằm ở đây rồi”.
Tiêu Chính Văn đảo mắt, cười nói.
“Anh… anh không được như vậy, tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì, tôi không có tiền!”
Hàn Khắc Sảng sợ tới mức giọng nói run lên, cái gì mà hợp lý thì gật đầu không hợp lý thì nằm ở đây, chẳng phải là đang ép hắn gật đầu sao!
“Được thôi, nếu anh muốn chi tiết thì tôi sẽ tính cho anh, anh thấy cánh tay còn lại của mình đáng giá bao nhiêu tiền? Hay là cánh tay bị gãy và cái chân thứ ba của anh đáng giá bao nhiêu tiền? Tôi sẽ báo giá hết cho anh, chẳng lẽ thiếu gia Hàn anh không có nổi chút tiền cỏn con ấy sao”.
Tiêu Chính Văn trầm ngâm nói.
“Anh! Anh như vậy là phạm pháp! Tôi sẽ báo cảnh sát, anh sẽ phải ngồi tù! Tôi, tôi, tôi… không có tiền!”
Hàn Khắc Sảng gần như bật khóc.
Tiêu Chính Văn cười mỉa mai: “Không phải chứ thiếu gia Hàn của tôi à, bây giờ anh đang phổ cập luật pháp cho tôi nghe sao, thế vừa nãy anh làm gì vậy? Tôi lại không hiểu, không phải công ty của anh có doanh thu mấy chục triệu sao, sao thế, tôi còn chưa báo giá mà anh đã nói mình không có tiền rồi? Anh làm như vậy là không ổn đâu nhé, tôi không thích người kinh doanh như anh đâu!”
“Anh phải suy nghĩ cho kỹ, bỏ tiền mua lại cái mạng này của anh là rất đáng giá đấy”.
Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa lấy thanh sắt từ tay Vương Khải và vỗ nhẹ vào lòng bàn tay phải của mình, mỗi khi âm thanh truyền tới tai Hàn Khắc Sảng đều giống như sự tra tấn từ sâu thẳm trong tâm hồn!
Lúc này, Hàn Khắc Sảng mới biết được người đàn ông trước mặt mình hung tợn cỡ nào!
“Anh muốn bao nhiêu?”
Hàn Khắc Sảng bị Tiêu Chính Văn làm cho hoảng sợ, cuối cùng đành cúi đầu chấp nhận.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, lộ ra vẻ mặt gian xảo của kẻ trục lợi, dùng thanh sắt trong tay đâm vào cánh tay còn lại của Hàn Khắc Sảng, nói: “Tôi thích những giao dịch công bằng, như này đi, một cánh tay ba triệu, anh thấy thế nào? Nếu thấy hợp lý thì gật đầu, không hợp lý thì chúng ta thương lượng tiếp”.
“Bao nhiêu cơ? Ba triệu á, anh điên rồi à!”
Hàn Khắc Sảng trợn trừng mắt, hắn suýt chút nữa thì gầm lên, nhưng khi nhìn thấy thanh sắt trong tay Tiêu Chính Văn, hắn lại lặng lẽ nhíu mày.
Công ty tuy có doanh thu mấy chục triệu nhưng tiền lãi ròng hàng tháng chỉ từ mười đến hai mươi triệu, hắn là sếp đúng là có tiền, nhưng cũng không lãng phí đến mức bỏ ba triệu để mua một cánh tay!
Nếu như thằng cha này muốn mua cái chân thứ ba của mình thì chẳng phải sẽ đòi mấy chục triệu sao!
“Sao, không hợp lý à? Thiếu gia Hàn là người làm ăn, số tiền nhỏ này chẳng lẽ cũng không có à, phải biết rằng đây là cánh tay bằng xương bằng thịt của anh đấy nhé, nếu như vỡ nát rồi thì sẽ đau đến mức nào”.
Nhìn thấy nụ cười gian xá của Tiêu Chính Văn, Hàn Khắc Sảng rùng mình, hắn thật sự sợ đối phương sẽ nhẫn tâm đánh gãy cái tay còn lại của mình.
“Vậy chúng ta thương lượng lại, tôi sẽ đếm ngược từ mười, nếu như anh cảm thấy ba triệu tôi vừa nói là hợp lý thì hãy gật đầu, nếu không thì tôi cũng không còn cách nào khác đâu”, Tiêu Chính Văn nhún vai nói.
Đây gọi là thương lượng?
Hàn Khắc Sảng lo lắng phát khóc.
“Mười, chín, tám, ba…”
Tiêu Chính Văn đếm một cách nhàn nhã.
“Không phải chứ, sao đột nhiên đã xuống ba rồi?”
Hàn Khắc Sảng sững sờ, trong lòng hoảng loạn vô cùng.
“À, tôi thích thôi”.
Tiêu Chính Văn dửng dưng đáp, sau đó lại vỗ thanh sắt vào lòng bàn tay, tiếp tục đếm: “Hai…”
“Được! Ba triệu thì ba triệu, tôi đồng ý!”
Mặc dù rất đắt, nhưng Hàn Khắc Sảng cũng là người có đầu óc, hắn chỉ đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
“Ha ha, thiếu gia Hàn quả nhiên là người thông minh, vậy tiếp theo chúng ta sẽ thương lượng về cái chân thứ ba nhé, tôi nói luôn, giá mười triệu!”
Tiêu Chính Văn vỗ vai Hàn Khắc Sảng.
Chương 414: Khương Vy Nhan bị đánh
Hàn Khắc Sảng khóc ra nước mắt: “Mười… mười triệu! Vừa nãy chỉ cần ba triệu sao giờ đột nhiên tăng lên mười triệu rồi!”
Tiêu Chính Văn hất tay nói: “Mười triệu đắt à? Tôi thấy ổn mà, dù sao thứ đó của thiếu gia Hàn là để nối dõi gia tộc, tôi thấy mười triệu không phải là nhiều, trừ khi thiếu gia Hàn không ngại việc trở thành thái giám cuối cùng trong lịch sử”.
“Không! Tôi không đồng ý! Anh làm như vậy thật quá quắt!”
Hàn Khắc Sảng lắc đầu quầy quậy, giá này quá chát rồi, mặc dù hắn thành lập vài công ty với sự hỗ trợ của bố mình và cũng kiếm được rất nhiều tiền trong vài năm qua, nhưng đó đều là số tiền hắn vất vả kiếm được, một phát bỏ ra mười ba triệu thì quá là khủng khiếp!
“Keng!”
Một âm thanh chói tai vang lên, thanh sắt trong tay Tiêu Chính Văn đập mạnh xuống dưới sàn khiến gạch lát sàn đồng loạt vỡ nát!
Anh không muốn phí lời với Hàn Khắc Sảng, dùng hành động còn thực tế hơn đe dọa bằng lời nói!
Đầu Hàn Khắc Sảng đột nhiên ong ong, sợ tới mức kẹp chặt hai chân lại, động tác này khiến hai hai đầu gối của hắn đau nhói, mồ hôi trên trán túa ra như mưa!
“Được, được, được! Tôi đồng ý, tôi đồng ý!”
Hàn Khắc Sảng biết rằng nếu như mình không đồng ý, thì ‘cậu em’ của hắn cũng sẽ bị đập nát bằng thanh sắt đó!
Hắn tin rằng Tiêu Chính Văn có thể làm ra chuyện như vậy.
Tiêu Chính Văn cười gian xảo, nói: “Đúng là người làm ăn, rất đáng tin cậy, vậy tiếp theo là cái mạng này của anh, tôi ra giá ba mươi triệu, anh thấy thế nào? Không nhiều đúng không?”
Hàn Khắc Sảng đột nhiên cảm thấy quay cuồng, hắn tình nguyện đêm nay chết luôn ở đây!
Ba mươi triệu đấy!
Muốn hắn chết sao!
Mặc dù tài sản của nhà họ Hàn ở tỉnh là hơn một tỷ, nhưng đó không phải của một mình gia tộc Hàn Thị, cũng không phải của một mình Hàn Khắc Sảng hắn!
“Mạng quan trọng hay tiền quan trọng, tôi nghĩ thiếu gia Hàn nên phân biệt cho rõ, có những lúc, con người phải trả giá cho những sai lầm của mình”.
Tiêu Chính Văn cười một cách vô liêm sỉ.
Cuối cùng Hàn Khắc Sảng chấp nhận mức giá ba mươi triệu, trong lòng hắn đã có tính toán, đợi hắn quay về, lập tức sẽ liên lạc với bố bảo ông ta tới bắt anh!
Hắn không tin một thằng nhãi nghèo khổ có thể đánh bại nhà họ Hàn của hắn!
Lần này là do hắn sơ suất, hắn thừa nhận!
Tiêu Chính Văn yêu cầu Hàn Khắc Sảng chuyển khoản ngay lập tức, vì số tiền khá lớn nên phải mất một chút thời gian.
Anh còn có lòng tốt gọi xe cấp cứu cho Hàn Khắc Sảng, khi hắn rời đi, anh còn hét lớn với Hàn Khắc Sảng đang nằm trên giường cứu thương: “Nhớ đánh giá năm sao cho tôi nhé”.
Hàn Khắc Sảng vốn đang rất đau lòng, sau khi nghe thấy câu này lập tức ngất đi.
Sau khi nói vài câu với đám người Vương Khải, Tiêu Chính Văn mời bọn họ ăn một bữa thịnh soạn rồi sau đó rời đi.
Nhìn số dư hơn bốn mươi ba triệu trong thẻ ngân hàng, Tiêu Chính Văn lập tức chuyển số tiền đó vào tài khoản của tập đoàn Na Nhan.
Nhận được tiền, Cố Lạc Sinh vội vàng gọi điện thoại hỏi: “Tiêu Chính Văn, sao tài khoản của công ty lại đột ngột tăng lên hơn bốn mươi triệu thế?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, giải thích: “Bác Cố, bác yên tâm đi, cứ dùng số tiền ấy để kinh doanh cho tập đoàn Na Nhan nhé”.
Cố Lạc Sinh nghĩ một chút, cũng không hỏi nhiều, hai người nói vài câu rồi cúp máy.
Sau đó, Tiêu Chính Văn quay về căn phòng nhỏ.
Vừa bước vào cửa, Na Na đã xông tới, cô bé hét lớn: “Bố, bố quay về rồi”.
Tiêu Chính Văn véo chiếc mũi nhỏ của cô bé, nói: “Sao thế, nhớ bố hả?”
Na Na bĩu môi, làm mặt quỷ, sau đó nói nhỏ bên tai Tiêu Chính Văn: “Bố ơi hình như mẹ khóc rồi…”
Khóc rồi?
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn cau mày, đặt Na Na xuống, đi vào phòng ngủ, anh mở cửa ra, thấy Khương Vy Nhan đang ngồi bên cạnh giường, tay cầm một chiếc gương, cẩn thận bôi thuốc sưng lên mặt.
“Ai đánh thế?”
Một luồng sát khí mãnh liệt bùng lên trong mắt Tiêu Chính Văn!
Năm dấu tay hằn đỏ sưng tấy trên khuôn mặt Khương Vy Nhan!
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đột nhiên đi vào, Khương Vy Nhan sửng sốt, vội vàng nghiêng đầu giải thích: “Gì cơ? Làm gì có… anh nhìn nhầm rồi, là do em không cẩn thận đụng phải…”
Chương 415: Tai nạn lao động
Sắc mặt Tiêu Chính Văn u ám, cúi người xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo như ngọc của Khương Vy Nhan, hỏi: “Nói cho anh biết, là ai đánh?”
Ánh mắt Khương Vy Nhan do dự, trốn tránh.
Dường như vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Chính Văn khiến Khương Vy Nhan không thể trốn tránh được nữa, cô chỉ đành ấp a ấp úng đáp: “Là… là bác cả”.
Khương Văn Kỳ?
Khốn kiếp!
Tiêu Chính Văn nhíu mày, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
“Tại sao ông ta lại đánh em?”, Tiêu Chính Văn truy hỏi.
Sắc mặt Khương Vy Nhan ủ ê, tỏ vẻ bất lực và lo lắng, nói: “Bởi vì… bởi vì mấy chuyện trong dự án. Thôi được rồi, không có chuyện gì to tát đâu, anh cứ kệ em…”
Khương Vy Nhan cũng lo lắng Tiêu Chính Văn sẽ gây ra chuyện gì đó mất lý trí.
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế, lông mày nhíu chặt, khẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt Khương Vy Nhan, dấu bàn tay in hằn đỏ chót kia khiến trong lòng anh vô cùng tức giận.
“Không sao thật chứ?”, Tiêu Chính Văn hỏi lại.
Khương Vy Nhan mỉm cười, kéo bàn tay anh, gật đầu đáp: “Không sao thật mà”.
Nửa đêm.
Tiêu Chính Văn ngồi trên ghế dựa trong sân, ngắm bầu trời sao, cho đến khi Khương Vy Nhan và Na Na đã ngủ rồi, anh mới gọi điện thoại cho Long Nhị.
Bởi vì Long Nhất đã trở về Long Kinh và Bắc Lương để điều tra chuyện liên quan đến nhà họ Viên rồi.
“Chủ soái có gì căn dặn ạ?”, Long Nhị hỏi đầy cung kính.
Tiêu Chính Văn nói: “Mấy hôm nay chuẩn bị lễ cưới đến đâu rồi?”
“Chủ soái cứ yên tâm, tất cả đều nằm trong kế hoạch”, Long Nhị đáp.
“Tốt”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó nói: “Chuẩn bị thêm người trấn thủ xung quanh Tu Hà, ngày kết hôn chắc chắn sẽ có những thế lực không thể đoán trước tiến vào, nhất là năm nước Bắc Lương và mấy nước ở phía Tây. Nếu biết tôi kết hôn thì kiểu gì bọn chúng cũng cử quân tinh nhuệ đến phá đám”.
“Chủ soái, mạt tướng đã rõ, mạt tướng đã sắp xếp người bắt đầu tiến vào Tu Hà rồi. Ngoài ra, mạt tướng cũng đã thông báo với các anh em của điện Thần Long, bọn họ cũng sẽ chia nhóm bí mật đến Tu Hà”.
Long Nhị nhanh chóng trả lời.
Tiêu Chính Văn gật đầu rồi cúp máy.
Ngày anh kết hôn không được xảy ra bất cứ sơ sót gì.
Đây là món quà Tiêu Chính Văn dành tặng Khương Vy Nhan.
Cũng là để bù đắp cho năm năm.
Vì vậy, anh tuyệt đối không cho phép bất cứ thế lực nào phá hoại hôn lễ lần này.
Ngày hôm sau.
Khương Vy Nhan ngủ dậy, vẫn đánh răng rửa mặt, sau đó đến công ty đi làm như bình thường.
Qua một đêm, vết sưng đỏ trên gò má cũng đã tan.
Thông thường thì không được nhanh như vậy.
Nhưng vào nửa đêm, nhân lúc Khương Vy Nhan ngủ say, Tiêu Chính Văn đã lặng lẽ dùng châm bạc châm cứu cho cô, đẩy nhanh tốc độ tiêu sưng.
Lúc này.
Trong phòng họp ở công ty nhà họ Khương đang mở cuộc họp thường lệ.
Không ai ngờ rằng cuộc họp hôm nay lại khác với những lần trước.
“Khương Vy Nhan!”
Khương Văn Kỳ tức giận quát, vứt thẳng giấy tờ trong tay xuống trước mặt Khương Vy Nhan, gầm lên: “Cô có biết mấy điểm thi công trong dự án của tập đoàn Lợi Dân mà cô phụ trách đều đã xảy ra chuyện không? Trong cùng một ngày mà có năm công nhân gặp tai nạn vì sử dụng vật liệu giả mạo kém chất lượng! Cô tự mà xem đi!”
Sao cơ?
Các lãnh đạo cấp cao của công ty, cùng với mấy đại diện của nhà họ Khương đều ngây người, nhìn Khương Vy Nhan và Khương Văn Kỳ với ánh mắt kinh hãi.
“Có chuyện gì vậy? Vật liệu giả mạo kém chất lượng? Năm vụ tai nạn?”
“Toi rồi, toi rồi! Lần này thì toi rồi! Thế này thì phải đền bao nhiêu tiền đây?”
“Đây là vấn đề tiền nong chắc? Nếu có người rắp tâm để lộ ra ngoài thì nhà họ Khương chúng ta chết chắc!”
Đám người bắt đầu lo lắng bàn tán, tỏ vẻ vô cùng sốt ruột và kích động.
Khương Vy Nhan cũng sửng sốt, lật xem giấy tờ, nhìn thấy những bức ảnh được chụp ở hiện trường, cùng với số hiệu của số vật liệu giả mạo kém chất lượng.
“Sao lại thế này chứ?”, Khương Vy Nhan mơ hồ khó hiểu.
Số vật liệu này là do cô đích thân chạy đến từng nhà máy ký hợp đồng, chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì.
Tại sao lại bất ngờ như thế này?
Hơn nữa, trong cùng một ngày, cả năm vụ tai nạn đều sử dụng cùng một lô vật liệu.
“Bác cả, chuyện này không thể nào, vật liệu do đích thân cháu ký hợp đồng, chắc chắn không thể là giả mạo kém chất lượng được…”, Khương Vy Nhan vội vàng giải thích.
Nhưng!
Khương Văn Kỳ không cho cô bất cứ cơ hội lên tiếng nào, lạnh lùng quát: “Không thể? Có gì mà không thể chứ? Bây giờ chứng cứ rành rành trước mắt, cũng đã xảy ra tai nạn thật! Thế nào, ý cô là có người vu oan cho cô hả?”
Hừ!
Khương Văn Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nói tiếp: “Dự án lần này do cô toàn quyền phụ trách, xảy ra chuyện thì đương nhiên cô cũng phải chịu trách nhiệm hoàn toàn! Hiện giờ, tuy tôi đã tạm thời dìm chuyện này xuống, nhưng cũng không thể dìm mãi được! Cô phải nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết chuyện này! Nếu để ảnh hưởng đến uy tín và các mối hợp tác khác của công ty nhà họ Khương, thì tôi sẽ hỏi tội cô!”
Ông ta vừa dứt lời, Khương Mỹ Nghiên đang khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng ngang ngược, nói: “Khương Vy Nhan, cô còn ngơ ra đó làm gì, mau nghĩ cách đi chứ! Lẽ nào cô muốn nhà họ Khương tôi phá sản à?”
“Phải đấy, bây giờ lão gia vẫn chưa biết chuyện này, phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết đi, cử chuyên gia nói chuyện với những người bị thương, đàm phán tiền bồi thường”.
“Đúng đúng đúng! Đây là chuyện quan trọng nhất!”
“Khương Vy Nhan, cô còn ngồi đó à? Còn không mau đi làm đi!”
Mọi người nhao nhao nói, vô cùng sốt ruột, thậm chí còn tức giận quở trách Khương Vy Nhan.
Khương Học Bác, Từ Phân và Khương Thần ngồi trong góc, không chen được vào câu nào, chỉ có thể lắc đầu thở dài, tỏ vẻ giận dữ.
Nếu liên lụy đến nhà họ Khương thật thì nhà bọn họ cũng tiêu đời.
Khương Vy Nhan không kịp nghĩ nhiều, vội vàng gật đầu đáp: “Được, cháu đi giải quyết chuyện này ngay đây”.
Nhưng không đợi cô nói xong, trợ lý đã vội vàng chạy vào, sắc mặt gấp gáp, kêu lên: “Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi!”
“Có chuyện gì thế? Không nhìn thấy chúng tôi đang họp à?”
Khương Văn Kỳ nổi giận quát, sắc mặt rất khó coi.
Cô trợ lý không kịp giải thích, bật luôn màn hình TV trong phòng họp lên.
Kênh thời sự Tu Hà.
Phóng viên trong TV đang phỏng vấn mấy công trường trung tâm mua sắm quy mô lớn, trong công trường còn có rất nhiều người giăng biểu ngữ, viết: “Công ty nhà họ Khương sử dụng vật liệu giả mạo kéo chất lượng, năm người bị thương nặng”, “Công ty nhà họ Khương là quỷ hút máu, đùa với tính mạng của công nhân”, “Khương Vy Nhan ra mặt xin lỗi bồi thường! Ngồi tù đi!”.
Nhìn hiện trường rất hỗn loạn.
Người dân cũng rất kích động.
Đồng thời, phóng viên trong màn hình còn lên tiếng: “Theo người nhà của người bị hại tố cáo, mấy dự án trung tâm mua sắm hợp tác giữa tập đoàn Khương Thị Tu Hà và tập đoàn Lợi Dân đều do người phụ trách là Khương Vy Nhan dùng vật liệu giả mạo kém chất lượng. Trong cùng một ngày đã xảy ra năm vụ tai nạn, hiện giờ, các công nhân bị thương đang được cấp cứu tại bệnh viện, nhưng người phụ trách mãi chưa thấy xuất hiện, đưa ra phương án xử lý…”
Cả phòng họp bỗng chốc yên lặng như chết.
Toi rồi!
Phía bọn họ còn chưa giải quyết thì bên kia đã làm to chuyện rồi.
Ngay sau đó, các kênh truyền thông của Tu Hà đều tranh nhau đưa tin.
Trong nửa ngày, các chương trình thời sự của Tu Hà đều đưa tin về vụ Khương Vy Nhan của tập đoàn Khương Thị sử dụng vật liệu giả mạo kém chất lượng, khiến năm người bị thương nặng.
Cả thành phố xôn xao!
Chương 416: Liên hợp năm ban ngành chấp pháp
Xảy ra tai nạn lao động là chuyện nghiêm trọng ở Hoa Quốc.
Bất cứ doanh nghiệp hay công ty nào mà để xảy ra tai nạn lao động thì đều bị điều tra xử phạt rất nặng.
Bởi vì an toàn tính mạng của người dân Hoa Quốc nặng hơn cả Thái Sơn!
Hơn nữa, trong một ngày mà có tới năm vụ tai nạn lao động, có thể nói là chuyện lớn nhất trong một năm nay ở Tu Hà.
Sau khi bị tin tức thời sự đưa tin, chuyện này lập tức thu hút sự chú ý cao độ của các cơ quan ban ngành có liên quan ở Tu Hà, thậm chí là ở tỉnh.
Không đến nửa ngày, ban ngành giám sát an toàn Tu Hà, ban ngành quản lý doanh nghiệp, ban ngành quản lý khẩn cấp Tu Hà, hiệp hội người tiêu dùng, cả Cục thanh tra tỉnh, đều lập tức triển khai hành động, cử chuyên viên đến mấy công trường xảy ra tai nạn để tìm chứng cứ.
Liên hợp năm ban ngành chấp pháp.
Cực kỳ chú ý đến chuyện này!
Nhất thời dấy lên dư luận ầm ĩ.
Cùng lúc đó, các công trường của công ty nhà họ Khương đều bị cấp trên hạ lệnh cấm, dừng ngay việc sản xuất và thi công, tạm thời giữ các giấy tờ liên quan đến việc sản xuất và thi công an toàn của công ty, tiếp nhận điều tra.
Ngoài ra, các chuyên viên điều tra của năm ban ngành cũng nhanh chóng đến công ty nhà họ Khương.
Trong phòng họp, mọi người nhà họ Khương và các lãnh đạo cấp cao vẫn đang bàn bạc phương án ứng phó.
Nhưng đúng lúc này, chuyên viên điều tra của năm ban ngành đã hùng hổ xông vào.
Rầm!
Cửa phòng họp bị đạp mạnh ra.
Sau đó, một nhóm lính tuần mặc đồng phục tiến vào với vẻ mặt nghiêm túc.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu mặt vuông chữ điền, mắt chim ưng, vẻ mặt nghiêm túc, xuất trình thẻ của mình ra, rồi lạnh lùng nói với người nhà họ Khương và các lãnh đạo cấp cao công ty đang có mặt: “Tôi là chuyên viên điều tra của liên hợp năm ban ngành chấp pháp, Châu Nham Chính, đến từ Phòng Sự cố An toàn Tổng Cục chấp pháp tỉnh, chức vụ phó tổng tư lệnh, phụ trách riêng vụ tai nạn lao động lần này”.
Châu Nham Chính là phó tổng tư lệnh của Phòng Sự cố An toàn Tổng Cục chấp pháp tỉnh!
Đây là một nhân vật có máu mặt rất nổi tiếng ở tỉnh.
Công chính liêm minh!
Công bằng chính trực!
Theo đúng pháp luật!
Về cơ bản, những vụ án vào tay ông ấy đều là những vụ hóc búa.
Mọi người trong phòng họp đều sững sờ.
Bọn họ không ngờ chuyên viên của liên hợp năm ban ngành chấp pháp lại đến nhanh như vậy.
Hơn nữa, còn là một phó tổng tư lệnh đến từ tỉnh.
Châu Nham Chính cũng quét mắt nhìn quanh phòng, hỏi: “Ai là người phụ trách công ty?”
Khương Văn Kỳ tỉnh táo trở lại, vội vàng đứng dậy, nở nụ cười đầy vẻ nịnh nọt, đáp: “Phó tổng tư lệnh Châu, tôi là phó chủ tịch Khương Văn Kỳ của công ty, hiện giờ công ty do tôi phụ trách”.
“Dẫn đi!”, Châu Nham Chính lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lùng như dao.
Khương Văn Kỳ cuống hết cả lên, vội vàng nói: “Ấy ấy, phó tổng tư lệnh Châu, tôi đâu có phạm pháp! Tuy tôi là người phụ trách của công ty, nhưng chuyện lần này không phải do tôi phụ trách mà là Khương Vy Nhan! Các ông muốn dẫn người thì cũng phải dẫn nó chứ!”
Khương Văn Kỳ sợ hết hồn!
Lần này liên hợp năm ban ngành chấp pháp, lại còn là Tổng Cục thanh tra tỉnh đến, cho thấy chuyện lần này rất nghiêm trọng.
Châu Nham Chính nghe thấy thế thì nhìn sang phía Khương Vy Nhan đứng bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Cô chính là Khương Vy Nhan?”
Lúc này, Khương Vy Nhan cũng rất hoảng loạn, yếu ớt gật đầu đáp: “Là tôi đây”.
“Mấy dự án này đều do cô phụ trách sao?”, Châu Nham Chính tiếp tục lạnh lùng hỏi.
Khương Vy Nhan gật đầu đáp: “Là tôi phụ trách…”
“Tốt lắm, vậy thì mời tiểu thư Khương đi với chúng tôi để phối hợp điều tra những chuyện liên quan!”, Châu Nham Chính nói rồi vung tay lên, mấy lính tuần phía sau lập tức bước tới, chặn hai bên Khương Vy Nhan lại.
Khương Vy Nhan cuống lên, nói: “Phó tổng tư lệnh Châu, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, số vật liệu kia đều do tôi đích thân ký hợp đồng, không thể có chuyện giả mạo kém chất lượng được, tôi lấy tính mạng của mình ra đảm bảo! Tôi tuyệt đối sẽ không để bọn họ sử dụng vật liệu giả mạo kém chất lượng như vậy”.
“Lấy tính mạng ra đảm bảo?”
Châu Nham Chính nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên vẻ khó phát hiện, sau đó cười lạnh lùng nói: “Tính mạng trong miệng các nhà doanh nghiệp như các cô rẻ rúng đến thế sao? Lấy tính mạng ra đảm bảo? Cô không cảm thấy cô nói thế rất nực cười sao? Bây giờ đã xảy ra tai nạn, năm công nhân bị thương nặng, vẫn đang cấp cứu! Đây là năm gia đình đấy! Một câu không sử dụng vật liệu giả mạo kém chất lượng và lấy tính mạng ra đảm bảo của cô là không còn chuyện gì sao?”
Khương Vy Nhan sững sờ.
Từ đầu đến giờ cô vẫn trong trạng thái mơ hồ.
Thậm chí đến chuyện tai nạn cũng bây giờ mới biết.
“Hết đường chối cãi rồi à?”
Châu Nham Chính cười khẩy, sau đó nói: “Tôi nói cho các người biết! Chuyện tai nạn lao động lần này đã kinh động đến Tổng Cục chấp pháp tỉnh và Tổng Cục quản lý khẩn cấp! Tổng tư lệnh chấp pháp và tổng tư lệnh quản lý khẩn cấp mới đến đều rất tức giận, cũng rất coi trọng chuyện lần này! Vậy nên, các người đừng hòng trốn tránh trách nhiệm, hãy khai thật những vấn đề của mình thì may ra được khoan hồng!”
“Bắt đầu từ bây giờ, công ty nhà họ Khương lập tức dừng lại để chỉnh đốn! Các nhà máy và công trường dưới trướng cũng dừng lại toàn bộ! Chờ điều tra rõ ràng rồi mới có quyết định!”
“Về phần Khương Vy Nhan, là người phụ trách trực tiếp của vụ việc lần này, nên phải đưa đi, tiếp nhận điều tra của chúng tôi”.
Lời nói của Châu Nham Chính khiến các lãnh đạo cấp cao và người nhà họ Khương đều hoảng hốt.
Nếu chuyện này bị kết tội thì nhà họ Khương tiêu đời!
Chắc chắn danh tiếng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, thậm chí còn liên lụy đến việc hợp tác với tập đoàn Lợi Dân và anh Bạch sắp tới nữa.
Khương Vy Nhan vẫn còn muốn giải thích, nói: “Phó tổng tư lệnh Châu, hy vọng ông hãy điều tra rõ ràng sự thật! Lô vật liệu này thực sự do chính tôi ký hợp đồng, chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì, chỗ tôi vẫn còn các loại giấy tờ đạt tiêu chuẩn! Việc này… chắc chắn là có người muốn hãm hại tôi, hãm hại công ty chúng tôi!”
Khương Vy Nhan cũng không ngốc, sau khi suy nghĩ một lát, cô lập tức tìm ra được nguyên nhân.
Cô thực sự có thể lấy tính mạng ra đảm bảo vật liệu không có bất cứ vấn đề gì.
Vậy thì lô vật liệu được gọi là giả mạo kém chất lượng kia có nguồn gốc rất đáng nghi.
“Vậy sao? Thế vật liệu khả nghi được đưa vào công trường của các cô kiểu gì? Do ai phê chuẩn cho đưa vào? Lẽ nào trước khi thi công các cô không kiểm tra vật liệu sao? Bất kể là vấn đề do vật liệu hay vấn đề của đơn vị thi công, thì công ty nhà họ Khương các cô cũng có liên quan!”
Châu Nham Chính lạnh lùng nói.
Cùng lúc đó, người của bên ban ngành giám sát an toàn Tu Hà cũng vội vàng đến công ty nhà họ Khương.
Vừa vào cửa, bọn họ đã lạnh lùng hỏi: “Ai là Khương Vy Nhan?”
Khương Vy Nhan hơi hốt hoảng, nhưng vẫn hít sâu một hơi, đáp: “Là tôi đây”.
Sắc mặt của chuyên viên ban ngành giám sát an toàn lạnh tanh, lấy các loại chứng cứ ra rồi nói: “Chúng tôi là chuyên viên của ban ngành giám sát an toàn Tu Hà, phối hợp hành động với liên hợp năm ban ngành chấp pháp lần này! Mười phút trước, chúng tôi đã tìm được các chứng cứ tại hiện trường vụ tai nạn lao động lần này, đủ để chứng minh vật liệu ở đây chính là sản phẩm giả mạo kém chất lượng! Vụ tai nạn lần này chắc chắn có liên quan đến cô!”
Ầm!
Hết đường chối cãi rồi!
“Không… không thể nào, rõ ràng là vật liệu tôi đích thân ký hợp đồng, cũng tận mắt nhìn họ vận chuyển đến công trường, sao có thể là giả mạo kém chất lượng được…”
Khương Vy Nhan sững sờ, vô cùng kích động.
Chuyên viên của ban ngành giám sát an toàn lạnh lùng hừ một tiếng, đáp: “Hừ! Cô còn cãi à? Chúng tôi đã cử người khống chế các nhà cung cấp vật liệu, nhà máy cùng với mấy đơn vị thi công có liên quan rồi! Bọn họ khai ngay ra cô, chính cô đã nhận hối lộ một triệu tệ, trà trộn vật liệu giả mạo kém chất lượng vào trong vật liệu đạt tiêu chuẩn!”
“Chết đến nơi rồi mà không biết hối cải!”
Chương 417: Hạ Thất Hổ – kẻ bày mưu
Ầm!
Một câu nói khiến các lãnh đạo cấp cao công ty, và người nhà họ Khương sững sờ.
Khương Vy Nhan bỏ túi riêng một triệu tệ?
“Không ngờ lại là cô ta thật!”
“Con đ* này muốn hủy hoại nhà họ Khương chúng ta mà!”
“Phó tổng tư lệnh Châu và chuyên viên này, các ông dẫn cô ta đi ngay đi, phải xử lý nghiêm khắc, nhất định phải lấy lại công bằng cho người dân!”
Các lãnh đạo cấp cao công ty bỗng chốc nhao nhao công kích.
Khương Vy Nhan sửng sốt, vẻ mặt run rẩy.
Mình đã nhận một triệu tệ sao?
Đây rõ ràng là vu oan hãm hại.
“Không có, tôi không có, tôi thực sự không làm thế”.
Khương Vy Nhan cố gắng giải thích, nhưng mọi người không thèm nghe.
Châu Nham Chính cũng lạnh lùng hừ một tiếng, hất tay lên, đưa toàn bộ những người có liên quan như Khương Vy Nhan đi.
Cùng lúc đó, truyền thông bên ngoài cũng đưa tin Khương Vy Nhan của công ty nhà họ Khương nhận riêng một triệu tệ, sử dụng vật liệu giả mạo kém chất lượng.
Cộng đồng mạng lập tức xôn xao.
Thành phố Tu Hà cũng dấy lên không ít dư luận.
Người dân tức giận mắng mỏ, người nhà của các công nhân bị thương cũng giăng biểu ngữ, đến trước cổng công ty nhà họ Khương, yêu cầu một lời giải thích, và đòi trừng phạt nghiêm khắc Khương Vy Nhan.
…
Còn lúc này, Khương Văn Kỳ cùng với các lãnh đạo cấp cao và người nhà họ Khương còn lại, khẩn cấp mở một cuộc họp báo.
Trong buổi họp báo, Khương Văn Kỳ tỏ vẻ kích động và đau lòng, nói: “Công ty nhà họ Khương chúng tôi nhất định sẽ cho những người bị thương và người nhà họ một câu trả lời thỏa đáng về chuyện này! Chúng tôi sẽ tiến hành bồi thường theo đúng trình tự! Bên cạnh đó, chỉ cần chứng thực Khương Vy Nhan có nhận hối lộ, thì nhà họ Khương chúng tôi sẽ không kiêng nể nương tay!”
Sau cuộc họp báo, ba người nhà Khương Văn Kỳ và đám người Khương Học Bác lúc này đều đang ở sân của lão gia trong biệt viện nhà họ Khương.
Ai nấy đều cúi đầu quỳ dưới đất, không dám ho he tiếng nào.
Sau khi biết chuyện, Khương Thái Xương nổi trận lôi đình, đập vỡ kha khá chén trà.
“Văn Kỳ, rốt cuộc chuyện thế nào rồi? Xử lý ra sao?”
Khương Thái Xương lạnh lùng hỏi, không nhịn được ho mấy tiếng.
Dạo này, sức khỏe của lão ngày càng kém đi.
Khương Văn Kỳ vội vàng đứng dậy, bước đến trước mặt Khương Thái Xương, vuốt ngực cho lão rồi đáp: “Bố, chuyện này tạm thời đã được khống chế, nhưng bên ngoài vẫn bàn tán ầm ĩ. Khương Vy Nhan và người phụ trách liên quan đã bị đưa đi điều tra. Ngoài ra, bọn con cũng đã cử chuyên gia đàm phán bồi thường với người nhà nạn nhân rồi ạ”.
Khương Thái Xương gật đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn Khương Học Bác đang quỳ dưới đất, tức giận nói: “Mày nhìn đi! Không ngờ đứa con gái ngoan của mày dám làm chuyện táng tận lương tâm như vậy! Còn dám nhận riêng một triệu tệ? Cô ta muốn nhà họ Khương phá sản sao?”
Vẻ mặt Khương Học Bác bất đắc dĩ, cúi đầu, không dám nói câu nào.
Từ Phân lại càng không dám lên tiếng, trong lòng tức tối, bây giờ chỉ muốn xé xác con ranh Khương Vy Nhan kia.
“Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi chuyện trong công ty giao cho Văn Kỳ phụ trách! Các dự án hợp tác trong tay Khương Vy Nhan sẽ do con và Mỹ Nghiên toàn quyền phụ trách!”
Khương Thái Xương lạnh lùng nói: “Phải giải quyết ổn thỏa chuyện này! Tuyệt đối không được để người ta bàn tán về nhà họ Khương! Họ đòi bao nhiêu tiền bồi thường thì cứ đưa! Một khi chuyện này có kết quả đúng là do Khương Vy Nhan thì lập tức tuyên bố cắt đứt mối quan hệ với cô ta!”
Dứt lời, Khương Thái Xương đứng lên, chống gậy, tức giận bỏ đi.
Ánh mắt Khương Văn Kỳ đầy cung kính đưa tiễn lão đi, sau đó nở nụ cười lạnh lùng, nói với Khương Học Bác đang quỳ dưới đất: “Bắt đầu từ hôm nay, cấm túc ba người nhà chú! Không được đi đâu cả! Cho đến khi điều tra rõ ràng chuyện này!”
“Anh, việc này…”, Khương Học Bác sửng sốt.
Nhưng Khương Văn Kỳ đã quay ngoắt người, dẫn theo Khương Mỹ Nghiên và Tiết Mai rời đi.
Trong nhà Khương Văn Kỳ.
Khương Mỹ Nghiên kêu lên đầy kích động: “Bố, không ngờ Khương Vy Nhan lại là loại người như vậy, vì một triệu tệ mà tự đào hố chôn mình”.
Khương Văn Kỳ khẽ nhấp một ngụm trà, đáp: “Ha ha, ai mà ngờ được chứ, nhưng chuyện này quá có lợi cho chúng ta! Chỉ cần Khương Vy Nhan bị bắt, thì các mối hợp tác trong tay nó sẽ đều thuộc về chúng ta! Nhất là hợp đồng trị giá hai trăm triệu tệ của cậu Bạch kia, chúng ta phải nhanh chóng hớt tay trên!”
“Đúng vậy! Lần này Khương Vy Nhan đúng là tự tìm đường chết!”, Khương Mỹ Nghiên nở nụ cười lạnh lùng gian trá.
Cùng lúc đó, ở công ty dược Lực Dương.
Tống Thiên Lỗi đang ngồi uống trà cười nói với một người đàn ông trung niên vóc người vạm vỡ.
“Đường chủ Hạ, chuyện xử lý thế nào rồi?”, Tống Thiên Lỗi sốt ruột hỏi.
Người đàn ông trung niên cả người ngập tràn hơi thở võ thuật kia có lông mày như sâu róm, mắt gian mũi khoằm, thản nhiên cười nói: “Tổng giám đốc Tống cứ yên tâm đi, người của tôi làm việc cực kỳ đáng tin! Chắc chắn không để lại bất cứ manh mối gì! Camera ở công trường đã được tôi xử lý sạch sẽ rồi, cho dù là kỹ thuật viên của lính tuần cũng không thể khôi phục được!”
“Mấy người nhận lô vật liệu kia cũng là đàn em tôi cài vào, rất đáng tin!”
“Cả mấy nhà cung cấp vật liệu cũng do tôi sắp xếp, bọn họ tuyệt đối sẽ không để lộ!”
Tống Thiên Lỗi nghe thấy thế thì vẻ mặt vui mừng và hưng phấn, nói: “Nói vậy là lần này Khương Vy Nhan sẽ phải ngồi tù thật sao?”
Hạ Thất Hổ mỉm cười đáp: “Đúng vậy, có Hạ Thất Hổ tôi ra tay, chắc chắn tổng giám đốc Tống sẽ được nhận kết quả mỹ mãn nhất! Lần này, cái cô Khương Vy Nhan mà cậu bảo chúng tôi đối phó kia khó mà thoát được kiếp nạn. Cho dù là ông trời đến thì cũng vô ích! Tôi đã lập chứng cứ vững chắc rồi! Hơn nữa, lần này liên hợp năm ban ngành chấp pháp của tỉnh cử Châu Nham Chính xuống, đó là một người công chính liêm minh! Bất cứ vụ án nào vào tay ông ta cũng là vụ nặng, chắc chắn không thể lật lại được!”
“Tốt! Ông sắp xếp tốt lắm! Đường chủ Hạ ra tay đúng là khác hẳn!”
Tống Thiên Lỗi rất vui mừng!
Vốn dĩ hắn định bảo Hạ Thất Hổ bắt cóc Khương Vy Nhan và con gái cô, để trả thù Tiêu Chính Văn.
Nhưng Hạ Thất Hổ lại đưa ra phương án khác, Tống Thiên Lỗi cảm thấy rất hay!
Thế này chẳng phải hơn phóng hỏa giết người nhiều sao?
Hơn nữa, cho dù có điều tra thì cũng không điều tra được đến hắn.
Không ngờ Hạ Thất Hổ lại có mưu kế hay như vậy.
Ha ha ha!
Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, ai bảo mày đắc tội với tao, lần này thì vợ mày toi rồi nhé!
“Tiếp theo đây sẽ đối phó với con gái hắn thế nào?”, Tống Thiên Lỗi sốt sắng hỏi.
Hạ Thất Hổ mỉm cười đáp: “Tổng giám đốc Tống, cậu đừng sốt ruột, chờ vụ án của Khương Vy Nhan xong xuôi thì tôi sẽ có cách. Người của tôi đã nghe ngóng xong rồi, con gái của tên Tiêu Chính Văn mà cậu muốn đối phó hiện đang học ở một trường quý tộc, đến lúc đó chỉ cần lừa nó ra rồi bán đến Nam Quốc làm nô lệ là được”.
“Ha ha ha!”
Tống Thiên Lỗi cười lớn, đáp: “Hay, tôi muốn hắn phải nhà tan cửa nát, đây chính là kết cục khi dám đối đầu với tôi!”
Tiêu Chính Văn!
Ha ha ha!
Đến lúc đó, tao sẽ bắt mày phải quỳ xuống cầu xin.
Còn bên này, Tiêu Chính Văn đang bàn với Bàng Ngọc Thành một số chi tiết trong thiết kế váy cưới.
Đột nhiên, Long Nhị nhảy xuống khỏi chiếc xe jeep dừng gấp ngoài cửa, cả người lạnh lùng xông vào, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Chủ soái, xảy ra chuyện rồi! Chị dâu bị bắt!”
Chương 418: Cậu ấy là chủ soái Bắc Lương à?
Nghe nói Khương Vy Nhan bị bắt, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi: “Chuyện này là sao?”
Long Nhị kể lại tường tận chuyện đã xảy ra, nghe xong, Tiêu Chính Văn sa sầm mặt mày nói: “Chắc chắn là bị người khác hãm hại! Trước tiên chúng ta đến chỗ công trường xem thử!”
Tiêu Chính Văn không nói gì chào Bàng Ngọc Thành rồi dẫn Long Nhị cấp tốc đến công trường.
Nhưng lúc này công trường đã kéo dây chắn không cho người không liên quan vào trong!
Tiêu Chính Văn cau mày bấm gọi cho Tống Hậu Lượng, Tống Hậu Lượng nghe xong cũng ngạc nhiên nói: “Chủ soái, tôi đến ngay!”
Cùng lúc đó, Tống Hậu Lượng đã gọi một cuộc điện thoại ra lệnh cho lính tuần làm nhiệm vụ canh gác ở hiện trường: “Lập tức bỏ dây ra cho người vào!”
Sau khi nhận điện thoại của Tống Hậu Lượng, lính tuần làm nhiệm vụ canh gác ở hiện trường ngơ ngác, không hề do dự mà cho Tiêu Chính Văn và Long Nhị vào công trường.
Tiêu Chính Văn và Long Nhị chạy đến năm hiện trường xảy ra sự cố an toàn, xem xét tình hình xung quanh.
Một lát sau, Tống Hậu Lượng vội vã chạy đến.
“Chủ soái, tôi cũng vừa biết chuyện. Sự cố an toàn lần này do liên hợp năm ban ngành thực thi pháp chế, viên chức đứng đầu là phó cục trưởng Châu Nham Chính của Tổng Cục thanh tra tỉnh”.
Đến hiện trường, Tống Hậu Lượng lập tức báo cáo toàn bộ tin tức, số liệu có liên quan mà mình nhận được.
Tiêu Chính Văn nhíu mày lạnh lùng nhìn xung quanh, anh bỗng nhìn thấy một camera ở trong góc: “Nếu chuyển lô vật liệu giả này đến hiện trường thì chắc camera này sẽ quay được”.
Nghe vậy, Tống Hậu Lượng gọi mấy lính tuần phía sau nói: “Đã kiểm tra camera chưa?”
Lính tuần đó đáp: “Thưa tổng tư lệnh Tống, kiểm tra rồi nhưng…”
“Nhưng cái gì, nói mau!”, Tống Hậu Lượng nghiêm giọng nói.
Chuyện liên quan đến vợ của chủ soái Bắc Lương nhất định phải nghiêm khắc xử lý.
“Camera bị hỏng rồi, video liên quan của mấy ngày nay đều biến mất”, một lính tuần run rẩy nói.
“Bị hỏng? Vô dụng! Thứ quan trọng vậy tại sao lại bị hỏng?”, Tống Hậu Lượng tức giận quát.
Mấy lính tuần cũng nhìn nhau nói: “Lúc chúng tôi đến kiểm tra hiện trường thì nó đã bị hỏng”.
Tiêu Chính Văn cau mày nói với Long Nhị: “Lập tức tìm nhân viên kỹ thuật khôi phục lại nội dung của video”.
“Vâng!”
Long Nhị đáp.
Nhưng một lính tuần trong đó nói: “Anh Tiêu, e là các anh không lấy được thẻ nhớ trong camera đâu. Những thứ như vật chứng hay manh mối hiện trường có liên quan đều ở chỗ phó cục trưởng Châu rồi, không được ông ấy cho phép thì không ai có thể tiếp xúc với mấy thứ đó”.
“Phó cục trưởng Châu?”
Tiêu Chính Văn cau mày.
Tống Hậu Lượng vội giải thích: “Châu Nham Chính này có uy tín rất lớn ở tỉnh, là một người công bằng chính trực. Những vụ mà ông ta xử lý cơ bản đều là các vụ có bằng chứng rõ ràng, nếu là ý của ông ta thì hơi khó đấy”.
Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, nói với Long Nhị: “Lập tức liên lạc với Châu Nham Chính bảo ông ta đến đây!”
“Vâng!”
Long Nhị vội vàng liên lạc với Cục thanh tra tỉnh thông qua điện thoại vệ tinh được mã hóa!
Lúc này một người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị đang xem xét tài liệu trong văn phòng tổng tư lệnh ở Tổng Cục thanh tra tỉnh.
Điện thoại cố định trên bàn bỗng vang lên.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Tổng tư lệnh Đường, đây là tổng bộ chiến khu Bắc Lương, bây giờ chủ soái Bắc Lương đang ở Tu Hà yêu cầu phó cục trưởng Châu Nam Chính trong Tổng Cục thanh tra các ông đến gặp anh ấy ngay lập tức!”
“Chủ soái Bắc Lương?”
Tổng tư lệnh Đường kinh ngạc, kích động đứng phắt dậy, kính cẩn gật đầu đáp: “Vâng vâng vâng! Tôi lập tức thông báo ngay đây”.
Dứt lời, đợi đối phương cúp máy, tổng tư lệnh Đường mới cấp tốc gọi cho Châu Nham Chính ra lệnh: “Phó cục trưởng Châu, bây giờ ông đang ở Tu Hà phải không?”
“Tổng tư lệnh Đường, tôi đang ở Tu Hà giải quyết vấn đề về sự cố an toàn lần này, tổng tư lệnh Đường có nhiệm vụ gì sao?”
Lúc này Châu Nham Chính đang ở trong phòng thẩm vấn để chất vấn mấy người Khương Vy Nhan.
“Lập tức gác lại tất cả các công việc, chủ soái Bắc Lương muốn gặp ông!”, tổng tư lệnh Đường kích động nói.
“Cái gì? Chủ… chủ soái Bắc Lương?”
Nghe đến cái tên này, Châu Nham Chính cũng giật mình.
Sao chủ soái Bắc Lương lại muốn gặp mình?
Mình không hề có bất kỳ mối quan hệ nào với chủ soái Bắc Lương mà!
Chuyện gì đây?
Không lâu sau.
Châu Nham Chính vội vã chạy đến công trường. Lúc nhìn thấy người đàn ông đứng cạnhTống Hậu Lượng cách đó không xa, ông ấy lập tức nhận ra, người này chính là chủ soái Bắc Lương quyền thế lớn nhất Hoa Quốc ngày nay!
“Thuộc hạ, Châu Nham Chính kính chào chủ soái Bắc Lương”.
Châu Nham Chính bước đến kính cẩn cúi người nói.
Tiêu Chính Văn chỉ hờ hững nhìn rồi hỏi: “Vấn đề về sự cố an toàn của công ty nhà họ Khương do ông phụ trách điều tra à?”
Châu Nham Chính hơi sửng sốt, không hiểu tại sao chủ soái Bắc Lương bỗng nhiên quan tâm đến một vấn đề sự cố an toàn của một doanh nghiệp bình thường như vậy.
Nhưng ông ấy vẫn kính cẩn trả lời: “Thưa chủ soái, là tôi phụ trách điều tra. Sự cố an toàn của công ty nhà họ Khương lần này là do liên hợp năm ban ngành thực thi pháp chế, tôi là tổng chỉ huy lần này, không biết chủ soái có gì dặn dò?”
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Giao hết tất cả manh mối, bằng chứng của sự cố lần này cho người của tôi phụ trách xử lý”.
Nghe anh nói vậy, Châu Nham Chính run lẩy bẩy, nhướng mày nhìn Tống Hậu Lượng, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, sau đó lại cau mày nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tôi lớn gan hỏi một câu, chủ soái có quan hệ đặc biệt gì với công ty nhà họ Khương sao?”
Tiêu Chính Văn cũng không hề giấu giếm mà nói thẳng: “Khương Vy Nhan mà ông bắt đi điều tra trước đó là vợ của tôi”.
Hả?
Câu nói này như sét đánh ngang tai khiến cả người Châu Nham Chính run lẩy bẩy.
Cái gì?
Khương Vy Nhan thế mà lại là vợ của chủ soái Bắc Lương à?
Chuyện… chuyện này sao có thể?
Trời ạ!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mình lại đi bắt vợ của chủ soái Bắc Lương.
Châu Nham Chính hoảng hốt, mặt trắng bệch nhưng sau khi nghĩ lại, ông ấy nghiêm túc nói: “Chủ soái, mặc dù tiểu thư Khương là vợ cậu nhưng vấn đề về sự cố an toàn lần này đã được xác minh có liên quan đến vợ của cậu. Nếu chủ soái muốn lấy đặc quyền để giải quyết chuyện này thì trước tiên cứ cách chức tôi đi”.
“Hỗn láo!”
Tống Hậu Lượng tức giận chỉ vào Châu Nham Chính mắng: “Phó cục trưởng Châu! Sao ông có thể nói chuyện với chủ soái như vậy? Trong mắt ông, chủ soái là người như vậy sao?”
“Không phải!”, Châu Nham Chính đáp.
Tống Hậu Lượng còn muốn nói gì đó nhưng Tiêu Chính Văn xua tay, nói với Châu Nham Chính: “Tôi biết ông đang nghĩ gì, điều duy nhất tôi có thể nói với ông là vợ tôi chắc chắn không phải là người lợi dụng chức quyền để tham ô. Chuyện này chắc chắn có người khác hãm hại, bây giờ tôi phải kiểm tra video giám sát hiện trường”.
Châu Nham Chính hiểu ý của Tiêu Chính Văn nói: “Chủ soái, video giám sát hiện trường đã bị hỏng, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đang khôi phục lại, nhưng… trước mắt xem ra hơi khó”.
Tiêu Chính Văn bình thản nói: “Giao cho người của tôi”.
Châu Nham Chính cũng không do dự lập tức sắp xếp chuyên viên chuyển hết toàn bộ video giám sát hiện trường và các bằng chứng, manh mối, vật liệu giả thu thập được cho Long Nhị.
Long Nhị đã liên lạc với nhân viên kỹ thuật của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà. Không đến mười phút sau đã khôi phục hoàn toàn video giám sát hiện trường.
Điều khiến Châu Nham Chính cực kỳ kinh ngạc là trong video giám sát vào tối hôm trước bỗng xuất hiện vài bóng người lén lút chuyển một lô vật liệu vào hiện trường.
“Đây…”, Châu Nham Chính sửng sốt, trợn to hai mắt.
Đằng sau sự việc này quả nhiên có người đang hãm hại vợ của chủ soái Bắc Lương!
Đồng thời, nhân viên kỹ thuật liên quan thẩm định, đối chiếu vật liệu đó cũng gửi kết quả giám định qua.
Kết quả cho thấy hai lô vật liệu hoàn toàn khác nhau.
“Lập tức bắt giữ và thẩm vấn những người có liên quan! Tôi phải được biết kết quả trong thời gian ngắn nhất!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Chương 419: Một đấm rền vang
Nửa tiếng sau, trong phòng thẩm vấn Chi Cục thanh tra nào đó của Tu Hà.
Mấy thanh niên xăm mình, nhuộm tóc bị bắt vào trong.
“Này, các người làm gì vậy? Tại sao lại bắt bọn tôi?”, mấy thanh niên đó hét toáng lên.
Lúc này Châu Nham Chính đẩy cửa bước vào, theo sát phía sau là Tiêu Chính Văn với sắc mặt cực kỳ u ám.
Vừa bước vào cửa, Tiêu Chính Văn đút hai tay vào túi, lạnh lùng nói: “Cho các cậu một phút, người đứng đằng sau sai bảo các cậu là ai?”
Mấy thanh niên này chính là những người đã lén chuyển vật liệu giả vào công trường vào đêm hôm trước.
Lúc nhìn thấy Tiêu Chính Văn, những thanh niên đó tỏ ra khinh thường cười khẩy nói: “Mẹ kiếp, anh dọa bọn này đó hả? Bọn này không biết anh đang hỏi gì cả”.
“Đúng vậy. Mẹ kiếp, còn cho một phút, anh tưởng mình là ai?”
“Mấy kiểu phòng thẩm vấn này, không biết bọn này đã vào bao nhiêu lần rồi”.
Mấy cậu thanh niên hống hách, xem thường Tiêu Chính Văn!
Lúc này Tiêu Chính Văn hờ hững nhìn đồng hồ trên tường nói: “Ba mươi giây cuối cùng”.
Nghe vậy, mấy tên này hoảng hốt, nhíu chặt mày trố mắt nhìn nhau quát: “Chết tiệt! Mẹ kiếp, anh là ai? Mau thả bọn này ra! Các anh đang bắt người trái phép vô căn cứ, tôi muốn kiện các anh!”
“Phải! Bọn tôi chỉ là người dân lương thiện! Mau thả bọn tôi ra!”
“Hết thời gian!”, Tiêu Chính Văn nghiêm giọng nói.
Sau đó, hơi thở lạnh lẽo toát ra từ cơ thể anh bao trùm cả căn phòng thẩm vấn.
Rầm!
Ngay sau đó, anh giơ chân lên đá một tên trong đó văng ra xa, khiến hắn đập mạnh người vào bức tường phía sau.
Trong phút chốc, bức tường nứt toác ra, cả người tên đó mềm nhũn ngã xuống đất, ôm ngực mình phun ra máu, sắc mặt vô cùng đau đớn.
Hai tên còn lại khiếp sợ quát: “Sao… sao anh có thể đánh người. Tôi phải kiện các anh! Kiện các anh!”
“Bốp!”
Nhưng Tiêu Chính Văn nhấc tay lên đấm vào mặt tên quát tháo đó làm hắn văng ra xa hai mét, lăn lộn trên mặt đất hai vòng, rơi ra mấy cái răng, trong miệng đều là máu!
“Hu hu hu…”, tên đó ngã xuống che miệng không ngừng chảy máu của mình, hoảng sợ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang đi về phía hắn, hét lên: “Anh… anh đừng qua đây! Đừng qua đây! Giết người rồi, giết người rồi!”
Nhưng!
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn túm lấy cái ghế quân dụng ở một bên nện vào người thanh niên đó.
Rầm!
Tên đó bị anh nện văng ra thêm vài mét nữa.
Hai tay người thanh niên giơ ra muốn chặn anh lại, vang lên tiếng rắc rồi gãy luôn.
“A a a! Tay của tôi! Tay của tôi!”
Tên đó hét lên thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất.
Sau đó Tiêu Chính Văn ném ghế quân dụng trong tay đi, lạnh lùng nhìn thanh niên duy nhất còn đứng đó.
Lúc này thanh niên này run rẩy không ngừng, quần cũng ướt một mảng.
Hắn quỳ trên mặt đất gào khóc: “Tôi nói, tôi nói, xin đại ca tha mạng…”
“Là võ đường Thất Hổ! Hạ Thất Hổ, Hạ Gia bảo bọn tôi làm…”
Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Hạ Thất Hổ, võ đường Thất Hổ?”
Sau đó anh đi thẳng ra khỏi phòng thẩm vấn.
Bên này, Châu Nham Chính cũng tra ra được các manh mối có liên quan.
Vật liệu ở công trường bị đổi, ngay cả khẩu cung của mấy nhà cung cấp cũng là giả.
Khương Vy Nhan chưa từng nhận bất kỳ khoản tiền nào.
Trưa cùng ngày hôm đó, Châu Nham Chính sắp xếp xong báo cáo điều tra về sự cố và kịp thời công bố.
Người dân Tu Hà lại lần nữa nhốn nháo bàn tán.
Nhà họ Khương cũng nhận được tin tức ngay, chẳng qua phản ứng của mọi người không giống nhau.
Sắc mặt Khương Văn Kỳ u ám, ánh mắt lóe sáng không biết đang nghĩ gì.
Khương Học Bác kích động, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trong văn phòng tổng giám đốc công ty dược Lực Dương.
Sau khi nhìn thấy tin tức, Tống Thiên Lỗi tức giận đập vỡ tách trà, lập tức gọi cho Hạ Thất Hổ. Hắn kiềm chế cơn giận hỏi: “Hạ Gia, rốt cuộc là sao đây? Chẳng phải đã nói không được thất bại sao? Bây giờ sao lại thành như vậy?”
Đầu bên kia điện thoại, Hạ Thất Hổ đang ở trong võ đường Thất Hổ của mình cũng đọc được tin tức: “Tổng giám đốc Tống, có cao nhân giải vây giúp nhà họ Khương”.
“Tôi không quan tâm được nhiều như vậy, bây giờ chuyện này phải làm sao đây? Tôi bỏ ra một triệu để ông xử lý gọn gàng mà”.
Tống Thiên Lỗi kích động quát.
Sắc mặt Hạ Thất Hổ xám xịt, tay còn nghịch một cặp cầu ngọc nói: “Tổng giám đốc Tống không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết gọn gàng chuyện này, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến Tổng giám đốc Tống”.
Nói xong Hổ Thất Hổ cúp máy.
Ông ta ngồi trên ghế bành ở sảnh giữa u ám nhìn mấy chục đệ tử đang luyện võ trong khoảng sân rộng hơn năm trăm mét vuông bên ngoài!
“A Long, đi điều tra xem ai đứng đằng sau giúp đỡ nhà họ Khương!”
“Chỉ cần điều tra ra được thì dù là ai cũng giết cho tôi!”
“Dám làm hỏng chuyện tốt của Hạ Thất Hổ tôi, chắc chắn sẽ chết!”
Vừa dứt lời, một người đàn ông đầu trọc vạm vỡ, nước da ngăm đen, cánh tay có một hình xăm và một vết sẹo nơi khóe mắt, mặc áo ngắn tay màu đen xuất hiện đứng bên cạnh Hạ Thất Hổ cúi người nói: “Vâng, Hạ Gia!”
Dứt lời, A Long đó cất bước đi ra ngoài cửa.
Rầm!
Cảnh cửa bỗng bị ai đó đạp mở toang.
Sau đó hai người một trước một sau bước vào võ đường Thất Hổ.
Người đi trước tất nhiên là Tiêu Chính Văn, ánh mắt ngập tràn sự lạnh lẽo, khí thế ngút trời.
Sau theo chính là Long Nhị!
Lúc Tiêu Chính Văn xông vào võ đường Thất Hổ, mấy chục võ sĩ đang luyện võ trong sân đều tập hợp lại bày ra tư thế chiến đấu, xếp thành ba hàng, sắc mặt u ám lạnh lẽo đứng đằng sau A Long.
Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, lạnh lùng xuyên qua đám người nhìn thấy Hạ Thất Hổ đang ngồi trên ghế bành uống trà trong sảnh giữa.
“Mày là thằng nào mà dám đạp cửa của võ đường Thất Hổ, muốn chết sao?”
A Long tức giận quát lên.
“Nơi này là võ đường Thất Hổ à?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, mày đã biết là võ đường Thất Hổ rồi thì nên biết dám xông vào đây, kết cục chỉ có chết!”
A Long tức giận nói, cơ bắp trên người phát sáng dưới ánh mặt trời khiến người ta run rẩy.
Thế nhưng Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Tôi tìm Hạ Thất Hổ”.
“Hỗn láo! Tên của Hạ Gia mà mày có thể gọi thẳng ra như vậy được sao?”
A Long tức giận quát rồi lao đến, định đấm một cú vào mặt Tiêu Chính Văn.
Cú đấm này như hổ gầm, rất uy lực có thể đánh một con bò tan nát!
Người bình thường không thể né được chiêu này.
Nhưng.
Điều khiến mọi người bất ngờ là Tiêu Chính Văn đứng tại chỗ không hề động đậy.
Long Nhị ở phía sau nheo mắt lại, đứng chặn trước mặt Tiêu Chính Văn, anh ta giơ tay lên đấm một cú chặn lại.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, sau đó là tiếng răng rắc của xương vang khắp võ đường Thất Hổ.
Tiếp đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, A Long bị một chiêu của đối phương đánh văng ra xa. Hắn lăn trên mặt đất, cả cánh tay phải cũng nổ tung, máu me be bét!
Thậm chí còn chưa kịp kêu lên tiếng thảm thiết đã ngất xỉu.
“Dám đánh chủ soái thì phải chết!”, Long Nhị lạnh lùng nói.
Chương 420: Nhà họ Hàn ở tỉnh thì đã sao?
Chết lặng!
Soạt!
Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, kinh hãi nhìn Long Nhị đứng trước mặt Tiêu Chính Văn!
Trong sân, bốn năm mươi võ sĩ mặc bộ đồ luyện công màu trắng, đều nhìn Long Nhị với vẻ mặt kinh sợ, không dám tiến lên.
A Long là người có thực lực mạnh nhất trong đám đồ đệ của võ đường Thất Hổ.
Đã đạt đến thực lực của một binh vương chuẩn một sao!
Nếu đặt ở ngoài thì sẽ là người được các gia đình giàu có ở Tu Hà săn đón.
Nhưng cường giả như vậy lại không thể vượt qua được một cú đấm của đối thủ.
Cánh tay phải nát bét, cả người nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh!
Vậy thì người đàn ông trước mắt này có thực lực mạnh đến thế nào?
Đám đồ đệ không dám suy đoán, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đứng ra trước, đi từng bước về phía giữa sân.
Long Nhị đi theo phía sau, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh một lượt!
Tiêu Chính Văn tiến lên một bước, bốn năm mươi tên đồ đệ kia liền lùi lại phía sau, cho đến khi lùi đến bậc thềm của sảnh giữa, Hạ Thất Hổ đang ngồi trên ghế bành ở sau sảnh mới nhướng mày nhìn Tiêu Chính Văn và Long Nhị, lạnh lùng nói: “Dám xông vào võ đường Thất Hổ của tôi, đánh đồ đệ của tôi bị thương, thật đáng chết! Các người, nếu ai có thể đánh gục hai tên này, phế bỏ chân tay của chúng thì sẽ là đệ tử xuất sắc của Hạ Thất Hổ tôi, là người kế vị tiếp theo của Võ đường Thất Hổ!”
Rầm!
Câu nói này kích thích nhiệt huyết của đám đồ đệ.
Trở thành đệ tử xuất sắc nhất của Hạ Thất Hổ, hơn nữa còn trở thành người kế vị tiếp theo của võ đường Thất Hổ!
Điều kiện này thật cám dỗ, bọn họ không thể không hành động được!
Đột nhiên, đám đồ đệ trở nên điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, gầm lên, xông về phía Tiêu Chính Văn và Long Nhị!
“Lên! Cùng nhau lên! Bọn họ chỉ có hai người thôi!”
“Đánh chết chúng!”
“Báo thù cho anh A Long!”
Bốn năm mươi tên đồ đệ hung hăng lao về phía Tiêu Chính Văn và Long Nhị.
Sắc mặt Long Nhị u ám, lạnh lùng nói: “Tự tìm đường chết!”
Sau đó, toàn thân anh ta phát ra một luồng khí thế mãnh liệt, lao lên, đấm đá với mười mấy tên đồ đệ, bọn chúng như lúa mạch rơi xuống đất, che đi cánh tay và bắp chân đứt đoạn, đau khổ rống lên thảm thiết.
Chỉ trong chốc lát, trong sân đều là đám đồ đệ nằm gục dưới đất.
Mười mấy tên đồ đệ còn lại đều run rẩy, kinh hãi nhìn Long Nhị.
Mạnh quá!
Người này là ác quỷ sao?
Chỉ trong chốc lát, hơn ba mươi anh em của bọn họ đã bị giải quyết nhanh gọn lẹ!
Thậm chí, bọn họ còn không nhìn rõ Long Nhị ra tay như thế nào, chỉ nhìn thấy anh em của mình ngã bay xuống đất.
Hạ Thất Hổ sững sờ, nhìn Tiêu Chính Văn và Long Nhị trong sân, đứng bật dậy, đẩy đồ đệ lên trước, đứng chắp tay, nghiêm mặt nói: “Các người là ai?”
Tiêu Chính Văn thờ ơ nhìn Hạ Thất Hổ, nói: “Tiêu Chính Văn”.
Nghe vậy, Hạ Thất Hổ nhíu mày, nhếch mép cười nói: “Thì ra cậu chính là Tiêu Chính Văn, xem ra chuyện nhà họ Khương là do cậu giải quyết nhỉ. Thằng nhãi cậu cũng có chút năng lực đấy, còn có thể tìm đến đây, xem ra cậu đã điều tra ra được tôi là người đứng phía sau”.
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn lãnh đạm, hỏi: “Giữa chúng ta có thù oán gì sao?”
Hạ Thất Hổ lạnh lùng đáp: “Không có thù, tôi chỉ là cầm tiền làm việc thay người khác thôi”.
“Tiền của ai?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Không thể tiết lộ!”, Hạ Thất Hổ nói, trong mắt hiện lên sự ớn lạnh.
“Nếu đã vậy thì chỉ có thể động tay thôi nhỉ?”, Tiêu Chính Văn nói.
Hạ Thất Hổ cười lớn, nói: “Thực lực của vệ sĩ bên cạnh cậu cũng được đấy, nhưng đây là võ đường Thất Hổ, Hạ Thất Hổ tôi không phải bù nhìn, muốn ra tay với tôi, e là hôm nay các người không sống sót để ra khỏi đây được đâu!”
“Vậy sao? Thử là biết thôi”, Tiêu Chính Văn đáp.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn tiến lên một bước.
Long Nhị lập tức đứng ra, nói: “Chủ soái, để tôi”.
Tiêu Chính Văn bình tĩnh lắc đầu: “Không sao, cũng lâu rồi tôi không vận động, để tôi tự lên”.
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Thất Hổ liền trở nên khó coi, ánh mắt nảy lửa như muốn thiêu cháy toàn bộ võ đường Thất Hổ!
Chủ soái?
Cậu ta không phải là thằng ở rể vô dụng nhà họ Khương sao?
Hạ Thất Hổ cũng không nghĩ nhiều, lạnh lùng cười nói: “Được lắm thằng nhãi! Cũng kiêu ngạo đấy! Nếu mày đã muốn chết thì tao sẽ cho mày được như ý!”
Nói xong, Hạ Thất Hổ đi thẳng vào trong sân, đứng chắp tay, khinh thường nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Thằng nhãi ranh, nhường mày mười chiêu, trong vòng mười chiêu, nếu mày đụng được vào tao thì tao sẽ nói cho mày biết người phía sau là ai!”
Không thể không nói, lời này của Hạ Thất Hổ rất ngông cuồng.
Trên đời này chưa có ai dám nói chấp chủ chủ soái Bắc Lương mười chiêu cả.
Bởi vì trong mắt Hạ Thất Hổ, Tiêu Chính Văn chỉ là tên vô dụng ăn bám mà thôi.
Ông ta đã điều tra rõ ràng thân phận của Tiêu Chính Văn từ lâu nên không hề sợ hãi.
Điều duy nhất khiến ông ta cảm thấy vướng tay là Long Nhị đang đứng bên cạnh.
Từ khi nào mà bên cạnh tên vô dụng Tiêu Chính Văn lại có một vệ sĩ hùng mạnh như vậy?
Nhưng Hạ Thất Hổ cũng không thèm quan tâm.
Ngay khi Hạ Thất Hổ đang suy nghĩ xem tiếp theo sẽ tra tấn Tiêu Chính Văn như thế nào thì Tiêu Chính Văn lại thờ ơ nói: “Không cần, trong vòng một chiêu nếu ông có thể đánh bại tôi thì muốn chém muốn giết, thế nào cũng được”.
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Thất Hổ trở nên u ám, giận dữ quát lớn: “Thật ngông cuồng! Thằng nhãi, từ lúc Hạ Thất Hổ tao gây dựng võ đường Thất Hổ đến nay, đây là lần đầu tiên tao gặp người kiêu ngạo như mày! Nếu mày đã muốn chết thì đừng trách tao tàn nhẫn!”
Nói xong, Hạ Thất Hổ xông về phía Tiêu Chính Văn, móng vuốt của ông ta như đại bàng, cả người toàn sát khí, muốn bóp cổ Tiêu Chính Văn.
Hạ Thất Hổ đã thử chiêu này nhiều lần, có thể bóp nát cả tảng đá!
Đối phó với một người bình thường, chỉ cần bẻ cổ là đủ!
Thấy Hạ Thất Hổ xông đến, Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, giơ tay lên, siết chặt cổ tay Hạ Thất Hổ.
Lúc này, Hạ Thất Hổ sững sờ, đồng tử giãn ra, trong lòng vô cùng kinh ngạc!
Sao có thể như vậy chứ?
Quá nhanh!
Nhưng ông ta chưa kịp phản ứng lại thì một tiếng rắc vang lên, Tiêu Chính Văn bẻ gãy cổ tay của ông ta.
Tiếng xương gãy vang khắp võ đường!
“A a a!”
Hạ Thất Hổ hét lớn, sắc mặt u ám, tay còn lại siết chặt nắm đấm về phía mặt Tiêu Chính Văn, gầm lên: “Chết đi!”
Nhưng lại một tiếng răng rắc nữa vang lên!
Tiêu Chính Văn đưa tay lên, bắt lấy cánh tay của Hạ Thất Hổ, dùng sức bẻ gãy, toàn bộ cánh tay của Hạ Thất Hổ bị bẻ gãy cong chín mươi độ!
Bụp!
Giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn đưa chân lên, đá Hạ Thất Hổ bay xa mười mấy mét, đập vào con sư tử đá phía sau!
Rầm!
Con sư tử đã vỡ tan, Hạ Thất Hổ ngã trong đống đổ nát, phần ngực lõm xuống hình dấu chân, phun một ngụm máu tươi, ngã trong vũng máu.
Lúc này, Hạ Thất Hổ đã biết Tiêu Chính Văn mạnh đến cỡ nào!
Thực lực của ông ta là binh vương cấp hai sao!
Vậy mà một chiêu đã bị đánh bại!
Lúc này, Tiêu Chính Văn bước tới trước mặt Hạ Thất Hổ không ngừng nôn ra máu, nhướng mày hỏi: “Là ai?”
Hạ Thất Hổ nhổ ngụm máu trong miệng ra, cười lớn nói: “Hạ Thất Hổ tao sẽ không bao giờ phản bội người bỏ tiền ra thuê… Muốn biết thì đợi kiếp sau đi!”
Nghe vậy, chân mày Tiêu Chính Văn nhíu chặt lại, trên người tỏa ra tia sát khí lạnh lẽo, nói: “Mặc dù tôi ngưỡng mộ nghĩa khí của ông, nhưng dám ra tay với vợ tôi thì chỉ có một kết cục là chết!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn giơ chân lên giẫm mạnh lên ngực Hạ Thất Hổ, dùng lực nhẹ, Hạ Thất Hổ liền hét lên thảm thiết!
“Không! Mày không thể giết tao! Tao là Hạ Thất Hổ, sư phụ tao là Hàn Lôi Long nhà họ Hàn ở tỉnh! Nếu mày giết tao thì nhà họ Hàn sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Hạ Thất Hổ trợn tròn mắt, vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, kêu lên.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nhà họ Hàn ở tỉnh? Thì sao? Nếu nhà họ Hàn dám đến, tiêu diệt hết luôn càng tiện!”
Nói xong!
Bịch!
Tiêu Chính Văn đạp nát lồng ngực của Hạ Thất Hổ!
Cho đến khi chết, Hạ Thất Hổ cũng không hề hay biết mình đã đắc tội với nhân vật đáng sợ như thế nào!
Bình luận facebook