Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 431-440
Chương 431: Nhà họ Khương làm loạn
Cả nhà họ Khương trở nên náo loạn.
Nhà họ Hàn ở tỉnh đã phái người đến Tu Hà, truyền tin sẽ nhắm vào nhà họ Khương!
Tin tức này vừa truyền ra, xôn xao cả Tu Hà.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nhà họ Khương.
Đắc tội với ai không đắc tội, lại đi đắc tội với nhà họ Hàn ở tỉnh, đây chẳng phải tương đương với việc tự tìm đường chết sao?
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã đưa Khương Vy Nhan đến biệt viện nhà họ Khương.
Vừa bước vào cửa, bọn họ đã cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng trong sảnh lớn.
Sắc mặt của mọi người trong nhà họ khương đều u ám, vừa nhìn thấy Tiêu Chính Văn xuất hiện, liền đứng dậy mắng chửi:
“Tiêu Chính văn đáng chết! Mày gây ra họa lớn rồi! Sao mày lại đắc tội với nhà họ Hàn ở tỉnh chứ?”
“Tiêu Chính Văn! Mày làm loạn quá rồi đấy! Làm liên lụy cả nhà họ Khương rồi!”
“Tên khốn như mày không nên xuất hiện ở nhà họ khương! Tôi đề nghị trói hắn đưa đến nhà họ Hàn!”
Cả đám người nổi giận quát lớn.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, từ những lời này, đại khái cũng đoán được ra điều gì đó.
Nhà họ Hàn ở tỉnh.
Thú vị đấy.
Lúc này, vẻ mặt của Khương Vy Nhan vô cùng lo lắng, nhìn về phía Khương Thái Xương ngồi trên ghế thái sư, hỏi: “Ông nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương Thái Xương lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ tay về phía Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Cô hỏi xem cậu ta đã làm gì! Đắc tội với nhà họ Hàn ở tỉnh, đây chẳng phải là muốn giết cả nhà họ Khương sao?”
“Nhà họ Hàn ở tỉnh?”
Nghe vậy, Khương Vy Nhan sững sờ, nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Chính Văn, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại đắc tội với nhà họ Hàn ở tỉnh?”
Khương Vy Nhan cũng đã nghe nói về nhà họ Hàn ở tỉnh.
Đó là một trong những thế gia trong giới võ thuật ở tỉnh, đứng trong top năm, có sức ảnh hưởng cực lớn!
Đặc biệt, gia chủ Hàn Lôi Long nhà họ Hàn còn là một người vô cùng độc ác tàn nhẫn.
Có lần, Hàn Lôi Long này còn được lên tin tức, trong cuộc thi võ thuật cấp tỉnh, ông ta dẫn theo người của võ đường nhà họ Hàn, giành được ba hạng cao nhất.
Một gia tộc lớn như vậy, nhà họ Khương ở Tu Hà hoàn toàn không thể sánh ngang và đối đầu được.
Đắc tội với nhà họ Hàn, không khác gì tự tìm đường chết!
Vì vậy, Khương Vy Nhan vô cùng hoảng sợ.
Lúc này, Tiêu Chính Văn lại dửng dưng nói: “Lần trước, chuyện em bị người ta hãm hại ở công trường là do người của võ đường Thất Hổ ở Tu Hà làm, anh vô tình tiêu diệt cả võ đường này rồi, đường chủ võ đường Hạ Thất Hổ đó là đệ tử của gia chủ Hàn Lôi Long nhà họ Hàn”.
Giọng của Tiêu Chính Văn không lớn, nhưng vang khắp sảnh, đám người nhà họ Khương nghe thấy vậy đều sững sờ.
Võ đường Thất Hổ bị Tiêu Chính Văn tiêu diệt rồi?
Vậy thì Hạ Thất Hổ cũng bị Tiêu Chính Văn giết rồi sao?
Mọi người đều hít sâu một hơi!
Chuyện này… bọn họ không hề hay biết!
Võ đường Thất Hổ cũng có địa vị và nổi tiếng ở Tu Hà.
Đặc biệt, bọn họ còn nghe nói Hạ Thất Hổ này rất mạnh, có thực lực cấp binh vương gì đó!
Người như vậy mà lại bị Tiêu Chính Văn giết sao?
Thật kinh khủng!
“Lỗ mãng! Thật lỗ mãng!”
Khương Văn Kỳ đứng bật dậy, chỉ vào Tiêu Chính Văn, quát lớn: “Sao mày lại tiêu diệt võ đường Thất Hổ chứ? Tại sao lại giết Hạ Thất Hổ? Chỉ vì ông ta hãm hại Khương Vy Nhan sao? Mày có biết, mày làm vậy mang đến cho nhà họ Khương bao nhiêu nguy hiểm không hả?”
“Tiêu Chính Văn! Cậu thật liều lĩnh! Chỉ vì Khương Vy Nhan mà lật đổ võ đường Thất Hổ, còn giết Hạ Thất Hổ! Cậu làm vậy chính là đắc tội với nhà họ Hàn! Hàn Lôi Long là người thế nào chứ? Ông ta là người có thù tất báo, lòng dạ vô cùng độc ác!”
Khương Thái Xương cũng kích động đứng dậy, tức đến nỗi ho khan vài tiếng.
Theo đó, những người khác trong nhà họ Khương cũng thi nhau mắng chửi.
Mà Tiêu Chính Văn vẫn đứng yên, lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người, nói: “Bất luận là ai, nếu dám động đến vợ tôi thì nhất định sẽ phải trả giá! Chỉ là nhà họ Hàn ở tỉnh thôi mà, không cần các người lo, tôi sẽ tự giải quyết!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn quay người, kéo theo cả Khương Vy Nhan rời khỏi biệt viện nhà họ Khương.
Đám người nhà họ Khương trợn tròn mắt nhìn họ rời đi, tiếng mắng chửi vang lên bốn phía.
“Bố, bây giờ chúng ta nên làm gì? Người nhà họ Hàn đã nhắm vào nhà họ Khương chúng ta rồi”.
Khương Văn Kỳ tỏ vẻ lo lắng.
“Đúng đấy, lão gia, nhà họ Khương chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Trời ơi! Ông trời muốn giết nhà họ Khương này sao? Đều tại tên Tiêu Chính Văn kia, cậu ta đúng là đồ ngu xuẩn!”
“Tiêu Chính Văn đáng chết! Nếu cậu ta muốn chết thì để cậu ta chết một mình đi! Chúng ta nên lập tức thông báo chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì đến Tiêu Chính Văn nữa!”
Mọi người bắt đầu trở nên xôn xao.
Cuối cùng, Khương Thái Xương gõ mạnh cây gậy vào nền gạch, lạnh lùng nói: “Được rồi! Đừng ồn ào nữa!”
Mọi người dần bình tĩnh lại, tất cả nhìn về phía Khương Thái Xương.
Khương Thái Xương suy nghĩ một lát, đáy mắt lóe lên một tia ớn lạnh, nói với Khương Văn Kỳ: “Văn Kỳ, con lập tức tổ chức họp báo gia tộc, thông báo với bên ngoài rằng nhà họ Khương chúng ta không có quan hệ gì với Tiêu Chính Văn! Ngoài ra, con hãy chuẩn bị quà cáp hậu hĩnh, đích thân đi xin lỗi người nhà họ Hàn! Để ông ta giơ cao đánh khẽ, đừng nhắm vào nhà họ Khương chúng ta!”
Khương Văn Kỳ sững sờ, do dự nói: “Bố, việc đầu tiên thì con có thể làm, còn việc phía sau, nếu con đi, người ta không đồng ý, bị giết ngay tại chỗ thì sao?”
“Vậy ai đi?”, Khương Thái Xương hỏi.
Khương Văn Kỳ nhíu mày, lập tức nhìn về phía Khương Học Bác, nói: “Bố, đương nhiên là phải để Học Bác đi rồi! Chú ấy là bố của Khương Vy Nhan, cũng là bố vợ của Tiêu Chính Văn, chú ấy đi xin lỗi, đúng là hợp lý nhất!”
“Cái gì? Bảo Học Bác nhà tôi đi sao? Khương Văn Kỳ, anh dựa vào đâu chứ? Học Bác nhà tôi sẽ không đi đâu!”
Khương Học Bác chưa kịp lên tiếng thì Từ Phân đã nói trước, chỉ vào Khương Văn Kỳ quát lớn.
Đây chẳng phải là mượn dao giết người sao?
“Em dâu, em không được nói vậy, Học Bác cũng là người nhà họ Khương, lúc này, chú ấy không ra mặt thì ai ra mặt đây? Hơn nữa, chuyện này đều là do thằng con rể tốt của các người gây ra đấy!”
Khương Văn Kỳ lạnh lùng nói, mắt hiện ra vẻ hung dữ.
“Đúng! Nhà các người phải đi!”
“Văn Kỳ nói đúng! Tiêu Chính Văn là con rể của các người, các người đi xin lỗi là hợp lý nhất!”
“Lão gia, để nhà Khương Học Bác đi đi!”
Đối mặt với ý kiến của mọi người, sắc mặt Khương Thái Xương u ám, sau đó nhìn Khương Học Bác bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: “Học Bác, lần này… con đi đi!’
Nói xong, Khương Thái Xương dựng dậy rời đi.
Không cho Khương Học Bác cơ hội mở miệng.
“Lão gia, lão gia, không thể được… Đây chẳng phải là bảo Học Bác đi chết sao…”, Từ Phân khóc lóc.
Đám người nhà họ Khương chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, sau đó phất áo rời đi.
Khương Học Bác bất lực đứng yên tại chỗ, lắc đầu thở dài, kéo Từ Phân nói: “Về thôi, chuẩn bị quà”.
Chuyện đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác nữa.
Khương Học Bác đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Khương Văn Kỳ, cũng nhìn ra được trong lòng bố, anh cả mãi mãi quan trọng hơn mình.
Bên phía Ngưu Mãng.
Lúc này, ông ta đang ở trong khách sạn sang trọng nhất ở Tu Hà.
Trong phòng tổng thống, năm người đẹp nóng bỏng đang ngâm mình trong bể bơi ngoài ban công cùng Ngưu Mãng, ôm nhau quấn quýt vô cùng thân mật.
Xung quanh dãy phòng còn có một vài đệ tử đang đánh bài.
Chương 432: Đẩy vào hố lửa
Lúc này, một đệ tử đẩy cửa ra, đi tới trước mặt Ngưu Mãng, cung kính nói: “Thưa hướng dẫn viên Ngưu, sau khi tung tin ra ngoài, nhà họ Khương chưa đánh đã chạy. Ngoài ra, có nhiều doanh nhân địa phương giàu có ở Tu Hà đang ở dưới tầng muốn gặp ông”.
Ngưu Mãng đẩy cô nàng có thân hình nóng bỏng cùng làn da trắng nõn trên người mình ra, đứng dậy từ bể bơi, nói: “Gặp tôi sao?”
“Vâng ạ”, tên đệ tử đó cười tươi nói, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô nàng có thân hình nóng bỏng.
Ngưu Mang thản nhiên nhướng mày, đẩy cô ả vào lòng tên đệ tử kia, nói: “Cho cậu đó”.
“Cảm ơn hướng dẫn viên Ngưu”.
Tên đệ tử đó vô cùng vui vẻ, bế cô nàng lên, nở nụ cười vô cùng suồng sã.
Sau đó, Ngưu Mãng dẫn bốn tên đệ tử tới phòng tiếp khách dưới tầng, gặp gỡ hơn mười người doanh nhân giàu có ở Tu Hà.
“Mấy người gặp tôi có chuyện gì thế?”
Ngưu Mãng mặc áo choàng tắm bằng tơ lụa trắng, để lộ cơ thể săn chắc và da thịt màu đồng của mình, tuỳ ý ngồi ở vị trí chủ nhà.
Mấy người doanh nhân giàu có nhìn nhau cười, rồi nhao nhao đưa quà cáp mà mình mang tới, nói:
“Nghe nói hướng dẫn viên Ngưu đến Tu Hà, mấy người chúng tôi tới thăm hướng dẫn viên Ngưu, cũng muốn nhìn thấy phong thái của ông!”
“Phải phải phải! Với chúng tôi thì danh tiếng của hướng dẫn viên Ngưu như sấm rền bên tai vậy!”
“Không hổ danh là hướng dẫn viên của võ đường nhà họ Hàn ở tỉnh, vừa nhìn hướng dẫn viên Ngưu là thấy siêu phàm rồi, oai hùng như hổ!”
Cả đám người nở nụ cười nịnh hót, a dua tâng bốc.
Ngưu Mãng ngoáy lỗ tai, ra hiệu đệ tử nhận tất cả quà cáp rồi cười ha hả, nói: “Ha ha ha, lòng tốt của mấy người, Ngưu Mãng tôi đã nhận. Nếu như mấy người có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ việc nói”.
Nghe thấy vậy, mười mấy người doanh nhân giàu có lập tức chen lấn kể mục đích đến lần này.
Ngưu Mãng cũng bảo đệ tử ghi lại, sau đó sai đệ tử đi ra ngoài.
Vừa định rời đi thì có đệ tử đột ngột chạy tới nói: “Hướng dẫn viên Ngưu, bên ngoài có người nhà họ Khương muốn gặp, nói là tới để nhận lỗi”.
“Người nhà họ Khương ư?”
Ngưu Mãng cau mày, khoé miệng nở nụ cười u ám nói: “Tới nhanh đấy, bảo bọn họ vào đi”.
Không lâu sau, Khương Học Bác dẫn Từ Phân và Khương Thần, xách theo túi lớn túi nhỏ quà tặng, xuất hiện trong phòng tiếp khách.
Vừa vào đã nhìn thấy Ngưu Mãng ngồi ở vị trí chủ nhà, đằng đằng sát khí!
Đặc biệt là cơ thể cường tráng như muốn bùng nổ, ánh mắt hung ác cùng với năm sáu tên đệ tử ở xung quanh khiến ba người Khương Học Bác run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh túa đầy hai bên trán!
“Khương Học Bác của nhà họ Khương hân hạnh được gặp ông Ngưu”.
Khương Học Bác gật đầu mỉm cười, ra hiệu cho Từ Phân và Khương Thần đặt toàn bộ quà cáp lên bàn.
Ngưu Mãng thản nhiên nhìn mấy món quà đó rồi hỏi: “Người nhà họ Khương sao? Sao lại tới xin lỗi tôi thế?”
Khương Học Bác vội đáp: “Hướng dẫn viên Ngưu, vẫn mong ông giơ cao đánh khẽ, đừng nhắm vào nhà họ Khương nữa. Chuyện kia đều do Tiêu Chính Văn làm. Nhà họ Khương chúng tôi không có quan hệ gì với tên Tiêu Chính Văn đó cả, mong hướng dẫn viên Ngưu khoan dung tha cho chúng tôi”.
Hừ!
Ngưu Mãng lạnh lùng hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Không có quan hệ gì ư? Sao tôi lại nghe bảo, Tiêu Chính Văn là con rể của ông nhỉ?”
Chuyện này…
Khương Học Bác ngẩn người, vội nói: “Hướng dẫn viên Ngưu, ông hiểu lầm rồi, tên Tiêu Chính Văn này không phải con rể nhà họ Khương, từ trước đến nay nhà họ Khương chúng tôi chưa từng công nhận cậu ta. Thực sự chuyện này không hề liên quan đến nhà họ Khương. Chỉ mong hướng dẫn viên Ngưu nương tay, ông muốn gì thì cứ việc nói, nhà họ Khương tôi nhất định sẽ làm được”.
“Ồ? Thật không? Bất kể tôi muốn gì mấy người cũng có thể làm được à?”
Ngưu Mãng cười nhạt nói.
“Phải, chắc chắn!”, Khương Học Bác vội vàng gật đầu.
Trước khi xuất phát, Khương Thái Xương đã dặn dò, cho dù Ngưu Mãng yêu cầu chuyện gì thì cứ đồng ý trước đã, sau đó gia tộc sẽ bàn bạc lại.
Chỉ cần không quá trớn thì đồng ý tất.
“Được! Thẳng thắn! Tôi thích người ngay thẳng như ông Khương đây!”
Ngưu Mãng cười lớn, nói tiếp: “Nghe bảo con gái của ông xinh đẹp nhất Tu Hà này, mang vẻ đẹp của tiên nữ, tôi rất thích, không biết ông Khương có thể tìm cơ hội hẹn con gái ông tới chỗ tôi có được không?”
Nghe thấy vậy, Khương Học Bác sững sờ, lúng túng nói: “Hướng dẫn viên Ngưu, ông hẹn con gái tôi làm gì vậy? Nó đã… kết hôn rồi”.
Ngưu Mãng nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Ông Khương, ông nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn ăn cơm cùng con gái ông thôi, không cần lo lắng như vậy. Không phải ông nói điều kiện gì cũng làm được hay sao? Sao mới có chuyện cỏn con như này đã làm không được rồi? Chẳng lẽ lời ông vừa nói đều là gạt tôi sao?”
Vừa dứt lời!
Cơ thể Ngưu Mãng toả ra hơi thở lạnh lẽo!
Năm sáu tên đệ tử bên cạnh hung dữ nhìn chòng chọc đám người Khương Học Bác!
Một người trong số đó còn bước lên vài bước, túm lấy cổ áo Khương Học Bác, hung tợn gào lên: “Mẹ nó, ông dám lừa gạt hướng dẫn viên của chúng tôi sao? Không muốn sống nữa hả?”
Hai chân Khương Học Bác mềm nhũn, vội hét lên: “Tôi không dám, không dám…”
Từ Phân cũng hoảng, vội vàng đồng ý: “Hướng dẫn viên Ngưu, chúng tôi đồng ý, chúng tôi đồng ý… mong ông tha cho chồng tôi…”
Ngưu Mãng cười khẩy, hơi giơ tay lên.
Tên đệ tử đó vứt Khương Học Bác xuống khiến ông ta ngã ngồi dưới đất, ôm lấy cổ, thở hổn hển!
“Vậy quyết định ngay tối nay đi, tối nay không gặp được con gái ông thì tôi sẽ diệt cả gia tộc ông!”
Ngưu Mãng lạnh lùng nói, đứng dậy, phất tay áo rời đi!
Khương Học Bác đổ mồ hôi lạnh, xém chút nữa là mất mạng rồi,cứ như thể vừa rơi xuống đáy vực.
“Chúng ta mau về thôi, phải kể lại chuyện này cho lão gia, để ông ấy quyết định”.
Khương Học Bác nói xong liền gấp rút dẫn Từ Phân và Khương Thần chạy nhanh về biệt viện nhà họ Khương.
Lúc này, ở biệt viện nhà họ Khương.
Sau khi Khương Thái Xương nghe thấy yêu cầu của Ngưu Mãng liền tỏ vẻ lạnh lùng, kinh ngạc nói: “Gì cơ? Tên Ngưu Mãng đó muốn gặp Khương Vy Nhan ư?”
Khương Học Bác vẫn đang thở gấp, nói: “Đúng vậy ạ… Giờ chúng ta nên làm gì đây ạ? Nếu chúng ta đồng ý tức là đẩy Vy Nhan vào hố lửa rồi!”
Mọi người im lặng.
Khương Văn Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy nói: “Hố lửa gì chứ? Giờ chỉ vì Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan mà nhà họ Khương chúng ta mới ở trong hố lửa đây này! Nó không đi thì ai đi? Chú đi sao?”
Câu này khiến Khương Học Bác cứng họng!
Tiếp đó, Khương Văn Kỳ nhìn Khương Thái Xương, nói: “Bố! Tới lúc này rồi, bố đừng do dự nữa! Ngưu Mãng là người nhà họ Hàn ở tỉnh, đắc tội với ông ta đồng nghĩa với việc đắc tội cả nhà họ Hàn! Tới lúc đó, Tu Hà còn chỗ đứng cho nhà họ Khương chúng ta nữa không? Chỉ là một con ranh Khương Vy Nhan thôi mà, dùng nó để đánh đổi sự bình yên cho nhà họ Khương cũng đáng!”
Khương Học Bác vừa nghe đã sốt ruột, hét lên: “Không được, không được! Anh cả, chuyện này không được! Đó là con gái em…”
“Chính vì con gái chú gả cho tên lỗ mãng Tiêu Chính Văn nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay! Khương Học Bác, chú nói xem, vì Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn mà nhà họ Khương chúng ta đã gặp biết bao nhiêu chuyện rồi? Hôm nay Khương Vy Nhan buộc phải đi!”
Khương Văn Kỳ tức giận hét.
Sau lưng ông ta, người nhà họ Khương dường như cũng đã hạ quyết tâm, nói tới tấp:
“Đúng! Chuyện này là do Khương Vy Nhan gây nên, tai vạ cũng do Tiêu Chính Văn mà ra! Nếu hướng dẫn viên Ngưu đã muốn gặp Khương Vy Nhan thì chúng ta đưa cô ta qua đó đi!”
“Đúng! Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn phải chịu trách nhiệm cho sự việc lần này!”
“Lão gia! Ông mau quyết đi!”
Sắc mặt Khương Thái Xương tối sầm lại, cuối cùng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Được! Chuyện này quyết vậy đi! Văn Kỳ, con dẫn người tới bắt Khương Vy Nhan lại cho bố, đưa cô ta tới khách sạn của ông Ngưu!”
Chương 433: Lửa giận ngút trời
Khương Văn Kỳ đầy vẻ chế nhạo nói: “Vâng! Con đi gọi người ngay!”
Nói xong, Khương Văn Kỳ mặc kệ Khương Học Bác đang quỳ dưới đất cầu xin, ông ta dẫn theo mấy bảo vệ cầm gậy gộc xông thẳng đến chỗ ở của Khương Vy Nhan.
Lúc này, Khương Vy Nhan đang ở trong sân với Na Na.
Tiêu Chính Văn đi chợ, tạm thời không có ở đó.
“Khương Vy Nhan!”
Khương Văn Kỳ đá tung cánh cổng, dẫn theo mấy tên bảo vệ hùng hổ xông vào!
Nhìn thấy đám người Khương Văn Kỳ hung hăng xông đến, Khương Vy Nhan vội kéo Na Na ra sau lưng mình, kinh hãi nhìn chằm chằm, hỏi: “Bác cả, mấy người làm gì vậy?”
Khương Văn Kỳ cười khẩy, nhìn lướt một vòng quanh phòng rồi hỏi: “Tiêu Chính Văn không ở đây à?”
Khương Vy Nhan run rẩy đáp: “Anh ấy… anh ấy ra ngoài rồi”.
“Vậy càng tốt!”
Khương Văn Kỳ lạnh lùng cười nhạt, vẫy tay, quát lên: “Xông lên! Trói nó lại cho tôi!”
“Vâng!”
Mấy tên bảo vệ lập tức cầm dây thừng xông lên, không nói nhiều lời, định trói chặt Khương Vy Nhan lại!
Khương Vy Nhan vô cùng hoảng sợ, giãy giụa hét lên: “Bác cả, các người muốn làm gì?”
Na Na sợ đến bật khóc, chạy đến, không ngừng đẩy mấy tên bảo vệ, gào thét: “Mấy người tránh ra, không được trói mẹ tôi, hu hu hu, mấy kẻ xấu xa…. Tôi phải mách với bố…”
Khương Văn Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, ra hiệu cho một bảo vệ ôm Na Na đi, sau đó nhìn chằm chằm vào Khương Vy Nhan với vẻ mặt lạnh tanh, nói: “Làm gì à? Tất nhiên là tặng cô cho ông Ngưu, để xoa dịu cơn giận của nhà họ Hàn rồi!”
“Khương Vy Nhan à, thật không ngờ cô lại nổi tiếng tới vậy, đến cả ông Ngưu của nhà họ Hàn ở tỉnh cũng có hứng thú với cô. Nhớ cho kỹ, về sau ngoan ngoãn mà hầu hạ ông Ngưu, nhất định phải khiến ông ta giơ cao đánh khẽ với nhà họ Khương”.
Khương Vy Nhan ngây người, hoảng sợ không thôi, nhưng hai tay đã bị bảo vệ trói lại ở sau lưng.
Cô không ngừng giãy giụa, nước mắt lưng tròng, hét lên: “Bác cả, bác không thể làm vậy được… cháu đã có chồng có con rồi, các người không thể đưa cháu qua đó được…”
Sao Khương Vy Nhan lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của Khương Văn Kỳ được chứ!
Đây là đang đẩy cô vào hố lửa!
“Có gì mà không được! Nếu không phải tại cô thì Tiêu Chính Văn sẽ tiêu diệt võ đường Thất Hổ sao? Sẽ đắc tội với nhà họ Hàn ở tỉnh à? Cô đúng là hồng nhan họa thủy! Từ khi cô quay về, nhà họ Khương chúng tôi chưa từng bình yên!”
Khương Văn Kỳ lạnh lùng trách móc, đồng thời, ra lệnh cho mấy tên bảo vệ trói Khương Vy Nhan đưa ra khỏi sân nhỏ!
Trên đường Khương Vy Nhan cố gắng vùng vẫy chống cự, nhìn Na Na bị chặn lại phía sau, hét lên: “Na Na, đừng khóc, mẹ không sao… bố sắp về rồi…”
“Mẹ ơi! Hu hu hu, các người là đồ xấu xa, thả mẹ tôi ra!”
Na Na gào khóc, nước mắt đầm đìa, trơ mắt nhìn Khương Vy Nhan bị đám người Khương Văn Kỳ trói đưa đi!
Thân hình nhỏ bé chạy đuổi theo, mấy lần ngã sõng soài dưới đất, đầu gối và lòng bàn tay trầy xước, rớm máu!
“Mẹ ơi, các người thả mẹ tôi ra….”
“Na Na!”
Trước khi bị lôi lên xe Khương Vy Nhan thấy Na Na ngã dưới đất, thảm thiết kêu lên.
Vù vù!
Xe khởi động, rời khỏi sân nhỏ!
Một mình Na Na bất lực đáng thương đứng bên đường, nhìn theo chiếc xe đang xa dần, nước mắt lăn dài trên má, khóc gọi: “Mẹ ơi, hu hu hu, con cần mẹ…”
Một lúc sau.
Tiêu Chính Văn xách giỏ đồ ăn, vẻ mặt vui vẻ quay về sân nhỏ.
Từ xa anh đã thấy Na Na ngồi một mình ở cửa, cúi đầu ủ rũ, cả người co rúm khóc lóc nức nở.
“Na Na, sao vậy? Bị ai bắt nạt rồi?”
Tiêu Chính Văn vội lao đến, quỳ một gối trước mặt Na Na.
Na Na ngẩng đầu, hai mắt sưng húp, lòng bàn tay và đầu gối đẫm máu, Tiêu Chính Văn thấy vậy vô cùng đau lòng, lo lắng hỏi: “Con bị sao vậy?”
Na Na bật khóc nức nở, ôm lấy cổ Tiêu Chính Văn, lớn tiếng nói: “Bố ơi, bọn họ… bọn họ bắt mẹ đi rồi, hu hu hu…”
Bắt Khương Vy Nhan đi?
Trong phút chốc!
Một luồng khí lạnh kinh hoàng tỏa ra từ khắp người Tiêu Chính Văn, đôi mắt anh bùng lên sự phẫn nộ!
“Ai bắt mẹ đi?”, Tiêu Chính Văn vội vàng hỏi lại.
Na Na vừa khóc vừa nói: “Là… là đám người xấu, là ông cả…”
Khương Văn Kỳ!
Giận dữ!
Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm, bế Na Na quay về sân nhỏ trước, xử lý qua vết thương, rồi gọi một cuộc điện thoại cho Long Nhị, để anh ta đến đây tạm thời chăm sóc Na Na.
Sau đó, Tiêu Chính Văn ra khỏi sân nhỏ, đi thẳng đến biệt viện nhà họ Khương!
Giờ phút này, cả bầu trời, mây gió biến đổi, mây đen dày đặc nhanh chóng tụ lại trên không trung, tựa như biến thành một đám mây hình rồng khủng bố!
Toàn bộ biệt viện nhà họ Khương đột nhiên chìm vào bóng tối kinh hoàng!
Tất cả người nhà họ Khương ở biệt viện đang chuyện trò vui vẻ, lúc này ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy mây đen dày đặc nhanh chóng tụ lại từ phía chân trời, ai nấy đều chấn động, cả người run lẩy bẩy!
“Chuyện gì vậy? Trở trời à?”
“Tôi ở Tu Hà bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy kiểu thời tiết này…”
“Có cảm giác bầu trời sắp sụp xuống rồi! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Mấy người nhỏ giọng thảo luận, vẻ mặt nghiêm trọng.
Khương Văn Kỳ ngồi ở ghế chủ vị, nhấp một ngụm trà, cười nhạt: “Mấy người toàn lo lắng vớ vẩn. Chẳng qua chỉ là cơn giông thôi mà, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Bây giờ, Khương Vy Nhan đã bị tôi đưa đến chỗ ông Ngưu bên kia rồi, chúng ta cứ bình thản vô tư đi”.
Nghe vậy, mấy người nhánh chính nhà họ Khương cười khanh khách.
“Ha ha ha, là chúng tôi căng thẳng quá rồi”.
“Nếu đã đưa Khương Vy Nhan qua đó, vậy nguy nan của nhà họ Khương xem như đã được giải quyết”.
“May mà có anh Văn Kỳ, nếu không nhờ anh thì vấn đề này đâu thể xử lý nhanh đến thế”.
Đám người không ngừng nịnh nọt, Khương Văn Kỳ chỉ lạnh nhạt mỉm cười
Thế nhưng!
Đúng lúc này, một tiếng rầm vang lên!
Cửa chính bị đá tung một cách thô bạo, cánh cửa gỗ dày, nặng mấy chục cân văng ra xa!
Sau đó, một bóng người cao lớn, mang theo sát khí long trời lở đất, đột ngột xuất hiện ở cửa chính, chậm rãi từng bước tiến vào.
Giờ phút này, mây đen phía chân trời cũng nhanh chóng đè ép xuống!
Có cảm giác những đám mây đen ngày tận thế đang nặng nề bao trùm cả thành phố!
“Tiêu Chính Văn?”
Khương Văn Kỳ nhíu mày, hùng hổ đập mạnh vào mặt bàn, lớn tiếng quát: “Lá gan mày lớn quá nhỉ! Dám đạp tung cửa chính! Chán sống rồi sao?”
Mấy người thuộc nhánh chính nhà họ Khương khác cũng tràn ngập sự phẫn nộ, quát tháo ầm ĩ.
“Đáng chết! Quá ngông cuồng rồi!”
“Trong mắt cậu còn có nhà họ Khương hay không? Hay là không hề coi chúng tôi là chú, là bác?”
“Tiêu Chính Văn, cút ngay cho tôi!”
Một người đàn ông trung niên thuộc nhánh chính nhà họ Khương bước lên trước, chỉ tay vào Tiêu Chính Văn!
Nhưng, giây tiếp theo!
Tiêu Chính Văn giơ chân lên, một tiếng rầm, người kia bị đá văng ra xa cả chục mét, nặng nề đập vào bàn ghế, rồi ngã sõng soài dưới đất, phun ra mấy ngụm máu, ngất lịm!
“…”
Lúc này Khương Văn Kỳ và đám người nhà họ Khương đều sững sờ, trợn tròn mắt, hồn bay phách tán nhìn cảnh tượng trước mắt!
“Mày… mày làm phản rồi!”, Khương Văn Kỳ tức giận hét lên, lớn tiếng quát: “Người đâu! Lôi tên điên này ra ngoài cho tôi!”
Chương 434: Đá bay Khương Văn Kỳ
Cùng với tiếng gào thét giận dữ của Khương Văn Kỳ, vài tên bảo vệ cầm theo gậy gộc xông đến!
Không nói nhiều lời liền vung gậy trong tay, lao đến chỗ Tiêu Chính Văn!
Sau đó!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều không thấy được Tiêu Chính Văn ra tay như thế nào, đám bảo vệ đã ngã sõng soài, nằm rạp dưới đất, ôm lấy cánh tay gãy lìa, la hét không ngừng!
Soạt!
Thấy tình cảnh tượng này, đám người nhà họ Khương và Khương Văn Kỳ ngồi ở ghế chủ vị đều sững sờ, toàn thân bắt đầu run rẩy!
Không ít người còn trốn sau cột nhà và bàn ghế, lo sợ Tiêu Chính Văn sẽ đánh gãy chân gãy tay họ.
Tiếp đó, trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi của mọi người, Tiêu Chính Văn từng bước từng bước đi tới chỗ Khương Văn Kỳ, cả người như bao phủ một luồng sát khí lạnh tanh!
Khoảnh khắc này, mây đen phía chân trời bao trùm hết thảy, khiến ai nấy đều cảm thấy tức ngực khó thở!
Loại khí thế này, quá đáng sợ!
Nhất là cảm xúc trong mắt Tiêu Chính Văn, y như Tu La đến từ địa ngục, khiến họ hoàn toàn không thở nổi!
Khương Văn Kỳ nắm chặt lấy hai tay vịn của ghế, cố gắng đứng dậy thoát thân, nhưng Tiêu Chính Văn đã đến trước mặt ông ta.
“Mày… mày muốn làm gì? Tiêu Chính Văn, đây là nhà họ Khương! Mày đừng có mà làm loạn! Nếu mày dám gây chuyện, nhà họ Khương nhất định sẽ không tha cho mày!”
Khương Văn Kỳ kích động gào lên, ánh mắt kinh hãi, trán toát mồ hôi lạnh!
Thế nhưng!
Giây tiếp theo!
Rầm!
Tiêu Chính Văn nhấc chân, hung hăng đá một cước, nặng nề đạp thẳng vào ngực Khương Văn Kỳ, cả người và ghế bay thẳng ra ngoài!
Ầm một tiếng!
Ghế chủ vị va vào bức tường phía sau, vỡ thành bốn năm mảnh!
Khương Văn Kỳ cũng lăn một vòng dưới đất, ôm lấy ngực và bụng, đau đớn gào thét: “A! Đau quá…”
Không đợi ông ta bình tĩnh lại, Tiêu Chính Văn lại đi đến trước mặt ông ta, túm lấy cổ áo nhấc người lên khỏi mặt đất, cách mặt đất khoảng nửa bước chân!
Lúc này, mặt Khương Văn Kỳ đỏ bừng, hô hấp khó khăn, tay chân liều mạng giãy giụa, nói năng ngắt quảng: “Mày… mày định làm gì? Thả tao ra… giết người rồi…”
Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm Khương Văn Kỳ, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng hỏi: “Ông đưa Khương Vy Nhan đi đâu rồi?”
Khương Văn Kỳ kịch liệt giãy giụa, lắc đầu: “Tao… tao không hiểu mày đang nói gì… mày thả tao ra, tao dù gì cũng là bác của mày…”
“Tôi không có nhẫn nại phí thời gian với ông, không nói thì chết!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, tay phải tăng thêm lực, hung hăng bóp cổ Khương Văn Kỳ!
Khương Văn Kỳ lè lưỡi, tròng mắt trợn tròn, hai tay không ngừng cào cấu loạn xạ vào cánh tay Tiêu Chính Văn, hoàn toàn không thể thở nổi, tựa như đang cận kề cái chết!
“Tôi… tôi nói… tôi nói….”
Khương Văn Kỳ liều mạng nói một câu.
Bịch!
Tiêu Chính Văn buông tay, cả người Khương Văn Kỳ ngã rạp dưới đất, ra sức ho khan, thở hổn hển, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi vì sống sót trong gang tấc!
Thấy Tiêu Chính Văn đang lạnh lùng quan sát mình, Khương Văn Kỳ khóc lóc, nói: “Chuyện này không thể trách tôi được, là ý của ông Ngưu kia, nếu không đưa Khương Vy Nhan qua đó thì ông ta sẽ diệt cả nhà họ Khương, tôi cũng không còn cách nào khác…”
“Ông Ngưu?”
Nghe được cái tên này, trong mắt Tiêu Chính Văn lộ ra sự tàn bạo!
“Phải, ông Ngưu, đến từ nhà họ Hàn ở tỉnh, hiện giờ đang ở khách sạn Nhật Hàng…”, Khương Văn Kỳ nói, cả người run lẩy bẩy.
Bởi vì, khí thế trên người Tiêu Chính Văn quá khủng bố, quá đáng sợ!
Hệt như một vị Tu La!
Ông ta vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn liền xoay người rời đi, bỏ lại đám người nhà họ Khương mặt đối mặt, vô cùng sợ hãi!
“Anh Văn Kỳ, không sao chứ?”
“Tên Tiêu Chính Văn này quá láo xược, lại dám ra tay với anh, nó chán sống rồi à?”
“Toi rồi! Chắc chắn là nó đi tìm ông Ngưu kia, lại gây chuyện nữa rồi”.
Mấy người mồm năm miệng mười la hét, vô cùng hoảng loạn.
Khương Văn Kỳ đứng dậy, ôm bụng, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Chính Văn rời đi, nói: “Để cậu ta đi! Đừng quên, đối phương chính là ông Ngưu của võ đường nhà họ Hàn ở tỉnh! Chúng ta đều đã tận mắt thấy thực lực của ông ta rồi rồi! Tên lỗ mãng Tiêu Chính Văn qua đó chính là đâm đầu vào chỗ chết! Chúng ta đỡ phải động tay!”
Mà lúc này.
Tiêu Chính Văn ra khỏi biệt viện nhà họ Khương, gọi luôn cho Long Tứ, lạnh lùng nói: “Lập tức huy động một nghìn người, phong tỏa khách sạn Nhật Hàng, một con ruồi cũng không được để lọt!”
“Rõ! Thuộc hạ lập tức điều quân!”
Long Tứ cung kính đáp lại.
Sau đó, Tiêu Chính Văn dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đến khách sạn Nhật Hàng!
Vừa tới nơi anh thấy hai gã đàn ông khí thế bất phàm đứng ở cửa chính khách sạn, có vẻ là đang canh gác!
Tiêu Chính Văn bước thẳng vào nhưng hai gã đàn ông giơ thẳng tay cản anh lại, trầm giọng nói: “Thật xin lỗi, khách sạn tạm thời không thể vào! Anh đi khách sạn khác đi”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Ông Ngưu ở phòng nào?”
Sắc mặt hai gã đàn ông tối sầm lại, ánh mắt dò xét nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Anh là ai? Tìm huấn luyện viên Ngưu của chúng tôi làm gì?”
“Tôi là Tiêu Chính Văn mà các người muốn tìm, thả vợ tôi ra, bảo tên họ Ngưu kia lăn ra đây chịu chết!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Mày chính là Tiêu Chính Văn ư?”
Một trong hai tên có vẻ mặt khinh khỉnh cười lớn, quát: “Dám bảo huấn luyện viên Ngưu của chúng tao lăn xuống chịu chết? Mày chán sống rồi à?”
Nói xong!
Tên đó đấm thẳng vào mặt Tiêu Chính Văn!
Ầm!
Một bóng người bay thẳng ra ngoài, đập vỡ tan cửa kính phía sau, trượt xuống đất, nôn ra máu, chết không kịp ngáp!
Còn Tiêu Chính Văn vẫn đứng yên như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã đàn ông còn lại!
Tên đó còn không nhìn rõ Tiêu Chính Văn ra tay thế nào!
Tựa như Tiêu Chính Văn chưa hề động tay, người anh em của mình đã đột nhiên bay thẳng ra ngoài!
“Giết anh em của tao, mày chán sống rồi!”
Tên còn lại bỗng nhiên bùng phát một luồng sát khí mãnh liệt, đấm một cú về phía Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn nhấc tay, nắm lấy nắm đấm của hắn ta, bóp mạnh!
Một tiếng rắc!
Nắm đấm của tên kia bị bóp nát, máu thịt lẫn lộn!
“A a a! Tay của tao… tay của tao! Oắt con, mày dám bóp nát tay tao, mày nhất định phải chết! Huấn luyện viên Ngưu chắc chắn sẽ lấy mạng mày!”
Tên đó hung bạo gầm lên.
Thế nhưng!
Tiêu Chính Văn giơ tay bóp cổ hắn nhấc lên, hung hăng ném bay ra xa cả chục mét, bay thẳng vào khu nghỉ ngơi của khách sạn!
Một tiếng ầm vang lên!
Người ngã sõng soài dưới đất, mặt đất bị đập nứt vài vết, hắn phun ra mấy ngụm máu, run rẩy vươn tay chỉ vào Tiêu Chính Văn, sau đó vẹo đầu, mất mạng!
Cảnh tượng này khiến nhân viên lễ tân khách sạn vô cùng sợ hãi.
Đúng lúc này!
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân như rung chuyển cả trời đất!
Ngay lập tức, một nghìn binh lính vũ trang đầy đủ, bao vây toàn bộ khách sạn!
Trong nháy mắt, binh lính vũ trang, sát khí ngập trời!
Tiếp đó, Long Tứ nhanh chóng xông đến, đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, cúi đầu nói: “Chủ soái, một nghìn binh lính đã đến đủ!”
Chương 435: Nếu ông muốn chết thì tôi cho toại nguyện
Tiêu Chính Văn gật đầu, bước đến quầy lễ tân, lạnh lùng hỏi: “Ông Ngưu ở phòng bao nhiêu vậy?”
Cô gái ở quầy lễ tân nhìn một nghìn binh lính đứng nghiêm bên ngoài đã hồn vía lên mây, hai tay run rẩy tra ghi chép đặt phòng ở trên máy tính, ấp a ấp úng đáp: “Phòng tổng thống 8888 ở tầng cao nhất…”
Vừa dứt lời!
Tiêu Chính Văn và Long Tứ dẫn theo mười binh lính bước vào thang máy, đi thẳng lên phòng tổng thống ở tầng cao nhất.
Cùng lúc đó.
Trong phòng tổng thống, chỉ có mỗi hai người Ngưu Mãng và Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan bị trói vào ghế, Ngưu Mãng mặc chiếc áo choàng tắm bằng lụa, tay cầm chai rượu và ly rượu, ông ta uống cạn một ly rượu vang, nheo mắt nhìn Khương Vy Nhan đang bị trói chặt vào ghế.
Đẹp quá!
Không hổ danh là người phụ nữ tuyệt sắc của Tu Hà!
Nhan sắc này, vóc dáng này, khuôn mặt và làn da trắng nõn này, dù có là ở tỉnh thì cũng là hàng đầu.
Không ngờ tiên nữ như vậy mà chồng lại là một thằng vô dụng ăn bám.
Ngưu Mãng đặt ly rượu xuống, chậm rãi bước về phía Khương Vy Nhan, giơ tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mịn màng như sữa của cô: “Đẹp quá, tiểu thư Khương, cô là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp…”
“Đừng, đừng mà… ông Ngưu, xin ông đừng đối xử với tôi như vậy, tôi đã có chồng con cả rồi… Cầu xin ông hãy thả tôi đi…”
Vành mắt Khương Vy Nhan đỏ hoe, nước mắt đong đầy.
“He he, tiểu thư Khương, chồng cô chẳng qua chỉ là một thằng cô dụng ăn bám, theo hắn thì cô được sống tốt sao? Không bằng theo tôi, tôi đưa cô đến tỉnh, ăn ngon mặc đẹp, cô muốn gì tôi cũng sẽ mua cho cô”.
Ngưu Mãng nở nụ cười dâm đãng, đứng sau lưng Khương Vy Nhan, dán sát vào ngửi cái gáy cô.
Mùi thơm quá!
Không phải là mùi thơm của son phấn, cũng không phải mùi thơm của nước hoa, mà là mùi tỏa ra từ cơ thể của cô.
Đúng là một cô gái đặc biệt!
Cơ thể tự có mùi thơm.
Lúc này, Khương Vy Nhan đã sợ đến mức run rẩy, cả người căng cứng, nước mắt lã chã, nói: “Ông Ngưu, tôi xin ông đấy, đừng mà… Tôi không muốn đến tỉnh, tôi chỉ yêu chồng và con tôi thôi…”
“Đáng tiếc là chồng cô sắp chết rồi, đắc tội nhà họ Hàn ở tỉnh thì sao có kết quả tốt đẹp được chứ? Hay là cô theo tôi luôn đi, sau này cũng có chỗ dựa, nhỉ?”
Ngưu Mãng nở nụ cười lạnh lẽo, dục vọng trong mắt đã phun ra như lửa.
Dứt lời, ông ta vươn tay ra, chậm rãi cởi áo khoác ngoài của Khương Vy Nhan, để lộ áo lót ren màu đen bên trong.
Cái cổ như thiên nga trắng nõn nà, khiến Ngưu Mãng muốn chảy nước miếng.
Người đẹp như vậy mà nằm dưới người mình, Ngưu Mãng chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy máu bắt đầu sôi trào.
Khương Vy Nhan cắn môi đến mức bật máu, nắm tay siết chặt, khóc gào: “Đừng mà, ông Ngưu, tôi xin ông đấy…”
Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy rất tuyệt vọng.
Cô biết, hôm nay sẽ không có ai đến cứu mình cả.
Lẽ nào cô cứ thế bị làm nhục sao?
Như vậy thì Khương Vy Nhan cô còn sống tiếp kiểu gì? Làm sao còn mặt mũi nhìn Tiêu Chính Văn và Na Na…
Đột nhiên!
Ngưu Mãng nhào tới, khiến Khương Vy Nhan hét ầm lên: “A! Đừng mà, tôi xin ông đấy… Tránh ra, đừng mà… Chính Văn, anh ở đâu, cứu em với…”
Rầm!
Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên.
Cửa chính bị người ta đạp mạnh ra một cách thô bạo, cả cánh cửa bay qua đầu Ngưu Mãng, khiến một mặt gương nát vụn, sau đó rơi xuống tầng dưới, phát ra một tiếng rầm.
Trong phòng, Ngưu Mãng nhíu mày, cả người bộc phát sát khí đáng sợ, nhìn người đàn ông đột ngột xông vào, tức giận gầm lên: “Mày là ai? Muốn chết à?”
Khương Vy Nhan nước mắt giàn giụa, nhìn bóng dáng xuất hiện ngoài cửa, nước mắt trào ra như đê vỡ, kêu lên: “Chồng ơi, chồng ơi… cứu em với…”
Chồng?
Ngưu Mãng lập tức hiểu ra, ông ta nở nụ cười dữ tợn, nhìn người đàn ông đang bước vào, nói: “Hóa ra mày chính là Tiêu Chính Văn!”
Lúc này, Tiêu Chính Văn cất bước vào phòng, nhìn thấy Khương Vy Nhan bị trói vào ghế, áo khoác ngoài đã bị cởi ra, ánh mắt anh lập tức bốc lên lửa giận ngùn ngụt, anh nhìn Ngưu Mãng, lạnh lùng gằn từng chữ: “Ông, chết, chắc, rồi!”
Ha ha ha!
Ngưu Mãng cười lớn, chẳng thèm coi Tiêu Chính Văn ra gì, nói: “Thằng nhãi, mày ngông cuồng lắm! Mày dám đến đây chứng tỏ mày vẫn chưa biết hoàn cảnh của mình!”
Ngưu Mãng nói xong liền cởi áo choàng tắm ra, để lộ cơ thể tráng kiện màu đồng cổ, ông ta xoay cổ, đấm mấy phát vào không khí, nói đầy kiêu ngạo: “Nghe nói chính mày đã giết Hạ Thất Hổ?”
Tiêu Chính Văn không phủ nhận, đáp: “Là tôi”.
“Tốt lắm! Hạ Thất Hổ cũng có thực lực của binh vương huyền cấp hai sao, mày giết được ông ta chứng tỏ thực lực cũng không thấp. Đúng lúc, mày có thể so chiêu với tao, chỉ cần thắng được tao thì mày có thể đưa vợ mày đi”.
Ngưu Mãng nở nụ cười lạnh lùng tự mãn.
Theo suy đoán của Ngưu Mãng thì Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thực lực của binh vương cấp ba sao, ngang với thực lực của ông ta vào một năm trước.
Còn ông ta đã đột phá thực lực binh vương cấp ba sao rồi.
Hiện giờ ông ta chính là binh vương cấp bốn sao!
Nhưng Ngưu Mãng vẫn chưa nói bí mật này cho ai biết, ông ta muốn giấu giếm để gây bất ngờ!
Vậy nên, ông ta cực kỳ tự tin về năng lực của bản thân.
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, lọt vào mắt Ngưu Mãng lại khiến ông ta tưởng anh đã sợ, nên lại càng vênh váo, nói: “Sao nào, không dám à? Vậy thì mày hãy quỳ xuống, tự phế hai cánh tay, chờ tao hưởng thụ vợ mày xong thì sẽ xử lý mày!”
Chà đạp vợ Tiêu Chính Văn trước mặt hắn chắc là thú vị lắm đây.
Nhưng, nằm ngoài dự đoán của Ngưu Mãng, Tiêu Chính Văn bước tới, nói: “Nếu ông đã muốn chết thì tôi cho ông toại nguyện”.
Ngưu Mãng nghe thấy thế thì nhíu mày, trong mắt bắn ra sát khí khiếp người, hét lên: “Thằng nhãi, mày ngông cuồng lắm! Chết đi!”
Dứt lời, Ngưu Mãng lao tới, giơ chân đá mạnh về phía đầu Tiêu Chính Văn.
Cú đá này là tuyệt kĩ thành danh của Ngưu Mãng, đủ để đá một con trâu mộng bay mấy chục mét, chết ngay tại chỗ.
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ vỡ đầu.
Nhưng!
Cảnh tượng khiến cả đời Ngưu Mãng không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Tiêu Chính Văn đứng im tại chỗ, không xê dịch mảy may, chỉ khẽ vung tay lên, ra tư thế ngăn lại.
Một tiếng bốp vang lên.
Cú đá của Ngưu Mãng như đá trúng một tấm thép vô cùng dày nặng.
Cả cái chân lập tức truyền tới cảm giác đau đớn khi nứt toác.
Trong lòng Ngưu Mãng cả kinh, đang định thu chân, nhưng đã không còn kịp nữa.
Đôi mắt Tiêu Chính Văn tỏa ra sát khí ngút trời, tay trái tóm chặt lấy bắp chân Ngưu Mãng.
“Cũng chỉ là thực lực của binh vương cấp bốn sao, thế mà cũng dám huênh hoang trước mặt tôi”.
Rắc!
Ngay sau đó!
Tiêu Chính Văn dùng sức, bẻ gãy bắp chân Ngưu Mãng.
“A a a! Chân của tao! Chân của tao!”
Ngưu Mãng hét lên thảm thiết, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, cả người ông ta đã bị Tiêu Chính Văn kéo lại gần, sau đó anh giơ tay phải lên, bẻ gãy hai cánh tay Ngưu Mãng.
Hai tiếng rắc vang lên.
Hai cánh tay của Ngưu Mãng bị bẻ gãy, rũ xuống lủng lẳng.
Rầm!
Sau đó, Tiêu Chính Văn đá bay ông ta, khiến ông ta nặng nề rơi xuống đất, nện thành một cái hố sâu.
“A a a! Tay của tao! Chân của tao!”
Ngưu Mãng hét lên thảm thiết, hai mắt đầy tơ máu, vô cùng sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn, hít khí lạnh hỏi: “Mày… rốt cuộc mày là ai? Sao mày lại có thực lực khủng khiếp như vậy?”
Chương 436: Quân vương thôi mà
Tiêu Chính Văn bước tới, giẫm châm lên lồng ngực Ngưu Mãng.
Mấy tiếng rắc vang lên.
Tiếng xương ngực vỡ vụn vang khắp phòng.
Mặt Ngưu Mãng tái mét, phun ra mấy ngụm máu tươi, kêu lên mấy tiếng thống thiết: “A, cầu xin cậu hãy nhấc chân lên, tha mạng cho tôi, tôi sai rồi, tôi không nên nhòm ngó vợ cậu… Xin cậu hãy tha mạng cho tôi…”
Khoảnh khắc đó!
Ngưu Mãng mới biết mùi vị của cái chết là thế nào.
Người đàn ông trước mặt này thật là đáng sợ!
Ông ta có thực lực của binh vương cấp bốn sao, nhưng vào tay đối phương thì chẳng là cái thá gì.
Thực lực này đã thuộc cấp quân vương rồi.
Thảo nào hắn có thể giết được Hạ Thất Hổ, tiêu diệt võ đường Thất Hổ.
Cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi này mạnh quá đi mất!
Tu Hà có cường giả như vậy, đúng là khiến Ngưu Mãng phải bất ngờ.
Có lẽ chỉ có đường chủ Hàn mới đủ thực lực đánh tay đôi.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, nhìn Ngưu Mãng đang phun máu dưới chân mình, nói: “Khương Vy Nhan chính là vảy ngược của tôi, động vào cô ấy thì nên nghĩ cho kĩ sẽ chết như thế nào”.
Vừa dứt lời!
Trong ánh mắt hoảng sợ của Ngưu Mãng, chân Tiêu Chính Văn lại dùng sức.
“Phụt!”
Hai chữ “tha mạng” vừa thốt ra khỏi miệng, lồng ngực Ngưu Mãng đã lõm hẳn xuống, biến thành một vũng máu, chết ngay tại chỗ.
Nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ dấy lên sóng to gió lớn.
Một hướng dẫn viên có thực lực binh vương cấp bốn sao của võ đường nhà họ Hàn ở tỉnh, mà lại bị Tiêu Chính Văn giẫm chết.
Việc này… thật khó tưởng tượng.
Thực lực binh vương cấp bốn sao, cho dù là ở tỉnh thì cũng được coi là một nhân vật hô mưa gọi gió rồi.
Nhưng dưới chân Tiêu Chính Văn lại chẳng khác gì con kiến.
Lúc này, Tiêu Chính Văn bước tới trước mặt Khương Vy Nhan, quỳ một gối xuống, cởi dây trói cho cô.
Khương Vy Nhan nước mắt giàn giụa nhào vào lòng Tiêu Chính Văn, ôm chặt lấy cổ anh, khóc nói: “Chồng ơi, em sợ quá, em còn tưởng không còn được gặp anh và Na Na nữa chứ, hu hu hu…”
Tiêu Chính Văn khẽ vỗ lưng cô, an ủi: “Được rồi, không sao rồi”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn bế Khương Vy Nhan kiểu công chúa, rời khỏi khách sạn, trở về nhà.
Việc còn lại ở khách sạn, Long Tứ sẽ giải quyết.
Tin tức nhanh chóng lan ra.
Ngưu Mãng của nhà họ Hàn ở tỉnh, cùng với mười đệ tử của võ đường nhà họ Hàn, đã bị người ta giết chết!
Lúc nghe được tin này, cả Tu Hà chấn động.
Trời đất!
Hướng dẫn viên Ngưu của nhà họ Hàn ở tỉnh và mười đệ tử đều mất mạng ở Tu Hà sao?
Đây là chuyện lớn tày trời đó!
Chẳng phải Ngưu Mãng này đến gây rắc rối cho nhà họ Khương sao?
Vậy mà lại bị người ta giết?
Lẽ nào là nhà họ Khương ra tay?
Trong biệt viện nhà họ Khương, già trẻ lớn bé đều có mặt đầy đủ.
Không khí trong cả biệt viện vô cùng căng thẳng.
Khương Thái Xương ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt khó coi và lo lắng, quát hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Đã điều tra được là ai gây ra chưa? Ngưu Mãng và mười đệ tử của võ đường nhà họ Hàn chết ở Tu Hà, bên ngoài đều đang đồn là nhà họ Khương ta làm… Đây là họa chết cả nhà đấy! Nếu truyền đến tai nhà họ Hàn ở tỉnh, thì chẳng phải nhà họ Khương chúng ta sẽ tiêu đời sao?”
Lời của Khương Thái Xương khiến tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi.
Ngưu Mãng đã chết!
Một cao thủ như vậy mà lại chết ở Tu Hà.
Không cần biết có phải nhà họ Khương làm hay không, thì nhà bọn họ cũng trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Bởi vì Ngưu Mãng đến để gây rắc rối cho nhà họ Khương.
“Văn Kỳ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Con đã điều tra rõ ràng chưa?”, vẻ mặt Khương Thái Xương căng thẳng nhìn về phía Khương Văn Kỳ mặt đầy vết thương ở bên cạnh.
Khương Văn Kỳ vừa từ bệnh viện trở về thì nghe được tin Ngưu Mãng và mười đệ tử của võ đường nhà họ Hàn bị giết, lập tức sợ đến nỗi cả người đổ mồ hôi lạnh.
Lẽ nào… là Tiêu Chính Văn làm?
Toi rồi, toi rồi!
“Bố, con cũng không biết là có chuyện gì, con chỉ biết chiều nay, thằng vô dụng Tiêu Chính Văn kia đến hỏi con là đã đưa Khương Vy Nhan đi đâu, còn đánh con một trận, sau đó thì cậu ta đi mất… Còn việc cậu ta có đi tìm Ngưu Mãng hay không thì con không biết…”
Sắc mặt Khương Văn Kỳ lạnh lùng, cũng tỏ vẻ căng thẳng.
Nếu đúng là Tiêu Chính Văn làm thì nhà họ Khương tiêu đời rồi.
Lúc này, đám người Khương Thái Xương cũng tỏ vẻ nghiêm trọng.
Đúng lúc này, một người làm xông vào kêu lên: “Lão gia, lão gia, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan về rồi ạ…”
“Về rồi sao? Đâu rồi?”
Khương Thái Xương lập tức đứng dậy, sốt ruột hỏi.
“Ở… ở sân nhỏ ạ”, tên người làm kia đáp.
“Bảo Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đến đây ngay!”, Khương Thái Xương tức giận nói.
Tiêu Chính Văn nhanh chóng có mặt, còn Khương Vy Nhan thì không đến.
“Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan đâu? Sao lại có mỗi cậu đến đây?”, Khương Văn Kỳ giận dữ nói, cổ ông ta vẫn còn vết bầm tím.
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nhìn Khương Văn Kỳ, khiến ông ta sợ hãi lùi lại mấy bước, kêu lên: “Cậu muốn làm gì hả? Cậu còn định đánh tôi trước mặt lão gia sao?”
Sắc mặt Khương Thái Xương u ám, phẫn nộ chất vấn: “Tiêu Chính Văn, có phải chính cậu giết đám người Ngưu Mãng không?”
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lẽo, đưa mắt nhìn tất cả người nhà họ Khương đang có mặt, nói: “Là do tôi làm”.
Ầm!
Mọi người như bị sét đánh.
Đúng là do cậu ta làm thật!
“Toi rồi, toi rồi! Nhà họ Khương chúng ta toi rồi! Cậu gây họa lớn rồi đấy!”
“Ngưu Mãng là một trong những hướng dẫn viên ở võ đường nhà họ Hàn, là tâm phúc của Hàn Lâm Long đấy!”
“Tiêu Chính Văn, cậu đúng là hại chết nhà họ Khương tôi rồi!”
Đám người vô cùng kích động, ai nấy đều có vẻ mặt sợ hãi.
Khương Thái Xương cũng hít một hơi lạnh, ôm lồng ngực, hít thở một lúc mới bình tĩnh lại được, lão giơ tay chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Tiêu Chính Văn! Sao cậu dám to gan như vậy hả? Đó là hướng dẫn viên ở võ đường nhà họ Hàn, là tâm phúc của Hàn Lâm Long đấy! Vậy mà cậu dám giết hết bọn họ sao? Cậu hủy hoại nhà họ Khương của tôi rồi… Nhà họ Hàn ở tỉnh mà nghe tin, thì chắc chắn Hàn Lâm Long sẽ đích thân đến Tu Hà. Đến lúc đó, cả nhà họ Khương chúng tôi sẽ phải chết vì việc làm ngu xuẩn của cậu!”
Tiếng kêu oán thán lập tức vang lên.
Nhưng.
Tiêu Chính Văn lại thản nhiên đáp: “Chuyện của nhà họ Hàn ở tỉnh, tôi sẽ tự giải quyết. Nếu nhà họ Hàn dám cử người đến, thì cứ chuẩn bị ở lại hết Tu Hà đi”.
Mọi người nhà họ Khương nghe thấy thế thì sửng sốt.
“Ngông cuồng! Thật là quá vênh váo!”
“Cậu tưởng cậu là ai hả? Cậu cậy mình có tý thực lực là không biết trời cao đất dày nữa phỏng?”
“Hàn Lâm Long kia là tông sư võ đạo! Là người nằm trong top năm giới võ thuật ở tỉnh đấy! Nghe nói có thực lực cấp binh vương!”
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh tanh, đáp: “Chỉ là một quân vương tép riu, chẳng là gì với tôi cả”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người rời đi.
Nhưng mới đi được mấy bước thì anh dừng lại, quay lưng với đám người nhà họ Khương đang tỏ vẻ kinh ngạc, nói: “Quên không nói cho các người biết, Khương Vy Nhan là vợ tôi, nếu như các người còn dám có ý xấu với cô ấy thì đừng trách tôi không nể mặt! Có khi kết cục của Ngưu Mãng cũng chính là kết cục của các người đấy!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn cất bước bỏ đi.
Tất cả người nhà họ Khương trong đại sảnh đều sững sờ.
Ý gì vậy?
Tiêu Chính Văn dám đe dọa bọn họ sao?
“Loạn rồi, loạn rồi!”
Khương Văn Kỳ là người đầu tiên tức giận gầm lên: “Tên Tiêu Chính Văn này quá coi thường chúng ta rồi! Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Vua Bắc Lương chắc? Kiêu căng ngạo mạn đến vậy chứ!”
Chương 437: Năm trăm đệ tử đến Tu Hà
Lúc này, trong võ đường nhà họ Hàn ở tỉnh.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, trong đại sảnh, Hàn Lâm Long vỗ một phát làm nát cả cái ghế thái sư đang ngồi, cả cái ghế chia năm xẻ bảy.
Sau đó, một tiếng rống như hổ gầm vang khắp võ đường nhà họ Hàn.
“Tên ngông cuồng! Dám giết hướng dẫn viên Ngưu và đệ tử của tao! Võ đường của nhà họ Hàn tao không đội trời chung với mày!”
“Người đâu! Lập tức truyền lệnh xuống, tất cả các đệ tử của võ đường đến ngay Tu Hà!”
“Tao phải khiến tất cả mọi người ở Tu Hà đều biết đắc tội nhà họ Hàn ở tỉnh sẽ có kết cục gì!”
Hàn Lâm Long giận dữ gầm lên, trong mắt là lửa giận ngút trời, cả người tỏa ra sát khí đáng sợ.
Tâm phúc trung thành của ông ta đã bị người ta giết chết!
Đây là nỗi sỉ nhục to lớn!
Là trèo lên đầu Hàn Lâm Long ông ta và nhà họ Hàn diễu võ giương oai!
Một thằng ở rể của nhà họ Khương ở Tu Hà nhỏ bé mà dám vênh váo như vậy.
Khốn kiếp!
Hàn Khắc Sảng ngồi trên xe lăn, trong lòng đang nở nụ cười lạnh lùng điên cuồng: “Tiêu Chính Văn, mày chết chắc rồi! Lần này mày chết thật rồi!”
Sau đó, Hàn Lâm Long bước ra khỏi đại sảnh, ngoài cửa, ở quảng trường đã có bốn trăm, năm trăm đệ tử của võ đường nhà họ Hàn đứng đó.
Tất cả đều mặc đồ luyện võ màu đen, trên ngực in hình con mãnh hổ màu xanh.
“Đường chủ!”
Bốn trăm, năm trăm người đồng thanh gầm lên giận dữ, vang khắp võ đường, lên thẳng trời xanh, chấn động bốn hướng.
Hàn Lâm Long đứng trước đám người, đằng sau là hai hướng dẫn viên cấp binh vương, vẻ mặt lạnh lùng, gầm lên: “Hướng dẫn viên Ngưu đã bị thằng nhãi ngông cuồng kia giết ở Tu Hà, chúng ta, các đệ tử của võ đường nhà họ Hàn tuyệt đối không được bỏ qua! Hôm nay, tất cả mọi người sẽ cùng tôi đến nhà họ Khương ở Tu Hà, chỉ cần là người nhà họ Khương thì giết sạch không cần lý do!”
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Nhất thời, bốn trăm, năm trăm đệ tử võ đường giơ cao nắm đấm lên trời, trong miệng gào thét từ giết.
“Xuất phát!”
Hàn Lâm Long hạ lệnh, vung tay lên.
Bốn trăm, năm trăm người lập tức đều tăm tắp bước ra khỏi võ đường.
Ngày hôm đó, cả tỉnh chấn động!
Không ít người tận mắt chứng kiến tất cả các đệ tử của võ đường nhà họ Hàn xuất trận, ngồi trong mấy chục chiếc xe van thương vụ, rời khỏi tỉnh tiến về phía Tu Hà.
Trong giới võ thuật tỉnh, rất nhiều người của các thế gia võ thuật sau khi nhận được tin, đều tỏ vẻ kinh hãi.
Hàn Lâm Long này muốn làm to chuyện rồi!
Rốt cuộc nhà họ Khương ở Tu Hà là gia tộc thế nào đây?
Dám giết cả Ngưu Mãng và mười đệ tử của võ đường nhà họ Hàn!
Hành động này chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.
Cùng lúc đó, ở tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh, sau khi nhận được tin, Đỗ Bá Đào đầu tiên tỏ vẻ kinh hãi, sau đó thì nở nụ cười lạnh lùng.
“Không ngờ tên Tiêu Chính Văn này lại đắc tội với võ đường nhà họ Hàn. Ha ha ha, đúng là tốt quá, không cần mình phải ra tay. Lần này, chắc chắn Hàn Lâm Long sẽ giết chết tên Tiêu Chính Văn kia”.
Đỗ Bá Đào nở nụ cười lạnh lùng dữ tợn, nói với trợ lý bên cạnh: “Lập tức cử người đến Tu Hà, chỉ cần có tin nhà họ Khương bị tiêu diệt, thì đàm phán với đội thanh tra Tu Hà, bảo bọn họ thả con trai tôi ra”.
“Vâng, thưa chủ tịch, tôi đi làm ngay đây”.
…
Cùng lúc đó, Tu Hà cũng chấn động.
Tất cả đều nhận được một tin khiến toàn thành phố sợ hãi.
Gia chủ nhà họ Hàn ở tỉnh là Hàn Lâm Long dẫn theo năm trăm đệ tử của võ đường, cùng với hai hướng dẫn viên có thực lực cấp binh vương, đang đến Tu Hà để tiêu diệt nhà họ Khương.
Cả thành phố xôn xao!
Ai nấy đều không dám tin vào chuyện này.
Không ngờ Hàn Lâm Long lại dẫn theo năm trăm người, đích thân đến Tu Hà!
Việc này quả đúng là tày trời!
Hàn Lâm Long kia là người nằm trong top năm của giới võ thuật tỉnh đó!
Ở tỉnh, ông ta cũng là một nhân vật có máu mặt hô mưa gọi gió!
Một nơi nhỏ bé như Tu Hà thì chẳng là gì trong mắt Hàn Lâm Long cả!
Lần này nhà họ Khương đi đời nhà ma thật rồi.
Lúc này, ở nhà họ Khương.
Khương Văn Kỳ nhận được tin xong, sợ đến mức tè ra quần, chạy về biệt viện của nhà họ Khương, thở hổn hển xông vào phòng của Khương Thái Xương, quỳ phịch xuống đất, nước mắt giàn giụa nói: “Bố ơi, chết rồi, chết thật rồi…”
Khương Thái Xương đang nghỉ ngơi, nghe Khương Văn Kỳ nói vậy, sắc mặt liền sa sầm, tức giận quát: “Mày mới chết ấy! Lại còn trù ẻo thế à?”
Khương Văn Kỳ căng thẳng, vội vàng nói: “Không phải, không phải, bố, nhà họ Khương chúng ta tiêu rồi… Nhà họ Hàn, Hàn Lâm Long dẫn theo năm trăm đệ tử, đích thân đến Tu Hà, nói là… nói là…”
Nghe thấy thế!
Khương Thái Xương hốt hoảng, cả người cuống lên, hỏi: “Nói cái gì, mau nói đi! Sốt hết cả ruột!”
“Nói là… sẽ tiêu diệt nhà họ Khương chúng ta…”, Khương Văn Kỳ hét lên, tỏ vẻ sợ hãi.
Ầm!
Khương Thái Xương như bị sét đánh ngang tai, sững sờ tại chỗ, đặt mông ngồi xuống ghế, ánh mắt sợ hãi và hoảng loạn, nói: “Tiêu… tiêu diệt nhà họ Khương ta sao?”
“Vâng bố, bố nói xem chúng ta làm sao bây giờ? Hàn Lâm Long kia là người tai to mặt lớn ở tỉnh đấy, lại còn dẫn theo năm trăm đệ tử, và hai hướng dẫn viên có thực lực binh vương gì đó nữa… Thế này… thế này thì đúng là muốn tiêu diệt nhà họ Khương ta thật rồi, chẳng phải cả nhà chúng ta sẽ phải chết sao…”
Trong lòng Khương Văn Kỳ đã vô cùng hoảng sợ, nước mắt ròng ròng.
Lúc này, Khương Thái Xương đã cuống quá, giơ bàn tay đang run lẩy bẩy lên, hét: “Mau lên, triệu tập cuộc họp gia tộc gấp…”
Dứt lời, Khương Thái Xương lăn ra ngất xỉu.
“Bố ơi, bố!”
Khương Văn Kỳ kêu lên, bước lên ấn vào nhân trung của Khương Thái Xương, khó khăn lắm mới cứu được lão.
Khương Thái Xương thở chậm lại, được Khương Văn Kỳ dìu đỡ, vội vàng đến đại sảnh nhà họ Khương.
Chẳng mấy chốc, mấy chục người lớn bé nhà họ Khương đã có mặt.
Mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đang bàn tán xôn xao.
Sau đó, họ nhìn thấy Khương Thái Xương vội vàng chống gậy, được Khương Văn Kỳ dìu tới.
“Lão gia, có chuyện gì mà gọi mọi người tới đây gấp gáp thế?”
“Văn Kỳ, lão gia làm sao thế? Nhìn sắc mặt kém quá!”
“Lão gia, nếu có chuyện gì thì cứ để Văn Kỳ bàn bạc với chúng tôi, ông nghỉ ngơi đi”.
Mọi người vẫn rất quan tâm đến sức khỏe của Khương Thái Xương.
Nhưng lúc này, Khương Thái Xương làm gì có tâm trạng quan tâm đến sức khỏe của bản thân.
Lão còn chẳng thèm ngồi, vẻ mặt lo lắng nói: “Tất cả yên lặng, bây giờ tôi sẽ tuyên bố một việc, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất đi”.
Mọi người nghe thấy thế thì sững sờ, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng.
“Theo tin tức nhận được, gia chủ nhà họ Hàn ở tỉnh là Hàn Lôi Long, đích thân dẫn năm trăm đệ tử và hai hướng dẫn viên cấp binh vương đến Tu Hà. Mục đích rất đơn giản, đó là tiêu diệt nhà họ Khương ta…”
Khương Thái Xương nói xong, cả đại sảnh bùng lên đủ những tiếng bàn tán sợ hãi.
“Sao cơ? Hàn Lôi Long đích thân đến?”
“Toi rồi, toi rồi! Lần này nhà họ Khương chúng ta chết thật rồi!”
“Trời ơi! Thế chẳng phải chúng ta đều phải chết sao? Tất cả là tại tên Tiêu Chính Văn kia! Làm sao bây giờ?”
Nhà họ Khương đại loạn, tất cả mọi người đều sốt ruột, vẻ mặt hoảng hốt.
“Đến giờ thì chẳng còn cách nào khác cả, tất cả mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, người nhà họ Hàn mà đến là chúng ta có thể nhận sai xin lỗi”, Khương Thái Xương trầm giọng nói: “Đồng thời, chúng ta phải giao Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan ra, để xoa dịu cơn giận của nhà họ Hàn!”
“Đúng đúng đúng! Giao hai đứa xui xẻo Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan ra!”
“Tất cả là tại hai người này, hại nhà họ Khương chúng ta phải đối mặt với nguy hiểm như vậy!”
Khương Học Bác và Từ Phân đứng trong đám người cũng có sắc mặt khó coi và lo lắng.
Bọn họ cũng không ngờ chuyện lại biến thành thế này.
Đúng lúc mọi người đang mồm năm miệng mười bàn tán, thì một quản gia sợ đến mức tè ra quần, chạy vào kêu lên: “Lão gia, lão gia, gia… gia chủ Hàn đến rồi ạ! Nhiều người lắm!”
Chương 438: Xóa sổ nhà họ Hàn của ông
Tất cả mọi người nhà họ Khương nghe thấy thế thì đều run lẩy bẩy, vẻ mặt sợ hãi.
Khương Thái Xương lại càng sợ hơn, nói: “Nhanh thế sao?”
Sau đó, lão hét lên: “Mau, mọi người cùng tôi ra ngoài đó!”
Dứt lời, dưới sự dẫn đầu của Khương Thái Xương, tất cả người nhà họ Khương đều ra khỏi biệt viện.
Lúc này, mấy chục người nhà họ Khương đều đứng ngoài biệt viện, thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã cảm nhận được một luồng khí thế vô cùng lạnh lẽo và cảm giác áp lực to lớn, từ xa ập tới.
Cảm giác đó khiến ai nấy cả người lạnh toát, như rơi xuống vực sâu.
Khí thế mạnh quá!
Sau đó!
Mấy chục chiếc xe thương vụ màu đen xếp thành hàng dài, đỗ ngay cổng biệt viện nhà họ Khương, chặn đứng cả con đường lại.
Rầm rầm rầm!
Sau đó, cửa xe mở ra, từng người đàn ông mặc đồ luyện võ màu đen nhảy xuống, xếp hàng đâu ra đấy, đứng kín bãi đất trống trước cổng biệt viện.
Đưa mắt nhìn ra!
Tròn năm trăm người!
Năm trăm người đàn ông mặc đồ luyện võ màu đen này, cả người tỏa ra hơi thở của người luyện võ, khiến mấy chục người nhà họ Khương đều run như cầy sấy.
Giống như bọn họ chỉ là những con chó nhỏ yếu ớt, gặp phải bầy mãnh hổ khí thế hung hãn.
Sau đó, trong ánh mắt của tất cả mọi người, cửa chiếc xe Maybach màu đen ở chính giữa mở ra.
Đầu tiên là chân trái của một người đặt ra bên ngoài, sau đó, Hàn Lôi Long bước xuống xe trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, sắc mặt ông ta u ám, hai mắt như mắt hổ, tức giận nhìn mấy chục người nhà họ Khương trước mặt.
Khương Thái Xương không nhiều lời, cứ thế quỳ xuống đất, cúi đầu kêu lên: “Nhà họ Khương, Khương Thái Xương, xin chào gia chủ Hàn, cầu xin gia chủ Hàn giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi!”
Trong chớp mắt, mọi người nhà họ Khương đứng sau Khương Thái Xương đều quỳ xuống, chạm đầu xuống đất.
Hàn Lôi Long đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy chục người nhà họ Khương đang quỳ dưới đất, cất bước đến trước mặt Khương Thái Xương, hỏi: “Ông chính là Khương Thái Xương?”
Lúc này, cả người Khương Thái Xương đang run rẩy, nhưng lão không dám ngẩng đầu lên.
Bởi vì khí thế trên người Hàn Lôi Long trước mắt này quá mạnh.
“Đúng… đúng vậy…”, Khương Thái Xương run rẩy đáp.
“Tốt lắm!”
Hàn Lôi Long nói: “Thế ông có biết nhà họ Khương đã phạm tội gì không?”
Khương Thái Xương vội vàng giải thích: “Gia chủ Hàn, chuyện này thực sự không liên quan gì đến nhà họ Khương tôi cả, tất cả là do một mình tên Tiêu Chính Văn kia gây ra, nhà họ Khương tôi cũng là người bị hại…”
“Do một mình hắn gây ra sao?”
Sắc mặt Hàn Lôi Long u ám, lạnh lùng nói: “Nhưng tôi nghe nói Tiêu Chính Văn là cháu rể của ông mà! Ông dám nói hắn không liên quan gì đến nhà họ Khương sao?”
Ầm!
Câu nói này như tiếng hổ gầm!
Khương Thái Xương thót tim, một lúc lâu không thốt nổi lời nào, đã sợ đến ngu người.
Khương Văn Kỳ vội vàng bò ra, cúi đầu nói: “Gia chủ Hàn, bố tôi đã nhiều tuổi, cầu xin ông hãy tha thứ cho ông ấy. Chuyện này thực sự không liên quan gì đến nhà họ Khương tôi cả, tuy tên Tiêu Chính Văn kia là cháu rể nhà chúng tôi, nhưng chúng tôi chưa từng thừa nhận thân phận của cậu ta! Cậu ta vốn dĩ là tàn dư của nhà họ Tiêu đã bị tiêu diệt vào năm năm trước ở Tu Hà, đáng lẽ cậu ta nên chết vào lúc đó rồi. Nhưng không ngờ cậu ta lại còn sống trở về, còn kết hôn với Vy Nhan đã bị nhà họ Khương chúng tôi đuổi ra khỏi nhà nữa… Hai đứa chúng không có thân phận gì ở nhà họ Khương chúng tôi cả… Cầu xin gia chủ Hàn giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi lần này. Tất cả đều do tên Tiêu Chính Văn kia gây ra…”
Nghe Khương Văn Kỳ nói, sắc mặt Hàn Lôi Long u ám, lạnh lùng quát: “Vậy Tiêu Chính Văn đâu? Bảo hắn lăn ngay ra đây gặp tôi!”
“Việc này…”
Khương Văn Kỳ sững sờ, vội vàng đáp: “Gia chủ Hàn, chúng tôi cũng không biết Tiêu Chính Văn ở đâu…”
“Vậy sao?”, Hàn Lôi Long sầm mặt, sau đó nói: “Được rồi, tôi sẽ chờ ở đây! Tôi cho các ông nửa tiếng, nếu Tiêu Chính Văn không xuất hiện, cứ mỗi phút tôi sẽ giết một người!”
“Hả?”
“Đừng mà! Gia chủ Hàn, chúng tôi vô tội!”
“Trời ơi! Mau gọi điện thoại cho Tiêu Chính Văn đi, bảo thằng vô dụng đó mau đến đây!”
Nhất thời, mọi người nhà họ Khương đều hoảng loạn, ai oán khóc than.
Khương Văn Kỳ cũng hết hồn, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Khương Vy Nhan.
Lúc này, trong khu vui chơi nào đó ở Tu Hà.
Tiêu Chính Văn đang đi cùng Khương Vy Nhan và Na Na.
Đột nhiên, điện thoại của Khương Vy Nhan đổ chuông, cô lấy ra xem, là bác cả.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, cầm lấy điện thoại, từ chối cuộc gọi, nói: “Em đừng nghe, ra ngoài chơi thì cứ thoải mái lên, đừng để những việc khác quấy nhiễu”.
Đôi lông mày lá liễu của Khương Vy Nhan nhíu lại, rồi nhanh chóng giãn ra, gật đầu đáp: “Được, em nghe anh”.
Ở bên này, Khương Văn Kỳ điên cuồng gọi bảy tám cuộc, nhưng không ai nghe máy, cuối cùng còn tắt máy.
Toi rồi, toi rồi!
Khương Văn Kỳ vừa cáu vừa giận, vội vàng khóc lóc kêu lên: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Con ranh Khương Vy Nhan dám không nghe điện thoại của tôi!”
Những người khác của nhà họ Khương nghe thấy thế đều sững người.
“Gọi tiếp đi! Lẽ nào chúng ta phải chết ở đây sao?”
Bọn họ gào lên.
Vẻ mặt Khương Văn Kỳ đầy bất lực và tuyệt vọng, đáp: “Tắt… tắt máy rồi”.
Ầm!
Ai nấy đều chết sững.
Tắt máy rồi?
Mẹ ơi!
Khương Vy Nhan chết tiệt này, thật là độc ác!
Thế này thì khác gì mượn dao giết người?
Hàn Lôi Long lạnh lùng chứng kiến tất cả mọi việc, thản nhiên nói: “Đã hết một nửa thời gian rồi, các người nhanh lên nhé!”
Ông ta vừa dứt lời, Khương Văn Kỳ vội vàng thử gọi không ngừng cho Khương Vy Nhan, nhưng vẫn không liên lạc được.
Thấy thời gian đang dần trôi qua, mọi người nhà họ Khương đều sợ hãi, có người thậm chí còn ôm lấy nhau, khóc lóc ầm ĩ, chuẩn bị đón nhận cái chết.
Lúc này, Hàn Lôi Long trầm giọng nói: “Hết thời gian rồi! Sau đây, ai sẽ là người chết trước nào?”
Câu nói này chẳng khác gì tiếng gầm của thần chết, lọt vào tai mọi người nhà họ Khương.
Ai nấy đều run lẩy bẩy.
“Đừng giết chúng tôi, thực sự không liên quan gì đến chúng tôi hết…”
“Cầu xin ông đấy gia chủ Hàn, ông hãy tha cho chúng tôi đi”.
“Trời ơi, nhà họ Khương chúng ta sắp mất thật rồi sao?”
Đám người gào khóc.
Ánh mắt Hàn Lôi Long lạnh tanh, nhìn mấy chục người đang quỳ dưới đất, lôi luôn Khương Văn Kỳ dậy, lạnh lùng nói: “Vậy thì bắt đầu từ ông nhé?”
Nghe thấy thế!
Khương Văn Kỳ sợ đến mức hai chân nhũn ra, suýt nữa thì ngất xỉu.
Thấy Hàn Lôi Long sắp ra tay, Khương Văn Kỳ vội vàng kêu lên: “Đừng mà, đừng mà, gia chủ Hàn, ông đừng giết tôi, chuyện này thực sự do một mình thằng rác rưởi Tiêu Chính Văn kia gây ra… Muốn giết thì ông giết bọn họ ấy, bọn họ là bố mẹ vợ của Tiêu Chính Văn…”
Khương Văn Kỳ nói xong thì kích động chỉ vào hai người Khương Học Bác và Từ Phân đang quỳ trong đám người.
Khoảnh khắc đó, cả người Khương Học Bác và Từ Phân run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ.
Từ Phân sợ đến mức ngẩng phắt đầu lên, nhìn Khương Văn Kỳ với ánh mắt oán hận, gào lên: “Khương Văn Kỳ, sao anh có thể làm như vậy được?”
Lúc này, Khương Văn Kỳ đang nở nụ cười lạnh lùng, kêu lên: “Tại sao lại không thể chứ? Hai người là bố mẹ vợ của Tiêu Chính Văn, muốn giết thì phải giết hai người trước!”
Giờ phút này, sự độc ác, vô tình của lòng người lại càng được phóng đại.
Hàn Lôi Long nở nụ cười lạnh lẽo, thẳng tay ném Khương Văn Kỳ xuống, ra hiệu cho đệ tử phía sau lôi Khương Học Bác và Từ Phân đang khóc lóc ra.
“A a a! Đừng mà, xin đừng giết tôi, tất cả là do Tiêu Chính Văn làm, là do Tiêu Chính Văn làm…”, Từ Phân giãy giụa kêu lên.
Nhưng vô ích.
Hai người bọn họ bị ném xuống trước mặt Hàn Lôi Long.
Ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn Khương Học Bác và Từ Phân ngã dưới đất, nói: “Giết!”
“Vâng!”
Một tên đệ tử bước tới, rút luôn một con dao dài ở thắt lưng ra, kề vào cổ Khương Học Bác và Từ Phân.
Khoảnh khắc đó, cả người Khương Học Bác và Từ Phân đều run lẩy bẩy, vẻ mặt sợ hãi.
“A a a! Xin đừng giết tôi…”
Tất cả những người khác của nhà họ Khương đều run như cầy sấy, trơ mắt ra nhìn.
Nhìn tên đệ tử kia chuẩn bị vung dao lên.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên cách đó không xa.
“Nếu ông dám giết hai người họ, tôi sẽ xóa sổ nhà họ Hàn của ông!”
Chương 439: Thất bại trong một chiêu
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn theo giọng nói, liền thấy một bóng dáng đang bước lại gần, mỗi bước chân đều mang theo sự lạnh lẽo và thù địch ngút trời.
“Tiêu Chính Văn?”
“Tiêu Chính Văn khốn kiếp! Cuối cùng cậu cũng chịu trở về!”
“Nhà họ Khương chúng tôi sắp bị diệt tộc vì cậu rồi! Cậu mau quỳ xuống xin lỗi gia chủ Hàn đi!”
Lúc này, nhìn thấy Tiêu Chính Văn xuất hiện, đám người nhà họ Khương như nhìn thấy hy vọng sống sót.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn trở về thì chắc là nhà họ Hàn sẽ không trách tội bọn họ nữa đâu nhỉ?
Khương Văn Kỳ quỳ trong đám người cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào Tiêu Chính Văn, tức giận gầm lên: “Tiêu Chính Văn! Đồ xui xẻo này, cuối cùng cậu cũng chịu xuất hiện rồi! Nếu không vì cậu thì nhà họ Khương tôi sẽ gặp tình cảnh như ngày hôm nay sao? Cậu còn không mau lăn lại đây quỳ xuống trước gia chủ Hàn, cầu xin sự tha thứ đi?”
Từ Phân cũng vừa nhặt lại được cái mạng, thở hổn hển, vẻ mặt sợ hãi, quay đầu quát Tiêu Chính Văn đang bước tới: “Tiêu Chính Văn! Tất cả là tại cậu, hại tôi suýt nữa thì bị người ta giết! Cậu là đồ khốn kiếp, khốn kiếp!”
Mọi người nhà họ Khương căm phẫn mắng chửi.
Hàn Lôi Long chứng kiến cảnh này, cũng nở nụ cười lạnh lùng.
Xem ra tên Tiêu Chính Văn không được chào đón ở nhà họ Khương thật.
Lúc này, ông ta quay đầu lại, tay chắp sau lưng, nhìn Tiêu Chính Văn đang bước tới với ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Mày chính là Tiêu Chính Văn?”
“Là tôi đây”.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh tanh, giọng nói điềm nhiên, anh đưa mắt nhìn người nhà họ Khương đang quỳ dưới đất.
Nói thật thì anh cũng không muốn tới, Hàn Lôi Long muốn giết thì cứ giết đi.
Nhưng nếu ông ta ra tay với bố mẹ của Khương Vy Nhan thì anh không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nghe thấy Tiêu Chính Văn thừa nhận, ánh mắt Hàn Lôi Long bùng lên lửa giận, lạnh lùng nói: “Tốt lắm! Chính mày đã giết Ngưu Mãng và mười đệ tử của võ đường nhà họ Hàn tao sao?”
“Đúng vậy”.
Tiêu Chính Văn thản nhiên đáp, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, chẳng hề sợ hãi.
“Ngông cuồng! Dám giết thuộc hạ và đệ tử của Hàn Lôi Long tao, mày đúng là chán sống!”
Hàn Lôi Long nổi giận đùng đùng, không ngờ đối phương lại dám thừa nhận một cách đường hoàng như vậy.
Lẽ nào hắn không nhìn rõ tình hình bây giờ sao?
Đằng sau ông ta là năm trăm đệ tử của võ đường nhà họ Hàn, còn có hai thuộc hạ thực lực cấp binh vương nữa!
Bản thân ông ta cũng là một cao thủ có thực lực quân vương!
Đội hình này đủ để tiêu diệt bất cứ một thế gia nào ở Tu Hà.
Cho dù là ở tỉnh thì cũng không phải người bình thường có thể chống lại được.
Vậy mà tên Tiêu Chính Văn này chỉ có một mình, lại tỏ vẻ bình tĩnh như vậy.
Hàn Lôi Long nổi giận!
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn Hàn Lôi Long và đám đệ tử sau lưng ông ta, lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi chỉ cho các ông một cơ hội, lập tức cút khỏi nhà họ Khương, cút khỏi Tu Hà, nếu không đừng trách tôi vô tình!”
Anh vừa dứt lời!
“Mẹ ơi!”
Mọi người xôn xao!
Trời đất!
Bọn họ vừa nghe thấy gì vậy?
Tiêu Chính Văn dám ăn nói ngông cuồng như vậy, đòi Hàn Lôi Long dẫn theo người cút khỏi Tu Hà?
Việc này… hơi quá rồi đấy!
“Tiêu Chính Văn! Cậu điên à? Đó là gia chủ Hàn Lôi Long của nhà họ Hàn ở tỉnh, là đường chủ của võ đường nhà họ Hàn! Còn là tông sư trong giới võ thuật ở tỉnh đấy!”
Khương Văn Kỳ lập tức cuống lên quát, sắc mặt hoảng hốt, chỉ muốn xé ngay cái mồm của Tiêu Chính Văn ra.
“Toi rồi, toi rồi! Tên Tiêu Chính Văn này láo toét quá đi mất! Dám bảo gia chủ Hàn cút khỏi Tu Hà…”
“Trời ơi! Vậy chẳng phải chúng ta sắp chết đến nơi rồi sao… A a! Tất cả là tại tên Tiêu Chính Văn này, cậu ta đang nói lung tung cái gì vậy? Gia chủ Hàn, những gì thằng vô dụng này nói không liên quan gì đến nhà họ Khương chúng tôi hết…”
Mọi người nhao nhao kêu lên.
Khương Văn Kỳ cũng lê gối bò tới trước mặt Hàn Lôi Long, dập đầu nói: “Gia chủ Hàn, xin ông hãy rộng lượng, đừng vì những lời thằng vô dụng này nói mà liên lụy đến nhà họ Khương… Ông muốn giết thì giết một mình cậu ta thôi! Tất cả là do một mình cậu ta làm, là cậu ta! Không liên quan gì đến nhà họ Khương chúng tôi hết!”
“Bốp!”
Hàn Lôi Long giơ chân, đạp bay Khương Văn Kỳ ra xa, khiến ông ta ngã mạnh vào đám người, mắt trợn ngược lên rồi ngất xỉu.
Cảnh tượng này khiến người nhà họ Khương sợ đến mức ngừng kêu khóc, cả người run lên bần bật.
Hàn Lôi Long nhếch môi cười lạnh lùng tự mãn, nói: “Thằng nhãi ngông cuồng, vừa rồi mày bảo tao dẫn các đệ tử cút khỏi Tu Hà sao?”
Vóc dáng cao hai mét đúng là rất đáng sợ!
“Đúng là không biết trời cao đất dày! Đường chủ, để tôi xử lý thằng nhãi vênh váo này cho!”
Đột nhiên, một người đàn ông tỏa ra khí thế hung hãn bước từ bên cạnh Hàn Lôi Long ra.
Gã chính là một trong ba hướng dẫn viên có thực lực binh vương trong võ đường nhà họ Hàn, Tề Thiên Cương!
Sau khi Tề Thiên Cương đứng ra, cơ bắp gã căng lên cuồn cuộn, khiến tất cả người nhà họ Khương có mặt đều sửng sốt.
Nhất là khí thế kinh khủng tỏa ra từ người gã, khiến bọn họ đều run rẩy.
Đây chính là người có thực lực cấp binh vương sao?
Khí thế đúng là đáng sợ!
Tiêu Chính Văn điềm nhiên nhìn gã đàn ông đang bước tới, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tề Thiên Cương xoay cái cổ, phát ra tiếng rắc rắc.
Sau đó, gã giơ tay, móc ngón tay về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Oắt con, chỉ cần mày có thể chịu được năm chiêu của tao mà vẫn đứng vững, thì tao có thể bảo đường chủ của bọn tao tha cho mày! Nếu mày còn không đỡ nổi một chiêu, thì lập tức quỳ xuống, dập đầu xin lỗi bọn tao! Sau đó thì chờ chết!”
Gã vừa dứt lời.
Năm trăm đệ tử của võ đường ở phía sau đều giơ nắm đấm lên, đồng thanh gào: “Hướng dẫn viên Tề oai quá!”
Tiếng gầm này như sét đánh, chấn động bốn phía!
Gần như tất cả mọi người đều nghĩ Tiêu Chính Văn phen này chết chắc rồi!
Bởi vì đây là một cấp độ hoàn toàn khác!
Nhưng, trong mắt Tiêu Chính Văn khẽ lóe lên sự lạnh lẽo, thản nhiên mở miệng: “Trên đời này còn chưa có ai dám bảo tôi quỳ xuống chịu chết”.
Nghe thấy thế!
Tề Thiên Cương sầm mặt xuống, lập tức phát lực, lao người tới, tung một cú đấm về phía mặt Tiêu Chính Văn.
Cú đấm này rất mạnh, như sấm sét vậy.
Nếu là người bình thường, hoặc người luyện võ thông thường, thì chắc chắn sẽ bị cú đấm này đánh bay, thậm chí là chết.
Nhưng!
Cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.
Tiêu Chính Văn hơi nghiêng ngươi, tránh được.
Tề Thiên Cương sững sờ, nhíu mày.
Sao có thể thế được?
Bản thân gã có thực lực của binh vương cấp ba sao, cho dù nắm đấm này không dùng hết sức thì đối phương cũng không thể tránh được dễ dàng như vậy chứ?
Tề Thiên Cương không nghĩ được nhiều, vội vàng thu nắm đấm lại, giơ chân đá móc về phía đầu Tiêu Chính Văn.
Gã dồn hết sức vào cú đá này, mang theo luồng gió khiến người ta sởn gai ốc.
Nhưng!
Cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc hơn nữa lại xảy ra.
Một tiếng bốp vang lên.
Tiêu Chính Văn giơ tay, tóm chặt lấy mắt cá chân Tề Thiên Cương.
Bất kể Tề Thiên Cương có dùng sức giãy giụa thế nào, thì bàn tay kia cũng như gọng kìm, tóm chặt không buông mắt cá chân gã.
Tề Thiên Cương phát hoảng, chân trái đột nhiên dùng sức, nhún mạnh một cái, cả người bay lên không trung, đá chân còn lại ra, móc về phía cằm Tiêu Chính Văn.
Đây là bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể người.
Nếu bị đá trúng, nhẹ thì ngất xỉu, nặng thì chết luôn tại chỗ.
Hiển nhiên lần này Tề Thiên Cương đã dùng toàn bộ sức mạnh, muốn giết chết Tiêu Chính Văn chỉ bằng một đòn.
Tuy nhiên!
Một tiếng ầm vang lên!
Một bóng người bay ra, đập mạnh vào một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ ở bên cạnh.
Chiếc xe chẳng khác gì bị đạn pháo bắn trúng, bay ra ngoài, cửa kính vỡ nát, trên cửa xe còn để lại một vết lõm sâu hình người.
Lúc mọi người nhìn kĩ mới phát hiện, bóng người bị khảm vào cửa xe lại chính là Tề Thiên Cương có thực lực binh vương.
Ai nấy sửng sốt, trợn tròn mắt.
Quay lại nhìn mới phát hiện Tiêu Chính Văn vẫn lành lặn đứng đó, sắc mặt bình thản.
Thậm chí, từ đầu đến cuối, anh chỉ di chuyển có nửa bước chân.
Đáng sợ!
Sắc mặt Hàn Lôi Long trầm xuống, trên người bùng phát sự lạnh lẽo thấu xương, ông ta nhếch mép cười lạnh lùng, ngăn tên hướng dẫn viên còn lại định xông ra, nói: “Thú vị đấy! Xem ra Hàn Lôi Long tao xem thường mày rồi! Có thể một chiêu giết chết Tề Thiên Cương, ít nhất mày cũng có thực lực binh vương cấp bốn sao! Thảo nào Ngưu Mãng lại chết trong tay mày!”
Tuy nhiên!
Tiêu Chính Văn cười nhạt!
Trên người anh bỗng chốc tỏa ra khí thế vô cùng lạnh lẽo, xộc thẳng lên trời xanh!
Sau đó, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Trong mắt ông, tôi chỉ có thực lực của binh vương cấp bốn sao thôi sao?”
Chương 440: Quân vương hai sao nổi giận
Khuôn mặt Hàn Lôi Long lập tức đanh lại, ánh mắt lóe lên vẻ u ám.
Khí thế mạnh quá!
Thậm chí Hàn Lôi Long còn cảm thấy hơi bất an.
Một thằng nhãi còn trẻ, thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tại sao lại có khí thế mạnh mẽ và khủng khiếp như vậy chứ?
Ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, luyện được một thân võ thuật đầy mình, mới có được bản lĩnh quân vương huyền cấp hai sao, địa vị tông sư võ thuật, trở thành người nằm trong top năm của giới võ thuật ở tỉnh.
Còn thằng nhãi trước mắt này, rõ ràng còn trẻ như vậy, nhưng lại khiến ông ta có ảo giác là rất mạnh, không thể so sánh được.
Lẽ nào hắn cũng có thực lực cấp quân vương?
Sắc mặt Hàn Lôi Long lập tức u ám, khóe mắt lóe lên vẻ lạnh lùng dữ tợn, nói: “Ha ha, thằng nhãi này mày ngông cuồng lắm! Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là thực lực cấp quân vương!”
Dứt lời, Hàn Lôi Long tiến lên mấy bước, khí thế trên người đột nhiên tăng cao, dường như xung quanh cũng nổi lên gió xoáy.
Khí thế lạnh lùng đó khiến mọi người nhà họ Khương phải sợ hãi, cả năm trăm đệ tử của võ đường nhà họ Hàn cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đường chủ! Oai phong!”
“Đường chủ! Oai phong!”
“Đường chủ! Oai phong!”
Năm trăm tên đệ tử kia bỗng giơ cao tay gầm lên.
Đường chủ sắp ra tay rồi!
Chắc chắn có thể dễ dàng giết chết tên Tiêu Chính Văn vênh váo kia chỉ bằng một chiêu.
Mặt mũi đám người nhà họ Khương trắng bệch, kêu lên đầy tiếc nuối và uất hận.
“A a a! Tên Tiêu Chính Văn khốn kiếp! Sao cậu ta lại mạnh miệng thế chứ?”
“Chết rồi, chết rồi! Nhà họ Khương chúng ta chết thật rồi!”
“Đường chủ Hàn mà ra tay thì Tiêu Chính Văn chết là cái chắc, rồi sau đó sẽ đến lượt chúng ta… Trời ơi, tôi còn chưa muốn chết…”
Đám người kêu than không ngừng.
Nhưng lúc này, khí thế trên người Hàn Lôi Long đã lên đến đỉnh điểm.
Khí thế của quân vương huyền cấp hai sao bỗng chốc lan ra, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh đều phải hãi hùng.
Rắc!
Gạch xanh dưới chân Hàn Lôi Long cũng nát vụn vì khí thế mạnh mẽ trên người ông ta.
Thực lực như vậy, sao có thể không khiến người ta sợ hãi chứ?
Khoảnh khắc đó, dường như trên người Hàn Lôi Long xuất hiện một cột ánh sáng, khiến mọi người không mở nổi mắt, không dám nhìn thẳng.
“Ầm!”
Ngay sau đó, Hàn Lôi Long liền ra tay.
Ông ta lao về phía Tiêu Chính Văn, tung một cú đấm như sấm sét về phía lồng ngực anh.
Cú đấm này mang theo lực bộc phát dời non lấp bể, dường như có thể đấm cho một tảng đá nghìn cân nát vụn, đấm móp một chiếc xe tải lớn.
Lực bộc phát kinh người đó khiến tất cả mọi người có mặt đều thất kinh.
Mạnh quá!
Đây là cảm nhận rõ ràng nhất của bọn họ.
“Oắt con! Chịu chết đi!”
Hàn Lôi Long gầm lên một tiếng, chẳng khác gì hổ gầm!
Năm trăm đệ tử và hướng dẫn viên cấp binh vương còn lại đằng sau ông ta đều để lộ vẻ mặt hưng phấn và kích động.
Đường chủ Hàn đích thân ra tay thì gần như nắm chắc phần thắng rồi.
Ngay sau đây, tên Tiêu Chính Văn ngông cuồng kia sẽ bị đấm cho nát bét.
Tuy nhiên!
Đúng lúc bọn họ đang nở nụ cười khoái trá, thì cảnh tượng khiến bọn họ phải há hốc miệng đã xảy ra.
Một tiếng bốp vang lên.
Bọn họ nhìn thấy Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng giơ tay lên, tóm chặt lấy cú đấm như đạn pháo của Hàn Lôi Long ở khoảng cách nửa cánh tay trước ngực.
Xung quanh im lặng như tờ.
Không khí dường như cũng đông cứng lại.
Nắm đấm của Hàn Lôi Long cứ thế bị tóm giữa không trung, sau đó bất động, không thể tiến lùi nổi một milimet nào.
Giây phút đó, thậm chí lực xung kích mạnh mẽ còn phát ra tiếng nổ lớn.
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn thản nhiên đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Lôi Long đang tỏ vẻ kinh ngạc trước mặt mình.
Hàn Lôi Long nhíu chặt mày, sắc mặt nghiêm trọng, trong lòng như nổi sóng to gió lớn, run rẩy không ngừng.
Sao có thể thế được?
Thằng nhãi ngông cuồng này đỡ được cú đấm của ông ta sao?
Ông ta có thực lực của binh vương huyền cấp hai sao đó!
Ông ta cũng đã dồn hết sức vào cú đấm này, cho dù là một chiếc xe tải hạng nặng thì cũng bị đấm bay.
Vậy mà cái thằng nhãi nhìn trẻ tuổi trước mặt này lại có thể đỡ được cú đấm của ông ta một cách nhẹ nhàng như vậy sao?
Hàn Lôi Long thấy rất khó hiểu.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn không chỉ có thực lực của binh vương cấp bốn sao?
Hắn cũng có thực lực cấp quân vương?
Đáng sợ!
Khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu Hàn Lôi Long, ông ta lập tức lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách mười mét với Tiêu Chính Văn.
Xung quanh yên tĩnh như chết!
Ai nấy đều sửng sốt, miệng há hốc.
Có chuyện gì thế này?
Sao Tiêu Chính Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ?
Cậu ta đỡ được cú đấm của đối ph a ương rồi sao?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Chẳng phải Hàn Lôi Long có thực lực của quân vương huyền cấp hai sao sao?
Chẳng phải một cú đấm có thể đánh nát tảng đá nghìn cân sao?
Sao Tiêu Chính Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ thế kia?
Năm trăm đệ tử của võ đường nhà họ Hàn, và cả hướng dẫn viên có thực lực cấp binh vương kia, đều tỏ vẻ nghiêm túc.
Cho dù là gã dùng hết sức mình, thì cũng chưa chắc có thể đỡ được cú đấm của Hàn Lôi Long một cách nhẹ nhàng như vậy.
Thực lực của tên Tiêu Chính Văn này hơn xa gã.
Quân vương!
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Tiêu Chính Văn là một cường giả có thực lực cấp quân vương.
“Mày… là một quân vương?”, sau sự kinh ngạc, sắc mặt Hàn Lôi Long trở nên u ám, lạnh lùng hỏi.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, đáp: “Quân vương? Trong mắt ông, quân vương đã là sự tồn tại cao nhất rồi à?”
“Ái chà chà!”
Hàn Lôi Long nghe thấy thế thì nhíu mày, cả người khẽ run rẩy.
“Mày vênh váo lắm! Mày có biết cả tỉnh có không quá bảy cường giả thực lực cấp quân vương không? Vậy mà mày còn khinh thường?”
Hàn Lôi Long lạnh lùng nói, rồi quát hỏi: “Rốt cuộc mày là ai? Tại sao lại có thực lực cỡ này?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy đáp: “Tôi là ai quan trọng đến vậy sao? Tôi vẫn câu nói đó, Hàn Lôi Long ông dẫn người cút khỏi nhà họ Khương, cút khỏi Tu Hà! Nếu không đừng trách tôi vô tình!”
Ầm!
Câu nói này khiến Hàn Lôi Long nổi trận lôi đình.
Quá ngang ngược vênh váo rồi!
“Oắt con! Mày đúng là tự tìm đường chết! Hàn Lôi Long tao có thực lực quân vương huyền cấp hai sao đấy! Dưới hai sao không ai là đối thủ của tao cả! Tao không tin mày mới chừng này tuổi đã vượt cả hai sao! Chết đi!”
Hàn Lôi Long nổi giận, lần nữa lao tới.
Lần này ông ta dùng hết toàn lực, chiêu nào cũng hiểm độc.
Lúc ra tay, ông ta đều nhằm vào cổ, huyệt thái dương và các tử huyệt trên người Tiêu Chính Văn.
Động tác dứt khoát, tốc độ nhanh nhẹn, chiêu thức trí mạng.
Nhưng!
Hàn Lôi Long không ngờ được rằng chiêu nào của ông ta cũng bị Tiêu Chính Văn đỡ được dễ dàng.
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể thế được!
Càng đánh, Hàn Lôi Long càng thấy sốt ruột, ông ta tức giận gầm lên, đá mạnh vào tim Tiêu Chính Văn, quát: “Chết đi!”
Tuy nhiên!
Ầm một tiếng!
Cú đá của Hàn Lôi Long lại lần nữa bị hụt!
Sau đó, trong ánh mắt vô cùng kinh hãi của ông ta, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, đấm vào đầu gối ông ta.
Khoảnh khắc đó!
Ông ta cảm nhận rõ ràng một luồng khí thế vô cùng lạnh lẽo, còn hơn cả quân vương, thuộc trình độ mà ông ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Một tiếng rắc vang vọng.
Cả người Hàn Lôi Long bay ngược ra ngoài, ông ta kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất, ôm lấy chân phải.
Đầu gối chân phải của ông ta đã bị đấm cho nát bét, máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm.
Mọi người mắt chữ A mồm chữ O, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ không dám tin.
Hàn Lôi Long – đường chủ của võ đường nhà họ Hàn, tông sư nằm trong top năm của giới võ thuật tỉnh, bị đánh bại chỉ bằng một chiêu?
Cả nhà họ Khương trở nên náo loạn.
Nhà họ Hàn ở tỉnh đã phái người đến Tu Hà, truyền tin sẽ nhắm vào nhà họ Khương!
Tin tức này vừa truyền ra, xôn xao cả Tu Hà.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nhà họ Khương.
Đắc tội với ai không đắc tội, lại đi đắc tội với nhà họ Hàn ở tỉnh, đây chẳng phải tương đương với việc tự tìm đường chết sao?
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã đưa Khương Vy Nhan đến biệt viện nhà họ Khương.
Vừa bước vào cửa, bọn họ đã cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng trong sảnh lớn.
Sắc mặt của mọi người trong nhà họ khương đều u ám, vừa nhìn thấy Tiêu Chính Văn xuất hiện, liền đứng dậy mắng chửi:
“Tiêu Chính văn đáng chết! Mày gây ra họa lớn rồi! Sao mày lại đắc tội với nhà họ Hàn ở tỉnh chứ?”
“Tiêu Chính Văn! Mày làm loạn quá rồi đấy! Làm liên lụy cả nhà họ Khương rồi!”
“Tên khốn như mày không nên xuất hiện ở nhà họ khương! Tôi đề nghị trói hắn đưa đến nhà họ Hàn!”
Cả đám người nổi giận quát lớn.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, từ những lời này, đại khái cũng đoán được ra điều gì đó.
Nhà họ Hàn ở tỉnh.
Thú vị đấy.
Lúc này, vẻ mặt của Khương Vy Nhan vô cùng lo lắng, nhìn về phía Khương Thái Xương ngồi trên ghế thái sư, hỏi: “Ông nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương Thái Xương lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ tay về phía Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Cô hỏi xem cậu ta đã làm gì! Đắc tội với nhà họ Hàn ở tỉnh, đây chẳng phải là muốn giết cả nhà họ Khương sao?”
“Nhà họ Hàn ở tỉnh?”
Nghe vậy, Khương Vy Nhan sững sờ, nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Chính Văn, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại đắc tội với nhà họ Hàn ở tỉnh?”
Khương Vy Nhan cũng đã nghe nói về nhà họ Hàn ở tỉnh.
Đó là một trong những thế gia trong giới võ thuật ở tỉnh, đứng trong top năm, có sức ảnh hưởng cực lớn!
Đặc biệt, gia chủ Hàn Lôi Long nhà họ Hàn còn là một người vô cùng độc ác tàn nhẫn.
Có lần, Hàn Lôi Long này còn được lên tin tức, trong cuộc thi võ thuật cấp tỉnh, ông ta dẫn theo người của võ đường nhà họ Hàn, giành được ba hạng cao nhất.
Một gia tộc lớn như vậy, nhà họ Khương ở Tu Hà hoàn toàn không thể sánh ngang và đối đầu được.
Đắc tội với nhà họ Hàn, không khác gì tự tìm đường chết!
Vì vậy, Khương Vy Nhan vô cùng hoảng sợ.
Lúc này, Tiêu Chính Văn lại dửng dưng nói: “Lần trước, chuyện em bị người ta hãm hại ở công trường là do người của võ đường Thất Hổ ở Tu Hà làm, anh vô tình tiêu diệt cả võ đường này rồi, đường chủ võ đường Hạ Thất Hổ đó là đệ tử của gia chủ Hàn Lôi Long nhà họ Hàn”.
Giọng của Tiêu Chính Văn không lớn, nhưng vang khắp sảnh, đám người nhà họ Khương nghe thấy vậy đều sững sờ.
Võ đường Thất Hổ bị Tiêu Chính Văn tiêu diệt rồi?
Vậy thì Hạ Thất Hổ cũng bị Tiêu Chính Văn giết rồi sao?
Mọi người đều hít sâu một hơi!
Chuyện này… bọn họ không hề hay biết!
Võ đường Thất Hổ cũng có địa vị và nổi tiếng ở Tu Hà.
Đặc biệt, bọn họ còn nghe nói Hạ Thất Hổ này rất mạnh, có thực lực cấp binh vương gì đó!
Người như vậy mà lại bị Tiêu Chính Văn giết sao?
Thật kinh khủng!
“Lỗ mãng! Thật lỗ mãng!”
Khương Văn Kỳ đứng bật dậy, chỉ vào Tiêu Chính Văn, quát lớn: “Sao mày lại tiêu diệt võ đường Thất Hổ chứ? Tại sao lại giết Hạ Thất Hổ? Chỉ vì ông ta hãm hại Khương Vy Nhan sao? Mày có biết, mày làm vậy mang đến cho nhà họ Khương bao nhiêu nguy hiểm không hả?”
“Tiêu Chính Văn! Cậu thật liều lĩnh! Chỉ vì Khương Vy Nhan mà lật đổ võ đường Thất Hổ, còn giết Hạ Thất Hổ! Cậu làm vậy chính là đắc tội với nhà họ Hàn! Hàn Lôi Long là người thế nào chứ? Ông ta là người có thù tất báo, lòng dạ vô cùng độc ác!”
Khương Thái Xương cũng kích động đứng dậy, tức đến nỗi ho khan vài tiếng.
Theo đó, những người khác trong nhà họ Khương cũng thi nhau mắng chửi.
Mà Tiêu Chính Văn vẫn đứng yên, lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người, nói: “Bất luận là ai, nếu dám động đến vợ tôi thì nhất định sẽ phải trả giá! Chỉ là nhà họ Hàn ở tỉnh thôi mà, không cần các người lo, tôi sẽ tự giải quyết!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn quay người, kéo theo cả Khương Vy Nhan rời khỏi biệt viện nhà họ Khương.
Đám người nhà họ Khương trợn tròn mắt nhìn họ rời đi, tiếng mắng chửi vang lên bốn phía.
“Bố, bây giờ chúng ta nên làm gì? Người nhà họ Hàn đã nhắm vào nhà họ Khương chúng ta rồi”.
Khương Văn Kỳ tỏ vẻ lo lắng.
“Đúng đấy, lão gia, nhà họ Khương chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Trời ơi! Ông trời muốn giết nhà họ Khương này sao? Đều tại tên Tiêu Chính Văn kia, cậu ta đúng là đồ ngu xuẩn!”
“Tiêu Chính Văn đáng chết! Nếu cậu ta muốn chết thì để cậu ta chết một mình đi! Chúng ta nên lập tức thông báo chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì đến Tiêu Chính Văn nữa!”
Mọi người bắt đầu trở nên xôn xao.
Cuối cùng, Khương Thái Xương gõ mạnh cây gậy vào nền gạch, lạnh lùng nói: “Được rồi! Đừng ồn ào nữa!”
Mọi người dần bình tĩnh lại, tất cả nhìn về phía Khương Thái Xương.
Khương Thái Xương suy nghĩ một lát, đáy mắt lóe lên một tia ớn lạnh, nói với Khương Văn Kỳ: “Văn Kỳ, con lập tức tổ chức họp báo gia tộc, thông báo với bên ngoài rằng nhà họ Khương chúng ta không có quan hệ gì với Tiêu Chính Văn! Ngoài ra, con hãy chuẩn bị quà cáp hậu hĩnh, đích thân đi xin lỗi người nhà họ Hàn! Để ông ta giơ cao đánh khẽ, đừng nhắm vào nhà họ Khương chúng ta!”
Khương Văn Kỳ sững sờ, do dự nói: “Bố, việc đầu tiên thì con có thể làm, còn việc phía sau, nếu con đi, người ta không đồng ý, bị giết ngay tại chỗ thì sao?”
“Vậy ai đi?”, Khương Thái Xương hỏi.
Khương Văn Kỳ nhíu mày, lập tức nhìn về phía Khương Học Bác, nói: “Bố, đương nhiên là phải để Học Bác đi rồi! Chú ấy là bố của Khương Vy Nhan, cũng là bố vợ của Tiêu Chính Văn, chú ấy đi xin lỗi, đúng là hợp lý nhất!”
“Cái gì? Bảo Học Bác nhà tôi đi sao? Khương Văn Kỳ, anh dựa vào đâu chứ? Học Bác nhà tôi sẽ không đi đâu!”
Khương Học Bác chưa kịp lên tiếng thì Từ Phân đã nói trước, chỉ vào Khương Văn Kỳ quát lớn.
Đây chẳng phải là mượn dao giết người sao?
“Em dâu, em không được nói vậy, Học Bác cũng là người nhà họ Khương, lúc này, chú ấy không ra mặt thì ai ra mặt đây? Hơn nữa, chuyện này đều là do thằng con rể tốt của các người gây ra đấy!”
Khương Văn Kỳ lạnh lùng nói, mắt hiện ra vẻ hung dữ.
“Đúng! Nhà các người phải đi!”
“Văn Kỳ nói đúng! Tiêu Chính Văn là con rể của các người, các người đi xin lỗi là hợp lý nhất!”
“Lão gia, để nhà Khương Học Bác đi đi!”
Đối mặt với ý kiến của mọi người, sắc mặt Khương Thái Xương u ám, sau đó nhìn Khương Học Bác bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: “Học Bác, lần này… con đi đi!’
Nói xong, Khương Thái Xương dựng dậy rời đi.
Không cho Khương Học Bác cơ hội mở miệng.
“Lão gia, lão gia, không thể được… Đây chẳng phải là bảo Học Bác đi chết sao…”, Từ Phân khóc lóc.
Đám người nhà họ Khương chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, sau đó phất áo rời đi.
Khương Học Bác bất lực đứng yên tại chỗ, lắc đầu thở dài, kéo Từ Phân nói: “Về thôi, chuẩn bị quà”.
Chuyện đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác nữa.
Khương Học Bác đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Khương Văn Kỳ, cũng nhìn ra được trong lòng bố, anh cả mãi mãi quan trọng hơn mình.
Bên phía Ngưu Mãng.
Lúc này, ông ta đang ở trong khách sạn sang trọng nhất ở Tu Hà.
Trong phòng tổng thống, năm người đẹp nóng bỏng đang ngâm mình trong bể bơi ngoài ban công cùng Ngưu Mãng, ôm nhau quấn quýt vô cùng thân mật.
Xung quanh dãy phòng còn có một vài đệ tử đang đánh bài.
Chương 432: Đẩy vào hố lửa
Lúc này, một đệ tử đẩy cửa ra, đi tới trước mặt Ngưu Mãng, cung kính nói: “Thưa hướng dẫn viên Ngưu, sau khi tung tin ra ngoài, nhà họ Khương chưa đánh đã chạy. Ngoài ra, có nhiều doanh nhân địa phương giàu có ở Tu Hà đang ở dưới tầng muốn gặp ông”.
Ngưu Mãng đẩy cô nàng có thân hình nóng bỏng cùng làn da trắng nõn trên người mình ra, đứng dậy từ bể bơi, nói: “Gặp tôi sao?”
“Vâng ạ”, tên đệ tử đó cười tươi nói, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô nàng có thân hình nóng bỏng.
Ngưu Mang thản nhiên nhướng mày, đẩy cô ả vào lòng tên đệ tử kia, nói: “Cho cậu đó”.
“Cảm ơn hướng dẫn viên Ngưu”.
Tên đệ tử đó vô cùng vui vẻ, bế cô nàng lên, nở nụ cười vô cùng suồng sã.
Sau đó, Ngưu Mãng dẫn bốn tên đệ tử tới phòng tiếp khách dưới tầng, gặp gỡ hơn mười người doanh nhân giàu có ở Tu Hà.
“Mấy người gặp tôi có chuyện gì thế?”
Ngưu Mãng mặc áo choàng tắm bằng tơ lụa trắng, để lộ cơ thể săn chắc và da thịt màu đồng của mình, tuỳ ý ngồi ở vị trí chủ nhà.
Mấy người doanh nhân giàu có nhìn nhau cười, rồi nhao nhao đưa quà cáp mà mình mang tới, nói:
“Nghe nói hướng dẫn viên Ngưu đến Tu Hà, mấy người chúng tôi tới thăm hướng dẫn viên Ngưu, cũng muốn nhìn thấy phong thái của ông!”
“Phải phải phải! Với chúng tôi thì danh tiếng của hướng dẫn viên Ngưu như sấm rền bên tai vậy!”
“Không hổ danh là hướng dẫn viên của võ đường nhà họ Hàn ở tỉnh, vừa nhìn hướng dẫn viên Ngưu là thấy siêu phàm rồi, oai hùng như hổ!”
Cả đám người nở nụ cười nịnh hót, a dua tâng bốc.
Ngưu Mãng ngoáy lỗ tai, ra hiệu đệ tử nhận tất cả quà cáp rồi cười ha hả, nói: “Ha ha ha, lòng tốt của mấy người, Ngưu Mãng tôi đã nhận. Nếu như mấy người có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ việc nói”.
Nghe thấy vậy, mười mấy người doanh nhân giàu có lập tức chen lấn kể mục đích đến lần này.
Ngưu Mãng cũng bảo đệ tử ghi lại, sau đó sai đệ tử đi ra ngoài.
Vừa định rời đi thì có đệ tử đột ngột chạy tới nói: “Hướng dẫn viên Ngưu, bên ngoài có người nhà họ Khương muốn gặp, nói là tới để nhận lỗi”.
“Người nhà họ Khương ư?”
Ngưu Mãng cau mày, khoé miệng nở nụ cười u ám nói: “Tới nhanh đấy, bảo bọn họ vào đi”.
Không lâu sau, Khương Học Bác dẫn Từ Phân và Khương Thần, xách theo túi lớn túi nhỏ quà tặng, xuất hiện trong phòng tiếp khách.
Vừa vào đã nhìn thấy Ngưu Mãng ngồi ở vị trí chủ nhà, đằng đằng sát khí!
Đặc biệt là cơ thể cường tráng như muốn bùng nổ, ánh mắt hung ác cùng với năm sáu tên đệ tử ở xung quanh khiến ba người Khương Học Bác run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh túa đầy hai bên trán!
“Khương Học Bác của nhà họ Khương hân hạnh được gặp ông Ngưu”.
Khương Học Bác gật đầu mỉm cười, ra hiệu cho Từ Phân và Khương Thần đặt toàn bộ quà cáp lên bàn.
Ngưu Mãng thản nhiên nhìn mấy món quà đó rồi hỏi: “Người nhà họ Khương sao? Sao lại tới xin lỗi tôi thế?”
Khương Học Bác vội đáp: “Hướng dẫn viên Ngưu, vẫn mong ông giơ cao đánh khẽ, đừng nhắm vào nhà họ Khương nữa. Chuyện kia đều do Tiêu Chính Văn làm. Nhà họ Khương chúng tôi không có quan hệ gì với tên Tiêu Chính Văn đó cả, mong hướng dẫn viên Ngưu khoan dung tha cho chúng tôi”.
Hừ!
Ngưu Mãng lạnh lùng hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Không có quan hệ gì ư? Sao tôi lại nghe bảo, Tiêu Chính Văn là con rể của ông nhỉ?”
Chuyện này…
Khương Học Bác ngẩn người, vội nói: “Hướng dẫn viên Ngưu, ông hiểu lầm rồi, tên Tiêu Chính Văn này không phải con rể nhà họ Khương, từ trước đến nay nhà họ Khương chúng tôi chưa từng công nhận cậu ta. Thực sự chuyện này không hề liên quan đến nhà họ Khương. Chỉ mong hướng dẫn viên Ngưu nương tay, ông muốn gì thì cứ việc nói, nhà họ Khương tôi nhất định sẽ làm được”.
“Ồ? Thật không? Bất kể tôi muốn gì mấy người cũng có thể làm được à?”
Ngưu Mãng cười nhạt nói.
“Phải, chắc chắn!”, Khương Học Bác vội vàng gật đầu.
Trước khi xuất phát, Khương Thái Xương đã dặn dò, cho dù Ngưu Mãng yêu cầu chuyện gì thì cứ đồng ý trước đã, sau đó gia tộc sẽ bàn bạc lại.
Chỉ cần không quá trớn thì đồng ý tất.
“Được! Thẳng thắn! Tôi thích người ngay thẳng như ông Khương đây!”
Ngưu Mãng cười lớn, nói tiếp: “Nghe bảo con gái của ông xinh đẹp nhất Tu Hà này, mang vẻ đẹp của tiên nữ, tôi rất thích, không biết ông Khương có thể tìm cơ hội hẹn con gái ông tới chỗ tôi có được không?”
Nghe thấy vậy, Khương Học Bác sững sờ, lúng túng nói: “Hướng dẫn viên Ngưu, ông hẹn con gái tôi làm gì vậy? Nó đã… kết hôn rồi”.
Ngưu Mãng nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Ông Khương, ông nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn ăn cơm cùng con gái ông thôi, không cần lo lắng như vậy. Không phải ông nói điều kiện gì cũng làm được hay sao? Sao mới có chuyện cỏn con như này đã làm không được rồi? Chẳng lẽ lời ông vừa nói đều là gạt tôi sao?”
Vừa dứt lời!
Cơ thể Ngưu Mãng toả ra hơi thở lạnh lẽo!
Năm sáu tên đệ tử bên cạnh hung dữ nhìn chòng chọc đám người Khương Học Bác!
Một người trong số đó còn bước lên vài bước, túm lấy cổ áo Khương Học Bác, hung tợn gào lên: “Mẹ nó, ông dám lừa gạt hướng dẫn viên của chúng tôi sao? Không muốn sống nữa hả?”
Hai chân Khương Học Bác mềm nhũn, vội hét lên: “Tôi không dám, không dám…”
Từ Phân cũng hoảng, vội vàng đồng ý: “Hướng dẫn viên Ngưu, chúng tôi đồng ý, chúng tôi đồng ý… mong ông tha cho chồng tôi…”
Ngưu Mãng cười khẩy, hơi giơ tay lên.
Tên đệ tử đó vứt Khương Học Bác xuống khiến ông ta ngã ngồi dưới đất, ôm lấy cổ, thở hổn hển!
“Vậy quyết định ngay tối nay đi, tối nay không gặp được con gái ông thì tôi sẽ diệt cả gia tộc ông!”
Ngưu Mãng lạnh lùng nói, đứng dậy, phất tay áo rời đi!
Khương Học Bác đổ mồ hôi lạnh, xém chút nữa là mất mạng rồi,cứ như thể vừa rơi xuống đáy vực.
“Chúng ta mau về thôi, phải kể lại chuyện này cho lão gia, để ông ấy quyết định”.
Khương Học Bác nói xong liền gấp rút dẫn Từ Phân và Khương Thần chạy nhanh về biệt viện nhà họ Khương.
Lúc này, ở biệt viện nhà họ Khương.
Sau khi Khương Thái Xương nghe thấy yêu cầu của Ngưu Mãng liền tỏ vẻ lạnh lùng, kinh ngạc nói: “Gì cơ? Tên Ngưu Mãng đó muốn gặp Khương Vy Nhan ư?”
Khương Học Bác vẫn đang thở gấp, nói: “Đúng vậy ạ… Giờ chúng ta nên làm gì đây ạ? Nếu chúng ta đồng ý tức là đẩy Vy Nhan vào hố lửa rồi!”
Mọi người im lặng.
Khương Văn Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy nói: “Hố lửa gì chứ? Giờ chỉ vì Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan mà nhà họ Khương chúng ta mới ở trong hố lửa đây này! Nó không đi thì ai đi? Chú đi sao?”
Câu này khiến Khương Học Bác cứng họng!
Tiếp đó, Khương Văn Kỳ nhìn Khương Thái Xương, nói: “Bố! Tới lúc này rồi, bố đừng do dự nữa! Ngưu Mãng là người nhà họ Hàn ở tỉnh, đắc tội với ông ta đồng nghĩa với việc đắc tội cả nhà họ Hàn! Tới lúc đó, Tu Hà còn chỗ đứng cho nhà họ Khương chúng ta nữa không? Chỉ là một con ranh Khương Vy Nhan thôi mà, dùng nó để đánh đổi sự bình yên cho nhà họ Khương cũng đáng!”
Khương Học Bác vừa nghe đã sốt ruột, hét lên: “Không được, không được! Anh cả, chuyện này không được! Đó là con gái em…”
“Chính vì con gái chú gả cho tên lỗ mãng Tiêu Chính Văn nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay! Khương Học Bác, chú nói xem, vì Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn mà nhà họ Khương chúng ta đã gặp biết bao nhiêu chuyện rồi? Hôm nay Khương Vy Nhan buộc phải đi!”
Khương Văn Kỳ tức giận hét.
Sau lưng ông ta, người nhà họ Khương dường như cũng đã hạ quyết tâm, nói tới tấp:
“Đúng! Chuyện này là do Khương Vy Nhan gây nên, tai vạ cũng do Tiêu Chính Văn mà ra! Nếu hướng dẫn viên Ngưu đã muốn gặp Khương Vy Nhan thì chúng ta đưa cô ta qua đó đi!”
“Đúng! Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn phải chịu trách nhiệm cho sự việc lần này!”
“Lão gia! Ông mau quyết đi!”
Sắc mặt Khương Thái Xương tối sầm lại, cuối cùng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Được! Chuyện này quyết vậy đi! Văn Kỳ, con dẫn người tới bắt Khương Vy Nhan lại cho bố, đưa cô ta tới khách sạn của ông Ngưu!”
Chương 433: Lửa giận ngút trời
Khương Văn Kỳ đầy vẻ chế nhạo nói: “Vâng! Con đi gọi người ngay!”
Nói xong, Khương Văn Kỳ mặc kệ Khương Học Bác đang quỳ dưới đất cầu xin, ông ta dẫn theo mấy bảo vệ cầm gậy gộc xông thẳng đến chỗ ở của Khương Vy Nhan.
Lúc này, Khương Vy Nhan đang ở trong sân với Na Na.
Tiêu Chính Văn đi chợ, tạm thời không có ở đó.
“Khương Vy Nhan!”
Khương Văn Kỳ đá tung cánh cổng, dẫn theo mấy tên bảo vệ hùng hổ xông vào!
Nhìn thấy đám người Khương Văn Kỳ hung hăng xông đến, Khương Vy Nhan vội kéo Na Na ra sau lưng mình, kinh hãi nhìn chằm chằm, hỏi: “Bác cả, mấy người làm gì vậy?”
Khương Văn Kỳ cười khẩy, nhìn lướt một vòng quanh phòng rồi hỏi: “Tiêu Chính Văn không ở đây à?”
Khương Vy Nhan run rẩy đáp: “Anh ấy… anh ấy ra ngoài rồi”.
“Vậy càng tốt!”
Khương Văn Kỳ lạnh lùng cười nhạt, vẫy tay, quát lên: “Xông lên! Trói nó lại cho tôi!”
“Vâng!”
Mấy tên bảo vệ lập tức cầm dây thừng xông lên, không nói nhiều lời, định trói chặt Khương Vy Nhan lại!
Khương Vy Nhan vô cùng hoảng sợ, giãy giụa hét lên: “Bác cả, các người muốn làm gì?”
Na Na sợ đến bật khóc, chạy đến, không ngừng đẩy mấy tên bảo vệ, gào thét: “Mấy người tránh ra, không được trói mẹ tôi, hu hu hu, mấy kẻ xấu xa…. Tôi phải mách với bố…”
Khương Văn Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, ra hiệu cho một bảo vệ ôm Na Na đi, sau đó nhìn chằm chằm vào Khương Vy Nhan với vẻ mặt lạnh tanh, nói: “Làm gì à? Tất nhiên là tặng cô cho ông Ngưu, để xoa dịu cơn giận của nhà họ Hàn rồi!”
“Khương Vy Nhan à, thật không ngờ cô lại nổi tiếng tới vậy, đến cả ông Ngưu của nhà họ Hàn ở tỉnh cũng có hứng thú với cô. Nhớ cho kỹ, về sau ngoan ngoãn mà hầu hạ ông Ngưu, nhất định phải khiến ông ta giơ cao đánh khẽ với nhà họ Khương”.
Khương Vy Nhan ngây người, hoảng sợ không thôi, nhưng hai tay đã bị bảo vệ trói lại ở sau lưng.
Cô không ngừng giãy giụa, nước mắt lưng tròng, hét lên: “Bác cả, bác không thể làm vậy được… cháu đã có chồng có con rồi, các người không thể đưa cháu qua đó được…”
Sao Khương Vy Nhan lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của Khương Văn Kỳ được chứ!
Đây là đang đẩy cô vào hố lửa!
“Có gì mà không được! Nếu không phải tại cô thì Tiêu Chính Văn sẽ tiêu diệt võ đường Thất Hổ sao? Sẽ đắc tội với nhà họ Hàn ở tỉnh à? Cô đúng là hồng nhan họa thủy! Từ khi cô quay về, nhà họ Khương chúng tôi chưa từng bình yên!”
Khương Văn Kỳ lạnh lùng trách móc, đồng thời, ra lệnh cho mấy tên bảo vệ trói Khương Vy Nhan đưa ra khỏi sân nhỏ!
Trên đường Khương Vy Nhan cố gắng vùng vẫy chống cự, nhìn Na Na bị chặn lại phía sau, hét lên: “Na Na, đừng khóc, mẹ không sao… bố sắp về rồi…”
“Mẹ ơi! Hu hu hu, các người là đồ xấu xa, thả mẹ tôi ra!”
Na Na gào khóc, nước mắt đầm đìa, trơ mắt nhìn Khương Vy Nhan bị đám người Khương Văn Kỳ trói đưa đi!
Thân hình nhỏ bé chạy đuổi theo, mấy lần ngã sõng soài dưới đất, đầu gối và lòng bàn tay trầy xước, rớm máu!
“Mẹ ơi, các người thả mẹ tôi ra….”
“Na Na!”
Trước khi bị lôi lên xe Khương Vy Nhan thấy Na Na ngã dưới đất, thảm thiết kêu lên.
Vù vù!
Xe khởi động, rời khỏi sân nhỏ!
Một mình Na Na bất lực đáng thương đứng bên đường, nhìn theo chiếc xe đang xa dần, nước mắt lăn dài trên má, khóc gọi: “Mẹ ơi, hu hu hu, con cần mẹ…”
Một lúc sau.
Tiêu Chính Văn xách giỏ đồ ăn, vẻ mặt vui vẻ quay về sân nhỏ.
Từ xa anh đã thấy Na Na ngồi một mình ở cửa, cúi đầu ủ rũ, cả người co rúm khóc lóc nức nở.
“Na Na, sao vậy? Bị ai bắt nạt rồi?”
Tiêu Chính Văn vội lao đến, quỳ một gối trước mặt Na Na.
Na Na ngẩng đầu, hai mắt sưng húp, lòng bàn tay và đầu gối đẫm máu, Tiêu Chính Văn thấy vậy vô cùng đau lòng, lo lắng hỏi: “Con bị sao vậy?”
Na Na bật khóc nức nở, ôm lấy cổ Tiêu Chính Văn, lớn tiếng nói: “Bố ơi, bọn họ… bọn họ bắt mẹ đi rồi, hu hu hu…”
Bắt Khương Vy Nhan đi?
Trong phút chốc!
Một luồng khí lạnh kinh hoàng tỏa ra từ khắp người Tiêu Chính Văn, đôi mắt anh bùng lên sự phẫn nộ!
“Ai bắt mẹ đi?”, Tiêu Chính Văn vội vàng hỏi lại.
Na Na vừa khóc vừa nói: “Là… là đám người xấu, là ông cả…”
Khương Văn Kỳ!
Giận dữ!
Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm, bế Na Na quay về sân nhỏ trước, xử lý qua vết thương, rồi gọi một cuộc điện thoại cho Long Nhị, để anh ta đến đây tạm thời chăm sóc Na Na.
Sau đó, Tiêu Chính Văn ra khỏi sân nhỏ, đi thẳng đến biệt viện nhà họ Khương!
Giờ phút này, cả bầu trời, mây gió biến đổi, mây đen dày đặc nhanh chóng tụ lại trên không trung, tựa như biến thành một đám mây hình rồng khủng bố!
Toàn bộ biệt viện nhà họ Khương đột nhiên chìm vào bóng tối kinh hoàng!
Tất cả người nhà họ Khương ở biệt viện đang chuyện trò vui vẻ, lúc này ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy mây đen dày đặc nhanh chóng tụ lại từ phía chân trời, ai nấy đều chấn động, cả người run lẩy bẩy!
“Chuyện gì vậy? Trở trời à?”
“Tôi ở Tu Hà bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy kiểu thời tiết này…”
“Có cảm giác bầu trời sắp sụp xuống rồi! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Mấy người nhỏ giọng thảo luận, vẻ mặt nghiêm trọng.
Khương Văn Kỳ ngồi ở ghế chủ vị, nhấp một ngụm trà, cười nhạt: “Mấy người toàn lo lắng vớ vẩn. Chẳng qua chỉ là cơn giông thôi mà, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Bây giờ, Khương Vy Nhan đã bị tôi đưa đến chỗ ông Ngưu bên kia rồi, chúng ta cứ bình thản vô tư đi”.
Nghe vậy, mấy người nhánh chính nhà họ Khương cười khanh khách.
“Ha ha ha, là chúng tôi căng thẳng quá rồi”.
“Nếu đã đưa Khương Vy Nhan qua đó, vậy nguy nan của nhà họ Khương xem như đã được giải quyết”.
“May mà có anh Văn Kỳ, nếu không nhờ anh thì vấn đề này đâu thể xử lý nhanh đến thế”.
Đám người không ngừng nịnh nọt, Khương Văn Kỳ chỉ lạnh nhạt mỉm cười
Thế nhưng!
Đúng lúc này, một tiếng rầm vang lên!
Cửa chính bị đá tung một cách thô bạo, cánh cửa gỗ dày, nặng mấy chục cân văng ra xa!
Sau đó, một bóng người cao lớn, mang theo sát khí long trời lở đất, đột ngột xuất hiện ở cửa chính, chậm rãi từng bước tiến vào.
Giờ phút này, mây đen phía chân trời cũng nhanh chóng đè ép xuống!
Có cảm giác những đám mây đen ngày tận thế đang nặng nề bao trùm cả thành phố!
“Tiêu Chính Văn?”
Khương Văn Kỳ nhíu mày, hùng hổ đập mạnh vào mặt bàn, lớn tiếng quát: “Lá gan mày lớn quá nhỉ! Dám đạp tung cửa chính! Chán sống rồi sao?”
Mấy người thuộc nhánh chính nhà họ Khương khác cũng tràn ngập sự phẫn nộ, quát tháo ầm ĩ.
“Đáng chết! Quá ngông cuồng rồi!”
“Trong mắt cậu còn có nhà họ Khương hay không? Hay là không hề coi chúng tôi là chú, là bác?”
“Tiêu Chính Văn, cút ngay cho tôi!”
Một người đàn ông trung niên thuộc nhánh chính nhà họ Khương bước lên trước, chỉ tay vào Tiêu Chính Văn!
Nhưng, giây tiếp theo!
Tiêu Chính Văn giơ chân lên, một tiếng rầm, người kia bị đá văng ra xa cả chục mét, nặng nề đập vào bàn ghế, rồi ngã sõng soài dưới đất, phun ra mấy ngụm máu, ngất lịm!
“…”
Lúc này Khương Văn Kỳ và đám người nhà họ Khương đều sững sờ, trợn tròn mắt, hồn bay phách tán nhìn cảnh tượng trước mắt!
“Mày… mày làm phản rồi!”, Khương Văn Kỳ tức giận hét lên, lớn tiếng quát: “Người đâu! Lôi tên điên này ra ngoài cho tôi!”
Chương 434: Đá bay Khương Văn Kỳ
Cùng với tiếng gào thét giận dữ của Khương Văn Kỳ, vài tên bảo vệ cầm theo gậy gộc xông đến!
Không nói nhiều lời liền vung gậy trong tay, lao đến chỗ Tiêu Chính Văn!
Sau đó!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều không thấy được Tiêu Chính Văn ra tay như thế nào, đám bảo vệ đã ngã sõng soài, nằm rạp dưới đất, ôm lấy cánh tay gãy lìa, la hét không ngừng!
Soạt!
Thấy tình cảnh tượng này, đám người nhà họ Khương và Khương Văn Kỳ ngồi ở ghế chủ vị đều sững sờ, toàn thân bắt đầu run rẩy!
Không ít người còn trốn sau cột nhà và bàn ghế, lo sợ Tiêu Chính Văn sẽ đánh gãy chân gãy tay họ.
Tiếp đó, trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi của mọi người, Tiêu Chính Văn từng bước từng bước đi tới chỗ Khương Văn Kỳ, cả người như bao phủ một luồng sát khí lạnh tanh!
Khoảnh khắc này, mây đen phía chân trời bao trùm hết thảy, khiến ai nấy đều cảm thấy tức ngực khó thở!
Loại khí thế này, quá đáng sợ!
Nhất là cảm xúc trong mắt Tiêu Chính Văn, y như Tu La đến từ địa ngục, khiến họ hoàn toàn không thở nổi!
Khương Văn Kỳ nắm chặt lấy hai tay vịn của ghế, cố gắng đứng dậy thoát thân, nhưng Tiêu Chính Văn đã đến trước mặt ông ta.
“Mày… mày muốn làm gì? Tiêu Chính Văn, đây là nhà họ Khương! Mày đừng có mà làm loạn! Nếu mày dám gây chuyện, nhà họ Khương nhất định sẽ không tha cho mày!”
Khương Văn Kỳ kích động gào lên, ánh mắt kinh hãi, trán toát mồ hôi lạnh!
Thế nhưng!
Giây tiếp theo!
Rầm!
Tiêu Chính Văn nhấc chân, hung hăng đá một cước, nặng nề đạp thẳng vào ngực Khương Văn Kỳ, cả người và ghế bay thẳng ra ngoài!
Ầm một tiếng!
Ghế chủ vị va vào bức tường phía sau, vỡ thành bốn năm mảnh!
Khương Văn Kỳ cũng lăn một vòng dưới đất, ôm lấy ngực và bụng, đau đớn gào thét: “A! Đau quá…”
Không đợi ông ta bình tĩnh lại, Tiêu Chính Văn lại đi đến trước mặt ông ta, túm lấy cổ áo nhấc người lên khỏi mặt đất, cách mặt đất khoảng nửa bước chân!
Lúc này, mặt Khương Văn Kỳ đỏ bừng, hô hấp khó khăn, tay chân liều mạng giãy giụa, nói năng ngắt quảng: “Mày… mày định làm gì? Thả tao ra… giết người rồi…”
Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm Khương Văn Kỳ, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng hỏi: “Ông đưa Khương Vy Nhan đi đâu rồi?”
Khương Văn Kỳ kịch liệt giãy giụa, lắc đầu: “Tao… tao không hiểu mày đang nói gì… mày thả tao ra, tao dù gì cũng là bác của mày…”
“Tôi không có nhẫn nại phí thời gian với ông, không nói thì chết!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, tay phải tăng thêm lực, hung hăng bóp cổ Khương Văn Kỳ!
Khương Văn Kỳ lè lưỡi, tròng mắt trợn tròn, hai tay không ngừng cào cấu loạn xạ vào cánh tay Tiêu Chính Văn, hoàn toàn không thể thở nổi, tựa như đang cận kề cái chết!
“Tôi… tôi nói… tôi nói….”
Khương Văn Kỳ liều mạng nói một câu.
Bịch!
Tiêu Chính Văn buông tay, cả người Khương Văn Kỳ ngã rạp dưới đất, ra sức ho khan, thở hổn hển, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi vì sống sót trong gang tấc!
Thấy Tiêu Chính Văn đang lạnh lùng quan sát mình, Khương Văn Kỳ khóc lóc, nói: “Chuyện này không thể trách tôi được, là ý của ông Ngưu kia, nếu không đưa Khương Vy Nhan qua đó thì ông ta sẽ diệt cả nhà họ Khương, tôi cũng không còn cách nào khác…”
“Ông Ngưu?”
Nghe được cái tên này, trong mắt Tiêu Chính Văn lộ ra sự tàn bạo!
“Phải, ông Ngưu, đến từ nhà họ Hàn ở tỉnh, hiện giờ đang ở khách sạn Nhật Hàng…”, Khương Văn Kỳ nói, cả người run lẩy bẩy.
Bởi vì, khí thế trên người Tiêu Chính Văn quá khủng bố, quá đáng sợ!
Hệt như một vị Tu La!
Ông ta vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn liền xoay người rời đi, bỏ lại đám người nhà họ Khương mặt đối mặt, vô cùng sợ hãi!
“Anh Văn Kỳ, không sao chứ?”
“Tên Tiêu Chính Văn này quá láo xược, lại dám ra tay với anh, nó chán sống rồi à?”
“Toi rồi! Chắc chắn là nó đi tìm ông Ngưu kia, lại gây chuyện nữa rồi”.
Mấy người mồm năm miệng mười la hét, vô cùng hoảng loạn.
Khương Văn Kỳ đứng dậy, ôm bụng, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Chính Văn rời đi, nói: “Để cậu ta đi! Đừng quên, đối phương chính là ông Ngưu của võ đường nhà họ Hàn ở tỉnh! Chúng ta đều đã tận mắt thấy thực lực của ông ta rồi rồi! Tên lỗ mãng Tiêu Chính Văn qua đó chính là đâm đầu vào chỗ chết! Chúng ta đỡ phải động tay!”
Mà lúc này.
Tiêu Chính Văn ra khỏi biệt viện nhà họ Khương, gọi luôn cho Long Tứ, lạnh lùng nói: “Lập tức huy động một nghìn người, phong tỏa khách sạn Nhật Hàng, một con ruồi cũng không được để lọt!”
“Rõ! Thuộc hạ lập tức điều quân!”
Long Tứ cung kính đáp lại.
Sau đó, Tiêu Chính Văn dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đến khách sạn Nhật Hàng!
Vừa tới nơi anh thấy hai gã đàn ông khí thế bất phàm đứng ở cửa chính khách sạn, có vẻ là đang canh gác!
Tiêu Chính Văn bước thẳng vào nhưng hai gã đàn ông giơ thẳng tay cản anh lại, trầm giọng nói: “Thật xin lỗi, khách sạn tạm thời không thể vào! Anh đi khách sạn khác đi”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Ông Ngưu ở phòng nào?”
Sắc mặt hai gã đàn ông tối sầm lại, ánh mắt dò xét nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Anh là ai? Tìm huấn luyện viên Ngưu của chúng tôi làm gì?”
“Tôi là Tiêu Chính Văn mà các người muốn tìm, thả vợ tôi ra, bảo tên họ Ngưu kia lăn ra đây chịu chết!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Mày chính là Tiêu Chính Văn ư?”
Một trong hai tên có vẻ mặt khinh khỉnh cười lớn, quát: “Dám bảo huấn luyện viên Ngưu của chúng tao lăn xuống chịu chết? Mày chán sống rồi à?”
Nói xong!
Tên đó đấm thẳng vào mặt Tiêu Chính Văn!
Ầm!
Một bóng người bay thẳng ra ngoài, đập vỡ tan cửa kính phía sau, trượt xuống đất, nôn ra máu, chết không kịp ngáp!
Còn Tiêu Chính Văn vẫn đứng yên như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã đàn ông còn lại!
Tên đó còn không nhìn rõ Tiêu Chính Văn ra tay thế nào!
Tựa như Tiêu Chính Văn chưa hề động tay, người anh em của mình đã đột nhiên bay thẳng ra ngoài!
“Giết anh em của tao, mày chán sống rồi!”
Tên còn lại bỗng nhiên bùng phát một luồng sát khí mãnh liệt, đấm một cú về phía Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn nhấc tay, nắm lấy nắm đấm của hắn ta, bóp mạnh!
Một tiếng rắc!
Nắm đấm của tên kia bị bóp nát, máu thịt lẫn lộn!
“A a a! Tay của tao… tay của tao! Oắt con, mày dám bóp nát tay tao, mày nhất định phải chết! Huấn luyện viên Ngưu chắc chắn sẽ lấy mạng mày!”
Tên đó hung bạo gầm lên.
Thế nhưng!
Tiêu Chính Văn giơ tay bóp cổ hắn nhấc lên, hung hăng ném bay ra xa cả chục mét, bay thẳng vào khu nghỉ ngơi của khách sạn!
Một tiếng ầm vang lên!
Người ngã sõng soài dưới đất, mặt đất bị đập nứt vài vết, hắn phun ra mấy ngụm máu, run rẩy vươn tay chỉ vào Tiêu Chính Văn, sau đó vẹo đầu, mất mạng!
Cảnh tượng này khiến nhân viên lễ tân khách sạn vô cùng sợ hãi.
Đúng lúc này!
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân như rung chuyển cả trời đất!
Ngay lập tức, một nghìn binh lính vũ trang đầy đủ, bao vây toàn bộ khách sạn!
Trong nháy mắt, binh lính vũ trang, sát khí ngập trời!
Tiếp đó, Long Tứ nhanh chóng xông đến, đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, cúi đầu nói: “Chủ soái, một nghìn binh lính đã đến đủ!”
Chương 435: Nếu ông muốn chết thì tôi cho toại nguyện
Tiêu Chính Văn gật đầu, bước đến quầy lễ tân, lạnh lùng hỏi: “Ông Ngưu ở phòng bao nhiêu vậy?”
Cô gái ở quầy lễ tân nhìn một nghìn binh lính đứng nghiêm bên ngoài đã hồn vía lên mây, hai tay run rẩy tra ghi chép đặt phòng ở trên máy tính, ấp a ấp úng đáp: “Phòng tổng thống 8888 ở tầng cao nhất…”
Vừa dứt lời!
Tiêu Chính Văn và Long Tứ dẫn theo mười binh lính bước vào thang máy, đi thẳng lên phòng tổng thống ở tầng cao nhất.
Cùng lúc đó.
Trong phòng tổng thống, chỉ có mỗi hai người Ngưu Mãng và Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan bị trói vào ghế, Ngưu Mãng mặc chiếc áo choàng tắm bằng lụa, tay cầm chai rượu và ly rượu, ông ta uống cạn một ly rượu vang, nheo mắt nhìn Khương Vy Nhan đang bị trói chặt vào ghế.
Đẹp quá!
Không hổ danh là người phụ nữ tuyệt sắc của Tu Hà!
Nhan sắc này, vóc dáng này, khuôn mặt và làn da trắng nõn này, dù có là ở tỉnh thì cũng là hàng đầu.
Không ngờ tiên nữ như vậy mà chồng lại là một thằng vô dụng ăn bám.
Ngưu Mãng đặt ly rượu xuống, chậm rãi bước về phía Khương Vy Nhan, giơ tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mịn màng như sữa của cô: “Đẹp quá, tiểu thư Khương, cô là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp…”
“Đừng, đừng mà… ông Ngưu, xin ông đừng đối xử với tôi như vậy, tôi đã có chồng con cả rồi… Cầu xin ông hãy thả tôi đi…”
Vành mắt Khương Vy Nhan đỏ hoe, nước mắt đong đầy.
“He he, tiểu thư Khương, chồng cô chẳng qua chỉ là một thằng cô dụng ăn bám, theo hắn thì cô được sống tốt sao? Không bằng theo tôi, tôi đưa cô đến tỉnh, ăn ngon mặc đẹp, cô muốn gì tôi cũng sẽ mua cho cô”.
Ngưu Mãng nở nụ cười dâm đãng, đứng sau lưng Khương Vy Nhan, dán sát vào ngửi cái gáy cô.
Mùi thơm quá!
Không phải là mùi thơm của son phấn, cũng không phải mùi thơm của nước hoa, mà là mùi tỏa ra từ cơ thể của cô.
Đúng là một cô gái đặc biệt!
Cơ thể tự có mùi thơm.
Lúc này, Khương Vy Nhan đã sợ đến mức run rẩy, cả người căng cứng, nước mắt lã chã, nói: “Ông Ngưu, tôi xin ông đấy, đừng mà… Tôi không muốn đến tỉnh, tôi chỉ yêu chồng và con tôi thôi…”
“Đáng tiếc là chồng cô sắp chết rồi, đắc tội nhà họ Hàn ở tỉnh thì sao có kết quả tốt đẹp được chứ? Hay là cô theo tôi luôn đi, sau này cũng có chỗ dựa, nhỉ?”
Ngưu Mãng nở nụ cười lạnh lẽo, dục vọng trong mắt đã phun ra như lửa.
Dứt lời, ông ta vươn tay ra, chậm rãi cởi áo khoác ngoài của Khương Vy Nhan, để lộ áo lót ren màu đen bên trong.
Cái cổ như thiên nga trắng nõn nà, khiến Ngưu Mãng muốn chảy nước miếng.
Người đẹp như vậy mà nằm dưới người mình, Ngưu Mãng chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy máu bắt đầu sôi trào.
Khương Vy Nhan cắn môi đến mức bật máu, nắm tay siết chặt, khóc gào: “Đừng mà, ông Ngưu, tôi xin ông đấy…”
Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy rất tuyệt vọng.
Cô biết, hôm nay sẽ không có ai đến cứu mình cả.
Lẽ nào cô cứ thế bị làm nhục sao?
Như vậy thì Khương Vy Nhan cô còn sống tiếp kiểu gì? Làm sao còn mặt mũi nhìn Tiêu Chính Văn và Na Na…
Đột nhiên!
Ngưu Mãng nhào tới, khiến Khương Vy Nhan hét ầm lên: “A! Đừng mà, tôi xin ông đấy… Tránh ra, đừng mà… Chính Văn, anh ở đâu, cứu em với…”
Rầm!
Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên.
Cửa chính bị người ta đạp mạnh ra một cách thô bạo, cả cánh cửa bay qua đầu Ngưu Mãng, khiến một mặt gương nát vụn, sau đó rơi xuống tầng dưới, phát ra một tiếng rầm.
Trong phòng, Ngưu Mãng nhíu mày, cả người bộc phát sát khí đáng sợ, nhìn người đàn ông đột ngột xông vào, tức giận gầm lên: “Mày là ai? Muốn chết à?”
Khương Vy Nhan nước mắt giàn giụa, nhìn bóng dáng xuất hiện ngoài cửa, nước mắt trào ra như đê vỡ, kêu lên: “Chồng ơi, chồng ơi… cứu em với…”
Chồng?
Ngưu Mãng lập tức hiểu ra, ông ta nở nụ cười dữ tợn, nhìn người đàn ông đang bước vào, nói: “Hóa ra mày chính là Tiêu Chính Văn!”
Lúc này, Tiêu Chính Văn cất bước vào phòng, nhìn thấy Khương Vy Nhan bị trói vào ghế, áo khoác ngoài đã bị cởi ra, ánh mắt anh lập tức bốc lên lửa giận ngùn ngụt, anh nhìn Ngưu Mãng, lạnh lùng gằn từng chữ: “Ông, chết, chắc, rồi!”
Ha ha ha!
Ngưu Mãng cười lớn, chẳng thèm coi Tiêu Chính Văn ra gì, nói: “Thằng nhãi, mày ngông cuồng lắm! Mày dám đến đây chứng tỏ mày vẫn chưa biết hoàn cảnh của mình!”
Ngưu Mãng nói xong liền cởi áo choàng tắm ra, để lộ cơ thể tráng kiện màu đồng cổ, ông ta xoay cổ, đấm mấy phát vào không khí, nói đầy kiêu ngạo: “Nghe nói chính mày đã giết Hạ Thất Hổ?”
Tiêu Chính Văn không phủ nhận, đáp: “Là tôi”.
“Tốt lắm! Hạ Thất Hổ cũng có thực lực của binh vương huyền cấp hai sao, mày giết được ông ta chứng tỏ thực lực cũng không thấp. Đúng lúc, mày có thể so chiêu với tao, chỉ cần thắng được tao thì mày có thể đưa vợ mày đi”.
Ngưu Mãng nở nụ cười lạnh lùng tự mãn.
Theo suy đoán của Ngưu Mãng thì Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thực lực của binh vương cấp ba sao, ngang với thực lực của ông ta vào một năm trước.
Còn ông ta đã đột phá thực lực binh vương cấp ba sao rồi.
Hiện giờ ông ta chính là binh vương cấp bốn sao!
Nhưng Ngưu Mãng vẫn chưa nói bí mật này cho ai biết, ông ta muốn giấu giếm để gây bất ngờ!
Vậy nên, ông ta cực kỳ tự tin về năng lực của bản thân.
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, lọt vào mắt Ngưu Mãng lại khiến ông ta tưởng anh đã sợ, nên lại càng vênh váo, nói: “Sao nào, không dám à? Vậy thì mày hãy quỳ xuống, tự phế hai cánh tay, chờ tao hưởng thụ vợ mày xong thì sẽ xử lý mày!”
Chà đạp vợ Tiêu Chính Văn trước mặt hắn chắc là thú vị lắm đây.
Nhưng, nằm ngoài dự đoán của Ngưu Mãng, Tiêu Chính Văn bước tới, nói: “Nếu ông đã muốn chết thì tôi cho ông toại nguyện”.
Ngưu Mãng nghe thấy thế thì nhíu mày, trong mắt bắn ra sát khí khiếp người, hét lên: “Thằng nhãi, mày ngông cuồng lắm! Chết đi!”
Dứt lời, Ngưu Mãng lao tới, giơ chân đá mạnh về phía đầu Tiêu Chính Văn.
Cú đá này là tuyệt kĩ thành danh của Ngưu Mãng, đủ để đá một con trâu mộng bay mấy chục mét, chết ngay tại chỗ.
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ vỡ đầu.
Nhưng!
Cảnh tượng khiến cả đời Ngưu Mãng không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Tiêu Chính Văn đứng im tại chỗ, không xê dịch mảy may, chỉ khẽ vung tay lên, ra tư thế ngăn lại.
Một tiếng bốp vang lên.
Cú đá của Ngưu Mãng như đá trúng một tấm thép vô cùng dày nặng.
Cả cái chân lập tức truyền tới cảm giác đau đớn khi nứt toác.
Trong lòng Ngưu Mãng cả kinh, đang định thu chân, nhưng đã không còn kịp nữa.
Đôi mắt Tiêu Chính Văn tỏa ra sát khí ngút trời, tay trái tóm chặt lấy bắp chân Ngưu Mãng.
“Cũng chỉ là thực lực của binh vương cấp bốn sao, thế mà cũng dám huênh hoang trước mặt tôi”.
Rắc!
Ngay sau đó!
Tiêu Chính Văn dùng sức, bẻ gãy bắp chân Ngưu Mãng.
“A a a! Chân của tao! Chân của tao!”
Ngưu Mãng hét lên thảm thiết, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, cả người ông ta đã bị Tiêu Chính Văn kéo lại gần, sau đó anh giơ tay phải lên, bẻ gãy hai cánh tay Ngưu Mãng.
Hai tiếng rắc vang lên.
Hai cánh tay của Ngưu Mãng bị bẻ gãy, rũ xuống lủng lẳng.
Rầm!
Sau đó, Tiêu Chính Văn đá bay ông ta, khiến ông ta nặng nề rơi xuống đất, nện thành một cái hố sâu.
“A a a! Tay của tao! Chân của tao!”
Ngưu Mãng hét lên thảm thiết, hai mắt đầy tơ máu, vô cùng sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn, hít khí lạnh hỏi: “Mày… rốt cuộc mày là ai? Sao mày lại có thực lực khủng khiếp như vậy?”
Chương 436: Quân vương thôi mà
Tiêu Chính Văn bước tới, giẫm châm lên lồng ngực Ngưu Mãng.
Mấy tiếng rắc vang lên.
Tiếng xương ngực vỡ vụn vang khắp phòng.
Mặt Ngưu Mãng tái mét, phun ra mấy ngụm máu tươi, kêu lên mấy tiếng thống thiết: “A, cầu xin cậu hãy nhấc chân lên, tha mạng cho tôi, tôi sai rồi, tôi không nên nhòm ngó vợ cậu… Xin cậu hãy tha mạng cho tôi…”
Khoảnh khắc đó!
Ngưu Mãng mới biết mùi vị của cái chết là thế nào.
Người đàn ông trước mặt này thật là đáng sợ!
Ông ta có thực lực của binh vương cấp bốn sao, nhưng vào tay đối phương thì chẳng là cái thá gì.
Thực lực này đã thuộc cấp quân vương rồi.
Thảo nào hắn có thể giết được Hạ Thất Hổ, tiêu diệt võ đường Thất Hổ.
Cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi này mạnh quá đi mất!
Tu Hà có cường giả như vậy, đúng là khiến Ngưu Mãng phải bất ngờ.
Có lẽ chỉ có đường chủ Hàn mới đủ thực lực đánh tay đôi.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, nhìn Ngưu Mãng đang phun máu dưới chân mình, nói: “Khương Vy Nhan chính là vảy ngược của tôi, động vào cô ấy thì nên nghĩ cho kĩ sẽ chết như thế nào”.
Vừa dứt lời!
Trong ánh mắt hoảng sợ của Ngưu Mãng, chân Tiêu Chính Văn lại dùng sức.
“Phụt!”
Hai chữ “tha mạng” vừa thốt ra khỏi miệng, lồng ngực Ngưu Mãng đã lõm hẳn xuống, biến thành một vũng máu, chết ngay tại chỗ.
Nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ dấy lên sóng to gió lớn.
Một hướng dẫn viên có thực lực binh vương cấp bốn sao của võ đường nhà họ Hàn ở tỉnh, mà lại bị Tiêu Chính Văn giẫm chết.
Việc này… thật khó tưởng tượng.
Thực lực binh vương cấp bốn sao, cho dù là ở tỉnh thì cũng được coi là một nhân vật hô mưa gọi gió rồi.
Nhưng dưới chân Tiêu Chính Văn lại chẳng khác gì con kiến.
Lúc này, Tiêu Chính Văn bước tới trước mặt Khương Vy Nhan, quỳ một gối xuống, cởi dây trói cho cô.
Khương Vy Nhan nước mắt giàn giụa nhào vào lòng Tiêu Chính Văn, ôm chặt lấy cổ anh, khóc nói: “Chồng ơi, em sợ quá, em còn tưởng không còn được gặp anh và Na Na nữa chứ, hu hu hu…”
Tiêu Chính Văn khẽ vỗ lưng cô, an ủi: “Được rồi, không sao rồi”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn bế Khương Vy Nhan kiểu công chúa, rời khỏi khách sạn, trở về nhà.
Việc còn lại ở khách sạn, Long Tứ sẽ giải quyết.
Tin tức nhanh chóng lan ra.
Ngưu Mãng của nhà họ Hàn ở tỉnh, cùng với mười đệ tử của võ đường nhà họ Hàn, đã bị người ta giết chết!
Lúc nghe được tin này, cả Tu Hà chấn động.
Trời đất!
Hướng dẫn viên Ngưu của nhà họ Hàn ở tỉnh và mười đệ tử đều mất mạng ở Tu Hà sao?
Đây là chuyện lớn tày trời đó!
Chẳng phải Ngưu Mãng này đến gây rắc rối cho nhà họ Khương sao?
Vậy mà lại bị người ta giết?
Lẽ nào là nhà họ Khương ra tay?
Trong biệt viện nhà họ Khương, già trẻ lớn bé đều có mặt đầy đủ.
Không khí trong cả biệt viện vô cùng căng thẳng.
Khương Thái Xương ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt khó coi và lo lắng, quát hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Đã điều tra được là ai gây ra chưa? Ngưu Mãng và mười đệ tử của võ đường nhà họ Hàn chết ở Tu Hà, bên ngoài đều đang đồn là nhà họ Khương ta làm… Đây là họa chết cả nhà đấy! Nếu truyền đến tai nhà họ Hàn ở tỉnh, thì chẳng phải nhà họ Khương chúng ta sẽ tiêu đời sao?”
Lời của Khương Thái Xương khiến tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi.
Ngưu Mãng đã chết!
Một cao thủ như vậy mà lại chết ở Tu Hà.
Không cần biết có phải nhà họ Khương làm hay không, thì nhà bọn họ cũng trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Bởi vì Ngưu Mãng đến để gây rắc rối cho nhà họ Khương.
“Văn Kỳ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Con đã điều tra rõ ràng chưa?”, vẻ mặt Khương Thái Xương căng thẳng nhìn về phía Khương Văn Kỳ mặt đầy vết thương ở bên cạnh.
Khương Văn Kỳ vừa từ bệnh viện trở về thì nghe được tin Ngưu Mãng và mười đệ tử của võ đường nhà họ Hàn bị giết, lập tức sợ đến nỗi cả người đổ mồ hôi lạnh.
Lẽ nào… là Tiêu Chính Văn làm?
Toi rồi, toi rồi!
“Bố, con cũng không biết là có chuyện gì, con chỉ biết chiều nay, thằng vô dụng Tiêu Chính Văn kia đến hỏi con là đã đưa Khương Vy Nhan đi đâu, còn đánh con một trận, sau đó thì cậu ta đi mất… Còn việc cậu ta có đi tìm Ngưu Mãng hay không thì con không biết…”
Sắc mặt Khương Văn Kỳ lạnh lùng, cũng tỏ vẻ căng thẳng.
Nếu đúng là Tiêu Chính Văn làm thì nhà họ Khương tiêu đời rồi.
Lúc này, đám người Khương Thái Xương cũng tỏ vẻ nghiêm trọng.
Đúng lúc này, một người làm xông vào kêu lên: “Lão gia, lão gia, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan về rồi ạ…”
“Về rồi sao? Đâu rồi?”
Khương Thái Xương lập tức đứng dậy, sốt ruột hỏi.
“Ở… ở sân nhỏ ạ”, tên người làm kia đáp.
“Bảo Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đến đây ngay!”, Khương Thái Xương tức giận nói.
Tiêu Chính Văn nhanh chóng có mặt, còn Khương Vy Nhan thì không đến.
“Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan đâu? Sao lại có mỗi cậu đến đây?”, Khương Văn Kỳ giận dữ nói, cổ ông ta vẫn còn vết bầm tím.
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nhìn Khương Văn Kỳ, khiến ông ta sợ hãi lùi lại mấy bước, kêu lên: “Cậu muốn làm gì hả? Cậu còn định đánh tôi trước mặt lão gia sao?”
Sắc mặt Khương Thái Xương u ám, phẫn nộ chất vấn: “Tiêu Chính Văn, có phải chính cậu giết đám người Ngưu Mãng không?”
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lẽo, đưa mắt nhìn tất cả người nhà họ Khương đang có mặt, nói: “Là do tôi làm”.
Ầm!
Mọi người như bị sét đánh.
Đúng là do cậu ta làm thật!
“Toi rồi, toi rồi! Nhà họ Khương chúng ta toi rồi! Cậu gây họa lớn rồi đấy!”
“Ngưu Mãng là một trong những hướng dẫn viên ở võ đường nhà họ Hàn, là tâm phúc của Hàn Lâm Long đấy!”
“Tiêu Chính Văn, cậu đúng là hại chết nhà họ Khương tôi rồi!”
Đám người vô cùng kích động, ai nấy đều có vẻ mặt sợ hãi.
Khương Thái Xương cũng hít một hơi lạnh, ôm lồng ngực, hít thở một lúc mới bình tĩnh lại được, lão giơ tay chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Tiêu Chính Văn! Sao cậu dám to gan như vậy hả? Đó là hướng dẫn viên ở võ đường nhà họ Hàn, là tâm phúc của Hàn Lâm Long đấy! Vậy mà cậu dám giết hết bọn họ sao? Cậu hủy hoại nhà họ Khương của tôi rồi… Nhà họ Hàn ở tỉnh mà nghe tin, thì chắc chắn Hàn Lâm Long sẽ đích thân đến Tu Hà. Đến lúc đó, cả nhà họ Khương chúng tôi sẽ phải chết vì việc làm ngu xuẩn của cậu!”
Tiếng kêu oán thán lập tức vang lên.
Nhưng.
Tiêu Chính Văn lại thản nhiên đáp: “Chuyện của nhà họ Hàn ở tỉnh, tôi sẽ tự giải quyết. Nếu nhà họ Hàn dám cử người đến, thì cứ chuẩn bị ở lại hết Tu Hà đi”.
Mọi người nhà họ Khương nghe thấy thế thì sửng sốt.
“Ngông cuồng! Thật là quá vênh váo!”
“Cậu tưởng cậu là ai hả? Cậu cậy mình có tý thực lực là không biết trời cao đất dày nữa phỏng?”
“Hàn Lâm Long kia là tông sư võ đạo! Là người nằm trong top năm giới võ thuật ở tỉnh đấy! Nghe nói có thực lực cấp binh vương!”
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh tanh, đáp: “Chỉ là một quân vương tép riu, chẳng là gì với tôi cả”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người rời đi.
Nhưng mới đi được mấy bước thì anh dừng lại, quay lưng với đám người nhà họ Khương đang tỏ vẻ kinh ngạc, nói: “Quên không nói cho các người biết, Khương Vy Nhan là vợ tôi, nếu như các người còn dám có ý xấu với cô ấy thì đừng trách tôi không nể mặt! Có khi kết cục của Ngưu Mãng cũng chính là kết cục của các người đấy!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn cất bước bỏ đi.
Tất cả người nhà họ Khương trong đại sảnh đều sững sờ.
Ý gì vậy?
Tiêu Chính Văn dám đe dọa bọn họ sao?
“Loạn rồi, loạn rồi!”
Khương Văn Kỳ là người đầu tiên tức giận gầm lên: “Tên Tiêu Chính Văn này quá coi thường chúng ta rồi! Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Vua Bắc Lương chắc? Kiêu căng ngạo mạn đến vậy chứ!”
Chương 437: Năm trăm đệ tử đến Tu Hà
Lúc này, trong võ đường nhà họ Hàn ở tỉnh.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, trong đại sảnh, Hàn Lâm Long vỗ một phát làm nát cả cái ghế thái sư đang ngồi, cả cái ghế chia năm xẻ bảy.
Sau đó, một tiếng rống như hổ gầm vang khắp võ đường nhà họ Hàn.
“Tên ngông cuồng! Dám giết hướng dẫn viên Ngưu và đệ tử của tao! Võ đường của nhà họ Hàn tao không đội trời chung với mày!”
“Người đâu! Lập tức truyền lệnh xuống, tất cả các đệ tử của võ đường đến ngay Tu Hà!”
“Tao phải khiến tất cả mọi người ở Tu Hà đều biết đắc tội nhà họ Hàn ở tỉnh sẽ có kết cục gì!”
Hàn Lâm Long giận dữ gầm lên, trong mắt là lửa giận ngút trời, cả người tỏa ra sát khí đáng sợ.
Tâm phúc trung thành của ông ta đã bị người ta giết chết!
Đây là nỗi sỉ nhục to lớn!
Là trèo lên đầu Hàn Lâm Long ông ta và nhà họ Hàn diễu võ giương oai!
Một thằng ở rể của nhà họ Khương ở Tu Hà nhỏ bé mà dám vênh váo như vậy.
Khốn kiếp!
Hàn Khắc Sảng ngồi trên xe lăn, trong lòng đang nở nụ cười lạnh lùng điên cuồng: “Tiêu Chính Văn, mày chết chắc rồi! Lần này mày chết thật rồi!”
Sau đó, Hàn Lâm Long bước ra khỏi đại sảnh, ngoài cửa, ở quảng trường đã có bốn trăm, năm trăm đệ tử của võ đường nhà họ Hàn đứng đó.
Tất cả đều mặc đồ luyện võ màu đen, trên ngực in hình con mãnh hổ màu xanh.
“Đường chủ!”
Bốn trăm, năm trăm người đồng thanh gầm lên giận dữ, vang khắp võ đường, lên thẳng trời xanh, chấn động bốn hướng.
Hàn Lâm Long đứng trước đám người, đằng sau là hai hướng dẫn viên cấp binh vương, vẻ mặt lạnh lùng, gầm lên: “Hướng dẫn viên Ngưu đã bị thằng nhãi ngông cuồng kia giết ở Tu Hà, chúng ta, các đệ tử của võ đường nhà họ Hàn tuyệt đối không được bỏ qua! Hôm nay, tất cả mọi người sẽ cùng tôi đến nhà họ Khương ở Tu Hà, chỉ cần là người nhà họ Khương thì giết sạch không cần lý do!”
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Nhất thời, bốn trăm, năm trăm đệ tử võ đường giơ cao nắm đấm lên trời, trong miệng gào thét từ giết.
“Xuất phát!”
Hàn Lâm Long hạ lệnh, vung tay lên.
Bốn trăm, năm trăm người lập tức đều tăm tắp bước ra khỏi võ đường.
Ngày hôm đó, cả tỉnh chấn động!
Không ít người tận mắt chứng kiến tất cả các đệ tử của võ đường nhà họ Hàn xuất trận, ngồi trong mấy chục chiếc xe van thương vụ, rời khỏi tỉnh tiến về phía Tu Hà.
Trong giới võ thuật tỉnh, rất nhiều người của các thế gia võ thuật sau khi nhận được tin, đều tỏ vẻ kinh hãi.
Hàn Lâm Long này muốn làm to chuyện rồi!
Rốt cuộc nhà họ Khương ở Tu Hà là gia tộc thế nào đây?
Dám giết cả Ngưu Mãng và mười đệ tử của võ đường nhà họ Hàn!
Hành động này chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.
Cùng lúc đó, ở tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh, sau khi nhận được tin, Đỗ Bá Đào đầu tiên tỏ vẻ kinh hãi, sau đó thì nở nụ cười lạnh lùng.
“Không ngờ tên Tiêu Chính Văn này lại đắc tội với võ đường nhà họ Hàn. Ha ha ha, đúng là tốt quá, không cần mình phải ra tay. Lần này, chắc chắn Hàn Lâm Long sẽ giết chết tên Tiêu Chính Văn kia”.
Đỗ Bá Đào nở nụ cười lạnh lùng dữ tợn, nói với trợ lý bên cạnh: “Lập tức cử người đến Tu Hà, chỉ cần có tin nhà họ Khương bị tiêu diệt, thì đàm phán với đội thanh tra Tu Hà, bảo bọn họ thả con trai tôi ra”.
“Vâng, thưa chủ tịch, tôi đi làm ngay đây”.
…
Cùng lúc đó, Tu Hà cũng chấn động.
Tất cả đều nhận được một tin khiến toàn thành phố sợ hãi.
Gia chủ nhà họ Hàn ở tỉnh là Hàn Lâm Long dẫn theo năm trăm đệ tử của võ đường, cùng với hai hướng dẫn viên có thực lực cấp binh vương, đang đến Tu Hà để tiêu diệt nhà họ Khương.
Cả thành phố xôn xao!
Ai nấy đều không dám tin vào chuyện này.
Không ngờ Hàn Lâm Long lại dẫn theo năm trăm người, đích thân đến Tu Hà!
Việc này quả đúng là tày trời!
Hàn Lâm Long kia là người nằm trong top năm của giới võ thuật tỉnh đó!
Ở tỉnh, ông ta cũng là một nhân vật có máu mặt hô mưa gọi gió!
Một nơi nhỏ bé như Tu Hà thì chẳng là gì trong mắt Hàn Lâm Long cả!
Lần này nhà họ Khương đi đời nhà ma thật rồi.
Lúc này, ở nhà họ Khương.
Khương Văn Kỳ nhận được tin xong, sợ đến mức tè ra quần, chạy về biệt viện của nhà họ Khương, thở hổn hển xông vào phòng của Khương Thái Xương, quỳ phịch xuống đất, nước mắt giàn giụa nói: “Bố ơi, chết rồi, chết thật rồi…”
Khương Thái Xương đang nghỉ ngơi, nghe Khương Văn Kỳ nói vậy, sắc mặt liền sa sầm, tức giận quát: “Mày mới chết ấy! Lại còn trù ẻo thế à?”
Khương Văn Kỳ căng thẳng, vội vàng nói: “Không phải, không phải, bố, nhà họ Khương chúng ta tiêu rồi… Nhà họ Hàn, Hàn Lâm Long dẫn theo năm trăm đệ tử, đích thân đến Tu Hà, nói là… nói là…”
Nghe thấy thế!
Khương Thái Xương hốt hoảng, cả người cuống lên, hỏi: “Nói cái gì, mau nói đi! Sốt hết cả ruột!”
“Nói là… sẽ tiêu diệt nhà họ Khương chúng ta…”, Khương Văn Kỳ hét lên, tỏ vẻ sợ hãi.
Ầm!
Khương Thái Xương như bị sét đánh ngang tai, sững sờ tại chỗ, đặt mông ngồi xuống ghế, ánh mắt sợ hãi và hoảng loạn, nói: “Tiêu… tiêu diệt nhà họ Khương ta sao?”
“Vâng bố, bố nói xem chúng ta làm sao bây giờ? Hàn Lâm Long kia là người tai to mặt lớn ở tỉnh đấy, lại còn dẫn theo năm trăm đệ tử, và hai hướng dẫn viên có thực lực binh vương gì đó nữa… Thế này… thế này thì đúng là muốn tiêu diệt nhà họ Khương ta thật rồi, chẳng phải cả nhà chúng ta sẽ phải chết sao…”
Trong lòng Khương Văn Kỳ đã vô cùng hoảng sợ, nước mắt ròng ròng.
Lúc này, Khương Thái Xương đã cuống quá, giơ bàn tay đang run lẩy bẩy lên, hét: “Mau lên, triệu tập cuộc họp gia tộc gấp…”
Dứt lời, Khương Thái Xương lăn ra ngất xỉu.
“Bố ơi, bố!”
Khương Văn Kỳ kêu lên, bước lên ấn vào nhân trung của Khương Thái Xương, khó khăn lắm mới cứu được lão.
Khương Thái Xương thở chậm lại, được Khương Văn Kỳ dìu đỡ, vội vàng đến đại sảnh nhà họ Khương.
Chẳng mấy chốc, mấy chục người lớn bé nhà họ Khương đã có mặt.
Mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đang bàn tán xôn xao.
Sau đó, họ nhìn thấy Khương Thái Xương vội vàng chống gậy, được Khương Văn Kỳ dìu tới.
“Lão gia, có chuyện gì mà gọi mọi người tới đây gấp gáp thế?”
“Văn Kỳ, lão gia làm sao thế? Nhìn sắc mặt kém quá!”
“Lão gia, nếu có chuyện gì thì cứ để Văn Kỳ bàn bạc với chúng tôi, ông nghỉ ngơi đi”.
Mọi người vẫn rất quan tâm đến sức khỏe của Khương Thái Xương.
Nhưng lúc này, Khương Thái Xương làm gì có tâm trạng quan tâm đến sức khỏe của bản thân.
Lão còn chẳng thèm ngồi, vẻ mặt lo lắng nói: “Tất cả yên lặng, bây giờ tôi sẽ tuyên bố một việc, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất đi”.
Mọi người nghe thấy thế thì sững sờ, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng.
“Theo tin tức nhận được, gia chủ nhà họ Hàn ở tỉnh là Hàn Lôi Long, đích thân dẫn năm trăm đệ tử và hai hướng dẫn viên cấp binh vương đến Tu Hà. Mục đích rất đơn giản, đó là tiêu diệt nhà họ Khương ta…”
Khương Thái Xương nói xong, cả đại sảnh bùng lên đủ những tiếng bàn tán sợ hãi.
“Sao cơ? Hàn Lôi Long đích thân đến?”
“Toi rồi, toi rồi! Lần này nhà họ Khương chúng ta chết thật rồi!”
“Trời ơi! Thế chẳng phải chúng ta đều phải chết sao? Tất cả là tại tên Tiêu Chính Văn kia! Làm sao bây giờ?”
Nhà họ Khương đại loạn, tất cả mọi người đều sốt ruột, vẻ mặt hoảng hốt.
“Đến giờ thì chẳng còn cách nào khác cả, tất cả mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, người nhà họ Hàn mà đến là chúng ta có thể nhận sai xin lỗi”, Khương Thái Xương trầm giọng nói: “Đồng thời, chúng ta phải giao Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan ra, để xoa dịu cơn giận của nhà họ Hàn!”
“Đúng đúng đúng! Giao hai đứa xui xẻo Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan ra!”
“Tất cả là tại hai người này, hại nhà họ Khương chúng ta phải đối mặt với nguy hiểm như vậy!”
Khương Học Bác và Từ Phân đứng trong đám người cũng có sắc mặt khó coi và lo lắng.
Bọn họ cũng không ngờ chuyện lại biến thành thế này.
Đúng lúc mọi người đang mồm năm miệng mười bàn tán, thì một quản gia sợ đến mức tè ra quần, chạy vào kêu lên: “Lão gia, lão gia, gia… gia chủ Hàn đến rồi ạ! Nhiều người lắm!”
Chương 438: Xóa sổ nhà họ Hàn của ông
Tất cả mọi người nhà họ Khương nghe thấy thế thì đều run lẩy bẩy, vẻ mặt sợ hãi.
Khương Thái Xương lại càng sợ hơn, nói: “Nhanh thế sao?”
Sau đó, lão hét lên: “Mau, mọi người cùng tôi ra ngoài đó!”
Dứt lời, dưới sự dẫn đầu của Khương Thái Xương, tất cả người nhà họ Khương đều ra khỏi biệt viện.
Lúc này, mấy chục người nhà họ Khương đều đứng ngoài biệt viện, thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã cảm nhận được một luồng khí thế vô cùng lạnh lẽo và cảm giác áp lực to lớn, từ xa ập tới.
Cảm giác đó khiến ai nấy cả người lạnh toát, như rơi xuống vực sâu.
Khí thế mạnh quá!
Sau đó!
Mấy chục chiếc xe thương vụ màu đen xếp thành hàng dài, đỗ ngay cổng biệt viện nhà họ Khương, chặn đứng cả con đường lại.
Rầm rầm rầm!
Sau đó, cửa xe mở ra, từng người đàn ông mặc đồ luyện võ màu đen nhảy xuống, xếp hàng đâu ra đấy, đứng kín bãi đất trống trước cổng biệt viện.
Đưa mắt nhìn ra!
Tròn năm trăm người!
Năm trăm người đàn ông mặc đồ luyện võ màu đen này, cả người tỏa ra hơi thở của người luyện võ, khiến mấy chục người nhà họ Khương đều run như cầy sấy.
Giống như bọn họ chỉ là những con chó nhỏ yếu ớt, gặp phải bầy mãnh hổ khí thế hung hãn.
Sau đó, trong ánh mắt của tất cả mọi người, cửa chiếc xe Maybach màu đen ở chính giữa mở ra.
Đầu tiên là chân trái của một người đặt ra bên ngoài, sau đó, Hàn Lôi Long bước xuống xe trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, sắc mặt ông ta u ám, hai mắt như mắt hổ, tức giận nhìn mấy chục người nhà họ Khương trước mặt.
Khương Thái Xương không nhiều lời, cứ thế quỳ xuống đất, cúi đầu kêu lên: “Nhà họ Khương, Khương Thái Xương, xin chào gia chủ Hàn, cầu xin gia chủ Hàn giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi!”
Trong chớp mắt, mọi người nhà họ Khương đứng sau Khương Thái Xương đều quỳ xuống, chạm đầu xuống đất.
Hàn Lôi Long đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy chục người nhà họ Khương đang quỳ dưới đất, cất bước đến trước mặt Khương Thái Xương, hỏi: “Ông chính là Khương Thái Xương?”
Lúc này, cả người Khương Thái Xương đang run rẩy, nhưng lão không dám ngẩng đầu lên.
Bởi vì khí thế trên người Hàn Lôi Long trước mắt này quá mạnh.
“Đúng… đúng vậy…”, Khương Thái Xương run rẩy đáp.
“Tốt lắm!”
Hàn Lôi Long nói: “Thế ông có biết nhà họ Khương đã phạm tội gì không?”
Khương Thái Xương vội vàng giải thích: “Gia chủ Hàn, chuyện này thực sự không liên quan gì đến nhà họ Khương tôi cả, tất cả là do một mình tên Tiêu Chính Văn kia gây ra, nhà họ Khương tôi cũng là người bị hại…”
“Do một mình hắn gây ra sao?”
Sắc mặt Hàn Lôi Long u ám, lạnh lùng nói: “Nhưng tôi nghe nói Tiêu Chính Văn là cháu rể của ông mà! Ông dám nói hắn không liên quan gì đến nhà họ Khương sao?”
Ầm!
Câu nói này như tiếng hổ gầm!
Khương Thái Xương thót tim, một lúc lâu không thốt nổi lời nào, đã sợ đến ngu người.
Khương Văn Kỳ vội vàng bò ra, cúi đầu nói: “Gia chủ Hàn, bố tôi đã nhiều tuổi, cầu xin ông hãy tha thứ cho ông ấy. Chuyện này thực sự không liên quan gì đến nhà họ Khương tôi cả, tuy tên Tiêu Chính Văn kia là cháu rể nhà chúng tôi, nhưng chúng tôi chưa từng thừa nhận thân phận của cậu ta! Cậu ta vốn dĩ là tàn dư của nhà họ Tiêu đã bị tiêu diệt vào năm năm trước ở Tu Hà, đáng lẽ cậu ta nên chết vào lúc đó rồi. Nhưng không ngờ cậu ta lại còn sống trở về, còn kết hôn với Vy Nhan đã bị nhà họ Khương chúng tôi đuổi ra khỏi nhà nữa… Hai đứa chúng không có thân phận gì ở nhà họ Khương chúng tôi cả… Cầu xin gia chủ Hàn giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi lần này. Tất cả đều do tên Tiêu Chính Văn kia gây ra…”
Nghe Khương Văn Kỳ nói, sắc mặt Hàn Lôi Long u ám, lạnh lùng quát: “Vậy Tiêu Chính Văn đâu? Bảo hắn lăn ngay ra đây gặp tôi!”
“Việc này…”
Khương Văn Kỳ sững sờ, vội vàng đáp: “Gia chủ Hàn, chúng tôi cũng không biết Tiêu Chính Văn ở đâu…”
“Vậy sao?”, Hàn Lôi Long sầm mặt, sau đó nói: “Được rồi, tôi sẽ chờ ở đây! Tôi cho các ông nửa tiếng, nếu Tiêu Chính Văn không xuất hiện, cứ mỗi phút tôi sẽ giết một người!”
“Hả?”
“Đừng mà! Gia chủ Hàn, chúng tôi vô tội!”
“Trời ơi! Mau gọi điện thoại cho Tiêu Chính Văn đi, bảo thằng vô dụng đó mau đến đây!”
Nhất thời, mọi người nhà họ Khương đều hoảng loạn, ai oán khóc than.
Khương Văn Kỳ cũng hết hồn, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Khương Vy Nhan.
Lúc này, trong khu vui chơi nào đó ở Tu Hà.
Tiêu Chính Văn đang đi cùng Khương Vy Nhan và Na Na.
Đột nhiên, điện thoại của Khương Vy Nhan đổ chuông, cô lấy ra xem, là bác cả.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, cầm lấy điện thoại, từ chối cuộc gọi, nói: “Em đừng nghe, ra ngoài chơi thì cứ thoải mái lên, đừng để những việc khác quấy nhiễu”.
Đôi lông mày lá liễu của Khương Vy Nhan nhíu lại, rồi nhanh chóng giãn ra, gật đầu đáp: “Được, em nghe anh”.
Ở bên này, Khương Văn Kỳ điên cuồng gọi bảy tám cuộc, nhưng không ai nghe máy, cuối cùng còn tắt máy.
Toi rồi, toi rồi!
Khương Văn Kỳ vừa cáu vừa giận, vội vàng khóc lóc kêu lên: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Con ranh Khương Vy Nhan dám không nghe điện thoại của tôi!”
Những người khác của nhà họ Khương nghe thấy thế đều sững người.
“Gọi tiếp đi! Lẽ nào chúng ta phải chết ở đây sao?”
Bọn họ gào lên.
Vẻ mặt Khương Văn Kỳ đầy bất lực và tuyệt vọng, đáp: “Tắt… tắt máy rồi”.
Ầm!
Ai nấy đều chết sững.
Tắt máy rồi?
Mẹ ơi!
Khương Vy Nhan chết tiệt này, thật là độc ác!
Thế này thì khác gì mượn dao giết người?
Hàn Lôi Long lạnh lùng chứng kiến tất cả mọi việc, thản nhiên nói: “Đã hết một nửa thời gian rồi, các người nhanh lên nhé!”
Ông ta vừa dứt lời, Khương Văn Kỳ vội vàng thử gọi không ngừng cho Khương Vy Nhan, nhưng vẫn không liên lạc được.
Thấy thời gian đang dần trôi qua, mọi người nhà họ Khương đều sợ hãi, có người thậm chí còn ôm lấy nhau, khóc lóc ầm ĩ, chuẩn bị đón nhận cái chết.
Lúc này, Hàn Lôi Long trầm giọng nói: “Hết thời gian rồi! Sau đây, ai sẽ là người chết trước nào?”
Câu nói này chẳng khác gì tiếng gầm của thần chết, lọt vào tai mọi người nhà họ Khương.
Ai nấy đều run lẩy bẩy.
“Đừng giết chúng tôi, thực sự không liên quan gì đến chúng tôi hết…”
“Cầu xin ông đấy gia chủ Hàn, ông hãy tha cho chúng tôi đi”.
“Trời ơi, nhà họ Khương chúng ta sắp mất thật rồi sao?”
Đám người gào khóc.
Ánh mắt Hàn Lôi Long lạnh tanh, nhìn mấy chục người đang quỳ dưới đất, lôi luôn Khương Văn Kỳ dậy, lạnh lùng nói: “Vậy thì bắt đầu từ ông nhé?”
Nghe thấy thế!
Khương Văn Kỳ sợ đến mức hai chân nhũn ra, suýt nữa thì ngất xỉu.
Thấy Hàn Lôi Long sắp ra tay, Khương Văn Kỳ vội vàng kêu lên: “Đừng mà, đừng mà, gia chủ Hàn, ông đừng giết tôi, chuyện này thực sự do một mình thằng rác rưởi Tiêu Chính Văn kia gây ra… Muốn giết thì ông giết bọn họ ấy, bọn họ là bố mẹ vợ của Tiêu Chính Văn…”
Khương Văn Kỳ nói xong thì kích động chỉ vào hai người Khương Học Bác và Từ Phân đang quỳ trong đám người.
Khoảnh khắc đó, cả người Khương Học Bác và Từ Phân run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ.
Từ Phân sợ đến mức ngẩng phắt đầu lên, nhìn Khương Văn Kỳ với ánh mắt oán hận, gào lên: “Khương Văn Kỳ, sao anh có thể làm như vậy được?”
Lúc này, Khương Văn Kỳ đang nở nụ cười lạnh lùng, kêu lên: “Tại sao lại không thể chứ? Hai người là bố mẹ vợ của Tiêu Chính Văn, muốn giết thì phải giết hai người trước!”
Giờ phút này, sự độc ác, vô tình của lòng người lại càng được phóng đại.
Hàn Lôi Long nở nụ cười lạnh lẽo, thẳng tay ném Khương Văn Kỳ xuống, ra hiệu cho đệ tử phía sau lôi Khương Học Bác và Từ Phân đang khóc lóc ra.
“A a a! Đừng mà, xin đừng giết tôi, tất cả là do Tiêu Chính Văn làm, là do Tiêu Chính Văn làm…”, Từ Phân giãy giụa kêu lên.
Nhưng vô ích.
Hai người bọn họ bị ném xuống trước mặt Hàn Lôi Long.
Ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn Khương Học Bác và Từ Phân ngã dưới đất, nói: “Giết!”
“Vâng!”
Một tên đệ tử bước tới, rút luôn một con dao dài ở thắt lưng ra, kề vào cổ Khương Học Bác và Từ Phân.
Khoảnh khắc đó, cả người Khương Học Bác và Từ Phân đều run lẩy bẩy, vẻ mặt sợ hãi.
“A a a! Xin đừng giết tôi…”
Tất cả những người khác của nhà họ Khương đều run như cầy sấy, trơ mắt ra nhìn.
Nhìn tên đệ tử kia chuẩn bị vung dao lên.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên cách đó không xa.
“Nếu ông dám giết hai người họ, tôi sẽ xóa sổ nhà họ Hàn của ông!”
Chương 439: Thất bại trong một chiêu
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn theo giọng nói, liền thấy một bóng dáng đang bước lại gần, mỗi bước chân đều mang theo sự lạnh lẽo và thù địch ngút trời.
“Tiêu Chính Văn?”
“Tiêu Chính Văn khốn kiếp! Cuối cùng cậu cũng chịu trở về!”
“Nhà họ Khương chúng tôi sắp bị diệt tộc vì cậu rồi! Cậu mau quỳ xuống xin lỗi gia chủ Hàn đi!”
Lúc này, nhìn thấy Tiêu Chính Văn xuất hiện, đám người nhà họ Khương như nhìn thấy hy vọng sống sót.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn trở về thì chắc là nhà họ Hàn sẽ không trách tội bọn họ nữa đâu nhỉ?
Khương Văn Kỳ quỳ trong đám người cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào Tiêu Chính Văn, tức giận gầm lên: “Tiêu Chính Văn! Đồ xui xẻo này, cuối cùng cậu cũng chịu xuất hiện rồi! Nếu không vì cậu thì nhà họ Khương tôi sẽ gặp tình cảnh như ngày hôm nay sao? Cậu còn không mau lăn lại đây quỳ xuống trước gia chủ Hàn, cầu xin sự tha thứ đi?”
Từ Phân cũng vừa nhặt lại được cái mạng, thở hổn hển, vẻ mặt sợ hãi, quay đầu quát Tiêu Chính Văn đang bước tới: “Tiêu Chính Văn! Tất cả là tại cậu, hại tôi suýt nữa thì bị người ta giết! Cậu là đồ khốn kiếp, khốn kiếp!”
Mọi người nhà họ Khương căm phẫn mắng chửi.
Hàn Lôi Long chứng kiến cảnh này, cũng nở nụ cười lạnh lùng.
Xem ra tên Tiêu Chính Văn không được chào đón ở nhà họ Khương thật.
Lúc này, ông ta quay đầu lại, tay chắp sau lưng, nhìn Tiêu Chính Văn đang bước tới với ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Mày chính là Tiêu Chính Văn?”
“Là tôi đây”.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh tanh, giọng nói điềm nhiên, anh đưa mắt nhìn người nhà họ Khương đang quỳ dưới đất.
Nói thật thì anh cũng không muốn tới, Hàn Lôi Long muốn giết thì cứ giết đi.
Nhưng nếu ông ta ra tay với bố mẹ của Khương Vy Nhan thì anh không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nghe thấy Tiêu Chính Văn thừa nhận, ánh mắt Hàn Lôi Long bùng lên lửa giận, lạnh lùng nói: “Tốt lắm! Chính mày đã giết Ngưu Mãng và mười đệ tử của võ đường nhà họ Hàn tao sao?”
“Đúng vậy”.
Tiêu Chính Văn thản nhiên đáp, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, chẳng hề sợ hãi.
“Ngông cuồng! Dám giết thuộc hạ và đệ tử của Hàn Lôi Long tao, mày đúng là chán sống!”
Hàn Lôi Long nổi giận đùng đùng, không ngờ đối phương lại dám thừa nhận một cách đường hoàng như vậy.
Lẽ nào hắn không nhìn rõ tình hình bây giờ sao?
Đằng sau ông ta là năm trăm đệ tử của võ đường nhà họ Hàn, còn có hai thuộc hạ thực lực cấp binh vương nữa!
Bản thân ông ta cũng là một cao thủ có thực lực quân vương!
Đội hình này đủ để tiêu diệt bất cứ một thế gia nào ở Tu Hà.
Cho dù là ở tỉnh thì cũng không phải người bình thường có thể chống lại được.
Vậy mà tên Tiêu Chính Văn này chỉ có một mình, lại tỏ vẻ bình tĩnh như vậy.
Hàn Lôi Long nổi giận!
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn Hàn Lôi Long và đám đệ tử sau lưng ông ta, lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi chỉ cho các ông một cơ hội, lập tức cút khỏi nhà họ Khương, cút khỏi Tu Hà, nếu không đừng trách tôi vô tình!”
Anh vừa dứt lời!
“Mẹ ơi!”
Mọi người xôn xao!
Trời đất!
Bọn họ vừa nghe thấy gì vậy?
Tiêu Chính Văn dám ăn nói ngông cuồng như vậy, đòi Hàn Lôi Long dẫn theo người cút khỏi Tu Hà?
Việc này… hơi quá rồi đấy!
“Tiêu Chính Văn! Cậu điên à? Đó là gia chủ Hàn Lôi Long của nhà họ Hàn ở tỉnh, là đường chủ của võ đường nhà họ Hàn! Còn là tông sư trong giới võ thuật ở tỉnh đấy!”
Khương Văn Kỳ lập tức cuống lên quát, sắc mặt hoảng hốt, chỉ muốn xé ngay cái mồm của Tiêu Chính Văn ra.
“Toi rồi, toi rồi! Tên Tiêu Chính Văn này láo toét quá đi mất! Dám bảo gia chủ Hàn cút khỏi Tu Hà…”
“Trời ơi! Vậy chẳng phải chúng ta sắp chết đến nơi rồi sao… A a! Tất cả là tại tên Tiêu Chính Văn này, cậu ta đang nói lung tung cái gì vậy? Gia chủ Hàn, những gì thằng vô dụng này nói không liên quan gì đến nhà họ Khương chúng tôi hết…”
Mọi người nhao nhao kêu lên.
Khương Văn Kỳ cũng lê gối bò tới trước mặt Hàn Lôi Long, dập đầu nói: “Gia chủ Hàn, xin ông hãy rộng lượng, đừng vì những lời thằng vô dụng này nói mà liên lụy đến nhà họ Khương… Ông muốn giết thì giết một mình cậu ta thôi! Tất cả là do một mình cậu ta làm, là cậu ta! Không liên quan gì đến nhà họ Khương chúng tôi hết!”
“Bốp!”
Hàn Lôi Long giơ chân, đạp bay Khương Văn Kỳ ra xa, khiến ông ta ngã mạnh vào đám người, mắt trợn ngược lên rồi ngất xỉu.
Cảnh tượng này khiến người nhà họ Khương sợ đến mức ngừng kêu khóc, cả người run lên bần bật.
Hàn Lôi Long nhếch môi cười lạnh lùng tự mãn, nói: “Thằng nhãi ngông cuồng, vừa rồi mày bảo tao dẫn các đệ tử cút khỏi Tu Hà sao?”
Vóc dáng cao hai mét đúng là rất đáng sợ!
“Đúng là không biết trời cao đất dày! Đường chủ, để tôi xử lý thằng nhãi vênh váo này cho!”
Đột nhiên, một người đàn ông tỏa ra khí thế hung hãn bước từ bên cạnh Hàn Lôi Long ra.
Gã chính là một trong ba hướng dẫn viên có thực lực binh vương trong võ đường nhà họ Hàn, Tề Thiên Cương!
Sau khi Tề Thiên Cương đứng ra, cơ bắp gã căng lên cuồn cuộn, khiến tất cả người nhà họ Khương có mặt đều sửng sốt.
Nhất là khí thế kinh khủng tỏa ra từ người gã, khiến bọn họ đều run rẩy.
Đây chính là người có thực lực cấp binh vương sao?
Khí thế đúng là đáng sợ!
Tiêu Chính Văn điềm nhiên nhìn gã đàn ông đang bước tới, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tề Thiên Cương xoay cái cổ, phát ra tiếng rắc rắc.
Sau đó, gã giơ tay, móc ngón tay về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Oắt con, chỉ cần mày có thể chịu được năm chiêu của tao mà vẫn đứng vững, thì tao có thể bảo đường chủ của bọn tao tha cho mày! Nếu mày còn không đỡ nổi một chiêu, thì lập tức quỳ xuống, dập đầu xin lỗi bọn tao! Sau đó thì chờ chết!”
Gã vừa dứt lời.
Năm trăm đệ tử của võ đường ở phía sau đều giơ nắm đấm lên, đồng thanh gào: “Hướng dẫn viên Tề oai quá!”
Tiếng gầm này như sét đánh, chấn động bốn phía!
Gần như tất cả mọi người đều nghĩ Tiêu Chính Văn phen này chết chắc rồi!
Bởi vì đây là một cấp độ hoàn toàn khác!
Nhưng, trong mắt Tiêu Chính Văn khẽ lóe lên sự lạnh lẽo, thản nhiên mở miệng: “Trên đời này còn chưa có ai dám bảo tôi quỳ xuống chịu chết”.
Nghe thấy thế!
Tề Thiên Cương sầm mặt xuống, lập tức phát lực, lao người tới, tung một cú đấm về phía mặt Tiêu Chính Văn.
Cú đấm này rất mạnh, như sấm sét vậy.
Nếu là người bình thường, hoặc người luyện võ thông thường, thì chắc chắn sẽ bị cú đấm này đánh bay, thậm chí là chết.
Nhưng!
Cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.
Tiêu Chính Văn hơi nghiêng ngươi, tránh được.
Tề Thiên Cương sững sờ, nhíu mày.
Sao có thể thế được?
Bản thân gã có thực lực của binh vương cấp ba sao, cho dù nắm đấm này không dùng hết sức thì đối phương cũng không thể tránh được dễ dàng như vậy chứ?
Tề Thiên Cương không nghĩ được nhiều, vội vàng thu nắm đấm lại, giơ chân đá móc về phía đầu Tiêu Chính Văn.
Gã dồn hết sức vào cú đá này, mang theo luồng gió khiến người ta sởn gai ốc.
Nhưng!
Cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc hơn nữa lại xảy ra.
Một tiếng bốp vang lên.
Tiêu Chính Văn giơ tay, tóm chặt lấy mắt cá chân Tề Thiên Cương.
Bất kể Tề Thiên Cương có dùng sức giãy giụa thế nào, thì bàn tay kia cũng như gọng kìm, tóm chặt không buông mắt cá chân gã.
Tề Thiên Cương phát hoảng, chân trái đột nhiên dùng sức, nhún mạnh một cái, cả người bay lên không trung, đá chân còn lại ra, móc về phía cằm Tiêu Chính Văn.
Đây là bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể người.
Nếu bị đá trúng, nhẹ thì ngất xỉu, nặng thì chết luôn tại chỗ.
Hiển nhiên lần này Tề Thiên Cương đã dùng toàn bộ sức mạnh, muốn giết chết Tiêu Chính Văn chỉ bằng một đòn.
Tuy nhiên!
Một tiếng ầm vang lên!
Một bóng người bay ra, đập mạnh vào một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ ở bên cạnh.
Chiếc xe chẳng khác gì bị đạn pháo bắn trúng, bay ra ngoài, cửa kính vỡ nát, trên cửa xe còn để lại một vết lõm sâu hình người.
Lúc mọi người nhìn kĩ mới phát hiện, bóng người bị khảm vào cửa xe lại chính là Tề Thiên Cương có thực lực binh vương.
Ai nấy sửng sốt, trợn tròn mắt.
Quay lại nhìn mới phát hiện Tiêu Chính Văn vẫn lành lặn đứng đó, sắc mặt bình thản.
Thậm chí, từ đầu đến cuối, anh chỉ di chuyển có nửa bước chân.
Đáng sợ!
Sắc mặt Hàn Lôi Long trầm xuống, trên người bùng phát sự lạnh lẽo thấu xương, ông ta nhếch mép cười lạnh lùng, ngăn tên hướng dẫn viên còn lại định xông ra, nói: “Thú vị đấy! Xem ra Hàn Lôi Long tao xem thường mày rồi! Có thể một chiêu giết chết Tề Thiên Cương, ít nhất mày cũng có thực lực binh vương cấp bốn sao! Thảo nào Ngưu Mãng lại chết trong tay mày!”
Tuy nhiên!
Tiêu Chính Văn cười nhạt!
Trên người anh bỗng chốc tỏa ra khí thế vô cùng lạnh lẽo, xộc thẳng lên trời xanh!
Sau đó, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Trong mắt ông, tôi chỉ có thực lực của binh vương cấp bốn sao thôi sao?”
Chương 440: Quân vương hai sao nổi giận
Khuôn mặt Hàn Lôi Long lập tức đanh lại, ánh mắt lóe lên vẻ u ám.
Khí thế mạnh quá!
Thậm chí Hàn Lôi Long còn cảm thấy hơi bất an.
Một thằng nhãi còn trẻ, thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tại sao lại có khí thế mạnh mẽ và khủng khiếp như vậy chứ?
Ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, luyện được một thân võ thuật đầy mình, mới có được bản lĩnh quân vương huyền cấp hai sao, địa vị tông sư võ thuật, trở thành người nằm trong top năm của giới võ thuật ở tỉnh.
Còn thằng nhãi trước mắt này, rõ ràng còn trẻ như vậy, nhưng lại khiến ông ta có ảo giác là rất mạnh, không thể so sánh được.
Lẽ nào hắn cũng có thực lực cấp quân vương?
Sắc mặt Hàn Lôi Long lập tức u ám, khóe mắt lóe lên vẻ lạnh lùng dữ tợn, nói: “Ha ha, thằng nhãi này mày ngông cuồng lắm! Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là thực lực cấp quân vương!”
Dứt lời, Hàn Lôi Long tiến lên mấy bước, khí thế trên người đột nhiên tăng cao, dường như xung quanh cũng nổi lên gió xoáy.
Khí thế lạnh lùng đó khiến mọi người nhà họ Khương phải sợ hãi, cả năm trăm đệ tử của võ đường nhà họ Hàn cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đường chủ! Oai phong!”
“Đường chủ! Oai phong!”
“Đường chủ! Oai phong!”
Năm trăm tên đệ tử kia bỗng giơ cao tay gầm lên.
Đường chủ sắp ra tay rồi!
Chắc chắn có thể dễ dàng giết chết tên Tiêu Chính Văn vênh váo kia chỉ bằng một chiêu.
Mặt mũi đám người nhà họ Khương trắng bệch, kêu lên đầy tiếc nuối và uất hận.
“A a a! Tên Tiêu Chính Văn khốn kiếp! Sao cậu ta lại mạnh miệng thế chứ?”
“Chết rồi, chết rồi! Nhà họ Khương chúng ta chết thật rồi!”
“Đường chủ Hàn mà ra tay thì Tiêu Chính Văn chết là cái chắc, rồi sau đó sẽ đến lượt chúng ta… Trời ơi, tôi còn chưa muốn chết…”
Đám người kêu than không ngừng.
Nhưng lúc này, khí thế trên người Hàn Lôi Long đã lên đến đỉnh điểm.
Khí thế của quân vương huyền cấp hai sao bỗng chốc lan ra, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh đều phải hãi hùng.
Rắc!
Gạch xanh dưới chân Hàn Lôi Long cũng nát vụn vì khí thế mạnh mẽ trên người ông ta.
Thực lực như vậy, sao có thể không khiến người ta sợ hãi chứ?
Khoảnh khắc đó, dường như trên người Hàn Lôi Long xuất hiện một cột ánh sáng, khiến mọi người không mở nổi mắt, không dám nhìn thẳng.
“Ầm!”
Ngay sau đó, Hàn Lôi Long liền ra tay.
Ông ta lao về phía Tiêu Chính Văn, tung một cú đấm như sấm sét về phía lồng ngực anh.
Cú đấm này mang theo lực bộc phát dời non lấp bể, dường như có thể đấm cho một tảng đá nghìn cân nát vụn, đấm móp một chiếc xe tải lớn.
Lực bộc phát kinh người đó khiến tất cả mọi người có mặt đều thất kinh.
Mạnh quá!
Đây là cảm nhận rõ ràng nhất của bọn họ.
“Oắt con! Chịu chết đi!”
Hàn Lôi Long gầm lên một tiếng, chẳng khác gì hổ gầm!
Năm trăm đệ tử và hướng dẫn viên cấp binh vương còn lại đằng sau ông ta đều để lộ vẻ mặt hưng phấn và kích động.
Đường chủ Hàn đích thân ra tay thì gần như nắm chắc phần thắng rồi.
Ngay sau đây, tên Tiêu Chính Văn ngông cuồng kia sẽ bị đấm cho nát bét.
Tuy nhiên!
Đúng lúc bọn họ đang nở nụ cười khoái trá, thì cảnh tượng khiến bọn họ phải há hốc miệng đã xảy ra.
Một tiếng bốp vang lên.
Bọn họ nhìn thấy Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng giơ tay lên, tóm chặt lấy cú đấm như đạn pháo của Hàn Lôi Long ở khoảng cách nửa cánh tay trước ngực.
Xung quanh im lặng như tờ.
Không khí dường như cũng đông cứng lại.
Nắm đấm của Hàn Lôi Long cứ thế bị tóm giữa không trung, sau đó bất động, không thể tiến lùi nổi một milimet nào.
Giây phút đó, thậm chí lực xung kích mạnh mẽ còn phát ra tiếng nổ lớn.
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn thản nhiên đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Lôi Long đang tỏ vẻ kinh ngạc trước mặt mình.
Hàn Lôi Long nhíu chặt mày, sắc mặt nghiêm trọng, trong lòng như nổi sóng to gió lớn, run rẩy không ngừng.
Sao có thể thế được?
Thằng nhãi ngông cuồng này đỡ được cú đấm của ông ta sao?
Ông ta có thực lực của binh vương huyền cấp hai sao đó!
Ông ta cũng đã dồn hết sức vào cú đấm này, cho dù là một chiếc xe tải hạng nặng thì cũng bị đấm bay.
Vậy mà cái thằng nhãi nhìn trẻ tuổi trước mặt này lại có thể đỡ được cú đấm của ông ta một cách nhẹ nhàng như vậy sao?
Hàn Lôi Long thấy rất khó hiểu.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn không chỉ có thực lực của binh vương cấp bốn sao?
Hắn cũng có thực lực cấp quân vương?
Đáng sợ!
Khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu Hàn Lôi Long, ông ta lập tức lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách mười mét với Tiêu Chính Văn.
Xung quanh yên tĩnh như chết!
Ai nấy đều sửng sốt, miệng há hốc.
Có chuyện gì thế này?
Sao Tiêu Chính Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ?
Cậu ta đỡ được cú đấm của đối ph a ương rồi sao?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Chẳng phải Hàn Lôi Long có thực lực của quân vương huyền cấp hai sao sao?
Chẳng phải một cú đấm có thể đánh nát tảng đá nghìn cân sao?
Sao Tiêu Chính Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ thế kia?
Năm trăm đệ tử của võ đường nhà họ Hàn, và cả hướng dẫn viên có thực lực cấp binh vương kia, đều tỏ vẻ nghiêm túc.
Cho dù là gã dùng hết sức mình, thì cũng chưa chắc có thể đỡ được cú đấm của Hàn Lôi Long một cách nhẹ nhàng như vậy.
Thực lực của tên Tiêu Chính Văn này hơn xa gã.
Quân vương!
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Tiêu Chính Văn là một cường giả có thực lực cấp quân vương.
“Mày… là một quân vương?”, sau sự kinh ngạc, sắc mặt Hàn Lôi Long trở nên u ám, lạnh lùng hỏi.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, đáp: “Quân vương? Trong mắt ông, quân vương đã là sự tồn tại cao nhất rồi à?”
“Ái chà chà!”
Hàn Lôi Long nghe thấy thế thì nhíu mày, cả người khẽ run rẩy.
“Mày vênh váo lắm! Mày có biết cả tỉnh có không quá bảy cường giả thực lực cấp quân vương không? Vậy mà mày còn khinh thường?”
Hàn Lôi Long lạnh lùng nói, rồi quát hỏi: “Rốt cuộc mày là ai? Tại sao lại có thực lực cỡ này?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy đáp: “Tôi là ai quan trọng đến vậy sao? Tôi vẫn câu nói đó, Hàn Lôi Long ông dẫn người cút khỏi nhà họ Khương, cút khỏi Tu Hà! Nếu không đừng trách tôi vô tình!”
Ầm!
Câu nói này khiến Hàn Lôi Long nổi trận lôi đình.
Quá ngang ngược vênh váo rồi!
“Oắt con! Mày đúng là tự tìm đường chết! Hàn Lôi Long tao có thực lực quân vương huyền cấp hai sao đấy! Dưới hai sao không ai là đối thủ của tao cả! Tao không tin mày mới chừng này tuổi đã vượt cả hai sao! Chết đi!”
Hàn Lôi Long nổi giận, lần nữa lao tới.
Lần này ông ta dùng hết toàn lực, chiêu nào cũng hiểm độc.
Lúc ra tay, ông ta đều nhằm vào cổ, huyệt thái dương và các tử huyệt trên người Tiêu Chính Văn.
Động tác dứt khoát, tốc độ nhanh nhẹn, chiêu thức trí mạng.
Nhưng!
Hàn Lôi Long không ngờ được rằng chiêu nào của ông ta cũng bị Tiêu Chính Văn đỡ được dễ dàng.
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể thế được!
Càng đánh, Hàn Lôi Long càng thấy sốt ruột, ông ta tức giận gầm lên, đá mạnh vào tim Tiêu Chính Văn, quát: “Chết đi!”
Tuy nhiên!
Ầm một tiếng!
Cú đá của Hàn Lôi Long lại lần nữa bị hụt!
Sau đó, trong ánh mắt vô cùng kinh hãi của ông ta, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, đấm vào đầu gối ông ta.
Khoảnh khắc đó!
Ông ta cảm nhận rõ ràng một luồng khí thế vô cùng lạnh lẽo, còn hơn cả quân vương, thuộc trình độ mà ông ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Một tiếng rắc vang vọng.
Cả người Hàn Lôi Long bay ngược ra ngoài, ông ta kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất, ôm lấy chân phải.
Đầu gối chân phải của ông ta đã bị đấm cho nát bét, máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm.
Mọi người mắt chữ A mồm chữ O, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ không dám tin.
Hàn Lôi Long – đường chủ của võ đường nhà họ Hàn, tông sư nằm trong top năm của giới võ thuật tỉnh, bị đánh bại chỉ bằng một chiêu?
Bình luận facebook