• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung (2 Viewers)

  • Chương 337

Chương 337: Ông ta là cái thá gì


Nghe thấy vậy, Trịnh Thiên Thái giật nảy mình, lập tức nói: “Vâng! Tôi nhất định sẽ chuyển lời thưa anh Tiêu”.


Dứt lời, Tiêu Chính Văn ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.


Trịnh Thiên Thái lau mồ hôi lạnh đang toát ra ướt đẫm nơi thái dương, thật áp lực khi nói chuyện với Tiêu Chính Văn!


“Thiên Gia, xảy ra chuyện gì sao?”, đàn em trung thành đứng bên cạnh hỏi.


Trịnh Thiên Thái nhìn ông ta nói: “Ông Năm, còn nhớ Hà Nhị Long không?”


VietWriter


Người đàn ông được gọi với cái tên ông Năm đó cau mày, nói: “Hà Nhị Long? Có chút ấn tượng, là người trước đây biển thủ tiền phải không?”


Trịnh Thiên Thái gật đầu, nói: “Là cậu ta! Cũng không biết cậu ta gặp xui xẻo gì mà lại đi đắc tội với anh Tiêu”.


Ông Năm vừa hay tin thì cả người bỗng run rẩy, ông ta biết tên Hà Nhị Long này xong đời rồi!


Tên Lôi Ngưu ở khu phát triển mở rộng trước kia là một ví dụ điển hình!


Tên đó khó chơi như vậy mà còn bị anh Tiêu xử lý nhanh gọn lẹ!


Tên Hà Nhị Long này chỉ được xem như tên tép riu!


Trịnh Thiên Thái cũng lập tức tìm ra số điện thoại của Hà Nhị Long rồi bấm gọi.


Ở đầu kia điện thoại, Hà Nhị Long đang ở hộp đêm cùng với vài người anh em và đối tác làm ăn, trái ôm phải ấp, ở đó có đủ kiểu gái đẹp mặc áo quần mát mẻ.


“Lại đây nào! Mọi người cùng cạn ly!”, Hà Nhị Long cười lớn, giơ ly lên.


Đúng lúc này điện thoại của hắn chợt reo, tên đàn em bên cạnh vội bước qua, khom lưng nói: “Anh Nhị Long, điện thoại của anh”.


Hà Nhị Long liếc nhìn, là số điện thoại lạ, hắn suy nghĩ một lát rồi nhận điện thoại nói với giọng điệu kiêu căng: “Alo, ai vậy?”





Đọc nhanh ở VietWriter


“Là tôi”.


Trịnh Thiên Thái lạnh lùng trả lời hai chữ.


Khi nghe thấy giọng nói này, Hà Nhị Long còn cho rằng tai mình có vấn đề, bỗng chốc tỉnh rượu, lập tức ngồi thẳng dậy, mặt mày nghiêm túc hỏi: “Thiên Gia?”


“Ha ha, được lắm, Hà Nhị Long, cậu vẫn còn nhớ tôi”, Trịnh Thiên Thái cười khẩy.


Hà Nhị Long cười lớn theo, nâng ly rượu trên bàn lên, hắn chỉ có ba ngón tay, cười dữ tợn: “Ha ha, tất nhiên là nhớ rồi! Thiên Gia là nhân vật tai to mặt lớn mà! Năm đó, hai ngón tay của tôi là ông “thưởng” cho tôi mà, sao tôi có thể quên ông được chứ!”


Hà Nhị Long tỏ vẻ lạnh lùng dữ tợn!


Đương nhiên Trịnh Thiên Thái nghe hiểu ý của Hà Nhị Long, ông ta cũng không vòng vo với hắn: “Hà Nhị Long, tôi nhắc nhở cậu, cậu đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi! Ngày mai tự mình tới Tu Hà, nếu cậu thành thật nhận sai thì có thể tha cho cái mạng của cậu!”


Nghe đến đây, Hà Nhị Long bật cười lớn nói: “Thiên Gia à, ông già rồi nên lẩm cẩm phải không? Giờ đây Hà Nhị Long tôi không còn là tay sai của ông nữa! Tôi là Hà Nhị Long của thành phố Hải Ninh! Ông còn nhớ hồi đó ông đuổi tôi ra khỏi Tu Hà như nào không? Ông cho rằng giờ ông dọa tôi thì tôi sẽ cúp đuôi cút khỏi Tu Hà sao?”


Trịnh Thiên Thái cũng không nói nhảm nữa: “Tôi cho cậu cơ hội mà cậu không biết quý trọng, vậy tôi cũng hết cách, hi vọng cậu tự coi đó mà làm”.


Dứt lời, Trịnh Thiên Thái liền cúp máy!


Ở đầu kia điện thoại, Hà Nhị Long vừa định gào lên thì nhận ra đối phương đã cúp điện thoại, hắn lập tức nổi giận đạp nát điện thoại!


Bộp!


Đám nam nữ trong phòng bao đều sững sờ!


Mấy tên đàn em trung thành và đối tác làm ăn đưa mắt nhìn nhau rồi mở miệng hỏi:


“Sao vậy anh Nhị Long? Ai khiến anh nổi giận vậy?”


“Anh Nhị Long! Anh nói đi, muốn xử ai? Em sẽ bảo anh em đến!”


“Đúng đó! Dám khiêu khích anh Nhị Long của chúng ta, chắc chắn tên đó chán sống rồi!”


Hà Nhị Long cười gằn vài tiếng, nói: “Chán sống? Người ta là ông trùm thế giới ngầm Trịnh Thiên Thái ngồi tít trên cao, chỉ bốn năm mươi người chúng ta có thể xử người ta sao?”


Mấy tên đàn em nghe vậy, sắc mặt liền tối sầm lại.


Bọn họ từng nghe đến danh tiếng của Trịnh Thiên Thái.


Suy cho cùng, Hải Ninh và Tu Hà chỉ là địa bàn lân cận, từ đây tới Tu Hà cũng phải mất khoảng một tiếng đồng hồ.


“Anh Nhị Long, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tên Trịnh Thiên Thái đó muốn nhúng tay vào thành phố Hải Ninh hay sao?”, một tên đàn em hỏi.


Hà Nhị Long cười nhạt, nói: “Ha ha, dù ông ta có lợi hại đến đâu cũng không thể nhúng tay vào thành phố Hải Ninh được! Ông ta xem Ninh Gia của tỉnh này là đồ trang trí hay sao?”


Ninh Gia là vua của thế giới ngầm thành phố Hải Ninh.


Ông ta rất ít khi lộ diện, nhưng thế lực vô cùng lớn, mạng lưới quan hệ cực kỳ hùng hậu!


Người ta nói rằng Ninh Gia là ông trùm của thành phố Hải Ninh!


Có ông ta thì thế lực thế giới ngầm của thành phố Hải Ninh không thể lay chuyển được!


“Vậy… anh Nhị Long, ý của Trịnh Thiên Thái là gì vậy?”, tên đàn em hỏi.


Hà Nhị Long nhíu mày, nói: “Trịnh Thiên Thái nói tao đắc tội một người mà tao không bao giờ có thể đắc tội, bảo tao tới Tu Hà xin lỗi”.


“Ông ta dám! Anh Nhị Long đã rời khỏi Tu Hà rồi, lão già vô dụng Thiên Gia có tư cách gì mà dám lớn tiếng với anh cơ chứ!”


“Đúng đó! Anh Nhị Long, anh là người của thành phố Hải Ninh, lão già Trịnh Thiên Thái có ghê gớm như nào cũng không nói được gì đâu!”


“Anh Nhị Long của chúng ta đắc tội nhiều người rồi, lão ta tưởng lão là ai chứ?”


Cả đám người, anh một câu, tôi một câu.


Hà Nhị Long cũng uống cạn một ly rượu rồi đập bể ly, hét: “Đúng! Trịnh Thiên Thái là cái thá gì chứ? Trước đây ông ta là cấp trên của tao, tao với không tới! Nhưng giờ ông ta không phải là cấp trên của tao nữa! Hà Nhị Long tao cũng có thế lực và anh em của mình rồi, dựa vào đâu phải nghe lời ông ta chứ?”


Nói xong, Hà Nhị Long sờ hai ngón tay bị chặt của mình, nói tiếp: “Hai ngón tay này, sớm muộn gì tao cũng bắt ông ta phải trả lại!”


Ở bên này, Trịnh Thiên Thái đã gọi điện cho Tiêu Chính Văn, cung kính nói: “Anh Tiêu, tên Hà Nhị Long này vẫn không nghe khuyên bảo”.


Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Tôi biết rồi”.


Vừa dứt lời, anh gọi điện cho Long Nhất: “Điều động một tiểu đội tới tỉnh Hải Ninh đi, bắt Hà Nhị Long đến đây!”


“Vâng, thưa chủ soái!”


Long Nhất cung kính đáp, lập tức lái xe jeep tới Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, tự mình lựa chọn hai mươi lính đặc chủng rồi đi không ngừng nghỉ tới thành phố Hải Ninh!


Nửa tiếng sau!


Hà Nhị Long vẫn đang ở trong phòng bao ăn chơi đàng điếm với mấy tên đàn em và đối tác làm ăn.


Đột nhiên!


Cửa phòng bao bị đá mạnh ra, cả cánh cửa vỡ tung!





Có kẻ còn muốn bỏ chạy đã bị vài binh lính nổ súng, pằng pằng pằng bắn trúng vào chân mấy kẻ đó!


“A a a! Chân tôi… đừng bắn nữa, đừng bắn nữa, tôi đầu hàng!”


Sững sờ!


Mọi người đều bị dọa sợ!


Long Nhất từ cửa bước vào, mặc bộ vest màu đen, sắc mặt lạnh lùng tỏa ra luồng sát khí khiến người khác khiếp sợ, lạnh lùng hỏi: “Ai là Hà Nhị Long?”


Lúc này, Hà Nhị Long đang quỳ dưới đất dơ hai tay lên, từ từ đứng dậy nói: “…Tôi, tôi là Hà Nhị Long…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom