Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 334
Chương 334: Khiến hắn tan cửa nát nhà
Tên tóc vàng vô cùng sợ hãi, hét lên: “Tôi nói, tôi nói… Đại ca rộng lượng nhân từ, đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
“”Là… một ông chủ lớn đã bảo chúng tôi làm như vậy… Ông ta nói, chỉ cần chúng tôi làm theo yêu cầu của ông ta thì chúng tôi chắc chắn sẽ kiếm thêm một triệu mỗi hộ… Vả lại, nếu người phụ nữ kia không đồng ý phá dỡ, thì bọn họ cũng sẽ thu mua mảnh đất này… Chúng tôi làm thế nào thì cũng là kiếm tiền…”
Tên tóc vàng khóc sướt mướt.
Đỗ Tình Tuyết bước trên đôi giày cao gót đến gần, lạnh lùng hỏi: “Ông chủ lớn nào?”
VietWriter
Tên tóc vàng sợ đến mức hai chân run rẩy, gào lên: “Tôi… Tôi cũng không biết, chúng tôi chỉ biết ông chủ đó rất giàu, bên cạnh còn có rất nhiều đàn em…”
“Trông như thế nào?”, Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
Tên tóc vàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Là một người đàn ông mập mạp, mắt nhỏ, điệu cười u ám… À, cổ ông ta có một vết sẹo, ông ta nói rằng trước đây bị người ta chém, tôi nghe đàn em gọi ông ta là Lưu Gia…”
“Vết sẹo, Lưu Gia?”
Tiêu Chính Văn lẩm bẩm, quay đầu lại nhìn Đỗ Tình Tuyết cũng đang nghi hoặc, hỏi: “Có ấn tượng gì không?”
Đỗ Tình Tuyết nhíu mày, lắc đầu nói: “Không có ấn tượng gì…”
“Có phải là đối thủ cạnh tranh trong chuyện làm ăn của cô không?”
Đỗ Tình Tuyết trả lời: “Chắc là không phải, chi nhánh tập đoàn chúng tôi mới mở ở Tu Hà chưa được bao lâu, vẫn chưa cạnh tranh với ai… Hơn nữa, không ai cần mảnh đất này, càng không muốn liên quan đến lợi ích của người khác…”
“Vậy thì thật khó giải quyết”.
Đọc nhanh ở VietWriter
Tiêu Chính Văn thở dài, không biết đối thủ là ai, đây chính là điều khiến người ta cảm thấy bất lực nhất.
Anh thả chân ra, tên tóc vàng vội vàng bò dậy, gào thét bỏ chạy.
Sau đó, Tiêu Chính Văn nhìn đám người đang xì xào bàn tán, nói to: “Có lẽ mọi người đều nghe thấy cả rồi, đây chính là đối thủ cạnh tranh của tổng giám đốc Đỗ, có ý đồ ác ý, để mấy tên du côn đến đe dọa mọi người, mọi người đều là người dân của Hoa Quốc, hẳn là hiểu đạo lý! Các cơ quan truyền thông và phóng viên cũng có mặt, tổng giám đốc Đỗ của chúng tôi cam đoan trả tiền đền bù phá dỡ, di dời, tuyệt đối không giở trò dối trá! Hôm nay, nếu muốn phá dỡ thì có thể đến đây đăng ký, không muốn phá dỡ thì chúng tôi cũng không ép buộc”.
Nghe xong lời này, trong lòng dân ở thôn rõ ràng cũng hơi cảm động.
Suy cho cùng, bỏ qua cơ hội lần này thì cũng chẳng còn cơ hội khác…
Chẳng mấy chốc đã có người đến đăng ký, sau đó tốp năm tốp ba cùng lên đăng ký.
Trò vui này coi như là đã giải quyết xong.
Nhìn nhân viên bận rộn, Tiêu Chính Văn bình tĩnh bước sang một bên, hút điếu thuốc.
Đỗ Tình Tuyết lúc này đi tới, mỉm cười, đưa cho anh chai nước, nói: “Vừa nãy cảm ơn anh đã cứu tôi”.
Tiêu Chính Văn thản nhiên cười, ném đầu thuốc lá xuống dưới chân, nói: “Đây là nhiệm vụ của tôi”.
Đỗ Tình Tuyết liền hỏi: “Tiêu Chính Văn, phía bố tôi và Đỗ Hạo Hiên, anh định xử lý thế nào?”
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi rồi trả lời: “Đỗ Bá Đào đã vượt qua ranh giới rồi”.
Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến Đỗ Tình Tuyết khẽ rùng mình!
Cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy Tiêu Chính Văn rất thần bí, hoàn toàn không hề tầm thường như vẻ bề ngoài!
“Tiêu Chính Văn, mặc dù tôi không biết rốt cuộc anh là ai, lai lịch và thân phận đặc biệt ra sao, nhưng tôi muốn hỏi anh, có thể nể mặt tôi mà bỏ qua cho Đỗ Hạo Hiên không?”
Đỗ Tình Tuyết do dự hồi lâu, cuối cùng nói ra được câu này.
“Chỉ cần anh bỏ qua cho Đỗ Hạo Hiên, tôi chắc chắn đảm bảo rằng anh ta sẽ không đắc tội với anh nữa, tôi sẽ bảo bố tôi điều anh ta về tỉnh”.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại, nhìn chằm chằm Đỗ Tình Tuyết, nói: “Tôi hiểu cô muốn nói gì, Đỗ Hạo Hiên tự làm tự chịu. Nếu lúc đầu bố cô thành tâm xin lỗi thì tôi cũng sẽ bỏ qua, nhưng bố cô từ đầu đến cuối đều không biết ông ta và thằng con trai yêu quý của mình đã làm sai điều gì”.
“Tiêu Chính Văn…”
Đỗ Tình Tuyết gọi lớn, còn muốn nói gì đó nhưng Tiêu Chính Văn đã bước lên xe.
Đỗ Tình Tuyết bất lực thở dài, do dự vài phút rồi cũng lên xe.
Trong xe, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Đột nhiên, điện thoại của Tiêu Chính Văn đổ chuông, anh nhìn lướt qua tin nhắn, rồi nói với Đỗ Tình Tuyết đang bối rối ngồi ở đằng sau: “Tổng giám đốc Đỗ, tôi đã giúp cô điều tra ra rồi, người đó tên Lưu Tuấn Phong, là tổng giám đốc tập đoàn Tân Địa, cô trở về có thể xem lại xem giữa cô và tập đoàn Tân Địa có mối quan hệ cạnh tranh nào không”.
Đỗ Tình Tuyết nghe vậy liền nhíu mày nói: “Tập đoàn Tân Địa? Quả thực chúng tôi có quan hệ cạnh tranh. Bởi vì chúng tôi cùng đang đấu thầu một dự án, nếu dự án này thành công thì sẽ kiếm được lợi nhuận hai trăm triệu tệ. Nhưng… Tại sao bọn họ lại cố tình đối đầu với chúng tôi trong việc phát triển thôn Tiểu Nam chứ? Dự án này không hề liên quan đến tập đoàn Tân Địa, bọn họ cũng sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích nào”.
Tiêu Chính Văn bình thản nói: “Rất đơn giản, chỉ cần cô có sơ sót hay bê bối gì trong quá trình phát triển thôn Tiểu Nam thì cô sẽ không đủ tư cách để đấu thầu một dự án khác. Suy cho cùng thì mọi người đều sẽ cân nhắc xem có nên hợp tác với một công ty có bê bối hay không”.
Câu nói của anh đã giải thích tất cả.
Đỗ Tình Tuyết chợt nhận ra, lạnh lùng nói: “Tập đoàn Tân Địa này thật mưu mô! Sao có thể sử dụng âm mưu xảo trá vậy chứ! Không thể đường đường chính chính cạnh tranh sao?”
Tiêu Chính Văn thở dài, không nói gì thêm, mà bảo tài xế lái xe đưa bọn họ về.
Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Tân Địa.
Một người đàn ông trung niên mập mạp ngồi trên ghế sofa hút xì gà, ôm hai cô trợ lý trẻ đẹp gợi cảm, hôn hít sờ soạng.
Đúng lúc này, một tên đàn em hốt hoảng chạy vào, hét lớn: “Tổng giám đốc Lưu, xảy ra chuyện rồi!”
Sắc mặt Lưu Tuấn Phong trở nên lạnh lùng, đôi mắt nhỏ híp lại, mắng chửi: “Vào mà không biết gõ cửa à? Có hiểu quy tắc không hả?”
Hai cô trợ lý cũng trừng mắt, chỉnh lại quần áo đã bị kéo ra.
Tên đàn em cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Lưu, nhưng chuyện này rất gấp…”
“Có gì thì nói nhanh lên! Nếu không phải chuyện lớn thì cậu tự nhảy từ đây xuống đi!”
Lưu Tuấn Phong tức giận mắng chửi.
Mồ hôi trên trán tên đàn em chảy ròng ròng, run rẩy nói: “Tổng giám đốc Lưu, chuyện nhắm vào Đỗ Tình Tuyết ở thôn Tiểu Nam thất bại rồi… Đám dân làng đều đã ký hợp đồng phá dỡ hết rồi”.
“Thưa tổng giám đốc Lưu, ban đầu vốn dĩ rất thuận lợi, nhưng hôm nay lại xuất hiện một tên vệ sĩ của Đỗ Tình Tuyết, chủ động ra tay đánh người! Mấy anh em của chúng ta đều đánh không lại…”
Tên đàn em kia run rẩy trả lời.
Bởi vì hắn biết, tổng giám đốc Lưu sắp nổi điên rồi!
Quả nhiên là vậy!
“Rầm!”
Lưu Tuấn Phong đạp bàn, trong đầu nảy sinh rất nhiều mưu mô, giận dữ quát lớn: “Điều tra cho tao, tên vệ sĩ dám phá hỏng chuyện của tao là ai? Tao muốn hắn tan cửa nát nhà!”
Tên tóc vàng vô cùng sợ hãi, hét lên: “Tôi nói, tôi nói… Đại ca rộng lượng nhân từ, đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
“”Là… một ông chủ lớn đã bảo chúng tôi làm như vậy… Ông ta nói, chỉ cần chúng tôi làm theo yêu cầu của ông ta thì chúng tôi chắc chắn sẽ kiếm thêm một triệu mỗi hộ… Vả lại, nếu người phụ nữ kia không đồng ý phá dỡ, thì bọn họ cũng sẽ thu mua mảnh đất này… Chúng tôi làm thế nào thì cũng là kiếm tiền…”
Tên tóc vàng khóc sướt mướt.
Đỗ Tình Tuyết bước trên đôi giày cao gót đến gần, lạnh lùng hỏi: “Ông chủ lớn nào?”
VietWriter
Tên tóc vàng sợ đến mức hai chân run rẩy, gào lên: “Tôi… Tôi cũng không biết, chúng tôi chỉ biết ông chủ đó rất giàu, bên cạnh còn có rất nhiều đàn em…”
“Trông như thế nào?”, Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
Tên tóc vàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Là một người đàn ông mập mạp, mắt nhỏ, điệu cười u ám… À, cổ ông ta có một vết sẹo, ông ta nói rằng trước đây bị người ta chém, tôi nghe đàn em gọi ông ta là Lưu Gia…”
“Vết sẹo, Lưu Gia?”
Tiêu Chính Văn lẩm bẩm, quay đầu lại nhìn Đỗ Tình Tuyết cũng đang nghi hoặc, hỏi: “Có ấn tượng gì không?”
Đỗ Tình Tuyết nhíu mày, lắc đầu nói: “Không có ấn tượng gì…”
“Có phải là đối thủ cạnh tranh trong chuyện làm ăn của cô không?”
Đỗ Tình Tuyết trả lời: “Chắc là không phải, chi nhánh tập đoàn chúng tôi mới mở ở Tu Hà chưa được bao lâu, vẫn chưa cạnh tranh với ai… Hơn nữa, không ai cần mảnh đất này, càng không muốn liên quan đến lợi ích của người khác…”
“Vậy thì thật khó giải quyết”.
Đọc nhanh ở VietWriter
Tiêu Chính Văn thở dài, không biết đối thủ là ai, đây chính là điều khiến người ta cảm thấy bất lực nhất.
Anh thả chân ra, tên tóc vàng vội vàng bò dậy, gào thét bỏ chạy.
Sau đó, Tiêu Chính Văn nhìn đám người đang xì xào bàn tán, nói to: “Có lẽ mọi người đều nghe thấy cả rồi, đây chính là đối thủ cạnh tranh của tổng giám đốc Đỗ, có ý đồ ác ý, để mấy tên du côn đến đe dọa mọi người, mọi người đều là người dân của Hoa Quốc, hẳn là hiểu đạo lý! Các cơ quan truyền thông và phóng viên cũng có mặt, tổng giám đốc Đỗ của chúng tôi cam đoan trả tiền đền bù phá dỡ, di dời, tuyệt đối không giở trò dối trá! Hôm nay, nếu muốn phá dỡ thì có thể đến đây đăng ký, không muốn phá dỡ thì chúng tôi cũng không ép buộc”.
Nghe xong lời này, trong lòng dân ở thôn rõ ràng cũng hơi cảm động.
Suy cho cùng, bỏ qua cơ hội lần này thì cũng chẳng còn cơ hội khác…
Chẳng mấy chốc đã có người đến đăng ký, sau đó tốp năm tốp ba cùng lên đăng ký.
Trò vui này coi như là đã giải quyết xong.
Nhìn nhân viên bận rộn, Tiêu Chính Văn bình tĩnh bước sang một bên, hút điếu thuốc.
Đỗ Tình Tuyết lúc này đi tới, mỉm cười, đưa cho anh chai nước, nói: “Vừa nãy cảm ơn anh đã cứu tôi”.
Tiêu Chính Văn thản nhiên cười, ném đầu thuốc lá xuống dưới chân, nói: “Đây là nhiệm vụ của tôi”.
Đỗ Tình Tuyết liền hỏi: “Tiêu Chính Văn, phía bố tôi và Đỗ Hạo Hiên, anh định xử lý thế nào?”
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi rồi trả lời: “Đỗ Bá Đào đã vượt qua ranh giới rồi”.
Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến Đỗ Tình Tuyết khẽ rùng mình!
Cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy Tiêu Chính Văn rất thần bí, hoàn toàn không hề tầm thường như vẻ bề ngoài!
“Tiêu Chính Văn, mặc dù tôi không biết rốt cuộc anh là ai, lai lịch và thân phận đặc biệt ra sao, nhưng tôi muốn hỏi anh, có thể nể mặt tôi mà bỏ qua cho Đỗ Hạo Hiên không?”
Đỗ Tình Tuyết do dự hồi lâu, cuối cùng nói ra được câu này.
“Chỉ cần anh bỏ qua cho Đỗ Hạo Hiên, tôi chắc chắn đảm bảo rằng anh ta sẽ không đắc tội với anh nữa, tôi sẽ bảo bố tôi điều anh ta về tỉnh”.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại, nhìn chằm chằm Đỗ Tình Tuyết, nói: “Tôi hiểu cô muốn nói gì, Đỗ Hạo Hiên tự làm tự chịu. Nếu lúc đầu bố cô thành tâm xin lỗi thì tôi cũng sẽ bỏ qua, nhưng bố cô từ đầu đến cuối đều không biết ông ta và thằng con trai yêu quý của mình đã làm sai điều gì”.
“Tiêu Chính Văn…”
Đỗ Tình Tuyết gọi lớn, còn muốn nói gì đó nhưng Tiêu Chính Văn đã bước lên xe.
Đỗ Tình Tuyết bất lực thở dài, do dự vài phút rồi cũng lên xe.
Trong xe, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Đột nhiên, điện thoại của Tiêu Chính Văn đổ chuông, anh nhìn lướt qua tin nhắn, rồi nói với Đỗ Tình Tuyết đang bối rối ngồi ở đằng sau: “Tổng giám đốc Đỗ, tôi đã giúp cô điều tra ra rồi, người đó tên Lưu Tuấn Phong, là tổng giám đốc tập đoàn Tân Địa, cô trở về có thể xem lại xem giữa cô và tập đoàn Tân Địa có mối quan hệ cạnh tranh nào không”.
Đỗ Tình Tuyết nghe vậy liền nhíu mày nói: “Tập đoàn Tân Địa? Quả thực chúng tôi có quan hệ cạnh tranh. Bởi vì chúng tôi cùng đang đấu thầu một dự án, nếu dự án này thành công thì sẽ kiếm được lợi nhuận hai trăm triệu tệ. Nhưng… Tại sao bọn họ lại cố tình đối đầu với chúng tôi trong việc phát triển thôn Tiểu Nam chứ? Dự án này không hề liên quan đến tập đoàn Tân Địa, bọn họ cũng sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích nào”.
Tiêu Chính Văn bình thản nói: “Rất đơn giản, chỉ cần cô có sơ sót hay bê bối gì trong quá trình phát triển thôn Tiểu Nam thì cô sẽ không đủ tư cách để đấu thầu một dự án khác. Suy cho cùng thì mọi người đều sẽ cân nhắc xem có nên hợp tác với một công ty có bê bối hay không”.
Câu nói của anh đã giải thích tất cả.
Đỗ Tình Tuyết chợt nhận ra, lạnh lùng nói: “Tập đoàn Tân Địa này thật mưu mô! Sao có thể sử dụng âm mưu xảo trá vậy chứ! Không thể đường đường chính chính cạnh tranh sao?”
Tiêu Chính Văn thở dài, không nói gì thêm, mà bảo tài xế lái xe đưa bọn họ về.
Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Tân Địa.
Một người đàn ông trung niên mập mạp ngồi trên ghế sofa hút xì gà, ôm hai cô trợ lý trẻ đẹp gợi cảm, hôn hít sờ soạng.
Đúng lúc này, một tên đàn em hốt hoảng chạy vào, hét lớn: “Tổng giám đốc Lưu, xảy ra chuyện rồi!”
Sắc mặt Lưu Tuấn Phong trở nên lạnh lùng, đôi mắt nhỏ híp lại, mắng chửi: “Vào mà không biết gõ cửa à? Có hiểu quy tắc không hả?”
Hai cô trợ lý cũng trừng mắt, chỉnh lại quần áo đã bị kéo ra.
Tên đàn em cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Lưu, nhưng chuyện này rất gấp…”
“Có gì thì nói nhanh lên! Nếu không phải chuyện lớn thì cậu tự nhảy từ đây xuống đi!”
Lưu Tuấn Phong tức giận mắng chửi.
Mồ hôi trên trán tên đàn em chảy ròng ròng, run rẩy nói: “Tổng giám đốc Lưu, chuyện nhắm vào Đỗ Tình Tuyết ở thôn Tiểu Nam thất bại rồi… Đám dân làng đều đã ký hợp đồng phá dỡ hết rồi”.
“Thưa tổng giám đốc Lưu, ban đầu vốn dĩ rất thuận lợi, nhưng hôm nay lại xuất hiện một tên vệ sĩ của Đỗ Tình Tuyết, chủ động ra tay đánh người! Mấy anh em của chúng ta đều đánh không lại…”
Tên đàn em kia run rẩy trả lời.
Bởi vì hắn biết, tổng giám đốc Lưu sắp nổi điên rồi!
Quả nhiên là vậy!
“Rầm!”
Lưu Tuấn Phong đạp bàn, trong đầu nảy sinh rất nhiều mưu mô, giận dữ quát lớn: “Điều tra cho tao, tên vệ sĩ dám phá hỏng chuyện của tao là ai? Tao muốn hắn tan cửa nát nhà!”
Bình luận facebook