Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 329
Chương 329: Hắc Hổ
Nhưng Mạnh Hưng Hiền chẳng có cơ hội được lên tiếng, ông ta đã bị lôi đi.
Ở bên này, Tiêu Chính Văn liếc nhìn Liễu Quốc Trung, ôm lấy Khương Vy Nhan đã hôn mê, hỏi: “Phòng nghỉ ở chỗ nào?”
Liễu Quốc Trung lập tức đáp: “Ở bên này, mời cậu Tiêu đi theo tôi”.
Liễu Quốc Trung nhanh chóng dẫn Tiêu Chính Văn đến phòng nghỉ của ông ta ở tầng cao nhất của hiệp hội doanh nghiệp.
Tiêu Chính Văn đặt Khương Vy Nhan nằm thẳng xuống giường, sau đó giơ tay, lấy mấy cây châm được làm từ thép không gỉ ở thắt lưng ra, cẩn thận và nhẹ nhàng đâm vào mấy huyệt như khí xá, linh hư, thần phong của cô.
VietWriter
Khương Vy Nhan nôn khan một tiếng, rồi bỗng bừng tỉnh, phun sạch nước trà trong dạ dày ra.
Đầu óc cô mơ hồ, nhìn thấy Tiêu Chính Văn trước mặt đang dùng khăn ấm lau mồ hôi cho mình.
“Tiêu Chính Văn… sao anh lại ở đây? Em đang ở đâu vậy?”
Lúc này Khương Vy Nhan vẫn còn hơi yếu ớt, cả người không còn chút sức nào, nhỏ giọng hỏi.
“Đây là phòng nghỉ của hiệp hội doanh nghiệp, vừa nãy em bị ngất, người phụ trách của hiệp hội doanh nghiệp gọi điện thoại cho anh”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói, không kể với cô chuyện của Mạnh Hưng Hiền.
Khương Vy Nhan nheo mắt, không nhớ được chuyện trước đó, cô chỉ nhớ mình uống trà, nói được mấy câu với Mạnh Hưng Hiền, sau đó thì mất ý thức.
“Thế phó hội trưởng Mạnh đâu anh? Em còn phải bàn chuyện nhà máy với ông ta nữa”.
Khương Vy Nhan vội vàng định xuống giường, nhưng chân bỗng mềm nhũn ra, ngã thẳng vào lòng Tiêu Chính Văn.
“Đồ ngốc, bây giờ em vẫn còn yếu, phải nghỉ ngơi lúc nữa. Chuyện nhà máy anh đã giải quyết xong rồi, em không cần lo lắng đâu”.
Đọc nhanh ở VietWriter
Tiêu Chính Văn khẽ ôm Khương Vy Nhan đang mềm oặt trong lòng, chóp mũi vấn vương mùi thơm nhè nhẹ trên người cô.
Lúc này, Khương Vy Nhan dựa vào lòng Tiêu Chính Văn, cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ lo lắng trên khuôn mặt cũng biến mất, thay vào đó là sự yên tâm, nói: “Thật không? Thế thì tốt quá, cảm ơn anh, lần nào anh cũng phải giúp em”.
“Em với anh thì cảm ơn gì chứ? Em là vợ anh mà”, Tiêu Chính Văn cười nói.
Hai người cùng hưởng thụ sự bình yên.
…
Cùng lúc đó, Đỗ Bá Đào đã nhận được tin phó hội trưởng Mạnh Hưng Hiền của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà bị điều tra.
Rầm!
Ông ta đấm mạnh lên mặt bàn, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Lập tức bảo Hắc Hổ ra tay! Chuyện này không thể kéo dài được nữa! Ngoài ra, nhất định phải lấy được đơn bãi nại có dấu tay của Khương Vy Nhan!”
“Vâng, thưa chủ tịch”, Từ Khắc An lập tức gọi điện thoại cho Hắc Hổ, lạnh lùng nói: “Ông chủ bảo anh ra tay luôn đi!”
Ở đầu bên kia điện thoại, một người đàn ông vạm vỡ đang đứng ở trạm xe buýt ven đường, sắc mặt lạnh tanh, khóe miệng còn có một vết sẹo khiến người ta sợ hãi, mặc chiếc áo phông màu đen, đội mũ lưỡi trai, che gần hết mặt.
“Được!”
Gã thấp giọng nói xong liền cúp máy, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm cổng chính của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà!
Khoảng năm phút sau, Tiêu Chính Văn cùng Khương Vy Nhan vừa khỏe lại bước ra khỏi hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà.
Bây giờ Khương Vy Nhan cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, chuyện nhà máy đã được đích thân hội trưởng Liễu Quốc Trung giải quyết.
Tuy cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy mình rất may mắn.
“Tiêu Chính Văn, em về nhà máy trước nhé”, Khương Vy Nhan đứng ở cổng, mỉm cười nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu, vẫy tay với cô, nói: “Đi chậm thôi, tối nay em muốn ăn gì?”
Khương Vy Nhan bước về phía trạm xe buýt, quay đầu hét lên: “Cá chép chua ngọt, Na Na muốn ăn từ lâu rồi”.
“Được”.
Tiêu Chính Văn cười đáp, tận mắt thấy Khương Vy Nhan lên xe buýt rồi mới yên tâm xoay người rời đi.
Bên Đỗ Tình Tuyết vẫn còn có việc, anh phải đến đó một chuyến, dù gì bây giờ anh cũng là vệ sĩ thân cận của cô ta.
Nhưng, đúng lúc Khương Vy Nhan lên xe, trong đám người đang chen lên xe phía sau, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông sắc mặt lạnh tanh.
Hắc Hổ!
Đến tận lúc xuống xe, Hắc Hổ vẫn luôn ngồi sau Khương Vy Nhan hai hàng ghế, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt lạnh lùng.
Sau khi xuống xe, Khương Vy Nhan liền đi về phía nhà máy, bởi vì quanh khu này đều là nhà máy, vậy nên khá hẻo lánh.
Đi chưa được mấy bước, đột nhiên Khương Vy Nhan cảm thấy có người đi theo phía sau, cô quay phắt lại nhìn, nhưng chẳng thấy ai.
Là ảo giác của mình sao?
Khương Vy Nhan hoài nghi lắc đầu, đôi lông mày lá liễu nhíu lại, cô quay lại, lập tức kinh hãi hét lên một tiếng.
Bởi vì trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt đàn ông vô cùng dữ tợn và đáng sợ, mang theo nụ cười lạnh lùng u ám.
Khương Vy Nhan còn chưa kịp hoàn hồn, đối phương đã giơ tay đánh một phát vào cổ, khiến cô ngã xuống đất.
Hắc Hổ nhìn người đẹp yếu ớt ngã trước mắt mình, giọng khàn khàn nói: “Không ngờ nhiệm vụ lần này lại đơn giản như vậy, chỉ là đối phó mấy người bình thường”.
“Nhưng con đàn bà này cũng được đấy, hơ hơ, lâu lắm rồi không được ăn thịt, hôm nay được nếm thử rồi”.
Lúc nói, Hắc Hổ nở nụ cười lạnh lùng dâm đãng, gã cúi xuống, vác Khương Vy Nhan lên vai, biến mất ở đoạn đường gần đó.
Một lúc sau, Hắc Hổ ném Khương Vy Nhan vào một cái hầm tối tăm ẩm ướt, gã mò được điện thoại trong chiếc túi xách của cô, lục tìm danh sách cuộc gọi, lập tức tìm thấy số điện thoại của Tiêu Chính Văn.
Gã bấm gọi.
Còn lúc này, Tiêu Chính Văn đang đi thị sát một mảnh đất thương mại mới khai thác mở rộng của tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà cùng Đỗ Tình Tuyết, vị trí khá hẻo lánh, xung quanh toàn là nông dân, bởi vì chê chi phí đền bù tháo dỡ di dời thấp, nên lúc này họ đang tụ tập chuẩn bị gây chuyện.
Nhưng trên thực tế, Đỗ Tình Tuyết đã trả theo đúng tiêu chuẩn tháo dỡ di dời của Tu Hà, thậm chí còn cho mỗi nhà thêm một trăm nghìn tệ.
Nhưng những nông dân này không biết chính sách, lại bị mấy tên du côn và người đứng đầu trong thôn xúi giục, hôm nay liền tập trung lại, đưa ra một yêu cầu vô lý là cho mỗi nhà thêm năm trăm nghìn tệ nữa.
Đỗ Tình Tuyết không thể không đích thân đến nơi, giải thích với từng người một.
Lúc này, Đỗ Tình Tuyết đã nói đến khô miệng tróc môi, nhưng mấy chục người nông dân này vẫn không chịu nhượng bộ chút nào.
Nhất là mấy tên du côn dẫn đầu, vừa vô lễ vừa vênh váo.
Luồng sát khí này khiến những người nông dân đang gây chuyện đều giật nảy mình nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Đến Đỗ Tình Tuyết cũng vội vàng quay lại, vẻ mặt nghiêm trọng.
Sát khí mạnh quá!
Đến người bình thường cũng cảm nhận thấy!
“Tiêu Chính Văn…”
Đỗ Tình Tuyết kêu lên một tiếng, nhưng Tiêu Chính Văn đã chui thẳng vào một chiếc xe, chiếc xe bình thường nhưng cảm giác anh phóng với tốc độ cao nhất, lao đi như một mũi tên.
Nhưng Mạnh Hưng Hiền chẳng có cơ hội được lên tiếng, ông ta đã bị lôi đi.
Ở bên này, Tiêu Chính Văn liếc nhìn Liễu Quốc Trung, ôm lấy Khương Vy Nhan đã hôn mê, hỏi: “Phòng nghỉ ở chỗ nào?”
Liễu Quốc Trung lập tức đáp: “Ở bên này, mời cậu Tiêu đi theo tôi”.
Liễu Quốc Trung nhanh chóng dẫn Tiêu Chính Văn đến phòng nghỉ của ông ta ở tầng cao nhất của hiệp hội doanh nghiệp.
Tiêu Chính Văn đặt Khương Vy Nhan nằm thẳng xuống giường, sau đó giơ tay, lấy mấy cây châm được làm từ thép không gỉ ở thắt lưng ra, cẩn thận và nhẹ nhàng đâm vào mấy huyệt như khí xá, linh hư, thần phong của cô.
VietWriter
Khương Vy Nhan nôn khan một tiếng, rồi bỗng bừng tỉnh, phun sạch nước trà trong dạ dày ra.
Đầu óc cô mơ hồ, nhìn thấy Tiêu Chính Văn trước mặt đang dùng khăn ấm lau mồ hôi cho mình.
“Tiêu Chính Văn… sao anh lại ở đây? Em đang ở đâu vậy?”
Lúc này Khương Vy Nhan vẫn còn hơi yếu ớt, cả người không còn chút sức nào, nhỏ giọng hỏi.
“Đây là phòng nghỉ của hiệp hội doanh nghiệp, vừa nãy em bị ngất, người phụ trách của hiệp hội doanh nghiệp gọi điện thoại cho anh”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói, không kể với cô chuyện của Mạnh Hưng Hiền.
Khương Vy Nhan nheo mắt, không nhớ được chuyện trước đó, cô chỉ nhớ mình uống trà, nói được mấy câu với Mạnh Hưng Hiền, sau đó thì mất ý thức.
“Thế phó hội trưởng Mạnh đâu anh? Em còn phải bàn chuyện nhà máy với ông ta nữa”.
Khương Vy Nhan vội vàng định xuống giường, nhưng chân bỗng mềm nhũn ra, ngã thẳng vào lòng Tiêu Chính Văn.
“Đồ ngốc, bây giờ em vẫn còn yếu, phải nghỉ ngơi lúc nữa. Chuyện nhà máy anh đã giải quyết xong rồi, em không cần lo lắng đâu”.
Đọc nhanh ở VietWriter
Tiêu Chính Văn khẽ ôm Khương Vy Nhan đang mềm oặt trong lòng, chóp mũi vấn vương mùi thơm nhè nhẹ trên người cô.
Lúc này, Khương Vy Nhan dựa vào lòng Tiêu Chính Văn, cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ lo lắng trên khuôn mặt cũng biến mất, thay vào đó là sự yên tâm, nói: “Thật không? Thế thì tốt quá, cảm ơn anh, lần nào anh cũng phải giúp em”.
“Em với anh thì cảm ơn gì chứ? Em là vợ anh mà”, Tiêu Chính Văn cười nói.
Hai người cùng hưởng thụ sự bình yên.
…
Cùng lúc đó, Đỗ Bá Đào đã nhận được tin phó hội trưởng Mạnh Hưng Hiền của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà bị điều tra.
Rầm!
Ông ta đấm mạnh lên mặt bàn, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Lập tức bảo Hắc Hổ ra tay! Chuyện này không thể kéo dài được nữa! Ngoài ra, nhất định phải lấy được đơn bãi nại có dấu tay của Khương Vy Nhan!”
“Vâng, thưa chủ tịch”, Từ Khắc An lập tức gọi điện thoại cho Hắc Hổ, lạnh lùng nói: “Ông chủ bảo anh ra tay luôn đi!”
Ở đầu bên kia điện thoại, một người đàn ông vạm vỡ đang đứng ở trạm xe buýt ven đường, sắc mặt lạnh tanh, khóe miệng còn có một vết sẹo khiến người ta sợ hãi, mặc chiếc áo phông màu đen, đội mũ lưỡi trai, che gần hết mặt.
“Được!”
Gã thấp giọng nói xong liền cúp máy, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm cổng chính của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà!
Khoảng năm phút sau, Tiêu Chính Văn cùng Khương Vy Nhan vừa khỏe lại bước ra khỏi hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà.
Bây giờ Khương Vy Nhan cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, chuyện nhà máy đã được đích thân hội trưởng Liễu Quốc Trung giải quyết.
Tuy cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy mình rất may mắn.
“Tiêu Chính Văn, em về nhà máy trước nhé”, Khương Vy Nhan đứng ở cổng, mỉm cười nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu, vẫy tay với cô, nói: “Đi chậm thôi, tối nay em muốn ăn gì?”
Khương Vy Nhan bước về phía trạm xe buýt, quay đầu hét lên: “Cá chép chua ngọt, Na Na muốn ăn từ lâu rồi”.
“Được”.
Tiêu Chính Văn cười đáp, tận mắt thấy Khương Vy Nhan lên xe buýt rồi mới yên tâm xoay người rời đi.
Bên Đỗ Tình Tuyết vẫn còn có việc, anh phải đến đó một chuyến, dù gì bây giờ anh cũng là vệ sĩ thân cận của cô ta.
Nhưng, đúng lúc Khương Vy Nhan lên xe, trong đám người đang chen lên xe phía sau, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông sắc mặt lạnh tanh.
Hắc Hổ!
Đến tận lúc xuống xe, Hắc Hổ vẫn luôn ngồi sau Khương Vy Nhan hai hàng ghế, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt lạnh lùng.
Sau khi xuống xe, Khương Vy Nhan liền đi về phía nhà máy, bởi vì quanh khu này đều là nhà máy, vậy nên khá hẻo lánh.
Đi chưa được mấy bước, đột nhiên Khương Vy Nhan cảm thấy có người đi theo phía sau, cô quay phắt lại nhìn, nhưng chẳng thấy ai.
Là ảo giác của mình sao?
Khương Vy Nhan hoài nghi lắc đầu, đôi lông mày lá liễu nhíu lại, cô quay lại, lập tức kinh hãi hét lên một tiếng.
Bởi vì trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt đàn ông vô cùng dữ tợn và đáng sợ, mang theo nụ cười lạnh lùng u ám.
Khương Vy Nhan còn chưa kịp hoàn hồn, đối phương đã giơ tay đánh một phát vào cổ, khiến cô ngã xuống đất.
Hắc Hổ nhìn người đẹp yếu ớt ngã trước mắt mình, giọng khàn khàn nói: “Không ngờ nhiệm vụ lần này lại đơn giản như vậy, chỉ là đối phó mấy người bình thường”.
“Nhưng con đàn bà này cũng được đấy, hơ hơ, lâu lắm rồi không được ăn thịt, hôm nay được nếm thử rồi”.
Lúc nói, Hắc Hổ nở nụ cười lạnh lùng dâm đãng, gã cúi xuống, vác Khương Vy Nhan lên vai, biến mất ở đoạn đường gần đó.
Một lúc sau, Hắc Hổ ném Khương Vy Nhan vào một cái hầm tối tăm ẩm ướt, gã mò được điện thoại trong chiếc túi xách của cô, lục tìm danh sách cuộc gọi, lập tức tìm thấy số điện thoại của Tiêu Chính Văn.
Gã bấm gọi.
Còn lúc này, Tiêu Chính Văn đang đi thị sát một mảnh đất thương mại mới khai thác mở rộng của tập đoàn Đỗ Thị ở Tu Hà cùng Đỗ Tình Tuyết, vị trí khá hẻo lánh, xung quanh toàn là nông dân, bởi vì chê chi phí đền bù tháo dỡ di dời thấp, nên lúc này họ đang tụ tập chuẩn bị gây chuyện.
Nhưng trên thực tế, Đỗ Tình Tuyết đã trả theo đúng tiêu chuẩn tháo dỡ di dời của Tu Hà, thậm chí còn cho mỗi nhà thêm một trăm nghìn tệ.
Nhưng những nông dân này không biết chính sách, lại bị mấy tên du côn và người đứng đầu trong thôn xúi giục, hôm nay liền tập trung lại, đưa ra một yêu cầu vô lý là cho mỗi nhà thêm năm trăm nghìn tệ nữa.
Đỗ Tình Tuyết không thể không đích thân đến nơi, giải thích với từng người một.
Lúc này, Đỗ Tình Tuyết đã nói đến khô miệng tróc môi, nhưng mấy chục người nông dân này vẫn không chịu nhượng bộ chút nào.
Nhất là mấy tên du côn dẫn đầu, vừa vô lễ vừa vênh váo.
Luồng sát khí này khiến những người nông dân đang gây chuyện đều giật nảy mình nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Đến Đỗ Tình Tuyết cũng vội vàng quay lại, vẻ mặt nghiêm trọng.
Sát khí mạnh quá!
Đến người bình thường cũng cảm nhận thấy!
“Tiêu Chính Văn…”
Đỗ Tình Tuyết kêu lên một tiếng, nhưng Tiêu Chính Văn đã chui thẳng vào một chiếc xe, chiếc xe bình thường nhưng cảm giác anh phóng với tốc độ cao nhất, lao đi như một mũi tên.