Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Chương 19: Ninh Kỳ Nhi!
Buổi tối ngày kế tiếp, sau khi dành thời gian cả ngày ở bên Khương Vy Nhan và Na Na, Tiêu Chính Văn mới rời khỏi sơn trang.
Lúc này Long Nhất đã chuẩn bị xong xe cộ, anh ta nghiêm túc đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, trên tay cầm một chiếc hộp gấm được bao phủ bởi lớp lụa đen, nói: “Chủ soái! Mọi chuyện đã được sắp xếp xong!”
Tiêu Chính Văn nhướng mày nhìn lên bầu trời, trong mắt hiện lên nỗi nhớ nhung và lạnh lùng vô tận, anh nói: “Đi thôi!”
Cùng lúc đó, Thuỷ Tinh Cung xa hoa nhất Tu Hà đã lên đèn sáng rực, khách khứa tấp nập ra vào!
Toàn bộ Thuỷ Tinh Cung lộng lẫy và tráng lệ giống như một báu vật Thượng Đế để lại trốn nhân gian!
Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất Tu Hà, tấc đất tấc vàng! Muốn tổ chức đám cưới ở đây, ít nhất cũng phải mất năm triệu tệ!
Đúng lúc này, trước cổng Thuỷ Tinh Cung, những chiếc xe sang trọng lần lượt dừng trên thảm đỏ, những người bước ra đều là những ông lớn của giới chính trị, kinh doanh nổi tiếng của Tu Hà!
Lúc này ngay cả chủ tịch thành phố Tu Hà – Tô Khởi Minh và Lý Trường Thắng – người giàu nhất Tu Hà cũng ngồi xe chuyên dụng đến Thuỷ Tinh Cung!
Toàn bộ sảnh lớn của Thuỷ Tinh Cung sang trọng đã chật kín chỗ ngồi, vô cùng náo nhiệt!
Gia chủ nhà họ Ninh, Ninh Học Minh đang đứng trong sảnh lớn, đón tiếp những nhân vật nổi tiếng ở các lĩnh vực khác nhau đến tham dự tiệc đính hôn của cô con gái.
Đúng lúc này, người gác cửa lớn tiếng thông báo: “Chủ tịch thành phố Tu Hà, ông Tô Khởi Minh đang tiến vào, quà tặng là một bộ ấm pha trà Yukari”.
Nghe thấy lời này, Ninh Học Dân lập tức ra cửa cung kính, nhiệt tình bắt tay Tô Khởi Minh đang đi vào sảnh: “Chủ tịch Tô, chào mừng anh đến dự tiệc, mời anh vào”.
“Ha ha, anh Học Dân, đã lâu không gặp anh, trông sắc mặt của anh, tôi thấy con đường thăng quan tiến chức của anh rất thuận lợi đấy. Đây là chút tấm lòng của tôi. Bộ ấm pha trà Yukari này tôi đã cất kỹ nhiều năm, hi vọng anh Học Dân sẽ không chê. Lần này có thể liên hôn với nhà họ Tần ở tỉnh thành,địa vị của nhà họ Ninh ở Tu Hà lại được nâng cao một bậc! Thậm chí trong tương lai, việc nhà họ Ninh có chỗ đứng ở tỉnh thành là điều đương nhiên”, Khởi Minh cười nói.
Ninh Học Dân cũng cười đáp lại: “Ha ha ha, chủ tịch Tô lại nói đùa rồi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nhờ có nhà họ Tô chiếu cố bao năm qua, tôi mới xây dựng được cơ cấu nhà họ Ninh như ngày hôm nay. Mời anh mau vào trong, anh ngồi ở bàn đầu nhé!”
Dứt lời, Ninh Học Dân hơi khom mình, đích thân mời Tô Khởi Minh ngồi xuống bàn chính trong sảnh.
Lúc này, người gác cửa lại một lần hô to: “Người giàu nhất Tu Hà, tỷ phú Lý Trường Thắng đang tiến vào, quà tặng là một hộp nấm Bạch Ngọc”.
Trong nháy mắt, tất cả khách mời đều ngẩng đầu lên nhìn.
Nấm Bạch Ngọc này mấy ngày trước còn đấu giá bán được mười triệu tệ! Người tặng món quả này quả là vô cùng bạo tay!
Ninh Học Dân cũng vội vàng ra đón khách, vẻ mặt tươi cười, nói: “Tỷ phú Lý, anh tới dự tiệc là được rồi, còn tặng món quà đắt tiền như vậy làm gì, anh làm khó tôi quá”.
Lý Trường Thắng mặc một bộ lễ phục thời Đường màu đen, ông ta khoảng bốn, năm mươi tuổi, thần sắc tươi tắn, gương mặt hồng hào, bước vào sảnh tiệc, ông ta không lập tức bắt tay với Ninh Học Minh, mà là đưa tay về phía Tô Khởi Minh, mỉm cười, nói: “Chủ tịch Tô, không ngờ anh cũng tới đây”.
Tô Khởi Minh khẽ cười, bắt tay với Lý Trường Thắng, nói: “Tôi đến góp vui ấy mà, nhưng tỷ phú Lý ra tay hào phóng thật đấy, nấm Bạch Ngọc này là một báu vật đó”.
Lý Trường Thắng mỉm cười, sau đó quay lại, bắt tay Ninh Học Dân rồi trò chuyện.
Đây là chính là năng lực quan sát nhạy bén của một người giới kinh doanh, đủ để thể hiện sự kính nể với Tô Khởi Minh.
Mà mọi người cũng không để ý.
Sau đó, dưới sự sắp xếp của Ninh Học Dân, Tô Khởi Minh và Lý Trường Thắng cùng ngồi vào bàn chính. Đương nhiên ghế đầu tiên là của Tô Khởi Minh, còn Lý Trường Thắng ngồi khiêm tốn bên phải Tô Khởi Minh.
Trong sảnh tiệc lúc này đã có rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở Tu Hà đang bàn tán xôn xao.
“Này, các ông đã nghe chuyện chỉ trong đêm qua nhà họ Kim đã bị kẻ thù tiêu diệt chưa”.
“Sáng sớm nay tôi đã nghe nói, tôi còn cố ý đi xem thế nào. Hiện trường có rất nhiều lính tuần nghiêm ngặt, hoàn toàn không nghe ngóng được gì”.
“Ông nói xem, là ai có bản lính lớn như vậy, tiêu diệt toàn bộ nhà họ Kim trong một đêm! Thật quá đáng sợ!”
Mà những ông lớn đang ngồi tại bàn chính đều là những người có máu mặt, có tiếng nói ở Tu Hà, lúc này, họ đều đổ dồn ánh mắt về phía Tô Khởi Minh, hỏi: “Chủ tịch thành phố Tô, ông có nghe nói chuyện này chưa? Rốt cuộc hà họ Kim đã xảy ra chuyện gì mà lại bị người khác tiêu diệt trong một đêm. Nhưng tôi nghe nói, đối thủ này là một nhân vật đến từ chiến khu Bắc lương, thực lực mạnh mẽ, bản lĩnh phi thường. Có phải chuyện này có thật không?”
“Đúng thế, chủ tịch thành phố Tô, ông nói cho chúng tôi biết đi, nếu không, thành phố Tu Hà này sẽ hỗn loạn vô cùng, mọi người ai ai cũng hoảng loạn”.
Trước những thắc mắc của họ, Tô Khởi Minh bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nói: “Chuyện này tôi không cũng biết nhiều lắm, toàn bộ đều do cấp dưới giải quyết. Tình hình cụ thể cần phải đợi báo cáo của họ. Tuy nhiên mọi người đừng lo lắng, nhà họ Kim đã vi phạm phải một số chuyện, không liên quan gì đến các vị, các vị cứ yên tâm làm việc của mình là đươc rồi”.
Nghe thấy lời này của Tô Khởi Minh, không ai tiếp tục truy hỏi đến cùng nữa.
Nhưng Lý Trường Thắng lại nói nhỏ bên tai Tô Khởi Minh: “Anh Tô, theo tin tức tôi nhận được, chuyện nhà họ Kim bị tiêu diệt, e là nhà họ Vân ở tỉnh Vân đã biết rồi. Thế lực và quyền lợi liên quan phía sau, có lẽ anh Tô cũng hơi khó giải quyết đấy”.
Tô Khởi Minh bật cười, nói: “Tỷ phú Lý, anh không cần lo lắng những chuyện này. Nếu như nhà họ Vân ở tỉnh Vân dám nhúng tay vào Tu Hà, e là ông lớn đó sẽ không đồng ý đâu”.
Lý Trường Thắng nghe xong, lông mày nhíu lại, tâm trạng khẽ chấn động, ông ta cũng mỉm cười, không nói gì.
Mà lúc này, giữa những tràng pháo tay nồng nhiệt của khách mời, Ninh Kỳ Nhi mặc váy cưới màu trắng tựa nữ thần, cùng một người đàn ông cao lớn đẹp trai đi theo cầu thang xoắn ốc màu vàng từ tầng hai xuống sân khấu ở tầng một.
“Oa! Đây chính là Ninh Kỳ Nhi sao? Gương mặt của cô ta đúng là đẹp tuyệt trần! Quá xinh đẹp!”
“Đương nhiên rồi! Ninh Kỳ Nhi này là người đẹp số một Tu Hà! Người theo đuổi cô ta đều xếp hàng đến Tu Hà đấy!”
“Đại thiếu gia nhà họ Tần cũng thật là đẹp! Không hổ danh là thiếu gia nhà họ Tần ở tỉnh thành, khí chất đúng là khác người! Lần này nhà họ Ninh thực sự một bước tiến vào thế gia tỉnh thành rồi!”
“Đúng là trai tài gái sắc mà! Đáng tiếc quá, năm năm trước, đám cưới thế kỷ của Ninh Kỳ Nhi và Tiểu Chính Văn nhà họ Tiêu, tôi cũng tham gia… Bây giờ nghĩ lại, Ninh Kỳ Nhi này cũng là một người ghê gớm vô cùng, bảo sao được nhà họ Tần nhìn trúng, chọn làm con dâu”.
“Suỵt, ông nói bé thôi! Không muốn sống nữa hay gì! Nhắc chuyện của nhà họ Tiêu ở đây, không sợ chuốc vạ vào thân sao?”
Ninh Kỳ Nhi mặc một chiếc váy mỏng được điểm xuyết bằng vô số hạt kim cương, lung linh dưới ánh đèn, nâng đỡ cô ta như một tiên nữ.
Đường nét trên khuôn mặt tinh xảo tựa như tác phẩm đáng tự hào nhất của Thượng Đế, chiếc cổ trắng nõn như cổ thiên nga, eo thon yêu kiều, cánh tay ngọc thon gọn, mang khí chất lạnh lùng, quyến rũ khó ai bì nổi!
Dưới ánh nhìn của mọi người, cô ta đứng trên bục, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, mỉm cười: “Cảm ơn mọi người đến dự tiệc đính hôn của tôi và Tần Hạo. Đây sẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, bởi vì tôi, Ninh Kỳ Nhi, đã tìm được một người thật lòng yêu tôi. Anh ấy là báu vật cả đời của Ninh Kỳ Nhi tôi. Đời này của tôi chỉ thuộc về mình anh ấy. Tôi yêu anh ấy”.
Dứt lời, Ninh Kỳ Nhi quay sang nhìn Tần Hạo cao ráo đẹp trai đang đứng bên cạnh, nở nụ cười dịu dàng.
Tần Hạo cũng gật đầu, mỉm cười lịch thiệp, anh ta choàng tay qua eo Ninh Kỳ Nhi, nói với khách khứa: “Tôi rất vui vì mọi người có thể đến dự tiệc đính hôn của tôi và Ninh Kỳ Nhi…”
Bỗng vào lúc này, một giọng nói không mấy thân thiện đột nhiên vang lên từ cửa sảnh tiệc!
“Tiêu Chính Văn nhà họ Tiêu tới chúc mừng! Tặng quà!”
Buổi tối ngày kế tiếp, sau khi dành thời gian cả ngày ở bên Khương Vy Nhan và Na Na, Tiêu Chính Văn mới rời khỏi sơn trang.
Lúc này Long Nhất đã chuẩn bị xong xe cộ, anh ta nghiêm túc đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, trên tay cầm một chiếc hộp gấm được bao phủ bởi lớp lụa đen, nói: “Chủ soái! Mọi chuyện đã được sắp xếp xong!”
Tiêu Chính Văn nhướng mày nhìn lên bầu trời, trong mắt hiện lên nỗi nhớ nhung và lạnh lùng vô tận, anh nói: “Đi thôi!”
Cùng lúc đó, Thuỷ Tinh Cung xa hoa nhất Tu Hà đã lên đèn sáng rực, khách khứa tấp nập ra vào!
Toàn bộ Thuỷ Tinh Cung lộng lẫy và tráng lệ giống như một báu vật Thượng Đế để lại trốn nhân gian!
Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất Tu Hà, tấc đất tấc vàng! Muốn tổ chức đám cưới ở đây, ít nhất cũng phải mất năm triệu tệ!
Đúng lúc này, trước cổng Thuỷ Tinh Cung, những chiếc xe sang trọng lần lượt dừng trên thảm đỏ, những người bước ra đều là những ông lớn của giới chính trị, kinh doanh nổi tiếng của Tu Hà!
Lúc này ngay cả chủ tịch thành phố Tu Hà – Tô Khởi Minh và Lý Trường Thắng – người giàu nhất Tu Hà cũng ngồi xe chuyên dụng đến Thuỷ Tinh Cung!
Toàn bộ sảnh lớn của Thuỷ Tinh Cung sang trọng đã chật kín chỗ ngồi, vô cùng náo nhiệt!
Gia chủ nhà họ Ninh, Ninh Học Minh đang đứng trong sảnh lớn, đón tiếp những nhân vật nổi tiếng ở các lĩnh vực khác nhau đến tham dự tiệc đính hôn của cô con gái.
Đúng lúc này, người gác cửa lớn tiếng thông báo: “Chủ tịch thành phố Tu Hà, ông Tô Khởi Minh đang tiến vào, quà tặng là một bộ ấm pha trà Yukari”.
Nghe thấy lời này, Ninh Học Dân lập tức ra cửa cung kính, nhiệt tình bắt tay Tô Khởi Minh đang đi vào sảnh: “Chủ tịch Tô, chào mừng anh đến dự tiệc, mời anh vào”.
“Ha ha, anh Học Dân, đã lâu không gặp anh, trông sắc mặt của anh, tôi thấy con đường thăng quan tiến chức của anh rất thuận lợi đấy. Đây là chút tấm lòng của tôi. Bộ ấm pha trà Yukari này tôi đã cất kỹ nhiều năm, hi vọng anh Học Dân sẽ không chê. Lần này có thể liên hôn với nhà họ Tần ở tỉnh thành,địa vị của nhà họ Ninh ở Tu Hà lại được nâng cao một bậc! Thậm chí trong tương lai, việc nhà họ Ninh có chỗ đứng ở tỉnh thành là điều đương nhiên”, Khởi Minh cười nói.
Ninh Học Dân cũng cười đáp lại: “Ha ha ha, chủ tịch Tô lại nói đùa rồi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nhờ có nhà họ Tô chiếu cố bao năm qua, tôi mới xây dựng được cơ cấu nhà họ Ninh như ngày hôm nay. Mời anh mau vào trong, anh ngồi ở bàn đầu nhé!”
Dứt lời, Ninh Học Dân hơi khom mình, đích thân mời Tô Khởi Minh ngồi xuống bàn chính trong sảnh.
Lúc này, người gác cửa lại một lần hô to: “Người giàu nhất Tu Hà, tỷ phú Lý Trường Thắng đang tiến vào, quà tặng là một hộp nấm Bạch Ngọc”.
Trong nháy mắt, tất cả khách mời đều ngẩng đầu lên nhìn.
Nấm Bạch Ngọc này mấy ngày trước còn đấu giá bán được mười triệu tệ! Người tặng món quả này quả là vô cùng bạo tay!
Ninh Học Dân cũng vội vàng ra đón khách, vẻ mặt tươi cười, nói: “Tỷ phú Lý, anh tới dự tiệc là được rồi, còn tặng món quà đắt tiền như vậy làm gì, anh làm khó tôi quá”.
Lý Trường Thắng mặc một bộ lễ phục thời Đường màu đen, ông ta khoảng bốn, năm mươi tuổi, thần sắc tươi tắn, gương mặt hồng hào, bước vào sảnh tiệc, ông ta không lập tức bắt tay với Ninh Học Minh, mà là đưa tay về phía Tô Khởi Minh, mỉm cười, nói: “Chủ tịch Tô, không ngờ anh cũng tới đây”.
Tô Khởi Minh khẽ cười, bắt tay với Lý Trường Thắng, nói: “Tôi đến góp vui ấy mà, nhưng tỷ phú Lý ra tay hào phóng thật đấy, nấm Bạch Ngọc này là một báu vật đó”.
Lý Trường Thắng mỉm cười, sau đó quay lại, bắt tay Ninh Học Dân rồi trò chuyện.
Đây là chính là năng lực quan sát nhạy bén của một người giới kinh doanh, đủ để thể hiện sự kính nể với Tô Khởi Minh.
Mà mọi người cũng không để ý.
Sau đó, dưới sự sắp xếp của Ninh Học Dân, Tô Khởi Minh và Lý Trường Thắng cùng ngồi vào bàn chính. Đương nhiên ghế đầu tiên là của Tô Khởi Minh, còn Lý Trường Thắng ngồi khiêm tốn bên phải Tô Khởi Minh.
Trong sảnh tiệc lúc này đã có rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở Tu Hà đang bàn tán xôn xao.
“Này, các ông đã nghe chuyện chỉ trong đêm qua nhà họ Kim đã bị kẻ thù tiêu diệt chưa”.
“Sáng sớm nay tôi đã nghe nói, tôi còn cố ý đi xem thế nào. Hiện trường có rất nhiều lính tuần nghiêm ngặt, hoàn toàn không nghe ngóng được gì”.
“Ông nói xem, là ai có bản lính lớn như vậy, tiêu diệt toàn bộ nhà họ Kim trong một đêm! Thật quá đáng sợ!”
Mà những ông lớn đang ngồi tại bàn chính đều là những người có máu mặt, có tiếng nói ở Tu Hà, lúc này, họ đều đổ dồn ánh mắt về phía Tô Khởi Minh, hỏi: “Chủ tịch thành phố Tô, ông có nghe nói chuyện này chưa? Rốt cuộc hà họ Kim đã xảy ra chuyện gì mà lại bị người khác tiêu diệt trong một đêm. Nhưng tôi nghe nói, đối thủ này là một nhân vật đến từ chiến khu Bắc lương, thực lực mạnh mẽ, bản lĩnh phi thường. Có phải chuyện này có thật không?”
“Đúng thế, chủ tịch thành phố Tô, ông nói cho chúng tôi biết đi, nếu không, thành phố Tu Hà này sẽ hỗn loạn vô cùng, mọi người ai ai cũng hoảng loạn”.
Trước những thắc mắc của họ, Tô Khởi Minh bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nói: “Chuyện này tôi không cũng biết nhiều lắm, toàn bộ đều do cấp dưới giải quyết. Tình hình cụ thể cần phải đợi báo cáo của họ. Tuy nhiên mọi người đừng lo lắng, nhà họ Kim đã vi phạm phải một số chuyện, không liên quan gì đến các vị, các vị cứ yên tâm làm việc của mình là đươc rồi”.
Nghe thấy lời này của Tô Khởi Minh, không ai tiếp tục truy hỏi đến cùng nữa.
Nhưng Lý Trường Thắng lại nói nhỏ bên tai Tô Khởi Minh: “Anh Tô, theo tin tức tôi nhận được, chuyện nhà họ Kim bị tiêu diệt, e là nhà họ Vân ở tỉnh Vân đã biết rồi. Thế lực và quyền lợi liên quan phía sau, có lẽ anh Tô cũng hơi khó giải quyết đấy”.
Tô Khởi Minh bật cười, nói: “Tỷ phú Lý, anh không cần lo lắng những chuyện này. Nếu như nhà họ Vân ở tỉnh Vân dám nhúng tay vào Tu Hà, e là ông lớn đó sẽ không đồng ý đâu”.
Lý Trường Thắng nghe xong, lông mày nhíu lại, tâm trạng khẽ chấn động, ông ta cũng mỉm cười, không nói gì.
Mà lúc này, giữa những tràng pháo tay nồng nhiệt của khách mời, Ninh Kỳ Nhi mặc váy cưới màu trắng tựa nữ thần, cùng một người đàn ông cao lớn đẹp trai đi theo cầu thang xoắn ốc màu vàng từ tầng hai xuống sân khấu ở tầng một.
“Oa! Đây chính là Ninh Kỳ Nhi sao? Gương mặt của cô ta đúng là đẹp tuyệt trần! Quá xinh đẹp!”
“Đương nhiên rồi! Ninh Kỳ Nhi này là người đẹp số một Tu Hà! Người theo đuổi cô ta đều xếp hàng đến Tu Hà đấy!”
“Đại thiếu gia nhà họ Tần cũng thật là đẹp! Không hổ danh là thiếu gia nhà họ Tần ở tỉnh thành, khí chất đúng là khác người! Lần này nhà họ Ninh thực sự một bước tiến vào thế gia tỉnh thành rồi!”
“Đúng là trai tài gái sắc mà! Đáng tiếc quá, năm năm trước, đám cưới thế kỷ của Ninh Kỳ Nhi và Tiểu Chính Văn nhà họ Tiêu, tôi cũng tham gia… Bây giờ nghĩ lại, Ninh Kỳ Nhi này cũng là một người ghê gớm vô cùng, bảo sao được nhà họ Tần nhìn trúng, chọn làm con dâu”.
“Suỵt, ông nói bé thôi! Không muốn sống nữa hay gì! Nhắc chuyện của nhà họ Tiêu ở đây, không sợ chuốc vạ vào thân sao?”
Ninh Kỳ Nhi mặc một chiếc váy mỏng được điểm xuyết bằng vô số hạt kim cương, lung linh dưới ánh đèn, nâng đỡ cô ta như một tiên nữ.
Đường nét trên khuôn mặt tinh xảo tựa như tác phẩm đáng tự hào nhất của Thượng Đế, chiếc cổ trắng nõn như cổ thiên nga, eo thon yêu kiều, cánh tay ngọc thon gọn, mang khí chất lạnh lùng, quyến rũ khó ai bì nổi!
Dưới ánh nhìn của mọi người, cô ta đứng trên bục, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, mỉm cười: “Cảm ơn mọi người đến dự tiệc đính hôn của tôi và Tần Hạo. Đây sẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, bởi vì tôi, Ninh Kỳ Nhi, đã tìm được một người thật lòng yêu tôi. Anh ấy là báu vật cả đời của Ninh Kỳ Nhi tôi. Đời này của tôi chỉ thuộc về mình anh ấy. Tôi yêu anh ấy”.
Dứt lời, Ninh Kỳ Nhi quay sang nhìn Tần Hạo cao ráo đẹp trai đang đứng bên cạnh, nở nụ cười dịu dàng.
Tần Hạo cũng gật đầu, mỉm cười lịch thiệp, anh ta choàng tay qua eo Ninh Kỳ Nhi, nói với khách khứa: “Tôi rất vui vì mọi người có thể đến dự tiệc đính hôn của tôi và Ninh Kỳ Nhi…”
Bỗng vào lúc này, một giọng nói không mấy thân thiện đột nhiên vang lên từ cửa sảnh tiệc!
“Tiêu Chính Văn nhà họ Tiêu tới chúc mừng! Tặng quà!”