-
Chương 106-110
Chương 106: Bố muốn báo thù cho con sao?
Long Thiên lắc đầu nói: "Đợi khi nào tôi về nhà thì hãy gọi họ, giờ vẫn chưa thích hợp".
"Cuối cùng tôi đã hiểu được tâm trạng của Lữ mập, mẹ kiếp, cậu sống vui vẻ ở Bắc Hải thế này, nếu như để bọn Hoàng Dung Như và chị Cừu biết tôi biết cậu ở đây mà không báo thì chắc sẽ đập chết tôi", Tiểu Nam Tử cười khổ một tiếng rồi nói: "Đặc biệt là chị Như Như chắc chắn sẽ làm toét cúc hoa của tôi mất!"
Long Thiên cười nói: "Đó chẳng phải việc khiến cậu vui nhất sao? Là ai hồi năm mới còn viết điều ước sẽ có một ngày nào đó nhất định phải trèo lên được giường của Hoàng Dung Như chứ?"
Tiểu Nam Tử do dự một lát, nhẹ nhàng nói: "Thực ra chúng ta đều biết chị Như Như vẫn luôn thích cậu, chẳng qua cô ta ra tay quá muộn nên bị Tiểu Chi Tử đi trước một bước. Mỗi lần uống rượu đều nhắc đến chuyện này, nói xong rồi lại khóc, tôi nhìn mà thấy đau lòng".
"Dù có Lâm Chi Tử hay không thì tôi và chị Như Như cũng không hợp nhau, cô ta là người chưa kể chồng mình lệch sóng, mà chỉ cần nhìn thấy chồng mình cầm tay người phụ nữ khác thôi là đã có thể cầm dao cùng sống chết rồi".
Long Thiên cười khổ nói: "Hơn nữa, Tiểu Phong và cậu đã yêu thầm cô ta lâu như vậy tôi, một kẻ chẳng làm gì như tôi cũng không có lương tâm có gì đó với cô ta. Tuyệt đối không đụng vào bạn của vợ, đây là nguyên tắc, trong suy nghĩ của tôi, vẫn luôn nghĩ rằng chị Như Như phải tìm một người thành thật, đối xử với cô ta tốt, có thể để cô ta ức hiếp cả đời được. Kỳ thực cả ba chúng ta đều không phù hợp".
Tiểu Nam Tử lắc đầu thở dài, Long Thiên lại nâng ly nói: "Tôi phế một cánh tay của Đoàn Ân Long, cũng không rõ trong lòng tên khốn đó đã phục hay chưa, nếu như vẫn còn làm khó cậu sau lưng thì cậu thực sự không tiếp tục ở lại nhà họ Đoàn được nữa đâu. Đi tìm Long Thiên Tượng đi, ông ấy vẫn luôn muốn bồi dưỡng cậu, cả ngày cứ luôn miệng nói cậu là nhân tài chưa có đất dụng võ".
Ánh mắt Tiểu Nam Tử có chút đau buồn nói: "Nếu tôi thật sự ra nhập vào tập đoàn Tượng Quốc thì sau này chúng ta cùng lắm chỉ có thể coi là bạn bè chứ không thể là anh em nữa đúng không?"
"Cậu lúc nào cũng thích làm quá vấn đề lên thế à?", Long Thiên Tượng huých một cái vào ngực Tiểu Nam Tử.
Tiểu Nam Tử cười nói: "Nếu như tôi muốn gia nhập Tượng Quốc thì từ lúc tốt nghiệp đã vào rồi, Tiểu Hổ Tử, trong nhóm chúng ta chỉ có một mình tôi là con nhà nghèo, nói không tự ti là nói dối, nhưng ít nhất vẫn còn chút liêm sỉ, tôi muốn thử dựa vào bản thân xem có thể làm nên chút tên tuổi hay không. Ít nhất cũng không thể để mất mặt mấy cậu được, không thể để những người không ưa các cậu ở thủ đô kia mỗi lần nhắc đến Đạm Ngạo Nam tôi đều nói tôi dựa vào cậu để trèo lên cao".
Long Thiên im lặng không nói gì, anh hiểu tính cách của Tiểu Nam Tử hơn bất cứ ai, cho nên vẫn luôn không làm những việc dư thừa, cũng may mắn vì mình đã không làm việc thừa thãi, nếu không hai người thật sự chỉ có thể làm bạn chứ không thể làm anh em.
"Từ bỏ cái núi vàng là cậu, có phải tôi ngốc lắm không?", Tiểu Nam Tử đột nhiên hỏi.
"Ai bắt cậu chứ? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?", Long Thiên hỏi ngược lại.
"Tôi thấy cậu không muốn giữ cúc hoa rồi đó!"
"Còn tốt hơn cúc hoa của cậu!"
Mỗi lần Long Thiên thực hiện nhiệm vụ thập tử nhất sinh ở Quỷ Môn, mỗi khi rơi vào hiểm cảnh, từ oán trời trách đất trở thành tự tìm vui cho mình, anh đều nhớ lại quãng thời gian cãi nhau ỏm tỏi cùng đám bạn, nhớ lại những ngày tháng kề vai đi đánh nhau rồi lại kéo cả đám bỏ chạy, cùng nhau làm bậy, cùng nhau gây chuyện, cùng nhau uống đến say mèm đó.
Hai người đùa giỡn ầm ĩ tranh nhau nói: "Nào, đến đi"
Hoàng Phương Phi không làm phiền họ đùa giỡn, hai người đã uống nhiều rồi, mấy chuyện bựa bựa cũng dám nói, Hoàng Phương Phi cũng không thấy phản cảm, ngược lại còn thấy có chút đáng yêu, thậm chí còn rót rượu cho họ, nghe hai cậu ấm ở thủ đô nói những chuyện thú vị ngày xưa.
Đương nhiên, thu hoạch tối nay của Hoàng Phương Phi cũng không ít, ngoài việc Đoàn Ân Long đã phê duyệt mấy đơn hàng giá trị kia thì việc lớn hơn đó là đã xác định được thân phận của Long Thiên, cậu chủ nhà họ Long, chồng của Vương Lệ Trân. Mặc dù Hoàng Phương Phi đã từng nghi ngờ những việc này nhưng đến hôm nay mới có thể chắc chắn, sau này cũng biết phải đối mặt với Long Thiên thế nào ở công ty.
Đương nhiên cô ta cũng có cảm tình với người đàn ông này, đây cũng không phải là chuyện gì mất mặt, dù sao thì làm gì có người phụ nữ nào trong hoàn cảnh như vậy lại có một người đàn ông xuất hiện xả thân vì mình mà không động lòng chứ?
Cho nên lúc Long Thiên và Tiểu Nam Tử muốn vui vẻ uống với nhau một chút, Long Thiên có đề nghị đưa Hoàng Phương Phi về trước thì cô ta cũng không từ tối.
Lâu như thế mới gặp được nhau, đương nhiên Tiểu Nam Tử không dễ dàng gì tha cho Long Thiên, dặn dò Long Thiên mau chóng xong việc để tối nay phải uống đến tận sáng.
Hoàng Phương Phi lẽ nào lại không hiểu ý của Tiểu Nam Tử, mặt cô ta hơi ửng hồng lén nhìn trộm Long Thiên bên cạnh, tên ngốc này thế mà lại có bộ dạng của một người chính nhân quân tử.
Hai người xuống dưới lầu, Hoàng Phương Phi có chút mong đợi nhanh chóng bị một câu nói của tên không hiểu phong tình này suýt nữa làm cho tức chết, Long Thiên nhìn quanh nói: "Tôi uống rượu rồi nên không lái được xe, chị Hoàng để tôi gọi xe giúp chị nhé".
Hoàng Phương Phi trách móc nói: "Nửa đêm thế này rồi, cậu yên tâm để tôi về một mình sao?"
"Tiểu Nam Tử còn đang đợi tôi mà", Long Thiên có chút khổ não nói.
Trong lòng Hoàng Phương Phi thầm nghĩ, tên ngốc ngày giả ngốc hay giả bị ép đây, có điều vẫn nên thu lại chút tính toán nhỏ đó của bản thân thì hơn. Làm bạn với người đàn ông như thế này rất ổn, nhưng một khi vượt quá ranh giới thì người gặp xui xẻo chỉ có bản thân mình thôi. Nghĩ vậy cô ta đưa tay ra gọi một chiếc xe rồi đẩy Long Thiên đi nói: "Vậy cậu lên đi, đừng để bạn cậu đợi lâu quá".
Long Thiên nhìn bóng lưng thướt tha của Hoàng Phương Phi, sắc mặt dường như có chút tiếc nuối nói: "Chị Hoàng, giờ tôi hối hận có kịp không?"
Hoàng Phương Phi tò mò hỏi: "Hối hận cái gì?"
"Đưa chị về nhà đó", Long Thiên cười gian tà nói.
Hoàng Phương Phi vốn vẫn còn một chút chán nản cũng bật cười vì câu nói này, những rối rắm trong lòng đột nhiên tan thành mây khói, cô ta nháy mắt quyến rũ với Long Thiên một cái rồi nói: "Muộn rồi, về nghỉ ngơi sớm đi, 'em trai nhỏ' của tôi".
Hoàng Phương Phi còn cố tình nhấn mạnh vào ba chữ 'em trai nhỏ', khiến Long Thiên muốn nhào lên xe, Hoàng Phương Phi cũng không cho anh cơ hội này, bảo tài xế lái xe đi bỏ lại đối phương.
Long Thiên vẫn đứng đó với vẻ mặt cam chịu, lại bỏ qua một cơ hội quý giá làm chuyện xằng bậy nữa rồi.
Quá tam ba bận, nếu lần sau lại có chuyện như vậy, có đánh chết ông đây cũng phải hóa thú một lần.
Sau khi gửi tin nhắn báo sẽ về muộn cho Vương Lệ Trân xong, Long Thiên đi lên lầu, vỗn dĩ còn tưởng muộn thế này Vương Lệ Trân sẽ không trả lời, nhưng không ngờ vừa lên lầu thì Vương Lệ Trân nhắn lại: "Uống ít thôi".
Giọng điệu vẫn là Vương Lệ Trân, nhưng hành động thì lại có chút không giống, Long Thiên mơ hồ cảm thấy ấm áp. Nỗ lực bao ngày như thế cũng không phải không có hồi đáp, ít nhất thì vợ đã quan tâm đến mình rồi.
Sau khi điều chỉnh lại tâm tình, Long Thiên vui vẻ đẩy cửa vào, Lữ mập đã ở trong phòng bao, Lữ Kiều Kiều đang ngồi bên cạnh ngáp ruồi vừa nhìn thấy Long Thiên liền vui mừng nói: "Bố, lần này bố muốn báo thù thay cho con sao?"
Chương 107: Tuổi trẻ và chó săn
Lữ Kiều Kiều cũng chính là Quả ớt nhỏ, cô ta là bạn cùng phòng với Vương Manh Manh, không ngờ đêm nay lại nhận được điện thoại của ông bố Lữ mập kêu cô ta tới gặp một người. Chưa đợi Quả ớt nhỏ hỏi là ai, Lữ mập đã tắt điện thoại, khổ thân cho cô ta một cô gái nhỏ đang tươi mơn mởn nửa đêm nửa hôm còn phải trèo tường ra ngoài.
Sau khi Quả ớt nhỏ trèo tường ra ngoài thì bị Lữ mập đưa đến đây, trên đường cũng hỏi rất nhiều nhưng ông bố lại chẳng trả lời rõ ràng, chỉ nói là gặp một người rất quan trọng. Quả ớt nhỏ còn nghĩ không phải ông bố nửa đêm rồi còn muốn đưa đi xem mắt đó chứ. Sau khi đến phòng bao, nhìn thấy Đoạn Ngạo Nam, còn tưởng người có diện mạo giống như 'Trần Quán Hi' này là nhân vật chính, đang suy nghĩ xem tên trai bao này là nhân vật tầm cỡ nào thì thấy Long Thiên đi vào.
Long Thiên đi vào nhìn thấy Lữ Kiều Kiều thì đại khái đã hiểu ra dụng ý của Lữ mập. Từ khi Vương Manh Manh nói Quả ớt nhỏ có một ông bố đầu trâu mặt ngựa, hơn nữa còn mang họ Lữ thì Long Thiên đã tám chín phần đoán ra là con gái của Lữ mập. Thật ra lúc Lữ Kiều Kiều còn nhỏ, Long Thiên đã gặp qua một lần rồi, anh còn truyền máu cho cô ta nữa, nhưng thời gian đã trôi qua lâu quá rồi, mọi người đều không còn nhớ nữa.
Đối với Long Thiên mà nói thì ân oán giữa anh và Quả ớt nhỏ chẳng qua chỉ là trò trẻ con mà thôi, anh chẳng hề để tâm. Lão mập này có chút làm quá, anh đường đường là Bạch Diêm Vương của Quỷ Môn lẽ nào còn chấp nhặt với một đứa nít ranh sao.
Nhưng trong mắt Quả ớt nhỏ thì lại không thế, con gái mà! Đặc biệt còn là cô gái tùy hứng được nuông chiều từ bé thì chuyện Long Thiên làm với cô ta rõ ràng là thâm cừu đại hận, cho nên vừa nhìn thấy Long Thiên đã tức giận nói: "Bố, đây chính là tên khốn đã bắt nạt con gái yêu của bố đó, tối nay bố phải dạy dỗ cho anh ta một trận cho con".
Lữ mập lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, Quả ớt nhỏ còn tưởng tối nay Long Thiên xong đời rồi, dù sao đây cũng là địa bàn của bố mình, cô ta có thể tượng tượng được cảnh tượng đen đủi của người đàn ông này đêm nay, đến lúc đó cô ta chắc chắn sẽ phải quay video lại, có thù phải báo, có oán phải trả.
Ai ngờ Lữ mập lại nói: "Cậu chủ, con gái tôi không hiểu chuyện, cậu người lớn không chấp trẻ con, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu".
Vừa nói xong, Quả ớt nhỏ sững người, vẻ mặt còn đang vui sướng bỗng chốc tràn đầy nghi ngờ, Long Thiên phất tay nói: "Lão mập, tôi không nhỏ mọn như vậy, không cần thiết đâu".
"Không, bắt buộc phải xin lỗi", Lữ mập kiên quyết nói.
Quả ớt nhỏ mặc kệ, cô ta tức tối đứng lên nói: "Bố, đầu bố có vấn đề gì à? Nửa đêm bắt con ra ngoài vì muốn con xin lỗi tên khốn này ư?"
Trong ấn tượng của Quả ớt nhỏ, mỗi lần cùng bố đi dự bất cứ bữa tiệc nào ở Bắc Hải thì mọi người chẳng phải đều dùng thái độ nịnh bợ với mình đó sao, cho nên trong nhận thức của Quả ớt nhỏ bố mình có thể một tay che trời. Ở Bắc Hải cũng có nhiều người trên cơ, nhưng tuyệt nhiên bố lại bắt mình phải xin lỗi một tên khốn lớn hơn mình có vài tuổi sao, quả thực là có sự trái ngược quá lớn rồi, quả ớt nhỏ có chút không chấp nhận nổi.
Tên này chẳng qua chỉ là chồng của Vương Lệ Trân, có gì ghê gớm chứ?
Lữ mập quay lại nhìn cô con gái bảo bối của mình, Lữ mập vẫn luôn như một vị phật sống không nỡ đánh cũng không nỡ chửi mắng con gái yêu lần đầu tiên nặng lời nói: "Kiều Kiều, hôm nay con bắt buộc phải xin lỗi!"
Từ nhỏ tới lớn, Lữ mập chưa từng trở mặt với con gái mình, dù là sự yêu chiều quá mức mấy năm nay dẫn đến tính cách của Quả ớt nhỏ càng ngày càng tệ, kể cả Quả ớt nhỏ có gây họa lớn thế nào Lữ mập cũng không nỡ mắng một câu, nhưng bây giờ vì một người đàn ông thậm chí còn là kẻ thù của mình mà lại nghiêm khắc như vậy, Quả ớt nhỏ càng cứng đầu, lạnh lùng nói: "Có đánh chết con cũng không xin lỗi, Lữ mập, con không quan tâm tên khốn này có chống lưng thế nào thì cũng không xong với con. Nếu như bố sợ vậy thì cắt đứt quan hệ bố con đi, một mình con chịu trách nhiệm, không liên lụy đến bố".
Long Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, Tiểu Nam Tử nheo mắt nhìn, con gái bốc đồng có lúc rất đáng yêu nhưng đáng ghét thì vẫn nhiều hơn, lúc mới qua lại với Đoàn Tư Khiết, cô ta cũng có tính cách này, mấy lần chọc tức Tiểu Nam Tử đến mức anh muốn cho cô ta cái bạt tai.
"Bốp!"
Lữ mập giơ tay lên vả một cái, không chút do dự.
Má phải của Quả ớt nhỏ đỏ ửng lên, cô ta thật sự không tin nổi, ông bố vẫn luôn yêu thương mình lại có thể cho mình một cái bạt tai như vậy. Quả ớt nhỏ giống như một con sư tử lên cơn điên vậy, mắt đỏ ngầu gào lên: "Lữ mập, bố được lắm, sau này bố không phải là bố của con, con cũng không còn là con gái của bố nữa!"
Nói xong liền tông cửa bỏ đi, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt lườm Long Thiên vô tội đang ngồi kia một cái.
Tiểu Nam Tử muốn làm người tốt đứng ra khuyên nhủ, nhưng Lữ mập lại trực tiếp ngắt lời nói: "Kệ nó!"
"Không phải, anh mập à, có chuyện gì vậy chứ, Tiểu Hổ Tử không phải đã nói không tính toán gì sao, anh còn động tay làm gì?", Tiểu Nam Tử cũng cảm thấy Lữ mập có chút quá đáng, anh ta từ trước đến nay luôn thương hoa tiếc ngọc, một cô gái xinh đẹp như thế lại bị cho một cái bạt tai thì thật sự cũng có hơi chút quá đáng.
Lữ mập ngồi xuống, nâng điếu xì gà trong tay lên hút, nói: "Nếu hôm nay tôi không đánh nó, sau này nó sẽ càng phải chịu thiệt nhiều hơn, ngại quá cậu chủ, để cậu chê cười rồi".
Câu này đương nhiên không phải chỉ Long Thiên sẽ đi báo thù Quả ớt nhỏ, Long Thiên không làm vậy cũng không rảnh để làm vậy, nhưng vấn đề là không phải người nào có chống lưng như tập đoàn Tượng Quốc cũng đều có thái độ không chấp vặt như Long Thiên. Thế giới này vô tận, người có nhiều loại, đừng nói là ở thủ đô, ngay cả tại Bắc Hải này cũng vài kẻ làm vua một cõi mà Lữ mập không dám đắc tội, đến lúc Quả ớt nhỏ chọc vào họ thì có thể dễ nói chuyện như thế này sao?
Không biết sợ chính là tội lớn.
"Thật sự kệ à?", Tiểu Nam Tử có chút lo lắng hỏi.
Lữ mập lắc đầu nói: "Không cần lo, tôi kêu lão Hoàng đi theo nó rồi, chúng ta uống rượu đi".
"Lão Hoàng, chính là ông già vẫn luôn âm thầm quan sát ở cửa nhà Vương Lệ Trân đó sao?", Long Thiên cười nói.
Lữ mập vui vẻ nói: "Đúng là không có chuyện gì qua mắt được cậu chủ, may tôi đã kịp điều tra ra, nếu không thì lũ tràn vào miếu Long Vương mất, người một nhà lại không nhận ra nhau. Nhưng tôi nghe lão Hoàng nói cậu đã xử lý trong tíc tắc một tên sát thủ cấp hoàng kim, cậu chủ, rốt cuộc mấy năm nay cậu đã trải qua những gì vậy?"
Long Thiên không muốn nói ra những chuyện máu chó mà mình đã trải qua trong mấy năm nay, nếu nói thì có ba ngày ba đêm cũng không kể hết, cho nên phất tay nói: "Chỉ là tập luyện một chút nên cũng trưởng thành không ít".
Chương 108: Lữ xấu xa
Long Thiên không muốn nói, Lữ mập cũng chẳng ngu mà hỏi cố, ba người uống tới 3 giờ sáng, diệt sạch bốn thùng bia rồi mới dìu nhau rời khỏi phòng hát, vừa ra ngoài, mấy người đều cảm thấy gió mát thổi qua, tinh thần sảng khoái.
Hôm nay mọi người đều vui hết nấc, bốn thùng bia, chia đều cho ba thì mỗi người cũng phải uống ít nhất hơn một thùng, tất nhiên họ đều là những người có sức uống trâu bò, mặc dù bước chân hơi liêu xiêu, thế nhưng vẫn rất tỉnh táo.
Đường phố lúc 3 giờ sáng không bóng người, Tiểu Nam Tử chả hiểu não bị chập cheng hay gì, đột nhiên vui vẻ nói: “Tiểu Hổ Tử, chúng ta tiếp tục trận đấu lần trước, đứng ở đây đi tè, ai tè xa hơn thì thắng”.
Long Thiên cũng hớn hở, năm đó bọn họ uống say rồi bắt đầu thích bày trò này chơi, lần nào bọn con gái cũng tránh ra xa, cười không ngừng, chị Như Như thì lén cầm điện thoại chụp bọn họ, lúc nào cũng là Thái Ca đứng đầu, Long Thiên thứ hai, Phong Ức Không thứ ba, Tiểu Nam Tử xếp bét, thế là Tiểu Nam Tử đã có biệt danh Nam suy thận.
Long Thiên ngạo mạn: “Nam suy thận, lại muốn chuốc nhục nữa hả?”
Tiểu Nam Tử hừ lạnh: “Tôi đây đã khổ luyện bí kíp bao nhiêu năm nay, cậu tin tôi có thể bắn sang tận chỗ thùng rác bên đường đối diện không?”
“Chém gió phần phật”.
“Không tin thì tới đây”.
Lữ mập đã có phần quá chén, đứng dậy hưởng ứng: “Đi, tới đê, cho các người biết cái gì là bảo đao chưa cùn!”
Thế là một cảnh tượng hoang đường xảy ra, ba người đàn ông không trẻ không già xếp hàng trước cổng quán karaoke Huy Hoàng, không thèm để ý đến việc người qua đường nhìn bọn họ như mấy thằng dở, bắt đầu làm trò.
Cuối cùng, Long thiên đã đánh bại Tiểu Nam Tử với khoảng cách chênh lệch 5cm, còn Lữ mập thì đau khổ phát hiện mình tè lên giày, đã vậy còn tè trong lúc gió thổi thuận chiều.
Long Thiên và Tiểu Nam Tử đều không nể mặt cười cợt ầm ĩ, Lữ mập chỉ có thể nói một cách chua chát: “Đúng là tuổi xuân chó má”.
Cảnh tượng này được xếp vào trong danh sách mười cảnh tượng kỳ lạ hiếm có của Bắc Hải năm đó.
Sau khi thuê phòng cho Tiểu Nam Tử, đưa Long Thiên về nhà an toàn, Lữ mập lại đi tới một quán bar khác, rút điện thoại ra gọi, không lâu sau ông Hoàng mặt sẹo ngàn năm không thay đổi xuất hiện, đi đến bên cạnh nói với Lữ mập: “Cô chủ đang bực mình, đã uống rất nhiều rượu, tôi khuyên không nổi, có vài tên có mắt không tròng định lợi dụng giở trò đều bị tôi cho một trận rồi”.
Lữ mập nói rất bình tĩnh, dường như đã tỉnh táo: “Ông đưa con bé ra đây”.
Ông Hoàng khó xử nói: “Tôi sợ cô chủ không chịu nghe lời tôi”.
Lữ mập: “Mạnh tay một chút cũng được”.
Ông Hoàng gật đầu, lại quay người đi vào quán bar, 5 phút sau thì kéo được Quả ớt nhỏ đã uống đến mặt đỏ lừ ra, Lữ mập dịch người qua, Quả ớt nhỏ hùng hổ ngồi phịch lên xe, vừa ngồi xuống đã quát tháo: “Không phải nói cắt đứt quan hệ bố con à? Đến đây tìm con làm gì”.
Lữ mập cười hi hi rướn mặt qua nói: “Con gái ngoan, nếu tức việc bố tát con một cái, nào, mặt bố đây, cho con tát lại mười cái”.
Quả ớt nhỏ đẩy đầu ông ta ra: “Con làm gì dám đánh bố, không người ta lại bảo con bất hiếu, con chỉ rất khó chịu, tên họ Long đó có gì giỏi giang, để bố phải hết mực bảo vệ như thế”.
“Con gái ngoan, con hỏi nhầm rồi đấy, không phải bố bảo vệ cậu chủ, mà là cậu chủ luôn bảo vệ bố”, Lữ mập định hút thuốc, nhưng nhận thấy ánh mắt giết người của con gái thì lại thôi.
Quả ớt nhỏ hỏi tiếp: “Long Thiên chính là cậu chủ mà bố luôn nhắc đến đấy ư, Lữ xấu xa, rốt cuộc năm đó anh ta đã làm gì, khiến cho bố hết lòng hết dạ với anh ta như thế, đến cả con gái cũng không cần”.
Lữ mập nhìn ra cửa sổ, lầm bầm: “Bố chưa tốt nghiệp cấp ba đã bỏ học đến thủ đô, biết rằng ông bà nội con không thể cho bố giàu sang, bố liền tự mình đi tìm giàu sang, khi đó ở thủ đô, cái gì bố cũng từng làm, bưng bê phục vụ, tiếp thị, giả vờ tai nạn để ăn vạ, bán thuốc lởm, thậm chí còn từng đi dẫn gái cho người ta, chỉ cần là việc kiếm ra tiền thì bố đều làm, mấy năm đó trải qua bao nhiêu sóng gió, bị người khác khinh thường, dẫm đạp, lên đồn các thứ, đếm không xuể, mà cũng chẳng muốn nhớ lại nữa, bê tha chật vật như thế tầm bảy tám năm, tích được ít vốn, liền tới một sân golf làm nhân viên kéo gậy trông đồ, định bụng nếu bám được vào một nữ đại gia nào đó thì có thể bớt phấn đấu 10 năm rồi”.
“Hôm đó có một người rất ngầu, chỉ vì bảo vệ không cho vào, thế là liền lấy 100 triệu ra mua đứt cả cái sân golf, đó là lần đầu tiên bố thấy nhiều tiền như thế, về sau mới biết đấy là bố của cậu chủ, bố mặt dày tiến tới chào hỏi, nói chỉ cần có tiền việc gì tôi cũng có thể làm, người ta không thèm để ý tới bố, bởi vì ông ấy cũng chẳng thiếu kẻ muốn bán mạng cho mình, khó khăn lắm mới tìm được một người giàu có vậy, bố dễ gì mà từ bỏ, thế là liền dùng cách ngày ngày mặt dày đi theo, ông ấy thấy phiền, sai người cắt đứt gân tay của bố, bố vẫn quyết không bỏ cuộc”.
“Bố khi đó 30 tuổi, ngồi dài trước cổng nhà họ Long, lúc ấy bố đã nghỉ việc hơn nửa năm, trong túi chả còn đồng nào, mấy ngày liền không ăn cơm, suýt thì chết đói, chỉ có cậu chủ lúc đó mới 7 tuổi chịu mở cổng sắt, dìu bố vào trong, cho bố một bữa cơm đầy đủ thịnh soạn, con gái ngoan, đời này bố cho dù có may mắn phất lên chăng nữa, cũng không thể có lại cảm giác ấm áp từ tận đáy lòng như trong bữa cơm đó, cậu chủ là người đầu tiên coi bố như một con người, cho bố cơ hội phát triển, thậm chí cậu chủ từng hiến máu cứu mạng con, Lữ xấu xa này không phải loại đại nhân đại nghĩa gì, nhưng không ngu ngốc, cũng biết một câu thế này”.
Lữ mập, một người đã trải qua bao mưa gió ở Bắc Hải, hung hăng quẹt mặt, nói: “Cho dù bố chỉ là một con chó, nhưng nếu có người đối xử với bố một cách bình đẳng lịch sự, bố cũng sẽ báo đáp lại y như vậy!”
Chương 109: Cười nhạo
6h30 sáng, Vương Lệ Trân chải đầu trang điểm xong, xuống phòng khách thì không thấy Long Thiên chuẩn bị bữa sáng như thường ngày, vốn Vương Lệ Trân đang không vừa ý, mà nhớ lại sáng nay 4h30 anh mới về nhà, thiết nghĩ vẫn đang ngủ chưa dậy cũng là lẽ thường, vậy nên không tính toán nữa.
Cô biết hôm qua anh đi đâu, Hoàng Phương Phi hầu như đã nói lại với cô toàn bộ quá trình, mặc dù quan hệ giữa cô ta và Long Thiên rất thân thiết, nhưng chắc chắn không qua được mắt Vương Lệ Trân, nếu chút việc cỏn con này mà không nhìn ra, thì cô ta đã không lên nổi chức trưởng phòng kinh doanh, không cần phải hỏi, cách làm của cô ta là chính xác, nếu không còn lâu mới an toàn rút lui.
Mới đầu Vương Lệ Trân không hề quan tâm, cô vừa về liền lên giường, nhưng lại không thể ngủ nổi, cũng chẳng hiểu trong đầu đang nghĩ gì, đến tận 4h30 khi Long Thiên quay về, Vương Lệ Trân mới ngủ được.
Cho nên Vương Lệ Trân biết việc Long Thiên giúp Hoàng Phương Phi đạt được hợp đồng 50 triệu, không hiểu do cảm kích anh hay do bốc đồng, Vương Lệ Trân đột nhiên xuống bếp, nấu một nồi cháo, rán hai quả trứng, đối với một người có kỹ năng nấu nướng tệ hại như cô, thế này là đã nỗ lực hết sức rồi, làm xong hết mọi thứ, cô mới lên phòng gọi Long Thiên, nhưng không ai trả lời.
Lúc này đã 7h, Vương Lệ Trân sợ trễ giờ làm, thế là đẩy thẳng cửa đi vào, cửa không khóa, Vương Lệ Trân như kiểu làm gì sai trái lắm, rón rén bước vào trong, Long Thiên cởi trần nằm sấp trên giường, trong phòng thoang thoảng mùi rượu, càng tăng thêm phần hormone nam tính.
Vương Lệ Trân nhìn anh, đây là lần đầu cô nhìn thấy lưng trần của Long Thiên, mặc dù không có vẻ ngạc nhiên như đám thiếu nữ Vương Manh Manh, nhưng cô cũng hơi xấu hổ, lưng của anh thật sự rất đẹp, những vết sẹo và vết đạn càng chứng minh đây là một người đàn ông trải qua nhiều câu chuyện, không tò mò là nói điêu, đặc biệt là với kiểu phụ nữ thuộc họ mèo như cô.
Có lẽ bầu không khí trong phòng hơi bị mập mờ, Vương Lệ Trân lại có thể lần đầu quan sát rõ Long Thiên, người đàn ông này, trước giờ cô chỉ cảm thấy anh là một kẻ nham nhở cợt nhả, cho đến khi anh luôn bảo vệ cô như một hiệp sĩ, cô phải thừa nhận rằng khi Long Thiên đứng trước cô, Vương Lệ Trân có cảm giác người đàn ông này rất đáng tin cậy.
Vương Lệ Trân chả hiểu có phải hôm nay não mình có vấn đề hay gì, thế mà lại tiến gần quan sát gương mặt Long Thiên một cách tỉ mỉ, dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa, thì anh cũng không tính là đẹp trai, miễn cưỡng được coi là ưa nhìn mà thôi, đương nhiên Vương Lệ Trân không thuộc nhóm thích mấy tên mặt mũi thư sinh, chỉ là phụ nữ đều ảo tưởng về hình tượng bạch mã hoàng tử, cô cũng vậy, rõ ràng là vẻ bề ngoài xấu xí như vẽ bằng tranh sơn dầu của Long Thiên thật sự khác xa với bốn chữ bạch mã hoàng tử.
Sự xuất hiện của Chung Tân Vinh khiến cho cô lần đầu nảy sinh tình cảm với nam giới, thế nhưng kết cục lại là tổn thương đầy mình, nghĩ kỹ lại thì, nếu không phải tối đó Diệp Yêu Tinh tự ý cùng Long Thiên anh hùng cứu mỹ nhân, cô sẽ không bao giờ bước chân vào hõm này, cũng không bao giờ mở lòng với người đàn ông nào khác nữa.
Đã bao lâu rồi, chẳng một ai có thể chạm tới trái tim cô, Long Thiên này có thể chăng?
Vương Lệ Trân bất chợt vô ý vươn tay ra, định sờ khuôn mặt của Long Thiên, đây là một hành động bạo gan, nhưng Long Thiên bỗng lẩm bẩm gọi tên ai đó, khiến cho cô khựng lại giữa chừng, đột nhiên hiểu ra gì đó.
Lâm Chi Tử là ai?
Một cảm xúc trước giờ chưa từng có xuất hiện trong đầu Vương Lệ Trân, cảm giác này rất đáng ghét, trái tim cô đang dần hé mở lại đóng chặt, sắc mặt Vương Lệ Trân trở lại vẻ lạnh lùng như bình thường, còn có chút ấm ức, một người đàn ông nằm trong nhà mình mà còn nghĩ về một người phụ nữ khác, đây là sự nhục nhã đối với bất kỳ người phụ nữ nào.
Uổng công cô còn chuẩn bị bữa sáng cho anh, để rồi nhận được sự đối xử như thế này!
Xúc động nhất thời, khiến cho Long Thiên vốn đang say ngủ chợt tỉnh dậy, những ngày tháng ở Quỷ Môn đã rèn cho anh thói quen này, không cần biết người trước mặt là ai, lập tức giơ tay đổi khách thành chủ, lật người đè Vương Lệ Trân xuống dưới ngay trong tích tắc!
Phản ứng mạnh mẽ của Long Thiên khiến cho Vương Lệ Trân hoảng hốt, đến khi cô phản ứng lại, gương mặt của Long Thiên đã kề sát trước mặt mình, hai tay thì bị anh dùng một tay giữ chặt, cơ thể hai người gần như ép sát vào nhau.
Có thể cảm thấy được hơi thở đôi bên.
Có thể nhìn vào mắt đôi bên.
Có thể cảm nhận được độ ấm cơ thể đôi bên.
Trầm lặng 3 giây.
Vương Lệ Trân không chịu nổi hơi thởi nóng bỏng của anh phải cất lời: “Đè đủ chưa?”
Mới đầu mắt Long Thiên đằng đằng sát khí, tiếp theo ngại ngùng, sau đó chuyển sang nóng bỏng, cuối cùng là bối rối cười: “Làm sao? Muốn trả mối thù hôm đầu tiên anh cưỡng gian em nên hôm nay chủ động lên giường anh đấy à?”
“Không phải”, Vương Lệ Trân ngoảnh đầu sang một bên, bướng bỉnh nói.
Bàn tay phải của Long Thiên trượt xuống, chuyển động một cách không thể xấu xa hơn: “Vương Lệ Trân, thành thật khai báo đi, em vào phòng anh định làm gì?”
Chương 110: Ra vẻ ta đây
Khi Long Thiên chuẩn bị bất chấp tiến tới, Vương Lệ Trân chỉ có thể ra đòn sát thủ hỏi: “Anh kết hôn với tôi là để trả thù Cừu Đông Thanh?”
Long Thiên nghe vậy lập tức trở nên chán nản, như kiểu quả bóng bị xì hơi, anh buông Vương Lệ Trân ra, sau đó đứng dậy châm điếu thuốc rồi đi vào phòng tắm, tự nói với mình: “Liên quan quái gì tới em, cái gì không nên hỏi thì đừng có hỏi”.
Thức ăn thì vẫn là thức ăn, hương vị thơm ngon như cũ, nhưng vô tình đã không còn hợp khẩu vị của Long Thiên nữa rồi, một mũi kim sắc bén nhuốm máu đâm thẳng vào nỗi đau trong lòng anh.
Vương Lệ Trân thẫn thờ một lúc rồi cũng ngồi dậy, vẻ mặt ngầm oán trách khiến người khác không khỏi đau lòng, đặc biệt là sau câu ‘liên quan quái gì đến em’ khốn nạn của Long Thiên, ai oán hệt như kiểu Long Thiên lừa gạt tình cảm của con gái nhà lành vậy.
“Hừ hừ, đường đường là cậu chủ nhà họ Long, có chút chuyện này mà không dám thừa nhận ư? Trả thù một người phụ nữ, đúng là ra gì lắm đấy”, Vương Lệ Trân bóng gió nói, cái kiểu tranh chấp nhỏ mọn như này thật sự không phù hợp với phong cách của cô.
Long Thiên lại rút thêm điếu thuốc, không hề dừng bước, thậm chí còn chả quay người đáp lại câu nào, lần đầu tiên Vương Lệ Trân chiếm ưu thế mà lại chả có cảm giác vui mừng chiến thắng gì cả, ngược lại còn thấy hơi bị tội lỗi.
Chẳng lẽ do mình nói chuyện quá tổn thương người khác?
“Long Thiên!”, Vương Lệ Trân hét nhỏ một tiếng, không biết tại sao, lúc nổi nóng phát ngôn như kia xong, giờ cô muốn hỏi tội lại cảm thấy không được tự tin, điều này khiến cho Vương Lệ Trân lúng túng.
Long Thiên vẫn không thèm trả lời.
Vương Lệ Trân ương ngạnh gọi lại lần nữa.
Long Thiên vẫn chỉ hút thuốc, ra vẻ ta đây không thèm trả lời.
Vương Lệ Trân đứng dậy định rời khỏi, Long Thiên cũng chuẩn bị đi tắm, kết quả là đúng lúc Vương Lệ Trân ra tới cửa thì đột nhiên ngồi sụp xuống ôm bụng, lưng khẽ run lên, dường như không ổn lắm.
Long Thiên do dự một lúc nhưng vẫn tiến tới, phát hiện mặt của Vương Lệ Trân trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, mặc dù anh nhỏ nhen, nhưng sẽ không làm cái việc giậu đổ bìm leo, thấy người khác thất thế liền lấn tới, chẳng được tính là hành động vẻ vang gì cho cam, anh vẫn rất biết thương hoa tiếc ngọc, cho nên lập tức ngồi xuống hỏi: “Em sao rồi?”
Vương Lệ Trân ngẩng đầu, cả khuôn mặt xác xơ nhưng vẫn cứng cỏi đáp: “Liên quan quái gì đến anh!”
Hay chưa, học đi đôi với hành, trực tiếp trả lại anh câu này.
Long Thiên nhíu mày: “Dì cả em tới à?”
“Chả liên quan cóc gì đến anh”, Vương Lệ Trân cúi đầu nói, cô chả còn mấy sức mà nói chuyện nữa, vì vậy cũng không nghĩ lời để đốp lại Long Thiên, hôm qua thâu đêm, cộng thêm mấy hôm nay đang đến ngày đó, sẽ đau hơn bình thường nhiều. Bụng dưới cô đau như bị đâm kim, với lại đây là chuyện khá riêng tư, làm sao cô có thể nhờ Long Thiên, người vừa trở mặt với mình giúp đỡ cơ chứ, chỉ đành ngồi sụp xuống để giảm bớt cơn đau, bụng dường như muốn chống đối cô vậy, cảm giác đau đớn không hề giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng khó chịu nổi.
Long Thiên vươn tay dìu cô, Vương Lệ Trân gạt tay anh ra như cô dâu nhỏ giận giữ, Long Thiên liền dùng sức kéo cô lên, Vương Lệ Trân muốn giãy dụa cũng chả còn sức nữa, có thể là do quá đau, cô không duy trì vẻ đoan trang nổi nữa, hoặc do người đàn ông trước mặt ngày đột nhiên trở nên bá đạo, khiến cô chợt trở nên mềm nhũn, cứ thế để Long Thiên dìu dậy, Vương Lệ Trân không cảm giác được gì nhiều, trong cơn mơ hồ chỉ thấy dường như có một người nâng mình lên với sự dịu dàng bất ngờ.
Long Thiên dìu Vương Lệ Trân lên giường, sau đó cởi bỏ quần áo cô ra, Vương Lệ Trân không chịu, còn tưởng anh định lợi dụng cô, lập tức đưa tay ngăn lại, Long Thiên trợn mắt nhìn cô, ngữ khí không cho phép từ chối: “Yên nào!”
Vương Lệ Trân trước giờ luôn là nữ vương chiếm thế chủ động trên thương trường, vô cùng hiên ngang, giờ phút này lại rơi vào thế yếu, cánh tay mềm oặt bất lực, như bị ma xui quỷ khiến mà buông lỏng, Long Thiên chiếm thế chủ động, xoa xoa tay, sau đó đặt hai tay lên cơ bụng số 11 của Vương Lệ Trân, một làn hơi trắng từ từ bốc lên.
Vương Lệ Trân hoàn toàn từ bỏ việc chống cự, cô tựa đầu vào chiếc gối vẫn đượm mùi hương của Long Thiên, cật lực không suy nghĩ linh tinh, chỉ cảm thấy được sống thật là tốt, không đau không khổ thật tốt, còn việc nắm lấy tay ai thì vẫn còn xa xôi lắm.
Nội lực được truyền vào vùng bụng, tạo nên một luồng ấm áp, khiến cho Vương Lệ Trân tươi tỉnh trở lại, cơn đau dần dần biến mất.
Cảnh tượng này chả còn xa lạ gì với Long Thiên, lúc nhỏ, Cừu Đông Thanh lớn hơn anh 2 tuổi, được nhận nuôi vào nhà anh, cũng bị bệnh đau dạ dày kinh niên, mỗi lần đau đến mức tê tâm liệt phổi, Long Thiên đều giúp cô ta mát xa bụng, có thể nói là cô ta đã bắt đầu thích anh từ những lần như vậy đi.
Nhưng mà với Long Thiên, một kẻ chả hiểu gì về tình cảm nam nữ mà nói, anh chỉ đang giúp một chị gái xinh đẹp mà thôi, hoàn toàn chẳng có bất kỳ ý nghĩ nào như kia, thế mà lại không hề hay rằng từ lúc đó, Cừu Đông Thanh đã nhận định tình cảm với anh, rồi mới dẫn đến mấy chuyện hoang đường về sau.
Nếu nói Long Thiên không trách cô ta là nói điêu, mới đầu chỉ cho rằng vụ bắt cóc đó là tai nạn, nhưng ở Quỷ Môn rèn luyện mấy năm, anh đã dần hiểu ra được điểm đáng ngờ trong đó, nếu bọn bắt cóc muốn tống tiền, hoàn toàn không cần bắt cả Lâm Chi Tử, nhưng bọn chúng đã làm thừa một việc, đã vậy còn nổ súng giết chết Lâm Chi Tử.
Vậy vụ bắt cóc này là nhằm vào anh, hay là nhằm vào Lâm Chi Tử đây?
Khi đó còn bé ngu ngơ chưa biết gì sẽ cho rằng là nhằm vào anh, nhưng sau khi trải qua vô số lần bị phản bội, Long Thiên đã quen dùng cách nghĩ xấu xa nhất để phán đoán người khác.
Mỗi lần anh hồi tưởng lại tang lễ của Lâm Chi Tử, đều không thể quên được bộ dạng trốn ở trong góc cười khẩy một cách lạnh thấu xương của người con gái hại nước hại dân như Đát Kỷ trong truyền thuyết đó.
Long Thiên lắc đầu nói: "Đợi khi nào tôi về nhà thì hãy gọi họ, giờ vẫn chưa thích hợp".
"Cuối cùng tôi đã hiểu được tâm trạng của Lữ mập, mẹ kiếp, cậu sống vui vẻ ở Bắc Hải thế này, nếu như để bọn Hoàng Dung Như và chị Cừu biết tôi biết cậu ở đây mà không báo thì chắc sẽ đập chết tôi", Tiểu Nam Tử cười khổ một tiếng rồi nói: "Đặc biệt là chị Như Như chắc chắn sẽ làm toét cúc hoa của tôi mất!"
Long Thiên cười nói: "Đó chẳng phải việc khiến cậu vui nhất sao? Là ai hồi năm mới còn viết điều ước sẽ có một ngày nào đó nhất định phải trèo lên được giường của Hoàng Dung Như chứ?"
Tiểu Nam Tử do dự một lát, nhẹ nhàng nói: "Thực ra chúng ta đều biết chị Như Như vẫn luôn thích cậu, chẳng qua cô ta ra tay quá muộn nên bị Tiểu Chi Tử đi trước một bước. Mỗi lần uống rượu đều nhắc đến chuyện này, nói xong rồi lại khóc, tôi nhìn mà thấy đau lòng".
"Dù có Lâm Chi Tử hay không thì tôi và chị Như Như cũng không hợp nhau, cô ta là người chưa kể chồng mình lệch sóng, mà chỉ cần nhìn thấy chồng mình cầm tay người phụ nữ khác thôi là đã có thể cầm dao cùng sống chết rồi".
Long Thiên cười khổ nói: "Hơn nữa, Tiểu Phong và cậu đã yêu thầm cô ta lâu như vậy tôi, một kẻ chẳng làm gì như tôi cũng không có lương tâm có gì đó với cô ta. Tuyệt đối không đụng vào bạn của vợ, đây là nguyên tắc, trong suy nghĩ của tôi, vẫn luôn nghĩ rằng chị Như Như phải tìm một người thành thật, đối xử với cô ta tốt, có thể để cô ta ức hiếp cả đời được. Kỳ thực cả ba chúng ta đều không phù hợp".
Tiểu Nam Tử lắc đầu thở dài, Long Thiên lại nâng ly nói: "Tôi phế một cánh tay của Đoàn Ân Long, cũng không rõ trong lòng tên khốn đó đã phục hay chưa, nếu như vẫn còn làm khó cậu sau lưng thì cậu thực sự không tiếp tục ở lại nhà họ Đoàn được nữa đâu. Đi tìm Long Thiên Tượng đi, ông ấy vẫn luôn muốn bồi dưỡng cậu, cả ngày cứ luôn miệng nói cậu là nhân tài chưa có đất dụng võ".
Ánh mắt Tiểu Nam Tử có chút đau buồn nói: "Nếu tôi thật sự ra nhập vào tập đoàn Tượng Quốc thì sau này chúng ta cùng lắm chỉ có thể coi là bạn bè chứ không thể là anh em nữa đúng không?"
"Cậu lúc nào cũng thích làm quá vấn đề lên thế à?", Long Thiên Tượng huých một cái vào ngực Tiểu Nam Tử.
Tiểu Nam Tử cười nói: "Nếu như tôi muốn gia nhập Tượng Quốc thì từ lúc tốt nghiệp đã vào rồi, Tiểu Hổ Tử, trong nhóm chúng ta chỉ có một mình tôi là con nhà nghèo, nói không tự ti là nói dối, nhưng ít nhất vẫn còn chút liêm sỉ, tôi muốn thử dựa vào bản thân xem có thể làm nên chút tên tuổi hay không. Ít nhất cũng không thể để mất mặt mấy cậu được, không thể để những người không ưa các cậu ở thủ đô kia mỗi lần nhắc đến Đạm Ngạo Nam tôi đều nói tôi dựa vào cậu để trèo lên cao".
Long Thiên im lặng không nói gì, anh hiểu tính cách của Tiểu Nam Tử hơn bất cứ ai, cho nên vẫn luôn không làm những việc dư thừa, cũng may mắn vì mình đã không làm việc thừa thãi, nếu không hai người thật sự chỉ có thể làm bạn chứ không thể làm anh em.
"Từ bỏ cái núi vàng là cậu, có phải tôi ngốc lắm không?", Tiểu Nam Tử đột nhiên hỏi.
"Ai bắt cậu chứ? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?", Long Thiên hỏi ngược lại.
"Tôi thấy cậu không muốn giữ cúc hoa rồi đó!"
"Còn tốt hơn cúc hoa của cậu!"
Mỗi lần Long Thiên thực hiện nhiệm vụ thập tử nhất sinh ở Quỷ Môn, mỗi khi rơi vào hiểm cảnh, từ oán trời trách đất trở thành tự tìm vui cho mình, anh đều nhớ lại quãng thời gian cãi nhau ỏm tỏi cùng đám bạn, nhớ lại những ngày tháng kề vai đi đánh nhau rồi lại kéo cả đám bỏ chạy, cùng nhau làm bậy, cùng nhau gây chuyện, cùng nhau uống đến say mèm đó.
Hai người đùa giỡn ầm ĩ tranh nhau nói: "Nào, đến đi"
Hoàng Phương Phi không làm phiền họ đùa giỡn, hai người đã uống nhiều rồi, mấy chuyện bựa bựa cũng dám nói, Hoàng Phương Phi cũng không thấy phản cảm, ngược lại còn thấy có chút đáng yêu, thậm chí còn rót rượu cho họ, nghe hai cậu ấm ở thủ đô nói những chuyện thú vị ngày xưa.
Đương nhiên, thu hoạch tối nay của Hoàng Phương Phi cũng không ít, ngoài việc Đoàn Ân Long đã phê duyệt mấy đơn hàng giá trị kia thì việc lớn hơn đó là đã xác định được thân phận của Long Thiên, cậu chủ nhà họ Long, chồng của Vương Lệ Trân. Mặc dù Hoàng Phương Phi đã từng nghi ngờ những việc này nhưng đến hôm nay mới có thể chắc chắn, sau này cũng biết phải đối mặt với Long Thiên thế nào ở công ty.
Đương nhiên cô ta cũng có cảm tình với người đàn ông này, đây cũng không phải là chuyện gì mất mặt, dù sao thì làm gì có người phụ nữ nào trong hoàn cảnh như vậy lại có một người đàn ông xuất hiện xả thân vì mình mà không động lòng chứ?
Cho nên lúc Long Thiên và Tiểu Nam Tử muốn vui vẻ uống với nhau một chút, Long Thiên có đề nghị đưa Hoàng Phương Phi về trước thì cô ta cũng không từ tối.
Lâu như thế mới gặp được nhau, đương nhiên Tiểu Nam Tử không dễ dàng gì tha cho Long Thiên, dặn dò Long Thiên mau chóng xong việc để tối nay phải uống đến tận sáng.
Hoàng Phương Phi lẽ nào lại không hiểu ý của Tiểu Nam Tử, mặt cô ta hơi ửng hồng lén nhìn trộm Long Thiên bên cạnh, tên ngốc này thế mà lại có bộ dạng của một người chính nhân quân tử.
Hai người xuống dưới lầu, Hoàng Phương Phi có chút mong đợi nhanh chóng bị một câu nói của tên không hiểu phong tình này suýt nữa làm cho tức chết, Long Thiên nhìn quanh nói: "Tôi uống rượu rồi nên không lái được xe, chị Hoàng để tôi gọi xe giúp chị nhé".
Hoàng Phương Phi trách móc nói: "Nửa đêm thế này rồi, cậu yên tâm để tôi về một mình sao?"
"Tiểu Nam Tử còn đang đợi tôi mà", Long Thiên có chút khổ não nói.
Trong lòng Hoàng Phương Phi thầm nghĩ, tên ngốc ngày giả ngốc hay giả bị ép đây, có điều vẫn nên thu lại chút tính toán nhỏ đó của bản thân thì hơn. Làm bạn với người đàn ông như thế này rất ổn, nhưng một khi vượt quá ranh giới thì người gặp xui xẻo chỉ có bản thân mình thôi. Nghĩ vậy cô ta đưa tay ra gọi một chiếc xe rồi đẩy Long Thiên đi nói: "Vậy cậu lên đi, đừng để bạn cậu đợi lâu quá".
Long Thiên nhìn bóng lưng thướt tha của Hoàng Phương Phi, sắc mặt dường như có chút tiếc nuối nói: "Chị Hoàng, giờ tôi hối hận có kịp không?"
Hoàng Phương Phi tò mò hỏi: "Hối hận cái gì?"
"Đưa chị về nhà đó", Long Thiên cười gian tà nói.
Hoàng Phương Phi vốn vẫn còn một chút chán nản cũng bật cười vì câu nói này, những rối rắm trong lòng đột nhiên tan thành mây khói, cô ta nháy mắt quyến rũ với Long Thiên một cái rồi nói: "Muộn rồi, về nghỉ ngơi sớm đi, 'em trai nhỏ' của tôi".
Hoàng Phương Phi còn cố tình nhấn mạnh vào ba chữ 'em trai nhỏ', khiến Long Thiên muốn nhào lên xe, Hoàng Phương Phi cũng không cho anh cơ hội này, bảo tài xế lái xe đi bỏ lại đối phương.
Long Thiên vẫn đứng đó với vẻ mặt cam chịu, lại bỏ qua một cơ hội quý giá làm chuyện xằng bậy nữa rồi.
Quá tam ba bận, nếu lần sau lại có chuyện như vậy, có đánh chết ông đây cũng phải hóa thú một lần.
Sau khi gửi tin nhắn báo sẽ về muộn cho Vương Lệ Trân xong, Long Thiên đi lên lầu, vỗn dĩ còn tưởng muộn thế này Vương Lệ Trân sẽ không trả lời, nhưng không ngờ vừa lên lầu thì Vương Lệ Trân nhắn lại: "Uống ít thôi".
Giọng điệu vẫn là Vương Lệ Trân, nhưng hành động thì lại có chút không giống, Long Thiên mơ hồ cảm thấy ấm áp. Nỗ lực bao ngày như thế cũng không phải không có hồi đáp, ít nhất thì vợ đã quan tâm đến mình rồi.
Sau khi điều chỉnh lại tâm tình, Long Thiên vui vẻ đẩy cửa vào, Lữ mập đã ở trong phòng bao, Lữ Kiều Kiều đang ngồi bên cạnh ngáp ruồi vừa nhìn thấy Long Thiên liền vui mừng nói: "Bố, lần này bố muốn báo thù thay cho con sao?"
Chương 107: Tuổi trẻ và chó săn
Lữ Kiều Kiều cũng chính là Quả ớt nhỏ, cô ta là bạn cùng phòng với Vương Manh Manh, không ngờ đêm nay lại nhận được điện thoại của ông bố Lữ mập kêu cô ta tới gặp một người. Chưa đợi Quả ớt nhỏ hỏi là ai, Lữ mập đã tắt điện thoại, khổ thân cho cô ta một cô gái nhỏ đang tươi mơn mởn nửa đêm nửa hôm còn phải trèo tường ra ngoài.
Sau khi Quả ớt nhỏ trèo tường ra ngoài thì bị Lữ mập đưa đến đây, trên đường cũng hỏi rất nhiều nhưng ông bố lại chẳng trả lời rõ ràng, chỉ nói là gặp một người rất quan trọng. Quả ớt nhỏ còn nghĩ không phải ông bố nửa đêm rồi còn muốn đưa đi xem mắt đó chứ. Sau khi đến phòng bao, nhìn thấy Đoạn Ngạo Nam, còn tưởng người có diện mạo giống như 'Trần Quán Hi' này là nhân vật chính, đang suy nghĩ xem tên trai bao này là nhân vật tầm cỡ nào thì thấy Long Thiên đi vào.
Long Thiên đi vào nhìn thấy Lữ Kiều Kiều thì đại khái đã hiểu ra dụng ý của Lữ mập. Từ khi Vương Manh Manh nói Quả ớt nhỏ có một ông bố đầu trâu mặt ngựa, hơn nữa còn mang họ Lữ thì Long Thiên đã tám chín phần đoán ra là con gái của Lữ mập. Thật ra lúc Lữ Kiều Kiều còn nhỏ, Long Thiên đã gặp qua một lần rồi, anh còn truyền máu cho cô ta nữa, nhưng thời gian đã trôi qua lâu quá rồi, mọi người đều không còn nhớ nữa.
Đối với Long Thiên mà nói thì ân oán giữa anh và Quả ớt nhỏ chẳng qua chỉ là trò trẻ con mà thôi, anh chẳng hề để tâm. Lão mập này có chút làm quá, anh đường đường là Bạch Diêm Vương của Quỷ Môn lẽ nào còn chấp nhặt với một đứa nít ranh sao.
Nhưng trong mắt Quả ớt nhỏ thì lại không thế, con gái mà! Đặc biệt còn là cô gái tùy hứng được nuông chiều từ bé thì chuyện Long Thiên làm với cô ta rõ ràng là thâm cừu đại hận, cho nên vừa nhìn thấy Long Thiên đã tức giận nói: "Bố, đây chính là tên khốn đã bắt nạt con gái yêu của bố đó, tối nay bố phải dạy dỗ cho anh ta một trận cho con".
Lữ mập lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, Quả ớt nhỏ còn tưởng tối nay Long Thiên xong đời rồi, dù sao đây cũng là địa bàn của bố mình, cô ta có thể tượng tượng được cảnh tượng đen đủi của người đàn ông này đêm nay, đến lúc đó cô ta chắc chắn sẽ phải quay video lại, có thù phải báo, có oán phải trả.
Ai ngờ Lữ mập lại nói: "Cậu chủ, con gái tôi không hiểu chuyện, cậu người lớn không chấp trẻ con, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu".
Vừa nói xong, Quả ớt nhỏ sững người, vẻ mặt còn đang vui sướng bỗng chốc tràn đầy nghi ngờ, Long Thiên phất tay nói: "Lão mập, tôi không nhỏ mọn như vậy, không cần thiết đâu".
"Không, bắt buộc phải xin lỗi", Lữ mập kiên quyết nói.
Quả ớt nhỏ mặc kệ, cô ta tức tối đứng lên nói: "Bố, đầu bố có vấn đề gì à? Nửa đêm bắt con ra ngoài vì muốn con xin lỗi tên khốn này ư?"
Trong ấn tượng của Quả ớt nhỏ, mỗi lần cùng bố đi dự bất cứ bữa tiệc nào ở Bắc Hải thì mọi người chẳng phải đều dùng thái độ nịnh bợ với mình đó sao, cho nên trong nhận thức của Quả ớt nhỏ bố mình có thể một tay che trời. Ở Bắc Hải cũng có nhiều người trên cơ, nhưng tuyệt nhiên bố lại bắt mình phải xin lỗi một tên khốn lớn hơn mình có vài tuổi sao, quả thực là có sự trái ngược quá lớn rồi, quả ớt nhỏ có chút không chấp nhận nổi.
Tên này chẳng qua chỉ là chồng của Vương Lệ Trân, có gì ghê gớm chứ?
Lữ mập quay lại nhìn cô con gái bảo bối của mình, Lữ mập vẫn luôn như một vị phật sống không nỡ đánh cũng không nỡ chửi mắng con gái yêu lần đầu tiên nặng lời nói: "Kiều Kiều, hôm nay con bắt buộc phải xin lỗi!"
Từ nhỏ tới lớn, Lữ mập chưa từng trở mặt với con gái mình, dù là sự yêu chiều quá mức mấy năm nay dẫn đến tính cách của Quả ớt nhỏ càng ngày càng tệ, kể cả Quả ớt nhỏ có gây họa lớn thế nào Lữ mập cũng không nỡ mắng một câu, nhưng bây giờ vì một người đàn ông thậm chí còn là kẻ thù của mình mà lại nghiêm khắc như vậy, Quả ớt nhỏ càng cứng đầu, lạnh lùng nói: "Có đánh chết con cũng không xin lỗi, Lữ mập, con không quan tâm tên khốn này có chống lưng thế nào thì cũng không xong với con. Nếu như bố sợ vậy thì cắt đứt quan hệ bố con đi, một mình con chịu trách nhiệm, không liên lụy đến bố".
Long Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, Tiểu Nam Tử nheo mắt nhìn, con gái bốc đồng có lúc rất đáng yêu nhưng đáng ghét thì vẫn nhiều hơn, lúc mới qua lại với Đoàn Tư Khiết, cô ta cũng có tính cách này, mấy lần chọc tức Tiểu Nam Tử đến mức anh muốn cho cô ta cái bạt tai.
"Bốp!"
Lữ mập giơ tay lên vả một cái, không chút do dự.
Má phải của Quả ớt nhỏ đỏ ửng lên, cô ta thật sự không tin nổi, ông bố vẫn luôn yêu thương mình lại có thể cho mình một cái bạt tai như vậy. Quả ớt nhỏ giống như một con sư tử lên cơn điên vậy, mắt đỏ ngầu gào lên: "Lữ mập, bố được lắm, sau này bố không phải là bố của con, con cũng không còn là con gái của bố nữa!"
Nói xong liền tông cửa bỏ đi, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt lườm Long Thiên vô tội đang ngồi kia một cái.
Tiểu Nam Tử muốn làm người tốt đứng ra khuyên nhủ, nhưng Lữ mập lại trực tiếp ngắt lời nói: "Kệ nó!"
"Không phải, anh mập à, có chuyện gì vậy chứ, Tiểu Hổ Tử không phải đã nói không tính toán gì sao, anh còn động tay làm gì?", Tiểu Nam Tử cũng cảm thấy Lữ mập có chút quá đáng, anh ta từ trước đến nay luôn thương hoa tiếc ngọc, một cô gái xinh đẹp như thế lại bị cho một cái bạt tai thì thật sự cũng có hơi chút quá đáng.
Lữ mập ngồi xuống, nâng điếu xì gà trong tay lên hút, nói: "Nếu hôm nay tôi không đánh nó, sau này nó sẽ càng phải chịu thiệt nhiều hơn, ngại quá cậu chủ, để cậu chê cười rồi".
Câu này đương nhiên không phải chỉ Long Thiên sẽ đi báo thù Quả ớt nhỏ, Long Thiên không làm vậy cũng không rảnh để làm vậy, nhưng vấn đề là không phải người nào có chống lưng như tập đoàn Tượng Quốc cũng đều có thái độ không chấp vặt như Long Thiên. Thế giới này vô tận, người có nhiều loại, đừng nói là ở thủ đô, ngay cả tại Bắc Hải này cũng vài kẻ làm vua một cõi mà Lữ mập không dám đắc tội, đến lúc Quả ớt nhỏ chọc vào họ thì có thể dễ nói chuyện như thế này sao?
Không biết sợ chính là tội lớn.
"Thật sự kệ à?", Tiểu Nam Tử có chút lo lắng hỏi.
Lữ mập lắc đầu nói: "Không cần lo, tôi kêu lão Hoàng đi theo nó rồi, chúng ta uống rượu đi".
"Lão Hoàng, chính là ông già vẫn luôn âm thầm quan sát ở cửa nhà Vương Lệ Trân đó sao?", Long Thiên cười nói.
Lữ mập vui vẻ nói: "Đúng là không có chuyện gì qua mắt được cậu chủ, may tôi đã kịp điều tra ra, nếu không thì lũ tràn vào miếu Long Vương mất, người một nhà lại không nhận ra nhau. Nhưng tôi nghe lão Hoàng nói cậu đã xử lý trong tíc tắc một tên sát thủ cấp hoàng kim, cậu chủ, rốt cuộc mấy năm nay cậu đã trải qua những gì vậy?"
Long Thiên không muốn nói ra những chuyện máu chó mà mình đã trải qua trong mấy năm nay, nếu nói thì có ba ngày ba đêm cũng không kể hết, cho nên phất tay nói: "Chỉ là tập luyện một chút nên cũng trưởng thành không ít".
Chương 108: Lữ xấu xa
Long Thiên không muốn nói, Lữ mập cũng chẳng ngu mà hỏi cố, ba người uống tới 3 giờ sáng, diệt sạch bốn thùng bia rồi mới dìu nhau rời khỏi phòng hát, vừa ra ngoài, mấy người đều cảm thấy gió mát thổi qua, tinh thần sảng khoái.
Hôm nay mọi người đều vui hết nấc, bốn thùng bia, chia đều cho ba thì mỗi người cũng phải uống ít nhất hơn một thùng, tất nhiên họ đều là những người có sức uống trâu bò, mặc dù bước chân hơi liêu xiêu, thế nhưng vẫn rất tỉnh táo.
Đường phố lúc 3 giờ sáng không bóng người, Tiểu Nam Tử chả hiểu não bị chập cheng hay gì, đột nhiên vui vẻ nói: “Tiểu Hổ Tử, chúng ta tiếp tục trận đấu lần trước, đứng ở đây đi tè, ai tè xa hơn thì thắng”.
Long Thiên cũng hớn hở, năm đó bọn họ uống say rồi bắt đầu thích bày trò này chơi, lần nào bọn con gái cũng tránh ra xa, cười không ngừng, chị Như Như thì lén cầm điện thoại chụp bọn họ, lúc nào cũng là Thái Ca đứng đầu, Long Thiên thứ hai, Phong Ức Không thứ ba, Tiểu Nam Tử xếp bét, thế là Tiểu Nam Tử đã có biệt danh Nam suy thận.
Long Thiên ngạo mạn: “Nam suy thận, lại muốn chuốc nhục nữa hả?”
Tiểu Nam Tử hừ lạnh: “Tôi đây đã khổ luyện bí kíp bao nhiêu năm nay, cậu tin tôi có thể bắn sang tận chỗ thùng rác bên đường đối diện không?”
“Chém gió phần phật”.
“Không tin thì tới đây”.
Lữ mập đã có phần quá chén, đứng dậy hưởng ứng: “Đi, tới đê, cho các người biết cái gì là bảo đao chưa cùn!”
Thế là một cảnh tượng hoang đường xảy ra, ba người đàn ông không trẻ không già xếp hàng trước cổng quán karaoke Huy Hoàng, không thèm để ý đến việc người qua đường nhìn bọn họ như mấy thằng dở, bắt đầu làm trò.
Cuối cùng, Long thiên đã đánh bại Tiểu Nam Tử với khoảng cách chênh lệch 5cm, còn Lữ mập thì đau khổ phát hiện mình tè lên giày, đã vậy còn tè trong lúc gió thổi thuận chiều.
Long Thiên và Tiểu Nam Tử đều không nể mặt cười cợt ầm ĩ, Lữ mập chỉ có thể nói một cách chua chát: “Đúng là tuổi xuân chó má”.
Cảnh tượng này được xếp vào trong danh sách mười cảnh tượng kỳ lạ hiếm có của Bắc Hải năm đó.
Sau khi thuê phòng cho Tiểu Nam Tử, đưa Long Thiên về nhà an toàn, Lữ mập lại đi tới một quán bar khác, rút điện thoại ra gọi, không lâu sau ông Hoàng mặt sẹo ngàn năm không thay đổi xuất hiện, đi đến bên cạnh nói với Lữ mập: “Cô chủ đang bực mình, đã uống rất nhiều rượu, tôi khuyên không nổi, có vài tên có mắt không tròng định lợi dụng giở trò đều bị tôi cho một trận rồi”.
Lữ mập nói rất bình tĩnh, dường như đã tỉnh táo: “Ông đưa con bé ra đây”.
Ông Hoàng khó xử nói: “Tôi sợ cô chủ không chịu nghe lời tôi”.
Lữ mập: “Mạnh tay một chút cũng được”.
Ông Hoàng gật đầu, lại quay người đi vào quán bar, 5 phút sau thì kéo được Quả ớt nhỏ đã uống đến mặt đỏ lừ ra, Lữ mập dịch người qua, Quả ớt nhỏ hùng hổ ngồi phịch lên xe, vừa ngồi xuống đã quát tháo: “Không phải nói cắt đứt quan hệ bố con à? Đến đây tìm con làm gì”.
Lữ mập cười hi hi rướn mặt qua nói: “Con gái ngoan, nếu tức việc bố tát con một cái, nào, mặt bố đây, cho con tát lại mười cái”.
Quả ớt nhỏ đẩy đầu ông ta ra: “Con làm gì dám đánh bố, không người ta lại bảo con bất hiếu, con chỉ rất khó chịu, tên họ Long đó có gì giỏi giang, để bố phải hết mực bảo vệ như thế”.
“Con gái ngoan, con hỏi nhầm rồi đấy, không phải bố bảo vệ cậu chủ, mà là cậu chủ luôn bảo vệ bố”, Lữ mập định hút thuốc, nhưng nhận thấy ánh mắt giết người của con gái thì lại thôi.
Quả ớt nhỏ hỏi tiếp: “Long Thiên chính là cậu chủ mà bố luôn nhắc đến đấy ư, Lữ xấu xa, rốt cuộc năm đó anh ta đã làm gì, khiến cho bố hết lòng hết dạ với anh ta như thế, đến cả con gái cũng không cần”.
Lữ mập nhìn ra cửa sổ, lầm bầm: “Bố chưa tốt nghiệp cấp ba đã bỏ học đến thủ đô, biết rằng ông bà nội con không thể cho bố giàu sang, bố liền tự mình đi tìm giàu sang, khi đó ở thủ đô, cái gì bố cũng từng làm, bưng bê phục vụ, tiếp thị, giả vờ tai nạn để ăn vạ, bán thuốc lởm, thậm chí còn từng đi dẫn gái cho người ta, chỉ cần là việc kiếm ra tiền thì bố đều làm, mấy năm đó trải qua bao nhiêu sóng gió, bị người khác khinh thường, dẫm đạp, lên đồn các thứ, đếm không xuể, mà cũng chẳng muốn nhớ lại nữa, bê tha chật vật như thế tầm bảy tám năm, tích được ít vốn, liền tới một sân golf làm nhân viên kéo gậy trông đồ, định bụng nếu bám được vào một nữ đại gia nào đó thì có thể bớt phấn đấu 10 năm rồi”.
“Hôm đó có một người rất ngầu, chỉ vì bảo vệ không cho vào, thế là liền lấy 100 triệu ra mua đứt cả cái sân golf, đó là lần đầu tiên bố thấy nhiều tiền như thế, về sau mới biết đấy là bố của cậu chủ, bố mặt dày tiến tới chào hỏi, nói chỉ cần có tiền việc gì tôi cũng có thể làm, người ta không thèm để ý tới bố, bởi vì ông ấy cũng chẳng thiếu kẻ muốn bán mạng cho mình, khó khăn lắm mới tìm được một người giàu có vậy, bố dễ gì mà từ bỏ, thế là liền dùng cách ngày ngày mặt dày đi theo, ông ấy thấy phiền, sai người cắt đứt gân tay của bố, bố vẫn quyết không bỏ cuộc”.
“Bố khi đó 30 tuổi, ngồi dài trước cổng nhà họ Long, lúc ấy bố đã nghỉ việc hơn nửa năm, trong túi chả còn đồng nào, mấy ngày liền không ăn cơm, suýt thì chết đói, chỉ có cậu chủ lúc đó mới 7 tuổi chịu mở cổng sắt, dìu bố vào trong, cho bố một bữa cơm đầy đủ thịnh soạn, con gái ngoan, đời này bố cho dù có may mắn phất lên chăng nữa, cũng không thể có lại cảm giác ấm áp từ tận đáy lòng như trong bữa cơm đó, cậu chủ là người đầu tiên coi bố như một con người, cho bố cơ hội phát triển, thậm chí cậu chủ từng hiến máu cứu mạng con, Lữ xấu xa này không phải loại đại nhân đại nghĩa gì, nhưng không ngu ngốc, cũng biết một câu thế này”.
Lữ mập, một người đã trải qua bao mưa gió ở Bắc Hải, hung hăng quẹt mặt, nói: “Cho dù bố chỉ là một con chó, nhưng nếu có người đối xử với bố một cách bình đẳng lịch sự, bố cũng sẽ báo đáp lại y như vậy!”
Chương 109: Cười nhạo
6h30 sáng, Vương Lệ Trân chải đầu trang điểm xong, xuống phòng khách thì không thấy Long Thiên chuẩn bị bữa sáng như thường ngày, vốn Vương Lệ Trân đang không vừa ý, mà nhớ lại sáng nay 4h30 anh mới về nhà, thiết nghĩ vẫn đang ngủ chưa dậy cũng là lẽ thường, vậy nên không tính toán nữa.
Cô biết hôm qua anh đi đâu, Hoàng Phương Phi hầu như đã nói lại với cô toàn bộ quá trình, mặc dù quan hệ giữa cô ta và Long Thiên rất thân thiết, nhưng chắc chắn không qua được mắt Vương Lệ Trân, nếu chút việc cỏn con này mà không nhìn ra, thì cô ta đã không lên nổi chức trưởng phòng kinh doanh, không cần phải hỏi, cách làm của cô ta là chính xác, nếu không còn lâu mới an toàn rút lui.
Mới đầu Vương Lệ Trân không hề quan tâm, cô vừa về liền lên giường, nhưng lại không thể ngủ nổi, cũng chẳng hiểu trong đầu đang nghĩ gì, đến tận 4h30 khi Long Thiên quay về, Vương Lệ Trân mới ngủ được.
Cho nên Vương Lệ Trân biết việc Long Thiên giúp Hoàng Phương Phi đạt được hợp đồng 50 triệu, không hiểu do cảm kích anh hay do bốc đồng, Vương Lệ Trân đột nhiên xuống bếp, nấu một nồi cháo, rán hai quả trứng, đối với một người có kỹ năng nấu nướng tệ hại như cô, thế này là đã nỗ lực hết sức rồi, làm xong hết mọi thứ, cô mới lên phòng gọi Long Thiên, nhưng không ai trả lời.
Lúc này đã 7h, Vương Lệ Trân sợ trễ giờ làm, thế là đẩy thẳng cửa đi vào, cửa không khóa, Vương Lệ Trân như kiểu làm gì sai trái lắm, rón rén bước vào trong, Long Thiên cởi trần nằm sấp trên giường, trong phòng thoang thoảng mùi rượu, càng tăng thêm phần hormone nam tính.
Vương Lệ Trân nhìn anh, đây là lần đầu cô nhìn thấy lưng trần của Long Thiên, mặc dù không có vẻ ngạc nhiên như đám thiếu nữ Vương Manh Manh, nhưng cô cũng hơi xấu hổ, lưng của anh thật sự rất đẹp, những vết sẹo và vết đạn càng chứng minh đây là một người đàn ông trải qua nhiều câu chuyện, không tò mò là nói điêu, đặc biệt là với kiểu phụ nữ thuộc họ mèo như cô.
Có lẽ bầu không khí trong phòng hơi bị mập mờ, Vương Lệ Trân lại có thể lần đầu quan sát rõ Long Thiên, người đàn ông này, trước giờ cô chỉ cảm thấy anh là một kẻ nham nhở cợt nhả, cho đến khi anh luôn bảo vệ cô như một hiệp sĩ, cô phải thừa nhận rằng khi Long Thiên đứng trước cô, Vương Lệ Trân có cảm giác người đàn ông này rất đáng tin cậy.
Vương Lệ Trân chả hiểu có phải hôm nay não mình có vấn đề hay gì, thế mà lại tiến gần quan sát gương mặt Long Thiên một cách tỉ mỉ, dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa, thì anh cũng không tính là đẹp trai, miễn cưỡng được coi là ưa nhìn mà thôi, đương nhiên Vương Lệ Trân không thuộc nhóm thích mấy tên mặt mũi thư sinh, chỉ là phụ nữ đều ảo tưởng về hình tượng bạch mã hoàng tử, cô cũng vậy, rõ ràng là vẻ bề ngoài xấu xí như vẽ bằng tranh sơn dầu của Long Thiên thật sự khác xa với bốn chữ bạch mã hoàng tử.
Sự xuất hiện của Chung Tân Vinh khiến cho cô lần đầu nảy sinh tình cảm với nam giới, thế nhưng kết cục lại là tổn thương đầy mình, nghĩ kỹ lại thì, nếu không phải tối đó Diệp Yêu Tinh tự ý cùng Long Thiên anh hùng cứu mỹ nhân, cô sẽ không bao giờ bước chân vào hõm này, cũng không bao giờ mở lòng với người đàn ông nào khác nữa.
Đã bao lâu rồi, chẳng một ai có thể chạm tới trái tim cô, Long Thiên này có thể chăng?
Vương Lệ Trân bất chợt vô ý vươn tay ra, định sờ khuôn mặt của Long Thiên, đây là một hành động bạo gan, nhưng Long Thiên bỗng lẩm bẩm gọi tên ai đó, khiến cho cô khựng lại giữa chừng, đột nhiên hiểu ra gì đó.
Lâm Chi Tử là ai?
Một cảm xúc trước giờ chưa từng có xuất hiện trong đầu Vương Lệ Trân, cảm giác này rất đáng ghét, trái tim cô đang dần hé mở lại đóng chặt, sắc mặt Vương Lệ Trân trở lại vẻ lạnh lùng như bình thường, còn có chút ấm ức, một người đàn ông nằm trong nhà mình mà còn nghĩ về một người phụ nữ khác, đây là sự nhục nhã đối với bất kỳ người phụ nữ nào.
Uổng công cô còn chuẩn bị bữa sáng cho anh, để rồi nhận được sự đối xử như thế này!
Xúc động nhất thời, khiến cho Long Thiên vốn đang say ngủ chợt tỉnh dậy, những ngày tháng ở Quỷ Môn đã rèn cho anh thói quen này, không cần biết người trước mặt là ai, lập tức giơ tay đổi khách thành chủ, lật người đè Vương Lệ Trân xuống dưới ngay trong tích tắc!
Phản ứng mạnh mẽ của Long Thiên khiến cho Vương Lệ Trân hoảng hốt, đến khi cô phản ứng lại, gương mặt của Long Thiên đã kề sát trước mặt mình, hai tay thì bị anh dùng một tay giữ chặt, cơ thể hai người gần như ép sát vào nhau.
Có thể cảm thấy được hơi thở đôi bên.
Có thể nhìn vào mắt đôi bên.
Có thể cảm nhận được độ ấm cơ thể đôi bên.
Trầm lặng 3 giây.
Vương Lệ Trân không chịu nổi hơi thởi nóng bỏng của anh phải cất lời: “Đè đủ chưa?”
Mới đầu mắt Long Thiên đằng đằng sát khí, tiếp theo ngại ngùng, sau đó chuyển sang nóng bỏng, cuối cùng là bối rối cười: “Làm sao? Muốn trả mối thù hôm đầu tiên anh cưỡng gian em nên hôm nay chủ động lên giường anh đấy à?”
“Không phải”, Vương Lệ Trân ngoảnh đầu sang một bên, bướng bỉnh nói.
Bàn tay phải của Long Thiên trượt xuống, chuyển động một cách không thể xấu xa hơn: “Vương Lệ Trân, thành thật khai báo đi, em vào phòng anh định làm gì?”
Chương 110: Ra vẻ ta đây
Khi Long Thiên chuẩn bị bất chấp tiến tới, Vương Lệ Trân chỉ có thể ra đòn sát thủ hỏi: “Anh kết hôn với tôi là để trả thù Cừu Đông Thanh?”
Long Thiên nghe vậy lập tức trở nên chán nản, như kiểu quả bóng bị xì hơi, anh buông Vương Lệ Trân ra, sau đó đứng dậy châm điếu thuốc rồi đi vào phòng tắm, tự nói với mình: “Liên quan quái gì tới em, cái gì không nên hỏi thì đừng có hỏi”.
Thức ăn thì vẫn là thức ăn, hương vị thơm ngon như cũ, nhưng vô tình đã không còn hợp khẩu vị của Long Thiên nữa rồi, một mũi kim sắc bén nhuốm máu đâm thẳng vào nỗi đau trong lòng anh.
Vương Lệ Trân thẫn thờ một lúc rồi cũng ngồi dậy, vẻ mặt ngầm oán trách khiến người khác không khỏi đau lòng, đặc biệt là sau câu ‘liên quan quái gì đến em’ khốn nạn của Long Thiên, ai oán hệt như kiểu Long Thiên lừa gạt tình cảm của con gái nhà lành vậy.
“Hừ hừ, đường đường là cậu chủ nhà họ Long, có chút chuyện này mà không dám thừa nhận ư? Trả thù một người phụ nữ, đúng là ra gì lắm đấy”, Vương Lệ Trân bóng gió nói, cái kiểu tranh chấp nhỏ mọn như này thật sự không phù hợp với phong cách của cô.
Long Thiên lại rút thêm điếu thuốc, không hề dừng bước, thậm chí còn chả quay người đáp lại câu nào, lần đầu tiên Vương Lệ Trân chiếm ưu thế mà lại chả có cảm giác vui mừng chiến thắng gì cả, ngược lại còn thấy hơi bị tội lỗi.
Chẳng lẽ do mình nói chuyện quá tổn thương người khác?
“Long Thiên!”, Vương Lệ Trân hét nhỏ một tiếng, không biết tại sao, lúc nổi nóng phát ngôn như kia xong, giờ cô muốn hỏi tội lại cảm thấy không được tự tin, điều này khiến cho Vương Lệ Trân lúng túng.
Long Thiên vẫn không thèm trả lời.
Vương Lệ Trân ương ngạnh gọi lại lần nữa.
Long Thiên vẫn chỉ hút thuốc, ra vẻ ta đây không thèm trả lời.
Vương Lệ Trân đứng dậy định rời khỏi, Long Thiên cũng chuẩn bị đi tắm, kết quả là đúng lúc Vương Lệ Trân ra tới cửa thì đột nhiên ngồi sụp xuống ôm bụng, lưng khẽ run lên, dường như không ổn lắm.
Long Thiên do dự một lúc nhưng vẫn tiến tới, phát hiện mặt của Vương Lệ Trân trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, mặc dù anh nhỏ nhen, nhưng sẽ không làm cái việc giậu đổ bìm leo, thấy người khác thất thế liền lấn tới, chẳng được tính là hành động vẻ vang gì cho cam, anh vẫn rất biết thương hoa tiếc ngọc, cho nên lập tức ngồi xuống hỏi: “Em sao rồi?”
Vương Lệ Trân ngẩng đầu, cả khuôn mặt xác xơ nhưng vẫn cứng cỏi đáp: “Liên quan quái gì đến anh!”
Hay chưa, học đi đôi với hành, trực tiếp trả lại anh câu này.
Long Thiên nhíu mày: “Dì cả em tới à?”
“Chả liên quan cóc gì đến anh”, Vương Lệ Trân cúi đầu nói, cô chả còn mấy sức mà nói chuyện nữa, vì vậy cũng không nghĩ lời để đốp lại Long Thiên, hôm qua thâu đêm, cộng thêm mấy hôm nay đang đến ngày đó, sẽ đau hơn bình thường nhiều. Bụng dưới cô đau như bị đâm kim, với lại đây là chuyện khá riêng tư, làm sao cô có thể nhờ Long Thiên, người vừa trở mặt với mình giúp đỡ cơ chứ, chỉ đành ngồi sụp xuống để giảm bớt cơn đau, bụng dường như muốn chống đối cô vậy, cảm giác đau đớn không hề giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng khó chịu nổi.
Long Thiên vươn tay dìu cô, Vương Lệ Trân gạt tay anh ra như cô dâu nhỏ giận giữ, Long Thiên liền dùng sức kéo cô lên, Vương Lệ Trân muốn giãy dụa cũng chả còn sức nữa, có thể là do quá đau, cô không duy trì vẻ đoan trang nổi nữa, hoặc do người đàn ông trước mặt ngày đột nhiên trở nên bá đạo, khiến cô chợt trở nên mềm nhũn, cứ thế để Long Thiên dìu dậy, Vương Lệ Trân không cảm giác được gì nhiều, trong cơn mơ hồ chỉ thấy dường như có một người nâng mình lên với sự dịu dàng bất ngờ.
Long Thiên dìu Vương Lệ Trân lên giường, sau đó cởi bỏ quần áo cô ra, Vương Lệ Trân không chịu, còn tưởng anh định lợi dụng cô, lập tức đưa tay ngăn lại, Long Thiên trợn mắt nhìn cô, ngữ khí không cho phép từ chối: “Yên nào!”
Vương Lệ Trân trước giờ luôn là nữ vương chiếm thế chủ động trên thương trường, vô cùng hiên ngang, giờ phút này lại rơi vào thế yếu, cánh tay mềm oặt bất lực, như bị ma xui quỷ khiến mà buông lỏng, Long Thiên chiếm thế chủ động, xoa xoa tay, sau đó đặt hai tay lên cơ bụng số 11 của Vương Lệ Trân, một làn hơi trắng từ từ bốc lên.
Vương Lệ Trân hoàn toàn từ bỏ việc chống cự, cô tựa đầu vào chiếc gối vẫn đượm mùi hương của Long Thiên, cật lực không suy nghĩ linh tinh, chỉ cảm thấy được sống thật là tốt, không đau không khổ thật tốt, còn việc nắm lấy tay ai thì vẫn còn xa xôi lắm.
Nội lực được truyền vào vùng bụng, tạo nên một luồng ấm áp, khiến cho Vương Lệ Trân tươi tỉnh trở lại, cơn đau dần dần biến mất.
Cảnh tượng này chả còn xa lạ gì với Long Thiên, lúc nhỏ, Cừu Đông Thanh lớn hơn anh 2 tuổi, được nhận nuôi vào nhà anh, cũng bị bệnh đau dạ dày kinh niên, mỗi lần đau đến mức tê tâm liệt phổi, Long Thiên đều giúp cô ta mát xa bụng, có thể nói là cô ta đã bắt đầu thích anh từ những lần như vậy đi.
Nhưng mà với Long Thiên, một kẻ chả hiểu gì về tình cảm nam nữ mà nói, anh chỉ đang giúp một chị gái xinh đẹp mà thôi, hoàn toàn chẳng có bất kỳ ý nghĩ nào như kia, thế mà lại không hề hay rằng từ lúc đó, Cừu Đông Thanh đã nhận định tình cảm với anh, rồi mới dẫn đến mấy chuyện hoang đường về sau.
Nếu nói Long Thiên không trách cô ta là nói điêu, mới đầu chỉ cho rằng vụ bắt cóc đó là tai nạn, nhưng ở Quỷ Môn rèn luyện mấy năm, anh đã dần hiểu ra được điểm đáng ngờ trong đó, nếu bọn bắt cóc muốn tống tiền, hoàn toàn không cần bắt cả Lâm Chi Tử, nhưng bọn chúng đã làm thừa một việc, đã vậy còn nổ súng giết chết Lâm Chi Tử.
Vậy vụ bắt cóc này là nhằm vào anh, hay là nhằm vào Lâm Chi Tử đây?
Khi đó còn bé ngu ngơ chưa biết gì sẽ cho rằng là nhằm vào anh, nhưng sau khi trải qua vô số lần bị phản bội, Long Thiên đã quen dùng cách nghĩ xấu xa nhất để phán đoán người khác.
Mỗi lần anh hồi tưởng lại tang lễ của Lâm Chi Tử, đều không thể quên được bộ dạng trốn ở trong góc cười khẩy một cách lạnh thấu xương của người con gái hại nước hại dân như Đát Kỷ trong truyền thuyết đó.