-
Chương 51-55
Chương 51: Đòi tiền
Có lẽ Vương Lệ Trân ở đầu bên kia điện thoại cũng phát giác được có gì đó không đúng, nhưng cô cũng không làm ầm lên. Chắc cô biết Long Thiên đang bật loa ngoài nên chỉ dặn dò một câu: "Không có việc gì thì tốt rồi, về sớm chút nhé".
“Em biết rồi chị”, Vương Manh Manh không biết nói thế nào.
Khi Vương Manh Manh đang định cướp điện thoại thì Long Thiên đã nhanh chóng cúp máy trước. Nhóc con, muốn tiêu hủy nhược điểm mà anh khó lắm mới có được hả, đừng có hòng nhé. Vương Manh Manh không có cơ hội phản công, Long Thiên cầm điện thoại lên lắc trước mặt cô ta rồi đắc ý nói: "Em vợ, sau này chúng ta phải gặp nhau thường xuyên rồi, chỉ cần cô không gây chuyện với tôi, thì tôi cam đoan người khác sẽ không thấy được những hình ảnh này. Nhưng mà nếu vẫn không biết điều mà gây chuyện, thì cũng đừng trách anh rể giúp cô nổi như cồn trên mạng nhé, bộ ảnh chất lượng cao thế này nhất định sẽ khiến cho toàn bộ mạng xã hội chấn động đó".
"Loại xấu xa vô liêm sỉ!", Vương Manh Manh nghiến răng mở miệng nói, trông cô ta giống như một chú mèo con xù lông vậy.
"Là cô hay tôi vô liêm sỉ trước hả?", Long Thiên hỏi ngược lại.
Vương Manh Manh lập tức không phản bác được, việc này hoàn toàn do cô ta gieo nhân nào gặp quả đấy, nếu Vương Manh Manh biết tên chết tiệt này lại cẩn thận như thế, thì có chết cô ta cũng không chịu làm việc này đâu. Lần thất bại này cô ta cũng không biết phải nói gì, dù sao cũng do cô ta gây chuyện với Long Thiên trước, người ta chỉ gậy ông đập lưng ông lại mà thôi.
Long Thiên thấy có vẻ ảnh đã chụp đủ rồi, hơn nữa cũng đã hơn một giờ, nếu không về thì vợ sẽ lo lắng, nên anh bèn bảo Vương Manh Manh đi mở trói cho cô nàng Quả ớt nhỏ với ánh mắt sắc lẹm kia, Quả ớt nhỏ lấy lại tự do thì lập tức phẫn nộ mắng: "Tên họ Long kia, anh chờ đó cho tôi. Anh dám đối xử với bà đây như thế, tôi mà không giết chết anh thì tôi là con anh!"
Có thể chơi cùng với người như Vương Manh Manh thì nhà Quả ớt nhỏ này cũng phải có bối cảnh không nhỏ. Long Thiên không trả lời mà chỉ vào bản thân đang đứng. Ý tứ rất rõ ràng, cây ngay không sợ chết đứng, cô muốn trả thù thì cứ tự nhiên.
Quả ớt nhỏ tức giận cười lạnh nói: "Anh cũng gan đấy. Được lắm, tôi không nhiều lời với anh nữa. Ai về nhà nấy, nhưng trước tiên anh phải để lại số điện thoại cho tôi, phải là số thật. Rảnh rỗi tôi sẽ mời anh đi uống nước!"
Nói đến chữ uống nước thì Quả ớt nhỏ đặc biệt nhấn mạnh, nghe có chút rợn người.
Long Thiên lấy danh thiếp và số điện thoại ra, anh híp mắt nói: "Tiếp theo là tới phiên cô".
Quả ớt nhỏ cũng rất quyết đoán, cô ta dứt khoát nói ra số điện thoại, sau đó muốn kéo Vương Manh Manh chạy đi. Nhưng kết quả Vương Manh Manh có chút bất đắc dĩ nói: "Tớ phải trở về cùng anh ta, nếu không thì không biết nói sao với chị tớ được".
Quả ớt nhỏ cũng không cưỡng ép, cô ta chỉ hung hăng trợn mắt nhìn Long Thiên, sau đó một mình rời đi.
Quả ớt nhỏ xuống tầng đi về phía xe đua của mình, trong lòng cô ta vẫn có chút không phục, thế nên lập tức gọi điện thoại: "Lữ mập, con gái cưng của bố bị người ta ức hiếp này!"
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên giận dữ nói: "Tên khốn kiếp nào gan lớn như thế hả, ngay cả con gái cưng của Lữ Bất Lương bố mà cũng dám ức hiếp. Cục cưng bé bỏng của bố, con đang ở đâu, bố sẽ kêu ông Hoàng qua đón con ngay, thuận tiện đập sấp mặt cái thằng khốn kiếp đó một trận".
"Không sao, không cần vội, nhưng con không nuốt trôi được cục tức này, khi nào cần bố thì con sẽ nhờ bố chuẩn bị người cho con", Quả ớt nhỏ không ngốc, thân phận của đối phương là gì chứ, anh ta chính là chồng của Vương Lệ Trân đấy. Dù có muốn báo thù thì cũng phải làm ngấm ngầm. Nếu lỗ mãng xông tới thì rất dễ bị gậy ông đập lưng ông như vừa nãy.
Bên phía Lữ mập sợ con gái cưng của mình chịu uất ức nên hô hào muốn đi giết cả nhà người ta, Quả ớt nhỏ nghe vậy thì cảm thấy phiền phức, nên cô ta trực tiếp cúp điện thoại, sau đó nghĩ tới lúc cô ta và tên khốn kia tiếp xúc thân mật, mà tên đó lại còn tỉnh táo thì khuôn mặt cô ta đỏ lựng đến tận cổ.
“...”
Bắc Hải, KTV Huy Hoàng, nơi này được vinh danh là KTV đắt đỏ nhất Bắc Hải, có thể sánh ngang với KTV Thiên Thượng Nhân Gian ở thủ đô năm đó. Đám cậu ấm cô chiêu một đêm tiêu hết một hai trăm ngàn ở đây là chuyện bình thường, thậm chí còn có ba bốn minh tinh trẻ tuổi không nổi đến đây tiếp rượu nữa, rõ ràng chỉ phục vụ đám người trong giới thượng lưu này thôi, mà đêm nào cũng buôn may bán đắt.
Mà ông trùm giấu mặt của KTV này cũng đỉnh của chóp, người đó là một tên khố rách áo ôm thuộc tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội, nhưng không ngờ lại có thể leo được tới tận vị trí này. Nghe nói ở thủ đô gặp được quý nhân giúp đỡ, sau khi bán mạng vài năm thì được ông chủ bên đó thưởng lớn, đồng thời cũng cho ông ta quay về bên này phát triển. Sau khi trở lại Bắc Hải thì ông ta đã mở một chuỗi KTV, mỗi một tòa đều đầu tư hàng trăm triệu, thêm bên thủ đô và thành phố Dương, thì KTV ở đây đã là căn thứ năm rồi.
Lúc này ở cửa ra vào KTV Huy Hoàng, một lão béo nói chuyện điện thoại cả buổi, sau đó không thấy đầu bên kia trả lời nữa nên chỉ đành bất đắc dĩ cúp máy. Sau đó ông ta tiếp tục gọi lại, được lắm, lần này còn trực tiếp tắt điện thoại luôn. Lữ mập cũng thật sự không biết làm thế nào với tính tình của cô con gái rượu này.
Lão béo cất điện thoại đi, ông ta khó chịu nhổ một ngụm nước bọt ra bên ven đường, vừa khéo nhổ ngay vào một chiếc Toyota land cruiser, đúng lúc này một đám thanh niên trẻ tuổi vừa vui đùa đi ra từ KTV Huy Hoàng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, gã đầu đinh cầm đầu lập tức không vui đi lên nói: "Lão mập chết tiệt, ông làm dơ xe của tôi rồi!"
Lữ mập thấy đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa lại do bản thân không để ý trước nên bèn chủ động cười nói: "Chàng trai, thật ngại quá, tôi lau cho cậu nhé".
Nói xong thì ông ta cũng thật sự định ngồi xổm xuống dùng bộ vest như nùi giẻ trên người giúp gã đầu đinh lau xe, gã đầu đinh đúng kiểu không tha cho người ta. Gã ta đẩy Lữ mập ra rồi bảo: "Đồ heo mập chết bầm, lau là xong việc hả, ai biết ông có bệnh lậu gì hay không chứ? Nếu lây bệnh cho tôi thì phải làm sao bây giờ?"
Lữ mập cũng không tức giận, ông ta cầm lấy một bao Trung Hoa vỏ mềm định mời thuốc lá, biểu hiện rất thành ý, hiển nhiên không muốn so đo cùng đối phương. Gã đầu đinh đẩy thuốc lá của Lữ mập ra rồi tiếp tục mắng: "Dẹp cái trò đó đi, đêm nay không bồi thường một trăm ngàn thì để lại một chân ở đây!"
Gã đầu đinh gào to, hơn mười thanh niên không học vấn không nghề nghiệp bên cạnh lập tức bao vây Lữ mập, sợ ông ta lén chạy đi. Mỗi đứa một lời, đủ loại nhục nhã, đương nhiên cũng không thoát khỏi trọng điểm, đó chính là đòi tiền.
Lữ mập đốt một điếu thuốc, từ đầu tới cuối luôn duy trì nụ cười, ông ta bèn nói: "Chỉ một ngụm nước bọt thôi mà cậu muốn một trăm ngàn hoặc là cái chân tôi. Chàng trai, cậu nghèo đến phát điên rồi hả?"
Chương 52: Biết vậy không ra tay mạnh
“Mẹ kiếp! Mày mắng ai đấy?”, gã đầu đinh uống chút rượu, hơn nữa trong nhà có chút tiền nên vẫn luôn hống hách. Gã ta đẩy lão béo một cái rất mạnh, cảm giác như gã ta muốn đánh nhau rồi.
Nhưng có đẩy thế nào thì lão béo vẫn không ngã mà gã đầu đinh lại bị kéo về sau. Vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đầu gã ta bị người ta đập mạnh lên cửa sổ. Người này ra tay với tốc độ nhanh vô cùng, dường như trong mấy giây đã có thể đập nát đầu gã đầu đinh.
Tên bao vây lão béo vẫn chưa phản ứng lại đã bị một người quất hai cái vào chân. Lúc nhìn kỹ thì mới nhìn ra trên chân mình có một thứ gì màu vàng. Người đó một chân đá tên này lên thùng rác ở bên cạnh, còn một tên khác chặn lại được nhưng sau khi kêu một tiếng thảm thiết thì cánh tay cũng bị vặn ngược lại, chắc là tàn phế rồi. Sau này kể cả có nối lại tay thì cũng không thể vận động bình thường được.
Làm ra những động tác này không phải là một người trẻ tuổi mà là một ông lão đã sống nửa đời người rồi. Trên mặt ông không chút biểu cảm nhưng kể cả chỉ đứng ở đó thôi mà toàn thân cũng toát lên vẻ khiến người ta khiếp sợ. Vết sẹo trên mặt kéo dài từ mắt trái đến cằm vô cùng thu hút người khác.
Ông lão đột nhiên giết trận này như cao thủ võ lâm trong phim khiến cho đám đầu đinh kia sợ quá mà tản ra luôn, chúng còn không ở lại thu dọn thi thể của anh em mình. Ông lão kia muốn đuổi theo nhưng lão béo lại khoát tay. Rõ ràng là ông lão nghe theo lệnh của lão béo, lão béo vừa khoát tay mà ông ta đứng ở bên cạnh lạnh lùng quan sát.
Ba tên ngã trên đất, gã đầu đinh bị thương nhẹ nhất thì tỉnh lại rồi nhìn lão béo đang cười bước lại phía mình mà như nhìn thấy ma. Lão béo từ trên đất nhặt điếu thuốc mà ban nãy gã đầu đinh vứt đi rồi đặt bên miệng gã ta, còn có lòng tốt châm lửa cho gã ta, nói: “Có ai mà không biết Lữ mập này rất dễ nói chuyện. Tôi đã lui rồi mà cậu vẫn còn ức hiếp tôi, như này có phải quá đáng quá không?”
Nghe thấy cái tên Lữ mập thì gã đầu đinh sợ đến mức sắp tè ra quần. Nghe nói ông chủ đứng sau KTV Huy Hoàng họ Lữ, hơn nữa cũng là một người béo. Lần này thì đen đủi rồi, sao lại đi dây vào người này chứ?
Chắc là sợ quá mức nên gã đầu đinh không dám nói lời xin lỗi, còn Lữ mập đứng lên nói: “Đập nát xe của gã ta, đánh phế chân của gã ta luôn. Chuyện này cứ để đám nhóc con kia đi xử lý là được, nhân tiện nói cho chúng một tiếng, sau này thấy những trò này thì gặp một lần đánh một lần”.
Lữ mập là người có thù tất báo, sau khi nói xong thì không thèm quay đầu lại mà đi về phía KTV. Ông lão kia đi theo phía sau, ông ta sớm đã sắp xếp người đi ra thu dọn tàn cục rồi. Đối phó với mấy tên vô dụng này thì đâu cần ông ta phải đích thân ra tay.
Đợi sau khi gã đầu đinh kia kêu một tiếng thảm thiết thì Lữ mập mới đưa cho ông lão đi phía sau một điếu thuốc, nói: “Ông Hoàng! Mấy ngày này theo sát Kiều Kiều, con bé bảo ông làm gì thì ông làm cái đó”.
Ông lão tên là ông Hoàng kia nhận lấy điếu thuốc rồi gật đầu. Lữ mập vui vẻ nói: “Cảnh giới Huyền Giai rồi?”
“Chậm hơn tên khốn Vương Tu Thân kia nửa bước, vẫn ở bên ngoài tông môn”, ông Hoàng nói với vẻ không cam tâm.
Hoàng Đông Lâm và Vương Tu Thân đều là tông sư của Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới võ thuật Bắc Hải.
“…”.
Nói về chuyện ở khách sạn, chuyện xảy ra ở đó cũng một thời gian rồi. Sau khi cô bạn thân của Vương Manh Manh là Quả ớt nhỏ rời đi thì Vương Manh Manh với vẻ mặt háo hức nói: “Lần này anh chết chắc rồi. Cả Bắc Hải đều biết bố của Quả ớt nhỏ là đại ca trong giang hồ, cô ta cũng là con gái mà ông ta cưng chiều nhất. Mã Chí Cao không dám đến làm căng cũng vì điểm này đó. Lần này đắc tội với cô ta thì đợi mấy ngày nữa thi thể bị ném xuống sông cho cá ăn đi”.
“Trước khi chết tôi sẽ ôm cô chết cùng”, Long Thiên lắc lắc điện thoại trong tay rồi nói với vẻ mặt bất cần.
Anh thật sự không sợ đắc tội với cục cưng của đại ca giang hồ. Ở Quỷ Môn mấy năm, anh cũng đắc tội với khá nhiều người máu mặt, đến công chúa của nước nào đó cũng bị anh làm cho phục sát đất. Long Thiên thật sự không sợ đại ca giang hồ nhỏ bé của Bắc Hải này. Hơn nữa, trước đây Long Thiên Tượng lăn lộn ở Bắc Hải cũng lâu, nếu muốn nghe ngóng chút thông tin về Quả ớt nhỏ thì dễ vô cùng. Ví dụ về thế lực gia đình thì Long Thiên Tượng chưa từng khiến Long Thiên thất vọng.
Tất nhiên Long Thiên sẽ không quấy rầy đến bố mình nếu như không cần thiết. Dù sao thì anh cũng biết, mình cách bố cũng không xa. Đến lúc đó, không về Long Thành cũng không được. Nếu như dẫn Vương Lệ Trân quay về mà cô ấy gây chuyện thì đúng là đau đầu rồi. Vì vậy có thể tự mình thì tự giải quyết trước là tốt nhất.
Vương Manh Manh biết Long Thiên nắm được điểm yếu của mình nên lúc này cũng không cãi lại. Cô ta yên tĩnh cùng Long Thiên xuống tầng. Hai người lên xe Maserati, Long Thiên ngồi ở vị trí lái. Anh đã ép hết rượu trong người ra nên không bị coi là lái xe sau khi uống rượu.
Trên đường tẻ nhạt không có gì làm, Vương Manh Manh tò mò hỏi: “Rốt cuộc anh là người như thế nào?”
“Là đàn ông thôi”, Long Thiên thản nhiên nói.
“Vết sẹo trên người anh ở đâu mà có?”
“Người đàn ông không có chiến tích thì sao bước chân vào nhà cô được?”
“Anh đánh nhau giỏi lắm sao?”
“Cũng bình thường”.
Vương Manh Manh khinh bỉ nói: “Giỏi đến mấy thì có bằng ông Vương nhà tôi không. Nếu như không phải bố tôi dẫn theo ông ấy ra ngoài thì tôi nhất định sẽ bảo ông ấy dạy cho anh một bài học. Tôi từng chứng kiến võ công của ông ấy rồi, đúng là xuất thần, đánh loại như anh như đánh chơi thôi”.
“Là vệ sĩ già của Vương Chấn Đào?”, Lưu Đình Đình nhớ lại hai ngày trước gặp Vương Chấn Đào lần đầu ở sân bay, bên cạnh có một ông lão khiến anh có chút ấn tượng.
“Anh gặp rồi à? Có phải sợ bạt mạng rồi không? Từ nhỏ tôi sợ nhất là ông Vương đấy. Cả ngày ông ấy cứ vác bộ mặt đó nhưng cao thủ đều có kiểu đó. Nếu cả ngày cứ vênh váo như anh thì đâu còn phong thái của cao thủ nữa”, Vương Manh Manh đột nhiên chế giễu: “Loại người như anh là ông Vương coi thường nhất đấy, có phải ông ấy dạy dỗ cho anh một bài rồi không?”
Long Thiên gật đầu nói: “Ừm! Đúng rồi”.
Nhắc lại chuyện này Long Thiên lại thấy có chút áy náy. Vệ sĩ già đó ra tay thăm dò đột ngột quá nên anh phản đòn lại theo bản năng mà không nương tay. Một chút bất cẩn mà anh đánh cho vệ sĩ Vương Tu Thân đó ngã trên đất hộc máu mồm, đoán chừng nửa tháng cũng không xuống nổi giường.
Nghĩ đến đây, Long Thiên khẽ thở dài: “Haiz! Sớm biết vậy thì tôi đã không ra tay mạnh thế”.
Chương 53: Là rồng hay sâu bọ
Vương Manh Manh ở bên cạnh đương nhiên không biết tên này đã đánh ông cụ Vương mà cô ta kính trọng vào bệnh viện. Cô ta thực sự không dám nghĩ đến cảnh tượng ấy. Long Thiên cũng không nói, có một số việc không cần phải bô bô ra, chẳng hạn như việc trước khi ra ngoài anh đã xử lý tên sát thủ Hoàng Trung Nghĩa, anh cũng không định nói cho Vương Lệ Trân biết. Anh đúng là có thói gia trưởng, chỉ muốn gánh vác tất cả mọi chuyện một mình. Với anh mà nói, chị em nhà họ Vương chỉ cần sống dưới sự bảo vệ của anh là được, thỉnh thoảng cãi nhau vài câu cũng là một loại giải trí, mọi chuyện lộ ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa còn phá hỏng bầu không khí vi diệu hiện giờ.
Anh đưa Vương Manh Manh vào nhà. Vương Lệ Trân vốn đã quen với việc ngủ sớm dậy sớm nay lại không ngủ mà ngồi ở phòng khách xem ti vi. Sau khi đi vào, Vương Manh Manh chào hỏi Vương Lệ Trân rồi lên phòng, không dám nói chuyện tối nay ra, chỉ là trước khi lên lầu, cô ta trừng Long Thiên một cái, ý rất rõ ràng là cái gì không nên nói thì đừng nói.
Long Thiên đương nhiên sẽ không trẻ con như Vương Manh Manh, vừa về đã mách lẻo với Vương Lệ Trân. Anh chỉ ngồi một bên nhìn Vương Lệ Trân xem tivi. Cô lại lên tiếng trước: “Manh Manh gây chuyện với anh hẳn phải chịu thiệt rồi?”
Mặc dù hôm nay Vương Lệ Trân vẫn lạnh lùng với Long Thiên nhưng không còn vẻ ghét bỏ như ngày đầu tiên nữa, thậm chí còn nói nhiều hơn. Chẳng biết là do đêm trước Long Thiên đã biểu hiện tốt ở Lily hay là do lão cáo già Vương Chấn Đào đã nói tin tức Vương Tu Thân bị đánh nhập viện cho cô. Nhưng có một việc chắc chắn là Vương Lệ Trân biết người đàn ông này quả thực không đơn giản.
“Quả nhiên chuyện gì cũng không giấu được vợ”, Long Thiên nói bằng giọng cà lơ phất phơ, nhưng không kể chuyện hoang đường của Vương Manh Manh với cô.
Vương Lệ Trân cũng chỉ nhắc vậy, không tiếp tục hỏi nữa. Cô nói: “Mặc dù Manh Manh nghịch ngợm nhưng lòng lương thiện, anh khoan dung với nó chút”.
Long Thiên hơi bất ngờ nhìn Vương Lệ Trân. Cô đương nhiên biết anh ngạc nhiên vì điều gì, cô chỉ bình thản nói: “Tôi nói chuyện với anh khiến anh rất kinh ngạc phải không?”
Long Thiên thành thật gật đầu, Vương Lệ Trân chậm rãi: “Tôi hiểu bố tôi hơn bất kỳ ai, bề ngoài thì không trông chờ gì được nhưng thật ra lòng ông lại rất minh mẫn, sáng tỏ, nếu không một mình ông cũng không xây dựng được tập đoàn Vương Thị. Ông ấy đưa anh đến bên tôi nhất định là có lý do riêng, tôi cũng không hỏi, sau này nước sông không phạm nước giếng, anh làm việc của anh, tôi tiếp tục làm ăn. Anh nói đúng, tôi không cần thiết phải đuổi anh đi”.
Cô rất lý trí mà nói, nhưng quá lý trí lại lộ ra vẻ lạnh nhạt. Long Thiên không thích bầu không khí này, anh sờ mũi nói: “Vợ à, anh không thích vẻ lạnh lùng này của em, anh vẫn thích nhìn em suốt ngày muốn đuổi anh đi hơn”.
Vương Lệ Trân bình thản: “Chuyện này sau này đã có Manh Manh lo rồi, không cần tôi phải quan tâm”.
“Phân giới hạn rạch ròi như vậy, không hổ là vợ anh”, Long Thiên bĩu môi: “Được, vậy xem ai sẽ thắng, dù sao thời gian còn dài, cho dù em có là đá thì anh cũng sẽ mài mòn được em”.
“Cứ chờ xem”, Vương Lệ Trân đứng lên.
Long Thiên ngả người ra sô pha hút thuốc: “Tối nay em có khóa cửa không?”
“Không”.
“Vậy anh đạp cửa nhé”.
“Anh không có hứng thú, cũng không dám”.
Vương Lệ Trân trở về phòng, Long Thiên thở dài. Nếu Vương Lệ Trân vẫn đòi đuổi anh đi như ban đầu thì có lẽ tối nay anh sẽ lại đạp cửa, nhưng cô bình tĩnh như vậy, anh quả thực không có hứng. Cô gái này thật đáng gờm, biết rõ mọi chuyện không đơn giản nên mới nói thẳng.
Nhàm chán ở nhà cả một buổi tối, hôm sau, sau khi Vương Lệ Trân ra ngoài, Long Thiên mới lái chiếc xe Maybach đi làm. Còn Vương Manh Manh vẫn đang ngủ nướng, cô ta vốn ở ký túc xá nhưng thứ 7 không cần đi học nên hai hôm này sẽ ở nhà.
Sau khi đỗ xe xong, vừa vào cửa Long Thiên đã gặp tên đội trưởng đội bảo vệ có xích mích với anh ngày hôm qua – Thiết Trụ. Hắn ta chủ động đưa cho anh điếu thuốc. Trương Lượng đã bị đuổi việc rồi. Mặc dù hắn ta không biết tên nhãi này có thân phận gì nhưng cũng biết được một số tin tức. Long Thiên cũng thực ghê gớm, nghe nói buổi phỏng vấn ngày hôm qua, khi đối mặt với anh, đến ông Liêu cũng phải chịu thiệt, đã thế anh còn trở thành giám đốc bộ phận nhân sự của tập đoàn. Thiết Trụ nếu dám báo thù cho Trương Lượng thì đúng là ngu ngốc.
Long Thiên đương nhiên không chấp nhặt với hắn ta. Hai người nói chuyện vài câu coi như khiến Thiết Trụ an tâm hơn, hắn ta không muốn trở thành Trương Lượng thứ 2. Long Thiên vào thang máy, nhớ lại ngày hôm qua phỏng vấn ở tầng 12, nơi này là phòng làm việc của phòng nhân sự. Nói là phòng nhân sự nhưng thật ra còn làm cả công tác quan hệ xã hội, có lúc phòng kinh doanh quá bận cũng sẽ sai đám người nhàn rỗi ở đây đi tham gia tiệc tùng để đỡ rượu hộ.
Em gái ở quầy lễ tân nhìn thấy Long Thiên thì cười tươi như hoa chào anh, hơn nữa còn liếc mắt quyến rũ nhìn anh một cái, làm gì còn vẻ coi thường ngày hôm qua. Cô ta gọi Long Thiên lại, sau đó nói: “Giám đốc Long, trưởng phòng Liêu đợi anh ở phòng làm việc, ông ấy bảo tôi đưa anh qua”.
Trưởng phòng Liêu? Lão già làm khó anh hôm qua?
Long Thiên thầm nghĩ, lão già đầu trọc lốc tên Liêu Hồng rõ ràng là cố ý làm khó anh, Long Thiên đương nhiên biết, không những thế khả năng cao là do vợ anh giật dây ông ta làm vậy. Chẳng lẽ ngay ngày đầu tiên anh đi làm đã muốn giở trò?
Nhưng dù sao cũng là cấp trên, ông ta đã mời thì Long Thiên cũng cùng em gái lễ tân đến phòng làm việc. Lúc mở cửa, sát thủ Hồng ra vẻ ngầu lòi mà đứng trước cửa sổ sát đất, cứ như thể đang suy ngẫm chuyện gì vĩ đại lắm. Long Thiên tiến vào ông ta cũng không quay đầu lại mà chỉ nói với em gái lễ tân: “Tiểu Hoa, pha cho tôi và giám đốc Long hai tách cà phê”.
Chương 54: Đòi nợ cấp tốc
Tiểu Hoa đáp lại một tiếng rồi lui ra ngoài. Long Thiên lập tức giẫm điếu thuốc rồi đi đến bên cạnh Liêu Hồng, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu 1906 đưa lại, nói: “Lãnh đạo hút điếu thuốc! Chuyện ngày hôm qua thật sự xin lỗi ông, tôi cũng không cố ý”.
Mặt Liêu Hồng co quắp lại, sao ông ta thấy Long Thiên hiện giờ như những tên thái giám nịnh hót trong các phim cổ trang vậy, đâu còn dáng vẻ mắng mỏ ông ta ngày hôm qua nữa. Nhưng ông ta vẫn nhận lấy điếu thuốc, lúc này Long Thiên tiện tay châm lửa. Liêu Hồng hít một hơi, nói: “Cậu chủ”.
“What! Ông biết thân phận của tôi à? Vậy thì tôi cũng không giả bộ nữa”, Long Thiên trở mặt trong chốc lát, duỗi thẳng eo rồi lại rút ra điếu thuốc, nói: “Tiểu Liêu! Tìm cậu chủ có việc gì không?”
Liêu Hồng dở khóc dở cười, thằng nhóc này tiểu nhân quá đi, trước sau thay đổi quá nhanh khiến ông ta phản ứng không kịp. Ông ta giận dỗi vỗ vai Long Thiên, nói: “Nhóc con! Tôi cũng được coi là một trong những người có tầm ảnh hưởng đó nha, tôn trọng tôi một chút. Tôi chăm sóc Lệ Trân từ nhỏ, cậu có tin là kể cả cậu tán được con bé thì tôi vẫn bỏ phiếu phủ quyết không?”
“Lãnh đạo! Có gì thì từ từ nói, làm người ai làm thế, phá vỡ hạnh phúc của người khác là không nên đâu”, mắt Long Thiên đảo một vòng nhưng vẫn quyết định không tỏ rõ thái độ để tránh lão già này giở trò nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Hai người đều như đã ‘thành tinh’ nên thoắt cái đều biết cách biến bầu không khí trở nên dễ chịu hơn. Còn về những chuyện không vui tối qua thì hai người sớm đã cho qua rồi.
Tiểu Hoa bưng hai cốc café đến. Hai người kia ngồi trên ghế sofa, trên mặt đều nở nụ cười, thoạt nhìn đúng là đang rất vui vẻ. Nhưng Tiểu Hoa là người thông minh nên vẫn nhận ra có gì đó không ổn. Cô ta biết nơi này không thể ở lâu nên định rời đi để tránh bị vạ lây.
Lúc cô ta định lui ra thì Liêu Hồng bưng cốc café trên bàn lên và nói: “Cậu chủ! Chúng ta là người đàng hoàng nên không nói ý làm gì nữa. Cậu ở chỗ tôi là vô cùng nguy hiểm, tôi bị kẹt ở giữa cũng vô cùng khó chịu. Cả cậu và Lệ Trân tôi đều không đắc tội được”.
“Tôi chỉ là người vô công rỗi việc, lãnh đạo không cần phải sợ tôi đâu”, Long Thiên hút điếu thuốc rồi chậm rãi nói.
“Tôi chỉ sợ cậu lại đánh vào khuôn mặt già này”, nghĩ lại chuyện hôm qua mà Liêu Hồng với vẻ mặt bất lực. Thằng nhóc này ác độc quá đi, không hề nể mặt lãnh đạo gì cả.
Long Thiên cười nói: “Vợ tôi nói gì với ông rồi?”
“Cô ấy bảo tôi phải làm khó cậu, tốt nhất là đuổi cậu ra khỏi tập đoàn Vương Thị. Nếu tôi thành công thì cô ấy sẽ cho thằng con trai bất tài của tôi đến phòng sản xuất và thay thế vị trí của Lâm Bằng”, Liêu Hồng nói thành thật.
Long Thiên thầm nghĩ Vương Lệ Trân quả nhiên cao tay, bề ngoài thì giả bộ không liên quan gì đến mình nhưng trên thực tế lại thầm sắp xếp người làm khó mình. Hơn nữa, cô ấy còn không phải tự ra tay mà vẫn có người xếp hàng đến để xử lý mình.
Long Thiên hít một hơi thuốc, nói: “Vậy ý của lãnh đạo thì thế nào?”
“Chẳng phải là tôi đến tìm cậu để nói rõ ràng với cậu sao? Long Thiên! Tôi đã thành thật với cậu thế rồi mà cậu vẫn vòng vo với tôi, hơi vô liêm sỉ rồi đấy nhé?”, Liêu Hồng tức giận nói.
“Nói như vậy thì lãnh đạo đứng về phía tôi rồi?”
“Cũng không hoàn toàn như vậy”.
Long Thiên mắng một tiếng, nói: “Bây giờ thì đến lượt ai vòng vo đây?”
Liêu Hồng vui mừng nói: “Tôi không đứng về phía ai cả. Hai vợ chồng cậu đấu nhau, tôi đứng về bên nào cũng không có lợi. Không nói những cái khác, chỉ riêng việc thắng thua nhất định sẽ lôi tôi ra, vì vậy tôi nghĩ rồi, không thể đắc tội với bên nào được. Tôi cũng đã làm theo những gì Lệ Trân căn dặn, giao cho cậu mấy đơn khó xử lý, thế là ổn rồi chứ?”
“Lão hồ ly”, Long Thiên lẩm bẩm nói.
Liêu Hồng thầm nói, có ai lăn lộn trong thương trường hơn nửa đời người mà không phải là lão hồ ly đâu? Liêu Hồng uống xong cốc café thì từ lấy một bản tài liệu ở trên bàn đưa cho Long Thiên: “Đây là đơn thứ nhất, bên trên có biên lai nợ tiền. Nhân vật chính là thương gia trung tuổi tên là Điền Hải. Năm ngoái công ty ông ta phá sản nhưng vẫn nợ công ty ta năm triệu tiền thuốc. Tôi muốn cậu đòi số tiền này về”.
“Đòi nợ thì tìm xã hội đen là được, họ chuyên nghiệp hơn”, Long Thiên gợi ý. Cái chính là việc này quá tầm thường mà bắt anh phải ra tay.
Liêu Hồng cười nói: “Đã tìm hai nhóm rồi nhưng đều bị đánh, sau chuyện này không kẻ nào dám làm nữa”.
“Bọn đó là xã hội đen à?”, Long Thiên hỏi.
Liêu Hồng đáp: “Có lẽ là vậy. Tôi đã điều tra rồi, tên đó có mối quan hệ gần gũi với Lữ mập của KTV Huy Hoàng. Hai chuyện trước đó đều là Lữ mập ra tay xử lý giúp. Trong tài liệu này có tài liệu về Lữ mập, cậu có thể xem qua. Đây cũng được coi là đại ca hàng đầu của Bắc Hải đấy”.
Long Thiên có chút hứng thú rồi mở tài liệu ra xem. Sau khi xem xong, anh đột nhiên lộ ra nụ cười nham hiểm: “Được! Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý. Tên họ Điền kia rõ ràng là quỵt tiền của các ông rồi. Sau khi bán hết lô thuốc kia mới tuyên bố phá sản. Thế mà bây giờ mở mấy xưởng gia công, cuộc sống còn tốt hơn trước, tài sản trên chục triệu tệ rồi. Cứ có tiền là được, chỉ sợ hắn không có tiền để đòi thôi”.
“Cậu đồng ý luôn rồi sao?”, Liêu Hồng có chút kinh ngạc. Đơn này đã khiến Liêu Hồng phiền não hơn năm nay rồi. Bởi vì sai sót của ông ta, vì Điền Hải và Liêu Hồng năm đó cũng coi là anh em nên mới cho hắn nợ lại lắm tiền thế. Ai biết được anh em trở mặt không nhận người quen, để lại ‘đống rác’ này cho ông ta. Liêu Hồng vốn định từ chức nhưng Vương Lệ Trân lại giữ lại. Mặc dù chuyện này Vương Lệ Trân không truy cứu nhưng số tiền này ngày nào còn chưa đòi được thì trong lòng Liêu Hồng vẫn thấy khó chịu.
Long Thiên vui mừng nói: “Lãnh đạo cứ yên tâm! Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
“Tôi cho cậu thời gian một tháng nhé”.
“Không cần đâu”.
“Một tuần?”
“Cũng không cần, nếu hiệu suất nhanh thì tối nay có thể nhìn thấy số tiền này, nếu chậm chút thì hai ngày. Nếu quá hai ngày mà số tiền này chưa chuyển đến thì tôi sẽ tự động rời đi nhường đường cho con trai ông luôn”.
“Quân tử nhất ngôn”.
“Tứ mã nan truy”.
Đợi Long Thiên cầm tập tài liệu đi ra khỏi văn phòng, Liêu Hồng mới nheo mắt lại lẩm bẩm: “Là phượng hoàng Kinh Châu, Rồng Phục Nam Dương hay Gấu Bay Vị Thủy? Hay là gà năm mắt, rắn hai đầu, mèo ba chân? Là rồng hay là sâu, cứ chờ mà xem”.
Chương 55: Long Thiên nhận chức
Long Thiên đến để thay thế vị trí của Trương Lượng, tầng 12 này có tất cả ba giám đốc, một bộ trưởng. Liêu Hồng là người đứng đầu phòng nhân sự, Long Thiên và ba giám đốc khác cũng không được coi là người nắm quyền hạn thứ hai, bởi vì phần lớn quyền đuổi người hay nhận người vẫn nằm trong tay Liêu Hồng. Nhưng vẫn có hơn mười nhân viên dưới quyền quản lý trực tiếp của Long Thiên.
Long Thiên ra khỏi văn phòng của Liêu Hồng, sau khi được một giám đốc họ Lương chỉ dẫn thì Long Thiên đã đi đến vị trí làm việc của mình. Hơn mười nhân viên vừa nhìn thấy giám đốc Lương đến đã lần lượt đứng lên, sau đó nhao nhao nhìn về phía Long Thiên đứng sau giám đốc Lương. Ai nấy đều thầm nghĩ đây chính là nhân vật dám đối đầu với Hồng sát thủ ở trong vòng phỏng vấn, không ngờ dáng vẻ cũng người này cũng thường thường thôi, trông không có vẻ ngang ngược gì cả, chẳng khớp với tin đồn.
Giám đốc họ Lương tên thật là Lương Trấn, mặc dù đã ba mươi tuổi nhưng dáng vẻ rất đẹp trai, trông không khác gì mấy chàng trai trẻ cả, quan hệ của anh ta trong phòng nhân sự rất tốt. Trước khi Long Thiên tới thì Lương Trấn là giám đốc được hoan nghênh nhất, bởi vì anh ta đối xử với ai cũng rất ôn hòa, khí chất nho nhã, không dùng quy tắc ngầm. Có không ít cô nàng muốn dùng quy tắc ngầm với ông chú đẹp trai này, nhưng lại bị anh ta uyển chuyển từ chối. Lúc bình thường cũng không hề kiêu ngạo, danh tiếng vô cùng tốt. Cách sống khác hoàn toàn với tên Trương Lượng kia.
Trên đường đi Lương Trấn trò chuyện khá nhiều với Long Thiên, hầu như đều nói về mấy đề tài giao tiếp bình thường, nhưng anh ta ăn nói rất khéo, ngay cả Long Thiên cũng không cảm thấy được ý xấu gì. Tất nhiên Lương Trấn cũng biết mấy chuyện xấu Long Thiên đã làm, bao gồm cả việc đuổi Trương Lượng đi rồi thế vào vị trí của ông ta, lại còn huênh hoang lúc phỏng vấn. Nếu như không có chỗ dựa thì ai dám làm như vậy chứ? Trong tiềm thức anh ta đã xếp Long Thiên vào dạng có thể kết giao bạn bè, chỉ cần không giống loại rác rưởi thấp kém như Trương Lượng kia là được.
Lương Trấn cười nói: “Chắc không cần tôi giới thiệu thì mọi người cũng đã biết rồi. Đây là người quản lý tổ 2 mới đến của phòng nhân sự, Long Thiên. Giám đốc Long, nói vài lời với mọi người đi".
Long Thiên gật đầu nói: “Chào mọi người, tôi là Long Thiên. Sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp, xin mọi người chỉ dạy nhiều hơn".
Lời chào bình thường không có gì đặc biệt, khiến cho một đám nhân viên có suy nghĩ rằng anh là người rất hung hăng cảm thấy có hơi thất vọng. Một người trong nhóm bỗng nhiên lên tiếng: “Giám đốc Long, nghe nói hôm qua anh là người đã làm bẽ mặt ông Liêu, việc này có thật không?”
“Không tính là làm bẽ mặt. Chỉ là tôi thảo luận với lãnh đạo thôi. Về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa, nếu như để lãnh đạo nghe thấy thì sau này tôi biết sống sao đây?”, Long Thiên đùa giỡn.
Xung quanh vang lên vài tiếng cười.
Một người đẹp công sở có dáng vẻ ngọt ngào giơ tay lên hỏi: “Giám đốc Long, nghe nói hôm trước anh đánh Trương Lượng, hơn nữa còn là vì Mộc Tiểu Nhã. Cô ấy là bạn gái anh sao?”
Long Thiên cười nói: “Sao vậy? Cô là người yêu Trương Lượng hả, muốn giúp ông ta báo thù à?”
“Đáng ghét hà, tôi không có ý đó đâu!”, người đẹp đỏ mặt trả lời.
“Vậy nên Mộc Tiểu Nhã cũng không phải là bạn gái tôi”, Long Thiên vui vẻ nói.
Lần này tiếng cười vang lên nhiều hơn một chút.
Sau đó toàn là mấy câu hỏi kỳ quái, Long Thiên trả lời từng câu một, câu trả lời hài hước mà không mất đi vẻ thú vị. Mười người nhân viên kia có ấn tượng rất tốt với vị giám đốc mới nhận chức này.
Ngay lúc nhân viên đặt mấy câu hỏi này thì Lương Trấn đã chạy mất. Anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, tiếp sau đây để mặc Long Thiên ở lại ứng phó.
Tỉ lệ nam nữ ở tổ 2 không khác nhau lắm, tổng cộng có mười hai người, trong đó có bảy đàn ông và năm cô gái, khuôn mặt ai nấy đều rất non nớt. Long Thiên còn nhìn thấy cả người quen trong đám người này nữa, tên là Phạm Thái Nhàn. Không ngờ tên này lại được phân đến tổ của anh, không biết là do anh ta tự mình yêu cầu hay là do Hồng sát thủ muốn dùng chiêu mượn dao giết người nữa. Cuối cùng Phạm Thái Nhàn dẫn Long Thiên đi đến văn phòng của anh.
Phạm Thái Nhàn bước đến trêu chọc: “Không ngờ hai chúng ta phỏng vấn ở cùng một chỗ, nhưng cuối cùng anh lại thành cấp trên của tôi. Thật sự anh giỏi hơn những người khác rất nhiều. Mà tôi thì cũng không may lại làm việc dưới trướng của tình địch”.
“Lẽ nào anh đã biết khó mà lui hả? Anh thể hiện ra chút phong độ của cậu ấm nhà giàu xem nào, đừng để đám cậu ấm cô chiêu của Bắc Hải phải mất mặt”, Long Thiên cười nói.
“Ui chao, sao đã tra ra thân phận của tôi nhanh thế?”, Phạm Thái Nhàn bước vào văn phòng, anh ta ngồi xuống đối diện Long Thiên, rồi đưa cho anh một điếu thuốc.
Long Thiên nhận lấy điếu thuốc, anh châm lên rồi nói: “Sao mà tôi rảnh rỗi vậy được. Chẳng qua là anh rất giống với một người bạn trước kia của tôi thôi. Đại khái là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nên chẳng cần đi nghe ngóng thông tin cũng biết trong nhà hẳn là có chức có quyền rồi. Chúng ta nói thẳng nhé, về phương diện công việc, anh cứ làm đúng chức trách của mình thì chuyện thăng chức tăng lương không thành vấn đề. Còn nếu như làm sai, cho dù bố anh là chủ tịch thành phố thì cũng phải thu dọn đồ đạc cuốn xéo đi cho tôi. Còn xét về việc tư, liên quan đến chuyện cùng nhau theo đuổi một cô gái thì điều kiện hàng đầu chính là anh phải thắng được tôi. Nếu không có năng lực thì trước tiên phải ngoan ngoãn cúi đầu thôi".
“Có muốn thử luôn bây giờ không?”
“Lúc nào cũng được".
“Chậc chậc, rất có chí khí, tiếc là hơi xấu tý thôi. Lúc trước có một đám người đưa ảnh chụp của anh cho tôi xem, tôi còn tưởng anh không ăn ảnh. Nhưng bây giờ xem ra anh thật sự không đẹp trai, không lý nào một mỹ nhân lạnh lùng như Vương Lệ Trân lại để ý anh chứ”, Phạm Thái Nhàn khoát tay, giọng điệu khách sao như mấy người bạn đang ôn lại chuyện cũ, chỉ là từ ngữ sử dụng không toát lên được vẻ hiền lành như vậy.
“Đẹp trai cũng chẳng thể mài ra ăn được", Long Thiên rít một hơi thuốc, tiện thể ném tập tài liệu trên tay cho Phạm Thái Nhàn rồi nói: “Anh đi chuẩn bị sẵn hai người, sau khi tan làm thì đi cùng đến một nơi đòi nợ. Anh phải biết chọn người vào, loại người kiêu ngạo như anh, lại chướng mắt tôi nữa là tốt nhất”.
Phạm Thái Nhàn nhận lấy tài liệu, anh ta trực tiếp xem nội dung trước mặt Long Thiên, sau đó giả vờ kinh ngạc nói: “Việc này rất khó nhằn, còn liên quan đến cả Lữ béo nữa. Chúng ta đang đi đòi nợ hay là đi đánh nhau vậy hả?”
“Anh sợ à?”, Long Thiên cười lạnh nói.
Phạm Thái Nhàn lắc đầu: “Chuyện này rất kích thích. Dù sao thì tôi cũng chả phải người cầm đầu. Đến lúc đó mục tiêu công kích của bọn họ là anh, còn tôi chỉ đứng xem kịch vui thôi".
“Không còn việc gì nữa thì mau ra ngoài đi", Long Thiên trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Phạm Thái Nhàn dập tắt khói rồi nói: “Vâng ạ, thưa sếp".
Phạm Thái Nhàn thật sự nghe lời đi ra khỏi văn phòng, trong miệng còn lẩm bẩm vài câu quái đản. Anh ta cầm tập tài liệu trong tay rồi đi về vị trí của mình. Rất nhanh đã có không ít người vây đến. Hôm qua Phạm Thái Nhàn đến đây báo danh, mới đầu mấy tay già đời ở đây còn không thèm để ý đến anh chàng công tử bột này, ai mà ngờ ngay đêm đó người này đã tự động lôi kéo mấy người ở tổ 2 đi mở tiệc mừng. Địa điểm tổ chức là quán KTV Huy Hoàng, của ngon đến miệng mà không đớp thì là đồ ngu, vậy nên tất cả mọi người đều tham dự.
Có lẽ Vương Lệ Trân ở đầu bên kia điện thoại cũng phát giác được có gì đó không đúng, nhưng cô cũng không làm ầm lên. Chắc cô biết Long Thiên đang bật loa ngoài nên chỉ dặn dò một câu: "Không có việc gì thì tốt rồi, về sớm chút nhé".
“Em biết rồi chị”, Vương Manh Manh không biết nói thế nào.
Khi Vương Manh Manh đang định cướp điện thoại thì Long Thiên đã nhanh chóng cúp máy trước. Nhóc con, muốn tiêu hủy nhược điểm mà anh khó lắm mới có được hả, đừng có hòng nhé. Vương Manh Manh không có cơ hội phản công, Long Thiên cầm điện thoại lên lắc trước mặt cô ta rồi đắc ý nói: "Em vợ, sau này chúng ta phải gặp nhau thường xuyên rồi, chỉ cần cô không gây chuyện với tôi, thì tôi cam đoan người khác sẽ không thấy được những hình ảnh này. Nhưng mà nếu vẫn không biết điều mà gây chuyện, thì cũng đừng trách anh rể giúp cô nổi như cồn trên mạng nhé, bộ ảnh chất lượng cao thế này nhất định sẽ khiến cho toàn bộ mạng xã hội chấn động đó".
"Loại xấu xa vô liêm sỉ!", Vương Manh Manh nghiến răng mở miệng nói, trông cô ta giống như một chú mèo con xù lông vậy.
"Là cô hay tôi vô liêm sỉ trước hả?", Long Thiên hỏi ngược lại.
Vương Manh Manh lập tức không phản bác được, việc này hoàn toàn do cô ta gieo nhân nào gặp quả đấy, nếu Vương Manh Manh biết tên chết tiệt này lại cẩn thận như thế, thì có chết cô ta cũng không chịu làm việc này đâu. Lần thất bại này cô ta cũng không biết phải nói gì, dù sao cũng do cô ta gây chuyện với Long Thiên trước, người ta chỉ gậy ông đập lưng ông lại mà thôi.
Long Thiên thấy có vẻ ảnh đã chụp đủ rồi, hơn nữa cũng đã hơn một giờ, nếu không về thì vợ sẽ lo lắng, nên anh bèn bảo Vương Manh Manh đi mở trói cho cô nàng Quả ớt nhỏ với ánh mắt sắc lẹm kia, Quả ớt nhỏ lấy lại tự do thì lập tức phẫn nộ mắng: "Tên họ Long kia, anh chờ đó cho tôi. Anh dám đối xử với bà đây như thế, tôi mà không giết chết anh thì tôi là con anh!"
Có thể chơi cùng với người như Vương Manh Manh thì nhà Quả ớt nhỏ này cũng phải có bối cảnh không nhỏ. Long Thiên không trả lời mà chỉ vào bản thân đang đứng. Ý tứ rất rõ ràng, cây ngay không sợ chết đứng, cô muốn trả thù thì cứ tự nhiên.
Quả ớt nhỏ tức giận cười lạnh nói: "Anh cũng gan đấy. Được lắm, tôi không nhiều lời với anh nữa. Ai về nhà nấy, nhưng trước tiên anh phải để lại số điện thoại cho tôi, phải là số thật. Rảnh rỗi tôi sẽ mời anh đi uống nước!"
Nói đến chữ uống nước thì Quả ớt nhỏ đặc biệt nhấn mạnh, nghe có chút rợn người.
Long Thiên lấy danh thiếp và số điện thoại ra, anh híp mắt nói: "Tiếp theo là tới phiên cô".
Quả ớt nhỏ cũng rất quyết đoán, cô ta dứt khoát nói ra số điện thoại, sau đó muốn kéo Vương Manh Manh chạy đi. Nhưng kết quả Vương Manh Manh có chút bất đắc dĩ nói: "Tớ phải trở về cùng anh ta, nếu không thì không biết nói sao với chị tớ được".
Quả ớt nhỏ cũng không cưỡng ép, cô ta chỉ hung hăng trợn mắt nhìn Long Thiên, sau đó một mình rời đi.
Quả ớt nhỏ xuống tầng đi về phía xe đua của mình, trong lòng cô ta vẫn có chút không phục, thế nên lập tức gọi điện thoại: "Lữ mập, con gái cưng của bố bị người ta ức hiếp này!"
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên giận dữ nói: "Tên khốn kiếp nào gan lớn như thế hả, ngay cả con gái cưng của Lữ Bất Lương bố mà cũng dám ức hiếp. Cục cưng bé bỏng của bố, con đang ở đâu, bố sẽ kêu ông Hoàng qua đón con ngay, thuận tiện đập sấp mặt cái thằng khốn kiếp đó một trận".
"Không sao, không cần vội, nhưng con không nuốt trôi được cục tức này, khi nào cần bố thì con sẽ nhờ bố chuẩn bị người cho con", Quả ớt nhỏ không ngốc, thân phận của đối phương là gì chứ, anh ta chính là chồng của Vương Lệ Trân đấy. Dù có muốn báo thù thì cũng phải làm ngấm ngầm. Nếu lỗ mãng xông tới thì rất dễ bị gậy ông đập lưng ông như vừa nãy.
Bên phía Lữ mập sợ con gái cưng của mình chịu uất ức nên hô hào muốn đi giết cả nhà người ta, Quả ớt nhỏ nghe vậy thì cảm thấy phiền phức, nên cô ta trực tiếp cúp điện thoại, sau đó nghĩ tới lúc cô ta và tên khốn kia tiếp xúc thân mật, mà tên đó lại còn tỉnh táo thì khuôn mặt cô ta đỏ lựng đến tận cổ.
“...”
Bắc Hải, KTV Huy Hoàng, nơi này được vinh danh là KTV đắt đỏ nhất Bắc Hải, có thể sánh ngang với KTV Thiên Thượng Nhân Gian ở thủ đô năm đó. Đám cậu ấm cô chiêu một đêm tiêu hết một hai trăm ngàn ở đây là chuyện bình thường, thậm chí còn có ba bốn minh tinh trẻ tuổi không nổi đến đây tiếp rượu nữa, rõ ràng chỉ phục vụ đám người trong giới thượng lưu này thôi, mà đêm nào cũng buôn may bán đắt.
Mà ông trùm giấu mặt của KTV này cũng đỉnh của chóp, người đó là một tên khố rách áo ôm thuộc tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội, nhưng không ngờ lại có thể leo được tới tận vị trí này. Nghe nói ở thủ đô gặp được quý nhân giúp đỡ, sau khi bán mạng vài năm thì được ông chủ bên đó thưởng lớn, đồng thời cũng cho ông ta quay về bên này phát triển. Sau khi trở lại Bắc Hải thì ông ta đã mở một chuỗi KTV, mỗi một tòa đều đầu tư hàng trăm triệu, thêm bên thủ đô và thành phố Dương, thì KTV ở đây đã là căn thứ năm rồi.
Lúc này ở cửa ra vào KTV Huy Hoàng, một lão béo nói chuyện điện thoại cả buổi, sau đó không thấy đầu bên kia trả lời nữa nên chỉ đành bất đắc dĩ cúp máy. Sau đó ông ta tiếp tục gọi lại, được lắm, lần này còn trực tiếp tắt điện thoại luôn. Lữ mập cũng thật sự không biết làm thế nào với tính tình của cô con gái rượu này.
Lão béo cất điện thoại đi, ông ta khó chịu nhổ một ngụm nước bọt ra bên ven đường, vừa khéo nhổ ngay vào một chiếc Toyota land cruiser, đúng lúc này một đám thanh niên trẻ tuổi vừa vui đùa đi ra từ KTV Huy Hoàng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, gã đầu đinh cầm đầu lập tức không vui đi lên nói: "Lão mập chết tiệt, ông làm dơ xe của tôi rồi!"
Lữ mập thấy đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa lại do bản thân không để ý trước nên bèn chủ động cười nói: "Chàng trai, thật ngại quá, tôi lau cho cậu nhé".
Nói xong thì ông ta cũng thật sự định ngồi xổm xuống dùng bộ vest như nùi giẻ trên người giúp gã đầu đinh lau xe, gã đầu đinh đúng kiểu không tha cho người ta. Gã ta đẩy Lữ mập ra rồi bảo: "Đồ heo mập chết bầm, lau là xong việc hả, ai biết ông có bệnh lậu gì hay không chứ? Nếu lây bệnh cho tôi thì phải làm sao bây giờ?"
Lữ mập cũng không tức giận, ông ta cầm lấy một bao Trung Hoa vỏ mềm định mời thuốc lá, biểu hiện rất thành ý, hiển nhiên không muốn so đo cùng đối phương. Gã đầu đinh đẩy thuốc lá của Lữ mập ra rồi tiếp tục mắng: "Dẹp cái trò đó đi, đêm nay không bồi thường một trăm ngàn thì để lại một chân ở đây!"
Gã đầu đinh gào to, hơn mười thanh niên không học vấn không nghề nghiệp bên cạnh lập tức bao vây Lữ mập, sợ ông ta lén chạy đi. Mỗi đứa một lời, đủ loại nhục nhã, đương nhiên cũng không thoát khỏi trọng điểm, đó chính là đòi tiền.
Lữ mập đốt một điếu thuốc, từ đầu tới cuối luôn duy trì nụ cười, ông ta bèn nói: "Chỉ một ngụm nước bọt thôi mà cậu muốn một trăm ngàn hoặc là cái chân tôi. Chàng trai, cậu nghèo đến phát điên rồi hả?"
Chương 52: Biết vậy không ra tay mạnh
“Mẹ kiếp! Mày mắng ai đấy?”, gã đầu đinh uống chút rượu, hơn nữa trong nhà có chút tiền nên vẫn luôn hống hách. Gã ta đẩy lão béo một cái rất mạnh, cảm giác như gã ta muốn đánh nhau rồi.
Nhưng có đẩy thế nào thì lão béo vẫn không ngã mà gã đầu đinh lại bị kéo về sau. Vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đầu gã ta bị người ta đập mạnh lên cửa sổ. Người này ra tay với tốc độ nhanh vô cùng, dường như trong mấy giây đã có thể đập nát đầu gã đầu đinh.
Tên bao vây lão béo vẫn chưa phản ứng lại đã bị một người quất hai cái vào chân. Lúc nhìn kỹ thì mới nhìn ra trên chân mình có một thứ gì màu vàng. Người đó một chân đá tên này lên thùng rác ở bên cạnh, còn một tên khác chặn lại được nhưng sau khi kêu một tiếng thảm thiết thì cánh tay cũng bị vặn ngược lại, chắc là tàn phế rồi. Sau này kể cả có nối lại tay thì cũng không thể vận động bình thường được.
Làm ra những động tác này không phải là một người trẻ tuổi mà là một ông lão đã sống nửa đời người rồi. Trên mặt ông không chút biểu cảm nhưng kể cả chỉ đứng ở đó thôi mà toàn thân cũng toát lên vẻ khiến người ta khiếp sợ. Vết sẹo trên mặt kéo dài từ mắt trái đến cằm vô cùng thu hút người khác.
Ông lão đột nhiên giết trận này như cao thủ võ lâm trong phim khiến cho đám đầu đinh kia sợ quá mà tản ra luôn, chúng còn không ở lại thu dọn thi thể của anh em mình. Ông lão kia muốn đuổi theo nhưng lão béo lại khoát tay. Rõ ràng là ông lão nghe theo lệnh của lão béo, lão béo vừa khoát tay mà ông ta đứng ở bên cạnh lạnh lùng quan sát.
Ba tên ngã trên đất, gã đầu đinh bị thương nhẹ nhất thì tỉnh lại rồi nhìn lão béo đang cười bước lại phía mình mà như nhìn thấy ma. Lão béo từ trên đất nhặt điếu thuốc mà ban nãy gã đầu đinh vứt đi rồi đặt bên miệng gã ta, còn có lòng tốt châm lửa cho gã ta, nói: “Có ai mà không biết Lữ mập này rất dễ nói chuyện. Tôi đã lui rồi mà cậu vẫn còn ức hiếp tôi, như này có phải quá đáng quá không?”
Nghe thấy cái tên Lữ mập thì gã đầu đinh sợ đến mức sắp tè ra quần. Nghe nói ông chủ đứng sau KTV Huy Hoàng họ Lữ, hơn nữa cũng là một người béo. Lần này thì đen đủi rồi, sao lại đi dây vào người này chứ?
Chắc là sợ quá mức nên gã đầu đinh không dám nói lời xin lỗi, còn Lữ mập đứng lên nói: “Đập nát xe của gã ta, đánh phế chân của gã ta luôn. Chuyện này cứ để đám nhóc con kia đi xử lý là được, nhân tiện nói cho chúng một tiếng, sau này thấy những trò này thì gặp một lần đánh một lần”.
Lữ mập là người có thù tất báo, sau khi nói xong thì không thèm quay đầu lại mà đi về phía KTV. Ông lão kia đi theo phía sau, ông ta sớm đã sắp xếp người đi ra thu dọn tàn cục rồi. Đối phó với mấy tên vô dụng này thì đâu cần ông ta phải đích thân ra tay.
Đợi sau khi gã đầu đinh kia kêu một tiếng thảm thiết thì Lữ mập mới đưa cho ông lão đi phía sau một điếu thuốc, nói: “Ông Hoàng! Mấy ngày này theo sát Kiều Kiều, con bé bảo ông làm gì thì ông làm cái đó”.
Ông lão tên là ông Hoàng kia nhận lấy điếu thuốc rồi gật đầu. Lữ mập vui vẻ nói: “Cảnh giới Huyền Giai rồi?”
“Chậm hơn tên khốn Vương Tu Thân kia nửa bước, vẫn ở bên ngoài tông môn”, ông Hoàng nói với vẻ không cam tâm.
Hoàng Đông Lâm và Vương Tu Thân đều là tông sư của Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới võ thuật Bắc Hải.
“…”.
Nói về chuyện ở khách sạn, chuyện xảy ra ở đó cũng một thời gian rồi. Sau khi cô bạn thân của Vương Manh Manh là Quả ớt nhỏ rời đi thì Vương Manh Manh với vẻ mặt háo hức nói: “Lần này anh chết chắc rồi. Cả Bắc Hải đều biết bố của Quả ớt nhỏ là đại ca trong giang hồ, cô ta cũng là con gái mà ông ta cưng chiều nhất. Mã Chí Cao không dám đến làm căng cũng vì điểm này đó. Lần này đắc tội với cô ta thì đợi mấy ngày nữa thi thể bị ném xuống sông cho cá ăn đi”.
“Trước khi chết tôi sẽ ôm cô chết cùng”, Long Thiên lắc lắc điện thoại trong tay rồi nói với vẻ mặt bất cần.
Anh thật sự không sợ đắc tội với cục cưng của đại ca giang hồ. Ở Quỷ Môn mấy năm, anh cũng đắc tội với khá nhiều người máu mặt, đến công chúa của nước nào đó cũng bị anh làm cho phục sát đất. Long Thiên thật sự không sợ đại ca giang hồ nhỏ bé của Bắc Hải này. Hơn nữa, trước đây Long Thiên Tượng lăn lộn ở Bắc Hải cũng lâu, nếu muốn nghe ngóng chút thông tin về Quả ớt nhỏ thì dễ vô cùng. Ví dụ về thế lực gia đình thì Long Thiên Tượng chưa từng khiến Long Thiên thất vọng.
Tất nhiên Long Thiên sẽ không quấy rầy đến bố mình nếu như không cần thiết. Dù sao thì anh cũng biết, mình cách bố cũng không xa. Đến lúc đó, không về Long Thành cũng không được. Nếu như dẫn Vương Lệ Trân quay về mà cô ấy gây chuyện thì đúng là đau đầu rồi. Vì vậy có thể tự mình thì tự giải quyết trước là tốt nhất.
Vương Manh Manh biết Long Thiên nắm được điểm yếu của mình nên lúc này cũng không cãi lại. Cô ta yên tĩnh cùng Long Thiên xuống tầng. Hai người lên xe Maserati, Long Thiên ngồi ở vị trí lái. Anh đã ép hết rượu trong người ra nên không bị coi là lái xe sau khi uống rượu.
Trên đường tẻ nhạt không có gì làm, Vương Manh Manh tò mò hỏi: “Rốt cuộc anh là người như thế nào?”
“Là đàn ông thôi”, Long Thiên thản nhiên nói.
“Vết sẹo trên người anh ở đâu mà có?”
“Người đàn ông không có chiến tích thì sao bước chân vào nhà cô được?”
“Anh đánh nhau giỏi lắm sao?”
“Cũng bình thường”.
Vương Manh Manh khinh bỉ nói: “Giỏi đến mấy thì có bằng ông Vương nhà tôi không. Nếu như không phải bố tôi dẫn theo ông ấy ra ngoài thì tôi nhất định sẽ bảo ông ấy dạy cho anh một bài học. Tôi từng chứng kiến võ công của ông ấy rồi, đúng là xuất thần, đánh loại như anh như đánh chơi thôi”.
“Là vệ sĩ già của Vương Chấn Đào?”, Lưu Đình Đình nhớ lại hai ngày trước gặp Vương Chấn Đào lần đầu ở sân bay, bên cạnh có một ông lão khiến anh có chút ấn tượng.
“Anh gặp rồi à? Có phải sợ bạt mạng rồi không? Từ nhỏ tôi sợ nhất là ông Vương đấy. Cả ngày ông ấy cứ vác bộ mặt đó nhưng cao thủ đều có kiểu đó. Nếu cả ngày cứ vênh váo như anh thì đâu còn phong thái của cao thủ nữa”, Vương Manh Manh đột nhiên chế giễu: “Loại người như anh là ông Vương coi thường nhất đấy, có phải ông ấy dạy dỗ cho anh một bài rồi không?”
Long Thiên gật đầu nói: “Ừm! Đúng rồi”.
Nhắc lại chuyện này Long Thiên lại thấy có chút áy náy. Vệ sĩ già đó ra tay thăm dò đột ngột quá nên anh phản đòn lại theo bản năng mà không nương tay. Một chút bất cẩn mà anh đánh cho vệ sĩ Vương Tu Thân đó ngã trên đất hộc máu mồm, đoán chừng nửa tháng cũng không xuống nổi giường.
Nghĩ đến đây, Long Thiên khẽ thở dài: “Haiz! Sớm biết vậy thì tôi đã không ra tay mạnh thế”.
Chương 53: Là rồng hay sâu bọ
Vương Manh Manh ở bên cạnh đương nhiên không biết tên này đã đánh ông cụ Vương mà cô ta kính trọng vào bệnh viện. Cô ta thực sự không dám nghĩ đến cảnh tượng ấy. Long Thiên cũng không nói, có một số việc không cần phải bô bô ra, chẳng hạn như việc trước khi ra ngoài anh đã xử lý tên sát thủ Hoàng Trung Nghĩa, anh cũng không định nói cho Vương Lệ Trân biết. Anh đúng là có thói gia trưởng, chỉ muốn gánh vác tất cả mọi chuyện một mình. Với anh mà nói, chị em nhà họ Vương chỉ cần sống dưới sự bảo vệ của anh là được, thỉnh thoảng cãi nhau vài câu cũng là một loại giải trí, mọi chuyện lộ ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa còn phá hỏng bầu không khí vi diệu hiện giờ.
Anh đưa Vương Manh Manh vào nhà. Vương Lệ Trân vốn đã quen với việc ngủ sớm dậy sớm nay lại không ngủ mà ngồi ở phòng khách xem ti vi. Sau khi đi vào, Vương Manh Manh chào hỏi Vương Lệ Trân rồi lên phòng, không dám nói chuyện tối nay ra, chỉ là trước khi lên lầu, cô ta trừng Long Thiên một cái, ý rất rõ ràng là cái gì không nên nói thì đừng nói.
Long Thiên đương nhiên sẽ không trẻ con như Vương Manh Manh, vừa về đã mách lẻo với Vương Lệ Trân. Anh chỉ ngồi một bên nhìn Vương Lệ Trân xem tivi. Cô lại lên tiếng trước: “Manh Manh gây chuyện với anh hẳn phải chịu thiệt rồi?”
Mặc dù hôm nay Vương Lệ Trân vẫn lạnh lùng với Long Thiên nhưng không còn vẻ ghét bỏ như ngày đầu tiên nữa, thậm chí còn nói nhiều hơn. Chẳng biết là do đêm trước Long Thiên đã biểu hiện tốt ở Lily hay là do lão cáo già Vương Chấn Đào đã nói tin tức Vương Tu Thân bị đánh nhập viện cho cô. Nhưng có một việc chắc chắn là Vương Lệ Trân biết người đàn ông này quả thực không đơn giản.
“Quả nhiên chuyện gì cũng không giấu được vợ”, Long Thiên nói bằng giọng cà lơ phất phơ, nhưng không kể chuyện hoang đường của Vương Manh Manh với cô.
Vương Lệ Trân cũng chỉ nhắc vậy, không tiếp tục hỏi nữa. Cô nói: “Mặc dù Manh Manh nghịch ngợm nhưng lòng lương thiện, anh khoan dung với nó chút”.
Long Thiên hơi bất ngờ nhìn Vương Lệ Trân. Cô đương nhiên biết anh ngạc nhiên vì điều gì, cô chỉ bình thản nói: “Tôi nói chuyện với anh khiến anh rất kinh ngạc phải không?”
Long Thiên thành thật gật đầu, Vương Lệ Trân chậm rãi: “Tôi hiểu bố tôi hơn bất kỳ ai, bề ngoài thì không trông chờ gì được nhưng thật ra lòng ông lại rất minh mẫn, sáng tỏ, nếu không một mình ông cũng không xây dựng được tập đoàn Vương Thị. Ông ấy đưa anh đến bên tôi nhất định là có lý do riêng, tôi cũng không hỏi, sau này nước sông không phạm nước giếng, anh làm việc của anh, tôi tiếp tục làm ăn. Anh nói đúng, tôi không cần thiết phải đuổi anh đi”.
Cô rất lý trí mà nói, nhưng quá lý trí lại lộ ra vẻ lạnh nhạt. Long Thiên không thích bầu không khí này, anh sờ mũi nói: “Vợ à, anh không thích vẻ lạnh lùng này của em, anh vẫn thích nhìn em suốt ngày muốn đuổi anh đi hơn”.
Vương Lệ Trân bình thản: “Chuyện này sau này đã có Manh Manh lo rồi, không cần tôi phải quan tâm”.
“Phân giới hạn rạch ròi như vậy, không hổ là vợ anh”, Long Thiên bĩu môi: “Được, vậy xem ai sẽ thắng, dù sao thời gian còn dài, cho dù em có là đá thì anh cũng sẽ mài mòn được em”.
“Cứ chờ xem”, Vương Lệ Trân đứng lên.
Long Thiên ngả người ra sô pha hút thuốc: “Tối nay em có khóa cửa không?”
“Không”.
“Vậy anh đạp cửa nhé”.
“Anh không có hứng thú, cũng không dám”.
Vương Lệ Trân trở về phòng, Long Thiên thở dài. Nếu Vương Lệ Trân vẫn đòi đuổi anh đi như ban đầu thì có lẽ tối nay anh sẽ lại đạp cửa, nhưng cô bình tĩnh như vậy, anh quả thực không có hứng. Cô gái này thật đáng gờm, biết rõ mọi chuyện không đơn giản nên mới nói thẳng.
Nhàm chán ở nhà cả một buổi tối, hôm sau, sau khi Vương Lệ Trân ra ngoài, Long Thiên mới lái chiếc xe Maybach đi làm. Còn Vương Manh Manh vẫn đang ngủ nướng, cô ta vốn ở ký túc xá nhưng thứ 7 không cần đi học nên hai hôm này sẽ ở nhà.
Sau khi đỗ xe xong, vừa vào cửa Long Thiên đã gặp tên đội trưởng đội bảo vệ có xích mích với anh ngày hôm qua – Thiết Trụ. Hắn ta chủ động đưa cho anh điếu thuốc. Trương Lượng đã bị đuổi việc rồi. Mặc dù hắn ta không biết tên nhãi này có thân phận gì nhưng cũng biết được một số tin tức. Long Thiên cũng thực ghê gớm, nghe nói buổi phỏng vấn ngày hôm qua, khi đối mặt với anh, đến ông Liêu cũng phải chịu thiệt, đã thế anh còn trở thành giám đốc bộ phận nhân sự của tập đoàn. Thiết Trụ nếu dám báo thù cho Trương Lượng thì đúng là ngu ngốc.
Long Thiên đương nhiên không chấp nhặt với hắn ta. Hai người nói chuyện vài câu coi như khiến Thiết Trụ an tâm hơn, hắn ta không muốn trở thành Trương Lượng thứ 2. Long Thiên vào thang máy, nhớ lại ngày hôm qua phỏng vấn ở tầng 12, nơi này là phòng làm việc của phòng nhân sự. Nói là phòng nhân sự nhưng thật ra còn làm cả công tác quan hệ xã hội, có lúc phòng kinh doanh quá bận cũng sẽ sai đám người nhàn rỗi ở đây đi tham gia tiệc tùng để đỡ rượu hộ.
Em gái ở quầy lễ tân nhìn thấy Long Thiên thì cười tươi như hoa chào anh, hơn nữa còn liếc mắt quyến rũ nhìn anh một cái, làm gì còn vẻ coi thường ngày hôm qua. Cô ta gọi Long Thiên lại, sau đó nói: “Giám đốc Long, trưởng phòng Liêu đợi anh ở phòng làm việc, ông ấy bảo tôi đưa anh qua”.
Trưởng phòng Liêu? Lão già làm khó anh hôm qua?
Long Thiên thầm nghĩ, lão già đầu trọc lốc tên Liêu Hồng rõ ràng là cố ý làm khó anh, Long Thiên đương nhiên biết, không những thế khả năng cao là do vợ anh giật dây ông ta làm vậy. Chẳng lẽ ngay ngày đầu tiên anh đi làm đã muốn giở trò?
Nhưng dù sao cũng là cấp trên, ông ta đã mời thì Long Thiên cũng cùng em gái lễ tân đến phòng làm việc. Lúc mở cửa, sát thủ Hồng ra vẻ ngầu lòi mà đứng trước cửa sổ sát đất, cứ như thể đang suy ngẫm chuyện gì vĩ đại lắm. Long Thiên tiến vào ông ta cũng không quay đầu lại mà chỉ nói với em gái lễ tân: “Tiểu Hoa, pha cho tôi và giám đốc Long hai tách cà phê”.
Chương 54: Đòi nợ cấp tốc
Tiểu Hoa đáp lại một tiếng rồi lui ra ngoài. Long Thiên lập tức giẫm điếu thuốc rồi đi đến bên cạnh Liêu Hồng, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu 1906 đưa lại, nói: “Lãnh đạo hút điếu thuốc! Chuyện ngày hôm qua thật sự xin lỗi ông, tôi cũng không cố ý”.
Mặt Liêu Hồng co quắp lại, sao ông ta thấy Long Thiên hiện giờ như những tên thái giám nịnh hót trong các phim cổ trang vậy, đâu còn dáng vẻ mắng mỏ ông ta ngày hôm qua nữa. Nhưng ông ta vẫn nhận lấy điếu thuốc, lúc này Long Thiên tiện tay châm lửa. Liêu Hồng hít một hơi, nói: “Cậu chủ”.
“What! Ông biết thân phận của tôi à? Vậy thì tôi cũng không giả bộ nữa”, Long Thiên trở mặt trong chốc lát, duỗi thẳng eo rồi lại rút ra điếu thuốc, nói: “Tiểu Liêu! Tìm cậu chủ có việc gì không?”
Liêu Hồng dở khóc dở cười, thằng nhóc này tiểu nhân quá đi, trước sau thay đổi quá nhanh khiến ông ta phản ứng không kịp. Ông ta giận dỗi vỗ vai Long Thiên, nói: “Nhóc con! Tôi cũng được coi là một trong những người có tầm ảnh hưởng đó nha, tôn trọng tôi một chút. Tôi chăm sóc Lệ Trân từ nhỏ, cậu có tin là kể cả cậu tán được con bé thì tôi vẫn bỏ phiếu phủ quyết không?”
“Lãnh đạo! Có gì thì từ từ nói, làm người ai làm thế, phá vỡ hạnh phúc của người khác là không nên đâu”, mắt Long Thiên đảo một vòng nhưng vẫn quyết định không tỏ rõ thái độ để tránh lão già này giở trò nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Hai người đều như đã ‘thành tinh’ nên thoắt cái đều biết cách biến bầu không khí trở nên dễ chịu hơn. Còn về những chuyện không vui tối qua thì hai người sớm đã cho qua rồi.
Tiểu Hoa bưng hai cốc café đến. Hai người kia ngồi trên ghế sofa, trên mặt đều nở nụ cười, thoạt nhìn đúng là đang rất vui vẻ. Nhưng Tiểu Hoa là người thông minh nên vẫn nhận ra có gì đó không ổn. Cô ta biết nơi này không thể ở lâu nên định rời đi để tránh bị vạ lây.
Lúc cô ta định lui ra thì Liêu Hồng bưng cốc café trên bàn lên và nói: “Cậu chủ! Chúng ta là người đàng hoàng nên không nói ý làm gì nữa. Cậu ở chỗ tôi là vô cùng nguy hiểm, tôi bị kẹt ở giữa cũng vô cùng khó chịu. Cả cậu và Lệ Trân tôi đều không đắc tội được”.
“Tôi chỉ là người vô công rỗi việc, lãnh đạo không cần phải sợ tôi đâu”, Long Thiên hút điếu thuốc rồi chậm rãi nói.
“Tôi chỉ sợ cậu lại đánh vào khuôn mặt già này”, nghĩ lại chuyện hôm qua mà Liêu Hồng với vẻ mặt bất lực. Thằng nhóc này ác độc quá đi, không hề nể mặt lãnh đạo gì cả.
Long Thiên cười nói: “Vợ tôi nói gì với ông rồi?”
“Cô ấy bảo tôi phải làm khó cậu, tốt nhất là đuổi cậu ra khỏi tập đoàn Vương Thị. Nếu tôi thành công thì cô ấy sẽ cho thằng con trai bất tài của tôi đến phòng sản xuất và thay thế vị trí của Lâm Bằng”, Liêu Hồng nói thành thật.
Long Thiên thầm nghĩ Vương Lệ Trân quả nhiên cao tay, bề ngoài thì giả bộ không liên quan gì đến mình nhưng trên thực tế lại thầm sắp xếp người làm khó mình. Hơn nữa, cô ấy còn không phải tự ra tay mà vẫn có người xếp hàng đến để xử lý mình.
Long Thiên hít một hơi thuốc, nói: “Vậy ý của lãnh đạo thì thế nào?”
“Chẳng phải là tôi đến tìm cậu để nói rõ ràng với cậu sao? Long Thiên! Tôi đã thành thật với cậu thế rồi mà cậu vẫn vòng vo với tôi, hơi vô liêm sỉ rồi đấy nhé?”, Liêu Hồng tức giận nói.
“Nói như vậy thì lãnh đạo đứng về phía tôi rồi?”
“Cũng không hoàn toàn như vậy”.
Long Thiên mắng một tiếng, nói: “Bây giờ thì đến lượt ai vòng vo đây?”
Liêu Hồng vui mừng nói: “Tôi không đứng về phía ai cả. Hai vợ chồng cậu đấu nhau, tôi đứng về bên nào cũng không có lợi. Không nói những cái khác, chỉ riêng việc thắng thua nhất định sẽ lôi tôi ra, vì vậy tôi nghĩ rồi, không thể đắc tội với bên nào được. Tôi cũng đã làm theo những gì Lệ Trân căn dặn, giao cho cậu mấy đơn khó xử lý, thế là ổn rồi chứ?”
“Lão hồ ly”, Long Thiên lẩm bẩm nói.
Liêu Hồng thầm nói, có ai lăn lộn trong thương trường hơn nửa đời người mà không phải là lão hồ ly đâu? Liêu Hồng uống xong cốc café thì từ lấy một bản tài liệu ở trên bàn đưa cho Long Thiên: “Đây là đơn thứ nhất, bên trên có biên lai nợ tiền. Nhân vật chính là thương gia trung tuổi tên là Điền Hải. Năm ngoái công ty ông ta phá sản nhưng vẫn nợ công ty ta năm triệu tiền thuốc. Tôi muốn cậu đòi số tiền này về”.
“Đòi nợ thì tìm xã hội đen là được, họ chuyên nghiệp hơn”, Long Thiên gợi ý. Cái chính là việc này quá tầm thường mà bắt anh phải ra tay.
Liêu Hồng cười nói: “Đã tìm hai nhóm rồi nhưng đều bị đánh, sau chuyện này không kẻ nào dám làm nữa”.
“Bọn đó là xã hội đen à?”, Long Thiên hỏi.
Liêu Hồng đáp: “Có lẽ là vậy. Tôi đã điều tra rồi, tên đó có mối quan hệ gần gũi với Lữ mập của KTV Huy Hoàng. Hai chuyện trước đó đều là Lữ mập ra tay xử lý giúp. Trong tài liệu này có tài liệu về Lữ mập, cậu có thể xem qua. Đây cũng được coi là đại ca hàng đầu của Bắc Hải đấy”.
Long Thiên có chút hứng thú rồi mở tài liệu ra xem. Sau khi xem xong, anh đột nhiên lộ ra nụ cười nham hiểm: “Được! Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý. Tên họ Điền kia rõ ràng là quỵt tiền của các ông rồi. Sau khi bán hết lô thuốc kia mới tuyên bố phá sản. Thế mà bây giờ mở mấy xưởng gia công, cuộc sống còn tốt hơn trước, tài sản trên chục triệu tệ rồi. Cứ có tiền là được, chỉ sợ hắn không có tiền để đòi thôi”.
“Cậu đồng ý luôn rồi sao?”, Liêu Hồng có chút kinh ngạc. Đơn này đã khiến Liêu Hồng phiền não hơn năm nay rồi. Bởi vì sai sót của ông ta, vì Điền Hải và Liêu Hồng năm đó cũng coi là anh em nên mới cho hắn nợ lại lắm tiền thế. Ai biết được anh em trở mặt không nhận người quen, để lại ‘đống rác’ này cho ông ta. Liêu Hồng vốn định từ chức nhưng Vương Lệ Trân lại giữ lại. Mặc dù chuyện này Vương Lệ Trân không truy cứu nhưng số tiền này ngày nào còn chưa đòi được thì trong lòng Liêu Hồng vẫn thấy khó chịu.
Long Thiên vui mừng nói: “Lãnh đạo cứ yên tâm! Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
“Tôi cho cậu thời gian một tháng nhé”.
“Không cần đâu”.
“Một tuần?”
“Cũng không cần, nếu hiệu suất nhanh thì tối nay có thể nhìn thấy số tiền này, nếu chậm chút thì hai ngày. Nếu quá hai ngày mà số tiền này chưa chuyển đến thì tôi sẽ tự động rời đi nhường đường cho con trai ông luôn”.
“Quân tử nhất ngôn”.
“Tứ mã nan truy”.
Đợi Long Thiên cầm tập tài liệu đi ra khỏi văn phòng, Liêu Hồng mới nheo mắt lại lẩm bẩm: “Là phượng hoàng Kinh Châu, Rồng Phục Nam Dương hay Gấu Bay Vị Thủy? Hay là gà năm mắt, rắn hai đầu, mèo ba chân? Là rồng hay là sâu, cứ chờ mà xem”.
Chương 55: Long Thiên nhận chức
Long Thiên đến để thay thế vị trí của Trương Lượng, tầng 12 này có tất cả ba giám đốc, một bộ trưởng. Liêu Hồng là người đứng đầu phòng nhân sự, Long Thiên và ba giám đốc khác cũng không được coi là người nắm quyền hạn thứ hai, bởi vì phần lớn quyền đuổi người hay nhận người vẫn nằm trong tay Liêu Hồng. Nhưng vẫn có hơn mười nhân viên dưới quyền quản lý trực tiếp của Long Thiên.
Long Thiên ra khỏi văn phòng của Liêu Hồng, sau khi được một giám đốc họ Lương chỉ dẫn thì Long Thiên đã đi đến vị trí làm việc của mình. Hơn mười nhân viên vừa nhìn thấy giám đốc Lương đến đã lần lượt đứng lên, sau đó nhao nhao nhìn về phía Long Thiên đứng sau giám đốc Lương. Ai nấy đều thầm nghĩ đây chính là nhân vật dám đối đầu với Hồng sát thủ ở trong vòng phỏng vấn, không ngờ dáng vẻ cũng người này cũng thường thường thôi, trông không có vẻ ngang ngược gì cả, chẳng khớp với tin đồn.
Giám đốc họ Lương tên thật là Lương Trấn, mặc dù đã ba mươi tuổi nhưng dáng vẻ rất đẹp trai, trông không khác gì mấy chàng trai trẻ cả, quan hệ của anh ta trong phòng nhân sự rất tốt. Trước khi Long Thiên tới thì Lương Trấn là giám đốc được hoan nghênh nhất, bởi vì anh ta đối xử với ai cũng rất ôn hòa, khí chất nho nhã, không dùng quy tắc ngầm. Có không ít cô nàng muốn dùng quy tắc ngầm với ông chú đẹp trai này, nhưng lại bị anh ta uyển chuyển từ chối. Lúc bình thường cũng không hề kiêu ngạo, danh tiếng vô cùng tốt. Cách sống khác hoàn toàn với tên Trương Lượng kia.
Trên đường đi Lương Trấn trò chuyện khá nhiều với Long Thiên, hầu như đều nói về mấy đề tài giao tiếp bình thường, nhưng anh ta ăn nói rất khéo, ngay cả Long Thiên cũng không cảm thấy được ý xấu gì. Tất nhiên Lương Trấn cũng biết mấy chuyện xấu Long Thiên đã làm, bao gồm cả việc đuổi Trương Lượng đi rồi thế vào vị trí của ông ta, lại còn huênh hoang lúc phỏng vấn. Nếu như không có chỗ dựa thì ai dám làm như vậy chứ? Trong tiềm thức anh ta đã xếp Long Thiên vào dạng có thể kết giao bạn bè, chỉ cần không giống loại rác rưởi thấp kém như Trương Lượng kia là được.
Lương Trấn cười nói: “Chắc không cần tôi giới thiệu thì mọi người cũng đã biết rồi. Đây là người quản lý tổ 2 mới đến của phòng nhân sự, Long Thiên. Giám đốc Long, nói vài lời với mọi người đi".
Long Thiên gật đầu nói: “Chào mọi người, tôi là Long Thiên. Sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp, xin mọi người chỉ dạy nhiều hơn".
Lời chào bình thường không có gì đặc biệt, khiến cho một đám nhân viên có suy nghĩ rằng anh là người rất hung hăng cảm thấy có hơi thất vọng. Một người trong nhóm bỗng nhiên lên tiếng: “Giám đốc Long, nghe nói hôm qua anh là người đã làm bẽ mặt ông Liêu, việc này có thật không?”
“Không tính là làm bẽ mặt. Chỉ là tôi thảo luận với lãnh đạo thôi. Về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa, nếu như để lãnh đạo nghe thấy thì sau này tôi biết sống sao đây?”, Long Thiên đùa giỡn.
Xung quanh vang lên vài tiếng cười.
Một người đẹp công sở có dáng vẻ ngọt ngào giơ tay lên hỏi: “Giám đốc Long, nghe nói hôm trước anh đánh Trương Lượng, hơn nữa còn là vì Mộc Tiểu Nhã. Cô ấy là bạn gái anh sao?”
Long Thiên cười nói: “Sao vậy? Cô là người yêu Trương Lượng hả, muốn giúp ông ta báo thù à?”
“Đáng ghét hà, tôi không có ý đó đâu!”, người đẹp đỏ mặt trả lời.
“Vậy nên Mộc Tiểu Nhã cũng không phải là bạn gái tôi”, Long Thiên vui vẻ nói.
Lần này tiếng cười vang lên nhiều hơn một chút.
Sau đó toàn là mấy câu hỏi kỳ quái, Long Thiên trả lời từng câu một, câu trả lời hài hước mà không mất đi vẻ thú vị. Mười người nhân viên kia có ấn tượng rất tốt với vị giám đốc mới nhận chức này.
Ngay lúc nhân viên đặt mấy câu hỏi này thì Lương Trấn đã chạy mất. Anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, tiếp sau đây để mặc Long Thiên ở lại ứng phó.
Tỉ lệ nam nữ ở tổ 2 không khác nhau lắm, tổng cộng có mười hai người, trong đó có bảy đàn ông và năm cô gái, khuôn mặt ai nấy đều rất non nớt. Long Thiên còn nhìn thấy cả người quen trong đám người này nữa, tên là Phạm Thái Nhàn. Không ngờ tên này lại được phân đến tổ của anh, không biết là do anh ta tự mình yêu cầu hay là do Hồng sát thủ muốn dùng chiêu mượn dao giết người nữa. Cuối cùng Phạm Thái Nhàn dẫn Long Thiên đi đến văn phòng của anh.
Phạm Thái Nhàn bước đến trêu chọc: “Không ngờ hai chúng ta phỏng vấn ở cùng một chỗ, nhưng cuối cùng anh lại thành cấp trên của tôi. Thật sự anh giỏi hơn những người khác rất nhiều. Mà tôi thì cũng không may lại làm việc dưới trướng của tình địch”.
“Lẽ nào anh đã biết khó mà lui hả? Anh thể hiện ra chút phong độ của cậu ấm nhà giàu xem nào, đừng để đám cậu ấm cô chiêu của Bắc Hải phải mất mặt”, Long Thiên cười nói.
“Ui chao, sao đã tra ra thân phận của tôi nhanh thế?”, Phạm Thái Nhàn bước vào văn phòng, anh ta ngồi xuống đối diện Long Thiên, rồi đưa cho anh một điếu thuốc.
Long Thiên nhận lấy điếu thuốc, anh châm lên rồi nói: “Sao mà tôi rảnh rỗi vậy được. Chẳng qua là anh rất giống với một người bạn trước kia của tôi thôi. Đại khái là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nên chẳng cần đi nghe ngóng thông tin cũng biết trong nhà hẳn là có chức có quyền rồi. Chúng ta nói thẳng nhé, về phương diện công việc, anh cứ làm đúng chức trách của mình thì chuyện thăng chức tăng lương không thành vấn đề. Còn nếu như làm sai, cho dù bố anh là chủ tịch thành phố thì cũng phải thu dọn đồ đạc cuốn xéo đi cho tôi. Còn xét về việc tư, liên quan đến chuyện cùng nhau theo đuổi một cô gái thì điều kiện hàng đầu chính là anh phải thắng được tôi. Nếu không có năng lực thì trước tiên phải ngoan ngoãn cúi đầu thôi".
“Có muốn thử luôn bây giờ không?”
“Lúc nào cũng được".
“Chậc chậc, rất có chí khí, tiếc là hơi xấu tý thôi. Lúc trước có một đám người đưa ảnh chụp của anh cho tôi xem, tôi còn tưởng anh không ăn ảnh. Nhưng bây giờ xem ra anh thật sự không đẹp trai, không lý nào một mỹ nhân lạnh lùng như Vương Lệ Trân lại để ý anh chứ”, Phạm Thái Nhàn khoát tay, giọng điệu khách sao như mấy người bạn đang ôn lại chuyện cũ, chỉ là từ ngữ sử dụng không toát lên được vẻ hiền lành như vậy.
“Đẹp trai cũng chẳng thể mài ra ăn được", Long Thiên rít một hơi thuốc, tiện thể ném tập tài liệu trên tay cho Phạm Thái Nhàn rồi nói: “Anh đi chuẩn bị sẵn hai người, sau khi tan làm thì đi cùng đến một nơi đòi nợ. Anh phải biết chọn người vào, loại người kiêu ngạo như anh, lại chướng mắt tôi nữa là tốt nhất”.
Phạm Thái Nhàn nhận lấy tài liệu, anh ta trực tiếp xem nội dung trước mặt Long Thiên, sau đó giả vờ kinh ngạc nói: “Việc này rất khó nhằn, còn liên quan đến cả Lữ béo nữa. Chúng ta đang đi đòi nợ hay là đi đánh nhau vậy hả?”
“Anh sợ à?”, Long Thiên cười lạnh nói.
Phạm Thái Nhàn lắc đầu: “Chuyện này rất kích thích. Dù sao thì tôi cũng chả phải người cầm đầu. Đến lúc đó mục tiêu công kích của bọn họ là anh, còn tôi chỉ đứng xem kịch vui thôi".
“Không còn việc gì nữa thì mau ra ngoài đi", Long Thiên trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Phạm Thái Nhàn dập tắt khói rồi nói: “Vâng ạ, thưa sếp".
Phạm Thái Nhàn thật sự nghe lời đi ra khỏi văn phòng, trong miệng còn lẩm bẩm vài câu quái đản. Anh ta cầm tập tài liệu trong tay rồi đi về vị trí của mình. Rất nhanh đã có không ít người vây đến. Hôm qua Phạm Thái Nhàn đến đây báo danh, mới đầu mấy tay già đời ở đây còn không thèm để ý đến anh chàng công tử bột này, ai mà ngờ ngay đêm đó người này đã tự động lôi kéo mấy người ở tổ 2 đi mở tiệc mừng. Địa điểm tổ chức là quán KTV Huy Hoàng, của ngon đến miệng mà không đớp thì là đồ ngu, vậy nên tất cả mọi người đều tham dự.