• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Chiến binh bất bại (1 Viewer)

  • Chương 41-45

Chương 41: Nỗi lòng của sát thủ

Chẳng qua là Long Thiên đang thử thách sự nhẫn nại của Di Lặc Béo thôi. Ba tiếng đồng hồ anh không ở bên cạnh Vương Lệ Trân mà chỉ sắp xếp Tiêu Ngọc Phong canh chừng. Nếu như Di Lặc Béo muốn thì gã có thể ra tay sớm với Vương Lệ Trân rồi.

Sở dĩ gã không dám vì sợ mình vẫn chưa nổ súng thì đã có người kề súng trên đầu mình. Nói trắng ra, gã là người thận trọng. Trong ba tiếng đó, Di Lặc Béo không làm gì cả mà trong đầu chỉ đang suy nghĩ không biết như này có phải là ‘dụ rắn khỏi hang’ không? Chỉ đến khi gặp Long Thiên ở khu chung cư thì gã mới thấy tiếc nuối vì mình bỏ lỡ cơ hội quý báu.

Mặc dù Di Lặc Béo không đặc biệt đi thăm dò về người đàn ông sống trong nhà Vương Lệ Trân nhưng bản năng nói cho gã biết người đàn ông này không đơn giản, có khả năng ẩn giấu rất nhiều điều nhưng không giấu được sát khí trên người.

Khí chất của người từng giết người khác hoàn toàn với người từng giết rất nhiều người. Trực giác này khiến Di Lặc Béo không dám ngông cuồng ra tay.

Di Lặc Béo tên thật là Hoàng Trung Nghĩa, cái tên trái ngược hoàn toàn với công việc của gã. Mấy năm nay gã không làm gì liên quan đến trung nghĩa cả.

Gã thích hình dung mình là người dọn dẹp vệ sinh, bởi vì gã cầm tiền của người ta để làm việc, giúp một số người có tiền xử lý ‘chướng ngại’. Bản chất của công việc này không khác với việc dọn dẹp vệ sinh trên phố là mấy.

Gã là sát thủ chuyên nghiệp nhưng lại không thuộc bất kỳ tổ chức nào. Hoàng Trung Nghĩa thích làm việc đơn độc, thích sự phóng khoáng tự do. Đừng nhìn dáng vẻ mập mạp không năng động của gã, thực chất khi làm việc thì nhạy bén hơn ai hết.

Trước kia gã là người nổi tiếng trong các sát thủ nhưng sau đó người ta đến báo thù. Những kẻ đó căn bản không hiểu đạo lý ‘oan có đầu nợ có chủ’, vì vậy mà cả nhà của gã, bao gồm cả đứa con gái chưa đầy một tuổi đều bị thiêu chết. Cả nhà chỉ còn lại một mình gã.

Hoàng Trung Nghĩa ra sức báo thù, giết sạch cả nhà kẻ thù, trong tay đã nhuốm máu ba mươi mạng người. Phần đông mọi người đều không biết, mấy năm trước Dương Thành xảy ra trận chém giết lớn chính là ‘kiệt tác’ của tên béo này.

Đến nay cảnh sát vẫn chưa điều tra ra một chút gì về gã, đủ thấy gã giảo hoạt đến mức nào.

Bị cảnh sát phát lệnh truy nã, Hoàng Trung Nghĩa vừa né tránh điều tra vừa phải sinh tồn, mà ngoài giết người có chút kinh nghiệm ra thì gã không biết làm gì cả. Vì thế gã đã gia nhập đội ngũ sát thủ.

Hoàng Trung Nghĩa đúng là thiên tài, làm nghề này mà còn thành thục hơn ai hết, rất nhanh gã đã có biệt danh ‘Di Lặc cười’.

Hai trăm trước Hoàng Trung Nghĩa đã kiếm đủ tiền để gã có thể tiêu mấy đời. Nếu như lần này không phải người thuê gã có chút giao thiệp với gã và đưa ra giá cao thì gã sẽ không dễ dàng xuất hiện như vậy. Nhưng nếu đã nhận lời thì gã sẽ cố gắng xử lý gọn gàng, ít nhất không thể làm hổ thẹn với danh xưng ‘Di Lặc cười’.

Những người làm nghề này đều như vậy, khi kiếm đủ tiền rồi thì họ càng muốn bảo vệ danh tiếng của mình hơn, hy vọng mình không thể lưu danh muôn thuở thì cũng phải được một quãng thời gian dài.

Vốn tưởng rằng đây chỉ là nhiệm vụ không gì đơn giản hơn nữa, giết một cô gái thì khó gì đâu. Thế mà không ngờ mấy ngày liền đều phải chịu thua. Ngòi nổ bị người ta phát hiện ra, sau đó đến cả máy nghe lén cũng bị người ta gỡ xuống. Tên béo này đành phải thuê căn biệt thự để đích thân ra tay.

Gã bỏ lỡ cơ hội một lần rồi thì tất nhiên sẽ không bỏ lỡ lần hai. Đợi sau khi Long Thiên và Vương Manh Manh biến mất trong tầm nhìn của gã thì gã đã đặt tay chuẩn bị bóp cò rồi và tất nhiên mục tiêu là Vương Lệ Trân thì vẫn vô tư quay về phòng đọc sách.

Thật ra, phải tự tay giết một cô gái xinh đẹp như Vương Lệ Trân thì Hoàng Trung Nghĩa vẫn có chút không nỡ. Vì ai cũng yêu cái đẹp mà nhưng gã phải tuân thủ quy tắc nghề nghiệp nên đành phải nhắm mắt ra tay, hơn nữa ông chủ phía sau cũng sẽ không dễ cho qua như vậy.

Gã cũng không ngốc, gã hiểu rằng nếu mình giết Vương Lệ Trân thì cùng lắm cũng chỉ được tiền thù lao nhưng người sai gã giết mới được lợi lớn. Vương Lệ Trân chết thì bản quyền sáng chế ra thuốc chống ung thư của cô cũng sẽ rơi vào tay kẻ đó. Đây là lợi ích lớn đến nỗi dùng tiền cũng không mua được.

Hoàng Trung Nghĩa liếm môi, chuẩn bị nổ phát súng chí mạng nhưng đột nhiên thấy có gì đó không ổn. Gã lo lắng lao về phía cửa, động tác nhanh nhẹn như con mèo, không đúng với cân nặng một tạ của gã chút nào.

Hoàng Trung Nghĩa đầu óc quay cuồng, lúc này đèn cảm ứng bên ngoài hành lang sáng lên. Ánh đèn như báo hiệu nguy hiểm xuyên qua khe cửa khiến trong lòng gã thấy tội lỗi.

Trong lúc mở cửa phòng, dựa vào trực giác giết người tích lũy bao nhiêu năm, gã phanh gấp lại, thân người lùi về sau với ý đồ khóa cửa lại.

Nhưng vẫn chậm một bước, dưới ánh đèn gay gắt một cú đấm với sức mạnh khủng khiếp bổ nhào về phía gã. Hoàng Trung Nghĩa không kịp tránh mà nhanh chóng dựng thẳng hai tay để bảo vệ trước ngực. Nhưng thể trọng hơn một tạ của gã vẫn bị cú đấm này đánh cho bay ra sau rồi ngã sấp trên đất. Gã chỉ cảm thấy hai tay mình đau nhức vô cùng giống như bị xe tải đâm trúng vậy.

Bóng hình khá quen mắt bước vào trong phòng, ánh mắt đầy sát khí như muốn đoạt mạng đối phương. Mặc dù đã quen với chém giết máu me nhưng Hoàng Trung Nghĩa vẫn bị hù dọa đến mức toát mồ hôi.

Nhưng cũng may là có danh xưng ‘Di Lặc cười’ nên gã cũng không vì hiểm nguy mà hoảng loạn. Ngay lúc này gã đứng dậy rồi lui toàn thân về sau ngã lên trên vách tường. Toàn thân gã như bùng nổ rồi bổ nhào đến trước mặt người kia như mũi tên lửa.
Chương 42: Kế hoạch hoàn hảo

Người này mặc cho Hoàng Trung Nghĩa xông lại, còn Hoàng Trung Nghĩa mặt mũi co quắp không mong có thể một đòn chí mạng đánh trọng thương đối thủ mà chỉ hy vọng có thể tranh thủ thời gian để thoát thân. Từ lúc chạm mặt chắn lại cú đấm của đối phương thì gã hiểu được mình và người đó ở hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau.

Cả đời này Hoàng Trung Nghĩa cũng không thể nào bước chân vào cánh cửa của người luyện võ, đến Hoàng Giai gã cũng không vào được. Còn người ở trước mặt ít nhất cũng đang ở cảnh giới ‘Huyền Giai’ rồi, không chỉ như vậy, cả đời này Hoàng Trung Nghĩa chưa từng gặp phải cao thủ Huyền Giai nhưng giờ lại gặp ở Bắc Hải.

Hoàng Trung Nghĩa giết tới trước mặt người này thì mới nhìn thấy hàn quang lóe lên. Chưa đợi gã phản ứng lại thì cánh tay đã đau khủng khiếp, dường như con dao đó đang cắt đứt gân cốt của gã.

Trong lúc máu tươi phun ra thì người kia cũng không dừng lại. Anh giơ tay đập xuống và đập trúng cột sống của Hoàng Trung Nghĩa khiến gã với danh xưng ‘Di Lặc cười’ lúc này bị đánh ngã sấp xuống đất. Cú đánh này quá kinh khủng khiến Hoàng Trung Nghĩa không còn sức đứng lên, cứ nằm bò trên đất không nhúc nhích như con chó chết vậy.

Hoàng Trung Nghĩa có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình lại bê bết như này. Tay phải của gã vẫn còn nhúc nhích được định vịn vào mặt đất để bò lên nhưng đối phương cắm con dao khiến gã nằm bất động luôn. Lúc này dường như con ngươi của Hoàng Trung Nghĩa cũng đang chảy máu, gã cắn răng không nói nên lời.

Người kia đi đến phía trước súng trường bắn tỉa, sờ một cái rồi nói: “Súng M200 còn chuyên nghiệp hơn hẳn ngòi nổ lần trước đấy. Tên béo này! Đối phó với một cô gái mà còn dùng súng bắn tỉa sao. Xem ra kẻ đứng phía sau thuê anh chắc chắn bỏ ra rất nhiều tiền”.

Hoàng Trung Nghĩa ngẩng đầu lên nhìn người trẻ tuổi này, nói: “Trẻ thế này mà đã ở cảnh giới Huyền Giai rồi. Nếu như thăm dò trước đó rồi thì có cho bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không đến”.

“Nhưng anh vẫn đến đó thôi, gặp phải tôi thì coi như anh đen đủi rồi”, người trẻ đó ngồi bên cạnh Hoàng Trung Nghĩa rồi nhét vào miệng gã một điếu thuốc nói: “Hút hai điếu thuốc của anh rồi nên cũng hơi ngại. Điếu này coi như nể mặt anh rồi”.

Hoàng Trung Nghĩa ngậm điếu thuốc, khóc không ra nước mắt. Gã không thể ngờ kế hoạch của mình lại là việc thừa thãi. Gã nhìn người trẻ tuổi đó, hỏi: “Từ lúc nào anh phát hiện ra vẻ bất thường của tôi”.

“Thật ra không có đâu, anh diễn rất tốt, ít nhất tôi cũng không thể nhìn ra. Nhưng tôi hay nghi ngờ người khác nên cố gắng thử vận may lần này. Kết quả là ‘đánh bừa lại trúng’. Súng M200 này nhắm chuẩn chỗ của Vương Lệ Trân, vì vậy nếu anh nói mình không phải sát thủ thì tôi không tin”, người con trai giúp Hoàng Trung Nghĩa châm điếu thuốc và mình cũng châm một điếu.

Người đó hít một hơi rồi dựa vào tường, nói: “Tên họ?”

“Hoàng Trung Nghĩa”, Hoàng Trung Nghĩa không dám do dự.

“Làm việc cho ai?”, người đó hỏi với giọng vô cùng lạnh lùng.

Hoàng Trung Nghĩa không nói gì, gã hít mạnh một hơi, ánh mắt kiên định vô cùng. Người con trai kia nói tiếp: “Sợ bị người khác báo thù hay là muốn giữ quy tắc nghề nghiệp? Cúi đầu làm chó vẫn sáng suốt hơn làm hổ chết phải không?”

“Kể cả tôi nói ra thì vẫn phải chết mà?”, Hoàng Trung Nghĩa nói với vẻ bình tĩnh. Đời luôn có nhân quả, gã sớm đã đoán được sẽ có ngày này rồi. Chết trong tay một cao thủ cảnh giới Huyền Giai thì cũng đáng.

“Nhưng chí ít sẽ không chết khó coi quá”, người con trai nói với ánh mắt kiên định.

“Tôi bán đứng người ta thì kể cả tôi chết có thể diện đi nữa, đến lúc cũng sẽ bị người ta quật cả mộ lên. Nhưng nếu như giờ tôi không nói gì thì ít nhất người ta cũng giúp tôi chôn cất đàng hoàng. Nếu anh là tôi thì anh sẽ chọn cái nào?”, Hoàng Trung Nghĩa nói rất ung dung, gã đã ôm suy nghĩ là mình phải chết rồi.

Người con trai kia hít một hơi rồi nhấc dao lên, sau đó đặt trước mặt Hoàng Trung Nghĩa, nói: “Dù sao thì cũng cùng nghề, tự kết liễu đi, tôi không làm khó anh”.

Hoàng Trung Nghĩa dùng tay phải còn chút lực nhấc dao lên nói: “Có thể nói cho tôi biết tên của anh không? Đến lúc xuống âm tào địa phủ nếu Diêm Vương có hỏi thì tôi không thể không biết ai đã đẩy mình xuống đây chứ?”

Người con trai nói thật ra tên của mình, mắt Hoàng Trung Nghĩa lập tức kích động, nói với giọng cung kính: “Chết trong tay anh thì tôi không có gì hối hận, thậm chí đây là vinh dự của tôi, chỉ thương cho ông chủ sai khiến tôi đối đầu với anh”, nói xong Hoàng Trung Nghĩa dùng dao cắt cổ mình. Và rồi ‘Di Lặc cười’ đã kết thúc cuộc đời truyền kỳ của mình như thế.

Người con trai kia lau sạch dao rồi vào nhà vệ sinh rửa sạch tay. Sau đó thì ung dung rời khỏi phòng, trên mặt không có chút biểu cảm gì. Một lúc sau anh nhấc gọi một số điện thoại: “Cậu lên xử lý thi thể của tên béo đi. Gã tự sát, cậu bảo đồng nghiệp của cậu đến cũng không sao”.



Vương Manh Manh đi theo Long Thiên đến KTV, giờ đây chán nản ngồi ở trong xe. Cô ta cảm thấy vô cùng bất mãn, không ngờ tên khốn đó lại bắt mình đợi hơn mười phút. Làm gì có cái lý đó? Từ trước đến nay chỉ có cô ta mới khiến người khác phải đợi chứ có ai dám bắt cô ta đợi đâu?

Xe đã lái ra khỏi khu biệt thự. Long Thiên đảm nhận lái xe rồi nói là mót đi vệ sinh và để Vương Manh Manh ở trên xe như vậy. Cô ta thấy bực tức, nghĩ xem tối nay nhất định phải tính sổ cả thù hận mới và cũ.

Cô ta đã có một kế hoạch hoàn hảo, có thể một đòn chí mạng với Long Thiên khiến Long Thiên phải cút ra khỏi nhà họ Vương. Vừa nghĩ đến kế hoạch thành công thì cô ta không còn tức giận gì, lộ ra nụ cười vui mừng khi người khác gặp nạn.

Lúc này Long Thiên đột nhiên xuất hiện trong xe, nhìn cô ta đang cười ngây ngô thì anh chau mày hỏi: “Cô lại nghĩ ra suy nghĩ xấu xa gì hả?”

Vương Manh Manh phản ứng lại, lập tức giơ tay lên tạt vào đầu Long Thiên, không có chút tôn trọng nào với anh rể cả. Cô ta nói với vẻ bất mãn: “Long Thiên! Anh bị thận hư à, sao đi vệ sinh hết mười phút lận. Nếu thế thì tôi khuyên anh nên đến nam khoa khám xem”.

Long Thiên không tức giận mà chỉ thản nhiên nói: “Tôi có thận hư hay không thì cô nên đi hỏi chị gái cô”.

Lúc Vương Manh Manh đang định trút giận thì Long Thiên giậm chân ga, Vương Manh Manh chưa thắt dây an toàn nên suýt nữa đập đầu vào ghế. Cô ta tức đến mức mắng chửi anh té tát.

Rất nhiều người bao gồm Vương Manh Manh đều không biết, người trẻ tuổi mà người khác có đánh cũng không bao giờ đánh lại này, chỉ ban nãy thôi đã dễ dàng ‘tiễn’ sát thủ nổi danh Hoàng Trung Nghĩa xuống suối vàng.
Chương 43: Thú vui của phú nhị đại

Tiêu Ngọc Phong sau khi nhận được điện thoại của Long Thiên thì từ trên xe Toyota xuống đi thẳng đến phòng của Hoàng Trung Nghĩa. Long Thiên để lại cửa cho anh ta nên anh ta không cần phá cửa mà vẫn có thể vào được.

Sau khi anh ta biết Hoàng Trung Nghĩa đã chết thì thần sắc rất bình tĩnh, dường như sớm đã đoán ra kết cục này. Nhưng sau khi Long Thiên nói với anh ta là Hoàng Trung Nghĩa tự sát thì anh ta lại thấy có chút cảm kích.

Bởi vì Tiêu Ngọc Phong hiểu được đây là Long Thiên cố ý không làm khó anh ta. Long Thiên biết rõ tính cách của anh ta vì dù sao ở đây không phải Quỷ Môn mà xảy ra chuyện ở địa bàn của mình. Mặc dù Tiêu Ngọc Phong nói sẽ bảo vệ Long Thiên nhưng khó tránh khỏi việc mâu thuẫn với tính cách cương trực của anh ta.

Nếu Long Thiên thật sự giết tên béo kia thì Tiêu Ngọc Phong sau khi xác nhận Long Thiên không liên quan đến chuyện này thì anh ta cũng phải từ chức ở cục cảnh sát mất. Nhưng nếu như Hoàng Trung Nghĩa tự sát thì lại là chuyện khác.

Đến nơi Hoàng Trung Nghĩa chết, Tiêu Ngọc Phong đeo gang tay kiểm tra thi thể của Hoàng Trung Nghĩa, trong lòng thầm than thân thủ của Long Thiên khủng khiếp thật, một dao cắt đứt gân tay của người ta, một quyền mà khiến tên béo này không đứng lên nổi. Cuối cùng trên cổ cũng một dao, vết thương gần chí mạng, không giống như bị người ta cứa cổ. Còn về con dao trong tay tên béo đó thì trên đó chỉ có vân tay của gã chứ không có người khác.

Nhìn súng bắn tỉa M200 ở bên cạnh cửa sổ, Tiêu Ngọc Phong cười lạnh nói: “Lai lịch không nhỏ đâu! Tiếc rằng gặp phải Long Thiên nên chỉ có kết cục này thôi”.

Sau khi Tiêu Ngọc Phong kiểm tra xong thì mới nhấc máy gọi cho đồng nghiệp, tất cả đều làm theo trình tự. Bởi vì Tiêu Ngọc Phong biết, nếu chuyển thi thể của tên béo này về cục cảnh sát thì chắc chắn sẽ xuất hiện bản án lớn. Đến lúc đó không ai quan tâm tên béo này chết thế nào mà họ chỉ muốn biết giá trị tự thân của tên béo này thôi. Thời gian này khá bận, nếu xử lý tốt thì có khả năng sẽ được ‘cá vượt ngũ môn’ được lên một tầng mới. Long Thiên đúng là tặng cho anh ta món quà quá lớn.

Tiếng còi cảnh sát vang lên trong khu biệt thự, Vương Lệ Trân ngồi đọc sách trong phòng không để ý, dường như cô không bận tâm đến gì. Cô đặt quyển sách xuống, lẩm bẩm: “Sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi”.

“…”.

Đám bạn bè của Vương Manh Manh đúng là vượt qua tưởng tượng của Long Thiên. Vốn tưởng rằng đây chỉ là nhóm học sinh cấp 3, cao hơn chút là nhóm ‘phú nhị đại’ tinh nghịch thôi. Ban ngày thì ngủ, tối thì như cú đêm ăn chơi rượu chè, thậm chí bỏ ra bốn trăm ngàn tệ để sửa sang lại con xe bình thường. Nhưng Long Thiên vẫn nghĩ nhóm này sẽ không giống như đám con nhà giàu ở thủ đô gây chuyện thị phi nữa.

Chỉ có điều, sau khi Long Thiên tụ họp với mấy người bạn theo yêu cầu của Vương Manh Manh thì anh mới phát hiện ra mình đã lầm. Ba chiếc xe, một chiếc là Lamborghini, một chiếc là Ferrari, tiếp đến là xe Porsche 911. Trên xe 911 còn treo biển quân đội nữa, trông rất cừ. Nếu như trong nhà không có người máu mặt thì không ai dám treo biển quân đội trên xe thể thao như này. Chỉ có xe Maserati của Long Thiên là có phần ‘khiêm tốn’ hơn chút.

Ba xe đợi đến lúc Maserati lái đến phía trước thì đều kéo cửa sổ xe xuống, dường như Vương Manh Manh sớm đã đoán trước như vậy rồi. Ba người trẻ tuổi trên xe ăn mặc khá thời thượng đều hét một tiếng: “Anh Long”.

Ba xe với ba tông màu khác nhau, còn người ngồi trong xe cũng với thái độ khác. Lamborghini thái độ bình thường, xe 911 có biển quân đội thì có chút khinh bỉ, còn Ferrari thì ở bên cạnh quan sát.

Đây là chủ lực tối nay sao?

Long Thiên yên lặng hút điếu thuốc đợi người khác dẫn đường. Vương Manh Manh sau khi gọi xong điện thoại thì hét về phía anh em trên xe 911: “Phùng Thiên Sách! Đám bạn bè của tôi đang đặt phòng ở KTV Bảo Hoa đợi chúng ta, mau đến đó thôi”.

Phùng Thiên Sách có ngoại hình khá đẹp trai, cười nói: “Cách Cách ơi! Có chuẩn bị ‘phi tần’ cho đám loạn thần tặc tử này không đấy? Khẩu vị của tôi lớn lắm đấy, hai người thì vừa đủ, ba người thì tôi cũng không chê nhiều đâu”.

Thoạt nhìn mối quan hệ của họ khá tốt, vì vậy khi nghe thấy vậy Vương Manh Manh không tức giận mà đáp: “Có bà chị đây thì làm sao các người bị ‘đói’ được. Mau dẫn đường đi, Cách Cách đây không nhịn được mà muốn hát lắm rồi”.

“Tuân lệnh!”, Phùng Thiên Sách đáp lại một tiếng, sau đó nhìn về phía Long Thiên, nói với giọng khinh bỉ: “Anh Long! Thử đua một đoạn không?”

“Không quen đường, ngộ nhỡ xảy ra tai nạn gì thì không hay, tôi cứ đi theo sau mọi người cho yên tâm vậy”, Long Thiên đáp.

Phùng Thiên Sách không nói gì mà giậm chân ga dẫn đường phía trước. Có thể thấy Phùng Thiên Sách là kẻ cầm đầu trong ba thanh niên kia, hai người còn lại đi phía sau mà không dám vượt qua gã ta mà luôn coi gã ta là đầu tàu.

Long Thiên nhìn thấy hết nhưng không nói ra, trong lòng đã có những suy đoán của riêng mình. Không có ai đối phó chuyên nghiệp được với đám chơi bời này như Long Thiên. Chỉ có điều, Vương Manh Manh ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Người lái con xe 911 kia là Phùng Thiên Sách, nhìn biển xe là biết biển quân đội, nhà Phùng Thiên Sách có lão thủ trưởng quân hàm 2 sao. Gã ta bề ngoài kiêu ngạo nhưng thực ra lại là người đứng đắn nhất trong đám người kia. Miệng lưỡi lẻo mép thế chứ chưa làm việc gì trái lương tâm đâu. Đây cũng là lý do tôi chơi được với gã ta”.

“Còn người lái con xe Ferrari kia tên là Mã Chí Cao, giống tôi, là ‘phú nhị đại’ chính thống. Hắn ta là cậu chủ của doanh nghiệp Huy Đằng. Trong bảng xếp hạng của Forbes thì bố hắn ta xếp hạng sau bố tôi một chút. Hắn ta là người đối xử tốt với người trong nhóm bạn bè nhưng lại ác độc với người ngoài, là tiểu nhân nham hiểm đó”.
Chương 44: Kế hoạch của Vương Manh Manh

"Người đi Lamborghini kia chính là con ông cháu cha Hứa An, gã là một tay ăn chơi khét tiếng, gã ỷ vào việc bố là thị trưởng nên đã hại đời rất nhiều cô gái nhà lành. Gã là kẻ tôi ghét nhất, không biết dạo này gã bị điên kiểu gì mà lại nhằm ngó tới tôi. Tôi cảm thấy rất buồn nôn".

Được đó, cái đám con ông cháu cha này đều ở đây hết rồi, đúng là trận địa khí thế thật!

Long Thiên vui vẻ nói: "Cô nói với tôi điều này là để nhắc nhở tôi rằng bạn bè cô đều giàu có lắm tiền hả, muốn để tôi biết rằng tôi và cô không cùng một thế giới sao?"

"Đúng thế, bạn bè của tôi đều rất ngầu, chưa kể đến bạn bè của chị tôi nữa, chỉ vớ bừa một người thôi cũng đã có tài sản ròng trên 100 triệu rồi, không thì cũng là lãnh đạo cấp tỉnh cả? Tốt nhất anh nên biết khó mà rút lui đi, chạn vương không dễ làm đâu”, Vương Manh Manh nghịch ngón tay nói.

Long Thiên chế nhạo: "Tôi rất vui vẻ làm chạn vương đấy, có xe hơi xịn và biệt thự để ở, còn cả một cô nàng chủ tịch xinh đẹp nữa. Ai mà từ bỏ được cuộc sống như thế thì đúng là đồ ngu".

Mỗi lần Long Thiên nói những điều như thế thì Vương Manh Manh đều cảm thấy bực bội, bởi vì cô ta sẽ luôn nghĩ đến hình ảnh chị gái mình lên giường với tên này, như thế còn thiệt thòi hơn so với việc cô và tên này chung giường. Càng nghĩ càng thấy phí của trời?

Một người hoàn hảo như chị gái cô ta thì người duy nhất ở Bắc Hải có thể xứng đôi chính là Tần Tung Hoành, người này cũng tài giỏi không kém, mặc dù nhà họ Tần và nhà họ Vương luôn là đối thủ của nhau, nhưng điều này không ngăn được việc Vương Manh Manh tán thưởng Tần Tung Hoành. Hắn ta và chị gái cô ta đều là nam thanh nữ tú xứng đôi vừa lứa. Hắn ta đã nắm được quyền điều hành của đế quốc nhà họ Tần khi chưa đầy hai mươi lăm tuổi. Cho dù là kiến thức, ngoại hình hay tất cả mọi thứ thì đều xứng đứng cùng chị gái cô ta.

Vương Manh Manh hồi nhỏ đã gặp qua anh chàng nho nhã này, tuy rằng Tần Tung Hoành mới chỉ 18 tuổi, trên mặt có chút non nớt, nhưng khi ngồi cùng bàn với các ông lớn Bắc Hải thì hắn ta cũng rất ổn thỏa đúng mực, ăn nói lịch sự nhã nhặn. Đôi khi còn lên tiếng nói một hai câu trọng điểm, là người giỏi giang nhưng không khiến người khác ganh ghét. Vương Manh Manh thấy thế rất kinh ngạc, từ đó cô ta càng xác định rằng đời này nếu không gặp được chàng trai nào giỏi giang như Tần Tung Hoành thì sẽ không lấy chồng.

Sau khi gặp được một người hoàn hảo thì lại thấy bên cạnh xuất hiện một đám vớ vẩn tầm phào này, Vương Manh Manh thật sự không có hứng thú chút nào nữa, đặc biệt là tên Long Thiên già mồm này. Vương Manh Manh vô cùng ghét Long Thiên, cô ta đã sớm nhờ đám bạn thân ghê ghớm chuẩn bị sẵn từ trước, để có thể giúp cô ta xử được cái tên buồn nôn này.

Không chỉ Vương Manh Manh ghét Long Thiên thôi, mà ngay cả Phùng Thiên Sách trên chiếc xe 911 cũng ghét anh, hơn nữa Cách Cách nhà họ Vương cũng đã ra lệnh phải khiến Long Thiên chịu quả đắng rồi, vì vậy Phùng Thiên Sách nghĩ cái tên họ Long này chỉ là kẻ ngốc nghếch Vương Manh Manh tìm tới để chơi đùa thôi, gã ta cũng không quan tâm lắm, cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.

Bộ đàm vang lên tiếng nói, là gã nhà giàu ăn chơi Hứa Văn thiếu kiên nhẫn lao tới hỏi: "Thiên Sách, tên ngốc kia ở đâu ra vậy? Tại sao Cách Cách lại đi cùng xe với hắn ta?"

Hứa Văn gần đây đang nhắm đến Vương Manh Manh. Phùng Thiên Sách cũng mong chờ chuyện này. Có trời mới biết Hứa Văn và Vương Manh Manh ai đang đùa giỡn đối phương. Đối với cô bạn cùng bàn luôn bắt nạt gã ta từ tiểu học là Vương Manh Manh, thì Phùng Thiên Sách luôn cố gắng tránh xa. Loại phụ nữ tính tình ngông cuồng tới nỗi không thể ngông cuồng hơn này làm bạn thân là tốt nhất. Chứ là bạn gái thì thật sự rất đau đầu. Phùng Thiên Sách tự cảm thấy bản thân không chịu được cô nàng này, mà kẻ luôn tự nghĩ mình là dân chơi thứ thiệt nhưng thật ra lại là tay mơ như Hứa Văn thì càng không cần nhắc đến rồi, chắc khi bị con nhỏ kia bán đi còn cười vui vẻ giúp người ta đếm tiền mất.

"Cậu vội cái gì? Không phải Cách Cách đã bảo chúng ta phải cho tên đó một bài học sao? Cậu vẫn sợ cô nàng bị người ta giành mất hả, Hứa Văn, cậu tự ti vậy sao?"

"Tôi nói này, có trời mới biết Vương Cách Cách bày mưu với tên ngốc đó hay là chúng ta nữa. Dù sao tôi cũng chỉ đứng xem trò hay, yên lặng ôm ấp cô em của tôi thôi, tôi không tham gia vào màn kịch ghen tuông của mấy người đâu", Mã Chí Cao cũng chen vào cuộc trò chuyện.

"Mã Chí Cao, cậu mãi khư khư đứng ngoài hóng chuyện, như thế cô nàng của cậu sẽ coi thường cậu đấy, cô nàng cậu thích là Diệp Yêu Tinh, loại người như thế thì cậu nhất định phải ra tay tranh giành, nếu không thì chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta bị người khác cướp mất thôi?”, Phùng Thiên Sách cười ha ha nói.

Mã Chí Cao phản kích: "Vậy cậu thử đi chinh phục Diệp Yêu Tinh độc nhất vô nhị thử xem. Phùng Thiên Sách, cho cậu mười lá gan cậu có dám không? Nếu nói dám thì sau này cậu sẽ là đại ca của tôi!"

Phùng Thiên Sách lập tức im bặt, Hứa Văn lại hét lớn: "Các anh em, đừng lạc đề nữa, mấy người cũng có thể nhìn ra được tấm lòng của tôi với Cách Cách rồi đấy, tôi không nhờ các cậu giúp đỡ, nhưng cũng đừng có làm hỏng chuyện, khi nào tới KTV chúng ta sẽ chuốc rượu say chết tên đó, đợi đến khi nó say thì cởi hết quần áo rồi ném nó xuống đường. Nhân tiện quay luôn video rồi tung lên mạng. Để xem nó còn mặt mũi xuất hiện trước mặt Cách Cách nữa không

“Ừ”, Phùng Thiên Sách không phản đối.

“Tôi hóng chuyện", Mã Chí Cao vẫn hóng chuyện như cũ.

Đoàn xe sang trọng chạy vào bãi đậu xe Bảo Hoa. Sau khi đậu xe thì Long Thiên và Vương Manh Manh xuống xe, Mã Chí Cao xuống xe thì châm thuốc lá cho cánh đàn ông. Một người ngoài cuộc như Long Thiên cũng nhập gia tùy tục, anh cũng nhận lửa để châm thuốc. Anh không cố tình nịnh hót, cũng không cố tình xa lánh, chỉ giữ một khoảng cách thích hợp.

Tay chơi Hứa Văn thầm đánh giá vị khách xa lạ này, Long Thiên mặc quần áo bình thường, đồng hồ trên tay có đắt hơn một chút, nhưng cũng không khiến cho kẻ vốn quen giàu có như Hứa Văn kinh ngạc, có tiền thì có tác dụng gì chứ, hắn ta là con ông cháu cha đây này, dù có tiền cũng không đấu lại được chính phủ. Có lẽ vì tâm lý này nên trước giờ Hứa Văn không thèm coi trọng Mã Chí Cao, nhưng lại thích chơi bời qua lại với Phùng Thiên Sách.

Sau khi Vương Manh nghe điện thoại thì cô ta quay lại nói với cả đám rằng mọi người đang ở phòng 888, thế là cả đám đều kéo nhau đến phòng đó.

Vừa mở cửa phòng ra Long Thiên đã tưởng mình bước vào một câu lạc bộ cao cấp, anh không khỏi nhìn lại số phòng, đúng là phòng 888 thật, nhưng đây có chỗ nào giống KTV chứ, chẳng khác gì nơi chọn gái vậy. Tất cả các cô nàng xinh đẹp đều ngồi ở đó, cô nào cô nấy cũng hợp thời trang, hoa tai, vòng tay, vòng cổ, tất cả đều là hàng hiệu nổi tiếng, Chanel chỉ có thể được coi là thứ rẻ nhất ở đây. Nhưng sau khi trang điểm thì bọn họ cũng trông không giống đám nhà giàu mới nổi chút nào. Có vẻ mấy cô nàng này đả bỏ ra không ít công sức. Bọn họ nhìn thấy nhân vật chính là Long Thiên thì hiển nhiên có chút thất vọng, chỉ là một tên gà mờ thôi, có đáng để Vương Cách Cách vất vả thế không?

Nhưng có một cô gái duy nhất cười rạng rỡ đứng dậy, cô ta nhiệt tình cầm ba chai rượu đi tới trước mặt Long Thiên vừa bước vào cửa, cô ta thầm trao đổi ánh mắt với Vương Manh Manh, sau đó thì vui vẻ nói: "Quy tắc cũ, người mới phải phạt ba chai trước đã".

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà!

Ba chai rượu chắc chắn là thử thách Long Thiên.
Chương 45: Người trong giới

Long Thiên lập tức phát hiện ra việc này có chút quái lạ, trong cái giới nhỏ này anh không phải là vai chính, tại sao anh chỉ vừa mới xuất hiện mà bọn họ đã nhằm vào anh để công kích. Lại nhìn sang cô nữ sinh kia đang nháy mắt với Vương Manh Manh, trong rượu này mà không có vấn đề mới là lạ.

Nhưng cho dù là rượu này có vấn đề thì có thể không uống không?

Tất cả mọi ánh mắt đều đang nhìn về phía anh, cả đám nữ sinh xinh đẹp muôn màu muôn vẻ kia ai cũng xen vào cổ vũ, nhóm ba người Phùng Thiên Sách thì khoanh tay ngồi đó, rõ ràng là chỉ có một mình Long Thiên là một chiến tuyến riêng, không uống không được, bất kể Vương Manh Manh có gài bẫy gì, dù sao thì cứ tương kế tựu kế, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn đã.

“Tôi uống ba chai, cô uống một chai, không quá đáng đúng không?”, Long Thiên nhận lấy chai bia mà cô nữ sinh kia đưa đến, mỉm cười nói.

“Không quá đáng”, tính cách của cô nữ sinh cũng khá hào sảng, mở luôn một chai Budweiser uống cạn, sau khi uống hết mặt không hề đỏ tim cũng chẳng đập nhanh dốc ngược chai bia xuống, tỏ ý khiêu khích một cách rõ ràng.

Đương nhiên Long Thiên sẽ không nuốt lời, một hơi hết một chai, uống hết tổng cộng ba chai rồi đưa trả lại cho cô nữ sinh kia, Phùng Thiên Sách hét lên một tiếng “Tốt”, gã lớn lên ở trong cơ quan quân khu, từ nhỏ đã nghe quen tai nhìn quen mắt, cho nên trên người gã cũng nhuốm khí thế của một quân nhân, đương nhiên cũng sẽ thích những người có tính cách hào sảng. Mặc dù gã vẫn giữ vững lập trường đứng về phía Vương cách cách nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc thay đổi cách nhìn của gã về Long Thiên. Với tính cách này chắc chắn tối nay sẽ phải chịu không ít thiệt thòi, nghĩ đến đây, Phùng Thiên Sách ngược lại có chút thương hại cho nhân vật vừa mới xuất hiện đã được dự đoán là một quân tốt hôi này.

Tiếp theo là phần khách sáo giới thiệu và tự giới thiệu bản thân, cái cô nữ sinh mà Long Thiên vừa đến đã bắt anh uống ba chai bia kia tên là Lữ Kiều Kiều, biệt danh là Quả ớt nhỏ, tính cách nóng nảy giống hệt như tên, thuộc tuýp nữ hiệp. Cô ta cùng với Vương Manh Manh được xưng là hai Phượng hoàng thiếu nữ của trường cấp ba Cẩm Tú, cũng có nghĩa là hai đại tỷ của trường, là mục tiêu của Mã Chí Cao, nhưng khổ nỗi Mã Chí Cao đã theo đuổi người ta hai năm rồi, đừng nói đến việc xác định mối quan hệ, đến tay của người ta còn chưa được chạm đến, cũng phải, một người quá mức hướng ngoại còn một người lại lù đù đầu đất, nhìn thế nào cũng chẳng hợp cho được.

Số nữ sinh còn lại có một nửa là được Quả ớt nhỏ gọi đến để hâm nóng bầu không khí, đa số bọn họ đều trang điểm đậm, đẹp thì cũng đẹp nhưng chẳng có chút khí chất nào, còn bình hoa hơn cả bình hoa di động. Một nửa còn lại thì vốn dĩ là người thuộc giới này, không phải là thiên kim đại tiểu thư thì cũng là cô chủ nhỏ, khí chất của nhóm này cao hơn đám bình hoa kia nhiều.

Gây ấn tượng sâu nhất với Long Thiên chính là cặp chị em song sinh xinh đẹp Hạ Thiên và Hạ Tuyết, hai cô này có vẻ ngoài giống nhau y như đúc, ngồi bên cạnh nhau mà cứ như là đang soi gương vậy, nếu như không phải một người đi tất lưới đen và một người đi tất lưới trắng thì sợ là đến Quả ớt nhỏ cũng khó mà phân biệt được cô nào là chị cô nào là em. Nói tóm lại là, hơn mười người đẹp ngồi lại với nhau thì vẫn có chút chói mắt.

Long Thiên vừa mới đến đã bị chuốc cho ba chai bia, mới ngồi xuống chưa được bao lâu, Quả ớt nhỏ đã xách Hạ Thiên và Hạ Tuyết đến bên cạnh anh. Hạ Thiên và Hạ Tuyết một người một bên ngồi xuống bên cạnh Long Thiên, Vương Manh Manh thì ngồi đối diện, bốn người đẹp ngồi vây xung quanh anh, đãi ngộ này cũng không tính là quá tệ, nhưng hành động này đã khiến cho người vốn dĩ rất được lòng các cô gái là Playboy Hứa Văn tức đến ngứa cả răng.

Long Thiên cũng không phải là người đàn ông lương thiện gì, năm đó lúc ở tại thủ đô, anh cũng không ít lần tham gia những buổi tiệc kiểu này, đương nhiên sẽ không bởi vì bị bốn cô em xinh đẹp ngồi bao vây xung quanh mà bối rối. Ngược lại còn thoải mái đón nhận, một tay anh đặt lên tất lưới đen của Hạ Thiên, tay còn lại thì đặt lên tất lưới trắng của Hạ Tuyết, cười vui vẻ cứ như tay chơi chuyên nghiệp nói với Quả ớt nhỏ: “Mấy em gái này, muốn chơi thế nào, một long mà hẳn bốn phượng, khá kích thích”.

Hạ Thiên âm thầm tránh được móng vuốt ma quỷ của Long Thiên, nhưng em gái Hạ Tuyết lại như không hề để tâm đến động tác này của anh. Vương cách cách đã ra lệnh rồi, nếu như có thể quyến rũ được tên này đến mức điên đảo thần hồn thì Vương cách cách sẽ tặng bộ lễ phục đắt đến mức khó hiểu kia cho cô ta. Thế nên giờ mới bán sức bán mạng dùng mỹ nhân kế thế này, cô ta chớp đôi mắt to tròn nói: “Anh Long anh muốn chơi thế nào cũng được, hay là chúng ta chơi đổ xúc xắc đi, em không chơi giỏi, anh phải nhường cho người ta đấy nhé”.

Làm nũng là tuyệt chiêu mạnh nhất của phụ nữ, mà giọng điệu cộng thêm dáng vẻ mềm mại như không xương, đẩy nhẹ là ngã của Hạ Tuyết, người đàn ông bình thường làm sao mà chịu đựng cho nổi, Quả ớt nhỏ rùng mình một cái nói: “Hạ Tuyết, cậu rút lại cái biểu cảm kia đi, trà xanh quá đấy”.

“Cậu mới trà xanh”, Hạ Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh Long, tối nay chúng ta là một nhóm với nhau, nếu như anh hạ gục được Lữ Kiều Kiều thì anh nói gì em đều sẽ đồng ý với anh”.

“Có bao gồm cả ‘vỗ tay’ không?”, bộ dáng Long Thiên cà lơ phất phơ hỏi.

Hạ Tuyết thắc mắc: “Vỗ tay là cái gì?”

Quả ớt nhỏ dùng hành động để biểu diễn luôn, sau đó từ tay cô ta phát ra những tiếng bộp bộp bộp, lúc này Hạ Tuyết mới hơi đỏ mặt nhéo một cái vào cánh tay của Long Thiên: “Anh bắt nạt người ta, em không cùng nhóm với anh nữa”.

“Ha ha, không trêu cô nữa, giờ thế nào, năm người cùng chơi à?”, Long Thiên hỏi.

Vương Manh Manh lắc đầu nói: “Mấy người chơi, tôi ngồi xem kịch”.

Qua mấy hiệp, ba cô nữ sinh hầu như chưa uống ngụm bia nào, chỉ có mình Long Thiên uống mà thôi, chẳng qua là anh chưa từng chịu thua, lần nào cũng không chịu nợ rượu, cho dù có bị Quả ớt nhỏ cố ý giết đến mức một ván bắt uống liền hai chai bia cũng không mở miệng oán thán một câu. Trước giờ chưa từng uống rượu, không đến mười phút sau Long Thiên đã uống sạch một tá bia Budweiser, anh ợ to một cái rồi gào lên không chịu được nữa rồi, phải đi toilet giải quyết một chút.

Sau khi anh đi, ba cô gái lầm rầm thảo luận không ngừng, vừa rồi bọn họ có thể không bị thua ván nào chẳng qua là vì ba cô gái đã phối hợp ăn ý với nhau đến mức không ai có thể phát hiện ra được. Tham gia vào những buổi tiệc kiểu này nhiều nên bọn họ cũng đã quen rồi, Vương Manh Manh đứng dậy, dáng vẻ gian kế đã thành nói: “Mấy chị, cần cố gắng thêm nữa, chuốc say tên này đi, kế hoạch của chúng ta mới có thể thực hiện được bước tiếp theo”.

“Cách cách, kế hoạch gì vậy?”, Hạ Thiên ngây ngô nói, Vương cách cách chỉ dặn bọn họ chuốc rượu, còn về cái kế hoạch gì đó thì lại vô cùng bí mật?

“Quả ớt nhỏ, cậu nói qua với cậu ấy về kế hoạch rất là kinh khủng kia của chúng ta đi”, tâm trạng của Vương Manh Manh rất tốt, vỗ vào vai của Quả ớt nhỏ nói.

Quả ớt nhỏ thấp giọng nói mấy câu vào tai của Hạ Thiên và Hạ Tuyết, hai cô gái bỗng nhiên bật cười lanh lảnh, Hạ Tuyết không nhịn được cười nói: “Ranh mãnh quá, Vương cách cách không ngờ cậu lại biến thái như thế!”

“Biến thái cái gì, tên thối tha đó từng ăn đậu hũ của tớ, tớ chưa thiến hắn là đã từ bi lắm rồi”, Vương Manh Manh bực mình nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom